Ngôn Tình [Dịch] Trông Cậu Có Chút Đẹp Trai - Cẩm Hạ Mạt

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi hoa20072002, 14 Tháng một 2022.

  1. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    [​IMG]

    Tên truyện: Trông cậu có chút đẹp trai

    Tác giả: Cẩm Hạ Mạt

    Dịch giả: Trần Thị Hoa

    Thể loại: Ngôn tình

    Bản gốc: 笔趣阁

    Văn án:

    Có một học bá siêu cấp đẹp trai vừa mới chuyển vào trường, ngay khi vừa thấy cậu phát biểu trong lễ chào cờ, hoa khôi của trường La Vy Vy đã hạ quyết tâm phải bắt được tên này. Cô còn sẵn sàng chịu phạt vì cậu ta, thế mà đến cả cái cục tẩy cậu ta cũng không thèm cho cô mượn!

    La Vy Vy: Tôi thề sẽ không bao giờ thích cái tên Phàm Nhất Hàng gì đó. Đừng có đồn đại linh tinh!

    La Vy Vy sau đó: Hàng Hàng, thật ra từ lâu cái chân này của tôi đã không nhịn được mà chạy theo cậu rồi..

    Phàm Nhất Hàng: Sao La Vy Vy lại tức giận rồi, thôi kệ đi.

    Phàm Nhất Hàng sau đó: Đây có phải đường dây nóng tư vấn tình cảm không? Có những nguyên nhân nào thường khiến bạn gái tức giận không vậy?
     
    Chỉnh sửa cuối: 14 Tháng một 2022
  2. Đăng ký Binance
  3. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 1: Đây là đang muốn đánh nhau sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những đám mây màu đỏ tươi lan từ phía đông sang phía tây khiến cho bầu trời trông giống như một bảng màu bị làm đổ, ngày hôm nay là một ngày rất tấp nập. Bên dưới nền trời rực rỡ là dòng người đang di chuyển dần về phía cổng trường trung học số 7.

    Phàm Nhất Hàng đi từ bên trong ra, tai đeo tai nghe, tay dắt chiếc xe đạp màu đen, mặt không cảm xúc, sống lưng thẳng tắp, cho dù là mặc bộ đồng phục rộng thùng thình thì trông cậu vẫn rất đẹp trai.

    Khi đến cổng trường, cậu vắt chân ngang qua xe đạp, nhưng bánh xe lại chỉ quay một vòng tròn. Cậu giẫm một chân lên bánh xe đằng trước.

    "Két!" Chiếc xe phát ra một tiếng rồi dừng hẳn lại.

    Một chân Phàm Nhất Hàng để xuống đất, chân còn lại vẫn để trên bàn đạp. Cậu cau mày lại, ánh mắt hướng về phía nữ sinh ở trước mặt.

    Là cô bạn kỳ quái học cùng lớp với cậu: La Vy Vy.

    La Vy Vy mặc áo sơ mi ngắn tay màu trắng, bên dưới là chiếc quần đồng phục, áo khoác đồng phục được cô quấn quanh eo, trên trán còn đeo một cái dây hơi nhọn, trông rất kiêu ngạo.

    Phàm Nhất Hàng không lên tiếng. Vai trái của La Vy Vy lệch sang một bên vì phải chịu sức nặng gấp đôi. Phía sau có chàng trai vội vã nhét vào tay cô một bức thư màu hồng.

    Nhìn thấy bức thư, La Vy Vy nắm chặt tay lại rồi chuyển nó tới trước mặt Phàm Nhất Hàng.

    Nhìn thấy màu bên ngoài của bức thư kia, khuôn mặt La Vy Vy hơi biến sắc, nhưng rất nhanh cô đã bình tĩnh lại. Cô thẳng thức nhét thẳng bức thư vào trong túi áo trước ngực của Phàm Nhất Hàng, nói: "Cho cậu đấy! Tám giờ tối chủ nhật ở sân vận động của tiểu khu!"

    Nhưng vừa nói xong, cô liền nhìn thấy sự tức giận chưa từng xuất hiện trên khuôn mặt vốn vô cảm của Phàm Nhất Hàng, giống như một giây nữa sẽ xé nát, băm nhỏ cô ra vậy.

    La Vy Vy bị sốc, từ trước đến nay cô chưa từng thấy ánh mắt nào đáng sợ như vậy. Thế nhưng cô rất nhanh ý thức được Phàm Nhất Hàng không phải là đang nhìn cô, mà là từ bả vai cô nhìn về người phía sau.

    Theo bản năng, La Vy Vy nhìn theo ánh mắt của Phàm Nhất Hàng. Ở ngay phía trước là bảy tám nam sinh mặc đồng phục trường trung học số 13 đang đứng ở ngã ba, người đứng đầu chúng "phù" một tiếng. SCậu ta nhổ mẩu thuốc lá xuống mặt đường, sau đó dùng gót chân di di mẩu thuốc.

    Mấy nam sinh ở sau lưng cậu ta đột nhiên đứng thẳng lưng lên, ai cũng trong trạng thái như đã sẵn sàng chiến đấu.

    Đây.. Đây là đang muốn đánh nhau sao?

    Khuôn mặt Phàm Nhất Hàng trở nên lạnh lẽo, cậu nheo mắt lại một cách nguy hiểm.

    Những người kia thấy vậy liền dừng lại, xếp thành một hàng, chặn đường đi của cậu.

    "Đại.. ca.." Chàng trai ở phía sau La Vy Vy - Tống Ninh Viễn run giọng vỗ vai cô: "Hay là chúng ta chạy đi trước đi."

    Không đợi La Vy Vy có hành động, Phàm Nhất Hàng đã bình thản nắm lấy tay cô rồi nhét bức thư từ trong túi áo khoác của mình vào đó. Sau đó dừng xe lại bên đường, xắn tay áo lên, cơ bắp cuồn cuộn lộ ra, trông rất khỏe khoắn.

    "Để tôi." Cậu nói, sau đó đặt một tay lên vai La Vy Vy, rồi bước đến chỗ đám người vừa nãy.

    La Vy Vy còn đang ngơ ngác thì đã bị Tống Ninh Viễn kéo vào trong góc tường, tránh bị vạ lây.

    Là một trong những người đứng đầu của bảy trường cao trung, La Vy Vy tự cảm thấy mình là một người có trách nhiệm.

    Trong trường học, Phàm Nhất Hàng cũng có vài lần tranh chấp với người khác, cô thường đều sẽ tham dự vào, nhưng từ trước đến giờ đều chưa từng thật sự đánh nhau bao giờ, nhiều nhất cũng chỉ là kéo cổ áo của đối phương rồi giả vờ giơ nắm đấm lên mà thôi.

    Trên thực tế, nề nếp của trường trung học số bảy cũng không tồi. Trường học trước giờ chưa từng xuất hiện sự việc đánh nhau bao giờ, đặc biệt lại là bên ngoài trường học.

    Nhưng mà bây giờ ở giao lộ, vài học sinh của trường trung học số 13 kia rõ ràng là đến để gây lộn, mà giờ đã là giờ tan trường, bảo vệ đều đã đi ăn cơm hết rồi.

    Hơn nữa, Phàm Nhất Hàng nhỏ bé như thế này.. Cậu sẽ không bị đánh đến chết đấy chứ?

    Muốn đánh người của La Vy Vy cô, tuyệt đối không có khả năng đánh đến chết!

    Tống Ninh Viễn như sứ giả công lý mang người đến giúp đỡ, cậu ta hạ thấp giọng xuống nói: "Đại ca, những người khác đều chạy hết rồi, chúng ta không định chạy đi sao?"

    Mọi người đều đi hết thật rồi sao?

    La Vy Vy nuốt nước bọt, cô quay người lại, liền thấy Tống Ninh Viễn đang cố gắng kìm nén sự sợ hãi.

    "Chạy cái rắm! Cậu yên lặng cho tôi chút xem nào! Cậu định thấy rõ tình hình lúc này mà không lên giúp cậu ta hay sao? Trước đây tôi đã dạy cậu như thế nào?" Lời La Vy Vy nói, khiến Tống Ninh Viễn càng bị dồn vào đường cùng hơn.[/QUOTE]
     
  4. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 2: Thật sự là muốn khiêu chiến sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Những người mặc đồng phục của trường trung học số 13 kia giống như chuẩn bị ra tay đến nơi vậy. Vào lúc này, nếu ở cổng trường mà họ không có biểu hiện gì thì họ đã không còn là chính họ nữa rồi.

    Nam sinh đứng gần Phương Trùng nhất cười lạnh một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, bước lên phía trước: "Phàm Nhất Hàng, mày khỏe chứ?"

    Phàm Nhất Hàng đứng yên không cử động, nói ra hai chữ: "Có chuyện gì?" *

    "Có chút chuyện.. Việc ở nghĩa trang không phải chúng ta vẫn còn nợ nhau một kết quả hay sao?"

    Nam sinh kia hung hăng đi tới, nhìn Phàm Nhất Hàng bằng ánh mắt lạnh nhạt, như kiểu ý cậu ta là không có nguyên do gì mà phải làm một trận ầm ĩ cả.

    Cậu ta mang theo nhiều người như vậy làm gì? Không thấy được sự sợ hãi trong mắt của Phàm Nhất Hàng hay sao? Tên tiểu tử này chắc chắn là người hung hăng nhất mà cô từng gặp qua!

    Nam sinh kia mang theo mùi cơ thể nồng nặc, khuôn mặt u ám đi đến trước mặt Phàm Nhất Hàng. Cậu ta khua nắm đấm của mình lên và kêu: "Tên tiểu tử như mày chính là sao chổi của bố mẹ mày đấy, đi chết đi!

    Phàm Nhất Hàng vẫn đứng yên không động đậy, mắt nhìn Phương Trùng quay trở lại. Cậu cười lạnh một tiếng, thái độ khinh miệt.

    " Rắc. "Một tiếng xương cốt va vào nhau vang lên.

    La Vy Vy nhìn sang Phàm Nhất Hàng một chút cũng không động đậy, chẳng lẽ cậu ta định trực tiếp đánh từng người một, lập ra kỷ lục mới à? Cô sợ hãi che miệng lại, không để bản thân mình phát ra âm thanh nào.

    Cái tên này sao không trốn đi hả trời! Còn đứng ở đây nữa là phải chịu đau hơn nữa đấy!

    * * *

    Phàm Nhất Hàng giơ ngón tay cái lau vệt máu ở môi, khuôn mặt vẫn không có biểu cảm gì, cậu chỉ nói:" Cú đấm này tao vẫn sẽ trả lại cho mày. "

    Vẫn? Vẫn cái gì cơ? Cậu ta định để bị đánh cho đến chết à?

    Khi La Vy Vy chuẩn bị tìm người đến giúp đỡ thì Phàm Nhất Hàng đột nhiên di chuyển, tránh được cú đấm thứ hai của Phương Trùng.

    Đối phương bị Phàm Nhất Hàng dùng thái độ hời hợt đáp trả lại, trong lòng càng tức giận hơn.

    " Mày hại ông đây mất mặt nên phải chịu một cú đấm cho ông hả giận! "

    Nam sinh kia nói, lại thêm vài cú đấm hướng đến phía Phàm Nhất Hàng. Mỗi một cú đấm đều dùng rất nhiều sức, nhưng mỗi lần Phàm Nhất Hàng đều có thể dễ dàng tránh được, đối phương dù có dốc sức vẫn không thể chạm được vào người cậu.

    " Cái tên tiểu tử này.. "Nam sinh kia miệng lẩm bẩm, sau đó kêu đám đàn em đều đi lên, ánh mắt đỏ rực như điên đấm về phía người Phàm Nhất Hàng.

    La Vy Vy chỉ thấy Phàm Nhất Hàng nhanh chóng né sang một bên, nhẹ nhàng đưa chân trái ra, thành công tránh được cú đấm của đối phương,

    Cậu khéo léo đổi hướng làm cho lão đại của đối phương ngã mạnh xuống mặt đất.

    Nam sinh kia bị ngã không hề nhẹ, đau đến nỗi lăn qua lăn lại trên mặt đất, thậm chí đau đến nỗi ngay cả chữ" đau "không nói không ra được, chỉ liên tục rên rỉ. Tên kia thật sự rất đau, cậu ta đau đến mức không được kêu lên được.

    Chứng kiến một màn như vậy xảy ra trước mắt, La Vy Vy chết lặng, đến cả những người của trường trung học số 13 cũng chết lặng theo.

    Động tác của cậu nhanh đến nỗi mấy người kia gần như không nhìn rõ bóng dáng của cậu đâu, dường như ngay cả một chút cũng không nhìn thấy được. Ấy vậy mà cậu ấy lại bị cú đấm đầu tiên đánh vào mặt, có thể dễ dàng nhận thấy là cậu ấy cố đã tình để đối phương đánh được.

    La Vy Vy không chút do dự, quyết định thu lại lời nói vừa nãy về Phàm Nhất Hàng của mình: Tuy vóc dáng cậu ta nhỏ bé nhưng tốc độ thì lại ngược lại.

    Cậu ta cao những một mét tám mươi đấy! Vậy nên vừa nãy tại sao cậu ta để đối phương đấm cho một cú?

    Phàm Nhất Hàng nghiêng mặt sang một bên. La Vy Vy nhìn thấy nét mặt cậu ấy trước sau như một, vẫn vô cùng lạnh nhạt, giống như vừa rồi không phải là cậu ấy đã đánh bại đối phương, mà chỉ giải quyết được một bài toán khó thôi, một chút cảm giác tự hào cũng không có.

    Lão đại của nhóm người trường trung học số 13 bị đánh đến nỗi phải nằm bò trên mặt đất lập tức bỏ chạy, ngay cả nhìn thẳng vào ánh mặt của Phàm Nhất Hàng cũng không dám.

    Bọn chúng đang đùa à? Đại ca đều đã chạy đi rồi, những đàn em này còn muốn mất mạng hay sao?

    " Đại.. Đại ca. "Tống Ninh Viễn không có tiền đồ run rẩy lên tiếng hỏi:" Bọn chúng thật sự muốn cùng tên tiểu tử Phàm Nhất Hàng kia thách đấu hay sao? "

    Nề nếp của trường trung học số 13 nổi tiếng là kém, đánh nhau lại là thế mạnh của họ, vậy mà bây giờ họ lại chạy đi rồi..

    La Vy Vy quay đầu lại, tức giận nhìn về phía Tống Ninh Viễn:" Không thì sao? Làm thì cũng làm rồi, còn có thể rút lui hay sao? "

    " Không thể rút lui.. Nhưng mà.. Có thể lấy lại mà. "Tống Ninh Viễn nhếch mép, cười lộ cả hàm răng trắng sáng. Nhưng nụ cười của cậu ta vẫn chưa duy trì được một giây, sắc mặt cậu ta lập tức thay đổi, chỉ về phía trước và nói:" Lão đại.. Cậu.. Cậu ta.."
     
  5. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 3: Chưa chết

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy quay đầu lại, thấy Phàm Nhất Hàng đang nhìn cô đi đến chỗ của cậu. Miệng cậu treo một nụ cười, đôi mắt vừa lãnh đạm vừa uể oải. Khi La Vy Vy định chạy đến, Phàm Nhất Hàng đột nhiên khép mí mắt lại, cả người ngã xuống đất.

    La Vy Vy sững sờ, một giây sau cô và Tống Ninh Viễn đồng thời nhận thức được mọi chuyện đang xảy ra, cô liền chạy đến chỗ Phàm Nhất Hàng ngã xuống.

    Cô học trong phim ảnh, việc đầu tiên là phải kiểm tra hơi thở của Phàm Nhất Hàng, thấy Phàm Nhất Hàng vẫn còn thở, cô thở dài nhẹ nhõm.

    "Chưa chết."

    "Vậy chúng ta tranh thủ chạy ngay đi chứ?" Tống Ninh Viễn thử hỏi.

    La Vy Vy nóng nảy đáp: "Chạy con mẹ cậu ấy! Gọi xe cấp cứu mau!" Bây giờ chưa chết, chưa chắc sau đó cũng sẽ không chết.

    Người mà cô muốn đánh tuyệt đối không thể chết trước khi cô ra tay được!

    Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đã đến, La Vy Vy không thể không cùng họ đến bệnh viện, phải có người trả tiền viện phí thì họ mới có thể cứu người. La lão đại cô là ai cơ chứ? Sao có thể thấy người chết ngay trước mặt mình mà không cứu được?

    Khi cô đi đến cửa để thanh toán viện phí, Tống Ninh Viễn nói với cô: "Bố tôi gọi điện hỏi tôi khi nào thì trở về, vậy tôi về trước đây."

    "Cậu đi đi. Nhớ cẩn thận đấy." La Vy Vy khua khua tay, dù sao cô cũng phải tìm điện thoại của Phàm Nhất Hàng để gọi cho người nhà của cậu ấy, sau đó cô mới rời đi được.

    "Nô tài xin cáo lui!" Tống Ninh Viễn phủi phủi tay áo, sau đó liền biến mất trong nháy mắt.

    * * *

    Khi La Vy Vy quay lại cửa phòng bệnh thì gặp được bác sĩ, cô ngạc nhiên hỏi: "Bác sĩ, sao cậu ấy vẫn còn hôn mê vậy ạ?"

    Rõ ràng khi chịu cú đấm đầu tiên Phàm Nhất Hàng vẫn không sao, sau đó đối phương cũng không đụng chạm gì đến cậu ta, cho dù có hôn mê đi chăng nữa cũng phải là đối phương hôn mê mới phải chứ.

    Bác sĩ kéo khẩu trang xuống, đáp: "Hiện tại không xác định được nguyên nhân, nhưng mà chắc chắn không phải là vì sức khỏe có vấn đề. Tôi nghi ngờ trước đó bệnh nhân có vấn đề về tâm lý, cần phải đợi cậu ấy tỉnh lai, sau đó mới làm kiểm tra kỹ càng hơn được. À đúng rồi, hôm nay cậu ấy có phải chịu cú sốc gì về tâm lý không?"

    La Vy Vy ngập ngừng hỏi: "Đánh nhau có tính không ạ?"

    "Đương nhiên là tính.." Bác sĩ đẩy kính xuống, nghiêm nghị nói: "Có điều tôi cũng chỉ đoán mà thôi, vẫn phải đợi bản thân bệnh nhân tỉnh lại sau đó lại nói tiếp."

    "Vậy đến khi nào cậu ấy có thể tỉnh lại?"

    Bác sĩ lắc đầu: "Điều này khó nói lắm.."

    La Vy Vy thật sự muốn đánh người. Vị bác sĩ này rốt cuộc có thể trả lời chính xác câu hỏi của cô không vậy?

    La Vy Vy không có ý định hỏi thêm, cô đi thẳng vào phòng bệnh.

    Trong phòng bệnh hết sức yên tĩnh, thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, rèm cửa sổ được kéo xuống một nửa, ráng chiều hắt lên khuôn mặt của cậu thiếu niên, tất cả như có cảm giác vừa tuấn tú lại thanh tao vô cùng.

    Tên tiểu tử này.. thật sự trông cũng đâu xấu lắm.

    La Vy Vy không kiềm chế được mà ngồi xuống nghiên cứu Phàm Nhất Hàng đang nằm trên giường bệnh.

    Thật ra lí do cô với Phàm Nhất Hàng quyết định khiêu chiến với nhau rất đơn giản, đó chính là: Phàm Nhất Hàng mới tới trường trung học số bảy chưa đến hai tuần đã trở thành người được mọi người tôn kính nhất trong trường.

    Mà cậu ta không làm gì cả, mỗi ngày đều tan học lúc bảy giờ, lúc nào cũng dựa vào khuôn mặt một màu để đến trường. Ngay cả cô làm ở căn tin thấy mặt cậu ấy cũng cho thêm nhiều thức ăn, vì vậy La Vy Vy cảm thấy địa vị của mình đang bị lung lay.

    Cũng chỉ là một bình hoa mà thôi, cậu ta dựa vào cái gì chứ? Còn không phải là dựa vào khuôn mặt yếu đuối đó hay sao?

    Ở trường trung học số 7, thứ được coi trọng là nắm đấm của ai cứng rắn hơn! Trước đó cô đã thắng trong cuộc thi vật tay, vì vậy mà cô trở thành đại ca của Tống Ninh Viễn.. Không sai, tên thai lưu Tống Ninh Viễn chính là đại ca tiền nhiệm, đó đều là việc đã qua không đáng đề cập đến, trọng điểm chính là, cô bây giờ là lão đại của trường trung học số 7, bởi vậy cô cần phải có cách để cùng Phàm Nhất Hàng phân cao thấp!

    Mà cô lại là một người có nguyên tắc của mình, không bao giờ làm việc lén lút, vì vậy cô sẽ quang minh chính đại công khai! Khiêu! Chiến!

    Chỉ có điều, sau buổi chiều khiêu chiến được một phút chiều nay, La Vy Vy biết tên tiểu tử này không chỉ là một bình hoa mà cậu ta còn là quả bom có sức công phá cực lớn.

    Aaa.. Cô không muốn bị đánh đến nỗi phải lăn lộn trên mặt đất đâu.
     
  6. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 4: Không thừa nhận bức thư tình đã đưa cho tôi hay sao?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy ngắm nhìn khuôn mặt của Phàm Nhất Hàng mà khóc không ra nước mắt.

    Nhưng mà cô đột nhiên nhớ ra, khi Phàm Nhất Hàng còn bận đánh nhau, không có đủ thời gian để nói ra lời khiêu chiến, bây giờ cô lấy lại mọi thứ vẫn còn kịp mà!

    La Vy Vy bắt đầu lục lọi cặp của Phàm Nhất Hàng, nhưng lục cả nửa ngày vẫn không tìm được. Cô dứt khoát bỏ hết mọi thứ trong cặp sách của cậu ấy ra bên ngoài. Bên trong rơi ra mấy quyển vở bài tập, một cái bút, một cái thẻ học sinh, duy chỉ không có thư khiêu chiến của cô.

    Không có ở trong cặp, chẳng lẽ là ở trên người sao?

    La Vy Vy bắt đầu vén chăn trên người Phàm Nhất Hàng lên. Con ngươi không ngừng đảo qua đảo lại, ánh mắt rơi xuống quần của Phàm Nhất Hàng.

    Phàm Nhất Hàng mặc một chiếc quần rộng màu xám nhạt, ở giữa có một nơi nhỏ nhỏ lồi lên giống như là đựng một đồ gì đó.. Hai mắt La Vy Vy nhìn vào chỗ đấy, tại sao chỗ kỳ quái kia lại lồi lên được nhỉ? Sau khi cô nhận ra đó là cái gì, hai má cô đột nhiên nóng lên, cô buồn phiền nhìn sang chỗ khác.

    Chết tiệt!

    La Vy Vy ho khan hai tiếng, mắt nhìn sang túi ở ống quần của Phàm Nhất Hàng đang căng ra.

    Khi cô chạm vào túi quần của cậu ấy, cổ tay cô đột nhiên bị một bàn tay lớn chụp lấy.

    "Cậu đang làm gì đấy?" Âm thanh lạnh lẽo, trầm thấp bên tai vang lên.

    Sống lưng La Vy Vy thẳng lên, cô cứng nhắc quay đầu lại, đúng lúc thấy Phàm Nhất Hàng rủ mắt nhìn cô.

    Trong mắt của người thiếu niên là một mảnh ánh sáng, ánh sáng đó như đang bao trùm sự sợ hãi của cô.

    La Vy Vy: "..."

    Một phút sau, Phàm Nhất Hàng ngồi dậy. Mặt cậu tỏ sự ghét bỏ rõ ràng, nhưng bàn tay đang chụp lấy tay cô vẫn không buông ra, ngược lại nắm càng chặt hơn.

    "Đây là đâu?"

    La Vy Vy ngoan ngoãn trả lời: "Bệnh viện."

    Đại não Phàm Nhất Hàng dần dần có ý thức. Mùi thuốc khử trùng nói cho cậu biết nơi này đích thực là phòng bệnh trong bệnh viện.

    Cậu nhớ cậu đã cố hết sức kiềm chế nỗi buồn của mình, sau đó ý thức liền bắt đầu mơ hồ, tỉnh lại thì đã thấy mình ở trong này.

    "Là cậu?"

    La Vy Vy gật mạnh đầu: "Là tôi đã đưa cậu tới bệnh viện đấy!"

    Vậy nên cậu có thể buông tay ra được không?

    Phàm Nhất Hàng trầm mặc hai giây, rồi đột nhiên mở miệng: "Cậu đừng nghĩ bởi vì cậu đã đưa tôi đến bệnh viện thì tôi sẽ chấp nhận lời bao biện của cậu, thư tình thì cậu đã đưa cho tôi rồi, vì vậy tôi có thể cố gắng xem một chút."

    Ai cũng biết, trước sự việc lần này, cậu từ trước đến nay chưa từng mở thư của đối phương để xem họ đã viết gì.

    Lần này là La Vy Vy đã đặc biệt đưa cậu đến bệnh viện.. vì vậy cậu sẽ miễn cưỡng xem một chút vậy.

    La Vy Vy trợn tròn mắt, con ngươi suýt chút nữa rớt ra ngoài.

    Phàm Nhất Hàng: ".. Cậu tỏ ra như vậy là có ý gì? Tôi chỉ xem một chút, đâu phải là chấp nhận cậu đâu, đừng có nghĩ sai ý của tôi."

    "Không phải.." La Vy Vy cảm thấy Phàm Nhất Hàng có thể là đã hiểu lầm cái gì đó rồi.

    Cô đứng lên, cố gắng dùng sức rút tay mình ra khỏi tay của Phàm Nhất Hàng.

    "Cậu nói cái gì mà thư tình cơ?"

    Phàm Nhất Hàng cau mày, vì ban nãy cậu đã chạm phải những ngón tay của La Vy Vy ở trên giường đang cọ qua cọ lại.

    "Vừa mới đưa thư tình cho tôi, bây giờ liền không thừa nhận nữa hả?"

    Mặt La Vy Vy mờ mịt: "Không phải! Tôi đưa cho cậu lúc nào.."

    Khoan!

    Khoan đã!

    Cô đột nhiên nhớ ra bản thân đã đưa cho Phàm Nhất Hàng bức thư khiêu chiến có vỏ ngoài màu hồng, phía trước còn in một hình trái tim trông cực kỳ ngu ngốc.. Ngay cả bản thân cô khi thấy cái bức thư ngu ngốc kia cũng có chút sững sờ, nếu như Phàm Nhất Hàng hiểu lầm thành thư tình cũng có thể.

    Vậy nên nói..

    La Vy Vy gật mạnh một cái: "Đúng đúng đúng, là thư tình. Cậu xem não tôi này, tôi đưa cho cậu mà quên mất.."

    Phàm Nhất Hàng: "..."

    "Bỗng nhiên tôi lại nhớ ra, tôi viết bức thư tình kia có sai mấy từ, hay là cậu đưa cho tôi trước đi. Tôi sẽ mang nó về để sửa lại rồi lại mang cho cậu xem ha."

    "Không cần đâu." Một tay Phàm Nhất Hàng chống lên mép giường, xuống giường.

    "Nhìn xem, cậu đã cất công đưa tôi đến bệnh viện, cho dù là có vài từ sai thì tôi cũng sẽ xem."

    Xem một chút thôi mà, cũng không mất bao nhiêu thời gian.
     
  7. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 5: Muốn giữ lấy cuộc sống thảm hại này.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Không không không, sao có thể để cậu đọc được bức thư tình có từ viết sai được! Hay là cậu cứ đưa cho tôi đi! Tôi xin cậu đấy!" La Vy Vy lo lắng đến nỗi muốn khóc tới nơi.

    Phàm Nhất Hàng cao hơn La Vy Vy một cái đầu, khi thấy cô rủ lông mày xuống, vẻ mặt cậu càng lạnh nhạt hơn.

    Con người đều có một tâm lý trái nghịch, Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy lo lắng như vậy thì lại càng không có ý định đưa thư tình cho cô.

    Dù sao cậu cũng không xem nó kỹ, những từ viết sai là từ nào cũng không quá quan trọng.

    "Tôi nói rồi.. Không cần sửa." Cậu nói ra vài từ như vậy rồi đi giày vào, bước ra ngoài.

    "Này.. Cậu đi đâu đấy?" La Vy Vy muốn đuổi theo, nhưng lại sợ hành động của mình khiến cậu ta càng tò mò về bức thư tình kia hơn, đành phải ép bản thân kiềm chế lại.

    Có cách nào ngăn cậu ta lại để cô lấy lại bức thư tình được không đây!

    La Vy Vy và Phàm Nhất Hàng đi ra làm thủ tục. Bác sĩ nhấn mạnh lại nhiều lần rằng tốt nhất nên ở lại bệnh viện để theo dõi thêm, nhưng Phàm Nhất Hàng vẫn khăng khăng muốn xuất viện.

    Điều quan trọng là sức khỏe của cậu không có vấn đề gì, đối với cậu mà nói ở lại bệnh viện cũng không cần thiết.

    Chắc bác sĩ thấy Phàm Nhất Hàng tinh thần tốt, nhìn có vẻ không giống như người vừa mới bất tỉnh đến nỗi phải nhập viện, đành phải cho phép cậu xuất viện.

    Làm xong thủ tục xuất viện, Phàm Nhất Hàng tỏ ý muốn đưa cô về, đồng thời nhấn mạnh rằng: "Tôi chỉ vì để cảm ơn cậu thôi, không có ý gì khác cả, cậu đừng hiểu lầm."

    La Vy Vy gật đầu, bên trong cười nhưng bên ngoài thì không.

    Thật sự là cảm ơn tôi hay sao..

    Cô đi theo sau Phàm Nhất Hàng, nhìn chằm chằm vào cặp trên người của cậu, Phàm Nhất Hàng vừa mới tiện tay bỏ thư tình vào trong cặp.

    Khi cậu vẫn còn hôn mê, cô đã tự mình treo cặp lên cho cậu.

    Sớm biết trước thì khi đó cô sẽ lấy bức thư tình kia ra trước rồi, chỉ có điều là khi đó mọi chuyện quá hỗn loạn, khiến cô quên mất vụ này.

    La Vy Vy hối hận đến nỗi muốn cắn chết mình.

    Hay là.. xông lên cướp lấy cái cặp?

    Nói cái liền làm ngay, La Vy Vy hùng hổ xông lên phía trước. Khi cô bổ nhào về phía cặp của Phàm Nhất Hàng thì đúng lúc cậu lại nghe thấy tiếng động, cậu nghiêng người lại..

    "Bang!"

    La Vy Vy vồ trượt. Cô ngã như chó ăn phân vậy.

    Ngày gì vậy trời?

    Phàm Nhất Hàng thấy La Vy Vy nằm bò trên mặt đất thì mặt đầy kinh ngạc: "Cậu.."

    La Vy Vy kiên cường từ trên mặt đất bò dậy, cố gắng kéo ra một nụ cười.

    "Chỗ này trơn quá.."

    Phàm Nhất Hàng 'ừ' một tiếng, cũng không nghĩ nhiều, vẫy tay gọi taxi.

    Cậu đưa thẳng cho tài xế một trăm đồng rồi quay đầu ý bảo cô lên xe.

    Ở cái thành phố đầy rẫy xe taxi này, một trăm đồng là quá nhiều rồi, cậu ta không định đưa cô về nhà hay sao?

    La Vy Vy bị nhét vào trong xe taxi, cô nhìn cặp của Phàm Nhất Hàng với con mắt trông chờ mòn mỏi.. Thư tình của cô! Tuyệt đối không thể để Phàm Nhất Hàng đọc được!

    Cô vẫn còn muốn giữ lại cái cuộc sống nhục như chó này đấy!

    Ánh mắt Phàm Nhất Hàng nhìn thấy sắc mặt của La Vy Vy, không thèm để ý đến, không nhìn La Vy Vy dù chỉ một cái.

    Trong suốt thời gian qua, cậu không biết làm thế nào để từ chối con gái sao cho thích hợp, nhưng cậu biết, đau dài chi bằng đau ngắn.

    Không cho nữ sinh một chút hy vọng nào, mới là cách từ chối tốt nhất đối với họ.

    Khi La Vy Vy trở về nhà, bầu trời đã hoàn toàn tối đen.

    Vì so với con gái của bố dượng - Tần Thiên Thiên, cô hai giờ sáng mới về nhà, nên bị bố mẹ kéo vào phòng bếp trách mắng: "Ngày nào con cũng ở bên ngoài làm gì hả? Có ngày nào con về sớm được hay không? Con có thể học tập theo Thiên Thiên một chút được không? Mặc dù bố con không nói gì, nhưng không có nghĩa là trong lòng ông ấy không có ý kiến gì!"

    Thực chất La Vy Vy chỉ nghe thấy Nguyễn Ngọc Quyên đang tụng kinh, tụng kinh xong rồi thì thôi. Nhưng khi nghe tiếng 'bố', vẻ mặt cô lạnh đi, châm biếm nhìn về phía Nguyễn Ngọc Quyên.

    "Bố? Mẹ dựa vào đâu mà nói vậy? Là người đã sinh ra con nhưng ngày nào cũng đánh con, hay là người không cam lòng nuôi dưỡng con?"

    Nguyễn Ngọc Quyên sững sờ, sau đó giận tím mặt.

    "La Vy Vy! Con nói linh tinh cái gì đấy hả?"
     
  8. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 6: Phong cho cậu làm đàn em đầu tiên của tôi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    La Vy Vy không có ý định nghe tiếp, cô xoay người đi ra khỏi phòng bếp, không nhìn đến Nguyễn Ngọc Quyên còn đang chửi ầm lên, quay về phòng của mình.

    À không, phải là phòng của Tần Thiên Thiên mới đúng.

    Em gái 'thông minh hiểu chuyện' kia đã chủ động nhường cho cô căn phòng lớn hơn, vậy thì cô khách khí làm gì, trực tiếp đồng ý luôn.

    La Vy Vy đóng cửa phòng 'ầm' một tiếng, khóa trái cửa phòng lại, ngăn cách với âm thanh ầm ĩ ở bên ngoài.

    Thông minh hiểu chuyện?

    Cô không hề quên cảnh tượng lần đó, khi Tần Thiên Thiên nói "Hay để chị ở phòng của con đi.", và cô đã nói "Được thôi", thì trên khuôn mặt của em gái hiểu chuyện kia lập tức tỏ ra.. cực kỳ khó coi.

    Đã không thích thì vì sao lại còn muốn làm ra vẻ thích?

    Rõ ràng là không thể, vì sao lại còn muốn tạo ra bầu không khí giả dối này?

    Học tập Tần Thiên Thiên?

    Có cho cô tám kiếp cô cũng học không nổi cái đạo đức giả của Tần Thiên Thiên.

    La Vy Vy đang nằm trên giường thì nhận được điện thoại của Tống Ninh Viễn. Vừa mở miệng cô đã hỏi ngay: "Bức thư tình kia đã lấy lại được chưa? Ai mua hả?"

    Rốt cuộc kết quả cuối cùng của cuộc trả thù này là thế nào đây?

    Ở đầu bên kia, Tống Ninh Viễn ra sức nuốt nước bọt.

    Cậu ta khó khăn trả lời: "Là tôi mua.. Nhưng mà, lão đại, việc này không thể trách tôi được! Tất cả đều do tên Phàm Nhất Hàng kia! Sau khi cậu ta đến, trường chúng ta ngày nào cũng có nữ sinh viết thư tình cho cậu ta, làm cho cửa hàng văn phòng phẩm của trường đều chỉ bán những loại thư kiểu này thôi.. Vì vậy tôi tìm mãi cũng không thấy loại nào khác cả.."

    La Vy Vu gật đầu: "Quá vụng về!"

    Cô vốn nghĩ bản thân mình đã bị Tống Ninh Viễn chơi một vố rồi cơ.

    La Vy Vy dựa vào đầu giường, hai chân vắt chéo lên nhau: "Tôi quyết định rồi, tôi sẽ phong cậu làm đàn em đầu tiên!"

    Đầu bên kia, Tống Ninh Viễn nhắc nhở: "Lão đại, cậu đã phong cho tôi một lần rồi, đó là lần tôi giúp cậu trực nhật đấy."

    La Vy Vy: "Vậy bây giờ phong thêm một lần nữa."

    Tống Ninh Viễn: ".. Cảm ơn lão đại!"

    La Vy Vy 'hừm hừm' hai tiếng, cô nói: "Mới lên chức thì phải làm việc thôi, dù sao cậu cũng đã thật sự làm việc, không phải hay sao?"

    ".. Là.. sao?"

    "Tôi cho cậu thời gian một tiếng, gửi cho tôi địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng."

    Nửa tiếng sau, điện thoại La Vy Vy vang lên âm thanh 'leng keng'.

    "La đại ca thiên thu vạn tải" *, một mẩu thông báo nhảy ra, là địa chỉ nhà của Phàm Nhất Hàng.

    (Bên Việt mình thường nói là 'thiên thu vạn đại'nhưng mình lấy đúng câu gốc bên Trung nhé. Câu này ý chỉ thời gian rất dài rất dài, chắc chỉ sự bất tử, mình không rành về mấy câu thành ngữ, tục ngữ này lắm)

    La Vy Vy nhìn lướt qua thông báo kia, thỏa mãn xoa môi.

    Rất tốt, tên Tống Ninh Viễn đại đầu heo này mặc bình thường đến cái quần quá rộng cũng phải để người nhà lo, nhưng nhìn chung cậu ta vẫn có chút hữu dụng.

    La Vy Vy đợi đến hơn chín giờ, bên ngoài phòng khách không có tiếng động nữa mới mở cửa phòng ra, lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà. Cô muốn đi lấy trộm bức thư tình kia để mang nó về!

    Có điều, cũng không biết Phàm Nhất Hàng đã từng xem qua hay chưa nữa.

    * * *

    Hơn chín giờ tối mới chỉ là bắt đầu thôi.

    Cô không nhớ ra nhà của Phàm Nhất Hàng ở ngay gần tiểu khu nhà cô. Có lẽ là do ý trời, ông trời đã khiến cô kiên cường sống tiếp cuộc đời đang dần đi xuống này đây mà.

    Ông trời sẽ giáng xuống cho con người những thử thách to lớn. Đầu tiên phải chịu đựng những đắng cay, khổ đau trong ý chí rồi mới đến nỗi đau về gân cốt, không phải sao?

    Cả ngày La Vy Vy đều ở bệnh viện đến nỗi đau hết cả mông. Cô đến cửa hàng ở bên đường mua một suất cơm, sau đó mới chậm rì rì đi đến nhà của Phàm Nhất Hàng.

    Sau khi tìm được số nhà rồi, La Vy Vy đứng phía trước một tòa nhà nhỏ theo kiểu phương Tây.

    Xung quanh nhà của họ đều là những căn theo kiểu xưa cũ, duy chỉ có căn nhà theo kiểu phương Tây này trông mới hơn hẳn, không nghĩ tới chỗ này lại là nhà của Phàm Nhất Hàng.

    Tiểu tử xấu xa này.. Nhà giàu đấy chứ!

    Thật đáng ghét!

    Phát hiện ra kể thù lại giàu có như vậy, trong lòng La Vy Vy bỗng chốc càng ghét Phàm Nhất Hàng hơn.

    La Vy Vy xem xét hai bên căn nhà phương Tây một chút.. Cô xem xét hết một phòng, cuối cùng cô khẳng định duy chỉ có.. Căn phòng kia là có ánh sáng, đó chính là phòng của Phàm Nhất Hàng.

    * * *Chỉ có người trẻ tuổi mới thức khuya thôi.

    La Vy Vy thổi một hơi vào lòng bàn tay, hai tay xoa vào nhau, sau đó giẫm lên điều hòa, trèo lên tầng hai, nơi có căn phòng sáng đèn kia một cách dễ dàng.
     
  9. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 7: Sao lại là La Vy Vy?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phải tốn sức của ba bò chín trâu, La Vy Vy mới leo lên được.

    Cửa sổ ở phòng trên tầng hai không đóng. Bên trong truyền tới mùi của tàn hương lẫn với những mùi tạp nham khác.

    Phòng của nam sinh sao lại có mùi như thế này?

    La Vy Vy tò mò ngó đầu vào bên trong xem. Khi cô nhìn vào trong, suýt chút nữa thì bị hù dọa đến chết.. Phàm Nhất Hàng đang quỳ trên mặt đất, hướng tới chỗ cô, cúi đầu xuống. Mà cái bàn ở trước mặt cô thì bày nến và trái cây, trong phòng còn có tàn tro bay lên.

    Đây là.. Phàm Nhất Hàng tham gia đạo phái nào đó hay sao?

    La Vy Vy bịt chặt miệng lại để không phát ra âm thanh, nhưng đối phương dường như nhận ra điều gì, ngẩng đầu ra cửa sổ rồi nhìn sang bên này.

    Cô cúi đầu xuống và nhanh chóng đưa ra quyết định. Cũng không biết đối phương đã phát hiện ra hay chưa, chỉ nghe thấy bên trong truyền tới một âm thanh cứng cỏi: "Chơi xong rồi thì ra đây đi."

    Ngoài Phàm Nhất Hàng ra, ở bên ngoài rõ ràng là còn có người khác, nên sẽ không phải là Đầu Đầu (con chó) nhà họ đâu nhỉ? Một giọng nói cứng cỏi nhưng lại không phải là âm thanh trầm mạnh như thường ngày, cô biết ngay tình hình không đơn giản.

    La Vy Vy trốn trên điều hòa đầy bụi bặm. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng đến gần, cô đã kết luận được rằng: Nơi này không thích hợp ở lại lâu.

    Cô thò chân ra trước cửa sổ để thăm dò đối phương. Mắt cá chân mảnh khảnh đưa lên đưa xuống, cuối cùng tìm đến điểm tựa, tay cô vịn vào máy điều hòa, đồng thời chân cũng duỗi xuống.

    Chỉ nghe thấy một tiếng 'ầm', điểm tựa kia vỡ rồi! La Vy Vy trực tiếp ngã xuống dưới.

    Vì điều này quá khủng khiếp nên La Vy Vy không thể kiềm chế bản thân mình, cô hét lên thành tiếng.

    Phía dưới cô là bãi cỏ, cô ngã lên đó, đau thì đau đấy nhưng cũng không gãy tay gãy chân gì, chỉ là cái mông nhỏ già yếu của cô bị thương còn chưa khỏi nay lại thêm vết thương mới..

    Đúng là trong phúc có bất hạnh mà.

    Hai tay La Vy Vy chống lên bãi cỏ, bộ dạng nhếch nhác, không ổn một chút nào, nhưng cô vẫn cố chỉnh đốn lại mình rồi ngay sau đó chịu đựng cơn đau chạy đi.

    Phàm Nhất Hàng đứng bên cửa sổ nhìn xuống, qua ánh trăng cậu nhìn thấy một bóng hình trắng đang cong mông, khập khiễng chạy xa khỏi chỗ này.

    Chứng kiến một màn như vậy, cậu cúi mặt xuống, mắt hơi híp lại, dáng vẻ lạnh nhạt hơn cả thường ngày.

    La Vy Vy, sao lại là cô ấy?

    Phàm Nhất Hàng hơi đau đầu, cậu đưa tay xoa xoa thái dương.

    Làm thế nào cậu mới có thể từ chối tấm lòng của La Vy Vy đây?

    * * *

    Tối nay La Vy Vy không tài nào ngủ ngon được.

    Khó khăn lắm mới ngủ được thì cô lại mơ thấy cây nến trắng trong căn phòng tối đen đó. Cô mơ thấy Phàm Nhất Hàng biến thành một người đàn ông không có đầu..

    Nói chung, cả một buổi tối cô bị cơn ác mộng quấy rầy, giống như là bị nguyền rủa vậy.

    Với lại mông bị ngã vẫn âm ẩm đau, không tài nào nằm ngủ một cách yên ổn được, chỉ có thể nằm nghiêng người mà thôi. Mà cánh tay trái của cô cũng bị thương nữa, vậy nên chỉ có thể ngủ quay về bên phải.

    Thế nhưng, so với những điều này, cô càng xoắn xuýt một điều rằng rốt cuộc Phàm Nhất Hàng đã xem bức thư tình chưa.. Aiiii! Khiêu chiến.

    Nếu như đã xem rồi, cô có cần phải khiêu khích Phàm Nhất Hàng nữa không nhỉ?

    Dựa vào tình hình hiện tại, việc khiêu chiến cũng chỉ là cô đơn phương đấu với Phàm Nhất Hàng mà thôi.

    Cô đường đường là La Vy Vy không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ khó có thể giữ lại cuộc sống thảm hại của mình!

    Nếu như không khiêu chiến, vậy uy nghiêm của lão đại cô làm nên ở trường Trung học số 7 đặt ở đâu đây?

    Cái cuộc sống thảm hại này, tham sống sợ chết còn có ý nghĩa gì nữa?

    Khi phía chân trời hiện ra màu trắng bạc, cuối cùng não cô cũng từ sợ hãi dần khôi phục lại trạng thái ban đầu. Tối qua cô đã có một giấc ngủ rất nặng nề..

    Sau một vài giờ, La Vy Vy ngủ không đủ giấc liền bị bà Nguyễn Ngọc Quyên thẳng thừng lôi từ trên giường xuống.

    "Con mà còn không dậy, mẹ sẽ bảo Thiên Thiên đi trước đấy! Để tránh con lại hại nó đi học muộn theo con."

    Tối qua La Vy Vy ngủ không ngon, toàn mơ thấy những giấc mơ quái gở. Cô bị bà Nguyễn Ngọc Quyên buộc kéo dậy, người vẫn còn hơi mơ hồ, tóc rối bù xù, giống như một món ăn của chú mèo Tiểu Nãi vậy.
     
  10. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 8: Chạy không thoát rồi.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khi La Vy Vy thức dậy, cô mới trút bỏ vẻ mặt mà cô cố ý tỏ ra sắc sảo lúc thường ngày, để lộ ra khuôn mặt yếu ớt, rất thân thiện của mình.

    Cô dùng dằng không muốn tỉnh liền bị Nguyễn Ngọc Quyên đẩy vào đánh răng rửa mặt. Đợi cô thay xong quần áo, Nguyễn Ngọc Quyển đã nhét vào trong tay cô một túi sữa, khi đó cô mới hoàn toàn tỉnh lại.

    "Chị, đi thôi." Tần Thiên Thiên đưa cho cô một cái sandwich.

    La Vy Vy nhìn một chút, không cầm lấy, đi qua Tần Thiên Thiên.

    Nụ cười trên mặt Tần Thiên Thiên liền cứng đờ lại. Nhưng rất nanh sau đó cô ta khôi phục lại nụ cười thường ngày, đi theo sau La Vy Vy.

    Tần Thiên Thiên, La Vy Vy, tên của hai người nghe thì rất hòa hợp, nhưng tướng mạo, tính cách thì khác nhau một trời một vực.

    Tính nết La Vy Vy quá kém, trong khi đó Tần Thiên Thiên lại dịu dàng, ân cần, thành tích học tập rất tốt.

    La Vy Vy đẹp đến mức láo xược, nhưng Tần Thiên Thiên Chỉ lại có thể dùng từ 'tướng mạo đoan trang' để hình dung. Dùng từ đúng một chút thì chính là tính tình tốt, chung quy cũng chỉ là một người của vũ trường mà thôi.

    Đại đa số nữ sinh đều thân thiết với Tần Thiên Thiên và chán ghét La Vy Vy.

    Hai người thường hay đi bộ đến trường, có khi vội thì đợi xe buýt, ngồi hai trạm là đến được trường.

    Hôm nay, hai người một trước một sau đi đến trường. Quan sát một cách kỹ lưỡng mới phát hiện ra hôm nay tư thế đi của La Vy Vy không đúng lắm.

    La Vy Vy khó chịu hút sữa đầu nành, chịu đựng cơn đau ở mông. Đôi giày vải màu trắng của cô cứ lần theo dấu của những chỗ ẩm ướt, từng bước lại từng bước. Trước mắt là chỗ rẽ, cô đột nhiên phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc.

    Bước chân La Vy Vy dừng lại, đôi mắt to tròn, long lanh của cô nhất thời hiện ra cảnh tối qua cô đã nhìn thấy..

    Lần đầu tiên La Vy Vy nảy sinh một loại cảm giác lâm trận muốn chạy trốn.

    Nhưng mà không đợi cô quay đầu chạy trốn, Tần Thiên Thiên ở phía sau mắt đã sáng lên, thẳng thừng mở miệng hô to: "Bạn học Phàm!"

    Chạy không thoát rồi..

    La Vy Vy nhắm mắt lại, cam chịu trước số phận.

    Người thiếu niên đi phía trước rủ mắt xuống, nghe thấy tiếng gọi thì dừng bước chân lại, từ từ quay lại nhìn người ở phía sau.

    Trong ngõ nhỏ của Thanh Thạch Bản, hai bóng hình một đen một trắng.

    Hôm nay La Vy Vy mặc một chiếc váy trắng. Từ lần đầu tiên Phàm Nhất Hàng nhìn thấy La Vy Vy, cô đã mặc chiếc váy trắng đó, trông giống như một âm hồn xinh đẹp, quái gở vậy.

    Dường như cô không quá thích trò chuyện với cậu, tuy nhiên cậu cũng không chủ động tìm cô. Có đôi khi cô sẽ bỗng nhiên kéo cậu để nói những lời nhảm nhí cả nửa ngày.

    Khi lên lớp cô cảm thấy buồn ngủ thì đều sẽ nói với cậu "Thầy giáo gọi thì bảo tôi", nhưng mỗi lần cậu đều không quan tâm đến cô, cho dù lần nào La Vy Vy cũng sẽ nghiêm túc dặn đi dặn lại cậu như vậy.

    Chuyện này vô cùng quái gở, trí nhớ người này đúng là không tốt lắm.

    Ban đầu Phàm Nhất Hàng nghĩ La Vy Vy với các nữ sinh khác không phải giống nhau hoàn toàn, thế nhưng bức thư tình màu hồng vào lúc tan trường hôm qua vẫn chứng minh cậu đã sai rồi.

    La Vy Vy với những nữ sinh khác không có gì là khác nhau cả.

    Ban đầu Phàm Nhất Hàng gặp phải trường hợp này sẽ thẳng thừng bỏ đi, thế nhưng nghĩ tới tối qua La Vy Vy lén lén lút lút xuất hiện ở nhà của cậu, lại còn biết hết sự tình, cậu sững sờ một chút, mắt thẫm lại, môi từ từ nhếch lên.

    Chỉ ngừng lại có mấy giây, hai người liền tiến lên phía trước.

    Mặc áo váy màu đen là Tần Thiên Thiên, cũng là lớp trưởng của lớp họ. Phàm Nhất Hàng vẫn luôn thờ ơ với người trong lớp, nhưng lcậu vẫn biết tới cô lớp trưởng này.

    Mặt Tần Thiên Thiên treo một nụ cười thẹn thùng và ấm áp, cô ta nhìn Phàm Nhất Hàng, nói: "Bạn học Phàm, trưa nay tan trường hai chúng ta nhau trực nhật nhé. Thầy giáo nói chúng ta cần mua mấy cái khăn lau. Chúng ta cùng nhau đi tới chợ phía Đông mua nhé, ở đó đồ rẻ hơn."

    Khuôn mặt Phàm Nhất Hàng không có biểu cảm gì, nhìn sang La Vy Vy ở bên cạnh.

    "Tôi biết rồi."

    Lần này là có ý đáp lại, Tần Thiên Thiên cố gắng che giấu cảm xúc trong mắt mình nhưng vẫn để lộ sự vui sướng ra bên ngoài.

    Mà La Vy Vy ở bên cạnh lại không mở miệng, trực tiếp đi lên phía trước, giống như không thấy Phàm Nhất Hàng vậy, nhưng trong lòng lại niệm chú: "Đừng nhìn tôi, đừng nhìn tôi.."
     
  11. hoa20072002

    Bài viết:
    140
    Chương 9: Chắc chắc là người hư hỏng.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Phàm Nhất Hàng đi lên trước, nhìn thấy hình bóng của La Vy Vy ở bên cạnh.

    Bước đi khập khiễng, rõ ràng tối hôm qua hình bóng màu đen kia là cô.

    La Vy Vy phải đi tới hỏi cậu ta kết quả, nhưng cậu ta đều đã nói hết rồi, nhưng nghĩ tới bức thư tình kia thì cô chẳng muốn nói gì nữa.

    Có điều, ngày hôm qua có quá nhiều việc xảy ra, chắc cậu ta không kịp để xem bức thư tình đâu.

    "..."

    Tần Thiên Thiên ở bên cạnh đột nhiên kêu lên một tiếng, buồn phiền nói: "Em quên mang theo thẻ học sinh rồi.."

    Yêu cầu của trường Trung học số 7 đối với đồng phục cũng không cao, nhưng không mang theo thẻ học sinh thì sẽ bị xử phạt.

    Bóng dáng màu trắng đi lên mấy mét rồi lại quay về. Cô bỏ thẻ học sinh ở trên chiếc cổ trắng ngần xuống, để vào trong tay Tần Thiên Thiên.

    "Hai người đi mua đồ đi, tôi sẽ đi từ khu phía Tây."

    Đi từ khu phía Tây so với từ phía Đông thì sẽ nhanh đến trường hơn. La Vy Vy nói xong, không đợi Tần Thiên Thiên và Phàm Nhất Hàng có phản ứng gì, cô liền bỏ đi.

    Cô đang cố gắng bình tĩnh hơn, không để cho bản thân biểu hiện ra bên ngoài rằng mình đang có dáng đi khập khiễng, vậy nên dáng vẻ của cô có chút vội vàng, hoảng loạn.

    Bình thường khi đi La Vy Vy sẽ vô thức nhón ngón chân cái lên một chút, trông giống như đang nhảy múa vậy. Hôm nay, dáng vẻ của cô rất bình thường. Chỉ một lúc sau, cô liền biến mất dần trong tầm mắt của hai người họ.

    Phàm Nhất Hàng nhận ra cô không hề để ý tới chuyện vì giúp đỡ Tần Thiên Thiên mà mình sẽ bị phạt

    Cô ấy giống như đang tránh cậu vậy.

    Nhưng chỉ một lúc sau cậu đã nhận ra: La Vy Vy có thể là đang xấu hổ, dù sao hôm qua cô ấy cũng mới đưa thư tình cho cậu cơ mà.

    Quả nhiên, La Vy Vy đều giống với những nữ sinh khác, không có gì khác biệt cả.

    Tần Thiên Thiên cầm thẻ học sinh của La Vy Vy, cùng Phàm Nhất Hàng trao đổi một chút.

    "Chiều chủ nhật chúng ta sẽ làm một cuộc tổng vệ sinh, khi đó tôi phân công cho tám bạn nữ làm vệ sinh, còn chúng ta sẽ đi mua vài món đồ, được không?"

    Nói là trao đổi nhưng thật ra từ đầu đên cuối đều là Tần Thiên Thiên nói.

    Tần Thiên Thiên ngẩng đầu lên, nhìn Phàm Nhất Hàng từ góc độ này cô ta đã thấy trọn chiếc cằm quyến rũ của cậu, nhìn vào nó khiến người ta chỉ muốn hôn lên một cái.

    Da của cậu còn trắng hơn cả cô ta, khuôn mặt thon gầy, toàn thân toát ra khí lạnh. Tần Thiên Thiên nhìn mà tim đập liên hồi như đánh trống, ngay cả hít thở thôi cũng lỡ một nhịp.

    "Tùy cậu."

    Phàm Nhất Hàng không hứng thú với chuyện này lắm, cậu lạnh nhạt nói một tiếng, sau đó cậulại đột nhiên dừng bước, ánh mắt rơi xuống người Tần Thiên Thiên.

    Cảm nhận được ánh mắt của Phàm Nhất Hàng, khuôn mặt Tần Thiên Thiên bất chợt nóng lên.

    Ánh mắt của người thiếu niên khiến cô vô cùng lúng túng, tay không biết nên đặt ở đâu, tim đập liên hồi. Cô hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

    "Cậu dùng thẻ học sinh của cô ấy, vậy cô ấy thì sao?"

    "Hả?" Tần Thiên Thiên không kịp phản ứng.

    "Tôi nói thẻ học sinh."

    Ở Thất trung*, có một quy định bất thành văn, đó là "chỉ nhìn thẻ học sinh không nhìn người".

    *Vì trường Trung học số 7 dài quá nên mình đổi thành Thất trung nhé!

    Không mang theo thẻ học sinh thì cho dù là có mặc cả bộ đồng phục cũng sẽ bị từ chối, coi như là người ngoài, và phải bị xử phạt. Ngày đầu tiên Phàm Nhất Hàng đến trường học báo cáo trình diện thì đã được nghe hiệu trường nhấn mạnh qua quy định này.

    Tần Thiên Thiên ngây người một lúc, sau đó cô giải thích.

    "Chị ấy có quan hệ rất tốt với người trong hội học sinh, họ sẽ chỉ chặn tớ thôi, sẽ không ngăn chị ấy lại đâu. Vậy nên chị ấy có đeo thể học sinh hay không đều không có vấn đề gì cả."

    Cả trong và ngoài lời nói của nữ sinh đều là giải thích cho chính mình, không hề nghĩ đến La Vy Vy, nhưng đưa thẻ học sinh cho cô ta cũng không phải là nghĩa vụ của La Vy Vy.

    Cô ta hoàn toàn không có chút cảm kích nào cả.

    Phàm Nhất Hàng không thèm để ý đến nữ sinh này, sau đó "ờ" một tiếng, tiếp tục đi về phía trước.

    Sắc mặt Tần Thiên Thiên có chút khó coi. Cô không biết tiếng "ờ" này của Phàm Nhất Hàng là có ý gì, nhưng tuyệt đối không phải ý tốt đẹp gì cả.

    Chưa đầy hai tuần, chỉ vì ngồi cùng bàn với La Vy Vy mà cậu đã bắt đầu thiên vị cô ấy hơn rồi sao?

    La Vy Vy đúng là xấu xa như vậy.. Đúng là người con hư hỏng!

    Con người đáng ghét như vậy, vì sao Phàm Nhất Hàng lại muốn thiên vị cô ấy chứ!

    Tần Thiên Thiên đè nén nỗi buồn đang cuộn trào mãnh liệt tận đáy lòng. Trên mặt vẫn duy trì nu cười ấm áp như cũ. Tay trái nắm chặt lại nhưng cũng không hề nản lòng.
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...