Ngôn Tình [Edit] Ta Ở Niên Đại 70 Làm Giàu - Thanh Tửu Tang Ma

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Tui Là Hủ, 14 Tháng mười hai 2020.

  1. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 10:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ


    Trong sự căng thẳng và mong đợi, ngày hôm sau đã đến.

    Trình Thanh Trạch rất bình tĩnh, mãi cho đến buổi trưa lúc ăn cơm mới mở miệng: "Cha, mẹ, ta muốn đưa Nguyệt Nha Nhi đến trường tam ca học đọc sách."

    Trình nãi nãi mở miệng trước, mang theo một chút bất mãn: "Nàng mới mấy tuổi đã đi học? Em út, ngươi đừng ở đó nghĩ ngợi lung tung!"

    Bầu không khí nhất thời chậm lại, Trình gia gia một lát sau mới khí định thần nhàn mở miệng: "Lão Tứ, ngươi nói xem ngươi nghĩ như thế nào?"

    Cha Trình có chút khẩn trương, nói chuyện cũng có chút lắp: "Cha mẹ, ta nghĩ như vậy, sang năm mới Nha Nhi liền sáu tuổi, tình huống bình thường cũng nên đi học.."

    "Nàng lại là một nữ oa oa, công việc nặng nhọc cũng không làm được, lúc trước còn rơi xuống nước, ít nhiều tổn thương thân thể, ta lo lắng sau này nàng không có bản lĩnh, liền muốn sớm đưa nàng đi học."

    Trình Nguyệt ở một bên nghe đến sửng sốt, nàng cũng không nghĩ tới dĩ nhiên còn có nguyên nhân này, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.

    Nghe xong lý do của hắn, Trình gia gia im lặng lên tiếng, lý do lão Tứ xem như hợp tình hợp lý, nhưng việc này không phải làm như vậy.

    Thấy vẻ mặt này của hắn, Trình nãi nãi liền mở miệng trước: "Em út, hoàn cảnh của chúng ta ngươi cũng biết, hiện tại chỉ riêng đi học đã có sáu người, nếu Nguyệt Nha Nhi lại đi, ta và cha ngươi hai cái xương cốt này làm sao chịu được yo!"

    "Mẹ, ta có thể làm nhiều việc!" Trình Thanh Trạch còn chưa nói xong đã bị nàng cắt đứt.

    "Đúng vậy, ngươi có thể làm việc, cũng may có ngươi, mẹ cũng không phải nói không cho Nguyệt Nha Nhi đi học, nhưng hiện tại cũng không phải đến lúc đó? Người ta lên lớp rất tốt, Nguyệt Nha Nhi lại chưa từng học qua, đột nhiên chen vào giống như thế nào?"

    Đồng Nguyệt Phân ở một bên rất muốn nói có thể gọi tam bá nàng giúp một việc, cũng chỉ là một câu chuyện, dù sao nàng cũng nghe hắn nói qua nhiều lần, hiện tại trường học ít người, thường xuyên đọc sách liền không có người, hơn nữa oa oa năm nhất học kiến thức cũng ít, chủ yếu là đặt nền móng.

    Cùng lắm thì để Nguyệt Nha nhi học thêm nửa năm, học phí nửa năm có thể bao nhiêu? Một năm học phí hơn một đồng, nửa năm cũng chỉ có mấy hào, trong nhà cũng không phải không đủ khả năng.

    Nhưng mà lời này còn chưa nói ra, Trình gia gia liền đột nhiên mở miệng: "Lão Tứ a, ngươi cũng biết tam ca ngươi hiện tại ở trường học không dễ chịu, mỗi ngày đều lo lắng đề phòng, ngươi nói nếu là bởi vì chuyện này xảy ra chuyện gì, đến lúc đó ngươi có thiệt thòi hay không?"

    Trình Thanh Trạch thoáng sửng sốt, Trình nãi nãi nghe xong lời này cũng rõ ràng sốt ruột: "Lão Tứ, ngươi cũng không thể hồ đồ, cũng không thể hại tam ca ngươi a!"

    Trình Thanh Trạch há miệng, cuối cùng chỉ có thể không tiếng động thỏa hiệp.

    Trình Nguyệt nghe bọn họ mấy hiệp này ngươi tới ta lui, trong lòng cũng biết lúc này đây chỉ sợ không thể như ý nguyện, bất quá nàng vốn cũng chỉ là thăm dò một chút, hiện tại chiếm được đáp án, cũng không uể oải.

    "Gia, nãi, ta có thể mượn sách của các đường tỷ xem trước không?" Trình Nguyệt hỏi.

    Đồng Nguyệt Phân lập tức tiếp lời: "Đúng vậy cha mẹ, để Nguyệt Nha Nhi đọc sách trước, sớm quen thuộc một chút, đến lúc đó đi học cũng dễ dàng hơn một chút, vạn nhất đến lúc đó học giỏi, còn có thể nhảy cấp, đây lại có thể tiết kiệm được một khoản tiền."

    "Lúc trước còn nghe tam bá nàng nói qua, trong thành xuất hiện một thiên tài, có thể biết đọc sách, cũng lớn hơn Nguyệt Nha Nhi hai tuổi đi, hiện tại tiểu học sắp tốt nghiệp rồi!"

    "Việc này ta cũng biết, nghe nói trong thành phố thưởng rất nhiều tiền!"

    Mọi người bảy miệng tám lưỡi thảo luận, vô cùng náo nhiệt, Trình gia gia nhẹ nhàng ho hai tiếng, tỏ vẻ mình muốn nói chuyện, mọi người lập tức ngậm miệng lại, an tĩnh lại.

    "Sách trong nhà đều có, lúc ngươi tìm ngươi Phượng tỷ mượn." Đây là đánh động một tiếng.

    Trình Thời Phượng không tình nguyện nói: "Sách của ta đã mấy năm trước, có một số nội dung cũng thay đổi, không bằng dùng Hồng Yến và Hồng Liên đi, hai người bọn họ cách nhau rất gần."

    Lời này cũng có đạo lý, Trình gia gia không sao cả gật gật đầu, Trình Nguyệt cũng không thèm để ý, dùng của ai không dùng.

    Trình Nguyệt có suy nghĩ của riêng nàng, tuy rằng nàng quyết định đi theo con đường đọc sách, nhưng cũng không muốn ở trên này tốn rất nhiều thời gian, nếu đọc ra từng bước một, vậy chờ nàng học đại học cũng chậm hơn rất nhiều bước.

    Nhảy lớp, nhất định phải nhảy lớp!

    Nhưng mà con đường nhảy cấp này còn chưa bắt đầu suýt nữa chết non.

    Tuy rằng Trình gia gia đáp ứng, nhưng bước đầu tiên liền gặp phải khó khăn, Trình Thời Phượng không muốn mượn sách, Trình Hồng Yến lại càng không muốn: "Sách của ta còn muốn dùng, ngươi đi tìm Hồng Liên đòi đi!"

    Trình Nguyệt cũng không phải không tìm qua Trình Hồng Liên, nhưng Trình Hồng Liên chỉ lớn hơn cô một tuổi, nói cách khác cô mới học lớp một, lý do của người ta cũng rất đầy đủ: Mình đang dùng.

    Cho nên Trình Nguyệt thế nhưng chỉ có thể tìm Trình Hồng Yến?

    Lần này Trình Hồng Yến rất đắc ý, thập phần quyết đoán cự tuyệt.

    "Đây là gia nói, ngươi không cho ta mượn cẩn thận gia giận ngươi không thích ngươi." Trình Nguyệt trực tiếp bắt lấy điểm yếu của nàng.

    Trình Hồng Yến quả thật bị hù dọa, nhưng rất nhanh lại phản ứng lại: "Cũng không phải chỉ có ta có sách, sao ngươi không tìm người khác mượn!"

    Nha đầu này, đầu nên linh hoạt không linh hoạt, lúc không nên linh hoạt lại xoay rất nhanh.

    "Trong nhà bây giờ ba người có sách giáo khoa tiểu học, lúc đó Phượng tỷ nói tìm các ngươi, gia cũng đồng ý, Hồng Liên tỷ tự mình còn muốn dùng." Trình Nguyệt trước tiên bày ra sự thật giảng đạo lý cho nàng.

    Nhưng Trình Hồng Yến có phải là loại người nói đạo lý không? Vì vậy, nàng từ chối một lần nữa.

    "Vậy được rồi, vậy ta chỉ có thể nói với gia và nãi ngươi không muốn cho ta mượn. Lần trước nãi liền biết ngươi khi dễ ta cùng đệ đệ, nếu biết ngươi khinh thường như vậy, khẳng định càng không thích ngươi.."

    Nói xong, Trình Nguyệt làm bộ xoay người rời đi, đi vào phòng Trình nãi nãi.

    "Ngươi không được đi!" Trình Hồng Yến nóng nảy, lập tức ngăn cản nàng.

