Huyền Ảo [Edit] Người Chồng Âm Này Có Chút Không Dễ Nuôi - Vô Tâm A Luân Hồi

Discussion in 'Box Dịch - Edit' started by Alissa, Feb 26, 2022.

  1. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 30: Con mèo cao to đẹp trai.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Đạo diễn thật đẹp trai, cậu không thấy được cảnh tượng lúc đó mấy người phụ nữ đó bị đả kích mặt mày xám xịt, trước kia tớ còn từng tưởng rằng tính tình đạo diễn xấu như vậy, miệng lưỡi độc địa, không ai có thể chịu được, nhưng bây giờ tớ mới nhận ra rằng đôi khi, người độc miệng cũng rất dễ thương."

    Diệp Vi Vi đã ca ngợi tên đạo diễn chết tiệt đó hơn nửa giờ, không phải một phút, không phải hai phút, không phải mười phút, mà là nửa giờ, nửa giờ chết tiệt, đôi đồng tử mèo đen nhìn chằm chằm vào bức tường. Đồng hồ treo tường trông dễ thương, và sau đó ánh mắt càng sâu kín hơn, nhìn vào miệng Diệp Vi Vi vẫn đang tán dương người đàn ông khác.

    Anh rất muốn, rất muốn dùng miệng mình lấp kín môi người kia, đáng tiếc cái miệng này không phải của anh, Phong Sở Mạc có chút nhớ nhung thân thể của anh, cho dù là linh hồn, anh cũng đã từng cùng Diệp Vi Vi thân mật như vậy.

    Ngay lúc đó, biểu cảm trên khuôn mặt con mèo cao quý và quyến rũ hơi trôi đi, nếu Diệp Vi Vi biết cách đọc biểu cảm của mèo, cô sẽ phát hiện đó rõ ràng là một biểu hiện dâm đãng.

    "Có phải cậu cũng ngưỡng mộ đạo diễn? Đây là một người đàn ông thực sự. Anh ấy không bị rung động bởi sắc đẹp, nghiêm túc và có trách nhiệm với công việc của mình, và anh ấy rất hung dữ với những ai làm việc không nghiêm túc."

    "Xoẹt xẹt."

    Ầm một tiếng, vốn dĩ Tiểu Hắc đang nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp, lại bị lời khen ngợi của Diệp Vi Vi phá hỏng bầu không khí, móng vuốt của nó không nhịn được quẹt trên ga trải giường, Diệp Vi Vi cuối cùng cũng dừng lại, nhìn vào ga trải giường, rồi lại nhìn xác ướp cao quý và quyến rũ phiên bản mèo, vẻ mặt cô sầu khổ, cô lại phải bồi thường tiền khăn trải giường của người ta, bất kể chi phí nhỏ như thế nào cũng là một khoản chi phí: "Tiểu Hắc, nếu mày thật muốn mài móng vuốt, kỳ thật chị có thể cho mày chút vật liệu thừa."

    "Roẹt."

    Sau khi nghe thấy cái tên ngu ngốc kia, nhất là khi nhìn thấy vẻ mặt chế giễu của linh miêu thật ở bên cạnh, móng vuốt của con mèo đen không thể nhịn được nữa, lại hung hăng cào khăn trải giường, song song với vết cào vừa rồi.

    Thật sự là gọn gàng, Diệp Vi Vi cúi đầu, có chút bất đắc dĩ: "Quên đi, quên đi, nếu thích thì cứ mài mạnh đi, dù sao cũng thành thế này rồi, chị nói trước nha, cứ mài hết đi, không được có mới nới cũ biết không."

    Diệp Vi Vi vươn tay bóp bóp khuôn mặt con mèo cao cao có vẻ khinh thường mình, sau đó hôn lên trán nó một cái: "Moa, Tiểu Hắc ngoan ngoãn nhất!"

    Phong Sở Mạc sững sờ, duy trì vẻ mặt cứng đờ, giống như bị sét đánh, Diệp Vi Vi, Diệp Vi Vi chưa từng có cử chỉ thân mật nào với anh trong lúc tỉnh táo, chưa bao giờ, đây là lần đầu tiên, lần đầu tiên, toàn bộ tâm tư của người đàn ông trong thân xác con mèo đã bị sốc bởi sự bất ngờ không ngờ này.

