Tên truyện: [Edit]Kho báu thú nhân Tác giả: Nhất Chẩm Noãn Editor: Keng1401 Thể loại: Xuyên không, tương lai, thú nhân, NP Văn án: Thanh Tửu xuyên qua, xuyên đến một thế giới khác hoàn toàn so với thế kỉ 21. Chẳng những khoa học kỹ thuật phát triển hơn thế kỉ 21 rất nhiều, mà tỉ lệ nam nữ có chênh lệch rất lớn. Tỉ lệ nam nữ chênh lệch còn chưa tính, nơi này còn hoàn toàn không có nhân loại! Tất cả đều là mãnh thú! Chẳng phân biệt nam nữ, chỉ có đực cái! Nam thú tung hoành còn chưa tính, này hàng tỉ thú nhân còn rất hận nhân loại! Thanh Tửu bản thân là một nhân loại nữ tính duy nhất trong thế giới thú nhân, chỉ có thể kẹp chặt cái đuôi, giả ngu giả ngơ. Ta không phải giống cái, ta là máy móc giống cái, theo đuổi phối ngẫu gì đó, ta cũng đều không hiểu, ta chỉ biết ăn. Vì cái gì ta như vậy thông minh đâu? Bởi vì ta là cao cấp người máy giống cái a! Vì thế thiếu nữ thế kỷ 21 xuyên cái này nguy hiểm thật mạnh thú thế, bắt đầu cuộc sống né tránh giả ngu giả ngơ. Vì sợ bị phát hiện, kiên quyết không chịu cưới một con thú! Dù vậy, một con, hai con, ba bốn con liên tục kéo đến.. #xuyenkhong#NP#thunhan
Chương 1.1 Bấm để xem Vừa mới tỉnh dậy, toàn bộ cảnh vật xuất hiện trước mắt Thanh Tửu đều trở nên xa lạ. Một núi rác đầy rẫy toàn là sắt thép chồng chất lên nhau, dưới người là một đống sắt lạnh, không khí xung quanh đều là mùi đặc trưng của kim loại. Bốn phía yên tĩnh giống như một bãi tha ma sắt vụn. Thanh Tửu đứng lên từ đống núi rác sắt vụn, nheo lại ánh mắt mờ mịt nhìn ra bên ngoài. Hoàn cảnh vừa xa lạ vừa kì quái, tiếng gió lạnh gào rít đã nói lên một sự thật - Nàng đã xuyên không. Từ trước đến nay, Thanh Tửu là một cô gái có thể thích ứng mọi hoàn cảnh, ở thế kỷ 21 tiếp thu giáo dục không gò bó, cũng không có người đặc biệt quan tâm, Hơn nữa bây giờ chỉ có thể chấp nhận việc mình đã xuyên không. Việc cấp bách trước mắt là phải tìm hiểu rõ đây là nơi nào, tình huống hiện tại của bản thân. "Giống cái?" Một tiếng nói mang theo đầy hứng thú vang lên bên cạnh tai Thanh Tửu, khiến cho Thanh Tửu đang tìm đường đi ra khỏi núi rác sợ hãi lảo đảo suýt ngã. Một cánh tay rắn chắc đột nhiên nắm lấy tay nàng, theo quán tính, nàng trực tiếp nhìn về phía nam nhân mới xuất hiện. Bãi rác sắt vụn trở lên lặng im, chỉ còn gió lạnh thổi qua mang theo một dòng khí lạnh, người nam nhân này với bộ đồ sát người màu xanh lam cực kỳ cao lớn, trấn định mà tùy tiện giống như vương của thế giới xung quanh này. Nam nhân dáng người cao gầy, khẽ cau mày, nhìn khuôn mặt Thanh Tửu một cách đầy không thể tin nổi, sau đó dựa gần vào cổ Thanh Tửu ngửi, thu lại tiếng nói đầy hứng thú, lạnh lùng trở về bình thường. "Người máy giống cái." Nam nhân nâng lên cằm của Thanh Tửu, khuôn mặt tuấn tú không hề độ ấm, tùy ý mà đánh giá Thanh Tửu, "Mười năm không về, kĩ thuật tạo người máy giống cái của Tang Thụy Tháp đã tiến bộ đến trình độ này sao?" Nam tử hình như rất thích hương vị của Thanh Tửu, nhéo nhéo da mặt Thanh Tửu làm cho khuôn mặt của nàng hết trắng lại đỏ, lại đùa nghịch hai tay nàng giống như đồ chơi. Thanh Tửu vẫn luôn im lặng. Trong tình huống như này, bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân, tìm tòi một cách kì lạ, làm cho Thanh Tửu đối với thế giới xa lạ này sinh ra nồng đậm phòng bị. Nhìn dáng vẻ, nam nhân này hình như coi nàng là người máy? Trước khi chưa làm rõ được tình huống này, Thanh Tửu không dám hành động thiếu suy nghĩ, bao gồm cả mở miệng nói chuyện. Vì thế mặc kệ cho nam nhân nhéo từ trên xuống. Nam nhân hứng thú không bao lâu liền đem một tay cắm vào túi quần, tay kia thì rảnh rỗi sờ đến tai trái của Thanh Tửu, nhẹ nhàng lật ra vành tai của nàng, nhìn về sau tai, ngạc