Chương 40: Khách hàng là thượng đế. Bấm để xem Nhờ sự giới thiệu của Nhật Minh, Ngọc Hân thuận lợi xin vào làm nhân viên bán hàng tại trung tâm thương mại nơi Nhật Minh đã làm trước đây. Vốn dĩ Ngọc Hân rất thông minh và nhanh nhẹn nên cô nhanh chóng nắm bắt được và hoàn thành công việc một cách xuất sắc. Kết quả bán hàng rất tốt nên thay vì theo thông lệ thử việc hai tháng thì chỉ sau một tháng, Ngọc Hân đã được là nhân viên chính thức. Cuộc sống của Ngọc Hân dần đi vào quỹ đạo, sống cùng ba chị em Nhật Minh cũng rất ổn. Tuy khá là yêu quý mấy chị em nhà họ nhưng Ngọc Hân vẫn hiểu mình chỉ là người thuê trọ nên cũng không nên tò mò quá sâu vào cuộc sống của ba chị em họ. Chỉ là cô có chúy tò mò khi thấy cô bé Nhật Lệ thay vì lên trường đi học như Nhật Sơn thì lại ngày đêm ở nhà nghiên cứu và học cách làm bánh ngọt. Sau một tháng ở chung, bụng của Nhật Lệ cũng đã lớn dần lên, Ngọc Hân không thể không nhìn ra con bé mang thai. Nhưng cô vẫn không hề một lời thắc mắc. Cô vẫn rất lịch sự sống và sinh hoạt giữ kẽ với ba chị em Nhật Minh. Thái độ sống của Ngọc Hân cũng làm cả ba chị em Nhật Minh khá thoải mái. Họ thích tính cách này của người thuê nhà. Cơ bản là bốn người khá là thoải mái khi ở cùng nhau. * * * Trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, người người tấp nập đến đi, mua bán đủ loại hàng hóa. Những gian hàng đông khách thăm quan mua bán nhất, chính là những cửa hàng thời trang. Ngọc Hân đang chỉnh sửa lại bộ trang phục trên người ma-nơ-canh thì một người phụ nữ trung niên ào ào tiến vào gian hàng, miệng bà ta gào lên vang khắp nơi: "Quản lý, quản lý đâu rồi. Tôi muốn khiếu nại." Ngọc Hân vội vàng chạy đến trước mặt vị khách hàng cúi đầu chào: "Chào quý khách, chúng tôi có thể giúp gì được cho quý khách?" Người phụ nữ trung niên nhìn thấy Ngọc Hân thì hai mắt sáng rực, reo lên: "Cô, đúng là cô rồi, tuần trước chính cô là người bán cho tôi chiếc váy này. Sao cô dám đưa cả váy bị rách cho khách hàng? Chính là cô rồi." Ngọc Hân nghe người phụ nữ nói vậy thì cũng có chút ngạc nhiên, cô nhìn kỹ lại người khách hàng một lát, cuối cùng cũng nhận ra bà ta. Thứ sáu tuần trước, bà ta đã thử gần ba mươi bộ váy ở cửa hàng đến cuối cùng mới quyết định mua bộ váy bó màu hồng, mặc dù cô có tư vấn màu sắc và kích thước có phần không phù hợp với bà ta, nhưng bà ta vẫn nhất quyết lấy chiếc váy đó. Ngọc Hân cúi đầu lần nữa, cố gắng để giọng nói của mình nghe thật nhẹ nhàng chuyên nghiệp: "Thưa phu nhân, phiền phu nhân cho tôi xem lại chiếc váy." Người phụ nữ hếch cằm, liếc nhìn Ngọc Hân một cái đầy vẻ khinh miệt, sau khi đưa cho cô chiếc túi đựng váy thì ngúng nguẩy đi về phía ghế ngồi dành cho khách hàng. Thu Hà đang dọn dẹp ở góc gian hàng, thấy có biến thì cũng chạy lại hỏi Ngọc Hân: "Chị Hân, có chuyện gì thế?" Ngọc Hân cười nhẹ nhàng nói: "Không có chuyện gì, em cứ làm việc của mình đi, chị xử lý." Nói xong cô tiến về phía quầy thu ngân, lấy váy ra khỏi túi để kiểm tra. Trên tay cô lúc này làm gì còn là chiếc váy siêu phẩm bán chạy nhất cửa hàng nữa. Hiện giờ, phần eo với đường may vô cùng chắc chắn đã bị rách tung, vết rách dễ chừng phải dài đến hơn năm xen-ti-mét, đúng y như cô đã dự đoán hôm trước. Cô đã lo nếu bà ấy cố mặc chiếc váy này vào thì nó sẽ bị rách bởi khi thử đồ, cô nhìn ra được bà ta đang đeo đai nịt bụng, nếu mà không dùng đai nịt bụng nữa, thì chắc chắn sẽ rách. Ngọc Hân kiểm tra lại thông tin và in lại hóa đơn của chiếc váy ra, sau đó cầm cả hóa đơn và váy tiến về phía khách hàng. Cô đứng trước mặt người phụ nữ kia, trình bày: "Thưa phu nhân, tôi đã kiểm tra hóa đơn, phu nhân mua bộ đồ này cách đây một tuần, cửa hàng chúng tôi chỉ chấp nhận đổi trả sản phẩn trong vòng bốn mươi tám tiếng đồng hồ, bà xem, trên hóa đơn có ghi rất rõ ràng thông tin đổi trả." Ngọc Hân chìa chiếc hóa đơn trên tay ra cho người phụ nữ kia xem, cô còn cố ý dùng bút đánh dấu, khoanh tròn phần thời gian đổi trả để bà ta thấy rõ. "Phu nhân xem, đến hôm nay đã là một tuần rồi, chúng tôi không thể đổi sản phẩm mới cho phu nhân được nữa. Phu nhân đợi ở đây một lát, tôi sẽ bảo thợ may lại chỗ bị rách cho phu nhân cẩn thận và đẹp nhất, và nếu có thể thì sẽ nới lỏng thêm một chút để phu nhân mặc cho thoải mái nhé." Ngọc Hân đã cố gắng không nói thẳng vấn đề là bà ta quá béo để mặc vừa chiếc váy, nhưng người phụ nữ này lại cố tình không hiểu, bà ta gào lên: "Cô nói gì, ý cô là tôi béo quá làm rách váy à? Cô có biết là tôi còn chưa mặc chiếc váy này lần nào không?" Nói xong bà ta đứng bật dậy và lại gào lên: "Quản lý. Quản lý đâu? Tôi muốn khiếu nại mấy người làm ăn gian dối. Chiếc váy tôi mua hàng chục triệu, chưa mặc lần nào đã rách vậy mà mấy người chẳng những không đổi cho khách mà còn dám đổ lỗi tại khách hàng là sao." Ngọc Hân nhẫn nại để cho người phụ nữ nói xong, trên mặt cô vẫn là vẻ điềm tĩnh và nụ cười nhẹ: "Thưa phu nhân, tôi không có ý đó. Tôi vừa trao đổi với phu nhân rồi, quy định đổi trả sản phẩm chỉ áp dụng trong vòng bốn mươi tám tiếng. Trước khi mỗi vị khách rời khỏi cửa hàng đều đã được kiểm tra kỹ hàng rồi mới cầm về, nếu đã cầm ra khỏi tiệm, tức đều là hàng mới nguyên chưa qua sử dụng, không hề có lỗi. Thế nên, chúng tôi không thể đổi chiếc khác cho phu nhân được nữa. Mong bà hiểu và thông cảm cho chúng tôi." Gian hàng thời trang nằm ở vị trí đắc địa trong trung tâm thương mại. Sự cố gì xảy ra, khách khứa cùng các nhân viên ở các cửa hàng xung quanh đều có thể tự nhiên chạy sang hóng chuyện, càng đông, mới càng vui. Lúc này, ngoài cửa đã có kha khá người vây xem quan sát.
Chương 41: Ai là sếp ở đây? Bấm để xem Người phụ nữ thấy thái độ điềm tĩnh của Ngọc Hân thì có chút lúng túng, vốn dĩ bà ta định đến đây để làm ầm ĩ lên rồi đổi váy, nhưng khi người nhân viên này đưa hóa đơn và trao đổi rõ quy định của cửa hàng thì các khách hàng xung quanh đó cũng gật đầu đồng tình với cô ta. Người phụ nữ đột nhiên nhận thấy không thể ăn vạ thêm được nữa, bởi chính bà ta biết rõ thủ phạm của đường rách kia là ai. Thấy tình hình không theo dự tính nên người phụ nữ ngồi xuống, cũng đã thay đổi thái độ, đang định nói với cô nhân viên là sẽ đợi sửa đồ thì từ phía trong, một cô gái mặc đồng phục đi ra, cô ta cất giọng hỏi lớn: "Ngọc Hân, có chuyện gì vậy?" Ngọc Hân nghe giọng nói, biết là quản lý Khánh Linh thì quay người lại trả lời: "Chị quản lý, cũng không có việc gì đâu. Em đã xử lý xong rồi." Người phụ nữ nghe thấy hai tiếng quản lý thì lại ngay lập tức thay đổi sắc mặt, bà ta lại đứng bật dậy, giật lấy chiếc váy màu hồng trên tay Ngọc Hân đưa ra trước mặt của Khánh Linh và lại ầm ầm ý kiến: "Cô là quản lý ở đây đúng không? Cô xem đi, các cô làm ăn như thế à? Dám bán đồ rách cho khách hàng." Khánh Linh cầm chiếc váy từ tay khách hàng, đưa lên nhìn một lượt, thấy được ngay vết rách ở eo, sau đó nhìn người phụ nữ to béo trước mặt, cô ta cũng lập tức hiểu ra lỗi là do khách cố gắng mặc lên người một chiếc váy không vừa. Liếc nhìn Ngọc Hân nghiêm chỉnh đứng bên cạnh, trong đầu cô ta lập tức xẹt qua một tia sáng. Cô ta lập tức cúi đầu, rối rít xin lỗi bà ta: "Phu nhân, chúng tôi rất xin lỗi. Chúng tôi đã quản lý nhân viên không tốt. Phu nhân yên tâm, tôi sẽ xử lý ngay cho phu nhân. Chúng tôi cũng sẽ xử phạt nhân viên ngay lập tức." Nói xong cô ta quay lại trợn mắt nhìn Ngọc Hân: "Ngọc Hân, cô đã làm sai mà còn thái độ trợn mắt với khách hàng thế à? Ngay lập tức đổi váy cho phu nhân, chiếc váy rách kia trừ vào tiền lương tháng này của cô." Không chỉ Ngọc Hân mà cả Thu Hà cũng trợn tròn mắt lên khi nghe Khánh Linh nói vậy, rõ ràng là chỉ nhìn một cái thôi cũng biết là do khách hàng làm rách váy mà, tại sao lại có thể tính thành lỗi của cô như vậy được? Ngọc Hân không chấp nhận ý kiến này của Khánh Linh, cô lập tức phản bác lại: "Chị Ngọc Hân, em không đồng ý cách xử lý này của chị. Thứ nhất, hóa đơn của khách đã quá thời gian đổi trả là hai ngày. Thứ hai, em khẳng định mình đã kiểm tra rất kỹ trước khi giao hàng cho khách. Nếu chị không tin, chị cho kỹ thuật check lại camera, em không làm gì sai tại sao chị lại trừ lương của em?" Người phụ nữ vừa nghe đến chuyện cửa hàng sẽ check camera thì trên mặt hiện lên vẻ bối rối. Bà ta ngại mình sẽ bị phát hiện và cũng sẽ xấu hổ với những người xem vì hôm đó thực sự bà ta đã làm loạn cả gian hàng lên chọn đồ để thỏa mãn sự sĩ diện của bản thân, đến cuối cùng chỉ dám mua chiếc váy rẻ nhất. Bà ta thấy