Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 30: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (30)

[HIDE-THANKS]
Giang Hoài thích tóc dài nên Tô Lạc Li không nỡ cắt, hôm nay cô chủ động đi cắt, đừng nói là thật sự từ bỏ đấy chứ?

"Thật tình cờ, chị Tuyết, cũng không có gì, chỉ là muốn đổi kiểu tóc, đổi tâm trạng luôn."

Lạc Li nhìn Tống Tuyết cười gượng, ra vẻ không có chuyện gì.

"Em cứ thế từ bỏ như vậy sao? Sao lại.. Em thích Giang Hoài nhiều năm như vậy, chị còn thấy không đáng thay em!"

Tống Tuyết tức giận nói, nhưng trong lòng lại thầm lo lắng, không có pháo hôi Tô Lạc Li này, làm sao cô ta tách Tống Thiên và Giang Hoài ra.

"Nếu không thì.. Em có thể làm gì? Chắc chị Tuyết không quên, em đã bị đuổi khỏi nhà họ Giang từ lâu rồi, hơn nữa, bọn họ còn định đính hôn.."

Lạc Li đỏ mắt, ánh mắt có vẻ cô đơn.

Cái gì?

Lời của cô, hoàn toàn đẩy Tống Tuyết xuống vực sâu thăm thẳm.

Cô ta và Tống Thiên là chị em cùng cha khác mẹ, mẹ của cô ta tiếp rượu, trong một lần Tống Luân say rượu mà phát sinh quan hệ với bà.

Mọi chuyện vỡ lở, Tống Luân và mẹ Tống Thiên ly hôn, bởi vì trách nhiệm, Tống Luân phải cưới mẹ cô ta.

Bởi vì thân phận đê tiện, mẹ con cô ta sống ở nhà họ Tống chẳng tốt đẹp gì cho cam, thậm chí phải dùng từ cẩn trọng để có thể hình dung.

Tống Luân yêu thương Tống Thiên, còn đối với cô ta chỉ là trách nhiệm.

Vì vậy, cô ta hận Tống Thiên, muốn cướp hết tất cả mọi thứ.

Căn bản cô ta cũng không thích Lục Tinh Thần, nhưng vẫn quyết định hợp tác cùng hắn, bởi vì hắn hứa nếu thành công có được Tống thị sẽ cưới cô ta làm vợ, hơn nữa còn cho cô ta cổ phần công ty cả đời không lo ăn mặc.

Lục Tinh Thần chính là tên cặn bã, ngoại trừ toàn lũy đả (*), ăn đậu hũ trên người cô ta cũng không có gì khác hơn.

(*) Toàn lũy đả (nguyên văn 全垒打) hay còn gọi là Home Run dùng để chỉ một cú đánh bóng xa đến độ người đánh quả bóng có đủ thì giờ chạy quanh các gôn để trở về chỗ cũ và thắng điểm trong môn bóng chày. Thành ngữ này cũng được dùng để chỉ một thành công mỹ mãn, theo mình nghĩ ở đây là chuyện ấy ấy.

Bây giờ cô ta đã mất tất cả, Tống Thiên lại vứt bỏ Lục Tinh Thần chuyển qua ôm ấp Giang Hoài.

Cô ta bị tiện nhân Tống Thiên này đùa bỡn!

Điều này khiến Tống Tuyết tức giận đến phát điên.

Dựa vào đâu chứ!

Giang Hoài có cưới vợ, cũng phải là cưới cô ta!

Lần đầu tiên của cô ta đã dành cho hắn rồi!

Chết tiệt..

"Ọe.."

Lồng ngực tức đến khó thở, cảm giác buồn nôn lại kéo tới, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn kia trắng bệch, Tống Tuyết che miệng chạy vọt vào nhà vệ sinh.

Lạc Li cười như không cười, rời mắt, lẳng lặng thưởng thức gương mặt thịnh thế trong gương.

Mái tóc vốn dài đến thắt lưng, bị cắt đi theo yêu cầu của cô, tóc mái hơi mỏng phối với kiểu tóc nhật bản đang thịnh hành (**) (Kiểu tóc tài mèo anime moe moe các thứ đó), khuôn mặt ngây thơ nay lại càng thêm thuần khiết trong sáng, như một cô búp bê xinh đẹp.

(**) Nguyên văn là công chủ thiết (公主切) nhưng mình thấy nên để là kiểu tóc nhật bản cho mọi người dễ hình dung.

6rq3vXb0HQWelAO00EtLNU5av-P7OwYxt8eJOK2RQqBnaarqXD2gm_XarG-MO_SmWZpsMi30jaUbVzkvpcdw9xOEIEieAvfP61TyydoBkavuh347Ftg1d8V2PFYNFl92AEzN8X4=s0


Đổi kiểu tóc, tâm trạng cũng tốt lên vài phần.

Mà tâm trạng đã tốt rồi, ý nghĩ tìm đường chết của cô lại nhen nhóm thêm vài phần..

Sau khi nói cảm ơn với nhà tạo mẫu tóc, Lạc Li chậm rãi đi về phía nhà vệ sinh.

Vì quá vội, Tống Tuyết thậm chí còn chưa kịp đóng cửa, vật vã ngồi ở bồn cầu ra sức nôn ói.

Tình trạng này đã kéo dài khá lâu, uống thuốc dạ dày cũng không khá lên, với cả tâm trạng không tốt nên cũng chẳng muốn đi bệnh viện.

Hôm nay nôn càng dữ dội hơn, e rằng thật sự phải vào viện.

Nếu là bệnh nan y thì phải làm sao!

"Chị Tuyết Nhi, chị không sao chứ?"

Lạc Li ân cần đi vào, ôn nhu đỡ Tống Tuyết đứng dậy.

Hai người rời nhà vệ sinh, cô nhờ một em nhân viên cửa tiệm mang một ly nước ấm cho Tống Tuyết súc miệng.

"Không sao.."

Sắc mặt nhợt nhạt đến không thể tưởng tượng nổi, Tống Tuyết ngồi đờ trên ghế salon.

"Bị bệnh sao? Sao chị lại nôn ghê vậy.."

"Chắc viêm dạ dày, đã hơn hai tuần rồi, chị chẳng ăn được gì cả, nhìn thấy đồ tanh thì không nói làm gì, còn buồn ngủ! Lát nữa em có thời gian không, cùng chị đến bệnh viện."

Tống Tuyết thả lỏng trước sự chu đáo của Lạc Li, hỏi.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 31: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (31)

[HIDE-THANKS]
Em nhân viên gội đầu đứng cạnh bất ngờ nói:

"Chị, chị có thai rồi, một người chị em của em cũng có biểu hiện giống hệt chị, nôn nghén, ăn uống không vào, lại hay buồn ngủ. Đến bệnh viện kiểm tra, đã mang thai hơn bốn tuần, chỉ không may là không biết cha đứa trẻ là ai!"

"Cô nói hươu nói vượn gì đấy, có tin tôi bấm mỏ cô không!"

Tống Tuyết thấp giọng quát lớn, trong lòng lại luống cuống vì câu nói của em gái gội đầu.

Bà dì vẫn chưa tới.

Không phải có thật đấy chứ?

"Đúng đó, cô đừng nói linh tinh, chị Tuyết Nhi chưa có bạn trai, sao mang thai được!"

