Ngôn Tình [Dịch] Chồng Thật Thiên Kim Là Đại Lão Toàn Cấp - Lâm Miên Miên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hương Hoàng93, 14 Tháng mười hai 2020.

  1. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 74:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  2. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 75:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 76:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 77:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng mười 2021
  5. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 78:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 79:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 80:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 25 Tháng mười 2021
  8. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 81-1:

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Quý Minh Sùng không nghĩ tới, đi luyện tập trong lời Nguyễn Tố, không phải là đi khiêu vũ, cũng không phải yoga, mà là quyền anh.

    Anh ngồi trong phòng làm việc, nhéo nhéo mũi, mỗi khi anh cho là mình đã rất hiểu cô, đều sẽ bị vả mặt. Anh cách rất hiểu cô, còn rất rất xa. Ngày ấy, trên tòa cao ốc chỉ thấy được biển hiệu của câu lạc bộ khiêu vũ và yoga, anh liền cho rằng, cô hẳn là chọn một cái trong đó làm hứng thú yêu thích, bất quá nghĩ kỹ lại, cho dù lúc ấy trên biển quảng cáo có cả quyền anh, e là anh cũng vô thức đem bộ môn này loại trừ ra.

    Bởi vì Nguyễn Tố nhìn có vẻ không hề giống người biết đánh quyền anh.

    Quý Minh Sùng không khỏi tự xét lại: Hiểu biết của anh đối với cô vẫn là quá hạn hẹp rồi.

    Mùa hè trời tối rất muộn, bảy giờ tối, bầu trời vẫn chưa hoàn toàn tối hẳn. Sau khi ăn cơm tối xong, Nguyễn Tố ngồi trên xe lăn, theo Quý Minh Sùng cùng đưa Đậu Tương đến bể bơi tiểu khu, mẹ Quý thì ở nhà thu quần áo gấp quần áo.

    Quý Minh Sùng đẩy Nguyễn Tố, Đậu Tương ở phía trước nhảy chân sáo, nó một khắc cũng không dịu được tính tình. Nghĩ đến đi bơi, khuôn mặt nhỏ vốn đã bị phơi đen, càng là đen đến chuyển sang đỏ.

    Quần áo mặc mùa hè cũng là áo ngắn tay, Nguyễn Tố ở nhà tĩnh dưỡng để cho tiện cũng không mặc váy, chỉ mặc quần áo ở nhà đơn giản. Mùa hè quá nóng, cô đem tóc dài cột thành đuôi ngựa, thoạt nhìn tựa như cô sinh viên đại học chưa tốt nghiệp.

    Theo lẽ đương nhiên, Quý Minh Sùng cũng liền thấy chiếc vòng tay màu hồng trên cổ tay trắng trẻo ơt hơn nhỏ của cô.

    Nếu như anh nhớ không lầm, đây là cái vòng tay hôm qua mẹ anh lấy đi, sao lại đến trên tay Nguyễn Tố rồi.

    Lại nghĩ đến mẹ anh bây giờ thiên vị Nguyễn Tố như vậy, anh cũng có thể hiểu được.

    Nguyễn Tố thấy Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm tay mình, cô đưa tay lên lắc lắc: "Đẹp phải không, đây là mẹ tặng cho em."

    Cô trong chốc lát không sửa miệng được, vẫn xưng hô với mẹ Quý là mẹ.

    Quý Minh Sùng ừ một tiếng, không nói đây là mẹ anh cầm đi từ chỗ anh: "Rất hợp với em."

    Làn da cô vốn rất trắng, màu hồng này mang trên tay cô, đích thực là rất đẹp mắt.

    Đậu Tương đã sớm thay sang quần bơi, mang lên kính lặn cùng mũ bơi, chạy cực nhanh vào trong bể bơi. Trẻ nhỏ đều thích nghịch nước, vùng nước nông này trên cơ bản những đứa trẻ trạc tuổi Đậu Tương đều nghịch ở đây.

    Quý Minh Sùng vừa nhìn Đậu Tương vừa hỏi cô: "Huấn luyện viên kia, dạy em cái gì?"

    Nguyễn Tố đang xịt chống muỗi ở cổ chân, ngồi thẳng người lên, trả lời: "Quyền anh."

    Ngữ khí của cô nhẹ nhàng bình bình.

    Quý Minh Sùng cũng thuận theo động tác của cô nhìn chằm chú mắt cá chân cô, anh cảm giác một bàn tay anh liền có thể nắm gọn cổ chân cô: "Rất tốt."

    Nguyễn Tố nghe vậy liền phì cười.

    Rốt cuộc vì cái gì mà cười, cô cũng không biết, bất quá gần đây số lần cô nhìn Quý Minh Sùng mỉm cười chính xác là thường xuyên hơn.

