Xuyên Không Khu Thần Lục - Tiểu Toàn Phong Lai Tuần Sơn

Discussion in 'Truyện Drop' started by Biển Bách tiên sinh, Feb 7, 2022.

  1. Chương 10: Giải quyết vấn đề

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hai người Sa Khách Nhất cùng Mộ Hoài Nam ánh mắt đồng thời nhìn về phía Sở Lưu Giang, bọn họ muốn xem thử người thiếu niên này có thể nhìn ra được gì hay không.

    Sở Lưu Giang không có lập tức trả lời vấn đề, mà là nói ra: "Đương nhiên là nhìn ra được, chỉ là.."

    "Chỉ là cái gì? Xin Sở công tử nói rõ hơn một chút."

    Sa Khách Nhất trong lòng kích động, hơn mười năm qua không cách nào đột phá, tâm ý hắn cũng có chút ngụôi lạnh, nhưng bây giờ Sở Lưu Giang lại nhen nhóm ngọn lửa trong lòng, khiến hắn bây giờ vội không thể vội hơn.

    Sở Lưu Giang trái lại không vội, mà nhìn sang Mộ Hoài Nam ở bên cạnh.

    Mộ Hoài Nam bắt được ánh mắt Sở Lưu Giang nhìn về phía mình, hắn liền hiểu ý, nhắc nhở Sa Khách Nhất: "Sư phụ, Sở công tử có quy tắc đó là mỗi một lần giải đáp vấn đề, phải trả cho hắn năm viên trung phẩm linh thạch."

    Sở Lưu Giang nghe được vội vàng bác bỏ lời Mộ Hoài Nam: "Ngươi đừng hiểu lầm, ta không phải có ý đó."

    Hắn thật không ngờ mình lại để cho Mộ Hoài Nam hiểu lầm như vậy, sao có thể nói hắn có cái quy tắc gì mà một lần giải đáp bằng năm viên trung phẩm linh thạch chứ.

    "A, chẳng lẽ lần này Sở công tử không lấy linh thạch sao?" Mộ Hoài Nam hơi ngạc nhiên nhìn Sở Lưu Giang nói.

    Trải qua những tiếp xúc đối với Sở Lưu Giang, trong ấn tượng của hắn, hắn cho rằng thiếu niên này là một người yêu tiền như mạng, chỉ cần có cơ hội kiếm lợi sẽ không bỏ qua, nhưng xem ra không hẳn như hắn nghĩ, trong lòng cảm thấy có chút áy náy.

    "Xem ra ta thật là đã hiểu lầm công tử rồi." Mộ Hoài Nam có chút ngượng ngùng nói.

    "Ta không có nói là không lấy linh thạch. Ý của ta là vấn đề này của sư phụ ngươi phức tạp hơn, vậy nên ta lấy hắn mười viên trung phẩm linh thạch." Sở Lưu Giang hợp tình hợp lý nói ra.

    "Ách.."

    Mộ Hoài Nam thật muốn rút lại lời vừa rồi.

    Sa Khách Nhất thì cảm thấy bản thân giống như kẻ ngốc vậy, hơn mười năm tâm sức của hắn chẳng lẽ không bằng mười viên linh thạch trung phẩm sao?

    Kìm nén cảm xúc trong lòng, Sa Khách Nhất từ trong không gian giới chỉ lấy ra linh thạch, nói: "Ở đây tổng cộng có năm trăm viên linh thạch trung phẩm, trong đó có cả phần nợ của Hoài Nam. Bây giờ ngươi có thể nói được chưa?"

    Sở Lưu Giang nhìn số linh thạch, sau đó thu vào bên trong túi không gian, hài lòng gật đầu, mỉm cười nói: "Sa trưởng lão quả là người sảng khoái."

    Sở Lưu Giang trước khi đi tới đây đã được Mộ Hoài Nam giới thiệu về vị sư phụ này của hắn, người này chính là tứ trưởng lão một trong bảy vị trưởng lão của Vệ Tinh tông, đồng thời là đường chủ Đan Dược đường.

    Sở Lưu Giang lúc này khôi phục lại dáng vẻ nghiêm túc, sau đó nói ra: "Sa trưởng lão hẳn là biết trong số những dược liệu cần để luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan có một loại dược liệu tên là Huyền Âm tiên thảo?"

    Sa Khách Nhất gật đầu nói: "Đương nhiên biết. Huyền Âm tiên thảo là một loại linh dược sinh trưởng tại trên đỉnh hàn sơn, thời tiết âm lãnh dị thường, tại nơi cực hàn quanh năm hấp thu thiên địa hàn khí. Nhưng nó có liên quan gì tới việc ta luyện đan thất bại."

    Sở Lưu Giang để hai tay ra sau lưng, tiến tới chỗ Sa Khách Nhất, nói: "Vấn đề chính là nằm ở chỗ này. Sa trưởng lão tu luyện Hỏa Viêm Quyết, trời sinh mang lửa, thuộc về dương cương chi khí. Huyền Âm tiên thảo lại sinh trưởng ở nơi băng lãnh, là dược liệu mang tính hàn. Khi đưa linh lực vào dung hợp dược liệu, hai loại hàn nhiệt chi khí xung đột, tự nhiên phát sinh phản ứng, khiến cho nổ lò."

    "Ngươi, ngươi, ngươi là làm sao biết được ta tu luyện Hỏa Viêm Quyết?"

    Sở Lưu Giang lời vừa nói ra, Sa trưởng lão lập tức chấn động, nói chuyện cũng không lưu loát.

    Hỏa Viêm Quyết vốn không phải là công pháp bản môn của Vệ Tinh tông, mà là khi còn trẻ hắn trong một lần cơ duyên xảo hợp có được. Công pháp này mang thuộc tính hỏa, vừa vặn phù hợp bổ trợ cho việc luyện đan. Vậy nên từ đó đến nay hắn vẫn luôn tu luyện, chỉ là chuyện này hắn chưa từng nhắc qua với người ngoài. Không nghĩ tới người thiếu niên bộ dáng chưa tới hai mươi tuổi như Sở Lưu Giang chỉ nhìn qua hắn luyện đan một lần liền nhìn ra được, hơn nữa còn có thể từ đó nhìn ra nguyên nhân hắn luyện chế đan dược thất bại.

    Nhãn lực như vậy, kiến thức như vậy, coi như là hắn cũng không có khả năng chỉ cần nhìn luyện đan liền có thể biết đối phương tu luyện công pháp gì.

    "Đọc nhiều sách một chút liền biết."

    Sở Lưu Giang cũng không có giải thích.

    Hắn cũng không thể nói vô số năm tháng bị nhốt bên trong vô tận thời không, hắn đã từng đi qua Chư Thiên vạn giới, biết được vô số bí mật, cường giả hắn bồi dưỡng ra đếm không hết, cho dù là tồn tại giống như Nhân Hoàng hắn cũng một tay dạy dỗ, chỉ là nhìn ra một môn công pháp không tính là gì cả.

    Sa Khách Nhất đương nhiên không tin cái gì đọc nhiều sách liền biết, một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi cho dù là đọc sách từ trong bụng mẹ cũng có thể biết được bao nhiêu? Bất quá hắn cũng biết mỗi người đều có bí mật của bản thân, Sở Lưu Giang đã không muốn nói, hắn cũng không thể cứng rắn đi tra xét.

    "Vậy có thể có phương pháp giải quyết hay không?" Sa Khách Nhất không nhịn được hướng Sở Lưu Giang hỏi.

    Luận tuổi tác hay địa vị thiếu niên trước mặt so với hắn cũng đều không thể so sánh. Nhưng cho dù là vậy, kiến thức của thiếu niên này vẫn y nguyên để hắn tự nhận không bằng, hướng Sở Lưu Giang thỉnh giáo.

    Sở Lưu Giang nở nụ cười, nói ra: "Kỳ thực vấn đề của Sa trưởng lão không quá nghiêm trọng, rất dễ giải quyết, lúc luyện chế Âm Viêm Tạo Hóa đan thay vì sử dụng Huyền Âm tiên thảo, Sa trưởng lão chỉ cần tìm tới Băng Hỏa chân dịch thay thế, dược tính Băng Hỏa chân dịch cùng Huyền Âm tiên thảo rất gần, hơn nữa Băng Hỏa chân dịch cũng không có xung đột với công pháp trưởng lão tu luyên, như vậy liền có thể giải quyết vấn đề."

    Cuối cùng, Sa Khách Nhất áp dụng phương pháp của Sở Lưu Giang, không sử dụng Huyền Âm tiên thảo, mà sử dụng Băng Hỏa chân dịch.

    Quả nhiên, kết quả giống như lời đối phương nói, đan dược luyện chế thành công.

    Cầm trên tay viên đan dược màu xanh đậm, đan hương cùng linh khí tản ra tràn ngập cả căn phòng.

    "Ha ha ha, Âm Viêm Tạo Hóa đan, ta cuối cùng thành công, ta cuối cùng đột phá tứ phẩm luyện dược sư.." Sa Khách Nhất trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ như điên, giống như điên cuồng gào thét.

    Mặc dù liên tục luyện chế đan dược, tinh lực hao hụt, nhưng cái này vẫn không để cho hắn cảm thấy mệt mỏi, trái lại tinh thần mười phần phấn chấn.

    Gặp bình cảnh hơn mười năm, nay có thể đột phá thành công, hắn không vui mừng sao cho được.

    "Sở công tử thật sự là một kỳ tài, chỉ nói riêng tới dược đạo ta tự nhận không sánh bằng, hơn nữa kiến thức của công tử cũng là để cho ta phải thán phục không thôi." Sa Khách Nhất đối với Sở Lưu Giang đưa ra nhận xét.

    Sở Lưu Giang không có nói gì, đối với những lời tán thưởng dạng này hắn là đã nghe không biết bao nhiêu lần.

    "Còn phải đa tạ Sở công tử đã chỉ điểm cho ta." Sa Khách Nhất nhìn Sở Lưu Giang nói.

    Nếu như không có Sở Lưu Giang chỉ điểm, hắn muốn đột phá chỉ e sẽ lại phải hao phí thêm nhiều thời gian hơn nữa, thậm chí cả đời hắn cũng chỉ có thể dừng lại tại một bước này mà thôi, cho nên hắn là thật lòng cảm kích.

    Đối với kết quả này, Sở Lưu Giang chỉ nở nụ cười. Nhàn định nói ra: "Sa trưởng lão không cần khách khí, ta đã nhận tiền đương nhiên đó là trách nhiệm của ta, hơn nữa sau này còn phải nhờ Sa trưởng lão chỉ bảo nhiều hơn."

    Chỉ bảo? Lời này của hắn nghe cũng quá khách sáo, nếu muốn nói chỉ bảo thì cũng phải là hắn chỉ bảo Sa Khách Nhất mới được.

    Sa Khách Nhất nghe Sở Lưu Giang nói vậy liền gật đầu, càng là thưởng thức thiếu niên trước mặt này hơn.

    Tuổi còn trẻ lại có thiên phú như vậy, không những không hề kiêu ngạo mà trái lại tâm tính còn vô cùng khiêm tốn, ổn trọng. Nếu như đổi lại là những kẻ tự nhận mình là thiên tài ngoài kia, chỉ e rằng hận không thể đem hết tài năng của mình triển lộ ra ngoài cho tất cả mọi người cùng xem.

    "Phải rồi, còn chuyện Sở công tử muốn gia nhập Vệ Tinh tông chúng ta, ta suýt chút nữa quên mất." Sa Khách Nhất lúc này chợt nhớ ra.

    "Hai ngươi ở đây đợi ta một lát."

    Vừa dứt lời, hắn cho đan dược vừa mới luyện được vào trong một chiếc bình nhỏ, rồi thu nó vào trong không gian giới chỉ. Sau đó liền cấp tốc đi ra ngoài phòng luyện đan.

    Chỉ một lát sau, Sa Khách Nhất quay trở lại, trên tay hắn còn mang theo một khối thủy tinh cầu.

    "Thủy tinh cầu này là vật dùng để kiểm tra linh căn, tư chất." Sa Khách Nhất đưa ra viên thủy tinh cầu.

    Loại thủy tinh cầu này dĩ nhiên là cực kì phổ biến trong các gia tộc lớn cũng như các tông môn dùng trong việc kiểm tra thiên phú của đệ tử. Chỉ cần đưa tay đặt lên viên thủy tinh cầu và nhắm mắt lại tập trung cảm nhận, thủy tinh cầu sẽ nhanh chóng đem những thông tin như thiên phú, tu vi của một người hiển lộ ra.

    "Ngươi đặt tay lên đây, sau đó nhắm mắt tập trung cảm nhận là được." Sa Khách Nhất chỉ vào khối thủy tinh cầu nói.

    Sở Lưu Giang tiến đến phía trước khối thủy tinh cầu, sau đó làm theo lời Sa Khách Nhất.

    Thủy tinh cầu này to đại khái bằng cái đầu tiểu hài tử, toàn thân trong suốt, hắn rất tập trung đưa tay đặt lên khối thủy tinh cầu.

    Thủy tinh cầu dần dần phát ra ánh sáng nhàn nhạt, sau đó càng ngày càng sáng, đến cuối cùng trở nên ảm đạm.

    Sở Lưu Giang thu hồi cánh tay cùng lúc mở mắt ra nhìn thì thấy Sa Khách Nhất đang nhìn hắn với vẻ mặt kì quái.

    "Chẳng lẽ lại xảy ra vấn đề?" Sa Khách Nhất đưa tay lên vuốt bộ râu nói.
     
    Last edited: Apr 23, 2022
  2. Chương 11: Phàm nhăn không có linh căn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Sư phụ, thế nào?" Mộ Hoài Nam đứng gần đó hiếu kì hỏi.

    Đối với dược đạo của Sở Lưu Giang hắn có thể khẳng định đối phương là thiên tài tuyệt diễm, chỉ là không biết về mặt thiên phú tu luyện có được như vậy hay không mà thôi.

    "Không có linh căn, thể chất phàm nhân, cũng không có huyết mạch đặc biệt gì." Sa Khách Nhất đọc ra kết quả trên thủy tinh cầu.

    "Chuyện này.." Mộ Hoài Nam cảm thấy khó tin không nói lên lời.

    Nếu muốn trở thành tu sĩ, chân chính đạp lên con đường trường sinh, đầu tiên cần có một cái tiền đề, đó chính là, nhất định phải có linh căn. Linh căn có thể nói là cầu nối câu thông giữa tu luyện giả cùng linh lực, người không có linh căn, là rất khó liên thông thiên địa linh khí ngoại giới, hấp thu linh khí, đi bên trên con đường tu hành.

    Linh căn này rất trọng yếu, đến mức, không có linh căn, cơ hồ liền không có cách nào trở thành tu sĩ, đi lên con đường trường sinh đại đạo. Người không có linh căn gần như chú định cả đời này chỉ có thể làm người phàm sinh, làm người phàm sống, làm người phàm tử.

    Đương nhiên, không có linh căn, có thể đi bên trên con đường tu hành hay không, đây cũng không phải là tuyệt đối. Chỉ là, quá trình đi con đường gian nan. Sẽ vượt qua thường nhân tưởng tượng. Ngược lại, có được linh căn, mặc kệ là đi con đường nào, đều sẽ làm ít công to. Tại bất luận thời điểm nào, đều có thể xưng là thiên tài trong thiên tài.

    Với thiên phú dược đạo đăng phong tạo cực như của Sở Lưu Giang, Mộ Hoài Nam vốn là mong chờ Sở Lưu Giang cũng có được thiên phú tu luyện tương đồng, cho dù không được như vậy cũng coi như kì tài tu luyện, nhưng kết quả tương phản, Sở Lưu Giang ngay cả linh căn cũng không có.

    "Có lẽ là thủy tinh cầu này xảy ra vấn đề, để ta đi đổi cái khác thử lại lần nữa." Sa Khách Nhất cũng cảm thấy nghi ngờ kết quả này.

    Đang lúc hắn muốn đi đổi thủy tinh cầu khác, đột nhiên Sở Lưu Giang lên tiếng: "Sa trưởng lão không cần phải đi đổi lại nữa, ta đích thực là không có tư chất tu luyện."

    Đối với kết quả dạng này, Sở Lưu Giang đã có thể đoán trước, hắn chỉ là muốn xác nhận lại mà thôi.

    Bởi vì hắn thân là một người xuyên việt, ở thế giới trước kia của hắn không hề có cái gì gọi là hệ thống tu luyện, có chăng chỉ là một chút rèn luyện thân thể hoặc là tu tâm dưỡng tính mà thôi.

    Sở Lưu Giang trước kia khi còn bị nhốt trong vô tận thời không, hắn đã từng thử tu luyện qua, nhưng bên trong vô tận thời không chịu thời không phép tắc cho nên không thể nào tu luyện. Nếu không mười vạn năm cho dù là heo cũng có thể tu luyện thành tiên đế, huống chi hắn cho dù không có linh căn nhưng đã trải qua thời gian đằng đẵng, vậy còn có thể khủng bố tới mức nào?

    "A? Vậy thật đáng tiếc.." Sa Khách Nhất vẻ mặt tiếc nuối nói ra.

    Nhưng rất nhanh sau đó, hắn suy nghĩ thấu đáo vấn đề, trên mặt cũng không còn hiện lên vẻ tiếc nuối nữa.

    Quả thật việc Sở Lưu Giang không có thiên phú tu luyện là đáng tiếc, nhưng nếu như Sở Lưu Giang còn trẻ như vậy mà lại vừa có được thiên phú dược đạo cực cao, vừa là thiên tài tu luyện, vậy chưa nói tới việc hắn có thể sẽ nhìn trúng Vệ Tinh tông hay không, mà chỉ cần tin tức này truyền đến những thế lực đỉnh cấp kia, chỉ sợ lúc đó bọn họ sẽ không tiếc mọi giá cũng hòng lôi kéo hắn đầu nhập thế lực của mình, vậy Vệ Tinh tông còn có thể thu nhận hắn làm đệ tử được sao?

    "Mặc dù không có thiên phú tu luyện, nhưng lại là thiên tài dược đạo, có thể tại phương diện luyện đan có thành tựu, về sau nói không chừng địa vị thăng lên nhanh chóng, thậm chí lưu danh vạn cổ, trở thành luyện dược sư truyền kỳ." Sa Khách Nhất nói lời an ủi.

    Sở Lưu Giang biết Sa Khách Nhất là thật quan tâm đến hắn nên chỉ nở nụ cười rồi nói cám ơn: "Đa tạ Sa trưởng lão quan tâm, ta tự biết bản thân nên phải làm như thế nào."

    Bất quá chỉ là không có linh căn, tu luyện so với người khác chậm hơn mà thôi. Sở Lưu Giang tin tưởng chỉ cần bản thân không ngừng cố gắng nỗ lực, lại công thêm kinh nghiệm tích lũy có được cùng với những bí mật mà chỉ mình hắn mới biết, hắn có thể bù đắp khiếm khuyết của bản thân.

    "Tốt, tốt, tin tưởng ngươi có thể làm được." Sa Khách Nhất nghĩ lầm cho rằng Sở Lưu Giang thật lưu tâm lời nói của mình, hài lòng gật đầu.

    Sau đó hắn đưa cho Mộ Hoài Nam một tấm lệnh bài, nói: "Hoài Nam, ngươi cầm lệnh bài này đưa Sở công tử đến Chấp Sự đường báo danh, trước để hắn làm đệ tử ngoại môn. Ta có cảm ngộ mới cần phải bế quan một đoạn thời gian, đợi ta xuất quan sẽ nói chuyện này cùng nhị trưởng lão."

    "Sở công tử, để ngươi chịu thiệt thòi rồi."

    Sa Khách Nhất vốn là muốn để cho Sở Lưu Giang làm đệ tử nội môn, nhưng Sở Lưu Giang không có thiên phú tu luyện, nếu như để cho hắn làm đệ tử nội môn sẽ đưa tới người khác dị nghị, đặc biệt là những đệ tử ngoại môn kia sẽ cảm thấy bất mãn.

    Đương nhiên Sa Khách Nhất cũng quá không quan tâm tới cái này, nếu như bọn họ cũng là thiên tài dược đạo, có được kiến thức cao thâm như Sở Lưu Giang hắn cũng không ngại để bọn họ làm đệ tử nội môn. Bất quá hắn cũng cần phải thông báo một tiếng với cao tầng trong tông môn.

    Sở Lưu Giang cũng không để ý tới cái này, cười nói: "Không việc gì."

    Dù sao bây giờ hắn vẫn chưa có thực lực, nếu để người khác chú ý tới muốn tìm hiểu bí mật trên người hắn vậy thật phiền phức, mặc dù hắn có đầy đủ thủ đoạn cất dấu để bảo vệ bản thân, nhưng không đến lúc nguy hiểm hắn tuyệt sẽ không dùng đến. Vả lại loại chuyện giống như trong những tiểu thuyết mạng kiếp trước hắn từng đọc qua cái gì giả vờ phế vật sau đó đột nhiên trở mình, không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót lên làm kinh người, cái gì hắc thủ sau màn thật sự là kích thích.

    "Giả heo ăn thịt hổ, ta thích."

    Nhìn bộ dáng vội vàng rời đi của Sa Khách Nhất, Sở Lưu Giang đã hiểu vì sao Mộ Hoài Nam lại đối với dược đạo si mê như vậy, xem ra ít nhiều là ảnh hưởng bởi người sư phụ này của hắn.

    Sở Lưu Giang cùng Mộ Hoài Nam sau đó rời khỏi Đan Dược đường, bay thẳng tới Chấp Sự đường trên đỉnh sơn phong khổng lồ.

    Không bao lâu sau, hai người đã hạ xuống bên ngoài Chấp Sự đường của Vệ Tinh tông. Nơi đây đệ tử lui tới cũng rất nhiều, bởi vì ở đây còn là nơi cung cấp nhiệm vụ và nhận nhiệm vụ. Mấy lão chấp sự cũng là tuổi tác đã cao, tu vi lại không có đột phá mới bị chuyển tới những vị trí này.

    Hôm nay, hai người tới đây, đệ tử không quá nhiều nhưng rất nhiều đệ tử đều đưa ánh mắt nhìn qua Sở Lưu Giang, điều này cũng không phải do trên người hắn có gì đặc biệt mà phần vì trông hắn lạ mặt, phần vì đi bên cạnh hắn còn có Mộ Hoài Nam dẫn đường.

    Bởi vậy khi bọn hắn đi vào bên trong Chấp Sự đường, lập tức để bọn đệ tử chú ý. Nhưng sự chú ý này đơn giản là tò mò, cũng chỉ có vài người đi tới chào hỏi Mộ Hoài Nam, thỉnh thoảng lại nhìn sang Sở Lưu Giang.

    Rất nhanh sự chú ý của bọn đệ tử lại chuyển dời đi nơi khác.

    Đột nhiên, một tiếng kình phong xé rách không khí truyền vào trong tai đám đệ tử trong đây. Các đệ tử nội môn, ngoại môn đều hướng chỗ âm thanh nhìn qua, vừa nhìn lập tức nơi đây trở nên náo nhiệt.

    "Đó là Mộc Dao sư tỷ."

    Giữa tiếng ồn ào của đám đệ tử, một vệt ánh sáng với tốc độ cực nhanh từ trên bầu trời hướng tới phía Chấp Sự đường. Đợi đến khi ánh sáng màu xanh này chậm lại, Sở Lưu Giang mới nhìn rõ được người tới là ai, không ngờ đây lại là một vị nữ tử.

    Nữ tử này mặc bộ y phục màu đỏ nổi bật, dung nhan xinh đẹp tuyệt mỹ, ngũ quan xuất chúng, thanh lệ vô song, trên dưới quanh người toát ra một cỗ khí chất lãnh diễm thoát tục bất phàm.

    Nữ tử sau khi hạ xuống liền thu hồi phi kiếm đi đến chỗ mấy vị chấp sự ngoại môn, chúng đệ tử lập tức dạt sang hai bên tạo thành một đường thẳng cho nữ tử đi, hơn nữa còn không quên chắp tay thi lễ chào hỏi.

    Mấy vị chấp sự thấy nữ tử thì lập tức nghiêm túc đi ra nghênh đón.

    "Mộc Dao tiểu thư, không biết có chuyện gì mà đích thân đến đây?"

    Đối với những đệ tử chào hỏi nhiệt tình Tiêu Nguyệt cũng lười để ý, nàng lập tức cầm ra một phần danh sách đưa cho chấp sự rồi nói: "Đây là danh sách nguyên liệu ta cần, mong chấp sự có thể bố cáo nhiệm vụ giúp ta. Đương nhiên phần thưởng cũng rất phong phú, mỗi một loại dược liệu đều sẽ được thu mua với 30 viên linh thạch hạ phẩm và không giới hạn số lượng."

    Nhận được bản danh sách dược liệu của Mộc Dao, đám chấp sự xem qua một lượt rồi khách sáo nói: "Không thành vấn đề, đợi khi nào có người hoàn thành nhiệm vụ ta sẽ thông báo cho Mộc Dao tiểu thư."

    "Vậy cảm tạ chấp sự, Mộc Dao xin phép cáo từ."

    Nói xong Mộc Dao cũng không dừng lại thêm chút nào, nhanh chóng đi ra Chấp Sự đường.

    Sau khi Mộc Dao rời đi đám đệ tử đều hấp tấp đi đến chỗ chấp sự. Chấp sự phụ trách cũng không nói nhiều, hắn đi đến chỗ ban bố nhiệm vụ dán lên. Lập tức đám người xúm vào một chỗ nhìn.

    "Tử Linh quả, Linh Lung thảo và Thanh Mộc linh đằng!" Một người phía trước đọc lên nội dung nhiệm vụ.

    "Tử Linh quả là linh quả nằm bên trong Tử Vong Sâm Lâm, nghe nói nó đã từng mọc ở đó nhưng đã lâu không còn tin tức." Một tên đệ tử áo trắng đưa tay lên xoa cằm khẽ nói.

    "Đại Đồng, ngươi nói chính là Tử Vong Sâm Lâm tràn ngập nguy hiểm kia sao?" Bên cạnh tên nam tử áo trắng vừa nói, có đồng bạn quen biết hắn liền lên tiếng.

