Ngôn Tình [Dịch] Trông Cậu Có Chút Đẹp Trai - Cẩm Hạ Mạt

Discussion in 'Truyện Drop' started by hoa20072002, Jan 14, 2022.

  1. hoa20072002

    Messages:
    140
    Chương 109: Bạn bè

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy bị Thẩm Mộ Thành dây dưa một lúc như vậy, đã tốn không ít thời gian, vây nên bây giờ trời không còn sớm nữa, mọi người đều đã về hết rồi, chiếc xe còn lại chỉ có duy nhất một cái mà thôi.

    "Hu hu hu.." Tiếng khóc nhỏ nhẹ vang lên ở một đầu của nhà xe, khiến người ta bất giác nổi da gà.

    La Vy Vy không sợ trời không sợ đất, nhưng trong tình cảnh không biết chuyện gì đang xảy ra như này, cô lại hơi nhát gan.

    Thế nhưng sau vụ Phàm Nhất Hàng, cô đã biết rất nhiều chuyện đều do mình tự hù mình, trên thế giới này làm gì có nhiều ma quỷ đến vậy.

    Sau khi cô bước được hai bước, tiếng khóc dường như lại vang lên.

    Bình thường, La Vy Vy chắc chắn chỉ mong có thể lao thật nhanh chạy đi, nhưng giờ trong đầu cô có một giọng nói khác kêu cô phải tới xem.

    Thứ gọi là tò mò hại chết người chính là như vậy. La Vy Vy đã bị sự tò mò của chính mình mà trả giá rất đắt, nhưng chẳng lần nào chịu nhớ, lần này cũng vậy. Trong đầu cô lại vọng lại giọng nói đó, cô quay người đi về phía phát ra âm thanh.

    Ban ngày ban mặt sao có thể có ma được, cô phải đi xem xem là tên ngốc nào đang khóc.

    Nhà để xe rất dài, không chỉ có xe đạp để ở đây mà còn có vài chiếc xe điện đã phủ đầy bụi nữa.

    Càng tới gần đầu nhà xe bên đó, tiếng khóc càng rõ rệt.

    La Vy Vy nhìn từ xa thấy một bạn nữ mặc đồng phục, đang ngồi bên xe đạp. Bởi vì bạn nữ đó vùi mặt xuống đầu gối, hai tay ôm lấy đầu nên cô không nhận ra đối phương là ai. Thế nhưng từ vóc dáng có thể đoán ra, hình như là người cô quen.

    "Này.. Cậu không sao chứ?" La Vy Vy bước chậm tới.

    Bạn nữ đó nghe thấy tiếng người thì run lên, sau đó càng vùi đầu xuống sâu hơn, cả người run lên bần bật, hình như đang sợ.

    Người này sao lại nhát gan vậy? Khiến người ta càng cảm thấy kỳ quái hơn.

    "Đừng sợ." La Vy Vy rất kiên nhẫn, cô đi tới, đưa tay ra vỗ nhẹ vào vai bạn nữ: "Có chuyện gì sao? Cậu nói cho tôi biết, tôi giúp cậu nghĩ cách."

    Lời này vừa nói ra, bạn nữ kia cũng bớt run hơn.

    Giọng nói La Vy Vy cũng nhẹ nhàng hơn: "Đừng khóc nữa, khóc không thể giải quyết được vấn đề, cậu phải mạnh mẽ lên."

    Cô gái không run nữa, chầm chậm ngẩng đầu lên.

    Đôi mắt đỏ hoe nhìn La Vy Vy hơi vui mừng, nhưng sau đó lại là sự hoảng loạn.

    "Là cậu."

    La Vy Vy nhận ra người này, đây không phải cô gái ở tiệm đồ ăn sáng sao? Tên là.. là Vương Tiểu Đồ thì phải.

    Cô không nhạy cảm với tên người cho lắm, nhưng cái tên này rất dễ nhớ, cô vẫn có chút ấn tượng.

    "Xảy ra chuyện gì rồi? Cậu nói với tôi, tôi giúp cậu." La Vy Vy kiên định nói.

    "Không, không có gì." Khi Vương Tiểu Đồ nói vẫn còn khóc nấc mấy lần, khiến người ta nhìn vào không thể nào yên tâm cho được.

