Chương 20.
Sáng hôm sau, Gia Phương Đình đã rời nhà rất sớm, nhưng cũng tranh thủ quay về mặc dù gần tới buổi trưa, Cô không muốn để Giang Như Ngọc ở nhà một mình, nhưng có việc quan trọng phải làm nên Cô không đi không được.
"Đi rồi sao?" về đến nhà Cô nhanh như có thể gọi là bay đến phòng của Nàng, nhưng ngoài mềnh với chăn được sếp ngay ngắn ra thì tất cả mọi thứ như quay về chỗ cũ, không có gì sai lệch, giống như Nàng chưa từng xuất hiện, hoặc là đã ở qua chỗ này, Cô bước đến ngồi xuống giường lòng nặng nề đầy cảm xúc, Cô không biết sao mình lại thấy khó chịu, cảm giác mất mát thứ gì đó khó tả, Cô vô thức nằm lên giường, vẫn còn thương thơm thuộc về Nàng, nếu như không có Cô còn nghĩ gần là Nàng hoàn toàn không có ở đây trước đó.
"Thật là không gặp nhau nữa" Cô nằm trên giường nhớ lại lời nói của Giang Như Ngọc, Cô không nghĩ là Nàng thật sự đi, nhưng vì sau Nàng không thể đi được chứ, Cô với Nàng chỉ là giao ước một tháng, chưa được một tháng Cô không chỉ đụng chạm Nàng mà còn muốn khi dễ Nàng nữa, cuối cùng cũng nói ra lời xin lỗi, thử hỏi Nàng còn ở lại đây với lý do gì, chẳng lẽ Cô còn muốn Nàng ở lại vì mình sao? , tuy thời gian này Cô có suy nghĩ khác về Nàng, có chút xao động mà Cô chưa khẳng định được điều gì, nhưng đó là đơn phương từ Cô thôi, lấy lý do gì mà Cô nghĩ Nàng cũng vậy, "Ở lại sao? Càng không thể ?" Cô nằm ôm gối cuộn tròn suy nghĩ rất nhiều cuối cùng cũng ngủ đi lúc nào.
"Rung.. rung.." điện thoại đánh thức Cô dậy.
"Việc gì?" Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nghe.
"Gia Tỷ, tối qua tên kia là đứa con mới trốn bệnh viện của nhà Nhật Gia, Nhật Lý Nhân là đứa con trong lời đồn có bệnh điên cuồng, mà ai cũng phải sợ" Tiểu Hắc nói có chút sợ trong đó. Vì tối qua người đụng chạm với Nàng và Cô là Nhật Lý Nhân, khi Cô với Nàng đi có hai thủ hạ của Cô ngăn cản lại, cũng dạy cho hắn một bài học, nhưng không ngờ nghe mọi người nói lại là hắn mới trốn ra viện vì biết được Gia đình của hắn bị Giang Gia với Gia Gia liên kết lật đổ, cho nên sự đụng chạm với Nàng không phải là vô tình mà là cố ý.
"Vậy hắn đâu?" Cô tuy bình tĩnh nhưng cũng không hẳn vậy, không phải Cô sợ Nhật Lý Nhân mà là Cô sợ người điên mà nếu như là người điên thì việc hắn làm, không ai đón trước được.
Nhật Lý Nhân là con trai thứ hai của Nhật Gia nghe nói 20tuổi do nghiện hút ma túy quá nhiều, tầm thần không ổn định, làm nhiều chuyện điên cuồng giống như phóng hỏa đốt nhà, giết người cũng làm qua, nhưng được Nhật Gia chạy án và đút lót bao che cuối cùng cũng không phải ở tù mà là vào bệnh viện để điều trị, thảo nào lúc đầu Cô nhìn thấy quen nhưng vì quá lâu nên Cô không cần để ý, cũng mười một hay mười hai năm vì đó lúc đó chỉ được gặp mặt một hai lần rồi thấy hình trên báo, cuối cùng là ở bệnh viện, tới bây giờ xuất hiện, nên Cô không nhận ra là phải, và bây giờ hắn ta xuất hiện vì muốn đòi lại công bằng cho gia đình hắn.
"Dạ không biết, đàn em của mình chưa làm được gì hắn là hắn đã trốn thoát" ngập ngừng một lúc có chút không dám nói.
"Việc gì cứ nói"
"Dạ nghe nói là hắn đang tìm người để xử lý Giang tiểu thư với Gia Tỷ" Tiểu Hắc biết nếu như hắn muốn xử lý Gia Tỷ Cô thì là chuyện rất khó, bản lĩnh của Cô Tiểu Hắc biết rõ, Tiểu Hắc chỉ lo cho Giang Như Ngọc.
"Cứ để hắn làm" Cô có chút hứng thú, không phải vì tự tin, nếu như việc cần đối mặt nhất định phải đối mặt, Cô hiểu rõ điều đó, bao nhiêu lần Cô lật đổ một bang phái thì lại có thêm một kẻ thù, phải nói là kẻ thù của Cô không ít có thêm một người nữa cũng không sao nhưng mà hình như Cô nhớ ra điều gì?
"Giang tiểu thư, rời đi lúc nào?" Cô giờ mới nhớ ra Nàng, nếu như hắn tối qua đã tìm đến, thì hắn cũng đang tính kế gì đó, nếu đó với Cô thì không sao? Như Nàng chỉ là người bình thường thì dễ dàng, giờ này Cô mới thật sự lo lắng.
"Lúc Gia Tỷ rời đi một lúc, Giang tiểu thư cũng rời đi" Tiểu Hắc trả lời, vì Tiểu Hắc còn nhớ Nàng còn nói với anh một lời tạm biệt, tuy khó hiểu nhưng nhìn thấy Nàng kéo theo vali là cũng biết Nàng rời đi, là cấp dưới Tiểu Hắc không có quyền nói hoặc hỏi gì, chỉ biết gật đầu chào lại.
"Tránh mặt tôi sao ?" Cô chỉ nghĩ được thế, vì giờ gian sao trùng hợp đến vậy, rõ ràng là lúc Cô ra ngoài còn qua phòng Nàng nhìn thấy Nàng còn ngủ thế nào vừa đi Nàng cũng như vậy rời đi, không muốn tránh mặt Cô thì còn lý do gì nửa.
"Vậy điều tra xem Giang tiểu thư về nhà chưa?" Cô lo lắng cho Nàng, nếu như lúc trước thì không sao? Lúc nào bên người cũng có người bảo vệ, vậy mà từ lúc qua nhà Cô thì không thấy nữa, giờ này cũng đã buổi chiều rồi, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Nàng cũng đã về nhà. Cô cũng không hiểu sao mà Cô nằm xuống, ôm gối của Nàng ngủ vậy mà ngủ mấy tiếng đồng hồ, do mệt hay là do có hơi ấm từ Nàng.
"Gia Tỷ, Chị sợ.."
"Ừm.." Đúng là Cô đang lo lắng.
"Dạ em sẽ nhanh chóng điều tra, Gia Tỷ yên tâm" Tiểu Hắc gật đầu, tuy Cô không nhìn thấy.
"Còn nữa, gửi cho tôi số điện thoại của Giang tiểu thư" Cô phát hiện ra mình thật sự chưa một lần để tâm đến Nàng, giờ này Cô hoàn toàn lo lắng, lo lắng Nàng xảy ra chuyện, nếu như thật sự có chuyện với Nàng, Cô không biết mình phải làm sao? Giờ trong lòng suy nghĩ chỉ có mình Nàng.
"Dạ Gia Tỷ"
"Được rồi, nhanh chóng điều tra" Cô cấp máy, nụ cười tự nhiễu cợt mình hiện lên, đến cả số điện thoại Nàng Cô còn không có.
Một lúc sao tin Nàng chưa có, nhưng tin nhắn điện thoại lại đến, là tin nhắn kèm theo số điện thoại của Nàng, Cô nhanh chóng lấy số gọi cho Nàng nhưng không thấy ai trả lời, chỉ nghe tiếng chuông rồi từ từ kết thúc, lúc này Cô càng lo lắng nhiều hơn, Cô thật sự không muốn Nàng xảy ra chuyện, mặc dù không hiểu lý do vì sao mình lo lắng nhưng cảm giác này giống như Cô đang mất đi đồ vật mà mình thích, nhưng đồ mà Cô thích làm sao Cô để mất được.
"Đi rồi sao?" về đến nhà Cô nhanh như có thể gọi là bay đến phòng của Nàng, nhưng ngoài mềnh với chăn được sếp ngay ngắn ra thì tất cả mọi thứ như quay về chỗ cũ, không có gì sai lệch, giống như Nàng chưa từng xuất hiện, hoặc là đã ở qua chỗ này, Cô bước đến ngồi xuống giường lòng nặng nề đầy cảm xúc, Cô không biết sao mình lại thấy khó chịu, cảm giác mất mát thứ gì đó khó tả, Cô vô thức nằm lên giường, vẫn còn thương thơm thuộc về Nàng, nếu như không có Cô còn nghĩ gần là Nàng hoàn toàn không có ở đây trước đó.
"Thật là không gặp nhau nữa" Cô nằm trên giường nhớ lại lời nói của Giang Như Ngọc, Cô không nghĩ là Nàng thật sự đi, nhưng vì sau Nàng không thể đi được chứ, Cô với Nàng chỉ là giao ước một tháng, chưa được một tháng Cô không chỉ đụng chạm Nàng mà còn muốn khi dễ Nàng nữa, cuối cùng cũng nói ra lời xin lỗi, thử hỏi Nàng còn ở lại đây với lý do gì, chẳng lẽ Cô còn muốn Nàng ở lại vì mình sao? , tuy thời gian này Cô có suy nghĩ khác về Nàng, có chút xao động mà Cô chưa khẳng định được điều gì, nhưng đó là đơn phương từ Cô thôi, lấy lý do gì mà Cô nghĩ Nàng cũng vậy, "Ở lại sao? Càng không thể ?" Cô nằm ôm gối cuộn tròn suy nghĩ rất nhiều cuối cùng cũng ngủ đi lúc nào.
"Rung.. rung.." điện thoại đánh thức Cô dậy.
"Việc gì?" Cô lấy điện thoại từ trong túi ra nghe.
"Gia Tỷ, tối qua tên kia là đứa con mới trốn bệnh viện của nhà Nhật Gia, Nhật Lý Nhân là đứa con trong lời đồn có bệnh điên cuồng, mà ai cũng phải sợ" Tiểu Hắc nói có chút sợ trong đó. Vì tối qua người đụng chạm với Nàng và Cô là Nhật Lý Nhân, khi Cô với Nàng đi có hai thủ hạ của Cô ngăn cản lại, cũng dạy cho hắn một bài học, nhưng không ngờ nghe mọi người nói lại là hắn mới trốn ra viện vì biết được Gia đình của hắn bị Giang Gia với Gia Gia liên kết lật đổ, cho nên sự đụng chạm với Nàng không phải là vô tình mà là cố ý.
"Vậy hắn đâu?" Cô tuy bình tĩnh nhưng cũng không hẳn vậy, không phải Cô sợ Nhật Lý Nhân mà là Cô sợ người điên mà nếu như là người điên thì việc hắn làm, không ai đón trước được.
Nhật Lý Nhân là con trai thứ hai của Nhật Gia nghe nói 20tuổi do nghiện hút ma túy quá nhiều, tầm thần không ổn định, làm nhiều chuyện điên cuồng giống như phóng hỏa đốt nhà, giết người cũng làm qua, nhưng được Nhật Gia chạy án và đút lót bao che cuối cùng cũng không phải ở tù mà là vào bệnh viện để điều trị, thảo nào lúc đầu Cô nhìn thấy quen nhưng vì quá lâu nên Cô không cần để ý, cũng mười một hay mười hai năm vì đó lúc đó chỉ được gặp mặt một hai lần rồi thấy hình trên báo, cuối cùng là ở bệnh viện, tới bây giờ xuất hiện, nên Cô không nhận ra là phải, và bây giờ hắn ta xuất hiện vì muốn đòi lại công bằng cho gia đình hắn.
"Dạ không biết, đàn em của mình chưa làm được gì hắn là hắn đã trốn thoát" ngập ngừng một lúc có chút không dám nói.