    "Tiểu Hắc là cái gì, là Andrew, Andrew đó."

    Lý Giai Giai mang theo băng gạc đi vào, vừa nghe Diệp Vi Vi đặt tên cho con mèo đen, cô ấy lập tức không hài lòng hét lên cái biệt danh mà mình đặt cho nó:

    "Cô nhìn đôi mắt sâu thẳm kia, nhìn vẻ mặt kiêu ngạo này, dáng người ngay thẳng, lông tóc đen bóng, cô lại nhìn nụ cười khinh bỉ này, thật là con mèo cao to đẹp trai, phải có một cái tên thật hay xứng với một con mèo cao cao tại thượng chứ."

    Diệp Vi Vi hắc tuyến đầy đầu liếc mắt nhìn con mèo đen quấn xác ướp, ha hả cười hai tiếng, cô tỏ vẻ xin lỗi, cô không có được mắt nhìn mèo như của Lý Giai Giai, không thể nhìn ra Tiểu Hắc phi thường như thế nào, bất lực nhìn Lý Giai Giai, vẻ mặt kiêu ngạo, tư thế đoan chính, nụ cười khinh bỉ, điều duy nhất cô đồng ý là bộ lông của Tiểu Hắc thực sự là màu đen, đen bóng rực rỡ.

    "Lại nói đến bác sĩ ở bệnh viện của cô thật sự rất tốt. Ngày hôm đó Tiểu Hắc ở bộ dáng kia. Mới hai ngày mà bộ lông của nó đã sáng như vậy."

    Nhìn hai vết móng vuốt mạnh mẽ và gọn gàng trên ga trải giường dưới người Tiểu Hắc, Diệp Vi Vi biết chi phí cao không phải trả vô ích, hơn nữa bây giờ tinh thần của Tiểu Hắc rất tốt.

    "Nói mới nhớ, cơ thể của Tiểu Hắc rất tốt. Nếu những con vật khác bị thương nặng như vậy, tôi e rằng trong mười ngày nửa tháng chúng sẽ không thể phục hồi được đến mức này. Chắc chắn Tiểu Hắc rất khác biệt, nó còn là một người đàn ông đặc biệt mạnh mẽ."

    Lý Giai Giai hai tay ôm mặt, càng nhìn con mèo đen càng thích, trong mắt thậm chí còn xuất hiện một ngôi sao nhỏ.

    Phong Sở Mạc cảm thấy nhức mắt nên kiên quyết vùi đầu vào chân Diệp Vi Vi, cái chạm nhẹ khiến mèo đen vô thức cọ hai lần vào chân Diệp Vi Vi.

    Editor: Nghiên Di.
    Đăng ngày 28/3/22
     
  2. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 31: Rời đi?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Diệp Vi Vi tìm được rồi một công việc làm người mẫu đồ họa ngắn hạn, bộ dáng của cô nếu có thể lăn lộn trong giới giải trí, tự nhiên là cực đẹp, chụp ảnh vẫn là không cần phải nói, ngoại trừ việc ông nhiếp ảnh gia kia luôn là híp mắt lại háo sắc nhìn đến nỗi làm cho Diệp Vi Vi muốn đập cho mấy phát ra, nhưng vì là người có thể được châm chước để tạm thời lãnh một nửa tiền lương, tâm tình của cô rất tốt mà tỏ vẻ, vì no bụng, cô có thể nhẫn nại một chút.

    Cự tuyệt lời mời cộng hưởng bữa tối của vị nhiếp ảnh gia kia, Diệp Vi Vi nhanh chóng lấy áo khoác bao lại chính mình, chặn lại tầm mắt hận không thể lội sạch mình kia của đối phương, nhanh chóng đi về phía ngoài cửa.

    "Cô bé này, thật không tệ."

    Nhiếp ảnh gia lấy tay vỗ vỗ cằm, trên mặt là nụ cười dâm đãng: "Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này thật không tồi, làm cho lòng người ta ngứa ngáy."

    "Khửa khửa, anh Vương anh là ai cơ chứ, là cái này, trong giới nhiếp ảnh giới cơ mà."