    La Vy Vy đưa tay kéo cánh tay Vương Tiểu Đồ, kéo cô cấy dậy: "Đừng ngồi xổm mãi, lâu quá là dễ chóng mặt đấy, cậu nói rõ với tôi, tại sao cậu lại khóc ở đây? Có người bắt nạt cậu?"

    Ánh mắt Vương Tiểu Đồ trốn tránh, cắn môi không lên tiếng.

    La Vy Vy nắm lấy cằm cô gái, bắt cô ấy phải đối diện với mình, nói đầy vẻ nam tính: "Nói mau! La Vy Vy tôi không thể chịu được khi nhìn thấy một cô gái đáng yêu như vậy lại chịu oan ức."

    La Vy Vy rất xinh đẹp, vẻ đẹp khiến con gái cũng phải kinh ngạc. Bị cô nhìn trực diện, mặt Vương Tiểu Đồ đỏ bừng lên.

    Qua miêu tả của Vương Tiểu Đồ, La Vy Vy biết được đầu đuôi câu chuyện.

    Hôm đó sau việc ở quán đồ ăn sáng, ngày hôm sau Liêu Nhuận đã đưa người đến quán ăn muốn chặn La Vy Vy, kết quả đám người La Vy Vy không xuất hiện, vậy nên Liêu Nhuận đã đợi ngây ngốc cả ngày chủ nhật ở chỗ Vương Tiểu Đồ.

    Liêu Nhuận đã có bạn gái, nói chính xác hơn là người yêu cũ, trùng hợp lại học cùng lớp với Thẩm Mộ Thành, tên là Lạc Minh Giai.

    Mà Vương Tiểu Đồ cũng học lớp đó, thỉnh thoảng Liêu Nhuận và Vương Tiểu Đồ nói chuyện, mặc dù Lạc Minh Giai hiểu hai người họ không có gì, nhưng vẫn thường xuyên bắt nạt Vương Tiểu Đồ.

    Vì Vương Tiểu Đồ hơi béo, tính tình lại dịu dàng, nội tâm, trong lớp thường hay là người bị bắt nạt, giờ thêm Lạc Minh Giai, ngày tháng của cô ấy càng khó sống hơn.

    Vừa tan học, Vương Tiểu Đồ đi tới chỗ này thì nhận ra bánh xe mình bị chọc thủng, trên yên xe còn dùng mực viết ba chữ "con heo mập".

    La Vy Vy nhìn ba chữ chói mắt trên yên xe, trong lòng chợt tức giận đùng đùng.

    Béo thì sao? Con gái béo đáng yêu mà! Là thiên sứ trần gian đấy!

    Thế nhưng cô không ngờ chuyện này lại liên quan tới Liêu Nhuận, mà liên quan tới Liêu Nhuận tức là liên quan tới cô. Dù sao Liêu Nhuận cũng muốn chặn cô, cô không thể ngồi yên được.

    Cô muốn hỏi về sau Liêu Nhuận lại tới nữa là vì chuyện gì, nhưng thấy giờ Vương Tiểu Đồ như vậy cô cũng không dám hỏi.

    "Tôi biết gần đây có tiệm sửa xe, thay lốp xe cũng chẳng phải chuyện to tát gì, còn chữ trên yên dùng móng tay là cạy ra được." La Vy Vy nói, ra hiệu cho Vương Tiểu Đồ, cạy chữ mập kia đi, chớp chớp mắt nói: "Cậu xe, đơn giản quá phải không?"

    Vương Tiểu Đồ "ừm" một tiếng, mũi hơi động đậy, nước mắt lại trào ra.

    "Ấy, cậu đừng khóc? Sao lại khóc nữa rồi?" La Vy Vy ngây người, cuống cuồng hỏi: "Người bắt nạt cậu tên Oishi đúng không? Ngày mai tôi tìm cô ta tính sổ!"

    *Oishi trong tiếng Trung cũng có chữ Giai ở cuối, trùng với tên bà kia.

    Vương Tiểu Đồ bị cô chọc cười, sửa lại: "Không phải Oishi mà là Lạc Minh Giai."

