Chương 559: Ôn gia gặp phiền toái cầu hỗ trợ (2) Bấm để xem Thái Thấm Nguyệt trong lòng nghĩ, nếu không phải bởi vì yêu cầu người kia vừa vặn là Lương lão, cùng Ôn gia bọn họ không có giao thoa gì, vừa vặn lại cùng Giản Nhất Lăng có liên quan, bà đều khinh thường cúi đầu mà mở miệng nói chuyện này. Giản gia ở cái địa phương nào, Ôn gia ở kinh thành lại có cái địa vị gì, nếu không phải lần này sự tình vừa khéo, Ôn gia căn bản là không cần cầu đến sự trợ giúp của Giản gia. Ôn Noãn hôm nay mang theo con gái ra tới là muốn cùng con gái hảo hảo ở chung với nhau. Kết quả Thái Thấm Nguyệt nguyên lai là dụng tâm kín đáo. Sớm biết như vậy, bà còn không bằng không đáp ứng với Thái Thấm Nguyệt. Giản Nhất Lăng sau một lúc lâu không trả lời, Ôn Nhược liền hỏi lại một lần nữa, "Nhất Lăng, em nghĩ như thế nào?" "Em cùng Lương tiên sinh không phải mối quan hệ có thể tùy tiện mà thiếu một cái nhân tình." Giản Nhất Lăng ăn ngay nói thật. Cô cùng Lương Thước thuộc về quan hệ hợp tác, đều là việc nào ra việc đó. Giản Nhất Lăng đối với hầu hết mọi người đều là cái dạng quan hệ này, không nợ nhân tình. Duy nhất một cái ngoài ý muốn lại xảy ra ở trên người Địch Quân Thịnh. "Nhưng mà ông ấy đã tới tham gia tiệc sinh nhật của con, còn tặng quà sinh nhật cho con." Thái Thấm Nguyệt không cảm thấy đến phân thượng này, còn không thuộc về phạm trù không thể thiếu nhân tình. Ôn Noãn sắc mặt trầm đến càng thêm rõ ràng. "Chị dâu cả, Tiểu Lăng đã nói là không phải quan hệ thiếu nhân tình." "A Noãn, em phải hiểu, việc này có thể lớn cũng có thể nhỏ, Ôn gia là nhà mẹ đẻ của em, chị là chị dâu cả của em, em vì không nghĩ muốn thiếu nhân tình người khác liền không màng đến chuyện người thân sẽ gặp phải phiền toái càng lớn hơn sao?" Ôn Noãn rũ mắt, hôm nay chị dâu cả nếu là nói với bà như vậy, thì bà cũng liền nhận giúp. Nhưng nói đến chính là con gái của bà, Ôn Noãn tính tình liền có chút đại. Hơn nữa vốn đang bực bội vì Thái Thấm Nguyệt trước đó không có nói rõ ràng đem bọn họ lừa ra tới đi dạo phố. "Tiểu Lăng, chúng ta đi về trước đi." Ôn Noãn đứng dậy, lấy túi xách liền đi. Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy Ôn Noãn một chút mặt mũi đều không cho, nói đi là đi, hỏa khí liền lên. "Chị là chị dâu cả của em, muốn nhờ em giúp một chút mà thôi, em đến nỗi phải làm thành cái dạng này sao?" "Chị muốn em hỗ trợ, trước tiên có thể nói, nhưng mà lừa dối chúng em như vậy không được! Hơn nữa vừa rồi Tiểu Lăng đều nói như vậy, là chị không chịu thuận theo không chịu buông tha. Nói tốt chỉ là tùy tiện nhắc tới, kết quả nói xong rồi còn không chịu buông, chị căn bản liền không phải muốn hẹn chúng em đi dạo phố, chị chính là vì muốn tìm Tiểu Lăng giúp chị giải quyết phiền toái!" Ôn Nhược một bên lôi kéo Ôn Noãn, một bên khuyên hai người, "Đừng cãi nhau, không có chuyện gì ghê gớm cả, em họ Nhất Lăng không muốn hỗ trợ cũng không có gì, chúng con chính xác là chỉ nhắc tới như vậy, cũng không phải cầu mọi người cái gì. Mẹ con nói như vậy cũng là vì quá thương tâm." Thái Thấm Nguyệt cũng nói theo, "Không sai. Nhược Nhược nói là có lý nhất." Lời nói cũng đều là Ôn Nhược cùng mẹ của cô nói. Ôn Noãn vẫn quyết định mang Giản Nhất Lăng rời đi. Vốn dĩ quan hệ cùng với con gái đã không thuận lợi, lại phải ở cục diện xấu hổ như vậy rời đi, liền càng không biết như thế nào cho phải. ### Địch Quân Thịnh phát hiện hôm nay từ khi về nhà đến bây giờ, thỏ con không tự giác mà phát ngốc bốn lần. Thoạt nhìn thỏ con gặp chuyện gì khó giải quyết. Địch Quân Thịnh đi pha một ly sữa bò ấm cho Giản Nhất Lăng, sau đó hỏi cô, "Gặp vấn đề gì sao?" Giản Nhất Lăng mặc một váy ngủ nhung màu trắng, váy có chút rộng thùng thình, làm cho thân thể của cô phá lệ mà nhỏ xinh đáng yêu. Chiều dài váy ngủ dài đến vị trí đầu gối, dưới đầu gối, là hai cẳng chân non mịn, cùng hai bàn chân nhỏ xinh ẩn nấp trong đôi dép bông. Đáng yêu chết đi được.
Chương 560: Không có phần cho gia sao? Bấm để xem Địch Quân Thịnh vội vàng đem tầm mắt của mình từ trên mặt đất dời đi. Không thể lại nhìn. Giản Nhất Lăng đem hai việc cô cảm thấy có nghi hoặc nói cho Địch Quân Thịnh. Một chuyện là Giản Vũ Bác chuyển nhượng cổ phần mà anh ấy sở hữu cho mình mà cái gì cũng không cần để đổi lại. Một chuyện là hôm nay gặp được hai mẹ con Ôn gia. Chuyện trước là bởi vì lo lắng cho Giản Vũ Bác. Chuyện sau là Giản Nhất Lăng muốn biết, khi đối mặt với loại vấn đề này, xử lý như thế nào mới có thể tốt đây. Giản Nhất Lăng cũng ý thức được, khả năng xử lý của mình không tốt lắm. "Cái vấn đề thứ hai, em xử lý không sai, đừng để ý đến bọn họ, nên làm như thế nào thì liền làm như vậy. Về sau mặc kệ gặp được chuyện gì, đối với người nào, em liền dựa theo ý tưởng trong lòng em mà đi làm, đừng cố ý đi đón ý nói hùa với bọn họ. Thực sự có chuyện gì, gia sẽ che chở cho em." "Còn cái vấn đề thứ nhất, gia có thể giúp em đem người tìm ra, sau đó giáp mặt hỏi một chút hắn rốt cuộc muốn làm sao." Đơn giản thô bạo. Đích thức biện pháp giải quyết vấn đề quen thuộc. "Không cần cưỡng bách anh ấy." Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu, dưới đáy lòng cô có thanh âm nói cho cô biết, không thể cưỡng bách chuyện của Giản Vũ Bác. Địch Quân Thịnh cười nói, "Vậy em không được buồn rầu nữa." "Không buồn rầu." Cô chính là đang hỏi các vấn đề bình thường mà thôi. Còn không có buồn rầu, bộ dáng ngốc ngốc làm cho người khác rất muốn khi dễ. "Đúng rồi, trong tay em cầm là cái áo lông dành cho ai?" Địch Quân Thịnh chú ý cái áo lông kia thật lâu rồi. Giản Nhất Lăng có thói quen là giữa thời gian lao động trí óc, sẽ tiến hành hoạt động ngón tay một chút, chuyện mà cô làm lúc này là đan áo lông. Áo lông này Giản Nhất Lăng sau khi chuyển đến bên này mới bắt đầu đan. Mắt thấy lập tức liền sắp hoàn thành. "Cho Giản Vũ Bác." Giản Nhất Lăng trả lời. Không phải câu trả lời như kỳ vọng. "Không có phần cho gia sao?" Địch Quân Thịnh nhìn chăm chú Giản Nhất Lăng, ánh mắt sáng quắc, cất giấu tràn đầy mong đợi. Biểu tình có chút hơi xấu hổ. Rốt cuộc loại chuyện này nói thẳng ra tới, vạn nhất bị cái vật nhỏ vô tình này từ chối thì sẽ thực mất mặt hơn nữa làm tim có chút đau. Địch Quân Thịnh không sợ ở trước mặt người khác mất mặt, nhưng mà ở trước mặt Giản Nhất Lăng, vẫn là không muốn. "Anh không mặc áo len cổ lọ." Giản Nhất Lăng thực nghiêm túc mà trả lời vấn đề này. Cái trả lời này thật ra làm cho tâm tình của Địch Quân Thịnh thoải mái hơn. Vật nhỏ còn nhớ rõ chính mình không có thói quen mặc áo len cổ lọ? "Em đan cho anh, anh liền mặc." Địch Quân Thịnh câu môi, đôi mắt đều chứa ý cười, "Chỉ mặc áo em đan." Giản Nhất Lăng nháy đôi mắt, nhìn Địch Quân Thịnh, ngây người trong chốc lát mới đáp ứng, "Vậy tiếp theo sẽ đan cho anh." Còn phát ngốc, thật sự không biết khi cô ngốc lên, khiến cho người khác muốn.. thân cô ấy một cái. "Được." Địch Quân Thịnh vui sướng mà đáp ứng xuống dưới. "Anh muốn màu vàng hay là màu xanh lục?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh muốn mặc áo len màu nào. "Vì cái gì là hai cái màu sắc nay?" Địch Quân Thịnh nhíu mày. "Anh thích." "Anh không thích." "Xe của anh." "Đó là tùy tiện mua." "Ân?" Cái giải thích này giống như không phải rất không có sức thuyết phục sao. "Dù sao anh không thích hai cái màu sắc này, màu sắc cần bình thường một chút." Địch Quân Thịnh mua xe, màu nào cũng có. Màu xanh lục không có, cho nên lấy màu xanh lục. Đổi thành màu vàng là bởi vì, có người có chiếc màu xanh lục, cho nên anh sửa lại. Hiện tại cô lại hỏi anh có muốn màu xanh lục hay không? Cô không biết rằng ai cũng đều có thể đưa cho anh màu xanh lục, duy độc nhất cô là không thể sao?
Chương 561: Thi đấu tài năng ở trường (1) Bấm để xem Thái Thấm Nguyệt bị chuyện kia phiền đến không được. Nhưng bà lại không dùng mặt mũi của mình đi tìm Giản Nhất Lăng cùng Ôn Noãn lần nữa. Vốn là chướng mắt Giản gia, ăn nói khép nép mà đi tìm bọn họ một lần là đủ rồi, lại đến một lần nữa chính bà cũng không có làm được. Càng đừng nói lần trước đã ồn ào mà tan rã. Cho nên Thái Thấm Nguyệt tính toán lần này trực tiếp đi tìm Lương lão, nhờ ông ấy hỗ trợ. Nguyên bản Lương Thước sẽ không gặp người không có hẹn trước, nhưng bởi vì Thái Thấm Nguyệt nói mình là mợ của Giản Nhất Lăng, Lương Thước liền mới gặp bà. Nhưng khi Lương Thước nghe rõ ý đồ của bà đến đây, liền quyết đoán mà cự tuyệt bà. Lương Thước còn chắc chắn mà nói, bà nhất định là gạt Giản Nhất Lăng mà đến đây. Sau đó cho người đem Thái Thấm Nguyệt tiễn đi. Thời điểm Thái Thấm Nguyệt rời đi vừa tức vừa bực lại cảm giác bị nhục nhã. Cuối cùng chuyện của Thái Thấm Nguyệt vẫn được giải quyết. Chính là Ôn Trình tìm một người bạn làm ăn của mình ra mặt, vì thế Ôn Trình cũng tiêu pha không ít. ### Đại học Kinh Thành nơi Giản Nhất Lăng đang theo học cùng nhiều trường đại học liên hợp cùng nhau tổ chức một cuộc thi liên trường. Các bạn học dự thi không chỉ đại biểu cho cá nhân, cũng đại biểu cho trường nơi mình đang theo học. Hơn nữa lần thi đấu này còn có học bổng. Ba bài dự thi đạt được điểm cao nhất, sẽ đạt được một khoản tiền thưởng phong phú, cùng với vinh dự tương ứng. Trong đó bài dự thi xuất sắc nhất còn được chọn lựa ra để tiến hành triển lãm, cho mọi người tham quan. Trường đại học sư phạm nơi Ôn Nhược học cũng tham dự cuộc thi này. Từ khi còn nhỏ, ở trường học phàm là cuộc thi về tài nghệ, người lão sư nghĩ đến đầu tiên đều là Ôn Nhược, lúc này đây cũng không ngoại lệ. Ôn Nhược cũng thực nghiêm túc mà đối với cuộc so tài này, vẽ suốt một buổi tối, cô đã vẽ xong một bức tranh thuỷ mặc. Nhìn thấy tác phẩm của con gái, Thái Thấm Nguyệt thập phần vừa lòng. Xem ra cuộc thi tài nghệ này người đứng đầu chính là con gái bà. ### Giản Nhất Lăng cũng báo danh, là giáo sư hiện tại của cô báo danh cho cô. Bởi vì mỗi giáo sư đều phải báo danh cho một sinh viên. Mà giáo sư hiện tại của Giản Nhất Lăng cũng chỉ có một mình cô là sinh viên. Được cũng là cô, mà không được cũng là cô, dứt khoát trực tiếp báo danh cho cô. Giao được tác phẩm ra hay không chính là chuyện của Giản Nhất Lăng, dù sao dưới loại tình huống này, cũng sẽ không có ai cảm thấy mất mặt vì tác phẩm của mình. Giản Nhất Lăng vẫn giao ra được một tác phẩm. Một mỹ nhân cổ phong được làm bằng đường. Thủ công thập phần tinh tế, đôi mắt, cái mũi, mỹ mạo, khuôn miệng, mỗi cái chi tiết đều khắc họa sinh động như thật. Tuyệt nhất chính là tóc cùng quần áo. Làm ra tóc mượt mà giống như tơ lụa. Còn có quần áo phiêu dật cảm giác linh động. Phảng phất như một mỹ nhân sống đang đứng ở trước mặt mọi người, nhẹ nhàng mà khởi vũ. Giáo sư đương nhiệm của Giản Nhất Lăng khi nhìn thấy tác phẩm này đều sợ ngây người. "Cô chỉ nghĩ đăng ký cho con cho có lệ một chút, hiện tại xem ra con là muốn giúp trường chúng ta đoạt lấy giải thưởng nha!" Đương nhiệm giáo sư là nữ, hơn bốn mươi tuổi, đặc biệt là một người theo Phật hệ. Khi thấy sinh viên của lấy ra tác phẩm cảm thấy thập phần kinh ngạc, thậm chí cảm thấy đây là một nghệ thuật gia bị việc nghiên cứu học thuật làm cho chậm trễ! ### Trong số các tác phẩm dự thi, bức tranh thuỷ mặc của Ôn Nhược, cùng tác phẩm mỹ nhân đường nghệ của Giản Nhất Lăng là để lại cho ban giám khảo cảm giác kinh diễm nhất. Bức tranh thuỷ mặc của Ôn Nhược có đầu bút lông vận dụng linh hoạt, ý cảnh xây dựng tuyệt mỹ. Vừa thấy liền biết là tác phẩm của một họa sĩ tranh thuỷ mặc chuyên nghiệp vẽ ra. Này tuyệt đối là cấp chuyên nghiệp! Mà cái tác phẩm mỹ nhân đường nghệ kia lại càng làm cho mọi người chú ý. Dáng người kia, khuôn mặt khoé miệng góc mũi kia, đều giống như thật!
Chương 562: Thi đấu tài năng ở trường (2) Bấm để xem Bởi vì đây chỉ là sơ tuyển, quyết định xếp hạng thi đấu tài nghệ cuối cùng sẽ là tiến hành sáng tác ở hiện trường, cộng đồng đại biểu cho học sinh cùng giáo sư sẽ bỏ phiếu quyết định cuối cùng. Cho nên hai tác phẩm này đều không hề nghi ngờ mà trúng cử, hơn nữa trong cảm nhận của ban giám khảo đây đều là tuyển thủ hạt giống. Sau khi danh sách được công bố ở trên official website, Ôn Nhược không ngoài ý muốn thấy tên của mình ở trên này. Nhưng mà cô kinh ngạc vì cái gì tên của Giản Nhất Lăng cũng xuất hiện ở đây? Trong ấn tượng của cô, người em họ không học vấn không nghề nghiệp này, trừ bỏ thích ăn, cùng mấy người anh của mình làm nũng liền không có cái bản lĩnh gì đặc biệt. Thời điểm buổi tối, Ôn Nhược cùng mẹ mình là Thái Thấm Nguyệt nói chuyện này. "Con nói xem có khi cái người em họ này của con nó có một chút tế bào nghệ thuật hay không?" "Con không rõ lắm." "Cuộc thi đấu này sẽ tổ chức trực tiếp ngay tại hiện trường, vậy con bé hẳn là sẽ không đến mức làm giả, nhìn dáng vẻ vẫn là được di truyền một ít tế bào nghệ thuật của Ôn gia. Đúng rồi, con biết con bé nộp lên tác phẩm là cái gì không?" "Con không rõ lắm." Trang web chỉ công bố danh sách, cụ thể mỗi vị thí sinh nộp lên là tác phẩm gì không có nhắc tới. "Mẹ khá tò mò, con bé có cái tài nghệ gì." "Con thi đấu ngày đó mẹ dù sao cũng muốn đi, lúc đó không phải mẹ sẽ thấy được sao?" "Nói cũng đúng." ### Biết Giản Nhất Lăng tham gia thi đấu tài nghệ, lão phu nhân mệnh lệnh cho hai người con dâu của mình đều phải đi cổ động cho Giản Nhất Lăng. Có bắt được giải thưởng hay không không quan trọng, quan trọng ở việc có tham dự! Giản Nhất Lăng không đoán trước được Ôn Noãn cùng Nhiếp Quân sẽ đều theo tới. Còn làm cho cô bảng tiếp ứng.. Địa điểm thi đấu tài nghệ là ở hội trường lớn quy mô một ngàn người của đại học Kinh Thành. Hiện trường tới rất nhiều gia trưởng, cũng có người giống như Nhiếp Quân như vậy đem theo bảng tiếp ứng, nhưng là không nhiều lắm. Thời điểm Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Noãn gặp nhau, nhìn thấy trong tay Nhiếp Quân cầm bảng tiếp ứng, theo bản năng mà cùng bà bảo trì một ít khoảng cách. Cái người kêu là Nhiếp Quân này, xuất thân tuy rằng không kém, nhưng mà hành vi cử chỉ cùng với những người đàn bà đanh đá ở ngoài phố phường là không có gì khác nhau. Nhiếp Quân mới mặc kệ nhiều như vậy, bà thích cháu gái nhỏ của bà, tiếp ứng cho cháu gái nhỏ của bà có cái gì mà mất mặt? Thái Thấm Nguyệt lại cùng Ôn Noãn liếc mắt nhìn nhau một cái, hai người cơ hồ đồng thời nhắm mắt lại cùng một lúc. Chuyện lần trước vẫn còn lưu ở đó. Phương thức cùng quy tắc thi đấu rất đơn giản, tất cả các thí sinh lần lượt chọn lên sân khấu để thể hiện tài năng của mình. Phía ban tổ chức yêu cầu khống chế thời gian biểu diễn là trong vòng nửa giờ, đối với những tác phẩm cần có thời gian dài để hoàn thành mà nói là thực không quá tốt. Nhưng vì để tiến hành thi đấu thuận lợi, đây cũng là cần thiết muốn thỏa hiệp. Giữa hiện trường có một ngàn người xem, trừ bỏ hai hàng phía phía là dành cho gia trưởng của các thí sinh, những chỗ khác đều là giáo sư cùng sinh viên đại biểu của cá trường đến tham dự, bọn họ mỗi người trong tay đều cầm một lá phiếu. Người thứ nhất lên sân khấu, là biểu diễn thư pháp, trước mặt mọi người, viết một hàng chữ. Chữ viết xinh đẹp lưu loát, đầu bút lông cứng cáp hữu lực. Chỉ là thiếu một chút hương vị. Vẫn là có chút quá mức non nớt, cần phải luyện bút pháp thêm. Nhưng xét theo tài năng của một sinh viên đại học mà nói, đã phi thường không tồi. Thái Thấm Nguyệt nhìn đến trong lòng thập phần khinh thường, người này cùng con gái bà so sánh còn kém xa. Người thứ hai lên biểu diễn chính là diễn tấu đàn tranh. Tác phẩm này lúc trước gửi đến ban tổ chức là bằng quay video. Tại hiện trường biểu diễn hiệu quả so với xem video tốt hơn rất nhiều. Tiết mục thứ năm là đến phiên Ôn Nhược. Cô ở hiện trường vẽ một bức tranh thuỷ mặc. Ôn Nhược thủ pháp lão luyện, cầm bút hữu lực. Chỉ vài nét bút ít ỏi liền phác họa ra núi sông, lại một vài nét bút ít ỏi liền có thể vẽ nên toàn bộ bức tranh, ý cảnh cùng cảm giác liền ra tới.