"Việc gì cứ nói"
"Dạ nghe nói là hắn đang tìm người để xử lý Giang tiểu thư với Gia Tỷ" Tiểu Hắc biết nếu như hắn muốn xử lý Gia Tỷ Cô thì là chuyện rất khó, bản lĩnh của Cô Tiểu Hắc biết rõ, Tiểu Hắc chỉ lo cho Giang Như Ngọc.
"Cứ để hắn làm" Cô có chút hứng thú, không phải vì tự tin, nếu như việc cần đối mặt nhất định phải đối mặt, Cô hiểu rõ điều đó, bao nhiêu lần Cô lật đổ một bang phái thì lại có thêm một kẻ thù, phải nói là kẻ thù của Cô không ít có thêm một người nữa cũng không sao nhưng mà hình như Cô nhớ ra điều gì?
"Giang tiểu thư, rời đi lúc nào?" Cô giờ mới nhớ ra Nàng, nếu như hắn tối qua đã tìm đến, thì hắn cũng đang tính kế gì đó, nếu đó với Cô thì không sao? Như Nàng chỉ là người bình thường thì dễ dàng, giờ này Cô mới thật sự lo lắng.
"Lúc Gia Tỷ rời đi một lúc, Giang tiểu thư cũng rời đi" Tiểu Hắc trả lời, vì Tiểu Hắc còn nhớ Nàng còn nói với anh một lời tạm biệt, tuy khó hiểu nhưng nhìn thấy Nàng kéo theo vali là cũng biết Nàng rời đi, là cấp dưới Tiểu Hắc không có quyền nói hoặc hỏi gì, chỉ biết gật đầu chào lại.
"Tránh mặt tôi sao ?" Cô chỉ nghĩ được thế, vì giờ gian sao trùng hợp đến vậy, rõ ràng là lúc Cô ra ngoài còn qua phòng Nàng nhìn thấy Nàng còn ngủ thế nào vừa đi Nàng cũng như vậy rời đi, không muốn tránh mặt Cô thì còn lý do gì nửa.
"Vậy điều tra xem Giang tiểu thư về nhà chưa?" Cô lo lắng cho Nàng, nếu như lúc trước thì không sao? Lúc nào bên người cũng có người bảo vệ, vậy mà từ lúc qua nhà Cô thì không thấy nữa, giờ này cũng đã buổi chiều rồi, nếu như không có chuyện gì xảy ra thì Nàng cũng đã về nhà. Cô cũng không hiểu sao mà Cô nằm xuống, ôm gối của Nàng ngủ vậy mà ngủ mấy tiếng đồng hồ, do mệt hay là do có hơi ấm từ Nàng.
"Gia Tỷ, Chị sợ.."
"Ừm.." Đúng là Cô đang lo lắng.
"Dạ em sẽ nhanh chóng điều tra, Gia Tỷ yên tâm" Tiểu Hắc gật đầu, tuy Cô không nhìn thấy.
"Còn nữa, gửi cho tôi số điện thoại của Giang tiểu thư" Cô phát hiện ra mình thật sự chưa một lần để tâm đến Nàng, giờ này Cô hoàn toàn lo lắng, lo lắng Nàng xảy ra chuyện, nếu như thật sự có chuyện với Nàng, Cô không biết mình phải làm sao? Giờ trong lòng suy nghĩ chỉ có mình Nàng.
"Dạ Gia Tỷ"
"Được rồi, nhanh chóng điều tra" Cô cấp máy, nụ cười tự nhiễu cợt mình hiện lên, đến cả số điện thoại Nàng Cô còn không có.
Một lúc sao tin Nàng chưa có, nhưng tin nhắn điện thoại lại đến, là tin nhắn kèm theo số điện thoại của Nàng, Cô nhanh chóng lấy số gọi cho Nàng nhưng không thấy ai trả lời, chỉ nghe tiếng chuông rồi từ từ kết thúc, lúc này Cô càng lo lắng nhiều hơn, Cô thật sự không muốn Nàng xảy ra chuyện, mặc dù không hiểu lý do vì sao mình lo lắng nhưng cảm giác này giống như Cô đang mất đi đồ vật mà mình thích, nhưng đồ mà Cô thích làm sao Cô để mất được.
Chỉnh sửa cuối: