Truyện Teen Bạn Thân Của Tôi - Linh Babe

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Linh babe, 11 Tháng mười hai 2021.

  1. Linh babe

    Bài viết:
    60
    [​IMG]

    Tên tác giả: Linh babe

    Thể loại: Truyện teen

    Giới thiệu truyện

    Đây là một câu chuyện hiện đại kể về một đôi bạn thân lớn lên cùng nhau. Vì quá quen thuộc nhau nên đã có tình cảm với đối phương từ lúc nào cũng không biết. Nhưng người con gái ấy lại là người luôn cân nhắc kĩ lưỡng trong tình yêu, trước khi yêu cô luôn suy nghĩ xem có nên hay không và trong mối quan hệ này cô lại rất sợ một ngày nhỡ họ chia tay thì đến tình bạn cũng không thể làm được. Vậy cuối cùng mối tình này sẽ đi về đâu chúng ta cùng đón xem nhé <3

    Link thảo luận, góp ý: [Thảo Luận - Góp Ý] Các Tác Phẩm Của Linh Babe
     
    Last edited by a moderator: 16 Tháng mười hai 2021
  2. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 1: LÀ THẬT HAY GIẢ ĐÂY?

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tôi là: Nguyễn Thùy Linh 18t

    Bạn thân: Hoàng Anh Đạt 18t

    Thứ 7 ngày 15 tháng 10 năm 2021

    Vì dịch bệnh covid đang hoành hành diễn ra trên khắp mọi miền của đất nước việt Nam, các trường đại học không được phép cho học sinh đến trường nên tôi đã trở về nhà sau bao ngày sống trên Hà Nội. Vừa lên xe buýt trở về quê khôgn hiểu sao tôi nhớ luôn đến Đạt nên đã nhắn tin ngay cho nó thông báo việc mình sắp về quê "allo tao sắp về nhà rồi này, chuẩn bị kèo gì tiếp đón anh em đi".

    Mặc dù thân nhưng tôi biết nó đang có người yêu nên cũng giữ khoảng cách nhất định vì tôi hiểu cho suy nghĩ của người yêu nó, làm gì có người con gái nào chấp nhận được người yêu mình thân thiết với người khác. Chúng tôi đã không nhắn phải được 5-6 tháng rồi và đây là lần đầu tôi nhắn lại cho nó, nhưng lúc này chỉ nhắn với một suy nghĩ là dù gì nhà gần nhau thì về cũng phải rủ nhau đi chơi đâu đó chứ không thể chẳng nói câu nào và tôi cũng có suy nghĩ là nếu đi thì nó cũng có thể rủ người yêu nó cùng cũng được. Mọi người chớ hiểu làm là chỉ đi hai người nhé vì chúng tôi còn rủ cả đám bạn cùng nhau hơn lên trong làng nữa.

    Đúng ngày tôi về thì một anh ở làng tôi cưới nên hai đứa quyết định tối cùng nhau xuống đám cưới chơi. Trong lúc đang nói chuyện thì tôi nổi hứng lên trêu nó xíu:

    "Sao dạo này yêu đương nhiều quá nên gầy rồi à, đâu mà ốm yếu quá vậy hả".

    Nó trả lời:

    "Con điên này tao chia tay rồi mà mày không biếà". Ôi thật sự rất là bất ngờ vì tôi ở hà nội nên cũng không để ý tới vấn đề của họ. Tôi vẫn còn ngờ ngợ quay sang nói:

    "Thôi mày lại giấu giếm anh em đi, có mà không muốn chia sẻ người yêu cho tao chứ gì".

    Ai ngờ nó quay sang nói một câu:

    "Mày yêu tao thì là tao có người yêu luôn này". Lúc này tôi cũng chỉ nghĩ nó đùa nên cũng đáp trêu trêu lại:

    "Rồi tao yêu mày ấy, sau này lấy nhau cho gần, chả phải thuê ô tô rước dâu hah".

    Thế là chúng tôi cứ ngồi tính chuyện cưới xin đùa như thế, phối hợp ăn ý đến mức mà mấy đứa bạn trong nhóm chơi còn tưởng chúng tôi yêu nhau thật.

    Thằng Nam:

    "Ê chúng mày yêu nhau thật đấy hả".

    Chả hẹn mà chúng tôi cùng trả lời đồng thanh:

    "Thật chứ chả nhẽ lại đùa".

    Tôi lại đế thêm vào:

    "Chúng mày cứ mài răng dần đi đợi thằng đạt đi lính về t cho chúng mày ăn cưới nhé" bộ mặt tôi nói phét lúc này rất chi là chân thật.

    Thế sau buổi tối ngày hôm đấy cả hai về nhắn tin nhiều hơn cứ xưng hô nhau người yêu này, người yêu nọ. Điều đấy thực sự đã làm tôi có chút rung động.

    Sau cái buổi hôm đấy được 3 ngày chúng tôi có hẹn nhau đi uống trà sữa trên Thị Trấn. Vì tôi không đi được xe máy nên mọi người đã gắp tôi đi cùng xe với Đạt. Còn hai đứa bạn của tụi mình thì cũng đi chung một. Đúng là kiểu bạn bè quá thân thiết đi nên suốt suốt đường đi không ngớt nổi i, cười nói hả hê không giữ ý tứ gì hết. Đi một quãng là tới quán trà sữa, giữa cái thời tiết lạnh nhưng những đứa dở như chúng tôi đi đường mồm thì kêu lạnh run cầm cập thế mà lại và quán trà sữa uống có đá nữa chứ.

    Tuổi trẻ là cái thời gian mà con người khó hiểu nhật. Nhưng điều bất ngờ đáng phải nó ở đây là hành động của thằng đạt dành cho mình. Vừa bước xuống xe tôi đang cúi xuống chỉnh lại cái ống quần thì ai ngờ nó lại chủ động cởi mũ bảo hiểm giúp tôi. Một chút bất ngờ nhưng rồi biến mất. Tôi quay sang nhìn nó rồi cười nói "ôi cảm ơn cái sự tốt bụng của mày nha".

    Nó cũng chả nó gì chỉ cưới rồi cùng nhau bước vào quán. Một hành động như thế đã khiến tôi dao động thêm một chút vì chưa bao giờ tôi được ai làm như vậy.

    Trong quán chúng tôi lại vẫn rôm rả cười nói như lúc ở đường. Đặc biệt trong quán có một sự việc diễn ra khá là buồn cười.

    Thằng bạn tôi nó gọi một ly CAFE ĐEN NÓNG, thì như ở các quán mà chúng tôi đã từng uống thì ly cafe này sẽ được để lên một cái ly nến nhưng ở đây họ lại đun nước nóng đổ vào bát rồi để ly cà phê vào. Khi họ bưng lên chúng tôi chết buồn cười khi nhìn thấy cái cảnh đấy haha. Mà nhân viên làm việc trong quán lại có một người là người yêu cũ của thằng nam nữa chứ, biết điều đó chúng tôi lại càng trêu ác liệt.

    Tôi nói:

    "Thằng Nam nó là gương mặt công chúng hay sao mà đi đến đâu cũng thấy người yêu nó" cả đám cười ầm lên.

    Thúy nó đế thêm vào câu truyện:

    "Nam nước nóng của mày nguội rồi kia đi ra xin một bát nước nóng về đây mà bỏ tách cà phê và haha".

    Khổ thằng bé nó ngại vì mồm chúng tôi nói to quá mà nên kiểu gì nhiều người cũng nghe thấy. Lúc này nó mải mốt quay sang thằng Đạt cầu cứu:

    "Mày bịt mồm hai con này lại cho t với chứ cứ như này chết dơ mất".

    Đúng lúc này tôi với để ý đến thằng đạt nãy không thấy nó nói gì mà chỉ căm đầu vào điện thoại. Do tôi ngồi cạnh nên cũng tò mò ngó qua điện thoại nó xem cái gì. Nào ngờ tôi lại nhìn thấy ảnh nền điện thoại nó vẫn là người mà nó bảo là chia tay rồi.

