Bạn được Đậu Anh Tử mời tham gia diễn đàn viết bài kiếm tiền VNO, bấm vào đây để đăng ký.
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
15307 51
Kiếm tiền
Tiểu Bảo Ngư đã kiếm được 153070 đ
Em Sẽ Đợi Anh, Kakashi

Tác giả: Tiểu Bảo Ngư

Thể loại: Ngôn tình, Fanfic, Phiêu Lưu

Link Thảo Luận - Góp Ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Tiểu Bảo Ngư

Một buổi trời tuyết trắng xóa, một cậu bé mang mái tóc trắng bạch đang nắm tay một bé gái nhỏ đi trên tuyết. Từ hai người xa lạ mà họ đã quen nhau và tạo nên một sợi dây liên kết giữa cô và anh.

Tuy chỉ là một sợi dây đơn phương nhưng nó đã là quá đủ đối với họ.

Lịch ra truyện: 1 ngày/ 1 chương bắt đầu từ ngày 20/12/2021

hinh-nen-kakashi-hatake-14.jpg
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 1: Lần đầu gặp mặt

Tuyết bao phủ dày đặc cả Konoha, mùa đông giá rét cả một con đường không bóng người nhưng lại thấp thoáng mái tóc màu xanh biển giữa tuyết trắng, đôi mắt vàng kim hệt như ánh sáng buổi ban mai.

Cô bé chừng 4 tuổi đang đứng khóc giữa tuyết dường như đã bị lạc mất, một cậu bé tóc trắng bịt mặt tiến tới đưa tay về phía cô.

"Đi lạc sao?"

"Hức.. Yuuki không thấy dì đâu hết!" Cô khóc nức nở nhưng vẫn đưa tay cho cậu.

"Tên là gì để tôi đưa cậu về!"

".. Himura Yuuki.."

Cậu nắm tay cô đưa đi, Yuuki nín khóc ngoan ngoãn đi theo dường như rất tin tưởng cậu.

"Cậu.. tên gì vậy?"

"Hatake Kakashi.. mà quan tâm làm chi dù sao sau này cũng không gặp lại."

Kakashi đưa cô về ngay trước cửa gia tộc Himura, người hầu vừa nhìn thấy cô liền tức tốc chạy ra.

"Dì ơi!"

Cô ôm chầm lấy dì, người dì đó trông vô cùng hoảng sợ khi để lạc mất cô.

"Tiểu thư làm tôi lo quá nhưng sao người về được đây vậy?"

"Là một người đã đưa cháu về!"

Cô quay đầu ra phía sau thì đã không còn nhìn thấy ai nữa, cậu biến mất mà không cần được báo đáp.

Ngày hôm sau Yuuki được đưa đến nhập học tại học viện Ninja, ngay khi vừa tiến vào cổng cô đã nhìn thấy người hôm qua đã giúp mình, Yuuki liền chạy tới chào hỏi.

"Chào cậu! Hôm qua vẫn chưa nói cảm ơn với cậu nữa. Cảm ơn cậu vì đã đưa mình về nhà!" Cô vui vẻ.

"Không có gì!" Cậu trả lời cho có.

"Đây là bạn con sao, Kakashi!" Sakumo nói.

"Chỉ là vô tình gặp được thôi!" Cậu lạnh lùng nói.

"Chào chú ạ! Cháu là Himura Yuuki, là người đã được Kakashi giúp đỡ cũng sẽ là bạn của cậu ấy ạ!"

"Vậy mong cháu giúp đỡ thằng bé nhiều nha!"

Kakashi im lặng không để tâm tới lời cô nói, một mình tự bước vào bên trong học viện, Yuuki cũng nhanh chóng chạy theo.

Cả hai được sắp cùng một lớp khiến Yuuki rất vui, cô nhanh nhẹn ngồi kế cậu để dễ dàng làm quen.

"Chào cậu, Kakashi!" Cô vui vẻ chào.

Cậu vẫn im lặng không trả lời, mắt nhìn hướng ra cửa sổ.

"Kakashi!"

"Kakashi!"

"Kakashi!"

"Làm gì mà gọi hoài vậy hả!" Cậu bực tức.

"Cuối cùng cậu cũng chịu trả lời rồi! Mình là Yuuki, từ giờ chúng ta hãy là bạn nhé!"

Kakashi lại quay mặt đi không để tâm, cậu coi cô rất là phiền phức.

Ngày đầu tiên nhập học, Yuuki đã quen được rất nhiều người bạn mới trong đó có cả Obito và Rin.

"Cậu đến từ gia tộc Himura sao!" Rin hỏi.

"Ừ! Tớ là con của Trưởng tộc!"

"Himura là tộc gì sao tớ chưa từng nghe qua vậy?" Obito suy nghĩ.

"Tộc của tớ chỉ là một tộc nhỏ nên sợ là cậu chưa nghe qua!"

Hiruma vốn xuất thân từ người biểu diễn ảo thuật bên đường nhưng lại từ đó học được một cách chiến đấu và phát triển dần trở thành một tộc nhỏ.

Ngoại trừ ảo thuật ra thì các thành viên trong gia tộc cũng có các khả năng khác, mỗi người một kiểu như Hỏa Độn, Thuỷ Độn..

Họ không có bất kì đặc điểm ngoại hình gì đặc trưng cả nhưng xét về ảo thuật thì họ rất giỏi chỉ đứng sau tộc Uchiha.

Sau khi học xong thì tất cả mọi người được giải tán, Yuuki thì luôn suy nghĩ một chuyện không biết có nên làm hay không.

"Kakashi! Hôm nay cậu đến nhà tớ chơi không? Tớ muốn.."

Cô chưa kịp nói xong thì cậu đã nhảy đi mất, Yuuki buồn bã đành về nhà một mình. Vừa về tới nhà cô đã nhào thẳng vào lòng mẹ mình ủ rũ.

"Mẹ ơi!"

"Sao vậy! Ngày đầu đi học sao trông con ủ rũ thế!"

Mẹ của Yuuki là Miko là một người phụ nữ đoan trang, xinh đẹp. Bà tuy chỉ là một người dân bình thường nhưng lại được Higoku tức cha cô yêu thương.

Cô là con một trong gia đình và cũng chính là người kế thừa gia tộc trong tương lai bởi vậy cho nên ai cũng rất thương yêu cô.

"Hay là có tên nào dám bắt nạt con gái yêu của ta!" Higoku tức giận.

"Có một cậu bạn con rất muốn kết bạn nhưng cậu ấy cứ một mực từ chối con, con phải làm sao mới có thể gần cậu ấy đây."

"Là tên nào con nói đi, ta đi xử đẹp nó!" Ông cầm kiếm lên đi ra ngoài.

"Anh đi thử cho em xem!" Miko cười nhẹ.

Nghe xong câu nói đó ông liền quay trở lại, đặt kiếm xuống ngồi bên cạnh bà.

"Có thể là do tính cách người đó sinh ra đã vậy cho nên nếu con muốn kết bạn thì phải kiên trì hơn, đúng hơn là con phải bám theo người đó cho đến khi họ đồng ý thì thôi!"

"Con sợ nó không có hiệu quả."

"Đừng lo, cha con đã từng làm vậy với ta. Con thấy đó, đảm bảo hiệu quả!" Miko chắc như đinh đóng cột.

"Vâng!"

Ngày hôm sau lớp được dạy cho cách ném shuriken và kunai, Yuuki theo như cách mẹ dạy cô luôn bám theo sát Kakashi.

"Các em từng người một lên thực hiện!" Giáo viên nói.

Có vẻ tất cả mọi người đều không thể ném trúng bảng bia hoặc hồng tâm nhưng đến lượt Kakashi thì một lần một là trúng hơn nữa là tận 4 cái.

"Cậu giỏi quá!" Yuuki ngưỡng mộ thốt lên.

Cậu không để tâm mà đi qua một bên tới lượt Yuuki, cô cố ném một cái shuriken nhưng ngay cả cái bia cũng không trúng ngược lại làm tay mình bị cứa đứt.

"Em không sao chứ! Chảy máu rồi này!"

"Có sao không!" Âm thanh của mọi người ồn ào.

Bởi vì cô rất dễ thương cùng với tính cách rất tốt nên được rất nhiều người mến mộ.

Có vẻ vết đứt khá sâu nên máu chảy ra rất nhiều, giáo viên phải băng rất nhiều vòng mới cầm máu được.

"Em ngồi đây nghỉ ngơi đi, chảy nhiều máu như vậy sợ là em sẽ mệt đó. Thầy đã báo cho gia đình đến đón em rồi!"

Yuuki ngồi một góc tuy là được nhiều người hỏi thăm nhưng cô vẫn thấy khá buồn khi Kakashi không để tâm đến mình. Cô đứng dậy chạy lại chỗ cậu.

"Kakashi! Cậu ném shuriken giỏi như vậy hay là dạy cho tớ được không!"

"Tôi không có thời gian!"

"Đi mà! Chỉ một lần thôi!" Cô thành tâm năn nỉ.

"Nha!" Cô tỏ ra đáng yêu.

"Được rồi! Vậy ngày mai sau giờ học, ở khu rừng luyện tập!"

"Cảm ơn cậu!"
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 2: Hạ độc

Sau đó thì Yuuki được người hầu đưa về nhưng về đến nhà thì cô liền phát sốt, lý do cô phát sốt là do bị hạ độc.

Higoku liền điều tra khắp cả gia tộc và đã bắt được người hạ độc đó chính là người hầu thân cận của Yuuki. Cô ta vốn là nội gián của người khác phái đến ám sát Yuuki nhưng ngay sau khi bị bắt liền tự sát.

Còn về Yuuki thì cô cứ phát sốt, nhiệt độ không thể giảm xuống nó còn kéo theo chakra của cô bị loạn. Higoku cùng với các trưởng lão ra sức mới cứu được Yuuki, còn về phía trường học thì đã xin nghỉ một thời gian.

"Mọi người có biết gì không! Tớ nghe nói Yuuki bị hạ độc đó!" Mọi người bàn tán.

"Không biết cậu ấy có sao không nữa."

"Nghe đâu huy động rất nhiều Ninja trị liệu còn thế nào thì không biết!"

Kakashi vẫn thẫn thờ ngồi một góc, vị trí bên cạnh cậu vẫn còn trống một cách kì lạ. Ra về mọi người đều viết một lá thư hỏi thăm nhờ Kakashi đưa cho Yuuki, cậu mang hết tất cả đi đến trước cửa nhà cô đứng một lúc mới gõ cửa.

Người hầu bước ra mở cửa nhìn thấy cậu có chút ngạc nhiên.

"Cháu là bạn của Yuuki, phải không?"

"Cháu đến đây thăm cậu ấy và đưa bài tập!"

"Tiểu thư cũng vừa mới tỉnh nên cháu có thể gặp được."

Kakashi đi theo người hầu vào trong, người hầu dẫn cậu đến trước một căn phòng xung quanh còn được canh giữ rất nghiêm ngặt.

"Thưa tiểu thư, cậu Kakashi đến thăm người!" Cô gõ nhẹ cửa.

Bên trong không phát ra tiếng động, người hầu hiểu ý liền mở nhẹ cửa cho Kakashi vào. Yuuki vẫn chưa thể rời khỏi giường bệnh nhưng cô đã khỏe hơn có thể nói chuyện được.

"Cậu đến thăm tớ sao!"

"Mọi người nhờ tôi đem thư đến cho cậu, cậu ổn chứ!"

"Giờ thì ổn rồi! Khục.. Khục.." Cô ho mạnh.

"Cậu để nó trên bàn đi! Ngồi lại nói chuyện với tớ đi, cứ ở đây hoài chán lắm!"

Kakashi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Chuyện này thường xảy ra lắm sao?"

"Khi còn nhỏ thì bị nhiều nhưng dần lớn thì ít hơn. Có vẻ bây giờ tớ khó có thể tin tưởng những người xung quanh rồi."

"Sống trong một gia tộc lớn tin tưởng người khác chính là đang tự giết mình!" Kakashi nói.

"Ngoại trừ cha mẹ ra thì người duy nhất tớ tin tưởng chính là cậu đó!" Cô gượng cười.

"Tại sao cậu lại cứ nhất quyết muốn kết bạn với tôi vậy, tôi chẳng có cái gì thú vị hết sao cứ nhất thiết phải là tôi." Cậu khó hiểu

"Bởi vì trong số những người tớ gặp cậu chính là người đầu tiên nắm lấy tay tớ. Có một lần tớ chạy trốn khi đang bị ám sát rồi lọt xuống một cái hố, lúc đó anh họ đã tới đứng trên miệng hố. Tớ đã giơ tay cầu cứu anh ấy nhưng không biết rằng người đã hạ lệnh ám sát tớ chính là anh ấy."

"Bởi vậy tớ mới luôn muốn kết bạn với cậu, cậu sẽ là người bạn duy nhất mà tớ tin tưởng."

"Tuỳ cậu!"

Kakashi đứng dậy bước ra khỏi phòng nhưng cậu lại quay đầu nói với cô một câu.

"Khi nào khoẻ lại thì cứ hẹn ngay chỗ cũ, tôi sẽ dạy cậu!"

Từ ngày hôm đó Yuuki cứ bám theo cậu như hình với bóng còn Kakashi cũng không phàn nàn gì về việc đó nhưng dù cô nói nhiều bao nhiêu thì cậu cũng chỉ trả lời qua loa.

Hôm nay thầy tổ chức một buổi đấu tập cho học sinh, Kakashi thì được đấu với Obito còn Yuuki thì được đấu với một người anh họ của mình.

Kakashi thì có thể dễ dàng đánh thắng Obito, sau đó là tới lượt Yuuki lên đấu.

"Không ngờ lại có được cơ hội đấu với Tộc trưởng tương lai đấy!"

Cậu ta là Tengu, con trai của chú Fukami, là em trai của cha cô. Cậu ta từ khi còn nhỏ đã rất hống hách vì bản thân sử dụng được ảo thuật sớm nhất trong số những người đồng lứa.

"Chuẩn bị! Bắt đầu!"

Yuuki phóng shuriken vào người Tengu nhưng cậu lại dễ dàng tránh được nhân lúc đó cô đã cầm kunai tiến sát người cậu kề kunai vào cổ nhưng ngay lúc đó cô lại bị trúng ảo thuật do tên kia thi triển.

"Tao mạnh hơn mày nhiều!" Hắn cười tự mãn.

Yuuki bị một đống dây leo trói chặt cả người không thể thoát ra được còn Tengu đang cầm kunai đâm thẳng vào người cô. Tuy cơ thể cô không bị thương nhưng ảo thuật sẽ khiến cho tinh thần bị tổn thương nặng.

Tengu bất chợt nhìn vào mắt cô, một luồng sát khí tỏa ra từ đôi đồng tử vàng kim đó như muốn xé xác cậu. Tengu bị dọa sợ phải lùi ra xa, Yuuki gục xuống sau khi thoát ra khỏi ảo thuật.

"Tengu dành chiến thắng!"

Yuuki bởi vì bị trúng ảo thuật nên đầu óc có chút choáng váng liền ngã ra đất, Kakashi nhanh chân giữ lấy cô.

Yuuki ngay sau đó được giáo viên đưa vào phòng y tế nghỉ ngơi. Sau khi về nhà cô một mực đòi cha mình dạy ảo thuật cho cô.

"Cha! Con muốn học ảo thuật!"

"Cơ thể con vẫn còn.."

"Từ nhỏ đến lớn cha cứ nói vậy hoài, có bao giờ cha chịu dạy cho con đâu!" Cô phồng má tức giận.

"Cha xin lỗi! Được rồi cha sẽ dạy cho con ngay trong đêm nay luôn để con đánh bại Tengu được không!"

Ông cố dỗ dành Yuuki, vừa nghe là sẽ được dạy mắt cô sáng bừng lên.

Higoku dắt cô vào mật thất, lấy sách về ảo thuật cho cô cầm rồi dắt qua mật thất bên cạnh luyện tập. Nơi này chỉ có các đời Tộc trưởng mới có quyền sử dụng, Yuuki sớm muộn gì cũng là tộc trưởng nên đưa cô vào cũng là bình thường.

"Cha sẽ nói cho con nghe về ảo thuật của gia tộc Himuro chúng ta."

"Ảo thuật chúng ta sử dụng rất khác với loại ảo thuật thông thường, nó được chia ra làm rất nhiều loại khác nhau nhưng chủ yếu sử dụng được chính là ảo ảnh."

"Vậy còn những loại khác thì sao ạ!"

"Bởi vì tộc ta vốn xuất thân từ những người biểu diễn ảo thuật cho nên mỗi người đều có một khả năng khác nhau nhưng ảo thuật thông thường là dễ sử dụng nhất."

"Chỉ những thiên tài mới có thể sử dụng được các loại ảo thuật khác nhưng từ xưa đến nay chỉ có một vài người làm được."

"Thôi! Nói nhiều quá lại sợ con không hiểu, con cứ đọc sách mà làm theo có gì không hiểu thì hỏi cha."

