Truyện Teen Anh Là Ký Ức Thanh Xuân - Duyên Huyền

Thảo luận trong 'Hoàn Thành' bắt đầu bởi Duyên Huyền, 7 Tháng bảy 2021.

  1. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    - Cậu không cần biết mình là ai cả. Mình chỉ muốn hỏi cậu một chuyện thôi, lúc cậu học lớp sáu lớp bảy, cậu học trường nào thế?

    Người kia vẫn không muốn nói ra mình là ai và tiếp tục hỏi.

    - Tớ không biết cậu hỏi vì mục đích gì, nhưng vì câu hỏi của cậu cũng bình thường nên tớ sẽ trả lời, thật ra tớ không nhớ mình học sáu lớp bảy ở trường nào, chỉ biết là không học ở trường hiện tại, tớ mới chuyển về năm lớp 8 thôi.

    Hoàng Lân vẫn không biết sao đối phương lại hỏi nhưng vẫn trả lời.

    - Thì ra là vậy, cảm ơn cậu rất nhiều, chúc cậu hạnh phúc với người yêu hiện tại, bye nhé.

    Người kia trả lời xong thì out luôn, để lại cho Hoàng Lân dấu chấm hỏi to đùng. Câu nói kia cứ hiện lên mãi trong đầu cậu, "người yêu hiện tại" vậy là sao, sao người đó lại biết mình có người yêu, lại còn nói hiện tại, không lẽ quá khứ mình có người yêu hay sao. Suy nghĩ mãi cuối cùng cậu lấy điện thoại và gọi cho ai đó.

    - Alo, có chuyện gì mà nay rồng tìm đến tôm thế kia?

    Đầu dây bên kia có ý chọc ghẹo cậu.

    - Mi thôi đi nào, tau có chuyện muốn hỏi. Hồi cấp 2 chúng ta có học chung không, tau học trường nào mi biết không? - Hoàng Lân nóng vội muốn hỏi.

    - Có chứ sao không, nhà tau chuyển vào trong đây học thì mi cũng đòi đi theo nên ba mẹ chiều ý cho mi học cùng tau hai năm thì chuyển ra lại, nhưng có cái đến lúc chuyển ra lại mi lại không chịu, sau thì tau không biết vì sao mi lại đồng ý. Ủa rồi sao mi lại không nhớ gì à, bộ mất trí nhớ à.

    Mạnh nói xong mới thấy lạ, Hoàng Lân không nhớ gì sao.

    - Tau không biết nữa, đợt trước có tai nạn, tau hình như mất đi một phần kí ức rồi, mi có biết gì về tau hồi lớp sáu lớp bảy không, hai đứa mình có học chung không?

    Hoàng Lân gần như hơi hoang mang về mọi thứ lúc này và muốn hỏi về mình của lúc trước.

    - Lúc đó tau với mi khác lớp, khác dãy nên không nói chuyện nhiều, tau đi học thêm nhiều nên cũng chúng ta cũng không mấy khi gặp nhau, có chuyện gì sao, mi cần biết gì mai để tau hỏi xem lúc trước mi cùng lớp với ai, rồi hỏi ai thân không, tau xin số điện thoại cho mà liên lạc nha.

    Mạnh nhận ra hình như Hoàng Lân muốn biết gì đó nhưng cậu lại không thể trả lời được cho bạn mình nên chỉ có thể đưa ra phương án này.

    - Vậy mi hỏi thử lúc trước tau học lớp nào, hỏi thân với ai không, có chuyện gì đặc biệt không nhé, có số điện thoại cũng được tau sẽ gọi hỏi xem, cảm ơn nhiều nhé, tau tắt máy học bài cái đã.

    Hoàng Lân bây giờ lại có quá nhiều thứ để nghĩ, Minh Minh là người yêu cậu hiện tại lại học cùng trường với cậu lúc trước, nhưng lại không hề nói gì về cậu, có nghĩa Minh Minh không hề biết cậu. Cậu quyết định nhắn cho người hồi nãy.

    - Cậu có thể cho mình biết cậu là ai không, hình như chúng ta quen nhau phải không?

    Tin nhắn thì gửi đi rồi nhưng người kia thì mãi không online

    P/s: Trên đời này có hai sự trùng hợp đẹp nhất

    Một là khi bạn thích người ấy và thật tình cờ, người ấy cũng thích bạn.

    Hai là khi bạn đang thất tình, thì trời đổ cơn mưa.

    Hoàng Lân cứ mãi suy nghĩ nên không tài nào ngủ được, cứ trở người qua trở người lại, đột nhiên cậu ấy bật dậy mở điện thoại lên vào yahoo nhắn tin cho ai đó.

    - Cậu online thì cho tớ hỏi chút nhé Như Huyền.

    Thì ra nằm mãi cậu mới nhớ ra còn một người cậu quen cũng học ở ngôi trường đó, có thể Như Huyền biết gì đó nên quyết định nhắn tin thử.

    - Tớ đây, có chuyện gì xảy ra với Minh Minh sao.

    Như Huyền tối hôm nay đột nhiên cũng không ngủ được nên cầm điện thoại chơi game thì thấy thông báo yahoo, vào tin nhắn nó khá ngạc nhiên khi mà Hoàng Lân nhắn tin, nhưng nghĩ có lẽ Minh Minh có chuyện nên cậu ta mới tìm mình nên nhắn trả lời lại.

    - Năm lớp sáu lớp bảy cậu có học cùng ai tên giống tớ không?

    Trong lòng Hoàng Lân giờ đây chỉ muốn biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vào hai năm đó, cậu đã bỏ lỡ điều gì.

    - Sao cậu lại hỏi vậy, cậu có học trường với tớ đâu?

    Như Huyền đọc tin nhắn thì giật mình, tay cô run đến nổi bấm mãi mới được câu hoàn chỉnh để gửi đi.

    - Tớ nói cái này cậu có thể hơi sốc, nhưng lúc trước tớ với cậu cùng trường, nhưng có lẽ cậu không biết tớ, tớ cũng không biết mình học lớp mấy, chỉ biết là học cùng trường với cậu, nếu cùng lớp thì hay rồi, tớ có thể hỏi cậu vài chuyện, mà chắc là không phải rồi.

    Hoàng Lân nhắn giải thích cho nó hiểu, có chút thất vọng vì Như Huyền không biết cậu, cũng có chút buồn nhưng không hiểu vì sao bản thân lại buồn.

    Nó đọc xong thì gần như không tin được, thật sự lúc trước 70% nó tin hai người là một, nhưng cô vẫn mong không phải khi biết Hoàng Lân và Minh Minh yêu nhau, bây giờ biết được đúng là cậu ấy nhưng lại không dám nhận là quen biết, một bên là tình, một bên là bạn, nó vẫn sẽ chọn bạn, vì hiện tại Hoàng Lân yêu Minh Minh chứ không phải nó, nên nhận rồi sẽ được gì chứ, nó phải đối mặt như thế nào với Minh Minh.