    Người nam tử áo trắng được gọi là Đại Đồng dường như cũng quen biết người kia, quay sang nói: "Đúng vậy, ta nghe một vị sư huynh từng nhắc tới, ở đó yêu thú nhị giai, tam giai nhiều vô số. Nơi đó là địa phương rất nguy hiểm!"

    Một loạt đệ tử nghe vậy có chút ảo não, phần thưởng nhiệm vụ rất phong phú nhưng cũng không thể nhận bừa, hàng năm số đệ tử tông môn ra ngoài làm nhiệm vụ tử vong tỉ lệ cao tới bốn thành. Đặc biệt những nhiệm vụ cần đi xa và đơn độc hành động tỉ lệ còn cao tới tám thành, chỉ cần nhìn số lượng đệ tử tử vong ở bên ngoài mỗi năm là đủ hiểu hoàn thành mỗi nhiệm vụ cũng không phải đơn giản.

    Chỉ nhìn qua dược liệu thứ nhất cần tìm chín thành đệ tử ở đây đều quyết định từ bỏ, nhưng không có một ai rời đi, bọn hắn muốn xem ai sẽ tiếp nhiệm vụ này.

    Sở Lưu Giang nhìn bên ban bố nhiệm vụ hết sức sôi nổi cũng không muốn hóng hớt, hắn cùng Mộ Hoài Nam đi tới chỗ của một vị chấp sự.

    "Hoài Nam đó sao, hôm nay ngươi tới là muốn nhận nhiệm vụ gì?" Vị chấp sự vừa nhìn rõ ràng khuôn mặt Mộ Hoài Nam, trên mặt lập tức lộ ra vẻ mặt cao hứng, chỉ nhìn lướt qua Sở Lưu Giang rồi lập tức không chú ý tới nữa.
     
    Con gà và con mèo likes this.
    Last edited: Apr 23, 2022
  3. Chương 12: Tàng Kinh các

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mộ Hoài Nam hướng vị chấp sự thi lễ, sau đó đưa ra tấm lệnh bài nở nụ cười nói: "Vu chấp sự, hôm nay ta không phải tới nhận nhiệm vụ. Ta là đưa vị công tử này tới để báo danh."

    Vu chấp sự nhận lấy lệnh bài trên tay Mộ Hoài Nam, sau đó gật đầu nói: "Ừm, nếu là người do tứ trưởng lão tiến cử vậy cũng không cần kiểm tra gì cả."

    Vu chấp sự không có nghi vấn gì bởi vì chuyện này cũng không có gì là lạ, vốn dĩ một vài cao tầng trong tông môn có thể trực tiếp thu nhận người mà mình xem trọng vào tông môn. Vậy nên khi Mộ Hoài Nam đưa ra lệnh bài, Vu chấp sự không có tiến hành kiểm tra Sở Lưu Giang mà trực tiếp ghi danh cho hắn.

    "Mời ngươi báo ra danh tính." Vu chấp sự cầm trên tay bút lông, nhìn qua Sở Lưu Giang nói.

    "Sở Lưu Giang."

    "Niên linh?"

    "Mười bảy tuổi."

    Sau khi ghi chép lại thông tin xong, Vu chấp sự lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Sở Lưu Giang, nói: "Chúc mừng ngươi trở thành đệ tử ngoại môn, ban thưởng một gian phòng, lệnh bài thân phận đệ tử và năm viên linh thạch hạ phẩm. Cầm tấm lệnh bài này có thể đi tới Tàng Kinh các mượn xem bí kíp công pháp. Mỗi tháng đệ tử ngoại môn được nhận năm viên linh thạch hạ phẩm, ngoài ra có thể tới Chấp Sự đường nhận nhiệm vụ để kiếm thêm linh thạch."

    Linh thạch là tinh thạch do thiên địa tinh khí ngưng tụ tại những nơi có nồng độ linh khí dồi dào hoặc chỗ sở hữu linh mạch mà thành.

    Tùy vào nồng độ linh khí hoặc linh mạch mà sẽ sản xuất ra linh thạch đẳng cấp nào, linh thạch có đẳng cấp thấp nhất từ hạ phẩm cho đến cao nhất là tuyệt phẩm.

    Linh thạch có rất nhiều công dụng, có thể kể đến như dùng để hấp thu khi tu luyện, dùng làm vật phẩm trao đổi mua bán, dùng để kích hoạt trận pháp, dùng để làm năng lượng cho một số pháp bảo..

    Nói chung hầu hết các vấn đề liên quan đến tu luyện thì đều cần linh thạch bổ trợ nên có thể nói vật phẩm này là thứ cực kỳ trọng yếu đối với tu luyện giả.

    Bởi vì Vệ Tinh tông xuống dốc không còn được như xưa, linh thạch số lượng có hạn, hơn nữa hàng năm đều giảm bớt, cho nên linh thạch cung không đủ cầu. Muốn cung ứng cho toàn tông môn là không thể nào, vậy nên đệ tử muốn có linh thạch cần phải hoàn thành nhiệm vụ tiếp nhận.

    Cái này vừa là nhằm để đệ tử tự bản thân cố gắng tránh cho việc ỷ lại vào tài nguyên tông môn ban thưởng, cũng vừa để cho bọn họ thông qua việc làm nhiệm vụ có thể rèn luyện trên nhiều phương diện khác nhau.