    Trình Nguyệt cũng thuận thế đứng vững: "Vậy ngươi có muốn cho mượn sách của ngươi không?"

    "Mượn!" Trình Hồng Yến nghiến răng nghiến lợi, "Nhưng ta chỉ có thể mượn trong chốc lát, bản thân ta còn muốn dùng!"

    "Nếu như ta nhớ không lầm, Hồng Yến tỷ đã học lớp 3 rồi a?" Trình Nguyệt lộ vẻ hoài nghi.

    "Ta muốn ôn tập không được sao?" Trình Hồng Yến chính là cố ý, Trình Nguyệt cũng biết nàng là cố ý, cho nên vẻ mặt hiểu được cố ý nói: "Thì ra Hồng Yến tỷ ngươi không muốn đi học là bởi vì lớp một cũng không học tốt a--" Âm cuối kéo dài, trào phúng kéo đầy.

    "Ai nói vậy! Ta đã học được rất tốt!" Trình Nguyệt chỉ là cố ý nói, không nghĩ tới lỗ tai Trình Hồng Yến đều đỏ lên, không khỏi hoài nghi sẽ không thật sự bị mình nói chuẩn chứ..

    "Được rồi, đó là ta hiểu lầm, Hồng Yến tỷ chính là muốn củng cố tri thức một chút!" Trình Nguyệt nói lời này biểu tình thập phần thành khẩn, hùng hài tử chọc không được a, dễ dàng đả thương địch một ngàn tự tổn hại năm trăm, nhất là hiện tại còn có cầu xin người ta.

    Không nghĩ tới Trình Hồng Yến thật đúng là ăn bộ này, có lẽ là bị 'địch nhân' nâng cao cao hứng thú, cũng có lẽ là vì uy lực của gia nãi, nàng cắn răng một cái: "Sách cho ngươi mượn, nhưng mỗi ngày chỉ có thể mượn.. Một giờ!" Nói xong Trình Hồng Yến nở nụ cười, tựa hồ là rất hài lòng với an bài của mình.

    Một giờ liền một giờ đi, Trình Nguyệt lười so đo với nàng nhiều như vậy, Trình Hồng Yến chỉ là một bàn đạp, ngươi sẽ tức giận với một bàn đạp sao? Nàng hiện tại chỉ cần một cơ hội, một cơ hội biểu lộ "thiên tài" của mình.

    * * *

    Hủ: Ta chính là xong chương này từ hôm qua nhưng thấy mấy hôm nay năng suất quá nên giảm xíu cho mọi người đợi hehe. Ta đã có sẵn mấy chương rồi nên khi nào ta thích thì ra ngay thoy. Mà ta đang định đăng ngoài chỗ khác nữa, mn cho ý kiến đăng ở đâu đi (●'◡'●) Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nga <3
     
    Minn.102, Chị hủ, kieubinh58 người khác thích bài này.
  2. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 11:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Sách vẫn mượn được tay, Trình Nguyệt hài lòng trở về.

    Không thể không nói, nhìn thấy nha đầu Trình Hồng Yến này không tình nguyện lại không thể không cho bộ dáng thật đúng là rất thú vị, Trình Nguyệt ở trong lòng yên lặng chửi bới thân thể mình trở nên nhỏ bé, ngay cả người cũng trở nên ấu trĩ.

    Trở lại phòng, Trình Nguyệt ngồi ở bên giường liền khẩn cấp mở sách ra, phòng bọn họ không có bàn, Trình Nguyệt chỉ có thể cầm trên tay.

    Mở trang đầu tiên của sách chính là viết ở phía trước, nội dung năm nhất chủ yếu là nhận chữ, đều là những chữ Hán cơ sở đơn giản, như nhật nguyệt nước lửa núi đá linh tinh, đối với Trình Nguyệt mà nói có thể rất dễ dàng nắm giữ.

    Nhưng bộ dáng vẫn phải lắp một chút, nhà bọn họ là không có bút và giấy, không ai dùng đến mấy thứ này, ba phòng khác ngược lại có, nhưng trải qua khó khăn mượn sách phía trước, Trình Nguyệt cho rằng mượn giấy bút chỉ có thể càng khó khăn hơn, dù sao cùng sách sách bất đồng, bút cùng giấy xem như là vật tiêu hao, dùng một chút liền ít hơn một chút.

    Ai, con đường phía trước dài đằng đẵng..

    Trình Nguyệt dứt khoát cầm sách đi ra ngoài, sau đó nhặt một cành cây ngồi xổm trên mặt đất bắt chước từng nét từng nét.

    Trình Vệ Quân đang chơi bên ngoài nhìn thấy hậu lập tức tiến lên: "Tỷ, tỷ làm gì vậy?"

    "Ta đang nhận chữ." Trình Nguyệt cũng không ngước miệng trả lời.

    "Oa, tỷ thật lợi hại a!" Trình Vệ Quân mắt đầy ngôi sao nhỏ.

    Trình Nguyệt tâm tư khẽ động: "Ngươi muốn học không?"

    Ngoài dự liệu, trên mặt Trình Vệ Quân lộ ra vài phần khao khát: "Ta cũng có thể học sao?"

    Trình Nguyệt vốn chỉ thuận miệng hỏi, không nghĩ tới hắn thật sự muốn học, dù sao trong nhận thức trước kia của nàng, hài tử tuổi này bình thường đều thích chơi mới đúng.

    Nghĩ như vậy, liền nghe được Trình Vệ Quân nhỏ giọng nói: "Ta cũng muốn làm người có tiền đồ, như vậy nhà chúng ta sẽ sống tốt.."

    Nói thật, cho dù Trình Nguyệt luôn luôn là người chỉ lo mình, giờ phút này trong lòng cũng hơi động dung, đứa nhỏ này thật sự là quá hiểu chuyện..

    "Lại đây, tỷ dạy ngươi!"

    Trình Nguyệt khó có được kiên nhẫn một hồi, không nghĩ tới cư nhiên bị cự tuyệt.

    Trình Vệ Quân lắc đầu: "Tỷ, vẫn là tỷ tự học trước đi, bằng không thời gian sẽ không đủ!"

    Trình Nguyệt suy nghĩ một chút, nói: "Cũng được, vậy ta học xong rồi mới dạy ngươi."

    Sau đó Trình Vệ Quân liền nhìn thấy một màn khiến hắn trợn mắt há hốc mồm: Trình Nguyệt dùng tốc độ trung bình năm giây một mặt nhanh chóng lật xong quyển sách năm nhất chỉ có mấy chục trang này.

    Biểu tình Trình Vệ Quân từ khiếp sợ đến mờ mịt lại rối rắm, chờ Trình Nguyệt đọc xong trang cuối cùng hắn mới nói: "Tỷ, tỷ phải nghiêm túc xem!" Tập trung vào hai từ 'nghiêm túc'.

    "Ta rất nghiêm túc." Nếu không phải vì không quá đáng sợ hãi, nàng thậm chí ngay cả năm giây cũng không dùng được.

    Trình Vệ Quân tuổi còn nhỏ, cho nên tuy rằng vẫn cảm thấy có chút không đúng, nhưng vẫn tin tưởng lời nói của nàng.

    "Được rồi, lại đây ta dạy ngươi nhận chữ." Trình Nguyệt chào hỏi hắn một chút, Trình Vệ Quân ngoan ngoãn ngồi xổm bên cạnh nàng, mở to hai mắt cố gắng ghi nhớ những ký tự này trong đầu.

    Đừng nói, tiểu gia hỏa này đầu này vẫn rất thông minh, Trình Nguyệt cũng không tham nhiều, một ngày học năm chữ liền không sai biệt lắm: "Phải nhớ kỹ, ngày mai phải kiểm tra."

    "Ân!" Tiểu tử kia nghiêm túc gật đầu.

    Lúc người Trình gia trở về liền thấy được một màn trước mắt này, hai tiểu tử kia ngồi xổm trên đất cửa, trong tay cầm cành nhỏ, đang viết từng nét một cái gì đó, cái to kia trong tay còn cầm quyển sách.

    Hà Lệ Quyên bĩu môi, trợn trắng mắt muốn lên trời, lẩm bẩm một câu: "Quỷ tinh!"

    Đồng Nguyệt Phân thì vẻ mặt vui mừng nhìn bức họa trước mắt này, có hai đứa con này là chuyện hạnh phúc nhất, kiêu ngạo nhất đời này của nàng.

    "Hai người đang làm cái gì vậy?" Trình nãi nãi tò mò hỏi.

    "Nãi, ta đang dạy đệ đệ nhận chữ đấy." Trình Nguyệt tươi cười ngọt ngào.

    Trình nãi nãi hồ nghi nói: "Ngươi dạy nó nhận chữ, chính ngươi sẽ nhận sao?"

    "Vâng, ta đều nhận xong rồi!" Trình Nguyệt thập phần tự nhiên đáp.

    Bộ dáng chắc chắn này của nàng, làm cho Trình nãi nãi suýt nữa cho rằng trí nhớ của mình ngoại trừ sai, không khỏi quay đầu lại hỏi Đồng Nguyệt Phân: "Lão Tứ gia, Nguyệt Nha Nhi là ngày hôm qua nói mượn sách chứ?"

    Đồng Nguyệt Phân khẳng định: "Đúng vậy, ngày qua lúc ăn cơm đã nói." Nói xong lại sợ Trình Nguyệt chọc nãi nãi nàng không thích, vội vàng tìm bổ sung nói: "Nguyệt Nha Nhi còn quá nhỏ, cũng không có ai dạy nàng, nói không chừng còn không rõ ràng đọc sách là đọc như thế nào đây."

    Lời này có đạo lý, Trình nãi nãi cũng cảm thấy là như vậy, đang chuẩn bị vạch trần chuyện này, đột nhiên nghe được giọng nói của cô bé sữa mịn: "Mẹ, ta không gạt người, ta thật sự nhận xong, không tin các người thử con xem."

    Thấy bà chắc chắn như vậy, Đồng Nguyệt Phân cũng bắt đầu dao động, thăm dò nhìn về phía Trình nãi nãi: "Mẹ, nếu không thì thử xem?"

    "Ta nói các ngươi giày vò cái gì a, một ngày cũng không có yên tĩnh, thật vất vả làm xong công việc, trở về còn phải cùng tiểu nha đầu bộ phim hồ nháo?" Hà Lệ Quyên không kiên nhẫn, trực tiếp trợn trắng mắt.

    Đại bá mẫu Triệu Anh Cúc luôn trầm mặc ít nói, giờ phút này cũng không nói gì, chỉ lẳng lặng chờ Trình nãi nãi tuyên bố mệnh lệnh.

    Tam bá mẫu Vương Tú Chi ngược lại nói chuyện, ngữ khí vẫn là trước sau như một nhu hòa mang theo gai mềm: "Cũng không có gì, tiểu hài tử mà đều thích chơi, vừa lúc hiện tại cũng không có việc gì, bất quá hôm nay mẹ mệt mỏi một ngày, vẫn là đi nghỉ ngơi trước đi, ta đến cùng Nguyệt Nha Nhi chơi là được."

    Nói xong còn chuyển hướng về phía Nguyệt Nha Nhi, cười đến vẻ mặt hòa ái dễ gần: "Tam bá mẫu cùng ngươi chơi có được không?"

    Hà Lệ Quyên âm thầm trợn trắng mắt, chỉ biết giả vờ là người tốt ở đây, đánh giá ai mà không biết chút tâm tư của nàng chứ.

    Trình nãi nãi quả thật mệt mỏi, lớn tuổi, hơi làm nhiều việc một chút liền chịu không nổi, đang muốn đi vào trong phòng, đám nam nhân phía sau cũng về đến nhà.

    "Đều đứng ở cửa làm gì?" Trình gia gia hỏi.

    "Gia, ta sẽ nhận chữ!" Trình Nguyệt không đợi những người khác nói chuyện, chính mình mở miệng trước, không có biện pháp, nếu nàng không nắm chặt cơ hội ai biết phải đợi đến khi nào, trông cậy vào bọn họ chủ động quan tâm mình? Vậy cũng không biết năm nào tháng nào.

    Trình gia gia thấy nàng cao hứng như vậy, hơi nhu hòa biểu tình, dù sao đứa nhỏ thích đọc sách luôn khiến người ta thích, nhưng ông cũng không quá coi trọng.

    "Biết nhận chữ cho tốt, sau này hảo hảo đọc sách," Nói xong lại nhớ tới cháu gái này luôn luôn nhu thuận, lại còn có chút tri kỷ, liền hỏi thêm một câu, "Đều học chữ gì a?"

    Trình Nguyệt ở trong lòng hoan hô một phen, lời này hỏi quá kịp thời, tuy rằng hắn không hỏi mình cũng muốn tìm cơ hội nói..

    Trình Nguyệt nâng quyển sách trong tay lên: "Quyển sách này đều đã học xong rồi."

    Trình gia gia nhất thời cũng cho rằng mình có phải là hồ đồ nhớ nhầm thời gian hay không, quay đầu lại nhìn Trình nãi nãi, còn chưa nói gì Trình nãi nãi liền gật đầu: "Không sai."

    Nhận được đáp án khẳng định, Trình gia gia lại nhìn về phía Trình Quân, vẻ mặt có chút nghiêm túc: "Nha nhi, người đọc sách cũng không được nói dối." Đây là vấn đề gốc rễ và phải được sửa chữa!

    Nói xong, ánh mắt còn nhìn đồng Nguyệt Phân một cái, trong lòng có chút hoài nghi có phải là do người lớn dạy hay không, tiểu hài tử nào có nhiều tâm tư như vậy.

    Liên tục bị nghi ngờ, trong lòng Trình Nguyệt cũng có chút không tốt đẹp, nửa thật nửa giả tức giận nói: "Gia, Nguyệt Nha Nhi là hài tử tốt, không có nói dối, ta thật sự nhận toàn bộ, không tin ngươi liền thử ta!"

    "Được." Trình gia gia là một phái hành động, lúc này liền tiếp nhận sách trong tay nàng, tùy ý lật một trang, chỉ vào chữ trên hỏi: "Đây là chữ gì vậy?"

    "Tháng!"

    "Cái này đâu?"

    "Thạch!"

    Lật lại: "Cái này." "

    " Hoàng."

    * * *

    Không khí im lặng.

    * * *

    Hủ: Ta lần trước đã edit thô qua đến chương 25 ai ngờ máy sập nguồn lại bị mất file nó không có lưu:((Vì đang sầu nên ngày ta muốn thì 1-2 chương nhe. Khi nào hết sầu rồi năng suất lại sau:((. Cảm ơn mọi người ủng hộ a~
     
  3. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 12:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Trình gia gia liên tục chỉ mười mấy, từ bắt đầu đơn giản 'Nhật Nguyệt Mộc Thạch' đến phía sau hơi khó một chút 'lãnh nhiệt tịnh tuyết', Trình Nguyệt toàn bộ trả lời như nước chảy.

    "..."

    Rốt cục thành công đạt được mục tiêu, Trình Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, ngẩng đầu liền nhìn thấy biểu tình biến ảo khó lường trên mặt mọi người.

    "Gia?" Trình Nguyệt nhẹ giọng gọi Trình gia gia đang khiếp sợ đến thế có chút mờ mịt.

    "Ha?" Trình gia gia vô ý thức đáp lại, sau đó mới phục hồi tinh thần: "A, à, rất tốt, rất tốt.."

    Quay đầu lại liền đưa mắt nhìn Trình nãi nãi: "Nãi nãi?"

    Trình nãi nãi hung hăng gật đầu.

    Đồng Nguyệt Phân giờ phút này cũng phục hồi tinh thần lại, mặt đỏ bừng, "Bang" một cái chụp được cánh tay Trình Thanh Trạch, kích động thiếu chút nữa phá âm: "Cha nó, Nguyệt Nha Nhi chúng ta là thiên tài!"

    Trình Thanh Trạch hoảng hốt, trong miệng vẫn lặp đi lặp lại lẩm bẩm: "Thiên tài.."

    Về phần những người khác, tư vị trong lòng cũng không dễ chịu, nhất là Hà Lệ Quyên, tức giận nói: "Cái gì cũng thiên tài, bất quá liền nhận chữ nhanh một chút, cẩn thận mũ đội quá cao chiết thọ!"

    Ngay cả Vương Tú Chi cũng nhịn không được: "Đúng vậy, ta nghe nói có đứa nhỏ nhớ rất tốt, nhớ đồ nhanh hơn một chút."

    "Lão nhị gia, lời này là ngươi là một người làm trưởng bối nên nói sao?" Mọi người không nghĩ tới, Trình gia gia đột nhiên làm khó dễ, ngữ khí rất là nghiêm khắc.

    Phải biết rằng, Trình gia gia từ trước đến nay tính tình không dễ dàng lên tiếng, nhưng chỉ cần hắn lên tiếng, vậy liền định ra, theo hắn thấy, trong ngoài nhất định phải phân rõ, cho nên mặc dù có đôi khi trong lòng bất mãn hắn cũng sẽ không nói cái gì, mà là do Trình nãi nãi ra mặt.

    Hà Lệ Quyên miệng khắc nghiệt không phải chuyện một ngày hai ngày, trước kia hắn đều làm ngơ, hôm nay đây vẫn là lần đầu tiên.

    Bị ánh mắt nghiêm khắc của lão gia tử nhìn chăm chú, sắc mặt Hà Lệ Quyên có chút trắng bệch, ngượng ngùng ngậm miệng lại, một câu cũng không dám cãi lại.