    Trợ lý ở bên cạnh giơ một ngón tay cái lên: "Cái con nhóc kia trông rất là thiếu tiền đây, lần này chúng ta dự chi cho cô ta một nửa tiền lương, là không hợp quy định a, lần sau, cần phải làm cho cô ta trả lại, để cô ta ở trên giường hầu hạ anh Vương được không?"

    Trước mắt đột nhiên có cái bóng đen nhoáng lên, Diệp Vi Vi chần chờ dừng lại bước chân, vì sao mà cô cảm giác có chút giống Tiểu Hắc.

    Cô không biết, ở trong studio phía sau đột nhiên vang lên một tiếng gào: "Thiết bị của tôi!"

    Thiết bị bị một trận gió âm thình lình xuất hiện thổi đổ đến loảng xoảng vài tiếng, rớt xuống mặt đất, tiếng động kia, đập đến đau cả người, kia chính là máy ảnh ba mươi nghìn tệ đấy, bình thường, ngay cả cho người khác chạm vào một chút, nhiếp ảnh gia cũng không muốn, giờ này khắc này, nó lại biến thành linh kiện.

    Mặt anh Vương đầy vẻ đau lòng, ngồi xổm xuống, vươn tay chạm chạm thiết bị yêu quý bị rơi đến tan vỡ của chính mình.

    "Anh Vương......"

    Trợ lý mới vừa rồi còn đi theo bên cạnh nịnh nọt anh Vương kêu lên một tiếng đầy vẻ sợ hãi, ngay sau đó, lại một tiếng rên rỉ vang lên, một cái giá dựng thẳng ở góc tường đột nhiên bị gió thổi qua, đập vào lưng anh Vương, mà khi tên trợ lý kia định đi đỡ anh Vương, lại không biết như thế nào, chân vấp một cái, cũng bị cái giá vướng ngã, thể trọng khổng lồ đập lên trên lưng của anh Vương, lại thêm một tiếng kêu rên đầy thống khổ.

    "Cái tên ngu xuẩn này!"

    "Anh Vương, anh Vương, em không cố ý..."

    "A!"

    --

    "Vi Vi, Andre đi rồi"

    Trong tay Diệp Vi Vi xách theo một túi đồ, cô vừa mới vào đến cổng của bệnh viện Thú Cưng Tình Yêu, thì Lý Giai Giai đã mang một gương mặt nhăn như trái khổ qua đến đón cô rồi.

    "Đi rồi là sao?"

    Diệp Vi Vi nghĩ đến cái thân bị thương còn băng bó đầy băng gạc kia của mèo đen, có chút lo lắng, giọng điệu cũng trở nên hơi gấp gáp, hai ngày này cô ấy vừa có thời gian rảnh là tranh thủ lại đây thăm mèo đen, đối chú mèo đen này, cô ấy đã khá là yêu thích, thậm chí còn tự mình lấy ra một ít tiền lương dự chi để mua ổ nhỏ chuyên dụng cho mèo cũng như gậy chọc mèo.

    'Nè"

    Lý Giai Giai mở video theo dõi cho Diệp Vi Vi xem, trên đó, thân mình của mèo đen nhoáng lên một cái, là băng gạc được băng bó tầng tầng kia rơi xuống mặt đất, chuyện này, rõ ràng không khoa học, Diệp Vi Vi trước hết nghĩ đến điều này, sau đó, chuyện càng không khoa đã xảy ra, chú mèo đen kia trông như là cực kỳ hiểu biết về bệnh viện thú cưng này vậy, chú né tránh tầm mắt của tất cả mọi người, nhanh chóng chạy trốn bằng con đường có khoảng cách ngắn nhất.

    "Băng gạc kia phỏng chừng là vào ban đêm Andre tự mình lén lút nới lỏng ra, vậy mà tớ không hề phát hiện ra, còn có, con đường chạy trốn này, tớ cảm thấy, Andre nhất định là thu đàn em ở bệnh viện thú cưng, nên mới có thể biết đến rõ ràng như vậy, hai ngày nay, Andre rõ ràng ba điểm một đường, chỉ đi qua phòng khám, nhà ăn và phòng bệnh, không hổ là Andre aizzz, nói đi là đi."