nhiên mà nói: "Không có nhãn hiệu, ngay cả con dấu của nhà thiết kế cũng không có?" Thanh Tửu trong lòng xem thường. Chính mình là nhân loại chân chính, như thế nào sẽ có số hiệu sản phẩm? Thanh Tửu không nói lời nào, nam nhân liền đưa ra giải thích thay cho nàng. "Bị đưa đến đống rác, chắc là hàng bỏ đi, ngay cả kí hiệu cũng không có." Nói xong, nam nhân không biết từ đâu lấy ra một mảnh giấy nhỏ, nhẹ nhàng dán sau tai Thanh Tửu, "Một khi đã như vậy, ngươi chính là của ta. Ta rất thích mùi vị của ngươi, nhất định sẽ giúp ngươi sửa chữa lại." Thanh Tửu chịu đựng đau đớn phía sau tai, mặc kệ nam nhân vuốt ve mái tóc dài của nàng như thú cưng. Nam nhân xoa nắn một lúc, thấy cảm giác trong tay thực sự rất thích, nhịn không được lại chà xát thêm mấy lần nữa. Ngay lúc Thanh Tửu không thể nhịn được nữa, định di chuyển thì nam nhân dừng tay. Bởi vì có một đội phi thuyền đang bay từ phía trước về hướng này. Hình thành một độ cong màu bạc, một đống điểm nhỏ màu bạc từ phương xa bay nhanh đến đây, dần dần càng lớn, bắt đầu vây xung quanh. Mũi tên của phi thuyền dẫn đầu giống như một ngôi sao xuyên qua đống rác vụn bắn thẳng về phía Thanh Tửu. "Phi thuyền đứng đầu hệ X, a.. chịu chi vốn gốc như vậy sao?" Nam nhân bên cạnh Thanh Tửu cười lạnh một tiếng, đầu ngón tay ở giữa không trung chỉ ra một đường, một chiếc phi thuyền nhỏ nháy mắt xuất hiện trước người, lặng yên không một tiếng động. Thanh Tửu bị nam nhân bế ngang kẹp bên sườn rồi nhảy vào khoang điều khiển.
Chương 1.2: Bấm để xem Không kịp phản ứng, Thanh Tửu cắn môi ngăn chặn suýt chút nữa phát ra tiếng kêu. Nam nhân vừa vào chỗ, ánh sáng an toàn lập tức đóng vào, phi thuyền không hề ngừng lại mà lập tức xông ra ngoài. Tăng tốc nhanh chóng như này, Thanh Tửu chỉ nhìn thấy cảnh vật bên ngoài khoang thuyền một màu trắng mờ ảo, trong nháy mắt xuyên qua một tầng dày đặc khí quyển, cảm giác được thân thể chịu quán tính kéo lại. Xem ra đây là một thời kì khoa học kĩ thuật rất phát triển.. Thanh Tửu im lặng đứng lên từ mặt đất, đi đến nam nhân phía sau, đôi mắt giả bộ không có suy nghĩ, lặng lẽ quan sát thao tác điều khiển phi thuyền của nam nhân. Lông mày của nam nhân nhăn lại, vài sợi tóc màu xanh lam che ở trán, dần dần bị mồ hôi thấm ướt, vẻ tươi cười bất cần đời mất đi, đáy mắt dâng lên vài tia chán ghét. Thông qua bản đồ 3D, Thanh Tửu có thể nhìn đến sáu điểm màu đỏ ở phía sau phi thuyền, trong đó một điểm rất mạnh, càng ngày càng gần, chỉ tốn một ít thời gian là có thể vượt qua phi thuyền. Nam nhân đánh một đấm vào bàn điều khiển làm cho tiếng chuông cảnh báo nổi lên bốn phía, lạnh lùng nói ra một cái tên: "Khải La Nhĩ." Tình hình chuyển biến quá nhanh, Thanh Tửu còn chưa thể tiếp thu nổi, này nhóm người hình như là phe kẻ thù, chính mình giống như sắp trở thành tù nhân của nhà mới. Phi thuyền phía sau là đang đuổi bắt nam nhân này, đúng không? Có lẽ do hô hấp của Thanh Tửu bỗng trở lên dồn dập khiến nam nhân đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt tiếp xúc với Thanh Tửu, vẻ mặt đột nhiên mềm mại một chút, hiện lên vài phần quỷ dị, "Tiểu giống cái, ngươi chính là cứu tinh của ta!" Thanh Tửu còn hiểu rõ ý nghĩa của lời này thì màu ngân bạc phi thuyền vượt qua trước mắt, chợt nghe thấy nam nhân đột nhiên hướng về microphone thét lên: "Khải La Nhĩ. Trên phi thuyền của ta có một cơ thể sống giống cái, hiện tại, ta muốn đem nàng ném xuống!" Đ-M! Đây chính là ở vũ trụ! Bị vứt ra khỏi phi thuyền còn sống được sao? Trong chân không, âm thanh sao lại có thể truyền đi? Thanh Tửu bị dọa sợ, cũng không giả ngu nữa, đẩy ra nam nhân đang giam cầm nàng, cất bước chạy trốn, nhìn hắn đầy cảnh giác, nàng phải tìm kiếm vũ khí để bảo vệ bản thân.
