Ngôn Tình [Dịch] Nữ Phụ Muốn Làm Lão Đại - Nhĩ Phong Trùng

Discussion in 'Đã Hoàn' started by thuynga0203, Sep 5, 2020.

  1. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 599: Vu Hi hoài nghi nhân sinh (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Lão phu nhân ngài thật là nghĩ như vậy sao?"

    "Ai, mợ thông gia, mợ quan tâm Tiểu Lăng ta minh bạch, bất quá chuyện của đứa nhỏ này, vẫn là để bọn nhỏ tự mình quyết định đi."

    Lão phu nhân nói làm Thái Thấm Nguyệt muốn nói thêm lại không biết nói cái gì.

    Bà ấy đại khái biết Giản lão phu nhân đối với Giản Nhất Lăng sủng nịnh tới cái trình độ gì rồi.

    Nếu đổi lại là lão phu nhân ở nhà khác, sớm đã tức giận.

    ###

    Vu Hi đều ngốc.

    Trong nhà nói anh ấy đi xem mắt.

    Anh liền nghe lời mà tới.

    Nhưng mà ai có thể nói cho anh biết, vì cái gì người ngồi đối diện anh là Nhất Lăng muội muội không?

    Giản Nhất Lăng tay nhỏ ôm ly, uống sữa bò.

    "Lăng thần, em có thể nói cho anh biết một chút, này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra không?" Vu Hi rất muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

    "Không biết." Giản Nhất Lăng tuy rằng cũng không biết chuyện gì, nhưng phản ứng của cô thực bình tĩnh, không có kinh ngạc cũng không có hoảng loạn.

    Bà nội nói cô tới cô liền tới.

    Là ai giống như cũng không có quan hệ gì.

    Vu Hi tức khắc có dự cảm không tốt.

    Nên sẽ không phải Giản lão phu nhân cùng ba ba của anh muốn anh cùng Lăng thần xem mắt đi?

    Không thể nào?

    Chuyện này quá đáng sợ đi!

    Lăng thần là muội muội a!

    Anh đều đem cô xem như là em gái nhà mình, lão ba của anh cư nhiên muốn bọn họ hai người đi xem mắt? Đây là trò đùa quốc tế gì vậy!

    "Lăng thần, anh hiện tại hoài nghi hai nhà chúng ta đang muốn tác hợp hai người chúng ta!"

    "..."

    "Không phải chứ Lăng thần, em không cảm thấy việc này rất đáng sợ sao?" Vu Hi phản ứng kịch liệt.

    "Còn tốt." Giản Nhất Lăng nhìn Vu Hi phản ứng kịch liệt.

    Vu Hi nghĩ nghĩ, "Lăng thần, hai chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi, sau đó ai về nhà nấy ai tìm mẹ người ấy."

    "Ân."

    Hai người chính là đang ăn cơm, Vu Hi nhận được tin nhắn của Địch Quân Thịnh.

    [Lên trò chơi.]

    Vu Hi nhìn thấy tin nhắn, thiếu chút nữa cảm động đến rơi lệ.

    "Ai da, Lăng thần, Thịnh gia cư nhiên kêu anh lên trò chơi! Đã bao nhiêu năm, cậu ấy cư nhiên chịu lên trò chơi!"

    Ba năm trước đây Địch Quân Thịnh sau khi từ thành phố Hằng Viễn trở về, liền không lại lên trò chơi quá một lần.

    Chỉ chừa lại Vu Hi một người ở trong thế giới trò chơi tàn khốc, rớt hạng, rớt hạng, cùng với rớt hạng.

    Muốn nói Vu Hi hiện tại trình độ cũng không kém, dù sao cũng là có thể đánh chuyên nghiệp.

    Nhưng mà so với Địch Quân Thịnh bọn họ trình độ vẫn là kém một đoạn.

    Không có Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng mang theo, anh một người chơi, có đôi khi gặp được đồng đội thực hố, liền liên tục rớt hạng.

    Làm anh một lần nữa hoài nghi nhân sinh.

    "Lăng thần, chúng ta mở hắc đi thôi!" Vu Hi hận không thể trước mặt lập tức có một cái máy tính xuất hiện.

    Dù sao hôm nay "Hẹn hò" là ngâm nước nóng.

    Chi bằng cùng Lăng thần và Thịnh gia mở cái hắc, ôn lại chuyện năm đó.

    Nghĩ đến quá tốt đẹp.

    Giản Nhất Lăng không có ý kiến, vì thế hai người đi tiệm cà phê Internet phụ cận, online.

    [? ]

    Vu Hi vừa online, liền thấy được ở đại khu bảng xếp hạng mặt trên treo lên hai tài khoản J10 cùng ZYS.

    Tình huống như thế nào?

    Hai người bọn họ khi nào lên hạng?

    Vu Hi nhìn thấy màn hình, quay sang nhìn Giản Nhất Lăng bên cạnh.

    "Lăng thần, em cùng Thịnh gia cư nhiên không cho anh biết cùng nhau lên hạng!"

    Tâm đều nát nha!

    Vỡ đầy đất luôn!

    Vào trò chơi, Vu Hi cũng là một bộ dáng rầu rĩ không vui.

    Sống không còn gì luyến tiếc.

    Nhân sinh tịch mịch như tuyết.

    Nhưng mà Vu Hi không nghĩ tới chính là, còn có chuyện càng làm cho anh ấy tan nát cõi lòng chờ anh ở phía sau.

    Địch Quân Thịnh điên cuồng thu hút trùng tộc đến đánh mình.

    Đều không mang theo một cái loại che giấu gì.

    Sau đó Vu Hi chết.

    Chết đau chết đớn.

    Chỉ có thể ngồi xem chiến đấu, nhìn đồng đội dẫn anh nằm đi theo.

    Nằm đến tương đương hoàn toàn.

    Vu Hi lại trì độn cũng cảm giác được không thích hợp.

    Thịnh gia vì cái gì cố ý muốn hại anh?
     
  2. thuynga0203

    Messages:
    720
    Hongnhan likes this.
  3. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 601: Vu Hi hoài nghi nhân sinh (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nếm thử các công năng mới loại lý do này đặt ở trên người Lăng thần còn có thể nói qua, nhưng đặt ở trên người Thịnh gia một chút đều nói không thông.

    Cho nên vừa mới rồi Thịnh gia nói câu tức phụ kia là..

    Thật sự là tức phụ?