    Đầu óc của Lý Giai Giai thế mà càng không khoa học á, trong đầu Diệp Vi Vi vừa mới ẩn ẩn toát ra chút chút ý nghĩ khác thường này, đã bị lời nói của Lý Giai Giai lời đánh cho một cái xong rơi rớt tan tác, mèo đen đi rồi, mấy ngày nay, những hành động thân cận đó, tất cả đều chỉ do chính mình tình nguyện từ một phía, cũng đúng thôi, chính mình và Tiểu Hắc cũng chỉ là bèo nước gặp nhau, có lẽ, mèo nhà người ta vốn dĩ là có chủ nhân đây, Diệp Vi Vi nghĩ như vậy, trong lúc nhất thời, hứng thú có chút rã rời, nhìn nhìn đồ đang xách trên tay, mở miệng: "Mấy thứ này, cho cô."

    "Thứ gì? Chẳng lẽ cô mang cơm trưa cho tôi, Vi Vi, cô thật tốt, còn biết tôi vẫn chưa ăn cơm nữa chứ."

    Lý Giai Giai thuận tay nhận lấy, mở túi ra, ặc, không phải cơm trưa, thế nhưng: "Ai? Ổ nhỏ thật xinh xắn a, mua cho Andre sao? Vi Vi, quả nhiên, cô đối với Andre tốt thật, kỳ thật, Andre cũng rất là thích cô, nói không chừng, có lẽ, nó là muốn đi tìm cô đấy?"

    Lý Giai Giai thấy được nụ cười có chút gượng ép của Diệp Vi Vi, thu lại nụ cười có chút không tim không phổi của bản thân, an ủi nói.

    Diệp Vi Vi chưa nói thêm gì, cô chỉ là hy vọng, hy vọng Tiểu Hắc đừng lại gặp phải những kẻ thích tra tấn mèo đó nữa.

    Dùng tay chân để đi, khiến cho Phong Sở Mạc thấy rất chi là không quen, dù vậy, anh vẫn cố bước đi một cách ổn định lại ưu nhã, xem nhẹ hai tên thiếu niên đang rên rỉ phía sau anh.
    [​IMG]
    Editor: Nguyệt Trường Ly
    Đăng ngày 29/3/22
     
  3. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 32: Miêu Linh đến báo thù (một)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Meo, meo..."

    Miêu Linh không ngừng múa may móng vuốt, cắn xé hai người thiếu niên đang ngã xuống đất kia, trong đồng tử đỏ như máu của nó hiện ra sự tàn nhẫn, càng khiến cho công kích của nó mang theo từng đợt gió âm rất nhỏ.

    "Không cần, tha mạng, ông Mèo, không phải là chúng tôi muốn giết ngài, là Hồ Phong, là do gã cậu ta đi đầu!"

    "Chúng tôi chỉ là bị cậu ta sai bảo thôi!"

    Thời gian nó trở thành oán linh quá ngắn, hiện giờ, móng vuốt và hàm răng của nó cũng chỉ đủ để dọa người, thế nhưng, thêm vào ảo cảnh mà Phong Sở Mạc làm ra giúp nó, thì lại là đủ rồi.

    Hai người thiếu niên kia, trong mắt hiện ra một mảnh mờ mịt kinh sợ, bọn họ rõ ràng muốn chạy, lại mãi không thể chạy ra khỏi sương mù dày đặc, trước mắt bọn họ xuất hiện chính là linh hồn đỏ như máu của Mèo, mỗi khi móng vuốt của Miêu Linh cào lên thân mình, là bọn họ lại kêu rên một tiếng, rõ ràng trên người không có vết thương gì, lại giống như là thật sự từng bị cào một cách hung hăng vậy, đau muốn chết.

    Ngay từ đầu, bọn họ còn kêu cứu mạng, có quỷ, nhưng rõ ràng là xung quanh họ có rất nhiều người đi ngang qua, thế nhưng lại như là có một tầng sương đen ngăn cách họ vậy, khiến những người đó như là không nhìn thấy bọn họ, cảm giác phảng phất như là bị toàn thế giới vứt bỏ ấy, đáng sợ đến vậy, bọn họ chỉ có thể bất lực mà chịu thương tổn, trong lúc hốt hoảng, bọn họ bắt đầu nhớ tới, lúc những con vật bị tay đấm chân đá, bị đối đãi tàn nhẫn đó, có phải chúng còn đau đớn hơn bọn họ gấp mười lần, gấp trăm lần hay không.

    Sau lại, bọn họ bắt đầu xin tha, bắt đầu đùn đẩy tội lỗi cho nhau.

    "Là cậu ta nói súc sinh chỉ là đồ chơi để cậu ta giải buồn, ngay từ đầu, chúng tôi cũng không muốn làm, với cả, với cả, Dịch Tiểu Lam, Nguyên Thành, mấy người bọn họ mới là chủ đạo, chủ ý là do Nguyên Thành đưa ra, Hồ Phong là kẻ dẫn đầu, thích đứng xem, Dịch Tiểu Lam thì thích quay chụp mấy thứ đó rồi đăng lên, chúng tôi chỉ giúp đỡ xử lý thi thể."

    Súc sinh, đồ chơi giải buồn, xử lý, những từ ngữ như vậy, làm cho màu máu trong mắt Miêu Linh càng đậm đặc hơn, một cổ hận ý mãnh liệt làm bộ lông quanh thân do oán khí ngưng kết mà thành của nó nổ tung, xù lên, toàn bộ thân mình cũng hoàn toàn chìm vào bên trong hơi thở âm u đột nhiên xuất hiện, mắt thấy nó sắp đánh mất thần trí, bị oán khí hoàn toàn bao phủ, móng vuốt của một chú mèo khác đột nhiên đè lại Miêu Linh vừa muốn nhào lên kia, thi thể màu quay cuồng rối rắm dưới cái móng vuốt kia, từng tiếng mèo kêu thê lương làm cho tròng mắt hai tên thiếu niên kia càng nhiều kinh sợ hơn, lại không có cách nào tiến thêm một bước.

    Trả thù.

    Trong không gian âm trầm tối màu, một cổ cảm xúc như dạng này, đủ để hủy diệt người khác, cũng đủ để hủy diệt chính mình một cách dễ dàng.

    Phong Sở Mạc dẫm lên cái tên - Miêu Linh hoàn toàn muốn tự mình đi tìm đường chết kia, meo một tiếng, một ngụm ngậm lên cái cổ ngưng kết từ khí đen của đối phương, sau đó, cong người nhảy một cái, vọt lên đầu tường.

    "Ai, bên này có hai người té xỉu."

    "Mau gọi xe cứu thương."

    Phía sau rốt cuộc có người qua đường phát hiện hai tên thiếu niên bị ảo thuật che lấp kia, lấy điện thoại gọi cấp cứu.

    Miêu Linh nghe thấy có người muốn cứu hai tên thiếu niên kia, tiếng kêu càng thê lương hơn, giãy giụa mạnh đến nỗi suýt chút nữa có thể thoát khỏi miệng của Phong Sở Mạc.

    'Phanh' một tiếng, oán khí màu đen rơi xuống mặt đất, hai chân sau của Phong Sở Mạc khoanh lại, thân mình đoan chính, như là đang đối đãi với một đứa trẻ không chịu nghe lời, nói: "Oán khí trên người bọn họ không nặng, xác thật chỉ là kẻ bị sai khiến làm việc bên ngoài thôi, trừng phạt như vậy là đủ rồi, có oán khí, cũng nên trút lên kẻ ác chính, Tiểu Hắc, nghe lời."

    Mọi việc đều có nhân quả, hai tên thiếu niên kia bị kinh hách bởi một phen công kích như vậy, đã cũng đủ để trả cho Miêu Linh rồi, chỗ còn thiếu, đương nhiên là có người khác đến trả.

    "Meo meooo~~~!"

    Hai chữ Tiểu Hắc này, so với mấy lời khuyên giải có chút lạnh nhạt kia của Phong Sở Mạc, hữu dụng hơn nhiều, từ trên người của oán linh ngã trên mặt đất kia lao ra khí đen sắp hóa thành oán khí thực chất, màu máu trong mắt tỏ vẻ cực kỳ ghét bỏ, nó 'meo meooo' tỏ vẻ cái tên quê đến nỗi rơi cặn kia mới không phải là tên của chính mình đâu.

    "Tiểu Hắc, tôi vừa mới nhìn logo trường của mấy người kia, là trường Trung học cơ sở Số Một ở thành phố A."

    Phong Sở Mạc bước ra bước chân còn tao nhã hơn vừa nãy, bình tĩnh xoay người, rời đi, anh tỏ vẻ, cái tên Tiểu Hắc này, không tệ, rất xứng với con Miêu Linh phía sau kia, Diệp Vi Vi kỳ thật vẫn rất có thiên phú đặt tên mà.

    Thành phố A, trường THCS Số Một, Hồ Phong không chờ được hai tên tùy tùng bình thường đều báo cáo đúng giờ, bóp bẹp vỏ lon trong tay: "Hai cái tên này, là không để tao vào mắt à?"

    Rõ ràng vẫn là thiếu niên, nhưng vẻ âm ngoan ác độc trong mắt lại làm cho người chung quanh phải nhao nhao cúi đầu vì sợ hãi.

    "Cậu Hồ xin bớt giận, bọn họ nào dám không nghe lời cậu, nhất định là có việc gì chậm trễ."

    Không lâu lúc sau, một tên tay sai khác của Hồ Phong nghe được tin Toàn Triết và Giang Viễn gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường, giờ đang nằm viện, lúc này, lệ khí dưới đáy lòng Hồ Phong mới tiêu tán đi chút: "Hai tên rác rưởi, phỏng chừng lại là tự mình dọa mình, đồ vô dụng, đi thôi, cha tao lại có một con chó cái mới, trông không tệ lắm, đủ cho chúng ta chơi đùa một đoạn thời gian."

    "Sẽ không lại gặp được chuyện như lần trước đó chứ."

    Trong lòng Nguyên Thành còn đầy sợ hãi nói, cánh tay gã hiện giờ vẫn đau, tuy rằng chưa bị bẻ gãy thật ngay lúc ấy mà chỉ là ảo giác, nhưng như vậy cũng đủ khiến gã sợ hãi.

    "Sợ cái gì, cũng không biết con súc sinh lần trước chơi cái xiếc khỉ gì mà dọa chúng mày sợ đến vậy, thế giới này chỗ nào có quỷ, nếu để tao gặp được, bảo đảm sẽ cho cô ta chết rất thảm."

    Hồ Phong cười nhạo một tiếng, khinh thường nói.

    "Cậu Hồ nói chí phải, trên đời này ở đâu ra ma với chả quỷ, lúc ấy nếu như có cậu Hồ ở đây, nhất định sẽ không để cho chúng ta chịu thiệt thòi như vậy."

    Dịch Tiểu Lam ở bên cạnh dán vào cánh tay của Hồ Phong, nũng nịu cười, so với bộ dạng hung thần ác sát lúc ngược đãi những động vật nhỏ như chó mèo đó, hoàn toàn như là hai người khác nhau vậy.

    "Vẫn là Tiểu Lam em biết nói ngọt, đợi nào anh sẽ thưởng cho em."

    Hồ Phong véo má của cô bé trang điểm đậm bên người mình, cười đắc ý, đoàn thể nhỏ vây quanh bên cạnh gã ta nhanh chóng biết thời biết cơ, bắt đầu a dua nịnh hót gã, không nghĩ tới, phía trên tường cao, một đôi mắt mèo màu đen, và một đôi đồng tử đỏ như màu máu, đã sớm từ lâu chăm chú quan sát bọn họ.
    Editor: Nguyệt Trường Ly
    Đăng ngày 1/4/22
     
  4. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 33: Miêu Linh trả thù (hai)

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  5. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 34: Ác nhất là lòng người.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    Last edited: Apr 3, 2022
  6. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 35: Mấu chốt là một, bông á.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  7. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 36: Nhất định dính trên giường cô.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Tiểu Hắc?"

    Cô bày ra tư thế cầm bùa hộ mệnh và dao nhỏ, chuẩn bị sẵn sàng xong, Diệp Vi Vi mở cửa, hình ảnh mà cô trông thấy chính là một chú mèo đen trên miệng đang ngậm một bông hoa hồng đỏ ướt át tươi đẹp khiến cô phải nhíu mày theo bản cô, đồng thời, chú ta còn dùng biểu cảm rất chi là quỷ dị nhìn cô.

    Nếu Miêu Linh có thể nói, thì nhất định nó sẽ giải thích với Diệp Vi Vi rằng, đó là biểu tình dục cầu bất mã!

    *dục cầu bất mãn: muốn mà không được thỏa mãn, hoặc, tình dục không được thỏa mãn.

    Phong Sở Mạc nhìn áo ngủ rộng thùng thình của Diệp Vi Vi, bởi vì động tác của Diệp Vi Vi mà lộ ra một mảnh da thịt trắng như tuyết kia, nỗ lực một lúc lâu, mới dời hai mắt của mình khỏi màu tuyết trắng kia được, sau đó, anh ngẩng đầu lên, đưa đóa hoa hồng đỏ kia đến trước mặt của Diệp Vi Vi.

    "Đây là, tặng chị sao?"

    Diệp Vi Vi có chút không dám tin, vươn ngón tay chỉ chỉ chính mình, Phong Sở Mạc nhíu mày, vô nghĩa, trừ Diệp Vi Vi ra, cả đời này của anh còn từng tặng hoa cho người phụ nữ nào cơ chứ, mèo đen càng ngẩng cao đầu lên.

    Trên khuôn mặt đầy lông màu đen, nóng đến hốt hoảng.

    Người phụ nữ ngu ngốc này, còn không nhanh nhận lấy.

    Một đóa hoa đại diện cho tình yêu duy nhất, dám không nhận lấy xem.

    "Tiểu Hắc, mày thật sự quá thú vị, đến chỗ của chị còn mang quà đến nữa."

    Ý nghĩ của Phong Sở Mạc, Diệp Vi Vi không thể tiếp thu một cách chuẩn xác được, Diệp Vi Vi không thấy cảm động, mà ngược lại, thấy khá buồn cười, cô cất bùa hộ mệnh và dao nhỏ để phòng thân đi, sau đó cong eo, ôm mèo đen vào trong lòng.

    Hương hoa hồng thơm phác mũi, hương thơm ngào ngạt, với Diệp Vi Vi mà nói, hương khí nồng đậm này sẽ chỉ làm cô nhớ tới mấy chuyện ma quỷ cô mà cô muốn quên đi kia, rối rắm một lát, Diệp Vi Vi vẫn không có nhịn xuống được cảm giác có hơi không khoẻ ấy, nên cầm hoa hồng đỏ ném vào thùng rác bên ngoài.

    Nói thật, kể từ khi Phong Sở Ý nói cho Diệp Vi Vi biết sự thật về khu vườn hoa hồng, có lẽ cả đời sau này, Diệp Vi Vi đều không muốn nhìn thấy hoa hồng đỏ nữa.

    Đôi mắt của Phong Sở Mạc thật lâu dừng chỗ cổ áo càng mở rộng thêm do Diệp Vi Vi khom lưng kia, từ góc nhìn hiện giờ của mèo đen, anh thậm chí có thể nhìn thấy chấm nho nhỏ phía trên mảng da trắng như tuyết kia.

    Cái mũi của Phong Sở Mạc có chút nóng lên, cho nên, trong lúc nhất thời, anh không ngăn cản việc Diệp Vi Vi thuận tay rút bông hoa hồng đỏ kia ra khỏi miệng của mình.

    Đợi đến khi Phong Sở Mạc cảm giác trong miệng có chút cảm giác trống không, thì cảnh anh nhìn thấy chính là kia đóa hoa hồng theo quỹ đạo của một đường parabol tuyệt đẹp, bị Diệp Vi Vi đưa đến thùng rác.

    "Méo?"

    Trong miệng Phong Sở Mạc phát ra tiếng nức nở thấp thấp, mắt mèo màu đen hơi hơi nheo lại, lông trên người có chút nổ tung, năm cái móng vuốt sắc nhọn vốn thu trong thịt lót mềm mại hơi ngo ngoe rục rịch, Diệp Vi Vi, có ý gì đây.