    "Kệ cô ta là Giai gì! Tôi bảo đảm sau này cô ta không ức hiếp cậu nữa, vậy nên cậu đừng khóc nữa."

    Vương Tiểu Đồ gật đầu, hai người cùng nhau cạy mấy chữ trên yên xe đi, sau đó dắt xe tới cổng trường.

    Ở gần đó có một tiệm sửa xe, thế nhưng là chuyên sửa xe ddienj và xe máy. Ban đầu đối phương còn không chắc có thể sửa được xe đạp, nhưng sau khi La Vy Vy ngọt ngào nói một câu "anh, xin anh đấy", thợ sửa xe liền thở dài, đi tìm lốp xe giúp bọn họ.

    Vương Tiểu Đồ vốn dị định bỏ cuộc sau khi nhìn thấy cảnh này, đầu tiên là vui mừng, sau lại thở dài, biểu cảm u sầu.

    La Vy Vy để ý thấy, hỏi: "Cậu thở dài gì thế?"

    Vương Tiểu Đồ lắc đầu, mấy giây sau nói: "Vy Vy.. Tôi có thể gọi cậu như vậy không?"

    "Đương nhiên là được."

    La Vy Vy vừa gửi tin nhắn nói cô đã đưa xe cho Thẩm Mộ Thành trả cậu với Phàm Nhất Hàng, vừa đáp lời Vương Tiểu Đồ.

    Đến khi gửi xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn về phía Vương Tiểu Đồ: "Sao thế? Vừa nãy hình như tôi nghe thấy cậu thở dài. Vẫn còn buồn sao?"

    "Không phải như vậy.." Vương Tiểu Đồ do dự, cuối cùng mở miệng nói: "Thật ra tôi rất ngưỡng mộ cậu. Vy Vy, cậu thật sự rất xinh đẹp, lần đầu tiên nhìn thấy cậu tôi đã cảm thấy cậu rất xinh. Tôi đang nghĩ, người đẹp như cậu thật tốt, sẽ không bị người ta bắt nạt, cũng có thể có nhiều bạn bè, càng không bị người khác chửi là con lợn con heo.."

    Biểu cảm trên mặt La Vy Vy nghiêm túc trở lại: "Tiểu Đồ, có thể cậu không tin, nhưng cậu là bạn nữ đầu tiên tôi quen ở đây."

    Vương Tiểu Đồ lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên.

    "Từ trước đến nay, vẻ ngoài không bao giờ là thứ quan trọng nhất, giống như cậu vậy, có thể trong mắt mọi người, cậu không xinh đẹp như Lâm Kỳ Hân, nhưng tôi cảm thấy tôi rất thích cậu."

    "Tiểu Đồ, cậu phải tự tin, mỗi người đều có hào quang của riêng mình."

    Ánh chiều tà chiếu xuống mặt La Vy Vy, sau mấy giây ngơ ngác, khóe miệng Vương Tiểu Đồ nở nụ cười.

    Con người ở độ tuổi thanh xuân luôn thích đánh giá vẻ ngoài của người khác, có khi bọn họ sẽ quên mắt mỗi người đều có ánh hào quang của riêng mình.

    Ngày hôm nay, cuối cùng La Vy Vy cũng có được bạn nữ đầu tiên trong cuộc đời mình.

    Hết chương 109
     
  2. hoa20072002

    Messages:
    140
  3. hoa20072002

    Messages:
    140
  4. hoa20072002

    Messages:
    140
    Chương 113: Nhìn thấy hai người họ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi tối ở Thành Đô vẫn khá lạnh, mặc dù trời đã sắp vào hè nhưng Thành Đô vẫn được tầng tầng sương mù bao phủ, giống như cấm địa của yêu quái.

    Trước khi ra khỏi cửa La Vy Vy không quên khoác áo khoác vào. Dù sao cô vẫn đang bị cảm, khó chịu chết đi được, mũi cũng nghẹt luôn, họ một cái mà cổ họng như phát ra lửa, nhất là sau khi kìm nén khóc to một trận.

    Cô không đến thẳng nhà Phàm Nhất Hàng mà rẽ phải, đi về phía phố buôn bán ở thành cũ, cũng là nơi có lớp Taekwondo.

