Trọng Sinh [Dịch] Lần Đầu Trở Thành Con Út Được Yêu Thương - Miraenavi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Galassia, 28 Tháng mười một 2021.

  1. Galassia

    Bài viết:
    34
    Tên truyện: Lần Đầu Trở Thành Con Út Được Yêu Thương

    [​IMG]

    Tác giả: Miraenavi

    Người dịch: Galassia

    Thể loại: Trọng sinh, Âu cổ, Ngôn tình, Knovel

    Bản gốc: Kakaopage

    Giới thiệu:

    "Tiểu thư đã chào đời!"

    Tôi bắt đầu lại cuộc sống thứ 100 của mình.

    A chết tiệt. Không muốn tái sinh nữa đâu, lần nào cũng sống một cuộc đời đau khổ thôi. Nhưng lần này Công tước có chút kỳ quái?

    Mình đã cố tình không làm những hành động đáng yêu rồi mà,

    "Cho các anh thấy khuôn mặt tươi cười của em được không?"

    "Chị sẽ bảo vệ chúng ta mà!"

    "Tôi sẽ trở thành hiệp sĩ để bảo vệ những đứa trẻ của chúng ta!"

    Tại sao gia đình lại yêu thương tôi nhiều như vậy?

    Nhưng có rất nhiều đứa trẻ đang cố gắng tiếp cận gia đình tôi. Vì vậy, tôi đã thu dọn những chướng ngại một chút vậy mà.

    "Ngươi nghĩ rằng có thể chạm vào con gái tôi và sống sót sao?"

    "Lại dám đụng vào em út nhà tôi, cậu chán sống rồi hả?"

    Cha mẹ tôi chỉ là những thiên thần trước mặt tôi. Còn trước những kẻ xấu họ không một chút nhân từ. Tôi có chút để ý đến người kế nhiệm nhà Công tước.

    "Em không thích tôi?"

    Tại sao anh ta lại say mê tôi như vậy?

    "Tôi nghĩ rằng mình sẽ chết vì sự đáng yêu của em mất."

    "Em nghĩ rằng tôi sẽ để cho em đi?"
     
  2. Đăng ký Binance
  3. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 1

    Một kết thúc và khởi đầu không mong muốn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là một người thiếu thốn tình thương.

    "Cuối tuần tự nhiên mẹ tớ thấy buồn nên đã rủ tớ đi chơi. Rồi vậy đó!"

    "Cậu xem phim truyền hình tuần trước chưa? Đến cảnh đứa bé nhớ mẹ làm tớ khóc luôn đó.."

    Vậy nên những câu chuyện thế này tôi chỉ biết lắng nghe một cách vô thức, không hiểu gì cả.

    Vì đó là điều mà tôi không có.

    Một gia đình êm ấm, hòa thuận là như thế nào nhỉ?

    Trong kiếp đầu tiên, tôi đã rất khao khát, mong đợi điều đó.

    Rõ ràng là tôi cũng có một gia đình điển hình. Đó là một gia đình 4 người hết sức bình thường.

    Chỉ là bố mẹ tôi là những người coi hôn nhân và sinh con như một nhiệm vụ trong danh sách phải làm mà thôi.

    Họ thấy sinh một thì hơi tiếc nên đã sinh hai. Tôi và anh trai đã được sinh ra như vậy.

    Anh trai tôi may mắn giỏi tất cả mọi thứ, còn tôi làm gì cũng chỉ nửa vời mà thôi.

    Chính vì vậy bố mẹ cũng không ép buộc tôi phải làm bất cứ điều gì mà họ cũng chẳng thèm quan tâm nữa.

    "Này, mì gói."

    "Anh ăn xong rồi. Rửa bát đi."

    Anh trai khá hài lòng với sự hờ hững đó của bố mẹ.

    Ừm, tôi cũng không nhiệt tình đến nỗi kiên trì yêu cầu bố mẹ quan tâm.

    Vậy nên hình tượng bố mẹ với tôi mà nói cũng như là những tờ tiền giấy trên bàn, còn anh trai thì cùng lắm chỉ là một người giúp đỡ.

    Dù vậy tôi vẫn thích mọi người.

    Bạn bè đã chấp nhận cái thứ tình cảm còn khuyết thiếu của tôi.

    "Chúng ta đi xem phim đi. Rồi sau đó đi làm tóc. Nha? Nha?"

    "Tớ đang đi tìm thứ gì đó ngon đây, đi thôi!"

    Tính cách của tôi giống như bố mẹ vậy, thẳng thừng và thờ ơ. Nhưng bạn bè đã nhận ra được tình cảm vụng về của tôi và chấp nhận nó.

    Đó là lý do vì sao trong kiếp đầu tiên, dù tôi đã rất sợ hãi khi chết nhưng tôi không hề hối tiếc.

    "Sau tất cả thì gia đình tôi cũng sẽ không buồn đâu."

    Anh trai thì có thể hơi buồn vì cô gái sai vặt của anh ấy đã đi rồi.

    "Không được, tại sao, tại sao cậu lại!"

    Một chiếc xe điên cuồng lao tới chúng tôi, và theo phản xạ tôi đã đẩy người bạn của mình ra.

    Trong những giây phút cuối cùng, tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe thấy giọng nói của bạn mình, người đang hét lên một cách đau thương.

    "May mà, cậu an toàn.."

    Bởi vì người bạn của tôi còn có chị gái, có em gái và bố mẹ, họ đều yêu thương và tự hào về cậu ấy.

    Và như vậy, trước ngưỡng cửa của tuổi 20, tôi còn chưa kịp vui mừng khi kết thúc kỳ thi đại học mà đã phải nói lời chia tay cuộc đời đầu tiên.

    * * *

    "Sẽ thật tuyệt nếu mọi chuyện kết thúc như vậy."

    Tôi thở dài nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt chán chường.

    Tôi đã bị buộc phải chết lần thứ 99.

    "Coi như anh cầu xin em, em cần phải hy sinh."

    Đời thứ 99 của tôi, một người đàn ông được gọi là anh trai của tôi đã nói như vậy.

    "Đúng, anh biết. Bọn anh làm như này thật đáng xấu hổ! Nhưng tất cả mọi người không thể chết được!"

    Giờ đến lượt bố tôi mở miệng nói rằng.

    "A con à. Bố thật sự không muốn để con đi. Nhưng mà.. nhưng mà không còn cách nào khác cả, để cứu mọi người.."

    Còn người rơi lệ không ai khác chính là mẹ tôi, người đã sinh ra tôi.

    Ha, đúng là đủ loại lời bào chữa.

    "Chuyện này cũng không hẳn là tồi tệ đâu. Bởi vì cái chết của cô sẽ làm rạng danh gia đình, và cô sẽ được tôn kính như một anh hùng."

    Ngay cả chàng trai mà tôi gặp lần đầu tiên hôm nay, chồng sắp cưới của tôi cũng cất tiếng.

    Nhìn họ, tôi tặc lưỡi.

    "Đây là lý do tại sao mỗi khi tôi chết, tôi lại nghĩ đến cuộc sống đầu tiên của mình."

    Khi đó tôi không bị buộc phải chết.

    "Thật bất lịch sự khi so sánh lần chết đó với việc chết vì những tên khốn nạn này!"

    Lúc đó, tôi tự hào theo cách của riêng mình.

    Tôi không bao giờ tưởng tượng rằng sẽ có một cuộc luân hồi như thế này.

    "Không, dù có là tưởng tượng thì 99 lần là quá nhiều."

    Nó chỉ đơn giản là một thảm họa khủng khiếp.

    Điều tồi tệ hơn là tôi đã ném mình để cứu bạn mình trong cuộc sống đầu tiên của tôi, và bây giờ tôi luôn bị ném vào chỗ chết để cứu một thứ gì đó.

    99 lần cho đến nay. Liên tục cứ như vậy.

    "Nghĩ như vậy thì cũng đỡ uất ức một chút."

    Thành thật mà nói, không phải là quá bất công khi tôi chết ngay sau kỳ thi tuyển sinh đại học sao?

    Tuy nhiên, 99 lần, mặc dù con số 99 rất lớn nhưng tôi chưa bao giờ được sống qua 20 tuổi.

    Như thể tôi mãi mãi ở tuổi thiếu niên, kiểu đó.

    "Hiện tại mình vẫn mới mười bảy tuổi."

    Tóm lại, người nhà yêu cầu tôi, người chỉ mới 17 tuổi, phải chết.

    "Cho dù họ có quyền lực nhưng lương tâm thật sự không còn."

    Khi cứu bạn tôi, tôi là một người rất bình thường.

    Còn thấy hào hứng khi sắp được xả hơi sau kỳ thi tuyển sinh đại học.

    Tuy nhiên, khi kiếp sống tích lũy càng nhiều, tất cả các loại sức mạnh bí ẩn cũng được tích lũy vào tôi, như thể đó là một phần thưởng.

    "So với một phần thưởng thì rõ ràng nó đem lại đau khổ nhiều hơn."

    Thậm chí ngay bây giờ không phải những người này đang cố gắng tự cứu mình bằng sức mạnh đó sao.

    "Các người đã đối xử với tôi như thể tôi không tồn tại bởi vì các người sợ hãi sức mạnh này."

    Những người buộc tôi phải hy sinh nhân danh gia đình của họ là điều mà ngay cả bố mẹ trong kiếp sống đầu tiên của tôi cũng sẽ không làm.

    Không, ngay từ đầu tôi đã luôn gặp những bậc cha mẹ hay gia đình như thế.

    Đúng hơn, gia đình trong kiếp này chỉ là lạnh nhạt và cho tôi ăn uống đầy đủ để không chết mà thôi.

    Đúng là có lương tâm ghê mà. Vận khí của tôi thật chẳng may mắn chút nào.

    Tại sao tôi buộc phải chết như một vật hy sinh cho đến lần thứ 99?

    Câu trả lời là bởi vì tôi luôn sinh ra trong một thế giới giống như ống cống vậy.

    Một thế giới trên bờ vực tuyệt chủng. Tôi thậm chí không thể tưởng tượng nổi một thế giới hòa bình bây giờ như thế nào.

    Tôi chết ngay khi vừa sinh ra đã là chuyện bình thường nên tôi không còn ngạc nhiên nữa.

    Nơi mà anh chị em cố gắng giết nhau, cha mẹ giết con ruột của mình, thậm chí cha mẹ và người thân lạnh lùng hoặc muốn giết tôi vì tôi đã bị nguyền rủa.

    Bị cả một chiếc xe tải tông vẫn chưa đủ sao.

    "Cho đến kiếp thứ năm hoặc thứ sáu, tôi đã hy vọng rằng lần sau sẽ ổn."

    Nhưng đã 99 lần rồi.

    Cho dù có hy vọng đến đâu thì tôi vẫn không thể không từ bỏ.

    Đó là lý do tại sao, ngay cả khi họ buộc tôi phải chết bằng những lời lẽ ghê tởm đó thì cũng chẳng làm tôi đau đớn gì cả.

    Cũng chỉ vậy thôi.

    "Đã đến lúc rồi."

    Trong mười bảy năm, tôi chỉ muốn sống một cách bình thường thôi.

    Ngay từ đầu, tôi không hối tiếc gì về cuộc sống, nhưng tôi biết điều này sẽ xảy ra, vì vậy tôi cũng không mong đợi điều gì ở họ.

    Cho dù vậy thì tất cả bọn họ đều thật mặt dày.

    Trong khi tôi đang suy nghĩ về điều gì đó khác, họ không cảm thấy mệt mỏi và tiếp tục nói chuyện nhảm nhí.

    "Nếu chúng ta có thể làm được thì mắc gì chúng ta phải quỳ gối trước mặt con, mắc gì chúng ta phải thô lỗ với một đứa trẻ như vậy không? Đó là vì lợi ích của tất cả mọi người, từ khi con được sinh ra, con là hy vọng duy nhất để cứu thế giới!"

    Thấy tôi không đáp, mẹ tôi rơm rớm nước mắt.

    Bỏ mặc hy vọng duy nhất của thế giới trong căn phòng lạnh lẽo. Bình thường?

    "Làm ơn, anh cầu xin em đó. Hử? Hay bây giờ em muốn anh quỳ gối cầu xin?"

    Tôi khịt mũi trước lời kêu gọi của anh trai tôi.

    Chỉ quỳ gối cũng đáng giá cả cuộc đời sao, chẳng biết là đắt hay rẻ mạt nữa.

    "Mọi người có nghĩ rằng mình quá trơ trẽn rồi không?"

    Tôi có thực sự cần phải hy sinh và cứu những người đó không?

    Tôi nói với vẻ khó chịu.

    "Tại sao tôi phải giúp đỡ mấy người chứ?"

    "Con, con à."

    Khuôn mặt của người mẹ gọi tôi đột nhiên đầy xấu hổ.

    Bởi từ trước đến nay, tôi chỉ là đứa con gái nín thở trên căn gác nhỏ mà họ dành cho tôi.

    Tôi chỉ làm vậy vì dù tôi có làm gì đi nữa thì số phận của tôi vẫn thế.

    Tôi kiên cường làm gì khi mà mạng sống của mình luôn bị đe dọa đến nỗi ngay cả khi tôi chạy trốn và ẩn nấp, tôi vẫn sẽ bị tìm thấy.

    Còn họ có vẻ rất ngạc nhiên khi tôi, một người luôn im lặng như chết, lại lên tiếng.

    "Lễ, lễ nghi.."

    "Giờ là lúc yêu cầu lễ nghi sao?"

    Tôi cười toe toét nhìn bố.

    Tôi dửng dưng đáp, loay hoay vân vê tay áo của chiếc váy cũ.

    "Tôi sẽ cho mọi người những gì mọi người muốn."

    Thì, đó không phải là điều gì khó khăn.

    Tôi không đủ tình cảm để muốn mọi người chết cùng mình và ngay từ đầu tôi cũng không có nhiều ràng buộc như vậy.

    "Chà, cũng bởi vì thật phiền phức nếu tôi cứ cãi nhau với họ."

    Tốt hơn hết là hãy sống một cuộc đời không hối tiếc và bớt phiền toái.

    "Quả, quả nhiên! Em là một con người ngọt ngào!"

    Tôi nhìn chằm chằm vào vị hôn phu của tôi, người đã mở miệng.

    Có lẽ sợ hãi trước cái nhìn của tôi, anh ta không thể nói hết câu và ngậm miệng lại.

    "Em thật là một người ngọt ngào và uhm như thể em đã nếm rất nhiều kẹo vậy."

    Có vẻ như tôi đã bị mắc kẹt trong phòng của mình quá nhiều. Cơ thể mình giờ mốc meo hết rồi.

    Tôi duỗi người ra và ném cho họ một cái nhìn khinh thường và nói.

    "Tôi ước mấy người sẽ không bao giờ có thể ngẩng mặt lên, xin hãy chăm sóc thật tốt cuộc sống đáng thương đó đi."

    Nghe có vẻ như là một vinh dự, nhưng với cái giá phải trả là mạng sống của tôi – ngay cả khi nó chẳng có ý nghĩa gì nhiều đối với tôi – tôi chưa bao giờ có ý định trở thành một đứa con gái ngoan như vậy.

    "Ý em là sao, không bao giờ có thể ngẩng mặt lên được-!"

    Tôi từ từ đứng dậy mà không trả lời câu hỏi của anh trai.

    Ngay lúc tôi giơ tay phải lên, một thuộc hạ đã gắn bó với tôi lâu năm xuất hiện với một chùm sáng quen thuộc và tiếng leng keng.

    Tôi nắm lấy quyền trượng rồi đi về phía ban công và nhìn lên bầu trời.

    Nó đã được nhuộm một màu quen thuộc của sự hủy diệt.

    Đó là một sức mạnh áp đảo, nhưng tôi không hề sợ hãi.

    Nếu tôi muốn sống, tôi cũng không thể ngăn nó lại được, nhưng nếu tôi thế chấp mạng sống của mình, thì sức mạnh này có thể nuốt chửng sự hủy diệt này.

    "Vậy, tạm biệt."

    Thuộc hạ vung tay thật mạnh.

    Rốt cuộc sức mạnh tôi cũng cạn kiệt, cảm giác dẫn đến cái chết bao trùm toàn bộ cơ thể tôi..

    Và..

    "Không, không thể thế được!"

    "Mày đã làm gì!"

    "Dừng lại ngay, mày đang làm gì-!"

    Tôi có thể nhìn thoáng qua, khuôn mặt sợ hãi của bố mẹ và vị hôn phu khi nhìn thấy món quà của tôi.

    Chúng ta sống chung một nhà trong 17 năm, ít nhất tôi nên tặng quà cho họ mà đúng không?

    Tôi sẵn sàng truyền phát những hành động xấu xí của họ trên khắp thế giới bằng âm thanh vòm 4K ngoạn mục.

    "Mấy người không thực sự muốn tôi dừng lại, phải không?"

    Vậy thì cuộc đời của tất cả sẽ kết thúc.

    Tôi mỉm cười và vẫy tay với họ.

    Cái giá của việc ngăn chặn sự hủy diệt và cứu thế giới biến mất lại là thể diện xã hội, được tung hô thôi thì không phải là quá rẻ sao.

