Chương 10: Phản khách vi chủ (1) "Chương 10: Phản khách vi chủ (1)" (Phản khách vi chủ: Từ khách thành chủ, ý chỉ việc xoay chuyển từ thế bị động sang chủ động) Ngày đông ảm đạm thê lương. Hoa tuyết tung bay trên đường lớn ngõ nhỏ, bước chân người qua lại trên đường lớn đều vội vã như muốn tránh khỏi những bông tuyết tinh mịn, lạnh lẽo. Nơi có chân người lướt qua đều còn vương lại làn khói mỏng manh. Lập đông đã qua đi gần nửa tháng, mặt hồ sớm đã bị đông kết thành băng. Thoạt nhìn tựa như một mặt gương khổng lồ không có biết hóa, bất quá dưới mặt băng dày vẫn luôn có những làn sóng cuộn trào, chẳng qua bị băng đá nén lại không thể thoát ra. Tựa như trời quang trước cơn bão, nhìn như yên bình nhưng thực chất cất giấu vô số nguy cơ. Thuần Vu phủ thời gian gần đây cũng như mặt hồ đông, tất cả hoạt động tựa như bị đóng băng, so với ngày thường càng thêm an tĩnh. Những dấu chân người thưa thớt in trên nền tuyết chẳng mấy chốc đã bị xóa nhòa không còn dấu vết. Trên dưới phủ đệ rộng lớn không có bất kì động tĩnh nào, kể cả nơi vốn nên nhốn nháo, xôn xao như tiểu viện của phế vật Thuần Vu gia. Không biết đã qua bao lâu nơi này không còn người lui tới, đến gia đinh quét tuyết cũng chưa từng đặt chân tới cửa viện. Tuyết phủ trên sân một tầng dày đến đầu gối, cả căn viện bị sắc trắng đè nặng dường như có thể sụp xuống bất kì lúc nào. Không có người tới cũng không có người đi, Nhị tiểu thư mang danh phế vật thật lâu chưa từng xuất hiện trước mắt thế nhân. An phận đến mức khiến người ta gần như quên mất sự tồn tại của nàng. Hoặc giả nàng đã thực sự không còn tồn tại nữa. Mùa đông ở Huyền Nguyệt đế quốc luôn rất khắc nghiệt, mùa đông của Hoa thành Huyền Nguyệt quốc còn táo bạo hơn. Cho dù là người có Linh khí hộ thể có đôi khi cũng bị cái lạnh ác liệt ở Hoa thành khiến cho chết lạnh. Một phế vật không có linh lực như Thuần Vu Y liệu có thể sống được bao lâu? Sinh mệnh nhỏ bé kiên cường ấy như loài cỏ dại tùy tiện mọc khắp núi đồi Hoa thành, kéo dài hơi tàn cũng đã mấy năm. Nhưng mà hơi tàn cũng chỉ là hơi tàn. Sớm muộn cũng sẽ tới điểm cuối. Trong bóng tuyết mơ hồ, ở một góc đình viện nào đó, làn khói mỏng chầm chậm hòa vào trời mây, tan vào hư không, lặng lẽ trở thành một phần của thiên địa. Mùi hương thơm nồng từ trong viện tỏa ra, khiến người ta dù đi thoáng qua không thể không dừng chân nán lại. Bên trong ánh lửa vàng cam thỉnh thoảng lại hắt lên thành lò một bóng ảnh kì quái, tựa như hoa lại tựa như cỏ, tựa như núi lại tựa như sông, tựa như người lại tựa như yêu. Một cành củi khô bị ném vào lửa nóng, quỷ hỏa lập tức vươn ra trăm ngàn cánh tay vây lây thân gỗ, điên cuồng tranh nhau cắn nuốt xác cây khô khốc. Sinh mệnh bùng lên đỏ ứng, lửa đỏ đốt cháy sinh mệnh lại càng bùng lên yêu diễm. - Nghe nói hôm nay Đại tiểu thư lại đổi một lượt nha hoàn. - Một cành củi khác được ném thêm vào lò, theo sau tiếng nước sôi lục sục là tiếng một nha hoàn tuổi tác không lớn. - Thực sự? - Đáp lại nàng ta là tiếng đầu bếp của Thuần Vu phủ, người này vẫn còn rất trẻ, thoạt nhìn dường như mới bước qua tuổi mười bảy. - Ta lừa ngươi làm cái gì. Người không biết đó chứ, lần này còn đổi cả nha hoàn cận thân cơ. Tiểu nha hoàn thấy đồng bạn hoài nghi thì cau mày đẩy củi vào đám lửa đang vặn vẹo. - Không phải hai ngày trước mới đổi nha hoàn sao? - Đầu bếp mở nắp gỗ trên nồi nước đang sôi ra, hơi nước bốc lên mờ ảo. - Đúng vậy. Ta nói ngươi nghe.. - Tiểu nha hoàn đứng lên, tỏ vẻ thần bí dựa vào gần đầu bếp kia, thanh âm hạ thấp thêm một chút, nghe nỉ non như tiếng ma quỷ: - Mấy người đó dường như đều chết cả rồi. - Ngươi nói cái.. - Đầu bếp bị dọa sợ thất kinh, suýt chút nữa thì hét ra thành tiếng, may mà tiểu nha hoàn kia nhanh nhẹn kịp bịt miệng nàng ta lại. - Đừng kêu lên, để Tam đương gia biết thì chúng ta tuyệt không toàn mạng. Đầu bếp gật gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, tiểu nha hoàn nhìn nàng ta thêm một lần mới từ từ bỏ tay ra. Nàng ta lần nữa quay về ngồi cạnh lò lửa, thêm củi vào lò, âm thanh nhỏ bé hòa vào tiếng nước: - Ngươi đã từng gặp qua đám người đó sau khi bị đuổi chưa? Quả thực chưa từng ai gặp qua những nha hoàn bị Đại tiểu thư đuổi đi, bọn họ tựa như đã tan vào không khí vậy, đột ngột một ngày không còn thấy bóng dáng đâu nữa, cứ như thế vô tung vô ảnh, không cách nào tìm ra. - Ngươi biết Tiểu Mai không? - Tiểu Mai? Ngươi đang nói nha hoàn trước đây của Nhị phu nhân, hiện tại đang làm ở phường giặt ủi sao? - Chính là nàng ta. Ta nghe nàng ta nói đêm hôm trước nàng ta ra ngoài đi đêm thì vô tình nhìn thấy thị vệ trong phủ khiêng mấy người từ phòng Đại tiểu thư ra. Mấy người đó đều bị phủ kín vải trắng, nhưng không hiểu thế nào lại có một người đắp không kĩ, nửa đêm gió lớn, vải trắng bay lên, nàng ta liền thấy.. Nàng ta dừng một chút rồi dùng giọng điệu âm tàn nhất kể tiếp: - Một gương mặt trắng bệch thất khiếu chảy máu, kinh hãi đến mức khiến nàng ta thiếu chút nữa không kìm được thét lớn. Ngươi không thấy có một đoạn thời gian Tiểu Mai như người mất hồn, luôn nơm nớp lo sợ, chỉ chút gió thổi cỏ lay cũng khiến nàng ta run cầm cập sao? - Ngươi.. Ngươi.. - Chuyện này sao ta dám nói dối chứ? Truyền ra ngoài cẩn thận cái mạng nhỏ cũng không còn. - Thanh Trúc, ngươi nói xem Đại tiểu thư có phải đã trúng tà hay không? Giữa tiếng gió gào thét bên ngoài, tiểu nha hoàn đột nhiên nói. - Ta.. Ta.. - Tám chín phần là như vậy đi. Trước đây nàng ta có ngang ngược hơn nữa cũng không tàn ác đến thế. Mà ngươi có nghe qua chưa, dường như sau khi trở về từ tiểu viện của phế vật kia nàng ta mới trở nên kì quái như vậy. - Ý ngươi là phế vật đó.. Bị vật bẩn thỉu chiếm thân sao? - Vật bẩn gì chiếm thân? - Vật.. A.. A.. A Hai nha hoàn vốn đang hăng say nói chuyện thì chợt nhận ra có thêm một giọng nói khác chen vào. Hoảng hốt ngã nhào trên đất nhìn lại thì thấy một người tựa vào bàn bếp phía sau từ bao giờ. Nữ nhân y phục tím nhạt, dung nhan mờ nhạt, duy chỉ có đôi mắt là đặc biệt sáng tỏ, sâu như đầm lầy, bình tĩnh, lạnh nhạt. Ánh lửa từ bếp lò hắt lên y phục của nàng như hòa lên những hoa văn đậm nhạt mơ hồ. Phế vật kia xuất hiện từ khi nào? Nàng đã nghe được bao nhiêu? Nàng đã nghe thấy họ gọi nàng là phế vật hay chưa? Hai người cho dù không phải linh giả linh lực cao thâm gì nhưng tuyệt không có khả năng để một kẻ không có linh khí đứng cạnh mà không hề hay biết. Có quỷ. Lại nghĩ tới câu chuyện âm thầm lưu truyền trong trang viên Thuần Vu phủ liền có chút lạnh gáy. - Nói tiếp đi, phế vật bị vật gì ám rồi? - Thuần Vu Y câu môi, hứng thú nhìn hai nha hoàn đang hoảng sợ. - Ngươi.. Ngươi.. - Ta làm sao? Bị nàng dọa sợ đến mức nói lắp sao? Hai nha hoàn này quả thật bị Thuần Vu Y dọa sợ. Chuyện của Thuần Vu Thanh Hoa quá quỷ dị. Thế giới này có thể tồn tại linh khí, chuyện quỷ thần cũng tồn tại không phải không có khả năng. Một phế vật đột nhiên trở nên kì lạ thoát không khỏi quan hệ với những thứ không sạch sẽ kia. - Thuần Vu Thanh Hoa phát điên? - Thuần Vu Y dường như không để ý thái độ phòng bị của hai nha hoàn mà hỏi. - Ngươi mới phát điên. Đại tiểu thư rất bình thường. Lời kia bọn họ tự nói với nhau thì được, nhưng nói ra ngoài thì không thể. Nếu đến tai Tam đương gia thì bọn họ chết thế nào cũng không đoán được. Bọn họ sống còn chưa đủ đâu. - A, vậy hẳn là phát điên thật. - Thuần Vu Y âm ngoan cười cười. Nàng bây giờ như chìm trong đêm đen. Dung mạo kia lúc trước còn rõ ràng giờ khắc này như chìm trong hắc vụ, chỉ có quỷ dị và âm u. - A.. A.. Có quỷ. Tâm lí quá kém, đám người Thuần Vu gia này kém như thế cũng khó trách mấy năm gần đây Thuần Vu gia ngày càng sa sút, đã sắp không đủ lực ngồi ngang hàng với các thế lực khác. Gió lạnh tung bay, trời sinh dị biến, hẳn sẽ có kịch hay a. Nghe nói Tam đương gia là kẻ cực kì nuông chiều con gái, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa, đừng nói là động vào một sợi tóc, dù là nói nửa lời không tốt liền không có kết quả tốt. Thuần Vu Thanh Hoa bị chiều đến ngu ngốc, mới có thể không biết trời cao đất dày là gì. Ngoài bắt nạt kẻ yếu như Thuần Vu Y còn có thể diễu võ giương oai với người nào được. Dựa theo khoảng thời gian thì hẳn thời gian Thuần Vu Thanh Hoa phát điên cũng không cách xa thời điểm nàng ta từ tiểu viện của nàng trở về. Bất quá Thuần Vu Y lại minh bạch một điểm, chuyện ngày đó đủ gây cho nàng ta bóng đen tâm lí nhưng muốn bức điên nàng ta thì chưa đến mức. Thế nhưng hết lần này đến lần khác nàng ta lại phát điên, trong này hẳn có ẩn tình. Mà người có thể ẩn nhẫn gần nửa tháng như Tam đương gia tuyệt nhiên không có khả năng không nhìn ra huyền cơ trong đó. Chỉ là ông ta không hề thuận nước đẩy thuyền hắt chậu nước bẩn này lên người nàng mới là điều khiến Thuần Vu Y phải suy nghĩ. Vị Tam đương gia này cũng không phải nhân vật đơn giản. Thuần Vu Y ngắm nghía hai bàn bay, nhàn nhạt nhếch môi. Nàng bây giờ đã là phế vật vậy mà vẫn có người nhắm vào, thân phận của nguyên chủ này đúng là càng ngày càng thú vị. Độc Cô Dạ Phàm quả nhiên rất biết chơi. Có thể là ai? Dám tá đao sát nhân, tính kế lên đầu nàng và Tam đương gia đây? (Tá đao sát nhân: Mượn dao giết người) - Chủ nhân ngài đang phấn khích. - Giọng nói như chuông bạc của Tiêu Phách vang lên trong đầu Thuần Vu Y. - Ngươi nói ta nên cho hắn chết thế nào? - Rút linh lực của hắn trước rồi giết hay là giết trước rồi rút? - Tiêu Phách, làm người không nên ác độc quá. Chi bằng nhẹ nhàng một chút, đánh nát đan điền rồi bán. - Cái này có chút mất công bất quá nếu chủ nhân thích Tiêu Phách liền cố gắng một chút. - Chủ nhân.. Có người. Thuần Vu Y tinh tế cảm nhận linh khí dao động qua tiếng gió. Đại linh sư trung cấp, không tính cường đại nhưng cũng thuộc tầng lớp phía trên. Linh khí Huyền Thương đại lục vốn không nồng đậm gì, phương thức tu luyện lại sớm đã mai một ít nhiều, tốc độ tăng