Chương 2.1: Bấm để xem Đang trong cảm giác trôi nổi trong tầng mây, bỗng nhiên Thanh Tửu bị kéo mạnh dựa vào một cái ôm ấp áp, một lần nữa tiến vào trong khoang thuyền tràn ngập oxy. Sau khi dây leo ở trên người bị thô bạo mà xé xuống, Thanh Tửu một bên há miệng tham lam hô hấp không khí, một bên đẩy cánh tay nam nhân đang ôm nàng, khuôn mặt khó chịu mà đỏ bừng vội vàng thò ra bên ngoài, nhạy bén mà đánh giá hoàn cảnh xung quanh. "người máy giống cái?" Một giọng nói trẻ tuổi vang lên, trong giọng nói tràn đầy sức sống ấy đan xen cả thất vọng. Thanh Tửu chậm rãi quay đầu, nhìn về phía nam nhân đang cuối đầu xem nàng. Đó là một chàng trai với mái tóc ngắn xoăn màu nâu, đầu mũi còn có mấy hạt nhỏ tàn nhang, một đôi mắt to tròn lóng lánh. Thanh Tửu vừa mới từ vũ trụ thoát khỏi cái chết nên lười để ý hắn, ngẩng mặt đi xem người nam nhân đã cứu mình. Tầm mắt đầu tiên nhìn đến màu trắng bạc mà chỉnh tề quân phục, tiếp theo tỉ mỉ cẩn thận nhìn lên phía trên cổ áo đáng giá, đó là một chiếc cằm lạnh lùng, mũi cao thẳng, đôi mắt rũ xuống không hề có tình cảm. Thanh Tửu vô ý thức nghĩ tới cái tên "Khả La Nhĩ" trong miệng người nam nhân trên thuyền khi nãy, chính là người nam nhân mặc quân phục này sao? Thanh Tửu trước sau như một mà duy trì phương châm "Trầm mặc tới cùng, thăm dò tình địch", chỉ dùng ánh mắt đánh giá Khải La Nhĩ. Thiếu niên tàn nhang giậm chân bực bội, "Vậy mà lại dùng một cái người máy giống cái để gạt chúng ta! Ta biết ngay mà làm sao Á Đồ có thể đạt được cơ thể sống giống cái chứ, hắn cái loại này thú, chỉ biết mang theo bên mình bảng mạch điện!" Khải La Nhĩ không để ý đến lời nói của thiếu niên tàn nhang, nhẹ nhàng đem thiếu nữ từ trong lồng ngực để lên giường, Khải La Nhĩ thật cẩn thận mà xoay nghiêng mặt Thanh Tửu, lật xem vành tai trái của nàng. Hình đóa hoa màu lam nhạt tràn đầy ánh sáng, rõ ràng là người máy -- dấu ấn của Á Đồ. Khải La Nhĩ không khỏi nắm chặt bàn tay, ở bên sườn mặt của thiếu nữ nắm thành một cái rắn chắc nắm tay. Mùi của thiếu nữ cực kì dễ chịu, mặc dù dáng vẻ của nàng giống như người máy, Khải La Nhĩ vẫn là nhịn không được muốn xác nhận một chút. "Á Đồ vậy mà lại bắt đầu chế tác người máy giống cái! Người kia không phải chỉ cảm thấy hứng thú với cơ giáp chiến hạm sao?" Thiếu niên tàn nhang lại bắt đầu kêu gào, thô bạo mà chà xát hình đóa hoa màu lam phía sau tai Thanh Tửu, dường như muốn từ đó để phát tiết căm hờn. Sức lực thô bạo làm làn da sau tai Thanh Tửu sưng đỏ lên, thanh Tửu nhịn không được nhẹ giọng "A" một tiếng, mày hơi co rúm lại. Thiếu niên kinh ngạc, miệng khẽ nhếch. Khải La Nhĩ chỉ ngẩn ra trong nháy mắt, sau đó gắt gao nhấp môi. Thiếu niên kinh ngạc chỉ trong vài giây rồi hầm hừ mà tự giải thích: "Hiện tại người máy giống cái làm rất giống như thật, vừa truyền máu vào, lại vừa ghép vào hệ tiêu hóa, nhưng như thế nào lăn lộn cũng vẫn chỉ là một đống sắt! Không có khả năng là cơ thể sống giống cái!" Thiếu niên chà xát cảm xúc trơn mượt còn lưu lại trong tay, nhịn không được lẩm bẩm một câu: "Kĩ thuật của tên khốn Á Đồ đó thật không tầm thường, làn da đều mô phỏng cùng cơ thể sống giống cái y chang nhau." Hai mắt Khải La Nhĩ sắc bén dừng ở trên người Thanh Tửu. Thanh Tửu gần như kìm nén hô hấp, giả bộ ngay thơ, nghe thiếu niên lải nhải một đống lớn tin tức. Thiếu niên tàn nhang nói một mình được một lúc, thấy vẻ mặt Thanh Tửu ngây ngốc mà nhìn hắn, không nhịn được lại muốn chọc gương mặt Thanh Tửu, ai dè bị Khải La Nhĩ dơ tay ngăn lại. Thiếu niên tàn nhang vẫn chưa nản lòng, giống như là phát hiện ra vùng đất mới, vẻ mặt ngạc nhiên mà chỉ vào Thanh Tửu rồi nhìn về phía Khải La Nhĩ, "Nàng