Cô đọc thật kỹ cuốn sách rồi bắt đầu làm theo, không như cô nghĩ ảo thuật đúng là rất khó. Luyện mãi mà vẫn chưa thấy dấu hiệu gì hết, suốt một đêm vẫn không có tiến triển.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 3: Mít ướt

Higoku khuyên nhủ con gái nhưng cũng không làm tâm trạng cô tốt lên, khi đi học cô vẫn luôn ủ rũ không mở miệng nói một lời.

Kakashi thấy hôm nay cô im lặng một cách lạ thường tưởng cô bị bệnh liền hỏi thăm.

"Sao hôm nay cậu im re vậy?" Hỏi nhưng mặt vẫn hướng ra ngoài.

"Kakashi!" Cô dựa sát vào người cậu.

"Tránh ra!" Cậu đẩy đầu cô ra.

"Tớ buồn quá!" Cô càng tiến tới ôm chặt người cậu.

Hai người giằng co mãi khiến mọi người chú ý.

"Hai em kia, ra ngoài đứng cho tôi!"

Thế là cả hai bị phạt đứng ngoài cửa, đây là lần đầu tiên Kakashi bị phạt nên cậu đang rất tức giận.

"Xin lỗi cậu, làm cậu bị phạt chung rồi!" Cô rầu rĩ.

Cậu tức giận không thèm nói chuyện với cô nữa, mắt cũng nhắm lại coi như không có ai.

"Thật ra là hôm qua cha tớ có dạy ảo thuật cho tớ nhưng mà.. luyện cả một đêm cũng không được. Có phải tớ rất vô dụng không, Tengu chỉ trong một lần là làm được liền.. tớ làm cha thất vọng mất rùi.."

Cô bật khóc nức nở khiến Kakashi hoảng loạn, cậu vội bịt miệng cô lại sợ sẽ làm mọi người bên trong chú ý.

"Cậu nhỏ tiếng chút đi!"

".. Hưng mà.. hưng mà.."

Cô khóc còn lớn hơn lúc nãy, Kakashi buộc phải ẵm cô lên chạy ra khỏi trường tránh cho mọi người hiểu lầm cậu làm cô khóc. Kakashi đặt cô trên ghế rồi liền rời đi nhưng vạt áo đã bị cô nắm lại.

"Bỏ ra! Ở đây cậu muốn khóc bao nhiêu thì tùy!" Cậu nắm vạt áo kéo lại.

"Đừng có bỏ tớ đi được không.. Ức.. Ở lại với tớ.. một chút đi!" Cô nói trong tiếng nấc

Cậu bó tay đành ngồi với cô một chút nhưng sắc mặt rất khó chịu, Yuuki khóc được một lúc thì nín hẳn.

"Tớ quyết tâm rồi! Không thể cứ như thế này được, bắt đầu từ bây giờ tớ sẽ chăm chỉ luyện tập!"

"Kakashi! Cậu cùng đi luyện tập với tớ đi!"

"Không!" Cậu thẳng thắng trả lời.

Cậu không quan tâm việc cô muốn làm vừa nhìn là đã biết rất phiền phức, cậu đứng dậy rời khỏi nhưng Yuuki lại xông tới ôm chặt bụng cậu.

"Đi với tớ đi mà! Trốn một bữa cũng không sao đâu!"

"Đã nói là không! Buông ra!"

Cả hai lại tiếp tục giằng co, Kakashi kéo căng hai tay cô ra rồi hất mạnh người khiến cô té mạnh xuống đất.

"Cậu muốn làm gì thì tùy đừng có làm phiền tôi!"

Kakashi bỏ đi không thèm quay mặt lại, Yuuki buồn bã cảm thấy có lỗi vì làm cậu ấy khó chịu.

Yuuki quyết định tự mình đi vào rừng luyện tập nhưng không ngờ lại bị ám sát bởi một nhóm Ninja. Cô ngay lập tức chạy khỏi rừng cầu cứu nhưng bọn họ quá nhanh liền phóng kunai đâm thẳng vào chân cô.

Yuuki ngã khuỵu xuống không nhúc nhích được, bọn chúng thì đang tiến tới gần phía cô. Yuuki sợ hãi không biết phải làm gì, giờ cô đã hối hận vì đi vào rừng một mình rồi.

"Kakashi! Cứu tớ với!"

Cô nói trong nước mắt nhưng thừa biết cậu sẽ không bao giờ xuất hiện, cô nhắm chặt mắt lại chờ bọn chúng kết liễu.

Nhưng chờ mãi vẫn không cảm thấy gì, Yuuki mở mắt ra nhìn thử thì Kakashi đã đứng trước mặt cô và bọn Ninja đều bị hạ gục hết.

"Kakashi!"

Cô nhanh chóng đứng dậy nhưng cái vết thương ở chân khiến cô đau đớn đến tái mặt.

"Cẩn thận!"

Cậu giơ tay ra đỡ lấy cô rồi trực tiếp bế cô đi đến bệnh viện. Yuuki được băng bó kĩ càng ngoại trù miệng vết thương hơi sâu ra thì không có gì nguy hiểm hết.

Cha cô có phái người đi theo nhưng hầu như lần nào cũng bị xử lý hết.

"Kakashi! Cảm ơn cậu đã cứu tớ!"

"Nếu tôi không tới cứu cậu thì cậu sẽ để mặc cho họ giết sao!"

"Chứ biết làm sao bây giờ, tại tớ yếu quá! Dù sao cũng bị nhiều lần rồi sớm muộn gì cũng bị nữa, chẳng biết tớ còn có thể sống được bao lâu." Cô buồn bã nói.

"Phiền phức thật đó!"

"Tớ xin lỗi!"

"Lên lưng đi! Tôi cõng cậu về nhà!"

Nghe được cõng cô liền nhanh chóng vui vẻ cùng cậu về nhà, mọi người trong nhà đều lo lắng khi nhìn thấy cô bị thương và cha cô đã tăng cường thêm người bảo vệ cho cô.

Một ngày đẹp trời nọ giữa các lớp trong học viện đã có một buổi giao lưu bằng cách thách đấu với nhau. Mọi người đều rất hào hứng chọn đối thủ, Kakashi thì ngay lập tức được thách đấu bởi một người kì lạ.

"Might Guy đấu với Kakashi Hatake"

Trận đấu có vẻ vừa nhìn đã biết lợi thế nghiêng về Kakashi, quả nhiên chưa được một phút thì Guy đã thua.

Yuuki liền thích thú đến thách đấu với Guy, cô muốn thử xem mình liệu có mạnh hơn người này không.

"Himura Yuuki đấu với Might Guy"

Cả hai đứng thế chuẩn bị tấn công, Guy liền tung cước tấn công Yuuki. Cô theo bản năng tránh nó may là các đòn đó không quá nhanh nhưng cô có thể cảm thấy rất nhiều sức lực ở trong đó.

Guy liền tung chân đá vào cô, Yuuki nhanh tay chặn đòn lại. Guy liền nhanh tay đánh thẳng vào mặt cô, mắt Yuuki liền sáng lên.

Bắt trọn nắm đấm của cậu mà ai cũng nghĩ là không thể, cô bắt đầu phản đòn bằng cách xoay người đá thẳng vào mặt cậu.

Cú đá khiến Guy ngã ngay xuống đất nhưng cậu không bỏ cuộc vẫn quyết tâm đứng lên. Tiếp tục tấn công, hai người cứ đánh mãi vẫn chưa phân thắng bại nên giáo viên phán hòa.

"Guy! Lần sau chúng ta lại đấu một trận nữa đó!"

"Ừ! Lần sau tôi nhất định sẽ đánh bại cậu!"
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 4: Đi chơi

Đầu mùa thu cũng là thời điểm để nghỉ ngơi, gia đình Yuuki đi đến khu nghỉ dưỡng của gia tộc để chơi vài ngày và đương nhiên cô đã thành công trong việc dụ dỗ cha của Kakashi dắt cậu đi cùng.

"Oaaa! Đẹp quá!"

"Yuuki! Cha mẹ sẽ vào trong trước, con cùng với Kakashi đi chơi đi!" Miko nói

"Vâng! Đi thôi, Kakashi!" Cô nắm tay cậu kéo đi.

Kakashi cũng lực bất tòng tâm vì cha cậu cũng đi vào trong mất rồi, cậu chỉ có thể mặc cho cô kéo đi. Yuuki kéo cậu đến một khu rừng lá phong, lá rơi đầy cả đất cùng với những thân cây cao sừng sững.

"Kakashi! Nhìn nè!"

Cô ngồi xuống cầm một chiếc lá giơ lên cho cậu xem, khuôn mặt tràn đầy mong chờ biểu cảm của cậu.

"Ờ!" Cậu nhìn lướt qua.

"Thiệt là! Chiếc lá đẹp như vậy mà cậu cũng không để tâm à, cũng đúng thôi người dễ thương như tớ cậu còn không chú ý huống chi là nó." Cô quăng chiếc lá đi.

"Tớ nghe nói bên kia có hồ nước rất lớn đó, đi thôi!"

Yuuki lại nắm tay cậu kéo đi, Kakashi vẫn không hứng thú gì. Cách đó không xa là một cái hồ lớn và rất trong, có thể nói là rất đẹp.

"Kakashi! Chụp cho tớ vài tấm hình được không!" Cô quay người hỏi.

"Ở đây làm gì có.."

Yuuki lấy từ trong túi ra một chiếc máy ảnh đã được chuẩn bị sẵn, giống như tất cả đều được cô lên kế hoạch ngay từ đầu.

Kakashi đành phải chụp cho cô vài tấm, quả nhiên ném shuriken giỏi thì chụp ảnh cũng giỏi. Bức nào cũng đều đẹp lung linh.

"Này cậu chụp cùng tớ đi!"

"Không!" Cậu từ chối thẳng thừng.

"Đi mà!" Cô lại bắt đầu dùng chiêu cũ.

"Không!" Cậu vẫn nhất quyết từ chối.

"Một tấm thôi!" Cô níu áo cậu, đôi mắt lung linh năn nỉ.

Kakashi không biết phải nói thế nào, cứ mỗi lần không được thứ gì là lại dùng cái chiêu làm nũng. Một tiểu thư sao lại suốt ngày quậy phá nghịch ngợm như vậy được nhưng mà cô đã năn nỉ như vậy thì coi như cậu cho qua đi.

"Nhưng mà ở đây ngoài chúng ta.."

"Để tôi làm cho ạ!"

Một người đàn ông xuất hiện có vẻ anh ta là người được cha cô phái trông chừng hai người họ. Ông sẽ không để cho một thằng con trai như cậu cướp mất đứa con gái đáng yêu của ông đâu.

"Vậy nhờ anh!" Cô đưa máy ảnh cho anh.

Hai người đứng gần bên hồ tạo tư thế chụp ảnh, Kakashi thì đứng xa cách như thể người dưng khiến Yuuki khó chịu.

Cô liền nắm lấy vạt áo kéo cậu lại gần sát mình khiến Kakashi giật mình, khó chịu.

"Làm gì vậy?"

"Đứng như thế này mới chụp được!"

Cả hai tuy đã đứng gần hơn nhưng chẳng có chút gì là vui vẻ, Kakashi thì khoanh tay mắt nhìn thẳng vào máy ảnh, Yuuki thì hai tay bắt chéo mắt liếc nhìn cậu.

"Tôi chụp đây!"

Vừa nghe hiệu lệnh Yuuki liền bổ nhào, hai tay ôm vào cổ cậu vô cùng vui vẻ, Kakashi thì giật mình hoang mang, ánh mắt biểu lộ rõ sự khó hiểu.

Yuuki đem tấm ảnh khoe tấm ảnh với cha mẹ, Miko thì cười vui vẻ xoa đầu cô còn Higoku thì đứng hình, ánh mắt không tin.

Ngày hôm sau cả hai gia đình cùng nhau cắm trại ở gần khu rừng, nơi có quang cảnh rất tuyệt đẹp. Kakashi thì ngồi một gốc sát với cha mình không rời bước nào, ánh mắt để ý xung quanh như đang trốn tránh ai đó.

"Sao con không ra ngoài chơi đi!" Sakumo hỏi.

"Hôm nay con hơi mệt nên không đi đâu!" Ánh mắt cậu vẫn đang đề phòng.

Yuuki từ bên trong nhà chạy ra trên tay là một túi thức ăn cho động vật, cô chạy đến chỗ cha mẹ rồi đảo mắt nhìn xung quanh.

"Kakashi!"

Kakashi giật mình quay mặt tránh đi như không nghe thấy gì nhưng cha cậu thì nghe rất rõ.

"Yuuki đang gọi con đó!" Ông tinh ý nhắc nhở.

Đến cha cũng bán đứng mình nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để khiến cậu từ bỏ quyết tâm, cậu vẫn không nhúc nhích.

"Cậu làm gì ở đây vậy?" Yuuki cúi đầu hỏi.

Cô tiến tới đây tự bao giờ tựa như lông vũ bay tới không một tiếng động khiến người ta phải giật mình.

"A.. không làm gì hết!" Cậu bịa chuyện.

"Vậy thì ra đây rải thức ăn cho mèo cùng mình đi!"

Cô kéo mạnh tay cậu đi, lòng cậu khó chịu vì bị phản bội nhưng phải nhắm mắt đi cùng cô. Nơi này vốn dĩ không có mèo nhưng tựa như bị thu hút lại kéo đến vài con, chúng ve vãn chân cô như thể chủ nhân mình dù cho là lần đầu gặp.

Cô ngồi khuỵu xuống tay mang thức ăn đặt trên nền đất cho chúng, đám mèo ngoan ngoãn cúi đầu ăn như là bị thuần phục không một chút kháng cự bàn tay cô.

"Chúng rất dễ thương phải không, Kakashi!" Cô quay sang hỏi.

Cậu vẫn chỉ đứng nhìn không chút hứng thú với lũ mèo, mắt liếc nhìn xung quanh. Bỗng nhiên có thứ khiến cậu chú ý, cậu đi đến bụi rậm đằng kia ôm một thứ gì đó lên trông khá thích thú.

"Là gì vậy?"

Cô tò mò đứng dậy chạy đến gần cậu, nghiêng đầu liếc nhìn vật nhỏ trong tay. Sắc mặt cô bỗng dưng trắng bệch ra, cô ngay lập tức lùi lại như mất phanh cùng với tiếng nói lắp bắp.

"Nó.. nó.. là.."

"Là chó con thôi!" Kakashi bình tính đáp.

Yuuki co tay lại vào người, khuôn mặt tựa như mèo con dưới đất bị dọa sợ chạy mất. Kakashi thấy được biểu hiện của cô thầm đắc ý, cậu cười tươi giơ con chó lên phía trước đi đến đưa cho cô.

"Chẳng phải chó con cũng rất đáng yêu sao!"

Khoé mắt Yuuki đẫm ướt, cô sợ hãi chạy đi cố gắng thoát khỏi cậu. Kakashi bắt được điểm yếu liền như dồn tất cả thù hận lại một chỗ dọa cô tới cùng, cả hai đuổi bắt nhau như chó đuổi mèo không có điểm dừng.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 5: Sinh nhật

Hôm nay lớp cô lại tiếp tục thực hành ném shuriken, Yuuki nhờ được chỉ dạy nên đã dễ dàng ném trúng hồng tâm. Cả hai bây giờ như là tiêu điểm của lớp, ai ai cũng chú ý ngưỡng mộ nhưng cũng có một vài tên ganh ghét với cậu.

Yuuki liền tiến tới chỗ Kakashi, hệt như sênh dính sát lấy người không buông ra.

"Kakashi! Lát nữa đi chơi với tớ không?"

"Không rảnh!" Cậu lùi sang một bước.

"Ngoài câu đó ra cậu còn câu nào khác không vậy! Mỗi lần hỏi cậu đều nói mãi có một câu, phải đổi câu mới đi chứ!"

Yuuki than vãn, mặt hồng lên như đang thể hiện sự tức giận của bản thân.

Kakashi im lặng không trả lời, Yuuki liền bắt đầu nhìn chăm chú vào cái khăn bịt mặt của cậu.

"Này! Sao cậu suốt ngày đeo khăn bịt mặt thế!" Cô chỉ chỉ vào mặt cậu

Kakashi liền đánh tay cô đi không cho đụng vào, Yuuki tức giận phồng má hai chân mày cũng khít lại nhau như bà cụ non.

"Không cho đụng thì thôi mắc gì đánh người ta!"

"Được rồi! Tôi xin lỗi!"

Kakashi mệt mỏi không muốn để cô làm mọi người chú ý nên chỉ đành xin lỗi cho qua. Yuuki bất ngờ khi lần đầu tiên nghe thấy cậu nói câu xin lỗi, có lẽ cái cách của mẹ cô thật sự có hiệu quả.

Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua lớp cô đã được dạy cho thuật biến hình, giáo viên yêu cầu phải biến thành hình ảnh mình thích.

