Tên Truyện: Minh Lan Thể loại: Truyện ngắn Số chương: 9 chương Link thảo luận: [Thảo Luận - Góp Ý] Góp Ý Về Truyện Của Rùa - Việt Nam Overnight Văn án: Câu chuyện nói về Minh Lan - một cô gái có cuộc sống khác biệt sao với những anh chị em họ khác. Cô cố gắng làm mọi việc để vươn lên thoát khỏi cuộc sống và thực hiện ước mơ. Bộ truyện Minh Lan gồm 3 phần. Và đây là Phần 1 nói về khoảng thời gian Minh Lan học cấp 3. Cuộc sống cấp 3 của cô xoay quanh 2 sự kiện: 1 là cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng" và 2 là thi lên đại học. Cùng mình chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra với Minh Lan nhé.
Chương 1: Một ngày bình thường của Minh Lan Bấm để xem Tiếng trống trường vang lên, cô chán nản gấp sách, thu dọn đồ đạc cầm cặp sách đem về nhà. Cô cố gắng thả chậm từng bước chân, cô trong lòng nhiều suy nghĩ, ánh mắt có chút u buồn nhìn mọi thứ xung quanh. Có cảm giác như cô không muốn trở về nhà. Khi bước chân cô dừng ở đầu ngõ, nghe tiếng mắng chửi phát ra từ bên trong cùng của con ngõ, cô lại thở dài một hơi. Không sai, tiếng mắng chửi trong con ngõ đó là của nhà cô. Ai sống ở đây cũng biết rõ. Cha của cô là một kẻ nghiện rượu nặng, mẹ của cô không đánh bài thì cũng số đề. Từ khi cô nhận thức được thế giới này, cô chỉ nhìn thấy cha và mẹ cô hòa thuận hạnh phúc vài lần khi ông nội tới thăm gia đình cô. Dù biết sự hòa thuận đó là giả tạo, chỉ diễn cho ông nội xem, nhưng cô thật lòng yêu thích cảm giác đó. Vì thế cô rất quý ông nội, chỉ mong ông nội tới thăm nhà nhiều hơn, như thế cô có thể hạnh phúc như những đứa trẻ khác. Nhưng ngay cả chút niềm mong ước nho nhỏ đó, ông trời cũng không cho phép cô có được. Năm cô 14 tuổi, ông nội bị tai nạn qua đời. Từ đó, cha mẹ của cô cũng không diễn nữa. Ngày gia đình của cô hòa thuận hạnh phúc, có lẽ chỉ còn lại trong giấc mơ. Cô lặng yên nhìn con ngõ nhà mình, thở dài rồi quay bước đi tới một tiệm ăn nhanh gần đó. Bước vào tiệm, cô gọi một cái bánh kẹp rồi ngồi trong đó ăn. Sau mười lăm phút chiến đấu với chiếc bánh kẹp bị cháy xém một nữa kia, cô đứng dậy phủi phủi quần áo rồi quay lại con ngõ. Lần này, tiếng cãi nhau từ cuối con ngõ đã biến mất. Cô nhìn thời gian từ chiếc đồng hồ của cửa hàng bên cạnh, hóa ra là gần 5h rồi. Thời gian này, ba cô sẽ đi nhậu, mẹ cô thì chắc là đi xem mấy cô dò số. Cô cười nhẹ đi vào nhà, lén lôi ít tiền hôm nay phụ cô canteen ra đếm, rồi lại lén lút cất vào trong cuốn sách. Đây là số tiền cô để dành để học đại học. Cô mỉm cười, cất tiếng hát, tiếng hát của cô như tiếng họa mi lanh lảnh vang trong con ngõ nhỏ. Cô đi xuống bếp, nhìn đống chén rồi thở dài, vén tay áo rửa chén, nấu chút đồ ăn, chia cho ba mẹ một phần, phần còn lại được cô giải quyết nhanh gọn. Sau đó cô thay một bộ đồ khác chạy tới chỗ làm thêm. Khi về nhà đã là 11 giờ tối, cô mệt mỏi ném áo khoác lên giường, lết thân thể mệt mỏi đi vào phòng tắm. Lát sau cô đi ra mặc đồ ngủ hình con gấu, ngồi vào bàn, cô nhìn đống bài tập. Thở nhẹ một hơi rồi cầm bút lên. Tầm hơn một tiếng sau, cô cũng đã giải xong bài tập. Cô nhìn bài tập đã làm xong, thầm cảm thán bản thân thông minh, nếu không, chắc cô sẽ thức tới sáng. Nhìn đồng hồ, cũng gần 1 giờ sáng, cô vươn vai rồi bước lên giường đi ngủ. Sáng hôm sau, tiếng mắng chửi của cha mẹ cô lại vang lên, đánh thức mọi người trong xóm, đánh thức cả cô. Cô hé mắt nhìn đồng hồ. Mới 5 giờ sáng mà họ đã cãi nhau, thật là không để ý gì cả. Cô vươn người người thức dậy, vệ sinh cá nhân rồi đi ăn sáng, nhìn đồng hồ 6 giờ rồi, cô cầm cặp sách rồi đi đến trường. Cô học ở một ngôi trường mà không ai nghĩ là cô có thể vào học. Đó là một ngôi trường dành cho những công tử tiểu thư con nhà giàu, nó cách chỗ cô hơn một tiếng đi bộ. Cô có thể vào ngôi trường đó học vì ông nội cô và hiệu trưởng của ngôi trường có giao tình. Khi đến trường cô nghe tiếng gọi tên cô. Quay người lại thì thấy Trúc Anh - em họ của cô. - Minh Lan, Minh Lan ơi. Đợi em với! Thấy Trúc Anh, cô dựa vào góc tường đứng đợi cô. Nói tới cũng thật nực cười, cô và Trúc Anh sinh cùng ngày cùng tháng cùng năm, cùng một dòng máu, thế nhưng cô và người em họ này lại khác nhau như trời với vực. Cô lớn lên trong một ngõ nhỏ, ba mẹ thì nhậu nhẹt cờ bạc, suốt ngày cãi nhau. Còn cô em họ này, chính là ngậm thìa vàng mà ra đời, lớn lên trong căn biệt thự rộng lớn, từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, ba mẹ thì yêu thương. Đôi khi cô thấy ghen tị với người em họ này. Cô mỉm cười tự giễu, có gì mà ghen tị chứ, đó là em họ của mình mà. Trúc Anh chạy tới ôm lấy tay cô, đôi má hơi phồng, giọng phụng phịu: - Chị đi học mà không chờ em. Cô xoa đầu Trúc Anh: - Rồi rồi, chị xin lỗi, được chưa. Đền em kẹo mút nhá. Trúc Anh vừa cười vừa kéo tay chị về phía canteen: - Kẹo dâu nhá chị. Cả hai đi vào canteen mua ít kẹo cùng hai hộp sữa. Rồi hai chị em vội vội vàng vàng chạy lên lớp. Cô vừa chạy vừa hối em họ: - Nhanh nào sắp trễ rồi. Trúc Anh chạy theo: - Đợi em một chút mệt quá đi. Chờ em chút. Khi cả hai đến lớp, thấy cô chưa tới, hai chị em thở phào nhẹ nhõm, đi về chỗ ngồi, cắm hộp sữa hút. Trúc Anh quay xuống bàn cô xòe hai tay, hơi nghiêng đầu nhìn cô. Cô hơi nhướng mày, hỏi lại: - Gì thế? Lo ôn bài đi. Lát cô kiểm tra đó, quay xuống chị chi thế? Trúc Anh dẫu môi: - Kẹo, chị giữ kẹo của em rồi. Minh Lan hơi đứng người một chút, rồi bật cười: - Kẹo của nhóc đây. Nói rồi đưa cho Trúc Anh vài viên kẹo. Cô vui vẻ quay người lên chăm chú ôn bài. Một lát sau, tiếng chuông vang lên, cô giáo bước vào, tiết học cũng bắt đầu. Hơn 1 giờ rưỡi chiều tiết học cũng kết thúc. Cả đám học sinh ào ra canteen như ong vỡ tổ. Cả hai chị em cô cũng vội vàng chạy ra đó phụ giúp cô bán canteen. Tầm hơn 2 giờ hơn, học sinh cũng thưa thớt dần. Cả hai mua hai cái bánh bao rồi ra bàn ngồi ăn. Đang trò chuyện đột nhiên nghe bên cạnh nhắc đến cuộc thi hát sắp tổ chức sắp tới. Trúc Anh tò mò: - Chị ơi chị có tham gia không? Minh Lan đang gặm bánh bao nghe Trúc Anh hỏi thế thì nuốt vội bánh bao rồi gật đầu: - Có chứ, sao chị có thể bỏ lỡ chứ. Hai chị em mình đi đăng kí đi. Cả hai ăn xong bánh bao thì chạy đến văn phòng học sinh để đăng kí. Lúc đi ngang qua poster, Minh Lan kéo Trúc Anh lại để đọc điều kiện tham gia. Thông qua đó cô được biết, cuộc thi này tên là "Tiếng hát Phượng Hoàng" gồm có 5 vòng tuyển chọn, cả 5 vòng đều là thi hát nhưng mỗi vòng lại có sự khác nhau. Vòng 1 chỉ đơn thuần là hát, vòng 2 là hát dựa theo ca khúc do ban giám khảo lựa chọn, vòng 3 là hát theo chủ đề cho đối thủ lựa chọn, vòng 4 là vừa hát vừa biểu diễn với một loại nhạc cụ, vòng 5 là vòng đặc biệt nhất, phải thể hiện một bài hát do chính bản thân sáng tác và liên quan đến chủ đề của cuộc thi. Và top 5 của cuộc thi đều sẽ được đặc cách vào học trong Học Viện Âm Nhạc. Cả hai sau khi đọc xong thì đều phấn khích vì Học Viện Âm Nhạc là ước mơ của họ. Chị em cô nhanh chân đến văn phòng học sinh để đăng kí. Cầm trên tay tấm thẻ dự thi, cả hai mỉm cười ngậm kẹo mút cùng ra về. Trên đường đi, cả hai ngâm nga ca khúc đang nổi gần đây trên thị trường, gương mặt hai cô gái tràn ngập vui vẻ. Tay họ nắm chặt với nhau, cùng đi về phía mặt trời đang lặn nơi chân trời, cả hai thích thú mỉm cười thật tươi. Hết chương 1.
Chương 2: Cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng" Bấm để xem Hôm nay vẫn như mọi ngày, chào buổi sáng của người khác là tiếng gà gáy, những lời yêu thương cha mẹ, còn cô vẫn là tiếng cãi nhau của ba mẹ. Cô thở dài ngao ngán, đứng dậy vệ sinh cá nhân, sau đó định ăn sáng thì cô chợt nhớ ra một vấn đề gì đó. Cô vội cầm lịch lên, nhìn xem hôm nay là ngày nào. Hôm nay là một ngày khác với mọi ngày - cô khẳng định. Vì hôm nay là ngày diễn ra cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng". Cô vội vàng ăn nhanh cái bánh bao. Rồi cầm cặp chạy tới trường. Với cô cuộc thi này vô cùng quan trọng. Cô không phải tham gia cuộc thi này hơn nữa còn phải giành giải nhất. Bởi vì giải nhất cuộc thi này là được tuyển thẳng vào Học Viện Âm Nhạc đồng thời được miễn 100% học phí. Cô dù có thể lo cho việc học nhưng học phí tại học viện vẫn là một con số lớn. Vì thế nếu cô có thể giành giải nhất thì nó sẽ giảm đi gần như toàn bộ áp lực của cô. Cô đi tới trường đã thấy Trúc Anh đợi cô ở trước cổng trường. Trúc Anh khi thấy chị mình liền vẫy tay. Đợi Minh Lan tới gần, liền ôm lấy cánh tay cô. Trúc Ah vui vẻ nói: - Chị ơi, hôm nay diễn ra cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng" đó. Chị chuẩn bị gì chưa thế chị. Cô mỉm cười hơi gật nhẹ đầu: - Dĩ nhiên là chuẩn bị rồi. Đi thôi. Tới hội trường thôi. Hôm nay vì diễn ra cuộc thi, học sinh được phép nghỉ học. Sau khi vòng sơ tuyển diễn ra xong thì các bạn đi học lại. Khi cả hai tới hội trường, thì cả hội trường đều đông nghịt người. Hai người vừa vào thì nghe tiếng kêu: - Minh Lan, Trúc Anh! Trên này nè, lên đây đi. Hai người chen chúc trong đám người hướng về phía cầu thang tiến lên lầu của hội trường. Lên đó thì thấy Minh Thành, Hoa Hoa. Cô kinh ngạc nhìn Minh Thành, hơi tò mò: - Cậu cũng tham gia cuộc thi sao? Minh Thành vẫn chăm chú nhìn xuống bên dưới như muốn tìm ai đó, nghe cô hỏi có hơi bất ngờ, hơi nghiêng đầu như muốn hiểu xem là cô đang hỏi mình. Sau vài giây xác định đối tượng được hỏi là anh, anh mới gật đầu. Rồi lại quay đầu lại tiếp tục tìm kiếm. Minh Lan hơi ngạc nhiên, rồi quay đầu nhìn đám bạn. Hoa Hoa lên tiếng phá bỏ sự ngượng ngùng của mọi người: - Cậu ấy đang tìm Dịu Ngọc á. Ấy cô ấy kìa. Minh Thành nhìn ra cửa hội trường. Thấy Dịu Hòa tới liền lấy điện thoại ra. Mọi người đều tò mò cậu ấy gọi cho ai, thì nghe cậu ấy lên tiếng: - Alo, Dịu Ngọc, bọn tớ trên này, đúng rồi trên lầu hội trường, cậu đi về phía tay phải có cái cầu thang, đi lên đó thì gặp bọn tớ. Cả bọn sững sờ sau đó vỡ lẽ. Hóa ra cậu ta gọi cho Dịu Ngọc. Chừng năm phút sau, cả đám đã thấy Dịu Ngọc lên. Minh Thành đi tới cạnh cô: - Ổn không, chen đám đó có mệt lắm không? Dịu Ngọc lắc đầu: - Không có mệt, mọi người đều nhường cho tớ đường đi mà, nên không sao cả. Cả 3 cô gái còn lại đều ngơ ngác. Trong đầu bọn họ chỉ có một suy nghĩ: Bọn này yêu nhau khi nào thế? Khi đang định hỏi thì bên dưới vang lên tiếng của MC: - Xin chào tất cả các thầy cô cùng các bạn học sinh. Chào mừng mọi người đến với cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng" do Học Viện Âm Nhạc tổ chức. Cuộc thi được diễn ra nhằm mong muốn tìm ra những thiên tài về âm nhạc. Hôm nay là ngày đầu tiên diễn ra vòng sơ tuyển. Hy vọng các bạn sẽ có những trải nghiệm vui vẻ và có thể tiếp tục vượt qua tới những vòng thi sau. Chúc các bạn may mắn. Mọi người sau khi nghe thế thì tìm chỗ ngồi xuống rồi yên tĩnh chờ đợi MC phổ biến luật của cuộc thi lần này. Cứ 3 năm một lần thì học viện sẽ tổ chức cuộc thi "Tiếng hát Phượng Hoàng". Và đều có một thể lệ thi cố định. Gồm có 5 vòng tuyển chọn, cả 5 vòng đều thi hát. Sau khi phổ biến luật thi cũng như cách thức thi của từng vòng thì vị MC có nói thêm: - Năm nay có chút khác biệt, mọi năm chỉ có quán quân của cuộc thi mới được tuyển thẳng và miễn 100% học phí thì năm nay sẽ là Top 5 đều được tuyển thẳng vào trong học viện. Tất nhiên ban giám khảo cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều. Cố lên nhé các bạn tôi. Và giờ thì vòng sơ tuyển bắt đầu! Tất cả mọi người trong hội trường vỗ tay vang dội. Lúc này, Dịu Ngọc thì thầm với Minh Thành: - Sao cậu tham gia thế, tớ tưởng cậu không thích. Minh Thành hơi nghiêng đầu nhìn về một ai đó rồi mỉm cười: - Vì có người muốn tham gia nên mình mới tới xem. Dịu Ngọc cười vui vẻ, giọng nói đầy ẩn ý: - Là cậu ấy à. Minh Thành hơi nhíu mày: - Lo tập trung đi. Coi chừng cậu không qua vòng sơ tuyển đó. Còn về phía Minh Lan cùng Trúc Anh nhìn thấy hai người họ thì thầm với nhau thì cũng nói nhỏ với nhau. Trúc Anh chọt tay Minh Lan: - Chị ơi, hai người đó yêu nhau khi nào thế ạ? Minh Lan nghe em họ nói thế thì cũng hơi tò mò, lắc nhẹ đầu. Cô không biết hai người đó bắt đầu khi nào. Nhưng dù sao, một người là nam thần, một người là hoa khôi. Dù yêu nhau cũng đâu ai dám phản đối. Cô lại quay đầu nhìn về phía MC vẫn đang nói về cuộc thi trước thì thở dài. Đợi thật lâu! Đợi thêm tầm năm phút cuối cùng vị MC cũng luyên thuyên xong. Rồi MC tuyên bố: - Cuộc thi bắt đầu. Tiếng nhạc vang lên, đây là bài hát của Học Viện Âm Nhạc. Nhịp điệu bài hát vui tươi, lời dễ nghe, dễ thuộc. Cả đám Minh Lan ngồi nghe rồi hát nhẩm theo. Sau khi bài hát của học viện vang lên, các ban giám khảo cũnh ngồi vào vị trí. MC bảo các thí sinh vài sau hậu trường chuẩn bị. Vòng đầu tiên khá dễ dàng, thí sinh hát ca khúc mà bản thân đăng kí. Vòng này các ban giám khảo chủ yếu xem giọng hát, âm điệu, và cách họ phiêu theo nhạt. Minh Lan và bạn bè nhìn số báo danh của bản thân. Số của họ khá lớn nên có thể tới trưa họ mới có thể thi. Vì thế cả bọn quyết định đi ăn một chút. Khi quay lại thì chỉ còn khoảng bốn người nữa là tới lượt họ thi. Vào hậu trường họ nghe tiếng bàn tàn, tiếng lo sợ, tiếng thử giọng, ngay cả tiếng nức nở cũng có. Khi họ định hỏi vì sao cô gái kia khóc thì bên ngoài vang lên một giọng hát. Hết chương 2.