Lạc Li ra vẻ ngây thơ phụ họa.

Ánh nhìn của người xung quanh với Tống Tuyết lập tức ý vị thâm trường.

Con đần này!

Thiếu chút nữa Tống Tuyết tức mà chết.

"Em xong chưa, nếu rồi thì theo chị đến bệnh viện."

Ngữ điệu bất thiện đó, cô ta phẫn nộ rồi.

"Em xong rồi, nhưng chị Tuyết Nhi vẫn chưa làm tóc mà, đi bây giờ luôn sao?"

Lạc Li chớp mắt hỏi, vẻ mặt ngây thơ vô số tội.

Tống Tuyết liếc cô một cái, không nói lời nào, đứng phắt dậy phừng phừng đi ra ngoài.

Lạc Li bĩu môi đuổi theo.

Cô không chút do dự lấy thẻ đen Bạch Dục cho tính tiền.

Tống Tuyết nhìn thấy thẻ đen vô hạn kia, ánh mắt lăm lăm.

Chết tiệt, Tô Lạc Li bị đuổi khỏi Giang gia mà vẫn sống tốt vậy!

Lạc Li có vẻ như nhận ra sự kinh ngạc của cô ta, đỏ mặt giải thích:

"Đại Bạch cho em, sau khi bị nhà họ Giang đuổi đi, em vẫn luôn ở nhà Đại Bạch.."

"Ồ ra vậy.. Xem ra Bạch Dục đối với em rất tốt."

Trong lòng rõ ràng ghen tị đến phát điên, Tống Tuyết vẫn phải gượng cười khen ngợi.

"Ừm, anh ấy rất tốt."

Lạc Li có chút e thẹn, chậm rãi cho thẻ vào ví tiền.

Bên trong là hàng loạt các thẻ đen, Tống Tuyết nhìn mà tim muốn bùng nổ.

Về vấn đề tiền bạc, Tống Luân quản khá chặt.

Tống Thiên khó có chuyện thích gì là mua đó, huống hồ được đối đãi thế này.

Cũng không biết Tô Lạc Li giẫm trúng vận khỉ gì, cha mẹ đi đời nhà ma, không cần chịu khổ ở cô nhi viện, ngược lại còn được Giang gia nhận nuôi, trở thành tiểu công chúa người người cưng chiều.

Mới bị Giang Hoài đuổi, đã có người chờ đợi không cam muốn chống lưng, thậm chí còn được ưu ái hơn cả lúc ở Giang gia.

Thừa biết, trước kia Tô Lạc Li ở Giang gia, tuy không cần lo cái ăn cái mặc, nhưng cũng chẳng phải kiểu tiêu tiền như nước.

Cô ta nghĩ đây hẳn là bị bao dưỡng rồi.

Đều là người, dựa vào đâu mà Tô Lạc Li được đạp phải cái vận con khỉ này chứ!

"Đi thôi chị Tuyết Nhi, em đi với chị đến bệnh viện kiểm tra, càng kéo dài càng không ổn, A Li hiểu rõ cảm giác bệnh tật."

Ra vẻ không nghe thấy sự đố kị trong lời nói của Tống Tuyết, Lạc Li ấm áp cười chủ động dắt tay cô ta.

Tống Tuyết chẳng mấy chốc cảm thấy thư thái hơn nhiều.

Được chiều thì sao, chỉ là con quỷ đoản mệnh mà thôi, e rằng cũng chẳng sống được mấy năm nữa.

Hai người lên xe, đầu óc Tống Tuyết rối bời.

Nếu thật sự mang thai thì phải làm sao..

Nghĩ đến gì đó, đồng tử của cô ta đột nhiên co lại.

Nếu quả thật mang thai, chẳng phải cô ta có thể dựa vào đứa trẻ này mà thượng vị?

Vừa nghĩ tới bản thân chẳng những phá tan cuộc tình Tống Thiên và Giang Hoài, thậm chí có thể gả cho Giang Hoài, tinh thần của cô ta lập túc phấn chấn lên mấy phần.

Thượng Đế phù hộ, nhất định phải mang thai!

Một tiếng sau, Tống Tuyết ra khỏi khoa sản, nắm chặt hình siêu âm, ánh mắt chan chứa niềm sung sướng như muốn phát điên.

"Lạc Li, chị làm mẹ rồi!"

Cô ta xúc động ôm lấy Lạc Li, vui đến phát khóc, giọng to đến mức tất cả mọi người trong khoa sản đều quay lại nhìn, còn tưởng rằng cô ta khó hoài thai ấy!

* * *
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 32: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (32)

[HIDE-THANKS]
"Chị Tuyết Nhi.. Có phải chị có bạn trai sau lưng em không?"

Lạc Li chớp chớp mắt, bĩu môi nhỏ giọng hỏi.

"Hì hì."

Tống Tuyết không phủ nhận lời cô, nháy mắt mấy cái.

"Người nào vậy, em có biết người đó không?"

Lạc Li hiếu kỳ hỏi.

"Bí mật, sau này em sẽ biết, Loli, chị làm mẹ, em không vui cho chị sao?"

Làm sao Tống Tuyết có thể nói cho cô biết được.

Nếu cô biết cha đứa trẻ là Giang Hoài, tức giận làm cô ta bị thương hoặc đứa bé trong bụng bị thương phải tính sao đây.

Đáng ra thì, còn phải cảm ơn cô, nếu không phải nhờ cô hạ thuốc, chuyện tốt này sao đến lượt cô ta.

"Chúc mừng chị, chị Tuyết Nhi, tuy rằng em không còn trong nhóm nữa, nhưng khi nào kết hôn nhớ phải mời em đó nhé."

Lạc Li nở nụ cười chân thành, bàn tay nhỏ bé xoa xoa bụng cô ta, muốn cảm nhận em bé trong bụng.

"Chắc chắn rồi, em yên tâm.. Loli, nếu Giang Hoài không thích em, sau này em đừng quấn lấy anh ta nữa, cóc ba chân khó tìm, nhưng hai đùi đàn ông thì còn đầy, trong mắt chị, Bạch Dục cũng rất tốt."

Tống Tuyết cười thâm ý, bắt đầu lên kế hoạch tương lai cho đứa con của mình.

Nếu cô ta đã mang thai đứa bé của Giang Hoài, vậy Tô Lạc Li kia kể ra cũng là kẻ địch của cô ta.

Nếu cô đủ thức thời, sau này không quấn lấy Giang Hoài nữa, đương nhiên cô ta vẫn có thể làm bạn với cô.

Nhắc đến Giang Hoài, Lạc Li hơi khó hiểu, gật gật đầu:

"Em biết rồi, em sẽ cố, dù sao em cũng thích Giang Hoài ca ca nhiều năm như vậy. Nói buông là buông, bỏ là bỏ cũng chẳng phải chuyện dễ dàng, nhưng cho dù có khó, em cũng sẽ cố. Chị yên tâm, em tuyệt đối sẽ không đi phá hoại tình cảm của anh ấy và chị Thiên Thiên, hai người bọn họ hạnh phúc, em mới chuộc lỗi được."

Như vậy, cô ta cũng yên lòng.

Không có Tô Lạc Li quấy rối, cô ta phải chuẩn bị cho thật hoàn hảo chờ đến lúc đó, cô ta chắc chắn sẽ đưa cho bọn họ mỗi người một đại lễ!

Giang Hoài và Tống Thiên, tuyệt đối không thể đính hôn thành công!

Tống Tuyết ánh mắt có tia hắc ám, tâm trạng khá tốt kéo Lạc Li đến trung tâm mua sắm phía trước.

Để làm một người mẹ tốt, cô ta còn phải chuẩn bị rất nhiều đồ nữa!

* * *

Không lâu sau đó, Lạc Li nghênh đón cuộc sống đại học.

Kiếp trước vì không rời khỏi Giang Hoài, nguyên chủ vẫn học ở đại học địa phương.

Với tư cách là sinh viên năm nhất đại học, cuộc sống của cô vô cùng bận rộn và vui vẻ, tham gia xã đoàn, gặp gỡ bạn bè mới, chủ nhật thì hẹn hò với Bạch Dục, cuộc sống hằng ngày vô cùng phong phú.

Mà ý định xuất ngoại của Bạch Dục cũng ngừng lại vì Lạc Li, công việc cũng bận rộn.

Thời gian thoi đưa, chớp mắt đã ba tháng.

Qua cuối thu, tiệc đính hôn của Tống Thiên và Giang Hoài cũng đã đến.

Bạch gia và Giang gia ở ngay sát vách, đương nhiên phải tham dự.

Sáng sớm, Bạch Dục cầm thiệp mời trong tay, do dự không biết có nên đưa Tô Lạc Li cùng đi hay không.

Cuối cùng, anh vẫn gọi điện cho Lạc Li.

"Đại Bạch, gọi sớm vậy, có chuyện gì sao?"

Vì hạn chế việc gặp mặt Giang Hoài và Tống Thiên, cô quyết định trọ ở trường, chỉ đến cuối tuần mới quay về Bạch gia.

"Nha đầu.. Hôm nay Tống Thiên đính hôn với Giang Hoài, em muốn đi không?"

Cuối cùng, Bạch Dục vẫn lựa chọn không che giấu.

Anh nghĩ, có lẽ phải nhìn tận mắt đôi cẩu nam nữ kia đính hôn, cô mới chết tâm.

Vì vậy, tuy biết rõ cô nghe thấy tin này sẽ vô cùng bi thương khổ sở, nhưng anh vẫn mở miệng.

Trả lời anh, là một khoảng thời gian dài trầm mặc.

Quả nhiên vẫn còn miễn cưỡng..

Bạch Dục thở dài một hơi, chuẩn bị nói nếu em không muốn thì thôi.

Bên kia đầu dây, một giọng nói mềm mại vang lên.

"Được."
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 33: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (33)

[HIDE-THANKS]
"Em không sao chứ, nha đầu?"

Bạch Dục lo lắng hỏi, anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ miễn cưỡng cười cười của thiếu nữ đầu dây bên kia.

"Không sao đâu, em còn anh mà, không phải sao? Xế chiều hôm nay em còn có buổi thí nghiệm, chắc sẽ đến muộn, mọi người cứ đi trước."

Lạc Li khẽ cười một tiếng, giọng nói nhẹ nhàng.

"Không cần anh đón em, chắc chứ?"

Giọng nói ôn nhu rõ ràng, tỏ rõ tâm trạng của Bạch Dục -- rất vui sướng.

"Không cần, mỗi lần anh tới đều gây xôn xao, em không muốn anh bị người khác ngấp nghé đâu!"

Lạc Li từ chối anh không chút nghĩ ngợi.

Lúc khai giảng anh đưa cô tới trường, xe sang cùng với sự bố trí cao phú soái khiến mọi người vây xem, một thời gian dài sau vẫn có kha khá nữ sinh đều nghĩ cách tìm cô hòng nghe ngóng phương thức liên lạc với anh.

Người đàn ông cô chọn, nếu có thể, cô thật muốn nhốt anh lại cả đời, ai cũng đừng mơ tưởng chuyện ngấp nghé bảo bối của cô!

"Nha đầu ngốc, trong lòng anh chỉ có em!"

Bạch Dục cười khẽ một tiếng, khoang ngực cộng hưởng với tiếng cười nhẹ của anh, rất nhẹ, cũng rất trêu người.

"Vậy cũng không được, em đi học đây, cúp nha."

Môi Lạc Li hơi nhếch lên, tắt điện thoại.

Làm nền lâu như vậy, cũng đến lúc thu lưới rồi..

Đối với Lục Tinh Thần, tiệc đính hôn của hai người, cũng là lúc hắn bắt đầu kế hoạch.

Giả vờ đáng thương lâu như vậy, cuối cùng cũng đến lúc xuất chiêu.

Cùng lúc đó, Tống Tuyết ẩn mình ở nước ngoài cũng về nước.

Tiệc đính hôn hôm nay, nhất định sẽ gà bay chó sủa.

Người tham dự tinh thần thoải mái, Tống gia và Giang gia ở cửa ra vào phòng tiệc, vui tươi tiếp đón các vị khách.

Tống Thiên mặc bộ lễ phục đáng yêu mà hồi trước cô ta rất ít khi mặc, đứng chung với Giang Hoài, đằng sau là bức tường dán bóng bay hồng nhạt xếp thành hình trái tim, chụp ảnh cùng bạn bè.

Bởi vì cha Tống và mẹ Tống đã ly hôn, vì vậy mẹ Tống Bối Anh Nguyệt tham dự với tư cách là khách mời.

Cha Tống Tống Luân nhìn thấy vợ trước, sau một chút do dự cũng không đi lên, mà Tống Thiên thấy mẹ mình, mau chóng kéo tay bà.

"Mẹ."

Ôm Bối Anh Nguyệt một cái, cô ta nở một nụ cười tràn ngập hạnh phúc.

"Hôm nay bảo bối thật xinh đẹp, Tiểu Hoài, cháu hãy đối tốt với con bé nhé."

Bối Anh Nguyệt vỗ vỗ lưng Tống Thiên, mỉm cười nói với Giang Hoài.

"Cháu biết ạ, bác gái."

Vừa hay bạn bè đến gần, Giang Hoài thấp giọng nói xin lỗi rồi đi về phía trước.

Bối Anh Nguyệt lạnh lùng nhìn Tống Luân, người kia lúng túng ho khù khụ, chủ động chào hỏi:

"Cuộc sống bây giờ thế nào?"

"Liên quan gì đến ông, tránh sang một bên, tôi đến đây là vì cho con bé có mặt có mũi, đừng có phá hỏng tâm trạng của tôi."

Nếu không phải hoàn cảnh không tiện, Bối Anh Nguyệt thậm chí còn tính động thủ.

Có thể thấy bà hận Tống Luân bao nhiêu.

Sắc mặt Tống Luân bỗng trầm xuống vì bị nói thế trước mặt mọi người, muốn nói điều gì đó, nhưng cố kỵ nơi này, cuối cùng vẫn là không thể nói gì, chỉ có thể nghẹn khuất nhìn về phía Tống Thiên.

"Mẹ.. mẹ lại đây, hôm nay là lễ đính hôn của con, cho con chút mặt mũi, đừng bất hòa với cha được không?"