    Tôi từ từ nhắm mắt lại khi cảm thấy cơ thể mình đang dần bị nuốt chửng.

    Ngay cả tiếng vo ve của họ trong tai tôi cũng bắt đầu giảm dần.

    Kết thúc rất quen thuộc đã đến gần.

    "Ah, khó chịu chết đi được."

    Sống gần 2.000 năm, chẳng phải tôi đã sống đủ lâu rồi sao?

    Tại sao cứ lại bắt tôi phải sống lại trong khi lần nào cũng ném tôi vào một cuộc sống rác rưởi?

    'Làm ơn, hãy kết thúc chuyện này đi. Ba chữ số là quá nhiều. "

    Thế là tôi đón nhận cái chết thứ 99 với tinh thần thanh thản, cùng những lời cầu nguyện vô vọng.

    * * *

    Tôi cũng không hy vọng gì, nhưng tôi đã cầu nguyện rất nhiều mà.

    " Tiểu thư đã chào đời!"

    Chết tiệt..

    Tôi bắt đầu cuộc sống thứ 100 của mình.
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng mười một 2021
  4. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 2

    Chương 1: Giới thiệu về gia đình của tôi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Điều ước của tôi đã không thành hiện thực như mọi khi.

    "Tiểu thư đã chào đời!"

    Giọng nói hào hứng của bà đỡ vang lên thông báo tôi đã chào đời, cũng như bắt đầu kiếp sống thứ 100 mà tôi không muốn chút nào.

    Tôi nín thở theo bản năng.

    Mặc dù sống thật phiền phức, nhưng tôi không muốn chết ngay khi vừa mới sinh ra đâu.

    Không phải tôi đam mê sống sót gì.

    Dù sao thì tôi chết rồi cũng lại được tái sinh.

    "Tôi chỉ không muốn bản thân phải khó chịu hay phải chứng kiến những thứ phiền phức nữa."

    Lý do tại sao tôi cứu thế giới của họ trong cuộc sống thứ 99 của tôi.

    Phải liều mạng thì mọi chuyện mới nhanh chóng biến mất và bình yên được.

    Nếu không làm như vậy, tôi sợ là mình cũng sẽ bị giết hoặc chết bởi sự hủy diệt.

    Nếu tôi mặc kệ thế giới sụp đổ thì bản thân sẽ phải nhìn thấy cảnh tượng địa ngục đó ào đến, nhìn cảnh mọi người sợ hãi kêu gào.

    Những giọng nói ai oán và đau đớn quằn quại đó lại vọng vào tai tôi.

    Cho dù tôi có vô cảm đến đâu thì tôi cũng không muốn thấy điều đó một lần nữa.

    Đó là lý do tại sao tôi đã cứu họ sớm hơn dự định.

    "Dù khi chết rồi tôi cũng chẳng thể yên nghỉ nhưng tôi không muốn mặc kệ họ như vậy."

    Tôi không phải là người có sở thích thích nhìn mọi người đau khổ.

    Đó là lý do tại sao tôi luôn lo lắng ngay sau khi tôi được sinh ra.

    Không phụ lòng mong mỏi của tôi, tôi luôn gặp những gia đình xa lạ trong một thế giới điên cuồng đang trên đà diệt vong, vậy nên khi sinh ra là thời điểm nguy hiểm nhất.

    Có những người muốn giết tôi vì tôi khóc, thậm chí có những người anh em ruột nhằm mục đích giảm bớt đối thủ của mình mà sẵn sàng dùng kiếm chém giết nhau, hoặc khi bản thân việc sinh ra ngay từ đầu đã là một bí mật.

    "Mà, lần này chắc cũng không phải là lần cuối đâu."

    Bà đỡ hét lên một cách vui mừng.

    Tuy nhiên, tốt nhất là tôi nên giữ im lặng ngay cả khi cổ họng tôi muốn phát ra một tiếng ho nhẹ, vì tôi không biết bố mẹ hay anh chị em điên cuồng nào đang chờ đợi mình nữa.

    Nhưng mà..

    "Ôi, bé con của chúng ta, con út nhà chúng ta."

    Một giọng nói vui vẻ mà tôi chưa từng nghe thấy bao giờ.

    "Cảm ơn vì đã chào đời an toàn, con yêu của ta."

    Khuôn mặt của người phụ nữ đầy nụ cười dù nói năng có chút khó khăn.

    Như thể cô ấy thực sự hạnh phúc về sự ra đời của tôi.

    "Cái này.. loại tình huống gì đây?"

    Trong tất cả 99 kiếp, luôn có chung một khuôn mẫu rác rưởi, vì vậy tôi tự tin rằng mình sẽ có thể nhanh chóng ứng phó được với sự đe dọa tính mạng.

    Ầm ầm~!

    Khi tôi đang bối rối trước trường hợp mới, thì có một tiếng động lớn từ phía bên kia của căn phòng.

    Tôi dự đoán đây là âm thanh của một cuộc đột kích nào đó.

    Nhưng mà.

    "A! Vất vả rồi. Em đã cực khổ nhiều rồi bà xã!"

    Một người đàn ông có kích thước như một ngôi nhà đang đến gần.

    Một người có ngoại hình to lớn và hung tợn đến mức trông giống như một con thú hoang, nhưng giờ lại đang rơi nước mắt ngay khi nhìn thấy tôi và mẹ thật sự trông không hợp chút nào.

    "Con gái mình thật đáng yêu, phải không em?"

    "Vâng, nó đáng yêu giống như anh vậy."

    Nhờ những lời nói đó, tôi đã nhận ra rằng người đàn ông có hành vi và ngoại hình không cân đối này chính là bố tôi.

    Ông ấy có khuôn mặt như dã thú, thân hình to lớn như núi, mái tóc màu hồng nhạt, đôi mắt nhuốm màu xanh dịu của một ngày xuân.

    Không, ngay cả khi màu sắc ôn hòa như vậy nhưng tôi vẫn mang ấn tượng mạnh về ông như một quái thú, rất khó xử khi thấy nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhìn cục súc đó.

    "Đây là lần đầu tiên một người được gọi là bố tôi phản ứng như vậy?"

    Người tốt nhất cho đến nay là một người thờ ơ, không thèm quan tâm, thường đó sẽ là một người nào đó ghét bỏ tôi và tệ nhất là một người nào đó đang cố giết tôi.

    Tôi quan sát bố mình với ánh mắt thần kì.

    "Ôi, ôi, sao tay lại nóng thế này?"

    Bà đỡ vỗ vào da sơ sinh của tôi ngày một mạnh hơn.

    "Ôi chao, tại sao tiểu thư lại không cất tiếng khóc đầu tiên?"

    "Cứ như này sẽ bị ngộp thở mất. Tiểu thư, nhanh lên nào".

    Trước những lời của bà đỡ và người giúp việc, bố mẹ tôi cũng trở nên trầm ngâm rồi nhìn tôi với vẻ cầu xin.

    "Con yêu, con út của chúng ta. Mau lên để mẹ nghe thấy giọng nói của con nào".

    "Sao vậy, con út nhà chúng ta? A, có phải nhìn bố đáng sợ quá nên con giật mình không?"

    Và rồi bố tôi sụt sịt, quay lưng đi.

    "Cổ họng, cổ họng của tôi có thể phát ra."

    Tôi cảm thấy thật bối rối.

    Thành thật mà nói, tôi có thể khóc nếu tôi muốn, nhưng tôi quyết định thôi vì kinh nghiệm mà tôi đã tích lũy được từ trước đến nay.

    "Lúc đầu, có một tên điên khùng cười rất tươi nhưng khi tôi đột ngột khóc thì hắn đã cố giết tôi."

    Ông ấy đã nói gì, rằng đứa trẻ thiêng liêng đã nhận được lời tiên tri sẽ không được gây ồn ào như những đứa trẻ khác?

    Một trải nghiệm khác nữa khiến tôi từ chối cất tiếng.

    Đó là tôi bị buộc phải chết vì họ nói nuôi một đứa trẻ khóc lóc thật lãng phí thời gian, điều này làm tôi nhất quyết câm lặng luôn!

    Tôi đã quyết định như vậy rồi nhưng..

    "Tiểu thư chắc hẳn rất đau, sao cô lại không khóc?"

    "Con yêu, con không muốn mẹ nghe thấy giọng nói của con sao?"

    "Con, con gái của chúng tôi có phải bị bệnh gì không?"

    Bằng cách nào đó, họ dừng cách động chạm làm tôi khóc đi, thay vào đó họ mới là người sắp bật khóc.

    Không, bố tôi đã khóc từ một ít từ hồi nãy rồi.

    "A.. Biểu cảm như vậy làm tôi mềm lòng mất."

    Có lẽ là vì tôi chỉ gặp những người quá thờ ơ và lạnh lùng.

    Nên tôi trở nên yếu thế, mềm lòng trước những người mang khuôn mặt thân thiện mà cả trăm năm mới gặp một lần.

    Thường thì những người đó chỉ là lướt qua giúp đỡ tôi chút thôi.

    Nhưng mà lần này lại trở thành gia đình của tôi.

    Họ, chắc không phải đang lừa để xem xét mình đâu nhỉ?

    Khi tôi dần mềm lòng, đôi môi bất giác run lên khi những cảm xúc lạ lùng bùng lên trong tôi.

    Và rồi.

    "Oe, oee.."

    Tôi không thể nhịn được mà bật khóc.

    Một âm thanh rất nhỏ, khó có thể nghe được nếu không chú ý.

    Nhưng rồi..

    "Tốt, tốt lắm. Giỏi lắm tiểu thư."

    "Đến cả giọng của bé con cũng thật đáng yêu."

    "May, may quá.. Bé út của chúng ta, không sao rồi."

    Ngay cả một âm thành nhỏ như muỗi vậy mà họ tâng bốc như thể là chuyện đáng tự hào nhất trên đời ấy.

    Mẹ bế tôi từ bà đỡ, vỗ nhẹ vào lưng tôi rồi thủ thỉ.

    "Con út của chúng ta, cảm ơn con nhiều vì đã đến với mẹ".

    Một giọng nói thật ấm áp.

    Đây là gia đình tôi thật á?

    Không giống như những kiếp sống ác mộng trước sao?

    Đây không phải là một mối quan hệ lướt qua mà chính là mẹ của tôi..

    Tôi hoang mang thiếp đi trước cái chạm nhẹ nhàng.

    Bởi vì đó là sự vỗ về ấm áp mà tôi không thể cưỡng lại được.

    Dường như sự mệt mỏi về tâm trí không nơi nương tựa trong 99 kiếp đã chiếm lấy cơ thể tôi.

    * * *

    "Mình thực sự bị điên rồi."

    Đó là suy nghĩ đầu tiên của tôi khi thức dậy.

    Vì có một thứ tình cảm yêu thương mà tôi chưa từng trải qua xuất hiện. Khiến tôi chìm vào giấc ngủ với tâm trí nhẹ nhõm.

    "Thật là một hành động nguy hiểm mà.."

    Tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi những cảm xúc này, nhưng thực tế là tôi đã hoàn toàn mất cảnh giác rồi.

    Mà, tôi vẫn còn sống nên cũng không phải sai lầm gì lớn.

    Nhưng mà thực sự rất kì lạ.

    Đây không phải là lần đầu tiên tôi được vỗ lưng dỗ đi ngủ mà.

    Bởi vì mặc dù tôi không có người trông coi, nhưng nhiều khi vẫn có người giúp việc hoặc người phụ trách chăm sóc tôi.

    "Tuy nhiên, cảm giác này quá khác biệt."

    Tôi tự hỏi rốt cuộc sự khác biệt giữa cả hai là gì.

    Chỉ là thực sự rất khác. Dù vòng tay của mẹ rất lạ lẫm nhưng dường như nó nói với tôi rằng không sao cả hãy thư giãn đi.

    Tôi cảnh giác – mặc dù tôi yếu thế đối với biểu cảm thân thiện đó – nhưng khiến tôi ngủ thiếp ngay như vậy không phải dễ dàng đâu.

    "Chẳng lẽ là do những thứ như ma thuật chẳng hạn?"

    Tôi ngay lập tức phủ nhận suy nghĩ này.

    Nếu vậy thì không đời nào tôi lại không cảm thấy nó.

    Sức mạnh của tôi đã tích lũy tận 2000 năm, vì vậy ngay cả khi tôi không muốn cảm nhận, nhưng các giác quan vẫn sẽ nhận ra.

    "Vậy họ.. thực sự là người tốt chăng?"

    Tôi vừa suy nghĩ vừa ngọ nguậy tay chân.

    Dù tôi có suy nghĩ về điều đó bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì may mắn như vậy sẽ không đến với tôi đâu.

    "Chẳng lẽ để kỉ niệm kiếp sống thứ 100 của tôi nên đợi đến khi mình mất cảnh giác mới ép mình xuống đau khổ?"

    Không biết là ai làm, nhưng cứ bắt tôi tái sinh liên tục thế này, thì chắc điều đó có thể xảy ra đấy.

    Tôi rùng mình.

    Bỗng nhiên cảm thấy ớn lạnh.

    Ngay cả khi tôi đã dần chấp nhận sự sống và cái chết một cách liều lĩnh nhưng điều đó có vẫn thật khó để chịu đựng.

    Tôi không có sở thích tồi tệ như vậy.

    Tự nhiên làm tôi nhớ lại ước muốn trong cuộc sống đầu tiên xa xôi của mình..

    "Thôi, chỉ cần sống một đời thật thận trọng và yên bình là ổn rồi."

    Ngay cả khi môi trường sống thay đổi liên tục, nhưng ước muốn của tôi vẫn không thay đổi.

    * * *

    Nhưng kế hoạch nhỏ của tôi đã đổ bể vào ngày hôm sau khi nghe cái tên mà cha mẹ đặt cho tôi.

    "Anastasia, con út nhà chúng ta. Đó là tên của con đó."

    Mẹ tôi vuốt ve má tôi với một ánh mắt dịu dàng.

    Và bên cạnh cô ấy, cha tôi nói với vẻ mặt tự hào.

    "Tên của người anh hùng đã cứu thế giới này. Đó sẽ là tên của con út nhà chúng ta!"

    Sau đó tôi không thể nghe lọt vào tai những lời nào của cha tôi nữa.

    Anh hùng?

    Một anh hùng?

    Nếu có thể tôi muốn kịch liệt từ chối cái tên này.

    Mỗi khi được mệnh danh là anh hùng, tôi luôn sống một cuộc đời rác rưởi!
     
    Last edited by a moderator: 30 Tháng mười một 2021
  5. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 3

    Chương 1: Giới thiệu về gia đình của tôi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cảm giác như có một đám mây đen đang bao trùm lấy tôi.

    Tất nhiên, tôi thấy cái tên Anastasia cũng rất đẹp.

    Nhưng vấn đề đó là, cô ấy là một anh hùng trong thế giới này.

    "Anastasia, người đã cứu cả thế giới, cho đến giờ vẫn được kính trọng, bởi vậy mà cô ấy sẽ mãi mãi sống hạnh phúc về sau."

    Nghe giọng điệu của mẹ, dường như không có ý gì xấu gì.

    Không, nhưng đối với cha mẹ kiếp cũ của tôi cũng vậy.

    Bởi vì tất cả họ đều muốn một cái gì đó từ tôi, vì vậy họ đặt tên tôi theo tên anh hùng.

    Đó là vì sức mạnh được tích lũy khổng lồ này, hay là vì họ muốn tôi cứu một thế giới đang trên bờ vực diệt vong?

    Có một thế giới mà khi tôi sinh ra, một điều kỳ diệu đã giáng xuống.

    Thế giới đó cũng giống như thế giới thứ 99 trước.

    Ở thế giới đó, có cha mẹ vì tham lam mà đặt tên tôi theo tên một vị anh hùng nổi tiếng.

    Họ kỳ vọng rất lớn vào tôi và đồng thời cũng rất lo sợ.

    Vì vậy, ban đầu, họ thường tỏ ra vui vẻ hoặc giả vờ tốt đẹp, nhưng nhanh chóng bị biến chất bởi sợ hãi và lạm dụng tôi.

    Chỉ vậy thôi, tôi muốn chứng tỏ rằng mình đã bất lực trước những lời nói của cha mẹ rồi.

    Tất nhiên, tôi cảm thấy phiền, nên đã cố tiết chế bản thân để tránh bị lạm dụng.

    Nhưng sau đó họ nói tôi như một con búp bê đơ cứng, ù lì, bởi tôi không làm theo đúng những gì họ muốn.

    "Nếu tôi nổi dậy chống đối với sự quấy rối của họ, thì họ sẽ bắt đầu nghi ngờ lời tiên tri và đánh đập tôi."

    Tôi thực sự không biết liệu họ muốn tôi làm anh hùng hay là một đứa để sai bảo nữa.

    Đó là lý do tại sao ngay cả khi khoảnh khắc chào đời tại cuộc đời này rất êm ấm, nhưng tôi vẫn quyết định đề phòng và đề cao cảnh giác.

    * * *

    Đó là suy nghĩ của tôi..

    "Tôi đã chuẩn bị tinh thần sau khi được đặt theo tên của một anh hùng."

