Chương 20: Bấm để xem Mọi người chinh lăng vài giây, sau đó sôi nổi thảo phạt lên. "Ta phi, gặp qua không biết xấu hổ, nhưng chưa từng gặp không biết xấu hổ đến vậy!" "Không biết xấu hổ như vậy, có đánh chết cũng đáng!" "Mà em họ con bao nhiêu tuổi rồi, sao lại làm ra chuyện bỉ ổi đến thế?" Đầu năm nay tuy đại đa số thực chất phác, nhưng cũng không thiếu những tên bỉ ổi đáng khinh, đặc biệt là những tên *du thủ du thực ở nông thôn lên, trộm nội y quần lót nhìn lén phụ nữ ở nhà WC đều là chuyện thường thấy. *du thủ du thực: Chơi bời lêu lổng, không có nghề nghiệp. Đồng Tuyết Lục thở dài một hơi nói: "Em họ Đồng Ngạn Lương của con năm nay còn chưa đến mười bốn." "Mới mười bốn tuổi đã như vậy, vậy trưởng thành còn phải?" "Vậy xem ra, đây hẳn là thượng bất chính hạ tất loạn, phỏng chừng cha mẹ nó cũng không phải thứ tốt!" Bác gái, bác nói rất đúng! Đồng Tuyết Lục ở trong lòng yên lặng vỗ tay tán dương, mặt ngoài lại một bộ khổ sở: "Kỳ thật em họ Đồng Ngạn Lương của con đã chịu trừng phạt, túi con cháu của nó bị người ta đá hư, bác sĩ còn nói có khả năng sau này không sinh con được nữa!" "Còn có bà nội con lúc ấy vừa vặn cũng tái phát bệnh điên, tiến lên đánh người, sau đó đánh không lại ngược lại bị người ta đánh, các thím cũng thấy đó, mặt bà nội con sưng phù, răng cũng bị gãy một cái, làm con đau lòng chết đi được!" Má ơi, cái này cũng quá mạnh rồi không phải sao? Túi con cháu bị đá hư luôn rồi! Ai da uy, đây là một chuyện lớn! Chuyện lớn thế này sao có thể không tán gẫu với người khác một chút? Nói đi cũng phải nói lại, bà nội Đồng điên cũng thật dọa người, xem ra phải để mấy đứa nhỏ đứng xa họ một chút! Lúc này đúng là giờ tan làm về ăn cơm, mọi người nghe được nội dung muốn nghe, cuối cùng cũng vừa lòng rời khỏi. Đồng Tuyết Lục cũng vừa lòng dẫn Đồng Miên Miên và Đồng Gia Tín về. Kỳ thật nếu có thể, cô không muốn để Đồng Miên Miên tiếp xúc với tên cặn bã Đồng Ngạn Lương kia. Chẳng qua là do đoàn người Tạ Kim Hoa đều ở trong nhà, Đồng Miên Miên cũng chỉ là đi vào chào hỏi một cái. Cô đành phải lại lần nữa dặn dò Đồng Gia Tín, bảo cậu phải bảo vệ em gái thật tốt. Đồng Gia Tín gật đầu ứng đã biết. Cậu đối với chuyện Đồng Tuyết Lục cẩn thận không cảm thấy kỳ quái, chỉ nghĩ cô quá yêu thương em gái. ** Trở lại Đồng gia. Người ở quê nhìn thấy Đồng Gia Tín và Đồng Miên Miên, hứng thú trên mặt tuột tuột. Đồng Tuyết Lục cố ý quan sát Đồng Ngạn Lương, thấy mày hắn nhíu lại, ánh mắt đảo qua mặt nhỏ của Đồng Miên Miên. Không biết có phải do chỗ đó quá đau hay không, đối phương cũng không có thêm động tác gì. Nhưng Đồng Tuyết Lục cũng không có vì vậy mà thả lỏng cảnh giác. Tạ Kim Hoa vẫn còn mang giày nằm sải lai trên giường, ngẩng cằm ra lệnh với Đồng Tuyết Lục: "Mày đi gọi điện thoại cho Chân Chân, nói bọn ta lên đây, bảo nó ngày mai đến đây một chuyến." Đồng Tuyết Lục: "Bà nội muốn gặp Đồng Chân Chân?" Tôn Quế Lan bĩu môi nói: "Mày đây là có ý gì? Đồng Chân Chân tốt xấu gì cũng được Đồng gia nuôi mười lăm năm, chẳng lẽ bà nội muốn gặp mặt nó cũng không được sao?" Đồng Tuyết Lục: "Thím hai hiểu lầm rồi, con không có ý đó, chỉ là bây giờ Đồng Chân Chân bị nhốt ở trại cải tạo, mọi người muốn gặp cô ấy không dễ như vậy." Đồng Chân Chân bị nhốt ở trại cải tạo? Lời này vừa ra, trong phòng an tĩnh vài giây. Tạ Kim Hoa từ trên giường nhảy dựng lên, giọng nói vừa bén nhọn vừa chói tai: "Sao Chân Chân lại vào trại cải tạo, cha mẹ ruột của nó cũng mặc kệ nó sao?" Bà không thích hai vợ chồng Đồng Đại Quân và con của chúng nó, nhưng Đồng Chân Chân là ngoại lệ. Đồng Chân Chân rất biết nói ngọt, mỗi lần gặp mặt đều đem chuyện hai vợ chồng Đồng Đại Quân làm một năm một mười nói hết cho bọn họ, bao gồm cả chuyện hai vợ chồng chúng nó trộm giấu tiền thuê nhà. Chỉ là không ngờ Đồng Chân Chân không phải con ruột của Đồng gia bọn họ, nhưng sau đó lại nghe nói nó là con của đại quan, bà lập tức vui vẻ trở lại. Có Đồng Chân Chân con ruột và Đồng Tuyết Lục con nuôi này, bà không sợ con trai bà không có việc làm nữa rồi! Nhưng lúc này nghe Đồng Chân Chân mới nhận tổ quy tông không đến nửa năm đã bị đưa đi cải tạo, bà thật sự ngốc lăng. Đồng Tuyết Lục thở dài: "Đồng Chân Chân tức con đoạt thân phận của cô ấy, nhưng lại không dám hướng về con, liền đem oán khí phát tiết lên người Miên Miên, dưới sự tức giận con đã báo án với Cục Công An, sau đó cô ấy bị đưa đến trại cải tạo." Người Đồng gia: "..." Trong phòng lại lần nữa an tĩnh xuống. Ngoại trừ người ở quê, Đồng Gia Minh và Đồng Gia Tín cũng là đầy mặt khiếp sợ. Đối với chuyện của Đồng Chân Chân, Đồng Tuyết Lục thật sự chưa nói cho anh em bọn họ biết. Đồng Gia Tín mở miệng muốn nói chuyện, bị Đồng Gia Minh trừng mắt nhìn một cái, cậu đành nuốt trở vào. Tôn Quế Lan hồi thần, vẻ mặt hoài nghi nói: "Cô đang đắp vàng lên mặt đấy à? Bây giờ Chân Chân là con gái ruột của Đồng gia, chẳng lẽ Đồng gia không giúp con gái ruột của mình?" Đồng Tuyết Lục: "Đồng Chân Chân là con ruột Đồng gia không sai, nhưng ở cùng Đồng gia mười lăm năm là con, Đồng Chân Chân chỉ ở bên họ có mấy tháng mà thôi, bất quá chuyện này cũng không phải là chuyện quan trọng nhất, mọi người thấy con và Đồng Chân Chân ai đẹp hơn?" Người ở quê lại lần nữa bị mất tiếng. Chuyện này có liên quan gì đến chuyện Đồng Chân Chân bị đưa đi trại cải tạo? Đồng Tuyết Lục không đợi bọn họ trả lời, chỉ lo một mình nói tiếp: "Đáp án không cần con nói chắc mọi người cũng biết, con đẹp hơn Đồng Chân Chân gấp mười lần, không, một trăm lần!" Người Đồng gia: "..." Bọn họ thường khoác lác ở quê nhưng cũng không dám khoác lác đến không biết xấu hổ như vậy! Đồng Tuyết Lục: "Chính là vì con xinh đẹp như hoa như tiên, cho nên người Đồng gia mới chọn con từ bỏ Đồng Chân Chân, nhất định mọi người rất muốn biết vì sao đúng không? Nguyên nhân rất đơn giản, chỉ bằng con xinh đẹp như vậy, tương lai muốn gả cho nhà có tiền có quyền, chỉ là chuyện trong một giây!" "Đồng Chân Chân có làm được không? Cô ấy không làm được, bằng vào cái mũi bẹp, làn da đen thui kia, quan lớn nào sẽ coi trọng cô ấy? Người Đồng gia chọn con, chứng tỏ bọn họ thông minh, biết xem xét thời thế!" Người Đồng gia: "..." Trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nên nói cô không biết xấu hổ hay là nói người Đồng gia bên kia không biết xấu hổ. Mặt héo như dưa chuột của Tạ Kim Hoa lập tức nhăn lại, thếu điều muốn viết hai chữ không vui lên mặt. Mũi bà bẹp, da còn đen hơn Đồng Chân Chân, bà cảm thấy mình giống như bị chỉ cây dâu mắng cây hòe. Mắt hạnh của Đồng Tuyết Lục quét mọi người một cái: "Bà nội, cho nên bà có muốn đi gặp Đồng Chân Chân nữa không?" Tạ Kim Hoa đen mặt: "Không gặp!" Gặp cái rắm, trại cải tạo cái nơi kia ai muốn đến? Đám người Đồng Nhị Trụ nhìn Đồng Tuyết Lục, trong mắt có xem kỹ hơn. Lúc trước bọn họ chỉ cảm thấy Đồng Tuyết Lục miệng lưỡi sắc bén, cũng không đặt quá nhiều trong lòng, nhưng bây giờ không giống, Đồng gia bên kia vậy mà vì nó từ bỏ con gái ruột. Xem ra sau này không nên đắc tội nó, không chỉ không thể đắc tội, còn phải nịnh bợ, như vậy nó mới tìm công việc cho bọn họ. Môi Phùng Chiêu Đệ cong lên, lộ ra hàm răng vàng khè: "Kỳ thật không gặp cũng không sao, bởi vì con mới là thân nhân của bọn ta, sau này chuyện công việc phải nhờ con rồi!" Đồng Tuyết Lục nghe vậy, quay đầu nhìn đối phương. Phùng Chiêu Đệ là vợ của Đồng Tam Tráng, không giống hai vợ chồng Đồng Nhị Trụ, hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ cực phẩm đồng thời cũng rất giảo hoạt. Lúc Đồng Ngạn Lương xung đột với người kia, hai vợ chồng bọn họ núp ở phía sau không ra mặt, lúc ăn cơm lại xông lên trước. Điển hình ích kỷ. Đồng Tuyết Lục có lệ cười một tiếng, lười đến trả lời đối phương. Tôn Quế Lan không muốn nịnh hót Đồng Tuyết Lục. Bà kéo tay áo mẹ chồng, hạ giọng nói: "Mẹ, tiền an ủi, mau lấy tiền an ủi về!" Lúc này Tạ Kim Hoa mới nhớ tới tiền an ủi: "Hôm trước tao gọi điện đến nhà xưởng, giám đốc nói mày đã cầm tiền an ủi, giờ tiền đâu? Mau lấy ra cho tao!" Đồng Tuyết Lục: "Bà nội, có vài lời con muốn nói riêng với bà." Tôn Quế Lan là cái thứ nhất không vui: "Nói cái gì mà bọn ta không nghe được? Mẹ, con bé này ghê lắm đấy, mẹ đừng để nó lừa!" Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Thím hai thím đang xem thường ai vậy? Thím nghĩ bà nội ngu xuẩn vậy ư? Vừa nhìn đã biết bà nội là người thông minh, ai có thể lừa nội được!" Tạ Kim Hoa không hài lòng trừng mắt nhìn con dâu một cái: "Người ngu đừng nói chuyện, không ai nói cô là người câm!" Tôn Quế Lan: "..." Mẹ, mẹ thanh tỉnh chút, mẹ sắp bị lừa què! Không cần Đồng Tuyết Lục sai bảo, Đồng Gia Minh đã nắm tay em gái, mang theo Đồng Gia Tín đi ra ngoài. Một đám người ở quê lại không có một người động đậy. Đồng Tuyết Lục đột nhiên thở dài một hơi, dùng ánh mắt đồng tình nhìn Tạ Kim Hoa: "Bà nội à, lúc trước con còn tưởng bà là chủ một nhà, bây giờ xem ra bà cũng chỉ là lão đáng thương, tại một nhà này hoàn toàn không làm chủ được, bà xem bà gọi bọn họ ra ngoài, bọn họ vậy mà không ai thèm để lời bà nói vào tai." Lão đáng thương? Tạ Kim Hoa thiếu chút nữa bị từ này ghê tởm đến! Nhưng càng làm bà tức đám con trai con dâu hơn, bọn họ đây là khiêu khích quyền uy của một người làm chủ là bà đây à. Sắc mặt bà trầm xuống quát: "Toàn bộ cút hết ra ngoài cho tao!" Thấy Tạ Kim Hoa phát giận, mấy người con trai con dâu liền nhìn nhau, cuối cùng vẫn là lôi kéo nhau ra ngoài. ** Người trong đại viện đang ăn cơm, đột nhiên nghe được một tiếng sư tử hống, không khỏi bị dọa sợ. Tiếp theo liền thấy một đám người Đồng gia bị đuổi ra khỏi nhà, cửa nhà "Phanh" một tiếng từ bên trong đóng lại. Xem ra bà nội Đồng điên rất nặng! Đám người Tôn Quế Lan bị đuổi ra ngoài, vừa thấy giận lại thấy mất mặt, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác. Tôn Quế Lan thấy con trai ngồi trên đất không thoải mái, đi qua nhà cách vách muốn mượn cái ghế: "Chị Thái, chị còn nhớ em không?" Bác Thái thấy bà tới, tạt nước đang cầm trong tay xuống dưới chân bà một cái nói: "Không nhớ!" Nói xong cũng không thèm nhìn bà một cái, trực tiếp vào nhà. ? Tôn Quế Lan sửng sốt nửa ngày cũng chưa phản ứng lại. Bà có làm gì đâu? Rõ ràng lúc trước còn rất nhiệt tình mà? Chờ bà phản ứng lại, Tôn Quế Lan tức đến mặt đỏ bừng, muốn đi hỏi người khác một chút rốt cuộc chị Thái phát điên vì cái gì. Ai ngờ những người đó đều giống như đã nói trước với nhau, toàn bộ đều nói không nhớ bà, hơn nữa lời còn chưa nói xong đã chạy lấy người. Quả thực là tức chết bà! Vốn dĩ Phùng Chiêu Đệ cũng muốn tạo chút hảo cảm, nhưng khi thấy Tôn Quế Lan bị cho húp canh bế môn, bà lập tức đánh mất ý niệm. "Em cứ cảm thấy sự tình không thích hợp, mình à, ngày mai mình ra ngoài hỏi thăm một chút, xem Đồng Chân Chân bị đưa đi trại cải tạo có đúng hay không." Đồng Tam Tráng dùng ngón tay móc móc lỗ tai, sau đó đưa bàn tay đến trước mặt bà nói: "Vậy em cho anh tiền xe đi." Phùng Chiêu Đệ trừng mắt nhìn ông, hạ giọng nói: "Nhỏ giọng chút, đợi lát nữa em đưa cho anh!" Mẹ chồng bà và Tôn Quế Lan kia là hai cái đại ngu xuẩn, dám bỏ tiền vào túi, làm hại nhà họ tổn thất vài trăm nguyên. Lúc trước bà nói tiền cũng ở trong túi, kỳ thật là gạt người, thật ra là bà nhét tiền trong quần, mới an toàn đấy! Trong phòng. Đồng Tuyết Lục ngồi bên cạnh Tạ Kim Hoa, vẻ mặt thân mật nói: "Bà nội, con vừa gặp bà đã cảm thấy vô cùng thân thiết, cảm giác giống như con đã gặp bà từ kiếp nào vậy, con cảm thấy có khả năng là do huyết mạch máu mủ ruột thịt ấy." Tạ Kim Hoa không mua lời ngọt, bĩu môi nói: "Ít nói lời vô nghĩa đi, tiền an ủi đâu?" Đồng Tuyết Lục đối với thái độ bà thấy kỳ quái một chút, nhưng cũng không nghĩ nhiều: "Bà nội, tiền an ủi kia tạm thời không thể đưa cho bà." Đôi mắt Tạ Kim Hoa vừa nâng lên, là trừng giống như mắt ếch: "Mày đây là có ý gì? Có phải mày muốn nuốt không?" "Bà nội, bà nói nhỏ thôi! Con không có nuốt, mà là lấy tiền đó đi kiếm lời!" "Kiếm lời? Mày mới tí tuổi, cũng biết gì là kiếm lời à?" "Con không biết, nhưng cha mẹ nuôi con biết nha!" Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục đầy kiêu ngạo, "Cha nuôi con bên kia là bộ trưởng bộ du liêu giải phóng quân hậu cần, bộ trưởng bộ du liêu chuyên quản lý nghề nông và nghề kinh danh phụ, tiền này vừa đẻ một cái, đẻ nhiều đến nỗi bà không dám tưởng tượng luôn đấy!" "Vậy cha nuôi mày cầm nó đi làm gì? Có thể kiếm được bao nhiêu tiền?" Tạ Kim Hoa không biết bộ du liêu làm gì, nhưng bà nghe hiểu hai chữ bộ trưởng, dù sao cũng là đại quan! "Có cầm đi làm gì bà nội cũng đừng hỏi, đó là cơ mật quân sự, bà mà biết đối với bà sẽ không tốt, nhưng," Đồng Tuyết Lục đột nhiên hạ giọng, thần bí hề hề nói, "Chỉ cần chờ một đoạn thời gian, chúng ta sẽ lấy được gấp đôi cả vốn lẫn lời!" Tạ Kim Hoa "A" một tiếng, miệng mở to, trong mắt phiếm ánh tham lam: "Nhiều gấp đôi là bao nhiêu?" "Tiền an ủi nhà xưởng cho có một ngàn nguyên, gấp đôi chính là hai ngàn nguyên." Tạ Kim Hoa hồ nghi nhìn cô: "Tiền an ủi chỉ có một ngàn, mày không gạt tao chứ?" Đồng Tuyết Lục lộ ra thần sắc ủy khuất: "Bà nội bà nói những lời này làm con đau lòng quá, bà là bà nội của của con mà, sao con có thể lừa bà? Nói nữa, loại chuyện này bà đến nhà xưởng hỏi sẽ biết, con nói dối bà được sao?" Tạ Kim Hoa cũng thấy cô không có can đảm lừa bà: "Giám đốc xưởng của mày sao lại thế này? Đại Quân cứu con ông ta, vậy mà chỉ cho có chút tiền như vậy, tao phi, thứ không lương tâm!" Đồng Tuyết Lục nghe bà nhắc tới Đồng Đại Quân, trong mắt không có một chút bi thương, ngược lại thập phần để ý tiền an ủi, suy đoán trong lòng không khỏi nổi lên lần nữa. Tạ Kim Hoa một lòng chỉ quan tâm đến tiền: "Vậy khi nào tiền mới về lại?" Đồng Tuyết Lục hồi thần: "Trong vòng nửa tháng, đến lúc đó cả vốn lẫn lời sẽ đưa hết cho chúng ta, chờ lấy được tiền, con sẽ đưa hết toàn bộ cho bà nội!" Được đấy! Tạ Kim Hoa nghe được lời này, liền nhìn cô thuận mắt hơn chút. Đồng Tuyết Lục lại nói: "Nhưng chuyện này cần phải bảo mật, không chỉ không thể cho các chú các thím biết, mà còn không được nói ra ngoài!" Vẻ mặt Tạ Kim Hoa không để bụng: "Mày yên tâm đi, bà sẽ không nói ra đâu." Đồng Tuyết Lục lắc đầu: "Không chỉ không thể nói ra, bà nội còn phải nói đã lấy tiền an ủi rồi, nếu không các chú các thím sẽ nghi ngờ!" Tạ Kim Hoa cũng không phải là ngu xuẩn hoàn toàn, đôi mắt tam giác nhìn chằm chằm cô: "Mày đây là muốn che mắt ai? Nếu quay đầu lại mày không đưa tiền cho tao, tao phải đi tìm ai?" "Tìm giám đốc, tìm công an, tìm cha mẹ nuôi của con đều được!" Đồng Tuyết Lục nói năng có khí phách, "Bà và con là người một nhà, sao con có thể hố bà? Dù cho bà nội không yên tâm, chẳng lẽ bà còn không yên tâm cha mẹ nuôi con sao? Bọn họ đều là quan lớn, chút tiền này họ còn không thèm để vào mắt!" Thấy Tạ Kim Hoa vẫn không lên tiếng, sắc mặt cô lập tức trầm xuống: "Thật là tâm tốt bị sét đánh, được rồi, ngày mai con sẽ đi lấy tiền về liền, như vậy bà nội sẽ yên tâm có phải không!" Vừa rồi trong lòng Tạ Kim Hoa đã có tám chín phần bị thuyết phục, chỉ là bà còn làm bộ làm tịch muốn ép thêm nhiều thứ từ trên người cô ra, cho nên mới không lên tiếng. Lúc này nghe cô muốn lấy tiền về, vội vàng nói: "Con đứa nhỏ này tính tình sao lại lớn như vậy, bà có nói gì đâu, nếu tiền đã đưa cho cha nuôi con rồi, vậy để ở bên kia đi." Lãi một ngàn nguyên, dụ hoặc lớn như vậy là ai cũng không bỏ qua được! Còn chuyện lừa gạt, bà cảm thấy Đồng Tuyết Lục không có gan làm. Đầu năm nay đi ra ngoài đều phải có thư giới thiệu, không có thư giới thiệu, nơi nào bà cũng không đi được, nếu Đồng gia bên kia dám nuốt riêng, vậy bà dám đến đơn vị của bọn họ nháo đến long trời lở đất! Đồng Tuyết Lục thấy chuyển biến tốt liền thu, từ trong túi móc ra ba mươi nguyên đưa qua: "Chút tiền này bà cầm đi, quay đầu lại chờ con lấy tiền về, bà nội muốn xài thế nào thì xài thế đó!" Tiền Tạ Kim Hoa bị cướp mất rồi, tuy Cục Công An có nói sẽ toàn lực giúp bọn họ lấy về, nhưng bà vẫn đau lòng a. Tuy ba mươi nguyên không nhiều, nhưng chờ nửa tháng lại được hai ngàn nguyên, đến lúc đó những bà nội trong viện này, không ai có tiền bằng bà! Nghĩ vậy, mặt lão dưa chuột cười kéo đầy nếp nhăn hơn. ** Thuyết phục Tạ Kim Hoa xong, Đồng Tuyết Lục đứng lên đi mở cửa cho những người khác vào. Của vừa mở ra, Tôn Quế Lan lại là cái thứ nhất vọt vào: "Mẹ, nha đầu chết tiệt kia nói gì với mẹ? Đã đưa tiền an ủi cho mẹ chưa?" Đồng Tuyết Lục nghe vậy quay đầu lại nhìn Tạ Kim Hoa. Tạ Kim Hoa chú ý tới ánh mắt cô, chỉ vào cái mũi Tôn Quế Lan mắng: "Cô hỏi nhiều vậy làm gì? Tiền an ủi không đưa cho tôi chẳng lẽ phải đưa cho cô!" Tôn Quế Lan bị phun đầy mặt nước miếng, mùi kia ghê tởm đến nỗi bà sắp phun hết cơm chiều ra: "Mẹ, con không có ý đó, con là đang lo lắng mẹ bị lừa đấy. Mẹ, tiền an ủi có bao nhiêu, cho chúng con nhìn đi?" Lời này vừa ra, đôi mắt đám người Phùng Chiêu Đệ "Vèo" một cái tập trung hết lên người Tạ Kim Hoa. Tạ Kim Hoa xụ mặt rống giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Cái nhà này rốt cuộc là tao làm chủ hay chúng mày làm chủ? Lăn qua một bên đi, phiền phức!" "..." Bị không thể hiểu được mắng một trận, Tôn Quế Lan tức đến cái mũi sắp nổ bay. Người trong đại viện nghe giọng Tạ Kim Hoa tức giận mắng, lại lần nữa khẳng định chuyện bà điên rồi. Vội vàng dặn dò mấy đứa nhỏ trong nhà, không được đến gần Đồng Gia, thấy mấy người kia phải chạy xa ra. Đồng Tuyết Lục thấy Tạ Kim Hoa không tiết lộ bí mật, liền yên tâm đi ra ngoài. Đồng Miên Miên và Đồng Gia Tín ở nhà bác Thái, chỉ có Đồng Gia Minh một người ngồi ngốc trước sân. Thấy Đồng Tuyết Lục ra, cậu sãi chân đi tới: "Chuyện Đồng Chân Chân là chuyện thế nào?" Lúc này sắc trời đã hoàn toàn đen tối, mặt cậu giấu trong bóng đêm, sáng sáng tối tối, làm người nhìn không rõ lắm. "Chuyện này chờ sau khi xử lý xong nhóm người ở quê chị lại nói với cậu." Đồng Tuyết Lục nhìn cậu nói, "Đúng rồi, cậu có gặp ông nội lần nào chưa?" Đồng Gia Minh không rõ vì sao cô đột nhiên hỏi ông nội, nhưng vẫn gật đầu: "Có, sao vậy?" "Cha chúng ta có giống ông nội không?" Mày Đồng Gia Minh nhíu lại: "Giống, cha giống ông nội, không giống bà nội." Giống ư, vậy chứng minh Đồng Đại Quân vẫn là con Đồng gia, chẳng lẽ.. P/s: Nếu được ủng hộ 2000xu. Muội sẽ làm thêm một chương nữa~