hình như là cái người ngốc!" Lông mày đen đậm của Khải La Nhĩ nhăn lại. Thiếu niên tàn nhang nhận thấy lời nói của mình chưa rõ, lập tức thay đổi cách nói khác: "Hệ thống của nàng chắc là mới vừa được kích hoạt! Xem cái gì cũng đều không hiểu đâu! Dáng vẻ ngu ngơ ngốc nghếch!" Biểu tình ngây thơ của Thanh rượu suýt chút nữa rạn vỡ, người này có biết nói chuyện không vậy! Nàng từng đắc tội hắn hay sao? Toàn thế giới chắc chỉ có hắn là thông mình chắc? Trên mặt Khải La Nhĩ không hề có biểu cảm gì, ánh mắt lại khẽ nhúc nhích, nhìn về phía thiếu niên, rốt cuộc mở miệng: "Sau đó?" Tiếng nói trầm thấp, rồi lại giống như gợi dẫn đến điều gì đó.
Chương 2.2: Bấm để xem "Chúng ta nuôi nàng nhé!" Thiếu niên bỗng nhiên kích động đến mức hai má hồng lên: "Ta vẫn luôn muốn nuôi một con giống cái, qua 2 năm nữa ta sẽ có tư cách để đi tranh cử bạn đời rồi! Không bằng nuôi người máy giống cái này để thử tay nghề xem sao, tốt biết mấy!" Phi thuyền vẫn ở trong vũ trụ tăng tốc nhanh chóng, xung quanh có không ít hơn 5 chiếc tàu tuần tra, phi thuyền của người đuổi theo khi nãy từ lâu đã không còn bóng dáng nữa. Khải La Nhĩ chậm rãi buông lỏng nắm tay, thon dài ngon tay nắm lấy cằm Thanh Tửu, vuốt thẳng mái tóc đen rối tung của nàng, không nhanh không chậm nói: "Giống cái rất quý giá. Mặc dù nàng là người máy giống cái, nếu muốn nuôi dưỡng, cũng phải hết sức cẩn thận." Thiếu niên tàn nhang gật đầu một cái, giống như một chú chó con Nhật Bản ngồi xuống bên cạnh Thanh Tửu, nhìn chằm chằm một lượt từ trên xuống dưới đánh giá nàng. Thanh Tửu bị xem đến có chút không thoải mái, ánh mắt hơi lay động, bỗng nhiên bị Khải La Nhĩ nắm lấy cằn, ánh mắt nhìn thẳng vào hai tròng mắt của hắn. "Ta, Khải La Nhĩ." Đôi mắt của Khải La Nhĩ có màu hơi tím lam, trong sáng như bầu trời ban đêm, lúc này chăm chú nhìn Thanh Tửu, ngắt đoạn mà giới thiệu từng chữ một. Thanh Tửu biết vận mệnh tương lai của mình chính ở lúc nãy đã bị quyết định rồi. Hai người trước mắt này, đặc biệt là Khải La Nhĩ, sau này chính là chủ nhân của nàng. Ở nơi xa lạ này, có đầy những kiến thức chưa biết, nàng phải bảo vệ tính mạng mình là điều trên hết, nàng phải chấp nhận thỏa hiệp theo, tích góp sức lực. Chủ nhân, nhất định phải lấy lòng. Thanh Tửu đọc theo một tiếng "Khải La Nhĩ", hơi ngồi dậy, thử thăm dò mỉm cười, chỉ vào chính mình, giọng nói cố tình hơi cứng nhắc: "Thanh, Tửu." Đối với Khải La Nhĩ thì phát âm này có chút khó khăn, dừng một lúc, hắn không hề do dự mở miệng: "Tửu." "Ngươi có thể gọi ta là Tửu Nhi" Một chữ thật sự kỳ quái, Thanh Tửu cười lớn hơn một chút, "Tửu, Nhi." Khải La Nhĩ còn không có phản ứng, thiếu niên tàn nhang lại lao nhao lên! "Người máy giống cái này trí năng quá! Không hổ là người máy của Á Đồ! Trời ạ, độ trí năng này nếu mang đi ra ngoài thì hoàn toàn không thua người máy giống cái sinh sản bậc 1 của Liên Bang! Không, nói không chừng còn mạnh hơn đâu!" Hai nam nhân chưa từng nuôi dưỡng giống cái, đặc biệt là Khải La Nhĩ, đối với kiến thức cơ bản về giống cái, sau khi tốt nghiệp đã trả lại hơn nửa cho giáo viên, thậm chí còn không bằng vị thành niên tàn nhang Luân Tát Đa. Hơn nữa đây lại là một con người máy giống cái, so với quy tắc chăn nuôi cơ thể sống giống cái khi bọn họ học trên lớn thì hoàn toàn bất đồng. Luân Tát chính là tên của thiếu niên tàn nhang. Sau khi quyết định sẽ nuôi dưỡng giống cái này, ăn, mặc, ở, đi lại của Thanh Tửu đều do hắn đảm nhận, mỗi ngày hắn đều pha chế một số đồ ăn từ các loại hoa quả, sau đó sau đó chuyên chú nói chuyện phiếm cùng Thanh Tửu, dường như muốn khai quật thêm mặt trí năng khác của nàng. Trải qua Luân Tát mỗi ngày ngốc nghếch tự tìm hiểu đến nơi đến chốn, cuối cùng đã hiểu được không ít những thứ về Thanh Tửu, nhưng mà tìm hiểu về điểm khác của người máy giống cái và cơ thể sống giống cái thì lại rất mơ hồ. Đây là một thế giới đực nhiều cái ít, tỉ lệ chênh lệch lại cực kì cao, cho nên rất nhiều giống đực cả đời đều không có khả năng tiếp xúc đến giống cái, nhiều nhất chỉ có thể kết hợp dựa vào kho trứng, nuôi một đứa trẻ, cũng xem như được an ủi phần nào. Trong hoàn cảnh như vậy, có rất ít người có thể có được giống cái. Nhưng nhu cầu vĩnh viễn là nguồn thúc đẩy cho sự phát triển tiến bộ của khoa học kĩ thuật, trước tình hình khao khát giống cái này thì người máy giống cái cũng được sản xuất ra. Khuôn mặt đẹp không tì vết, thân hình duyên dáng, các loại cấp bậc cùng các loại trí năng, cũng theo khoa học kỹ thuật không ngừng hoàn thiện tiến hóa. Người máy giống cái xuất hiện không chỉ thỏa mãn khát vọng về giống cái của rất nhiều người, cũng thỏa mãn dục vọng của một số quý cao tầng khi không thỏa mãn với cơ thể sống giống cái hiện nay. Còn về cơ thể sống giống cái ruốt cuộc có khuyết điểm gì thì Luân Tát không nói cụ thể, chỉ nói là trên người các nàng hơi nhiều lông, các đặc điểm của chủng tộc cũng rõ ràng hơn, cũng không hề thông minh lắm. Còn những điều khác thì khiến cho Thanh Tửu tự mình tưởng tượng. Qua lời giới thiệu của Luân Tát, Thanh Tửu bỗng nhiên cảm thấy người máy giống cái ở thế giới này giống như búp bê hơi ở thế kỉ 21, chỉ là cao cấp hơn thôi.. Luân Tát cực kì thích nói chuyện cùng nàng, hắn đang tìm hiểu cách để sống chung với giống cái, toàn nói chuyện gì không đâu lải nha lải nhải, nhưng khiến Thanh Tửu biết được rất nhiều thông tin. Qua lời của Luân Tát, nàng biết được ở thế giới này giống cái có địa vị rất cao. Một xã hội đực nhiều cái ít, khiến cho mọi người quen với hình thức một vợ nhiều chồng, nhưng cho dù là chế độ đa phu đi nữa thì cũng không thể đáp ứng đủ số lượng khổng lồ thú nhân, cho nên phần lớn giống đực, cả đời đều sẽ không có cơ hội nhìn thấy cơ thể sống giống cái, bọn họ chỉ có thể thông qua kho sinh sản, cung cấp tinh trùng để kết hợn cùng với mẫu trứng có sẵn để mua thế hệ sau của mình. Mặc dù biết cơ thể sống giống cái có địa vị cao hơn người máy giống cái rất nhiều thì Thanh Tửu cũng không có ý định tiết lộ thân phận cơ thể sống của mình, dù sao thì nàng vẫn còn nghi vấn về việc ngay từ ánh nhìn đầu tiên liền bị nhận định thành người máy giống cái. Nàng đang suy nghĩ về nguyên nhân tại sao ngay từ cái nhìn đầu tiên liền bị nhận định thành người máy giống cái. Hơn nữa không thể kiềm chế mà nhớ lại cái tên nam nhân Á Đồ trên phi thuyền, bàn tay bỗng nhiên biến thành vô số dây leo.. Những tin tức không đầy đủ của Luân Tát cũng phần nào khiến Thanh Tửu hình dung ra được hệ thống của thế giới này. Không có biện pháp, Luân Tát mỗi ngày không phải lôi kéo Thanh Tửu chơi trò chơi trí tuệ, thì là cùng nàng nói về cơ thể sống giống cái có bao nhiêu tốt, hắn nằm mơ đều muốn có một người bạn đời giống cái, sau đó sinh một đống trẻ con. Thiếu niên mơ mộng quá đơn thuần, Thanh Tửu vừa giả bộ biểu tình xi ngốc mà chơi xếp gỗ, vừa âm thầm bĩu môi. "Ăn cơm trưa." Cùng với một giọng nói trầm thấp thì dáng người cao gần hai mét Khải La Nhĩ đi tới gần, khuôn mặt anh tú lạnh lùng, màu bạc quân phục chỉnh tề, tay phải lại bưng một chén màu hồng phấn đang chậm rãi bốc lên khí nóng. Thanh Tửu ngửi một phát liền biết đây nhất định vị dâu tây dưỡng dịch.. Từ khi bị bọn họ nuôi dưỡng đến nay, một ngày ba bữa cơm của Thanh Tửu không phải là dinh dưỡng dịch thì chính là bánh bích quy, ngoài ra đồ ăn ngày qua ngày đều như nhau, không hề đổi món mới khiến cho nàng ngày càng kén ăn. Thanh Tửu