    Nhưng trong một tháng kể từ khi tôi chào đời, tôi trở nên bối rối trước dòng chảy êm đềm đến không ngờ tại đây.

    Gia đình tôi không làm gì cả, thật xấu hổ khi bản thân cứ mãi cảnh giác như thế này.

    "Thông thường, đã đến lúc ai đó vào tòa nhà và gây ồn ào."

    Tôi nghĩ đó là để kiểm tra sức mạnh của tôi hoặc một bài kiểm tra xem xét hành vi.

    Chỉ là khác xa với điều đó, họ chỉ thể hiện những hành vi bất ngờ.

    "Ôi, tiểu thư. Cô có đói không? Tôi thật tệ quá mà. Tôi sẽ mang bữa ăn đến cho tiểu thư ngay đây!"

    Đó là phản ứng của người giúp việc khi tôi thức dậy và lầm bầm theo phản xạ.

    "Ôi trời, sao tôi lại không để ý tiểu thư muốn thay tã vậy nè? Ôi, tôi thật tệ. Đi tắm nào, cô út xinh đẹp của chúng ta."

    Không, tôi chỉ vặn người một chút thôi.

    Nếu tôi mô tả tuổi thơ của mình trong một từ, nó sẽ là một sự lơ là.

    Bỏ mặc, Đối xử lạnh nhạt, Ngược đãi.

    Cho đến bây giờ, tôi đã trải qua một khoảng thời gian mà những từ này đã đủ để miêu tả về bản thân.

    "Tuy nhiên, giờ thì người ta thậm chí còn quan tâm đến những động thái nhỏ của tôi?"

    Ồ, có lẽ đó là giám sát, không phải quan tâm chăng?

    Ừm, nghĩ như vậy có chút thuyết phục đó.

    "Đúng vậy, nếu không phải như vậy, thì không đời nào họ lại quan tâm mình ngay cả vào ban đêm khi mọi người đang ngủ được."

    Tôi rất vui khi tìm thấy câu trả lời cho những gì tôi đang băn khoăn trong những ngày này.

    Luôn có một người bên cạnh nôi như thể sẽ là một vấn đề lớn nếu họ rời mắt khỏi tôi.

    * * *

    Dù có nghĩ đi nghĩ lại bao nhiêu lần thì mẹ cũng phải có một sức mạnh diệu kỳ.

    Nếu không, chẳng đời nào tôi lại ngủ được ngay như một đứa trẻ mỗi khi được vỗ về.

    Dẫu sao thì..

    Khi tôi mở mắt ra, sau khi tôi no bụng và được mẹ đưa đi ngủ, xung quanh tôi đã tối om.

    Tất nhiên, ngay cả căn phòng này cũng đã bật đèn nhỏ.

    "Huh? Tôi nghĩ nó hơi tối."

    Đây không phải là lần đầu tiên tôi thức dậy vào nửa đêm và vì vậy tôi đã quay đầu lại với sự ngạc nhiên.

    "Ô"

    Ngay lúc đó tôi đã rất ngạc nhiên.

    Vì trước mặt tôi có một ngọn núi lớn.

    "À, không. Nó không phải là một ngọn núi."

    Tôi chớp mắt vài lần trước khi nhận ra đó là gì.

    Đó không ai khác chính là cha tôi.

    "Tôi nghĩ rằng thế giới đã sắp sụp đổ."

    Đó là người mà lần đầu tiên gặp đã mang đến ấn tượng cho tôi giống như một con sói cùng một thân hình to lớn, đang canh giữ chiếc nôi vào lúc nửa đêm.

    "Chà, tất nhiên là tôi không chắc vì tôi đang ngủ."

    Sự vỗ về của mẹ tôi có một tác động thực sự đáng sợ.

    Dù sao thì việc đó không phải là dấu hiệu của sự hủy diệt khiến tôi thở phào.

    Đó là âm thanh mà không ai có thể nghe thấy trừ khi thực sự tập trung cao độ.

    Một ngọn núi lớn không, cha tôi, quay đầu lại và mở miệng.

    "Bé út nhà chúng ta, con dậy rồi hẻ?"

    [Từ đoạn này cha nữ chính nói chuyện hơi ngọng nhé]

    Hử gì cơ?

    Tôi nghi ngờ đôi tai của mình trong giây lát.

    "Chắc tôi nghe nhầm phải không?"

    Có lẽ tai tôi đang bị ù vì vừa mới ngủ dậy.

    Ý tôi là, đó là một âm thanh không phù hợp với cơ thể to lớn.

    Tuy vậy..

    "Bé út của chúng ta, con có đói không? Cha mang đồ ăn đến cho con nhé? Hay con muốn thay tã?"

    Ờ..

    Tôi đang nghe gì bây giờ?

    Đó là một giọng nói the thé dễ thương, không phù hợp với ấn tượng bề ngoài như con sói chút nào.

    Tất nhiên, tôi đã thấy ông ấy rơi nước mắt kể từ lần đầu chúng tôi gặp nhau, nhưng..

    Nhưng giọng nói này thực sự không hợp với ông ấy.. Cha tôi..

    Có lẽ bởi vì tôi đây là tình huống mà tôi không ngờ đến nên bản thân không thể ngăn được phát ra tiếng.

    "Hic, hic–"

    Tôi hoàn toàn không giật mình – thật sự đó, tôi không ngạc nhiên chút nào đâu! – cuối cùng tiếng nấc cũng ngừng bật ra.

    Dù có thế nào thì cơ thể này vẫn là một đứa bé.

    "Ôi trời, bé út của cha, con bất ngờ lắm sao? Là cha đây, không phải là một người đáng sợ đâu."

    Không, nhưng tại sao cha tôi lại sắp khóc.

    Tôi muốn nói với ông ấy rằng tôi không sợ hãi chút nào. Chỉ là, chỉ là tôi đã quá sững sờ.

    Điều này là thật sao..

    "Anastasia của ta, con đã quên khuôn mặt của cha vì cha không đến thăm con thường xuyên à?"

    Không, cha thật sự nghĩ tôi là cái quái gì vậy?

    Tôi bỗng cảm thấy uất ức.

    Ngay cả khi tôi là một đứa bé, mắt và đầu của tôi vẫn ổn.

    Tôi không nghĩ là mình sẽ quên mặt gia đình mình đâu, cả nghìn năm cũng không quên!

    Đó là một sự hiểu lầm rất bất công.

    Tuy nhiên, cha tôi dường như nghĩ rằng tôi thật sự sợ hãi do đã quên mặt ông.

    Cha tôi, cố xua đi nỗi buồn vì bị con gái sợ, bế tôi lên khéo léo và ổn định một cách đáng ngạc nhiên rồi sau đó bắt đầu vỗ về tôi.

    "Không sao đâu, bé út nhà chúng ta. Là cha đây. Là CHA. Ta không phải là một người đáng sợ, cũng không phải là một con quái vật đâu."

    Tôi thật sự không sợ hãi chút nào. Thật sự đấy.

    Đừng nói là một con quái vật hung ác, ngay cả khi sự hủy diệt đến, tôi vẫn đảm bảo rằng tôi chẳng sợ bất cứ điều gì cả, vì tôi có thể đánh bại tất cả.

    Tất nhiên, tôi chưa thể làm điều đó ngay bây giờ, nhưng chỉ khi tôi lớn lên.

    Cơ thể của em bé rất yếu nên nếu chỉ cần dùng một chút sức lực, nó sẽ nhanh chóng mệt mỏi.

    Tuy nhiên, lời giải thích tuyệt vọng này..

    "Oaa."

    Cơ thể của đứa bé vẫn còn quá non nớt, đã phản bội tôi và phát ra tiếng rên rỉ.

    Thật là bất tiện mà.

    Ngay cả khi tôi cố gắng nói đi chăng nữa thì cơ thể nhỏ bé này thậm chí vẫn chưa thể nói bập bẹ được.

    Cuối cùng tôi luôn phát ra tiếng khóc.

    "Cứ thế này ông ấy sẽ bực mình cho coi.."

    Ông ở đây để chăm sóc tôi, nhưng tôi lại khóc lóc.

    Tôi luôn là một đứa trẻ yên lặng mặc dù có bị bỏ mặc như thế nào vậy mà lại trở nên như vậy làm tôi thấy thật uất ức.

    Cảm giác như mình trở thành một đứa trẻ phiền toái vậy.

    "Ôi, bé út nhà chúng ta. Nấc có gì lạ sao? Không sao đâu, không sao đâu."

    Tuy nhiên, cha tôi đã an ủi tôi như thể ông đã hiểu ra mọi chuyện.

    Đến một lúc nào đó, khi tiếng nấc tự nhiên ngừng lại, ông ấy cẩn thận giao tiếp bằng mắt với tôi và nở một nụ cười rạng rỡ.

    "Bé út nhà chúng ta thật đáng ngưỡng mộ, con biết cách ngăn những cơn nấc của mình rồi nè. Con giỏi nắm nuôn."

    Nấc của tôi tự bắt đầu và nó ngừng theo thời gian thôi, vậy mà đáng khen á?

    Quả nhiên, thật kỳ lạ mà.

    "Lẽ nào tôi.."

    Tôi không sinh ra trong một gia đình toàn những kẻ tự cao tự đại, cho mình làm gì cũng đúng đâu đúng không?

    Tôi vô cùng đau khổ trước người cha thiên thần của mình.

    "Đúng rồi, đã có một người đàn ông như vậy."

    Đó là một trường hợp mà ông ta không thể từ chối yêu cầu của gia đình mình, ông ta đồng ý tất cả yêu cầu của họ rồi cuối cùng lại khiến cả gia đình khuynh gia bại sản.

    Chắc đây là một trường hợp khó khăn mới để kỷ niệm cuộc đời thứ 100 của tôi.

    "Không được, nếu cứ như vậy thì cuộc đời mình sẽ lại dẫn đến địa ngục mất.."

    Tôi đã luôn sống cuộc sống một mình khi còn là một thiếu niên, nhưng tôi biết rất rõ sự bảo đảm an toàn này đáng sợ như thế nào.

    Mục tiêu của tôi là sống vừa đủ ở đây và chết một cách tự do mà không bị làm phiền.

    Sau một hồi suy nghĩ như vậy, tôi cảm thấy mình phải luôn tỉnh táo.

    "Tôi không thích cuộc sống rắc rối khi bận rộn làm việc ở chỗ này và chỗ khác để đắp tiền lo lắng cho một khoản nợ khổng lồ đâu!"

    Tôi không biết liệu ông ấy có biết mối quan tâm của tôi hay không.

    "Anastasia, bé út xinh đẹp nhà chúng ta. Bây giờ con có muốn cha ru con ngủ hông?"

    Cha tôi đã quen với cách nói chuyện như con nít này.
     
    Andhjggg, Sinestria, Ngoctrai25 người khác thích bài này.
  6. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 4

    Chương 1: Giới thiệu về gia đình của tôi (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Có chắc chắn không?"

    "T, tất nhiên, thưa phu nhân. Tôi không bao giờ nói dối về sự an toàn của người khác đâu".

    Năm mươi ngày đã trôi qua kể từ khi cuộc sống thứ 100 của tôi bắt đầu.

    Tôi nghe thấy giọng nói nghiêm túc của mẹ tôi.

    Tôi thức giấc vì âm thanh đó – vì tôi ngủ trong khi được mẹ vỗ về lần nữa – tôi nhìn lên trần nhà với đồ chơi treo nôi đầy màu sắc còn tai thì vểnh lên.

    "Có chắc là con út nhà chúng tôi không có gì kỳ lạ không?"

    Sau đó, tôi cũng nghe thấy giọng nói trầm thấp của cha tôi.

    "Thì ra ông ấy có thể nói với tông giọng khác.."

    Lần đầu tiên tôi nghe thấy một giọng nói trầm thấp mang cảm giác nặng nề như vậy, tôi tự hỏi một lúc có phải mình đã nghe nhầm không.

    Rất khó để gặp cha tôi thường xuyên, nhưng mỗi khi gặp tôi, ông ấy đều khóc hoặc phát ra âm thanh ngọng ngọng.

    Như ba đêm trước.

    "Bé út nhà chúng ta, bây giờ con đã quen với cha chưa? Ui trời, cha sẽ cố gắng đến thăm con thường xuyên nhé?"

    Cha tôi lãng phí vẻ đẹp trai như tượng của mình bằng cách cười hết cỡ và tỏ ra đáng yêu trước mặt tôi.

    "Tôi chưa từng thấy mẹ tôi nói chuyện như vậy."

    Nếu cha là người như mùa xuân thì mẹ là người như mùa đông.

    Với đôi mắt đỏ của bà ấy, đó giống như những viên hồng ngọc đẹp nhất cùng mái tóc đen như mực.

    Nhưng trước mặt tôi, mẹ luôn nói chuyện với một nụ cười dịu dàng và giọng điệu thân thiện.

    Đặc biệt, lời ru mà mẹ thủ thỉ cho tôi ngủ, thật sự rất hay.

    "Ngủ ngon, con yêu của mẹ. Những vì sao sẽ làm sáng bầu trời và ánh trăng bạc sẽ mang đến cho con những giấc mơ đẹp".

    Giọng hát nhẹ nhàng của mẹ tôi cùng giai điệu đầy ấm áp.

    Bàn tay khéo léo vỗ nhẹ vào lưng tôi.

    "Và rồi tôi chìm vào giấc ngủ một cách vô thức."

    Tôi không thể ngăn được cơn buồn ngủ dưới sự vỗ về của mẹ.

    Lúc đầu, tôi thậm chí còn nghĩ rằng đó là vì tôi là một đứa trẻ nên tôi không còn cách nào khác ngoài việc ngủ.

    Tuy nhiên, khi nhìn thấy hai người nhẹ nhàng nói chuyện với giọng nghiêm túc như vậy trước mặt tôi, tôi nghĩ đó hẳn là điều quan trọng.

    Tôi cố nín thở im lặng để không bị phát hiện là đã thức dậy.

    Bởi vì hai người họ đã từng nhận biết rằng tôi thức dậy chỉ bằng tiếng thở của tôi.

    "T, tất nhiên. Thực sự không có gì kỳ lạ cả. Thưa phu nhân, chủ nhân."

    "Hừm."

    Cha tôi có vẻ khó chịu với giọng điệu ngần ngại của người đàn ông đó.

    "Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?"

    Và người đàn ông đó là ai?

    Anh ta là một người lạ mà tôi hiếm khi gặp.

    Bởi vì dường như không ai ngoài một vài người hầu được chỉ định và các thành viên trong gia đình có thể vào phòng cho trẻ sang trọng và rộng lớn đã được chuẩn bị cho tôi.

    "Tôi đã làm việc với tư cách là bác sĩ của công tước trong hơn 10 năm. Tôi có thể nói vậy từ những kinh nghiệm của mình."

    Thì ra là một bác sĩ.

    Và một điều nữa, tôi phát hiện ra rằng đây là một gia đình công tước.

    Tôi không biết địa vị của họ vì tất cả đều gọi bố mẹ tôi là 'chủ nhân' và 'phu nhân'.

    "Điều đó có thể sẽ rắc rối hơn một chút.."

    Trớ trêu thay, tôi thường thoải mái hơn khi tôi được sinh ra như một đứa trẻ bị bỏ rơi trên đường phố.

    Tôi không gặp vấn đề gì với việc sống sót vì những khó khăn mà tôi đã trải qua, và không có người nào quan tâm nhiều đến tôi khi là một đứa trẻ trên đường phố.

    Chỉ cần sống có chừng mực, rồi sử dụng sức mạnh của mình trong thời kỳ hủy diệt, sau đó chết là kết thúc.

    "Nếu sinh ra là một quý tộc thì sẽ vướng vào những việc phiền phức một cách kỳ lạ."

    Tôi đã được dạy một số điều khi bị bỏ mặc vào kiếp trước.

    "Thậm chí có khả năng mình sẽ bị bắt vì bố mình quá tốt bụng?"

    Vốn dĩ những người như vậy thường dễ gặp nghịch cảnh và khó khăn hơn mà.

    Tôi thở dài trong lòng, nhớ lại tất cả những trường hợp dở khóc dở cười trong đầu.

    Nhưng.

    "Cô út chỉ là ngoan ngoãn thôi, hoàn toàn khỏe mạnh!"

    Hử?

    Bây giờ đang nói về tôi đó hả?

    Tôi chớp mắt trước sự thật bất ngờ.

    "Anh có dám chắc là bộ não của mình sau 10 năm còn sử dụng được không?"

    Vâng?

    Khi tôi đang nghi ngờ đôi tai của mình thì giọng nói của cha tôi lại vang lên câu nói đó.

    "T, tất nhiên là không! Từ trước đến nay tôi đều làm hết sức–."

    "Vậy thì tại sao con út nhà chúng tôi lại không khóc cũng không cười như thế?"

    Một lần nữa, tôi lại ngơ ngác thốt lên trong lòng.

    "Không, bây giờ ông ấy đang nói cái quái gì thế?"

    Đó là một câu hỏi vượt xa số lượng kịch bản mà tôi có trong đầu.

    "Con của tôi đau ở đâu đó mà anh không đủ năng lực để phát hiện ra nó!"

