Ngôn Tình Em Vẹt Của Anh - Cá Voi Con Thích Đào Hố

Thảo luận trong 'Truyện Ngắn' bắt đầu bởi littlewhale1111, 23 Tháng một 2022.

  1. littlewhale1111

    Bài viết:
    6
    Tên truyện: Em Vẹt Của Anh

    ***

    [​IMG]

    Tên khác: You are my parrot

    Tác giả: Cá voi con thích đào hố

    Thể loại: Ngôn tình, Hiện đại, Cổ xuyên kim, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Hài hước, Xuyên thành động vật, Ấm áp, 1vs1, Thanh xuân vườn trường

    Số chương: 4 chương (Hoàn)


    Lưu ý: Truyện ngắn, có pha chút yếu tố lịch sử thời Lê sơ, pha chút xíu thôi nhưng vẫn ít nhiều mang đến kiến thức nho nhỏ cho những bạn chưa biết nè. Truyện nhẹ nhàng cute.

    ***

    VĂN ÁN

    Một câu chuyện tình yêu nhẹ nhàng của em "Vẹt" xuyên không từ thời cổ đại và anh chàng học sinh giỏi môn Sử thời hiện đại.

    Số phận đã trao đôi ta cho nhau thì còn chờ gì nữa mà không tạo ra một cái kết thật đẹp?

    Thời gian có là gì, khoảng cách thời đại có là gì, và.. không cùng "giống loài" có là gì?

    Cứ bình yên ở bên nhau thôi, cùng một không gian đã tốt lắm rồi.

    Em "không nói", anh cũng "không nói", nhưng anh biết, em cũng biết, hai ta chỉ thuộc về nhau, là đủ.


    ***

    Về vấn đề xưng hô: Xưng hô mình vẫn giữ thuần Việt là anh-em-tôi-cha-mẹ, chứ không phải chàng và nàng như Trung Quốc nhé. Theo như mình tìm hiểu thì thời xưa nước mình vẫn xưng hô như thế, không giống bên Trung đâu ^^. Minh chứng là những bài ca dao như:

    "Hôm qua tát nước đầu đình,

    Bỏ quên chiếc áo trên cành hoa sen.

    Em được thì cho anh xin,

    Hay là em để làm tin trong nhà?"

    Hoặc là trong Đại Việt sử ký toàn thư tác giả cũng dùng xưng hô anh-em các loại nè. Ví dụ như một trích đoạn trong sách Đại Việt sử ký toàn thư viết: "Dụ binh giặc đến huyện Phù Ninh, viên phụ đạo huyện ấy là Hà Đặc lên núi Trĩ Sơn cố thủ. Giặc đóng ở động Cự Đà. Hà Đặc lấy tre đan thành những hình người to lớn, cho mặc áo, cứ đến chiều tối thì dẫn ra dẫn vào. Lại dùi thủng cây to, cắm tên lớn vào giữa lỗ để giặc ngờ là sức khỏe bắn xuyên suốt được. Giặc sợ không dám đánh nhau với Đặc. Quân ta hăng hái xông ra đánh bại được giặc. Đặc đuổi đến A Lạp, bắc cầu phao qua sông, hăng đánh quá bị tử trận. Em là Chương bị giặc bắt, lấy trộm được cờ xí, y phục của giặc trốn về, đem dâng lên, xin dùng cờ ấy giả làm quân giặc, đến doanh trại giặc. Giặc không ngờ là quân ta, do vậy ta cả phá được chúng".

    Nguồn: Đại Việt sử ký toàn thư, tập II, Nxb Khoa học xã hội, Hà Nội, 1998, tr. 56.
     
    meomeohhCuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2022
  2. littlewhale1111

    Bài viết:
    6
    Chương 1. Tôi xuyên vào một con vẹt!

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một cô gái nông thôn cổ đại sống dưới thời Lê sơ [1] .

    Và rất may mắn rằng, năm tôi sinh ra đúng ngay ngày vua Lê Thánh Tông lên ngôi – ngày mồng 6 tháng 6 năm Canh Thìn – năm 1460.

    Người hiện đại, hay nói cách khác là Sử sách đối với giai đoạn này có ghi chép rằng:

    "Ngủ đêm, mọi nhà không phải đóng cửa, hầu như không có trộm cắp."

    Trong dân gian cũng tương truyền rằng:

    "Đời vua Thái Tổ, Thánh Tông

    Thóc lúa đầy đồng, trâu chẳng buồn ăn."

    Ồ, vì sao tôi lại nhắc tới người hiện đại ở đây đúng không?

    Bởi vì theo như "định luật tiểu thuyết", thì tôi chính là dân xuyên không đó!

    Tôi cũng không biết bản thân mình gặp được may mắn hay là dính phải bất hạnh nữa.

    Cuộc đời mười sáu năm của tôi trôi qua vô cùng thuận lợi. Trên có cha mẹ yêu thương, dưới có em trai em gái ngoan ngoãn hiểu chuyện, ngoài ruộng thì lá lúa xanh non tươi tốt, bọn giặc ngoại xâm thì đã có vua cha "cân" hết, lãnh thổ còn được mở rộng thêm cơ [2] !

    Người đời bảo sao nhỉ? Có ăn có mặc lại có đủ đầy sự yêu thương thì chính là người hạnh phúc nhất.

    Thế nhưng sao tôi lại "được" xuyên không?

    Tôi nào có cần đâu?

    Lúa ngoài đồng còn đang đợi tôi gặt, cặp sinh đôi trai gái vẫn đang đợi tôi về nhà, cha mẹ thì khỏi phải nói, chắc chắn họ đang cố gắng chọn lựa nhà chồng tốt cho đứa con gái xinh đẹp siêng năng mà họ yêu thương là tôi này.

    Tôi được bình chọn là một cô gái xinh đẹp nhất vùng, lại chăm chỉ phụ giúp cha mẹ có tiếng, nữ công gia chánh khéo léo đến nổi làng trên xóm dưới ai nấy đều tỏ tường, thế nhưng đường tình duyên lại vô cùng lận đận.

    Vị hôn phu từ nhỏ của tôi lúc anh ta tròn mươi sáu thì tôi vừa mười bốn, anh ấy nhân lúc lệnh vua khuyến khích giao thương buôn bán, cũng phấn khởi tuân theo nên bèn hăng hái thử đi làm ăn xa. Để rồi một năm sau khi trở về quê thì anh ta đúng là khá thành công thật, vừa có tiền vừa.. có luôn một cô vợ xinh đẹp, thêm cả cái bụng to uỳnh của cô gái mà mọi người xung quanh bảo rằng chắc cũng đã được sáu tháng rồi..

    Ờ thì, cô ấy là con gái cưng của một thương buôn có tiếng ở gần kinh thành..

    Thế là tôi bị từ hôn như một lẽ dĩ nhiên.

    Cũng may là danh tiếng vẫn còn đấy.

    Năm mười lăm tuổi đó, cánh cửa nhà tôi dĩ nhiên bị bà mối "đạp đổ" lần thứ hai. Cha mẹ tôi lựa tới lựa lui cuối cùng cũng chọn được một chàng trai bề ngoài trông rất là tu chí làm ruộng, gia đình anh ta cũng khá có gia giáo, tôi cũng ưng ưng cái bụng. Chắc là tạm thời anh ấy sẽ không đi buôn bán xa đâu nhỉ?

    Nào có ngờ đâu, anh ta không hề hay biết cha mẹ tìm người làm mối cho bọn tôi, một tháng sau đó, anh ta bỗng nhiên đi tham gia khoa cử, kết quả đổ luôn 4 kỳ của kỳ thi Hương, đạt được danh hiệu Hương cống [3], hứa hẹn năm sau sẽ tiếp tục tham gia kỳ thi Hội, và rồi theo một lẽ dĩ nhiên của "số phận", anh ta lại trúng cách [4] !

    Gia đình anh ta cũng không rõ anh chàng có ý chí muốn đi thi. Sau khi anh ta đổ kỳ thi Hội thì tôi mới nghe nói anh ấy là vì lời hứa hẹn với một cô gái mà quyết tâm lén lút dùi mài kinh sử, ôn luyện kiến thức đã học khi xưa, và giờ anh ta đã tu thành chính quả!

    Cô nàng ấy là con gái của một vị nhà Nho dạy học ở trường tư nhân [5] của làng bên.

    Giờ thì anh ta chỉ cần đổ thêm kỳ thi Đình nữa thôi thì sẽ được ra làm quan.

    Có ai lại chẳng muốn làm quan ở thời đại của vua Lê Thánh Tông cơ chứ?

    Thế nên, như là lệ cũ, cũng như một lẽ dĩ nhiên, cô gái nông thôn là tôi lại tiếp tục bị từ hôn một lần nữa.

    Theo như lời của người hiện đại, có thể tôi mang "mệnh cách" của Cá Koi chăng? Hay là quạ đen? Luôn đem xui xẻo đến cho bản thân nhưng những người có hôn ước với tôi thì đều dễ dàng "phất" lên nhanh như diều gặp gió?

    Nhưng có lẽ tôi là quạ đen thật rồi.

    Hoặc ít nhất là, có dòng họ với loài chim.

    Bởi vì, tôi- (con-mẹ-nó) -xuyên-vào-một-con-vẹt!

    Hết chương 1.


    ***

    Chú thích:

    [1] Nhà Lê sơ:

    Nhà Lê sơ, đôi khi gọi là nhà Hậu Lê, là giai đoạn đầu của triều đại quân chủ nhà Hậu Lê. Đây là thời kỳ mà chế độ quân chủ chuyên chế tập quyền trong lịch sử Việt Nam lần đầu tiên đạt đến đỉnh cao của sự phát triển cũng như suy thoái của nó. Nhà Lê sơ được thành lập sau khi Lê Lợi phát động Khởi nghĩa Lam Sơn đánh bại nhà Minh. Ông đổi tên Giao Chỉ, vốn tồn tại trong thời gian nội thuộc nhà Minh, trở về Đại Việt, quốc hiệu đã có từ đời Lý Thánh Tông.

    Thời đại Lê sơ có 10 vị hoàng đế thuộc 6 thế hệ, đây là thời kỳ các hoàng đế nhà Lê nắm trọn được quyền hành, cũng là thời kỳ vĩ đại, hoàng kim của chế độ phong kiến Việt Nam. Đời Lê Thái Tổ (Lê Lợi) và đặc biệt là đời Lê Thái Tông, xã hội được đi vào ổn định, phát triển thịnh vượng một cách mau chóng sau thời kỳ chiến tranh trước đó.

    Dưới thời Lê Thánh Tông, Đại Việt phát triển cực thịnh về mọi mặt từ kinh tế, văn hóa, xã hội, giáo dục, quân sự. Nước Đại Việt từ trước chưa bao giờ cường thịnh và mạnh mẽ, có sức ảnh hưởng toàn khu vực lớn bằng thời này, thời kỳ này được gọi là Hồng Đức thịnh thế, tính đến ảnh hưởng các đời sau là Lê Hiến Tông, Lê Túc Tông, là hơn 30 năm.


    [2] Lê Thánh Tông đã từng "cân" cả ĐNA như thế nào? => Cuối thế kỉ 15, Đại Việt của vua Lê Thánh Tông dần trở thành một cường quốc của khu vực, với sự phát triển vượt trội cả về kinh tế, quân sự, văn hóa.. và dần thiết lập ảnh hưởng lên các nước lân bang, đem quân quấy nhiễu biên cương Đại Minh, và thậm chí là cất đại quân sang chinh phạt Chiêm Thành (1471).

    [3], [4]: Từ thời Lê Thánh Tông, thi Hương có quy định chặt chẽ, rõ ràng, với yêu cầu: Người thi Hương phải là người dân có đạo đức, cấm người bất hiếu, loạn luân, gian ngoa; cấm con nhà phản nghịch, con phường chèo, hát xướng.

    Người thi Hương phải qua 4 kỳ:


    Kỳ 1 thi kinh nghĩa về Tứ thư

    Kỳ 2 thi Ngũ kinh

    Kỳ 3 thi chiếu, chế, biểu mỗi môn 1 bài

    Kỳ 4 thi một bài văn trường thiên 1000 chữ.

    Qua 4 kỳ thi, ai trúng được 3 kỳ gọi là Sinh đồ, khoa sau lại vào thi; ai trúng 4 kỳ thì gọi là Hương cống. Đỗ Hương cống rồi năm sau mới được thi Hội. Các tên gọi Sinh đồ, Hương cống bắt đầu từ năm 1462 niên hiệu Quang Thuận. Định kỳ 3 năm tổ chức 1 lần.

    [5] Hệ thống trường học thời vua Lê Thánh Tông:

    ".. Ngoài các trường do triều đình mở còn có các trường lớp tư nhân trên khắp toàn quốc do các nhà Nho không đỗ đạt hoặc đã đỗ đạt nhưng thôi làm quan về dạy học."
     
    meomeohhCuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2022
  3. littlewhale1111

    Bài viết:
    6
    Chương 2. Tôi "biến lại" thành con người

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Con vẹt này rất xinh đẹp, được một chàng trai trẻ nuôi dưỡng. Anh ấy có được "tôi" nhân dịp sinh nhật năm mười tám tuổi, được cha anh ta mua cho với cái giá khá đắt từ hội chơi chim về.

    Ừ thì, tôi cũng chẳng rõ vì sao tôi có thể xuyên vào con vẹt được nữa.

    Hôm đó trời mưa to, tôi đi chợ về trên con đường làng cạnh bờ sông thì bỗng dưng đất trời như sụp đổ. Hình như đất ở mé sông bị sạc lỡ thì phải, tôi có thét to kêu cứu, thế nhưng mưa to quá mà quanh đây lại chẳng có ai..

    Biết thế tôi nên trú mưa chứ không nên vội vàng đi về nhà hòng tặng hai đứa em những chiếc kẹo nhân dịp sinh nhật năm tuổi của bọn chúng..

    Tôi hối hận quá.

    Tôi cứ thế ngất đi.

    Đến khi tỉnh lại thì giọng tôi bỗng trở nên là lạ..

    Tôi nhớ cha mẹ, tôi cũng nhớ hai em, hi vọng họ sẽ không đau buồn quá nhiều. Chắc chắn nếu quên tôi đi thì họ sẽ sống một cuộc đời rất hạnh phúc dưới thời đại đó..

    Tôi biết rất rõ điều này, bởi vì chàng trai nuôi tôi là một học sinh giỏi môn Sử, cái đầu nhỏ của tôi đã lọc ra được một ít sự kiện "tương lai" của thời đại tôi từng sống đó, thế nên tôi mới có thể thở phào nhẹ nhõm được một hơi..

    Dù gì, tôi cũng đã "đi" rồi, nhưng còn có chút may mắn, tôi vẫn được sống tiếp, tuy rằng sống dưới thân phận của một con Vẹt mới 4 tháng tuổi!

    Tôi không có kí ức của "vẹt nguyên chủ", tuy nhiên ai bảo chàng trai này có cô em gái thích đọc ngôn tình kìa chứ, hai anh em tủ sách mỗi người một nửa, mà tôi lại là nhân chứng sống cho những lần "truyền bá tư tưởng" của bọn họ.

    Thế nên, tôi là một con Vẹt có kiến thức!

    Hằng ngày nhiệm vụ của tôi là ăn uống no nê rồi chủ nhân bảo nói gì thì nói đó. Ví dụ như "Xin chào", "Anh chàng này đẹp trai quá", "Chị gái này xinh đẹp nhất", "Mẹ nấu ăn thật ngon", "Bố đi làm về rồi à?", "Koi nhớ bố lắm", vâng vâng.

    Đúng vậy, chàng trai ấy đặt tên cho tôi là Koi, Koi trong cá Koi, ngụ ý may mắn. Anh ấy nói nhờ có tôi mà anh thi đậu học sinh giỏi môn Sử, sẽ được tuyển thẳng Đại học luôn.

    Tôi đã làm gì nhỉ? À nhớ ra rồi, trước đêm anh thi tôi có nhanh mồm nói một câu "Thi tốt" thì phải, câu này thật ra chưa có ai dạy tôi, may mà anh đã không nhận ra.

    Cuộc thi ấy anh đạt giải nhất, thế là tôi – một con chim bắt đầu có cái tên của một con cá – 'Koi', sau một tháng lẻ bảy ngày tôi có mặt ở hiện đại.

    Đồ ăn cho chim không ngon*, tôi nhớ những món ăn mẹ tôi nấu, tôi cũng thèm các món ăn mà mẹ anh đang xào ở sau bếp kia nữa, ôi thơm thật!

    * Trong tự nhiên vẹt ăn chủ yếu là các loại hạt chưa chín, trái cây, sung, hoa và nụ lá, và một số hạt giống. Trong điều kiện nuôi nhốt làm cảnh chúng ăn hầu hết các loại trái cây như xoài, sung, ổi chuối, dưa hấu, nho, trái cây, các loại hoa quả họ cam (cam, quýt, bưởi).. và rau củ. Chuối, nho, dưa hấu là những loại hoa quả mà chú Vẹt rất ưa thích.

    Anh mơ ước được làm một nhà Sử học. Ôi, tôi nghe em gái anh bảo nghề đó nghèo lắm. Nhưng tôi cũng chẳng quan tâm, miễn sao anh vẫn nuôi tôi béo mập là được.

    Tôi quen sống như một con Vẹt luôn rồi.

    Tính ra cũng may, nếu tôi xuyên làm con người, chắc sẽ lóng ngóng lắm.

    Làm một con Vẹt có tên là 'Koi' vẫn tốt hơn!


    ***

    Anh năm nay đã mười tám nhưng vẫn chưa có người yêu. Thời này tuổi đó tính ra thì vẫn còn trẻ, chẳng ai giục cưới sớm cả, nhưng anh ấy cũng đào hoa thật đấy.

    Nhờ anh mà tôi có bao nhiêu là thức ăn ngon dành cho Vẹt, bởi anh thích tôi lắm, ai quen biết anh cũng đều biết tôi, anh thích khoe về tôi nhất mà.

    Con Vẹt xinh đẹp nhất, thông minh nhất, nói ngọt nhất, may mắn nhất!

    Ừ thì, lại khen nữa đi, hậu quả là tôi bị "ép" học thuộc tên của hàng đống con người, đau hết cả đầu Vẹt!


    ***

    Chuyện chẳng có gì vì cuộc sống cứ êm đềm mãi trôi như thế. Suốt mười năm bầu bạn bên cạnh anh, anh đã là một giáo sư trẻ chuyên ngành Lịch Sử ở một trường Đại học lớn, hợp tác viết một ít sách, và làm thêm một số thứ "linh tinh" nữa, hi vọng nhóm người trẻ có thể hiểu thêm về lịch sử nước nhà.

    Và năm nay anh đã hai mươi tám tuổi, vẫn chưa có người yêu, anh nói anh thích tôi nhất.

    Thích tôi thì tính làm gì?

    Bố mẹ anh giục cưới rồi kìa, em gái anh kém anh hai tuổi thôi nhưng năm ngoái cũng đã sinh được một cặp long phụng siêu đáng yêu rồi đấy, anh cứ ở đó mà không gấp đi!

    Các cô gái Mai, Đào, Hồng, Cúc không chờ nổi, lại thay bằng Huệ, Thu, Lan, Thảo. Mỗi nhóm chờ anh được có vài năm thôi đấy, anh chịu khó liếc mắt một cái cho Koi nhờ!

    Tôi thích nhất chị gái tên Thương kia, vừa xinh lại vừa hát hay, chị ấy cũng thích kể chuyện lịch sử thời Lê sơ cho tôi nghe nữa, hình như chị Thương cũng rất thích thời đại ấy thì phải.

    Mà chắc có lẽ, chị ấy thấy anh thường hay làm thế với tôi, nên mới bắt chước đúng không nhỉ? Đấy là chị gái tên Thi nói xấu chị Thương cho tôi nghe, nhưng mà vẹt vẫn cứ thích chị Thương nhất, bởi chị ấy hay mua xoài cho vẹt ăn lắm, còn chị Thi thì chả chịu tìm hiểu vẹt thích ăn gì!

    Và rồi năm anh bước sang tuổi hai mươi chín..

    Tôi – một con Vẹt – đột nhiên "biến lại" thành con người..

    Trời ạ, cũng may mà anh chàng không có thói quen nhốt tôi vào lồng, nếu không tôi không thể tưởng tượng được cảnh "hóa hình người" khi nãy nếu mà ở trong lồng thì..

    Hết chương 2.
     
    Cuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 23 Tháng một 2022
  4. littlewhale1111

    Bài viết:
    6
    Chương 3. Tôi mừng như điên

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi tên là Minh Huy, tôi có nuôi một em vẹt Eclectus* cái. Em ấy có một bộ lông màu đỏ, hồng ngọc và anh đào, ngoài ra còn được điểm nhấn bằng các màu xanh dương đậm. Đuôi em khá dài, kết thúc bằng một đường sọc ngang màu vàng tươi. Mỏ em có màu đen bóng. Bàn chân thì là màu xanh lam nhạt. Em xinh đẹp vô cùng!

    [​IMG]

    Hình em vẹt Eclectus

    *Vẹt Eclectus là loài chim có khả năng phát âm rõ ràng nhất về từ vựng trong các loài chim biết nói. Ngoài ra loài chim này còn có thể bắt chước các âm thanh từ môi trường xung quanh và hát một bài hát trọn vẹn với giai điệu quen thuộc.

    Tôi cực kỳ yêu thích em Vẹt này, từ ngày nhận em nó từ tay bố, tôi gần như "dính liền" với em mỗi phút mỗi giờ, trừ những lúc đến trường và vào toilet mà thôi.

    Em là em Vẹt của tôi.

    Tôi phát hiện em Vẹt này thế nhưng cũng "yêu" Sử giống như tôi vậy. Em ấy cứ luôn vểnh cái đầu nhỏ nghe ngóng những lúc tôi học lịch sử, em còn đặc biệt để ý về thời Hậu Lê nữa. Đúng là một em Vẹt thích thái bình mà! Thế nên, tôi cũng biết ý, mỗi lần ôn tập kiến thức về triều đại này thì tôi đều nói to lên cho con vẹt nhỏ có tâm hồn của một "cô gái" yêu mê lịch sử nước nhà kia..

    Mãi đến lúc tôi dạy em nói chuyện, bỗng phát hiện ra sao mà em thông minh quá đỗi, có những câu tôi còn chưa chạy nhưng mà em đã nói được rồi. Dù biết giống vẹt này nằm trong top 10 loài chim thông minh nhất thế giới, nhưng tôi vẫn cứ ngờ ngợ về khả năng ngôn ngữ tuyệt vời của em. Chẳng lẽ trước khi sang tay tôi em đã được học qua? Không thể nào..

    Tôi muốn đặt cho em một cái tên.

    Nghĩ mãi nhưng cũng chẳng tìm ra được cái tên nào đặc biệt cả. Đến tận trước ngày đi thi học sinh giỏi Sử vào năm lớp 12, em bỗng nhiên chúc tôi thi tốt. Tôi khá hi vọng đó là do một trong những người thân của tôi dạy cho em ấy nói, nếu không, em có chắc thật sự là "em" không?

    Tiểu thuyết ngôn tình của nhỏ em gái có thể vào đầu vẹt được, còn tôi thì chẳng lẽ ra ngoài hết sao?

    Tôi cũng biết xuyên không là gì đấy!

    Tôi biết trường hợp xuyên vào động vật luôn cơ!

    Thế nên tôi bắt đầu lén lút quán sát em thật kĩ. Và rồi tôi thật sự nhận ra em không phải là một con vẹt bình thường..

    Tôi đặt tên cho em là 'Koi' sau khi kỳ thi HSG môn Sử. Thật ra đây cũng là cố tình pha chút cố ý. Cũng bởi, có một hôm tôi tình cờ nghe loáng thoáng em lẩm bẩm gì đó nhân lúc tôi không có mặt, ngờ ngợ suy đoán có lẽ em tên là 'Côi' vào thời của em.'Côi' là một loại đá kém ngọc nhưng cũng khá quý hiếm, thế nên tôi đặt em tên là 'Koi', 'Koi' trong 'cá Koi', đồng âm với 'côi', sẵn dùng sự thi đậu của tôi để lấy cớ luôn.

    Tôi đã bảo rằng nhờ em mang đến may mắn cho tôi nên đặt tên em như thế, cũng chẳng biết em có ý kiến gì với việc một con chim có tên giống một loài cá không nữa..


    ***

    Mười năm bên nhau, em Vẹt của tôi thật sự sống như một con vẹt, vô cùng đáng yêu và thông minh hiểu chuyện. Tôi đoán em cũng là một cô gái vô cùng dịu dàng. Em là mẫu người mà tôi luôn tìm kiếm, bởi thế các cô gái hiện đại khó mà lọt vào mắt xanh của tôi, trừ em.

    Thế nhưng hơn ai hết, tôi biết em luôn muốn được làm con người. Cứ việc nhìn ánh mắt em chăm chú ngắm nhìn mẹ tôi nấu nướng thì liền hiểu ngay..

    Tôi cũng đã cố ý mua hết những thức ăn mà vẹt có thể ăn để nuông chiều em rồi. Tôi không dám cho em ăn những món mà em "thèm thuồng" kia, tôi sợ cơ thể em không chịu được, tôi còn muốn ở bên cạnh em lâu thật lâu.

    Em vẹt của tôi thích tôi yêu đương với bạn Thương, ôi con Vẹt ngốc nghếch này, tôi muốn yêu đương với em thôi, em Côi ạ!

    Tôi có hơi biến thái không nhỉ?

    Chắc là không đâu, vì thứ tôi yêu là linh hồn của em cơ mà.

    Và rồi một ngày, em bỗng biến thành con người thật.

    Tôi không sốc.

    Tôi mừng như điên.

    Hết chương 3. Bạn có thể vào wordpress của mình đọc free chương 4 (có pass).

    Pass chương 4. Loài Vẹt em Côi xuyên vào có tên là gì? Có 8 chữ, viết thường, không dấu, không cách.
     
    Cuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 24 Tháng một 2022
  5. littlewhale1111

    Bài viết:
    6
    Chương 4. Em Côi của tôi (Hoàn)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yêu đương giữa người và Vẹt là như thế nào?

    À không, giữa người hiện đại và người cổ đại chứ?

    Cũng không phải nốt, em đã sống ở hiện đại cũng được hơn mười năm, bốn bỏ năm cũng gần bằng thời gian em ở cổ đại rồi, dù sự thật là em chỉ sống dưới thân xác của một con Vẹt.

    Thế nhưng tôi chăm em tốt lắm, từ vật chất đến tinh thần, em chẳng thiếu gì cả, em chắc chắn cũng là một nửa người hiện đại.

    Lúc hai bên nói chuyện thẳng thắn với nhau, thế là hết thảy mọi việc cũng được tỏ tường. Ngoài biết thêm một vài bí mật, tôi căn bản đoán đúng hết quá khứ của em từ lâu. Thêm việc chăm bẵm em mười năm, tôi là người hiểu rõ về em hơn ai hết.

    Lần này may mắn thật, ông trời còn thương em, cũng thương tôi nốt, em không có khả năng sẽ bị từ hôn lần nào nữa, tôi thì cũng có người để làm bạn gái rồi..


    ***

    Tôi cực kỳ vui vẻ.

    Thật ra tôi cũng rất thích anh, có thể nói là yêu, sâu đậm thì chắc không phải, bởi vì cả hai làm gì có chuyện gì lâm li bi đát như trong tiểu thuyết đâu?

    Tôi chỉ biết, tôi muốn anh được hạnh phúc, thế nên dưới lớp áo Vẹt, tôi đã hi vọng anh có bạn gái, có hạnh phúc thật sự, và cô gái ấy cũng phải thích tôi mới được, để tôi được ở bên cạnh anh thêm lâu thật lâu.


    ***

    Đám cưới của hai người diễn ra vào một ngày nắng đẹp.

    Mọi người đối với cô gái xinh đẹp tên Lê Côi từ trên trời rơi xuống này ban đầu có chút là lạ. Cô ấy trông chỉ khoảng mới hai mươi tuổi, không học Đại học, cũng không có giấy tờ nốt, thế nhưng kiến thức lịch sử thì y như con nhà nòi..

    Minh Huy giúp cô ấy làm giấy tờ, nói rằng cô là người dân tộc Chăm, từ nhỏ chỉ đi học lớp có lớp không, lớn lên muốn xuống thành phố tìm việc. Minh Huy giúp đỡ rồi quen biết cô ấy, sau đó bọn họ yêu nhau luôn.

    Dần dần Lê Côi trong mắt mọi người là một cô gái vừa xinh đẹp, lại dịu dàng, giọng nói trong veo, đối xử với ai cũng chu đáo, mọi người từ từ cũng quên luôn lời nói dối về thân phận của cô.

    Mãi đến khi hai người họ kết hôn, không thấy người thân của đàng gái, lúc này tuy ai cũng thấy là lạ, nhưng thôi cũng chẳng hỏi sâu thêm làm gì, bởi vì người nào mà chẳng có chút bí mật chứ?


    ***

    Một năm sau em sinh cho tôi một cậu nhóc bụ bẫm, hai năm sau lại sinh tiếp một cặp bé gái đáng yêu vô cùng.

    Tôi yêu em rất nhiều, yêu gia đình nhỏ của tôi.

    Em vẫn luôn là một người nội trợ đảm đang, nấu các món ăn ngon, trồng từng nhóm rau sạch mỗi ngày, và cũng không quên cùng tôi "chém sử" vào mỗi buổi tối.

    Chuyện tình của chúng tôi đơn giản chỉ có thế, tôi vô cùng biết ơn ông trời đã cho hai "linh hồn" này có cơ hội được ở bên nhau, dù rằng ban đầu có chút ngăn cách về thân phận, cũng mất khá nhiều thời gian để thật sự đến được với nhau, thế nhưng tôi đã xem nhẹ hết tất cả. Em cũng vậy, em cũng xem nhẹ hết mọi thứ, kể cả thời gian lẫn khoảng cách thời đại..

    Em cũng đã nhẹ lòng hơn với gia đình em ở nơi ấy, vì nếu cứ nặng lòng mãi thì cũng có thể thay đổi được gì đâu?

    Em đã và đang sống rất tốt.

    Em Vẹt của tôi. Em Côi của tôi.

    Thế nên câu chuyện tình yêu của chúng tôi cứ nhẹ nhàng mà sâu lắng trải qua mười năm rồi lại mười năm. Đến cuối cùng khi nhắm mắt xuôi tay chúng tôi vẫn cảm thấy tạo hóa vô cùng kì diệu, để cho hai "linh hồn" cổ-kim này có cơ hội được "bầu bạn" với nhau, một cách thật trọn vẹn.

    Hoàn.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...