Tống Thiên liếc nhìn Bối Anh Nguyệt giận dữ, làm nũng.

Bối Anh Nguyệt hừ lạnh một tiếng, không lên tiếng nữa.

Hai người là liên hôn, cũng không phải dựa trên tình cảm.

Tống Luân nhất kiến chung tình với Bối Anh Nguyệt, nhưng Bối Anh Nguyệt lại chướng mắt sự chất phác của ông ta.

Sau khi kết hôn hai người cũng không hạnh phúc, mỗi ngày Bối Anh Nguyệt đều bày ra vẻ mặt như Tống Luân thiếu nợ bà không bằng.

Cuộc sống hôn nhân đáng xấu hổ này, cũng không vì sinh ra Tống Thiên mà thay đổi.

Bởi vì vô cùng áp lực, Tống Luân mới mua say ở hộp đêm, cũng khiến mẹ Tống Tuyết là Hoàng Mỹ Nghiên có thể nhân cơ hội.

Năm Tống Thiên một tuổi, Hoàng Mỹ Nghiên ôm Tống Tuyết vừa mới sinh đến cửa, biết rõ là của Tống Luân nên Bối Anh Nguyệt không chút do dự quyết định ly hôn với ông ta.
[/HIDE-THANKS]
 
Chỉnh sửa cuối:
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 34: Kiều Muội Muội Và Trung Khuyển Ca Ca Nhà Bên (34)

[HIDE-THANKS]
Vì bên có lỗi là Tống Luân, Bối Anh Nguyệt được chia 15% cổ phần của tập đoàn Tống thị.

Chưa đầy ba năm, cuộc hôn nhân đã đi vào dĩ vãng, Bối Anh Nguyệt vô cùng ghét Tống Luân, mỗi lần chạm mặt y như rằng sẽ là một loạt các lời sỉ nhục.

Tống Luân vì áy náy nên cố gắng nhẫn nhịn.

Dù sao cũng đã quen với cách sống "hòa thuận" này của hai người, Tống Thiên chỉ mong tối nay họ không gây rắc rối. (Truyện Của The Calantha)

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

"Anh Nguyệt, cô xem tôi có làm phiền gì cô, mỗi lần nhìn thấy tôi, cô lại tỏ thái độ này.."

Hắn trong lòng thở dài, hận là nuốt không được, nôn không xong.

Sắc mặt Tống Thiên có chút bất mãn.

"Anh muốn tôi có thái độ sao đây? Anh làm mấy trò bẩn thỉu rồi cưới cô ta, còn muốn tôi làm gì nữa đây?"

Bối Anh Nguyệt chế nhạo. (Truyện Của The Calantha)

"Cô!"

Tống Luân mặt từ đang trắng bệch bỗng chuyển sang đỏ, rõ ràng là rất tức giận.

"Cô còn thế nữa, tôi sẽ nổi giận thật đó!"

Tống Thiên sầm mặt, cảm thấy vô cùng bất lực. Cho dù có được sinh lại một lần nữa, hôn nhân của bố mẹ cô có làm cách nào cũng chẳng thể cứu vãn.

Lạc Li, cách đó không xa, nhìn ngắm gia đình hạnh phúc ấy, môi nở một nụ cười xảo quyệt.

[Muội Tạp.. Ngươi tính giở trò gì nữa đây!]

438 sợ hãi cái nụ cười đầy toan tính này của cô.

( "Đoán xem.")

Lạc Li chớp chớp đôi mắt ngây thơ vô số tội, không trả lời thẳng, sau lưng có tiếng bước chân, vừa quay đầu lại thì thấy Bạch Dục cùng bố mẹ anh. (Truyện Của The Calantha)

"Chú, dì, Đại Bạch!"

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Lạc Li ngọt ngào cười, sà vào vòng tay của Bạch Dục.

"Sao con lại không trang điểm? Nào, để dì đưa con về thay quần áo!"

Trông thấy Lạc Li vẫn mặc chiếc áo len vàng lông ngỗng và quần jean ôm đen, Đồng Thu Dĩnh nhíu mày.

Bà không nỡ nhìn cô thế này. Bà biết tâm ý của con trai mình đã lâu, cũng chân thành chăm sóc đứa trẻ vô tội này như con gái ruột của mình.

Hôm nay là tiệc đính hôn của Giang Hoài, bà đã lên kế hoạch sẽ để Tô Lạc Li xuất hiện thật lộng lẫy trang hoàng, hòng dằn mặt đôi cẩu nam nữ kia.

Ai mà ngờ, con bé này thậm chí còn không chút phấn son.

"Dì à không cần đâu, dù sao con cũng không phải là người quan trọng gì, vậy là được rồi."

Lạc Li cười gượng lắc đầu.

"Con bé này, càng ngày càng lắm lời."

Đồng Thu Dĩnh rạng rỡ nói.

"Là phụ nữ thì phải biết yêu thương bản thân, không thể ăn mặc lôi thôi thế được."

"A, Lão Bạch, ông tới rồi?"

Giọng của bố Giang Hoài vang lên từ phía sau, có chút ngượng ngùng.

Gặp lại hai vị lão nhân gia đã nuôi nấng mình năm xưa, Lạc Li lễ phép thưa hỏi.

"Bác trai, bác gái."

"A Li, đã lâu không gặp, không biết cháu đã quen với cuộc sống ở Bạch gia chưa?"

Kha Giai Ngọc, mẹ của Giang Hoài, vờ quan tâm hỏi thăm.

"Bà nói thế chẳng khác nào đang ám chỉ chúng tôi bạc đãi nó sao? Đừng lo, Lạc Li rất hạnh phúc, đương nhiên cũng không để các người quấy rầy."

Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Đồng Thu Dĩnh thẳng thắn lên tiếng bảo vệ Lạc Li, giọng điệu áp đảo đối phương.

Bọn họ quả nhìn sư không thấy Phật, dù gì cũng đã nuôi nấng cô gái họ Tô bao năm qua, vậy mà sau khi xảy ra tai nạn, đã biết Lạc Li bị bệnh suýt chết, họ thậm chí còn không quan tâm.

Bà thật sự không thích tính cách của hai vợ chồng đó, nếu không phải là hàng xóm mấy chục năm, bữa tiệc đính hôn này, bà đây khinh.

"Khụ.. Lạc Li, cô vẫn còn oán trách chúng ta sao? Lần này cô đã làm quá nhiều chuyện. Không phải chúng ta không muốn đưa cô về nhà. Chỉ là A Hoài sắp đính hôn với Tống Thiên thôi. Cô quay về, chúng ta chỉ e cô sẽ xấu hổ.."

Giọng điệu Kha Giai Ngọc như đang tự trách.

Xin lỗi vì đã làm phiền khi chèn tên nhóm dịch, nhưng hiện tại nhiều web mất dạy ăn trộm truyện và còn xóa cả dòng team dịch đi, xin đấy có sức thì tự mà làm, chúng tôi bỏ mồ hôi công sức thuê người về dịch các người muốn ăn không mà cop truyện lấy tiền ư :)
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 35 Kiều muội muội VS trung khuyển ca ca nhà bên (35)

"Bà Giang, bà nói khó nghe vậy? Con trai của bà rõ ràng đã có Lạc Li, lại giở trò đồi bại với những người phụ nữ hững hờ kia. Bà không giúp đỡ con bé đã đành, lại còn trách mắng nó."

"Tiểu Dục của tôi ít ra cũng không tệ như vậy! Lạc Li, con bé đương nhiên có lỗi, nhưng mấy người không đủ tư cách để đổ hết sai lầm lên nó."

Bạch Hiểu, bố Bạch Dục, nhịn không được phải mở miệng, ngữ khí tuy điềm đạm, lại chứa đầy ý mỉa mai.

Giang Hải không biết nên nói gì, mặt đỏ bừng, hướng ánh nhìn buộc tội về phía Lạc Li đang đứng nín thin thít.

Cô chết lặng, lúng túng không biết nên nói lời gì với cặp vợ chồng họ trong dịp trọng đại này.

Hoang dã thì vẫn mãi là hoang dã, cô có biến thành phượng hoàng cũng khó tránh khỏi những điều kia!

"Tất cả đều là lỗi của A Li. A Li đến dự tiệc đính hôn của Giang Hoài ca ca và Tống Thiên. A Li thật sự là buông tha cho bọn họ."

Các người cứ yên tâm, tôi sẽ không bao giờ gây rắc rối cho bọn họ nữa.

Những gì tôi không làm được, một người khác sẽ làm thay tôi.

Lạc Li thầm nghĩ trong lòng, cúi đầu chào Giang Hải và Kha Giai Ngọc.

Cô cũng đã nói lời xin lỗi nên hai người họ không nói thêm được gì, liền đưa tay về hướng Giang Hoài và Tống Tuyết rồi ra hiệu cho cô đi tới chào hỏi.

Hai gia đình vốn có mối quan hệ tốt đẹp vì Tô Lạc Li mà mối quan hệ ấy rạn nứt.

"Nhóc con, em có muốn đến đó không?"

Bạch Dục lo cô sẽ buồn, quyết định tôn trọng sự lựa chọn của cô.

"Không sao."

Lạc Li hít sâu một hơi, lắc đầu, nhanh chóng đi về phía hai người.

"Giang Hoài ca ca, chị Tống Tuyết, xin chúc mừng, trước đây là A Li không đúng, sau này A Li sẽ không tái phạm nữa, chúc hai người trăm năm hạnh phúc."

Cô nở nụ cười điềm đạm, chân thành chúc phúc.

Tống Tuyết nhếch môi lên, không nói gì, nhường lời cho Giang Hoài.

"Hiểu chuyện là tốt. Nếu Bạch gia có điều gì thấy không quen, nhớ nói cho tôi biết."

Giang Hoài nghiêm mặt.

"A Li quen rồi. Chú, dì hay đại Bạch đều xem A Li như người một nhà. A Li sống rất tốt."

Lạc Li lắc đầu, nghiêm túc nói.

"Ý cô là trước đây Giang gia đối đối xử tệ bạc với cô sao? Lạc Li, cô cũng nên có lương tâm một chút. Nếu không nhờ có Giang gia, có lẽ bây giờ cô vẫn phải đi làm thuê khắp nơi để kiếm tiền đóng học phí. Sao lại có thể qua cầu rút ván nhanh như vậy chứ?"

Tống Tuyết chế nhạo, cố tình hiểu sai ý của cô.

Lạc Li run rẩy cắn chặt môi dưới, mặc dù cơ thể đã run lên, nhưng vẫn giữ lời lẽ cứng rắn.

"Chị Tống Thiên đừng hiểu lầm, A Li chưa bao giờ có ý như vậy, A Li thực sự biết ơn Giang gia chiếu cố. Nhưng có một điều hình như chị đã lầm, A Li năm năm tuổi bắt đầu sống ở Giang gia, và A Li không tiêu một xu nào của Giang gia cả. Bố mẹ A Li để lại tiền sinh hoạt và học phí cho A Li. Nếu không tin, chị có thể hỏi Giang Hoài ca ca. Không phải A Li không muốn ở Giang gia, nhưng là Giang gia không cần A Li!"

Sắc mặt Giang Hoài có chút khó coi. Quả thật, từ khi Lạc Li chuyển đến Giang gia, cô chưa từng tiêu một xu nào của Giang gia, chỉ sử dụng số tiền mà bố mẹ cô ấy để lại.

Cô không những không tiêu một xu nào. Trái lại, để lấy lòng anh và bố mẹ, hàng tháng cô còn gửi rất nhiều tiền, mua thuốc bổ cho bố mẹ và vài món quà nho nhỏ cho anh.

Mặc dù chúng cũng không phải giá trị gì, nhưng trước đây đối với cô mà nói, chúng là những món hàng rất xa xỉ, tỏ lòng hiếu thảo với bố mẹ anh, cũng rất quan tâm đến anh.
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 36: Kiều muội muội VS trung khuyển ca ca nhà bên (36)

Giang Hoài chưa kịp nói thì điện thoại có thông báo, mở lên thì thấy Bạch Dục đã chuyển 30 triệu cho mình.

"Bạch Dục, ý anh là?"

Hắn hơi nhíu mày, hỏi.

"Không có gì đâu, vì hôn thê của anh thấy không thoải mái, chi bằng tôi trả phí ăn ở của cô ấy mấy năm nay, thế thì sẽ không còn liên quan gì đến hôn thê của anh nữa. Cô ấy đã đối xử với gia đình anh như thế nào, anh hãy kể lại cho hôn thê của mình nghe đi, để cô ấy biết cách mà hầu hạ bố mẹ anh. Tống Thiên rất yêu Giang Hoài, năng lực của cô hơn hẳn các cô gái khác, rửa chân, xoa bóp, hầu hạ cho bố mẹ chồng, cũng chẳng mất bao nhiêu là thời gian? Tôi nói có đúng không, cô Tống Thiên?"

Môi Bạch Dục khẽ nhếch lên, ánh mắt tỏ rõ sự chán ghét và khinh thường.

Cô ta sao có thể làm những chuyện hèn hạ như thế được!

Mặt của Tống Tuyết ửng đỏ, nhưng lại không thể rời đi.

Sắc mặt của Giang Hoài cũng chẳng hơn cô là bao.

Đương nhiên, hắn hiểu rõ hơn ai hết rằng, dù Tống Thiên có yêu hắn đến đâu, cô nhất định sẽ không vì hắn mà làm những điều này.

"Lần nữa, xin chúc mừng hai người, chúng ta vào thôi, nha đầu."

Bạch Dục rất tự nhiên ôm lấy Lạc Li, nhận ra cơ thể cô hơi run lên, lại thêm phần xót xa, vì vậy anh dùng một tay bế cô lên, đặt lên má cô một nụ hôn cùng ánh mắt khích lệ.

Dường như muốn nói: Em yêu, làm tốt lắm, rất có khí chất, đừng sợ, có anh đây rồi.

Cơ thể Lạc Li dần thả lỏng, nhìn khuôn mặt tuấn tú kề sát thế, cuối cùng cô cũng nở một nụ cười ngọt ngào, có thể thấy cô lần này thật sự đã buông bỏ rồi.

Cô chẳng buồn nhìn Giang Hoài, để Bạch Dục ôm mình rời đi.

Giang Hoài dán chặt mắt vào lưng anh như cái gai trong mắt.