    Vu Hi quay đầu, nhìn về phía Giản Nhất Lăng bên cạnh mình.

    Giản Nhất Lăng đang ở chuyên chú chơi trò chơi, một tay trên bàn phím một tay trên con chuột, thao tác lại nhanh lại ổn định.

    Nhìn bộ dáng của Lăng thần, không giống như là bộ dáng đang yêu đương.

    Vu Hi bắt đầu tự suy luận.

    Vừa rồi Lăng thần trả lời Vũ Tiệp cũng rất nghiêm túc, Lăng thần sẽ không nói dối.

    Cho nên..

    Chân tướng chỉ có một!

    Đó chính là, Thịnh gia đang theo đuổi Lăng thần, hơn nữa là phi thường đê tiện mà muốn bắt cóc Lăng thần!

    Dựa vào lý do thử công năng mới, trực tiếp lừa Lăng thần làm tình lữ của anh trong trò chơi!

    Mà Lăng thần là không hiểu rõ.

    Thịnh gia thật là đê tiện! (nội tâm BB)

    Nghĩ đến đây, Vu Hi lại bắt đầu hoài nghi nhân sinh.

    Lại đê tiện như thế nào, kia cũng là vì theo đuổi nữ hài tử nha!

    Thịnh gia cư nhiên theo đuổi nữ hài tử!

    Cây vạn tuế ngàn năm rốt cuộc cũng nở hoa rồi nha!

    Hơn nữa cư nhiên là đối với chiến hữu của bọn họ!

    Trời ơi! Thịnh gia cũng quá cẩu! (nội tâm lại lần nữa BB)

    Nhất Lăng muội tử đáng yêu như vậy, cậu ấy cư nhiên đối với em ấy..

    Nga, cũng đúng, đáng yêu như vậy, hẳn là có người thích mới đúng.

    Vu Hi đột nhiên phát hiện là mình đã đem Giản Nhất Lăng xem như là em gái nhỏ quá nhiều.

    Nhưng trên thực tế cô ấy đã trưởng thành, đã có nữ tính mị lực.

    Không chỉ có lớn lên đẹp, hơn nữa sẽ chơi trò chơi, quả thực chính là một phiếu hoàn hảo mỹ nữ.

    Có một phiếu hoàn hảo mỹ nữ như vậy, liền không cần buồn rầu khi bị hỏi vấn đề "Tôi và trò chơi ai quan trọng hơn."

    Nếu từ góc độ một người nam nhân xem xét kỹ nàng, sẽ phát hiện cô ấy thật sự có rất nhiều chỗ hấp dẫn người khác.

    Vừa nhận thấy như vậy, Thịnh gia vẫn là thực nhạy bén nha!

    Tiên hạ thủ vi cường!

    Trộm gà a!

    Nhưng mà có sao, đây là chuyện tốt nha!

    Cây vạn tuế ra hoa, đối tượng lại là Nhất Lăng muội muội đáng yêu.

    Chính cái gọi là nước phù sa không chảy ruộng ngoài!

    Sau khi Vu Hi suy nghĩ cẩn thận một tầng quan hệ này, quyết đoán mà từ bỏ tiếp tục đi theo sau Giản Nhất Lăng, quay ra đi theo Giản Vũ Tiệp.

    Hơn nữa nhắn cho Vũ Tiệp: [Cầu bảo hộ, cầu ôm đùi, cầu che chở.]

    Ba năm, Vu Hi ở phương diện này vẫn là không có tiến bộ gì.

    Bất quá hiện tại Vu Hi muốn mở, chẳng sợ chết sớm, chẳng sợ nằm thắng, anh cũng cao hứng.

    Bởi vì anh minh bạch chính mình đây là vì nhân sinh hạnh phúc của đồng đội làm cống hiến.

    Hơn nữa liền tính là nằm thắng, kia cũng là thắng nha.

    Tuy rằng mỗi điểm tăng thêm so đồng đội đều thiếu, nhưng ít ra là được tăng hạng nha!

    Hơn nữa trong lòng Vu Hi thật sự cao hứng vì chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] của bọn họ nhiều năm trôi qua lại tụ họp.

    Xuất hiện trên cùng một giang hồ, phong thái chiến đội vẫn như năm đó.

    Bốn người tề tụ, gặp thần sát thần, gặp phật sát phật!

    Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh bọn họ bốn người trong chiến đội tin tức vẫn còn liên hệ với nhau.

    Thời điểm cả bốn người cùng nhau xuất hiện ở trong trò chơi, có võng hữu phát hiện chuyện này.

    Khoảng thời gian trước vừa mới được nhiệt tình bình luận quá chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] thật sự đã trở lại.

    Cái đề tài này được chờ mong J10 trở về, cùng chiến đội [Thịnh khí lăng nhân] năm đó còn sót lại không nhiều lắm lão fan xoát lên hot search.

    Có thanh âm chờ mong.

    [Chiến đội Thịnh khí lăng nhân thật sự trở về, quá mong đợi!]

    [Mùa giải mới, chiến đội bọn họ lại sẽ báo danh sao? Sẽ đi sẽ đi? ]

    [A a, J10 bảo bảo của tôi, dì hâm mộ em quá~]

    Cũng có thanh âm nghi ngờ phản đối.
     
  4. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 602: Thịnh khí lăng nhân tái xuất giang hồ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giữa những nghi ngờ ở trên mạng.

    Chiến đội Thịnh khí lăng nhân xác định báo danh tham dự cuộc thi đấu [Trùng tộc xâm lấn] lần thứ tư.

    Vì để chứng thực Vu Hi đã phát một tin nhắn trên Weibo.

    [Chúng tôi đã trở lại.]

    Tin tức vừa ra, quả nhiên giới thể thao điện tử như bị nổ tung.

    [Thịnh khí lăng nhân đã trở lại, thanh xuân của tôi đã trở lại!]

    [A a a, cảm giác chiến đội trong nước lại có hy vọng bắt được giải quán quân!]

    [Nhưng không nhất định, trình độ năm đó của bọn họ không nhất định có thể cùng so sánh với các chiến đội chuyện nghiệp hiện tại, vật đổi sao dời. Nhưng mà tôi vẫn thực chờ mong biểu hiện của bọn họ ở mùa giải này.]

    [Nếu so với mấy chiến đội trong nước hiện nay còn muốn tốt hơn, nhiều lần thi đấu như vậy, liền vị trí thứ ba cũng chưa từng đứng vào.]

    [Thật sự siêu cấp mong chờ, mong chờ chiến đội trong nước tiến vào trận chung kết!]

    Một câu đã chọc các fan của chiến đội nước ngoài không thoải mái.

    [Chỉ là một chiến đội ba năm trước đây cầm giải á quân, mà cũng khoe khoang đến bây giờ sao? ]

    [Lúc trước đội đó lục đục không nhớ sao? Sắp đến thời điểm thi đấu mà hai người trong chiến đội không tham gia, phải tìm hai người khác thay thế, thi đấu thua đến thảm, lúc ấy nhiều người xem còn náo loạn đòi trả vé, vậy mà mới đó đã quên mất sao? ]

    [Này còn không nói, liền xem lại chính mình, ba năm qua trò chơi này đều đã thay đổi, chiến đội đã từng lấy qua quán quân cũng không dám nói năm nay tiếp tục có thể lấy quán quân, bọn họ thì có cái tư cách gì? ]

    Các fan ở trên mạng ồn ào tranh cãi.

    Phản ứng của bốn thành viên lại rất bình tĩnh.

    ###

    Công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Du có chi nhánh ở kinh thành.

    Giản Duẫn Thừa ngồi ở trong văn phòng, nhìn thấy chiến đội Thịnh khí lăng nhân báo danh, khóe miệng khó có được lộ ra nụ cười.

    "Thừa thiếu, cậu có thể đừng cười được không? Cậu cười rộ lên như vậy, tôi cảm giác thực khiếp người.."

    Trên sô pha trong văn phòng của Giản Duẫn Thừa, Hoắc Ngọc đang nằm.

    "Cậu thực rãnh rỗi?"

    "Không, không, tôi không rãnh." Hoắc Ngọc thừa nhận chính mình vừa rồi miệng tiện.

    Sau đó lấy ra di động, nhìn thoáng qua tin tức gần nhất bị đẩy lên trên màn hình.

    Hóa ra là Giản Nhất Lăng báo danh tham gia thi đấu "Trùng tộc xâm lấn" lần thứ tư.

    "Chỉ là chuyện như vậy thôi cũng đáng làm cho cậu cao hứng? Thừa thiếu cậu hiện tại cũng quá sa đọa, dỗ dành em gái không được, chỉ có thể dựa vào trò chơi hấp dẫn lực chú ý của em ấy."

    "Cậu gần đây công việc không nhiều sao."

    "Không có không có." Hoắc Ngọc vội vàng phủ nhận, "Ai nói công việc không nhiều? Công việc của tôi là siêu cấp nhiều!"

    Hoắc Ngọc một bên thừa nhận chính mình miệng tiện, một bên lại tiếp tục miệng tiện.

    Thấy Giản Duẫn Thừa không thật sự cùng mình tính sổ, Hoắc Ngọc lại hì hì cười nói, "Tiểu Lăng Lăng năm đó rất tàn nhẫn nha, nếu cùng đồng đội em ấy, nói không chừng lúc này đây là chiến đội trong nước có cơ hội thắng lớn nhất."

    Tuy rằng Giản Duẫn Thừa là tổng tài của Hoàn Du, nhưng anh không có quyền can thiệp vào thứ tự thi đấu.

    Hoàn Du không phải của một mình anh.

    Trùng tộc xâm lấn càng không phải là của riêng anh.

    Vinh quang của trò chơi là thuộc về người chơi, cùng với anh một tổng tài công ty là không có quan hệ.

    Hoắc Ngọc chính mình cũng là fan trung thành của trò chơi, những trận thi đấu mấy năm trước đều trơ mắt mà nhìn chiến đội trong nước bị chiến đội nước ngoài nghiền áp, trừ bỏ tiếc hận buồn bực cũng không có biện pháp khác.

    "Con bé có thể." Giản Duẫn Thừa ngữ khí chắc chắn mà nói.

    Hoắc Ngọc nói, "Thừa thiếu, khi nào làm Tiểu Lăng Lăng kêu tôi một tiếng Ngọc ca ca a?"

    "Cậu đừng nghĩ."

    "Vì cái gì?"

    "Cậu có thể đi làm việc."

    "Không phải, tôi.."

    "Đêm nay tăng ca."

    "Uy.."

    Hoắc Ngọc bị đuổi ra khỏi văn phòng, còn bị bắt tăng ca.
     
    Hongnhan and ILoveUBaka like this.
  5. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 603: Thái Ngưng Hiên (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Giản Nhất Lăng đi theo mẹ mình Ôn Noãn cùng cậu đi đến một tòa nhà cổ kính khu Thâm Xứ ở kinh thành.

    Một tòa nhà cổ ở ngõ nhỏ như vậy, chủ nhân của tòa nhà có thân phận bối cảnh cũng đều thập phần đặc thù.

    Người của Giản gia nếu chính mình tự tới, có khi cửa nhà bọn họ còn không thể nào vào được.

    Ôn gia ở phương diện này có chút chiêu số, cho nên hôm nay Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng mới có thể đi vào.

    Đương nhiên vốn dĩ cũng là do Ôn Trình mời em gái cùng cháu gái mình tới xem náo nhiệt.

    Ôn Trình cười khanh khách mà nói với Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng, "Trong chốc lát thích cái gì nói với anh, anh mua cho các em."

    Ôn Trình đối với em gái cùng cháu gái, rất hào phóng, thực có thể bỏ ra được số tiền lớn.

    Ôn Noãn nhìn thoáng qua Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược, "Anh cả, em không có cần gì, anh mua cho chị dâu cùng Nhược Nhược đi! Em nếu muốn mua cái gì, tiền của Thư Hình đều ở trong tay em."

    Giản gia đại phòng ai quản tiền?

    Tiền ở trong nhà Ôn Noãn quản.

    Tiền công ty Giản Thư Hình quản.

    Con trai con gái tiền của bọn họ chính bọn họ quản.

    Nụ cười trên mặt Thái Thấm Nguyệt thật vất vả mới nặn ra tới.

    Chồng của mình đối với em gái so với vợ con mình còn muốn săn sóc hơn, đối với cháu gái so con gái mình còn muốn hào phóng hơn, chuyện này sao có thể làm trong lòng bà có thể thống khoái được?

    Tới nơi này rồi, ngoài cửa thoạt nhìn lác đác lưa thưa, không có mấy người.

    Một tòa nhà cổ kính, trên cửa treo một tấm biển sơn đã bóc ra, mặt trên viết ba chữ Thái Ngưng Hiên.