    Cha tôi nhỏ giọng bày tỏ sự tức giận, đề phòng tôi tỉnh giấc.

    "Không, tại sao lại đi buộc tội một bác sĩ vô tội vậy chứ. Cha."

    Mặc dù ở xa một chút, nhưng tôi có thể tưởng tượng lúc này bác sĩ phải bối rối như thế nào.

    "Em bé không khóc thì không tốt sao?"

    Thỉnh thoảng mình còn phát ra âm thanh lải nhải nữa.

    Mặc dù đó là vì tôi muốn nói điều gì đó.

    Tôi đã cố gắng nói điều gì đó nếu tôi có thể nói bập bẹ, nhưng bởi vì hiện tại chỉ có tiếng khóc phát ra nên tôi đã không cố gắng lên tiếng nói trong những ngày này.

    Còn về việc cười..

    ".. Nếu không có cảm tình với nhau thì tôi cười họ cũng sẽ đâu có ưa."

    Tôi cảnh giác với họ, nhưng cũng lo ngại.

    Đã gần hai tháng sau khi tôi chào đời, gia đình tôi không chỉ nuôi tôi một ngày.

    Tôi cũng có mắt nhìn.

    Tất nhiên, khi sinh ra tôi đã nghĩ chưa chắc mình đã được sinh ra trong một gia đình tốt đẹp bình thường.

    Tuy nhiên, tôi không vặn vẹo đến mức coi thường tất cả lòng tốt mà họ thể hiện lúc này.

    Ý tốt thì cứ tiếp nhận và đáp lại, còn chuyện tồi tệ xảy ra thì đáp trả lại là được.

    "Dù sao thì họ cũng sẽ không thể làm tổn thương tôi một cách triệt để được."

    Dù còn trong cơ thể của một đứa trẻ nên sẽ khá rắc rối nếu tôi sử dụng sức mạnh của mình, nhưng không phải là không thể sử dụng nó.

    Nên tôi đã cố tình vô cảm như vậy.

    "Tất nhiên, điều kỳ diệu như vậy sẽ không xảy ra, nhưng.."

    Chỉ có một điều.

    Vì họ thực sự là những người tốt, nếu họ cư xử như một gia đình thân thiện cho đến phút cuối cùng vậy thì..

    "Tất cả chúng tôi có thể sẽ cùng có kết thúc đau thương."

    Thậm chí còn hơn thế nếu bố tôi là một người đàn ông quá tốt như tôi nghĩ và nếu mẹ tôi là một người tốt như cách tôi đã thấy cho đến nay.

    "Tôi sẽ chết trước khi tôi 20 tuổi."

    Đó là một định mệnh tất yếu mà tôi không thể tránh khỏi.

    Có phải tôi đã quá dễ dàng từ bỏ cuộc sống của mình không nhỉ.

    Nhưng đó là vì thực tế là tôi đã sống trong một thời gian dài và nhận ra rằng đấu tranh cũng không có ích gì.

    Và..

    "Tôi không muốn nhìn thấy khuôn mặt của một người tốt đau khổ một lần nữa.."

    Đó chỉ là một trong rất nhiều kiếp sống của tôi.

    Người duy nhất đã dành tình cảm cho tôi, người đó đã bảo tôi đừng đi và rơi nước mắt vì sự hy sinh của tôi.

    Đó là một kỷ niệm xa vời, nhưng vì người đó là duy nhất nên điều đó đọng lại trong kí ức của tôi một cách đau đớn hơn.

    "Có thể có một cách khác, vì vậy–."

    Người đó thậm chí không phải là thành viên trong gia đình.

    Đó chỉ là một người lạ mà tôi đã thoáng gặp trong một năm.

    Trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, chúng tôi đã gắn bó và thương cảm cho nhau.

    "Nhưng nếu cha mẹ tôi giống như người đó.."

    Thà rằng tôi là người duy nhất chịu tổn thương.

    Bởi vì tôi đã quen rồi.

    Nhưng, tôi không muốn người khác bị tổn thương.

    Thà rằng là những kẻ vô liêm sỉ như kiếp thứ 99 thì chia xa một cách đau thương cũng không sao cả.

    "Đó là lý do tại sao tôi không cười.."

    Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng họ lại quan tâm đến điều đó nhiều như vậy.

    "Thực sự kỳ lạ."

    Điều đó thậm chí còn đẩy một người đàn ông bình thường vào bờ vực mất việc.

    Bác sĩ nói với cha tôi bằng một giọng run rẩy.

    "Đó là sự thật, tôi sẵn sàng đánh cược mọi thứ của mình. Cô út thực sự rất khỏe mạnh!"

    "Vậy thì tôi có nên bỏ cái đầu vô dụng đó đi không?"

    Ôi chao..

    Cha tôi có phải là người như vậy sao?

    "Không còn cách nào khác mà."

    Tôi không khóc thành tiếng vì tôi đã có quá nhiều kinh nghiệm với những nhát kiếm trên cổ.

    Nhưng ngay cả như vậy, tôi không thể cứ để người khác ngoạm cổ.

    Tôi dồn sức vào bụng.

    Nếu tôi cố nói điều gì đó, dù sao thì nó cũng sẽ phát ra như một tiếng khóc.

    Tôi hét lớn.

    'Tôi thực sự khỏe mạnh! Đừng bắt nạt người vô tội! "

    Tất nhiên, âm thanh thực sự phát ra.

    " Uwaaaah–! "

    Đó là tiếng một đứa trẻ khóc.

    " Ôi trời. Con út của tôi. Giọng nói của cha làm con giật mình hả? "

    " Anastasia, mẹ ở đây. Thức dậy mà không thấy ai làm con hoảng sợ sao? "

    Cha mẹ tôi, những người đã hành động như thể họ sẽ ăn thịt bác sĩ một lúc trước, chạy đến với tôi một cách quen thuộc.

    Trong khi đó, tôi hơi yên tâm khi nghe bác sĩ thở phào nhẹ nhõm như được tha tội.

    Mặc dù..

    " Em bé nhà chúng ta, thì ra có giọng nói to rõ và hay như vậy. "

    " Bố cũng muốn nghe giọng nói của con thôi. Không có ý làm con sợ đâu ".

    Tôi hơi xấu hổ về việc bố mẹ tôi hành động như thể họ đang thực sự cố gắng xoa dịu một đứa trẻ đang khóc nhưng,

    Tôi cảm thấy thật kỳ diệu.

    ".. Từ trước đến nay, việc khóc lóc ầm ĩ như thế này luôn gây ra những điều tồi tệ. "

    Từ cuộc sống đầu tiên bình thường nhất, sau đó là luôn luôn..

    " Sao lại khóc, nếu tự ngã thì tự đứng dậy đi chứ. "

    " Nhức tai quá đấy. Có nên giết nó đi không nhỉ? "

    " Thưa Thánh nữ, âm thanh của đứa bé chừng này thì ngài có nghĩ rằng nó có đủ sức mạnh tâm linh không? "

    Đó là những gì đã xảy ra nhưng..

    " Tại sao họ lại trông hạnh phúc khi một đứa trẻ đang khóc như vậy? "

    Với một khuôn mặt nhẹ nhõm như thể đó là điều đáng vui mừng..

    Tôi cảm thấy có thứ gì đó ấm nóng trào lên từ dạ dày đến cổ họng.

    Một cảm giác xa lạ đầy nước mắt vô tình trỗi dậy.

    " Uwah, hing.. "

    Có lẽ lý do là vậy, tiếng khóc không chỉ là tiếng kêu gào lớn nữa mà là tiếng thút thít lọt ra ngoài.

    " Được rồi, được rồi. Con út nhà chúng ta. Không sao đâu. Bố mẹ sẽ bảo vệ con."

    Mẹ tôi hôn lên trán tôi và vỗ nhẹ vào lưng tôi.

    Khi tôi cảm thấy mắt mình nhấp nháy, lần nữa trước sự đụng chạm ấm áp, tôi không chống cự nữa và chỉ đặt mình lên vai mẹ rồi thiếp đi.
     
    Ngoctrai, Sunkii, Linh Chip20 người khác thích bài này.
  7. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 5

    Chương 1: Giới thiệu về gia đình của tôi (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "A, bực mình quá đi."

    Hôm đó, tôi nghĩ rằng vụ án 'cố ý giết bác sĩ' đã kết thúc tốt đẹp rồi.

    Không giống tôi bình thường lắm nhưng tôi thấy cảm động một cách kỳ lạ khi bác sĩ được sống.

    Nhưng cha mẹ lại ngoài sức tưởng tượng của tôi.

    "Tuy nhiên, chúng ta không thể chắc chắn về sức khỏe của con út nhà mình chỉ bằng lời nói của một người được."

    "Đúng vậy. Thưa phu nhân, dù sao tôi cũng là một bác sĩ nổi tiếng nên tôi có thể gọi tất cả các linh mục đến xem".

    Như thể đó là cơ hội được họ chờ đợi từ lâu, tôi phải gặp 10 bác sĩ và thậm chí cả một linh mục.

    "Không cần lo lắng quá nhiều đâu ạ. Chỉ là vì Chúa rất yêu quý tiểu thư út nên mới sinh ra là một em bé hiền lành như vậy".

    Chỉ sau khi một vị linh mục cấp cao đến và nói với họ điều này thì cha mẹ tôi cuối cùng cũng yên tâm.

    "Có vẻ như tôi phải khóc lớn ít nhất một lần một tuần."

    Bất cứ khi nào tôi gặp một người lạ, tôi cảm thấy như mình bị mất năng lượng.

    Bởi vì tôi là một đứa trẻ sơ sinh.

    Ngay cả khi linh hồn đã đạt đến lần đầu thai thứ 100, thì bản thân cơ thể này cũng hoàn toàn mới, nên sự mệt mỏi và các giác quan cũng hoàn toàn non nớt.

    "Vậy nên nếu muốn làm gì thì phải nỗ lực lớn lên trước đã."

    Dù sao thì đã tích lũy sức mạnh đến vậy rồi thì phải xử lý được bất tiện này chứ.

    Tôi cảm thấy muốn thực hiện một cuộc đối chất với người đã khiến tôi như thế để bắt hắn xử lý.

    Tất nhiên, nếu gặp được thì tôi sẽ nói một điều rằng đừng tái sinh tôi nữa.

    Dù sao đi nữa thì nhờ mọi người cùng đồng tâm nhất trí hét lên 'Không có gì bất thường đâu', bác sĩ chăm sóc đã có thể bảo đảm được công việc và cổ của mình một cách an toàn.

    Chắc hẳn ông ấy đã bị giam ở đâu đó cho đến khi cuộc kiểm tra 10 người kết thúc, và chỉ sau khi mọi kiểm tra đã hoàn thành, ông ấy mới đến gặp tôi và cúi đầu.

    "Tất cả là nhờ tiểu thư. Nếu tiểu thư không khóc đúng lúc đó thì vợ con tôi đã lầm vào cảnh mất cha, mất chồng rồi".

    Ông ấy rơm rớm nước mắt nói, chắc ông ấy là người nhạy cảm.

    Khi nghe những lời đó, tôi đã thấy khá tự hào.

    Ngay cả hành động đó không giống như con người tôi, nhưng nhờ đó, tôi đã có thể bảo vệ một gia đình thân thiện và hòa thuận.

    Khóc thành tiếng là một cái giá quá rẻ so với điều đó.

    Mặc dù, theo tôi nghĩ đó là một hành động nguy hiểm đến tính mạng tôi.

    "Một gia đình hòa thuận phải được bảo vệ."

    Mặc dù đã trải qua rất nhiều đời, nhưng ảnh hưởng của cuộc sống đầu tiên của tôi vẫn rất lớn.

    Đó là lý do tại sao, trải nghiệm ở kiếp này là lần đầu tiên.

    Chà, trong cuộc đời thứ 100 của tôi, thật đáng ngạc nhiên, lần đầu tiên tôi trải qua nhiều điều mới như vậy.

    Đã ba tháng trôi qua kể từ khi tôi chào đời.

    Tôi vẫn còn ít hiểu biết về gia đình này hay thế giới này đang ở trạng thái nào nữa.

    Đó là nhờ gia đình đối xử triệt để với tôi như một đứa trẻ sơ sinh.

    "Thực sự, không biết đây là điều tốt hay điều xấu nữa.."

    Đó là cuộc đời thứ 100 của tôi, đã ba tháng trôi qua và tôi vẫn chưa thể lập kế hoạch cho cuộc đời mình.

    * * *

    "Em gái ơi! Em dậy chưa?"

    Khi tôi thức dậy sau giấc ngủ một lần nữa, tôi đối mặt với một cô gái với mái tóc màu hồng giống kẹo bông gòn trên nôi.

    "Hehe, chị đến rồi nè! Anastasia, em có biết chị không?"

    "Tôi biết rất rõ, đây là Laurentia, chị gái hơn tôi ba tuổi."

    Tôi đã nghe nó hàng chục lần, làm sao tôi có thể quên được.

    Từ ngày được phép vào phòng này, ngày nào chị ấy cũng đến gặp tôi.

    Mặc dù có những ngày chúng tôi không thể gặp nhau vì tôi đã ngủ.

    "Em gái của tôi? Thật á?"

    Ấn tượng của tôi về cô ấy khi chúng tôi gặp nhau lần đầu là một người rất mạnh mẽ.

    Tiếng hét khiến tôi hơi căng thẳng.

    Bởi vì tôi đã thấy rất nhiều anh chị em ghen tị với những đứa em của họ.

    "Thiệt sao, em gái tôi thiệt á? Sao dễ thương quá dậy trời?"

    Tuy nhiên, chị gái tôi hỏi đi hỏi lại người giúp việc câu đó, và chạy quanh phòng với hai tay giơ lên như thể đang rất phấn khích.

    "Tôi cũng, có em gái rồi! Lara cũng có một em gái xinh đẹp rồi!"

    Chị ấy cũng là kiểu người mà tôi gặp lần đầu trong gần 2.000 năm cuộc đời của mình.

    Dù chỉ còn nhỏ nhưng, làm thế nào mà có thể ngây thơ như vậy được nhỉ?

    Điều tuyệt vời hơn nữa là chị ấy luôn nở nụ cười trên môi.

    Tôi chưa bao giờ thấy ai thể hiện niềm vui bằng cả cơ thể của họ như thế.

    Như thường lệ, chị gái tôi, người đến thăm hôm nay, dựa vào nôi và đôi mắt xanh lục của cô ấy còn xanh hơn so với cha cô ấy, đang lấp lánh nhìn tôi.

    "Nhìn kìa, ui trời, chị gái mang bánh pudding cho Shasha của chúng ta sao?"

    Chị ấy nói một cách tự hào, vuốt ve trán tôi rất cẩn thận với cách phát âm chuẩn hơn ngày thường.

    Trong vài ngày qua, chị ấy đã đặt biệt danh cho tôi và vui vẻ gọi tôi là Shasha.

    Vì chị ấy là Lara mà, nên nếu tên tôi là Shasha thì nghe nó sẽ giống nhau như một bộ vậy.

    "Ôi, tiểu thư tỉnh rồi sao?"

    Cô hầu gái mỉm cười hỏi trước sự náo động của chị gái tôi.

    "Ừm! Shasha của chúng ta đã tỉnh! Thấy chưa, thấy chưa."

    [Chỗ nãy do nói ngọng nên hầu gái nghe không hiểu nha]

    "Vâng?"

    "Tôi muốn đưa bánh pudding Shasha!"

    Tôi cảm thấy môi mình khẽ giật trước những lời đó.

    "A, người này mới thực sự là một người nguy hiểm."

    Mặc dù tôi đang ở trong cơ thể của một đứa trẻ, nhưng linh hồn của tôi đã lặp lại cuộc sống thiếu niên 99 lần cho đến nay.

    Chị gái tôi là người khiến tôi muốn cười mà không nhận ra, có vẻ tôi thực sự có thể thư giãn trong giây lát.

    Vì chị ấy rất trẻ con.

    Có lẽ đó là lý do tại sao, mặt khác, tôi cũng lo lắng sợ tiếp theo đó mình sẽ phải thất vọng.

    "Tiểu thư, cô út chưa thể ăn được bánh pudding."

    "Tại sao vậy? Nó cực kỳ, cực kỳ ngon mà?"

    Chị gái tôi hỏi với giọng thể hiện rằng cô ấy thực sự không hiểu.

    "Bởi vì cô út vẫn còn là một đứa trẻ sơ sinh."

    "Trẻ sơ sinh không thể ăn bánh pudding sao?"

    "Vâng."

    ".. Lara đã cố nhịn và mang nó cho Shasha vậy mà."

    Giọng nói dần trở nên ủ rũ.

    Sau đó cô hầu gái an ủi chị gái tôi và nói.

    "Nếu tiểu thư ăn nó thì cô út cũng sẽ vui thôi."

    "Đúng đúng.'

    Trong lòng tôi rất thông cảm cho người giúp việc.

    Dù sao thì tôi cũng không thể ăn được và ngay cả khi tôi có phần bánh pudding của mình, tôi cũng sẽ đưa nó cho chị gái của mình.

    Bởi vì chị ấy rất thích nó mà.