    - Thật vậy à, có thể do tới với cậu không biết nhau, mà nếu đã không nhớ rồi thì cần gì phải cố biết, chuyện quá khứ cứ để ở quá khứ đi.

    Như Huyền mong Hoàng Lân từ bỏ việc tìm kiếm kí ức của trước đây.

    - Khuya rồi cậu ngủ đi, cảm ơn cậu, cậu ngủ ngon.

    Hoàng Lân vẫn có chút buồn.

    - Ok, cậu cũng ngủ ngon, bye nhé. - Như Huyền.

    Sau đó thì lòng nó cô như có gì đó đâm vào, vừa đau lòng vừa nuối tiếc, nhưng không thể khiến Minh Minh và Hoàng Lân biết được. Hi vọng cậu ấy không cố tìm lại kí ức nữa, hi vọng hai người thật hạnh phúc.

    Sáng đi học, Như Huyền kể cho Khánh Huyền nghe về chuyện hôm qua, Khánh Huyền cũng nữa khó xử, ai cũng là bạn, nhưng cô vẫn thương Như Huyền nhiều hơn, rõ ràng hai người họ có tình cảm trước, rõ rành Như Huyền đã cố phất lờ tình cảm cũng những người con trai khác để chờ Hoàng Lân, vậy mà. Hai người đang nói chuyện thì Minh Minh đi tới đập vai Như Huyền một cái rồi cất tiếng.

    - Hey, hai người làm gì đứng đây vậy, ăn sáng chưa, đi ăn không?

    - Tớ không muốn ăn lắm, cậu đi với Khánh Huyền đi. - Như Huyền trả lời.

    - Tớ ăn rồi, hay cậu mua gì lên ăn được, chứ tớ còn bài chưa làm.

    Dù Khánh Huyền chưa ăn nhưng từ trước đến chừ cô vẫn không thân với Minh Minh, chỉ khi có Như Huyền cô mới đi cùng với Minh Minh.

    - Vậy hả, để tớ đi mua đồ ăn, tiện mua ít ojshi lên tụi mình ăn chung nha.

    Minh Minh thấy vậy hơi buồn nhưng vẫn cười nói.

    Hai người nhìn theo Minh Minh đi xuống cầu thang thì thấy hơi có lỗi, nhưng thật sự hiện giờ cả nó và Khánh Huyền điều không biết nên làm gì, cảm xúc cứ trống rỗng.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
  2. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hôm nay có lịch thi, ai cũng vùi đầu vào học, cũng làm nó quên đi vài phần về Hoàng Lân.

    Minh Minh cũng không còn hay kể về cậu như trước. Tất cả điều êm đềm cho đến khi Khánh Huyền nói với nó về việc sẽ chuyển ra quê ba ở, vì ba mẹ đã làm hòa, không còn ly thân nữa nên mẹ dọn ra quê ba thì Khánh Huyền cũng đi theo. Nên chỉ còn một tháng nữa thì Khánh Huyền người bạn thân nhất của nó rời đi, những ngày này nó điều luôn ở bên Khánh Huyền, vừa để ôn thi, vừa để ở bên người bạn của mình lâu hơn.

    - Hi vọng chúng ta sẽ thi tốt, mình học yếu quá không biết đậu cấp ba không?

    Như Huyền có chút lo lắng về việc năm sau lên lớp 9 phải thi vào cấp 3.

    - Cứ thi học kì xong đi đã, mà cậu nên xin mẹ học môn toán đi, văn còn tự học được chứ toán với anh cậu phải học thêm một môn chứ.

    Khánh Huyền biết gia đình Như Huyền khó khăn, bình thường ngoài việc học còn phụ ba mẹ làm, nhưng thi lên cấp 3 cực kì quan trọng, cô cũng lo lắng cho bạn mình.

    - À, tất nhiên tớ xin rồi, hè này sẽ đi học thôi, chứ không thể không học được, như vậy có mà rớt luôn á.

    Như Huyền hi vọng mình sẽ học tốt toán hơn chút để đủ khả năng thi đậu.

    - Hai người lo lắng cho nhau, không ai lo lắng cho tui hả?

    Minh Minh giận dỗi trả lời.

    - Hi hi Người yêu cậu không phải rất giỏi sao, cậu nhờ cậu ấy chỉ bài đi, có người yêu lo rồi nên tụi này mới không phải lo đó.

    Khánh Huyền vừa cười vừa nói để chọc Minh Minh.

    Nghe đến đây Như Huyền vẫn có chút chạnh lòng, nhưng không sao, cũng hai tháng trôi qua kể từ khi biết tin hai người quen nhau, cũng sắp ổn cả rồi.

    - Rồi mọi người quên mất người đẹp trai, học giỏi như mình sao?

    Mạnh đi tới thấy ba người đang nói chuyện thì lên tiếng chọc ghẹo.

    - Oẹ oẹ, bớt ảo tưởng giúp.

    Khánh Huyền lên tiếng.

    - Học giỏi thì giúp tụi mình ôn bài cái đi.

    Như Huyền cũng vừa cười vừa chọc theo.

    - Ok tớ cân toán, lý được, còn Hóa cho cậu cân đó Như Huyền, chúng ta học nhóm đi. Ok không? - Mạnh lên tiếng.

    - Ok thôi, cảm ơn bạn "đẹp chai" nha.

    Cả ba đồng thanh, dù đồng ý nhưng vẫn không quên chọc lại Mạnh.

    - Vậy chiều thứ 5 với sáng chủ nhật các cậu rảnh không, mình học.

    Mạnh đưa ra lời đề nghị.

    - Tớ tham gia được chứ.

    Lúc này tình cờ Phúc đi qua lên tiếng

    - Lâu ngày nhỉ, chuyển lớp cái lơ bạn bè luôn rồi.

    Khánh Huyền trả lời lại.

    - Lơ đâu, các cậu cũng biết tính tớ ít ra ngoài, cũng ít nói chuyện với ai, chứ vẫn nhớ các cậu mà.

    Phúc giải thích.

    - Mà lần sau nói lớp cậu bớt chọc tới với cậu là vợ chồng đi, cô chủ nhiệm lớp cậu tưởng hai đứa yêu nhau, hôm nớ tớ gặp nơi phòng hội đồng còn kéo tớ lại hỏi nữa chứ.

    Như Huyền lên tiếng.

    - Vậy biến nó thành sự thật để khỏi bị chọc đi. - Phúc lên tiếng

    - Thôi tớ xin, tại cậu cứ ghẹo mỗi tớ nên mọi người mới tưởng thật đó.

    Như Huyền thì cứ nghĩ Phúc chọc nên nói lại.

    Nhưng nó lại không biết, Phúc có tình cảm với nó, chỉ là tình cảm không quá nhiều vì Phúc biết trong lòng Như Huyền có ai. Nhưng cậu vẫn rất hi vọng một lúc nào đó, Như Huyền sẽ để ý đến cậu dù một chút thôi.

    - Mà bạn này là ai vậy, hai người không giới thiệu cho mình biết à.