    Chẳng lẽ, hoa hồng duy nhất cô nguyện ý nhận lấy, là của Phong Sở Ca tặng hay sao?

    Chả lẽ, của anh thì không được sao!

    Phong Sở Mạc cảm thấy có chút khó chịu, phiền muộn, cảm giác như vậy, làm cho cặp mắt mèo màu đen kia, lặng yên chuyển hóa thành màu đỏ máu.

    Vốn dĩ đang ở bên cạnh xem kịch vui, Miêu Linh thấy vậy, như là chấn kinh mà nhảy sang một bên, một cổ gió âm lạnh lẽo thổi qua, thùng rác ở cạnh cửa lay động một chút, nhưng không bị đổ.

    Miêu Linh cảm thấy bộ dạng của Phong Sở Mạc rất không bình thường, meo meo hai tiếng, muốn tới gần Phong Sở Mạc, rồi lại không dám tới gần.

    "Đến chơi còn biết tặng quà là rất thân sĩ(*), thế nhưng, Tiểu Hắc à, loại hoa như hoa hồng loại ấy, về sau vẫn là đừng chạm vào thì tốt hơn, ai biết bên trong nó có cất giấu cái gì hay không"

    (*)Người của giới thượng lưu, có học thức tri thức. Ở đây chỉ thái độ biết ứng xử ga lăng, lịch sự.

    Diệp Vi Vi lắc đầu, lắc cho đoạn ký ức không tốt kia bay đi, tùy tay vuốt ve bộ lông đột nhiên xù lên kia, cô không có phát hiện màu đỏ máu trong đáy mắt của Phong Sở Mạc: "Nếu mày thích hoa, vậy, lần sau chị đưa mày đi dạo chợ cây cảnh gì đó. Có rất nhiều loại hoa đẹp hơn, cũng thơm hơn hoa hồng nhiều."

    Diệp Vi Vi ôm Phong Sở Mạc đi vào trong phòng, người phụ nữ thần kinh thô này không phát hiện sự thay đổi của chú mèo cô đang ôm trong lòng, càng không nghĩ tới, hơn phân nửa đêm, mèo đen làm sao mà chuẩn xác tìm được cửa nhà cô, cô chỉ cảm thấy vui vẻ, đơn thuần vui vẻ khi thấy đối phương mạnh khỏe, từ sau khi từ bệnh viện thú cưng trở về, cô vẫn luôn rất lo lắng cho nó.

    "Nào, Tiểu Hắc, đây là ổ nhỏ chị chuẩn bị cho mày, có thích hay không?"

    Phong Sở Mạc trông thấy cái ổ be bé được đặt trong một góc phòng kia, mắt mèo chớp chớp, màu máu lặng yên rút đi, một lần nữa hóa thành màu đen u ám.

    Anh cảm thấy rất vừa lòng, vừa lòng sự coi trọng của Diệp Vi Vi dành cho mình, tuy nhiên, mèo đen vòng quanh gian nhà nho nhỏ đến gần như không có chỗ đặt chân vòng một vòng, quyết đoán nhảy ra khỏi lòng Diệp Vi Vi, nhào lên giường nệm vẫn còn lây dính nhiệt độ cơ thể cũng như hơi thở của Diệp Vi Vi kia.

    Mặt mèo chôn trong gối đầu không chịu dậyi.

    "Tiểu Hắc, ai cho mày lên giường..."

    Diệp Vi Vi sợ hãi gào một câu, Phong Sở Mạc ngoảnh mặt làm ngơ, nhật định dính trên giường của Diệp Vi Vi.
    [​IMG]
    Editor: Nguyệt Trường Ly
    Đăng ngày 3/4/2022
     
  8. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 37: Lên giường ngủ!

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
  9. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 38: Đói bụng là cái quỷ gì?

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    lyranhcon, Thu ww, Trang222 and 12 others like this.
  10. Alissa Trên đời này không có Nếu Như vì thế đừng Hối Hận.

    Messages:
    1,885
    Chương 39: Bữa sáng không tệ.

    Hidden Content:
    **Hidden Content: You must click 'Like' before you can see the hidden data contained here.**
     
    lyranhcon, Thu ww, Trang222 and 11 others like this.
Trả lời qua Facebook
Loading...