    Lúc này tôi đã biết điều nó làm mấy ngày nay không phải là tình yêu, và tôi cũng không hiểu được hành động của nó vậy là ý gì.

    Tôi vốn là người giỏi che giấu cảm xúc nên chỉ một giây bất ngờ là tôi lại quay trở lại trạng thái bình thường. Tiếp tục nói truyện vui vẻ cho đến lúc về. Nhưng thật sự trong suy nghĩ của tôi lúc này rất rồi bời vì tình cảm của mình và tôi lúc nào cũng dặn lòng "chỉ là bạn thôi, không bao giờ yêu nhau được đâu". Và tình cảm mới nảy trồi ấy đã bị tôi nén xuống.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  3. Linh babe

    Bài viết:
    60
    Chương 2: Người con gái cậu yêu

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ lúc thấy bức ảnh ấy, mặc dù đã có chút hoài nghi rằng họ vẫn còn yêu nhau nhưng cũng chưa hoàn toàn chắc chắn. Và vào ngày 20/10 mình đã có đáp án cho bản thân mình,

    Cũng vào buổi tối ngày hôm ấy nó đã dẫn bạn gái ra giới thiệu với chúng mình. Khi mà nghe con bạn gọi xuống nhà nó bảo có việc này quan trọng lắm, tôi cũng k nghĩ đến cái kết quả đấy nên vẫn thoải mái phóng ào xuống hóng hớt. Do buổi tối nên tôi cũng không thể nhìn rõ ai với ai chỉ biết là có 3 người đứng đấy 2 gái một trai. Thì thằng đạt với con bạn mình chới với nhau suốt thì kiểu gì tôi cũng nhận ra rồi, chỉ có người con gái còn lại thì tôi vẫn chưa nhận ra là ai (bởi trời quá tối với bạn ấy cũng đeo khẩu trang nữa nên tôi nhìn mãi cũng không ra ai.

    Tôi liền quay sang hỏi con bạn mình:

    "Ủa ai đây mày".

    Con bạn tôi nó chốt thẳng một câu:

    "Con Linh người yêu thằng đạt ấy". Khi nghe tin này thì tôi cũng k gọi là quá sốc đi nhưng cũng có chút rạo rực trong lòng.

    Thật sự để mà nói mình không suy nghĩ gì cũng không phải, bởi vì cái hành động thân mật mà nó dành cho mình ý kiểu gì cũng sẽ làm một cô gái đặt chút niềm tin, dù không thể nó là hoàn toàn nhưng chắc sẽ tồn tại một chút gì đó. Lúc này tôi có nổi lên một cái suy nghĩ "Thật sự rất thất vọng về nó, còn yêu còn thương bạn ấy tại sao lại đối sử với mình như vậy, tại sao phải làm ra hành động để mình lầm tưởng như thế?". Nhiều bạn nghe như thế sẽ nghĩ là do mình tự đa tình nhưng thật sự nếu là người con gái bình thường, dễ cảm động trước hành động lo lắng của người con trai khác thì điều đó sẽ rất dễ tạo một dấu ấn trong lòng. Lâu dần sẽ tạo nên một thói quen một sự lệ thuộc vào nó. Nhưng mình đã quá may mắn khi thứ tình cảm ấy chỉ mới nhen nhóm, không bi lụy, không tổn thương quá lớn và vào giây phút ấy mình đã hoàn toàn chấp nhận "hành động đó chỉ là hành động của một người bạn bình thường thôi, mày không nên suy nghĩ lệch lạc cái điều đó đi".

    Dừng lại dòng suy nghĩ, khẽ thở dài quay sang nở nụ cười với bạn gái nó:

    "Ui sorry do tối quá nên tui không nhận ra cậu được".

    Cô bạn ấy cũng rất dễ thương, nói chuyện khá hòa đồng cũng đáp lại:

    "Không sao không sao, lâu rồi mình cũng k gặp nên cũng khó nhận ra ấy mà hihi".

    Cái vẻ hồn nhiên hay nói đúng hơn là trẻ trâu ý, tôi bỏ qua tất cả lại vui vẻ bàn tán nói chuyện với mọi người từ 8h đến gần 10h với chịu cho thằng đạt lại bạn gái về.

    Tôi sẽ không vì một chút việc ấy mà không thoải mái nói chuyện với họ, bởi tình cảm nó sẽ rất khó để xác định, biết đâu chút tình cảm ấy của mình chỉ là sự cảm động do lâu rồi chưa yêu ai nên với vậy, chắc vài ba hôm sẽ không còn cái cảm giác ấy. Còn họ yêu nhau như vậy mình cũng sẽ chúc phúc cho nó vẫn giữ mãi cái tình bạn đẹp này.

    Sau ngày hôm đó, chúng tôi chỉ tụ tập nói chuyện thôi còn tôi cũng k nhắn tin nhiều với nó ví dụ như hôm nào rủ nhau đi chơi thì nhắn tin sắp xếp lịch đứa nào lúc nào, rảnh lúc nào, lên kế hoạch cho buổi đi chơi.. vv..

    Trái lại với cái khoảng cách nhất định tôi đã vạch ra cho bản thân thì tôi thật sự không còn nổi nó nghĩ gì lại vẫn làm ra cái hành động khiến người ngoài nhìn vào tưởng như chúng tôi là người yêu vậy. Trong suy nghĩ của tôi lúc này hành động đó không còn rung động nữa mà, tôi luôn tin hành động đó là hành động của một người bạn dành cho mình. Từ việc đang ngồi ăn nó tự động bóc tôm cho mình hay những lời nói bông đùa yêu mình này kia thì mình cũng chả tin. Nghe xong cũng chỉ cười trừ cho qua tất cả.

    Nhiều lúc tôi thấy nó hơi quá giới hạn nên cũng nói ra giống kiểu nhắc nhở:

    "Thôi ông ơi để dành cái sự quan tâm này mà hôm nào gặp người yêu còn làm với nó nữa chứ".

    Tôi không nghĩ rằng nó lại bảo:

    "Tao làm gì có người yêu". Ủa thật sự nhiều lúc nó làm mình rất khó hiểu, lúc thì khoe là có người yêu xong giờ lại bảo không có người yêu. Tôi chả còn biết cái nào là thật cái nào là giả nữa.

    Từ trước đến giờ suy nghĩ của tôi lúc nào cũng nông cạn, không phải chuyện của mình thì tôi cũng k đào quá sâu, ai nói sao thì mình chỉ biết vậy cứ ừ cho xong chuyện, còn thật thật giả giả ra sao mình cũng không muốn biết. Dù lời bạn nói ra lúc này có thế nào thì đối với mình nó mãi mãi không phải là tình cảm nữa. Mà tôi còn cảm giác bản thân mình coi thường nó, cái hành động ấy nếu thật sự nó làm với quá nhiều người thì chả khác gì là người đàn ông lăng nhăng. Chỉ là với cương vị là bạn bè thì không nên can thiệp vào thế giới tình cảm của bản mình, tình cảm là do nó chọn còn nếu nó thật sự mù quáng thì mình chỉ dám can thiệp nhắc nhở đôi chút thôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  4. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 3: NGƯỜI YÊU GIẢ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm ấy là ngày 2 / 12 / năm 2021 có lẽ là ngày tôi chả thể quên được, vì đó là ngày mà tôi trở thành thế thân cho người yêu nó.

    Cũng vào một buổi tối hôm đấy nó đã rủ mình đi ăn liên quan cùng nhóm làm trong công ty nó. Mình thì bản tính không biết ngại là gì nên nó rũ mình cũng đồng ý luôn. Trên suốt quang đường đi ấy tôi cũng suy nghĩ bản thân đi vậy cũng là lạ nên đã quay sang nói với nó:

    "Này bây giờ t với mày là bạn bè xong tự dưng đi cùng mày xuống đấy ăn liên hoan cũng kì vãi".

