Tâm tư tuổi 18 Nếu cho tôi cơ hội quay về năm 18 có lẽ tôi vẫn Muốn gặp và lại yêu người con trai ấy. Cảm xúc rung động với một người - cái cảm xúc đầu đời ấy, tôi chẳng thể quên được. Tình cờ gặp nhau rồi tình cờ rung động với nhau. Cả tôi và cậu ấy đều không nghĩ chúng tôi sẽ quen nhau cũng không nghĩ chúng tôi sẽ yêu nhau như vậy. Đúng là mối tình đầu - mối tình ghi đậm dấu ấn trong tôi. Một mối tình thuở học sinh còn non nớt ngây thơ. Cũng vì sự ngây ngô tuổi 18 mà cuộc tình ấy lại khá chóng vánh. Chúng tôi yêu nhau một cách trong sáng nhất thật tâm nhất, nhưng nếu chỉ bình yên như vậy chắc giờ mỗi khi nhớ đến tôi lại chẳng đau lòng như vậy. Ngày hôm ấy, đến giờ vẫn ám ảnh tôi, là ngày sinh nhật của tôi cũng là ngày tôi mất người con trai ấy. Nếu không vì tôi thì chắc người ấy đã không ra đi mãi mãi. Mỗi khi nhớ lại nước mắt tôi lại vô thức rơi, đáng lẽ đó sẽ là ngày sinh nhật hạnh phúc nhất với tôi. Nhưng chính mắt tôi lại chứng kiến vụ tai nạn ấy, chứng kiến người tôi yêu chết ngay trước mắt mình. Đến giờ khung cảnh ấy vẫn luôn ám ảnh tôi, sự ra đi của người ấy chính là cú sốc đầu đời của tôi. Ngày cậu ấy mất, trước mắt tôi bỗng nhiên tối đen. Tôi nhớ cậu ấy, nhớ nụ cười nhớ khuôn mặt ấy, nhớ mỗi khi cậu chọc cho tôi giận rồi đi sau an ủi xin lỗi tôi. Cậu ấy từng hứa sẽ cùng tôi đón sinh nhật của nhiều năm nữa, sẽ đi cùng tôi trên bước đường trưởng thành. Vậy mà câu ấy thất hứa, bỏ lại tôi cùng vô vàng kí ức ngày chúng tôi yêu. Tôi luôn tự trách nếu không gặp tôi không yêu tôi không vì chuẩn bị bất ngờ trong ngày sinh nhật cho tôi thì vó lẽ cậu ấy vẫn sống, vẫn vui vẻ ở một nơi nào đó phải không? Tôi luôn không thoát ra được hồi ức ấy không nỡ buông tay chàng trai năm ấy càng không nỡ chấp nhận người ấy đã ra đi. Tôi sợ một ngày tôi sẽ quên cậu ấy, sợ mình sẽ bỏ rơi kí ức ấy. Đúng là mối tình đầu ít khi được trọn vẹn. Đó không phải mối tình dài nhất, bền chặt nhất nhưng lại là mối tình tôi không quên được. Hình bóng ấy nụ cười ấy, tôi luôn cảm thấy cậu ấy vẫn bên tôi, Cậu ấy vẫn luôn quan tâm chăm sóc tôi, vẫn sẽ ôm tôi mỗi khi tôi buồn. Nhưng rồi sau khi tỉnh lại sau khi bước ra khỏi hồi ức đó, tôi thấy bất lực, tôi rất nhớ ng con trai ấy.. Dù sau này tôi đã gặp được người quan tâm tôi, yêu tôi như chàng trai năm ấy. Nhưng cũng không thể thay thế ng ấy trong lòng tôi. Đã rất nhiều lần tôi ngộ nhận rằng người yêu hiện tại chính là người con trai ấy. Tôi như níu kéo lại chút niềm tin chút hi vọng nhỏ nhoi rằng tại nạn năm ấy chỉ là giấc mơ, rằng cậu ấy vẫn bên tôi vẫn giữ đúng lời hứa sẽ cùng tôi trưởng thành.. Trong tâm tôi cậu ấy còn hơn người thân, thứ tình cảm ấy tôi không buông được. Kí ức về chàng trai ấy sẽ tồn tại mãi trong tôi, cuộc tình đó sẽ vẫn ở im trong tâm trí. Tạm biệt chàng trai tôi yêu năm 18 tuổi- mãi yêu chàng trai thanh xuân của tôi