trưởng sức mạnh so với đại lục khác đã chậm lại càng thêm chậm, có thể tu lên được Đại linh sư trung cấp đã coi như có chút thành tựu. Người càng đến gần hơi thở càng áp bức. Tu luyện không tệ nhưng khống chế chưa đủ tốt, chưa thu liễm ổn thỏa hơi thở. Người tới cư nhiên không trực tiếp xông vào bên trong mà quy củ đứng ngoài cửa: - Xin hỏi Nhị tiểu thư có ở không? - Không có. - Thuần Vu Y thản nhiên đáp lại. Còn nói là không có, sao trước đây hắn không biết vị Nhị tiểu thư này biết đùa như vậy? - Tam đương gia cho mời Nhị tiểu thư. - Không đi, không hứng thú. - Nhị tiểu thư xin đừng sợ, Tam đương gia chỉ muốn hỏi ngài chút chuyện. - Người nọ vẫn dùng giọng điệu ôn hòa nói chuyện. Dám chơi trò khích tướng với nàng? Nàng cũng không phải Thuần Vu Y đầu óc kém phát triển trước kia chỉ vì chút trò trẻ con này mà theo. - Không đi. - Vậy Triều Lâm chỉ có thể thất lễ. A, dụ dỗ không nổi liền muốn cưỡng ép. Tốt, không sợ phiền toái chỉ sợ phiền toái không tìm tới. Chỉ là một Đại linh sư trung cấp mà thôi, nàng sẽ sợ sao? Nực cười. Đối phó một Đại linh sư trung cấp Thuần Vu Y nàng vẫn có loại tự tin đó. Chương trước Chương sau
Chương 11: Phản khách vi chủ (2) "Chương 11: Phản khách vi chủ (2)" Tam đương gia Thuần Vu Sở Hành là đương gia duy nhất không có huyết thống chính tông của Thuần Vu gia mà chỉ là nhi tử của một dòng thứ khá lớn của gia tộc. Xét về vai vế nguyên chủ còn phải gọi hắn một tiếng thúc thúc. Tam đương gia so với những dòng phụ khác đúng là có chút địa vị bất quá nếu so với các vị đương gia dòng chính khác cũng chỉ như con sâu cái kiến mà thôi. Thế gia sâu như biển, huyết thống chính là địa vị, ngươi là dòng chính dù ngươi không có thiên phú cũng sẽ nhận được tài nguyên tốt nhất, một khi đã là dòng phụ nếu ngươi không có bản lĩnh thông thiên cũng đừng mong nhận được sắc mặt tốt. Người ngoài nhìn tới liền nghĩ mang huyết thống thế gia chính là tôn quý, chỉ có người trong cuộc mới hiểu sự tình có bao nhiêu tàn khốc. Huyết mạch trong thế gia chính là một loại áp lực, một loại gánh nặng mà không đứa trẻ nào có quyền lựa chọn. Không có huyết mạch chống lưng mà vẫn thành công leo lên vị trí Tam đương gia cao quý tuyệt không phải chuyện một kẻ tầm thường có thể làm được. Ba chữ "Tam đương gia" này phải đánh đổi bằng bao nhiêu máu và nước mắt có lẽ chỉ có bản thân ông ta hiểu được. Thuần Vu Sở Hành dòng dõi không được tốt lắm, cả đời qua lại không ít nữ nhân nhưng lại chỉ có một nữ nhi duy nhất là Thuần Vu Thanh Hoa, không cần nói cũng biết ông ta cưng chiều nàng ta như thế nào. So với sự nâng niu của gia tộc với nguyên chủ trước kia chỉ có hơn chứ không có kém bởi vì trong đó có chân tâm thật ý mà nguyên chủ chỉ đơn giản là phủng sát nàng ta mà thôi. Lần này nàng bức tâm can bảo bối của ông ta thành kẻ điên chính là chạm vào vảy ngược của ông ta. Vẫn có thể kiên nhẫn xem động tĩnh của nàng nửa tháng mới cho người tới "mời" cần có bao nhiêu ẩn nhẫn đây? Người như Thuần Vu Sở Hành chỉ cần được thả cho một bậc thang chắc chắn sẽ làm được đại sự. Triều Lâm nói đắc tội thật đúng là không nể mặt chút nào, lời còn chưa dứt hắn đã phá cửa xông vào, hai tay mang theo linh khí thuần túy, không chút khinh địch mà tấn công nàng. Góc độ xảo quyệt, chiêu thức không phiêu động màu mè mà hết sức trực tiếp đánh vào trọng điểm, hẳn là muốn đánh nhanh thắng nhanh. Với một phế vật như nàng còn cẩn thận như vậy thực đáng khen. Bất quá Thuần Vu Y nàng cũng không phải kẻ yếu, hắn muốn tốc chiến nàng lại càng muốn dây dưa. Hoàn toàn không đánh trả một chiêu, chỉ thuần thục né tránh từng chiêu từng thức khiến Triều Lâm cũng phải nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa. Rõ ràng nàng vẫn là một phế vật không có linh lực huống hồ từ khi đến cửa viện hắn đã cố ý thả ra uy áp khống chế nàng cư nhiên nàng không những không bị uy áp của hắn ảnh hưởng, mà cơ thể còn linh hoạt làm ra một bộ thân pháp xảo diệu vô cùng. Nhiều lần cứ ngỡ đã đánh trúng mục tiêu nhưng khi tay chạm tới thì chỉ đánh vào khoảng không vô định, còn chân thân nàng lại đứng cách đó không xa. Ánh mắt Triều Lâm sâu hơn một tầng, ứng chiến với Thuần Vu Y càng thêm tận lực, chiêu sau so với chiêu trước càng thêm súc tích. Tốc độ ra chiêu nhanh như chớp, động tác cũng giảm thiểu đến thấp nhất mục đích không cho nàng kịp phản ứng lại. Ngay lúc bắt được điểm yếu trong thân pháp của nữ tử trước mặt, Triều Lâm đột nhiên thấy trước mắt lóe sáng, ánh sáng quá mạnh áp bức hắn phải tránh mặt đi, còn chưa kịp phản ứng đã thấy sau gáy truyền tới cảm xúc đau xót, bóng ảnh trước mắt hoa lên một cái rồi chìm dần vào bóng đêm, ý thức trong chớp mắt biến mất. Trước khi ngã xuống đất trong đầu hắn chỉ có hai chữ duy nhất: Quỷ dị. - Chủ nhân người không sao chứ? - Giọng nói của Tiêu Phách lại vang lên trong đầu Thuần Vu Y. Âm vực dường như có chút suy yếu. Thân pháp của nàng vốn không nên xuất hiện sơ hở bất quá ngay nàng vừa tránh thoát khỏi công kích của Triều Lâm, cảm giác đau buốt đột nhiên truyền khắp tứ chi, linh hồn nàng gần như bị bức ra khỏi cơ thể này. Nếu không phải Tiêu Phách nhanh nhẹn cảm nhận được khác thường mà tạo liên kết tạm thời linh hồn nàng chắc chắn bị rút ra. Thân thể này và linh hồn nàng từng xuất hiện bài xích không lớn còn có cấm chế khắc vào linh hồn vốn không nên xuất hiện tình cảnh này. Sự bài xích cư nhiên ở một khắc kia như được phóng đại đến cực hạn, suýt chút nữa thì ép được linh hồn nàng ra khỏi thân thể. Ánh mắt Thuần Vu Y sâu thẳm, cấm chế trong cơ thể nàng tuyệt không đột nhiên phát sinh dị biến như thế, nói không có người động tay đến hài tử còn không tin. Liên kết tạm thời của Tiêu Phách chỉ có thể cầm cự nhiều nhất nửa năm, trong nửa năm này nếu nàng cưỡng ép điều động linh khí cũng không thể nói trước là hậu quả gì. Nói thế nào nàng cũng là tu hú chiếm tổ, độ tương thích tuyệt không hoàn hảo, liên kết này một lần lập ra đã tiêu trừ không ít linh khí thuần khiết của Tiêu Phách. Nàng ấy hiện giờ đến linh thể cũng không giữ được nữa chỉ còn là một đoàn khí đen, linh thức cũng xuất hiện vấn đề, cần ngủ say ít nhất ba tháng. Cũng có nghĩa là trong ba tháng này linh hồn Thuần Vu Y sẽ không nhận được sự bảo hộ của Linh nguyên lực lượng, nàng chỉ có thể dựa hoàn toàn vào tố chất thân thể để tồn tại, nếu lỡ gặp cường giả, mạng có giữ được không cũng khó nói trước. Khả năng người động tay biết Dạ Y tá thi hoàn hồn vào thân thể Thuần Vu Y là không lớn, hẳn chỉ là đề phòng vạn nhất mà thôi. Người Thuần Vu gia tuyệt không có khả năng hạ cấm chế phức tạp như vậy, chắc chắn là người của Thượng vị đại lục tác động đến. Thuần Vu Y hay là nên nói phụ mẫu Thuần Vu Y đã đắc tội gì với đám người Thượng vị đại lục mà khiến bọn họ ra tay ngoan độc như thế. Cấm chế này còn được khống chế từ xa, nếu không cắt đứt sợi dây liên kết này mọi hoạt động của nàng sẽ vẫn luôn bị giám sát. Lúc trước là nàng xem nhẹ khả năng tìm phiền toái của phụ mẫu Thuần Vu Y để bọn họ nắm được nhược điểm, cảm nhận được nàng phát sinh dị biến mà thay đổi cấm chế, hiện tại so với trước đây càng khó giải quyết. Phá bỏ liên kết không khó, nhưng muốn vận bí pháp liền cần linh khí thuần khiết, nếu tiếp tục dựa vào Tiêu Phách tiêu hao linh khí sẽ khiến nó ngủ say không thể tỉnh lại đồng thời sẽ đánh rắn động cỏ. Mà đám người của Thượng vụ đại lục một người so với một người càng phiền phức. Nếu là Hoa Dạ Y của trước đây thì không thành vấn đề nhưng với Thuần Vu Y lại là một mối đe dọa khủng khiếp. Trong mắt họ, nàng của bây giờ chỉ cần dùng một ngón tay cũng có thể ấn chết. Bất quá trong cái rủi có cái may, người của Thượng vị đại lục ở Huyền Thương hẳn cũng không nhiều nếu không sớm đã nhấc lên sóng gió một phương. Chỉ cần không gây ra động tĩnh lớn muốn thì họ sẽ không có cơ sở hoài nghi lên đầu nàng. Cảm giác bị người giám thị hạn chế hoạt động thực bức người phát điên mà. Không biết nghĩ đến điều gì Thuần Vu Y chợt yêu dã câu môi, gương mặt vốn tầm thường ngay một khắc này liền như yêu nghiệt, quỷ mị, tựa ác quỷ bò lên giữa bể máu, khiến lòng người kìm không được mà run rẩy. Thượng vị đại lục, thiên đạo ban cho các ngươi chữ "thượng" không có nghĩa các ngươi là thánh thần trên vạn người, ai mới là hoàng tước còn chưa biết đâu. Tam đương gia a. Thuần Vu gia đã suy yếu, hẳn cần một người có năng lực dẫn dắt. Gió lạnh thấu xương. Trời sinh dị biến. Thế sự càn khôn. Ai binh ai tướng, ai mới là người cười cuối cùng. Âm mưu quỷ kế, thiên biến vạn hóa. Minh tranh ám đấu, thiên hạ đổi chủ. Chương trước Chương sau
Chương 12: Phản khách vi chủ (3) "Chương 12: Phản khách vi chủ (3)" Ngày đông tịch mịch. Ngoài trời tuyết trắng tung bay, hư hư thực thực tựa như huyễn cảnh. Đình viện san sát im lìm chìm trong một trời lạnh giá. Trên đường trải đá nhỏ vụn, chỉ thấy tầng tầng lớp lớp tuyết dài, tuyết trải ra mênh mông không thấy điểm cuối. Người qua kẻ lại thưa thớt, xác xơ, kẻ nào cũng quấn chặt ba bốn lớp áo bông vẫn không kìm được mà run lên cầm cập. Mùa đông ở Hoa thành đúng là khắc nghiệt dọa người, kể cả người có linh khí hộ thân cũng không chống lại được cái lạnh thấu xương. Không gian tĩnh lặng chỉ có tiếng gió hất đổ tuyết nặng trên những cành cây khẳng khiu ào ào một trận rồi nhanh chóng tan vào hư không. Chợt có bóng người đạp trên tuyết mà tới, mỗi bước đi qua chỉ để lại dấu chân mờ nhạt, chứng tỏ thực lực của người này cũng không phải loại tầm thường. Người nọ khoác trên người một bộ trường sam tối màu, tay áo tung bay để lộ hoa văn tùng trúc thêu chìm trên cổ tay. Sắc xanh đen như ẩn như hiện càng khiến người này uy nghiêm bức người. Tuyết nặng hạt từ trời cao đổ xuống dường như bị uy áp của người nọ dọa sợ mà nháo nhào né tránh sang hai bên, không dám đậu trên vai áo người này một thoáng. Mỗi bước đi qua sắc trắng đều dạt đi, tựa như mở lối. Dù chỉ là