đẩy xếp gỗ xôn xao đổ xuống, che miệng nhìn về phía Khải La Nhĩ, oan ức, dùng hành động thân thể để biểu thị phản kháng. Biểu cảm căng chặt của Khải La Nhĩ hơi hơi buông lỏng, tràn ngập ấm áp. Buông xuống chén, Khải La Nhĩ xoa xoa tóc mái của Thanh Tửu, "Ăn xong ngủ một giấc, tỉnh lại thì đến nhà rồi." Nhà? Thanh Tửu ở trên phi thuyền không biết ngày đêm không biết đã qua bao nhiêu ngày rồi, hiện giờ nói cho nàng biết sắp chạm mặt đất? Nhà, là nhà của Khải La Nhĩ? Sẽ có hình dáng như thế nào? Có đồ ăn mới sao? Hằng ngày có còn phải ở trong không gian hẹp hòi chơi xếp gỗ không? Nàng sẽ vào "Nhà" với danh phận gì? Nói thật, còn sống nhàm chán như vậy, Thanh Tửu sắp kiểm soát không nổi nội tâm khủng hoảng cùng nôn nóng rồi!
Chương 3: Người máy giống cái Bấm để xem Thanh Tửu ngồi khoanh chân ở giữa đống đồ chơi xếp gỗ, múc từng thìa chất dinh dưỡng vị dâu tây ăn, mái tóc dài mượt xõa trên vai, trên người mặc một chiếc váy ngắn tay màu trắng để lộ ra hai cánh tay trắng nõn và đôi chân thon gọn. Khải La Nhĩ sờ đầu Thanh Tửu có chút không tự nhiên, còn chưa quen với việc mình đang nuôi dưỡng một giống cái, nhưng khi cảm nhận được xúc cảm ấm áp trong tay thì khóe môi không nhịn được mà thả lỏng. Luân Tát đang ngắm nghía đầu cuối của quang não. Từ sau khi Thanh Tửu đến, mỗi ngày Luân Tát đều đắm mình ở trên mạng, vẫn luôn tìm hiểu phương pháp chăn nuôi giống cái, không chỉ tải về hàng trăm tài liệu mà còn tìm các trò chơi làm cho giống cái vui vẻ, vì phổ cập hạng mục có ích cho người máy giống cái. Thanh Tửu thèm muốn quang não của Luân Tát rất lâu rồi. Bởi vì thông qua internet, Thanh Tửu có thể lí giải tất cả mọi thứ của thế giới này, không cần giống như bây giờ phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động, chú ý mọi lúc. Đáng tiếc, quang não cá nhân có thiết lập phần mềm bảo hộ chống nhìn trộm, chỉ có cộng hưởng với chủ nhân, nếu không dù người khác có nhìn thế nào đi nữa cũng không thể xem được. Nhìn kho tàng tri thức ở ngay trước mắt mà nàng lại chỉ có thể bó tay không biện pháp, trong lòng Thanh Tửu hơi ứ đọng, cuối cùng nhịn không được dùng chân đá chân Luân Tát một cái. Luân Tát không sứt mẻ tí nào nhưng ngón chân Thanh Tửu lại đau nhức. Luân Tát đang trầm mê trên internet, bỗng nhiên nhận thấy chính mình bị người máy giống cái tấn công, đôi mắt tròn tròn bỗng chốc trừng lớn, vẻ mặt không thể tin tưởng. Khải La Nhĩ đang chăm chú xem giống cái ăn cơm cũng hơi ngạc nhiên, ngồi xuống bên cạnh người Thanh Tửu rồi nhìn chằm chằm vào chân đang vươn ra của nàng. Cảng chân Thanh Tửu có chút cứng đờ, thầm mắng chính mình quá nóng lòng! Nín thở làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra sau đó dùng chén che ở trước mặt, ùng ục ùng ục mà uống chất dinh dưỡng, muốn làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra. "Tiểu Tửu Nhi?" Luân Tát kích động đầu gối quỳ xuống thảm lông Thanh Tửu đang ngồi, nhìn Thanh Tửu không chớp mắt, tầm mắt nóng rực sáng kinh người. Khải La Nhĩ giơ tay lấy cái chén đang che trước mặt Thanh Tửu xuống, để lộ ra một khuôn mặt thiếu nữ trơn bóng trắng nõn. Trên cánh môi Thanh Tửu còn dính một ít chất dinh dưỡng màu đỏ nhạt, bởi vì nàng uống hơi thô lỗ cho nên ở miệng còn in một hình vòng tròn chất lỏng. "Tiểu Tửu Nhi, ngươi là người máy cấp bậc mấy?" Luân Tát nắm lấy một bàn tay Thanh Tửu, bỏ đi cái chén nàng đang cầm chặt, đôi mắt một mực tỏa sáng. Thanh Tửu mấp máy môi, không biết như thế nào trả lời. Nàng có thể hiểu cái từ người máy giống cái là đã tốt lắm rồi, quỷ mới biết cấp bậc phân chia như thế nào? Trầm mặc vài giây, bàn tay mang theo vết chai nhỏ của Khải La Nhĩ xoa bên môi Thanh Tửu, nhẹ nhàng lau đi