    " Nếu Lara ăn một mình, Shasha có thể sẽ khó chịu. "

    " Tại sao? "

    " Bởi vì lúc Lara bị ốm, chỉ được ăn súp thôi. "

    " Vâng. "

    " Tôi không thể ăn được Sherbet, vì vậy tôi đã rất buồn. "

    [Sherbet là món tráng miệng đông lạnh được làm từ sữa và trứng, có màu giống như kem.]

    Chị gái tôi thì thầm với một giọng u ám như thể cô ấy đang đắm chìm vào nỗi buồn khi nghĩ về khoảng thời gian đó.

    " Đó là lý do tại sao, tôi sẽ không ăn đâu. "

    " Không, trời ạ, tôi bảo chị ăn đi mà? "

    Tôi không phải là một đứa trẻ sẽ khó chịu chỉ vì không thể ăn bánh pudding.

    Tôi vẫy vẫy tay, tha thiết mong cô hầu gái hiểu ý tôi.

    Trong một khoảnh khắc, như thể có một sự mặc khải từ thần linh, trong lòng tôi bỗng suy tính có nên nói chuyện với cô hầu gái hay không.

    " Tiểu thư, tôi đã ở với cô út từ khi cô ấy mới sinh ra phải không? "

    " Ừm! Nhưng Shasha thích tôi hơn! Bởi vì tôi là chị gái của em ấy mà ".

    Cô hầu gái nở một nụ cười dịu dàng trước những lời mà chị ấy tự hào hét lên.

    Không, tôi cũng gần như bật cười.

    " Vâng, tuy nhiên, vì tôi ở gần cô ấy nên tôi biết một chút về cảm xúc của cô út đó. "

    Cô hầu gái mở lời như muốn xoa dịu chị gái tôi.

    " Cô út muốn tiểu thư Laurentia được ăn những món ngon đó. "

    ".. Có thật hông? "

    " Tất nhiên. "

    Tôi hoàn toàn đồng ý với lời nói của người giúp việc.

    Sau đó, đột nhiên, chị gái nghiêng về phía nôi của tôi.

    " Chị thực sự có thể ăn bánh pudding hẻ? "

    Đó là một hành động bất ngờ.

    Tôi đã định vẫy vẫy tay để bày tỏ cảm xúc của mình rằng không sao đâu nhưng.

    " Khụ, khụ. "

    Đó là một tiếng ho nhỏ phát ra.

    " Ôi trời! Shasha của chúng ta có vẻ bị ốm! Chúng ta phải làm gì đây? "

    " Ôi không, tiểu thư thấy lạnh sao? "

    Cả hai hành động như thể có một điều gì đó lớn lao ập đến vậy.

    Nó chỉ là, chỉ là một tiếng ho nhẹ thôi mà!

    Ngôi nhà này thực sự quá ồn ào với những thứ bình thường.

    Cô hầu gái kiểm tra xem độ nóng của đồ giữ nhiệt đã giảm chưa, và với vẻ mặt nghiêm túc, cô bảo người giúp việc khác gọi bác sĩ đến.

    Còn chị gái tôi thì..

    " Chị, chị sẽ cho em mượn con hươu! "

    Sau đó, chị gái tôi, người đang ôm chặt con thú bông hình hươu của mình, kiễng chân lên và đặt con búp bê vào nôi của tôi.

    " Không được, tiểu thư à. Nếu không có cái đó, tiểu thư sẽ không thể ngủ được vào ban đêm mà ".

    " Không sao đâu, Shasha là em gái của tôi! Bởi vì tôi là chị lớn nên tôi sẽ cho em. "

    Không cần phải cho đâu.. Thật sự..

    Tôi biết rất rõ rằng chị gái tôi đã gắn bó với con thú bông đó đến mức nào.

    Đó là con thú bông mà chị ấy đã luôn ôm ở mọi nơi mà mình đến.

    Tôi quyết định bày tỏ sự từ chối của mình vì một đêm yên bình của một đứa trẻ và vì một mục đích.

    " Đừng tốt với tôi. "

    Tôi đã quen với điều đó rồi.

    Một mục đích khác là tách khỏi họ.

    Tôi quyết định thể hiện mục đích của mình bằng cả cơ thể.

    " Hư, huhu.. Oaaaa. "

    Tất nhiên nó chỉ nghe như tiếng thút thít.

    Tôi cảm thấy có một chút dằn vặt lương tâm.

    Bởi vì chị ấy có thể nghĩ rằng tôi không thích con thú bông của chị ấy và trái tim dịu dàng của chị gái tôi có thể bị tổn thương.

    Tôi cảm thấy tội lỗi hơn cả khi tôi xáo trộn cả thế giới với tư cách là một nhân vật phản diện.

    Chị gái tôi thấy tôi khóc và chị ấy cũng rơi nước mắt hỏi.

    " Shasha, em không muốn con hươu của chị hả? "

    Hiệu quả tuyệt vời vì tôi hiếm khi khóc quấy.

    " Tôi nên làm gì? Shasha đang khóc. Em ấy không thích con hươu của tôi ".

    Lần đầu tiên thấy tôi nhõng nhẽo, chị tôi tái mặt và giậm chân.

    Cô hầu gái cũng bối rối trước tình huống bất ngờ.

    Tôi cảm thấy rằng cô hầu gái, người này giờ vẫn luôn nói chuyện trìu mến với chị gái tôi, giờ lại không biết phải nói gì.

    " Được rồi, theo cách này, chị ấy sẽ bắt đầu không thích tôi. "

    Mặc dù hơi tiếc vì tôi sẽ không được gặp một người chị dễ thương như vậy thường xuyên nữa.

    Tuy nhiên, nếu phá vỡ tình cảm vào lúc còn nhỏ như vậy thì sau này chị ấy sẽ cảm thấy thoải mái hơn khi tôi đi.

    Nhưng mà.

    " Vậy thì em thích thỏ không? Hay là hổ? "

    Không giống với vẻ ngoài mềm mại như kẹo bông gòn, chị gái tôi kiên cường không chịu từ bỏ.

    " Chị sẽ cho em mọi thứ! Nên đừng khóc mà, nha? "

    Đó là một giọng nói độc đáo và đáng yêu.

    Sau đó, chị ấy lấy tay che mặt và mở nó ra.

    " Shasha, nhìn chị nè! "

    Chị ấy làm một biểu cảm mà chị ấy nghĩ thật hài hước – mặc dù đối với tôi đó chỉ là một biểu cảm dễ thương – và thể hiện nó.

    Thấy vậy, tôi cảm thấy môi mình nhột nhột hết cỡ.

    " Ồ-! Ồ-! "

    " Có chuyện gì vậy, tiểu thư? "

    " Shasha, Shasha cười! "

    Từ trước đến nay tôi cố nhịn rất tốt, nhưng đó thật sự là một cuộc tấn công lớn không thể chịu đựng được.

    " Tiêu rồi."

    Nhưng tôi có thể làm gì chứ.

    Vốn dĩ, gió lạnh không thể thắng được mặt trời ấm áp mà.
     
  8. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 6

    Chương 1: Giới thiệu về gia đình của tôi (5)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trước khi làm điều gì đó thì tôi nên suy nghĩ nhiều hơn.

    Tôi nghiêm túc suy nghĩ khi thấy mọi người đến và đi trước nôi của mình.

    "Tôi có đang quá thoải mái không?"

    Có lẽ tôi đã tự mãn vì không có ai nguy hiểm chĩa lưỡi dao về phía mình.

    Nhưng nhìn thấy chị tôi cười thật sự quá dễ thương.

    Đừng nảy sinh tình cảm. Đó là nguyên tắc số một mà tôi đã học được trong nhiều kiếp của mình.

    Dù tôi không bước qua được tuổi 20, nhưng tôi biết rằng tình cảm đơn phương chỉ đem lại đau khổ mà thôi.

    Khi kiếp sống của tôi chỉ mới dừng lại ở một con số, tôi đã cố gắng hết sức để sống với hy vọng.

    "Đối với những người đã coi tôi là một con quái vật, tôi biết rằng dù tôi có cố gắng đến đâu, họ cũng sẽ không chăm sóc tôi."

    Không, đúng hơn, tôi sẽ phải đối mặt với một tình huống khắc nghiệt hơn với tình cảm đó là trở thành một vật thế chấp.

    Vì vậy, việc không cho hay nhận tình cảm của người khác đã trở thành một nguyên tắc thận trọng của tôi.

    Tuy nhiên..

    "Tôi chưa bao giờ thấy ai thể hiện tình cảm như thế này với mình.."

    Mặc dù tôi sinh ra đã phải cảnh giác với điều này điều kia, nhưng tôi không biết rõ về tình huống này lắm.

    Việc chị gái tôi nhìn thấy tôi cười nhờ trò "Peek-a-boo" dường như đã lan truyền nhanh chóng.

    "Tiểu thư, nhìn đây nè! Ú òa!"

    "Tôi có thể làm một khuôn mặt kỳ lạ hơn nữa! Hãy nhìn tôi đây!"

    Những người hầu gái dường như đang đặt ra thử thách làm ra vẻ mặt kỳ dị có một không hai cho tôi xem vậy.

    Không, không chỉ là những người hầu gái.

    Kể cả bác sĩ đã đến khám cho tôi thường xuyên cũng..

    "Hừm, hừm. Con gái tôi khi còn nhỏ, nhìn thấy tôi làm mặt như thế này, ngay cả lúc đang khóc nó cũng sẽ bật cười".

    Với vẻ mặt đầy mong đợi, ông ấy làm vẻ mặt buồn cười với cả cơ thể.

    Tất nhiên, cha tôi cũng tham gia.

    "Bé út của chúng ta, hãy nhìn vào cha~!"

    Thật là lãng phí một khuôn mặt trang nghiêm và đẹp trai hết mức.

    Tất nhiên, mọi người đều thất bại trong việc mang lại tiếng cười cho tôi.

    ".. Tôi không cố ý làm họ phiền lòng như vậy."

    Tất nhiên, tôi đã nhịn cười được một chút.

    Bởi vì chúng ta cần phải bớt tình cảm hơn.

    Tôi ban đầu không thể hiện cảm xúc của mình nhiều như vậy.

    Từ kiếp sống đầu đã như vậy rồi, tôi càng sống, đời lại càng buồn hơn.

    Tôi nghĩ rằng từng người họ sẽ buông tôi ra ngay trước khi kết thúc luân hồi khiến tôi vui buồn lẫn lộn.

    Tôi không muốn sống lâu, nhưng tôi cũng không muốn từ bỏ.

    Vì vậy, đã có lúc tôi muốn họ quấy rối tôi dai dẳng hơn.

    Dù sao, với tôi, những người ở đây đều độc đáo và thú vị.

    "Thông thường, mọi người sẽ tức giận khi họ cố gắng và kết quả không theo ý muốn."

    Họ mong đợi theo cách họ muốn và tức giận theo cách họ muốn.

    Tôi đã thấy rất nhiều người như vậy.

    Nhưng những người ở đây..

    "Quả nhiên tôi không giỏi bằng tiểu thư Laurentia! Tôi sẽ luyện tập nhiều hơn nữa!"

    "Hừm, hừm. Tôi phải thử nghiệm với con gái nhiều hơn nữa."

    "Tôi sẽ phải nhờ Laurentia dạy lại cho tôi."

    Không khỏi thất vọng khi tôi không cười, họ nghiên cứu thêm những khuôn mặt hài hước khác.

    Nhờ vậy, tôi ngày càng khó nhịn cười hơn.

    "Còn có thể nói những người này không có tình cảm sao?"

    Khi cố gắng kìm lại nụ cười của mình, tôi cũng có ý nghĩ rằng nó dường như không ảnh hưởng nhiều đến họ.

    Tôi vặn vẹo tay chân hết cỡ, tôi có thể phải lập nhiều kế hoạch khác nhau, trong lòng tôi nảy ra những hy vọng không giống như tôi bình thường..

    * * *

    Tôi nghe thấy một giọng nói nhỏ.

    Đó là một giai điệu nghe tương tự như giọng mẹ tôi, nhưng nó nghe vừa trẻ trung vừa nhẹ nhàng.

    Khi tôi từ từ mở mắt ra như thể bị ma nhập, tôi nhận ra chủ nhân của giọng nói đó là ai.

    "Em dậy chưa, Anastasia?"

    Đó là Damian, anh trai hơn tôi năm tuổi.

    Mái tóc vàng hồng gọn gàng và đôi mắt xanh ô liu, đậm hơn một chút so với chị gái và cha, phù hợp với bầu không khí tĩnh lặng đặc trưng của anh ấy.

    "Em không khóc ngay cả sau khi thức dậy. Làm sao Anastasia của chúng ta lại ngoan ngoãn như thế này".

    Anh trai tôi mỉm cười với vẻ không giống một đứa trẻ sáu tuổi, và đưa bàn tay nhỏ của mình lên trán tôi.

    "Anh đã rất lo lắng, vì mẹ nói rằng em đã bị sốt ngày hôm qua."

    Đó là một cơn sốt nhẹ thường gặp ở trẻ sơ sinh.

    Tất nhiên, cả ngôi nhà hôm đó là một mớ hỗn độn suốt đêm.

    Bác sĩ chạy ngay đến chỗ tôi và cho tôi thuốc hạ sốt, và mẹ không rời khỏi tôi cả đêm.

    "Con yêu của mẹ, sao con lại tội nghiệp như thế này, chúng ta phải làm gì đây. Mẹ thà là người đau đớn thay con.."

    Cùng với những lời tử tế mà lần đầu tiên trong đời tôi được nghe.

    "Thực sự, những người ở đây bảo vệ quá mức.."

    Bảo vệ quá mức cuộc sống của tôi.

    Tôi nghĩ rằng đó là một từ không hợp với tôi.

    "Tôi sẽ không bao giờ chết như thế.."

    Tôi thích từ không phù hợp với cuộc sống của tôi, mặc dù nó hơi khó xử.

    Thậm chí hơn thế nữa, đó là một trải nghiệm có thể sẽ không bao giờ xảy ra nữa.

    Đã hơn một tháng kể từ khi tôi được sinh ra và bắt đầu sống trong ngôi nhà này.

    Lúc này, tôi quyết định chỉ chấp nhận những điều tốt đẹp mà tôi đang có.

    Tôi không đủ kiên trì để liên tục cảnh giác và nghi ngờ chúng.

    "Tôi sẽ coi nó như là kỷ niệm 100 kiếp sống đi."

    Có lẽ tôi đang được nghỉ ngơi sau khi bị điên cuồng đẩy vào một cuộc sống rác rưởi 99 lần.

    Không, tôi cũng không biết điều gì sẽ xảy ra trong kiếp sống này.

    Tất cả những điều này có thể là khúc dạo đầu cho sự bất hạnh lớn.

    "Đó là lý do tại sao, tốt hơn là hãy để những điều tốt đẹp được để nguyên như vậy."

    Vì vậy, tôi không hối tiếc về sau.

    Đó cũng là một quy luật mà tôi đã khắc sâu vào xương tủy trong suốt nhiều kiếp của mình.

    Bất hạnh sẽ luôn xảy ra, vì vậy chúng ta đừng quá an tâm mà hãy tận hưởng những điều tốt đẹp khi nó vẫn còn tốt đẹp.

    Vì cuộc đời tôi quá ít thứ gọi là may mắn.

    Ngay cả khi đó là tên của một anh hùng hay một gia đình công tước.

    Mặc dù tôi đã trải qua bất hạnh trong một thời gian dài nhưng.

    "Sự thật rằng cha tôi là một người tốt.. dường như chỉ đối với gia đình thôi."

    Khi tôi thấy ông ấy làm như vậy với bác sĩ, tôi nghĩ rằng mình sẽ không phải lo lắng quá nhiều.

    Gia đình..

    Đúng như dự đoán, tôi cũng không thể tin rằng mình đang ở trong hàng rào bảo vệ đó.

    "Anastasia của chúng ta, em đang nghĩ gì vậy?"

    Khi tôi vừa suy nghĩ về kế hoạch cuộc đời mình trong một thời gian dài vừa vặn vẹo, anh trai tôi khẽ mỉm cười và hỏi.

    "Sao khuôn mặt lại nghiêm túc như vậy."

    Anh trai tôi vừa nói vừa vỗ nhẹ vào cái má mềm mại của tôi.

    "Anh trai mang quà đến cho em đây, được chứ?"

    Quà?

    Tôi chớp mắt và nhìn chằm chằm vào anh trai mình.

    Có lẽ anh ấy chấp nhận điều đó như một biểu hiện của sự mong đợi, anh trai tôi nhếch khóe miệng và chìa ra phía trước.

    "Đó là búp bê hổ của anh."

    Huh?

    <Art minh họa đây. Dễ thương quá trời! >


    [​IMG]

    Tôi đã rất xấu hổ khi nhìn thấy anh trai mình lắc lư con búp bê của mình một cách ngượng ngùng.

    "Đó là con búp bê yêu thích của anh trai tôi.."

    Tất nhiên, anh ấy không phải lúc nào cũng mang theo nó như chị gái tôi.

    Anh trai tôi đã rất trưởng thành, không giống với độ tuổi, và anh ấy đã được giáo dục để trở thành người kế vị của công tước.

