Ngôn Tình [Dịch] Đích Nữ Hữu Độc - Liêm Sương

Discussion in 'Truyện Drop' started by phamhongkimngan, Dec 25, 2021.

  1. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 10: Nha Hoàn Dựa Uy

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến nhìn ra ngoài và thấy Thanh Thuỵ đã trở lại.

    Nàng là một nha hoàn nhất đẳng khác của Trữ Tuyết Yến, nhưng trên thực tế, nàng là một trong những thuộc hạ của Lăng phu nhân. Nàng thường dựa vào uy thế của Lăng phu nhân và rất nhiều lần bắt nạt Trữ Tuyết Yến.

    Bất cứ điều gì xảy ra trong Minh Sương Viên, Lăng phu nhân luôn là người biết đầu tiên, tất cả là nhờ Thanh Thuỵ đang cố gắng để xu nịnh, lấy lòng bà ta.

    Có thể nói, Thanh Thuỵ này được Lăng phu nhân đưa vào Minh Sương Viên để giám sát Trữ Tuyết Yến. Nàng ta có thể cũng có một chút gì đó liên quan đến cái chết của Minh phu nhân.

    Có một điều gì đó rất kỳ lạ về cái chết của Minh phu nhân.

    "Đương nhiên là ta có việc để làm. Đại tiểu thư thành hôn là một chuyện quan trọng. Ta phải đi giúp người. Không giống ngươi, người dựa vào Nhị phu nhân để lười biếng." Thanh Thuỵ, mặc một chiếc váy sa tanh mỹ lệ mới, nhìn khinh miệt và châm chọc Hàn ma ma, người đang vận một bộ tang phục bằng vải lanh thô.

    "Thanh Thuỵ, sao ngươi dám ăn nói kiểu đó!" Hàn ma ma giận run người, chửi mắng trong cơn thịnh nộ.

    "Hạ hỏa đi, ma ma, người già quá rồi. Mới sáng sớm đã có tính khí như vậy sao? Ngũ tiểu thư cần phải thức dậy rồi, người nên đi hầu hạ nàng ấy!"

    Thanh Thuỵ vểnh mặt lên. Có Lăng phu nhân chống lưng, nàng không sợ Hàn ma ma nữa nên lắc hông đi về phía phòng mình. Nếu không phải Đại phu nhân thúc giục, nàng cũng không thèm đến.

    Nàng ta (TTY) chỉ là một vật chết không ngừng tiêu phí dược. Có gì quan trọng đâu chứ?

    Trữ Tuyết Yến âm thầm đứng ở cửa sổ, nhìn chiếc váy đỏ rực rỡ của Thanh Thuỵ biến mất sau góc khuất. Sau đó nàng mới lên tiếng gọi: "Hàn ma ma."

    Nghe tiếng gọi của Trữ Tuyết Yến, Hàn ma ma không để ý đến sự tức giận của mình đối với Thanh Thuỵ nữa, vội vàng đặt đồ xuống rồi chạy vào. "Tiểu thư, người có muốn dùng bữa sáng chưa? Xin người đợi một chút. Thanh Thuỵ hôm nay không có ở đây. Thanh Ngư đang đi lấy bữa sáng cho người. Có lẽ sẽ hơi muộn một chút."

    Thanh Thuỵ là người phụ trách đến trù phòng để lấy thức ăn cho Trữ Tuyết Yến nhưng thức ăn thường bị nàng ta thay đổi. Minh phu nhân ốm yếu còn Trữ Tuyết Yến thì nhu nhược. Làm sao nàng dám tranh luận với Thanh Thuỵ về vần đề này?

    "Ma ma, để Thanh Thuỵ đi lấy bữa trưa." Suy nghĩ xoay chuyển, Trữ Tuyết Yến nghĩ ra một đối sách, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười băng lãnh.

    Đối sách này có lẽ có thể phá vỡ phạm vi kiểm soát của Lăng phu nhân đối với Minh Sương Viên. Nếu Lăng phu nhân chịu thua thiệt lần này, bà sẽ không bao giờ bỏ qua. Vậy nên, nàng phải đẩy nhanh tiến độ và lợi dụng việc chưởng quản của Lăng phu nhân..

    Cờ trắng bay phấp phới, và tiếng khóc tang thương vang lên trong sảnh chính của phủ Hộ quốc tướng quân.

    Trữ Tuyết Yến quỳ trước linh cữu, đốt giấy cúng và hương trầm. Nàng vận tang phục trông thật gầy gò, hốc hác. Nàng đã kiệt sức sau khi đã quỳ cả một buổi sáng, đôi mắt đỏ hoe vì khóc liên tục khiến mọi người không khỏi xót xa cho nàng! Những khách nhân đến phúng viếng đều thở dài tiếc thương cho nàng khi biết thân mẫu của nàng đã mất và còn bị đối xử bất công. Lần này, Lăng phu nhân đã quá phận rồi.

    Nàng cuối cùng cũng có chút thời gian sau khi bắt đầu tang lễ. Nàng đáp lễ vị khách nhân cuối cùng đến sảnh.

    Trừ nàng ra, một người khác cũng quỳ trước linh cữu chính là Tứ tiểu thư Trữ Lăng Vân. Nàng là nữ nhi của di nương, đương nhiên nàng phải quỳ trước linh cữu với Trữ Tuyết Yến như một hành động thể hiện sự đạo hiếu. Mặc dù chỉ là một nữ nhi bình thường, nhưng nàng không ngừng nịnh nọt nữ nhi của Lăng phu nhân, và cũng vô cùng khinh thường Trữ Tuyết Yến, cho rằng Trữ Tuyết Yến đơn giản là không thể so sánh với nàng.

    Thấy không còn ai đến, nàng mới thôi giả vờ than khóc và sai một bà tử đi lấy thức ăn cho nàng. Nàng cũng không thèm để ý đến Trữ Tuyết Yến mà dùng bữa trên tiểu trác tử ở bên cạnh.

    Lúc này chắc không có ai đến nữa nên những người có mặt trong linh đường đã trở nên lơ là.

    "Tiểu thư, Sao Thanh Thuỵ vẫn chưa mang đồ ăn tới?"

    Thanh Ngư đi ra cửa, nhìn ra bên ngoài, sau đó nhìn Trữ Lăng Vân đang ăn ở bên cạnh. Nàng đi đến chỗ Trữ Tuyết Yến và băn khoăn hỏi.

    Tứ tiểu thư đã ăn gần hết thức ăn của mình. Tại sao Thanh Thuỵ còn không mang thức ăn đến? Chủ tử sức khỏe kém và đã bận rộn suốt buổi sáng. Nếu bị đói, nàng thậm chí có thể ngất xỉu.

    "Đừng sốt ruột, ta không đói, Thanh Ngư. Trước đến gặp lão Thái phu nhân và hỏi Tần ma ma xem bà ấy có thuốc Hàn hoàn dành cho lão Thái phu nhân không. Chỉ cần nói rằng ta bị tức ngực và muốn một số viên Hàn hoàn để vực dậy tinh thần. Rồi quay về Minh Sương Viên và lấy cho ta một cái áo choàng. Ta hơi lạnh."

    Trữ Tuyết Yến nhặt giấy cúng gần đó, vừa nhìn ngọn lửa đang cháy từ từ trong lò vừa chậm rãi nói.

    Một lão thái thái như lão Thái phu nhân sẽ luôn có những viên Hàn hoàn dưỡng sinh trong người, có thể nâng cao tinh thần và giảm các bệnh trạng nhẹ như tức ngực và hen suyễn khi bà cảm thấy khó chịu.

    "Ân, nô tì sẽ đi ngay," Thanh Ngư vội vàng đáp lại khi nghe thấy Trữ Tuyết Yến kêu khó thở. Nàng không dám chậm trễ, liền đứng dậy, vội vàng chạy tới sân viện cát tường của lão Thái phu nhân.

    Không lâu sau khi nàng rời đi, nha hoàn Thanh Thuỵ bước vào với một ấm trà, theo sau là một nử tử mang theo một giỏ thức ăn. Lần này, nàng trông khá bình thường khi diện một chiếc váy trắng trơn. Trữ Tuyết Yến đang quỳ trên mặt đất, nhìn thấy một mảnh vải nhỏ màu đỏ ẩn dưới chiếc váy trắng với đôi mắt sắc bén của nàng, mảnh vải lộ ra theo mỗi bước đi của nàng.

    Trữ Tuyết Yến lặng lẽ thu hồi ánh mắt, thầm tự giễu.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  2. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 11: Xử Lý Hạ Nhân Xem Thường Chủ Tử

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến thầm mỉa mai khi nhận thấy mảnh vải màu đỏ mà Thanh Thuỵ để lộ ra.

    Thử nghĩ xem chỉ là một nha hoàn lại dám mặc bộ y phục loè loẹt bên dưới bộ tang phục trong khi chủ tử còn không dám làm vậy. Quá rành mạch về sự tệ bạc mà họ đối xử với Minh phu nhân và Trữ Tuyết Yến. Mỗi một hạ nhân trong phủ đệ này đều có gan để bắt nạt nàng. Người bên ngoài đều chỉ biết đến Trưởng nữ và nhị nữ nhi của chính thê trong phủ Hộ quốc tướng quân chứ hoàn toàn không biết đến ngũ nữ nhi do Minh phu nhân sanh ra.

    Hai nử tữ đi tới, đặt ấm trà và giỏ thức ăn xuống. Bà tử rót một tách trà và đưa cho Thanh Thuỵ, nàng ngồi xổm xuống và đưa cho Trữ Tuyết Yến. Trữ Tuyết Yến là một hiếu nữ. Nàng đã quỳ cả buổi sáng và thậm chí không có lấy một ngụm nước. Nhưng nhìn thấy tách trà nguội lạnh được dâng lên nàng lại thấy không có khẩu vị.

    "Chắc người đói rồi, tiểu thư. Hãy trấn tĩnh trước và uống một chút nước trước khi ăn. Như vậy sẽ tốt hơn cho thân thể người." Có người ngoài xung quanh, Thanh Thuỵ sẽ biểu hiện thái độ tôn trọng đối với thân phận của Trữ Tuyết Yến. Lời nói của nàng nghe có vẻ ấm áp nhưng lộ rõ sự chế nhạo khi chú ý đến tách trà không còn bốc hơi

    Mà nàng dâng lên.

    Trữ Tuyết Yến không nhận lấy tách trà, lạnh lùng nhìn nàng. Sau đó, nàng quay sang nhìn thức ăn không có một chút hơi ấm mà bà tử đã chuẩn bị. Nở một nụ cười nhạt, nàng hỏi: "Có phải vì suy xét đến sức khỏe của ta nên ngươi cố tình đợi mọi thứ nguội lạnh rồi mới mang vào không?"