Cô để ý hắn từ rất lâu.

Nhưng hắn lại chẳng một lần nhìn thấy cô.

Thậm chí, cô đã cắt đi mái tóc dài của mình.

Đã buông bỏ hoàn toàn rồi sao?

Mới đó thôi, người con gái luôn trong tầm mắt của hắn, hết lòng yêu thương hắn, từ giờ phút này trở đi, sẽ không còn thuộc về hắn nữa.

Nụ cười, cử chỉ đáng yêu của cô ấy, sự ân cần, ngưỡng mộ và thiện ý của cô ấy giờ đã chuyển sang Bạch Dục, Giang Hoài trong lòng rõ ràng là không cam tâm.

Một cảm giác chua xót chưa từng có dần lan tỏa trong lòng hắn, cảm giác này thật kỳ lạ, giống như một liều thuốc độc đang thấm dần qua da rồi vào máu, dường như có thứ gì đó đang trôi qua rất nhanh khiến hắn có chút hoảng sợ.

Muốn xông lên chia rẽ hai người, muốn lớn tiếng chất vấn Tô Lạc Li, cái này gọi là thích sao?

Nhưng cuối cùng, Giang Hoài cũng không làm gì cả.

Bởi vì hắn biết rất rõ mình chính là người đã bỏ rơi cô!

Khí sắc Giang Hoài có chút ảm đạm, lồng ngực rất khó chịu.

Tô Lạc Li đối với hắn đích thị là yêu không hơn không kém, nói yêu, nhưng trong nháy mắt lại có thể ôm người khác vào lòng, đúng là loại nữ nhân đứng núi này trông núi nọ.

Sau này, cho dù cô có quỳ xuống van xin, hắn nhất định sẽ không dành cho cô một chút tình yêu nào, trong mắt hắn, cô là một người bẩn thỉu!

"A Hoài.. anh.. vẫn là không thể buông bỏ được!"

Tống Thiên nhíu mày, nắm chặt tay Giang Hoài nói.

"Em đang nói cái gì vậy, em biết người anh yêu chỉ có thể là em, được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Hôm nay là ngày quan trọng nhất của chúng ta."

Giang Hoài cúi người hôn lên môi cô, cố gắng đè nén mọi tâm tư, xoa dịu mọi nỗi niềm.

Tống Thiên đương nhiên biết từ đầu đến cuối người duy nhất hắn ta yêu là mình, biết hắn sẽ nói lời này, nhưng cô là có ý muốn cảnh tỉnh hắn.

Cả hai lại mỉm cười, tiếp tục chào khách.
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 37 kiều muội muội VS Trung khuyển ca ca nhà bên (37)

[HIDE-THANKS]
Trong sảnh tiệc, Lạc Li ngoan ngoãn ở bên Bạch Dục, chờ tiệc cưới bắt đầu.

[Muội Tạp.. không nghĩ cách gì sao? ]

438 lo lắng hỏi.

"Chậc? Chẳng phải ngươi luôn khuyên ta tránh xa nữ chủ sao?"

Lạc Li cười nhẹ.

Phải ha, nó suýt nữa quên, nhiệm vụ của cô ấy có phải tách rời nam nử chủ đâu.

Nhưng.. Thà thế còn hơn trơ mắt nhìn đôi cẩu nam nữ đó, nó hy vọng có thể nhìn thấy ký chủ hành hạ bọn họ!

Tiêu rồi, bị ký chủ dạy hư mất rồi, nó không còn là một thiên thần bé nhỏ đơn thuần tốt bụng nữa.

Lạc Li thầm lặng quan sát tình hình, thấy Bối Anh Nguyệt đứng lên, cô cũng liền đứng theo.

"Đại Bạch, em đi vệ sinh."

Hành lang nhà vệ sinh, Bối Anh Nguyệt đang nói gì đó với một người đàn ông, bà thậm chí còn hùng hổ hét vào mặt người đàn ông đó.

Nghe thấy tiếng bước chân, vừa ngẩng đầu lên, đã thấy Tô Lạc Li vừa đi về phía họ vừa nói chuyện điện thoại.

Bà vội vàng kéo người đàn ông vào nhà vệ sinh nam.

Ý định đợi Tô Lạc Li đi khỏi, nhưng bà không ngờ Lạc Li chết tiệt kia lại đứng trước cửa mà nói.

"A Nguyệt.."

Người đàn ông muốn nói gì đó bị bà cắt ngang.

"Nín, chờ một chút!"

Hắn ta tức giận ngậm miệng, trông có vẻ rất khó chịu.

Lạc Li sau năm phút diễn, nhìn thấy Tống Luân từ xa tiến lại, môi nhếch lên, cất điện thoại đi vào nhà vệ sinh nữ.

Bối Anh Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, quay đầu trừng mắt nhìn người đàn ông, nghĩ một chút, bà treo bảng hiệu dọn dẹp, đóng cửa lại và nói chuyện với người đàn ông kia.

Lúc này, Tống Luân đã đi đến cửa nhà vệ sinh, nhìn thấy tấm biển thông báo, vừa định rời khỏi thì nghe thấy giọng nói tức giận của Bối Anh Nguyệt, tính tò mò khơi dậy, ông không thể không dừng lại.

"Anh điên à, hôm nay mắc cái gì phải xuất hiện!"

"Là Thiên Thiên mời tôi!"

Người đàn ông tức giận, lấy di động ra cho Bối Anh Nguyệt xem.

Trên màn hình có tin nhắn của Tống Thiên mời hắn đến dự tiệc đính hôn.

"Anh không thể đến chỉ vì tiệc đính hôn của nó. Nếu bị nhìn thấy, anh muốn tôi chết hay con gái tôi chết!"

"A Nguyệt, cô muốn tôi làm người tình ngầm vô liêm sỉ như này bao lâu hả? Thiên Thiên nó cũng là cháu tôi, tôi còn không được tham dự tiệc đính hôn của cháu mình với tư cách là một người chú sao?"

Người đàn ông kia rõ ràng cũng rất tức giận, giọng nói lạnh đi.

Hắn và Bối Anh Nguyệt thân với nhau thời đại học, nhưng vì gia cảnh khó khăn, Bối gia buộc hai người bọn họ phải chia tay.

Ban đầu, Bối Anh Nguyệt rất nóng lòng muốn kết hôn với Tống Luân vì ông là cha của đứa con trong bụng bà và bà cũng cần một ai đó chăm sóc mình.

Sau khi hai người chia tay, những tưởng hắn và bà có thể bình thường trở lại, nhưng không, gia đình Anh Nguyệt không cho phép bà liên lạc với hắn, thậm chí còn đề nghị cả đời không được lấy hắn, thì số tài sản còn lại mới thuộc về bà.

Hắn ta thực sự rất yêu Bối Anh Nguyệt, nên đã cam tâm tình nguyện làm người tình ngầm không biết xấu hổ.

Nhưng hắn cũng rất giận Bối Anh Nguyệt, hôm nay cháu hắn đính hôn, nhưng bà lại không nói lời nào với hắn, nếu Tống Thiên không gửi tin cho hắn thì có lẽ đến bây giờ hắn cũng không biết!

"Nhỏ giọng lại, người khác mà nghe thấy biết phải làm sao!"