    Anh ấy trưởng thành đến mức khi chị gái tôi viết nguệch ngoạc trong cuốn sách của anh ấy, anh cũng không tức giận mà hỏi tại sao.

    "Tại sao em lại muốn viết nguệch ngoạc trên cuốn sách mà anh đã đọc?"

    "Anh dường như đang gặp khó khăn với cuốn sách này nên.. Nếu làm như vậy, anh trai cũng có thể nghỉ ngơi."

    "Vậy là Laurentia của chúng ta muốn anh nghỉ ngơi, phải không? Nhưng không sao đâu. Bởi vì anh thích sách. Vì vậy, nếu em muốn chơi với anh, em có thể yêu cầu anh chơi thay vì làm phiền cuốn sách nhé?"

    Tôi có thể nghe thấy mọi thứ rõ ràng vì nó xảy ra bên cạnh nôi của tôi, nhưng tôi không thể không nghi ngờ đôi tai của mình.

    Trên đời này làm sao có một đứa trẻ sáu tuổi có một trái tim rộng lớn như vậy.

    Không, ngay cả một nguwoif 16 tuổi cũng khó có thể như vậy được.

    Con búp bê hổ đó là thứ duy nhất trẻ con mà anh trai gắn bó.

    "Chị gái tôi không thể ngủ được, vì vậy chị ấy thậm chí phải mang con búp bê hươu về.."

    Tôi cũng đã có một con búp bê khác do cha mẹ tôi chuẩn bị.

    Tôi chỉ là không hứng thú lắm.

    "Rốt cuộc là tại sao anh lại đưa cho mình?'

    Tôi có nên khóc không? Nếu tôi làm vậy, anh trai tôi sẽ hỏi" Em sợ hổ sao? ". Và tôi chắc chắn rằng anh ấy sẽ lấy lại nó.

    " Thay vào đó.. Không giống như chị gái, tôi cảm thấy như anh ấy sẽ thực sự bị tổn thương.. "

    Vào thời điểm đó, sự ngây thơ của chị gái tôi phát huy tác dụng rất tốt.

    Tuy nhiên, vì anh trai tôi là một người ân cần, rõ ràng là anh ấy sẽ ưu tiên xoa dịu tôi khi tôi khóc quấy.

    Hơn nữa, thay vì trở nên chán ghét tôi thì, anh ấy chắc chắn sẽ làm điều đó.

    Vì tôi còn nhỏ và là em gái của anh ấy.

    " Rõ ràng là tôi sẽ không thể đạt được mục tiêu của mình, nhưng việc làm tổn thương cảm xúc của một đứa trẻ sẽ thực sự khiến tôi trở thành kẻ xấu. "

    Nhưng điều đó không có nghĩa là tôi có thể nhận lấy nó.

    Trong khi tôi bối rối, như thể anh trai tôi nhận thấy vẻ mặt nghiêm túc của tôi, với một nụ cười rạng rỡ, anh ấy nói.

    " Laurentia đã nói như vậy. Về việc Anastasia cười khi em ấy làm mặt hài hước, và em ấy cũng có nói về con búp bê hổ của anh ".

    Cái gì, đừng nói là bây giờ..

    " Anh cũng cố gắng làm một khuôn mặt hài hước, nhưng nó không thành công.. "

    Lý do tại sao anh ấy đưa cho tôi con búp bê thân thiết của anh ấy–.

    " Anh trai sẽ đưa cho em cái này, nên có thể cho anh nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em út nhà chúng ta được không? "

    Sau đó anh ấy cẩn thận đặt con búp bê hổ trên đầu giường của tôi.

    " Anh chị em này là cái quái gì vậy.. "

    Chắc chắn những người này đến để làm rung chuyển tâm hồn tôi.

    Làm thế quái nào mà tôi có thể từ chối được?

    Anh ấy thậm chí còn đưa con búp bê quý giá của mình ra và nói rằng anh ấy muốn xem nó, nhưng điều quan trọng mình đặt ra là không được mỉm cười liệu có được không?

    " Tất nhiên là không được rồi.. "

    Tôi cười khổ trong lòng.

    Một ngày nào đó tôi có thể hối hận vì những lựa chọn này.

    Nhưng..

    " Tôi đang bảo vệ thế giới của một đứa trẻ. "

    Dù biết là ngụy biện nhưng tôi chỉ đành phất cờ trắng đầu hàng.

    " Kyaa. "

    Không hiểu sao tôi thậm chí còn đang tạo ra âm thanh kỳ lạ đặc trưng của một đứa trẻ.

    Tuy nhiên, không hề xấu hổ hay hối hận.

    " Wow, em thực sự cười rồi. Anastasia của chúng ta!"

    Bởi vì người anh trai luôn mang khuôn mặt ôn nhu, trưởng thành giờ đã trở nên ngây thơ như một đứa trẻ.

    Và tôi đã quyết định.

    Trong kiếp này, những con người này, chỉ cần gia đình tôi không quay lưng lại, thì tôi sẽ cố sống có động lực hơn một chút.
     
  9. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 7

    Chương 2: Nghe nói bạn bè chơi thân thì giống nhau (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi tôi được sinh ra, tôi bước sang tháng thứ năm sống tại đây.

    Tôi đã có thể hoạt động trong khu vực rộng hơn ngoài cái nôi.

    Cuối cùng thì tôi cũng lật được thành công, dù giống như đang trườn hơn, nhưng có thể nói bây giờ tôi đã có thể bò được rồi.

    Không những thế, giờ tôi cũng có thể nói bi bô thay vì chỉ biết khóc.

    Mà, vẫn như cũ không giao tiếp được.

    "Tôi thực sự giống như một đứa trẻ bình thường."

    Thật là thần kì.

    Cuộc sống tôi bây giờ không phải là bị rượt đuổi với những mối đe dọa đến tính mạng, mà lại là đấu tranh để lật người một cách nhẹ nhàng và dồn hết sức lực để trườn như một con rắn.

    "Điều thú vị hơn nữa là.."

    Thực tế là sự có mặt của gia đình khiến tôi rất thoải mái.

    Một vài tuần trước, khi tôi lật thành công.

    "Shasha lật được rồi! Em ấy lật nhào vụt như này!"

    "Ôi trời, thật sao?"

    "Mẹ ơi, em út của chúng ta chắc sẽ nhanh nhẹn lắm. Con nghĩ em ấy lật người nhanh hơn những đứa trẻ bình thường".

    "Con nói cũng đúng, Damian. Chúng ta nên tổ chức một bữa tiệc ăn mừng Anastasia đã lật người thành công."

    Từ chị gái đến mẹ, anh trai và cha tôi.

    Họ vỗ tay, náo nhiệt và ầm ĩ hết cả lên.

    Và bữa tiệc thật sự đã được tổ chức..

    "Vì tôi vẫn còn là một đứa trẻ nên đó chỉ là một bữa tiệc gia đình, nhưng.."

    Bữa tiệc này có được gọi là khiêm tốn không lại là một vấn đề khác.

    Lần đầu tiên tôi mặc một chiếc váy sặc sỡ vào ngày hôm đó.

    Đó là một chiếc váy trẻ em có kích thước bằng lòng bàn tay, rất đẹp và dễ thương, tôi không biết ai đã làm ra nó, nhưng thật đáng khen.

    "Kya, cô út của chúng ta thật dễ thương."

    "Ôi trời, sao lại đáng yêu thế này, chiếc váy này chắc hẳn được sinh ra cho con út của chúng ta."

    Các thành viên trong gia đình và người giúp việc xung quanh tôi ấn tượng về việc tôi mặc chiếc váy hơn là chính chiếc váy đẹp này.

    Hơi xấu hổ, nhưng không hiểu sao tôi lại thấy thích thích.

    "Bởi vì ngay cả khi tôi từng sinh ra trong một gia đình hoàng tộc, thì tôi cũng chưa bao giờ mặc một chiếc váy như vậy trước đây."

    Không, thì.. Lúc đó, chỉ cần giữ được mạng sống của bản thân là tôi vui lắm rồi.

    Dù sao thì để ăn mừng sự kiện lật thành công của tôi, cha mẹ đã tổ chức một bữa tối thịnh soạn, và trả tiền thưởng hậu hĩnh cho những người hầu.

    Tôi không biết họ đã làm như thế nào, nhưng đến cuối cùng, họ thậm chí còn có pháo hoa tỏa sáng rực cả bầu trời đêm.

    Tất cả những người hầu đều rất vui mừng và khen ngợi tôi, tôi rạo rực khi nhớ lại lúc đó.

    "Quả nhiên tiểu thư của chúng ta rất tuyệt vời mà, cô ấy đã lật một cách xuất sắc!"

    "Thật ý nghĩa cho chúng tôi khi được phục vụ người."

    Tất nhiên, tôi biết rất rõ ràng đó là nhờ tiền thưởng từ cha mẹ tôi chứ không phải là những lời chúc mừng thuần túy.

    Ý tôi là, làm sao họ có thể náo nhiệt lên như vậy chỉ với chuyện một đứa trẻ mới biết lật người lần đầu tiên chứ.

    "Tuy nhiên, tôi nghĩ rằng có hơi bất thường ở đây."

    Dù họ có yêu thương con cái đến mức nào, thì thường họ chỉ vui vẻ một chút thôi, tôi không nghĩ họ phải làm náo nhiệt lên như thế này.

    "Tất cả họ đều đều là những người đầy tình cảm."

    Làm tôi lo lắng về tương lai..

    Tuy nhiên, rất vui khi thấy mọi người đều vui vẻ.

    Những thứ ồn ào như vậy đã qua đi, và bây giờ những đồ trang trí bằng bông tuyết được treo từng cái một trong phòng tôi như để báo trước mùa đông.

    Thấy tôi bò lổm ngổm và nhích từng tí trên sàn như một còn nòng nọc, mẹ tôi cười nói.

    "Anastasia của chúng ta, hãy lớn lên thật khỏe mạnh như thế này nhé."

    Tôi không thể ngờ rằng đây là những gì bà ấy mong ước.

    "Không mong muốn tôi ngoan ngoãn, cũng không cần tôi phải trở nên thành công."

    Đó là lần đầu tiên tôi nghe một câu nói đơn giản và thân thương đến vậy.

    * * *

    Hôm nay là ngày cuối cùng của năm.

    "Hôm qua ồn ào thật đấy.."

    Vì là cuối năm nên cha mẹ tôi đã tổ chức cho tôi một bữa tiệc để khen ngợi mọi người đã làm việc chăm chỉ.

    Từ ngày cuối cùng của năm cho đến tuần thứ hai của năm mới, người ta nói rằng theo phong tục của dinh thự công tước này thì sẽ chia đôi nhân viên để đi nghỉ mát.

    "Tiểu thư, chúng tôi sẽ nhanh trở lại. Nếu cô út của chúng ta lớn lên quá nhanh trong vài ngày nữa thì sao?"

    "Người có thể đừng lớn lên quá nhanh được không? Người có thể bắt đầu đi trong thời gian chờ đợi, vì vậy tôi lo lắng rằng tôi sẽ không thể nhìn thấy nó."

    Trước khi đi nghỉ vào sáng sớm nay, những người giúp việc đã quấy rầy tôi khá lâu.

    "Tôi có thể đi nếu tôi muốn ngay bây giờ."

    Với sự hỗ trợ của ma thuật.

    Nhưng trừ khi trường hợp đó xảy ra, một đứa trẻ bình thường sẽ không thể đi được trong một tuần.

    "Ít nhất là không trong 99 trường hợp cho đến nay là vậy."

    Nếu có thể đi thì sớm nhất có lẽ là khi đến sinh nhật sắp tới của tôi.

    "Chắc mình tôi mong muốn được trưởng thành thật nhanh nhỉ?"

    Cuộc sống sáu tháng qua kể từ khi tôi được sinh ra thật bình yên.

    Tôi ước mình có thể tận hưởng nó, nhưng thói quen thật đáng sợ.

    "Gắn bó với gia đình là một vấn đề khó đối với tôi."

    Hôm nay là một ngày trong xanh, yên tĩnh như mặt hồ phẳng lặng, nên tôi cảm thấy như thể sẽ có ai đó sẽ đập vào đầu mình những lúc thế này.

    "Và hôm nay không chỉ có rất nhiều người đi nghỉ mà còn có cả gia đình tôi.."

    Hôm nay, phòng của tôi dường như lớn hơn.

    Có lẽ vì là cuối năm nên cả bố mẹ tôi đều rời biệt thự.

    Điều đó cũng là tất nhiên bởi vì họ là một cặp vợ chồng công tước.

    Anh trai tôi có một buổi học quan trọng và chị gái tôi đang ngủ trong phòng vì chị ấy bị cảm.

    Thường có ba hoặc bốn người giúp việc và một người nào đó trong gia đình trong căn phòng này, nhưng bây giờ chỉ có một người giúp việc chưa trưởng thành trông chừng tôi.

    "Cô ấy cũng đang ngủ."

    Chắc tuổi cô ấy chỉ mới chừng thiếu niên, do kỳ nghỉ nên người giúp việc tạm thời được phân vào phòng của tôi, bắt đầu chơi với tôi vào giữa ngày và sau đó cô ấy bắt đầu ngủ gà ngủ gật như thể đã kiệt sức.

    Tất nhiên, tôi đang tập bò một mình mà không hề có ý định đánh thức cô ấy.

    "Có rất ít cơ hội như thế này, vì vậy tôi phải tập luyện chăm chỉ hơn một chút vào những lúc như thế này."

    Mọi người xung quanh bảo vệ tôi quá mức, nếu thấy tôi muốn di chuyển một chút, họ sẽ liền bận rộn đưa tôi đi ngủ hoặc cho tôi ăn.

    Tôi bò đến trước ghế sô pha.

    Để tạo sức mạnh cho đôi chân, trước tiên tôi phải tập đứng dậy.

    "Nó cao đến mức này sao?"

    Tôi nhìn vào chiếc ghế sofa vẫn còn quá cao so với cơ thể của mình và vươn một cánh tay ra trong khi than vãn.

    Trực giác tôi nhận ra rằng leo lên chiếc ghế sofa này là nhiệm vụ mới của tôi.

    Không, tốt hơn hết là nên đứng lên trước.

    Cô giúp việc bận bù đầu thiếu ngủ trong khi tôi rên rỉ một hồi.

    Tất nhiên, một đứa trẻ vẫn cần ngủ ngon để lớn lên.

    Trong khi tôi đang bình tĩnh tập trung vào nhiệm vụ của mình, cánh cửa phòng được cẩn thận mở ra.

    "Ai vậy nhỉ?"

    Đó là một cảm giác kỳ lạ. Sau khi ở đây khoảng nửa năm, tôi biết cảm giác thường xuyên có khách đến thăm.

    Nhưng người bước vào phòng lúc này, là một người lần đầu tiên tôi nhìn thấy.

    "Tiểu thư, đang chơi đùa vui vẻ sao?"

    Đó là một phụ nữ trung niên, có khuôn mặt khả ái.

    Cô ấy len lỏi vào như một tên trộm và ôm chặt lấy tôi.

    "Ơ a?"

    Ý tôi muốn nói là 'Cái gì'.

    Bởi vì bây giờ tôi chỉ có thể phân biệt một số nguyên âm và mô tả chúng bằng tiếng bi bô.

    Sau đó, người phụ nữ nói, 'Suỵt, suỵt' như để xoa dịu tôi.

    "Bà chủ yêu cầu tôi đưa tiểu thư đến."

    "Ư ư?"

    Nếu đúng như vậy, thì không phải là nên đánh thức người giúp việc và nói với cô ấy sao?

    Tôi chắc chắn rằng cô ấy sẽ ngạc nhiên khi thức dậy.

    Tôi lảm nhảm lớn tiếng với ý nghĩ đó.

    Nhưng người phụ nữ trung niên bảo tôi nên im lặng hơn và nói.

    "Có vẻ như cô ấy đang ngủ, đừng đánh thức cô ấy. Tôi sẽ hộ tống tiểu thư thật tốt."

    "Hộ tống tôi thật tốt?"

    Tôi chết lặng.

    Thật khả nghi.

    Nếu mẹ tôi muốn mang theo tôi, tôi chắc chắn rằng bà ấy sẽ cử người giúp việc của mình.

    "Bà ấy không phải là người giúp việc, bà ấy là người mà tôi chưa từng thấy trước đây."

    Khi tôi vùng vẫy và cố gắng la hét, người phụ nữ thô bạo bịt miệng tôi lại.

    "Ưm, hức."

    Điên thật, người này-.

    Sau suy nghĩ đó, tôi bất tỉnh.

    * * *

    "Hộc, hộc, hộc.."

    Có tiếng thở gấp gáp thổi lên cằm của tôi.

    Khi tỉnh lại, tôi đang trong vòng tay của một người đàn ông lạ, không phải là người phụ nữ đã ôm tôi khi nãy.

    "Tôi thậm chí không thể sử dụng tay của mình và bất tỉnh."

    Cuộc sống bình yên đến mức tôi lơ là cảnh giác.

    Không phải là tôi không lo lắng đời mình có thể bị bẻ lái, mà thực sự, tôi cảm thấy nhẹ nhõm hơn.