    Cô muốn khắc chế ý cười, khoé môi thu liễm giương lên.

    -

    Nguyễn Tố chỉ bị gãy xương nhẹ, ở trong nhà nghỉ ngơi mười ngày sau lại tới bệnh viện kiểm tra, sau khi xác định không có vấn đề gì cô liền hủy nghỉ phép với cấp trên, chuẩn bị đi làm lại.

    Mỗi mùa tốt nghiệp, đều là mùa thịnh vượng của trung tâm kiểm tra sức khoẻ.

    Lúc cô đi làm, Củng Dương đã nghỉ việc, từ đó về sau, cô cũng không nhận được tin nhắn chúc ngủ ngon, ngày mới tốt lành từ Củng Dương nữa.

    Hôm nay, dì quét dọn của trung tâm kiểm tra sức khoẻ nhặt được một con cún con trong bụi cỏ. Cún con nhìn còn rất nhỏ, ánh mắt ướt sũng, tiếng kêu cũng không lớn, hết sức đáng thương. Dì quét dọn tìm cái hộp giấy nhỏ, lại tìm quần áo cũ lót lên, cún con ngoan ngoãn nằm sấp trong đó, nhìn không có tinh thần gì cả. Tất cả mọi người đều rất thích nó, vây quanh thùng giấy xem nó. Nữ đồng nghiệp lấy điện thoại di động ra chụp mấy tấm hình, chỉ là đầu năm nay, thích thì thích thật, nhưng nếu nói nuôi dưỡng, liền không ai nguyện ý đưa tay đáp ứng.

    Dì quét dọn mỗi ngày đều rất bận, căn bản không có thời gian chăm sóc cún con.

    Những đồng nghiệp nữ khác hoặc là trong nhà đã có thú cưng, hoặc là không có cách nào nuôi dưỡng.

    "Để tôi đi."

    Cuối cùng vẫn là Nguyễn Tố lấy dũng khí, thu dưỡng chú cún con này. Từ nhỏ đến lớn, cô đều không nuôi thú cưng, chỉ nhớ mang máng, trước kia nhà hàng xóm của mẹ nuôi có nuôi một con chó. Con chó kia rất thích cô, mỗi lần cô tan học về, nó liền từ xa xông đến nghênh đón cô. Về sau, mẹ nuôi qua đời, con chó đó một ngày kia cũng không thấy nữa, nghe hàng xóm nói, người buôn chó đã đánh thuốc nó bắt đi rồi.

    Nguyễn Tố càng nhìn chú cún con này càng thích.

    Cún con nằm ngủ thiếp đi trong thùng giấy, Mã Văn cũng nói đùa, Nguyễn Tố đích thật là cần nuôi một con để trông nhà hộ.

    Lúc tan ca, bên ngoài trời mưa to, Nguyễn Tố cẩn thận ôm cái thùng giấy kia xuống lầu. Vừa đi ra ngoài trung tâm kiểm tra sức khoẻ, liền thấy Quý Minh Sùng dưới tán cây.

    Anh đặc biệt thu hút sự chú ý của người khác.

    Lần này cũng không phải bởi vì khí chất hay tướng mạo của anh, dù sao cách màn mưa, rất khó nhìn rõ ràng ngũ quan người khác.

    Anh thấy cô xuống tới, cũng đi về phía cô.

    Anh mặc áo trắng quần đen đơn giản, khuôn mặt sáng sủa, từ trong màn mưa đi tới phía cô.

    Chờ anh đi đến trước mặt cô, cô nhìn ô của anh hỏi: "Ô của anh làm sao thế.."

    "Lớn sao?" Quý Minh Sùng bật cười: "Mùa hè mưa vừa nhanh lại lớn, bình thường cảm giác ô không che hết hai người, anh liền mua một cái ô lớn."

    Nếu như bọn họ là người yêu, anh ôm cô, cô dựa vào anh, ô che mưa bình thường cũng đủ rồi.

    Nhưng mấu chốt là..

    Bọn họ không phải a.

    May mà ô che mưa của Quý Minh Sùng đủ lớn, ba người che cùng ô cũng sẽ không bị mưa rơi ướt.

    Cún con bên trong thùng giấy còn đang nằm sấp ngủ, Quý Minh Sùng một tay giơ cán dù, nhìn thoáng qua, ngạc nhiên hỏi: "Đây là?"

    Nguyễn Tố ôm chặt thùng giấy, không muốn bước đi quá lớn sợ đánh thức cún con, âm thanh nói chuyện cũng không tự giác nhẹ đi rất nhiều: "Dì quét dọn nhặt được trong bụi cỏ."

    "Em muốn nuôi sao?" Quý Minh Sùng hỏi.

    "Vâng, đi bệnh viện thú cưng trước kiểm tra xem nó có bị bệnh gì hay không."

    Nguyễn Tố thích mèo cũng thích chó, trước kia ở một mình, cũng không phải không nghĩ tới nuôi thú cưng để bầu bạn với mình, nhưng vẫn không hạ nổi quyết tâm. Cô cảm thấy nuôi thú cưng là một chuyện vô cùng nghiêm túc, một khi đã nuôi, khẳng định là không thể vứt bỏ, cũng khẳng định là phải chịu trách nhiệm cuộc đời nó. Không nghĩ tới vẫn luôn không hạ nổi quyết tâm, chờ nó thật sự đến trước mặt cô, cô vẫn làm ra quyết định như vậy.

    Trên đường đi, Nguyễn Tố đều ngó chừng cún con ngủ bên trong thùng giấy.

    Thần sắc vô cùng ôn nhu.

    Quý Minh Sùng phải thừa nhận, anh có chút ghen, anh không nghĩ tới có một ngày đối tượng hâm mộ của anh sẽ là một chú chó nhỏ.

    Đương nhiên, càng ghen hơn chính là, chờ anh cùng Nguyễn Tố đi vào bệnh viện thú cưng, lại phát hiện bác sĩ thú y là nam. Bác sĩ thú y đang nói một số vấn đề cần chú ý khi nuôi dưỡng thú cưng, Nguyễn Tố dùng ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm bác sĩ thú y. Mãi cho đến lúc này, anh cũng phát giác được nguy cơ sắp xảy ra, cho đến khi Nguyễn Tố để cún con lại bệnh viện thú cưng quan sát, trước khi đi còn thêm WeChat của bác sĩ thú y. Lúc anh đi ra khỏi bệnh viện thú cưng, cửa tự động phát ra tiếng "Đinh", dây cung trong đại não anh cũng căng cứng.

    Quay đầu nhìn thoáng qua, bác sĩ thú y kia còn đang nhìn bóng lưng Nguyễn Tố, lập tức, còi báo động trong Quý Minh Sùng liền đại phát.

    Trước khi thích Nguyễn Tố, Quý Minh Sùng cho tới bây giờ cũng sẽ không sinh ra địch ý không thể giải thích với người lạ, nhưng bây giờ không như vậy, anh gặp ai, đều cảm thấy người kia không có ý tốt với Nguyễn Tố.

    Nhất là sau khi lên xe, Nguyễn Tố một bên cúi đầu trả lời Wechat một bên nói với anh: "Bác sĩ Chu kia rất chuyên nghiệp."

    Hàm dưới Quý Minh Sùng kéo căng, ừ một tiếng.

    Quý Minh Sùng không biết mình đang ghen.

    Về sau Thịnh Viễn nghe anh nói chuyện này, anh khuấy đều chén cà phê, bình tĩnh hạ kết luận: "Cậu đang ghen. Bất quá tôi nói trước với cậu, về sau cậu sẽ luôn ghen như vậy."

    Quý Minh Sùng liếc nhìn anh, ánh mắt không rõ ý vị.

    Thịnh Viễn nói: "Kỳ thật chính là tạo hóa trêu ngươi, ngay chính tôi.."

    Quý Minh Sùng: "?"

    Thịnh Viễn vội vàng khoát tay áo, giải thích nói: "Tôi không có ý tứ kia."

    "Vậy cậu có ý gì?" Quý Minh Sùng nhìn chằm chằm anh: "Nói rõ hơn một chút."

    "Được thôi." Thịnh Viễn dựng thẳng bả vai, thở dài một hơi: "Tôi thú nhận, kỳ thật trước đó tôi cảm thấy tôi và Nguyễn Tố rất hợp ý. Cậu đừng trừng tôi, tôi chỉ đang trình bày sự thật. Thứ nhất, tôi và cô ấy có cùng sở thích, có thể nói chuyện với nhau. Thứ hai.. cậu nhìn tôi như vậy, tôi liền không nói nữa."

    "Nói."

    "Được, thứ hai, tôi cảm thấy Nguyễn Tố thật sự không giống với các cô gái khác. Có một lần, cô ấy hẳn là đi làm phù dâu, tôi vừa vặn đi làm về, không phải cậu gọi điện thoại cho tôi sao, để tôi thuận đường đưa cô ấy về, kết quả," Thịnh Viễn uống một ngụm cà phê: "Khi tôi đến, cô ấy đang cãi cọ với người ta. Ban đầu tôi còn không tin, cảm thấy cô ấy không giống kiểu người sẽ cùng người khác cãi cọ lôi kéo, nhưng sau khi nghe xong, thật đúng là như vậy. Người nam bắt lấy người nữ kia không buông, nói kia là bạn gái anh ta, còn người nữ lại nói không phải. Loại chuyện này rất nhiều người đều sẽ không quản, Nguyễn Tố đi ngang qua, bị bọn họ va vào, điện thoại rơi vỡ nát. Cô ấy lôi kéo người nam kia không buông, nhất định bắt người ta phải bồi thường."

    Quý Minh Sùng chăm chú nhìn Thịnh Viễn, trên mặt đầu tiên là nghi hoặc, sau lại là kinh ngạc cùng hiểu rõ.

    "Cậu cũng đoán được mà, cô ấy là sợ cô gái kia gặp nguy hiểm nên mới làm như vậy." Thịnh Viễn nói: "Khi đó tôi quả là lau mắt mà nhìn cô ấy, cảm thấy cô ấy là cô gái rất dũng cảm."

    "Cho nên?" Quý Minh Sùng hoài nghi nhìn Thịnh Viễn.

    Thịnh Viễn bất đắc dĩ: "Nhưng lúc đó, cô ấy là.."

    Quý Minh Sùng quả quyết nói: "Đừng đề cập cái từ kia."

    "Được." Thịnh Viễn đưa tay ra hiệu OK: "Tôi không đề cập tới, dù sao, tôi đối với Nguyễn Tố không phải như cậu nghĩ. Nhưng tôi nói với cậu chuyện này chính là muốn nói cho cậu, lão Quý, cậu như thế này là không được. Người như Nguyễn Tố, sẽ có rất nhiều người thích, cậu mỗi ngày đều ghen, sớm muộn có một ngày khiến chính mình chết trong hũ dấm. Cậu phải làm quen với loại chuyện này."

    Quý Minh Sùng cảm thấy Thịnh Viễn nói rất đúng.

    Thế là buổi tối gửi tin nhắn cho Nguyễn Tố: 【Em đôi lúc đi làm bận bịu, không chăm sóc cún con được, mẹ anh còn có thể qua giúp một chút, nhưng bà không biết dùng Wechat. Hay là thế này, em lập ra một cái group chat, kéo anh và vị bác sĩ thú y kia vào, như vậy giao tiếp sẽ càng thuận tiện hơn, đúng không? 】

    Nguyễn Tố: 【Không phải rất phiền phức sao? 】

    Quý Minh Sùng: 【Đương nhiên không rồi. 】

    Nguyễn Tố: 【 Vậy được rồi. 】

    Nguyễn Tố lập một cái group chat, kéo bác sĩ thú y Chu tiên sinh và Quý Minh Sùng vào.

    Quý Minh Sùng ở trong nhóm gửi tin nhắn đầu tiên: 【Bác sĩ Chu, chào anh, về sau cún con có vấn đề gì, anh cũng có thể nói với tôi. 】

    Sau khi gửi xong tin nhắn này, Quý Minh Sùng lập tức thần thanh khí sảng, một mặt vui vẻ thỏa mãn trở về phòng.

    Nguyễn Tố nhìn thao tác này của anh, cô đang chăm sóc đám sen đá bày trên ban công, cô khóa màn hình điện thoại, tự nhủ: "Mã Văn nói đúng, mình hình như.. thật sự có chút tiêu chuẩn kép."

    -

    Sự thật chứng minh, trực giác của đàn ông có đôi còn chuẩn hơn cả phụ nữ.

    Bác sĩ thú y ở bệnh viện thú cưng ngay từ lần đầu nhìn thấy Nguyễn Tố đã rất có thiện cảm với cô. Thêm Wechat ngoại trừ trò chuyện về vấn đề của cún con, cũng là hi vọng có thể cho mình thêm một cơ hội phát triển tình cảm. Anh ta còn chưa kịp gửi tin nhắn cho Nguyễn Tố, đã thấy Nguyễn Tố lập group chat.. Lúc này anh ta mới nhớ tới khi đó theo bên người cô còn có một người đàn ông. Anh ta không khỏi thở dài, hình như mỗi một người nhìn không tệ lắm đều có hộ hoa sứ giả. Anh ta để điện thoại di động xuống, đi quan sát tình hình chú cún con Nguyễn Tố đưa tới kia.

    Về phần chút tâm tư kia, cũng coi như bỏ đi. Thế giới của người trưởng thành chính là như vậy, một nháy mắt động tâm cùng hảo cảm, hoàn toàn không đủ để chống đỡ một đoạn theo đuổi không cầu kết quả không cầu tiến trình. Anh ta thu hồi tâm tư không nên có, trả lời tin nhắn trên group chat: 【Được. 】

    Theo một ý nghĩa nào đó mà nói, phương pháp của nam giới thật sự là đơn giản và thô bạo.
     
  9. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 81-2:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. Hương Hoàng93

    Bài viết:
    13
    Chương 82:

    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...