Cách ly Tác giả: Vân Khánh Em biết nói gì với anh lúc này nỗi âu lo là có thực mỗi phút mỗi giây đi qua đem theo tiếng thở dài thêm một F thêm một nỗi buồn rũ xuống. Cách ly cách ly là điều em không muốn anh dỗ em đừng khóc đôi mắt đong nỗi hoang mang mỏi mệt thương nhau hơn bao giờ. những người đàn bà thôi không than van nói với nhau về F bằng ánh mắt cảm thông và em cũng thế. trách cứ để làm gì? anh à em vừa cắm một bình hoa đẫm sương đêm để bên ô cửa sổ tin rằng bão tố sẽ qua nhanh F không còn được nhắc trong bữa cơm chiều. Đừng cách ly thế giới đầy tiếng cười trẻ con khúc khích ... ***
Gửi một dịu hiền Tác giả: Bùi Việt Phương Sớm mai khi anh cần đến điều hòa và điện thoại Em đã khoác lên mình bộ đồ bảo hộ Có sức nóng nào như tâm dịch Bắc Giang. Giọt mồ hôi của em thành điểm tựa Sự sống vượt lên giành từng phút từng giờ Phía bên kia kẻ thù giấu mặt Em ở đây bình thản trong ánh mắt Ánh mắt làm nên phần sáng của cuộc đời Đẩy dịch bệnh vào đường cùng bóng tối. Người như em ngày thường ít nói Trước khi làm bác sĩ, từng là người học văn Sách cũ chiều qua xếp vội Áo đẹp mua lâu rồi vẫn mới Bận rộn quanh năm với sinh mệnh con người. Ngày mai tên em vẫn rất dịu hiền Cuộc chiến sẽ càng quyết liệt Có thể bước chân trở về mệt mỏi Có thể gặp lại nhau nghẹn ngào không thể nói Nhưng phía sau lưng em khi ấy đã là bình yên Em thấy không Mải miết bên em như một niềm tin Sông Thương ngoài xa kia vẫn chảy... *** Sưu tầm, tổng hợp: Nguyễn Thùy Ảnh: Internet
Cố lên con Tác giả: Cua Đồng ( - tên FB???) (Lần đầu tiên trong lịch sử, người người nhà nhà từ vùng đại dịch về quê 1000-2000 cây số bằng xe máy, ăn ngủ ngoài đường! Có em bé mới sinh được bảy ngày tuổi !) Cố lên con, sắp đến quê rồi. Ôm thật chặt để bố đi con nhé. Chỉ hơn ngàn cây số nữa thôi... ... qua cầu là đất mẹ Nếu xe máy không hư, ba ngày nữa về nhà... ** Cố nghe con, cố để vượt qua Ừ, đói bụng, biết rồi, đừng khóc nữa Ừ bố hứa, về nhà cho uống sữa Ừ ngủ đi con... sắp đến quê rồi... Cho bố ngàn lần xin lỗi nhé con ơi Đường xa lắm nếu không may gặp nạn Bố xin lỗi nghe con nếu đêm nay xăng cạn... Và cơn mưa ập đến bất ngờ... ** Bố xin lỗi con nếu chẳng có ai chờ Hay ai đó nhìn chúng ta... quay mặt. Thì cứ ôm bố như hôm nay... con ơi thật chặt Đừng tủi nghe con, tồi tệ nhất qua rồi. ** Bố chỉ còn nơi duy nhất đó thôi. Hoạn nạn không về quê thì biết đi đâu nữa? Mạnh mẽ lên con bởi mỗi sau cánh cửa Khép mở tùy tâm trắc ẩn lòng người ** Cố lên con, sắp đến quê rồi. ------ 30. 7. 2021, Cua Đồng thương tặng.