chất dinh dưỡng dính ở bên môi nàng, Thanh Tửu theo phản xạ liền vươn lưỡi liếm một cái, mềm mại đầu lưỡi sượt qua ngón tay có lực của Khải La Nhĩ. Đầu ngón tay Khải La Nhĩ run lên, thu hồi lại ngón tay, ánh mắt rối loạn một hồi, mặc dù mấy ngày nay vẫn luôn xoa nắn, nhưng xúc cảm kia lại như lưu mãi ở trên làn da, xoa như thế nào cũng không hết, thậm chí giống như theo ngón tay đi vào tận trong lòng. Trước ánh mắt nóng vội của Luân Tát, Thanh Tửu chậm rãi lắc lắc đầu, cố gắng bình tĩnh lại: "Ta không nhớ rõ." Luân Tát uể oải than một hơi, "Nếu ngươi là giống cái bậc một thì tốt biết mấy, trong vòng hai năm ta nhất định có thể giúp ngươi khai thông trí tuệ đạt được như một nửa giống như của cơ thể sống giống cái!" Khải La Nhĩ liếc mắt nhìn đang thất vọng Luận Tát, khom người bế lên Thanh Tửu rồi nói: "Chờ ngươi thông qua bài kiểm tra chăn nuôi cơ thể sống giống cái, làm thêm mấy nhiệm vụ thì sẽ có tư cách lập khế ước tham dự chăn nuôi cơ thể sống giống cái." Ý của lời nói nghĩa là không cần quá phí sức lực vào Thanh Tửu, chuẩn bị tốt cuộc thi chọn bạn đời của hắn là được rồi. Khải La Nhĩ cũng không rõ bản thân sao lại nói ra những lời này, trong chớp máy đáy lòng nổi lên ham muốn một mình chiếm hữu giống cái. Khải La Nhĩ bế lên Thanh Tửu, Thanh Tửu lại vịn cánh tay hắn rồi vươn tay về phía Luân Tát, nói một câu dài nhất từ trước đến nay: "Cho ta xem thông tin về người máy giống cái, nói không chừng ta có thể nhớ lại cấp bậc của ta!" Khải La Nhĩ dừng lại, rũ mắt nhìn về giống cái đang mỉm cười trong lồng ngực. Biết được cấp bậc của người máy giống cái thì sẽ có ích rất lớn với cách nuôi dưỡng sau này đúng không? Nghe Thanh Tửu nói, Luân Tát rất vui mừng, lấy quang não đưa đến trước mặt Thanh Tửu, miệng không ngừng mà bắt đầu giới thiệu. Người máy giống cái chia làm 5 cấp, từ cấp 4 đến cấp 1 và còn có cấp cao nhất. Người máy giống cái cấp cao nhất là tài sản tối cao của quốc gia, thể hiện trình độ khoa học kĩ thuật của một quốc gia, không chỉ có đủ bảy loại hệ thống giống như cơ thể sống, thậm chí còn có hàng loạt cách mệnh lệnh phản ứng, gần như có thể so sánh với cơ thể sống giống cái, chỉ có điều là không có hệ thống sinh sản, đây là vấn đề nan giải chưa giải quyết được của khoa học kĩ thuật. Người máy cấp 4 rất hay gặp được, phần lớn giống đực đều có thể mua, là người máy bạn đời rất phổ biến. Nhưng người máy cấp 4 chỉ có hệ vận động với hệ tiêu hóa, chỉ có tác dụng làm bạn, không cần tỉ mỉ bảo dưỡng. Giống cái cấp 3 cùng cấp 2 khác nhau là có không thần kinh hệ thống, khung máy móc cất chứa số lượng phản ứng mệnh lệnh cũng khác nhau. Giới hạn chứa đựng phản ứng mệnh lệnh là tiêu chuẩn quan trọng để đánh giá trí năng của người máy giống cái. Giống cái cấp 1 thì chỉ có quý tộc giàu có mới có thể đạt được, gồm bảy hệ thống lớn, đồng thời có thể làm chủ hành vi của bản thân. Giống như chủ động yêu cầu ăn cơm, biết lộ ra biểu cảm vui buồn, giận dỗi, chờ mong.. Tất cả người máy giống cái ở thế giới đực nhiều cái ít này là một tài nguyên đặc biệt, được quốc gia quản lí nghiêm ngặt, chỉ có thông qua con đường chính thống mới có thể sinh sản và mua sắm. Mà Thanh Tửu là do Á Đồ - thiên tài người máy đang bị truy nã tạo ta, rõ ràng chính là một người máy giống cái chế tạo không hợp pháp. Cũng không rõ lắm Á Đồ giao cho hệ thống Thanh Tửu mệnh lệnh gì, tình huống hoàn thiện của hệ thống ra sao, ngay từ đầu Khải La Nhĩ và Luân Tát chỉ dựa theo cách chăn nuôi giống cái cấp 2 để chăn nuôi nàng. Xem ra hiện tai, cấp bậc của giống cái Thanh Tửu rất có thể là cấp 1 thì phải? Để lấy được tin tức nàng sẽ cười để lấy lòng Luân Tát. Nàng có lẽ là toàn bộ tinh tế đều không vượt