    Đợi một lúc cũng chưa thấy nó nói gì nên tôi nói tiếp:

    "Mà chắc mặt t dày như này cũng không biết ngại là gì đâu". Vừa dứt câu thì nó lại bảo luôn với mình:

    "Yên tâm không phải ngại, xuống đấy cứ bảo mày là người yêu tao là được". Mình cũng giật mình quay sang vỗ bụp vào lưng nó:

    "Điên nhỡ mấy ông bà đấy tưởng thật xong lúc có dịp tao với mày với người yêu mày tụ tập ông bà lại bảo tao là người yêu thì chết mẹ". Tôi cũng lo lắm chứ, làm vậy nhỡ đâu tôi lại bị mang tiếng là người thứ ba trong cuộc tình của họ thì sao. Tôi dang rối ren trong mớ hỗn độn thì nó lại nói ra câu giúp tôi giải tỏa căng thẳng:

    "Hâm vừa, tao có người yêu đâu mà lo cái đấy". Đến giờ này tôi cũng có một chút tin là nó không có người yêu, nhưng cũng vẫn lo lắng cái sự việc lần trước lại xảy ra một lần nữa. Nhỡ nó xảy ra thật thì chuyện ngày hôm nay cũng diễn ra rồi sau này tôi biết đối diện với bạn gái kia kiểu gì.

    Lần này tôi quyết phải hỏi cho ra lẽ, chứ không thể để như vầy được:

    ' Thật không vậy mày, hay lại lừa tao đấy ".

    " Ơ hay, thật mà ".

    Nghe xong câu đấy tôi cũng yên tâm phần nào, nếu nó đã khẳng định chắc chắn như thế rồi thì mình còn gì để mà nghi ngờ nữa. Vậy là từ lúc đó tôi không đề cập lại chuyện đấy nữa chỉ ngồi nghe nó kể mấy câu chuyện hài hước ở công ty nó, rồi kể cho tôi nghe những người hôm nay gặp như thế nào, tuổi tác bao nhiêu.. Nó muốn kể cho tôi để tôi có thể thoải mái giao tiếp không phải ngại khi gặp họ. Tôi cũng bình tĩnh như thường vì bạn của nó hầu như chạc tuổi nhau, dù có người người là đàn anh đàn chị nhưng cũng không hơn là mấy. Chúng tôi cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác, thoáng tí là đã tới nơi luôn rồi.

    Đúng như chúng tôi đã thống nhất ban đầu thì nó giới thiệu mình với các anh chị là mình là người yêu, mình bằng tuổi và cũng là hàng xóm luôn. Trong lúc nói chuyện với mọi người thì cũng có một chị hỏi tôi em là người yêu Đạt thật à, tôi không quen nói dối nên chả biết trả lời thế nào chỉ cười rồi để cho Đạt nó tự nói. Bởi vì chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường nên làm sao thể hiện được các cử chỉ thân mật họ nghi ngờ cũng đúng thôi. Thậm chí là trong bữa ăn mấy anh chị rất là để ý đến hai chúng tôi luôn, có biết điều đấy nhưng cũng kệ còn ông Đạt thì mải mê uống rượu làm sao biết được. Buồn cưới cái là, đang ăn thì thằng Đạt nó thò tay sang tận mâm bên kia gắp, ai cũng tưởng là gắp cho tôi nào ngờ thấy nó đút luôn và miệng nhai rất ngon lành làm mọi người sốc toàn tập. Tôi cũng đang mải gắp ăn nên không để ý mãi cho đến khi có anh bảo tôi rằng:

    " Linh ơi em về dậy lại ngay thằng này đi, ăn uống không chịu để ý đến người yêu gì hết "

    Tôi nghe xong cũng nói lại:

    " Thân nó còn lo chưa xong làm sao lo nổi cho em chứ"

    Mọi người lại được một phen trêu thằng Đạt nói nó ăn ở chán quá may có người yêu rồi chứ không là ế cả đời. Tôi chả biết nói gì nên cũng chỉ ngồi nghe lâu lâu có chuyện cười thì cười theo thôi. Thấm thoát trôi qua cũng đã sắp đến giờ về, tôi vừa mon đồ xong thì trở lại chỗ ghế Đạt ngồi cùng mọi người nói chuyện.

    Đúng như người ta nói phụ nữ có giác quan thứ sáu rất nhạy nên chả hiểu sao lúc nó đang mở điện thoại làm gì đấy thì tôi lại vô tình quay sang nhìn và bắt gặp được điều cực kì bất ngờ, đó là nó với người mà nó bảo là chia tay rồi lại vẫn để biết danh cực kì tình cảm. Lúc này cảm xúc của tôi thất sự không biết diễn tả thế nào, cái cảm giác chua xót dã man vì bản thân lại tin lời nói của nó một lần nữa để rồi làm ra cái hành của một người thứ ba như thế này. Ban đầu tôi đã xác định rất rõ ràng nếu nó không có người yêu thì làm vậy có thể chấp nhận được còn nếu đang có người yêu thì sẽ không bao giờ làm thế nhưng đến cuối cùng cái kết quả này làm tôi quá thất vọng. Thêm nữa tôi thấy bản thân như bị biến thành thế thân vậy. Nó giới thiệu mình tên Linh thì bạn gái kia cũng tên Linh, nó giới thiệu mình bằng tuổi thì bạn gái kia cũng bằng tuổi. Tôi không còn hiểu nổi thật thật giả giả sao nữa.

    Tâm trạng tôi lúc này phải nói là cực kì tệ, mọi người kể chuyện vui tôi cũng chỉ cố gắng cười gượng để khỏi bị nghi ngờ, tôi dặn lòng phải cố chịu đựng sắp đến lúc về rồi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  5. Linh babe

    Bài viết:
    60
    Chương 4: BÙNG NỔ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Suốt chặng đường về tôi không nói lời nào, chỉ lặng lặng nhìn hàng cây bên đường, không suy nghĩ không có cảm xúc gì. Chỉ khi nó hỏi "có lạnh không" thì tôi với nói một câu duy nhất rồi im lặng luôn "không đâu". Chắc chăn tôi biết nó cũng nghi nghi gì rồi bởi tôi luôn là người nói nhiều suốt đường đi mà giờ đây không hề nói một câu gì. Dù nó biết thì có sao bởi nó là người đã dẫn tới tôi như vậy mà. Đường về nhà tôi phải đi qua bao nhiêu cánh đồng, mỗi giây mỗi phút trôi qua sao mà nó xa, nó lâu đến thế cứ dài như hàng thế kỉ vậy. Hai con người im lặng chỉ nghe thấy tiếng xe nổ, tiếng gió ù trong tai mà lòng người lại chả có chút gì là thoải mái. Lúc này tôi chỉ muốn về nhà thật nhanh, chui vào đám chăn ấm của mình đánh một giấc ngủ thật ngon, ngày mai sẽ không còn một chuyện gì nữa.

    Nhưng người tính thì lại không bằng trời tính vừa về tới nhà tôi bước xuống xe định đi vào luôn thì nó gọi lại hỏi:

    "Lúc nãy làm sao vậy, tao thấy mày lạ lắm".

    Lúc này tôi cũng chả muốn nói gì nên trả lời qua loa thôi:

    ' Không có gì đâu, do mày tự nghĩ linh tinh ấy ".

    Nó nói tiếp:

    " Hay tao làm gì nên mày giận ".

    Tôi đã định không nói gì rồi nhưng nó cứ muốn hỏi cho ra lẽ nên tôi cũng chả muốn tự mình giải quyết cái mớ hỗ độn này nữa. Tôi quay sang nhìn nó nói một tràng, giống như trút bỏ toàn bộ suy nghĩ của mình vậy:

    " Mày biết không tao cực kì ghét người nào mà chuyên lừa dối tao và giờ mày cũng là một trong số đấy rồi đấy ".

    " Mày nói với t mày không có ny, t cũng tin rồi đến cuối cùng hết lần này đến đến lần khác nó đã chúng minh cái sự tin tưởng ấy của tao là sai lầm, là ngu ngốc ".

    " Ban đầu tao đã nói với may nếu mày không có người yêu thì t mới dám nhận mày là người yêu nhưng thế nào nếu tao không lỡ nhìn vào mess của mình thì làm sao tao biết được mày lại lừa tao như vậy, giờ đây mày có hiểu cái cảm giác của tao không, sau này tao biết đối diện với người yêu mày như thế nào. Nếu chuyện ngày hôm nay lộ ra người ta coi tao chả khác gì người thứ ba ".

    Tôi thực sự không thể kìm nén nổi cảm xúc, từng câu từng chữ ngày càng nghẹn lại, nước mắt mà tôi luôn kìm nén cũng k chịu nổi mà trực trào ra ngoài. Tôi cũng đâu có muốn sự việc nó đi đến bước đường như thế này, chỉ sợ sau này đến làm bạn cũng khó. Dừng lại một chút tôi lại lấy hơi nói tiếp:

    " Những cái hành động mày làm thân mật với tao, tao không biết mày coi đó là một hành động bình thường dành cho đứa bạn hay là một kiểu khác nhưng làm ơn mày có người yeu rồi thì đừng làm như vậy với tao. Nó tốt đấy nhưng lâu dần mày có biết sẽ làm tao khó chịu như thế nào không, vừa phải né tránh vì biết mày có người yêu vừa bị cái hành động ấy làm xao xuyến. Tao thực sự rất mệt và không muốn tiếp tục như thế nữa. Nên từ nay mày không nên làm vậy với tao là cách tốt nhất để chúng ta tiếp tục duy trì mối quan hệ này ".

    " Còn cái sự việc ngày hôm nay sau này nếu trường hợp t đã từng nói trước kia sảy ra thì tao sẽ nói người mà mày giới thiệu là người yêu mày ấy không phải là tao, bởi vì người yêu mày cũng tên thế và bằng tuổi như thế nên không phải lo nữa ".

    " Chỉ vậy thôi mày về đi muộn rồi".

    Tôi không để nó nói bất cứ lời gì trực tiếp đi thẳng vào nhà.

    Đúng như người ta thường nói, khi mà mình dám nói ra những cái suy nghĩ trong lòng sẽ thoải mái hơn rất nhiều, nó như trút mọi gánh nặng xuống không còn phải băn khoăn, lo lắng thế này thế kia. Nhưng tôi lúc này vẫn còn 1 chút lo lắng, liệu cái tình bạn 18 năm ấy có vì chuyện này mà đổ vỡ hay không? Càng thân thì người ta lại càng sợ mà còn hơn thế nhà chúng tôi lại gần nhau nữa làm sao mà tránh khỏi những lần chạm mặt, nếu bạn ấy không sao thì tôi cũng sẽ rất thoải mái mà xem như mọi truyện như chưa có gì xảy ra hết.

    Suốt một đêm suy nghĩ vẩn vơ, hết cái này đến cái khác, có lúc còn nghĩ những cái lời mình nói lúc nẫy không biết thành Đạt nó sẽ có cái suy nghĩ như thế nào? Cho mãi đến gần sáng vì mệt mỏi quá tôi mới bắt đầu chìm vào giấc ngủ, coi như chuyện gì đến sẽ đến còn mình cũng chả thể nào mà đoán biết trước được.

    Sáng hôm sau tỉnh dậy tôi vẫn hoạt động bình thường như mọi ngày, học bài, mon dọn nhà cửa, nấu cơm, từ trước tôi cũng đã nói bản thân rất là vô tư nên chuyện ngày hôm qua đến sáng tôi chả còn nhớ gì nữa. Thế nhưng nhiều đứa bạn của tôi lại bảo không phải mình quên mà là do mình chả muốn nhớ lại nên với vậy. Hay trong một mối quan hệ tình cảm dù gặp phải chuyện buồn như thế nào sáng hôm sau tôi vẫn tươi cười như chưa có chuyện gì sảy ra vậy. Đó là sự vô tư hay là do bản thân che giấu quá tốt, tôi cũng k biết nữa.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  6. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 5: LỜI GIẢI THÍCH CỦA CẬU

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kể từ cái ngày hôm đấy cả tôi và Đạt đều im lặng không nói với nhau lời nào, thậm chí tôi còn hạn chế ra đường vì sợ lỡ đâu chạm mặt nhau tôi sẽ không biết nên đối diện với nó như thế nào. Lúc nói ra thì hùng hổ lắm cho đến giờ lại thấy hối hận, biết chi lúc đó cố nhịn thì sẽ không phải rơi vào cái tình cảnh ngượng ngùng như bây giờ. Mà thôi kệ tôi chả nghĩ nữa mở máy tính lên ngồi cày phim cho idol vậy. Do lâu lâu tôi với về nhà nên chả có công việc gì phải làm mấy, hết ngủ rồi ăn hết ăn lại chơi điện thoại cứ thế trôi qua là hết trơn một ngày. Nếu như lúc trước thì vào một cái buổi tối đầy sao trong lành mát mẻ như này kiểu gì tôi cũng phải nhắn tin rủ anh em đi chơi còn hôm nay thì chắc chắn không dám rồi haha. Vì nhớ nhung những buổi vui chơi cũ tôi lại lang thang ngoài sân vừa đi vừa nghe nhạc cho tiêu cơm đến giờ ngủ thì đi ngủ. Trong lúc tôi đã mấp máy môi hát theo tiếng nhạc thì có tiếng ting báo hiệu có tin nhắn vang lên, tôi lập tức mở ngay để xem ai nhắn tin thì thật là bất ngờ tin nhắn đó là của thằng Đạt "giờ rảnh không ra gặp r tao một chút". Vừa thấy cái tin này là tôi bắt đầu bồn chồn không biết nên nhấm vào xem hay không, lưỡng lự mãi cuối cùng tôi với quyết định xem trả lời lại. Một cái câu hỏi quá dễ trả lời mà ngay lúc này tôi không biết viết gì cho được cứ nhập rồi xóa nhập rồi xóa không đếm nổi mình đã làm hành động đó bao nhiêu lần, bảo có thì lại sợ gặp không biết nói gì còn nếu bảo không thì nó lại tưởng vẫn còn đang giận làm cái gì cũng thấy không ổn. Chắc nó đợi tôi mãi chưa thấy trả lời nên lại nhắn một tin nữa "ra gặp tao một chút thôi tao có chuyện này muốn nói với mày".

    Đến lúc này tôi quyết định ra gặp nó "à oki ra ngoài đường đi tao đang ở đường rồi".

    Vì nhà chúng tôi rất gần nhau nên vừa trả lời xong khoảng một phút là đã thấy nó rồi. Trời ơi lúc này ngại thật sự, con đường thì vắng tanh không một bóng người tôi chỉ biết cười nhìn sang hướng khác đợi nó là người nói trước phá vỡ cái không khí ngượng ngùng này.

    Lâu lâu lỡ lướt qua mặt thì thấy nó giống như muốn nói gì rồi lại thôi nên tôi đành nói trước vậy chứ không biết cứ như này đến bao giờ với kết thúc:

    "Có chuyện gì mà gọi tao gấp thế" tôi nhìn nó nở nụ cười gượng gạo dù biết phần nào rồi nhưng vẫn giả vờ hỏi như mình chưa biết gì.

    Nó từ từ nói từng chữ một:

    "Tao muốn nói với mày về cái chuyện hôm trước ấy".

    Tôi xua xua tay cười nói:

    "À cứ coi như tao chưa nói gì đi, do hôm đấy tao hơi khó chịu với vậy thôi, mày cứ quên đi".