    Vì đổi lớp theo trường nên Minh Minh không biết về Phúc, đổi lớp xong cả ba cũng ít gặp nhau, chỉ khi mô Như Huyền qua lớp Phúc gặp thầy cô kí sổ thì mới gặp, nên cũng không kể cho Minh biết về cậu bạn này.

    - À mình xin giới thiệu hotboy trường, vừa đẹp trai vừa học giỏi, học giỏi tất cả các môn luôn đó.

    Giới thiệu nhưng vẫn không quên chọc người khác chỉ có thể là Khánh Huyền.

    - Hotboy chi mà hotboy, cũng giỏi chi mô.

    Phúc có chút ngại khi được khen.

    - Khánh Huyền nói đúng mà, do cậu ít hoạt động chứ có cuộc thi hotboy thì cậu đứng số hai không ai giành số một luôn. Đẹp trai học giỏi, mấy đứa con gái cũ lớp mình thích cậu lắm đó.

    Như Huyền lên tiếng

    - Trong đó có cậu không? - Phúc hỏi ngược lại.

    - Hả, cậu nói gì vậy?

    Như Huyền đơ người vài giây vì không hiểu cậu ấy có ý gì

    - Thôi không có gì, tớ về đây, ôn gì không hiểu thì hỏi.

    Phúc đưa tay bye bye rồi quay lưng đi về.

    Cuối cùng kì thi cũng kết thúc tốt đẹp, Khánh Huyền và Như Huyền đang trò chuyện vui vẻ thì thấy Minh Minh đi lên, cậu ấy trông hơi mệt mỏi, không chào hai người mà đi thẳng vào lớp học rồi nằm lên trên bàn. Hai người thấy vậy liền đi vào lớp, lại gần đưa tay đặt lên vai Minh Minh.

    - Cậu ổn chứ, đau ở đâu à?

    Như Huyền hơi lo lắng hỏi.

    - Tớ ổn, hôm nay tớ hơi mệt chút thôi.

    Minh Minh trả lời.

    - Vậy cậu có muốn ăn hay uống sữa không, tớ đi mua nhé?

    Như Huyền hỏi.

    - Thôi không cần đâu, tớ ăn rồi, tớ nằm tí sẽ khoẻ thôi.

    Minh Minh nói.

    - Vậy cậu nghỉ đi nha, cần gì thì gọi tụi này nhé.

    Khánh Huyền lên tiếng.

    Sau khi tan học về đến nhà thì Như Huyền nhận được tin nhắn của Hoàng Lân trên yahoo.

    - Cậu rảnh không, tớ có chuyện muốn nói.

    Nội dung tin nhắn mà Hoàng Lân gửi, đọc xong thì nó nghĩ chắc lại cãi nhau với Minh Minh nên sáng nay Minh Minh mới buồn đến vậy.

    - Cậu với Minh Minh có chuyện gì đúng không, nói đi tớ giúp cho, sáng nay thấy cậu ấy có chút buồn. - Như Huyền nhắn lại.

    - Tớ với Minh Minh chia tay rồi. - Hoàng Lân

    - Cái gì? Sao lại chia tay?

    Như Huyền đọc đến tin nhắn này thì giật mình bật dậy khỏi giường.

    - Tớ không yêu cậu ấy, người tớ yêu là người khác, chỉ là vô tình cậu ấy có những cư xử giống người nớ nên tớ mới đồng ý lời tỏ tình của Minh Minh, tớ đã sai khi không hiểu tình cảm mình. - Hoàng Lân

    - Cậu nói vậy mà được à, vậy cậu yêu ai, sao lại có thể như vậy được, hai người không phải rất hợp nhau sao.

    Như Huyền rất tức giận, kèm theo sự thất vọng vì con người cô quen đã thay đổi, sao có thể làm tổn thương bạn cô được chứ.

    - Tớ thích cậu, tớ nhớ lại hết rồi. Chúng ta có thể ở bên nhau không. Biết là sẽ rất khó cho cậu, nhưng tại sao cậu lại không nói cho tớ sự thật. - Hoàng Lân

    - Cậu mất trí nhớ, cậu nhớ ra rồi sao, tớ làm sao nói được khi cậu đã quên mọi thứ, khi cậu đang yêu Minh Minh bạn tớ chứ.

    Như Huyền nghe xong thì gần như không tin được, mọi chuyện đang tốt, tại sao cậu ta lại nhớ ra chứ.

    Cách đó một tuần, Hoàng Lân đi ra biển cùng bạn thì có một đám người lại gần.

    - À thì ra là nhóc con, mày khiến tụi này đi tù đó, còn nhớ tụi này không?

    Người lớn nhất, cũng nhìn hung dữ nhất nói.

    - Các anh là ai, tụi em có quen các anh đâu. - Hoàng Lân

    - Ồ thì ra mất trí nhớ à, để tau đánh lên đầu mày một cái nữa xem có nhớ lại không nha.

    Anh ta lấy tay đánh lên đầu Hoàng Lân một cái thật mạnh. Hoàng Lân cảm thấy có chút choáng rồi ôm đầu mình lại, đám kia thấy sợ khi lặp lại lần nữa, lúc trước anh ta lấy gạch chọi vào đầu cậu nên khiến cậu mất đi phần kí ức, bây giờ nếu cậu ta có mệnh hệ gì thì anh ta lại phải đi ngồi tù lần nữa.

    - Ê nhóc đánh nhẹ thôi mà, mày không sao chứ. - Anh ta run rẩy hỏi

    - Mày không sao chứ. Cậu ấy mà có bị gì thì các anh cũng không sống nổi đâu.

    Xoăn là bạn của Hoàng Lân đi cùng cậu lúc đó lên tiếng

    - Tau không sao, nhưng có những hình ảnh cứ chạy qua đầu rất đau, đưa tau đi bệnh viện kiểm tra đi, có thể tau sẽ nhớ lại kí ức mình đã mất.

    Hoàng Lân bây giờ lại hi vọng mình nhớ lại mọi thứ hơn là truy cứu việc cậu bị đánh.

    Sau khi đi bệnh viện cùng với việc điều trị thì ba ngày sau cậu gần như nhớ lại hết mọi thứ nên mới chia tay Minh Minh và tìm lại Như Huyền, người mà mỗi đêm cậu vẫn hay mơ thấy bên chú cún con.

    Quay lại với hiện tại, hai con người yêu nhau lại khó xử khi phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, Hoàng Lân biết Như Huyền sẽ rất khó xử nhưng thật sự cậu rất muốn bù đắp tất cả cho nó. Nó thì không biết nên làm gì, Minh Minh thì sao, nếu Minh Minh biết liệu có hận nó hay không.

    - Cậu nói chuyện với Minh Minh cho rõ ràng đi, tớ muốn suy nghĩ về mọi thứ.

    Như Huyền mệt mỏi nhắn lại

    - Tớ sẽ giải thích cho Minh Minh hiểu, nên chúng ta đừng để lạc nhau nữa được không? - Hoàng Lân

    - Tớ sẽ trả lời khi Minh Minh và cả tớ ổn. - Như Huyền

    - Tớ sẽ chờ, cảm ơn cậu vì đã đợi tớ, xin lỗi vì đã không nhớ ra cậu lâu như vậy. - Hoàng Lân

    Đọc xong Như Huyền thương cậu, thương Minh Minh, càng thương bản thân mình, cớ sao phải đưa ra lựa chọn chứ. Vì sao lại rơi vào cảnh này.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
  3. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giờ đây mỗi khi lên lớp Khánh Huyền cứ thấy bầu không khí có vẽ không ổn lắm. Khó chịu vì không biết có chuyện gì nên quyết định tra khảo Như Huyền, ban đầu Như Huyền vẫn nói không có gì, nhưng Khánh Huyền vẫn không tin, cứ đứng hỏi lại liên tục, nên Như Huyền liền nói ra việc Hoàng Lân nhớ ra rồi và muốn ở bên nó.

    - Vậy tốt quá rồi, cuối cùng tên điên kia cũng nhớ ra. À khoan vậy Minh Minh có biết không?

    Khánh Huyền vui mừng vì cuối cùng sự chờ đợi của bạn mình cũng có kết quả, nhưng sau đó cô chợt nhớ ra Minh Minh mới chia tay, là do Hoàng Lân nhớ ra sao.

    - Đúng vậy, vấn đề là Minh Minh, tớ không biết nếu Minh Minh biết có ghét tớ không?

    Như Huyền thở dài nói.

    - Cái này phải trách Minh Minh, nếu cậu ấy không lấy yahoo rồi tự ý nói chuyện với Hoàng Lân thì đã không vậy rồi.

    Khánh Huyền vẫn thấy Như Huyền yêu Hoàng Lân không có gì sai.

    - Nhưng cũng do chúng ta không nói cho cậu ấy biết.

    Như Huyền vẫn rất khó xử nói.

    - Là do chúng ta vẫn chưa biết có phải hai người là một không, với cậu cũng có được Hoàng Lân mấy trí nhớ hay không đâu. - Khánh Huyền

    - Cậu cứ đồng ý đi, chờ lâu vậy rồi mà, Minh Minh sẽ hiểu thôi.

    Khánh Huyền biết Như Huyền sẽ vì Minh Minh mà từ bỏ, cô thì lại không muốn nó như vậy.

    Hai tuần sau đó Hoàng Lân nhắn tin cho Như Huyền.

    - Cậu đang làm gì đó? - Hoàng Lân

    - Thi xong nên thoải mái không làm gì, chỉ nằm đọc chút truyện tranh thôi. - Như Huyền

    - Tớ nói với Minh Minh rồi, chúng ta có thể không? - Hoàng Lân

    - Cậu đã nói chyện với Minh Minh rồi, Minh Minh có ổn không.

    Như Huyền do dự rất lâu mới nhắn lại.

    - Cậu ấy không nói gì chỉ ừ thôi. - Hoàng Lân

    Như Huyền đã nhắn lại, nó thật cũng không nghĩ họ gặp lại nhau trong trường hợp khó xử thế này. Hoàng Lân thật lòng muốn hai đứa đến với nhau sao, liệu mọi thứ có tốt không?

    Hoàng Lân trả lời:

    - Sẽ tốt thôi, chúng ta cùng cố gắng được không, tớ sẽ bảo vệ cậu.

    - Cho tớ thời gian suy nghĩ, ba ngày sau tớ sẽ trả lời. - Như Huyền

    Khánh Huyền luôn ủng hộ hai người đến với nhau, rõ ràng là hai người thích nhau trước, chỉ vì sự cố mà lạc nhau, bây giờ tìm lại nhau lại không thể về bên nhau thì khiến người bạn thân này thật khó chịu.

    - Chúng ta thử cố gắng đi.

    Như Huyền sau khi được Khánh Huyền hết lời khuyên bảo thì cũng thử cho mình ích kỉ một lần.

    - Cảm ơn cậu, tớ thật sự rất nhớ cậu. Mà đổi cách xưng hô được không, kêu vợ chồng đi.

    Hoàng Lân nói. (vì thời đó hầu như cặp nào yêu nhau cũng xưng vợ chồng là vợ và chồng nên hai người cũng vậy)

    - Hơi không quen nhưng để tập. - Như Huyền nhắn lại

    - Vợ ăn tối chưa?

    Hoàng Lân cũng có chút ngại nhưng vẫn thay đổi trước.

    - À rồi, cậu thì sao?

    Như Huyền vẫn chưa quen.

    - Sao là cậu phải là chồng chứ, có ưng bay vào đánh cho không?

    Hoàng Lân biết nó ngại nhưng vẫn chọc nó.

    - Bay được thì cứ việc, còn lâu mới sợ. - Như Huyền

    - Biết người ta không vào được nên vậy chứ gì, đồ vợ hư, lo mà kêu đi chứ không phải cứ caiau tớ mô á. - Hoàng Lân

    - Vợ biết rồi.

    Như Huyền gõ từ tớ xong liền xóa rồi đổi lại.

    - Hi hi kêu được rồi kìa, mà ngủ đi mai mà đi học.

    Hoàng Lân đọc xong thì vui không ngừng.

    - Biết rồi, chồng ngủ ngon. - Như Huyền

    - Vợ iu ngủ ngon, yêu vợ. - Hoàng Lân

    Như Huyền không biết rồi Minh Minh sẽ như thế nào nhưng lần này nó thật sự muốn ích kỉ một lần vì cảm xúc của bản thân hơn một năm qua, thật sự nó rất nhớ cậu, nhớ rất nhiều. Vừa vui, vừa buồn cảm xúc này thật không dễ, hi vọng Minh Minh sẽ hiểu cho nó.

    Hai người mỗi ngày điều nhắn tin kể cho nhau tất cả mọi chuyện, hồi đó thịnh hành nhất là game khu vườn trên mây, Hoàng Lân và Như Huyền cũng trồng cây, Như Huyền thì chơi theo thôi chứ không chăm, Hoàng Lân thì cứ hay tặng chậu cây cho nó, chăm sóc khu vườn giúp Như Huyền.

    - Cậu vào khu vườn của Hoàng Lân đi.

    Khánh Huyền chuyển trường rồi, xa nó rồi nhưng vẫn hay trò chuyện với nhau.

    - Có chuyện gì vậy?

    Như Huyền tò mò hỏi.

    - Cứ vào đi, chuẩn bị tâm lý đi nha. - Khánh Huyền

    Nghe vậy nó càng tò mò với hồi hộp hơn nữa. Vào khu vườn của Hoàng Lân thì mới giật mình thật sự, vì sắp đến 14/2 nên game có bán chữ treo rất đẹp. Hoàng Lân dùng tiền mua hết một đống chữ LOVE HUYỀN treo mỗi tầng. Tầng nào cũng có nhuộm hồng cả mấy tầng mây thật là đáng sợ.

    - Cậu ta làm gì vậy?

    Như Huyền nhắn cho Khánh Huyền khi đã xem xong.

    - Hạnh phúc thế còn gì, hi hi. Bạn tôi phải thậy hạnh phúc nhé. - Khánh Huyền

    - Chồng treo tên vợ chi vậy, dư tiền hay gì?

    Nó suy nghĩ một lúc rồi nhắn cho Hoàng Lân

    - Treo hai ngày rồi mới biết, rồi còn hỏi chi vậy nữa, tặng vợ chứ sao.

    Hoàng Lân có chút giận dỗi nói.

    - Hi hi vợ biết rồi, rồi học bài xong chưa?

    Như Huyền đánh trống lãng qua chuyện khác.

    - Rồi á, đang định nhắn tin cho vợ thì vợ nhắn đó. - Hoàng Lân.

    - Để thi xong lên lớp 10 chồng vô thăm vợ nha. - Hoàng Lân

    - Ời cứ thi cho tốt cả ba mẹ la đó, vợ cũng đi làm thêm dồn tiền để có cơ hội thì bắt tàu gặp nhau. - Như Huyền

    Lúc hiện tại thì xe đưa đón không phổ biến, muốn đi giữa tỉnh này với tỉnh khác thì thường phải đi tàu. Như Huyền có quen một chị gái là người yêu của anh họ nó, cũng ở cùng quê với Hoàng Lân nên nó suy nghĩ sẽ dồn tiền rồi ra quê chơi với chị tiện gặp Hoàng Lân, chứ thân con gái nói đi một mình thì không chỉ không cho mà còn bị đánh cho nhừ xương.

    Mỗi ngày điều trôi qua rất hạnh phúc.

    Nhưng một hôm, hội bạn trong lớp chơi với Minh Minh lại gần và chửi nó là đồ giật người yêu người khác, là con đĩ..

    Nó nghe xong thì không biết đáp lại như thế nào, Khánh Huyền thì chuyển trường, cả lớp bây giờ mỗi ngày thỉnh thoảng lại dùng từ không hay với nó.

    Nó nhắn tin kể cho Hoàng Lân nghe, Hoàng Lân rất tức giận và cảm thấy tệ khi mình làm cho nó bị mọi người biến thành kẻ xấu, nó lại phải an ủi ngược lại cậu.

    - Cậu hiểu rõ lỗi không phải của Như Huyền, tai sao lại kể cho mọi người, để mọi người ghét cậu ấy, cậu không coi Như Huyền là bạn sao?

    Một tuần sau Hoàng Lân nhắn tin hỏi Minh Minh.

    - Người có lỗi là tớ, cậu chửi gì cũng được, sao lại đối xử với Như Huyền như vậy? - Hoàng Lân

    - Cậu nói Như Huyền không có lỗi, vậy tớ có sao, tại sao lại đùng ý yêu với tớ rồi lại bỏ rơi tớ? - Minh Minh

    Hoàng Lân nhắn lại là cậu cũng giải thích mọi chuyện rồi, chỉ vì hình ảnh Minh Minh có chút giống Như Huyền trước kia nên tiềm thức của cậu mới nhầm lẫn, Hoàng Lân xin lỗi tất cả, mong Minh Minh giải thích với mọi người để Như Huyền yên được không, Như Huyền thật sự đã chịu đựng vì cậu rất nhiều.

    Nhưng Minh Minh lại đáp lại, mọi người muốn làm gì là việc mọi người, dù bây giờ cô nói gì thì họ cũng không chơi lại với Như Huyền được.

    Hoàng Lân nhắn lần cuối:

    - Nhưng dù thế nào mong cậu hãy trả cho Như Huyền sự trong sạch này. Lỗi của tớ hãy để tớ gánh chịu.

    Minh Minh lòng đau như cắt, người từng bảo vệ cô giờ đây vì người khác mà chỉ trích cô.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
  4. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dù Minh Minh có giải thích thì mọi người vẫn nghĩ Minh Minh vì tình bạn mà bảo vệ nó, những người bạn vẫn đối xử với nó rất tệ, điều thời gian dài đi khiến mọi người cũng ngừng mấy trò đó lại.

    Hoàng Lân dùng tình yêu của mình bù đắp cho nó, biết ở xa không thể ở cạnh nó nên càng lúc càng yêu nó nhiều hơn, biết nó vì mình mà cố gắng nên cậu lúc nào cũng tự hào khoe với bạn mình về nó.

    - Vợ đợi chồng tí nha, đi có việc xí xong chồng nhắn lại.

    Bình thường không có khi nào là cậu ấy cắt ngang cuộc nói chuyện, vì biết mỗi lần để nhắn tin trên yahoo cho cậu nó phải ra quán net, nên hai người thường xuyên tranh thủ để nói chuyện nhiều hơn.

    - Mục đích ra net là nói chuyện với người yêu nên làm gì nó cũng chán, xong đành vào yahoo Hoàng Lân coi thử.

    Đây là lần đầu nó vào dù Hoàng Lân cho mật khẩu từ lâu.

    Đúng là chúng ta không nên lấy mật khẩu của nhau, vào yahoo Hoàng Lân, Như Huyền biết được người yêu mình chơi game, nó có chút tức giận, chơi game thì nói chơi game có cấm đâu mà nói dối, nó ghét nói dối lắm, liền thoát ra nhắn tin cho Hoàng Lân, trước khi nhắn cô đã nhắn cho Xoăn bạn của Hoàng Lân nhờ cậu đóng kịch với cô, cậu ấy thấy vui nên cũng ừ theo.

    - Chồng bận lắm hả, vậy vk out nha, chơi game với gái vui ha. - Như Huyền

    - Chi vậy vợ, vợ nói gì vậy?

    Hoàng Lân nhận tin nhắn thì giật mình, điềm này không lành rồi, đành bỏ trận game luôn.

    - Có gì đâu, em nghe Xoăn nói anh có bạn gái ngoài kia rồi đúng không?

    Như Huyền vẫn tiếp tục nhắn tin có ý chọc cậu

    - Bạn gái nào vk điên à, thằng nớ bị điên hay gì bịa chuyện vậy.

    Hoàng Lân tức giận nhắn cho Như Huyền xong thì lập tức nhắn cho Xoăn chửi một tăng.

    - Xin lỗi cậu nha, cậu ấy chửi cậu nhiều không.

    Nghe Xoăn nhắn, nó thấy hơi có lỗi.

    - Không có gì đâu cậu cứ xử lý cậu ấy một lúc đi cho vui, nhưng sau đó nhớ giải thích nha, tớ giả như chưa đọc thôi. - Xoăn

    - Cảm ơn cậu nhiều nha, hi hi. - Như Huyền

    - Vợ sao vậy, vợ không tin chồng sao?

    Hoàng Lân lo lắng khi thấy nó đọc tin nhắn mà mãi không trả lời.

    Nó cố tình chọc cậu nên out yahoo, trả máy đi về. Vì cũng muộn rồi nên nó trả máy định về nhà sẽ giải thích sau.

    - Vợ không tin thật sao?

    Hoàng Lân dùng yahoo nhắn qua sdt cô, ở thời điểm đó tin nhắn từ yahoo về sdt cực kì mắc, 5 nghìn một tin, bằng tiền ăn sáng của nó bây giờ.

    - Đừng nhắn lại mà tốn tiền, nghe ck nói, chồng không có ai ngoài vợ cả.

    Hoàng Lân vẫn rất lo lắng.

    - Vợ mới về nhà, vợ biết mà, vợ với Xoăn bày ra chọc đó, hi hi.

    Nó về nhà mượn điện thoại có thể vào yahoo của chị nó nhắn lại.

    - Bữa ni oai ha, dám cùng bạn chồng lừa chồng.

    Hoàng Lân không những không giận mà còn vui vì ít ra không bị Như Huyền hiểu lầm.

    - Ai mượn chơi game không nói thật còn nói dối. - Như Huyền trách móc.

    - Không có lần sau, hứa đó. - Hoàng Lân.

    Mối tình thanh xuân cứ thế mà bình yên từng ngày, cho đến một hôm khi Như Huyền gọi vào máy nhưng bên kia không phải là giọng của Hoàng Lân mà là mẹ của cậu.

    - Alo. Ai đó?

    Mẹ Hoàng Lân cất một giọng nói to đầy khó chịu.

    - Dạ, dạ cháu nhầm số.

    Nó sợ hãi nói nhầm số để cấp máy.

    - Cháu có phải bạn gái của con cô không?

    Mẹ Hoàng Lân tinh ý nhận ra không có cuộc gọi nhầm nào ở đây.

    - Nếu phải nghe cô nói, Hoàng Lân và cháu không thể nào đến với nhau cô không cho phép, nên để tránh ảnh hưởng học hành cháu và nó nên chia tay. Chắc cháu hiểu ý cô.

    Chưa kịp để nó trả lời thì mẹ của Hoàng Lân nói tiếp, rồi liền cúp máy.

    Nó nghe xong thì đứng hình và không biết nên làm gì, đột nhiên nước mắt cứ thế chảy trong bất lực.

    Sáng hôm sau nó đi học như mọi ngày, nhưng lúc về nó lại không về mà đi lui sau trường ngồi ở gốc cây, Mạnh thấy liền đi theo nó, tới cạnh bên ngồi.

    - Cậu có chuyện gì sao?

    Mạnh chủ động hỏi sau một lúc.

    - Mạnh à, tớ không sao.

    Hình như Như Huyền còn không nhận ra Mạnh ngồi cạnh mình khi nào.

    - Mạnh nè, cậu có biết nhà cậu ấy như thế nào không? - Như Huyền

    - Cậu ấy không nói gì về nhà cậu ấy cho cậu à. Nhà Hoàng Lân giàu lắm, con trai chủ tịch đó, mẹ Hoàng Lân còn là giám đốc một ngân hàng khác. - Mạnh nói.

    - Vậy sao, tớ không hề hỏi nên không biết, cảm ơn cậu nha.

    Ngồi một lúc thì cả hai cùng về, nó về nhà đôi cặp rồi lại nằm lên giường khóc, nó không biết phải làm sao, chia tay ư, có quá khó không khi cả hai đang còn rất nhiều tình cảm.

    Cuối cùng nó quyết định lập một kế hoạch để Hoàng Lân nghĩ nó không còn yêu cậu mà từ bỏ.

    Nó nhờ thêm một người giả làm ngườu yêu của nó, để cho người khác lan truyền nó tới cậu.

    Ở bên kia Hoàng Lân không nhận được tin nhắn của nó mấy ngày thì rất lo lắng.

    - Vợ sao không nhắn tin cho ck, hay vk bị thu điện thoại rồi.

    Tin nhắn gửi đi đã một tiếng đồng hồ nhưng chưa được hồi đáp.

    - Hoàng Lân tớ có chuyện muốn nói.

    Minh Minh nhắn tin

    - Cậu nói đi, có chuyện gì sao.

    Hoàng Lân trả lời trong sự khó hiểu, sao Minh Minh lại chủ động nhắn tin cho cậu.

    - Cậu và Như Huyền chia tay rồi sao? - Minh Minh

    - Ai nói với cậu là tụi tớ chia tay vậy?

    Câu hỏi khó hiểu này của Minh Minh khiến Hoàng Lân lo lắng về sự mất tích mấy hôm nay của Như Huyền.

    - Vậy tại sao Như Huyền lại công khai yêu người khác, chuyện này cả trường ai cũng biết. - Minh Minh

    - Cảm ơn cậu, tớ sẽ nói chuyện này với Như Huyền chắc có sự nhầm lẫn gì đó. - Hoàng Lân

    - Chừ vợ có thể nói cho chồng vì sao trường lại lan truyền tin vợ có người khác và vì sao lại không trả lời.

    Sau hàng trăm cuộc gọi Hoàng Lân tiếp tục nhắn tin.

    - Mình chia tay đi, tớ hết tình cảm với cậu rồi, tớ không muốn yêu xa với cậu nữa.

    Như Huyền cuối cùng nhắn

    - Tại sao lại vậy, cậu ta có gì hơn ck, có gì ck không bằng họ, nói cho ck biết đi, không phải sự thật đúng không.

    Hoàng Lân đọc xong không còn kiềm chế nổi mà cũng rơi lệ.

    - Cậu ấy làm tớ yêu, không có lý do gì cả, đừng nhắn tin cho em nữa.

    Như Huyền vừa đau lòng vừa nhắn tin.

    - Xin vợ gọi một cuộc thôi chúng ta nói chuyện được không, không có chuyện đó đúng không, ck không tin.

    Hoàng Lân vẫn chưa chấp nhận sự thật.

    Cách để Hoàng Lân tin là nó chặn tất cả những gì mà Hoàng Lân dùng liên lạc với nó.

    Không liên lạc được mãi cuối cùng Hoàng Lân cũng chấp nhận và tin là Như Huyền không còn yêu nữa và trở nên hận nó.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
  5. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau đó thì Hoàng Lân cũng đậu trường chuyên, Như Huyền thì đậu trường top 4. Sau chia tay lên lớp 10 nó cũng không còn hòa đồng như xưa, luôn im lặng và bị bạn bè bắt nạt, có hôm thì bị bôi phấn vành lên áo dài trắng, hôm thì bị lấy kim đâm vào người.. Vì bị bạn bè bắt nạt nên chị của nó tình cờ một lần đón nó đi học về thấy được, nên đã đánh tụi kia một trận. Nó vì vậy cũng bị tội đánh bạn, nhưng thầy cô điều biết nó khá hiền, học tốt nên cũng không gắt mà còn khiển trách các bạn học đã bắt nạt nó.

    - Em có muốn chuyển lớp không?

    Thầy Hiệu Trưởng gọi nó lại phòng và hỏi rất nhỏ nhẹ.

    - Dạ có ạ.

    Nó lễ phép trả lời.

    - Em muốn học lớp nào, có chơi với ai trong trường không?

    Thầy hỏi vì sợ qua lớp mới nó lại tiếp tục bị bạn bè bắt nạt.

    - Dạ không, nhưng thầy cho em qua 10/2 cũng được ạ.

    Nó không chơi với ai dù đã vào học bốn tháng rồi, nhưng nhớ ra hồi đi câu lạc bộ trường có quen hai bạn lớp 10/2 cũng dễ thương nên nó nghĩ qua đó sẽ có thể có bạn nói chuyện.

    - Vậy thầy cho em chuyển lớp, gắng học hành nhé.

    Thầy Hiệu Trưởng đồng ý, vì đến lớp cũng được chọn nên mọi người điều nghĩ nó có quen biết với thầy nữa.

    - Dạ em cảm ơn ạ, em chào thầy.

    Như Huyền lễ phép chào thầy rồi ra về.

    Qua lớp mới có hai bạn kia nên nó cũng dễ hòa đồng, đoạn này đang thi cử nên mọi người điều cặm cụi học, lúc kiểm tra nó nghĩ chỉ bài cho mấy bạn thì sẽ dễ làm quen hơn, nhưng không một ai tin nó vì nghĩ nó là đứa không học hành chỉ biết đánh nhau. Nó đành cặm cụi làm bài mình mà không hỏi gì nữa.

    Phát bài ra cả lớp hầu như ai cũng ngạc nhiên, bài của nó môn gì cũng nhất lớp chỉ có anh văn là thấp thôi.

    - Không ngờ học sinh giỏi lại đi đánh nhau đó.

    Cậu bạn bàn sau thấy vậy liền nói.

    - Hi hi cảm ơn, chuyện đánh nhau cũng không phải tớ muốn.

    Như Huyền trả lời lại.

    Dần dần nó thân với lớp, nó được ngồi gần một bạn tên là Uyên Bảo, sau này hai người thật sự rất thân nhau, Uyên Bảo là người có quen hệ rộng, quen rất nhiều bạn, Uyên Bảo chỉ Như Huyền chơi facebook, tên facebook Như Huyền dùng cũng là Uyên Bảo đặt cho nó.

    Rồi vô tình Uyên Bảo dẫn Như Huyền đi chơi với hội bạn thì gặp Bảo Lân.

    Một hôm chơi trò thử thách trên facebook, Bảo Lân chọn Như Huyền là người để chế độ hẹn hò, vì Bảo Lân học rất yếu còn khác trường nên bình thường hai người hay hẹn nhau ra chổ công viên để học, lâu dần thì chế độ hẹn hò facebook bị Bảo Lân biến thành sự thật, Như Huyền không biết phải từ chối như thế nào, vì tính cách của Bảo Lân cũng có nét giống Hoàng Lân nên Như Huyền chấp nhận tìm hiểu cùng cậu. Nhưng được gần ba tháng cả hai điều nhận ra mình còn nhớ người cũ nên đã chấm dứt tình cảm tại đó.

    Lên lớp 11 vào một dịp nó phát hiện tài khoản facebook mà trước kia cô tạo sau đó quên mật khẩu nên không dùng đã bị ai đó hack, còn thay đổi hình đại diện theo tên hiện tại của nó.

    Mình không biết người hack là ai, nhưng đừng nhắn tin xin card điện thoại nữa, mọi người biết facebook này là giả rồi.

    Thời đó xin card là chủ yếu, việc dùng số tài khoản ngân hàng chưa hề nhiều như bây giờ.

    - Được vài cái card làm chi căng.

    Bên kia thế mà trả lời nó thật

    Như Huyền kể cho Uyên Bảo nghe, Uyên Bảo quyết định vô nhắn tin với người kia, sau một thời gian Uyên Bảo nhắn và kể về người đó, nó thấy có điều gì đó không đúng, giọng điệu và cách nói chuyện thật sự giống một người, nó nhờ Uyên Bảo hỏi thử ngày sinh của cậu bạn đã hack facebook kia.

    Sau khi hỏi, thì hình như người kia biết nên không trả lời cụ thể ngày nào, chỉ nói cung hoàng đạo, so sánh cung thì cũng cùng cung với Hoàng Lân, còn giống việc anh trai Hoàng Lân đang học kinh tế ở chổ nó, điều tra vài lần thì thật sự chính xác đó là Hoàng Lân.

    - Xin lỗi vì tất cả.

    Như Huyền nhắn cho cậu vì muốn nói ra mọi thứ.

    - Chuyện chi, quên hết rồi, Minh Minh, Khánh Huyền với Tín khoẻ chứ.

    Cậu nói quên hết rồi nhưng lại nhắc đến những người này, tim của Như Huyền như thắt lại.

    - Họ vẫn khoẻ, cậu cũng khoẻ chứ?

    Như Huyền rất muốn giải thích nhưng lại không can đảm.

    - Khoẻ lắm, tớ out đây, đừng nhắn tin tớ không dùng facebook này, tạm biệt.

    Hoàng Lân nói xong thì out.

    Vì sao nói quên rồi lại hack facebook làm gì, nói với Uyên Bảo là chia tay mình xong quen hai ba người khác rồi, vậy tại sao lại làm vậy. Những câu hỏi cứ chạy đi chạy lại quanh đầu Như Huyền, nhưng nó là người làm tổn thương cậu, tư cách gì mà tra hỏi. Nó lại một lần khóc nữa sau hơn hai năm, tưởng như đã quên được cậu.
     
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
  6. Duyên Huyền

    Bài viết:
    16
    Chương 15: Kết thúc

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ba năm cấp ba, vài lần nó vô tình thấy đội diện trường học là Mạnh, Mạnh thường xuyên qua trường nhìn nó, nhưng tình cảm này nó không thể đối lại liền vờ như không thấy. Mạnh cũng biết rõ nên cũng chỉ ôm tình cảm đơn phương này.

    Vào năm nhất đại học, năm nào Như Huyền cũng chúc sinh nhật Hoàng Lân bằng một stt ẩn ý trên facebook, cứ nghĩ facebook này Hoàng Lân không dùng, năm nay nó quyết định sẽ nhắn vào tin nhắn mess, sau đó đột nhiên cô nhận được thông báo tin nhắn.

    - Vẫn còn nhớ sao?

    Hoàng Lân trả lời.

    - Một chút, cậu vẫn còn dùng facebook này sao?

    Như Huyền nhắn lại trong sự ngạc nhiên không biết nên làm gì

    - Ời tớ dùng luôn cái này. - Hoàng Lân.

    - Xin lỗi.

    Như Huyền vẫn vậy, vẫn cứ xin lỗi nhưng không hề có chút can đảm nào để giải thích, nó biết dù thế nào cả hai cũng không thể quay lại nữa rồi.

    - Quên hết rồi, cậu cũng quên đi. Mọi người ngoài đó vẫn khoẻ chứ?

    Hoàng Lân không nghĩ là nó vẫn còn mang trong lòng chuyện quá khứ nhiều như vậy.

    - Ời vẫn khoẻ á, cậu ổn chứ. - Như Huyền.

    - Tất nhiên là khoẻ rồi, thôi ngủ đi. - Hoàng Lân.