một bóng lưng cũng khiến bất kì ai sợ hãi không dám khinh nhờn. Người này là cường giả trong cường giả, khí tức mạnh mẽ tản ra từ người nọ đủ ép cho người đối diện hít thở không thông. Trước mặt là đại sảnh trong đại viện của Tam đương gia Thuần Vu gia, cửa khép im lìm, không nhìn rõ hoàn cảnh bên trong. Cửa đại sảnh chầm chậm mở ra, bông tuyết theo gió tung bay mà vào, đáp xuống nền đất rồi vỡ tan, hòa cùng những mảnh tuyết trắng ở góc phòng. Bên ngoài đúng là lạnh lẽo nhưng bên trong đại sảnh của Tam đương lại càng buốt giá hơn. Đại sảnh của người đứng đầu Thuần Vu phủ tại Hoa thành vốn nên ấm áp liêu nhân, nhưng nơi này không những không có nửua điểm hơi ấm còn thêm mấy phần xơ xác, tiêu điều. Thậm chí đến chút đồ vật trang trí tối thiểu cũng không có. Nếu không phải biết rõ nơi này là đại sảnh của Tam đương gia có lẽ người ta đã ngỡ nơi này bị hoang phế đã nhiều năm. Cả phòng trống trải chỉ có duy nhất ghế ngồi và bàn trà nhỏ càng khiến cho tổng thể thêm âm trầm, tịch mịch. Nếu không phải biết rõ nơi này là đại sảnh của Tam đương gia có lẽ người ta đã ngỡ nơi này bị hoang phế đã nhiều năm. Trên ghế chủ vị có một tiểu cô nương khoác tử y an tĩnh ngồi đó, nàng tựa như một đóa linh lan nho nhỏ, nhìn như yếu nhược, mỏng manh nhưng bản chất lại mạnh mẽ, kiên cường. Tử y trên người nàng là loại quần áo mặc vào mùa hè, tuyệt nhiên không có khả năng chống lại cái lạnh ác liệt của Hoa thành. Thế nhưng nàng không những không run rẩy mà ngược lại càng thêm thong dong, thoải mái, thậm chí còn có nhã hứng rót một chén trà chậm rãi uống xuống. Trà rót ra không có một mảnh khói bay lên chứng tỏ trà này đã lạnh tự khi nào. Vậy mà nàng vẫn thản nhiên thưởng thức tựa như không nhận ra đó là trà lạnh. - Tam đương gia, mời ngồi. Thấy bóng người đứng ngoài cửa, Thuần Vu Y chầm chậm ngẩng đầu nhìn sang, nụ cười trên môi không thay đổi, ngón tay thon dài như có như không vuốt ve chén trà trong tay. Tư thái tự nhiên kia càng giống như nàng mới là người mời ông ta tới. - Thuần Vu Y, đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi. Tam đương gia nhấc chân tiến vào, ánh mắt lạnh lùng vẫn không rời khỏi nàng. Ông ta để thủ vệ cận thân là Triều Lâm mời nàng tới nhưng Thuần Vu Y hoàn toàn không có nửa điểm giác ngộ thân phận của bản thân, không thuận theo ông ta còn dám giễu võ dương oai đánh ngất Triều Lâm. Thuần Vu Y này không phải đang trực tiếp ném mặt mũi của Tam đương gia đi hay sao? Thuần Vu Sở Hành tức giận đương nhiên sẽ cho nàng một chút giáo huấn. Mặc nàng chờ đợi một nén nhang trong đại sảnh lạnh lẽo của đại viện chỉ là chút nhắc nhỏ nho mà thôi. Không nghĩ tới khi ông ta đến nơi, Thuần Vu Y kia không chỉ không bị đông thành đá lạnh mà ngược lại thêm mấy phần ung dung ngồi tại vị trí vốn nên dành cho ông ta, nói chuyện tựa như bản thân nàng mới là chủ vị chân chính. Mà ông ta, Tam đương gia Thuần Vu Sở Hành thực chất chỉ là khách nhân được mời tới mà không tuân thủ ước định thời gian. Chỉ một câu nói của nàng mà ông ta tựa như lại thành kẻ có lỗi trước. Một chiêu phản khách vi chủ này Thuần Vu Sở Hành đúng là không thể ngờ tới. - Tam đương gia quá khen. Thuần Vu Y không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, nhàn nhạt tiếp lời. Chén trà nhỏ trong tay chậm rãi xoay một vòng. Nữ nhi phát điên, Tam đương gia cũng già đi không ít, gương mặt anh tuấn vốn đã nghiêm khắc giờ càng thêm nghiêm nghị, bức đám gia nhân một hơi cũng không dám thở mạnh. - Ngươi hẳn biết rõ ta mời ngươi tới là vì chuyện gì. Không khí đè nén đến khó chịu, mỗi bước đi tới uy áp Linh vương trung cấp lại ép chặt thêm một tầng mà nữ nhân ngồi tại ghế chủ vị vẫn không mảy may biến sắc. Nên làm cái gì thì làm cái đó, tuyệt nhiên không chút suy suyển. Đây không phải là biểu hiện một phế vật nên có, nàng tựa như vương giả trên cao hạ mắt nhìn xuống chúng sinh bên dưới như con sâu cái kiến. Mà sâu kiến kia lại là một Linh vương đỉnh phong, thực lực hùng mạnh, chỉ cần một ngón tay cũng có thể ấn chết nàng. Loại khuất nhục này xưa nay ông ta chưa từng nếm trải qua, nói không tức giận là giả bất quá cẩn thận lại càng nhiều hơn. Phế vật kia hiện tại như biến thành con người khác, đến hơi thở quanh thân cũng cao thâm khó dò, nếu không phải khí tức trước kia không đổi ông ta đã nghĩ chỉ là người giống người. - Tam đương gia đang nói tới chuyện gì? Bàn tay giấu trong ống tay áo rộng âm thầm siết chặt miếng bạch ngọc nho nhỏ. Hơi ấm ôn hòa của mảnh ngọc đang lạnh dần. - Xem ra chưa thấy quan tài thì chưa đổ lệ. Thuần Vu Sở Hàng cười lạnh. - Câu này Tam đương gia vẫn nên để lại cho bản thân dùng thì hơn. Thuần Vu Y không chịu thua kém, một bên chống đỡ uy áp của Tam đương gia, một bên vẫn mỉm cười ưu nhã tiếp lời. Thuần Vu Sở Hành không giận mà cười, nhìn sự rung động ngày càng kịch liệt của nước trà trong chén, chờ đợi biến hóa của tiểu cô nương trước mặt. Nhưng làm cho ông ta thất