    "Hôm đấy mày không nói thì có lẽ tao cũng không biết lại làm mày hiểu lầm như vậy". Nghe xong câu đấy là thấy chết dơ rồi do mình tự nhầm lẫn còn ý của nó không phải như vậy.

    "Chắc do tao lâu rồi chưa yêu ai nên bị lú lẫn không phân biệt được các hành động ấy mà,".

    "Không, không cái tao bảo hiểu lầm là cái việc mà mày nó sợ bị trở thành người thứ ba ấy".

    Lúc này tôi với bớt ngại chút chút chỉ cười không nói gì đợi nó nói tiếp:

    "Hôm đấy tao không nói điêu mày đâu, tao không có người yêu thật còn cái hôm mà tao dẫn con Linh xuống là do tao gặp lại nó trên quán nước nên rủ xuống chơi cùng bọn mày thôi. Tại nó bảo đật trước trong một kì thi mày đã giúp nó nên nó muốn xuống gặp mày cảm ơn chứ bọn tao không có quay lại".

    Nghe xong tôi cũng chả biết nên nói gì nên cũng à ừ cho xong mọi chuyện. Nếu nó nói không quay lại nhưng vẫn để hình nền vẫn để biệt danh trên mess thì chắc hẳn nó vẫn còn yêu bạn kia, vậy thì cuối cùng cái kết quả cũng đều do tôi nhầm lẫn nên cách tốt nhất là không khơi chuyện ra nữa cứ để nó im ắng xuống sẽ tốt cho bản thân mình.

    Lại một lần nữa không khí yên ắng lại hiện lên, tôi không biết nói gì còn nó thì lại đợi tôi nói, thật là gượng gạo mà kể mà có cái lỗ nào chui xuống thì tốt biết mấy.

    Tôi cười nói:

    "Mọi chuyện qua rồi thì cho qua đi, mối quan hệ bạn bè của chúng ta không vì điều đó mà rạn nứt là được".

    Nhưng cái kết quả tôi không lường tới là nó lại bảo nó muốn tôi thành người yêu thực sự như đã từng giới thiệu với bạn bè. Trời ạ không khí giờ đây còn ngượng hơn cả lúc trước, tôi vừa mới nghĩ là nó vẫn còn yêu người yêu cũ thì kiểu gì một ngày hai đứa nó cũng quay lại mà lúc này lại đột ngột nói với mình cái lời như thế. Tôi trợn tròn mắt nhìn nó, mồm thì há hốc tỏ vẻ cực kì là bật ngờ, tôi cố gắng load thật kĩ từng câu từng chữ xem mình có nghe nhầm không. Nó như đọc được suy nghĩ của tôi hay sao ý vừa dứt duy nghĩ nó bảo luôn:

    "Mày không có nghe nhầm đâu".

    Tôi như đứng ai cuuu đứng hình mất năm giây, không chỉ năm giây đông phải nó mấy chục phút thì đúng hơn. Chưa bao giờ tôi được tỏ tình ngay trước mặt như này tâm trí như đang lơ lửng trên mây mãi cũng k đáp xuống đầu được. Hành động ngớ ngẩn của tôi lúc này ai nhìn thấy chắc tưởng một con điên mất, tôi vỏ đầu vò tóc đi đi lại lại mà vẫn không nghĩ ra mình nên trả lời như thế nào.

    "Thôi thôi thôi mày đừng đùa với tao như thế mà". Tôi cố gượng cười để ít nhất nhận được một câu nói đến từ nó. Chưa bao giờ tôi đợi một câu đùa của nó như bây giờ nhưng cuối cùng nó vẫn giữ sự kiên quyết của mình.

    "Không tao nói thật đấy, còn nếu mày chưa sẵn sàng thì tao muốn bắt đầu từ ngày hôm nay đừng coi tao là bạn thân tao muốn được tìm hiểu mày".

    Thôi đành vậy tôi chỉ muốn chuồn thật là nhanh, nó nói xong cái tôi gật đầu và ba chân bốn cẳng vắt lên cổ chạy vụt về nhà không một giây ngoảnh lại. Thằng Đạt thấy tôi như thế cười như chưa bao giờ được cười vậy, nó bảo mọi lần lúc nào tôi cũng là người chậm chạp kêu chạy một tẹo thì thở lên thở xuống thế mà giờ đây chạy nhanh như một cơn gió. Tôi bỏ ngoài tai lời nói đằng sau vẫn tiếp tục chạy chỉ mong nhanh thoát khỏi cái tầm nhìn của nó. Cuối cùng cùng về tới cổng nhà, cảm giác lúc này của tôi vui như mở hội sau đó leo luôn lên giường đắp chăn đi ngủ mai tỉnh dậy tất cả sẽ chỉ là một giấc mơ thôi
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  7. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 6: THAY ĐỔI MỚI

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một ngày mới lại bắt đầu, thời tiết hôm nay không được đẹp cho lắm từ sáng đến giờ trời vẫn mưa mãi không ngớt nhưng đó lại là cái không khí mà tôi thích nhất, với cái thời tiết này nằm trong chăn ấm đệm êm là quá đã luôn. Cái khoảng thời gian trước tôi sống một mình trên Hà nội thì làm gì có được cái thời gian thảnh thơi như này, mỗi buổi sáng phải dậy từ 5H chuẩn bị đồ ăn sáng, mon dọn nhà thoáng một tí là đến ngay cái giờ đi học chính Vì vậy từ ngày được về nhà tôi ngủ đến khi nào mặt trời mọc lên tới đỉnh đầu với chịu dậy. Ba mẹ thì cũng rất thấu hiểu cho tôi thấy con học hành nhiều nên cũng kệ cho ngủ miễn sao tới trưa ba mẹ đi làm về có cơm ăn là được.

    Ngày hôm nay thì cũng vậy thôi dù tôi tỉnh lúc 6h nhưng vẫn không chịu rời giường đánh thêm một giấc nữa là 8h luôn rồi, đến cái lúc này thì tôi chả thể nào ngủ được nữa đành dậy vệ sinh cá nhân rồi lại leo lên giường bấm điện thoại. Vừa mới mở điện thoại kết nối wifi xong là thấy luôn cái tin nhắn thằng Đạt gửi đến "buổi sáng vui vẻ". Má ơi 18 năm trên cuộc đời tôi với nó làm gì có cái kiểu chào hỏi buổi sáng như vầy, cùng lắm thì hôm nào có việc đi đâu với thấy nó nhắn tin cho mình hỏi "dậy chưa", còn không thì không bao giờ nhắn tin luôn ấy. Thế mà nay nó lại làm ra cái hành động sởn gai ốc vậy. Bản tính của tôi không thể nào chịu được những cái câu nón sến xúa, tình cảm nghe xong một cái là tôi thấy ghê rồi, do vậy nếu như những người con gái khác chắc chắn sẽ chúc lại, còn đối với tôi không bao giờ có cái việc chúc lại như thế.

    Tôi xem xong trả lời lại luôn:

    "Thôi tao xin, nghe câu chúc của mày xong chắc t giảm tuổi thọ mất".

    Vừa gửi cái nó đã trả lời lại luôn "haha lâu lâu cho tình cảm đi lên chút".

    Tôi đọc chỉ biết bĩu môi rep lại "vâng chắc nó sẽ đi lên cao lắm. Không làm việc đi ở đấy mà nhắn tin". Tôi biết vào giờ này thì nó đang đi làm rồi nên chỉ nghĩ rep lại một tin thì kiểu gì trưa nó với có thời gian trả lời, nào ngờ nó lại trả lời nhanh đến vậy.

    "Okii, tao làm đã trưa nhắn cho, mặt cười".

    Đọc xong thì tôi cũng không trả lời lại nữa, mất công lại buôn luyên thuyên không biết bao giờ nó với chịu chú tâm vào làm. Nó bị ăn chửi lại về đổ tội cho mình thì toi. Bạn bè với nhau thì làm sao thiếu nổi những ngày đá đểu nhau.