    Cuối thu se lạnh và bầu trời cũng âm u vào hôm nay. Tứ chi của Trữ Tuyết Yến đã rét cóng sau khi đứng bất động tại chỗ quá lâu. Nếu nàng uống thêm tách trà "ấm" đó, nàng cho rằng lục phủ ngũ tạng của mình cũng sẽ bị đông cứng lại. Nàng luôn yếu ớt và dễ bệnh. Ngay cả khi nàng khỏe mạnh, ăn đồ lạnh thường xuyên như vậy cuối cùng rồi cũng sẽ khiến nàng sinh bệnh.

    Thanh Thuỵ sững sờ, không ngờ Ngũ tiểu thư hèn nhát lại dám đáp trả. Nàng ngẩng đầu lên và bắt gặp đôi đồng tử đen tuyền của Trữ Tuyết Yến, như là một biển hồ yên ả không đáy. Vô duyên vô cớ, nàng bắt đầu cảm thấy hơi sợ. Nàng ngay tức khắc thể hiện thái độ và cười khúc khích. "Hôm nay người bị sao vậy, Tiểu thư? Sao lại nổi giận như vậy? Sức khỏe của người rất yếu và đại phu nói rằng người không được phép ăn đồ quá nóng. Đừng nói với nô tì là người đã quên chuyện này rồi, Tiểu thư!".

    "Ta không được phép ăn thức ăn quá nóng, nhưng cho ta ăn đồ thừa nguội lạnh cũng không sao sao? Đám người các ngươi là một lũ hạ nhân chỉ biết nói suông và tự tư tự lời!"

    Trữ Tuyết Yến cau mày, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"

    Lần này, Thanh Thuỵ bị dọa sợ. Nhưng nàng không hề biểu lộ ra ngoài và thậm chí còn càn gỡ đến mức không muốn quỳ gối. Nàng bắt đầu lớn tiếng phàn nàn. "Có chuyện gì vậy, Ngũ tiểu thư? Nô tì biết người rất đau buồn khi Nhị phu nhân ra đi. Nhưng người cũng không thể trút hết lên người nha hoàn thấp bé này. Nếu người cư xử như vậy, bọn chúng nô tì làm sao có dũng khí hầu hạ người?"

    Bà tử đi sau Thanh Thuỵ lập tức kêu lên, "Thiên ơi!" Bà chỉ vào ba đĩa thức ăn và một bát súp bên cạnh. "Chắc hôm nay tâm trạng của người rất tệ, Tiểu thư. Sức khỏe của người không cho phép người ăn thức ăn nóng. Không phải chúng nô tì đang cố tình xem nhẹ người đâu."

    Hai người họ người một lời ta một lời, khăng khăng rằng Trữ Tuyết Yến đang cố tình gây sự.

    Họ gây ra ồn ào đến mức thu hút sự chú ý của Trữ Lăng Vân, người đang ngồi cạnh cửa. Nàng đặt chén đũa trên tay xuống và tỏ vẻ không tán thành. Nàng ngồi trên một chiếc ghế đẩu nhỏ bằng gỗ và xem diễn với một nụ cười toe toét.

    Trữ Tuyết Yến nhìn quanh và thấy những nha hoàn, bà tử khác như đang đợi xem kịch hay. Không một ai bước tới để giúp đỡ nàng. Trên thực tế, họ thậm chí còn khinh thường nhìn nàng. Chẳng trách không có ai phiền muộn dù Minh phu nhân đã qua đời. Không một ai trong phủ đệ này, từ đám hạ nhân ti tiện đến chủ nhân trong phủ, thực sự xem họ là chủ tử.

    Tuy nhiên, nàng đã không còn là Trữ Tuyết Yến của lúc trước mặc cho người khác sỉ nhục nữa!

    Một tia âm lãnh xẹt qua đồng tử nàng. Không nói thêm lời nào, nàng giơ tay và giáng một cái tát thật mạnh vào mặt Thanh Thuỵ. Nàng nha hoàn bị sốc đến mức không kịp phản ứng và ngã xuống đất. Hoàn toàn không thốt nên lời.

    Với vẻ mặt lạnh băng, Trữ Tuyết Yến nghiêm khắc quở trách, "Ta tự hỏi không biết ai là người đã ra mệnh lệnh cho chủ tử ăn thức ăn lạnh tồi tệ này!"

    Phong thái oai vệ của nàng khiến Thanh Thuỵ khiếp sợ đến mức run lên. Trữ Tuyết Yến trước mắt nàng đang tỏa ra khí thế áp bức khó tả. Một tay che mặt, Thanh Thuỵ trợn trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến. Trong một khoảnh khắc, nàng không thể thoát ra khỏi khí thế đó.

    "Quay trở lại với thức ăn mới. Và tự mình đi nhận 10 đại bản!" Trữ Tuyết Yến chau mày nói.

    Mất một lúc sau Thanh Thuỵ mới hồi phục lại ý thức của mình. Nàng lấy lại hết can đảm khi nhớ ra rằng mình là thuộc hạ của Đại phu nhân. Nàng đứng dậy khỏi địa bản (nền nhà) và vểnh cổ. "Tiểu thư, người dám tự ý hành động, chẳng những thay đổi thức ăn mà còn đánh người! Nô tì hèn mọn này muốn biết hôm nay người có ăn nhầm gì rồi sao. Sao người lại dễ nổi nóng như đả hỏa vậy? Nhị phu nhân vừa mới chết mà người đã hành hạ nô tì như thế này rồi. Ngay cả khi người muốn nô tì chết, người cũng nên cho nô tì biết mình đã phạm phải lỗi gì."

    Việc nàng sử dụng ngôn từ "chết" là hoàn toàn bất chấp không đếm xỉa đến điều cấm kỵ với Minh phu nhân đang nằm bên trong linh đường. Trước mặt Trữ Tuyết Yến, người vẫn đang đau thương vì mất nương, điều này là một sự vô lễ không thể chấp nhận.

    Thanh Thuỵ vừa dứt câu thì một tiếng rống vang lên từ cửa. "Cái gì mà chết? Người tới! Kéo tên hạ nhân ti tiện này ra, tát ả ta 20 cái."

    Mọi người quay lại và thấy lão Thái phu nhân đang đứng ở cửa sảnh, vẻ mặt tức giận đến tím tái. Thanh Thuỵ không ngờ rằng bà sẽ xuất hiện vào lúc này. Nàng kinh hãi đến mức run rẩy, tay chân bủn rủn. Với một tiếng uỵch lớn, nàng ngã quỳ xuống sàn.

    Trữ Tuyết Yến cười lạnh.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  3. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 12: Bộ Y Phục Không Trơn Cũng Không Trắng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lão Thái phu nhân bị kéo đến đây sau khi chú ý thấy Thanh Ngư chạy đi lấy những viên Hàn Hoàn.

    Trữ Tuyết Yến cố tình căn dặn cho Thanh Ngư lấy vài viên Hàn Hoàn để ám chỉ rằng sức khỏe của nàng đang rất kém.

    Sau khi đưa cho Thanh Ngư viên Hàn Hoàn, Bà tử Tần cảm thấy hơi bất an nên đã đi bẩm báo lại cho lão Thái phu nhân về tình hình của Trữ Tuyết Yến.

    'Sau tất cả những gì xảy ra ở phủ Hộ quốc tướng quân ngày hôm qua, mọi ánh mắt đều đang đổ dồn vào tướng phủ. Không thể có thêm tin đồn ngược đãi Ngũ tiểu thư truyền ra ngoài. Với sức khỏe hiện tại của Ngũ tiểu thư, nàng như người đang đứng trước cửa quỷ môn quan. Chúng ta có rất nhiều khách nhân đến viếng vào chiều nay. Họ sẽ nói gì nếu nàng ấy ngất xỉu bên trong sảnh tang lễ? "

    Sau khi suy xét về điều đó, lão Thái phu nhân quyết định tự thân đi kiểm tra tình hình. Tướng phủ đã trở thành tâm điểm của nhiều trận náo động trong vòng hai ngày nay. Bà không thể cho phép mọi người tiếp tục ngôi lê đôi mách về phủ Hộ quốc tướng quân nữa.

    Làm bà kinh ngạc đó là, khi vừa bước vào sảnh tang lễ, bà nghe thấy một nha hoàn miệng lưỡi sắc bén đang dùng lời lẽ oanh tạc vào Trữ Tuyết Yến. Ả nha hoàn thậm chí còn nhắc đến từ" chết "bên trong linh đường làm bà tức giận đến mức mặt tái mét đi.

    Bà không bao giờ nghĩ rằng một nha hoàn thấp kém lại dám gây khó dễ cho chủ tử và thốt ra những lời bạo gan như vậy trong sảnh tang lễ. Bà không dám tưởng tượng người ngoài sẽ nói gì nếu họ tình cờ nghe được điều này.

    Hai bà tử bước đến bên cạnh Thanh Thuỵ và túm lấy nàng. Phớt lờ đi tiếng khóc lóc của nàng, họ kéo nàng ra hành lang và bắt đầu tát.

    Một bà tử khác đến nâng Trữ Tuyết Yến đang quỳ dưới sàn đứng dậy. Bà cẩn thận đỡ Trữ Tuyết Yến đi đến phòng bên. Lão Thái phu nhân đã ngồi sẵn trong phòng đợi. Trữ Tuyết Yến một lần nữa quỳ xuống. Mặc dù trông xanh xao và yếu ớt, nhưng nét mặt của nàng rất kiên định." Tổ mẫu, xin người làm chủ đòi lại công bằng cho con. "Sự im lặng triệt để hoàn toàn bao trùm lấy phòng bên!

    " Ý ngươi là gì? "Lão Thái phu nhân nhìn chằm chằm Trữ Tuyết Yến đang cúi đầu.

    " Nha hoàn và bà tử đó thật quá phận khi lừa dối chủ tử. Con không có đủ dũng khí để nhận họ phụng sự cho mình. "Trữ Tuyết Yến ngẩng đầu lên, nói rành mạch từng chữ. Không kiêu ngạo khổng siểm nịnh nói" Hai người đó đi lấy thức ăn cùng lúc với nha hoàn của Tứ tỷ. Thế nhưng, thức ăn của con vẫn chưa có trong khi Tứ tỷ đã dùng xong bữa của mình. Thêm nữa, những gì họ dâng lên cho con toàn là đồ ăn thừa của đám hạ nhân. "

    Lúc nãy, Trữ Tuyết Yến đã nhìn thấy chỗ thức ăn của nàng rõ ràng là thức ăn dành cho hạ nhân.

    Đám nha hoàn đã ăn thức ăn của Trữ Tuyết Yến, sau đó dọn lên cho nàng cơm nguội và rau từ bàn của hạ nhân. Việc này được diễn ra lặp đi lặp lại hàng ngày và hôm nay cũng không ngoại lệ!

    Nguyên nhân nàng cố ý kéo lão Thái phu nhân đến đây là để bà chứng kiến cảnh tượng này!

    Trữ Tuyết Yến biết rằng vào thời điểm này, lão Thái phu nhân chắc chắn sẽ báo thù cho nàng.

    Không phải là bởi vì lão Thái phu nhân đau đớn tâm can cho nàng. Bà chỉ là muốn biểu diễn cho bên ngoài xem. Bà phải thể hiện sự cưng chiều và tình thương của mình dành cho Trữ Tuyết Yến như một biện pháp để nhanh chóng chuyển dời những tin đồn thất thiệt quẩn quanh phủ Hộ quốc tướng quân ngày hôm qua.

    Việc thay thế những hạ nhân cho nàng là một cái cớ mà Trữ Tuyết Yến cố tình đưa ra cho lão Thái phu nhân!

    Lợi dụng lúc Lăng phu nhân đang nước sôi lửa bỏng, nàng đã dùng lão Thái phu nhân để xua đuổi đám thuộc hạ của Lăng phu nhân và khôi phục lại Minh Sương Viên. Đây là mục tiêu thực sự của nàng khi ra lệnh cho Thanh Ngư đến thăm hỏi Cát Tường Phúc Điện!

    Những gì nàng cần bây giờ là những người hầu cận nàng thật sự tin tưởng!

    Sau một hồi lặng thinh, lão Thái phu nhân hỏi:" Ngươi nói thật chứ? "

    " Tổ mẫu, người có thể điều tra nếu người không tin lời con. Dù con có yếu đuối, con cũng không cho phép họ sỉ nhục mình như vậy. Điều này sẽ gây ảnh hưởng đến thanh danh của phủ Hộ quốc tướng quân chúng ta! "Mỗi ngôn từ của Trữ Tuyết Yến đều có mục đích, làm cho mọi người mới đầu nghe phải hiểu rằng đó là sự thật không thể chối cãi.

    Hàn ma ma đã kiểm tra qua thức ăn, hiểu được dụng ý của lão Thái phu nhân. Bà miễn cưỡng cười với lão Thái phu nhân và gật đầu." Bẩm Thái phu nhân, các món ăn đúng là thức ăn dành cho hạ nhân cấp thấp và bà tử, và các món đó đã hoàn toàn nguội lạnh. Ngũ tiểu thư chắc chắn sẽ đổ bệnh nếu ăn những thức ăn như vậy với thể trạng yếu ớt của nàng. "

    " Xoảng! "

    Tách trà rơi xuống đất và vỡ vụn thành nhiều mảnh. Lão Thái phu nhân nhéch mép cười lạnh lùng." Không nghĩ tới còn có thứ nô tài xấu xa như vậy dám ức hiếp, sỉ nhục chủ tử! Tìm Lô quản gia đến đây ngay! Kêu hắn đem bán hai tên tiện nô xấu xa này đi! "

    Thấy lão Thái phu nhân tức giận, Hàn ma ma lập tức tìm cách xoa dịu bà." Xin người bớt giận, lão Thái phu nhân. Nô tì sẽ lập tức cử người đi tìm Lô quản gia!"

    Trữ Tuyết Yến vẫn đang quỳ trên sàn. Từ vị trí thuận lợi của nàng, nàng có thể nhìn thấy hình bóng lấp ló sau mảnh khăn tang. Một người vận chiếc váy hải quân lam (màu xanh nước biển) đang từ từ di chuyển ra ngoài. Mỗi người trong sảnh tang lễ trước đó đều mặc y phục thuần trắng. Vậy mà nha hoàn lão Thái phu nhân mang đến lại mặc bộ y phục trơn (một màu) nhưng không thuần trắng.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  4. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 13: Thuộc Hạ Của Đại Phu Nhân

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến quay người về một hướng nào đó và quát lên, "Đứng lại ngay!"

    Lần này, ngay cả lão Thái phu nhân và Hàn ma ma cũng nhận thấy có người chuyển động đáng ngờ đằng sau tấm vải trắng. Một bà tử vừa bước ra cửa hoảng loạn nhìn Trữ Tuyết Yến. Bà không biết có nên đặt bàn chân đang giơ lên của mình xuống không. Bà chính là một điển hình của sự lúng túng!

    "Có phải ngươi đang lẻn ra ngoài để tìm cách cứu hai tên hạ nô xấu xa đó? Nguỵ tạo nhân chứng, vật chứng để giúp bọn chúng thoát khỏi khốn cảnh này sao?" Trữ Tuyết Yến mặt tái nhợt điềm tĩnh vấn.

    Lão Thái phu nhân, người đang tọa vị ở chính sảnh, nhìn chằm chằm vào bà tử đó, người đang mang biểu tình ngượng ngiụ như thể ý đồ của bà ta đã bị phanh phui. Bà (LTPN) giận tái mặt, ném tách trà trên tay vào chân bà tử.

    Bà tử sợ tới mức run rẩy. Với một tiếng uỵch lớn, bà quỳ xuống và cố gắng thanh minh cho bản thân. "Ngũ tiểu thư, nô tì chỉ đau bụng quá muốn đi nhà xí. Nô tì không hề muốn ngụy tạo bằng chứng gì hết; nô tì chỉ không muốn làm phiền lão Thái phu nhân!"

    "Ngay cả khi ngươi đang đau bụng, ngươi cũng không nên rời đi vào lúc này. Với việc xem thường luật lệ và quy củ một cách trắng trợn như vậy, làm sao ngươi có thể phụng sự tổ mẫu?" Trữ Tuyết Yến hờ hững liếc bà một cái.

    Những lời đó càng làm cho lão Thái phu nhân tức giận hơn. Làm thế nào những nô tỳ xung quanh bà, lão Thái phu nhân của phủ Hộ quốc tướng quân, lại có thể coi thường luật lệ và quy củ như vậy? Lửa giận trong người bà không thể không bùng lên.

    Vả lại, bà nhận ra rằng bà tử này là bà con thân thích của Lô quản gia. Lô quản gia là một nữ hầu lớn tuổi trong hậu viện và là một trong những nha hoàn hồi môn của Lăng phu nhân. Bà cũng là cẩu tử trung thành nhất của Lăng phu nhân.

    Bà không suy nghĩ nhiều về việc này trước đó nhưng lúc này đây, bà ngay lập tức hiểu ra rằng bà tử này là thuộc hạ của Lăng phu nhân. Làm sao bà có thể không giận dữ khi Lăng phu nhân thậm chí dám khiêu khích ngay cả bà?

    "Kéo ả tiện nô xấu xa này ra ngoài luôn một thể! Đánh 20 hồi cho ta!" Lão Thái phu nhân đập tay xuống bàn. Sắc mặt tái đi và tối sầm lại khi bà càng phẫn nộ hơn với Lăng phu nhân.

    Giữa sự van xin kinh hãi của bà tử, Trữ Tuyết Yến nhìn ra hành lang nơi Thanh Thuỵ đang nhận hình phạt. Người nha hoàn mặt ướt đẫm máu sau những cái tát liên tiếp. Một nụ cười chế giễu hiện lên trên khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến. Tâm của lão Thái phu nhân như đang bị gai đâm. Tuy là bây giờ nó chưa đau lắm nhưng một ngày nào đó cây gai đó sẽ xuyên vào sâu hơn nữa..

    Vì lo sợ rằng sức khỏe của Trữ Tuyết Yến sẽ suy nhược dần, lão Thái phu nhân đã ra lệnh cho Trữ Lăng Vân canh giữ linh cữu Minh phu nhân để nàng có thể nghỉ ngơi trong phòng bên. Trữ Lăng Vân tức giận đến mức vò nát chiếc khăn tay của mình. Nàng không còn cách nào khác đành miễn cưỡng canh giữ bên trong sảnh tang lễ.

    Trữ Tuyết Yến chỉ là quá suy yếu để cự tuyệt sự phân phó này. Sau khi ăn một phần nhỏ bữa trưa, nàng nhắm mắt dựa vào trường kỷ nghỉ ngơi, vắt óc suy xét mọi chuyện.

    Lăng phu nhân khôn khéo lại tàn nhẫn. Lý do nàng chiếm thế thượng phong lần này là do nàng lợi dụng sự mất cảnh giác của bà ta, khiến bà ta phải chịu tổn thất lớn. Khi bà ta tĩnh trí lại nhất định sẽ không buông tha cho nàng. Bà ta có ưu thế về địa vị, vì thế nàng phải rèn sắt khi còn nóng. Nàng phải hành động liên hoàn khiến bà ta không có thời gian để phản kích.

    Dù có suy nghĩ thế nào đi nữa thì vẫn có quá ít thuộc hạ đáng tin cậy để nàng dùng! Tin tức mà nàng nắm bắt được cũng ít theo!

    Nàng không cách nào khiến cho cả thiên hạ biết về độc hương được tìm thấy trên thân thể của Minh phu nhân. Ngày mai, linh cữu sẽ được đóng đinh và chuyển xuống huyệt mộ. Nếu nàng không nói ra sự tình này ngay bây giờ, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội!

    Nàng vô thức đưa tay chạm vào cánh tay mình. Vết cắn trên đó đã được xử lý qua thuốc mỡ và băng bó. Hàng lông mi dài và tinh xảo của nàng bất giác đan vào nhau. Không có ai mà nàng có thể dùng vào lúc này!

    "Tiểu thư, người không sao chứ?" Thanh Ngư chạy vào phòng bên với chiếc áo choàng của Trữ Tuyết Yến trên tay. Nàng đã nghe nói rằng có chuyện gì đó đã xảy ra trong sảnh tang lễ trên đường đến đây. Lo lắng Trữ Tuyết Yến gặp chuyện, nàng chạy thật nhanh đến nỗi trán ướt đẫm mồ hôi. Lúc nàng bước vào, nàng đã kiểm tra trên dưới Trữ Tuyết Yến và chỉ thở phào nhẹ nhõm sau khi thấy rằng nàng vẫn ổn.

    "Ta không sao. Sao ngươi đi lâu thế?" Trữ Tuyết Yến tuỳ tiện hỏi. Không mất nhiều thời gian để đi từ viện của lão Thái phu nhân đến Minh Sương Viên rồi đến sảnh tang lễ.

    "Nô tì đang trên đường trở về đây nhưng giữa chừng gặp phải Lan Trữ từ Vân Kịch Tràng. Nàng ta nhờ nô tì hỏi người xem, người có cần thêm một nha hoàn hay không, một hạ nhân cấp thấp quét tước sân vườn cũng được. Nàng ta sẵn lòng đến Minh Sương Viên của chúng tôi."

    "Lan, Lan Trữ?"

    Trữ Tuyết Yến cắn môi dưới. Nàng hạ ánh nhìn xa xăm của mình xuống, nhịp tim chợt tăng nhanh.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  5. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 14: Nha Hoàn Thiếp Thân của Tiền Thân Trữ Tuyết Yến

    Bấm để xem
    Đóng lại
    'Làm sao nàng có thể không biết Lan Trữ là ai?'Trữ Tuyết Yến vừa nghĩ vừa nắm chặt vạt áo của mình.

    Trong tiền kiếp của nàng, Lan Trữ là người nha hoàn thân cận nhất của nàng. Mặc dù Lan Trữ được phủ Hộ quốc tướng quân phái đến để phục vụ nàng, nhưng Trữ Tuyết Yến đối xử với nàng rất tốt, giữa họ có một mối quan hệ sâu sắc mật thiết như những gì nàng có với Hương Nhi sau khi ở bên cạnh nàng hai năm.

    Thế nhưng, đêm hôm đó, Lan Trữ đã không có ở đó!

    "Có lẽ người không biết, tiểu thư." Thanh Ngư nói, "Lan Trữ là nha hoàn nhất đẳng trong sân viện Vận Doanh. Nàng ấy không còn nơi nào để đi sau khi tiểu thư Tử Anh ra đi. Nàng có lẽ nghĩ rằng người là một người chủ tử tốt, nên đã đặc biệt cầu xin nô tì. Vừa rồi nô tì đã nói chuyện với nàng ấy nên mới đến muộn như vậy."

    Có một lần, Thanh Ngư bị bắt nạt bởi Hương Hồng và Diệu Nhi, nha hoàn của Nhị tiểu thư. Họ chặn đường không cho nàng đi. Lúc đó, Lan Trữ đã khéo léo phản ứng nhanh chóng khi hét lên rằng lão Thái phu nhân đến. Hai kẻ bắt nạt sợ hãi và bỏ chạy. Vả lại, Lan Trữ luôn rất tốt với mọi người. Dù Ngũ tiểu thư không được sủng ai nhưng nàng chưa bao giờ xem thường Ngũ tiểu thư.

    Cố kìm nén nhịp đập của mình, Trữ Tuyết Yến ngẩng đầu lên và nói, "Thanh Thuỵ đã bị lão Thái phu nhân đuổi ra khỏi viện trước đó, bởi vậy ta cần thêm một hạ nhân làm nha hoàn bên người. Ngươi có thể nói với Tần ma ma rằng ta thích nha đầu Lan Trữ trong viện Vận Doanh, để đảm bảo nàng được cử tới làm nha hoàn bên cạnh ta." Trữ Tuyết Yến khẽ mỉm cười với bờ môi xinh đẹp không chút huyết sắc.

    "Ôi tiểu thư, vậy là người đồng ý thu nhận Lan Trữ?" Thanh Ngư chỉ kịp nắm bắt đại ý đó của nàng, không có thời gian để hỏi về tiểu tiết tại sao Thanh Thuỵ bị đuổi đi. Nàng rất vui mừng vì thực sự nàng nghĩ rằng Lan Trữ là một nử tữ tốt bụng, lanh lợi và ân cần.

    "Ừm, Thanh Ngư, chuyện này để sau hãy nói. Trước, ngươi có biết có vị khách quý nào nhất định sẽ đến đây và giỏi y thuật không?" Trữ Tuyết Yến chau mày hỏi.

    "Khách quý, y thuật tốt.. Nô tì không biết." Thanh Ngư suy nghĩ một chút rồi lắc đầu. Nàng không giả vờ. Nàng hầu như không đi ra ngoài vì Ngũ tiểu thư chưa bao giờ ở khỏi sân viện của mình. Chỉ biết một vài người, nhưng tất nhiên, nàng sẽ không thể biết được loại khách nhân mà Trữ Tuyết Yến muốn.

    Khách quý!

    Thanh Ngư đột nhiên mở to mắt và nói: "Bẩm tiểu thư, nô tì có biết một vị quý nhân như vậy trong phủ đệ chúng tôi, hiện đang ở Minh Nguyệt Các của Hầu gia. Khi nô tì gặp Lan Trữ vừa rồi, nàng đi từ phía tiền viện đến. Nàng nói rằng nơi đó được canh phòng rất nghiêm ngặt bởi đội thủ vệ danh giá. Hầu gia vừa mới trở lại phủ Hộ quốc tướng quân. Ngài ấy đang trò chuyện với vị khách nhân đó trong Minh Nguyệt Các."

    Minh Nguyệt Các là nơi được trang hoàng xa hoa nhất trong phủ Hộ quốc tướng quân. Trữ Tuyết Yến biết rằng chỉ có người có địa vị tôn quý hơn Trữ Hiên mới có thể tọa lại nơi đó. Thế nhưng, cũng không có nhiều người có được thân phận như vậy ở Triều đại Chu.

    Trữ Hiên đã tiếp đón vị nam tử đó ở Minh Nguyệt Các với đội thủ vệ danh giá, điều này cho thấy vị khách nhân này nhiều khả năng đến từ vương thất. Vào một ngày như hôm nay, vị quý nhân này chắc đến phủ Hộ quốc tướng quân để viếng thân mẫu của Trữ Tuyết Yến.

    Một hảo chủ ý chợt lóe lên trong đầu Trữ Tuyết Yến, điều này khiến nàng hưng phấn. Theo như những gì nàng biết, hoàng thất là tôn quý nhất. Cho nên, mặc dù một số người không quen thuộc về y thuật, nhưng khi họ đi ra ngoài, luôn có nhân có nhận thức về y thuật trong đoàn tuỳ tùng của họ. Song vì vị khách nhân quá tôn quý, không thể nào Lăng phu nhân có thể nhận được sự trợ giúp từ vị khách đó.

    "Thanh Ngư, đám Đại phu của phủ Hộ quốc tướng quân đều ở chỗ của Đại phu nhân phải không?" Trữ Tuyết Yến hỏi. Nàng khẽ ngước mắt lên. Đôi con người thâm thúy và đen láy như ngọc thạch đang linh động bên trong. Lăng phu nhân gần như bị đánh đến chết. Hai Đại phu của phủ Hộ quốc tướng quân đều đang có mặt tại viện của bà.

    "Đúng vậy, thưa tiểu thư. Nô tì vừa nghe bảo rằng tình trạng của Đại phu nhân không tốt lắm. Đám Đại phu đều ở trong viện Vân Hà, không được phép rời đi." Thanh Ngư gật đầu nói.

    "Lát nữa, ngươi đi ra phía tiền viện và đứng ở đó đợi. Nếu nhìn thấy Hầu gia đi cùng vị khách nhân đó, ngươi hãy quay trở lại đây thông qua ngõ hẻm. Nhớ đừng để bị ai chú ý." Trữ Tuyết Yến nhỏ giọng phân phó và giữ lấy tay nàng, "Nếu bị ai đó phát hiện, ngươi chỉ cần nói với họ rằng ta không được khỏe nên sai ngươi đi tìm Đại phu."

    Đám Đại phu đều ở trong viện Vân Hà. Theo tính khí của Lăng phu nhân, không có cách nào mà Đại phu có thể đến được đây để xử lý vết thương cho Trữ Tuyết Yến. Nhìn thấy sự tự tin và điềm tĩnh trên khuôn mặt của Trữ Tuyết Yến, Thanh Ngư cảm thấy hơi đau lòng. Đặc biệt là nàng đã bị tín phục bởi nụ cười của Trữ Tuyết Yến, nó vượt quá ngôn từ có thể miêu tả. Từ nay, vị thiếu nữ này sẽ không bao giờ bị ai ức hiếp nữa. Linh hồn của Nhị phu nhân có thể được yên nghỉ rồi. Thanh Ngư gật đầu và nói, "Đừng lo lắng, thưa tiểu thư, nô tì sẽ làm theo sự phân phó của người và sẽ không có để ai phát hiện ra nô tì."

    "Ừm, ngươi đi đi, nhớ cẩn thận!" Trữ Tuyết Yến nâng người đứng lên. Sau khi khoác áo choàng vào, nàng đi thẳng về phía sảnh tang lễ.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
  6. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 15: Tỷ Muội Hèn Hạ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến chống người đứng dậy và chỉnh trang lại y phục trước khi bước ra hướng tới sảnh tang lễ.

    Khi nàng đã phải diễn kịch thì cũng nên diễn nó cho đến cùng. Những quý nhân xung quanh đều không phải là người bình thường. Nếu nàng sơ suất mắc sai lầm, nàng sẽ tự chuốc lấy phiền phức cho chính mình..

    "Ngũ muội muội của ta! Cuối cùng thì muội cũng xuất hiện rồi!"

    Trữ Lăng Vân không nhịn được chế giễu Trữ Tuyết Yến sau khi nhìn thấy nàng. Đây là câu nói đầu tiên trong ngày mà Trữ Lăng Vân nói với muội muội của mình.

    Mặc dù là nữ nhi của di nương nhưng dung mạo mỹ lệ của nàng khiến nàng tin rằng mình không hề thua kém đám tỷ muội trong phủ!

    Đám tỷ muội chỉ may mắn là được chui ra từ trong bụng của Đại phu nhân. Còn nàng không đủ may nên mới có một tiểu thiếp là thân mẫu của mình. Nàng được sanh ra như vậy đã hạ thấp đáng kể địa vị của mình.

    Trữ Tử Nghiên và muội muội nàng (TTN) là nữ nhi của Lăng phu nhân – Đại phu nhân của phủ Hộ quốc tướng quân. Lăng phu nhân có thể trừ khử nàng dễ dàng như bóp chết một con kiến. Đó là nguyên do tại sao nàng không dám trả đũa.

    Thay vào đó, nàng trút giận hết lên Trữ Tuyết Yến. Nàng thường xuyên đồng lõa với Nhị tiểu thư, Trữ Ngọc Linh, ức hiếp Trữ Tuyết Yến. Nàng tự cho rằng mình cao quý hơn Trữ Tuyết Yến nhiều.

    Nàng đã kìm nén lửa giận rất lâu sau khi bị bắt phải canh giữ linh cữu trong khi Trữ Tuyết Yến đi nghỉ ngơi. Siết chặt khăn tay, nàng cay nghiệt trách mắng Trữ Tuyết Yến khi nhìn thấy nàng.

    "Tứ tỷ tỷ, tỷ có thể rời đi nếu như không muốn canh giữ," Trữ Tuyết Yến thờ ơ nói khi nàng quỳ xuống một lần nữa. Nàng không muốn bận tâm đến Trữ Lăng Vân, người luôn bận rộn liếm đế giày của Lăng phu nhân.

    "Rời đi? Dĩ nhiên ta muốn! Nếu tiện mẫu của ngươi không chết, ngươi nghĩ rằng ta sẽ bị buộc phải canh giữ sao?" Trữ Lăng Vân hung hăng đáp trả.

    Nàng đã quỳ từ sáng sớm nay, mệt mỏi đến mức suýt ngã quỵ.

    Hiện tại, tâm trạng nàng vô cùng kém. Hơn nữa, nàng chưa bao giờ có bất kỳ sự kính trọng nào dành cho Minh phu nhân. Nàng còn bị bắt phải canh giữ linh cữu cho người nữ nhân này!

    Những suy nghĩ này khiến Trữ Lăng Vân càng thêm nổi điên.

    Sắc mặt Trữ Tuyết Yến sa sầm lại sau khi nghe Trữ Lăng Vân nói xấu Minh phu nhân, lạnh lùng cất tiếng, "Tứ tỷ tỷ, tỷ có dám lặp lại những lời vừa nói trước mặt tổ mẫu không?"

    "Lặp lại những lời vừa nói trước mặt lão Thái phu nhân?"

    "Chẳng phải là đang tự đào mồ chôn mình sao?"

    Trữ Lăng Vân đã chú ý đến sự bảo hộ của lão Thái phu nhân với Trữ Tuyết Yến hôm nay. Mặc dù nàng không biết tại sao hôm nay lão Thái phu nhân lại thể hiện sự xem trọng đối với Trữ Tuyết Yến; nhưng nàng biết bây giờ không phải là lúc để khiêu khích nàng ta. Trước đó, nàng đã sợ hãi đứng nhìn số phận của những người hạ nhân vừa rồi.

    "Ý ngươi là gì? Ngươi đang cố ý chỉ trích ta?" Luôn xem Trữ Tuyết Yến như một bao cỏ, Trữ Lăng Vân ngay lập tức điên tiết lên sau khi nghe những lời nói của nàng. Không kiềm chế được cảm xúc, nàng hét lên: "Ai cho phép ngươi ăn nói kiểu đó? Sao ngươi dám nói chuyện với ta như vậy!"

    "Tứ tỷ, tỷ đang chống đối lại muội hay lão Thái phu nhân?" Trữ Tuyết Yến lạnh nhạt hỏi, với ánh nhìn không lay động.

    Nàng ngẩng đầu nhìn Trữ Lăng Vân. Đôi đồng tử của nàng băng lãnh và thâm sâu khó dò như hai hồ nước sâu thẫm. Nó khiến người khác phải rùng mình khi nhìn vào.

    Trữ Lăng Vân sắp nổi cơn thịnh nộ, nhưng bắt gặp sự lạnh lùng và ánh mắt khó dò của Trữ Tuyết Yến. Nàng mở miệng một lúc lâu nhưng không thể phát ra được bất cứ lời nào.

    Tuy thế, nàng nhanh chóng cảm thấy phẫn uất và trừng mắt nhìn Trữ Tuyết Yến. Sau khi chắc chắn rằng không có ai xung quanh, nàng đứng dậy với sự giúp đỡ của nha hoàn, đi nghỉ ngơi ở phòng bên.

    Đây chính xác là những gì Trữ Tuyết Yến muốn. Nếu Trữ Lăng Vân quanh quẩn ở đây, hành động tiếp theo của Trữ Tuyết Yến có lẽ sẽ thu hút sự chú ý của nàng.

    Sự kiện tiếp sau đây sẽ là bước trọng đại nhất trong việc đòi lại công bằng cho Minh phu nhân. Nàng chỉ có thể kỳ vọng vị quý nhân đó sẽ có địa vị và thanh danh đủ cao để khiến Trữ Hiên không dám phản bác lại.

    Cân nhắc thời gian, giờ nên là lúc vị quý nhân đến đây nếu muốn bái tế Minh phu nhân. Một vị quý nhân như thế sẽ không ở lâu trong phủ Hộ quốc tướng quân vì việc viếng thăm này.

    Cô cầm chiếc tách bên cạnh, đổ thứ thuốc bột mà Thanh Ngư đã mang về vào trong trà.

    Trà tỏa ra một hương thơm thoang thoảng. Nó không phải là một mùi quá nồng nặc nhưng đủ để khiến những người có khứu giác nhạy bén cảnh giác khi họ bước vào.

    Sau khi hớp một nửa tách trà, nàng nghiêng người sang một bên và yên tĩnh đợi.

    Thanh Ngư chạy vào từ tiền sảnh. Khi thấy không có ai bên trong sảnh tang lễ, nàng đi đến bên Trữ Tuyết Yến và thì thầm vào tai nàng: "Tiểu thư, Hầu gia đang trên đường tới đây. Nô tì chạy đến đây sau khi thấy ngài ấy đi từ xa. Họ không thấy nô tì."

    "Ừm. Đừng chạy lung tung nữa, quỳ ở đây đi."

    Kìm nén cơn đau nhói đang đột ngột dâng lên trong người, Trữ Tuyết Yến mở mắt ra và chỉ về phía sau nàng nói.

    Thuốc phát huy tác dụng gần như ngay lập tức. Nàng hầu như không mất nhiều thời gian để cảm nhận được hiệu quả của nó.

    "Tuân lệnh. Cho nô tì uống một ngụm nước trước đã."

    Thanh Ngư mệt lử với lấy tách trà ngay chân của Trữ Tuyết Yến nhưng nhanh chóng đã bị nàng bắt lấy tay và ngăn lại. "Nước này ngươi không uống được. Quỳ xuống trước đi đã!"

    "Tiểu thư.." Thanh Ngư ngạc nhiên nhìn Trữ Tuyết Yến. Khi nàng nhận thấy đôi môi của chủ tử mình nhợt nhạt đến mức gần như vô sắc, nàng chấn kinh.

    Nàng quỳ xuống bên cạnh và đỡ lấy cánh tay Trữ Tuyết Yến, hoảng hốt hỏi: "Người sao vậy, tiểu thư? Người bị bệnh sao? Nô tì hiện tại đi tìm lão Thái phu nhân nhờ ngài tìm cách gọi Đại phu cho người."

    Không đời nào Trữ Tuyết Yến lại cho phép nàng đi tìm lão Thái phu nhân. Điều đó sẽ khiến nỗ lực uống hết cốc "thuốc" đó của nàng (TTY) trở nên vô ích.

    Nàng nắm chặt tay áo Thanh Ngư "Ngươi không cần phải đi tìm tổ mẫu. Không sao đâu. Ta nghỉ ngơi một lát sẽ không sao. Chắc là bệnh cũ tái phát thôi, không có gì to tát đâu; nghỉ ngơi một chút sẽ không sao."

    "Người chắc không sao chứ, tiểu thư? Bệnh của người đã lâu rồi không tái phát, tại sao nó lại phác tác vào lúc này? Chúng ta phải làm sao đây?"

    Vẻ mặt của Thanh Ngư biến sắc trầm trọng sau khi nghe nói rằng là bệnh cũ của Trữ Tuyết Yến tái phát.

    Trước đây, Nhị phu nhân luôn tìm cách lấy cho Trữ Tuyết Yến vài viên dược hoàn. Bây giờ bà đã đi rồi, họ biết phải tìm dược hoàn cho Trữ Tuyết Yến ở đâu?

    Một tia âm lãnh lướt qua con ngươi của Trữ Tuyết Yến. Đủ xác thực, Lăng phu nhân đã đầu độc nàng!

    Chẳng trách thể trạng của nàng kém đến mức chết ngay sau khi khóc thảm thiết trước linh cữu của thân mẫu mình.

    "Bệnh cũ? Bệnh cũ gì? Một nữ tử trẻ tuổi có thể mắc bệnh cũ gì chứ?"

    Một tiếng gầm đột ngột phát ra từ cửa!
     
    Hạ Tiểu Anh and meomeohh like this.
  7. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 16 – Dịch Vương Gia Tuyệt Sắc Vô Tình

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một tiếng gầm đột ngột phát ra từ cửa!

    Hai người đồng loạt quay lại, nhìn thấy một nhóm người đang đứng ở cửa. Người đi đầu vận một chiếc cẩm bào đen có thêu hình hoa bỉ nhạn huyết sắc bắt mắt. Sự tương phản giữa sắc đen, đỏ và vàng sặc sỡ, mỹ lệ bao trùm lên tầm nhìn của mọi người.

    Hình hoa bỉ nhạn huyết sắc hoàn toàn nổi bật lên giữa nền vải đen tuyền như mực. Viền áo bào được thêu bằng chỉ vàng.

    Dưới tử kim mạo (mũ vàng tím – mình không biết mũ này mũ gì, các bạn tự tưởng tượng theo phong cách của mình nha) là một dung mạo câu hồn đoạt phách nhưng không kém phần quỷ quyệt. Đôi mắt đen tuyền dường như không có tia sáng, như hai vực thẫm sâu không đáy trong bóng tối. Hắn toát ra khí chất lạnh khốc ngàn năm, trấn áp triệt để vạn vật dưới khí tức của mình. Hắn hiện ra vừa nham hiểm vừa tuyệt tình.

    Nhờ có khí tức đó, khuôn mặt tuyệt sắc của hắn không làm cho hắn có chút yểu điệu nào. Thay vào đó, hết sức mị hoặc với sự nam tính đầy tà ác và tàn nhẫn của mình!

    Đôi môi mỏng nhợt nhạt áp vào nhau khiến hắn trông phong tình vạn chủng. Song, mạc danh kì diệu, hắn lại khiến người khác có cảm giác rét lạnh như đứng giữa sự lạnh lẽo của Huyết Hải.

    Bắt gặp đôi mắt ấy, Trữ Tuyết Yến cảm thấy tay bắt đầu co rút lại một cách khó hiểu trong ống tay áo.

    Nàng nhanh chóng kiểm soát cảm xúc của mình và không để lộ ra bên ngoài, ngoài trừ sự ngạc nhiên hợp quy củ. Sau đó, nàng từ từ cúi đầu xuống.

    May mắn thay, thần thái của nàng đã trở nên kiên định hơn sau khi trọng sinh. Nếu không, nàng sẽ không thể ngăn mình run sợ trước ánh mắt sắc bén của hắn!

    Người nam nhân vừa kinh tài tuyệt diễm lại vừa lãnh khốc vô tình. Cùng một lúc, hắn đã tác động cực kỳ mạnh mẽ đến thị giác và tinh thần của người khác.

    Một nhân như hắn chắc chắn luôn nắm giữ số phận của người khác trong tay mình. Hắn phải luôn được đặt trên một vị trí đứng trên vạn vật, mới có thể có một bản tính trời sinh tàn nhẫn và bá đạo.

    Lúc này, hắn đang nhìn chằm chằm vào những người bên trong sảnh tang lễ với hàn khí áp bức của mình.

    "Chuyện gì xảy ra vậy, Yến Nhi?"

    Trữ Hiên cau mày đứng bên cạnh người nam nhân đó. Hắn bất mãn liếc nhìn Thanh Ngư, người đang quỳ bên cạnh Trữ Tuyết Yến. Nha đầu này đúng là không khôn ngoan khi nhắc đến căn bệnh cũ này. Dịch vương gia sẽ nghĩ gì sau khi nghe được chuyện này?

    "Phụ thân, con.. con không sao."

    Trữ Tuyết Yến gượng ngồi dậy và nở một nụ cười nhẹ. Thế nhưng, bàn tay được nàng đặt ở bên cạnh không khỏi run lên.

    "Nói ta biết sự thật."

    Lần này là Thanh Ngư, người mà Trữ Hiên đang ra lệnh nói. Vẻ mặt hắn âm trầm và ánh mắt sắc lạnh. Từng là một cựu tướng lĩnh binh mã, ánh mắt của hắn mang theo sự thâm thuý lạnh lẽo.

    "Hầu gia, tiểu thư không được khỏe, luôn toát mồ hôi lạnh cả một ngày. Nô tì muốn mời Đại phu đến chuẩn bệnh cho người." Thanh Ngư vừa lo lắng cho Trữ Tuyết Yến vừa khiếp sợ Trữ Hiên. Khi bị chất vấn, nàng lập tức quỳ gập người xuống sàn đáp.

    "Sao ngươi còn không đi?" Trữ Hiên chau mày.

    "Các Đại phu.. đều đang ở chỗ Đại phu nhân.." Giọng Thanh Ngư run rẩy, không thể nói hết câu.

    Trữ Hiên nhìn thân thể Trữ Tuyết Yến gầy đến mức một cơn gió nhẹ thổi qua cũng có thể đẩy ngã nàng, đến nhìn vẻ mặt lãnh đạm mà nàng đang mạnh mẽ biểu lộ ra. Cuối cùng, hắn chú ý tới sự vắng tanh của sảnh tang lễ ngoại trừ cặp chủ tử nha hoàn này. Một chút tức giận được che giấu vô tình lướt qua khuôn mặt hắn. Hắn đã ra lệnh cho Lăng phu nhân tổ chức hậu sự đàng hoàng nhưng bà ta xem lời hắn nói như không khí!

    "Người đâu! Đi tìm một Đại phu từ Tường Vân Viên đến đây!" Trữ Hiên phẫn nộ nói.

    "Phụ thân, xin đừng. Mẫu thân cũng không được tốt lắm. Con sẽ ổn lên sau khi chịu đựng một lúc." Trữ Tuyết Yến ngăn phụ thân nàng lại, biểu hiện ra một hài tử dịu dàng và hiểu chuyện.

    "Ồ, bây giờ nàng ta thật hiền lành." Khóe môi lạnh lùng và mị hoặc của Dịch vương gia nhếch lên thành một nụ cười tự mãn. Hắn nhìn nàng vô cùng thích thú, đôi mắt nheo lại. Giữa khí tức cường giả của hắn có vết tích của một ánh nhìn âm lãnh. Nó khiến Trữ Tuyết Yến khó chịu nghiêng người sang một bên, tránh ánh nhìn của hắn. Ánh mắt của vị vương tử này đơn giản là nhìn xuyên thấu tâm tư nàng.

    "Mẫu thân ngươi không sao, nhưng còn ngươi.. đứng lên và nghỉ ngơi trước đã." Trữ Hiên vươn tay đỡ Trữ Tuyết Yến dậy, trong giọng nói bất giác mang theo một tia ấm áp.

    "Không sao đâu. Con.. không sao.." Trữ Tuyết Yến đứng dậy trong khi nắm tay Trữ Hiên. Không ngờ, ngay lúc nàng đứng lên, cơ thể nàng lại ngã về phía sau.

    Khi Trữ Hiên chạm vào tay nữ nhi mình, hắn cảm thấy nó không có chút độ ấm nào. Hắn quay lại và giận dữ trách mắng đám hạ nhân vẫn chưa rời đi. "Sao các ngươi vẫn còn ở đây? Đi tìm Đại phu ngay!"

    "Hầu tước, nếu ngươi tin tưởng ta, ngươi có thể dùng vị thái y luôn đi cùng ta. Ông ta có thể xem bệnh cho quý nữ của ngươi."

    Thanh âm của hắn thuần khiết và thơm dịu như mĩ tửu nhưng vẫn mang một chút lạnh lẽo và bất cần. Ngay cả khi cúi đầu xuống, Trữ Tuyết Yến cũng có thể cảm thấy ánh mắt của nam nhân đó như một gai nhọn đâm sâu vào lưng nàng.

    "Người này quá nguy hiểm! Nàng không được khiêu khích hắn!"

    Nàng thầm đưa ra quyết định và để cho hàng mi dài của mình rũ xuống làm ra vẻ bối rối. Thật không may, nàng đã khiêu khích nam nhân này rồi và thậm chí còn tính kế hắn.

    "Đa tạ Vương gia!"

    Trong khi Trữ Hiên bày tỏ sự biết ơn của mình, Thanh Ngư thở phào nhẹ nhõm khi nàng giúp Trữ Tuyết Yến ngồi trên chiếc ghế đẩu ngay cạnh linh cữu.

    Vị thái y bước tới chỗ Trữ Tuyết Yến. Với một hơi hít vào, hắn nghi hoặc nhìn chiếc quan tài đặt trên tử sàn và cau mày. Thế nhưng, hắn nhanh chóng đặt sự chú ý vào việc bắt mạch cho Trữ Tuyết Yến.

    "Thái y đại nhân, Tiểu thư chúng tôi thế nào rồi?" Thanh Ngư không nhịn được hỏi khi nàng nhận thấy cái nhíu mày ngày càng sâu của vị thái y.
     
    Hạ Tiểu Anh likes this.
    Last edited: Dec 28, 2021
  8. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 17: Độc Ác; Mỹ Nhân Tuý Đào Hoa

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Thái y đại nhân, tiểu thư chúng tôi thế nào rồi?"

    Thái y không trả lời. Hắn đổi tay bắt mạch của Trữ Tuyết Yến và cau mày càng thêm sâu.

    Ánh mắt rơi vào tách trà đặt gần nàng. Hắn với lấy chiếc tách, đặt nó gần mũi và ngửi. Hắn hỏi Thanh Ngư, "Tiểu thư nhà ngươi uống cái này phải không?"

    "Ân. Trù phòng chuẩn bị và đưa qua. Nó có vấn đề gì sao?" Thanh Ngư lo lắng hỏi.

    "Tiểu nữ đã không chạm vào trà khi họ đưa qua vào chiều nay. Nhưng tiểu nữ thấy khát trước đó và nhấp một, hai ngụm. Tất cả mọi người đều uống trà do trù phòng chuẩn bị; làm sao nó có vấn đề được chứ?" Trữ Tuyết Yến yếu ớt diễn giải.

    Sắc mặt nàng tái nhợt như thây ma.

    Lời nói của nàng khiến Trữ Hiên không còn nghi vấn.

    Vị thái y rút từ trong ngực ra một cây kim bạc và nhúng vào trong tách trà. Kim quang bạc trắng như tuyết giờ đã bị nhuộm bởi một lớp đen mờ!

    "Có Tuý Nhân Đào bên trong tách trà. Loại dược này thuộc tính hàn, mang dư vị thơm dịu và ngọt tự nhiên. Nó cũng là độc dược và người dùng nó thường xuyên sẽ chết vì ngộ độc. Phán đoán từ thần sắc của vị tiểu thư này, tại hạ nghĩ đây không phải là lần đầu tiên người dùng nó. Sợ rằng thân thể của tiểu thư đã bị tổn hại trầm trọng và cần được điều dưỡng kỹ lưỡng nếu không tính mạng sẽ khó bảo toàn."

    Vị thái y lắc đầu khi đưa ra lời giải thích cặn kẽ. Nội vụ của một gia tộc quyền quý không dính dáng gì đến hắn nhưng khi nhận được lệnh của chủ tử, điều đó có nghĩa rằng họ sẽ nhúng tay vào sự tình này. Đương nhiên, hắn sẽ phải bọc bạch hết những phát hiện của mình mà không dấu diếm. Sau khi suy nghĩ, hắn quyết định tiết lộ rằng đây không phải là lần đầu tiên vị tiểu thư này uống độc dược.

    Tuý Nhân Đào – toàn danh là Mỹ Nhân Tuý Đào Hoa - có một cái tên mỹ miều nhưng đủ để gây chết người, cướp đi sinh mạng kẻ khác. Nó đặc biệt hiểm ác bởi mùi hương mờ nhạt khó mà phát hiện ra.

    "Không.. Không thể nào. Đây là căn bệnh cũ của tiểu nữ; nương của tiểu nữ cũng bị tương tự như vậy. Đó không thể là độc dược được. Nương và tiểu nữ thỉnh thoảng cũng trải qua những triệu chứng như thế này. Làm sao nó có thể là độc được? Ngài.. có nhầm lẫn gì không?"

    Trữ Tuyết Yến nắm chặt tay áo của vị thái y khi nàng hỏi hắn ta.

    Điều kỵ huý lớn nhất đối với một thầy thuốc chính là bị nghi ngờ về y thuật của mình. Khi thấy Trữ Tuyết Yến không tin mình, hắn tức giận đến mức dựng cả râu lên!