    Dừng lại chút, Vu chấp sự nói tiếp: "Ta là Vu Tại Sơn, chấp sự ngoại môn. Ngươi sau này muốn tiếp nhận nhiệm vụ có thể tới chỗ của ta."

    "Đa tạ Vu chấp sự, ta sẽ ghi nhớ chuyện này." Sở Lưu Giang chắp tay với Vu Tại Sơn, cấp bậc lễ nghĩa đúng mực tự nhiên nói ra.

    Nhận lấy lệnh bài thân phận đệ tử cùng linh thạch, hoàn tất việc ghi danh, Sở Lưu Giang theo Mộ Hoài Nam rời khỏi Chấp Sự đường.

    Vừa bước ra khỏi cửa, Sở Lưu Giang đi bên cạnh Mộ Hoài Nam mỉm cười nói: "Sau này mong Mộ sư huynh chiếu cố nhiều hơn."

    Mộ Hoài Nam đang bước đi đột nhiên nghe Sở Lưu Giang nói vậy, gãi đầu nói: "Công tử nói đùa, ta chẳng qua là thời gian gia nhập tông môn lâu hơn công tử mà thôi, nếu xét về thiên phú dược đạo hay kiến thức, ngay cả sư tôn ta cũng tự nhận không bằng công tử, nào dám nhận mình là sư huynh, nếu không sau này cứ gọi ta Hoài Nam là được."

    Mặc dù Mộ Hoài Nam gia nhập tông môn trước, nhưng từ khi gặp Sở Lưu Giang, chứng kiến những gì hắn đã làm được, cộng thêm kiến thức của đối phương để cho sư phụ của Mộ Hoài Nam cũng phải tự nhận không bằng, chủ động mở lời thỉnh giáo. Mộ Hoài Nam không biết từ lúc nào trong thâm tâm đã bội phục, coi đối phương giống như là tiền bối vậy, cho nên để Sở Lưu Giang gọi hắn là sư huynh, tâm tình của hắn nhất thời một lời khó nói hết.

    "Sao có thể nói như vậy được, nếu như ta đã bái nhập Vệ Tinh tông vậy đương nhiên là phải tuân theo bối phận trong tông môn, ngươi vốn dĩ là sư huynh, ta gọi ngươi là sư huynh cũng là lẽ dĩ nhiên." Sở Lưu Giang nói.

    Nếu như Sở Lưu Giang đã nhất quyết như vậy, Mộ Hoài Nam cũng không tiện từ chối hắn, đành nói: "Được, vậy Sở sư đệ, bây giờ vẫn còn thời gian, ngươi có muốn tới Tàng Kinh các xem qua một lần không?"

    "Tàng Kinh các, đương nhiên là đi." Sở Lưu Giang đồng ý nói.

    Mộ Hoài Nam lần nữa lấy ra Ngự Phong Hồ Lô, đưa Sở Lưu Giang tới một ngọn núi khác.

    Thánh Tinh tổ phong chính là trọng địa của Vệ Tinh tông, đồng thời là ngọn núi lớn nhất.

    Tàng Kinh các tọa lạc tại Thánh Tinh tổ phong, thành lập ở ngay trên đỉnh núi, từ bên ngoài nhìn vào luôn tạo cho người ta một cảm giác cực kỳ uy nghiêm và cổ xưa, xung quanh mây trắng lượn lờ, như sương như khói, như là huyễn cảnh tiên khí.

    Tàng Kinh các được phòng vệ vô cùng sâm nghiêm, xung quanh lúc nào cũng có trận pháp bảo hộ. Toàn bộ Thánh Tinh tổ phong đều được các đệ tử tinh nhuệ của Vệ Tinh tông bảo vệ, hơn nữa, bình thường luôn có hai trong số bảy trưởng lão thay phiên trấn giữ, cũng là những người nắm giữ và điều khiển đại trận, đem toàn bộ nơi đây phòng hộ cực kỳ cẩn mật. Chỉ có đệ tử đã tấn thăng thành ngoại môn trở lên mới được phép bước vào bên trong Tàng Kinh các. Hơn nữa nghe nói người trông coi Tàng Kinh các là một vị hộ pháp tu vi thâm bất khả trắc.

    Đối với Vệ Tinh tông mà nói, Thánh Tinh tổ phong rất quan trọng, ngoại trừ vô vàn bí tịch công pháp, võ kỹ tuyệt học, cùng với rất nhiều tài liệu ghi chép tham khảo, bao hàm một lượng tri thức khổng lồ của tông môn đều được cất chứa bên trong Tàng Kinh các, còn có bức tượng thần bảo hộ của Vệ Tinh tông mang ý nghĩa rất lớn đều nằm tại Thánh Tinh tổ phong.

    Sau thời gian uống cạn một chén trà, hai người hạ xuống một khu đất vắng vẻ.

    "Sở công tử, không đúng, Sở sư đệ, chúng ta chỉ có thể phi hành tới đây, đoạn đường còn lại muốn tới Tàng Kinh các phải leo lên đỉnh ngọn núi trước mặt này." Mộ Hoài Nam chỉ về hướng ngọn núi trước mặt nói.

    Bởi vì Thánh Tinh tổ phong còn là nơi cung phụng vị thần bảo hộ của Vệ Tinh tông, vi biểu kính trọng, tất cả người đi lên Thánh Tinh tổ phong không cho phép bất luận kẻ nào đạp không mà đi.

