

CẢM XÚC CỦA "CON NHÀ NGƯỜI TA" NHƯ THẾ NÀO?
Chắc hắn cụm từ "con nhà người ta" chẳng xa lạ gì đối với chúng ta. Ba mẹ luôn mang chúng ta đi so sánh với người khác bằng những câu cửa miệng quen thuộc: "Mày nhìn con nhà người ta xem, vừa học giỏi, thông minh lại giúp bố mẹ làm việc nhà. Còn mày thì.."
Nghe xong câu nói ấy chắc hẳn bạn sẽ cảm thấy bực tức, khó chịu. Thầm nguyền rủa và có khi sẽ ghét người kia vô cùng. Nhưng có ai biết được cảm xúc bên trong của họ như thế nào đâu? Bản thân tôi cũng là một người trong mắt người khác được coi là "con nhà người ta", vậy hôm nay tôi sẽ tâm sự với các bạn về cảm giác của mình.
Được người khác khen quả thật rất vui sướng, còn bị chê thì ai chả thấy chán nản. Đối với nhiều gia đình, việc mang con cái ra so sánh là điều hết sức bình thường. Bố mẹ nào mà chả muốn con mình tốt hơn. Nhưng sao không chọn cách động viên con cố gắng lên mà lại chọn cách chê bai, so sánh. Và họ đâu biết rằng việc họ đang làm vô tình phá võ tình bạn của con mình.
Hồi nhỏ, ngày nào tôi cũng ra quét sân. Mỗi khi thấy tôi, hàng xóm đều khen tôi ngoan, chăm chỉ, biết giúp đỡ bố mẹ. Họ còn hướng dẫn con mình làm như tôi. Nhưng ở một ngôi nhà đầu ngõ lại thì lại khác. Nó chỉ vang ra những từ ngữ so sánh: "Mày nhìn nó đi, nó chăm chỉ còn mày thì suốt ngày chơi", "Đấy, mày còn chẳng bằng một nửa của nó".. Tôi ngoảnh lại, ở đó có một đứa trẻ bằng tuổi tôi, thay vì nhìn tôi bằng đôi mắt ngưỡng mộ như người khác, nó lại nhìn tôi với vẻ tức tối, căm thù. Tôi làm xong và đi vào nhà. Đối với tôi đó chỉ là những kí ức thoáng vụt qua, không quan trọng. Nhưng với đứa trẻ kia thì nó vẫn như cái gai nhọn trong lòng. Dù tôi không làm gì nhưng nó vẫn ghét cay ghét đắng tôi, thậm chí còn nói xấu tôi. Lúc này, tôi mới hiểu rằng, cho dù chỉ là những lời nói bình thường nhưng lại hình thành nên sự căm thù, mâu thuẫn trong đứa trẻ này. Và hơn hết đó là lòng đố kị.
Lớn lên, điểm số là quan trọng hơn bao giờ hết. Tôi vẫn luôn cố gắng học hành để giành được điểm cao. Hôm đó, ngay sau khi trả bài kiểm tra, bạn tôi đã nói: "Nếu biết hôm nay trả bài, mẹ tớ sẽ hỏi điểm của cậu đầu tiên xong lại nói tớ không bằng một phần của cậu. Cậu có bí quyết học gì không, chỉ tớ với?"
Bí quyết? Tôi chẳng có phương thức nào cả, chỉ cố gắng hết sức mà thôi. Có lẽ chẳng ai biết được áp lực của "con nhà người ta" như thế nào? Tôi luôn phải phấn đấu hết sức để giữ hình tượng của mình. Vì tôi biết, một khi sơ suất, tôi sẽ trở thành tâm điểm bàn tán của bàn dân thiên hạ. Lúc đó sẽ có những câu nói như này: "Mày không cố gắng học vào, rồi lại như bạn A, mới đầu thì giỏi lắm, lười ra một cái là ăn chứng ngỗng luôn", "Cứ tưởng con nhà người ta như thế nào. Ai dè..".. Và nếu tôi vẫn tiếp tục giữ ngôi "con nhà người ta" trong truyền thuyết thì tôi sẽ càng mất đi nhiều bạn bè vì lòng đố kị.
Đây chỉ là những suy nghĩ của tôi nhưng phần nào có thể chia sẽ được cảm xúc của các bạn. Không chỉ riêng tôi mà rất nhiều người khác đang trong hoàn cảnh không thể nói ra được. Dưới tầm nhìn của phụ huynh là những tấm gương mẫu mực nhưung dưới con mắt của người đố kị thì đó lại là những kẻ đáng ghét.
Vậy tại sao bạn không cố gắng lên để không bị so sánh nữa? Tại sao các bậc phụ huynh không động viên con mình nhiều hơn là quát mắng? Và tại sao lại không ai hiểu được tâm trạng của "con nhà người ta"?
Last edited by a moderator: