Viết Cho Điều Còn Dở Dang.. Tác giả: Meiianh * * * Có người nói: "Đông lạnh lùng là thế, rét buốt là thế, nhưng cái lạnh ấy khiến cho con người ta muốn tìm một bàn tay mà nắm lấy, muốn một vòng tay ôm ấp ám hay cái tựa đầu trên bờ vai đầy vững chắc. Thế là mùa đông trở thành" Mùa nắm tay "của những trái tim đang yêu." - Anh có tin như thế không? Hẳn là không, bởi vì chúng ta xa nhau một ngày còn lạnh như thế! Đông lạnh lùng, hay trái tim còn lạnh lùng hơn? * * * Em bước vội về phía không anh, anh cũng chẳng còn níu tay như những lần giận dỗi. Chúng ta - cả anh và em đã chẳng còn để tâm đến cảm xúc của người kia. Em mặc kệ đôi mắt buồn đến đau lòng. Anh cũng chẳng đưa tay về phía em mà lau những giọt nước lăn dài nơi khoé mắt. Vậy là chúng ta xa nhau.. * * * Ngày còn bên nhau, em chưa từng nghĩ chúng ta rồi sẽ như thế này! Cứ tưởng rằng sẽ chẳng gì có thể chia cắt. Ấy thế mà, một khi trái tim một người đã nguội lạnh, lại đau lòng đến như thế! Em không trách anh, cũng không trách mình. Em biết sợi tơ duyên của chúng ta mỏng manh quá, chúng ta đều đã cố gắng rất nhiều rồi! Là chúng ta đã từng cố gắng vì nhau rồi, đúng không? * * * Hôm nay, trên radio bật một bài hát: "Mùa đông đã quá lạnh để có thể quên anh, sự thật là em vẫn nhớ anh bất kể đêm ngày.." Hóa ra, cũng có người đau lòng ở cái mùa nắm tay này. Hóa ra cũng có một bài hát có thể nói hết nỗi lòng em lúc này. Hóa ra cũng có lúc em lại yếu lòng đến vậy! Có phải vì mình xa nhau ở ngày còn lạnh nên em mới đau lòng đến thế? Có phải khi qua hết những cơn rét buốt này thì bản thân em sẽ không còn nhớ một-người-dưng-quen-thuộc? * * * Hôm nay, anh đã quên được chưa? Còn em thì vẫn đều đặng nhớ anh như vậy. Vẫn muốn kể cho anh nghe hôm nay thế nào, muốn cho anh biết em nhớ anh thế nào. Có lúc nhìn thấy chuyện gì, cũng sẽ muốn nói với anh. Cũng có lúc, thật muốn nghe giọng nói của anh.. Chúng-ta hoặc là một mình em.. rồi sẽ thôi đau, thôi nhớ, có phải không? * * * Em mua một đôi găng tay mới, thật xinh. Vốn dĩ trước khi, luôn là em ngồi sau choàng tay ôm lấy, anh liền xuýt xoa sợ tay em lạnh. Như một thói quen em sẽ đợi anh nắm lấy tay cho vào túi áo khoác của anh. Rồi lại mắng em lúc nào cũng chẳng nhớ mang găng tay, lúc nào cũng để tay lạnh buốt. Nhưng hôm nay, em đã nhớ rồi! Vì chẳng còn có áo của ai.. Vì chẳng còn có ai lo lắng tay em sẽ lạnh.. * * * Hôm nay, em lại phát sốt rồi! Nhưng lại biết mua thuốc Lại biết uống nước ấm Lại còn biết uống thuốc đúng giờ Vì chẳng còn có ai.. * * * Hôm nay, em lại biết nấu thêm một món mới rồi, là món chúng ta thích. Nhưng vẫn chưa ngon Vì ăn cơm một mình Vì chẳng còn có ai.. * * * Rồi mùa lạnh này cũng sẽ qua.. Rồi anh sẽ tìm được một bàn tay nhỏ bé mà chở che qua cả những cơn rét buốt của mùa đông. Rồi em cũng sẽ tìm được một vòng tay ấm áp đi qua hết cả mùa lạnh giá. Rồi những mùa lạnh sau, em hi vọng chúng ta sẽ mỉm cười khi nhớ lại một chuyện cũ và cả một người xưa! * * * Chúng - ta, rồi sẽ hạnh phúc hơn.. End