    Nhớ đật nó có một lần tôi đang bận ôn thi mà nó ở nhà đi ăn là y rằng quay lại gửi cho tôi khoe khoang, nhìn xong cái là không chịu được rồi phải trả lời đá đểu luôn thế là mấy đứa cứ luyên thuyên làm tôi không thể nào mà chú tâm vào ôn tập được. Vì vậy hôm sau thi tôi chắc chắn không biết làm rồi, vừa thi xong ra ngoài phòng cái tôi gọi luôn cho bọn thằng Đạt oán trách các kiểu, mọi tội lỗi tôi đổ hết lên đầu nó khiến ông biết làm gì chối cũng không được vì có hai đứa bạn tôi làm chứng mà. Nhưng thật ra hai đứa trời đành kia chắc chắn cũng có liên quan đến việc này rồi, chỉ là chúng nó hợp tác với nhau đẩy thằng Đạt lên cho một mình chịu tội. Nghĩ cũng thương lắm nhưng thôi cũng kệ, thế là hôm đấy được quả hứa hẹn nào mình về phải mua mấy cốc trà sữa mang lên nhà cho tôi.

    Nhiều lúc nghĩ lại có đám bạn chơi từ nhỏ như vậy cũng vui thiếu nhau chắc sẽ buồn lắm. Đấy nói đến tôi với nghĩ nếu mà tôi chấp nhận yêu thằng Đạt thì cũng sợ nhỡ sau này có biến cố gì đấy chúng tôi chia tay thì chắc chắn sẽ mất mãi mãi tình bạn đẹp như này. Mồm nói dù chia tay cũng vẫn sẽ như ngày trước, nhưng ai đoán biết được tương lại ạ. Tôi cũng đã từng trải qua một mối tình như vậy nên tôi hiểu rất rõ, bạn đấy tôi và bạn ấy cũng nói chia tay sẽ làm bạn nhưng thật sự lúc gặp lại nó cứ có một cái rào chắn gì đấy ngăn cách chúng tôi, tiến không được lùi cũng không xong vậy là coi như mất luôn một người bạn rồi.

    Đối với tôi là thế nhưng với Đạt thì khác yêu là nó sẽ không ngần ngại thể hiện ra ngay bên ngoài, giống như các cử chỉ thân mật mỗi ngày nó làm với tôi vậy, dù chưa được đáp lại tình cảm nhưng mỗi ngày mỗi đêm vẫn luôn chờ đợi, hi vọng một ngày nào đó tôi sẽ mở lòng ra đón nhận tình cảm ấy. Trước nay tôi luôn nghĩ người đàn ông nào tán mình mà mà được hồi đáp thì chỉ một vài hôm là chán ngay, đối với họ không có người này thì còn người khác, còn đối với Đạt tôi cũng không chắc chắn sau này nó có vậy hay không nhưng hiện tại cái hành động nó làm lại cho tôi thấy được sự trân thành, không ép buộc chỉ lặng lẽ nhồi nhét từ từ từng tí một tình cảm vào trâm trí tôi. Đó là điều mà tôi đã nhận ra rõ nhất.
     
    Chỉnh sửa cuối: 16 Tháng mười hai 2021
  8. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 7: MỐI QUAN HỆ MẬP MỜ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Từ cái ngày thổ lộ tình cảm thì mức độ quan tâm nó dành cho tôi ngày càng rõ ràng, sáng dậy là thấy nó chúc buổi sáng vui vẻ còn tối thì lại chúc ngủ ngon thậm chí mỗi lần nói chuyện kiểu gì cũng phải chiêm thêm vài ba câu tình cảm. Ban đầu khi thấy thế thì tôi bắt nó bỏ nhưng nó đâu có chịu, lâu dần thì tôi cũng kệ chả nói tới nữa nó muốn làm gì thì làm. Cái cảnh đấy nói chung phải kéo dài gần 15 ngày, không tiến tới yêu thật cũng không từ chối hẳn mà nó cứ mập mờ nửa thì giống người yêu nửa thì lại giống bạn bè. Mỗi lần nó hỏi tôi "có chấp nhận làm người thật sự của nó không?" thì tôi đều trả lời qua loa ví dụ như "có bao giờ giả đâu mà thật chứ nhờ". Tôi biết cái cách trả lời này không phải là đáp án mà nó muốn nghe nhưng chính bản thân tôi còn chưa xác định rõ ràng được tình cảm của mình thì làm sao biết say yess hay là say no.

    Đôi khi tôi muốn tiến lên một tí thì lại bị chính cái sự lo lắng của mình lôi lại, tôi có thể dù chưa biết bản thân đã yêu nó hay chưa nhưng cứ chấp nhận thì sau này lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, còn lý trí của tôi lại luôn tưởng tượng ra mọi tính huống xấu nhất có thể xảy ra: Một ngày nào đó chúng tôi chia tay thì sao, tình cảm này chỉ là nhất thời thôi thì sao.. vô vàn câu hỏi đã được tôi đặt ra. Chính vì vậy nó đã biến tôi trở thành một con người không rõ ràng trong tình yêu, từ chối thì không nỡ mà đồng ý thì lại không dám.

    Đã có lần nó hỏi tôi:

    "Tao đi lính thì mày có chờ tao không".

    Tôi đã trả lời rằng:

    "Yên tâm tao luôn chung thủy với mày mà, mày đi lính có hai năm lúc mày về thì tao vẫn còn đi học ấy, gửi hình mặt cười".

    Khi mà trả lời câu này tôi thật sự thấy bản thân lại sai lầm thêm một lần nữa, tôi chui đầu vào chăn tự chửi bản thân sao mà ngu ngốc thế, mày không đủ can đảm tiến thêm một bước với thì mày lại nói ra mấy cái lời đấy làm gì.

    Khi nó thấy tôi trả lời như vậy tâm trạng nó vui hẳn vì nó nghĩ nó sẽ có thêm một cô hội tiến gần tôi hơn và chính bản thân tôi lúc này vẫn còn chưa nhận ra câu trả lời vội vàng đấy lại là một câu nói phát ra từ chính con tim của mình, lý trí của tôi đã che lập toàn bộ cái cảm giác đến từ con tim khiến tôi không cách nào nhận ra được mình đã rung động. Còn một vấn đề nữa tôi thấy cũng là một rào cản trong mối quan hệ của hai đứa đó là cái hình nền và cái biệt danh dành cho người yêu cũ, tôi sợ bản thân mình sẽ trở thành vật thế thân nó tìm đến nhất thời, sợ trái tim mình sẽ bị đau thêm một lần nữa.

    Trước kia tôi là một người hoàn toàn khác bây giờ tôi sẵn sáng trao toàn bộ tình cảm, sự tin tưởng cho một người mà tôi rung động thế cuối cùng cái tôi nhận lại chỉ là sự phản bội, từ mối tình đổ vỡ đó tôi không dám tin vào trái tim mình nữa - nó đã dạy tôi một bài học "chỉ nên dùng con tim khi lí trí đã rõ", khi lí trí đã gật đầu thì không có lí do gì mà bạn lại không dùng con tim để cảm nhận, dù có bị lừa dối hay phản bội thì con tim bạn cũng đã có chút gì đó sẵn sàng đón nhận cái kết quả ấy, đó là cách mà tôi muốn bảo vệ chính bản thân mình.

    Ngày qua ngày khoảng cách giữa chúng tôi không còn là tình cảm đơn thuần của bạn bè nữa, mà nó đã pha chộn trong đó chút tình yêu. Tôi càng muốn đẩy ra xa thì nó lại càng hút tôi vào trong cái thế giới ấy, giống như người ta thường nói tình cảm là thứ loài gì mà khiến người ta khó hiểu đến thế, mãi mãi không ai biết được lúc nó đến và lúc nào thì nó sẽ đi tất cả chỉ trông đợi và hai chữ thời gian.

    Dừng lại dòng suy nghĩ của bản thân tôi tiếp tục quay lại cuộc trò chuyện thì đã thấy nó gửi một hình ảnh đến hỏi tôi:

    "Có đẹp không?"

    Tôi mở bức ảnh ra thì thấy đó là một cặp tình nhân, người con trai trong bức ảnh mặc một bộ quần áo quân nhân nghiêm trang đứng bên một người con gái, dù chỉ là qua ảnh nhưng tôi thấy được trong ánh mắt của họ ánh lên biết bao nỗi nhớ nhung vô bờ bến dành cho đối phương, có lẽ đó là khoảnh khắc họ gặp lại nhau sau bao nhiêu tháng ngày xa cách vì phải gánh trên vai trách nhiệm bảo vệ tổ quốc, bảo vệ quê hương. Càng nhìn càng thấy nó đẹp làm sao.

    Tôi không ngần ngại trả lời lại luôn:

    "Ừm đẹp thật đấy"

    Vừa khen xong một lúc là tôi đã thấy hiện thông báo Đạt đã thay đổi ảnh bìa, tôi nhấn vào xem thì nó cập nhật đúng cái ảnh bên trên, tôi cũng không nói gì chỉ vào xem thả tim và thoát ra. Tôi biết Đạt gửi bức ảnh này cho tôi là có ẩn ý gì, nếu như đến được với nhau thì chắc chắn sau này chúng tôi cũng sẽ giống họ, sẽ có một cái tình cảm đơn thuần đẹp đẽ như thế. Nghĩ lại cái hành động ấy lại làm tôi vui trong lòng, thật sự rất là đáng yêu.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  9. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 8: NHẬN RA TÌNH CẢM.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Yêu thương đã rõ ràng

    Chỉ là bản thân không muốn nhận mà thôi

    Dặn lòng phải cân nhắc kĩ cớ sao lại khó đến vậy

    Trái tim không ngừng rung động

    Chỉ vì nhớ mãi một người.

    Đó là tình trạng của tôi hiện tại. Trước nay tôi luôn phủ nhận cái tình cảm đó, chỉ là vào một ngày nhìn cậu ấy đi cùng một người con gái khác thì tôi biết bản thân mình không thể chốn tránh được nữa, con tim tôi lúc này đã che phủ toàn bộ lý trí, nó điểu khiển toàn bộ con người tôi, thôi thúc tôi phải "dũng cảm, mạnh mẽ đối diện với tình cảm với tình cảm đó đi, đừng chần chừ sau này rồi hối hận".

    Chính vì thế ngày hôm nay tôi quyết định lấy hết can đảm nói lên tình cảm mình, tôi muốn theo nghe theo trái tim mình một lần nữa. Không biết làm vậy là đúng hay sai nhưng hiện tại cậu ấy là người quan trọng mà tôi muốn phá vỡ rào cản trước kia tôi đã đặt ra.

    Nếu như lần trước là cậu ấy tỏ tình thì lần này tôi sẽ là người làm điều đó, tôi muốn tạo cho cậu ấy một sự bất ngờ, muốn nói cho cậu ấy nghe tình cảm đã ấp ủ bao nhiêu lâu của mình. Không biết cậu ấy sẽ có cảm giác ra sao nhỉ?

    Lần này tôi đã nhờ đến sự cố vấn của hai đứa thân mà tôi đã nói ở bên trên đó. Khi quyết định kể ra việc này thì chắc chắn tôi đã chuẩn bị sẵn tinh thần cho cuộc tra khảo rồi. Chúng nó vừa nghe tôi nói xong một cái là y rằng hỏi lấy hỏi để "What, có thật không? , chúng mày yêu nhau khi nào vậy?". Bao nhiêu câu cứ thế tuôn ra mãi cho đến khi tôi không chịu được nữa bảo ngừng thì chúng nó với chịu dừng lại để tôi nói. Đổi lại câu trả lời tôi dành cho hàng ngàn câu hỏi vì sao kia cực kì ngắn gọn, súc tích "Tự dưng thích thì yêu thôi, còn ngày hôm nay bảo chúng mày đến đây để cùng giúp tao thực hiện điều đó đó, thế nhaaaa đừng hỏi linh tinh hành động là được rồi". Nhìn chúng nó ngậm ngùi đi chuẩn bị tôi chết cười, độ hóng hớt đang lên cao thì bị tôi dập tắt. Nói thì nói thế thôi chứ tôi biết chắc chắn sự quyết định này bọn nó sẽ ủng hộ nhiệt tình vì chỉ cần tôi hạnh phúc với sự lựa chọn của mình là được

    Cả đám tất bật trong việc chuẩn bị mấy tiếng đồng hồ cuối cùng cũng xong. Tất cả hào hứng cùng nhìn lại thành quả đã cất công dàn dựng.. Ý tưởng của chúng tôi là mở party ngoài trời: Một tấm vải mầu xanh dải dưới nền cỏ, còn nến để tối thắp sáng, thức ăn, còn có loa và không thể thiếu đó là món quà tự tay tôi chuẩn bị để tặng cậu ấy.

    Vì muốn tạo bất ngờ nên đến giây phút hiện tại đạt vẫn chưa biết gì đến bữa tiệc ngày hôm nay. Và ngay bây giờ tôi sẽ gọi điện rủ bạn ấy xuống trước đã. Ban đầu tôi rất hào hừng nhưng trong cái lúc nghe tiếng tút tút vang lên chả hiểu sao lòng tôi lại thấy bồn chồn thế. Chờ một lúc mới thấy cậu ấy bắt máy trả lời:

    "Ơi tao nghe".

    Thấy đầu kia bắt máy người ngợm tôi nhẹ nhõm hẳn, vì sợ nhỡ cậu ấy có việc gì không đi được thì ngày hôm nay coi như uổng phí, tôi thở một hơi nhẹ nhàng nói:

    "Nay t với hai đứa có một buổi liên hoan ở chỗ cũ, nay mày rảnh không xuống đây chơi".

    "Đợi một chút nhé, tao chuẩn bị xong sẽ xuống".

    Cuối cùng nghe được câu đấy tôi không nhịn được mà nở một nụ cười tươi và nói:

    "Ừm nhanh nhá bọn tao đang đợi".

    Tôi vừa tắt may xong quay người lại đã thấy Thúy và Nam đứng ngay đằng sau nhìn chằm chằm vào mặt tôi. Nụ cười vẫn còn giữ trên môi thế là bị chúng nó trêu tới tấp "người có tình yêu nên nói chuyện cũng khác hẳn, còn cưởi tủm tỉm nữa chứ". Cả hai vừa nói còn vừa bắt trước lại cái dáng vẻ tôi lúc nẫy nữa chứ. Tôi biết ngay chúng nó lại muôn trêu nên mải mốt chạy ra chỗ khác kệ chúng nó ở phía sau diễn trò tình cảm.

    Thúy giả bộ cầm điện thoại lên gọi điện nói yểu điệu:

    "Alo đạt à, xuống đây ăn liên hoan".

    Nam nói:

    "Ừ đợi tao chuẩn bị rồi tao xuống".

    Thúy nói tiếp:

    "Nhanh nhá người ta đợi".

    Nam + Thúy tự nói và tự cười ầm lên:

    "Ahaha má ơi nói mà ghê quá".

