Bài viết này chỉ là muốn kể về cuộc sống riêng tư của bản thân nhưng mà có thể nhiều bạn cũng giống như tôi. Câu chuyện bắt đầu từ lúc tôi chuyển về ở với ba mẹ. Vì từ nhỏ lúc tôi mới sinh ra đã sống với ông bà nội rồi. Sau đó vài tháng sau mẹ tôi lại có em tôi nên ba mẹ đều chuyển đi nơi khác sinh sống rồi đẻ em tôi. Lúc đó, tôi đã sống với ông bà nội. Tuổi thơ của tôi cũng rất ư là êm ấm, tràn ngập vui vẻ và hạnh phúc. Luôn có sự yêu thương từ gia đình nội. Cho tới khi bắt buộc phải về sống với ba mẹ. Tôi cũng không biết sao nữa. Có thể vì chưa tiếp xúc nhiều với ba mẹ thời gian đầu nên tôi có khoảng cách với ba mẹ và họ cũng như thế đối với tôi. Tôi không thể thích nghi được với họ lâu thật là lâu. Rất nhiều lần tôi nhìn qua đứa em trai. Sau đó nhìn lại mình thì thấy họ mới chính là một gia đình còn tôi là người thừa thãi. Tôi cũng không biết sao một đứa bé chỉ mới 6 tuổi có thể nghĩ được điều đó. Từ lúc tôi bắt đầu đi học mẹ đã nghiêm khắc với tôi. Liên tục đánh vào tay tôi vì tôi viết chữ như mèo cào đối với mẹ tôi. Tôi không biết tại sao như thế mặc dù trên lớp cô giáo đều khen chữ tôi đẹp. Tôi tưởng tôi cứ cố gắng thì mẹ sẽ không như thế. Đến tận năm lớp 2 tôi vẫn bị mẹ đập vì lí do học. Tôi nghĩ thật ra mẹ có thể dạy tôi từ từ tại sao cứ hở một chút là đập tôi. Từ đó tôi với mẹ lại càng lúc càng xa. Thậm chí tôi không còn cảm xúc gì với mẹ cả. Khi nhìn vào bạn bè có bố mẹ đùm bọc. Dạy dỗ một cách nhẹ nhàng tôi thật sự rất thích. •Không chỉ thế mẹ còn thiên vị em với tôi. Lúc nào phần tốt cũng dành cho em tôi. Tôi thật sự ghen tị nhưng tôi luôn im lặng. Cho tới khi lên cấp 2. Khi mọi thứ đã đi quá xa rồi. Tôi thật sự đã phải nói lên cảm xúc của mình bao năm qua. Nhưng bạn biết không? Thứ tôi nhận lại chẳng là gì ngoài việc không được lắng nghe còn bị trách móc. Tôi thật sự bất lực rồi. Từ lúc đó, trên lớp và đối với mọi người tôi luôn vui vẻ, hòa đồng nhưng khi về nhà tôi lại như một đứa trẻ khác. Im lặng một cách vô thường. Và tôi như tạo ra thế giới riêng cho chính mình để chui vào đó xem nó như một nơi an toàn vậy. Các chị thường bảo tôi hãy vượt qua nổi sợ hãi ấy thay vì cứ chạy trốn nhưng tới tận bây giờ tôi vẫn chưa thể. •Có lẽ hiện nay có rất nhiều bạn giống tôi. Nhưng tôi thấy đa phần họ chọn im lặng để cho mọi chuyện tự qua đi. Nhưng hãy thử nói lên suy nghĩ của các bạn ít nhất một lần lỡ đâu ba mẹ bạn có thể hiểu thì sao? Còn hơn là im lặng mãi cũng rất ấm ức.
Đầu tiên, có thể bạn cần được tư vấn tâm lý. Không phải tôi đang bảo bạn bị điên hay gì đâu mà là vì cái việc bạn đang cố nép mình vào thế giới riêng của mình càng lâu dài có thể dẫn đến việc bạn mắc chứng bệnh tâm lý "mơ ngày" hay "Daydream" mất nhận thức giữa thế giới thực và mơ. Tôi chỉ đang đưa ra lời khuyên vì tôi chẳng hề muốn bạn giống tôi (không phải về căn bệnh trên, mà là về căn bệnh khác nhưng chung chung tôi không được tư vấn nên giờ nó ăn mòn não tôi rồi) Được rồi. Câu chuyện của tôi khác hoàn cảnh của bạn nhưng cùng một chủ đề. Tôi sống với ba mẹ an yên từ nhỏ đến lớn rồi bỗng sang đến năm hiện tại mọi thứ nổ tung, rớt xuống lộp bộp. Người tôi từng kính trọng giờ thì thật kinh tởm, người tôi từng yêu thương giờ chỉ còn hận thù. Nó là một cú sốc lớn đến nỗi chỉ mất tôi vài ngày để mất hết sự tín nhiệm, lòng tin vào một người tôi từng coi là gia đình. Tôi, hứng chịu mọi thứ. Và cố gắng đứng vững trước nó, đang khiến sự trống trải được lấp đầy bởi buồn bã, đau đớn vô hình trong nhận thức, thể xác, và cả nỗi hoài nghi về sự sống, tương lai, mây mây.. Tôi cũng thử lên tiếng đấy chứ nhưng nó có hiệu nghiệm gì. Nó càng ngày khiến tôi chết nhanh hơn mà thôi. Nó có tệ không? Có. Tôi có kêu cứu ai được không? Không! Tôi không có tiếng nói. Nhiều ngày tôi chỉ muốn hét thật lớn, thật to, cho đến khi giọng mất, cho đến khi cái sự dằn vặt trong tim này kết thúc. Nhưng nó mãi chẳng rời. Lời khuyên thôi, nó không mang tính giải quyết hết được nhưng mong bạn tham khảo. Nỗi sợ hãi bạn đang có cần thời gian, sự lắng nghe, chia sẻ, quan tâm, tình yêu thương để vơi bớt. Lối suy nghĩ, quan điểm, yêu bản thân cũng là mấu chốt để vượt qua. Mong bạn sẽ sớm cảm thấy một chút ổn hơn. Tôi biết tình cảnh thật tệ nhưng bạn đang làm rất tốt, và tôi biết nó thật khó khăn nhưng nếu không cố gắng thay đổi sang hướng tốt hơn chẳng ai giúp tôi và bạn cả đâu. Cố gắng nhé! Rồi sẽ đâu vào đó cả. Dù nó có đang bấp bênh bao nhiêu thì cũng sẽ ổn. Cuối cùng, cảm ơn bạn đã chia sẻ, nếu không tôi cũng chẳng thể gặp bạn để chia sẻ cùng.
Thực ra câu chuyện của bạn, mình đã gặp nhiều. Bạn là người trong cuộc đôi khi cảm nhận của bạn đối với một vấn đề gì đó chưa được rõ ràng lắm... Mình muốn hỏi sâu hơn một chút, mình không cố ý gây tổn thương bạn nhưng ít nhất bạn phải đối diện được với sự thật mới có thể giải quyết vấn đề. Thứ nhất, bạn mới chỉ nói về sự hà khắc của mẹ với việc học của bạn, rồi nói rằng mẹ bạn thiên vị em trai của bạn, vậy còn ba bạn đâu? Ba bạn có thái độ thế nào với việc này? Ông ấy có thái độ như nào với gia đình nói chung và hai đứa nhỏ là bạn và em bạn nói riêng? Thứ hai, mình không biết bạn là nam hay nữ. Nhưng trong tình huống này, bạn là con gái thì quả thực có một chút vấn đề hơi nhạy cảm trong suy nghĩ của ba mẹ bạn ngay từ lúc đầu. Nếu bạn cũng là con trai thì bạn hãy tự so sánh giữa bạn và em bạn có điểm gì khác nhau? Mình nghĩ cũng thấy thật là khó hiểu, nếu ba mẹ bạn đi làm ở xa không có điều kiện chăm sóc con nhỏ thì vấn đề ở đây là sao họ có thể chăm sóc em trai bạn mà không thể chăm sóc thêm một đứa trẻ hơn kém không nhiều lắm về tuổi tác là bạn? Bạn cũng không nói rõ lý do vì công việc hay vì lý do gì mà ba mẹ bạn phải chuyển đi xa trong khi mẹ bạn lại mới có bầu mấy tháng? Những vấn đề này tưởng chừng không liên quan đến bạn nhưng đôi khi nó sẽ tác động lớn đến cảm tình ba mẹ dành cho bạn. Rồi thì vì sao lại phải đợi đến khi bạn phải bắt buộc phải về ở với ba mẹ mới được đón đi? "Bắt buộc" ở đây là lý do gì? Câu chuyện này bạn tâm sự lên đây có vẻ như rất rõ ràng nhưng kì thực nó chưa nói rõ được vấn đề gì cả. Mọi người muốn an ủi hay chia sẻ, có lời khuyên với bạn thì cũng cần phải biết rõ một vài chi tiết cụ thể. Rồi chính cảm nhận của bạn về ba mẹ của bản thân là người như thế nào cũng không được rõ ràng, bạn chỉ nói bạn gần như không thể hòa hợp với họ, bạn tự giam mình trong thế giới riêng... Sao bạn không tự thử cảm nhận xem hình tượng của ba mẹ bạn và những hành động của họ trong mắt người sống gần đó? Cái này không cần phải hỏi, chỉ cần nhìn thái độ và hình thức giao tiếp là đã có thể nắm bắt được việc làm hàng ngày của ba mẹ bạn có nhận được sự tán đồng của người xung quanh hay không. Cố lên bạn nhé. Hãy mạnh mẽ nhìn thẳng vào vấn đề, tìm ra được nguyên nhân thì mới có thể giải quyết được. Chúc bạn sớm tìm lại chính mình. Đây cũng chỉ ý kiến ngoài lề của mình, nếu bạn thấy không hợp lý thì hoàn toàn có thể bỏ qua nha...