    Lúc này mới hơn tám giờ, buổi tối chỉ vừa mới bắt đầu, trên phố vô cùng tấp nập. La Vy Vy tìm một máy ATM, nhét thẻ ngân hàng của mình vào.

    Màn hình ATM hiển thị phần nhập mật khẩu.

    La Vy Vy chần chừ chưa nhập mật khẩu, cô cứ do dự mãi.

    Thẻ này.. Cô chưa dùng lần nào hết, thậm chí bên trong có tiền hay không cô cũng không biết.

    Đồng hồ đếm ngược ở góc bên phải màn hình sắp kết thúc, cuối cùng cô cũng nhập ngày sinh của mình vào.

    Mật khẩu chính xác.

    Cổ họng đột nhiên hơi ngứa, cô khomg người ho một trận, sau đó mới đưa tay ấn vào nút kiếm tra.

    Màn hình chuyển động một hồi rồi hiện ra dãy số dài.

    "Chục, trăm, nghìn, triệu, chục triệu, trăm triệu.." La Vy Vy ngây người, từ trước tới giờ cô chưa từng động tới cái thẻ này, thế mà bên trong lại có tới mấy trăm triệu!

    Nhìn số dư khổng lồ đó, cô bỗng nhiên có rất nhiều cảm xúc khác nhau, duy chỉ không có vui vẻ.

    Bởi vì cái thẻ này không phải người khác cho cô, mà là sau khi ly hôn, người bố nghiện rượu mê cờ bạc kia lén lút nhét cho cô. Ông ta nói sẽ cho cô tiền tiêu vặt, kêu cô không được nói với Nguyễn Ngọc Quyên.

    Quả thật cô không nói với Nguyễn Ngọc Quyên, bởi vì thậm chí cô còn lười động đến cái thẻ này.

    Vì cô ghét nó.

    Nhưng cô không ngờ, ngườI bố nghèo khó của mình lại cho cô nhiều tiền như vậy.

    Ông ấy lấy đâu ra lắm tiền thế?

    La Vy Vy không dám nghĩ, cô cũng không muốn nghĩ. Cô vò đầu, phiền muộn rút ra 3 triệu.

    Cô gấp số tiền kia rồi nhét vào túi áo. Cô do dự một giây rồi quay thẳng người ra ngoài. Tấm thẻ kia bị cô để lại trong cây ATM.

    Cho dù là ai may mắn lấy được cái thẻ đó, cô đều không muốn nó. Cô không muốn có bất kì quan hệ gì với người đàn ông tồi tệ đó, 3 triệu này là cô nợ ông ta!

    Thế nhưng vào giây phút đẩy cửa ATM ra, La Vy Vy lại quay lại. Không phải vì cô hối hận, mà là vì ở cửa cửa hàng tiện lời 24/7 phía đối diện có hai người vô cùng quen thuộc, nhưng hai người này chắc chắn không thể ở cùng nhau vào tầm này được.

    Đèn đường rất tối, hai người đứng ở cửa hàng tiện lợi không hề nhìn thấy cô, họ vẫn đang nói cười như cũ.

    La Vy Vy nghi ngờ mình nhìn nhầm, cô cẩn thận đẩy cửa ra một xíu, lén lút nhìn phía đối diện.

    Đầu ngón tay Tống Ninh Viên kẹp điếu tuối, Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đang cười rất vui vẻ, không biết bị cái gì chọc cười.

    Tống Ninh Viễn quả thật là người rất hài hước, điều kiện kinh tế cũng ổn, chỉ có điều vóc dáng.. tuyệt đối không phải gu của Tần Thiên Thiên. Dù sao Tần Thiên Thiên mới nói với cô cô ta yêu thầm Phàm Nhất Hàng mà.

    Từ Phàm Nhất Hàng chuyển qua Tống Ninh Viễn.. Khoảng cách này cứ như từ âm vô cực đến dương vô cực vậy!

    Hơn nữa lúc này cũng không đúng. La Vy Vy nhìn thời gian trên màn hình điện thoại. Giờ mới tám rưỡi, lớp vũ đạo của Tần Thiên Thiên chín giờ mới kết thúc. Cô hơi khó hiểu, lại dường như hiểu ra gì đó.