Kakashi thì liền có thể dễ dàng biến thành cha anh, Yuuki không biết phải biến thành hình gì liền nhớ tới hình ảnh mấy anh đẹp trai ở trong mấy tờ báo mà cô nhìn thấy.

Cô liền biến thành hình ảnh một người con trai cơ bắp đầy đặn không mặc áo khiến cho các bạn nữ la hét kinh khủng.

Tuy cô không phải dạng mê trai nhưng không hiểu sao lại rất thích thú với cái hình ảnh này, cô tràn đầy tự hào khi thể hiện nó cho mọi người xem.

Cô nhìn qua Kakashi muốn xem biểu hiện của cậu thì nào ngờ cậu nhìn cô bằng nửa ánh mắt, không tin nổi cô lại biến ra hình ảnh đó được.

Yuuki không tin được thuật của cô là nhảm nhí liền về nhà làm cho cha mẹ xem, cả hai người đều rất kinh hãi còn hơn cả cái ánh mắt Kakashi nhìn cô.

"Yuuki từ giờ con không được biến thành mấy cái hình ảnh đó nữa!" Miko nhắc nhở.

"Sao con gái tui có thể thích cái thể loại đó được chứ, tại sao lại không biến thành mình!" Higoku khóc thầm một bên.

Cô không hiểu tại sao mọi người lại kỳ thị nó như vậy chẳng phải ai cũng khóc thét khi thấy nó sao, như vậy chẳng phải rất tốt mà.

"Nhưng mà con thấy Quyến Rũ Chi Thuật rất hay mà!"

"Con.. con còn đặt tên cho nhẫn thuật đó nữa sao.."

Miko đứng hình khi nghe tên nhẫn thuật, đứa con gái cô nhọc lòng sinh ra giờ đây đang sáng tạo cái nhẫn thuật vô cùng 'kinh diễm'.

"Từ giờ con không được sử dụng nó nữa, hứa với mẹ đi!" Cô nắm chặt hai vai Yuuki.

"Nhưng mà.."

Mặt cô gượng ép tỏ ý không muốn dù sao đó cũng là nhẫn thuật đầu tiên cô làm được giờ lại kêu cô bỏ nó quả thật không đành lòng.

"Con gái bé bỏng của tui.." Higoku vẫn ngồi một góc buồn tủi.

"Anh còn ngồi đó làm gì nữa, mau tìm cách sửa cái nhẫn thuật cho con đi!" Cô quát lớn.

Cả cái nhà cô cứ vì chuyện đó mà um sùm suốt đêm cuối cùng Yuuki cũng đồng ý không sử dụng nó nữa.

Ngày hôm sau là ngày nghỉ cũng đồng thời là sinh nhật của cô, các người hầu trong viện đều bận rộn chuẩn bị.

"Hôm nay cha mẹ sẽ tổ chức một buổi tiệc sinh nhật lớn nhất cho con, mừng con đã 5 tuổi rồi nhé!" Miko cười vui vẻ.

"Hôm nay cha sẽ đích thân vào bếp nấu cho con thật nhiều món nên là đi chơi sớm về nhé!"

Cả hai đều vui vẻ chuẩn bị sinh nhật cho Yuuki, cô hào hứng tranh thủ chuẩn bị rồi rời khỏi nhà.

Cô hỏi thăm dọc đường cuối cùng cũng tìm được nhà của Kakashi, cậu chính là người bạn duy nhất cô muốn mời tới nhà cùng đón sinh nhật.

Cô nhẹ nhàng gõ cửa, âm thanh từ bên trong cũng nhanh chóng vọng ra đó là âm thanh của một đứa trẻ.

"Ai.."

Kakashi mở cửa ra ngay trước mặt cậu là Yuuki đang đứng cười vui vẻ cùng với bộ váy xinh đẹp, cậu lập tức đóng mạnh cửa lại hệt như đuổi tà.

"Là ai vậy, Kakashi!"

"Không có ai hết!"

Yuuki vẫn ngoan cố gõ cửa lần nữa nhưng không ai trả lời, không nản lòng cô lùi lại vài bước hít một hơi thật sâu.

"AAAAAAA.."

Cô hét to khiến các nhà xung quanh và những người đi đường phải để ý, Kakashi liền lập tức mở cửa bịt miệng cô rồi lôi vào nhà.

"Làm cái gì vậy?" Cậu tức giận hỏi.

"Tại Kakashi không chịu mở cửa nên tớ mới làm vậy thôi!" Cô hí hửng trả lời.

"Là ai vậy con! A, là Yuuki sao!"

"Con chào chú!"

"Con đến tìm Kakashi à! Vậy thì hai đứa mau đi chơi đi!"

"Nhưng con còn có.."

Sakumo không để cậu nói hết liền đẩy cậu ra tận cửa chào hai người rồi đóng cửa lại, ông rất thoải mái thậm chí là vui mừng nếu Yuuki đến chơi nhiều hơn.

"Tôi không.."

Yuuki kéo mạnh tay cậu đi mà không quan tâm lời cậu nói, cô đưa cậu đi vòng khắp chợ tìm một cái gì đó.

"Làm gì thì làm đi, tôi về đây!" Cậu kéo tay lại quay người đi.

"Cậu lại thế nữa rồi! Dù sao cũng là ngày nghĩ chi bằng chúng ta đi chơi đi!"

Hai mày cô chau lại, thở mạnh một cái hệt như bà cụ non lên lối tức giận.

"Không rảnh!" Cậu vẫn không quan tâm.

"Hôm nay là sinh nhật tròn 5 tuổi của tớ đó! Cậu không thể vì tớ một lần sao!" Cô rầu rĩ.

Cả biểu cảm trên khuôn mặt của cô đều đi xuống một bậc, đôi mắt hơi khép lại đượm buồn thật khiến cho người khác phải yếu lòng.

Cậu suy nghĩ một lúc đắn đo nhưng cuối cùng vẫn đi cùng cô, Yuuki kéo cậu vào một tiệm thịt nướng nơi cô rất thường hay ghé tới.

"Cô ơi cho cháu 5 dĩa thịt nướng ạ!" Cô hí hửng gọi món.

"5 dĩa! Một mình cậu ăn hết không đó!" Mắt cậu có chút trợn to.

"Hai chúng ta ăn mà sao lại không hết!"

"Tôi không ăn đâu!"
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 6: Bi kịch

Yuuki mặc kệ lời cậu nói, bàn đã được dọn đầy đủ cô bắt đầu lên đũa. Nướng đầy một dĩa rồi gắp cho cậu.

"Cậu mau ăn đi, không là nó ngụi mất đó!"

"Đã nói là không ăn!"

"Ăn đi mà!" Cô cố giương đũa.

Kakashi không ăn thậm chí còn hất thức ăn xuống đất khiến Yuuki tức giận.

"Sao cậu lại lãng phí đồ ăn như vậy chứ!"

"Tại sao cậu lúc nào cũng lạnh lùng với tớ như vậy, tớ chỉ muốn làm thân với cậu thôi mà! Nếu cậu không muốn để cho tớ làm bạn cậu thì đừng có quan tâm sống chết của tớ như vậy chứ!"

Cả thân thể cô co rúm lại, bao nhiêu ấm ức khó chịu trong lòng liền bộc phát ra ngoài. Cô chẳng qua chỉ muốn gần cậu hơn thôi, chỉ muốn có thêm một người để tin tưởng, chẳng qua là cô quá cô đơn.

"Kakashi là đồ ngốc!"

Cô khóc nức nở rồi chạy ra khỏi quán, Kakashi đơ người một lúc rồi liền trả tiền rời đi.

Yuuki tức giận chạy mãi mà không quan tâm là đi đâu, chạy đến nỗi quên mất đường về. Cô phải mò đến tận lúc chiều mới tìm được đường về nhà nhưng cô thấy khá kì lạ người giữ cửa nay không thấy đâu.

Cô chạy thẳng vào trong phòng của cha mẹ muốn ôm họ vì khi nãy lạt đường làm cô sợ quá.

"Cha ơi! Mẹ ơi!"

Cô mở cánh cửa một khung cảnh kinh khủng xuất hiện trước mặt cô, Higoku và Miko đều đang nằm bất động. Trên cơ thể họ nhuốm đầy máu đỏ cùng với vết thương đâm vào tâm huyệt.

Căn phòng tỏa đầy mùi máu, nó xông thẳng vào mũi cô làm cho cả con ngươi đỏ rực gân máu, tim cô đập mạnh hơn bất kỳ lúc nào thậm chí nó khiến cho cô đến thở cũng rất khó khăn.

Đôi chân cô run rẩy trong sợ hãi chạy đến quỳ xuống bên cạnh họ, đôi tay không ngừng run chạm nhẹ vào cơ thể lạnh tanh.

"Cha.. Mẹ.. Hai người làm sao vậy.."

Yuuki không dám tin vào thứ mà cô đang nhìn thấy, mạch máu đỏ như muốn chiếm hết đôi mắt của cô nặng trĩu rơi thành từng giọt. Tim đau thắt lại đến cả nhịp thở cũng quên mất mà cố hít một hơi ngắn.

".. Hức.. Cha tỉnh lại đi.. đừng bỏ Yuuki ở lại mà.."

Người đàn ông khi sáng vẫn còn hào hứng cười đùa vui vẻ còn hứa sẽ vào bếp nấu ăn giờ đôi mắt đã nhắm chặt lại, cơ thể cứng đờ cũng những dòng máu đã ngừng chảy.

"Mẹ ơi.. mẹ dậy ôm con đi.. hai người đừng có ngủ nữa được không.."

Người mẹ đoan trang hiền thục chưa bao giờ để cơ thể dính một vết bẩn nào mà giờ đây cả người lại nhuốm trong máu, đôi mắt biết cười cũng đã không còn nhìn cô nữa.

"Cha mẹ hứa hôm nay sẽ cho con một cái sinh nhật thật lớn mà.."

Ngày sinh nhật tưởng chừng là ngày vui vẻ nhất giờ đây lại chính là ngày đau khổ nhất cuộc đời cô, nó sẽ như một cái dấu ấn khắc sâu vào da thịt mãi mãi không thể biến mất.

"Cha ơi.. mẹ ơi.. đừng ngủ nữa mà.."

Dù cô có kêu gào đến mấy họ vẫn không tỉnh dậy vỗ về cô như trước, cha sẽ không cầm kiếm chạy đi tìm người làm cô khóc, mẹ sẽ không còn quản thúc cha và ôm cô vào lòng vỗ về tấm lưng.

"Họ không có ngủ đâu mà đã chết rồi!"

Fukami bước ra từ trong mật thất trên tay ông là thanh kiếm dính đầy máu tươi còn đang nhiểu giọt, miệng ông ta cười như vừa ôm được báu vật.

Đôi mắt ướm lệ của cô lại được phủ đầy oán khí, cô lao đến mặc cho tất cả muốn đánh, muốn giết, muốn giằng xé cơ thể đó thành từng mảnh vụn nhưng chênh lệch thực lực quá xa làm cô bị tóm lại ngay.

"A, Yuuki! Con có vẻ về không đúng lúc rồi! Ta còn định sẽ đóng vai người chú tốt mà thay cha con giữ chức Tộc trưởng ấy."

"Đồ khốn.. Sao ông dám làm vậy với cha mẹ tôi chứ! Tôi sẽ giết chết ông, tên khốn!"

Cô vùng vẫy hai chân, tay không ngừng cào cấu nhưng đôi tay yếu ớt không thể biến mọi việc theo ý mình.

"Làm sao bây giờ, ta cũng muốn đưa ngươi đi cùng họ lắm nhưng nếu để ngươi sống và làm con rồi cho ta thì chức Tộc trưởng chắc chắn thuộc về ta!"

"Có chết tôi cũng không để ông yên đâu.."

"Dù ngươi có muốn hay không thì quyền quyết định vẫn ở tay ta, chẳng phải ngươi muốn trả thù sao! Phải sống thì mới trả thù được chứ!"

Ông ta quăng cô cho một người hầu rồi tự mình rời đi, cô vùng vẫy nhào tới nhưng lại bị người hầu đánh ngất.

Sau khi tỉnh lại thì đã thấy mình bị trói chặt ở tròng phòng, cô cố gắng mở trói rồi chạy ngay nhưng vừa đến cửa thì đã có người mở trước.

Là Fukami, ông ta tiến vào cùng với cái roi bên người, Yuuki sợ hãi lùi ra xa.

"Nếu như ngươi ngoan ngoãn thì đỡ phải chịu đau rồi, ta buộc phải đánh cho đến khi ngươi không dám đi nữa ngoan ngoãn làm con rối cho ta."

Ông ta bắt đầu vung roi đánh cô, Yuuki căn bản không đủ sức để phản kháng lại nên chỉ có thể khóc lóc chịu đau đớn.

Sau khi đánh xong thì ông ta quăng cho cô một hộp thuốc trị thương rồi đi ra ngoài, cả thân thể cô tràn ngập vết roi dài thậm chí có những chỗ còn chảy máu. Ông ta dường như sợ người ngoài biết nên không dám đánh vào mặt cô.

Yuuki lại tiếp tục bị nhốt mà không được cho ăn uống gì cả, giờ đây vết thương trên người cô nó chẳng khiến cô đau đớn mà cái hình ảnh cha mẹ cô nằm gục cùng thân thể đầy máu mới khiến tim cô dằn xé.

Nếu như cô về sớm hơn có thể nó đã không xảy ra, nếu như cô mạnh hơn thì sẽ không mặc cho ông ta đánh, sẽ không phải nhìn thấy chân ảnh của tên sát đồ giết chết gia đình cô.

Bây giờ nỗi đau đang cắn xé trái tim cô hằng giây hằng phút nó thôi thúc cô nhất định phải trả thù, nhất định phải trả lại cho tên sát đồ hàng vạn lần như thế.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 7: Cậu chính là ánh mặt trời của tôi

Bên phía trường học thầy giáo đã thông báo là gia đình Yuuki vừa có người mất nên cô đã nghỉ dài hạn.

Hôm qua Kakashi có đến nhà cô nhưng người hầu lại không cho gặp nên cậu đã đi về biết tin cô lại nghĩ học càng khiến cậu lo lắng hơn.

Sau giờ học cậu lại đến nhà cô một lần nữa nhưng người hầu cũng không cho vào, cậu cảm thấy rất bất an liền xâm nhập vào bên trong nhưng nào ngờ lại bị bắt được.

"Ngươi dám lẻn vào nhà Himura! Gan thật đó!"

"Thả ra!" Cậu chống cự.

"Thả cậu ấy ra!"

Yuuki từ bên trong bước ra mặc một cái áo khoác phủ kín người phía sau chính là Fukami, khuôn mặt cô tái nhợt hẳn khiến cậu rất lo lắng.

"Cậu có sao không! Tôi thấy cậu nghỉ lâu như vậy nên không an tâm!"

"Tôi không sao! Chúng ta cũng chẳng phải bạn gì thân thiết không cần phải đến tận nhà thăm hỏi vậy đâu, cậu mau về đi!"

Nói xong người hầu liền đuổi cậu ra ngoài, khi nãy ở bên trong Yuuki đã thỏa thuận với Fukami chi cần không động tới Kakashi cô sẽ nghe theo lời hắn.

Cũng nhờ vậy mà sau 1 tuần cô đã được cho đi học lại, Yuuki vẫn bước vào lớp như bình thường nhưng cô đã chuyển chỗ ngồi của mình sang chỗ khác.

Mọi người đều áo tới hỏi thăm cô, Yuuki chỉ trả lời qua loa cho có lệ cho họ nhanh đi.

Hôm nay có một buổi tự luyện tập ở ngoài sân, Yuuki tách hẳn với Kakashi đứng một góc tập ném kunai.

Tuy có cái trúng bảng bia cũng cái không nhưng cái nào cô cũng đều dùng hết lực như là cái hận thù muốn đâm chết người đàn ông kia.

Kakashi bất ngờ tiến tới giữ tay cô lại, Yuuki cố rút ra nhưng cậu nắm chặt quá nên không rút lại được.

"Ném kunai không phải cứ mạnh là được mà còn phải chuẩn xác nữa, như vậy nè!"

Cậu điều chỉnh hướng tay giúp cô rồi ném nó đi, quả thật là trúng ngay hồng tâm thứ mà cô vẫn mãi chưa làm được.

Vừa lúc này trong đầu cô liền lóe lên ý nghĩ. Không nhất thiết phải tránh Kakashi như thế cũng không thể khiến ông ta không động tới cậu chỉ cần cô nghe lời là mọi việc sẽ ổn.

Đương nhiên nó không có nghĩa là cô sẽ không trả thù, cô sẽ tự tập luyện rồi nhất định sẽ có một ngày cô giết chết ông ta bằng đôi bàn tay này.

"Cảm ơn cậu, Kakashi!"

"Cậu chính là ánh mặt trời của tớ đó!" Cô cười tươi.

Sau bao nhiêu ngày chìm trong đau khổ cứ ngỡ rằng cô đã quên mất cách cười nhưng không phải là quên mất chỉ là cô chưa tìm thấy động lực, giờ đây nụ cười của cô không còn hồn nhiên mà thay vào đó là sự sắc sảo.

"A! Không.. không có gì, chỉ tại cậu ném tệ quá nên tôi mới qua chỉ."

"Đúng vậy do tớ quá yếu kém nếu như tớ mạnh hơn thì tớ có thể bảo vệ cậu rồi!"

Kakashi chính là người cuối cùng mà cô tin tưởng dù bằng bất cứ giá nào cô cũng phải bảo vệ cậu.

Từ ngày hôm đó Yuuki luôn ở bên cạnh Kakashi đồng thời tranh thủ thời gian tập luyện mà trong thời gian đó bởi vì cô còn quá nhỏ nên tạm thời Fukami sẽ đảm nhiệm chức vị Tộc trưởng.

Còn về cái chết của cha mẹ cô thì đã bị ông ta ngụy trang thành một vụ ám sát mà hung thủ cũng đã bị ông ta giết chết.

Ông ta coi cô như con rối lúc không vui là lại đánh đập, bất kể cô đi đâu đều cho người đi theo canh gác khiến Yuuki có rất ít thời gian để luyện tập.

Hôm nay cô trốn học để ra bãi luyện tập, dù sao thì khi về cũng sẽ bị ông ta đánh nên cô cũng không sợ.

Cô đi đến chỗ một cái cây gần đó gỡ dây vải quấn quanh tay ra, tay cô tràn đầy vết thương bầm tím đủ hiểu rõ cô đã luyện tập đến cỡ nào.

Một cơ thể nhỏ bé đáng lẽ còn đang được nâng niu trong vòng tay của cha mẹ giờ lại phải nỗ lực để trở nên mạnh mẽ.

Cái cây cũng bị thủng một lỗ to trên đó còn có ít vết hằng đen do máu đã khô cứng lại, cô bắt đầu đấm mạnh vào cái cây liên tục.

Dù cho có đau cô vẫn ráng chịu đựng vì cô vẫn chưa thể học được ảo thuật hay nhẫn thuật tấn công nào cả nên chỉ có thể bù lại bằng sức mạnh vật lý.

Bất ngờ một bàn tay nắm chặt lấy tay cô, là Kakashi do cậu không thấy cô nên đã đi tìm và phát hiện cô đang luyện tập một cách quá độ nên chạy đến ngăn cản.

"Từ ngày hôm đó đến giờ cậu rất kỳ lạ đó! Cứ liên tục luyện tập không giống với cậu chút nào."

Kakashi co chân mày lộ ra sự lo lắng nhìn cô, Yuuki lại sợ khi nhìn thấy cái biểu cảm đó mà không tự chủ cúi đầu xuống.

"Mình có lý do của mình, cậu buông tay ra đi!"

"Cậu muốn trả thù ai đó sao hay là muốn đánh bại ai đó!"

"Kakashi! Cậu chỉ cần mỗi ngày đều cười nói với tớ là được rồi chuyện còn lại cậu đừng quan tâm."

Chỉ cần cậu mãi cười nói vui vẻ là được, cậu không nên dính vào chuyện của tớ đâu. Tớ biết với tính cách của cậu chắc chắn sẽ không để tớ một mình đối mặt với nó bởi vậy tớ càng không thể để cậu biết được.

Kakashi trước giờ tớ không thích nói dối nhưng từ giờ tớ sẽ nói dối nếu nó giúp cho cậu an toàn.

"Được tôi sẽ không xen vào chuyện của cậu nhưng đổi lại tôi sẽ giúp cậu, từ giờ chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập!"

"Cảm ơn cậu!"
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 8: Nhiệm vụ đầu tiên và cuồng nộ

Thời gian cũng nhanh chóng trôi qua cả cô và Kakashi đều đã 6 tuổi và Kakashi muốn tốt nghiệp học viện, cô cũng muốn đi tiếp cùng cậu nhưng nếu cô làm vậy thì chắc chắn Fukami sẽ lại nổi điên.

Nhưng cô vẫn quyết tâm cùng cậu tốt nghiệp học viện, bởi vì được Kakashi chỉ dẫn nên Ảnh Phân Thân của cô cũng rất tốt cho nên dễ dàng qua được.

Nhưng về đến nhà thì chính là địa ngục đối với cô.

"Ai cho mày tốt nghiệp học viện hả!"

Ông vừa nói vừa xả đòn roi vào người cô, Yuuki quỳ xuống mặc cho ông đánh đến một tiếng la cũng không phát ra.

"Mày làm như vậy chẳng khác nào nói con trai còn tệ hơn cả mày."

"Nó tưởng mình vẫn còn là tiểu thư cao quý nên tự đắc."

Tengu đứng bên cạnh ông ta cười khinh bỉ vào cái bộ dạng thảm hại của cô, Yuuki vẫn không đáp trả chỉ cắn răng cố gắng chịu đựng. Bao nhiêu đó mà cô còn không chịu được thì làm sao mà trả thù cho cha mẹ cô được, chỉ mỗi một thanh âm trả thù cũng đủ khiến cô có động lực sống.

Cho dù có đánh như thế nào thì sự việc cũng không thể thay đổi ông chỉ có thể để cô đi làm nhiệm vụ cùng với những người khác.

Bởi vì đồng đội của họ vẫn chưa tốt nghiệp học viện cho nên Kakashi và Yuuki tạm thời cùng nhau đi làm nhiệm vụ.

Và giáo viên hướng dẫn của họ chính là Minato, anh rất vui vẻ khi chào đón hai đứa bằng một cái ôm nồng nhiệt nhưng nó lại chạm đến vết thương của cô khiến cô đau đớn.

"Cậu không sao chứ!" Kakashi lo lắng.

"Thầy xin lỗi, thầy làm em đau sao!"

"Dạ không sao chỉ cạ vào vết thương thôi ạ!"

"Vết thương ở đâu! Mau cho tôi xem!"

"Chỉ là một vết cắt thôi, không sao hết!"

Nhiệm vụ hôm nay của họ chính là giao mật thư đến cho một đội Ninja ở biên giới, cả 3 cùng bắt đầu đi nhưng được nửa đường thì đã bị tập kích bởi Ninja làng Đá.

"Chúng ta bị tập kích rồi!" Kakashi lên tiếng.

Xung quanh có hơn 10 tên chúng muốn cướp mật thư đó, mật thư hiện đang nằm trong tay Yuuki nhưng mật thư giả lại nằm trong tay Kakashi.

Bọn chúng ngay lập tức nhào tới tấn công, Kakashi xông lên đánh đầu tiên dễ dàng giải quyết mấy tên đi đầu.

"Kakashi quả nhiên là một thiên tài nhỉ!"

"Thầy giữ nó đi, em cũng muốn lên đánh!"

Cô đưa mật thư lại cho Minato cầm còn mình thì xông lên đánh, cô không muốn cứ đứng đằng sau mãi cứ như vậy thì làm sao cô có thể trả thù được.

Yuuki cầm kunai nhẹ nhàng luồn lách liền xử được một tên, một tên khác liền sử dụng Thổ Độn tạo thành những chiếc gai đâm về phía cô.

Yuuki may mắn né được nhưng lại bị kiềm chặt trong đó, hắn liền cầm kunai kề cổ cô.

"Dừng tay! Nhìn đây nè!"

"Yuuki!" Kakashi hét lên

"Đứng yên đó không là ta giết con nhỏ này, mau giao mật thư cho bọn ta thì ta sẽ thả nó ra."

Cả Minato và Kakashi đều rất đắn đo nếu như mật thư rơi vào tay địch thì trận này sợ là chúng ta sẽ thua mất nhưng nếu không giao ra thì Yuuki sẽ gặp nguy hiểm.

"Nhanh lên!"

Hắn cứa vào cổ cô, dòng máu chảy dài xuống khiến Yuuki hoảng loạn. Trong tâm trí cô bây giờ lại đang hiện lên cái khung cảnh cha mẹ cô nằm bất động khiến cô rất đau đớn, cô thở dốc mồ hôi rơi đầy cả người.

Tay cô nắm chặt vào cánh tay hắn, đôi mắt cô tràn đầy sát khí nhìn tên Ninja. Minato cảm thấy sát khí tỏa ra từ cô rất nặng liền theo bản năng chạy tới ôm Kakashi tránh xa.

"AAAAAAAAAAA"

Vừa lúc đó cô liền hét lên sóng âm tạo ra vô cùng lớn trực tiếp giết chết tất cả Ninja còn sống và thổi bay cả một khu vực xung quanh cô.

Lúc đó đôi mắt cô rực sáng lên tử khí tỏa ra từ đồng tử màu vàng cũng biến mất. Trong lúc bạo loạn dường như cô đã nhìn thấy một thứ màu trắng nhưng lại không thể thấy rõ nó là gì.

Cô liền ngã khuỵu xuống đất thở mạnh như sắp kiệt sức, Kakashi và Minato liền chạy đến đỡ lấy cô.

"Không sao chứ!" Kakashi lo lắng.

Minato nhìn xung quanh, tất cả cây cối trong vòng bán kính 10m đều bị thổi bay hết, đòn tấn công khi nãy nếu là anh cũng sợ là không chịu nổi.

"Yuuki! Khi nãy em có nhớ là em đã làm gì không?"

Khi nãy quả thật cô vừa bị mất kiểm soát cho nên kí ức khá mơ hồ nhưng thứ làm cô mất kiểm soát chính là hình ảnh cha mẹ cô, Yuuki không thể nói ra nên đành phủ nhận.

"Em không nhớ gì cả! Mọi người không sao chứ!"

"Cổ cậu bị thương rồi để tôi băng cho!"

Kakashi lấy ra mảnh vải băng lại cổ cho cô, Minato cũng không nghi ngờ gì, cả 3 cùng xuất phát tiếp tục nhiệm vụ ngay sau đó.

Nhiệm vụ đầu tiên của bọn họ đã thành công nên Minato mời cả hai đi ăn dù sao họ cũng mệt rồi nên cũng đồng ý.

"Hôm nay mấy em muốn ăn gì? Thầy bao hết!"

"Em muốn ăn thịt nướng!"

"Sao cũng được!" Kakashi chán nản.

Đang đi được nửa đường thì một tên Ninja xuất hiện trước mặt họ, Yuuki vừa nhìn hắn liền khó chịu.

"Tiểu thư! Gia chủ cho gọi ngài!"

".. Thầy và Kakashi cứ đi ăn đi, em có việc cần phải về nhà nên lần sau em sẽ ăn bù đó!" Cô cười giả tạo.

Cả hai cũng không phát hiện ra điều gì nên không ngăn cản, Yuuki theo tên đó về đến nhà.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 9: Bị bắt

Fukami đã cầm roi đứng sẵn trong phòng chờ cô, Yuuki đã rất quen nên liền đi vào trong quỳ xuống.

"Hôm nay mấy cái tên trưởng lão lại nhắc đến việc đưa chức vị Tộc trưởng cho ngươi, có vẻ ở bên ngoài ngươi tạo không ít danh tiếng."

Cô im lặng không trả lời mặc cho ông đánh, cô đã quen với những đòn roi này nên không còn yếu ớt mà khóc trước mặt ông ta.

Cô cố gắng cắn răng chịu đựng mồ hôi rơi đầm đìa, tất cả mọi người trong nhà đều biết sự việc này nhưng thân là người hầu thì ai là chủ thì phải nghe theo người đó.

Sau khi nhận phạt cô được đưa về phòng chính, họ bỏ mặc cô tự lo thân ở trong phòng. Trong căn nhà này giờ đây cô không còn có một chút tình thương với bất kì con người nào duy chỉ có một người.

Dì ấy là Wara một người hầu phục vụ bếp, mỗi bữa ăn bà đều giấu cho cô một ít thịt ở sâu trong cơm. Lúc đầu cô chẳng ăn nó nhưng ngày nào cũng có thịt nên dần dần cô đã tin tưởng dì ấy.

Vài tháng sau đội của cô vẫn được giao cho các nhiệm vụ giao thư cho biên giới nhưng hôm nay họ đã nhận được một nhiệm vụ cướp lại cuốn trục từ tay kẻ địch.

Bởi vì là một nhiệm vụ cấp thiết nên họ đã lên đường ngay trong đêm tuy nhiên vì trời đã tối nên họ chỉ có thể đi với tốc độ rất chậm.

"Cứ với cái tốc độ này sợ là chúng ta sẽ không thể đuổi kịp họ!" Yuuki nhắc nhở.

"Nhưng nếu đi nhanh hơn rất khó đề phòng kẻ địch giăng bẫy!" Kakashi đáp lại.

"Thầy biết nhưng tốt hơn hết vẫn nên đi chậm, dù sao kẻ địch cũng như ta!"

Yuuki liền nhanh chân nhảy lên đi trước, hai người đều khó hiểu với hành động của cô gấp gáp ngăn cản.

"Cậu đang hành động ngu ngốc đó! Mau quay lại vị trí đi!"

"Em không biết tại sao nhưng em có thể nhìn thấy rất rõ mọi thứ dù cho bây giờ là ban đêm!"

"Rẽ phải!"

Yuuki bất ngờ ra lệnh rồi rẽ hướng tuy không hiểu gì nhưng họ cũng làm theo nhờ đó tránh được việc đi vào khu vực bị giăng bùa nổ.

"Khu vực khi nãy có giăng bùa nổ, chúng ta tăng tốc đi, em sẽ lo phía trước!"

"Vậy nhờ em rồi!"

Cô dễ dàng đưa đồng đội thoát khỏi những cái bẫy nguy hiểm và cũng nhanh chóng tiến sát hơn với kẻ địch.

"Thấy bọn chúng rồi!"

Cả ba đều tăng hết tốc lực đuổi theo, bọn chúng cũng đã phát hiện được liền tách ra làm hai hướng.

"Hai em lo hướng bên phải còn thầy sẽ lo bên trái, nếu có chuyện gì thì phát tín hiệu."

"Vâng!" Cả hai đồng thanh.

Họ chia nhau ra đuổi bắt, Kakashi và Yuuki nhanh chóng bắt kịp bọn họ. Bọn chúng liền quay đầu lại phóng hàng loạt shuriken vào họ, Kakashi liền nhảy ra khỏi chỗ đó còn Yuuki dậm chân một chỗ cầm kunai đánh bật lại hết.

Kakashi lao tới đâm kunai vào cổ một tên trong số chúng rồi ngã xuống bên dưới, bọn chúng đều bị thu hút bởi Kakashi nên phân tâm không để ý rằng Yuuki đã ở phía sau.

Cô phóng trả shuriken rồi cầm kunai lao tới trực tiếp đánh bay hai tên còn lại xuống dưới, bên dưới Kakashi đã xử lý xong tên kia đang đứng đợi cô.

Yuuki tìm mò trên người chúng nhưng không tìm thấy cuốn trục.

"Trên người hai tên này không có!"

"Bên tôi cũng không, vậy là cuốn trục ở trong tay mấy tên kia!"

"Vậy thì chúng ta quay lại vị trí cũ đi!"

Kakashi quay đầu rời đi nhưng Yuuki vẫn đứng yên một chỗ, cô cảm thấy sát khí đằng đằng từ tứ phía liền thu người lại giương kunai phòng thủ.

Kakashi cũng cảm nhận được liền nhảy lại áp lưng vào cô, tạo một thế phòng thủ toàn vẹn.

Nhịp tim đập mạnh từ lồng ngực cả hai, cả cơ thể nóng lên hơi thở cũng có chút gấp gáp. Từ hai phía shuriken phóng ra như tên dồn ép cả hai, tai cô bỗng nghe thấy một âm thanh như tiếng dây đứt.

Cô liếc nhìn lên phía trên sợ hãi khi nhìn thấy một cái lưới đang rơi xuống, không suy nghĩ cô liền quay người một tay đẩy mạnh cậu văng xa vào bên trong bụi rậm.

"Mau chạy đi!"

Ngay lập tức cô đã bị bắt gọn bên trong cái lưới, một cái kim phóng vào người làm cho cô bất tỉnh. Bọn chúng liền phái người tìm cậu nhưng chẳng thấy đâu, có vẻ cậu đã chạy nên bọn chúng đem Yuuki đi mất.

Kakashi đúng thật đã chạy đi bởi vì số lượng của chúng quá đông lại còn mạnh nên cậu chỉ còn cách đó, ngay sau khi cảm nhận khí tức của bọn chúng biến mất cậu liền quay lại tìm cô.

Nhưng chỗ đó giờ đã không còn ai bây giờ quyết định đè nặng trên vai cậu, nên đi gặp Minato trước rồi cứu cô sau hay là tìm cách cứu cô trước.

Cậu đắn đo suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn đi tìm Minato trước, sau khi hội tụ cả hai liền đi giải cứu cô.

Họ phát hiện một số Ninja đang đứng canh phòng nghiêm ngặt trước một cái hang động đá.

"Em hãy đợi ở đây!"

Minato phóng ra ba kunai đặc chế và dễ dàng hạ gục tất cả Ninja bên ngoài, hai người nhanh chóng tiến vào trong tìm cô.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 10: Mất khống chế

Bên trong có một nữ Ninja cô ta đang đứng nhìn Yuuki bị treo trên cột chữ thập, thấy động tĩnh cô ta liền quay đầu nở một nụ cười biến thái với họ.

"Quả nhiên bọn Ninja đó không cản được ngươi! Tia Chớp Vàng!"

"Yuuki!" Kakashi hét lớn.

Cậu định chạy lại cứu cô nhưng bị Minato ngăn lại, tuy không biết đối thủ ra sao nhưng anh vẫn rất đề phòng.

"Ngươi đã làm gì Yuuki?"

"Thì ra con bé này tên là Yuuki!" Cô ta nâng cằm Yuuki lên.

"Ta chỉ tiêm cho nó một ít thuốc mà ta mới chế.."

Yuuki mở mắt ra, con ngươi của cô bị vẩn đục bởi màu đen đáng sợ. Hai tay cô giật mạnh liền dễ dàng thoáng khỏi dây trói, cả mười ngón tay đều mọc những cái móng nhọn hoắt.

Cô liền một cước cào đứt cơ thể cô ta trước sự kinh ngạc của Minato và Kakashi, ánh mắt cô như một con dã thú không chút tình người, lạnh lùng liếc nhìn họ.

"Cậu không sao.."

Yuuki liền nhào tới tấn công cậu, cô giờ đã không còn ý thức hay khả năng để khống chế cơ thể. Nó giờ chỉ như một con thú khát máu muốn tìm kiếm con mồi.

May thay Minato đã kéo cậu sang một bên tránh được, Yuuki liền nhân cơ hội chạy trốn.

Cả hai liền đuổi theo cố gắng bắt cô lại, Yuuki luồn lách qua những cành cây với tốc độ cực nhanh bỏ xa bọn họ.

Minato không thể để cô đi được nên bỏ Kakashi ở lại còn ảnh dùng hết tốc lực nhảy lên phía trước cản đường.

Hai bên đường bị vây kín bởi sông, phía sau thì Kakashi cũng chặn lại.

"Yuuki! Em bình tĩnh lại theo thầy về, mọi người sẽ trị hết cho em!" Minato từ từ tiến tới.

"Grừ!" Cô lùi lại.

"Yuuki! Quay về với tôi đi!"

Đôi mắt cậu lộ rõ sự hối hận, cậu hối hận vì đã để cô một mình, không cứu cô sớm hơn. Hay đúng hơn là cậu sợ cô của bây giờ, cô không còn là Yuuki hay cười nói vui vẻ với cậu mà bây giờ cô đang giơ vuốt chĩa về phía cậu.

Yuuki liền chạy về phía sau lao vào tấn công Kakashi, Minato liền nhân lúc đó đánh ngất cô.

Kakashi đỡ lấy thân thể nhỏ bé đó mà lòng đầy sợ hãi, cậu muốn tự mình cõng cô quay về nhưng để đề phòng cô tỉnh lại nên Minato đã bế cô.

Yuuki bị trói chặt trên giường bên cạnh có rất nhiều Ninja trị liệu đang gấp rút tìm thuốc giải, Kakashi và Minato đều chỉ được đứng bên ngoài lo lắng không yên.

Tay cậu run rẩy, khuôn mặt như mất hồn khi nghe những tiếng la hét phát ra từ căn phòng. Minato cũng lo lắng không yên nhưng nhìn thấy cậu như vậy lại càng lo lắng hơn.

"Em bình tĩnh lại đi, Kakashi!" Anh lay người cậu.

"Có phải là em làm sai rồi không.. em nên đi cứu cậu ấy trước mới đúng.. em.. em không nên.."

"Em đã làm rất tốt! Em không thể nào một mình cứu Yuuki mà chỉ kéo thêm nguy hiểm cho em ấy thôi!" Anh cố trấn an.

"Kakashi! Thầy biết em rất lo lắng cho Yuuki nhưng em nên biết chúng ta vẫn còn đang trong thời chiến tranh, nếu như hôm nay Yuuki không bị thì ngày mai cũng có thể là em cho nên em phải chuẩn bị tâm lý cho chuyện này."

Đây chính là sự thật, một khi chiến tranh còn xảy ra thì những người bị như Yuuki sẽ còn xuất hiện thậm chí tồi tệ hơn. Để trở thành một Ninja thì nên chuẩn bị trước tâm lý cho những tình huống này xảy ra, nếu cứ sợ hãi như vậy thì nhiệm vụ quan trọng sẽ hỏng mất.

Âm thanh la hét trong phòng đã dừng lại, những người khác cũng đã bước ra ai cũng vô cùng mệt mỏi.

"Chúng tôi đã tiêm thuốc giải nhưng liều thuốc họ cho cô bé rất nặng nên rất khó phán đoán kết quả."

"Vậy khi nào thì em ấy sẽ tỉnh?"

"Trước mắt nhiều nhất tầm một tuần, khi đó nếu như cô bé vẫn không tỉnh thì sợ rằng.."

"Tôi hiểu rồi, cảm ơn anh!"

Bây giờ cô đã rơi vào hôn mê nên vẫn chưa được cho vào thăm, Minato chỉ đành đưa Kakashi về nhà còn mình thì ở lại canh.

Mỗi ngày Kakashi đều tranh thủ ở bên cạnh chờ cô, cậu mong ngóng từng ngày chỉ muốn cô bình an. Muốn nhìn thấy nụ cười ngây thơ của cô, chưa bao giờ cậu lại nhớ nó đến như thế.

Thời hạn một tuần đã đến, Kakashi và Minato đều đứng bên cạnh cầu mong cô sẽ tỉnh dậy, các Ninja trị liệu cũng rất bận rộn xem xét tình trạng.

Một chiếc lá bay vào từ cửa sổ đáp nhẹ trên mũi cô, Kakashi liền vươn tay lấy ra. Yuuki đột nhiên hắt xì làm tất cả mọi người đứng tim, cô mở nhẹ đôi mắt, đồng tử vàng kim óng ánh dưới ánh dương.

Tất cả mọi người đều tuân hô vui vẻ còn Yuuki thì ngớ ngẩn chẳng biết việc gì. Kakashi thuận tay lấy chiếc lá vừa rơi trên nệm, tươi cười với cô.

"Chào buổi sáng, Yuuki!"

Sau khi kiểm tra đầy đủ thì mọi dấu hiệu của thuốc đều biến mất chỉ còn lại một cơ thể tràn đầy khoẻ mạnh. Tuy nhiên để đảm bảo thời gian này cô không cần phải tham gia nhiệm vụ mà trở về nhà nghỉ ngơi, đương nhiên nó chính là một điều tồi tệ đối với cô.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 11: Kenma

Khoảng thời gian sau đó Kakashi đã tham gia kì thi Ninja Trung Đẳng còn về phía Yuuki thì cô không được phép tham gia.

Cô luôn bị nhốt trong phòng chỉ mỗi khi có các cuộc họp cô mới xuất hiện làm con rối cho ông ta.

Cô tranh thủ thời gian không bị giám sát đó mà tiếp tục luyện tập ảo thuật nhưng vẫn không có tiến triển gì.

Yuuki nằm trên giường nhớ tới khoảng thời gian trước đó mà không kìm được nước mắt, cô thật sự nhớ cha mẹ, cô nhớ họ lắm.

Một cái gì đó ở dưới nệm cộm lên, Yuuki liền lau nước mắt ngồi dậy lấy nó ra. Đó là một trang giấy trắng mà cha đã đưa cho cô cất cẩn thận khi còn nhỏ nhưng lúc đó cô rất nghịch liền giấu nó xuống dưới nệm.

Bất ngờ những dòng chữ hiện ra khiến Yuuki hoảng sợ mà quăng nó xuống, khi còn nhỏ rõ ràng cô đâu có nhìn thấy gì nhưng sao bây giờ lại có thể nhìn thấy được.

Cô bình tĩnh cầm lấy tờ giấy đọc thật kỹ, nó viết rất khó hiểu mà cũng rất dài dòng nhưng chủ yếu là đang nói đến Kenma.

Nó là một loại nhãn thuật xuất hiện như con mắt thứ ba, nó có thể dịch chuyển chủ sở hữu đến một địa điểm trong tầm mắt và có thể nhìn thấy trước 3 giây tiếp theo.

Nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa ai làm được bằng chứng là nó được viết bằng một ngôn ngữ đặc biệt mà không hiểu sao cô lại đọc được và cả chính người viết cũng khẳng định mình vẫn chưa làm được.

Có lẽ đây chính là lý do cô luôn bị ám sát dù cho tộc Himura chỉ là một tộc nhỏ.

Nhưng nó đã gợi lên ý chí trả thù trong cô, cách để học được Kenma bước đầu tiên cần phải có một lượng chakra cực lớn và cho nó chảy mạnh liên tục trong cơ thể rồi cố gắng nén nó lại ở giữa trán một thời gian dài.

Chỉ nội bước đầu tiên vẫn chưa có ai đủ chakra làm được nhưng nhiêu đó cũng không làm nản ý chí của cô.

Yuuki bắt đầu ngồi thuyền di chuyển chakra đảo đều khắp các mạch nhưng chỉ mới có một lúc mà cô đã cảm thấy chakra đang bị tiêu hao tột độ.

Cô vẫn quyết tâm không từ bỏ cứ liên tục làm, mồ hôi cô chảy ướt cả áo hơi thở bắt đầu loạn nhịp. Cơ thể như sắp muốn nổ tung ra đột nhiên có một luồng chakra lại chảy vào người cô giúp làm dịu lại.

"Vừa nãy là gì vậy?"

Cô mở mắt ra nhưng vẫn không dừng luyện tập, cảm giác luồng chakra đó đang giúp cô không biết rốt cuộc nó tốt hay xấu chỉ cần giúp cô thì cô sẽ làm hết.

Ngày qua ngày Yuuki vẫn không ngừng luyện tập những ngày đầu nó rất khó khăn khi phải vừa làm nhiệm vụ vừa luyện tập nhưng nó chính là yêu cầu bắt buộc.

Đang giữa đường làm nhiệm vụ thì bất chợt cô ngã xuống, Kakashi nhanh tay ôm lấy cô rồi hạ xuống. Dạo gần đây cô cứ luôn mệt mỏi khiến cho Kakashi rất lo lắng.

"Thầy, em nghĩ trước tiên cần đưa cậu ấy đến bệnh viện đã!"

"Được rồi!"

"Không được! Cậu không được phép làm vậy."

"Nhưng tôi có thể cảm nhận được cơ thể cậu đang rất suy yếu, nếu cứ như vậy thì làm sao thực hiện nhiệm vụ được."

"Không sao, chỉ cần để tớ ngồi nghỉ một lát là được!"

Cô kiên quyết không muốn đến bệnh viện nên mọi người đành phải để cô ngồi nghỉ bên cạnh gốc cây. Yuuki phải mất một lúc mới đưa cơ thể về trạng thái bình thường rồi tiếp tục làm nhiệm vụ.

Một ngày nọ Minato muốn thử sức cả hai người, xem thử trình độ của họ như thế nào bằng việc cướp lấy một cái chuông từ anh.

"Kakashi chúng ta cùng.."

Cô chưa kịp nói xong thì Kakashi đã nhào lên tấn công trước, cậu dùng kunai cô tấn công trúng Minato nhưng anh rất nhanh nên không đòn nào có thể trúng người anh.

Yuuki liền phóng shuriken thu hút sự chú ý của anh tạo cơ hội cho Kakashi lấy chuông nhưng Minato liền nhanh nhẹn nhảy lùi ra sau, cùng lúc đó phân thân của cô biến mất người thật xuất hiện ngay phía sau liền chụp lấy chuông.

Minato trán đổ mồ hôi vì bọn họ di chuyển rất chuyên nghiệp khiến anh khó mà phòng bị nhưng nhiêu đó vẫn chưa đủ để lấy được cái chuông, cô chỉ vừa chạm nhẹ vào cái chuông thì Minato liền nhảy lên cây.

"A! Chút xíu nữa là được rồi!" Yuuki than thở

"Hai em thật sự rất giỏi nhưng mà muốn lấy được chuông thì còn kém rất xa!"

"Kakashi, lại đây tớ nói cái này nè!"

Yuuki thì thầm cái gì đó với cậu dường như chính là kế hoạch, Minato cũng rất tò mò nhưng cô nói rất nhỏ nên anh không nghe.

"Được chứ!"

"Làm thôi!"

Cả hai cầm kunai lên, Yuuki cười rất nham hiểm nhìn anh. Kakashi nhảy lên tấn công thẳng mặt anh, Minato liền chụp lấy tay cậu thảy ngược ra phía sau.

Yuuki liền nhân lúc anh không để ý trực tiếp đạp một phát vào bụng làm anh té xuống dưới, Kakashi từ phía sau phóng shuriken tới, Minato nhanh nhẹn nhảy lên tránh được.

Kakashi nhảy lên cao đánh ngay trên không, Yuuki đang đứng trên cây cũng cùng lúc bổ nhào xuống anh.

Minato trực tiếp nắm chặt tay hai đứa lại nhưng ngay lập tức họ liền biến mất, Yuuki từ phía sau nhảy tới thành công lấy được chuông sắt từ Minato.

Cả hai đập tay nhau chúc mừng nhiệm vụ thành công còn Minato thì cũng công nhận họ thật sự giỏi. Anh cũng công nhận rằng Yuuki thật sự mạnh hơn cả cái cấp độ Hạ Đẳng nhưng lại không hiểu lý do vì sao cô vẫn còn là Hạ Đẳng.

"Hai em làm tốt lắm! Nhưng mà chỉ có một cái chuông thì chia làm sao đây!"

"Không sao! Tuy là em lấy được nhưng đồ của em thì vốn đã là của Kakashi rồi!"

Cô vui vẻ lấy dây của cái chuông buộc vào ngón áp út tay trái của cậu, Kakashi không hiểu ý cô là gì nhưng cũng không tháo nó ra.

Minato ngược lại hiểu rất rõ, Yuuki còn bé mà đã biết đánh dấu chủ quyền như thế này sợ là khi lớn Kakashi sẽ mệt đây.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 12: Nhiệm vụ nguy hiểm

Thoáng chốc cô đã được 8 tuổi, việc học Kenma vẫn luôn được cô thực hiện không bỏ một phút giây nào. Giờ đây cô không còn cảm thấy mệt mỏi nữa mà thay vào đó là cảm thấy rất khoẻ nhưng ở trước mặt ông ta cô vẫn phải luôn tỏ ra yếu ớt.

Trong khoảng thời gian 2 năm đó cô đã thành công trong việc sử dụng ảo thuật tuy nhiên ngoài nó ra cô còn vô tình tạo ra một thứ, nó không giống với ảo thuật mà cha đã dạy cô.

Cô có thể sử dụng ảo thuật tạo ra ảo ảnh, mà thứ cô tạo ra có thể tấn công trực tiếp vào đối thủ.

Nó giống như một con rối không có cảm xúc mặc cho cô điều khiển, cô đặt cho nó cái tên là Maikaretsu.

Yuuki có thể tùy ý mà biến cái này thành ảo ảnh cái kia mới là thực thể có thể làm loạn kẻ địch. Cô vẫn chưa sử dụng nó bao giờ vì Fukami vẫn luôn cho người âm thầm quan sát.

Và cũng trong năm nay đã có một sự việc đau buồn xảy ra với Kakashi, cha của cậu đã mất. Tuy Kakashi vẫn không lộ ra chút cảm xúc nào nhưng cô biết cậu đang rất đau khổ.

Kakashi đã không tham gia tang lễ của cha mình mà đến khu rừng luyện tập mặc cho trời đã mưa lớn. Yuuki từ đằng sau bước đến cầm theo một cái ô che cho cậu nhưng liền bị Kakashi quăng đi.

Cậu lại tiếp tục luyện tập mặc cho tay đã chảy máu, Yuuki đi về phía trước giữ lại tay cậu.

"Kakashi! Trời mưa rồi dù cho cậu có khóc thì tớ cũng không nhìn thấy đâu!"

"Tránh ra!"

Cậu muốn rút tay lại nhưng lúc đó lại không thể nào dùng hết sức được, đôi bàn tay cậy run lên môi cắn chặt lại như đang kìm nén cảm xúc.

Cô buông tay cậu ra tiến tới ôm cậu, cô nhắm đôi mắt mình lại vỗ về cậu.

"Cho dù cậu có như thế nào thì tớ vẫn sẽ mãi mãi ở bên cậu, làm chỗ dựa cho cậu những lúc cậu cần cho nên đừng tự làm bản thân đau nữa."

Kakashi ôm chặt lấy cô, Yuuki không thể cảm nhận được gì vì đôi vai cô đã sớm ướt vì mưa mất rồi.

Sau khi cha cậu mất thì cậu cũng đã trở nên lạnh lùng hơn tuy vậy nhưng Yuuki vẫn luôn sát cánh bên cậu không rời bước.

Một hôm Yuuki được giao cho một nhiệm vụ xâm nhập vào một tiểu đội của địch đang đóng quân gần biên giới bởi vì đây là nhiệm vụ xâm nhập rất nguy hiểm nên càng ít người đi càng tốt và Yuuki chính là người được chọn.

Một lý do khác nữa chính là đa số các Ninja khác đều đã đến chiến trường trong làng giờ chỉ có một số ít người mạnh, Yuuki tuy chỉ là một Ninja Hạ Đẳng nhưng năng lực thì có thể sánh ngang với Trung Đẳng.

"Em sẽ xâm nhập vào tiểu đội của địch và lấy trộm tài liệu nếu như bị phát hiện thì hãy cố gắng chạy trốn, nhiệm vụ lần này rất nguy hiểm có thể em sẽ chết.. em sẽ nhận hay không."

"Hãy để em làm.." Kakashi lên tiếng.

"Em sẽ nhận nhiệm vụ này! Với một Ninja thì chết có là gì!"

"Cậu không đủ năng lực thực hiện nó đâu!"

"Kakashi! Sớm muộn gì thì mình cũng phải đối đầu với nguy hiểm thôi, cậu không thể bảo vệ tớ cả đời này được đâu."

Kakashi không thể làm gì được chỉ có thể để cô một mình đi làm nhiệm vụ. Yuuki quyết định sẽ xâm nhập vào ban đêm vì ngay cả khi trời có tối như thế nào thì cô vẫn có thể nhìn thấy được thậm chí là còn rất rõ.

Cô dễ dàng xâm nhập vào bọn chúng bằng thật biến thân, cô đi vào trong lều chính và thành công lấy được tài liệu quân sự nhưng cùng lúc đó thì tên đội trưởng đã bước vào.

"Ngươi là ai!"

Cô ngay lập tức tạo ra một Ninja giữ chân hắn còn mình thì nhanh chóng tẩu thoát, tiếng trống báo động vang lên tất cả Ninja đều đang truy sát cô.

May mắn cô đã đề phòng trước đặt một vài cái bẫy trên đường đi, bọn họ chỉ lần mò nên rất dễ dính bẫy. Bọn phía sau cô không may giẫm vào bẫy liền phát nổ, ba bốn vụ nổ xảy ra liên tiếp làm cô có thêm thời gian chạy thoát.

"May là mình đề phòng sẵn! Mong là sẽ đủ để mình tẩu thoát!"

Nhưng số lượng phía sau vẫn còn rất đông, cô liền quay người lại tạo ra ba tên Ninja tấn công bọn phía sau. Bọn chúng tưởng đó chỉ là ảo ảnh nên đã không né, Ninja trực tiếp giết những tên dẫn đầu.

Bọn phía sau đã biết được nhẫn thuật của cô nên rất đề phòng bọn ảo ảnh, bọn chúng bắt đầu ném kunai tấn công cô. Yuuki cố gắng né nhưng số lượng quá nhiều nên đã có một vài cái đâm vào người cô.

Cô rút chúng ra kèm theo bùa nổ quăng tặng bọn họ, cô không phát hiện được rằng đã có một tên vượt lên trước mặt cô trực tiếp dùng Thổ Độn tạo ra một thanh nhọn đâm thẳng vào bụng cô.

Yuuki bị đâm dính vào cây, nó đâm gần một nửa bụng cô khiến máu chảy không ngừng. Cô thổ huyết rất nhiều muốn cố gắng tạo ra một ảo ảnh nữa nhưng cô không làm được.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 13: Ngưỡng cửa cái chết

Tất cả bọn chúng tập hợp lại đúng bao quanh cô, Yuuki không còn bất kì đường nào để thoát. Cô cố gắng lấy từ trong túi ra một tấm bùa nổ định tự sát để bảo toàn thông tin của làng nhưng cùng lúc đó cơ thể cô lại mất kiểm soát.

Như có một sức mạnh gì đó đang thôi thúc cô, đồng tử cô loé sáng lên khiến bọn chúng rùng mình. Cô trực tiếp dùng hai tay bẻ gãy đất rồi rút thứ còn lại ra khỏi người mình, cô đứng trên cành cây tựa như một con người khác.

Bọn chúng nhào đến tấn công cô nhưng Yuuki liền vung cước vào khoảng không, tất cả những tên Ninja phía trước đều bị đứt lìa ra.

Những tên phía sau liền nhân cơ hội đánh lén nhưng cô liền biến mất ngay trước mặt họ và xuất hiện ngay phía sau lưng, tung một cước nữa liền tiêu diệt sạch toàn bộ.

Ngay sau khi tiêu diệt bọn chúng cô liền lấy lại được ý chí, cô cố gắng bịt chặng miệng vết thương chạy về làng.

Kakashi và Minato vẫn luôn lo lắng cho cô dù đã khuya nhưng vẫn thức đợi tin tức từ phía cô.

"Yuuki quay về rồi!"

Một Ninja đập mạnh cửa thông báo, cả Kakashi và Minato đều vui mừng chạy ra nhưng trước mặt họ là một Yuuki bất động cùng với một vết thương cực lớn trên người.

Kakashi liền chạy xuống đến chỗ cô nhưng liền bị các Ninja Trị liệu đẩy ra, họ đưa Yuuki liên giường rồi đưa vào phòng trị thương.

Cậu chỉ có thể đứng từ ngoài nhìn vào vô cùng lo lắng, Minato liền bước đến trấn an cậu.

"Em đừng lo, Yuuki nhất định sẽ an toàn thôi!"

Tuy là nói vậy nhưng anh vẫn không chắc chắn rằng Yuuki sẽ qua khỏi, bọn họ ở bên trong đã kéo dài hơn 4 tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra.

Rất nhiều Ninja trị liệu cứ ra vào cùng với những chậu máu rất kinh khủng nó càng làm cho Kakashi sợ hãi hơn.

Cậu không muốn mất Yuuki, cô bây giờ là người duy nhất mà cậu có thể tin tưởng nên cô càng không thể bỏ cậu lại được.

Chừng hơn nữa tiếng sau Yuuki mới được đưa ra ngoài may mắn là cô vẫn bình an nhưng vì vết thương quá lớn nên vẫn chưa biết khi nào cô mới tỉnh dậy.

Kakashi đi theo họ vào phòng bệnh ở đó chăm sóc cho cô, cậu vẫn luôn ở đó chờ đến khi cô tỉnh lại.

Mỗi ngày đều dùng vải ấm lau người cho cô, ngồi bên cạnh không dám ngủ sợ khi cô thức dậy không có người chăm sóc.

Đã được hơn 10 ngày nhưng Yuuki vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy thậm chí tình hình của cô có những lúc còn rất tệ.

Trong lúc Yuuki nằm hôn mê thì cô đã nhớ được ký ức khi cô còn rất nhỏ, nó là vào một đêm cô chạy trốn khỏi ám sát. Lúc đó mắt cô đã bị dính phải chất độc nên không thể nhìn thấy gì và đã bị rớt xuống một cái hố rất sâu không thấy đáy.

Cô rơi trên một cái gì đó rất mềm nó đỡ cho cô không bị thương.

"Ngươi là ai?"

Một giọng nói sắc bén phát ra khiến Yuuki sợ hãi.

"Cháu là Himura Yuuki, xin lỗi vì đã làm phiền ngài.. xin ngài đừng ăn thịt cháu được không.."

Rơi xuống một nơi như thế nào cô cũng không biết cộng thêm đôi mắt bị mù càng khiến cô sợ hãi hơn.

"Nhìn ngươi dơ như vậy có cho ta cũng không thèm!"

"Cảm ơn ngài! Nhưng.. ngài có thể đưa cháu về nhà được không.. nơi này tối quá.. cháu sợ lắm."

"Ta không rảnh như vậy, muốn lên thì tự mà leo lên!"

Yuuki mò mẫm xung quanh tìm chỗ để leo lên nhưng mò mãi mà vẫn không thể thoát khỏi chỗ mềm mại này.

"Này! Ngươi thích mèo không?"

".. thích ạ. Chúng mềm và dễ thương lắm, trước đây cháu đã từng có một con mèo nó tên là Mi nhưng mà.. nó vì cháu mà bị người khác giết mất rồi."

"Vậy ta cho ngươi một con mèo, ngươi nuôi nó giúp ta được không. Coi như thay cho con mèo trước kia đi."

"Không đâu! Không ai thay thế Mi được đâu với lại nếu cháu thân với bất cứ thứ gì thì cuối cùng nó cũng sẽ chết thôi!" Yuuki buồn bã.

"Việc ngươi rơi xuống đây chắc là cũng do mấy tên đó nhỉ!"

"Dạ.."

"Việc ngươi gặp ta hôm nay có thể chính là định mệnh! Vậy chi bằng cứ để nó mặc cho vận mệnh quyết định đi!"

"Ngài nói vậy là sao ạ!"

"Ngươi là Himura Yuuki phải không?"

".. Dạ.."

"Himura Yuuki từ giờ ngươi sẽ là chủ nhân của Linh Miêu Giới và là Miêu Hoàng kế nhiệm, để chứng minh cho việc ngươi trở thành Miêu Hoàng thì ta sẽ tặng cho ngươi đôi mắt của ta."

"Sức mạnh này sẽ tạm thời bị phong ấn, cho đến khi ngươi đủ tư cách thì ký ức cùng với sức mạnh đó sẽ là của ngươi."

Ngay lúc đó trong tiềm thức của cô một đôi mắt mèo đang nhìn chằm chằm vào cô nhưng nó là đang nhìn bằng một ánh mắt cung kính.

Yuuki cũng tỉnh lại sau khi hoàn thành việc tiếp nhận sức mạnh, cô cảm thấy cơ thể đã khỏe hơn nhưng vết thương vẫn còn rất đau.

"Mình đã ngủ bao lâu rồi nhỉ!"

Kakashi mở cửa bước vào nhìn thấy cô đã tỉnh dậy liền vui mừng bước tới.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!"
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 14: Sức mạnh thức tỉnh và một ngày vất vả

"Tớ đã ngủ bao lâu rồi vậy?"

"Chính xác 1 tháng, chắc cậu đã đói rồi để tớ mang thức ăn lên và gọi người kiểm tra cho cậu."

Sau khi được kiểm tra kỹ càng thì cô không còn gì đáng ngại nữa, sức khỏe đang dần hồi phục.

Yuuki không muốn ở lại bệnh viện cô muốn được xuất viện ngay tuy là đã được khuyên ngăn nhưng cô vẫn quyết định xuất viện.

Cô bí mật đi tới khu rừng tìm một nơi thật trống rồi liền sử dụng thuật Triệu Hồi.

"Khẩu Khí Chi Thuật"

Sau làn khói một con mèo trắng muốt xuất hiện, nó nhỏ nhắn y hệt một con mèo bình thường. Nó vừa nhìn thẳng vào mắt cô liền cúi đầu xuống, cung kính.

"Tôi là Nika, xin được diện kiến Tân Miêu Hoàng!"

"Chuyện Miêu Hoàng hay Linh Miêu Giới ta chỉ vừa nhớ lại nên có rất nhiều chuyện không rõ, gọi ngươi tới đây chính là để hỏi chuyện."

"Vậy Nika sẽ kể tường tận mọi chuyện cho người nghe nhưng để đề phòng người ngoài nghe lén xin người hãy cùng tôi tới Linh Miêu Giới."

"Được!"

Nika liền đưa cô đi, cô được đưa đến Linh Miêu Giới nơi chỉ toàn là mèo. Bọn chúng đang cúi đầu trước cô và phía sau Nika là ba chú mèo đặc biệt đứng gọn một hàng.

"Tôi sẽ nói rõ cho người nghe về Linh Miêu Giới. Linh Miêu Giới chính là một thế giới chỉ dành cho loài mèo và người chính là vua của tất cả chúng tôi."

"Miêu Hoàng tiền nhiệm bởi vì không tìm được ai xứng đáng kế nhiệm nên đã rời khỏi nơi đây và người chính là người được chọn, bằng chứng chính là đôi mắt của người."

Có vẻ thứ đã giúp cô qua khỏi việc sốc thuốc khi trước chính là sức mạnh này.

"Tất cả chúng tôi đều sẽ nguyện vì người mà hi sinh cả tính mạng!"

"Ngươi là kẻ mạnh nhất ở đây sao?"

"Không! Tôi chỉ là một trong bốn cánh tay đắc lực của Miêu Hoàng."

Lần lượt từng con mèo ở phía sau tiến lên.

"Tôi là Inu, xin diện kiến Miêu Hoàng!"

"Tôi là Sanzu!"

"Tôi là Yoshi!"

Chúng lần lượt là màu vàng, đen và màu đỏ.

"Vậy thì sức mạnh của các ngươi như thế nào, đủ mạnh để giúp đỡ ta!"

"Chúng tôi có thể biến thành hình dạng con người và phục vụ cho người ngay ở thế giới kia. Tôi luôn phụ trách nhiệm vụ làm quân sư, Inu thì giỏi về thể thuật, Sanzu thì thông thạo trị liệu, Yoshi thì biết rất rõ về nhẫn thuật."

"Vậy còn về sức mạnh của Miêu Hoàng thì sao!"

"Miêu Hoàng có sức mạnh rất áp đảo thậm chí là một lượng chakra cực lớn. Có thể hỗ trợ cho sức mạnh của chính người còn về những thứ khác thì tôi không biết."

Yuuki đã nắm được thông tin về sức mạnh của mình, nó sẽ hỗ trợ cho cô rất nhiều trong việc trả thù.

Yuuki quay trở về thế giới cũ, còn về bọn họ thì cô vẫn chưa có ý định sử dụng. Thời gian tới cuộc chiến nổ ra ngày càng quyết liệt, Yuuki được lệnh phải liên tục đưa thông tin cho đội ở chiến trường.

Fukami cũng bởi vì nó mà trong thời gian này không thể giám sát cô nên ông ta rất tức giận.

Hôm nay Yuuki hết sức bận rộn chạy khắp chợ mua đủ thứ đồ nhưng mỗi khi nhìn thấy Kakashi là cô lại trốn đi khiến cậu rất tò mò.

Cô đang ôm một túi đồ bên người vừa chạy rất nhanh vì Kakashi đang rượt theo cô với tâm trạng rất tức giận.

Cô nhảy nhanh qua những cành cây lớn cố cắt đuôi cậu nhưng Kakashi bám riết không tha, không hiểu sao hôm nay cậu ấy lại khó nhằn đến thế.

"Đứng lại cho tôi!"

"Tại sao tớ phải đứng lại chứ trong khi cậu mới là người đuổi theo!" Cô nói trong oan ức.

Bởi vì có trong mình sức mạnh của Miêu Hoàng nên tốc độ chạy của cô rất nhanh đến cả Kakashi đuổi theo cô cũng rất mệt nhưng mà đời không như ta mong muốn, cô vô tình giẫm phải cành cây sắp gãy nên đã rơi tự do xuống.

Kakashi nhảy xuống thở mạnh rồi tiến lại gần chỗ của Yuuki, té mạnh quá nên mông của cô vẫn còn rất ê.

"Nói mau! Cậu đang làm điều gì mờ ám hả!"

Kakashi đứng trước mặt cô bày ra khuôn mặt đáng sợ khiến Yuuki nổi da gà nhưng cô vẫn nhất quyết ôm chặt túi đồ không nói một câu.

"Không nói! Vậy chắc bên trong túi đó sẽ có đáp án nhỉ!"

Cậu thò tay giật lấy cái túi nhưng cô vẫn không chịu buông một mực kéo lại, trong cái tình thế này sợ là cô sẽ thua mất nên cô đành giở chiêu xấu.

Cô buông nhẹ một tay ra rồi kéo cánh tay của Kakashi xuống, cả thân người cậu mất đà mà ngã lên người Yuuki. Cô há to miệng cắn một phát lớn vào má của cậu nhân lúc đó mà giật lấy túi rồi chạy mất.

"Trông mình tơi tả như vừa đụng phải mèo hoang vậy!"

Kakashi xoa má mình mà tâm trạng lại càng thêm khó chịu, cậu vẫn chạy đi tìm Yuuki. Cứ thấy là lại đuổi theo khiến cô cả một ngày không yên.
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 15: Chúc mừng sinh nhật, Kakashi

Trời đã tối mà cậu vẫn không bắt được cô nên chỉ đành quay về ngày mai bắt tiếp. Cậu mở cánh cửa ra thì một tiếng nổ lớn phát ra.

"Chúc mừng sinh nhật, Kakashi!"

Yuuki mặc một cái váy xinh đẹp đứng chào đón cậu, bên trong căn nhà được trang trí lộng lẫy và một cái bánh kem khá to được bày trên bàn.