    Ở cửa có một ông cụ ăn mặc giản dị đang đứng, trong tay cầm một cái tẩu.

    Ông cụ trước mắt cùng với tòa nhà thoạt nhìn đều cảm giác rất có niên đại, phảng phất là từ vài thập niên trước xuyên qua tới đây.

    Ôn Trình tiến lên trước cùng người đó nói chuyện, "Cụ ơi, hôm nay bên trong diễn xướng bộ nào vậy? Là Định Quân Sơn hay là Bắt Phóng Tào?"

    Ông cụ ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Ôn Trình một cái, sau đó liền cúi đầu tiếp tục hút điếu thuốc.

    "Định Quân Sơn." Ông cụ trả lời.

    "Đi, chúng ta đi vào nghe giảng đi."

    Ôn Trình liền làm cho Giản Nhất Lăng bọn họ cùng ông đi vào.

    Phía sau cửa còn có mấy đại hán, bọn họ cũng không ngăn đón.

    Vừa rồi Ôn Trình cùng ông cụ nói những lời này đó là tiếng lóng, nói đúng, có thể tiến vào, nói không đúng, liền vào không được.

    Đi vào bên trong, như cũ là sự trang trí mang hơi thở cổ kính cổ điển tràn ngập tòa nhà.

    Thật giống như xuyên qua thời cổ đại.

    Nhưng cũng chỉ là ánh mắt đầu tiên nhìn giống thôi, trên thực tế nơi này tất cả đều là thiết bị hiện đại hóa, thiết bị theo dõi, cảm ứng hồng ngoại, cái gì cần có đều có.

    Đi vào bên trong, liền có một nữ tử trẻ tuổi mặc trên người bộ sườn xám tới dẫn đường.

    Nơi này cấu tạo rất giống trà lâu diễn kịch thời cổ.

    Ở giữa có một cái sảnh lớn, vị trí phía bắc của sảnh lớn là một cái sân khấu kịch.

    Lầu một là chỗ ngồi, lầu hai là một loạt ghế lô, mỗi cửa sổ của gian ghế lô đều hướng về vị trí sân khấu kịch.

    Sau đó nữ tử mặc sườn xám đi vào ghế lô đã định sẵn.

    Trong phòng có một cái bàn bát tiên, mấy cái ghế bành tràn ngập cảm giác niên đại.

    Ôn Trình cười cùng bốn nữ nhân giải thích, "Trong chốc lát, trên sân khấu kia sẽ lấy ra tới thứ tốt, đồ vật ở nơi này, có thật có giả, muốn chọn đều phải dựa vào nhãn lực, giá cả có cao có thấp, người đánh cuộc rất lớn, số người đánh cuộc không thua gì đổ thạch."

    Cùng hội đấu giá có chút giống, lại không hoàn toàn giống nhau.

    Giá cả có thể sẽ thấp hơn các cuộc đấu giá lớn, nhưng không thể bảo đảm là chính phẩm.

    Số người đánh cuộc càng cao.

    Ngành đồ cổ nước có bao nhiêu sâu, Ôn gia là rất rõ ràng.

    Ôn gia bởi vì gia học sâu xa, ở phương diện này đều có nghiên cứu, Ôn Trình trước mắt tới nay đều không có thất thủ qua.

    Ôn Trình nhìn về phía Ôn Noãn, "Muội muội, hai ta hôm nay tới so bì."

    Ôn Trình cùng Ôn Noãn từ nhỏ đã được trong nhà hun đúc, trong lĩnh vực giám định đồ cổ và tranh chữ, năng lực đều rất mạnh.
     
    Hongnhan and ILoveUBaka like this.
  6. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 604: Thái Ngưng Hiên (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Theo lời của Ôn Trình, trong bốn người của Ôn gia, chỉ có Ôn Noãn có năng lực giám định đồ cổ so với ông mạnh hơn.

    Chẳng qua trong sự nghiệp Ôn Noãn không có làm cùng phương diện này, sau khi gả chồng liền toàn thân toàn ý là lo cho gia đình.

    Ôn Noãn nhẹ nhàng nói, "Em sao có thể cùng anh cả so được, vẫn là không thể so."

    Ôn Trình không chịu, "Không có chuyện gì, hai chúng ta đoán xem, xem ai chọn tốt hơn, coi như là giải trí. Vừa vặn em cũng giúp anh xem một chút, sau này kiếm được chỗ tốt, sẽ chia hoa hồng cho em."

    Ôn Trình đánh giá năng lực em gái trong phương diện này, chính ông có đôi khi cũng sẽ nhìn lầm, mà em gái cho đến nay cũng không có sai lầm qua, cho nên hôm nay ông mang em gái tới đây là muốn em gái đóng góp cho ông ít ý kiến.

    Bởi vì em gái cùng cháu ngoại tới, Ôn Trình sợ vợ con suy nghĩ nhiều, liền đưa vợ con cùng đi.

    "Vậy được rồi." Ôn Noãn đành phải đồng ý.

    Loại thời điểm này, Thái Thấm Nguyệt liền không có cách nào mở miệng.

    Ôn gia ở phương diện này, Thái Thấm Nguyệt là không có bản lĩnh.

    Bà tựa như một người ngoài.

    Hôm nay Thái Thấm Nguyệt cũng là lần đầu tiên tới loại địa phương này.

    Phía trước bà từng cùng chồng nói qua một lần muốn tới đây, Ôn Trình không đồng ý.

    Ông nói đến nơi này có rất nhiều hạn chế, hơn nữa đi vào cái địa phương này, mỗi người đều có thân phận không bình thường, không cẩn thận va chạm liền không tốt, bản thân ông tới nơi này cũng là vì chính sự.

    Kết quả hôm nay Ôn Trình không nói hai lời liền mang Ôn Noãn tới, còn đem cả Giản Nhất Lăng cùng nhau đi.

    Ôn Nhược không nói chuyện, rũ mặt, người khác nhìn không ra cảm xúc của cô.

    Giản Nhất Lăng thực an tĩnh, cầm tách trà người phục vụ đưa lắc nhẹ uống lên hớp nhỏ, đối với nơi này cũng không có gì hứng thú.

    Một lát sau, một trận tiếng đồng la vang lên, sau đó có một nam nhân mặc bộ quần áo cổ xưa dùng một cây dài đem đèn lồng treo ở trên sân khấu.

    "Bắt đầu rồi." Ôn Trình nói cho mấy người khác trong ghế lô biết, đây là tín hiệu bắt đầu bán đấu giá chính thức.

    Sau đó kiện hàng đấu giá thứ nhất xuất hiện ở trên sân khấu.

    Là một bình hoa sứ Thanh Hoa.

    Người có hứng thú có thể giơ thẻ bài, có thể đi xuống gần để quan sát.

    "A Noãn thấy thế nào?" Ôn Trình hỏi Ôn Noãn.

    Ôn Noãn quay đầu hỏi Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, con cảm thấy bình hoa này giá khoảng bao nhiêu?"

    "Hai ngàn." Giản Nhất Lăng thuận miệng trả lời.

    Liền hai ngàn, không có vạn.

    Giản Nhất Lăng đều không có nhìn xem trên sân khấu như thế nào.

    "Tiểu Lăng, đây là tác phẩm sứ Thanh Hoa đời nhà Thanh." Thái Thấm Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở Giản Nhất Lăng.

    "Hiện đại." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Ha ha ha ha ha.." Nghe vậy Ôn Trình phát ra một trận cười sảng khoái.

    Ông không phải đang chê cười cháu gái mình, ngược lại, ông đối với lời nói của cháu gái rất tán thành.

    "Ý kiến của Tiểu Lăng gần giống ý kiến của cậu." Ánh mắt của Ôn Trình trực tiếp thể hiện sự tán thành với Giản Nhất Lăng.

    Ôn Noãn cũng cười, "Em cũng cho là như vậy, này chỉ là đồ giả, bất quá thủ công vẫn thực không tồi, hai ngàn này cũng không làm thất vọng vị sư phụ làm giả kia."

    Thái Thấm Nguyệt sắc mặt trầm xuống, cảm giác chính mình như đang bị cười nhạo.

    "Các người không phải cũng chưa đi xuống xem qua, như thế nào liền có thể xác định?" Thái Thấm Nguyệt hỏi.

    "Cái này sao, cùng bà nói bà cũng không hiểu." Ôn Trình cảm thấy chuyện này không có cách nào cùng người ngoài ngành giải thích rõ.

    Nếu phải nói đến thì nào là cái màu sắc và hoa văn này có không đúng, tạo hình có không đúng, con dấu có không đúng, nhưng với một món đồ giả, khả năng lại không phù hợp.

    Chuyện này chính là dựa vào kinh nghiệm cùng với tri thức, nếu dăm ba câu có thể nói rõ ràng, người nào cũng đều trở thành chuyên gia, mỗi người đều có thể làm chuyên gia giám bảo.

    Thái Thấm Nguyệt sắc mặt càng khó xem.
     
  7. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 605: Thái Ngưng Hiên (3)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cuộc đấu giá bắt đầu, một kiện sứ Thanh Hoa này cơ hồ không có người ra giá.

    Người ra giá đều chỉ một ngàn, còn không đến hai ngàn.

    Người ra cái giá này rõ ràng biết đây là đồ giả.

    Cuối cùng bình hoa này lấy giá một ngàn tám thành giao, cùng Giản Nhất Lăng nói hai ngàn trên cơ bản không có chênh lệch.

    Khi Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy giá cả thành giao cuối cùng này, thật giống như là đang châm chọc quan điểm phía trước của bà.

    Giản Nhất Lăng không có nghĩ nhiều như vậy.

    Cô chỉ là đơn thuần thông qua góc độ khoa học mà đối với mấy thứ này tiến hành phán đoán.

    Tỷ như tranh chữ vẽ bằng chất liệu gì, loại giấy gì, nếu chất liệu giấy này xuất hiện sau thời đại mà tác phẩm xuất hiện thì đó chính là đồ giả không thể nghi ngờ.

    Mà cái bình hoa sứ Thanh Hoa kia đã mắc lỗi rõ ràng, con dấu trên bình là sai rồi.

    Cho nên không cần đi xuống phía dưới xem vẫn có thể phán đoán ra độ thật giả của đồ vật.

    Kế tiếp món hàng đấu giá thứ hai ra tới.

    Là một bức họa.

    "Em gái, em cảm thấy bức họa này thế nào?" Ôn Trình như cũ hỏi trước Ôn Noãn.

    "Cái này yêu cầu nhìn kỹ mới được." Ôn Noãn trả lời.

    Cái này không thể trực tiếp thông qua phán đoán từ xa, yêu cầu phải đến gần để quan sát.

    "Vậy đi, chúng ta cùng nhau đi xuống cẩn thận nhìn xem."

    Ý tưởng của Ôn Trình cùng Ôn Noãn giống nhau.

    Vì thế Ôn Trình ý bảo một nữ phục vụ mặc sườn xám ở ghế lô dẫn bọn họ đi xuống để quan sát.

    Ôn Trình còn muốn kêu cả Giản Nhất Lăng, nhưng Giản Nhất Lăng lắc đầu uyển chuyển từ chối.

    Sau khi Giản Nhất Lăng từ chối, Ôn Trình cũng không hỏi con gái Ôn Nhược liền trực tiếp cùng Ôn Noãn đi xuống lầu.

    Ôn Nhược sắc mặt trắng bệch.

    Ôn Trình không mang Ôn Nhược theo là bởi vì biết Ôn Nhược ở phương diện giám định đồ cổ không có thiên phú.

    Ôn Nhược xác thật am hiểu tranh chữ, tự mình vẽ tranh cùng thư pháp đều học được không tồi, nhưng ở phương diện giám định đồ cổ lại thiếu một chút thiên phú.

    Ôn Trình không muốn khó xử con gái, càng thêm không muốn làm con gái xấu mặt, cho nên không mang theo cô.

    Nhưng Ôn Nhược không phải nghĩ như vậy, ở phương diện giám định tranh chữ, cha cô hỏi qua Giản Nhất Lăng lại không có hỏi qua cô, chuyện này thực sự tổn thương tới lòng tự trọng của cô.

    Sau khi trở về Ôn Trình cùng Ôn Noãn đều nói về bức tranh chữ vừa rồi, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược không thể nói vào lời nào.

    Cuối cùng bức tranh chữ này, Ôn Trình không có tham dự đấu giá bởi vì xuất phát từ vấn đề bảo hiểm.

    Bán đấu giá tiếp tục.

    Chờ đến thời điểm có một cái quạt xếp được bán đấu giá, Thái Thấm Nguyệt ngồi không yên.

    Thái Thấm Nguyệt hỏi con gái, "Nhược Nhược, con cảm thấy cây quạt này thế nào?"

    Ôn Nhược đánh giá, "Con cảm thấy nó rất được, mặc kệ là tranh họa hay là chữ viết, hay là khung quạt, đều không thấy điểm xấu."

    "Con cảm thấy là chính phẩm sao?"

    "Con cảm thấy vậy."

    "Ý nghĩ của con giống mẹ." Thái Thấm Nguyệt cũng cảm thấy cây quạt này tốt, bà muốn lấy được cái quạt xếp này.

    "A Trình, quạt xếp này tôi muốn, ông có thể giúp tôi lấy được nó không?"

    Ôn Trình nhíu mày, "Quạt xếp này.. Khả năng có chút vấn đề."

    Ôn Noãn quay đầu khuyên bảo, "Chị dâu, quạt xếp này, bức họa trên mặt cùng với chữ viết tựa hồ đều có chút vấn đề."

    Ôn Noãn cũng không dám nói được quá tuyệt đối.

    Cái này người lợi hại thạo nghề cũng có thời điểm nhìn lầm.

    Ôn Noãn cũng chỉ có thể nói đại khái.

    Nếu không tại sao có thể nói mua bán ở đây xem như là đánh cuộc?

    Thái Thấm Nguyệt lúc này nghe không vào lời nói của Ôn Noãn, bà hiện tại có chút giận dỗi.

    "A Noãn nếu cảm thấy có vấn đề, không ngại chúng ta cùng nhau đi xuống nhìn xem, nếu cô thật có thể nhìn ra tới vấn đề, tôi đây liền không mua."

    Lời nói này của Thái Thấm Nguyệt thể hiện trong lòng bà cũng đã nhận định muốn mua.

    Ôn Noãn vì tránh cho Thái Thấm Nguyệt bị lừa, liền đi theo bọn họ cùng nhau đi xuống lầu một cẩn thận mà phân biệt một phen.
     
  8. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 606: Thái Ngưng Hiên (4)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi trở về, Thái Thấm Nguyệt hỏi lại Ôn Noãn.

    Ôn Noãn chỉ có thể khó xử mà lắc lắc đầu, "Em cũng phân biệt không ra, nhưng trực giác của em nói cho em biết cái quạt xếp này khả năng có vấn đề."

    "Trực giác?" Thái Thấm Nguyệt không có cách nào tiếp thu cái lý do này của Ôn Noãn.

    Thái Thấm Nguyệt nói, "Nhược Nhược, con bé học thư pháp cùng hội họa nhiều năm như vậy, gặp qua vô số danh gia tác phẩm, cái quạt xếp này con bé cảm thấy không có vấn đề, tôi tin tưởng con bé."

    Thái Thấm Nguyệt sau đó hỏi Ôn Trình, "Ông thấy thế nào."

    Ôn Trình lắc lắc đầu, "Tôi cũng cảm thấy thật sự không có vấn đề, nhưng mà A Noãn trước giờ trực giác luôn luôn thực chuẩn.."

    Lời này Thái Thấm Nguyệt nhưng không thích nghe, "Chẳng lẽ ông không tin chuyên nghiệp tu dưỡng của Nhược Nhược?"

    Ôn Trình quay đầu nhìn thoáng qua con gái, nhìn thấy trong ánh mắt con gái sự bi thương cùng mong đợi, ông liền không dám nói thêm nữa.

    Ông thật sự không đành lòng làm tổn thương tổn lòng tự trọng của con gái ở phương diện này.

    Đồng thời cũng xác thật ông thấy được cái quạt xếp này làm giả chỗ nào.

    "Vậy được rồi, bà thử ra giá một chút, giá cả thích hợp chúng ta liền mua trở về." Ôn Trình thỏa hiệp.

    Thái Thấm Nguyệt tâm tình rất tốt.

    Chờ thời điểm bắt đầu ra giá, Thái Thấm Nguyệt liên tiếp giơ thẻ bài.

    Trong lòng bà cho giá khoảng là 300 vạn, nhưng mà giá cả thực mau vượt qua giá cả mong muốn của bà.

    Vốn dĩ lúc này bà hẳn là thu tay lại, nhưng mà nhìn thấy Ôn Noãn cùng Giản Nhất Lăng bên cạnh, bà không biết vì sao chính là muốn đem cái quạt xếp này mua về.

    Nghĩ đến Ôn gia bọn họ cũng không phải hoa không dậy nổi số tiền này, vì thế trong lòng không có lo lắng, tiếp tục cùng người khác ra giá.

    Vì thế bà cùng người khác đấu đến 500 vạn.

    Cuối cùng với 500 vạn đem quạt xếp này đấu giá tới tay.

    Đồ vật đưa lại đây.

    Sau khi bắt được, Thái Thấm Nguyệt đặt trong tay đưa qua đưa lại mà xem.

    Càng xem càng vừa lòng, càng xem càng vui mừng.

    "Nhược Nhược con xem cái quạt xếp này, ngày sau 800 vạn hẳn là có thể bán ra ngoài." Thái Thấm Nguyệt đem quạt xếp đưa cho con gái, để con gái bà xem kỹ hơn.

    Nếu đây là chính phẩm, 800 vạn kia xác thật có thể làm được.

    Chỉ sợ đây không phải chính phẩm.

    Lúc này người ở ghế lô cách vách lại đây tìm Ôn Trình, đây là bạn làm ăn của Ôn Trình.

    Vừa rồi Ôn Trình từng vài lần đi xuống xem đồ vật, cho nên người ở ghế lô cách vách biết người ngồi ở đây là Ôn Trình.

    Ông ấy tới nói cho Ôn Trình biết ông đã nhìn lầm, cái quạt xếp này là đồ giả, ông ấy biết cách làm ra cái quạt giả này, còn biết cả người làm ra cái quạt giả này.

    Bởi vì là bạn bè, cho nên ông ấy một mình lại đây cùng Ôn Trình nói một tiếng.

    Đương nhiên ông ấy không thể trước khi bán đấu giá kết thúc cùng Ôn Trình nói, đây là quy tắc ở nơi này, ông ấy không thể làm hỏng quy tắc.

    Bạn của Ôn Trình một lời nói xong làm cho sắc mặt Thái Thấm Nguyệt nháy mắt từ hồng chuyển sang trắng.

    Trắng không chỉ là mặt của Thái Thấm Nguyệt, còn có mặt của Ôn Nhược với lời thề son sắt mà nhận định quạt xếp là trân phẩm.

    Trong tay vốn dĩ là cái quạt xếp yêu thích không buông nháy mắt biến thành củ khoai lang nóng phỏng tay.

    Lúc này nhân viên công tác Thái Ngưng Hiên lại đây, mời Ôn Trình trả tiền.

    500 vạn.

    Mua một cái quạt xếp giả.

    Số tiền này, Thái Thấm Nguyệt không muốn mất.

    Đặc biệt tiêu số tiền này đi ra ngoài chính là đối với bà cùng con gái bà là sự châm chọc lớn nhất.

    "Các người nơi này như thế nào có thể như vậy? Biết rõ là đồ giả còn lấy ra bán, này không phải lừa gạt người mua sao?"

    Thái Thấm Nguyệt đang nổi nóng, lời nói ra có chút không có suy nghĩ.

    Rõ ràng Ôn Trình đã nói trước với bà, đấu giá đồ vật ở nơi này phần lớn giống như là đánh bạc.

    "Vị phu nhân này hiện tại là không nghĩ muốn trả tiền sao?"

    "Các người không nên bán loại đồ giả này."

    Lời này của Thái Thấm Nguyệt khiến Ôn Trình sợ hãi, "Đừng nói bậy!"

    Có thể mất 500 vạn, nhưng không thể đắc tội Thái Ngưng Hiên, lúc đó sẽ có phiền toái lớn.
     
  9. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 607: Tác dụng của mặt dây chuyền (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Người tới kết toán dùng bộ đàm liên hệ với cấp trên của mình.

    Thực mau, một người nam nhân hơn 50 tuổi, tóc hoa râm xuất hiện ở bên trong ghế lô.

    "Ôn Trình tiên sinh, ông cũng coi như là khách hàng lâu năm ở nơi này của chúng tôi, hôm nay như thế nào lại không hiểu quy tắc như vậy?"

    "Chu quản sự, xin lỗi. Việc này là tôi không tốt, tôi không có cùng vợ tôi nói rõ ràng." Ôn Trình vội vàng xin lỗi.

    Khuôn mặt Chu quản sự, biểu tình thực nghiêm túc, cho người ta cảm giác vừa cứng nhắc vừa uy nghiêm.

    "Đây không phải là vấn đề xin lỗi hay không xin lỗi, mà là làm hỏng quy tắc, sẽ được đưa vào sổ đen của Thái Ngưng Hiên chúng tôi, từ nay về sau đều bị cấm bước vào Thái Ngưng Hiên."

    Ôn Trình luống cuống, đưa vào sổ đen Thái Ngưng Hiên, bị cấm bước vào Thái Ngưng Hiên cũng không đơn giản chỉ là một nhà như vậy.

    Mà ông ấy nói như vậy, hậu quả đối với ông mà nói kỳ thật là rất nghiêm trọng.

    Chuyện này so với hao tổn 500 vạn còn muốn nghiêm trọng hơn nhiều!

    Ôn Trình vội nói, "Chu quản sự, quạt xếp này chúng tôi mua, 500 vạn chúng tôi sẽ trả, thật sự! Vừa mới rồi là vợ của tôi không tốt, bà ấy đã nói sai rồi! Mong ngài tha thứ cho bà ấy! Chuyện mới vừa rồi, ngài có thể xem như không có phát sinh hay không?"

    "Xin lỗi, quy tắc chính là quy tắc. Nếu đối với Thái Ngưng Hiên chúng tôi không hài lòng, Thái Ngưng Hiên chúng tôi cũng không miễn cưỡng."

    Chu quản sự thiết diện vô tư, không có bộ dáng châm chước cho một chút nào.

    Thái Thấm Nguyệt mặt như màu đất.

    Nhìn thấy bộ dáng sốt ruột này của chồng mình, Thái Thấm Nguyệt mới ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này.

    Bà giống như đã làm ra một chuyện ngu xuẩn.

    Bà vội cùng chồng mình cùng nhau xin lỗi, "Thực xin lỗi, tôi vừa mới, vừa mới quá xúc động, tôi không phải cố ý, tôi chính là có chút.. có chút nóng vội.."

    Bà cực kỳ hối hận.

    500 vạn tuy rằng không ít, nhưng mà hại sự nghiệp của chồng mình gặp phiền toái lớn, thì cũng không chỉ là mất 500 vạn này không.

    Chu quản sự không dao động, sắc mặt như cũ nghiêm túc uy nghiêm, "Ôn phu nhân, bà là người trưởng thành, phải phụ trách với lời nói việc làm của chính mình."

    Sau đó quay đầu cùng thủ hạ của mình nói, "Mời Ôn tiên sinh cùng người nhà của ông ấy rời đi."

    Hiện tại buổi bán đấu giá mới tiến hành có một nửa.

    Nhưng mà quy tắc hỏng rồi, liền không thể lại xem bọn họ như là khách nhân của Thái Ngưng Hiên.

    "Chu quản sự, xin ngài châm chước." Ôn Trình khuôn mặt u sầu.

    Chu quản sự mặt vô biểu tình, đối với lời nói của Ôn Trình xem như không nghe thấy.

    Thủ hạ của ông ấy càng là trực tiếp đi vào ghế lô trước mặt mấy người, "Mời" bọn họ đi ra ngoài.

    Chu quản sự chặt đứt tia hy vọng cuối cùng của Ôn gia.

    Hôm nay bọn họ là nhất định phải bị đưa vào sổ đen của Thái Ngưng Hiên.

    Ôn Trình có khả năng rất lớn sẽ bị nhiều nơi buôn bán đồ cổ kéo vào sổ đen.

    Ôn Trình như thế nào đều không có nghĩ đến, lần đầu tiên mang người nhà tới Thái Ngưng Hiên sẽ nháo ra chuyện lớn như vậy.

    Sự tình nháo đến nước này, ông đã bất lực.

    Thái Thấm Nguyệt hối hận đến ruột muốn xanh.

    Ôn Nhược rũ đầu, một câu cũng không dám nói.

    Thân thể của cô ấy có hơi hơi run rẩy, cô ấy sợ.

    Ôn Noãn cau mày, tâm tình trầm trọng.

    Bà ấy biết chuyện hôm nay sẽ tạo thành ảnh hưởng rất lớn cho anh cả của mình.

    Nhưng mà bà ấy cũng không thể làm gì, ở loại địa phương này, lời nói của anh cả bà đều không thể dùng, bà liền càng có thể giúp được gì.

    Giản Nhất Lăng không nói gì, sau khi xác định bọn họ phải bị mời đi ra ngoài, Giản Nhất Lăng đứng dậy, đi theo mọi người cùng nhau rời đi.

    Giản Nhất Lăng từ bên cạnh Chu quản sự đi qua.

    Chu quản sự đột nhiên thấy được đồ vật Giản Nhất Lăng đeo trước ngực.

    Một cái mặt dây chuyền thoạt nhìn cũng không có gì thu hút.

    Bởi vì trong phòng tương đối nóng, Giản Nhất Lăng cởi áo khoác ra, thời điểm vừa mới đứng dậy, mặt dây chuyền từ bên trong áo lộ ra tới.

    "Từ từ!" Chu quản sự đột nhiên kêu.
     
  10. thuynga0203

    Messages:
    720
    Chương 608: Tác dụng của mặt dây chuyền (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bước chân mọi người đều dừng lại, quay đầu lại nhìn về phía Chu quản sự.

    Chu quản sự không có nhìn người nhà Ôn gia, mà ánh mắt dừng ở trên người Giản Nhất Lăng.

    Cái cô gái ngay từ đầu đều không có khiến cho ông chú ý.

    Thẳng vừa mới đến khoảnh khắc kia, ông mới chú ý tới cô.

    Không chú ý không quan trọng, một khi chú ý muốn cần lấy mệnh.

    Chu quản sự nhìn chằm chằm Giản Nhất Lăng trong chốc lát, sau đó thái độ xoay chuyển 180 độ, "Xin lỗi, xin lỗi, tiểu nhân chậm trễ ngài!"

    Chu quản sự cong eo, cùng Giản Nhất Lăng nhận lỗi.

    "Tiểu Lăng, con nhận thức?" Ôn Noãn hỏi Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng lắc đầu.

    Cô không quen biết Chu quản sự này, hôm nay cũng là lần đầu tiên tới Thái Ngưng Hiên.

    Cô cũng không biết vì cái gì Chu quản sự nhìn thấy cô sẽ có dạng phản ứng này.

    "Ông có phải nhầm lẫn gì rồi hay không?" Giản Nhất Lăng hỏi Chu quản sự.

    Chu quản sự cười lắc đầu, "Không có không có, tôi không có sai, không biết xưng hô với ngài như thế nào?"

    Chu quản sự vừa nói không có sai, một bên lại còn muốn hỏi xưng hô như thế nào.

    Rõ ràng không quen biết Giản Nhất Lăng, lại mạc danh mà đối với Giản Nhất Lăng tôn kính.

    "Giản Nhất Lăng." Giản Nhất Lăng trả lời.

    "Giản tiểu thư, ngài không cần đi, Ôn tiên sinh nếu là bằng hữu của ngài, cũng không cần đi, chuyện vừa rồi coi như là một cái hiểu lầm." Chu quản sự tiếp tục nói.

    Này..

    Thình lình xảy ra chuyển biến, làm đầu óc người nhà Ôn gia có chút quá bất ngờ.

    Vừa mới nửa phút trước Chu quản sự không cho, vừa mới thấy Giản Nhất Lăng đột nhiên thái độ liền thay đổi?

    Giản Nhất Lăng làm cái gì?

    "Tiểu Lăng, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?" Ôn Trình tràn đầy nghi vấn.

    Giản Nhất Lăng lắc đầu, cô là thật sự không biết.

    Chu quản sự đối với Giản Nhất Lăng nói, "Nếu sớm chút biết thân phận của ngài, chúng tôi là trăm triệu không dám chậm trễ ngài."

    Biết đến thân phận?

    Biết đến thân phận gì?

    Giản Nhất Lăng có thân phận gì?

    Khuôn mặt Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đầy kinh ngạc nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

    Giản Nhất Lăng chính mình cũng không biết rõ người này nói "Thân phận" là cái gì.

    Trong ánh mắt Giản Nhất Lăng có nghi hoặc.

    Chu quản sự mặt tươi cười, mười phần ý vị lấy lòng, "Chuyện vừa rồi mong rằng Giản tiểu thư đại nhân đại lượng, đại nhân không trách tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi đã chậm trễ vô lễ."

    Vừa mới rồi là Ôn Trình cầu Chu quản sự tha thứ, hiện tại là Chu quản sự cầu Giản Nhất Lăng tha thứ.

    "Các người có phải đã nhầm lẫn gì hay không?" Giản Nhất Lăng hỏi.

    "Chúng tôi không có nhận sai." Chu quản sự cười ha hả mà nói.

    Nói xong Chu quản sự vội cho thuộc hạ đem cả nhà Giản Nhất Lăng mời về chỗ ngồi.

    Sau đó còn cho người bưng trà rót nước, đem đến một loạt đồ ăn lại đây cho Giản Nhất Lăng.

    Săn sóc chu đáo.

    Ngay cả Ôn Trình bọn họ cũng được hưởng theo.

    Không những không bị người của Thái Ngưng Hiên đuổi đi, còn nhận đãi ngộ VIP xưa nay chưa từng có.

    Ngắn ngủi hơn mười phút, Ôn Trình đã được trải qua.

    Chờ đến khi Chu quản sự rời khỏi ghế lô, Ôn Trình còn không có hoàn toàn hoàn hồn.

    Vẫn là Ôn Noãn trước mở miệng hỏi Ôn Trình, "Anh, Chu quản sự ông ấy ngày thường cũng như vậy sao?"

    Suy nghĩ của Ôn Trình bị vấn đề của Ôn Noãn kéo lại.

    Ông lắc đầu, "Anh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Chu quản sự đối với một người cung kính như vậy.."

    Nói xong, ánh mắt Ôn Trình dừng lại ở trên người Giản Nhất Lăng.

    Đây là chuyện gì xảy ra?

    Cháu gái ông rốt cuộc có cái "Thân phận" gì?

    Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược cũng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Giản Nhất Lăng.

    Hai người họ cũng đều thực buồn bực.

    Giản Nhất Lăng này đến kinh thành trước sau đều còn không quá một tháng.

    Sao có thể cùng người ở địa phương này có liên hệ?

    Sao có thể làm người ở nơi này đối với cô vô cùng cung kính như thế?
     
Trả lời qua Facebook
Loading...