    Tần Thiên Thiên đột nhiên kêu cô mời bạn đến nhà chơi, đây là điểm bắt đầu bất thường đầu tiên. Vậy nên Tần Thiên Thiên đang muốn kéo mấy người bạn nam bên cạnh cô rời khỏi cô hay sao?

    Đèn đường xanh đỏ lấp lánh, chiếu xuống tấm biển của mấy tiệm hàng, nhìn hơi chói mắt.

    La Vy Vy thất thần suy nghĩ, đầu óc trống rỗng quay về nhà. Đèn trong nhà cũng rất tối, hiển nhiên Tần Thiên Thiên chưa về.

    Cô muốn gửi tin nhắn hỏi Tống Ninh Viễn, nhưng ngón tay cứ dừng mãi ở khung chat.

    Nói ra cô và Tống Ninh Viễn cũng chỉ là bạn bè, bạn bè kết thân với ai cô không có tư cách đi chất vấn, thậm chí là ngăn cản. Đó là quyền tự do của đối phương, cô mà hỏi thì là đang can thiệp quá sâu vào đời tư của họ.

    Nhất thời trong lòng cô cảm thấy vô cùng trống trải.

    "Reng reng reng.." Điện thoại đột nhiên rung lên, Phàm Nhất Hàng gọi tới.

    La Vy Vy khịt mũi, buộc bản thân thoát ra khỏi cảm xúc tiêu cực, cô nghe máy: "Alo."

    Cô vừa nói, bên kia đã hít một hơi.

    Phàm Nhất Hàng: "La Vy Vy, cậu không sao chứ?"

    "Tôi không sao, cậu gọi làm gì.." Cô vừa mới nói được một nửa đã mở to hai mắt.

    Chết tiệt! Cô quên mất mình phải đi tìm Phàm Nhất hàng, ấy thế cô lại quay về nhà!

    "Cậu đợi tôi mười phút nữa, tôi lập tức tới ngay!"

    Phàm Nhất hàng sững ngườI một lúc, nói: 'Cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu. "

    Đèn đường vang cam trước cửa như như đang nhảy múa theo điệu nhạc, cảm xúc hỗn loạn cô cô dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường vì câu nói" cậu ở đâu, tôi đi tìm cậu ". Phàm Nhất hàng đúng là thần kỳ, có thể khiến cô bất giác bình tĩnh lại.

    Nếu như bây giờ có người hỏi cô cô đã nghe được câu nào động lòng nhất, có lẽ cô sẽ trả lời là câu: Cậu đang ở đâu? Tôi tới tìm cậu.

    " Không sao, tôi sắp đến rồi, mười phút nữa thôi. "La Vy Vy vừa nói vừa đi về phía nhà Phàm Nhất Hàng.

    Từ nhà cô đi đến nhà Phàm Nhất Hàng đi qua hẻm Cẩu Tử mất tầm khoảng mười phút là tới rồi.

    " Cậu có thể đi vào nhà trước ngồi đợi tôi, tôi tiện đường đi mua chai nước đã. "

    " Được. "

    Kết thúc cuộc gọi, La Vy Vy nhét điện thoại vào túi áo, sờ 3 triệu trong túi áo mình. Cô rút một tờ ra, đi tới bên cửa hàng nhỏ bên đường mua hai chai nước và một gói cơm nắm, vừa ăn vừa đi tới nhà Phàm Nhất Hàng.

    Quảng đường 10 phút nhưng cô đã mất 15 phút để đi.

    Cô cứ nghĩ Phàm Nhất Hàng sẽ ở trong nhà đợi cô, kết quả khi đi tới ngã rẽ, cô nhìn thấy Phàm Nhất Hàng đang đứng bên đèn đường, bóng cậu bị kéo dài ra, không biết đã đợi trong bao lâu.

    Cô nghĩ, có lẽ khi cô gọi cho Phàm Nhất Hàng, cậu đã đứng ở cổng đợi cô rồi.

    Dù sao tên này ngoại trừ khoản học hành ra, những khoản khác cậu đều như tên ngốc vậy.

    La Vy Vy đi ra khỏi hèm, vui vẻ hẳn lên, ném chai nước khoảng trong tay qua.