"Đây là.."

Kakashi vẫn rất bỡ ngỡ không tin vào mắt mình, Yuuki liền nắm tay cậu kéo vào trong đứng trước bánh kem.

"Tớ đã cất công cả ngày để chuẩn bị nó, tớ biết cậu không thích ồn ào nên tớ chẳng dám mời ai cả, mong là cậu sẽ vui!"

Yuuki cầm que diêm đốt cháy chín cái nến, đôi mắt lung linh qua ánh nến càng làm cho đôi mắt vang kim thêm lộng lẫy.

"Cậu mau ước đi!"

".. Ừm!"

Kakashi chắp tay cầu nguyện, suy nghĩ rất lâu nhưng vẫn không biết ước gì định thôi không ước nữa thì chợt nhớ tới nụ cười của Yuuki. Thế là cậu chỉ mong ước cô sẽ mãi cười vui vẻ như vậy.

Ước xong cậu liền thổi nến nhưng thổi mãi mà nó chẳng chịu tắt khiến Yuuki bật cười.

"Cậu bịt kín mít như vậy thì làm sao thổi ra hơi!" Cô lau nước mắt.

"Vậy thì cậu cùng thổi với tôi đi!"

"Như vậy sao được, đây là.."

"Qua đây!"

Cậu vẫn kiên quyết muốn làm vậy nên Yuuki cũng chiều theo, cả hai cùng thổi tắt hết cả chín cây nến.

"Chúc mừng cậu đã 9 tuổi rồi!"

"Cảm ơn.."

"Giờ là tới lúc mở quà rồi!"

Cô liền lôi từ dưới bàn ra rất nhiều hộp quà đủ màu sắc tầm năm hộp, Kakashi bất ngờ với số lượng quà nhưng cũng không tiện hỏi.

Thật ra đó là quà của mấy con mèo cộng với của cô nên mới nhiều như vậy và cả căn nhà cũng có sự giúp đỡ của họ.

"Đây là món quà của Inu, đó là một người bạn của tớ gửi tặng cậu đó!"

Kakashi khui quà ra bên trong là một cái móc hình con cá màu vàng, gu thẩm mỹ của Inu quả nhiên rất lạ.

"A, chắc tại cậu ấy tưởng cậu thích cá nên mới tặng nó ấy!" Cô gượng trả lời.

"Đây món tiếp theo!"

Nó là một cái hộp màu trắng, món quà chính là một cuốn sách dạy cách trở thành quân sư.

"Không sao đổi món khác!"

Cô nhanh chóng đẩy nó đi đưa lên một cái hộp màu đen chắc là của Sanzu, quà là cuốn sách dạy những nhẫn thuật cơ bản.

"Cuối cùng cũng có món quà bình thường!" Cô thở dài.

Cuối cùng là quà của Yoshi, anh tặng một lọ thuốc trị thương ngoài da. Sinh nhật mà tặng thuốc trị thương quả thật có hơi kì lạ.

Loay hoay mãi nhưng vẫn chưa thấy quà của cô nên Kakashi liền hỏi đùa.

"Quà của cậu đâu, sao tôi không thấy!"

Mặt Yuuki đỏ ửng, cô ngại ngùng lấy ra một gói quà nhăn nheo đưa cho cậu.

"Cai gì đây?"

Thì ra là cô tặng hai cái kunai, trên thân của nó còn có khắc chữ 'Kakashi' và 'Yuuki'. Vậy ra ý cô là muốn dùng kunai cặp với cậu, Kakashi cũng hiểu ý nhưng vì là sinh nhật nên tạm tha cho cái ý tưởng đó của cô.

"Lần sau.. chắc chắn tớ sẽ tặng cậu món tốt hơn!" Cô chắc chắn.

"Như vậy đã tốt lắm rồi! Ngày hôm nay cảm ơn cậu!"

Kakashi đưa tay xoa đầu cô khiến cô mặt ngượng đỏ nhưng vẫn cứ để cậu xoa.

Thế là từ đó Yuuki và Kakashi xài kunai cặp có khắc tên đối phướng, thực ra đó là do cô ép chứ cậu muốn dùng cái có tên mình. Mà thật ra chỉ có Yuuki là xài còn Kakashi thì giấu nó luôn trong túi không lấy ra.

Mùa xuân năm cô 10 tuổi cũng nhanh chóng đến, Yuuki hiện đang ở Linh Miêu Giới luyện tập cùng với linh thú của mình.

Inu đang ở hình dạng một người con trai cùng đấu với Yuuki, cả hai đều bị thương đầy mình nhưng họ không lo lắng vì đã có Yoshi lo ở một bên.

Inu trực tiếp đá lên cao, Yuuki nhanh tay chặn được liền dùng một tay kéo chân cô ra phía sau. Inu nhanh chóng đứng lên tung cước từ phía sau, cô tốc độ di chuyển ra phía sau anh một tay kề cổ.

"Ngươi thua rồi!"

"Tôi thua rồi! Cảm ơn người đã nương tay!" Anh giơ hai tay đầu hàng.

Yuuki đã hoàn toàn nắm vững được sức mạnh đó, nó mang đến cho cô rất nhiều lợi thế ngoài những thứ được kể thì nó còn giúp cô di chuyển với tốc độ cực nhanh. Khiến cho móng vuốt của cô trở nên sắc bén còn tẩm độc bên trên khiến cho con mồi tê liệt cộng thêm cả sóng âm.

Nhưng nó có một khuyết điểm đó là mỗi lần sử dụng sức mạnh đó thì tính cách của cô liền trở nên khác lạ đến cả bản thân cô cũng bắt đầu quen với nó. Mỗi lần như vậy cô liền trở nên nham hiểm và rất năng động giống y một con mèo.

"Để tôi trị thương cho người!"

Yoshi ấm áp nhẹ nhàng tiến đến hồi phục cho cô, Yuuki rất hài lòng về anh còn nhiều hơn cả Inu khiến anh rất ganh ghét.
 
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 16: Tớ sẽ đợi cậu

Nika tiến tới cùng với cái kính trông cứ như một quản gia.

"Hiện tại người đã nắm giữ hoàn toàn sức mạnh của Miêu Hoàng, theo tính toán thì người đã mạnh hơn trước gấp năm lần đó là chưa tính khi người sử dụng sức mạnh mà tôi chỉ đang nói về thể thuật thôi."

"Còn về Maikaretsu thì nhờ có sự hỗ trợ của chakra của Miêu Hoàng nên người có thể sử dụng nó ở mức tối đa. Kenma cũng nhờ đó mà đang được vận hành rất tốt, có lẽ không lâu nữa người sẽ mở được nó."

"Với cái sức mạnh này của người có thể sánh ngang với các Ninja Thượng Đẳng rồi, cộng thêm chúng tôi nữa thì người đã dư sức sao người vẫn chưa tiến hành kế hoạch trả thù."

"Đừng tự đoán ý của Miêu Hoàng!" Sanzu lạnh lùng nói.

Tính cách của bốn người họ không ai giống ai, Inu thì luôn muốn độc chiếm Yuuki trong khi đó Yoshi lại nhẹ nhàng ấm áp, Nika thì nghiêm túc còn Sanzu thì lạnh lùng.

Không phải cô không muốn trả thù mà bởi vì theo như ký ức của cô, cha cô rất mạnh tuy chỉ là một Tộc trưởng nhỏ nhưng thực lực lại rất mạnh.

Cha cô vẫn thường được mời đến tham gia cuộc họp của các tộc lớn trong làng dù cho Himura chỉ là một tộc nhỏ.

Ông ta có thể giết được cha cô thì chắc chắn ông ta rất mạnh, đợi đến khi cô thức tỉnh Kenma thì đó sẽ chính là ngày tàn của ông ta.

"Ta tự có ý của mình! Đừng lo đến lúc đó ta sẽ cho các ngươi ra chơi đùa!"

"Thật mong là ngày đó sẽ đến nhanh!" Inu phấn khởi.

"Chỉ cần chủ nhân muốn thì bất cứ khi nào Yoshi cũng nguyện chết vì người!"

Tất cả bọn họ đều cúi đầu xuống, Yuuki liền ngay lập tức quay về. Cô nhanh chóng đi tìm Kakashi muốn cùng cậu đi ăn dù sao hoạt động nhiều cũng khiến cô rất đói.

Cô bắt gặp cậu đang đứng giữa đường cùng với một cô gái liền khó chịu chạy đến ôm lấy cánh tay cậu.

"Nãy giờ cậu đi đâu vậy, làm tớ tìm rất lâu đó!"

Kakashi muốn rút ra nhưng cô lại càng ôm chặt hơn, cậu nhìn mặt cô trông rất tức giận nên bỏ luôn ý định.

"Chào cậu! Cậu là.." Cô gái lạ mặt hỏi.

"Là bạn gái của Kakashi đó!"

"Kakashi! Tớ đói rồi hay là mình đi ăn đi, à mà cậu có muốn đi cùng không?"

"Không đâu, tớ có việc rồi.." Chưa kịp nói xong liền rời đi.

Yuuki hí hửng vì giành được chiến thắng, cô còn dõi theo cái bóng dáng đó một cách vui vẻ trong khi Kakashi thì đã mất hết kiên nhẫn.

"Đủ chưa!"

Cậu hất tay cô ra, mặt trông vô cùng bất mãn. Cứ mỗi khi thấy cậu đứng cùng một cô gái là cô lại chạy đến còn nói mình là bạn gái cậu nhưng Kakashi cũng nhờ đó mà thoát khỏi mấy cái cô gái phiền phức kia.

"Tớ đói rồi! Mình đi ăn nha!" Cô giở ra khuôn mặt đáng thương.

"Tôi đang bận rồi!"

Cậu quay mặt đi dứt khoát từ chối, Yuuki liền giở thủ đoạn mít ướt ra, hai tay dụi mắt khiến mọi người xung quanh có chút để ý.

"Nhưng mà.. hức.. Kakashi là người bạn duy nhất của tớ.. nếu cậu không đi thì tớ cũng không ăn đâu.."

"Chịu thua luôn cái trò này của cậu, đi thôi!"

Kakashi đành bó tay với cái chiêu đó của cô, cứ mỗi lần không được như ý mình thì cô lại khóc. Đã có một lần người qua đường hiểu lầm cậu bắt nạt cô cho nên để tránh phiền phức cậu liền đồng ý.

Cô dắt cậu vào quán mì ramen và gọi hai suất lớn cho hai đứa.

"Chú ơi! Cho bọn cháu hai tô lớn!"

"Rồi có ngay!"

Yuuki cầm đũa múa qua múa lại vì vừa giành được chiến thắng nhưng đột nhiên cô nhớ ra một chuyện liền quay quả hỏi.

"Kakashi! Sao cậu cứ bịt mặt suốt vậy, cởi ra một chút cũng không được sao!" Cô nghiêng mặt hỏi.

"Không được!" Cậu dứt khoát trả lời.

"Vậy thì làm sao ăn mì đây!"

Cô khoanh tay suy nghĩ một tay chống cằm, đang suy nghĩ giữa chừng thì Kakashi lên tiếng.

"Ở đây có rèm che!" Cậu chỉ tay vào cái rèm trước mặt.

"Hừm! Đồ ích kỉ!" Cô phồng má tức giận.

Cứ tưởng sẽ thấy được khuôn mặt cậu nào ngờ giờ thành công cốc, biết vậy cô dắt cậu đi uống nước là được.

Yuuki trầm tư một lúc lâu, bởi vì cô bỗng nhiên im lặng nên khiến cậu khá tò mò.

"Kakashi! Ước mơ của cậu là gì?"

".. Trở thành một Ninja mạnh!" Cậu nói bừa.

"Dù ước mơ của cậu là gì thì tớ vẫn sẽ chờ cậu!"

"Cậu đang nói xàm gì vậy?"

"Tớ sẽ chờ cậu vậy nên đừng để tớ đợi lâu quá đây!" Cô cười tươi.

Thời gian tới Yuuki không có nhiệm vụ nào hết nên được ở nhà cũng bởi vì thể mà cô rất mệt mỏi.

Hôm nay cô ngồi trên ghế bên trong sân hóng nắng sớm, vì giờ cô cũng chả khác gì con mèo nên nắng sớm rất tốt cho cô.

Tengu đi từ bên trong ra liền đạp đổ ghế của cô bởi vì vân chưa đến lúc nên cô vẫn luôn nhẫn nhịn, cô đứng dậy phủi người rồi bỏ đi vào trong.

"Sao hả! Bây giờ mày hèn đến mức câm luôn à!" Tengu khi dễ.

Cô vẫn không để ý mà cứ tiếp tục đi, Tengu càng tức giận hơn trực tiếp ném đá vào người cô.

"Mày tưởng giờ mày vẫn còn là tiểu thư cao quý hả! Mày giờ cũng chả khác gì con chó mà nhà tao nuôi thôi!"

"Tao cảm thấy tiếc cho cha mẹ mày vì đã sinh ra cái thứ phế vật như mày đó, đến cả ảo thuật cũng không học được thì làm gì xứng với cái họ Himura." Tengu cười lớn.

"Kẻ phản bội như mày mà cũng dám nói mình xứng sao!"

"Mày dám trả treo hả!"

Hắn liền chạy tới vung nắm đấm đánh thẳng vào mặt cô nhưng nó quá chậm nên cô dễ dàng bắt được thậm chí bóp mạnh khiến Tengu đau đớn.

"Buông tao ra!"

"Tengu.. Mày cũng sẽ giống cha mày mà thôi!"

Cô cảnh cáo rồi bỏ đi vào phòng, Tengu rất tức giận nhưng không nói với ai vì vốn đó là một sự sỉ nhục đối với cậu.
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 17: Kenma hoàn tất và trả thù

Một thời gian dài trôi qua Yuuki đã trở thành Ninja Hạ Đẳng được 7 năm, năm nay cô đã 13 tuổi. Tuy chỉ là một Ninja Hạ Đẳng nhưng Hokage Đệ Tam lại rất tín nhiệm năng lực của cô thường giao cho cô những nhiệm vụ đặc biệt.

Lần này ông giao cho cô nhiệm vụ phá hoại căn cứ của kẻ địch, Yuuki nhanh chóng tiến hành và dễ dàng đốt cháy chúng nhưng không may lại bị phát hiện.

Yuuki vừa chạy vừa quăng vài cái bùa nổ chặn đường họ nhưng lần này không phải là mười hay hai mươi tên mà là tận hơn hai trăm tên.

"Kiểu này chắc mình phải đối đầu trực tiếp với họ quá!"

Quả nhiên miệng của cô rất linh, cô vừa giẫm lên một cái bùa nổ dán trên cây. Vụ nổ làm cô mất phương hướng cuối cùng là bị bao vây bởi tất cả.

"Xem ngươi còn chạy đi đâu!"

"Không ngờ miệng mình xui vậy luôn!"

Yuuki xông lên đánh với bọn họ, cô dùng quyền cước một chọi trăm mà đánh. Bọn chúng liên tục tấn công khiến cô không có đủ hơi tạo sóng âm, chỉ có thể cố gắng đánh.

Số lượng quá đông khiến Yuuki bị chèn vào đường cùng, một tên đá văng băng đeo trán của cô đẩy cô ép sát tảng đá. Một tên khác từ trên cầm kunai đâm thẳng xuống.

Trong khoảnh khắc đó trán của cô bỗng bị rạch một vết dài màu đỏ như máu, một con mắt đỏ mở ra. Kenma đã hoàn tất, Yuuki liền dịch chuyển cơ thể mình liên tục từ chỗ này đến chỗ khác dễ dàng xử hết tất cả không sót một ai.

"Ha! Không ngờ cuối cùng mình cũng có được nó!"

Với lượng chakra dồi dào cô có thể dễ dàng liên tục dịch chuyển, và thậm chí nhìn thấy cả tương lai.

Kenma bình thường sẽ đóng lại thành một cái vệt đỏ dài trên trán cô được che lại bởi băng đeo trán, muốn mở ra thì chỉ cần cho nó một ít máu thì nó sẽ mở ra.

Đương nhiên chuyện cô sắp trở về cũng đã lọt đến tai Fukami, ông ta đã sai rất nhiều người canh chừng thật kỹ chờ cô về liền trực tiếp giết chết cô.

Trước khi quay về nhà cô đã rủ Minato và Kakashi đi ăn chính là để chúc mừng cho thành quả mà cô đã có được.

"Hôm nay trông em rất vui vẻ nhỉ!"

"Hôm nay chính là ngày đánh dấu sự kiện quan trọng nhất của cuộc đời em mà. Ngày hôm nay chính tay em sẽ kết thúc tất cả.."

"Cậu đang nói nhảm gì vậy!"

"Không có gì đâu! Kakashi, ngày mai cậu đi chơi với tớ được không?"

"Tôi không rảnh!"

"Hứa đi mà như thế tớ mới yên tâm!"

"Bận lắm không đi đâu."

"Tiếc thật! Không biết liệu ngày mai cậu có còn nhìn thấy tớ được không nữa!"