    Trình Nguyệt cũng không nghĩ tới sự tình sẽ phát triển thành như vậy, không thể không nói, còn có chút tiểu sảng.

    Trách móc tức phụ lão nhị, Trình gia gia xoay người sờ sờ đầu Trình Nguyệt, ngữ khí khó có được nhẹ nhàng, còn muốn nặn ra một nụ cười, đáng tiếc thất bại: "Nguyệt Nha Nhi, cùng gia gia đi vào."

    Trình Nguyệt ngoan ngoãn đi theo hắn đi vào, phía sau một đại gia đình nam nữ già trẻ hai mặt nhìn nhau, nhất thời không dám có động tác gì, vẫn là Trình nãi nãi trung khí mười phần hô một tiếng: "Đều ở đây làm gì? Vào trong đi!"

    *

    Trình gia gia đối với chuyện này coi trọng là tất cả mọi người đều không đoán trước được, hắn không chỉ đem cả nhà gọi tới, còn cố ý mở một cuộc họp.

    "Hồng Yến, đi lấy hết sách của ngươi tới đây." Vừa ngồi lên chủ vị, Trình gia gia liền lên tiếng.

    Trình Hồng Yến rất không tình nguyện trở về phòng lấy sách, trước khi đi còn lặng lẽ trừng mắt nhìn Trình Nguyệt một cái, nàng còn chưa rõ ràng, sao đột nhiên gia lại coi trọng nha đầu thối Trình Nguyệt như vậy, còn nữa, nàng sao lại thành thiên tài?

    Trình Hồng Yến năm nay học lớp ba, Trình gia gia bảo nàng cầm sách, lại không nói cho nàng biết lấy quyển nào, đầu nàng xoay chuyển, đột nhiên giống như một con mèo trộm tanh, cầm lấy một quyển sách liền đi ra ngoài.

    "Gia, sách đến rồi!" Trình Hồng Yến chạy nhỏ đưa sách qua, Trình gia gia vừa nhìn, ngữ văn năm ba.

    Hắn vốn định là muốn trực tiếp thử một chút, cũng không nghĩ thoáng cái liền cho quá nhiều khó khăn, nhưng nếu Trình Hồng Yến đã lấy tới, vậy thì dùng quyển này đi.

    "Thời Phượng, ngươi dạy Nguyệt Nha Nhi nhận một lần."

    Trình Thời Phượng nhận nhiệm vụ, trong lòng không dễ chịu hơn Trình Hồng Yến bao nhiêu, nhưng nàng không biểu hiện ra ngoài.

    Trình Thời Phượng mở sách ra, từng chữ từng chữ chỉ vào đọc một lần, tốc độ nói đều, không có chút dừng lại nào.

    Trình Nguyệt lặng lẽ nhíu mày, tốc độ này đối với người lớn mà nói là hơi chậm, nhưng đối với một đứa trẻ vừa mới biết chữ, đọc bảo đảm như vậy sẽ bị ngất xỉu, cũng không biết nàng có phải cố ý hay không.

    Trình Nguyệt lưu lại một cái tâm nhãn, vẫn làm bộ nghiêm túc nhận chữ.

    Sau khi đọc xong, Trình Thời Phượng ngừng lại, Trình gia gia hòa túc hỏi: "Nguyệt Nha Nhi, nhớ kỹ chưa?"

    "Nhớ kỹ." Trình Nguyệt gật gật đầu.

    "Nhớ kỹ bao nhiêu?" Trình gia gia tiếp tục hỏi.

    "Đều nhớ kỹ rồi."

    "Đều nhớ kỹ?" Tuy rằng có chuẩn bị trong lòng, nhưng Trình gia gia giờ phút này vẫn âm thầm chấn động.

    "Ngươi gạt người!" Trình Hồng Yến lúc này nhảy ra, được, vậy mà ở trước mặt nhiều người như vậy gạt người!

    "Hồng Yến!" Vương Tú Chi kéo nàng trở về, hạ thấp thanh âm khẽ hét lên: "Người lớn nói chuyện, tiểu hài tử đừng xen vào!"

    Lại ngượng ngùng cười với mọi người: "Hồng Yến không hiểu chuyện.."

    Trình gia gia không để ý tới nàng, tiếp tục đem lực chú ý đặt ở trên người Trình Nguyệt: "Đọc một lần cho gia gia nghe một chút."

    Trình Nguyệt nghe lời đọc một lần, câu chữ rõ ràng, đầy nhịp điệu, tốc độ không nhanh không chậm, cứ như vậy nghe cũng là một loại hưởng thụ.

    Một chữ cũng không kém. Thậm chí so với phiên bản thứ nhất còn tốt hơn, dù sao Trình Thời Phượng còn mang theo chút giọng, Trình Nguyệt đọc xong liền hoàn toàn không có.

    Trình gia gia cười đến lộ ra hàm răng: "Đọc rất tốt, nói cho gia gia biết, mấy chữ này của ngươi sao lại đọc không giống với lúc Phượng tỷ của ngươi?"

    Trình Nguyệt vừa nhìn, nga, giả ngu giả dại qua.

    Khi có mấy chữ, Trình Thời Phượng đọc đến miệng lưỡi vểnh lên không phân biệt được, nàng nghe xong có chút khó chịu, cho nên lúc đọc tự nhiên liền sửa lại, không nghĩ tới bị Trình gia gia phát hiện.

    "Ta không biết.. Ta chỉ nghĩ rằng ta nên đọc nó như thế này." Trình Nguyệt vẻ mặt ngây thơ.

    Thấy thế, Trình gia gia không đuổi theo hỏi nữa, so sánh với lão Trình gia thật sự xảy ra một thiên tài, đây chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.

    Hứng thú đến, Trình gia gia lại hướng Trình Thời Phượng nói: "Thời Phượng, đi lấy sách của ngươi tới."

    Đây là thử nghiện, nhưng Trình Nguyệt người tới không cự tuyệt, cái gì cũng có thể bắt được.

    Đây là thi thử đến nghiện, hô hấp Trình gia gia đã bắt đầu dồn dập, một tia nghi ngờ cuối cùng trong lòng toàn bộ tiêu tan, cười ha ha: "Ông trời có mắt! Ông trời có mắt!"

    Mọi người vây xem cũng từ lúc bắt đầu hâm mộ ghen tị hận, đến phía sau chết lặng, bọn họ hiện tại chỉ muốn biết, khi nào mới là cái đầu?

    * * *

    Hủ: Chỉ là ta lười nên giờ mới đăng thôi chứ ta đã có gần chục chương giữ phòng rồi. Chỉ đợi ta đăng lên thoy, heehhe. Như đã nói ta sắp thi rồi mn ơi:((Sầu hết sức, đề cương ra lò hết trơn òi:((Chúc mn đọc truyện vui vẻ <3
     
    Minn.102, Chị hủ, kieubinh51 người khác thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng mười hai 2021
  4. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 13:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Trình gia gia bình phục tâm tình một chút, sau đó nói với cha Trình: "Thanh Trạch, ngươi đi chi thư gọi điện thoại cho tam ca ngươi, để tam ca ngươi trở về một chuyến."

    Chờ Trình Thanh Trạch đi rồi, Trình gia gia lại nói với Đồng Nguyệt Phân: "Lão tứ gia, về sau mỗi ngày cho Nguyệt Nha Nhi ăn một quả trứng gà, hài tử nhỏ, chính là thời điểm thân thể lớn, thứ này dưỡng người."

    "Ai!" Đồng Nguyệt Phân lập tức vui vẻ đáp ứng.

    Phân phó xong những thứ này, Trình gia gia lại hướng Trình nãi nãi nói: "Tối nay cắt chút thịt, làm một bữa tốt."

    Trình nãi nãi có chút đau lòng, bất quá vừa nghĩ đợi Trình Thanh Lâm cũng muốn trở về, cho hắn cũng phải bổ sung, cũng đáp ứng.

    Buổi tối trời vừa mới tối đen, Trình Thanh Lâm liền đầu đầy mồ hôi chạy về: "Xảy ra chuyện gì? Lão Tứ ở trong điện thoại cũng không nói rõ ràng." Vừa vào nhà liền rót một vại nước, sau đó mới tốt hơn một chút.

    Điều này làm Trình nãi nãi đau lòng: "Ngươi chậm một chút uống, cẩn thận sặc nữa," Nói xong lại nhìn về phía Trình gia gia, trong miệng oán giận nói, "Còn không phải là cha ngươi, hấp ta hấp tấp, nhất định phải gọi ngươi trở về muộn như vậy!"

    Trình gia gia cũng không tức giận, ngược lại cười ha hả, lần này Trình Thanh Lâm tò mò: "Đây là xảy ra chuyện tốt gì, cha cao hứng như vậy?"

    Vì thế Trình nãi nãi liền đem chuyện hôm nay nói một lần.

    Nghe xong sự tình lai lịch, Trình Thanh Lâm sợ ngây người.

    "Nguyệt Nha Nhi, lại đây." Trình Thanh Lâm gọi Trình Nguyệt đi qua, sau đó từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá một lần, ngay cả sợi tóc cũng không buông tha.

    Trình Thanh Lâm nhìn một vòng cũng không phát hiện ra cái gì đặc biệt, nhìn là rất thông minh, nhưng tiểu hài tử thông minh hắn cũng nhìn nhiều, như thế nào lại đột nhiên biến thành thiên tài?

    Nghĩ như vậy, Trình Thanh Lâm đứng dậy trở về phòng, chỉ chốc lát sau cầm một tờ báo đi ra: "Đến đây, Nguyệt Nha Nhi, tam bá đọc một lần, xem ngươi có thể nhớ được bao nhiêu."

    Tờ báo này là hắn mua cách đây không lâu, lần trước mang về nhà không mang về trường học, lần này vừa vặn dùng tới.

    Trình Thanh Lâm chọn một đoạn văn tự đọc một lần, văn tự trên báo cũng không phải văn thư tiểu học có thể so sánh, trong đó không thiếu một số chữ người lớn đều dễ dàng nhận sai.

    Không ngoài dự kiến, Trình Nguyệt lại đọc đúng.

    Trình Thanh Lâm biểu tình cũng hưng phấn lên: "Đây là chuyện tốt lớn a!"

    Trình gia gia gật gật đầu, rất đồng ý với cách nói này: "Thanh Lâm à, gọi ngươi trở về chính là muốn cho ngươi suy nghĩ, khai năm mới liền để Nguyệt Nha nhi cùng các tỷ tỷ đi học."

    Trình Thanh Lâm suy nghĩ một chút: "Như vậy, ngày mai xem Nguyệt Nha Nhi còn nhớ không, nếu thì không thành vấn đề, ngày mai ta sẽ trở về trường nói chuyện với hiệu trưởng xem."

    Trình gia gia rất nhanh rẽ qua, đích xác, còn phải xem có thể ổn định hay không.

    Khảo hạch rốt cục chấm dứt, kế tiếp là hình ảnh một nhà vui vẻ hòa thuận, buổi tối trên bàn ăn đã lâu không gặp xuất hiện thức ăn mặn, tuy rằng không có bao nhiêu, nhưng đây cũng là thịt a!

    Trứng gà Trình gia gia nói cũng đến sổ sách, buổi tối Trình Nguyệt thu được một quả trứng gà độc quyền của nàng, trước mắt bao người nàng cũng không tiện chia cho cha mẹ và Trình Vệ Quân.

    Thưởng thức một quả trứng một mình thực sự sảng khoái!

    Nhưng sau khi sảng khoái, Trình Nguyệt lại cảm thấy có chút không được tự nhiên, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt từ ái mỉm cười của cha mẹ, cùng ánh mắt hâm mộ của Trình Vệ Quân nhưng không ghen tị.

    Ngoại trừ trứng gà, Trình nãi nãi còn gắp cho bà một ít thịt, không nhiều lắm, chỉ có hai miếng, so sánh nửa chén nhỏ trong bát tam bá tạo thành sự tương phản rõ rệt, nhưng Trình Nguyệt đã rất thỏa mãn, đây chỉ là bước đầu tiên, một ngày nào đó, nàng phải sống một căn nhà lớn, ăn miếng thịt lớn, muốn mua cái gì mua cái gì hạnh phúc!

    Bất quá chuyện hôm nay vẫn là ngoài ý muốn của nàng, kiếp trước người bên cạnh nàng cơ hồ đều trải qua chín năm giáo dục bắt buộc, đừng nói là sinh viên đại học, thạc sĩ tiến sĩ cũng rất nhiều, những người trong miệng "thiên tài", 'thần đồng' cũng thường có thể nghe được, cho nên đọc sách đối với nàng mà nói tựa như một chuyện không thể bình thường.

    Phụ huynh tuy rằng cũng coi trọng thành tích của bọn nhỏ, nhưng cũng không đến mức này, nhưng ở chỗ này, ít nhất ở Trình gia, nàng lại cảm nhận được đây thật sự là một chuyện vô cùng khó lường.

    Buổi tối, người một nhà vừa trở về phòng, Trình Nguyệt đã bị ôm vào trong vòng tay mang theo chút mồ hôi, là Đồng Nguyệt Phân, ngay sau đó một luồng nhiệt liền làm ướt quần áo.

    "Mẹ?" Trình Nguyệt không nhúc nhích, tùy ý nàng ôm mình rơi lệ.

    "Được rồi, bao nhiêu người, còn ở trước mặt hài tử rơi lệ, cũng không sợ bọn họ chê cười." Trình Thanh Trạch khuyên một câu, ngữ khí lại thập phần nhẹ nhàng, Trình Nguyệt nghe được, thanh âm của hắn cũng có chút khàn khàn.

    "Ta sợ cái gì sợ? Thịt rơi ra từ trên người ta, bọn họ sẽ không cười ta!" Đồng Nguyệt Phân ngoài miệng cứng rắn, nhưng tay vẫn buông lỏng, nhanh chóng lau nước mắt, nín khóc cười: "Thật sự cho mẹ tranh đua!"

    Lại ôm Trình Vệ Quân vào trong ngực, một trái một phải: "Có hai đứa nhỏ này, ta đời này đáng giá."

    Trình Thanh Trạch hiếm khi nói một câu vui tươi: "Vậy ngươi không cần ta nữa?"

    "Ngươi?" Đồng Nguyệt Phân liếc hắn một cái, "Nào mát mẻ đâu đợi!" Nói xong hai người đều nở nụ cười.

    "Ngày mai ta đi tìm chút gỗ tốt, cho Nguyệt Nha Nhi một cái bàn ghế." Trình Thanh Trạch nhìn quanh một vòng phòng đơn sơ, đột nhiên mở miệng nói.

    Nghe vậy, Trình Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cha, cha còn có thể đánh bàn?"

    Nói đến đây, Trình Thanh Trạch trên mặt lộ ra vẻ mặt kiêu ngạo: "Không chỉ bàn, bình thường dùng cơ bản đều biết."

    Đồng Nguyệt Phân liếc hắn một cái, lại giải thích với Trình Nguyệt: "Cha ngươi năm đó đã học qua thợ mộc vài năm, một cái bàn tính là cái gì, cái giường lớn chạm khắc hoa văn trong phòng gia nãi của gia đình ngươi chính là do cha ngươi đánh."

    Lúc nhắc tới chiếc giường lớn chạm trổ hoa kia, trong mắt Đồng Nguyệt Phân hâm mộ không giấu được.

    Chiếc giường kia Trình Nguyệt đã thấy qua một lần, gỗ màu đỏ sậm, mặt trên là đồ án rỗng, rất tinh xảo, tuy rằng phía trên có chút vết trầy xước hơn nữa bởi vì thời gian dài có vẻ có chút xám xịt, nhưng cũng không ảnh hưởng đến mỹ mạo của nó.

    "Oa, cha thật lợi hại a!" Ánh mắt Trình Nguyệt nhìn Trình Thanh Trạch cũng không giống, tình cảm này vẫn là một cao thủ che dấu a.

    "Vậy tại sao phòng chúng ta không có gì?" Trình Nguyệt tò mò hỏi.

    Đồng Nguyệt Phân nghe vậy thần sắc ảm đạm: "Năm đó chúng ta bên này gỗ nhiều, ai muốn làm cái gì cũng tùy tiện chém, về sau đều thành nhà nước, gỗ cũng không dùng được."

    Kỳ thật đây chỉ là một trong những nguyên nhân, nguyên nhân chủ yếu nhất là làm mấy thứ này phiền toái lại tốn thời gian hao tổn sức lực, làm tốt không được một câu tốt không nói, còn bị người ta nhớ thương, không nói cái khác, đồ đạc nhà mình làm, đều bị mấy người trong phòng kia muốn đi, sau đó nàng tức giận, sẽ không để Trình Thanh Trạch làm.

    Làm cũng là làm vô ích.

    Trình Nguyệt không biết đoạn chuyện cũ này, nhưng từ biểu tình của Đồng Nguyệt Phân liền có thể thấy được cũng không tốt đẹp, cho nên cũng không có tiếp tục hỏi.

    "Thật tốt quá, ta phải có bàn, cảm ơn cha!" Trình Nguyệt cố ý chuyển đề tài.

    Đồng Nguyệt Phân cũng từ trong cảm xúc vừa rồi rút ra, hiện tại hết thảy đều tốt rồi.

    "Đi ngủ sớm một chút đi, không còn sớm nữa."