    " Tên ngốc! Đỡ này! "

    Sắc trời Thành Đô vào 9 giờ khá tối, Phàm Nhất Hàng nghiêng đầu, nửa khuôn mặt chìm vào bóng tối, càng hiện rõ ngũ quan sáng rõ của cậu.

    Cho dù hoàn toàn không có chuẩn bị gì, nhưng Phàm Nhất Hàng chỉ giơ một tay lên đã nhẹ nhàng đón lấy được chai nước La Vy Vy đột ngột ném qua.

    " Bốp"một tiếng, cậu cầm lấy chai nước, đi về phía La Vy Vy.

    La Vy Vy đứng nguyên tại chỗ, vẻ mặt hơi sững sờ, trong lòng có một âm thanh vang lên: Chết tiệt, trông cũng cũng đẹp trai đấy.

    Hết chương 113
     
  5. hoa20072002

    Messages:
    140
  6. hoa20072002

    Messages:
    140
  7. hoa20072002

    Messages:
    140
  8. hoa20072002

    Messages:
    140
    Chương 117: Hành cậu ta tới chết!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Căn phòng hiệu trưởng được bày trí bởi những nội thất sạch sẽ, sáng sủa, bên trong có một tấm khẩu hiệu trường học. Lâm Kỳ Hân không vui dậm chân.

    "Bố! Bố không thể nói giúp con sao?"

    Hiệu trưởng Lâm click vào trang web của bộ giáo dục, không quan tâm tới Lâm Kỳ Hân. Ông ta nhíu mày, không còn kiên nhẫn nữa.

    "Bố!"

    Lâm Kỳ Hân cướp lấy con chuột của hiệu trưởng Lâm, cao giọng nói: "Con đang nói chuyện với bố đấy, bố nghe thấy không? Con cũng muốn tham gia vào cuộc thi viết văn đó, bố kêu Phàm Nhất Hàng đi với con, thành tích cậu ấy tốt như vậy bố cũng biết đấy, để cậu ấy tham gia, dành giải nhất cho Thất trung đi!"

    Hiệu trưởng Lâm bị cướp mất con chuột không thể không ngẩng đầu lên nhìn con gái.

    Ông ta thở dài: "Có tham gia hay không là quyền tự do của người ta, mặc dù bố con là hiệu trưởng, nhưng cũng không ép cậu ấy tham gia được. Còn con, với trình độ viết văn đó bố có thể đăng ký được hay sao?"

    "Trình độ viết văn của con làm sao? Về con chịu khó xe nhiều bài văn mẫu là được rồi còn gì? Dù sao một tháng nữa mới bắt đầu thi mà."

    "Chính con cũng nói rồi, còn một tháng nữa đấy, giờ con vội cái gì? Có thời gian thì hãy đọc nhiều sách như lời con nói đi." Hiệu trưởng Lâm giơ tay lên: "Trả chuột lại cho bố, sắp vào lớp rồi, con mau quay về đi."

    "Con.."

    "Hiệu trưởng!" Cửa phòng làm việc bị người ta gõ hai cái, âm thanh bên ngoài hơi hỗn loạn, dường như có một đám người đang đứng bên ngoài.

    Hiệu trưởng Lâm lườm Lâm Kỳ Hân, Lâm Kỳ Hân bực bội bĩu môi, trả chuột lại cho ông, quay người ra mở cửa.

    "Em chào chủ nhiệm."

    Lâm Kỳ Hân chào giáo viên thầy giám sátvừa gõ cửa, ánh mắt rơi xuống đám người phía sau chủ nhiệm, có mấy người cô ta biết, nhất là tên béo kia, cậu ta chính là anh em song sinh với La Vy Vy. Bây giờ cũng chẳng biết phạm phải tội gì, cả người nhìn y như quả cà ướt sương, không chút hương sắc.

    Nhìn thấy bạn bè của La Vy Vy bị như vậy, Lâm Kỳ Hân vốn đang bực bội chợt vui vẻ hẳn lên. Cô ta cố ý hừ một tiếng rồi đi qua đám người đó.

    Lâm Kỳ Hân cố ý chọc tức người khác nên Tống Ninh Viễn cũng chẳng buồn để ý đến.

    Bây giờ trong đầu cậu ta chỉ đang nghĩ tại sao thầy giám sátlại biết bọn họ đang hút thuốc, đối tượng cậu ta hoài nghi chỉ có một: Phàm Nhất Hàng.

    "Hiệu trưởng." Giáo viên thầy giám sátđi vào.

    "Mấy thằng nhóc này lại hút thuốc trong nhà vệ sinh, bị tôi bắt được!" Thầy giám sátnói, quay đầu gầm lên: "Ngây ra đó làm gì? Đi vào hết cho tôi!"

    Hiệu trưởng Lâm gật đầu, nghiêng đầu nhìn đám người phía sau, hỏi: "Có chuyện gì? Đánh nhau hả?"

    Đám người Tống Ninh Viễn cúi đầu đi vào, dựa vào tường, xếp thành hàng.

    Hiệu trưởng Lâm sầm mặt đứng dậy. Đối với ông ta, mấy thanh thiếu niên nhiệt huyết đầy mình, đánh nhau là chuyện thường tình, mặc dù cách làm có thể không đúng nhưng vẫn hiểu được, nhưng hút thuốc thì không thể!

    Thầy giám sátở bên cạnh chỉ Tống Ninh Viễn và một nam sinh khác ở bên cạnh: "Hiệu trưởng, trước đó hai đứa này đã bị chủ nhiệm lớp túm một lần rồi, đưa đến chỗ tôi dạy dỗ một trận, cũng xử lí cả rồi. Lần này lại bị tôi tóm nữa, ông xem chúng nó như nào?"

    Sau khi hiệu trưởng Lâm nghe thấy lời này, sắc mặt càng khó coi hơn.

    Ông ta đi đến trước mặt Tống Ninh Viễn, thấp giọng hỏi: "Hai người các em học lớp nào?"

    Tống Ninh Viễn đã hoàn toàn không còn tinh thần, yếu ớt đáp: "Lớp 10 ạ."

    Nam sinh còn lại: "Lớp 12 ạ."

    "Được, hay lắm." Hiệu trưởng Lâm gật đầu: "Một đứa sắp thi đại học, một đứa thì sắp bước vào kỳ phân ban, vậy mà còn có thể phân tâm đi làm những chuyện không nên này. Các em tự nói đi, tôi phải xử lí như nào?"

    Trong phòng làm việc mãi vẫn chưa có ai nói gì.

    Hiệu trưởng Lâm quay về chỗ: "Nếu các em không tự nói, vậy để tôi. Hai người các em dạy mãi không sửa, đều bị nhà trưởng theo dõi, còn những người khác sẽ bị ghi lỗi, về viết bản kiểm điểm. Lỗi này rất nặng, có phụ huynh đã đề nghị nhà trưởng xử phạt nghiêm khắc với những trường hợp này."

    "

    " Hiệu trưởng em biết sai rồi, đừng bắt em viết kiểm điểm, bố em sẽ đánh chết em mất.. "

    " Hiệu trưởng, sau này chúng em sẽ không phạm lỗi nữa! "

    Từng người nói thề các kiểu, hiệu trưởng Lâm cũng được coi là người dễ thương lượng, nhưng riêng chuyện này lại rất cứng rắn:" Cứ xử lí vậy đi! "

    * * *

    Đi ra từ phòng hiệu trưởng, cả người Tống Ninh Viễn đều xụi lơ, không có chút tinh thần nào.

    Mức độ nghiêm trọng của việc bị nhà trường giám sát có thể bị đuổi học. Nếu như trong thời gian bị theo sõi có biểu hiện tốt thì có thể xin bỏ theo dõi, nhưng ngược lại sẽ bị buộc thôi học hoặc đuổi học.

    Nhưng sao cậu ta có thể cai thuốc được?

    " Mẹ nó! "Có người mắt đầu văng tục:" Đcm, rõ ràng tôi đã đi qua phòng làm việc giáo viên rồi, khi đó Lưu Vĩnh Phúc đang uống trà trong phòng cơ mà, sao lại tới bắt chúng ta? "

    " Liệu có phải ai lén báo tin không? "

    " Không phải chứ? Tên nào dám làm thế? Đừng để ông biết được, ông mà biết ông sẽ hành mày chết! "

    " Chắc không ai rảnh thế đâu. Gần đây các cậu có đắc tội với ai không? Không đúng, nên nói là, gần đây có ai đắc tội với tên tiểu nhân nào không? "

    Nghe đến đây, Tống Ninh Viễn xụi lơ chợt có tinh thần, híp mắt nói:" Anh em, tôi nghĩ tới một người, rất có khả năng cậu ta đã báo cáo chúng ta! "

    Cả đám người túm tụm lại:" Ai? "

    Tống Ninh Viễn do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói ra cái tên cậu ta nghi ngờ:" Phàm Nhất Hàng. "

    " Học sinh mới chuyển tới của lớp cậu? "

    " Nghe nói cậu ta là tình địch của Thành. "

    " Quan tâm làm mẹ gì! Mẹ nó! Tống Ninh Viễn, cậu nghĩ cách lôi mình nó ra đi, ông đây phải lột da, róc xương nó! "

    Nghe thấy lời của các anh em, Tống Ninh Viễn hơi do dự.

    Một là vì quan hệ của Phàm Nhất Hàng và La Vy Vy khá tốt, cậu ta còn chưa nói chuyện này với La Vy Vy, cũng không biết thái độ La Vy Vy thế nào. Hai, bây giờ cậu ta đã bị nhà trường theo dõi, nếu như Phàm Nhất Hàng đi báo, không phải cậu ta sẽ bị đuổi học luôn hay sao? Huống hồ, cậu ta cũng không hoàn toàn chắc chắn liệu Phàm Nhất Hàng có phải là người lén đi báo cáo hay không.

    Mặc dù khi cậu ta lấy thuốc ra đã bị Phàm Nhất Hàng nhìn thấy, về sau còn sút nữa xảy ra tranh chấp, nhưng nhìn Phàm Nhất Hàng quả thật không giống loại người đâm sau lưng..

    " Tống Ninh Viễn, tên nhóc nhà cậu lại nhát gan đến thế hả? "

    Tống Ninh Viễn:"... "

    Đừng nói, cậu ta không tình nguyện đi làm chuyện này cho lắm.

    " Mẹ nó.. Tên nhóc nhà cậu. "Nam sinh lớp 12 hít sâu một cái:" Cậu không dám thì để tôi! Các anh em, trưa nay ai là đàn ông thì đi hành chết tên kia với tôi! "

    Đa số mọi người đều phụ họa, bọn họ chỉ bị viết bản kiểm điểm thôi, nhiều nhất là bị trừ điểm hạnh kiểm, không có gì phải kiêng nể cả.

    Đương nhiên cũng có số ít người sợ phụ huynh, đều ra vào im lặng như Tống Ninh Viễn.

    Còn Phàm Nhất Hàng đang ở trong văn phòng của giáo viên ngữ văn đột nhiên hắt xì, cậu nghiêng đầu, lẽ nào mình cũng bị cảm rồi?

    Giáo viên ngữ văn nói:" Chuyện thi viết văn em suy nghĩ kĩ đi, cô thấy bài kiểm tra lần trước em viết khá tốt, luận điểm rõ ràng, dùng từ cũng phong phú, chứng tỏ bình thường em rất hay tích lũy những điển cố. "

    Phàm Nhất Hàng không nói gì, cậu không hứng thú với cuộc thi viết văn, lại còn là cuộc thi ở tỉnh khác.

    " Phải rồi, tôi còn kêu lớp phó môn gọi cả La Vy Vy nữa, sao em ấy không đi cùng em? "

    Buổi sáng không có tiết ngữ văn, giáo viên ngữ văn vẫn chưa biết La Vy Vy đã trốn học cả nửa buổi.

    " Cô ấy.. "Phàm Nhất Hàng mím môi, che giấu giúp La Vy Vy:" Bị ốm nên xin nghỉ rồi ạ. "

    Một giây sau, bà Lưu đẩy cửa đi vào:" La Vy Vy này lại trốn học nữa!"

    Hết chương 117
     
  9. hoa20072002

    Messages:
    140
  10. hoa20072002

    Messages:
    140
Trả lời qua Facebook
Loading...