    Tôi biết không làm gì được nên chỉ đành ngậm ngùi ngồi nhìn hai đứa dở đang diễn trò trước mặt, tôi cứ ngồi im nghe một lúc là y rằng lại thấy tiếng cười vang vọng đâu đó làm tôi ngại ngùng chết đi được tôi nghĩ lúc này mà có cái lỗ nào chui xuống thì tốt biết mấy nhưng đáng tiếc không có chỗ nào cho mình làm điều ấy. Sau một hồi trêu chán chê mệt mỏi chúng tôi lại quay về bắt đầu chuẩn bị nốt những thứ còn lại, tôi muốn ngày hôm nay phải là ngày hoàn hảo đánh dấu một ngày đáng nhớ suốt đời của tôi. Dù chuẩn bị khá là nhiểu thứ thế nhưng tôi lại không hề thấy mệt mỏi, làm từ đầu đến giờ không có một chút nghỉ ngơi nào mà vẫn thấy rất bình thường, có lẽ do tâm trạng tôi tốt nên làm gì cũng thấy vừa ý. Chả mấy chốc là đã xong tất cả, tôi rửa tay đứng dậy đi ra chỗ Thúy và Nam ngồi đợi Đạt xuống.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
  10. Linh babe

    Bài viết:
    60
    CHƯƠNG 9: TỎ TÌNH

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Do tôi với Thúy với Nam mải trêu đùa nhau không để ý đến Đạt nó xuống từ lúc nào, tôi đang chạy bỗng va vào cái gì đấy, giật mình ngẩng đầu lên thì thấy Đạt đứng ngay đấy. Do tôi hay bị giật mình nên lúc này mặt kiểu ngơ ngác không hiểu chuyện gì, rõ tôi chỉ vừa gọi điện lúc nãy mà giờ đã thấy xuất hiện ở đây rồi. Tôi cứ đứng ngờ ngác nhìn mãi lúc cậu ấy nói kiểu trách móc "chạy chậm thôi ngã bây giờ" thì hồn tôi với coi như nhập hoàn toàn vào xác. Do lúc nẫy va phải nên khoảng cách giữa chúng tôi chỉ cách mỗi 1 cm, khi lấy lại được tinh thần nhìn cái khoảng cách gần này mặt tôi đỏ ửng lên, ngày trước gần nhau suốt không có cảm giác gì mà giờ đứng gần xíu đã thấy tim đập thình thịch như sắp nhẩy ra ngoài vậy. Thấy mặt mình nong nóng tôi mải mốt quay lại đằng sau thì thấy hai đứa kia đứng cười tủm tỉm như điên ý, bị nghi nghi ngờ mải mốt lôi con thúy đi để lại hai người đàn ông đứng với nhau.

    Đạt thấy tôi kiểu lạ hơn mọi ngày quay sang hỏi Nam:

    "Nay bọn mày làm sao vậy, nhìn cứ lạ lạ".

    Ngay từ ban đầu tôi đã cấm không một đứa nào nói ra cái việc đấy nên Nam cũng giấu cho nên trả lời lại:

    "Đâu có gì đâu, tao thấy bình thường mà".

    Nam nói vậy thì Đạt cũng không hỏi nữa, đi đến gần chỗ tôi và Thúy cùng sắp xếp đồ ăn lên nền thảm mà chúng tôi đã trải từ nãy, sau một hồi chuẩn bị xong tất cả thì bốn đứa bắt đầu nhập tiệc.

    Đang ngồi nói chuyện thì tự dưng Đạt nó lại hỏi:

    "Nay có việc gì lại chuẩn bị ăn uống thế", do bị nói đúng chỗ đen làm cả ba đứa lúng túng chưa biết nên nói gì. May sao thằng Nam nó nhảy não nhanh trả lời lại:

    "Lâu không tụ họp thì làm một bữa cho vui ý mà, thôi ăn đi tí có việc hay lắm". Vừa thả lỏng người một tí nghe thằng Nam nói thêm cái vế sau làm tôi sặc cả miếng thức ăn trong mồm, may Đạt thấy tôi sặc mải mốt đưa nước không để ý đến vế sau chứ không tí thằng Nam đợi đấy mà chết dưới tay tôi.

    Một hồi ăn uống xong xuôi, đang mon đống rác thừa thì thấy Thúy híc híc tay ý bảo "nhanh chuẩn bị màn cuối cùng đi", tôi cũng chỉ cười nhưng thật ra bên trong đang run lắm bởi đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình với một người con trai. Mon dọn xong bốn đứa chúng tôi cùng ngồi trên nền cỏ ngắm sao nói chuyện, vì đã giao nhiệm vụ cho Thúy và Nam kia rồi nên trong lúc tôi với Đạt đang nói thì chúng nó đã lén đi ra đằng sau và bật nhạc. Khi âm thanh tiếng nhạc vang lên tôi với Đạt đồng thời quay lại nhìn về phía chiếc loa, nhìn một giây tôi quay người lại hít một hơi thật sâu bắt đầu nói:

    "Đạt này".

    Nghe tôi gọi cậu ấy quay lại nhìn tôi "hả".

    "Tôi thích cậu". Tôi nhìn thẳng vào mắt nó to rõ ràng từng chữ một. Tôi có thể thấy được sự dao động trong mắt của cậu ấy.

    Tôi lại nói tiếp:

    "Lần trước cậu hỏi có muốn trở thành người người yêu chính thức của không? , lúc đó tôi chưa có trả lời nên bây giờ tôi sẽ trả lời câu đó trước mặt cậu rằng tôi đồng ý", tôi nở một nụ cười thật tươi nhìn lên bầu trời chờ đợi một câu đáp lại.

    Dù không nhìn nhưng tôi có thể biết cậu ấy đang nhìn tôi, chờ mãi một lúc chưa thấy cậu ấy nói gì tâm trạng tôi lúc này đã có một chút lo lằng, dù mặt tôi rất bình thản nhưng biết bao nhiêu suy nghĩa đã hiện ra trong đầu tôi "có phải câu trả lời này đã quá muộn rồi không? , có phải cậu ấy không còn tình cảm với mình nữa.. v. V". Không khí lúc này yên bình đến sợ, lo lắng trong tôi ngày càng nhiều, tôi không con kiểm soát được bản thân nữa tay tôi cứ vo viên vào nhau cố gắng xoa dịu đi nỗi sợ hãi trong lòng.

    Khi mà tôi dường như cảm nhận được bản thân sắp không chịu nổi nữa thì bỗng có đôi bàn tay nắm lấy tay tôi, tôi như chết lặng nhưng sâu thẳm bên trong còn có một chút vui sướng. Cậu ấy không nói gì nhưng hành động này đã nói lên tất cả "cậu ấy vẫn cần mình".

    Tôi quay sang nhìn Đạt với một nụ cười hỏi lại một lần cho chắc ăn:

    "Vậy là mình yêu nhau rồi đúng không".

    Đạt gật đầu cưới lại với tôi. Nhận được đáp án mình mong muốn tôi càng vui hẳn, không kiểm được cảm xúc mà ôm chầm lấy cậu ấy, nhận ra được bạn thân làm hành động kì lại tôi mải mốt buông ra nhưng lại bị cậu ấy giữ lại "ôm một chút thôi", mặc dù có chút ngại ngùng nhưng tôi đã thực sự rất hạnh phúc. Bỗng dung tôi chợt nhớ ra điều gì đó, rời khỏi vòng tay ấy quay ra tít đằng sau hò Nam với Thúy mang món quà lại tặng cho Đạt. Hai đứa kia trong lúc chúng tôi nói chuyện thì chúng nó lại vô tâm hững hờ ngồi đánh liên quân mặc kệ chúng tôi làm gì thì làm, nhìn hành động vậy thôi nhưng thật ra chúng nó rất để ý luôn đấy, vì không muốn tôi với Đạt ngại nên với giả bộ như không biết gì xảy ra.

    Tôi cầm món quà từ tay Thúy đưa cho Đạt "Mở ra xem có thích không, mình tự làm đấy".

    Tôi theo dõi mọi cử chỉ từ đầu đến cuối, nhìn thấy cậu ấy vui khi nhận được món quà thì tôi cũng vui theo, dù món quà nhỏ nhưng nó chứa đựng toàn bộ tình cảm của tôi để vào trong ấy, đó là một cây sương rồng tôi tự trồng xung quanh còn có cả sen đá, hóa bé và cả cuội sắc màu. Đó là món quà minh chứng cho tình yêu của hai chúng tôi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 17 Tháng mười hai 2021
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...