Chương 21: Bấm để xem "Vậy trước khi ông nội cưới bà nội có từng cưới ai không, ý chị là, cha chúng ta có phải bà nội sinh không?" Đồng Gia Minh lắc đầu: "Không, ông nội chỉ có một đời vợ." Lúc cậu bảy tám tuổi cũng từng hoài nghi chuyện này, lúc về quê còn âm thầm hỏi thăm, nhưng chỉ làm cậu thất vọng mà thôi, cha cậu đúng là bà nội sinh. Đồng Tuyết Lục nghe vậy cũng thất vọng. Không ngờ lão dưa chuột Tạ Kim Hoa kia có thể sinh ra đứa con đẹp như vậy. Thực tài, trước khi cô xuyên sách, cha cô cũng bất công như thế chỉ thương yêu em kế, những năm đó làm cô cảm thấy thập phần ủy khuất. Nhưng khi so với Tạ Kim Hoa, ít nhất cha cô vẫn còn chút nhân tính. Tới buổi tối chuẩn bị đi ngủ, trong nhà không đủ chỗ ngủ, Đồng Tuyết Lục đề nghị nữ ngủ trong phòng, nam ra sân ngủ dưới đất. Bây giờ là mùa hè, bên ngoài còn mát mẻ hơn, cho nên mấy người đàn ông ở quê kia cũng không phản đối. ** Ngày hôm sau, Đồng Tam Tráng liền cầm tiền vợ và mẹ ông cho, ngồi xe đến nội thành tìm hiểu tin tức của Đồng Chân Chân. Đồng Nhị Trụ thì ở sân nói chêm chọc cười với vài người đàn ông trong viện tìm hiểu mối quan hệ giữa Đồng Tuyết Lục và Đồng gia bên kia. Tin tức hỏi thăm về là, Đồng Chân Chân quả thật bị đưa đi cải tạo, Đồng gia bên kia cũng đối xử với Đồng Tuyết Lục rất tốt, có lần Đồng Tuyết Lục đi nội thành về, hai tay xách đầy bao lớn bao nhỏ. Nghe thế, cuối cùng Tạ Kim Hoa cũng yên tâm. Quay đầu lại giám đốc hỏi Đồng Tuyết Lục có đưa tiền an ủi cho bà không, bà trả lời có liền. Hoa nở hai đóa, mỗi bàn một bông. Hoàng Hương Lan bên này sau khi xin tiệm cơm Quốc Doanh cho nghỉ, cô liền đến nội thành thăm chị họ. Nhìn thấy chị họ, nước mắt cô liền rơi xuống: "Chồng chị quả thực.. Không phải người!" Ngày đó Tô Tú Anh từ bệnh viện về lại bị đánh một trận, cả khuôn mặt sưng hết lên. Hoàng Hương Lan thấy người Hà gia không ở, liền hạ giọng nói: "Chị họ, đồng chí Đồng nói cô ấy có thể giúp chị, cô ấy còn nhờ em nói mấy câu này với chị." Cô nói lời Đồng Tuyết Lục truyền đạt lại cho Tô Tú Anh nghe. Tô Tú Anh nghe xong ánh mắt sáng lên, nhưng thực mau cô lại rối rắm. "Chị họ, em cảm thấy dựa theo phương pháp đồng chí Đồng nói sẽ thành công, chị còn rối rắm cái gì? Chẳng lẽ chị còn mong chờ ông ta sao?" Hoàng Hương Lan thấy chị ấy cái dạng này, cho dù cô có tính mềm cũng có chút hận không thể rèn sắt thành thép. Trước kia cô đối với chuyện lấy chồng rất chờ mong, nhưng từ khi thấy chị họ cô, giờ có chút khủng hoảng. Tô Tú Anh nhẹ nhàng lắc đầu: "Không có, chị đã không chờ mong từ lâu, kỳ thật chị cũng không biết chị đang rối rắm cái gì." Cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của cô là một vũng bùn, cô chỉ lo sau khi rời khỏi vũng bùn này, cuộc sống cô có tốt hơn không, hay so với vũng bùn còn tệ hơn. Hoàng Hương Lan còn muốn khuyên tiếp, nhưng bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, cô chạy nhanh nuốt lời muốn nói về. Hà Bảo Căn từ bên ngoài đi vào, thô giọng hét: "Mày còn muốn nằm trên giường bao lâu, tháng này mày đã xin nghỉ bao nhiêu ngày rồi? Cứ tiếp diễn như vậy, tháng này mày nhắm mày lấy được bao nhiêu tiền?" Gã hét xong mới thấy Hoàng Hương Lan ngồi trong phòng, vậy mà gã không thấy xấu hổ chút nào. Tô Tú Anh nghe gã hét, toàn thân không chịu khống chế run rẩy lên: "Tôi, buổi chiều tôi sẽ đi làm." Không phải cô không muốn đi làm, tại vì eo cô bị gã đá bị thương, vừa đứng lên sẽ đau đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh. Hơn nữa trên mặt có nhiều ứ bầm như vậy, cô không muốn để người ta nhìn thấy. Hà Bảo Căn hừ lạnh một tiếng: "Đừng giả chết trước mặt lão tử, không có chuyện gì thì mau đứng dậy nấu cơm!" Nói xong, gã cũng không chào hỏi Hoàng Hương Lan, trực tiếp quay đầu đi mất. Hoàng Hương Lan tức đến cả người run run: "Thằng, thằng chó đó thật sự rất quá đáng!" Hai hàng nước mắt từ đôi mắt Tô Tú Anh chảy xuống. Trước kia gã cũng có chút cố kỵ, nhưng sau khi thấy cô bị đánh mà nhà mẹ đẻ đến cái rắm cũng không dám thả, nên giờ đã không thèm kiêng kị gì nữa một khi đánh một cái là đánh đến sắp chết mới chịu thôi. Trong phòng nhất thời trầm mặc, Hoàng Hương Lan cũng không biết nên nói gì mới tốt. Tô Tú Anh sợ Hà Bảo Căn trở về mắng cả Hoàng Hương Lan, chạy nhanh nói: "Em về trước đi, còn chuyện lúc nãy em nói chị sẽ nghĩ kĩ!" Hoàng Hương Lan thở dài đi rồi. Tô Tú Anh nhìn theo bóng dáng em họ, tay đặt bên cạnh chậm rãi nắm chặt thành quyền. ** Mấy ngày nay, người Đồng gia vui sướng như tiên. Mỗi ngày thịt cá, thường thường đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, làm người trong đại viện nhìn đến hâm mộ không thôi. Mới đầu bọn họ còn đề đến chuyện muốn lập tức tiếp nhận hai công việc ở nhà xưởng, nhưng Đồng Tuyết Lục khuyên bảo bọn họ, nói bọn họ nên nhân cơ hội chơi một đoạn thời gian trước, sau này đi làm rồi, xin nghỉ sẽ khó lắm. Đám người Tôn Quế Lan nghĩ cũng đúng, dù sao công việc là của nhà bọn họ, không ai đoạt được. Ngày xưa bọn họ ở nông thôn vất vả như vậy, nên bây giờ thấy hưởng thụ được chút nào hay chút đó. Nhưng có điều làm bọn họ không hiểu là, người trong viện không thích bọn họ. Đặc biệt là phụ nữ và trẻ em, thấy bọn họ là chạy mất dạng, làm bọn họ thấy rất khó hiểu. Người ở quê cứ như vậy sung sướng qua mấy ngày. Lúc đầu Đồng Tuyết Lục định chờ qua hai ngày nữa mới ra tay, nhưng hôm nay khi cô tan làm về, thấy Đồng Ngạn Lương ôm Đồng Miên Miên đang sờ mặt bé. Mặt cô liền đen. Cô tiến lên, vươn tay lạnh lùng nói với Đồng Ngạn Lương: "Đưa Miên Miên cho chị!" Đồng Miên Miên thấy chị cả về, giãy giụa lên, nhưng Đồng Ngạn Lương ôm bé không muốn buông tay. Đồng Tuyết Lục gằn từng chữ một nói: "Chị nói đưa Miên Miên cho chị!" Lúc này Đồng Ngạn Lương mới ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt đầy cợt nhả: "Chị Tuyết Lục, chị làm gì vậy? Em ôm em gái một chút thì có gì không đúng sao?" Đồng Tuyết Lục thiếu chút nữa ói ra, lạnh mặt nói: "Nếu em không muốn chị đá hư túi con cháu của em, thì tốt nhất nên đưa Miên Miên lại cho chị, mau!" Mày Đồng Ngạn Lương chậm rãi nhíu lại, một đôi mắt hung ác trừng Đồng Tuyết Lục, tay vẫn ôm Đồng Miên Miên không thả. Tiểu nhân nhi bị dọa rồi, giãy giụa lợi hại hơn, từng viên từng viên nước mắt chảy xuống: "Chị, em muốn chị ôm!" Bác Thái nghe thấy tiếng cãi nhau, từ trong phòng chạy ra: "Tuyết Lục hả, đã xảy ra chuyện gì vậy con? Có phải có người ăn hiếp con không?" Thực mau mẹ Từ cũng từ trong phòng chạy ra. Đồng Ngạn Lương thấy người đến càng ngày càng nhiều, lúc này mới buông tay, đẩy Đồng Miên Miên ra nói: "Cho mày." Đồng Tuyết Lục chạy nhanh ôm tiểu nhân nhi khóc đến khuôn mặt nhỏ đỏ bừng lên, nhẹ giọng trấn an bé: "Không có chuyện gì, chị ở đây rồi." Bác Thái chỉ vào Đồng Ngạn Lương tức giận mắng: "Tuổi còn nhỏ đã như thế này, thật đúng là xấu từ trong trứng mà!" Mẹ Từ phi một tiếng, phun nước bọt sau lưng hắn: "Người làm ra chuyện trộm sờ mông phụ nữ thì tốt cái gì? Tôi thấy nên nói với giám đốc một tiếng, người như vậy không để ở lại đại viện lâu!" Đồng Ngạn Lương nghe mẹ Từ nói, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã cái như chó ăn cứt. Hắn phẫn nộ quay đầu lại: "Bà già chết tiệt, bà nói hươu nói vượn gì đó? Có tin tôi cho bà một đấm không!" Mẹ Từ không sợ hắn, tay cầm nồi sạn xông lên: "Đánh đi, mày đánh thử coi! Mày cái thằng nhãi ranh đoạn tử tuyệt tôn này, bị người ta đá hư túi con cháu cũng xứng lắm!" "..." Đồng Ngạn Lương tức đến một ngụm không đi lên, thiếu chút nữa hộc máu! Hắn thấy những việc này nhất định là do Đồng Tuyết Lục nói ra, hắn muốn tìm Đồng Tuyết Lục tính sổ, nhưng mẹ Từ cầm nồi sạn đánh hắn không ngừng. Hắn không chú ý một cái, mũi bị ăn một đòn, vừa đau vừa nhứt, đau đến nước mắt hắn chảy ra luôn. "Bà mẹ nó còn không dừng tay, coi chừng đêm nay tôi đốt cả nhà