qua được, cấp 1 giống cái! Sau khi nghe xong Luân Tát giới thiệu, Thanh Tửu mới cảm thấy may mắn vì trước kia lúc đến thế giới này là gặp được tên Á Đồ kia, lại đúng lúc hắn là tội phạm bỏ trốn, đúng lúc đánh dấu nàng là người máy xong mới bỏ trốn. Bước đầu tìm hiểu rõ được tình huống Thanh Tửu tủm tỉm cười đáp lại. "Ta không phải giống cái cấp 1." Thanh rượu ở trong lòng Khải La Nhĩ duỗi tay, hướng về phía Luân Tát chớp mắt, "Cũng không phải giống cái cấp 2." "Không thể nào!" Luân Tát vội nói! Trước mắt trí năng Thanh Tửu biểu hiện ra bên ngoài đã có thể tự mình phản ứng! Khải La Nhĩ vuốt ve sợi tóc phân tán của Thanh Tửu, đem tầm mắt của nàng hướng về phía mình, chờ nàng tiếp tục mở miệng nói chuyện. "Bởi vì ta so với giống cái cấp 1 trí năng hơn một chút, so cao cấp nhất giống cái kém hơn một chút." Đây là sau một lúc tự hỏi thì Thanh Tửu tự cấp cho mình cái cấp bậc. Nếu thành công làm bọn họ tin tưởng, ngày sau nàng sẽ không cần phải giả bộ ngốc nghếch nữa. Có điều tất cả phải dựa vào sự tín nhiệm của hai người kia đối với trình độ máy móc của Á Đồ. Quả nhiên, không nằm ngoài dự đoán của Thanh Tửu, Á Đồ đúng là bậc thầy máy móc đứng đầu ở thời đại tinh tế này. "Không nghĩ tới Á Đồ chẳng những am hiểu thiết kế cơ giáp, ở mặt chế tạo người máy giống cái cũng có thể tài giỏi như thế!" Luân Tát còn đang đắm chìm trong vui sướng khi nhặt được bảo bối, miệng cười lớn, mạnh mẽ chà xát đầu tóc khiến cho một đầu tóc ngắn màu nâu rối thành tổ chim, một đôi mắt tròn tròn lại càng thêm sáng ngời. Khải La Nhĩ ôm Thanh Tửu ở trong lồng ngực, xoay người ôm đi, ngăn chặn ánh mắt Luân Tát. "Tửu Nhi đến giờ ngủ trưa rồi." Đây là điều thứ ba trong sổ chăn nuôi giống cái, rất có ích đối với thân thể của giống cái. Người máy giống cái không có phương thức chăn nuôi đặc biệt, nhưng các nàng đều là dựa theo cơ thể sống giống cái để sáng tạo ra, cho nên phương pháp chăn nuôi của cơ thể sống giống cái có tác dụng lớn đối với người máy giống cái cấp bậc cao. Để tăng thêm hứng thú của người dùng đối với người máy giống cái, cùng với đáp ứng độ vừa lòng cao, người máy giống cái mặc dù thân thể là người máy nhưng rất nhiều phương diện cấy vào làm cho cấu tạo máy móc rất dư thừa hoặc là thiết kế rườm rà, chỉ vì để giống với cơ thể sống giống cái, thỏa mãn khát vọng, ảo tưởng của phần lớn độc thân giống đực. Thậm chí, trên mạng có cái rất có rất nổi tiếng lí luận, dựa theo phương pháp chăn nuôi cơ thể sống giống cái đi chăn nuôi người máy giống cái, cực kì có lợi cho hệ thống của người máy giống thăng cấp, trình độ trí năng cũng nâng cao! Nhưng tiếc rằng, Khải La Nhĩ cùng Luân Tát lúc trước không hề hứng thú với người máy giống cái, loại kiến thức này bọn họ cũng không hiểu được, cần phải trong quá trình sinh hoạt sau này chậm rãi học tập. Bây giờ, giống cái đáng yêu đang ở trong ngực Khải La Nhĩ. Khải La Nhĩ chỉ cần buộc chặt ôm ấp thì có thể đem nàng ôm thật chặt, đây là giống cái thuộc về Khải La Nhĩ. Cho bọn họ thời gian, còn có rất dài rất dài. Khải La Nhĩ cũng không phải nam thú để ý chuyện thỏa mãn nhu cầu của bản thân. Hắn là một quân nhân đối với bản thân rất khắc nghiệt. Nhưng ở lần đầu tiên trong vũ trụ nhìn thấy khuôn mặt thiếu nữ đổ hồng kia, đáy lòng liền nháy mắt thả lỏng. Mà lúc ánh mắt nàng yếu đuối nhìn về phía, Khải La Nhĩ nhìn thấy được khuôn mặt lạnh lùng của mình ở trong con ngươi nàng, bỗng nhiên cảm thấy cả người mình như chìm sâu vào trong đó. Khải La Nhĩ không giỏi phân tích cõi lòng, sau khi xuất hiện ý nghĩ chiếm giữ thì sẽ dựa theo suy nghĩ mà hành động, trực tiếp thực hiện hành động. Quy luật của dã thú: Lo trước lo sau, thì sẽ bỏ lỡ thời cơ săn thú tốt nhất.