vọng rồi, Thuần Vu Y từ đầu đến cuối vẫn một tư thái ấy, không hoảng không vội, thản nhiên đối đầu với ông ta, sắc mặt trừ hơi xanh xao do quanh năm thiếu dinh dưỡng thì không có gì chứng tỏ nàng yếu thế. Nàng.. Dường như còn trên ông ta một bước. - So với việc khởi binh vấn tội, ta lại có một gợi ý khác cho Tam đương gia. - Ha ha, ngươi nghĩ bản thân là người nào? Mặc dù không rõ một phế vật không có tu vi như nàng tại sao lại không bị uy áp của bản thân ảnh hưởng nhưng Tam đương gia cũng không đánh giá nàng cao bao nhiêu. Mẫu thân của nàng xuất thân phi phàm, trên người nàng có vài đồ vật giữ mệnh kì quái cũng không phải không thể. Bất quá, chỉ là chút đồ vật nho nhỏ mà thôi, có thể nhấc lên sóng gió gì chứ? - Là người đưa Tam đương gia một bước lên trời. Thuần Vu Y cảm nhận được bạch ngọc trong tay chậm rãi tan thành bột phấn trong tay mình. Nàng.. Sắp không chống đỡ được nữa rồi. Phải tốc chiến tốc thắng. - Thuần Vu Y, người có biết bản thân đang nói cái gì không? Thuần Vu Sở Hành bị lời nói của nàng khiến cho kinh hách, uy áp đè ép xuống nàng cũng bị gián đoạn, tỏa ra tứ phương, như trận gió nhẹ phất qua. Chờ khi trận gió tan ra thì bàn ghế xung quanh cũng ầm ầm gãy nát thành mảnh nhỏ, chỉ có vị trí chủ vị nàng đang ngồi là nguyên vẹn. - Không phải bản lĩnh của ta Tam đương gia đã nhìn thấy rồi sao? Thuần Vu Y âm thầm thở phào một hơi, nụ cười trên môi trong thoáng chốc càng thêm diễm lệ. Bản lĩnh của nàng? Nàng đang nói đến việc khiến bảo bối của ông ta phát điên hay có thể chống đỡ được uy áp của ông ta? Chỉ là một chút điêu trùng tiểu kĩ mà cũng dám hống hách, kiêu ngạo? - Chỉ bằng ngươi? Thuần Vu Sở Hành giận có hóa cười, tay áo vung lên, một trận gió tuyết gào théo quét tới. Trong tiếng gió dường như còn mang theo tiếng vụn vỡ. Không khí vặn vẹo tựa như bị xé rách. Người ngồi trên ghế dường như bị dọa sợ không thể nhúc nhích, hai mắt nàng trừng lớn trân trân nhìn cơn gió ác liệt lao tới, chờ tới khi nàng muốn cử động đã không kịp. Cơn gió đã tiến tới trước mặt. Trúng một chiêu này, Thuần Vu Y dù không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng. Thuần Vu Sở Hành không chỉ cho nàng biết địa vị hiện tại của bản thân mà thuận tiện còn thay nữ nhi của ông ta trả thù. Âm thanh gãy nát vang lên trong không gian tĩnh lặng. Thuần Vu Sở Hành khinh miệt hừ lạnh, bụi tuyết còn chưa tản đi, bên tai ông ta đã vang lên giọng nói thản nhiên: - Tam đương gia muốn bồi táng nữ nhi theo ta sao? Thuần Vu Sở Hành quay phắt ra phía sau, không biết từ khi nào Thuần Vu Y đã đứng ôm tay dựa cửa. Nàng đứng ngược sáng, tử y tung bay, thập phần tản mạn. Làm gì có nửa điểm chật vật của người vừa thoát khỏi hiểm cảnh. - Ngươi là ai? Thuần Vu Sở Hành cảnh giác lùi lại một bước. Thuần Vu Y tuyệt đối không có năng lực nghịch thiên như vậy. Cho dù là thực lực trước đây của nàng cũng không thể nhẹ nhàng thoát khỏi công kích của ông ta như thế. Từ khi bước vào đây ông ta đã âm thầm kiểm tra qua, quả thực không cảm nhận được linh khí dao động trên người nàng. Không có linh khí dao động chỉ có hai trường hợp, hoặc là nàng không thể tu luyện linh khí, hoặc là nàng là cường giả hơn ông ta một tầng ngăn trở sự thăm dò của Thuần Vu Sở Hành. Nhưng ở Huyền Thương đại lục, người có thể đạt tới Linh tông đã tựa như phượng mao lân giác mà Linh hoàng và Linh tôn thì càng không phải nói, chưa từng xuất hiện những vị này trên đại lục. (Phượng mao lân giác: Lông phượng vẩy lân, hàm ý ít ỏi, hiếm thấy) Cho nên ông ta có thể nắm chắc nàng là phế vật của Thuần Vu gia. Nhưng hiện tại thì không giống, nàng có thể tránh thoát công kích mà không tổn hại chút nào. Liệu có phải nàng là cường giả ẩn thân ở Huyền Thương hay không? Hoặc nên nói người đứng sau bảo hộ nàng thực lực tuyệt không thể khinh nhờn. Như vậy, lời kia của nàng.. Thuần Vu Y sao lại không nhìn ra sự cảnh giác của Tam đương gia, hiệu quả nàng muốn chính là như vậy. - Là ai không quan trọng, quan trọng là ta có thể cho Tam đương gia thứ người muốn. Bất quá, ta không phải người kiên nhẫn. Thuần Vu Y nhìn ra tuyết trắng bên ngoài, chậm rì rì nói từng chữ. Làn khói mỏng theo lời nói của nàng tản ra. Ý này chính là nói, không phải một mình ông ta muốn vị trí kia, mà nàng cũng không phải nhất định phải là ông ta, người khác cũng có thể. - Ngươi muốn cái gì? Sẽ không có miếng bánh tốt đẹp nào từ trời rơi xuống, cũng không có kẻ nào thiện tâm giúp đỡ người khác không công. Tất cả vinh hoa hiển quý đều phải đổi lại bằng vật ngang giá. Thuần Vu Sở Hành có thể ngồi vững vị trí Tam đương gia thời gian dài như thế sao có thể không rõ đạo lí này? - An tĩnh làm phế vật. Thuần Vu Y quay lại đối diện với ông ta, tròng mắt đen thẫm sâu thẳm, ý cười không biết từ bao giờ đã trở nên tà tứ câu nhân. Không biết từ bao giờ, đứa trẻ coi trời bằng vung khi trước đã trở nên khôn khéo, biết co biết duỗi như hiện tại. Tư thái bàn mưu tính kế kia của nàng tựa hồ mang phong phạm khi xưa của mẫu thân nàng. Chương trước Chương sau
Chương 13: Phản khách vi chủ (4) "Chương 13: Phản khách vi chủ (4)" Thuần Vu Sở Hành vẫn luôn không ngăn cản nữ nhi khi dễ nàng không có nghĩa hắn bỏ mặc không quản, Thuần Vu Y chỉ dùng thời gian nửa tháng phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, khí thế so với trước kia chỉ có hơn chứ không có kém. Quan trọng là ánh mắt của nàng đã không cách nào nhìn thấu nữa. Còn có chuyện Thuần Vu Thanh Hoa phát điên và Triều Lâm bị một chiêu của nàng đánh ngất bày ra trước mắt. Mà Thuần Vu Y dường như cũng không sợ ông ta tra xét phía sau, nếu không phải tự tin cho rằng ông ta không thể tra ra cái gì thì sao có thể ung dung sống như vậy? Mà sự thật chứng minh, Thuần Vu Sở Hành đúng là không tìm ra một chút đầu mối nào. Vốn tưởng có thể thuận lợi đưa nàng tới trước mặt tra xét, không ngờ người ông ta tin tưởng nhất là Triều Lâm lại thất thủ, mà nàng không những không lo sợ rút lui mà ngược lại thoải mái một mình tới gặp ông ta. Hành động càn rỡ thế này có nằm mơ Thuần Vu Sở Hành cũng không ngờ nàng dám làm. Cho dù là Thuần Vu Y của trước kia cũng không dám ngông cuồng như thế. Vốn nghĩ rằng có thể cho nàng một chút giáo huấn, không ngờ thời điểm đi tới, ông ta ngược lại càng giống như rơi vào thế bị động mà nàng từ đầu đến cuối vẫn là kẻ nắm đằng chuôi. Ông ta không phải người nông cạn, có thể dưới mí mắt ông ta làm ra nhiều chuyện như thế, thế lực sau lưng nàng càng lúc càng đáng sợ rồi. Có thể là ai đây? Ai sẽ đi giúp đỡ một phế vật bị vứt bỏ của Thuần Vu gia? Lão gia chủ hay những người kia? Đề nghị điên cuồng kia của Thuần Vu Y là phép thử của lão gia chủ hay còn có âm mưu nào khác? Ngồi lên vị trí gia chủ, nói dễ hơn làm. Thuần Vu gia những năm nay mặc dù có điểm suy sút nhưng không phải còn có một câu câu lạc đà gầy còn hơn ngựa béo hay sao? Nếu vị trí gia chủ dễ lấy như thế hắn cũng không phải ngồi vị trí Tam đương gia bấy nhiêu năm. - Thực đáng tiếc, Tam đương gia không đủ quyết đoán. - Thuần Vu Y đáng tiếc nhấp môi dưới, một sợi ám sắc linh khí trên đầu ngón tay vận chuyển một vòng liền tiêu thất. - Thuần Vu Y, ngươi.. Khoan đã.. Không gian quanh thân Thuần Vu Sở Hành trong nháy mắt vặn vẹo, thân ảnh trước mặt chợt tan thành một làn khói tím tiêu thất trong hư không. Hơi lạnh từ lòng bàn chân xông lên, cảnh sắc xung quanh chợt chìm vào một mảnh tối đen. Bên tai tiếng gió vẫn ù ù xông tới. Không để Thuần Vu Sở Hành kịp định thần, ánh sáng chợt lóe lên chói mắt, cường độ ánh sáng quá lớn buộc ông ta phải nghiêng đầu tránh né. - Thuần Vu Sở Hành, ngươi còn dám cãi lại? - Một thanh âm ngang ngược chợt vang bên tai. Thân thể Thuần Vu Sở Hành trong nháy mắt cứng đờ. Lần nữa mở mắt ra hoàn cảnh phía trước đã thay đổi. Khung cảnh hết sức quen thuộc, là đình đài lầu các của Thuần Vu gia chính phủ, cảnh sắc không chút thay đổi, quý khí mà vẫn nội liễm, âm thầm có một loại áp bách của đại gia tộc lịch sử trăm ngàn năm. - Tạp chủng, ngươi nghe không rõ lời ta? - Thanh âm sau lưng lại lần nữa vang lên. Thuần Vu Sở Hành theo bản năng quay lại, xuất hiện trước mắt ông là dung nhan mà dù hóa thành tro ông ta cũng nhận ra. Thuần Vu Khiếu Thiên, gia chủ đương nhiệm của Thuần Vu gia. Gương mặt người nọ dù còn nét non nớt, bất kham nhưng đã có thể nhận ra sự anh tuấn, soái khí khó ai bì kịp, nếu không phải bị sự tức giận khiến cho các đường nét có điểm dữ tợn thì vẫn là một thiếu niên tuấn tú. Thiếu niên? Thuần Vu Khiếu Thiên sao có thể trở thành một thiếu niên? - Hừ, còn dám trừng ta, đừng tưởng được cha ta tán dương ngươi có thể hơn người khác một cái đầu. Bất quá chỉ là tạp chủng dòng phụ mà thôi, ngươi nên biết vị trí của bản thân ở đâu. - Thanh âm đầy cay độc giống hệt tiềm thức lại lần nữa bay tới. Thuần Vu Sở Hành như nghĩ tới cái gì liền đưa hai tay lên nhìn. Bàn tay đen gầy thô ráp hiện lên trước mắt, ánh mắt không khỏi kết thêm một tầng băng sương. Hắn nhớ được bản thân đang cùng Thuần Vu Y đối chất, sau đó gió chợt nổi lên, ông ta trong thoáng chốc liền rơi mà huyễn cảnh. Sự biến hóa trong thoáng chốc đó đặc biệt giống cách vận hành của một kết giới. Cho nên đây là viễn cảnh trong kết giới? Không đúng, kết giới hoàn toàn không thể có được cảnh tượng chân thật như vậy, huống hồ những chuyện xảy ra với hắn trước đây Thuần Vu Y không có khả năng thấu triệt như vậy càng chưa nói đến việc vận hành một kết giới phải huy động được linh khí. Thuần Vu Y kia không thể nào có năng lực lớn như thế. Kết giới là bí pháp chỉ có cấp bậc Linh Vương trở lên mới được truyền thụ lại. Nếu như vậy, lão gia chủ hiện tại vẫn là gia chủ Thuần Vu gia? - Khốn kiếp, tạp chủng, ngươi dám coi thường ta! - Thuần Vu Khiếu Thiên thấy người sau không thèm phản ứng lại thì vươn tay đẩy một cái, bên trong âm thầm vận dụng một chút linh khí. Thuần Vu Sở Hành theo bản năng tránh đi, may mắn thân thể vẫn rất linh hoạt, tránh thoát được trong gang tấc. Một chiêu kia chụp vào không khí liền làm không khí xung quanh ba động. Một chiêu kia nếu như trúng người này hậu quả.. - Còn dám tránh. Lá gan của ngươi càng ngày càng lớn rồi. - Thuần Vu Khiếu Thiên càng thêm tức giận, ra tay liền có chút ngoan độc. Thuần Vu Sở Hành lần này ngược lại không né tránh mà âm thầm điều động lực lượng trong thân thể, muốn đối đầu trực tiếp với Thuần Vu Khiếu Thiên nhưng lại phát hiện ra bản thân không có chút linh khí nào. Dường như ông ta đã bị phong bế linh khí, trở thành một phế vật không hơn. Không, sao có thể? Chẳng lẽ do ảnh hưởng của kết giới hay sao? Mà ngay lúc này chưởng phong đã tới trước người, muốn tránh cũng không kịp nữa. Thuần Vu Sở Hành lãnh trọn một chưởng, thân thể như diều đứt dây bay ra xa đến khi đập vào cột đá mới ngừng lại được. Trong miệng dâng lên một cỗ tanh ngọt, ông ta kìm không nổi phun ra một ngụm máu, màu sắc máu so với thông thường cũng sẫm hơn rất nhiều. Thuần Vu Sở Hành ôm ngực, hoảng sợ trong nháy mắt dâng lên. Thuần Vu Y muốn bức chết ông ta trong kết giới này? Cũng không phải không có khả năng, dù sao ông ta cũng biết quá nhiều, bị diệt khẩu cũng không có gì kì lạ. Chỉ là loại hành động ngoan tuyệt này thực sự khiến ông ta không cách nào ngờ tới. Thuần Vu Khiếu Thiên kinh nghi đánh giá người phía trước. Sao lại không tránh? Đây là có ý gì? - Các ngươi đang làm gì? - Phía xa xa chợt vang lên một giọng nói trầm thấp hữu lực làm thân thể Thuần Vu Khiếu Thiên nhịn không được run rẩy. - Cha.. - Gọi gia chủ, có biết quy củ hay không? - Hai nam nhân chậm rãi bước tới phía này, diêu bộ sinh phong, là gia chủ Thuần Vu Hoàng Bá và Nhị trưởng lão Thuần Vu gia. Người nói chuyện là Nhị trưởng lão, người quản lí trực tiếp các đệ tử cũng là một trong những trưởng lão có uy vọng nhất Thuần Vu gia, gia chủ Thuần Vu gia đứng trước ông ta cũng phải nể mặt ba phần. Thuần Vu Hoàng Bá hoàn toàn không nhìn Thuần Vu Khiếu Thiên một cái, giữ vững tư thái người trên cao, loại tư thái khiến người ta có cảm giác được hắn ban một ánh mắt liền giống như ban ân. Đến một người đã kinh qua đủ loại tinh phong huyết vũ như Thuần Vu Sở Hành cũng không dám ngẩng đầu nhìn chính diện Thuần Vu Hoàng Bá càng không cần nói đến Thuần Vu Khiếu Thiên hiện tại chỉ là một thiếu niên. Người nọ sớm đã run rẩy, đứng còn không vững, đầu cúi xuống thật thấp tựa hồ chỉ hận không thể chôn sâu vào ngực, hơi thở cũng giảm đến thấp nhất. Điệu bộ trừ khiếp nhược vẫn là khiếp nhược. So với Thuần Vu Sở Hành cung kính nhưng không khép nép liền tỏ ra thua kém rất nhiều. Dù là trong huyễn cảnh, gia chủ vẫn uy nghiêm như thế. - Thuần Vu Khiếu Thiên, nói xem các người đang làm cái gì? Nhị trưởng lão ra hiệu cho người phía sau tiến lên đỡ Thuần Vu Sở Hành dậy, ánh mắt sắc bén lướt qua Thuần Vu Khiếu Thiên và đám hồ bằng cẩu hữu xung quanh. - Gia chủ.. Nhị trưởng lão.. Con.. Chỉ luận bàn một chút.. - Thanh âm lí nhí cất lên, nào còn tư thái phách lối, vô pháp vô thiên như vừa rồi. - Luận bàn.. Hửm? - Thuần Vu Hoàng Bá trầm thấp hỏi lại, ánh nhìn hướng tới Thuần Vu Khiếu Thiên càng trở nên bức người. - Đây gọi là luận bàn? Rõ ràng ngươi đả thương đồng tộc. Thuần Vu Khiếu Thiên, ngươi chưa học qua gia quy? - Nhị trưởng lão lập tức tiếp lời. - Nhị trưởng lão.. Hắn chỉ bị thương nhẹ.. Con.. không cố ý. Nhị trưởng lão liếc nhìn Thuần Vu Sở Hành được người đỡ dậy đang lau sạch vết máu trên miệng, quả đúng là không thương nặng. - Nếu đã như vậy.. Vốn định cho qua chuyện này nhưng lời còn chưa nói hết đã nghe gia chủ nói: - Đến từ đường nhận lỗi với tổ tông. Không có chép xong một trăm lần gia quy thì đừng trở về. Thuần Vu Hoàng Bá mạnh mẽ ấn định hình phạt cho Thuần Vu Khiếu Thiên. Nói đoạn liền phất tay áo rời đi. Lời gia chủ đã định, Nhị trưởng lão cũng không thể nói gì liền quyết định như vậy. Trong gia quy có ghi rõ tội tổn thương đồng tộc phải quỳ ở từ trường nhận lỗi với liệt tổ liệt tông một canh giờ bất quá tổn thương không nặng cũng không cần thiết phải xử phạt nặng như thế. Thuần Vu Hoàng Bá không những ép Thuần Vu Khiếu Thiên chịu phạt còn bức hắn phải chép gia quy. Đừng nói đến một trăm lần, dù chỉ chép vài lần gia quy dày trăm ngàn trang kia cũng đủ cho Thuần Vu Khiếu Thiên quỳ đến mức tàn phế hai chân. Hình phạt này khác nào muốn lấy đi của hắn nửa cái mạng? Vì một đệ tử dòng phụ mà làm đến nước này, cái gọi là vì đại nghĩa diệt thân cũng không ác liệt như thế. Thuần Vu Sở Hành không thể tin nhìn bóng dáng của gia chủ dần đi khuất. Từ khi nào Thuần Vu Hoàng Bá lại thay ông ta đòi công đạo? Liệu có phải do đây là huyễn cảnh mê hoặc tâm trí Thuần Vu Y cố ý xây dựng hay không? Vậy thì phải khiến nàng thất vọng rồi, Thuần Vu Sở Hành sẽ không vì chút chuyện nhỏ này mà không phân biệt được mơ thực. Ông ta hiểu rõ gia chủ tuyệt đối sẽ không bảo vệ mình. Chương trước Chương sau