Kakashi ngạc nhiên khi nghe cô nói vậy, Yuuki liền để tiền lại rồi rời đi.

"Tạm biệt!"

Kakashi cảm thấy rất bất an liền kéo tay cô lại.

"Sáng sớm ngày mai tôi đợi cậu!"

Yuuki đã an lòng hơn, cô trực tiếp đi thẳng về nhà. Đứng trước cửa Yuuki triệu hồi cả bốn linh thú ra, bọn chúng đều biến thành hình dạng người.

"Inu, ngươi dọn dẹp mấy tên kia dùm ta!"

"Vâng!"

"Nika, ngươi đi tập hợp tư liệu tạo phản của Fukami và đưa các trưởng lão tới đây! Còn Yoshi và Sanzu thì ở lại hỗ trợ ta."

Tất cả đều theo lệnh tiến hành, Yuuki mở cửa bước vào bên trong đã nhuộm đầy máu của bọn tạo phản. Fukami sớm nghe thấy tiếng động liền cầm theo kiếm tiến ra ngoài.

Yoshi và Sanzu đều lùi lại không nhúng tay vào việc trả thù của chủ nhân, tim Yuuki đập nhanh hơn bình thường khiến cô có chút phấn khích.

"Con khốn! Sao ngươi dám tạo phản hả!" Ông ta tức giận quát.

"Tạo phản? Ông đang nói chính bản thân mình hả! Tôi chỉ đến đây để trả thù, vốn dĩ tôi mới là chủ của gia tộc này thì lấy cớ gì mà tạo phản!" Cô cười lớn.

"Ngươi.."

"Fukami! Ông biết không tôi chờ các ngày này lâu lắm rồi đó thậm chí mỗi đêm tôi đều có thể tưởng tượng ra cái cảnh ông quỳ ở dưới chân tôi cầu xin đó!"

Fukami tức giận lao đến dùng kiếm chém cô, Yuuki nhẹ nhàng né được thậm chí còn đá ông ngã xuống.

"Sao ông lại yếu thế! Yếu hơn tôi tưởng rất nhiều đó!"

"Bởi vì năm đó Fukami đã hạ độc Ngài Higoku nên mới có thể dễ dàng ám sát!" Nika cất tiếng.

Anh bước vào cùng với ba vị trưởng lão phía sau, Fukami nhìn thấy liền cầu cứu.

"Trưởng lão, cô ta làm phản rồi! Mong trưởng lão trừng phạt cô ta!"

"Làm phản! Ngươi mới là kẻ đáng chết, ám sát tộc trưởng còn bắt luôn cả Yuuki. Ngày hôm nay dù cho Yuuki có làm gì thì chúng ta cũng không nhúng tay vào."

Tất cả trưởng lão đều mặc cho sống chết của ông, Fukami sợ hãi run rẩy không ngừng.

"Đúng rồi! Ảnh vệ của ta đâu rồi, các ngươi mau ra bảo vệ ta!"

"Chủ nhân! Tôi đã xử lý xong rồi!" Inu xuất hiện.

Cô còn cầm theo đầu của một vài tên khiến Fukami rơi vào hoảng sợ tột độ, ông ta sợ hãi gấp gáp chạy trốn.

Yuuki tốc biến đến ngay cạnh ông ta, đập mạnh đầu của ông ta xuống. Khuôn mặt cô lộ rõ sự tức giận.

"Nếu như sớm biết ông không có tài cán gì thì tôi đã giết ông từ mấy năm trước rồi."

"Ông hại tôi mất 8 năm chỉ để ngày ngày đều nhớ về ông, tìm đủ mọi cách để giết ông!"

"Ta xin lỗi.. Xin con đừng giết ta.. ta hối hận rồi.."

"Hối hận, để tôi cho ông xem kết cuộc của việc ông hối hận."
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 18: Tộc trưởng

Inu bước vào một căn phòng gần đó lôi Tengu ra, rồi đưa kiếm cho Yuuki.

"Mày đang làm gì đó hả! Sao mày dám bắt tao, tao là con của Tộc trưởng.. người đâu.."

"Tengu! Mày lúc nào cũng nói nhiều như vậy, sao không có câu nào là dễ nghe hết vậy."

"Trước khi chết tao sẽ ban cho mày một câu. Từ khi mày sinh ra thì vốn đã là phế vật rồi nếu không phải nhờ cha giúp đỡ thì làm gì mà mày được như vậy."

Vốn dĩ cô có thể coi là một thiên tài nếu không xét về ảo thuật nhưng do không được khai thác nên vẫn luôn bị coi là vô dụng.

Cô giơ kiếm lên chém thẳng vào Tengu, trực tiếp giết chết cậu trước mặt mọi người.

"Đây chính là cái giá cho việc làm của ông."

"Ông có thấy cảnh này rất quen không! Khắp nơi đều là máu rất giống với cái ngày ông giết cha mẹ tôi đó!"

"Làm ơn.. đừng giết ta.." Ông càng run rẩy hơn.

Cô cầm kiếm đã dính đầy máu tiến tới gần Fukami, cô liên tục chém vào người ông ta như cái cách ông ta dùng roi đánh cô.

Cô không một kiếm giết chết ông ta mà từng kiếm từng kiếm khắc vào da thịt, để ông ta đau đớn đến sống không bằng chết.

"Fukami! Ông nên cảm thấy may mắn là cha đã dạy tôi không nên quá độc ác cho nên tôi sẽ không giữ ông lại đâu."

Fukami một thân đầu vết thương dài ngắn đủ loại, thậm chí bao nhiêu đó còn chưa khiến Yuuki hài lòng. Nỗi đau của cha mẹ cô cùng với cô thậm chí còn nhiều hơn thế.

"Yoshi! Nhờ ngươi đấy!"

Yoshi lấy ra một viên thuốc rồi tiến đến nhét nó vào miệng Fukami bắt ông ta phải uống nó xuống.

"Thuốc này sẽ giúp tôi giết ông nhưng mà trước khi chết nó sẽ chơi đùa với ông một xíu!"

"Sanzu nhờ ngươi canh chừng hắn giúp ta, ta không muốn phải chứng kiến cái cảnh ghê tởm đó của hắn đâu!"

Sanzu kéo ông ta ra bên ngoài tránh chướng mắt chủ nhân, Yoshi tiến đến lau máu trên tay cô.

"Inu, ngươi đi gọi tất cả người hầu ra đi!"

Âm thanh lớn như vậy đương nhiên ai cũng có thể nghe thấy nhưng họ sợ nên không dám xuất hiện, Inu đập vỡ từng cánh cửa khiến họ hoảng sợ chạy ra.

"Trưởng lão! Cái chức Tộc trưởng của cha ta bây giờ ta sẽ kế thừa nó được không!"

"Vốn dĩ chức Tộc trưởng này là của con không ai có quyền ngồi nó hết! Từ giờ mọi việc con làm bọn ta đều sẽ tuân theo!"

Cả ba người cúi đầu cung kính, Yuuki hài lòng quay sang nhìn bọn người hầu.

"Wara! Tiến tới gần ta!"

Wara tiến tới trước cô quỳ xuống, cẩn trọng. Coi như đây là là báo đáp cho việc Wara giúp đỡ Yuuki.

"Từ giờ ngươi sẽ là quản gia của nơi này sẽ thay ta tạm thời quản lý, nếu ngươi nhân lúc ta đi vắng làm việc có hại thì ta sẽ tự tay diệt trừ ngươi!"

"Tạ ơn người! Wara sẽ không phụ lòng Tộc trưởng!"

Cô quay đầu rời đi nhưng trước đó phải nói vài câu với trưởng lão.

"Ta sẽ không ở lại nơi này, việc Fukami tạo phản cứ để cho mọi người biết còn về việc ai làm Tộc trưởng thì tạm thời giữ kín."

Chuyện cha mẹ cô bị giết sẽ coi như bí mật không để bất kì người ngoài nào biết, trả thù đã xong coi như lòng cô cũng yên. Tôn nghiêm của cha mẹ cô sẽ giữ gìn nó và bảo vệ gia tộc ông dốc lòng bảo vệ khi còn sống.

"Vâng!"

Cả ba đều cung kính cúi chào cô, không phải họ cung kính cô vì chức Tộc trưởng mà là vì sức mạnh. Sức mạnh của cô thậm chí cả ba người họ cộng lại cũng không bằng.

Những ngày tiếp theo Yuuki vẫn như bình thường đều đến nhận nhiệm vụ, tin tức về tộc cô đã lan đến tai tất cả mọi người.

Ai ai cũng lo lắng cho cô nhưng riêng Yuuki thì tỏ ra như không có gì, Kakashi bỗng nhiên tiến tới.

"Yuuki, đi ăn không?"

Kakashi hôm nay lạ hơn thường ngày rất nhiều có lẽ là đang lo lắng cho cô vừa hay nó đúng với ý của Yuuki.

Bởi vì những người khác đều đã tốt nghiệp học viện nên Yuuki và Kakashi không còn làm nhiệm vụ chung nữa. Kakashi ở chung đội với Obito và Rin do thầy Minato hướng dẫn còn Yuuki thì do là số lẻ nên được hành động một mình.

Kakashi đưa cô tới quán mà cô thường hay ăn rồi gọi thức ăn đầy một bàn.

"Nè! Sao hôm nay cậu tốt thế!"

"Dạo này tôi không thấy cậu về nhà, có chuyện gì sao?"

"À, nhà đó giờ không ở được nữa rồi! Giờ tớ đang ngủ tạm ở nhà một người bạn!"

"Là ai vậy?"

"Là một bạn nam nhưng không nhớ rõ tên."

".. Đừng ở đó nữa, dọn đến nhà tôi đi. Ở đó không an toàn cho cậu đâu dù sao giờ tôi cũng chỉ sống một mình.. nếu cậu không.."

Mọi việc diễn ra đúng như cô dự tính, thậm chí cậu còn mở lời càng khiến cho kế hoạch thành công rực rỡ.

"Cảm ơn cậu!" Cô bổ nhào tới ôm lấy cậu.

Sau khi giải quyết xong tất cả mọi chuyện, Yuuki dọn đồ đến sống cùng với Kakashi. Cô muốn ngủ chung phòng với cậu nhưng lại bị từ chối quyết liệt.
 
Chỉnh sửa cuối:
389 ❤︎ Bài viết: 209 Tìm chủ đề
Chương 19: Thanh xuân của một người con gái không có nhiều đâu

Sáng hôm sau cô đã thức dậy rất sớm đi chợ mua thức ăn để nấu cho cậu một bữa sáng thật ngon.

Kakashi ngửi thấy mùi thức ăn nên cũng thức dậy, cậu rửa mặt vệ sinh cá nhân rồi vào bếp xem thử. Tuy là một tiểu thư nhưng có vẻ cậu cũng khá giỏi ở khoảng nấu nướng.

"Cậu thức dậy rồi sao! Mau vào bàn ngồi đi!"

Cô mang một cái tạp dề màu trắng cùng với hình con mèo trên đó, cô vui vẻ lấy cá ra ngoài rồi chia thức ăn thành hai dĩa.

"Thức ăn tới rồi đây!"

Thức ăn gồm có cá chiên và một ít rau xào, bên cậu con cá được chiên một cách đẹp mắt cả rau cũng được bày biện rất đẹp.

"Mau ăn đi!"

"Sao cậu không ngồi xuống ăn đi!"

"Cái đó là của cậu, của tớ vẫn chưa mang xuống."

Cậu bắt đầu nâng đũa ăn, do cái bịt mặt rất khó sử dụng lúc ăn nên cậu đã đổi một cái khăn đeo mặt có thể dễ dàng ăn uống hơn, quả nhiên nó rất ngon hơn cả tưởng tượng của cậu. Tuy cậu nấu thức ăn còn ngon hơn nhưng cũng đã rất lâu rồi cậu mới ăn thức ăn người khác nấu.

Thấy cậu ăn ngon miệng rồi thì cô mới đem của mình xuống, cá thì bị khét khá nhiều chỗ cả ra cũng khá đen.

Thật ra cô đã thức từ khi trời còn chưa sáng để chuẩn bị, lúc đó cái bếp rất lộn xộn nhưng cô đã nhờ linh thú dọn dẹp hết còn mình thì cứ liên tục làm hết lần này tới lần khác mới được một lần ngon mắt tới vậy.

Nhưng mà quả thật cách xài linh thú của cô rất đặc biệt chỉ dùng vào mấy việc nhàn hạ.

"Sao thức ăn của cậu đen vậy?" Kakashi ngạc nhiên.

"A.. chắc là do tớ quá lửa ấy.."

Kakashi lấy đũa gắp thử một miếng cá ăn, nó rất đắng còn nồng mùi khét. Rau thì chắc khỏi vừa nhìn đã biết không ăn được.

".. Từ giờ cứ để tôi nấu cho, nếu cứ ăn thế này rồi lỡ cậu chết ở nhà tôi thì sao!"

Kakashi đứng dậy lấy hết đĩa thức ăn của cô dọn đi rồi ngồi lại vào bàn, đẩy thức ăn của mình ra giữa.

"Mau ăn đi không là nguội hết đó!"

"Ừm! Ăn xong cậu cùng tớ đi mua vài món đồ cần thiết nha!"

Kakashi không trả lời chỉ ngồi ăn mãi còn Yuuki thì vừa ăn vừa nói.

Giữa trưa cô cùng Kakashi đi mua đồ, do hôm nay cậu không có nhiệm vụ nên tiện đường đi hóng mát.

"Kakashi! Lại đây nè!"

Cô kéo cậu đi vào một cửa hàng bán các linh kiện cho nữ, bên trong bày bán đủ các thứ rất đẹp khiến Yuuki mãi mê.

Kakashi thì không có hứng thú gì chỉ đứng một bên chờ, Yuuki liền tiến tới phía trước cậu cùng với hai sợi dây.

"Kakashi! Cậu thấy màu đỏ đẹp hay là màu trắng đẹp!"

"Nếu cậu thích thì lấy cả hai đi, đâu cần phải hỏi làm chi cho phiền!"

"Không phải tớ thích mà là tớ muốn cậu chọn cho tớ!" Cô phồng má.

".. Vậy thì màu đỏ đi.. trông nó hợp với cậu hơn.." Kakashi nói nhỏ dần.

"Cô ơi! Cháu lấy sợi màu đỏ!"

Yuuki vui vẻ dùng sợi dây mới mua được buộc tóc mình lên, vừa đi vừa lắc qua lắc lại vô cùng vui sướng.

"Chỉ là một sợi dây thôi, có cần vui vậy không!"

"Chỉ cần là thứ Kakashi lựa thì tất nhiên là phải vui rồi!"

Cô lôi cậu đi hết mấy vòng chợ mua rất nhiều thứ khiến Kakashi đi đến mệt lả ra, tối đến cậu ngồi trên nóc nhà hóng gió cũng tiện tìm không gian yên tĩnh.

"Cậu hóng gió hả?"

"Hả.. A.."

Yuuki lấp ló đầu mình làm cho Kakashi giật mình chút xíu là té xuống dưới, cô còn vui vẻ nhảy lên ngồi sát bên cậu.

"Tớ cũng muốn hóng gió nữa!"

Kakashi cũng mặc miễn cô giữ im lặng cho cậu nghĩ ngơi là được nhưng đời không như mơ cô vẫn nói chuyện chứ không thích im lặng.

"Kakashi! Trăng đêm nay đẹp thật!"

"Cậu có thấy nó đẹp không?"

Yuuki quay đầu nhìn cậu, đêm nay trăng rất tròn còn kéo thêm rất nhiều gió khiến tóc cô tung bay. Kakashi nhìn cô mà ngơ mất một lúc tuy cậu không thích cái tính ồn ào của cô nhưng quả thật cô rất đẹp.

"Ừm! Đẹp lắm!" Cậu quay đầu ngại ngùng.

"Kakashi! Cậu phải nhanh chóng trở thành một Ninja mạnh mẽ giống như ước mơ của cậu, phải nhanh lên đó. Thanh xuân của một người con gái không có nhiều đâu!"

Kakashi tĩnh lặng nhắm mắt lại coi như không nghe thấy gì, Yuuki cũng không nói gì thêm chỉ ngồi ngắm nhìn ánh trăng cô đơn lẻ loi.

Thời gian tới chiến tranh càng ngày càng mạnh mẽ khiến cho Yuuki và Kakashi vô cùng bận rộn.

Từ lúc lập nhóm thì Kakashi và Yuuki có rất ít thời gian để gặp nhau hay đi chơi vì đa phần họ đều bị phái đi làm việc.

Bởi vì không còn vướng ngại gì nữa nên cô có thể bộc lộ hết khả năng của mình và được những người phía trên công nhận thực lực.

Số nhiệm vụ được giao cho cũng ngày càng nhiều và quan trọng như ám sát hay là giao văn kiện quan trọng.
 

Những người đang xem chủ đề này

Xu hướng nội dung

Back