    Tác giả có lời muốn nói:


    * * *

    Hủ: Giờ ta mới ra chương tại vì.. Ta thích :))
     
    Minn.102, Chị hủ, kieubinh46 người khác thích bài này.
  5. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 14:

    Bấm để xem
    Đóng lại


    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Ngày hôm sau, Trình Nguyệt cơ hồ là vừa rời giường rửa mặt xong, đã bị Trình gia gia gọi tới.

    Nhìn sách trên bàn, Trình Nguyệt khẽ thở dài, được rồi, khảo nghiệm lại tới.

    Lúc này đây nhẹ nhàng quen đường, chỉ đâu đọc đó, thốt ra, không mang theo nửa điểm do dự, Trình gia gia trong lòng đại định, trên mặt lần thứ hai lộ ra nụ cười cứng ngắc, ánh mắt nhìn về phía Trình Nguyệt cũng tràn ngập từ ái.

    "Hài tử tốt."

    Trình Thanh Lâm không bình tĩnh như vậy: "Cha! Đó là một thiên tài thực sự! Một thần đồng xuất hiện trong nhà chúng ta!"

    "Ta sẽ trở lại trường học để tìm hiệu trưởng!" Nói xong liền vội vàng chạy ra ngoài.

    "Trở về!" Trình gia gia hô một tiếng, ngữ khí mang theo chút trách cứ cùng thân mật, "Sao lại thiếu kiên nhẫn như vậy."

    Trình Thanh Lâm ngượng ngùng cười: "Ta quá hưng phấn, đứa nhỏ như Nguyệt Nha Nhi cũng không thể chậm trễ."

    "Không nói muốn chậm trễ, nhưng việc này phải xuất ra một điều lệ!" Trình gia gia cầm ống hút thuốc hút đi, lại nhẹ nhàng gõ trên bàn.

    "Ngươi đi nói gì với hiệu trưởng? Theo thiên tài của Nguyệt Nha Nhi, ngươi chuẩn bị để cho nàng học từ năm nhất?"

    "Đương nhiên là không!" Trình Thanh Lâm không chút suy nghĩ trực tiếp cự tuyệt, "Đó không phải là phí phạm của trời sao!"

    "Cái này không phải là được rồi." Trình gia gia lão thần đang ở đây.

    Trình Thanh Lâm suy nghĩ một chút, nói: "Chuyện nhảy cấp khẳng định có thể thành, chính là xem nhảy mấy cấp."

    "Nguyệt Nha Nhi thiên tài này thật sự khó có được, bảo ta xem không bằng trực tiếp thử năm lớp năm đi, theo kịp tốt nhất, theo không kịp cũng có thể học thêm một năm nữa, dù sao nàng còn nhỏ."

    Thêm một câu: "Vừa vặn ta mang theo lớp năm, ta tự mình dạy nàng ấy." "

    Trình gia gia gật gật đầu:" Có thể. "

    Hai người này ngươi tới ta lui, ngược lại cha mẹ ruột đứng đắn ở một bên cái gì cũng không xen vào được.

    Chờ hai người bọn họ thương lượng xong, một lòng mới định lại.

    " Thanh Lâm, ăn cơm trưa rồi lại đi cũng không muộn. "Trình nãi nãi hướng về phía hắn nói.

    " Không ăn, trở lại trường học ăn, làm việc trước! "Trình Thanh Lâm không chịu nổi, đứng dậy đi ra ngoài.

    " Tam bá, trên đường cẩn thận. "Trình Nguyệt hô một tiếng, dù sao người ta giúp mình làm việc mà, lời dễ nghe vẫn là muốn nói một câu.

    " Ai! "Trình Thanh Lâm lên tiếng, vẫy vẫy tay xoay người rời đi.

    Trình Thanh Lâm tới cũng vội vàng đi cũng vội vàng, những người còn lại nên làm cái gì, ngoại trừ nhị bá mẫu Hà Lệ Quyên gần đây càng nhìn Trình Nguyệt không vừa mắt còn có hoa tỷ muội tam phòng luôn dùng mũi trút giận với nàng, những người khác tâm tình cũng không tệ lắm.

    Trong nhà xuất hiện một thiên tài nhỏ, địa vị của Trình gia tứ phòng tăng lên thẳng tắp, có thể nói chỉ đứng sau tam phòng, cho nên trong khoảng thời gian này cuộc sống nhỏ của Trình Nguyệt còn rất thoải mái.

    Trình Thanh Lâm bên kia vội vàng chạy tới trường, túi xách còn chưa cất xong liền chạy tới văn phòng hiệu trưởng.

    Hiện tại mùa màng không tốt, trường học cũng được nghỉ sớm, lúc này trường học trống rỗng không có mấy người, nhưng Trình Thanh Lâm biết nhà hiệu trưởng ở gần đó, không có việc gì liền thích chạy đến trường, ở văn phòng chính là hơn nửa ngày.

    Hiệu trưởng họ Phương, đang đeo một bộ gương hoa lão đọc sách, nghe thấy tiếng vang ngẩng đầu nhìn lại, thấy Trình Thanh Lâm đầu đầy mồ hôi, bộ dáng thở hồng hộc có chút kinh ngạc nói:" Thanh Lâm, đây là chuyện gì xảy ra? "

    Trình Thanh Lâm bình ổn khí tức trong chốc lát mới chậm rãi nói sự tình:" Hiệu trưởng, là như vậy.. "

    Nghe Trình Thanh Lâm kể lại, Hiệu trưởng Phương cũng có chút kinh ngạc:" Còn có chuyện như vậy? "

    Hắn dạy dỗ con người cả đời, kiến thức tự nhiên cũng nhiều hơn một chút, từng dạy qua một ít học sinh đặc biệt thông minh, nhưng cũng không thể gọi là hai chữ" thiên tài ".

    Nghĩ đến đây, Phương hiệu trưởng cũng nhịn không được chờ mong:" Nếu đó là sự thật, vậy đương nhiên có thể thuận tiện làm việc. "

    Nói xong lại suy nghĩ một chút, nói:" Như vậy, chỗ này của ta còn có một ít sách vở, ngươi đem sách giáo khoa năm lớp đều mang về, để cho đứa nhỏ hảo hảo học tập, chờ khai giảng, chúng ta đến kiểm tra. "

    Dừng một chút lại nhìn Trình Thanh Lâm một cái giải thích:" Thanh Lâm a, ngươi cũng biết, quá trình vẫn là phải đi một chút, không thể rơi vào tay người khác. "

    Trình Thanh Lâm gật gật đầu:" Hiệu trưởng yên tâm, những đạo lý này ta đều hiểu, những tài liệu giảng dạy này trong nhà đều có, ngài cũng đừng bận tâm. "

    Phương hiệu trưởng cười ha ha một tiếng:" Ta đều hồ đồ rồi, mấy khuê nữ nhà ngươi còn đang đọc sách, thế nào cũng không thiếu được. "

    Hai người cười một lát, Phương hiệu trưởng nhìn sắc trời bên ngoài nói:" Mắt thấy trời sắp tối, bây giờ ngươi trở về cũng không tiện, nếu không ghét bỏ liền đến nhà ta chen chúc? "

    Trình Thanh Lâm khoát tay áo:" Trường học có sẵn phòng, ta sẽ không làm phiền ngài. "

    Điều kiện của xã Hồng Kỳ không kém, từ chỗ bọn họ còn có một trường tiểu học liền có thể thấy được, hơn nữa văn phong nơi này coi như nồng đậm, lúc trước khi xây trường học rất tốn chút khí lực, còn xây mấy ký túc xá cho các thầy cô nghỉ ngơi.

    Không lớn, cũng chỉ có mấy gian phòng nhỏ, nhưng cũng đủ dùng.

    Trình Thanh Lâm bình thường không thích về nhà, thứ nhất cha mẹ thiên vị hắn, trong lòng hắn cảm kích đồng thời cũng sẽ cảm thấy có chút áy náy, nếu là hắn ở nhà, vậy trên cơ bản thứ tốt đều cho hắn, những người khác đều nhìn, ít nhiều có chút xấu hổ, thứ hai trong nhà tuy rằng không nhỏ, nhưng không chịu nổi nhiều người, hai vợ chồng cùng hài tử chen chúc ngủ cùng nhau là rất bình thường, hắn lại thích hưởng thụ một mình ở một mình, cho nên càng thích ở trường.

    Phương hiệu trưởng cũng hiểu rõ hắn, bởi vậy cười chỉ chỉ cũng tùy hắn.

    " Ngươi chạy tới chạy lui cũng mệt mỏi, mau đi nghỉ ngơi đi, ta cũng muốn trở về."Phương hiệu trưởng nói một chút rồi rời đi.

    Trình Thanh Lâm quả thật mệt mỏi, trường học cách nhà hơn mười cây số, đầu năm nay xe đạp có, nhưng hắn lại không mua nổi, cũng không có vé, chỉ dựa vào chân đi phải đi hơn hai tiếng đồng hồ, cũng may đi thành thói quen, kén cũng mài ra, bằng không mấy chuyến đi xuống này, nhất định phải rách da chảy máu.

    Đơn giản rửa mặt một chút, Trình Thanh Lâm nằm trên giường gỗ hẹp, trong đầu hồi tưởng lại chuyện mấy ngày nay, còn cảm thấy giống như nằm mơ, nghĩ đến tiểu *chất nữ thông minh của mình, nụ cười của Trình Thanh Lâm ở bên miệng, sau một khắc lại nghĩ đến mấy nữ nhi của mình, nhịn không được thở dài.

    (*) Chất nữ: Cháu gái

    Tại sao thiên tài không được sinh ra dưới gối của mình?




    ______________________________________________________

    Hủ: Ta mới thi onl nên giờ mới ra chương. Heehe thật ngại wa~
     
  6. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 15:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Trình Thanh Lâm đi vài ngày, Trình Nguyệt ở nhà nhàn rỗi vài ngày, nhàn rỗi đến nhàm chán nàng quyết định tìm cho mình một việc để làm, vì thế nàng lại nhặt lên nghiệp lớn dạy học -- hướng dẫn Vệ Quân biết chữ.

    "Chữ này là gì?" Trình Nguyệt chỉ vào một chữ trên sách hỏi.

    ".. Can, can?" Trình Vệ Quân cầm không chính xác, nhìn sắc mặt Trình Nguyệt do dự nói ra đáp án.

    Trình Nguyệt đỡ trán: "Cái gì can, đây là thiên!"

    Nhịn không được nhéo nhẹ khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: "Đã dạy mấy lần rồi, sao lại không nhớ được!"

    Trình Vệ Quân biết mình lại sai, cúi đầu tự trách: "Thực xin lỗi tỷ tỷ, ta quá ngốc.."

    Cách đó không xa, Đồng Nguyệt Phân thấy thế trong lòng không đành lòng, lại gần nhìn: "Đừng nói hắn sẽ nhận sai, ta cứ như vậy nhìn cũng cảm thấy đây không phải là chữ giống nhau sao."

    Trình Nguyệt không nói gì, bất quá nàng cũng biết tính nhẫn nại của mình kém một chút, bản thân nàng là người treo tường thì không nói, tiểu hài tử bình thường có thể có Trình Vệ Quân một nửa là rất giỏi.

    Nói đi cũng phải nói lại, hôm nay hắn cũng chỉ có ba tuổi, sang qua năm mới cũng mới bốn tuổi, không thể không nói, cha mẹ nàng nhìn không hiển, gien cũng rất tốt.

    "Được rồi được rồi, là tỷ quá nóng vội, ngươi đã rất tuyệt rồi!" Tiểu hài tử, không thể một mình đả kích, nhiều khuyến khích!

    Nghe nàng nói như vậy, Trình Vệ Quân cười đến nhếch miệng: "Thật sao tỷ à?"

    "Thật sự." Trình Nguyệt xoa xoa cái đầu nhỏ của hắn, sau đó cảm giác một tay dầu..

    "Ngươi đây là bao lâu không gội đầu, bẩn chết đi được!" Trình Nguyệt ghét bỏ nhìn dấu vết trên tay mình, nhíu mày.

    Trình Vệ Quân cũng nhìn thấy vết bẩn trên tay nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, ngượng ngùng nói: "Tỷ, thực xin lỗi.."

    Trình Nguyệt thấy hắn như vậy, cũng không còn tâm tư so đo: "Quên đi, đi, tỷ dẫn đệ đi gội đầu."

    Cửa nhà họ Trình cách đó không xa có một cây bồ kết thụ già, thân cây to lớn, cũng không biết sống bao nhiêu năm, ở thời đại này, dầu gội đầu và sữa tắm không cần suy nghĩ, muốn rửa cũng chỉ có thể dùng bồ kết xoa một chút.

    Nhưng tuy rằng lớn lên trước cửa nhà mình, nhưng đây là đồ đạc của nhà nước, tất cả mọi người đều phải dùng, một phần xuống căn bản không có bao nhiêu, cho nên tất cả mọi người đều dùng thập phần tiết kiệm, trừ phi thật sự nhịn không được, bằng không sẽ không gội đầu.

    Trình Vệ Quân nhìn cây bồ kết trơ trụi, lại nhìn Trình Nguyệt, hô một tiếng: "Tỷ?"

    "Nếu không tính đi, ta còn có thể nhẫn nhịn, trước năm mới chúng ta khẳng định có thể tắm một lần." Trình Vệ Quân hiểu ý tìm bậc thang cho Trình Nguyệt.

    Nghe được tết mới có thể rửa, mặt Trình Nguyệt đều xanh, không được! Nàng không thể chờ được! Cho dù dùng tro cỏ nàng cũng phải gội đầu!

    Ngoài bồ kết còn có gì để gội đầu? Trình Nguyệt nghĩ, đột nhiên ánh mắt sáng lên: "Ta biết rồi!"

    Bồ kết có thể làm sạch được biết đến với nhiều người, nhưng có một điều cũng có thể, đó là lá dâm bụt.

    Trình Nguyệt nhớ tới lúc trước ở trong rừng nhìn thấy dâm bụt, cho nên lôi kéo Trình Vệ Quân chạy về phía rừng.

    Sự thật chứng minh trí nhớ của Trình Nguyệt không có sai lầm, bọn họ tìm được cây dâm bụt, hơn nữa còn có hai tin tức một tốt một xấu.

    Tin xấu là: Lá của dâm bụt đã rơi, tin tốt là: Vẫn chưa rơi hết.

    Với phẩm chất tốt tuyệt đối không lãng phí, hai tỷ đệ đã đem lá còn sót lại trên cây lột sạch, lại nhặt sạch những chiếc lá rơi xung quanh.

    Dù sao sang năm còn có thể mọc ra, không hết không hết.

    Hai tiểu gia hỏa mang theo một nắm lá khô thối trở về, Đồng Nguyệt Phân lắp bắp kinh hãi: "Các ngươi đây lại là đi đâu điên rồi, còn làm những lá cây thối này trở về làm cái gì?"

    Trình Vệ Quân rất hưng phấn: "Tỷ nói muốn dẫn ta gội đầu!"

    "Gội đầu? Với những chiếc lá thối này?" Đồng Nguyệt Phân trợn tròn mắt.

    "Mẹ, ngài đi vội đi, không cần quan tâm đến chúng ta." Trình Nguyệt không muốn nàng băm gốc hỏi tận gốc, bằng không nàng phải giải thích như thế nào mình làm sao biết những thứ này?

    Đồng Nguyệt Phân liếc xéo nàng một cái: "Ôi, nhỏ như vậy đã biết ghét bỏ mẹ ngươi rồi sao?"

    Trình Nguyệt cười hì hì nói: "Sao có thể a, đau lòng cũng không kịp đâu."

    Đồng Nguyệt Phân vốn cũng không tức giận, nghe nàng nói như vậy cười chỉ chỉ chỉ nàng liền xoay người bận rộn.

    Trình Nguyệt tìm một cái bồn tắm, đem những lá cây này bỏ vào, rửa sạch tro bùn phía trên sau đó dùng sức chà xát, thẳng đến khi chà xát ra chất nhầy sau đó rửa sạch bằng nước, một chậu nước gội đầu liền làm như vậy.

    "Lại đây, cúi đầu xuống, nhớ đừng mở mắt ra." Trình Nguyệt phát ra mệnh lệnh.

    Trình Vệ Quân rất nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống cúi đầu, sau đó nhắm chặt mắt lại.

    Trước tiên dùng nước làm ướt da đầu, sau đó chậm rãi xoa nắn, động tác của Trình Nguyệt rất nhẹ nhàng, thủ pháp cũng không tệ, Trình Vệ Quân thoải mái ngay cả nhắm mắt lại cũng nheo lại.

    Gội đầu xong, lại dùng khăn mặt lau sạch sẽ, đáng tiếc hiện tại không có máy sấy tóc, Trình Nguyệt lần nữa cảm thán một tiếng thật sự là bất tiện, đừng nói nàng không có tiền, cho dù có tiền cũng không nhất định có thể hưởng thụ những thứ kia.

    Nghĩ như vậy, ánh mắt Trình Nguyệt sáng lên, đúng vậy, tuy rằng nàng sẽ không, nhưng nàng có thể để cho người khác làm a!

    Ngày hóa chính là một thị trường lớn, Vương đồ tể làm được Lý đồ tể làm được! Trình Nguyệt yên lặng đem chuyện này ghi vào trong quyển sổ nhỏ.

    * * *

    Hủ: Mong mọi người chưa quên tui nhaaa
     
  7. Tui Là Hủ ~ Một Con Hủ Cuồng BL~ ( ◍ º ㉦ º ◍ )

    Bài viết:
    51
    Chương 16:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tác giả: Thanh Tửu Tang Ma

    Edit: Hủ

    Qua hai ngày, Trình Thanh Lâm trở về, còn mang theo mấy quyển sách.