bà!" Lời này vừa ra, tức khắc chọc nhiều người tức giận hơn. Tâm tư này cũng quá ác độc rồi! Chỉ là cãi nhau, vậy mà muốn đốt cả nhà người ta! Càng quan trọng là trong đại viện này, nếu một nhà bị cháy, thực mau sẽ liên lụy đến nhà khác, đến lúc đó nói không chừng mọi người sẽ chịu chung cảnh tao ương! Vì thế có thêm vài bác gái cầm nồi sạn xông lên, cho Đồng Ngạn Lương thêm một trận quất đánh. Đồng Ngạn Lương bị đánh đến kêu ngao ngao. Chờ Tạ Kim Hoa và mấy người Tôn Quế Lan từ trạm bán đồ xách bao lớn bao nhỏ về, Đồng Ngạn Lương đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập. Hai người đau lòng đến không được, chạy qua nhà mẹ Từ chửi ầm lên. "Bà già chết tiệt kia mau ra đây cho tôi, bà dám đánh cháu tôi, ta sẽ đi báo Công An!" Mẹ Từ đứng chống nạnh ở cửa mắng lại: "Bà điên, bà đi đi, coi chừng quay đầu lại tôi cho cháu bà vào ngục!" Mẹ Từ còn lâu mới sợ, vừa rồi Đồng Ngạn Lương nói muốn giết người phóng hỏa có rất nhiều người trong đại viện nghe được, nếu bà ta dám đi báo, chưa biết cuối cùng ai mới là người vào đâu! Tạ Kim Hoa và Tôn Quế Lan cũng biết chuyện này, cho nên mới không đi Cục Công An. Nhưng hai bà rất giận, chỉ có thể chạy tới cửa mắng chửi phát tiết. Tạ Kim Hoa tức đến dậm chân, bộ dáng kia y như châu chấu mùa thu: "Đi thì đi, tôi đi báo Công An liền đây, bà có ngon cũng đừng chạy!" Mẹ Từ ưởng ngực như gà trống đầy kiêu ngạo: "Lão nương sợ bà cái lông, bà đi thử coi!" "Đi thì đi, bà chờ đó!" "Tôi chờ đây, bà đi thử coi!" "Đi thì đi, bà chờ đó!" "Tôi chờ đây, bà đi thử coi!" Hai người bà tới tôi về, vẫn luôn lặp lại hai câu đó mắng đến hai tiếng, thẳng đến trời tối mới ngừng chiến. Về đến nhà, Tôn Quế Lan thấy Đồng Tuyết Lục liền chỉ vào mũi cô mắng: "Mày con nha đầu chết tiệt này, nếu không phải tại mày sao con tao bị đánh được!" Đồng Tuyết Lục đẩy mạnh tay bà ra: "Cút ngay!" Nói xong cô xoay người trực tiếp đi ra ngoài. Tôn Quế Lan tức đến nghiến răng nghiến lợi: "Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, mau lại đây cho tao!" ** Ngoài sân. Đồng Gia Tín rũ đầu, vẻ mặt uể oải: "Thực xin lỗi anh hai, không phải em không cố ý bỏ mặc em gái, em chỉ là đi nhặt củi." Trong nhà không có củi, người ở quê lại cả ngày không làm việc, cậu nghĩ rời khỏi một lát hẳn là không sao. Đồng Gia Minh nhấp môi, sắc mặt có chút khó coi: "Người để em nói xin lỗi không phải anh." Chân Đồng Gia Tín đá đá cục đất, không đợi cậu mở miệng, Đồng Tuyết Lục đã đi ra. Miệng cậu mở ra muốn nói xin lỗi, nhưng làm thế nào cũng không nói nên lời. Đồng Tuyết Lục giống như không thấy cậu, trực tiếp nhìn Đồng Gia Minh: "Cậu đi theo chị." Đồng Gia Minh bảo Đồng Gia Tín về trông Đồng Miên Miên, sau đó xoay người đi theo. Ánh trăng mông lung, chiếu lên mái nhà, loang loang lỗ lỗ, dế mèn trốn trong góc phòng phát ra tiếng kêu phiền lòng. Đồng Tuyết Lục đi đến cổng lớn mới dừng lại. Cô nhìn thoáng qua xung quanh, thấy không ai mới mở miệng nói: "Đêm nay chúng ta sẽ hành động, đêm nay cậu như vậy.." Nghe xong kế hoạch, sắc mặt Đồng Gia Minh trở nên có chút kỳ quái: "Như vậy.. Không tốt lắm đâu?" Dưới ánh trăng, nốt ruồi dưới khóe mắt Đồng Tuyết Lục càng thêm xinh đẹp vũ mị: "Không có gì không tốt, cậu cứ làm theo lời chị nói." Đám người Đồng gia kia, ngày mai cô sẽ giải quyết hết bọn họ! Đồng Gia Minh trầm mặc một chút, cuối cùng vẫn gật đầu: "Được." Ban đêm. Một bóng người xuất hiện ở nơi nhà nhà phơi quần áo, động tác nhanh chóng tới lui. Ngày hôm sau, mặt trời lên cao. Bác Thái ngân nga khúc nhạc đi gom quần áo, sau đó phát hiện không thấy quần lót mình mới mua! Tìm xung quanh mỗi ngóc ngách vẫn không tìm thấy. Bác Thái: "Kỳ quái! Hôm qua gió cũng không lớn, sao lại mất chứ?" Mẹ Từ: "Nhà tôi cũng mất một món." Mẹ Lâm: "Nhà tôi cũng vậy.." Chị Vương: "Nhà em cũng.." Bác Thái: "Món đồ mọi người không thấy là gì vậy? Của tôi là quần lót tôi mới mua." Mẹ Từ: "Tuy tôi không phải mới mua, nhưng cũng là quần lót.." Mẹ Lâm: "Tôi cũng vậy.." Chị Vương: "Em cũng.." Mọi người lập tức nổi giận: Rốt cuộc là ai không có đạo đức đến vậy!
Chương 22: Bấm để xem Bọn người bác Thái lớn giọng chửi ầm lên, những người khác trong đại viện thực mau đã biết chuyện. Mọi người sôi nổi nghị luận. "Sao có thể kỳ quái như vậy, trong viện chúng ta trước giờ đâu có ai bị mất quần áo đâu!" "Đúng vậy, hôm qua gió cũng không lớn, mà có khi nào là mấy đứa nhỏ cầm đi chơi không?" Vì làm rõ ràng, mọi người liền trở về hỏi con mình, nhưng đứa trẻ quậy cũng biết quần áo không phải dùng để chơi, đầu năm nay đồ rất quý a. Nói nữa, sao có thể trùng hợp đến vậy, vật mất toàn là quần lót. Bà Lâm tức giận: "Nếu để tao biết được ai thiếu đạo đức như vậy, tao sẽ là người đầu tiên đánh chết người đó! Tuy cái quần lót đó tao mặc đã nhiều năm, có hai cái lỗ, nhưng tao chỉ thích mặc nó thôi, thằng trộm trời đánh!" Mọi người: "..." Mọi người nhìn mặt bà Lâm toàn là nếp nhăn, nghĩ thầm, tên trộm quần lót này khẩu vị cũng ít nặng quá. Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục tiều tụy từ trong phòng đi ra: "Bác Thái, có chuyện gì vậy?" Bác Thái thấy Đồng Tuyết Lục, kỳ quái hỏi: "Tuyết Lục à, sao hôm nay con không đi làm? Ai da, mặt con sao lại thế này, nhìn thế nào cũng thấy không tốt lắm!" Đồng Tuyết Lục suy yếu gật đầu: "Dạ, sáng nay đầu con tự dưng đau quá, đành phải nhờ Gia Minh giúp con đi đến nhà xưởng xin nghỉ, đúng rồi, bác Thái, sao mọi người tụ tập hết ở đây vậy?" Vì làm mình nhìn qua đủ tiều tụy để xin nghỉ bệnh cho hợp lý, tối hôm qua cả đêm cô không nhắm mắt một cái nào, bây giờ buồn ngủ muốn chết. Bác Thái quan tâm cô hai câu, liền tức giận nói chuyện bị mất quần lót cho cô nghe: "Cũng không biết là tên thiếu đạo đức nào, đến quần lót loại đồ vật này cũng trộm!" Đồng Tuyết Lục làm ra một bộ khiếp sợ: "Đều là trộm của phụ nữ sao? Hay là nam nữ gì cũng có?" Bác Thái nghe cô nói ngẩn ra một chút, sau đó vỗ đùi nói: "Ai da, con không nói bác cũng không nghĩ đến, chỉ trộm quần lót của phụ nữ, vậy chắc là tên du thủ du thực nào đó!" Mẹ Từ phản ứng cũng thật mau: "Có khi nào là thằng nhãi ranh Đồng gia kia không?" Những người khác nghe vậy, sắc mặt tức khắc đều không tốt. Người ở trong viện đều là người quen, chưa từng có chuyện trộm đồ lót phụ nữ hay rình coi phụ nữ tắm gì đó, cho nên ngay từ đầu mọi người không nghĩ đến phương diện này. Lúc này nghe Đồng Tuyết Lục nói như vậy, mới cảm thấy không thích hợp. Viện này mà có tên du thủ du thực, vậy sau này sẽ phiền phức rồi. Bà Lâm nhảy dựng lên mắng: "Đừng đoán mò nữa, nhất định chính là nó! Lúc nó chưa tới chúng ta có bị mất đồ đâu, bây giờ bỗng dưng mất tích, không phải nó còn có thể là ai?" Mẹ Từ khó có khi nhất trí với bà Lâm: "Bà nói đúng rồi đấy, chắc chắn là vì hôm qua bị chúng ta đánh một trận, trong lòng mang thù đấy!" Mọi người nghe vậy thấy rất có lý. "Chuyện này không thể bỏ qua đơn giản vậy được, phải đi báo Công An thôi!" "Còn phải báo với lãnh đạo, đuổi toàn bộ đám người này về quê!" Đồng Tuyết Lục một bộ không thể tin: "Tại sao lại làm vậy? Tuy em họ Đồng Ngạn Lương của con từng sờ mông phụ nữ, nhưng nó đã biết sai rồi, tuyệt đối không phải là nó!" Mẹ Từ ai u một tiếng: "Sao chúng ta có thể quên đi một chuyện quan trọng như vậy chứ, thằng nhãi ranh chết tiệt kia đã làm ra chuyện thiếu đạo đức vậy rồi, không cần nói gì nữa hết, nhất định là nó trộm!" Sắc mặt Đồng Tuyết Lục càng hoảng loạn hơn: "Không phải đâu, mọi người nghe con nói, em họ Đồng Ngạn Lương của con không phải người như vậy đâu.." Bác Thái nói: "Tuyết Lục à, bác biết con tâm địa thiện lương, nhưng ánh mắt con nhìn người thực sự không tốt!" "Sau khi đám người ở quê kia lên, giống như địa chủ ở xã hội cũ vậy, sai mấy đứa làm cái này làm cái kia, bác phải phản ánh chuyện này cho nhà xưởng biết mới được!" Những người khác sôi nổi tán đồng với ý của bác Thái. "Mỗi ngày không ăn thịt cá, thì là đi tiệm cơm Quốc Doanh, không phải địa chủ thì là gì!" "Đúng vậy, sài đều là sài tiền an ủi của hai vợ chồng Đồng Đại Quân, bọn họ xài không một chút đau lòng thì thôi, đằng này còn không cho mấy đứa nhỏ một thứ tốt gì!" Mọi người càng nói càng phẫn nộ, lập tức thương lượng người nào đi nhà xưởng báo lãnh đạo, người nào đi báo Công An. Mấy bác này sức chiến đấu đúng là chuẩn cmnr, sau khi an bài xong lập tức phân công đi làm. Đồng Tuyết Lục *tay Nhĩ Khang: "Bác ơi, Thím ơi đừng đi mà, mọi người nghe con nói.." *tay Nhĩ Khang: Bác Thái xua xua tay: "Tuyết Lục con mau về nghỉ ngơi đi, đừng lo chuyện này nữa." Nói cũng không quay đầu lại đi rồi. Nhìn bóng dáng mọi người đi, khóe miệng Đồng Tuyết Lục cong lên, hai lúm đồng tiền bên má nổi lên nhàn nhạt. Quậy đi, quậy càng lớn càng