    "Tại hạ làm thầy thuốc tới từng tuổi này và chưa bao giờ mắc sai lầm! Nhưng đây là lần đầu tiên có người hồ nghi y thuật của mình. Tiểu thư thực sự đã trúng độc Tuý Nhân Đào, nhưng người vẫn còn sống vì liều lượng mỗi lần dùng không đáng kể. Vị Phu nhân này của phủ Hộ quốc tướng quân cũng chết vì ngộ độc Tuý Nhân Đào. Nếu không, sẽ không có hương thơm lưu lại trên cơ thể nàng vào ngày thứ hai sau khi nàng chết. Nếu không tin, người có thể lại gần quan tài ngửi, mùi hương sẽ rõ ràng hơn".

    "Đúng như dự liệu, nhân bước vào phủ Hộ quốc tướng quân sẽ thấy mình như đang đi vào một thâm hải. Vũng nước bên trong phủ Hộ quốc tướng quân đúng là rất sâu!"

    Ánh mắt khó dò của Dịch Vương gia dán chặt vào nử tử đang nghiêng mình sang một bên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười trêu chọc.

    Sắc mặt Hầu tước Hộ quốc tướng quân lập tức thay đổi. Đường gân trên trán hắn nổi lên khi quay lại và quát lên "Đi điều tra! Điều tra xem chính xác chuyện gì đang xảy ra! Nếu không có lệnh của ta, không một kẻ nào được phép rời khỏi phủ đệ!"

    Hắn hiếm khi đưa ra những mệnh lệnh nghiêm ngặt như vậy, điều đó chứng tỏ hắn đã tức giận đến mức nào.

    Làm sao hắn có thể không tức giận khi phát hiện ra một chuyện như thế này, thậm chí gây ra cái chết của Minh phu nhân, trước mặt một Vương tử?

    Hắn không bao giờ dự tính được điều đáng xấu hổ này sẽ xảy ra trong phủ, và thậm chí gây ra cái chết cho một người! Trước mặt người ngoài, hành động! Trữ Hiên càng phẫn nộ hơn. Hắn có linh cảm Lăng phu nhân chắc chắn có dính líu đến chuyện này. Hắn chưa bao giờ tưởng tượng rằng Lăng phu nhân lại dám làm chuyện như thế này và khiến hắn điên tiết đến mức run người.

    Đám hạ nhân dời một chiếc ghế lớn vào bên trong và Dịch Vương gia tọa vị ở đó. Một thái độ nhàn nhã, hắn nói, "Hầu tước Hộ quốc tướng quân, cứ tự nhiên nếu ngươi có việc cần giải quyết. Ta không ngại ở lại đây lâu hơn một chút."

    "Ân. Mời an tọa, Vương gia. Hạ quan sẽ trở lại ngay!"

    Vương gia trông như thể sắp được xem kịch hay. Cho dù Trữ Hiên nhận thấy sự thích thú của hắn không thỏa đáng lắm, nhưng cũng không lên tiếng về điều này.

    Người nam nhân này hỉ nộ vô thường. Lúc này đây hắn có thể trông rất vui vẻ nhưng ai biết được liệu hắn có chuyển ý và đánh chết ai đó chỉ vì một điều gì đó nhỏ nhặt?

    "Đi đi!" Dịch Vương gia xua tay. Ánh mắt hắn đang tập trung vào Trữ Tuyết Yến, mang theo một tia hứng thú.

    Trữ Tuyết Yến lẽ ra phải cảm thấy ngượng ngùng dưới cái nhìn chăm chú của một vị Vương tử tôn quý và anh tuấn như vậy, nhưng nàng lại cảm thấy như thể tóc mình dựng đứng lên. Ánh nhìn của hắn giống như ánh mắt tập trung nhìn mồi của một con rắn độc, lạnh lùng và đáng sợ.

    Ngay cả khi không dòm hắn, nàng cũng có thể cảm nhận được ánh mắt hắn đang nhìn nàng. Đó là một cái nhìn chăm chú khiến nàng cảm thấy như thể chìm vào trong bóng tối vô hạn!

    Chỉ sau một lúc lâu, khi mồ hôi lạnh đã chảy ra trên lưng Trữ Tuyết Yến, Dịch Vương gia mới lộ ra nụ cười hờ hững trên khuôn mặt. Hắn nghiêng người qua một bên trên chiếc ghế rộng rãi, chống khuỷu tay lên tay ghế, nhàn nhạt hỏi: "Ngũ tiểu thư của phủ Hộ quốc tướng quân, đúng không? Ta có nên nhờ thái y kê một đơn thuốc cho ngươi không?"

    "Đa tạ người, Vương gia, ân điển của người đã cứu mạng tiểu nữ." Với sự giúp sức của Thanh Ngư, Trữ Tuyết Yến đứng dậy và hành lễ thật sâu.

    Thay vì xác nhận hay phủ nhận điều đó, Dịch Vương gia đáp trả, "Ồ. Ta không nhớ rằng khi nào thì ta đã làm một chuyện như cứu mạng ngươi."

    Như thể nàng không thể che giấu được bất cứ điều gì trước mặt người này. Đôi mắt băng lãnh của hắn rơi trên người nàng thật rét lạnh và mang một chút tà khí. Trữ Tuyết Yến nghiến răng, không kiêu ngạo không siểm nịnh nói "Đa tạ sự giúp đỡ của người, Vương gia."

    Nàng đã lên kế hoạch trôi chảy và để sự việc tiếp diễn dưới vỏ bọc nhờ ơn huệ của Vương gia đã cứu nàng. Tuy nhiên, vị vương tử trước mặt nàng rõ ràng đã nhìn thấu được mưu kế của nàng.

    "Ngươi dám tính kế ta?" Mặc dù cái khịt mũi của hắn không có hơi ấm, nhưng giọng điệu của hắn đã thiếu đi hàn khí khiến người khác phải lạnh sống lưng khi nãy.

     
  9. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 18: Đối Đầu Với Nam Nhân Quyến Rũ Tà Ác

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trữ Tuyết Yến nội tâm run rẩy. Nàng đã đặt cược đúng. Nam nhân này là điển hình của người tín thủ nặc ngôn (giữ chữ tín) và không cho phép bất kỳ sự khiêu khích nào. Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng cuối cùng nàng lại trêu chọc một người như hắn. Lúc này, nàng chỉ có thể tỏ ra khúm núm.

    "Hồi bẩm Vương gia, tiểu nữ không cố ý tính kế người, chỉ do hoàn cảnh ép buộc. Nếu tiểu nữ có sự lựa chọn khác.. tại sao tiểu nữ phải tự thương tổn chính mình?" Trữ Tuyết Yến lãnh đạm nói. Như thể nàng đang bàn luận về một chuyện thường nhật như tiết thời. Song, nụ cười nhếch mép của nàng lại vô tình để lộ một chút chế giễu.

    "Ngươi.. không sợ ta giết ngươi sao?" Thanh âm của hắn lãnh đến mức không có một chút sinh khí nào.

    "Nếu điều đó có thể khiến tiểu nữ dẫm đạp lên những kẻ đã lăng mạ, sỉ nhục và hãm hại tiểu nữ vào vực sâu tuyệt vọng, thì tiểu nữ không có gì phải sợ!" Trữ Tuyết Yến nhìn thẳng vào dung mạo tuyệt sắc của hắn, không sợ hãi cũng không khuất phục. Ánh mắt nàng ẩn chứa một tia lạnh lẽo.

    Mục đích trọng sinh của nàng là báo thù. Mối hận mà nàng đã gánh trong kiếp trước, mối hận mà Trữ Tuyết Yến đã mang, mối hận mà Minh phu nhân đã chịu đựng - mọi mối hận thù đều thấm trong huyết nhục..

    Rất nhanh thôi, Minh phu nhân sẽ bị chôn vùi dưới sáu thước đất. Nếu nàng không tận dụng thời cơ này để dấy lên nghi ngờ về nguyên nhân cái chết của Minh phu nhân, thì chân tướng sẽ mãi mãi bị che giấu và bản chất thật của Lăng phu nhân sẽ không bao giờ bị bại lộ.

    Vì mục đích này nàng đã tự đặt mình vào hiểm nguy!

    Dịch Vương gia rời mắt khỏi nàng và mập mờ nói, "Ngươi rất thông minh, nhưng ta sẽ không chấp nhận việc bị ngươi lợi dụng mà không có một sự đền bù nào!"

    "Người muốn đến bù thế nào, Vương gia?" Trữ Tuyết Yến nghiêm túc hỏi trong khi nhìn chăm chú vào khuông mặt cực kỳ mị hoặc đó. Ân tình của người khác phải được đền đáp với mức độ tương xứng. Nàng hoàn toàn không thấy điều đó là bất hợp lý. Nàng biết rõ Dịch Vương gia sẽ không vạch trần mưa kế của nàng đồng thời cũng sẽ tha mạng cho nàng.

    Nàng đã nợ hắn một ân huệ to lớn!

    Có sao nếu hắn buộc nàng phải báo đáp ơn huệ này? Mặc dù nàng đã lợi dụng quyền lực của hắn trong chuyện này, nhưng không phải hắn là người chủ động giúp nàng sao. Cho dù có chút uỷ khuất, nàng cũng không thể bác bỏ hắn! Người trước mặt nàng này không giống người cho phép người khác đáp lại câu 'không được'.

    Dịch Vương gia nhìn nàng rồi đột nhiên cười thành tiếng. "Được lắm, Trữ Tuyết Yến! Ngươi cảm thấy như ta đang ép buộc ngươi báo ơn có phải không?"

    Như thể hắn có thể nhìn thấu qua cơ thể mảnh mai, xuyên thẳng vào tâm nàng.

    "Không phải. Ngay từ đầu tiểu nữ đã nợ ân tình người!" Trữ Tuyết Yến đáp lại.

    Dịch Vương gia đứng dậy, lãnh đạm nói: "Ta sẽ không làm khó dễ ngươi. Nếu sau này ngươi cần tới sự trợ giúp của ta, lúc đó ta sẽ tính cả hai luôn một thể, ngươi bắt buộc phải đồng ý với điều kiện của ta." Dù vậy, lời nói của hắn vẫn sắc bén như một thanh gươm được tẩm độc. Giống như một thanh kiếm áp sát vào cổ họng nàng, khiến nàng không thể thốt nên lời.

    Không có thương lượng. Hắn chỉ đơn thuần thông tri cho Trữ Tuyết Yến biết mà không cho nàng có bất kỳ sự kháng nghị nào.

    "Ân!" Trữ Tuyết Yến điềm tĩnh trở lại, trên mặt lộ ra một nụ cười âm lãnh. Không cần biết chuyện gì xảy ra tiếp theo, ít nhất bây giờ hắn đã cho nàng một lối thoát. Nàng tự cho phép mình thả lỏng một chút. Nam nhân này quá nguy hiểm. Nếu giao lộ của họ lại gặp nhau, chắc chắn nàng sẽ tránh xa hắn ta. Miễn là họ không bao giờ gặp lại nhau, sẽ không bao giờ có tình cảnh nàng cần tới sự giúp đỡ của hắn.

    Và, điều kiện đó sẽ không bao giờ xuất hiện!

    Trữ Tuyết Yến có cảm giác rằng điều kiện đó chắc chắn không phải là điều khiến nàng thích thú.
     
  10. phamhongkimngan

    Messages:
    90
    Chương 19: Hỗn Huyết, Không Sủng Ái?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi bái tế trước linh cữu của Minh phu nhân, Dịch Vương gia rời đi cùng với đám thuộc hạ của mình mà không đợi Trữ Hiên quay lại. Mãi cho đến khi hắn ta rời đi, Trữ Lăng Vân mới dám đi ra từ phòng bên.

    Trữ Hiên đã đến cùng với những người khác khi nàng đang trốn trong phòng bên. Hai tên lính canh mặt vô cảm đứng ngay lối ra vào, khiến nàng và nha hoàn của mình không thể quay trở lại sảnh tang lễ. Vì thế, nàng không biết được chuyện gì đã xảy ra bên trong sảnh.

    Nàng vội vàng đi ra để dò la ngay khi nhìn thấy đám người bên ngoài đã rời đi.

    Khi nàng nhìn thấy Thanh Ngư đang giúp Trữ Tuyết Yến uống dược hoàn, nàng nghĩ rằng Trữ Tuyết Yến bị kinh sợ đến nỗi bệnh tái phát. Nàng khinh bỉ liếc nhìn Trữ Tuyết Yến trong khi ngầm chế nhạo nàng đúng là đồ vô dụng. Nàng đã quên mất rằng mình đã trốn trong phòng bên như thế nào trước đó, sợ đến mức không dám cử động chân tay.

    Không có người ngoài xung quanh, Trữ Lăng Vân ghét bỏ xưng Trữ Tuyết Yến là muội muội mình. Hếch cằm lên, nàng thô lỗ hỏi: "Ngươi, lúc nãy đã xảy ra chuyện gì? Tại sao phụ thân đến rồi lại đi?"

    "Một vị quý nhân đến để bái tế nương ta," Trữ Tuyết Yến tuỳ tiện đáp. Nàng đã bảo Thanh Ngư cất đi lọ thuốc chưa dùng hết mà thái y đã đưa cho nàng trước đó. Hắn nói rằng dược hoàn này có thể trung hòa với độc dược trong lưu huyết của nàng nhưng liệu nó có thể triệt tiêu căn nguyên của bệnh tật hay không vẫn chưa thể xác định. Chỉ có thể đợi cho đến khi nàng uống hết lọ thuốc này.

    "Một vị quý nhân đến bái tế nương ngươi?" Trữ Lăng Vân sững sờ nhìn quan tài nằm giữa sảnh tang lễ mà nhếch môi. Nàng chua ngoa nói: "Ngươi bịa chuyện à? Ngươi không biết nương ngươi có thân phận như thế nào sao? Loại quý nhân nào lại đến và đích thân bái tế chứ? Đã đáng tán dương lắm rồi nếu hắn cử một quản gia đến thay! Ngươi nghĩ rằng nương ngươi là chính thê của phủ Hộ quốc tướng quân sao?"

    "Khi phụ thân và tổ mẫu đến, ta sẽ nói với họ rằng ngươi không cần phải canh giữ ở đây nữa. Nương ta không cần một người giả nhân giả nghĩa đến chăm sóc bệ thờ của bà" Trữ Tuyết Yến lạnh lùng nói.

    Nàng liếc nhìn Trữ Lăng Vân với vẻ mặt u ám. Nguyên do tại sao nữ nhi của một tiểu thiếp như Trữ Lăng Vân lại dám lợi dụng nàng vì nàng rất dễ bị bắt nạt!

    Trữ Lăng Vân không ngờ rằng Trữ Tuyết Yến lại dám phản bác nàng.

    Ánh nhìn của Trữ Tuyết Yến càng làm nàng thêm điên tiết. Nàng lao đến Trữ Tuyết Yến, chỉ vào mặt nàng, và bắt đầu mắng mỏ!

    "Trữ Tuyết Yến, ngươi nghĩ mình là ai? Sao ngươi dám ở chỗ này ra lệnh cho ta! Ngươi tưởng mình là đích nữ của tướng phủ này sao? Ngươi chỉ là một nữ nhi không được sủng ái và là hỗn huyết nhi được sanh ra trong tướng phủ này! Sao ngươi dám thể hiện ra cung cách của một đích nữ chứ!"

    Hỗn huyết nhi? Không được sủng ái? (con lai – tại sao gọi nàng là con lai, về sau các bạn sẽ rõ)

    Lời nói của Trữ Lăng Vân khiến Trữ Tuyết Yến nổi giận. Ánh mắt của nàng lập tức phi thường sắc bén khiến Trữ Lăng Vân kinh hãi. Sự phô trương hiên ngang của nàng lúc nãy mắng mỏ Trữ Tuyết Yến ngay tức khắc suy yếu.

    Trữ Lăng Vân trông thật lố bịch khi dựng lên một bình phong ngay sau khi cơn giận của nàng rõ ràng đã bị dập tắt. Thấy vậy, Trữ Tuyết Yến cười nhạo. Nàng giơ tay lên và gạt đi ngón tay trỏ của Trữ Lăng Vân.

    "Nương ta là dòng chính thất trong tướng phủ. Địa vị của nàng cũng tương đồng với Lăng phu nhân. Đám thiếu gia và tiểu thư của tướng phủ này đều phải gọi nàng một tiếng mẫu thân. Ngươi dám nói những ngôn từ đồi bại như vậy trong linh đường của mẫu thân thật là một hành động bất hiếu!"

    Nghe lời nói của nàng, Trữ Lăng Vân biến sắc. Vừa muốn mở miệng phản bác lại, nàng đã nghe Trữ Tuyết Yến nói tiếp, "Vị thế của những người bình thê trong một gia tộc đã được công nhận từ rất lâu khi Tiên hoàng khai quốc: 'Bình thê cũng được xem như mẫu thân của các hài tử trong gia quyến'. Lời nói của ngươi trước đó chẳng những phủ nhận thân phận Mẫu thân của nương ta, mà còn xúc phạm thánh ý của Tiên hoàng. Đây là tội bất trung với vương triều!"

    Sắc mặt Trữ Lăng Vân đã tái mét vào thời điểm Trữ Tuyết Yến bắt đầu nói.

    Đám hạ nhân ở gần đó đều bất đồng biểu cảm.

    Ngay cả nam nhi trai tráng cũng phải khiếp sợ khi bị buộc tội bất trung, bất hiếu chứ đừng nói đến một nử tử chưa lập gia như nàng!

    Nhận thấy sự biến đổi trong biểu cảm của Trữ Lăng Vân, Trữ Tuyết Yến thầm chế nhạo. Nàng không cần phải tốn nhiều sức lực để đối phó với một ngốc nữ như nàng, người nói mà không suy nghĩ. Nàng chậm rãi ngồi xuống và tiếp tục nói, "Hơn nữa, thân mẫu của ngươi cũng là một nha hoàn của Lăng phu nhân. Tứ tỷ tỷ, tỷ sinh ra là nhi nữ của tiểu thiếp mà lại kiêu căng như vậy trước mặt nữ nhi của dòng chính thất. Tỷ thật giúp muội đại khai nhãn giới hôm nay."

    Trữ Lăng Vân luôn coi Trữ Tuyết Yến là một kẻ nhu nhược và dễ bị bắt nạt. Sau khi nghe nàng nhắc đến thân mẫu của nàng không hơn gì một tiểu thiếp với thân thế của một nha hoàn, nàng bị bẽ mặt đến mức phát cáu. Nàng liền la mắng: "Thân mẫu của ta là một nha hoàn thì sao? Bà ấy vẫn tốt hơn một nữ nhi của kẻ phiến loạn như nương ngươi! Ai biết được nếu một ngày nào đó, bí mật được tiết lộ và ngươi bị vạch trần như một đứa con hoang!"

    "Đó là cách mà một người mẫu thân có thân phận tiểu thiếp dạy dỗ ngươi sao? Sao ngươi dám nói ra những lời như vậy!" Thanh âm hùng hồn, uy nghiêm vang lên từ phía sau họ. Trữ Hiên đứng trong góc tối cạnh cửa với vẻ mặt u ám. Hắn lạnh lùng nhìn Trữ Lăng Vân. Không ai biết hắn ta đến khi nào. Khoảnh khắc Trữ Lăng Vân nhìn thấy hắn, nàng sợ tới mức mặt trắng bệch.

    Trữ Tuyết Yến từ từ hạ tầm mắt xuống để che giấu xúc cảm. Tất nhiên, nàng biết Trữ Hiên sẽ không trừng phạt Lăng phu nhân lần này. Không khó để điều tra ra một chuyện như thế này. Lăng phu nhân là người chưởng quản hậu viện và an bài Thanh Thuỵ và những hạ nhân khác đến Minh Sương Viên. Nếu có ai đó trong tướng phủ hận Minh phu nhân đến mức đủ để giết nàng, thì đó phải là Lăng phu nhân.

    Nàng vẫn nuôi một chút hy vọng Trữ Hiên sẽ tìm ra chân tướng của sự việc này. Nếu người phụ thân vô dụng này của nàng thực sự quan tâm đến Minh phu nhân, hắn sẽ không hoàn toàn không biết gì về vụ việc này.

    Thế nhưng, hiện tại sự thật Minh phu nhân chết vì bị đầu độc đã được phơi bày. Nó như trở thành một cái gai trong tâm của Trữ Hiên.

    Có lẽ, bây giờ cái gai đó vẫn còn nhỏ và không đủ để khiến hắn ghét bỏ Lăng phu nhân. Nhưng, một khi sự nghi hoặc còn tồn tại, lòng tin của hắn dành cho bà ta sẽ dần suy giảm.

    Trữ Tuyết Yến khẽ ho vài cái để che đi nụ cười tự mãn của mình. Kể từ bây giờ, có thêm một người nữa sẽ để mắt đến Lăng phu nhân. Lăng phu nhân sẽ phải tính toán thật kỹ trước khi muốn làm bất cứ điều gì với nàng.
     
    Last edited: Dec 30, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...