    ".. Mặc dù đúng là tôi không có thời gian để phản kháng vì tôi còn là một đứa trẻ."

    Nhưng đó đều là những lời bào chữa.

    Tôi không nên buông lỏng như vậy khi xét đến cuộc sống của tôi cho đến nay.

    Tôi mừng vì những kẻ này chỉ đang cố bắt cóc tôi, nếu họ đến giết tôi thì sao?

    Nếu vậy thì bây giờ tôi đã được thưởng thức một thảm kịch trong âm thanh vòm 4K.

    "Mới chỉ có nửa năm thôi, không thể như thế này được.'

    Mà, dù nó có thể là gì, thì cũng sẽ có cách nếu tôi sẵn sàng thôi.

    Người đàn ông đang giữ tôi chạy như thể anh ta đang bị đuổi theo.

    " Tôi có nên ngoan ngoãn bị bắt cóc như thế này để tìm ra kẻ đứng sau không? Hay là nên sử dụng sức mạnh của mình rồi trốn thoát. "

    Có thể khá mất sức, nhưng không đến nỗi không thể dịch chuyển tức thời.

    " Quả nhiên là gián điệp của công tước chăng, hay là có người nhận ra thân phận của tôi? "

    Dù là cái nào thì nó cũng đáng để kiểm tra xem.

    " Phụ thuộc vào thời gian di chuyển, nhưng liệu có thể thoát khỏi cuộc bắt cóc này trong tối đa ba ngày không nhỉ? "

    Trong lúc này, gia đình có thể hơi lo lắng, nhưng..

    Sẽ không thuận tiện để giải quyết vấn đề này trong một lần phải không?

    Tuy nhiên, khuôn mặt với đầy sự quan tâm và tình cảm của những thành viên trong gia đình lần lượt hiện lên trong tâm trí tôi.

    ".. Tôi phải truyền đi một thông điệp rằng tôi sẽ sớm trở lại trong giấc mơ của họ mới được. "

    Sau đó, hẳn họ sẽ an tâm một chút.

    Đây là cách tốt nhất để có được thông tin về thế giới và gia đình này đang gặp khó khăn gì.

    Đó là những gì tôi đã nghĩ và quyết định.

    Vụt-!

    " Ư, aaaa! "

    Một mũi tên được bắn tới trước mặt người đàn ông đang chạy.

    A, một cú sốc nhẹ truyền đến cơ thể mềm mại của tôi vì người đàn ông ngã xuống.

    " Ngươi, ngươi, ngươi! "

    " Im đi, ngươi nghĩ mình đang làm gì vậy hả? "

    Đó là một giọng nói trẻ, nhưng đầy sát khí.

    Ngay khi quay đầu lại, tôi thấy một cậu bé được bao phủ bởi ánh hoàng hôn rực rỡ.

    Mái tóc vàng tuyệt đẹp nhuộm màu đỏ tươi của bầu trời và đôi mắt tím sẫm lạnh lùng không phù hợp với dáng người non trẻ đó.

    Cậu bé đứng trước mặt chúng tôi với tư thế ngay thẳng, chĩa kiếm về phía người đàn ông, và nói với một giọng điệu lạnh lùng.

    " Tiểu thư đó có hẹn với ta hôm nay."

    - -


    Anh này có khả năng cao là nam chính nè mọi người!

    Truyện dịch được đăng tại dembuon.vn
     
    Chỉnh sửa cuối: 11 Tháng một 2022
  10. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 8

    Chương 2: Nghe nói bạn bè chơi thân thì giống nhau (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngay lúc đó, tôi cũng nhận ra có những người có vũ khí đang đứng gần.

    Dù phạm vi mà tôi có thể cảm nhận được sự hiện diện của những người khác là rất nhỏ nhưng..

    "Chính là tên đó!"

    "Tiểu thư ở đằng kia!"

    Người đàn ông chạy đến mức thở không nổi vì nghe thấy tiếng của các kỵ sĩ đuổi theo anh ta.

    "Cái gì vậy chứ, làm sao các ngươi tìm được ta nhanh như vậy! Ta chỉ mới rời khỏi biệt thự không lâu thôi mà–!"

    "Ngươi nghĩ ngươi đang ở đâu mà dám nói những lời bẩn thỉu đó?"

    Nói xong, thiếu niên vung bao kiếm trong tay về phía người đàn ông một cách thô bạo.

    Dù thoạt nhìn thì trông anh còn nhỏ nhưng động tác rất điêu luyện so với lứa tuổi.

    "Tôi nghĩ anh ấy trạc tuổi anh trai."

    Không, bây giờ không phải lúc để tôi đánh giá cao điều này.

    Trẻ con dù có mạnh mẽ đến đâu thì cũng là trẻ con, vì đã có sự khác biệt về kích thước cơ thể nên tôi biết chỉ cần sơ suất một chút là có thể gặp nguy hiểm.

    "Nếu có chuyện không ổn xảy ra, tôi sẽ bảo vệ anh ấy."

    Chỉ cần nghe giọng nói của những kỵ sĩ đang chạy đằng sau, tôi biết rằng cậu thiếu niên này không phải là kẻ thù của tôi.

    "Nếu không muốn bị đánh bay thì hãy nhẹ nhàng đặt tiểu thư ấy xuống."

    "Điều đó, tôi không thể vậy. Tôi, tôi cũng!"

    "Nếu người cố gắng bào chữa bằng một lý do tầm thường nào đó thì ta thực sự sẽ chém bay ngươi."

    Mặc dù mới chỉ là một đứa trẻ nhưng ăn nói cũng dã man ghê.

    Nhưng tôi có thể biết đó không chỉ là một trò lừa bịp đơn giản, chỉ cần nhìn vào cử chỉ của anh ấy lúc trước.

    Tư thế của anh với thanh kiếm rất ổn định.

    Hơn hết..

    "Anh ta, có ma lực."

    Cũng khá lớn đấy.

    Nó rõ ràng là nhỏ so với những gì tôi đã tích lũy trong hơn 2.000 năm qua, nhưng tôi nghĩ rằng anh ấy có thể vươn lên cấp độ của một đại pháp sư nếu nỗ lực.

    Và thành thật mà nói, đó không phải là điều duy nhất tôi quan tâm–.

    "Xin, xin hãy tha cho tôi một lần thôi. Tôi cũng rất cấp bách!"

    Trước khi tôi có thể nhìn thêm, người đàn ông quay lại ôm tôi và bắt đầu chạy.

    "Tên ngốc."

    Cho dù đó là một đứa trẻ nhưng cũng có kiếm đấy, thậm chí cả những kỵ sĩ phía sau cũng đang đuổi theo anh ta, hành động quay lưng của anh ta như vậy chẳng khác gì yêu cầu được giết.

    Bụp-!

    Thiếu niên đã nhân từ chém ống chân của người đàn ông bằng bao kiếm thay vì dùng kiếm.

    "Hức!"

    Trước cú sốc, người đàn ông mất thăng bằng và ngã về phía trước.

    Tôi nghĩ hẳn là bản thân cũng sẽ bị ngã.

    Nhưng chuyển động của thiếu niên nhanh hơn.

    Thiếu niên ôm chặt lấy tôi với vẻ mặt hoảng hồn.

    "Xin lỗi nhé, em bé."

    Anh ấy thậm chí còn xin lỗi như thể anh ấy là người bất cẩn.

    Thiếu niên đang bận kiểm tra xem tôi có bị thương ở đâu không.

    Vậy nên đã không kịp nhận ra người đàn ông ngã xuống đang cố tấn công chúng tôi.

    "Công nương!"

    "Tiểu công tước!"

    Tôi có thể nghe thấy tiếng hét thất thanh của các kỵ sĩ đang đuổi theo.

    Tuy nhiên, tình huống mà họ lo sợ đã không xảy ra.

    "Phụp!"

    Ngay trước khi người đàn ông đánh tới chúng tôi, anh ta đã tự ngã về phía sau như thể ngất đi.

    "Khụ, khụ."

    Đổi lại, tôi phải nếm trải cảm giác đau đớn như lá phổi bị dập nát.

    "Quả nhiên vẫn thật khó để sử dụng sức mạnh của bản thân thành thục với cơ thể này."

    Khi thiếu niên nắm lấy thanh kiếm của mình định đối mặt với người đàn ông, tôi đã rút hết sức lực của mình ra.

    Nếu làm cho đối phương ngất đi, thì cách này còn hiệu quả hơn cả ma thuật.

    "Nhưng nó không được như mong đợi lắm."

    Đó là lý do tại sao vẫn còn rắc rối khi sử dụng sức mạnh với cơ thể này.

    "Em, em bé? Bị hoảng sao? Hay là em bị lạnh?"

    Khi tôi tiếp tục ho, thiếu niên liền hoảng hốt không biết phải làm gì.

    Dù hồi nãy trước mặt người đàn ông kia thì anh ấy vẫn luôn bình tĩnh.

    Thiếu niên cố gắng bao chặt lấy tôi bằng chiếc áo choàng của mình.

    "Không sao đâu, không sao đâu. Không có gì đáng sợ đâu."

    Những cử chỉ an ủi tuy vụng về nhưng tôi cảm nhận được sự chân thành của anh ấy.

    Thiếu niên ôm tôi như một báu vật quý giá, không chịu để những kỵ sĩ ôm tôi.

    "Anastasia, Mikhail!"

    Và quân tiếp viện từ phía tôi và anh ấy đã đến.

    "Sao cậu đến muộn vậy, Damian."

    "Xin lỗi, và cảm ơn cậu.."

    Người đến muộn một bước không ai khác chính là anh trai tôi.

    Các kỵ sĩ khống chế người đàn ông, trói anh ta lại và đi vòng qua chúng tôi.

    Thiếu niên phàn nàn rằng anh trai đã đến muộn, nhưng tôi không còn cách nào khác ngoài việc công nhận một cách thầm lặng rằng anh trai tôi đã làm hết sức mình.

    Anh ấy phải lo lắng đến mức nào khi chạy xung quanh, mái tóc của anh trai tôi vốn luôn gọn gàng, nay đã ướt đẫm mồ hôi.

    Không chỉ vậy, mắt anh cũng rơm rớm.

    ".. Tôi không ngờ trong khoảng thời gian ngắn thế mà anh ấy đã lo lắng nhiều như vậy."

    Anh trai ôm tôi từ thiếu niên, sau đó vỗ về tôi.

    "Anastasia của chúng ta chắc đã sợ hãi lắm đúng không, anh xin lỗi. Anh đã đến muộn".

    "Em không sợ.. em chỉ quan tâm về căn cứ của kẻ thù thôi..'

    Bàn tay của anh khi hỏi tôi có sợ không bỗng run run.

    " Không sao đâu, anh ở đây rồi. "

    Anh ấy trông như thể sắp khóc.

    Anh trai tôi, vẫn còn là một đứa trẻ, nhưng giống như một biểu tượng của sự điềm tĩnh.

    Tôi tự động hối hận vì hành động của mình.

    " Tôi chỉ định vài ngày.. nhưng có vẻ không nên rồi. "

    Tôi đã nghĩ là khoảng thời gian đó sẽ trôi qua nhanh chóng thôi.

    Khi tôi nhớ lại những gì người đàn ông nói, rõ ràng là tôi chỉ vừa mới bị bắt cóc khỏi dinh thự.

    Tuy nhiên, chỉ cần nhìn vào khuôn mặt của anh trai tôi hay các kỵ sĩ của công tước đi theo anh ấy, tôi có thể biết họ lo lắng như thế nào.

    Tôi cố ý nhõng nhẽo một chút vì người anh trai đang lo lắng của mình.

    Vì lý do nào đó, việc tôi không có vẻ ngạc nhiên dường như khiến anh ấy lo lắng hơn.

    " Được rồi, được rồi. Anastasia, mọi thứ đều đã ổn. "

    Đó là một giọng nói nhẹ nhõm hơn so với khi tôi không gây ra bất kỳ tiếng ồn nào.

    ".. Tôi có vẻ mới là người thực sự không biết gì.'

    Gia đình là như thế nào và.. việc chỉ cần trở về an toàn thôi cũng không phải là đúng.

    Quả nhiên, tôi không muốn những người tốt với tôi phải lo lắng và buồn bã.

    Tôi chịu đựng cảm giác đó và vượt qua nó một mình là đủ.

    Anh trai đang an ủi tôi, bỗng khẽ thở dài và quay đầu về phía người đàn ông đã bị bắt.

    "T, thiếu gia. Xin hãy thương xót cho."

    Có lẽ vì ở trong vòng tay của anh trai nên tôi cảm thấy an toàn.

    Tôi choáng váng vì cơn sốt đang dần dâng cao, nhưng tôi nghĩ rằng anh tôi sẽ đối xử thân thiện như bình thường.

    Tuy nhiên.

    "Đưa anh ta đi, và điều tra kỹ lưỡng cho đến khi cha tôi trở về."

    "Vâng, Thiếu gia Damian!"

    "T, thiếu gia! Tôi, tôi đã sai rồi!"

    Dù chỉ còn ý thức mơ hồ nhưng, tôi vẫn ngạc nhiên trước những lời đó.

    Tôi không ngờ vì anh ấy luôn tử tế với gia đình.

    Ý tôi là, mọi người đều khen anh rất tốt với người làm.

    "Anh đúng là.. con của cha, điểm này rất giống nhau."

    Đó là suy nghĩ cuối cùng của tôi trước khi tôi bất tỉnh.

    * * *

    Khi tôi mở mắt ra, tôi có thể nhìn thấy khuôn mặt lo lắng của mẹ và cha.

    Tôi tự hỏi mình đã ngủ bao lâu.

    Bất tỉnh như thế này chỉ vì tôi đã sử dụng sức mạnh đó..

    Một tiếng thở dài bật ra.

    Sức mạnh được sử dụng mà không có sự chuẩn bị trước, vì vậy sức bật lớn hơn, nhưng..

    "Anastasia, con của mẹ. Con đã hoảng sợ lắm phải không?"

    "Ít nhất bố nên ở nhà. Mệnh lệnh của Bệ hạ có gì mà quan trọng chứ."

    Không, rất quan trọng mà. Cha, cha là Công tước đó.

    Thật khó chịu khi bị gia đình hoàng gia theo dõi mà.

    Cha mẹ ôm chặt và liên tục vỗ về tôi như thể họ mới là người hoảng sợ hơn.

    "Anastasia của chúng ta, con cảm thấy nóng lắm phải không? Con sẽ sớm ổn thôi."

    "Xin lỗi, Anastasia, cha xin lỗi."

    Trước âm thanh của giọng nói nghẹn ngào của họ, tôi suy nghĩ lại lần thứ hai.

    Bàn tay vỗ về tôi cũng đầy căng thẳng và lo lắng, không giống như mọi khi.

    "Thực ra.. Tôi ước mình có thể sớm trưởng thành."

    Bằng cách đó, sẽ không có nhiều thứ phải lo lắng.

    Tôi không muốn làm tổn thương những người hiếm hoi đã giúp đỡ tôi.

    "Vì vậy thực sự nên nhanh chóng..'

    Khi cơ thể khỏe mạnh, tôi sẽ có thể tạo ra một bản sao để họ không phải lo lắng và tôi sẽ có thể di chuyển xung quanh.

    Tôi không còn cách nào khác.

    Sự việc vượt hơn suy tính của mình.

    ".. Khi thấy được cách ngăn chặn nguy hiểm làm mình không thể đứng im được. "

    Vì vậy, sẽ thật tốt nếu tôi có thể sử dụng sức mạnh của mình thỏa thích, tôi nghĩ như vậy trong vòng tay của cha mẹ.

    Như để an ủi họ, tôi thút thít nũng nịu, có lẽ cũng xuất phát từ trái tim tôi.

    * * *

    Lý do họ cố gắng bắt cóc tôi là một câu chuyện rất sáo rỗng.

    Con trai của họ bị tai nạn và họ mắc nợ cờ bạc lớn.

    " Không có thế lực nào đứng sau, chỉ là một vụ bắt cóc đơn giản thôi sao? "

    Ngay cả khi hai người đó làm việc tại dinh thự của công tước và đã đổ hết số tiền mà họ đã dày công thu thập được cũng không thể trả nổi số tiền đó

    Trong khi đó, thấy bố mẹ tổ chức tiệc hoành tráng cho tôi và thưởng tiền cho người hầu, họ đã nảy sinh ý định dại dột.

    Bắt cóc tôi chỉ một lần này, lấy tiền và sau đó âm thầm trả lại tôi.

    Là một người làm việc ở đây, anh ta nhận thức rõ về cuộc sống hàng ngày và khuôn mẫu của các đồng nghiệp của mình. Anh ta giả vờ như đang đi nghỉ, và thoát khỏi biệt thự bằng cách trùm tôi thành một cái bọc.

    Họ bị đuổi ra khỏi nơi ở của công tước sau khi bị răn đe.

    Không có trợ cấp thôi việc, không có thư giới thiệu.

    Ít nhất thì nỗ lực bắt cóc của họ đã không thành công, nên cha mẹ tôi đã khoan dung với việc xử lý họ.

    " Nếu ngươi thực sự bắt cóc đứa con út của ta, chính tay ta sẽ lấy mạng của ngươi. "

    Cha tôi nói với một giọng trầm dữ dội, như thể đang gầm gừ.