tốt. ** Trong văn phòng bỗng dưng có một đám phụ nữ lớn giọng, làm tổ trưởng công đoàn bị ồn ào đến đau đầu: "Có khi nào mọi người nghĩ sai rồi không? Tôi nghe nói đứa nhỏ kia còn chưa đến mười bốn tuổi, nó làm gì có lá gan đó!" "Nó có đấy!" Bác Thái banh cổ lớn giọng ồn ào, "Bây giờ trong viện chúng tôi có bốn người bị trộm quần lót, trước khi bọn họ đến chuyện này chưa từng xảy ra!" Tổ trưởng công đoàn nghe được hai chữ "Quần lót", khóe miệng hung hăng run rẩy một trận: "Được rồi được rồi, mọi người đừng nói nữa, tôi cho hai người theo mọi người đến đó!" Chờ hai người công đoàn và đồng chí Công An đến đại viện, đám người ở quê cũng vừa lúc ăn sáng ở tiệm cơm Quốc Doanh về. Lúc này đoàn người vuốt bụng to đi vào. Tôn Quế Lan dùng đầu lưỡi xỉa răng nói: "Mẹ, hôm nay bánh bao thịt ăn ngon thật, ngày mai chúng ta ăn nửa đi!" Đồng Nhị Trụ nói: "Nhưng mỗi ngày ăn bánh bao thịt cũng không thú vị, ngày mai ăn sủi cảo đi." Tạ Kim Hoa dũng cảm nói: "Có gì khó giải quyết đâu, mua luôn cả hai là được rồi!" Dù sao tiền không có Đồng Tuyết Lục sẽ cho bà. Hơn nữa thực mau là có thể lấy được hai ngàn nguyên, Tạ Kim Hoa cảm thấy bà không cần phải giống như trước đây sống đến khổ khổ cực cực nữa. Kỳ thật mỗi tháng hai vợ chồng Đồng Đại Quân đều gửi một nửa tiền lương về, Đồng gia sống đến còn tốt hơn mấy người đi làm. Đáng tiếc lòng người như rắn muốn nuốt voi, bọn họ vẫn luôn oán hận hai vợ chồng Đồng Đại Quân không nhường công tác cho bọn họ. Những lời này rơi vào tai đám người trong viện, nghiễm nhiên thành chứng cứ hủ bại của bọn họ! Một nam đồng chí Công An nhìn thấy tình cảnh này, nhíu mày quát: "Trong mấy người ai là Đồng Ngạn Lương?" Nghe thế, lúc này người Đồng gia mới phát hiện trong viện đứng không ít người, hơn nữa trong đó còn có hai đồng chí Công An. Người Đồng gia sợ tới mức ngực run lên, đặc biệt là Đồng Ngạn Lương, sắc mặt nháy mắt trắng bệch. Hắn tưởng mẹ Từ bọn họ đi báo Công An chuyện tối qua hắn nói muốn phóng hỏa đốt nhà, hai chân không chịu khống chế run rẩy lên. Đồng Nhị Trụ nói: "Công an đại ca, anh tìm.. Tìm Đồng Ngạn Lương làm gì?" Đại ca? Nam Công An nhìn thoáng qua mặt Đồng Nhị Trụ đen nhẻm nhưng không còn trẻ, sắc mặt càng trầm vài phần: "Cậu là Đồng Ngạn Lương?" Đồng Nhị Trụ: "Tôi, tôi không phải." Nam Công An nhíu mày: "Không phải cậu thì trả lời làm gì? Đồng Ngạn Lương, ai là Đồng Ngạn Lương, lập tức đứng ra đây cho tôi!" Đôi tay Đồng Ngạn Lương cũng run rẩy lên, tiếp theo toàn thân đều run rẩy, như lá mùa thu sắp rụng trên đầu cành vậy. Đột nhiên, đầu óc hắn không còn, làm một quyết định ngu xuẩn -- Thân mình hắn vừa chuyển, quay bước liền chạy tới cửa. Nam Công An ngẩn ra một chút, lập tức đuổi theo: "Cậu đứng lại đó cho tôi!" Còn chưa chạy đến cửa, Đồng Ngạn Lương đã bị nam Công An phác gục, đầu bị ấn xuống mặt đất. Đồng Tuyết Lục bị một loạt thao tác ngu xuẩn của Đồng Ngạn Lương, làm kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm. Đầu óc như này, muốn cô động não tới đào hố cho hắn, quả thực là quá lãng phí rồi. Người Đồng gia bị dọa, đứng sững sờ tại chỗ không dám động. Cuối cùng vẫn là Tôn Quế Lan tình thương của mẹ chiến thắng sợ hãi, run rẩy đi qua hỏi: "Đồng chí Công An, anh, anh làm gì muốn bắt con tôi?" Nam Công An đen mặt nói: "Con bà có phải là Đồng Ngạn Lương không?" Tôn Quế Lan gật đầu: "Đúng vậy." "Đúng là được rồi, người trong viện báo con bà trộm quần lót, còn tuyên bố muốn giết người phóng hỏa!" Đồng Ngạn Lương nổi giận: "Tôi không có!" Nam Công An: "Không có cậu chạy làm gì? Có tật giật mình!" Mọi người vây lại. Mẹ Từ hung hăng gật đầu một cái: "Đúng vậy, không chột dạ vậy mày chạy làm gì! Mày trộm quần lót người ta chứ gì!" "Bà già chết tiệt, bà câm miệng cho tôi!" Đồng Ngạn Lương thấy người nói chuyện là mẹ Từ, liền nhớ tới ngày hôm qua bị đánh, thù mới cộng hận cũ, làm hắn có ý muốn giết mẹ Từ luôn. Mẹ Từ ngẩng cằm: "Đồng chí Công An anh nghe được đúng không, người này có thù oán với tôi, ngày hôm qua cậu ta nói muốn phóng hỏa thiêu chết cả nhà chúng tôi, có không ít người trong viện nghe được!" Đồng Ngạn Lương theo bản năng phủ nhận: "Tôi không có!" "Đồng chí Công An, cậu ta nói dối, ngày hôm qua chính tai tôi nghe cậu ta nói muốn đốt nhà người ta!" "Tôi cũng nghe.." Người trong viện đứng ra mồm năm miệng mười sôi nổi chứng minh mình cũng nghe. Mặt Đồng Ngạn Lương tái mét, mặt người Đồng gia cũng tái mét. Đồng Tuyết Lục đi qua, một vẻ mặt thiệt tình lo lắng suy nghĩ cho hắn: "Lương Lương, thành thật được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, em nên thành thật nói ra đi!" Đồng Ngạn Lương nghe hai chữ "Lương Lương", chỗ nào đó theo bản năng bắt đầu co rút đau đớn. Nữ công an đứng ghi chép ở một bên nói: "Nữ đồng chí này nói đúng đấy, thành thật được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, tiểu đồng chí cậu tốt nhất nên thành thật khai báo đi, nếu không quay đầu lại điều tra rõ, tội sẽ càng nghiêm trọng hơn!" Tôn Quế Lan nghe càng nghiêm trọng, chạy nhanh khuyên bảo con trai mau nói: "Ngạn Lương, con mau nói sự thật đi!" Đồng Ngạn Lương ậm ừ: "Đúng là tôi có nói, nhưng là vì bà ta nói oan cho tôi, bà ta nói tôi sờ mông người ta, nếu bà ta không nói vậy tôi cũng sẽ không nói thế, tôi chỉ là muốn dọa bà ta một chút mà thôi!" Mẹ Từ giống như châu chấu nhảy ba thước cao: "Oan uổng cái rắm, mày sờ mông người ta thật thì an uổng cái gì!" Đồng Ngạn Lương hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Tôi không có, bà già chết tiệt, bà còn nói hươu nói vượn, tôi sẽ không tha cho bà đâu!" Tôn Quế Lan nhảy ra giúp con trai: "Đúng vậy, bà còn nói hươu nói vượn, coi chừng tôi kêu đồng chí Công An bắt bà!" Mẹ Từ: "Những lời tao nói đều là sự thật, tao đi báo Công An cũng nói như vậy, con trai mày sờ mông người ta, mới bị đá hư túi con cháu!" "..." Nam Công An: "Im hết dùm tôi! Chuyện sờ mông không liên quan gì đến chuyện này, đừng nhắc lại nữa! Đồng Ngạn Lương, cậu có trộm quần lót hay không?" Sắc mặt Đồng Ngạn Lương rất khó coi: "Không! Tôi không có trộm!" Cho dù hắn muốn trộm, cũng sẽ không trộm quần lót của bà già a! Hắn không có điên! Mẹ Từ: "Đồng chí Công An, chắc chắn là cậu ta đang nói dối, vừa rồi cậu ta cũng không không thừa nhận chuyện nói muốn giết người phóng hỏa, bây giờ thì nhận, cho thấy thằng nhãi ranh chết tiệt này rất giảo hoạt!" Mắt thấy hai người lại muốn cãi nhau, nam Công An mở miệng đánh gãy bọn họ: "Mọi chuyện cần phải có chứng cứ, bây giờ chúng tôi muốn điều tra nhà các người!" Người Đồng gia đều tỏ vẻ không có ý kiến. Đồng Ngạn Lương cũng không có ý kiến, hắn không làm, sợ cái gì. Vì tỏ vẻ công chính, người điều tra là nữ Công An và hai người công đoàn. Thực mau, bọn họ đã tìm được bốn cái quần lót trong một cái túi du lịch, trong đó có một cái quần bị lủng hai lỗ, giống như lời bà Lâm miêu tả. Bọn họ mang theo túi du lịch đi ra, hỏi người Đồng gia: "Túi du lịch này của ai?" Người Đồng gia tôi nhìn anh anh nhìn tôi, đều không lên tiếng. Đồng Ngạn Lương thấy túi du lịch, tâm thình thịch kinh hoàng, trực giác thấy không đúng. Đột nhiên, Đồng Gia Tín từ trong đám người chạy ra chỉ vào Đồng Ngạn Lương nói: "Là của anh họ em! Anh ấy mua ở trạm bán đồ hôm trước!" Đồng Ngạn Lương âm thầm cắn răng, hận không thể đi lên đánh cậu một trận! Nhưng bị hai người Công An nhìn chằm chằm, hắn chỉ có thể gật đầu thừa nhận: "Túi du lịch là của tôi." Trong lòng Nữ Công An mắng một câu không biết xấu hổ, sau đó lấy bốn cái quần lót bên trong ra: "Mọi người tới nhận đi, cái này có phải là quần lót mấy vị mất không?" Bà Lâm nhận quần lót bị lủng, bà cầm quần lót của mình, kích động đến giống như tìm được thân nhân thất lạc nhiều năm vậy. "Cái này là của tôi! Vừa rồi còn nói không trộm, không trộm vậy tại sao quần lót lão nương lại nằm trong túi du lịch của mày hả?" Đồng Ngạn Lương tức đến muốn hộc máu: "Ai đi trộm.." Nhưng hắn còn chưa kịp mở miệng, đã thấy một bóng dáng nhanh chóng vọt tới trước mặt hắn. Không nói hai lời "Bạch bạch bạch" tát hắn ba cái! "Tại sao em lại làm vậy, Lương Lương à, em làm chị quá thất vọng rồi!" Đồng Tuyết Lục ôm ngực vẻ mặt không thể tin nhìn hắn, hai từ "Lương Lương" kia cơ hồ là tê tâm liệt phế kêu lên. Đồng Ngạn Lương bị đánh mắt đầy sao xẹt, lỗ tai ầm ầm vang, hai má cũng đau đớn từng đợt. Con khốn, nhất định là cô ta cố ý! Hắn muốn nhào lên, nhưng hai tay bị nam Công An vặn chặt. Hắn muốn nói chuyện, nhưng đồng chí Công An không cho hắn cơ hội nói chuyện. Nam Công An nói: "Tôi lấy vật chứng và mang người đi trước, còn những chuyện khác khi trở về hãy nói sau!" Đồng Ngạn Lương luống cuống, cuối cùng không rảnh để ý Đồng Tuyết Lục nữa: "Cha, mẹ, cứu con!" "Đồng chí Công An, con tôi bị oan!" Tôn Quế Lan càng là sợ tới mức nước mắt nước mũi cùng chảy ra, khóc lóc đuổi theo. Đồng Nhị Trụ trừng mắt nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, sau đó cũng đuổi theo. Đồng Tuyết Lục nhìn Đồng Ngạn Lương bị áp đi, nhẹ nhàng quơ quơ tay. Hối hận: Vừa rồi không nên dùng sức như vậy, tay đau quá a.
Chương 23: Bấm để xem Tạ Kim Hoa là người điển hình ức hiếp người nhà. Vừa rồi có đồng chí Công An ở, bà bị dọa đến rắm cũng không dám thả, trơ mắt nhìn cháu trai bị bắt đi. Lúc này thấy mọi người đi hết rồi, bà lập tức hồi thần, ngón tay chỉ Đồng Tuyết Lục mắng: "Mày cái con nha đầu chết tiệt này, tại sao mày đánh Ngạn Lương?" Còn đánh liên tiếp ba cái, dám thừa nước đục thả câu! Đồng Tuyết Lục lại lần nữa làm ra một bộ rất đau lòng: "Bà nội, vừa rồi là do con quá đau lòng, em ấy là cháu đích tôn của Đồng gia, là trụ cột tương lại của Đồng gia chúng ta! Nhưng bà xem sau khi em ấy tới Bắc Kinh đã làm ra chuyện gì!" "Đánh nhau ẩu đả cũng đành, đằng này còn uy hiếp hàng xóm nói muốn giết người phóng hỏa, bây giờ đến quần lót cũng trộm luôn rồi, cứ như vậy đi xuống, em ấy còn có chuyện gì không dám làm? Con đánh em ấy là muốn cho em ấy thanh tỉnh một chút, chẳng lẽ bà nội không muốn em ấy tốt lại sao?" Tạ Kim Hoa tức đến dậm chân: "Mày đừng đánh rắm nữa! Cháu trai tao, tao không mong nó tốt thì mong ai, tao hỏi tại sao mày đánh nó?" Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục ủy khuất: "Bà nội, con làm vậy đều vì toàn bộ Đồng gia chúng ta! Gây hấn gây chuyện, vũ nhục phụ nữ, em ấy làm những chuyện này chẳng khác nào đang coi rẻ luật pháp quốc gia? Níu em ấy cứ đi tìm đường chết như vậy, nói gì đến phê bình, quay đầu lại coi chừng sẽ bị bắn chết luôn đấy!" Nghe được hai chữ "Bắn chết", hai chân Tạ Kim Hoa mềm nhũn, tức khắc ngã ngồi trên mặt đất. Sắc mặt hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng cũng trở nên không đẹp. Đồng Tuyết Lục nhíu mày: "Em ấy làm ra chuyện đại nghịch bất đạo như vậy, mọi người không phê bình em ấy, không chạy nhanh phân rõ giới tuyến, chẳng lẽ mọi người muốn đi theo em ấy cùng bị phê bình, cùng bị bắn chết sao?" Người Đồng gia lập tức bị dọa đến thở cũng không dám thở: "..." Mắt hạnh Đồng Tuyết Lục đảo qua đoàn người Đồng gia: "Cho nên vừa rồi con đánh em ấy, là muốn cho đồng chí Công An thấy, thấy chúng ta đều là công dân tốt, tuyệt đối sẽ không thông đồng làm bậy với em họ!" "..." Tạ Kim Hoa nguyên bản còn muốn kêu Đồng Tuyết Lục về bên kia xin Đồng gia giúp đỡ, nhưng lúc này miệng mở ra rồi khép lại, một chữ cũng không nói ra được. Không phải bà không muốn giữ cháu trai, mà là bà sợ nha. Trước kia có người bị phê bình, bà sẽ chạy tới ném cục đá nhổ nước miếng, khi đó sảng khoái vô cùng, nhưng nếu người bị phê bình biến thành bà, tưởng tượng đến hình ảnh kia, bà không nhịn được rùng mình một cái. Bác Thái phun Tạ Kim Hoa một ngụm nói: "Tuyết Lục suy nghĩ vì mấy người như vậy, không những không được cám ơn mà còn bị mắng, đúng là một đám bạch nhãn lang!" Mẹ Từ: "Không phải bạch nhãn lang thì là gì? Còn có ngày hôm qua là ai dõng dạc nói cháu trai mình sẽ không bị bắt đi, bây giờ thì tốt rồi, thằng nhãi ranh chết tiệt kia đã bị bắt rồi, sau này không cần phải lo trong viện có một thằng khốn nạn nữa!" Tạ Kim Hoa hung hăng trừng mắt nhìn mẹ Từ, nhưng lại không dám kiêu ngạo như ngày hôm qua. Mẹ Từ thấy Tạ Kim Hoa không dám cãi lại, ngẩng đầu ưỡn ngực đắc ý đến giống như một con gà mái già đá thắng trận. Đồng Tuyết Lục hơi hơi rũ mi mắt, trong đôi mắt dưới hàng mi đen nghìn nghịt kia đều là ý cười. Lúc trước đánh một nước cờ lấy lòng Từ gia thật đúng là không uổng công. Có mẹ Từ hỗ trợ đối phó Tạ Kim Hoa, cô bớt tốn nước miếng không ít. Sau khi Đồng Ngạn Lương bị mang đi, hai người công đoàn cũng thực mau đã quay về báo cáo với nhà xưởng. Bọn họ đem sự tình nhìn thấy một năm một mười báo cáo hết, bao gồm cả chuyện người Đồng gia mỗi ngày đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, không làm này cũng không làm kia, đem hết mọi chuyện đổ lên người chị em Đồng Tuyết Lục, còn gây chuyện thị phi khắp nơi. Tổ trưởng công đoàn nghe xong, mày nhíu đến có thể kẹp chết một con ruồi: "Quá đáng, bọn họ thật quá đáng, đúng là tác phong của tư bản mà!" Giám đốc Vu cũng ở đây, mày cũng đồng dạng đang nhíu lại: "Hai đứa em Đồng Đại Quân cũng thật có chút không giống Đồng Đại Quân." Hai vợ chồng Đồng Đại Quân thành thật siêng năng, đến nhà xưởng làm mười mấy năm, trước nay chưa từng cãi nhau với người ta. Sao anh em và cháu trai cậu ấy lại có tính này chứ? Thật là làm người khó hiểu. Tổ trưởng công đoàn bưng ca tráng men lên uống một ngụm nước nói: "Lão Vu à, quay đầu lại nếu hai anh em Đồng gia muốn đến nhà xưởng làm, cậu cần phải thận trọng, người như vậy tới nhà xưởng, nhất định sẽ dạy hư toàn bộ nhà xưởng!" Giám đốc Vu trầm mặc một chút rồi gật đầu: "Cậu yên tâm, tớ có suy xét." Hai vợ chồng Đồng Đại Quân là ân nhân cứu mạng của con ông, ônh rất cảm kích bọn họ, cho nên ngay từ đầu liền cho bọn họ đến nhà xưởng làm việc. Sau khi hai vợ chồng họ xảy ra chuyện, ông cũng là cho người an bài hậu sự, ngay cả tiền an ủi kia, cũng là ông nơi nơi bôn ba giúp gom góp. Ông tự nhận ông không làm chuyện có lỗi với bọn họ, nhưng ông không thể vì báo ân mà không màng đến nhà xưởng. Quay đầu lại phải nói với phòng nhân sự một tiếng, nếu hai anh em Đồng Đại Quân muốn đến nhà xưởng làm việc, bọn họ không được tùy tiện đóng dấu. ** Sau sự việc của Đồng Ngạn Lương, không khí Đồng gia trở nên thấp trầm vô cùng, đến mấy đứa nhỏ cũng không dám náo loạn. Tại sao có mấy đứa nhỏ ư? Chuyện này phải nói về Đồng gia một chút. Ông nội của Đồng Gia Minh là Đồng Căn Lai có tổng cộng hai anh và một em gái, chỉ tiếc hai người anh còn chưa thành niên đã bị bệnh chết, còn cô em gái thì sau đó không lâu cũng bị bệnh chết. Cha mẹ Đồng Căn Lai chết sớm, trong nhà không có trưởng bối lo liệu, lại nghèo đến thanh bạch rõ ràng, những cô gái trong thôn không ai muốn gả cho ông, thẳng đến năm ba mươi tuổi mới dưới sự tác hợp của người khác cưới Tạ Kim Hoa vì quá xấu không ai thèm lấy. Tạ Kim Hoa xấu là xấu thất, nhưng bụng rất tốt, gả lại đây không đến một năm liền sinh một đứa con trai, sau lại lục tục sinh thêm hai đứa con trai nữa, cái này làm cho bà ở Đồng gia nói một không ai dám cãi hai. Tạ Kim Hoa sinh ba người con, phân biệt là Đồng Đại Quân, Đồng Nhị Trụ và Đồng Tam Tráng. Đồng Đại Quân cưới một cô gái sắp tuyệt hậu trong thôn, sinh hai trai hai gái. Đồng Nhị Trụ cưới Tôn Quế Lan ở thôn kế bên, cha Tôn Quế Lan là đội trưởng đội sản xuất, khi gả lại đây lại sinh cho Đồng gia cháu trai, cho nên trong mấy người con dâu, Tạ Kim Hoa thích Tôn Quế Lan nhất. Hai vợ chồng bọn họ trừ Đồng Ngạn Lương ra, còn có hai con gái, nhỏ nhất mới sáu tuổi. Đồng Tam Tráng cưới Phùng Chiêu Đệ cùng thôn, mẹ Phùng Chiêu Đệ đặt tên cho bốn chị em trong nhà là Chiêu Đệ, Phán Đệ, Lai Đệ và Cầu Đệ, bởi vì khi đứa trẻ thứ tư ra đời là con trai. Phùng Chiêu Đệ giống như mẹ của bà, sinh hai đứa đều là con gái, cái này làm cho Tạ Kim Hoa rất bất mãn với bà. Nói cách khác, trừ hai đứa con trai của Đồng Đại Quân ra, người Đồng gia chỉ có Đồng Ngạn Lương là đứa cháu trai duy nhất. Tôn Quế Lan bởi vì sinh được con trai, ngày thường không thiếu lấy cớ này tới chèn ép tam phòng, hai phòng bởi vậy mà bất hòa với nhau. Lúc này Đồng Ngạn Lương bị bắt đi, hai vợ chồng Phùng Chiêu Đệ và Đồng Tam Tráng không chỉ không lo lắng, mà nội tâm còn mừng thầm. Còn Tạ Kim Hoa thì có vài phần thiệt tình thực lòng lo lắng cho cháu trai. Và sau khi bình tĩnh, bà nghĩ tới nghĩ lui vẫn không muốn từ bỏ con đường giúp đỡ của Đồng gia bên kia: "Mày đợi lát nữa liền đi qua nhà cha mẹ nuôi mày cho tao. Nói mặc kệ bọn họ làm gì cũng phải cứu Ngạn Lương ra!" Đây là người Đồng gia thiếu bọn họ. Bọn họ giúp bọn hắn nuôi con gái mười lăm năm, nếu không nhờ bọn họ, phỏng chừng Đồng Chân Chân sớm đã không còn sống trên cõi đời này! Đồng Tuyết Lục nói: "Bà nội, con sẽ không đi, con kiên quyết muốn phân rõ giới tuyến với loại người coi rẻ luật pháp quốc gia, phá hư trị an xã hội này, còn bà nội muốn đi thì tự bà đi đi!" Tạ Kim Hoa tức đến mặt xanh mét: "Ngạn Lương chính là em họ của mày đó, rốt cuộc mày có lương tâm không vậy?" Đồng Tuyết Lục sờ sờ ngực mình: "Bà nội con lúc nào cũng có lương tâm như vậy, bà đừng khen con mãi thế, con sẽ ngại lắm." Tạ Kim Hoa thiếu chút nữa bị bộ dạng mặt dày mày dạn này của cô chọc cho tức chết: "..." Tao không có khen mày! "Còn có, giữa trưa con có chạy ra ngoài gọi điện thoại cho cha mẹ nuôi con, bọn họ nói tình huống của em họ quá ác liệt, bọn họ kiên quyết không nhúng tay, nếu bà dám đi tìm bọn họ, bọn họ sẽ lập tức đi báo Công An!" "..." Tạ Kim Hoa tức đến đau đầu, nằm trên giường hừ hừ kêu than. Tôn Quế Lan và Đồng Nhị Trụ tới trời tối mới trở về. Đồng Tuyết Lục còn tưởng rằng bọn họ trở về sẽ quậy với cô, nhưng không ngờ Tôn Quế Lan vừa thấy cô, liền đương trường quỳ xuống. "Cháu gái à, thím cầu xin con, con đi xin cha mẹ nuôi con, cứu Ngạn Lương giúp thím đi, thím lạy con!" Nói xong bà phanh phanh phanh lạy Đồng Tuyết Lục. Tôn Quế Lan có thể làm đến điểm này, làm Đồng Tuyết Lục thấy rất kinh ngạc. Nhưng muốn cô đi cứu Đồng Ngạn Lương, đó là chuyện không có khả năng, cả cuộc đời này cũng không có khả năng. ** Ngày hôm sau, cô như cũ bắt đầu đi làm. Nhưng thực mau đã bị đồng chí Công An mang về cục cảnh sát. Ở trên đường đi tới cục cảnh sát, cô làm ra một bộ thấp thỏm bất an: "Đồng chí Công An, có phải em đã làm sai chuyện gì rồi không, tại sao lại muốn mang em đến cục cảnh sát?" Người đến nhà xưởng tìm cô là nữ công an, thấy cô tuổi cũng không lớn hơn con gái mình bao nhiêu, bây giờ đang sợ tới mức khuôn mặt nhỏ trắng bệch, không khỏi nổi lòng trắc ẩn. "Cô đừng lo, chỉ là hỏi chuyện như ngày thường, cô chỉ cần phối hợp là được! Chỉ là, em họ kia của cô nói chuyện trộm quần lót là do cô hãm hại cậu ta, cô phải chuẩn bị tâm lý thật tốt." Đồng Tuyết Lục "A" một tiếng, vẻ mặt kinh ngạc: "Tại sao em ấy lại nói như vậy? Em và em ấy không oán không thù, tại sao em phải hãm hại em ấy? Em vẫn luôn coi em ấy như em ruột, em ấy lại nói vậy, thật sự là quá đau lòng!" Nữ Công An chạy nhanh an ủi cô: "Đồng chí cô đừng khóc, Công An chúng tôi sẽ không tùy tiện oan uổng người tốt, nếu cô không làm, chúng tôi nhất định sẽ trả lại công bằng cho cô!" Kỳ thật trong lòng nữ Công An cũng không tin lời Đồng Ngạn Lương nói. Nữ đồng chí trước mặt này, lớn lên lịch sự văn nhã, nói chuyện khách khí có lễ phép, nghe nói trước kia còn là người làm trong đoàn công văn, sao có thể làm ra chuyện hãm hại người khác được chứ?
Chương 24: Bấm để xem Ngược lại là Đồng Ngạn Lương lớn lên lấm la lấm lét, vừa nhìn đã biết không phải người tốt! Còn ngày hôm qua thì hắn vừa thấy bọn họ liền chột dạ chạy trốn, hơn nữa trước đó còn nói muốn giết người phóng hỏa. Bởi vậy không chỉ có cô, mà người trong cục đều nhất trí cảm thấy hắn là đang cắn loạn. Đồng Tuyết Lục lau lau đôi mắt, kích động nói: "Cảm ơn chị, đồng chí Công An, trong sạch của em phải dựa vào chị rồi!" Bị Đồng Tuyết Lục nhìn một cách tín nhiệm như vậy, trong lòng nữ Công An đột nhiên dâng lên một ý thức trách nhiệm, nghĩ thầm nhất định phải cho cô một cái công đạo tốt. Đi vào Cục Công An. Đồng Tuyết Lục thấy Đồng Ngạn Lương. Trải qua một buổi tối, Đồng Ngạn Lương trở nên vô cùng tiều tụy, đáy mắt có quầng thâm thật lớn, tóc loạn như ổ gà. Đồng Ngạn Lương nhìn thấy cô, lập tức giống như được tiêm máu gà, giơ nắm đấm bay về phía cô: "Mày cái con khốn nạn này, mày dám hãm hại tao trộm quần lót!" Con khốn này, nơi nơi nói túi con cháu của hắn bị đá hư, còn nói hắn sờ mông phụ nữ, cho nên chuyện trộm quần lót nhất định cũng là nó hãm hại mình! Chỉ là hắn không nghĩ ra tại sao cô ta lại làm vậy, nghĩ không ra không quan trọng, dù sao hắn tuyệt đối cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta! Đồng Tuyết Lục ở lúc Đồng Ngạn Lương bay lại đã hét lên một tiếng, nhào vào ngực nữ Công An, sợ tới mức run rẩy: "A", "Đồng chí Công An, em sợ quá, em ấy muốn giết người!" Nữ Công An chạy nhanh bảo vệ cô: "Đừng sợ, có chúng tôi ở đây, tuyệt đối sẽ không để cậu ta làm tổn thương cô!" Bên này cánh tay Đồng Ngạn Lương còn chưa đụng tới Đồng Tuyết Lục, đã bị nam Công An túm chặt. Sắc mặt nam Công An cũng khó coi như nữ Công An, nhíu mày quát lên: "Ngồi yên cho tôi, còn dám xằng bậy tôi lập tức nhốt cậu vào ngục giam!" Đồng Ngạn Lương nghe vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: "Đồng chí Công An, tôi, tôi không phải muốn đánh chị ấy, tôi chỉ là muốn hỏi chị ấy tại sao lại hãm hại tôi!" Đồng chí Công An cũng không cho hắn sắc mặt tốt, lại quát: "Hãm hại cái gì mà hãm hại, đều là do một mình cậu nói, ngồi xuống!" Đồng Ngạn Lương chạy nhanh ngồi xuống ghế, lần này cũng không dám trừng Đồng Tuyết Lục nữa. Đồng Tuyết Lục ở trong lòng nữ Công An ô ô ô một hồi lâu mới ngồi xuống ghế đối diện. Nam Công An bắt đầu hỏi chuyện: "Đồng chí Đồng, Đồng Ngạn Lương hiềm nghi cô là người trộm quần lót hãm hại cậu ta, chuyện này cô có giải thích gì không?" Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục bi thương: "Em không biết vì sao em ấy lại nói vậy, nhưng em từ nhỏ đã không sống với Đồng gia, lần này vẫn là lần đầu tiên em gặp em ấy, em và em ấy không có bất kì ân oán tư thù gì!" Nữ Công An gật đầu, ghi chép lại: Không có động cơ phạm tội, không có bất kì ân oán tư thù gì. Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: "Còn có, mọi chuyện chú ý chứng cứ, em ấy nói em trộm, có nhân chứng vật chứng không?" Nam Công An: "Cậu ta nói em đi khắp nơi bịa đặt cậu ta sờ mông phụ nữ, còn nói cậu ta.. Nơi đó của cậu ta bị đá hỏng rồi, có chuyện này không?" Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Em có nói, nhưng em không có bịa đặt nha, những chuyện đó đều là bà nội em nói cho em biết!" Đồng Ngạn Lương tức đến cắn răng: "Chị nói hươu nói vượn, bà nội tôi không có khả năng nói những lời này!" Đồng Tuyết Lục: "Nhưng đúng là bà nội nói cho chị biết, bằng không em nói xem, tại sao chị phải nói những lời đó để nhằm vào em?" Đồng Ngạn Lương: "..." Con mẹ nó hắn cũng rất muốn biết được không? Bởi vì cách nói của hai người không giống nhau, thực mau Tạ Kim Hoa cũng bị mang đến đây. Tại sao nói là mang ư? Vì Tạ Kim Hoa được con trai Đồng Tam Tráng cõng lại đây. Đồng chí Công An vừa nói muốn mang bà đi Cục Công An hỏi chuyện, bà liền đương trường mềm nhũn ngã xuống đất, còn bị dọa chảy nước tiểu! Sau khi ngồi xuống, bà thấy bộ dáng bây giờ của Đồng Ngạn Lương, tức khắc đau lòng mà ai da ai da kêu lên: "Tâm can bảo bối của bà nội ơi, sao con lại biến thành như vậy?" Đồng Ngạn Lương lại không có tâm tư dong dài với bà, chỉ vào Đồng Tuyết Lục nói: "Bà nội, chị ta nói bà nói con sờ mông phụ nữ, còn nói túi con cháu của con bị người ta đá hư, bà có từng nói những lời này không?" Tạ Kim Hoa ngẩn ra một chút, quay đầu lại mắng Đồng Tuyết Lục: "Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, tao nói những lời đó khi nào hả?" Đồng Tuyết Lục nhíu mày, vẻ mặt ủy khuất: "Bà nội, bà lại quên rồi sao? Ngày đó khi bà đuổi những người khác ra khỏi nhà, chính bà đã nói như vậy với con!" Tạ Kim Hoa tức đến nổi trận lôi đình: "Mày cái con nha đầu chết tiệt này, tao đánh chết mày, cho mày nói hươu nói vượn.." "Không được ầm ĩ!" Khi nữ Công An còn nhỏ thường xuyên bị bà nội đánh chửi, thấy Tạ Kim Hoa vừa đến đã mắng Đồng Tuyết Lục, không khỏi một lòng càng thêm nghiêng về phía Đồng Tuyết Lục. Tạ Kim Hoa bị dọa đến cả người run run, mềm nhũn ngã lên ghế: "Đồng chí Công An, nó nói dối a, tôi chưa từng nói những lời này!" Mày Đồng Tuyết Lục càng nhíu chặt hơn: "Bà nội, đầu bà đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, lúc này chỉ qua có mấy ngày, mà bà đã quên hết rồi!" Nói xong, cô ngẩng đầu nhìn hai vị đồng chí Công An nói: "Mấy hôm trước người nhà và bà nội em lên Bắc Kinh, bọn họ ở ga xe lửa đánh nhau với người ta, sau đó vào bệnh viện, em và em trai em đến bệnh viện nhận bọn họ về, trở về còn dẫn bọn họ đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm." "Sau khi về đến nhà, bà nội đuổi những người khác ra ngoài, sau đó nói muốn lấy tiền an ủi, em đưa tiền cho bà, bà liền kể lại chuyện bị đánh ở ga xe lửa, nói em họ là vì sờ mông phụ nữ, mới bị người ta đá hư túi con cháu, lúc ấy bà nội còn nguyền rủa cả nhà người kia sẽ đoạn tử tuyệt tôn, chết thẳng cẳng!" Tạ Kim Hoa: "..." Đồng Ngạn Lương: "..." Tạ Kim Hoa tức đến cái mũi oai lên: "Mày cái con nha đầu chết tiệt kia, tao nói những lời đó khi nào hả, còn có tiền an ủi mày chưa có đưa cho tao!" Đôi mắt Đồng Tuyết Lục trừng lớn: "Bà nội, bà nói những lời này là có ý gì? Nếu con không đưa tiền an ủi cho bà, mấy ngày nay mọi người đến tiệm cơm Quốc Doanh ăn bằng gì, rồi mỗi ngày đi trạm bán đồ mua đồ bằng gì?" Tạ Kim Hoa bị nghẹn một chút: "Những cái đó đều là tiền mày cho tao!" Đồng Tuyết Lục gật đầu: "Đúng vậy, chứ khống phải là bà cho con!" Tạ Kim Hoa: "..." Sao lại cảm giác thấy không đúng chỗ nào đó? Đồng Tuyết Lục: "Đồng chí Công An mọi người đều nghe được có phải không, bệnh của bà nội em thật đúng là càng ngày càng nghiêm trọng, trong chốc lát nói em không có đưa tiền cho bà, một hồi lại nói là em cho bà tiền." Nữ công an ký lục: Nhân chứng Tạ Kim Hoa lời nói trước sau không đồng nhất, hoài nghi tinh thần không được bình thường. Đồng Tuyết Lục tiếp tục nói: "Ngày đó em đã đưa tiền an ủi cho bà rồi, chuyện này giám đốc Vu xưởng dệt cũng biết, hơn nữa người trong viện, người ở tiệm cơm Quốc Doanh và trạm bán đồ đều có thể làm chứng cho em!" Tạ Kim Hoa tức đến thiếu chút nữa hộc máu: "..." Thực mau đoàn người nhân chứng đã được gọi đến. Người ở tiệm cơm Quốc Doanh đến là Trần Đại Ni. Trần Đại Ni thấy Đồng Tuyết Lục bị ức hiếp, lập tức nổi giận: "Đồng chí Công An, em có thể làm chứng, hai tổ tôn này mỗi ngày đi tiệm cơm Quốc Doanh ăn cơm, bữa nào cũng phải ăn thịt mới chịu!" Nhân viên ở trạm bán đồ: "Tôi cũng có thể làm chứng, bác gái này từng mua quần áo, ba kí kẹo sữa và điểm tâm, còn thằng bé này thì mua túi du lịch và giày vải." Bác Thái và mẹ Từ cùng gật đầu: "Chúng tôi cũng có thể làm chứng.." Cuối cùng đến giám đốc Vu: "Đồng chí Tạ Kim Hoa thật sự đã nói với tôi, bà ấy đã lấy được tiền an ủi." "..."