Trong tâm dịch covid Tác giả: GS.TS.BS Nguyễn Đức Công Tổ quốc gọi, chúng tôi vào tâm dịch Hăng hái lên đường dẫu biết lắm gian nan Một khi COVID dịch đã lan tràn Vì quê hương, toàn dân cùng gắng sức Là chiến sĩ ngành y không ngại gì khổ cực Đã bốn đợt rồi! Bảo hộ kín toàn thân Vệ sinh cá nhân, ăn uống những khi cần Đều thật khó vì trên người như "phi công vũ trụ" Bệnh nhân đông, cấp cứu không kịp thở Tất bật suốt ngày rồi lại trực đêm Kiệt sức sõng soài lại gắng đứng lên Đồng đội tự chăm nhau như anh em thân thiết! Mỗi đêm về lại nhớ con da diết Qua online nước mắt lệ nhòa Vì mọi người, mẹ phải tạm xa Con ngoan nhé hiểu cho lòng mẹ! Cha mất rồi mà con không thể Về chịu tang ơn nghĩa sinh thành Kiếp con người sao nhỏ bé mong manh Tha lỗi cho con, cha ơi... nghẹn đắng! Mong ngày mai sau mưa trời lại nắng Sài Gòn lại cười ôm trọn tình thân Ngành Y tiên phong khi Tổ quốc cần Diệt COVID như ngày xưa cha ông mình dẹp giặc Rồi chúng ta sẽ là người chiến thắng Vaccine phòng ngừa, quyết sách 5K Nồng ấm tình người tình đồng đội thiết tha Chúng ta được về nhà với nụ cười chiến thắng! Sao yêu quá những chiến binh thầm lặng Từng phút từng giờ giữa sống chết bủa vây Mang lại màu xanh hạnh phúc sum vầy Cho Tổ quốc bình yên một ngày không xa nữa. (Sài Gòn, ngày 31 tháng 7 năm 2021, giữa tâm dịch COVID -19)
Nhắn gửi con Tác giả: Ngô Thành Ý "Ba muốn kể cho con nghe Chuyện về những thiên thần áo trắng Đang xông pha nơi tuyến đầu chống dịch Bảo vệ bệnh nhân khỏi lưỡi hái tử thần Chắc con nghĩ rằng họ mặc áo blouse Vai đeo ống nghe, mắt sáng nụ cười Không phải đâu con nhé Áo phi công xịn xò Như phi hành gia bay vào vũ trụ Chữa bệnh cứu người trong ánh sao đêm Họ không uống, không ăn đôi khi còn thở khẽ Nhưng tay vẫn ấm nồng suốt ca trực con ơi Chắc con nghĩ rằng họ chỉ ở viện thôi Không phải đâu họ vẫn có gia đình con nhé Vẫn có ông bà, con cái giống như ba Vẫn bôn ba kiếm sống từng ngày Gánh nặng lo toan trong từng hơi thở Nhưng dịch đến nên đành dang dở Chấp nhận lao vào tìm kiếm bình an Để cho con sẽ được tới trường Gặp thầy cô, vui cùng các bạn Con nhớ nhé! Những thiên thần áo trắng Họ là người mang đến bình an." (Ngô Thành Ý – Bác sỹ bệnh viện 115)
Dòng máu Việt Nam Tác giả: Phan Dương Tôi đã nghe nhịp thở của Tổ quốc tôi Nặng trĩu lo âu, căng mình chống dịch Tôi đã nghe những bàn chân tưởng như đến đích Bỗng chốc lại xa vời... Tôi kính trọng vô cùng những đồng nghiệp của tôi Giọt mồ hôi thấm vết buộc khẩu trang chằng chịt Phòng áp lực âm, áo choàng, kính đeo, kín mít Họ là niềm tin cho mỗi bệnh nhân trong cuộc chiến sống còn... Tôi đã nghe suốt dải biên cương, lối mở, đường mòn Trên mỗi điểm cách ly là dấu chân người lính Họ giữ cho đất nước yên bình, không hề suy tính Cơm vắt, ngủ vùi, lều bạt, phong sương... Tôi đã nghe Sau tiếng tàu bay hạ cánh xuống phi trường Là hàng ngàn người con từ muôn nơi ùn ùn trở về đất mẹ Tổ Quốc quê hương nhân từ là thế Dẫu có đứa con hư vẫn ôm ấp vào lòng Bởi hiểu rằng Những tháng năm xa xứ long đong Sống trong chốn thần tiên, chắc gì không cô độc? Tôi đã thấy Và lòng như bật khóc Khi những tình nguyện viên nằm vật xuống đường Vừa lo xong người cách ly yên giấc ngủ trên giường Cũng là lúc các chị, các anh kiệt sức... Tôi đã thấy Tổ Quốc mình thao thức Hơn chín mươi triệu con tim cùng nhịp đập kết đoàn Phát hiện, cách ly không để dịch lây lan Trên dưới một lòng như là con một Mẹ Tôi đã thấy Nhiều tấm gương tuổi trẻ Cùng cả nước chung tay bằng những việc đang làm Bởi dòng máu trong người mang hai tiếng Việt Nam Xin hãy giữ niềm tự hào và tình yêu như thế!