    " Và các kỵ sĩ đã quá thả lỏng rồi. Đến cả một chuyện thế này cũng không ngăn chặn được. "

    Cha tôi nói rằng ông phải huấn luyện họ thật đàng hoàng.

    Mặc dù tôi đã bị bắt cóc chỉ trong hai giờ.

    Những kỵ sĩ tội nghiệp, họ phải lăn lộn từ đầu năm mới.

    Nhưng đúng là họ đã không làm tốt công việc của mình.

    Cha mẹ khen ngợi anh trai vì hành động nhanh nhẹn của anh ấy chỉ sau khi được người giúp việc thông báo.

    Nhưng anh tôi lắc đầu.

    " Đó không phải là điều đáng được khen ngợi, con sẽ không đến đúng lúc nếu chỉ có một mình. "

    Anh trai tôi trông rất khó chịu.

    Thật nhẹ nhõm khi cậu thiếu niên, Mikhail, đã tìm thấy tôi trước, nhưng đúng là anh trai đã đến muộn.

    Trong vài ngày sau đó, bất cứ khi nào nhìn thấy tôi, mặt anh ấy đều buồn rầu.

    Dù sao thì bố mẹ tôi cũng đã quyết định một điều sau sự việc này.

    " Ta nghĩ là hơi sớm vì chúng vẫn còn nhỏ, nhưng bây giờ đã như thế này rồi, ta sẽ phải đặt kỵ sĩ hộ tống cho bọn trẻ. "

    Cho đến thời điểm đó, tôi đã nghĩ rằng đó là một quyết định đúng đắn.

    Thành thật mà nói, ngay cả khi tôi bị bắt cóc hoặc nếu ai đó cố gắng giết tôi, tôi có thể thoát khỏi nó, nhưng không phải anh trai và chị gái cũng có thể.

    Sở dĩ tôi là mục tiêu của họ ngày hôm đó là nhờ họ còn có chút lương tâm.

    Ngay từ đầu họ đã không nghĩ đến anh trai bận rộn và chị gái đang bị cảm lạnh, họ đã suy tính kỹ rồi mới chọn tôi.

    " May mà mình được chọn làm mục tiêu, nhưng không có gì đảm bảo rằng các lực lượng đặc biệt đằng sau khác sẽ chỉ nhắm vào tôi. "

    Nhưng mà dù vậy thì.

    " Cha.. 20 kỵ sĩ hộ tống cho một em bé không phải quá nhiều sao?"

    Tôi vừa nghĩ vừa khiếp sợ khi nhìn hàng dài những kỵ sĩ xếp hàng trước mặt mình.

    * * *

    Mọi người có hứng thú thì hãy tìm đến page Chốn Thiên Hà để ủng hộ mình và nhận được cập nhật nhanh nhất về truyện nhé.

    Truyện dịch được đăng tại dembuon.vn.
     
  11. Galassia

    Bài viết:
    34
    Chap 9

    Chương 2: Nghe nói bạn bè chơi thân thì giống nhau (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếu xét cả luân phiên thay ca thì không phải ba hoặc bốn người cũng đủ rồi sao?

    Dù còn có chút nghi ngờ nhưng tất cả các hiệp sĩ của công tước chắc hẳn đều là những người chuyên nghiệp rồi.

    Khi người đàn ông trông giống như thủ lĩnh quỳ xuống, các hiệp sĩ khác mang quân phục cũng làm theo.

    "Bái kiến công nương."

    Mùi thuốc thoang thoảng trên người bọn họ, chắc đã bị cha trừng trị thật rồi.

    Tôi chỉ liếc nhìn họ rồi lắc lắc đôi chân ngắn của mình.

    Vì tôi, họ đã phải lăn lộn như điên từ năm mới vậy mà giờ lại thề sẽ trung thành với đứa bé như tôi, không phải thật đáng ngờ sao?

    Ngoài ra, người mà họ thề sẽ trung thành thậm chí chưa thể nói bập bẹ đàng hoàng được.

    "Anastasia, đây đều là những kỵ sĩ dành cho con. Từ nay về sau, họ sẽ trung thành với con."

    Cha tôi nói với tôi cùng vẻ mặt nghiêm túc.

    "Hãy dành cho họ những lời động viên."

    Không, thưa cha. Cha mong muốn điều gì từ một đứa trẻ mới sáu tháng tuổi thế?

    Nhưng điều phi lý hơn là thái độ của các kỵ sĩ.

    "Xin được ngài giúp đỡ. Thưa công nương!"

    "Chủ nhân!"

    Gì? Ơ này..

    "Chúng tôi thề sẽ trung thành với tiểu thư!"

    Không phải các anh đã phải cực nhọc vì tôi sao?

    Ngay cả khi là một kỵ sĩ thì.. Sao ánh mắt ai cũng chân thành hết vậy?

    "Tôi cũng có kinh nghiệm làm kỵ sĩ mà.. Cũng không chỉ là một, hai lần.."

    Vậy nên, tôi nghĩ rằng tôi có thể hiểu cảm giác của họ, nhưng tôi đoán kinh nghiệm của mình vẫn còn thiếu sót..

    Với đôi mắt kỳ vọng của họ, bao gồm cả cha tôi, tôi bỏ cuộc và mở lời.

    "A u, a a.."

    Vâng, xin hãy chăm sóc cho tôi.

    Tôi siêng năng cử động miệng, nhưng chỉ phát ra những tiếng bi bô.

    Ha, tôi cũng đã nguôi ngoai rồi.

    Nhưng họ rất vui vì những tiếng bi bô đó.

    "Tôi sẽ cống hiến hết sức mình. Thưa công nương!"

    "Từ bây giờ mong được tiểu thư giúp đỡ!"

    Họ thề trung thành với tôi bằng giọng nói rất chân thành.

    Còn cha tôi thì trông rất tự hào và yên tâm.

    * * *

    Dù sao thì, do sự phân công của các kỵ sĩ, khi tôi bước vào tháng thứ bảy, số lượng người trong phòng của tôi tăng thêm khoảng hai người.

    "Ngoài phòng còn có hai người nữa.."

    Khi cơ thể tôi lớn lên từng chút một, việc cảm nhận sự hiện diện trở nên dễ dàng hơn.

    Nhìn phân công kỵ sĩ thế này làm tôi suy nghĩ.

    "Lần trước, chỉ là một vụ bắt cóc vì tiền, nhưng quả nhiên, gia đình tôi không được yên ổn cho lắm?"

    Vào ngày tôi bị bắt cóc, tôi nhận ra rằng mẹ và cha không chỉ nghiêm túc vì tôi.

    Mẹ tôi có vẻ lo lắng từ đêm 30 tháng 12, thậm chí ra đi lúc rạng sáng.

    Bố tôi cũng đi ra ngoài với vẻ khó chịu.

    "Trên hết là cha tôi đã nói, hai người họ đã không ra khỏi nhà trong một thời gian."

    Vì vậy, đúng như dự đoán, chừng nào tôi còn là con gái của công tước, thì mặc định sẽ có những thế lực được coi là kẻ thù ở một mức độ nào đó.

    Nếu không, không có lý do gì để đi xa đến mức cài các kỵ sĩ làm người hộ tống đứa bé như tôi, người hầu như chỉ sống trong dinh thự.

    "Cứ như thể một sát thủ có thể dễ dàng đến và quét sạch tôi vậy."

    Ngoài ra, đang là cuối năm và người làm việc trong dinh thự đang trong kì nghỉ nên việc đột nhập dễ dàng hơn – mặc dù anh ta không thể thoát khỏi nhà của công tước và bị bắt – nhưng bình thường để vào nhà của công tước sẽ không dễ dàng gì.

    "Tôi có nên sử dụng một chút sức mạnh không.."

    Tôi hơi do dự. Cuộc sống yên bình đến mức tôi không cần phải di chuyển quá nhiều.

    Dù sao thì, đúng là sẽ rất rắc rối nếu tôi sử dụng sức mạnh của mình.

    Có khả năng tôi sẽ ốm sốt cao trong mấy ngày như lần trước.

    "Ngày sinh nhật đầu tiên của tôi có thể là thời điểm tốt để thu thập thông tin."

    Vì ở thời điểm đó, cơ thể tôi có thể chịu đựng được.

    Nhưng lúc này, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tạm hoãn.

    Khi cơn sốt của tôi không giảm trong nhiều ngày, cha và chị tôi đã khóc.


    "Shasha, đừng đau mà. Chị sẽ đau thay em! Đừng đau mà, em gái của chị."

    "Không, Laurentia. Con không thể đau ốm được, phải để cha nhận hết đau ốm. Con út của chúng ta, tại sao cơn sốt của con vẫn không thuyên giảm."

    Tôi thực sự không muốn làm ai lo lắng.

    Bên cạnh đó, trên thực tế thì, những việc cần làm ngay lập tức đó được cha mẹ tôi làm hết rồi.

    "Nhưng.. Tôi không biết liệu có ổn không khi chỉ nằm yên và được bảo vệ như thế này."

    Không phải ai khác mà là tôi.

    Tôi có nhiệm vụ ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới.

    Có thể lý do cuộc sống ổn thỏa như vậy là do tôi chưa trưởng thành?

    Với lại..

    "Từ lúc đó, vị tiểu công tước tên Mikhail đó, cứ quanh quẩn trong tâm trí tôi."

    Mặc dù anh ấy là một chàng trai xa lạ, tôi không biết tại sao, nhưng tôi cảm thấy như tôi đã gặp anh ấy ở đâu đó.

    Và cũng cảm thấy rất nhớ nhung..

    * * *

    Trong vài ngày, tôi không thể quyết định phải làm gì và chỉ tập trung vào việc đứng trên ghế sofa.

    Ngoài ra, bây giờ tôi có thể ngồi khá thẳng.

    "Có cảm giác như lưng của tôi đang dần được tăng lực."

    Sau một vài tháng, liệu tôi có thể từ từ bắt đầu đi bộ không nhỉ?

    Khi tôi đang rên rỉ với mong đợi như vậy, tôi nghe thấy tiếng cười nhẹ của anh trai tôi.

    "Anh tự hỏi tại sao em gái anh lại vội vàng như vậy nhỉ."

    Sau đó, thay vì đến gần tôi, anh ấy ngồi xổm xuống và dang tay về phía tôi.

    Sau một hồi rên rỉ khi chống tay xuống ghế sô pha, tôi lặng lẽ quay người lại và trườn về phía anh trai mình.

    Cách đây khoảng một tháng rưỡi, tôi, người hay bò như rắn, nay đã tiến bộ và có thể bò với tốc độ nhanh.

    Đây là lần đầu tiên tôi được quan sát sự phát triển của con người như thế này, có chút lạ lẫm và hấp dẫn.

    "Anastasia của chúng ta, anh thấy em đang lớn quá nhanh."

    Những người giúp việc xung quanh tôi bật cười trước lời nói của anh trai tôi, Damian.

    "Đó không phải là điều mà một đứa trẻ sẽ nói với một đứa bé đâu."

    Ngay cả khi anh ấy suy nghĩ trưởng thành, thì như này cũng hơi quá rồi.

    Anh trai vừa xoa đầu vừa nhìn tôi, vẻ mặt lo lắng lẩm bẩm.

    "Anastasia à. Bạn của anh muốn gặp em."

    Bạn của anh trai?

    Nghe như vậy, tôi nghĩ ngay đến vị tiểu công tước đó.

    "Lần trước đã gặp nhau đó, em có nhớ không?"

    "Ô!"

    Tôi vội vàng gật đầu.

    Bởi vì tiểu công tước cũng đóng một phần nguyên nhân khiến tôi ngại thu thập thông tin bằng cách sử dụng sức mạnh của mình.

    Ma lực mà anh ấy sở hữu cũng là ma lực, nhưng đó không phải là lý do.

    Có một lý do quan trọng hơn.

    Trong quá trình luân hồi của mình, đã có những lần tôi gặp lại những người thân quen.

    Giống như cách tôi tái sinh, họ là những người tôi đã gặp ở thế giới khác mặc dù họ không còn ký ức.

    Linh hồn cũng có bước sóng, vì vậy khi tôi gặp những người như vậy, tôi đã từng nghĩ rằng 'kiếp trước mình đã gặp họ rồi'.

    "Nhưng tiểu công tước không chỉ quen thuộc, mà là.."

    Một cảm giác nhớ nhung kỳ lạ trỗi dậy mạnh mẽ.

    "Chắc không phải là anh trai khốn nạn của tôi đâu nhỉ?'

    Người anh trai khốn nạn mà tôi muốn nói đến không phải là anh trai tốt bụng và hiền lành Damian, mà là người anh trai mà tôi nghĩ tốt hơn là không nên có trong cuộc đời đầu tiên của mình.

    Tuy nhiên, có sự khác biệt giữa nhớ nhung và lạnh lùng.

    " Mà, bề ngoài thì trông quá khác nhau. "

    Anh trai đểu cáng đó không phải là loại đàn ông có thể cứu được ai đâu.

    Anh ta có thể đã thay đổi kể từ khi được đầu thai, nhưng có lẽ không phải vậy.

    Dù sao, đó là lý do tại sao tôi muốn biết về Mikhail.

    Anh trai tôi hơi cay đắng lẩm bẩm trước câu trả lời của tôi.

    " Mikhail làm em gái tôi mê mẩn rồi.. "

    Anh trai nói với một giọng điệu lạnh lùng không thực sự giống với anh ấy.

    Đó là một từ mà một đứa trẻ bình thường sẽ không hiểu được, nhưng tiếc là tôi đã nghe rõ.

    Khi cơ thể tôi phát triển từng chút một, các giác quan tự nhiên trở nên nhạy cảm hơn.

    " Chỉ là tò mò thôi mà. "

    Dù sao, có vẻ như anh trai tôi không vui khi nhớ đến tiểu công tước Mikhail, người mà tôi đã gặp thoáng qua.

    " Hứa cũng đã hứa rồi nên không còn cách nào khác.. "

    Anh trai tôi lẩm bẩm khi xoa đầu tôi.

    Hứa?

    Tôi nghi hoặc nhưng không thể hỏi.

    Bởi vì tôi không thể nói chuyện.

    " Vậy thì, Anastasia, em gặp bạn của anh trai một lần được không? "

    "... "

    Tôi ngay lập tức trả lời.

    Anh trai tôi thất vọng lạ lùng trước những lời nói đó.

    Rõ ràng anh ấy là một đứa trẻ sáu tuổi, không, đã qua năm mới rồi nên là một đứa trẻ bảy tuổi thôi mà..

    " Tại sao anh ấy trông giống như một người anh trai đưa em gái đi lấy chồng vậy? "

    * * *

    " Cuối cùng cũng nhìn thấy được khuôn mặt của em, công nương. "

    Tiểu công tước bước vào phòng của tôi cùng anh trai và chào tôi một cách vui vẻ.

    Nhìn lại thì, đó thực sự là một gương mặt tôi không thể nào quên.

    Mặc dù các đường nét của anh ấy vẫn chưa rõ ràng vì còn là một đứa trẻ, nhưng anh ấy trông giống như một công tước nhỏ.

    Chiếc mũi cao và đôi mắt sắc lạnh của anh ấy ẩn sau nụ cười, và tư thế đứng thẳng như anh trai tôi, tạo ra một bầu không khí trẻ con nhưng rất chững chạc.

    " Cậu còn chưa giới thiệu bản thân với em ấy nữa mà, thật thô lỗ. Mikhail. "

    " Em ấy vẫn là một đứa bé mà. "

    " Đứa bé gì chứ, Anastasia nhà chúng tôi nghiễm nhiên là một tiểu thư trong gia đình công tước. Lịch sự đi. "

    Khi anh trai tôi cãi nhau, cuối cùng anh ấy cũng trông như một đứa trẻ ở đúng độ tuổi.

    Thiếu niên cúi xuống đối mặt với tôi trước sự khiển trách của anh trai – tôi đang ngồi trên ghế trẻ em – sau đó anh ấy lịch sự cúi đầu và nói chuyện.

    " Đây không phải là lần đầu tiên, nhưng rất vui được gặp em. Tiểu công nương. "

    Giọng điệu của thiếu niên hơi tinh nghịch.

    Bất chấp ánh mắt không hài lòng của anh trai tôi, thiếu niên nói với một ánh mắt sâu thẳm dịu dàng.

    " Tôi là Mikhail từ Đại Công tước Leventis. Hãy hòa thuận với nhau nhé. "

    Anh ấy nói như vậy và rất cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của tôi và hôn lên nó.

    " Mikhail! "

    Anh trai tôi giật mình vì hành động đó, bỗng hét tên anh ấy.

    " Sao nào? Cậu đã bảo phải lễ phép với tiểu thư mà."

    Mikhail làm một khuôn mặt ngây thơ vô tội kiểu 'tôi có làm gì sai sao?'


    Truyện được đăng tại dembuon.vn. Mọi người có thể tìm đến page Chốn Thiên Hà để nhận được cập nhật mới nhất của truyện: Chốn Thiên Hà
     
    Last edited by a moderator: 8 Tháng mười hai 2023
Trả lời qua Facebook
Đang tải...