Chương 25: Bấm để xem Tạ Kim Hoa nghe vậy mặt trướng đến đỏ bừng, bà nóng nảy bà nóng nảy bà nóng nảy. "Tôi chưa nhận được tiền an ủi, tôi nói như vậy, là vì nha đầu chết tiệt này nói nó đưa tiền an ủi cho cha nuôi nó, cha nuôi nó là quan lớn, đúng rồi, là làm cái gì cái gì mà bộ trưởng gì đó, nó nói đưa tiền cho ông ấy, nửa tháng là có thể lấy lại gấp đôi, tổng cộng có hai ngàn nguyên, bảo tôi đừng nói cho người khác biết!" Lời này vừa ra, mọi người dùng ánh mắt nhìn người thiểu năng nhìn Tạ Kim Hoa. Đồng Tuyết Lục: "Bà nội, bà thật là bệnh đến hồ đồ! Vừa rồi tùy tiện đổi khẩu cung thì thôi, bây giờ còn bịa chuyện! Cha nuôi con làm bộ trưởng bộ du liêu, là một người chính trực vô tư, không có khả năng làm ra bất cứ chuyện gì thiên tư trái pháp luật, nhưng cho dù ông ấy là loại người này, thì ông ấy đi đâu kiếm cho bà nhiều tiền như vậy nha?" Đám người bác Thái nghe vậy liên tục gật đầu. Cho dù có làm bậy, nửa tháng kiếm được một ngàn nguyên, dưới bầu trời này làm gì có chuyện dễ kiếm tiền như vậy! Đồng chí Công An cũng không tin lời Tạ Kim Hoa nói, đúng là bộ du liêu quản lí quân khu và mua bán vật liệu, nhưng tiền không có qua tay bọn họ. Lại nói, thực sự có người dám nhân cơ hội giành lợi tư, một số tiền lớn như vậy đã sớm bị phát hiện, làm gì có chuyện để chờ đến bây giờ? Thấy tất cả mọi người không tin mình, Tạ Kim Hoa càng luống cuống hơn. Đột nhiên, đầu óc bà linh quang chợt lóe, nghĩ đến chuyện trước khi đến Bắc Kinh. Khi đó trong đội sản xuất có một người có con ở Bắc Kinh về, kỳ quái hỏi bọn họ vợ chồng Đồng Đại Quân chết sao bọn họ còn ở trong thôn, khi đó bà mới biết chuyện Đồng Đại Quân mất. Lập tức đến văn phòng đội sản xuất gọi điện thoại đến nhà xưởng, nhà xưởng nói sáng sớm ngày hôm đó Đồng Gia Minh đã gọi điện thoại về thôn báo với bọn họ rồi, lúc ấy bà tức vô cùng, còn nghĩ sau khi đến Bắc Kinh nhất định phải giáo huấn tên nhãi ranh kia thật tốt. Chỉ là sau khi tới Bắc Kinh rồi, đầu tiên là bọn họ bị người đoạt túi, tiếp theo lại đói bụng một ngày, sau đó được Đồng Tuyết Lục hứa hẹn có thể lấy được hai ngàn nguyên, bà mới quên mất chuyện này. Bây giờ nhớ tới, bà lập tức hét lên: "Mày cái con nha đầu chết tiệt, từ lúc bắt đầu mày đã lên kế hoạch rồi, giám đốc Vu, ông còn nhớ cuộc gọi đến nhà xưởng trước khi tôi lên Bắc Kinh không? Lúc ấy chúng tôi không nhận được điện thoại của thằng nhãi ranh Đồng Gia Minh, nếu không chúng tôi đã tới Bắc Kinh từ lâu rồi, chứ làm gì có chuyện qua hơn nửa tháng mới lên đây?" Giám đốc Vu nghe vậy nhìn Đồng Tuyết Lục một cái, gật đầu nói với hai người Công An: "Đúng thật là có chuyện này, ngày hôm sau tôi còn hỏi lại đồng chí Đồng, em ấy nói là vì đồng chí Tạ điên rồi, đầu óc không nhớ rõ nên đã quên mất." Lúc trước Tạ Kim Hoa nghe mẹ Từ mắng mình là kẻ điên, chỉ cho là lời nói lúc tức giận, không ngờ không phải thế mà là Đồng Tuyết Lục nói hươu nói vượn ở bên ngoài. Tức khắc tức giận đến mặt lúc đỏ lúc trắng, nhào lại muốn đánh Đồng Tuyết Lục: "Mày cái con nha đầu chết tiệt, nơi nơi nói hươu nói vượn, tao xé mày con tiện nhân!" Đồng Tuyết Lục sợ tới mức che mặt lại: "Bà nội, bà đừng đánh con!" Cô sợ quá. Cô giả vờ. Tạ Kim Hoa còn chưa đụng tới Đồng Tuyết Lục, đã bị nữ Công An bắt cánh tay: "Bà còn dám động thủ đánh người, tôi liền nhốt bà vào tù!" Lúc này Tạ Kim Hoa đang nổi nóng, không sợ nữ Công An như trước nữa, nhưng vẫn thu liễm lại một chút: "Đồng chí Công An, cô nghe được có phải không, từ lúc bắt đầu nó đã hãm hại chúng tôi, cô mau bắt nó lại đi!" Vẻ mặt Đồng Tuyết Lục ủy khuất: "Cha mẹ vừa xảy ra chuyện, Gia Minh đã gọi điện về đội sản xuất ngay lập tức, lúc ấy người nhận điện thoại là bà nội người mà, bà nội bà lại quên nữa rồi sao?" "Con m* m* đừng có ở đó thả rắm lung tung!" Tạ Kim Hoa tức đến chửi bậy. Nam Công An nói: "Muốn biết rõ ràng chuyện này cũng đơn giản, chúng tôi sẽ gọi điện đến đội sản xuất, hỏi bọn họ có nhận được cuộc gọi từ Bắc Kinh không." Tạ Kim Hoa: "Đúng đúng đúng, đồng chí Công An anh mau gọi đi!" Đồng Ngạn Lương nghe vậy hai mắt sáng ngời, quay đầu đắc ý nhìn Đồng Tuyết Lục: Tiện nhân, thực mau mày sẽ chết rồi! Nhìn mặt ngoài Đồng Tuyết Lục bình tĩnh, nhưng ở nơi người khác nhìn không thấy, tay đã lặng lẽ siết chặt lại. Chuyện này là Đồng Gia Minh làm, lúc ấy cậu ta làm thực sự không cẩn thận. Nếu đổi lại là cô, lúc ấy nhất định cô sẽ gọi đến đội sản xuất, còn chuyện nói gì trong điện thoại, những người khác sẽ không biết. Đáng tiếc cô trở về quá muộn, bây giờ chuyện đã làm rồi, cô chỉ có thể một mực chắc chắn đã gọi điện về. Dù sao chuyện tiền an ủi là chuyện Tạ Kim Hoa chính miệng thừa nhận, mà chuyện Đồng Ngạn Lương trộm quần lót cũng đã bắt được cả người lẫn tang vật, nên chuyện không gọi điện thoại, nhiều lắm cũng chỉ làm người lên án. Cục Công An có điện thoại, sau khi tìm được số của đội sản xuất, bọn họ lập tức gọi qua. Người nhận điện thoại là kế toán của đội sản xuất, Trần Tiểu Liên. Ngày thường đều là cô một người ở văn phòng, chuyện nhận điện thoại cũng do cô phụ trách báo với xã viên tới nhận. Chỉ là lúc Đồng Đại Quân xảy ra chuyện, cô cũng không có thời thời khắc khắc canh giữ trong văn phòng, mà là đi vụng trộm yêu đương với anh rể cô! Bắc Kinh bên kia có lẽ là gọi qua quá lâu, cô không bắt máy trở thành cuộc gọi nhỡ, nếu lúc này cô thành thật trả lời, rất có khả năng sẽ liên lụy đến mình, do đó để người khác không phát hiện chuyện giữa cô và anh rể. Cô hung hăng cắn răng một cái, hạ quyết tâm nói: "Có, tôi nhớ rõ vào ngày 7 tháng trước, tôi nhận được một cuộc điện thoại của Đồng gia, sau đó bảo Tạ Kim Hoa đến nhận, nhưng trong điện thoại nói gì thì tôi không rõ lắm, lúc ấy tôi đang tính lương." Sau khi tắt điện thoại, nam Công An nói những lời Trần Tiểu Liên nói cho mọi người nghe, Tạ Kim Hoa và Đồng Tuyết Lục nghe xong cùng ngây người. Tạ Kim Hoa: Con mẹ nó, Trần Tiểu Liên thối tha kia hại mình! Đồng Tuyết Lục: ? Không ngờ còn có chuyện tốt như vậy? Tuy Đồng Tuyết Lục không biết tại sao đối phương lại giúp cô, nhưng cô sẽ nhớ ân tình này. Tạ Kim Hoa tức đến nhảy dựng lên: "Trần Tiểu Liên kia nói hươu nói vượn, cô ta là con đàn bà d*m đ*ng bị tôi chửi một lần, nên nhất định là cô ta muốn hãm hại tôi!" Mặt nam Công An trầm xuống, lạnh giọng quát: "Ba hồi thì nói không ai điện về, bây giờ chứng minh đã từng gọi, bà lại không tin! Ba hồi lại nói tiền an ủi đã lấy được, rồi giờ nói không có, rốt cuộc lời bà nói có câu nào đúng sự thật không hả?" Tạ Kim Hoa bị nam Công An dọa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, lại lần nữa ngã ngồi lên ghế: "Tôi, tôi.." Đồng Tuyết Lục đánh gãy lời bà nói: "Bà nội, bà đây là đang khai khẩu cung giả, là phạm pháp đó! Còn có, vừa rồi còn vu hãm cha nuôi con tham ô làm trái pháp luật, bà đây là công khai hãm hại quân nhân, một khi điều tra rõ chân tướng sự thật, bà nội sẽ chịu tội nặng lắm đấy!" Nữ Công An gật đầu: "Bị nghi ngờ khai khẩu cung giả và hãm hại quân nhân, hai tội cùng phạt, nhẹ thì ngồi tù bảy năm, nặng thì, trực tiếp bắn chết!" Bắn! Chết! Quần Tạ Kim Hoa ướt, lại lần nữa bị dọa chảy nước tiểu. Tuy bà rất thương cháu, nhưng bà không muốn chết a a! Mẹ Từ thấy Tạ Kim Hoa bị dọa đến chảy nước tiểu, khóe miệng giương lên cười trêu: "Ai da tởm chết đi được, lớn như vậy rồi mà còn đái trong quần! Người này đúng là bệnh không nhẹ a!" Bệnh? Đúng vậy, bà bị bệnh! Tạ Kim Hoa đột nhiên ồn ào lên: "Tôi là người điên tôi là người điên tôi là người điên a a a! Vừa rồi đều là tôi nói hươu nói vượn a a a.." Chỉ cần bà điên rồi, những lời bà nói vừa rồi sẽ không tính! Bà đúng là quá thông minh! Mọi người: "..."