    Thấy hắn trở về, Trình gia gia rất vui mừng: "Thế nào, hiệu trưởng nói thế nào?"

    Trình Thanh Lâm truyền đạt lại ý tứ của hiệu trưởng, sau đó nói: "Kế tiếp ta ở nhà với Nguyệt Nha Nhi đem những sách giáo khoa này học một lần, như vậy đến khi khai giảng sẽ trực tiếp kiểm tra."

    Nghe xong lời này, Trình gia gia còn chưa nói cái gì, Trình Thanh Trạch đã ngượng ngùng trước: "Tam ca, đây có phải là quá làm phiền ngươi hay không?" Tuy rằng trong lòng hắn cũng rất cao hứng.

    Trình Thanh Lâm cười nói: "Hiện tại lại không khai giảng, trường học cũng không có chuyện gì, ta nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, ngươi đừng khách khí với ta, đều là vì đứa nhỏ."

    Lời này nói đến tâm can của hắn, Trình Thanh Trạch cũng không khách sáo nữa, Trình gia gia cũng gật đầu, hài lòng nói: "Vừa lúc mẹ ngươi nhớ ngươi, trở về bồi nàng cũng tốt."

    Kết quả là, lịch trình kế tiếp của Trình Nguyệt cứ như vậy được ấn định.

    Buổi sáng học ngữ văn, buổi chiều học toán, ngoại ngữ trường học của họ không có, đầu năm nay thường là từ sơ trung mới bắt đầu học ngoại ngữ.

    Tuy rằng Trình Nguyệt đã nhận được chữ năm lớp năm, nhưng ngữ văn không chỉ đơn giản là nhận chữ, Trình Thanh Lâm tốn một phen công phu, chuyên môn nhằm vào chất nữ làm một bộ kế hoạch chi tiết, còn cố ý sai người tìm mấy bộ đề thi trở về, tất sẽ không để cho minh châu bị bụi trần!

    Minh châu thiếu chút nữa bị phủ bụi trần đang rất nhàn nhã nhìn sách, trong phòng đốt than củi, ấm áp, trên bàn còn có một chén canh trứng gà Đồng Nguyệt Phân bưng đến bổ thân thể, cùng với đệ đệ hâm mộ thiếu chút nữa chảy nước miếng.

    Ngươi, ngươi hỏi lão sư à? Lão sư bị đả kích đến mức đi ra ngoài trúng gió tỉnh não.

    Trình Thanh Lâm thật sự là bị đả kích hỏng rồi, nhiệt huyết của hắn còn chưa thực hiện được, liền nửa đường chết non, trong kế hoạch của hắn, hắn sẽ đem những tri thức này giao cho Trình Nguyệt, sau đó để cho nàng làm đề, nếu làm sai hắn sẽ dùng mười hai phần kiên nhẫn tinh tế giảng giải một phen, tin tưởng lấy tiểu chất nữ hắn thông minh nhất định có thể một suy ra ba.

    Đáng tiếc tưởng tượng rất tốt đẹp, hiện thực rất cốt cảm, bất luận là thứ gì, chỉ cần hắn dạy một lần, nàng lập tức có thể nhớ kỹ, cho dù qua vài ngày lại hỏi nàng cũng có thể thốt ra.

    Còn làm bài tập về nhà? Trình Thanh Lâm cười lạnh một tiếng, những lão sư ra đề còn không biết xấu hổ tự xưng là danh sư, a! Ngay cả một đứa trẻ năm tuổi cũng không thể làm khó, mất mặt!

    Phun tào trong chốc lát, Trình Thanh Lâm lại thở dài một hơi, đây là thiên tài sao, lại kinh khủng như vậy! Cho dù còn chưa gặp mặt, hắn cũng không khỏi đáng thương cho các bạn học tương lai của tiểu chất nữ, dưới bóng ma như vậy, sẽ không bị đả kích xảy ra vấn đề?

    Bông tuyết lạnh lẽo vỗ lung tung trên mặt, Trình Thanh Lâm khôi phục bình tĩnh, lần thứ hai bước vào phòng, lộ ra nụ cười từ ái: "Chờ sốt ruột đi, đến đây, chúng ta tiếp tục."

    Trình Nguyệt gật đầu ngoan ngoãn nói hảo.

    "Tới, chúng ta xem chương này.."

    "Tam bá, chương này ta xem xong rồi."

    "A, xem xong rồi," Trình Thanh Lâm mặt không chút thay đổi nhìn trang cuối cùng của sách, sau đó khép lại, "Vậy làm một phần bài thi đi."

    Trên mặt tiểu chất nữ lộ ra vẻ khó xử: "Nhưng tam bá, bài thi ta đều làm xong.."

    Trình Thanh Lâm bình tĩnh không được: "Ngươi làm từ khi nào vậy?"

    Trình Nguyệt chớp chớp mắt vô tội nói: "Ngày hôm qua quá nhàm chán, lại không muốn đi ra ngoài, không cẩn thận liền làm xong."

    Không cẩn thận.. Chỉ sau đó nó đã liền làm xong?

    Trình Thanh Lâm biểu tình thiếu chút nữa không nhịn được, chỉ có thể miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: "Phải không, đưa cho tam bá xem một chút."

    Bài thi Trình Thanh Lâm nhờ người tìm giờ phút này đã bị lấp đầy, tỉ mỉ kiểm tra một lần, ngoại trừ thành phần ngữ văn có thể bị trừ điểm, những thứ khác đều là tuyệt đối.

    Nhưng viết văn này không vội vàng, có thể lấy điểm cao đã là tốt rồi, Trình Thanh Lâm không phải là một giáo viên nghiêm khắc, bởi vậy không có quá nhiều khắt khe.

    Trình Thanh Lâm lại nhìn một lần nữa, cuối cùng cũng tìm ra khuyết điểm mà hắn cho rằng bỏ sót: "Chữ này của ngươi.. Viết không tốt lắm."

    Trình Nguyệt cũng nhìn thoáng qua, quả thật không tốt lắm, ngay cả tam thành đô kiếp trước của nàng cũng không phát huy ra, tuy rằng chữ kiếp trước của nàng viết cũng miễn cưỡng được gọi là thanh tú, chủ yếu là người quá nhỏ, khí lực cổ tay không đủ, viết trong chốc lát liền mỏi tay.

    Tìm được khuyết điểm của nàng, Trình Thanh Lâm rất cao hứng nói: "Chữ rất quan trọng, đều nói nét chữ như nết người, chữ của một người chính là mặt tiền của hắn cho nên không thể lơi lỏng biết không?"

    Trình Nguyệt gật gật đầu.

    "Như vậy, lát nữa ta viết một ít chữ, ngày sau mỗi ngày ngươi đều viết theo mặt trên." Trình Thanh Lâm rốt cục tìm được giá trị tồn tại của mình, lập tức ngồi không yên.

    Nhưng mà một giây sau liền đối mặt với ánh mắt hoài nghi của tiểu chất nữ, lập tức liền phá vỡ: "Ngươi là ánh mắt gì vậy? Chữ tam bá của ngươi chính là nổi tiếng gần xa, ai nhìn không xưng một tiếng hảo?"

    Mắt thấy là thật, Trình Thanh Lâm cũng không nét mực, lập tức cầm lấy bút viết mấy chữ, sau đó thành công nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của tiểu chất nữ, đắc ý cười: "Thế nào, tam bá không lừa ngươi đi."

    Trình Nguyệt giơ ngón tay cái lên: "Tam bá, người quá lợi hại!"

    Đừng nói, chữ tam bá của nàng giống như bài viết năm đó bọn họ luyện chữ, thấu thoát không trì trệ, bút lực mạnh mẽ hào kính, rất có chút hương vị.

    Trình Nguyệt sợ ngây người, nhà này thật đúng là (*) ngọa hổ tàng long nha!

    (*) cách nói lóng về nghĩa đen là chỉ con hổ đang nằm và con rồng ẩn náu, khi đó, sẽ không ai biết con hổ dữ tợn thế nào và con rồng có sức mạnh ra sao. (nguồn gg)

    "Thế nào rồi? Ngươi có muốn học không?" Trình Thanh Lâm rốt cuộc xoay chuyển một thành, đắc ý không được.

    "Muốn!" "Muốn học!" Tiếng thứ hai là Trình Vệ Quân trả lời.

    Trình Thanh Lâm cười ha ha: "Được, đều học!"


    * * *

    Hủ: Tui cũng có đi làm edit có thể kinh nghiệm edit cao tay hơi gòi nè, tui sẽ ờm kiểm tra và beta lại cho thuần Việt sát raw nhất có thể nè. Có gì mọi người thông cảm nha. Chắc tui sẽ lập lịch đăng chương mới là thứ 5 hàng tuần mọi người đón xem nhóo
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...