Lặng thầm ngành y Bác sĩ Lê Hoàng Tú - Bệnh viện Đa khoa Hà Đông Biết viết gì về hai bảy tháng hai Khi bao ngày qua ai cũng nghĩ về Vũ Hán! Khi người dân đang sống trong hoạn nạn, Trung Quốc hay ta đều chung dòng máu con người. Biết viết gì, bao bác sĩ như Li, Bất chấp hiểm nguy vì con đường phía trước. Như bác sĩ Hoa chưa kịp về cưới vợ, Vì nhân dân, chẳng giữ được thân mình. Em thấy gì, khi mỗi sáng nghe tin Cán bộ ngành y biết bao người nhiễm bệnh Bao chiếc áo tinh khôi ngã xuống từ tâm dịch Cho quê hương, cho đồng loại chữ "sinh"! Giữa những ngày đất nước bạn, nước mình Ai cũng hoang mang, bất an và phòng tránh Chỉ anh em ta vẫn tuyến đầu mặt trận Không ngại hiểm nguy để đất nước an bình. Biết viết gì khi mỗi sáng bình minh Khi con gà gáy vang, chim cất cao tiếng hót... Người người đón sớm mai sau một đêm ngon giấc Ai biết chúng mình đã thức tự đầu hôm! Sau một ngày dài dù đi những nơi đâu Ai cũng hân hoan trở về bên mái ấm Anh vẫn ở đây cùng biết bao sự sống Để trong đêm em thao thức, con chờ... Ôi, những ngày dài thật quá đỗi gian lao Nhưng cũng không thiếu vinh quang và hạnh phúc Anh không biết bao nhiêu là nước mắt, Cùng tiếng cười vang, Khi bạn bè anh giữ được bệnh nhân trước lưỡi hái của tử thần. Em ở nhà chịu khó thay anh, Chăm sóc mẹ cha, dưỡng nuôi bầy trẻ Dẫu biết để em tủi thân trong những đêm đơn lẻ, Vò võ một mình khi bè bạn có đôi. Anh vẫn tin rằng sẽ sớm, rất sớm thôi Đại dịch sẽ qua đi, mọi người vui sum họp Bởi khó đến đâu cũng không thắng được Với tình thương và lòng nhân ái của con người. Kiếp trăm năm dù nhân thế buồn vui Tử sinh kia chỉ thoảng như giấc mộng Chọn chốn phồn hoa hay dấn thân vì sự sống Chỉ khác nhau bởi một thoáng nghĩ suy. Có một ngày để tưởng nhớ ngành y Những con người chỉ thầm lặng hy sinh cho nhà nhà hạnh phúc. Dẫu đá bia chưa từng có lúc Tạc tượng cho bạn bè tôi,... Nhưng đã khắc sâu trong lòng của muôn người!