thái độ kiên quyết của Ngọc Hân thì cũng không làm mặt hùng hổ nữa, bà ta lấy lại chiếc váy trên tay Khánh Linh đưa lại cho Ngọc Hân rồi tỏ vẻ rộng lượng: "Thôi, tôi cũng không phải là người nhỏ nhen thiếu thốn gì, cô quản lý không cần phải làm khó nhân viên, chỉ cần thật lòng xin lỗi tôi là được, sửa lại cho tôi chiếc váy là được rồi." Khánh Linh thấy lời nói của mình lại bị phản bác, thậm chí khách hàng lại cũng nghe theo Ngọc Hân thì tức giận vô cùng, cô ta quay ra nói với khách hàng bằng giọng điệu vô cùng nịnh nọt: "Phu nhân, sao mà có thể làm thế được, chúng tôi làm ăn đặt chữ tín lên hàng đầu, nếu mà để phu nhân chịu thiệt thế này, thì còn gì là danh tiếng của chúng tôi nữa chứ. Phu nhân cứ ngồi yên đây, tôi sẽ xử lý cho phu nhân thỏa đáng." Nói xong cô ta lại lấy chiếc váy từ tay của Ngọc Hân và yêu cầu cô lấy chiếc khác trả cho khách. Ngọc Hân vô cũng ấm ức, rõ là khách sai, bà ta cũng chấp nhận đợi sửa đồ chứ không đổi mới nữa, tại sao Ngọc Hân nhất định phải đổi váy mới cho khách mà lại còn trừ vào tiền lương của cô. Không thể chịu thiệt một cách vô lý như vậy, Ngọc Hân nhìn chằm chằm Khánh Linh, lạnh giọng hỏi: "Chị Khánh Linh, em không chấp nhận cách giải quyết này của chị. Em không làm sai tại sao chị lại bắt em chịu phạt, chị biết lương của em như nào mà đúng không? Chị cứ trừ tiền chiếc váy này vào lương của em, như vậy là rất không công bằng với em." Khánh Linh nghe Ngọc Hân cãi lại như vậy thì trợn mắt lên nhìn Ngọc Hân, gằn giọng nói với cô: "Cô muốn công bằng ư? Biến đi chỗ khác mà làm việc để nhận công bằng nhé. Ở đây, tôi nói làm sao là làm theo như thế. Cãi lại sếp, tôi cho cô nghỉ việc luôn." Ngọc Hân vừa nói dứt câu thì một tiếng nói trầm ấm cũng từ bên ngoài vọng vào: "Ở cái trung tâm thương mại này, ngoài tôi ra còn có người nào đủ quyền hạn đuổi nhân viên của tôi nữa thế?" Tiến vào trong gian hàng trang trí xa hoa, cao cấp là một người đàn ông mặc bộ đồ tây màu xám đậm, trên cổ áo sơ mi màu trắng còn thắt một chiếc cà vạt màu xám nhạt. Trên gương mặt điển trai của anh, không có một chút biểu cảm nào ngoài lạnh lùng. Ngọc Hân ngẩn người. Người đang bước vào trong ánh nhìn của mọi người, chính là Tuấn Kiệt. Anh nhìn quanh một lượt khắp gian hàng, cũng nhìn hết tất cả những người đang có mặt ở đây, sau đó mới tiến về phía người phụ nữ to béo kia: "Chào phu nhân, tôi là tổng giám đốc của trung tâm thương mại, cũng là chủ của cửa hàng này. Xin lỗi vì đã để phu nhân có trải nghiệm không vui khi mua đồ tại cửa hàng của chúng tôi. Phiền phu nhân đợi chúng tôi kiểm tra lại camera một chút, sau khi xác minh chính xác nhân viên của chúng tôi đã không kiểm tra đồ mà đưa hàng lỗi cho phu nhân, tôi nhất định sẽ bồi thường cho bà thỏa đáng. Đồng thời, cũng phạt nặng nhân viên của cửa hàng đã làm sai."