    Từng bước một leo lên, nửa canh giờ trôi qua, cuối cùng hai người Sở Lưu Giang lên tới đỉnh Thánh Tinh tổ phong.

    Trước mắt hai người xuất hiện một lầu các xây dựa vào núi, một nửa lộ ra ngoài, một nửa lại chìm vào bên trong núi đá.

    Ngay phía trên cửa chính của lầu các, treo một tấm bảng viết ba chữ màu vàng rất lớn, khí thế uy nghiêm huyền ảo.

    Tàng Kinh các.

    Hai bên cửa chính còn đứng sừng sững hai pho tượng đá khổng lồ, cao hơn hai trượng, toàn thân đen nhánh, trông rất sống động, khi nhìn vào không nhịn được mà nghĩ đây là thật.

    Quan sát một lúc, hai người không chần chừ bước vào bên trong.

    Vừa vào bên trong cảnh vật liền thay đổi, Tàng Kinh các không hổ là nơi cất giữ võ kỹ, công pháp cùng các loại điển tịch liên quan tới tu luyện giới. Khắp nơi tầng một đều là giá sách, mỗi kệ sách bày ra từng quyển sách gọn gàng chỉnh tề. Sở Lưu Giang ánh mắt đảo qua một vòng, ước lượng không gian trong Tàng Kinh các cũng phải trăm trượng, khắp nơi bày đặt từng kệ sách, lối đi vừa vặn chỉ có hai người đi, càng nhìn càng giống như đi vào một đại dương thư tịch. Chỉ cần nhìn sự to lớn của Tàng Kinh các thì đủ tưởng tượng được sự huy hoàng năm xưa của Vệ Tinh tông.

    Khi bước vào trong, Sở Lưu Giang nhận ra cũng không phải có mỗi hai người bọn họ, trong này cũng có không ít đệ tử đang chọn lựa công pháp hoặc bí kíp phù hợp với mình.

    Hai người tiến tới chỗ một lão giả đang ngồi nhắm mắt, Mộ Hoài Nam khẽ hành lễ sau đó nói ra: "Tiền bối, ta đưa vị sự đệ mới nhập môn này tới để mượn xem công pháp."

    Sở Lưu Giang cũng đồng thời đưa ra tấm lệnh bài thân phận đệ tử.

    Hai người đứng chờ lão giả lên tiếng, một lúc sau lão giả mới mở một bên mắt, bộ dạng chưa tỉnh ngủ, nhìn lệnh bài trên tay Sở Lưu Giang lên tiếng: "Mới nhập môn đã trở thành đệ tử ngoại môn, xem ra thiên tư không tệ. Ngươi có thể chọn công pháp ở tầng một, thời gian mượn là ba ngày, sau đó nhất định phải trả lại. Còn nữa, ngươi không được truyền ra ngoài cho bất kì ai khác. Đã rõ?"

    "Ta đã rõ." Sở Lưu Giang gật đầu đáp.

    Nói xong lão giả không nói thêm gì, tiếp tục chợp mắt.

    "Tiền bối vẫn luôn như vậy, sư đệ không cần cảm thấy kì lạ." Mộ Hoài Nam nhỏ giọng nói với Sở Lưu Giang.

    Lão giả này mặc dù có chút kì quái nhưng Sở Lưu Giang cũng không quá bận tâm, chỉ gật đầu sau đó hắn cùng Mộ Hoài Nam đi vào bên trong.

    Sở Lưu Giang tiến tới một giá sách gỡ xuống một quyển thư tịch, bìa sách không dính một chút bụi bặm, nhưng lại có dấu hiệu tàn phai cùng rách, hiển nhiên dấu vết tồn tại từ rất nhiều năm. Việc này cũng có thể do đệ tử thường xuyên lật xem hoặc cũng có thể đã có sẵn rồi.

    Mở ra quyển thư tịch, bên trong ghi chép một ít chiêu thức, Sở Lưu Giang nhìn qua một lúc sau đó lại lướt qua một vài kệ sách nào là các loại kiếm pháp, đao pháp, bộ pháp, quyền pháp.. cùng vô số các công pháp.

    Từng quyển thư tịch, bí kíp đặt trên giá, những quyển sách này, có quyển là bản gốc, cũng có quyển là bản chép tay, cũng có quyển là bản phục chế.. Số lượng thư tịch, bí kíp ở đây cực kỳ đồ sộ, kiểu nào cũng có, còn hết sức đa dạng.

    "Những công pháp ở đây có công pháp là của bản môn, cũng có từ những truyền thừa, môn phái khác hoặc là sưu tầm bên ngoài có được. Số lượng tuy nhiều, nhưng chung quy công pháp ở tầng một này đều là công pháp bình thường nhất trong tông môn, ai cũng có thể tu luyện. Tầng hai mới có công pháp cao cấp hơn dành cho đường chủ, trưởng lão và đệ tử nội môn trở lên tu luyện."

    "Đợi sau này sư đệ trở thành đệ tử nội môn thì có thể tu luyện." Mộ Hoài Nam giới thiệu với Sở Lưu Giang.

    Sở Lưu Giang cũng chỉ gật đầu không vội lựa chọn, hắn chỉ xem lướt qua từng môn công pháp trên giá sách, bởi vì hắn đã sớm có mục tiêu trong đầu, biết phải nên lựa chọn công pháp nào.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...