    Sau đó nó phát hiện Hoàng Lân đã chặn facebook nó luôn, có lẽ đây là sự dịu dàng nhất mà cậu giành cho nó, nó không trách cậu, nhưng bao nhiêu nhớ mong lại lần nữa ùa về, nó gần như sắp khóc đến nơi rồi, nó không chịu nổi nữa liền khóc một trận, tự hứa với bản thân sẽ quên thôi, 5 năm rồi, sẽ ổn thôi.

    - Lâu ngày nha, khoẻ không Huyền?

    Sau đó nữa năm Mạnh liên lạc với cô lại qua zalo, Mạnh đậu vào trường công an.

    - Vẫn khoẻ nè, nay tự dưng rồng tìm đến tôm vậy?

    Như Huyền chọc ghẹo lại.

    - Nhớ cậu nên tìm đó, còn nhớ Hoàng Lân không?

    Mạnh không biết vô tình hay cố ý lại nhắc đến Hoàng Lân.

    - Cậu ấy luôn đặc biệt, nhưng cũng không còn nhớ mong gì nữa, thôi đừng nhắc cậu ấy nữa, cậu sao rồi?

    Như Huyền muốn bỏ qua câu chuyện về Hoàng Lân.

    - Mình đậu công an hiện đang học nè, cậu sắp trở thành giáo viên rồi nhỉ.

    Mạnh hỏi lại cho có chuyện nói đó mà.

    - Ời sắp thành cô giáo rồi, cũng không biết có làm tốt được không, cậu chắc có người yêu rồi nhỉ, mọi thứ tốt chứ. - Như Huyền

    - Cũng có nhưng chia tay cách đây một năm rồi, tớ vẫn nhớ cô gái năm xưa mình yêu.

    Mạnh muốn thử một lần tỏ tình nên rào trước xem sao.

    - Tớ cũng có người yêu rồi tin không.

    Như Huyền biết Mạnh vẫn thích mình nên cố tình nói vậy. Còn lấy hình chụp với cậu bạn đại học ra để đánh lừa, áo lớp nó không in gì nên chụp hai nói là áo đôi lừa Mạnh thôi.

    - Cậu lúc nào cũng vậy.

    Mạnh biết rõ nó không có người yêu, nhưng vì biết tính nó nên từ bỏ luôn việc tỏ tình.

    Hai tuần sau, Như Huyền lên xe thì nhắn cho Mạnh thời gian đến để đón, hai người gặp nhau, vẫn vậy, nó luôn bị cậu chọc, vào đến bàn thì có thêm ba người bạn của Mạnh nữa, nhưng không có Hoàng Lân, những người này điều biết Hoàng Lân, nên khu nói cô là người yêu cũ thì mọi người điều tiếp đón như bạn. Uống có vẽ hơi nhiều nên nó ngủ khi nào không hay, Mạnh phải dìu mãi mới lên được xe, rồi vô thức nó cứ nói:

    - Gọi Hoàng Lân ra gặp tớ một chút thôi được không, xin cậu.

    - Không được, tớ có hỏi rồi nhưng cậu ấy nói chuyện lâu rồi, không muốn gặp, cậu đừng làm khó tớ và chính mình nữa.

    Mạnh biết lòng nó mãi mãi vẫn chỉ có Hoàng Lân.

    Dẫn nó đi thuê phòng, dặn chị chủ chăm nó giúp, đưa lên phòng dặn nó nhớ ra khóa cửa rồi hãy ngủ thì Mạnh rời đi, nó ngủ một giấc thì tỉnh say, nhớ lại nhục quá nên nhắn cảm ơn với xin lỗi Mạnh. Ai ngờ đâu do nhắn tin nữa đêm nên người yêu Mạnh giận xong block luôn nó.

    Sáng dậy thì nó tự mình trả phòng rồi bắt xe đến nhà chị gái quen ở đại học để ở lại.

    Tình cờ nó quen được chị bé bán bánh kem ở trên này nên nhờ ship tặng Hoàng Lân cái bánh kem vào sinh nhật, cũng coi như kết thúc 10 năm, nhưng nào ngờ đâu chị bé bán bánh nghe xong chuyện lại không can tâm giúp nó, chở nó tới công ty gọi Hoàng Lân ra gặp mặt.

    Hoàng Lân có vẽ rất giận khi gặp nó, cậu chở nó ra cà phê uống nước, hỏi nó muốn nói gì thì nói, nó gần như chết lặng khi gặp người mình thương nhớ suốt thời gian qua.

    - Dịch bệnh cậu đi vậy ổn chứ, công việc không làm hay sao ra đây? - Hoàng Lân

    - Tớ đi dạy, hiện hè nên cũng nghỉ phép được, tớ ra đây đi tập huấn.

    Như Huyền run rẩy, cứ nghĩ gặp sẽ giải thích nhưng gần như không mở miệng được.

    - Đang dạy cấp 1 à? - Hoàng Lân hỏi.

    - Tớ dạy cấp 2 cấp 3.

    Như Huyền chỉ biết trả lời.

    - Ra mấy hôm rồi, mấy nay ở đâu? - Hoàng Lân

    - Dưới kia thì tớ ở nhà nghỉ, lên đây thì tớ ở với chị, chiều nay về lại rồi. - Như Huyền.

    - Mười năm rồi nhỉ, cậu còn nhớ làm gì? Chả lẽ lại không yêu ai?

    Hoàng Lân gần như không tin cô còn nhớ.

    - Cảm ơn về bánh kem, lúc nhận bánh thật sự cũng rất xúc động, nhưng quên được rồi đó. Tớ có ngừoi yêu mới rồi, cậu cũng nên có đi.

    Hoàng Lân nói tiếp.

    Nó im lặng không nói gì hai người cứ thế im lặng cho đến khi chị đến đón.

    - Em giải thích chưa, thôi đừng nhớ nữa, về được rồi.

    Đi trên xe chị bán bánh hỏi nó.

    - Dạ chưa, nhưng không cần nữa, em quên được rồi, cảm ơn chị rất nhiều.

    - Sau này ra thì ghé chị chơi nhé, nhà chị có chị với hai đứa nhỏ, anh chồng đi Lào làm không về.

    Không hiểu sao mà chị lần đầu gặp đã rất quý nó.

    - Dạ nhất định ra em sẽ ghé chị, em cảm ơn chị rất nhiều, chị dừng lại đây em đợi xe, chị về trông hai đứa nhỏ cả đi lâu mấy đứa tìm ạ.

    Nó cũng thấy rất biết ơn về tình cảm này của chị.

    Nó ngồi nơi quán nước đợi xe, vì nước mắt lại lần nữa chảy ra, không muốn ai thấy nên nó liền ra kia đứng. Đợi mãi mà xe vẫn chưa tới nó khóc như một đứa trẻ, cứ khóc mãi rồi vẫn không nỡ rời đi, nhưng hôm nay nó cho phép mình khóc hết nước mắt, hết sự nhớ mong này, hứa với bản thân khép lại tình cảm này.

    Hết
     
    Mèo A Mao Huỳnh Mai thích bài này.
    Last edited by a moderator: 19 Tháng năm 2023
Trạng thái chủ đề:
Đã bị khóa
Trả lời qua Facebook
Đang tải...