Cô gái Việt Nam mà tôi thầm thương nhớ Tà áo ai phất phơ trong gió, Em xinh đẹp cho người đời ngẩn ngơ. Mái tóc đen mượt dài như thác nước, Môi em cười chúm chím những nụ hoa. Đôi mắt dịu dàng – hồ thu trong vắt Tôi thấy trong đó gói gọn cả trời đêm. Dưới ánh chiều tà em dạo qua con phố, Ngơ ngẩn, ngẩn ngơ, xao xuyến cõi lòng. Nón lá nghiêng che đôi má em ửng đỏ Qua con phố, tôi ngơ ngác nhìn theo Trong chiều thu, ngay giữa lòng Hà Nội Người vội vàng quay đầu bước đi Mang theo cả trái tim còn đang rung rinh động Để lại lòng tôi bóng dáng thướt tha. – Tam Thất –
Mẹ Đã từng có ai ngồi rửa tay cho mẹ, Nhẹ nhàng xoa những vết nhăn nheo? Đã từng có ai nhào vào lòng mẹ, Nức nở suốt đêm kể nỗi tủi hờn? Đã từng có ai lặng im nghe mẹ kể, Những điều tiếc nuối, những chuyện xưa? Đã từng có ai nghĩ suy tự đáy lòng, Mình phải cảm ơn, xin lỗi mẹ? Suốt chín tháng dài ròng rã, Mẹ mang nặng đẻ đau đưa con đến với đời. Nghe tiếng khóc đầu tiên, mẹ vui sướng Những năm tháng hạnh phúc nhất cuộc đời Con không ương bướng, ngỗ nghịch lại mẹ cha, Không làm tổn thương người yêu con nhất trên đời. Ba bảo hồi gả cho ba, mẹ con đẹp lắm! Giờ đôi mắt hằn những vết chân chim, Mái tóc mẹ đều bạc quá nửa, Là do mẹ ưu sầu, lo lắng cho con. Rồi mai kia khi con thực sự khôn lớn, Mới thấu hiểu tấm lòng mẹ cha. Tấm lòng ấy rộng như trời bể, Lo lắng cho con đến hết cuộc đời.