Bối Anh Nguyệt tức giận ngắt lời.
[/HIDE-THANKS]
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề


Chương 38 kiều muội muội VS trung khuyển ca ca nhà bên (38)


"Này, tôi là bố nó. Ngoài chúng ta ra, sẽ không có người thứ ba biết được. Bây giờ Thiên Thiên đã trưởng thành và bắt đầu tiếp quản công ty. Sớm muộn gì tài sản của hắn cũng thuộc về con gái chúng ta. Nếu cô ghét người đàn ông đó đến vậy, hẳn đó là sự trả thù lớn nhất đối với hắn."

Những người đàn ông cười, đồng thời đặt một nụ hôn ngọt ngào lên khuôn mặt Bối Anh Nguyệt, và cố tình hạ giọng để khiến bà vui lòng.

Bố nó?

Tống Luân hít một hơi, suýt nữa ngất đi.

Tống Thiên không phải là con gái của mình?

Người phụ nữ chết tiệt này đã giấu ông ta lâu như vậy sao!

Chẳng trách Bối Anh Nguyệt cứ thúc giục sớm kết hôn, thì ra trong bụng bà ta còn có đứa con hoang, muốn ông đổ vỏ đây mà!

Tống Luân tự hỏi bản thân, sau khi kết hôn, ông rất nghe lời bà, rõ ràng là bà không giữ trinh tiết, ông còn ngốc đến mức để bà sống tự do vì sợ bà mặc cảm, nên mới ra cớ sự hôm nay.

* * * Chỉ trong giây lát mà đất trời như muốn sụp đổ!

Hai người nói gì nữa thì ông không rõ, trong đầu chỉ còn một ý nghĩ, giết đứa con hoang và người đàn ông kia.

Nhưng cuối cùng, ông đã chọn cách im lặng.

Việc cần làm trước nhất là trở về làm xét nghiệm ADN.

Khi có kết quả rồi hẳn tính sổ từng đứa một!

Tống Luân nghiến răng, mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng vệ sinh đang đóng chặt, rồi lặng lẽ rời đi.

[ Muội Tạp, Tống Thiên thật sự đã gọi người tình cũ của Bối Nguyệt Anh đến tham dự sao? 】

438 hỏi.

Tống Thiên biết rõ tình cảm của mẹ và hắn ta, nhưng lại có thái độ như Bối gia, coi thường người đàn ông vô dụng đó, cho rằng ông ta không xứng với mẹ cô.

Làm sao cô có thể mời người đàn ông đó trong một dịp quan trọng như vậy.

"Ý của ngươi là?"

Lạc Li cười tủm tỉm hỏi, ngoan ngoãn trở lại chỗ Bạch Dục.

Ngay sau đó, Tống Luân, khí sắc không hề ổn, cũng quay trở lại.

Tiệc cưới cũng chính thức bắt đầu, Tống Thiên mặc seri trắng nắm tay Giang Hoài cùng bước lên sân khấu, phát biểu đôi lời trước những tiếng vỗ tay nồng nhiệt của quan khách.

"Tôi rất vui vì tất cả mọi người đã dành chút thời gian bận rộn của mình để tham gia tiệc đính hôn của chúng tôi.."

Hai người cười nói xong, một vị khách không mời cũng xuất hiện.

"Hay lắm. Dịp quan trọng như vậy, Tống Thiên cũng không cho tôi biết một tiếng, thiếu chút nữa lỡ một trò hay."

Lục Tinh Thần cầm trên tay một thứ màu trắng xông vào.

Đối với Tống Thiên, Lục Tinh Thần là cơn ác mộng mà cả đời này cô sẽ không bao giờ xóa bỏ được. Vừa khi nhìn thấy anh, khuôn mặt cô lập tức cứng đờ, trong lòng cảm thấy hoảng loạn hơn bao giờ hết.

"Lục Tinh Thần, với tư cách là bạn, chúng tôi hoan nghênh anh, nhưng nếu muốn làm gì, ở đây không chào đón, mau tránh ra!"

Giọng điệu của Giang Hoài đầy ý cảnh cáo, ôm vai bảo vệ cô.

"Này, Tống Thiên với Lục Tinh Thần có giấy chứng hôn đường hoàng, tôi còn chưa nói sẽ ly hôn. Bây giờ anh nhẹm chuyện kết hôn của tôi, tính sao đây? Tống Thiên, cô muốn cắm sừng tôi à? Lúc trước cô lên giường cùng tôi không phải sao? Giờ lại qua cầu rút ván, không muốn biết một chút tâm ý của tôi sao?"

Anh ta ngậm điếu thuốc trong miệng, ném thẳng thứ màu trắng trên tay vào hai người trên sân khấu, trước mặt tất cả quan khách.

"Lục Tinh Thần, anh bị điên à?"

Giang Hoài nhanh chóng bảo vệ Tống Thiên đang run rẩy, hét lớn.

Thứ màu trắng trải ra trên mặt đất, quan khách hiếu kì dòm ngó.

Đó là ga trải giường trắng trong khách sạn.

Ở giữa các tấm ga có một vết máu đã khô rất dễ thấy.

"Cái gì?"

Một vị khách hét lên.

"Tống Thiên tự nhiên là đòi vứt nó đi. Chậc chậc, Tống Thiên, nhìn xem tôi yêu cô nhiều thế nào. Tôi đã giữ lại những gì tôi đã cho cô. Giang Hoài, muốn tôi tặng quà sao? Đó có phải là món quà tuyệt vời không?"

Lục Tinh Thần điên cuồng nói, toe toét cười.

Ngày này anh ta đã đợi lâu lắm rồi!

Dám đội mũ xanh cho anh à?

Anh cũng sẽ cho Giang Hoài nếm trải mùi vị này.

Tất cả mọi người hiện tại đều biết quá khứ đen tối Tống Thiên, muốn xem bọn họ rốt cuộc là thế nào!

"Lục Tinh Thần, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy!"

Tống Thiên không nhịn được nữa, mặt tái nhợt hét lên!

Sao anh ta dám!

"Giang Hoài, Tống Thiên đang mang thai, anh có chắc đứa trẻ là của anh không? Thích làm cha mà không biết đâu là con mình."

Lục Tinh Thần giễu cợt rao tin.

Đồng tử Giang Hoài đột nhiên co rút lại.

Tống Thiên đúng là có thai, thời gian không lâu sau khi ở bên nhau, họ đã có một đứa bé.

Vốn dĩ anh định kết hôn luôn nhưng vì Tống Thiên muốn trở thành một cô dâu xinh đẹp nên quyết định đính hôn trước, rồi đợi sau khi sinh con xong mới tổ chức đám cưới.

Đây là lý do hôm nay Tống Thiên chọn một chiếc váy khá bồng để che đi phần bụng của mình.

Bốn tháng tuổi, bụng dưới đã hơi phồng lên rồi.

Bây giờ vấn đề này bây giờ lại bị Lục Tinh Thần ngang xương phanh phui khiến họ hàng hai bên hoang mang.

Đứa trẻ trong bụng cô quả thực rất có thể là của Lục Tinh Thần!

"Nó không phải là của anh, đứa trẻ này làm sao có thể là của anh!"

Đòn đánh chí mạng, Tống Thiên choáng váng suýt ngất.

Không thể nào.

Đứa trẻ không thể là của Lục Tinh Thần.

Cô đã vất vả thế nào để thoát khỏi hắn ta, tìm một cuộc sống mới, đứa nhỏ sao có thể là của anh được!

Nhưng nếu là.. ánh mắt Tống Thiên bất ngờ đằng đằng sát khí.

Cô sẽ không bao giờ sinh ra đứa trẻ xấu xa đó!

Giang Hoài nhận thức được sự việc, nhìn cô.

"Thiên Thiên, đừng tin hắn, nó là con của chúng ta!"

"Chậc, chưa gì hết đã muốn đuổi cổ bố đứa nhỏ đi rồi à?"

Vẻ mặt còn thâm độc hơn, Lục Tinh Thần nhìn biểu hiện của hai người họ, tâm trạng tốt lên mấy phần.

Chỉ vài ba câu đã có thể chia rẽ Giang Hoài với Tống Thiên rồi.

Cảm thấy vết thương như vạch ra lần nữa, sắc mặt Tống Luân tối sầm lại, ánh mắt lạnh lùng quét về phía Bối Nguyệt Anh.

Đây là lần đầu tiên ông nhìn bà với ánh mắt này, cảm giác tội lỗi đã biến mất, thay vào đó trông ông giống như dã thú ngửi thấy mùi máu tanh, có thể cắn đứt cổ Bối Anh Nguyệt chỉ một nhát cắn.

Và đây cũng là lần đầu tiên Bối Anh Nguyệt không nhìn lại, mà mở to đôi mắt với sự day dứt.

Lạc Li thoải mái tựa vào vai Bạch Dục, lặng lẽ xem kịch hay đang được phát sóng trực tiếp.

Nhìn sắc mặt tái nhợt và bất lực của mấy người, đôi môi cô khẽ cong lên.

Mới đó đã không chịu nổi?

Trò hay.. còn ở phía sau!

438 đã được nghe cô giải thích.

Biết lắm mà, một ký chủ hắc ám như vậy sao có thể buông tha dễ dàng cho đôi cẩu nam nữ đó chứ.

Thấy cô ấy ra tay, nó cũng yên tâm phần nào.

Ahhhhh, nó đang nghĩ gì vậy, rõ ràng là nó một tiểu thiên sứ đáng yêu mà!

Ký chủ thật là thâm độc.

Cô âm thầm tính toán mọi việc, ngồi trên núi nhìn bầy hổ đánh nhau, xem mình như là không khí.

Tất cả mọi người đều bị cô ta giăng bẫy mà không hề hay biết, quả rất cao tay.
 
Bài viết: 286 Tìm chủ đề
Chương 39 kiều muội muội VS trung khuyển ca ca nhà bên (39)

438 chưa kịp xúc động, màn kịch tuyệt vời tiếp diễn.

"Ồ, náo nhiệt quá nhỉ? Tới sớm chi bằng tới đúng lúc, phần chúng tôi thì sao?"

Giọng của mẹ Tống Tuyết ngoài cửa vang lên.

Đám đông hoang mang quay lại nhìn lần nữa.

Tống Tuyết cùng cái bụng hơi lớn của mình, chậm rãi bước vào sảnh tiệc với sự hỗ trợ của Hoàng Mỹ Nghiên.

"Hoàng Mỹ Nghiên, cô muốn gì đây!"

Bối Anh Nguyệt tức giận nhìn chằm chằm hai mẹ con, mặt tái đi vì tức giận, đến thở cũng thấy nặng nề.

"Ôi hạnh phúc nhân đôi. Tuyết Tuyết thật ra cũng đang mang thai. Chỉ tiếc là không rõ ai là bố đứa nhỏ. Tuyết Nhi của tôi chưa biết một nam nhân nào, hóa ra lại là Giang Hoài."

Hoàng Mỹ Nghiên mỉm cười, mắt lướt qua quan khách dự tiệc, thong thả ung dung nói.

Ừm, nhiều người như vậy, e rằng Giang gia sẽ không thừa nhận.

"Dì Hoàng, ý của dì là.."

Giang Hoài sầm mặt,

Hắn nhìn bụng Tống Tuyết, đã bốn tháng không gặp, bụng cô trông như sắp sinh, làm sao có thể là con của anh.

"Có lẽ mọi người không biết, vào cái đêm Lục Tinh Thần và Tống Tuyết lên giường với nhau, Giang Hoài cũng có quan hệ với Tuyết Nhi nhà chúng tôi đương lúc say rượu. Sao vậy, Giang Hoài, cháu ăn cơm trước kẻng rồi lại không chịu thừa nhận sao? Con gái tôi muốn cưu mang đứa con này, là thai đôi đấy, khó khăn biết là bao."

Hoàng Mỹ Nghiên thay đổi giọng điệu, nuốt nước bọt, nhìn Giang Hoài với ánh mắt như thiêu như đốt.

Thai đôi?

Đám đông bắt đầu xào xáo.

Chẳng trách cái bụng lại lớn như vậy, Giang Hoài ghê gớm thật, chưa gì đã được song thai, à không, nhiều khi là ba, trong bụng Tống Thiên còn có một đứa kia.

Chết tiệt, kiểu này mà không mua vé số thì quá uổng phí mà, bỏ công gây dựng bao lâu nay, biết đâu năm năm nữa có thể thành lập cả đoàn phim?

【 Muội Tạp.. Ngươi lại làm gì nữa hả? ]

438 ngạc nhiên, nó thật sự không biết từ khi nào mà tỷ lệ trúng đạn của con người lại cao như vậy!

Khóe miệng Lạc Li nhếch lên.

Tác dụng của thuốc A tử hoàn, không phải là không có lý!

Ngay từ lần đầu dùng thuốc, cô đã lặng lẽ thêm tử hoàn vào, đây được coi như là nhân đôi quà tặng cho một số người.

Đừng hỏi cô làm thế nào mà có những viên thuốc đó, hehe, cô sẽ không nói đâu!

Tống Thiên bị kích động, chùn một bước.

"Nè, ai nói là của Giang Hoài chứ hả? Đừng có đem con rể tôi ra để mấy người đổ vỏ."

Bối Anh Nguyệt không thể chịu đựng người phụ nữ này đè đầu cưỡi cổ, lập tức đứng lên mắng.

"Câm miệng, cô nghĩ ai cũng mặt dày như cô sao?"

Đây là lần đầu tiên Tống Luân chủ động bênh vực Hoàng Mỹ Nghiên và Tống Tuyết.

"Anh.."

Hoàng Mỹ Nghiên hai mắt đỏ hoe, mấy mươi năm vất vả của bà cuối cùng cũng được đền đáp!

"Bố?"

Tống Luân cũng không thể tin được, lúc này đáng ra ông phải bênh vực bản thân, gia đình mới phải, sao lại có thể đứng về phía người phụ nữ này. Ông ta vẫn là người sao!

Bối Anh Nguyệt tái mét, nhưng không dám phản bác.

Gì thế, Bối Anh Nguyện trước đây rất cứng rắn, Tống Luân có dỗi cũng không nói nên lời đây đó sao? Cái quái gì đang diễn ra vậy? Không phải là hoán đổi thân xác rồi chứ?
 

Những người đang xem chủ đề này

Back