Chương 563: Thi đấu tài năng ở trường (3) Bấm để xem Mặc kệ những người khác có thể cảm thụ được bức tranh thuỷ mặc sơn thủy này ưu tú ở chỗ nào, những giám khảo có sở trường ở phương diện này, đều có thể nhìn ra tới bản lĩnh của Ôn Nhược, đều đối với trình độ vẽ tranh của Ôn Nhược bội phục không thôi. Còn có một vị giám khảo bởi vì quá thích tác phẩm của Ôn Nhược, nhịn không được liên tục cùng các giám khảo khác khen bức tranh của Ôn Nhược. Cuối cùng sau khi Ôn Nhược vẽ xong, được mọi người đều nhất trí khen ngợi. Một nữ sinh trẻ tuổi vẽ ra một bức tranh thuỷ mặc có ý cảnh như thế đúng là khó có được. Một ngàn người ở trong phòng hội trường vỗ tay như sấm dậy. Mọi người dùng tiếng vỗ tay để biểu đạt sự tán thành của bọn họ đối với Ôn Nhược. Mấy người thi sau Ôn Nhược cũng chưa có thể vượt qua cô ấy. Tiết mục thứ mười là Giản Nhất Lăng. Giản Nhất Lăng vừa ra tới, Nhiếp Quân liền bắt đầu kêu, "Tiểu Lăng Lăng cố lên! Tiểu Lăng Lăng con là giỏi nhất!" Một câu nói này của bà làm cho mọi người ở chung quanh đều nhìn sang. Quá mất mặt, Thái Thấm Nguyệt trong lòng đánh giá, ánh mắt lộ ra một tia chán ghét. Giản Nhất Lăng vừa xuất hiện, nhân viên công tác liền giúp cô bưng lên một cái bàn, sau đó lại bưng một vài chén đồ vật. Mọi người rất là buồn bực. Đây là muốn thể hiện cái tài nghệ gì? Đây là tới nấu ăn sao? Thấy thế nào lại như đem lên một đống nguyên liệu nấu ăn vậy? Thái Thấm Nguyệt lộ ra nụ cười nhạo, Giản Nhất Lăng này đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ là muốn đem tài nghệ nấu ăn ra thi đấu? Ban giám khảo như thế nào cho con bé thông qua sơ tuyển? Lại một lát sau, mọi người cuối cùng mới thấy rõ một ít, vật chứa bên trong các đồ vật đó đều là đường. Bởi vì thời gian biểu diễn có hạn, đường này là được điều phối trước đó, sau mới đặt ở trong vật giữ ấm mới đưa tới trên sân khấu. Mà hiện tại Giản Nhất Lăng trước mặt mọi người, lấy đường đã chuẩn bị làm ra một tác phẩm. Ngay từ đầu mọi người thật không cảm thấy này có thể là cái tài nghệ gì. Mọi người nhìn thấy tốc độ tay của cô thực mau, nhưng mà mỗi một động tác đều thực tinh chuẩn. Giống như là một thiên chuy bách luyện nghệ nhân lâu đời giống nhau. Dần dần, trên tay Giản Nhất Lăng đã có một cái hình thô sơ. Lại một lát sau, mặt trên kia lại nhiều ra thêm nhiều chi tiết, một hình người nhỏ tinh xảo bắt đầu xuất hiện ở giữa tầm mắt mọi người. Phi thường tinh mỹ, sinh động như thật. Ngọa tào, đây là cái tác phẩm gì? Cư nhiên chỉ với một ít vật liệu, lại làm ra một tác phẩm tinh mỹ tuyệt luân như vậy? Tay nghề này cũng quá khéo léo đi? Còn không có hoàn toàn hoàn thành mà mọi người cũng đã bị tác phẩm này làm cho kinh diễm rồi. Đặc biệt là một ít người yêu thích thế giới giả tưởng cùng cổ phong, đối với tác phẩm sắp hoàn thành trên tay Giản Nhất Lăng đều chờ mong giá trị đến muốn bạo. Nhiếp Quân nhịn không được khen cháu gái nhỏ đáng yêu nhất của mình, "Không hổ là Tiểu Lăng Lăng, tay nhỏ thật là khéo léo, thứ đồ chơi làm bằng đường vậy mà có thể làm cho sống động như vậy, so với những cái được bán ở bên ngoài còn đẹp hơn! Khi còn nhỏ thích ăn đồ chơi làm bằng đường, trưởng thành chính mình tự làm đồ chơi bằng đường!" Ôn Noãn ánh mắt nhu hòa mà nhìn con gái đang nghiêm túc thi ở trên sân khấu, ánh mắt ôn nhu đến cơ hồ có thể tích ra nước. Con gái của bà, càng ngày càng có năng lực. Nghe được âm thanh của Nhiếp Quân ở bên cạnh, Thái Thấm Nguyệt trong lòng cười nhạt, liền tính có thể làm ra cái đồ chơi bằng đường thì thế nào, bất quá chỉ là nghệ nhân ở gian hàng bên đường, làm sao có thể so với họa sĩ cao nhã cùng đánh đồng? Tác phẩm này của Giản Nhất Lăng so với tác phẩm của những người khác tiêu phí thời gian muốn nhiều hơn một chút. Chuyện này làm cho mọi người đều có chút lo lắng cô có thể trong nửa giờ là thời gian hạn chế của cuộc thi để hoàn thành tác phẩm này hay không. Bởi vì lúc này Giản Nhất Lăng đã bắt đầu làm quần áo của nhân vật, mọi người đã có thể nhìn thấy sự tinh mỹ của tác phẩm, thật sự không đành lòng để cái tác phẩm này bị bỏ dở nửa chừng, bởi vì thời gian mà bị đào thải.
Chương 564: Thi đấu tài năng ở trường (4) Bấm để xem Đừng nói khán giả xem đến sốt ruột, ban giám khảo cũng đều có chút gấp. Tác phẩm này nhìn thật tình rất đẹp, nếu bỏ dở nửa chừng, thật sự quá đáng tiếc. Mắt thấy thời gian một phút một giây mà qua đi, mọi người đều nín thở ngưng thần, hết sức chăm chú, an tĩnh mà nhìn tác phẩm sắp ra đời trên tay Giản Nhất Lăng. Toàn trường thập phần an tĩnh. Phảng phất đều có thể nghe được âm thanh ngón tay Giản Nhất Lăng niết đường. Đến vài phút cuối cùng, Giản Nhất Lăng đã hoàn thành tác phẩm. Một nam tử cổ phong làm bằng đường hoàn chỉnh cùng hoàn mỹ mà xuất hiện ở trước mặt mọi người. Tinh mỹ tuyệt luân, rất sống động. Một nhân vật tuyệt mỹ như vậy, mà nguyên liệu thế nhưng là đường. Nhìn còn thật hơn cả nếu dùng bút để vẽ. Hơn nữa thời điểm Giản Nhất Lăng làm tác phẩm này, hoàn thành tốc độ thực mau. Đừng nhìn tác phẩm của cô so với những người khác dùng nhiều thời gian hơn, mà thiếu chút nữa còn không đuổi kịp. Nhưng cô dùng đường nghệ để làm một kiện tác phẩm như vậy, tốc độ đã là phi thường nhanh. Vừa rồi tốc độ tay của cô, là mọi người có thể nhìn rõ như ban ngày. Tác phẩm hoàn thành, hiện trường vang lên tiếng sấm vỗ tay, hơn nữa giằng co một hồi lâu. Có những nữ sinh đặc biệt thích loại tác phẩm cổ phong này càng thêm kích động mà trực tiếp đứng lên. Sau Giản Nhất Lăng, cũng không có người dự thi nào có tác phẩm khiến cho toàn trường kích động giống như cô. Sau khi mọi người tham gia dự thi trình bày tác phẩm của mình kết thúc. Kế tiếp là chính là giai đoạn chấm điểm. Mỗi một người xem ở đây đều có một phiếu, có thể bầu cho tác phẩm mà mình yêu thích. Bốn vị giám khảo trên tay có 100 phiếu. Tổng cộng 1400 phiếu. Cuối cùng kết quả bỏ phiếu ra tới, người đứng đầu là Giản Nhất Lăng, lấy ưu thế tuyệt đối 773 phiếu thắng lợi, người thứ hai là Ôn Nhược, có được 225 phiếu, người thứ ba có 197 phiếu. Bởi vậy có thể thấy được tác phẩm của Giản Nhất Lăng là được hoan nghênh nhất. Chẳng những có kỹ thuật cao cùng nghệ thuật thể hiện, hơn nữa lại thực gần gũi, mọi người liếc mắt một cái liền xem hiểu vẻ đẹp của nó, các bạn sinh viên thập phần dễ dàng tiếp thu vẻ đẹp trực quan cùng tài nghệ của cô. Kết quả như vậy làm cho Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược sắc mặt đều không tốt. Thái Thấm Nguyệt không cho rằng kết quả như vậy là chính xác. Bởi vì bỏ phiếu bầu đại đa số là sinh viên, bọn họ xem không hiểu quốc họa, thưởng thức không được vẻ đẹp cũng nghệ thuật của quốc họa. Bọn họ chỉ hiểu những cái đẹp trực quan. Mới có thể làm cho Giản Nhất Lăng làm đồ chơi bằng đường mà có thể bắt được phiếu bầu cao như vậy. Ôn Nhược sắc mặt rất là khó coi. Thời điểm đến lãnh thưởng, trên mặt cô không có nửa phần vui sướng vì đoạt giải. Từ nhỏ đến lớn, phàm cuộc thi đấu nào liên quan đến nghệ thuật, cô đều là lấy vị trí thứ nhất. Cô hoàn toàn không cảm thấy tác phẩm của cô yếu kém so với đồ chơi làm bằng đường kia của Giản Nhất Lăng. Chỉ là người ngồi ở hiện trường, đại bộ phận đều đối với quốc họa có trình độ thưởng thức đều không đủ. Như vậy phương thức bầu chọn đối với cô ấy mà nói là không công bằng. Thi đấu kết thúc, Giản Nhất Lăng đến bên người Ôn Noãn cùng Nhiếp Quân. Bất đồng với Ôn Noãn hướng nội, Nhiếp Quân trực tiếp vọt tới trước mặt Giản Nhất Lăng, một phen đem Giản Nhất Lăng ôm lấy. "Tiểu Lăng Lăng, con thật là quá tuyệt vời! Thím ba cảm thấy vinh hạnh vì con! Đối mặt với sự nhiệt tình của Nhiếp Quân, Giản Nhất Lăng có chút không biết làm sao. Ôn Noãn bên cạnh yên lặng mà cúi thấp đầu xuống. Tâm của bà đau. Cảm giác đau nhiều hơn sự vui sướng. Con gái càng có năng lực, bà liền cảm giác con gái càng cách xa chính mình. Bà cũng biết là chính bà đã đẩy con bé đến vị trí xa như vậy. Nhưng bà không cam lòng, không cam lòng vì con gái cứ như vậy cùng mình càng lúc càng xa cách, nhưng lại không có cách nào trở lại trước đây. Ôn Nhược cũng đi tới bên cạnh Thái Thấm Nguyệt, tiếng cười của Nhiếp Quân bên cạnh nghe thấy càng mạc danh mà chói tai.
Chương 565: Hai cái hộp cơm màu hồng nhạt như thế nào vẫn còn giữ Bấm để xem Cuối tuần, khó được có thời gian nghỉ ngơi, buổi sáng Giản Nhất Lăng đúng giờ tỉnh dậy. Nhưng mà Địch Quân Thịnh lại không có như ngày thường cùng thời gian thức dậy. Vì thế Giản Nhất Lăng đi gõ cửa phòng Địch Quân Thịnh, đợi trong chốc lát không có phản ứng. Để phòng ngừa vạn nhất Địch Quân Thịnh xuất hiện vấn đề gì, Giản Nhất Lăng liền mở cửa đi vào phòng. Trong phòng đang phát bản nhạc thư giãn. Có tiếng nước truyền ra từ phòng vệ sinh. Cho nên Địch Quân Thịnh dậy sớm tắm rửa, bởi vì trong phòng có tiếng nhạc cùng tiếng nước, nên anh không có nghe được Giản Nhất Lăng gõ cửa. Sau khi vào cửa Giản Nhất Lăng chú ý tới trên tủ đầu giường ngủ có đặt hai cái hộp cơm họa tiết hoạt hình màu hồng nhạt. Này hình như là hộp cơm của cô. Là cô cho anh. Nhưng mà vì cái gì sẽ đặt ở nơi này? Cửa nhà vệ sinh mở ra, Địch Quân Thịnh từ bên trong ra tới, hạ thân chỉ vây quanh một cái khăn tắm. Trên người còn có chút hơi ẩm, tóc ướt dầm dề. Vừa mở cửa nhìn thấy Giản Nhất Lăng ở trong phòng mình, "Em như thế nào vào được?" "Anh không đúng giờ rời giường." "Anh không có việc gì, liền tắm rửa một chút." Địch Quân Thịnh nói xong nhìn Giản Nhất Lăng, cô đang mặc áo ngủ, dáng người nhỏ bé thực đáng yêu, liền đứng gần anh khoảng cách không đến hai mét. Hai người có chút xấu hổ mà nhìn đối phương. Một hồi lâu trầm mặc, Giản Nhất Lăng chỉ vào hai hộp cơm được đặt ở trên tủ đầu giường hỏi, "Chúng nó như thế nào ở chỗ này?" "Em nói đi?" Địch Quân Thịnh không trả lời mà hỏi lại. "Đó là của tôi." Giản Nhất Lăng nói. "Em đã cho anh." "Nó không thích hợp để anh dùng." "Nhưng mà anh muốn giữ lại." "Vì cái gì?" Địch Quân Thịnh không có trả lời, "Vấn đề này để lại cho chính em suy nghĩ." Giản Nhất Lăng biểu tình ngây ngốc mà nhìn Địch Quân Thịnh. Cũng không thể lý giải được ý tứ bên trong lời nói của Địch Quân Thịnh. Địch Quân Thịnh nghiến răng, vừa tức giận lại vừa bất đắc dĩ, "Em nhìn anh, cũng chỉ muốn biết chuyện của hai cái hộp cơm kia thôi sao?" Không có một chút thẹn thùng, không có một chút ngượng ngùng nào sao. Địch Quân Thịnh cũng không biết là chính mình mị lực không đủ, hay là cá gỗ nhỏ trong đầu trừ bỏ kiến thức thì các mặt khác đều không có. "Đẹp." Giản Nhất Lăng bỗng nhiên nói. "Cái gì?" "Anh rất đẹp." Giản Nhất Lăng nói. Giản Nhất Lăng từ thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy anh liền cho rằng anh đẹp. Nói xong Giản Nhất Lăng rời khỏi phòng. Địch Quân Thịnh hậu tri hậu giác mà bật cười lên, xem như cô ấy thật tinh mắt. Giản Nhất Lăng chuẩn bị một chút đồ ăn sáng, Địch Quân Thịnh ở bên cạnh giúp cô. Sau khi ăn sáng xong, Giản Nhất Lăng bắt đầu bận rộn công việc. Địch Quân Thịnh vốn định nói cô không cần vất vả như vậy, nhưng mà khi đến gần mới phát hiện cô hôm nay cư nhiên là đang nghiên cứu công việc làm ăn của Giản gia. "Em đối với cái này có hứng thú sao?" Giản Nhất Lăng lắc đầu, không có quá lớn hứng thú. "Vậy em đây là đang làm cái gì?" "Lập kế hoạch." Giản Nhất Lăng muốn lập một chút kế hoạch cho công việc làm ăn của Giản gia. Vì có một số chuyện cô không ngăn được nó phát sinh. Như chuyện bà nội bệnh, vẫn sẽ đúng hạn mà tới. Như vậy thay vì trốn tránh nó, không bằng trực diện đối mặt với nó. Nếu Tần gia sớm hay muộn gì cũng sẽ đến đối phó với thương nghiệp của Giản gia, vậy thì trước tiên phải làm cho Giản gia cường đại lên. Giản Nhất Lăng cần bảo vệ tốt Giản gia, bởi vì đó là Giản gia của bà nội, cũng là của các anh trai. Địch Quân Thịnh ngồi xuống ở trước mặt Giản Nhất Lăng, rất có hứng thú mà nhìn cô làm việc, lên kế hoạch. Tình huống của Giản gia, Địch Quân Thịnh thực sự có biết, đại bộ phận chuyện của Giản gia anh đều biết. Nếu mà đem ra so sánh, chuyện anh không biết rõ chính là Giản Nhất Lăng trước mắt. Ít nhất là cái ngày gặp được người đội trưởng Nguyễn kia, chính là chuyện mà Địch Quân Thịnh không ngờ tới.
Chương 566: Không dễ dàng đáp ứng như vậy Bấm để xem "Cùng anh hợp tác, sẽ có một cái kế hoạch tốt nhất." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng. Đây là đề nghị thập phần thành khẩn. Giản Nhất Lăng lắc đầu, quyết đoán mà cự tuyệt cái đề nghị này, cô vẫn là muốn dựa vào chính mình. Bởi vì không muốn lại thiếu nợ Địch Quân Thịnh, cũng bởi vì làm như vậy không phù hợp với ước nguyện ban đầu của cô. "Nhưng đây là lựa chọn tối ưu, muốn làm một thương nhân đủ tư cách, liền phải học được cách làm như thế nào đạt được lợi ích lớn nhất." Địch Quân Thịnh ý đồ làm cho Giản Nhất Lăng minh bạch một người thương nhân đủ tư cách phải hành động như thế nào. "Vậy anh không phải một thương nhân đủ tư cách, bởi vì nếu tôi đạt được lợi ích tối đa, lợi ích của anh liền không còn là lớn nhất nữa." Địch Quân Thịnh bị Giản Nhất Lăng phản lại một quân. Trên vấn đề lý luận, Giản Nhất Lăng phản ứng luôn là tương đối linh hoạt. ### Sau khi Ôn Nhược thua trong cuộc thi đấu tài nghệ, hai ngày liền đều cơm nước xong thì đem mình nhốt ở trong phòng, Thái Thấm Nguyệt thuyết phục cùng khuyên nhủ, cũng không có làm tâm tình con gái bà tốt lên. Đứng ở trước cửa phòng đóng chặt của Ôn Nhược, Thái Thấm Nguyệt nhịn không được nói thầm, "Đều là Giản Nhất Lăng không tốt, làm gì một hai phải tranh cái nổi bật này." Thái Thấm Nguyệt khó chịu không chỉ bởi vì Giản Nhất Lăng đoạt vị trí đệ nhất của con gái bà, mà còn vì khi công bố thành tích, bà phát hiện Giản Nhất Lăng thế nhưng thật sự học ở đại học Kinh Thành. Cho nên Ôn Noãn nói con gái bà học ở đại học Kinh Thành là thật sự? Cái này làm cho trong lòng Thái Thấm Nguyệt không thoải mái. Cho tới nay, con gái bà đều so với Giản Nhất Lăng là càng ưu tú hơn. Hiện tại đột nhiên nói cho bà biết, Giản Nhất Lăng thi đại học so với con gái bà còn muốn tốt hơn, trong lòng bà nghĩ như thế nào cũng cảm thấy không thoải mái. Cũng không trách sao mà con gái bà lại khó chịu, chính bà cũng đang rất không thoải mái đây. Trở lại trên lầu, Ôn Trình chồng bà cũng mới từ bên ngoài trở về. Ôn Trình phát hiện con gái ông hai ngày nay không thích hợp, liên tục hai ngay lúc ông trở về con gái đều buồn ở trong phòng không ra tới. Ôn Trình hỏi vợ mình, "Nhược Nhược hai ngày nay làm sao vậy? Gặp phải chuyện gì sao?" "Không có việc gì. Con bé gần đây gặp phải một chút vấn đề trong học tập mà thôi, qua mấy ngày thì tốt rồi." Thái Thấm Nguyệt không dám nói tỉ mỉ, bởi vì bà không biết trong lòng chồng mình đang hướng về ai. "Đúng rồi, chuyện ở công ty thế nào?" Thái Thấm Nguyệt quan tâm hỏi. Ôn Trình lắc lắc đầu, sự tình cũng không tốt lắm, Ôn Trình ở kinh thành mở rộng sự nghiệp của Ôn gia, nhưng mà sự tình tiến triển đến nay vẫn luôn đều không thực thuận lợi, không có cách nào tiến thêm một bước đột phá nữa. Ôn Trình dần dần cũng minh bạch, Ôn gia muốn ở kinh thành mở rộng sự nghiệp, chỉ dựa vào chính mình là không được, đặc biệt là làm về ngành nghề này của nhà bọn họ. Thái Thấm Nguyệt hỏi, "Lần trước bọn họ đề nghị chúng ta đi thăm hỏi một người của chi thứ Tần gia? Ông có đi thử hay không?" Nếu cùng một trong hai nhà Tần Địch nhấc lên một chút quan hệ, nói không chừng sự tình có thể có tiến triển. "Nơi nào lại có chuyện dễ dàng như vậy? Liền tính là chi thứ Tần gia, kia cũng là người của Tần gia, nào có dễ dàng gặp mặt như vậy." Ôn Trình bất đắc dĩ mà lắc đầu. Tần gia chi thứ đều không có nhìn thấy, càng đừng nói ba vị kia của Địch gia. Tần gia gia tộc tương đối lớn, có một ít chi thứ, Địch gia lại thập phần đơn giản, chỉ có ba người nam nhân điều hành gia nghiệp khổng lồ này. Bởi vì chuyện lần trước của Lương Thước, chuyện lần này Thái Thấm Nguyệt tuy rằng nghĩ tới Tần Xuyên từng làm gia sư cho Giản Nhất Lăng, nhưng không có nói tới. Dù sao theo tính cách tỏ ra thanh cao của mẹ con Ôn Noãn cũng không có khả năng sẽ đáp ứng hỗ trợ. Hơn nữa bất quá chỉ là quan hệ gia sư, người ta đến chào hỏi lão phu nhân một chút liền không tồi, nhưng cũng không đại biểu cho có mối quan hệ nào thân thiết hơn.
Chương 567: Cùng thỏ con đến thăm lão phu nhân Bấm để xem Vào buổi chiều, Giản Nhất Lăng đúng giờ đến bệnh viện thăm lão phu nhân. Hôm nay Địch Quân Thịnh đến cùng cô. Trong phòng bệnh, trừ bỏ lão phu nhân, còn có lão gia tử, Giản Duẫn Thừa cùng hai người con dâu của lão phu nhân. Vừa nhìn thấy Địch Quân Thịnh đến, mấy người Giản gia ở trong phòng trừ bỏ Nhiếp Quân thì đều có biểu tình không thể nào tốt. Cũng không phải mọi người đối với Địch Quân Thịnh có ý kiến gì, nhưng mọi người đều nghĩ đến một lần kia Địch lão gia tử tới nói những lời đó. Bọn họ đã khó có thể tin lại càng thấp thỏm lo âu. Thấy thế nào cũng cảm thấy Địch Quân Thịnh này là muốn đem Giản Nhất Lăng bắt cóc đi. Giản lão gia tử và lão phu nhân còn có vợ chồng Giản Thư Hình hiện tại đều còn không biết Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh là có mối quan hệ gì. Nếu là biết, phỏng chừng một đám đều phải dậm chân. Giản lão phu nhân kéo Giản Nhất Lăng đến trước mặt mình, lôi kéo bàn tay nhỏ mềm mại trắng trẻo kia của Giản Nhất Lăng, nhỏ giọng nói, "Bé ngoan, bà nội lập tức liền sẽ xuất viện, bác sĩ vừa rồi tới nói cho bà nội, bà nội hiện tại các chỉ tiêu của cơ thể đều thực tốt, con yên tâm, bà nội sẽ không có việc gì." Giản lão phu nhân khi nhìn thấy Giản Nhất Lăng trước tiên liền đem tin tức này nói cho Giản Nhất Lăng biết. Bà muốn bé ngoan của bà có thể an tâm. "Ân." Giản Nhất Lăng nặng nề mà đáp lại một tiếng. Trên thực tế cô so với Giản lão phu nhân đều sẽ biết về tình huống cơ thể của bà sớm hơn nhiều. Nhiếp Quân vẫn là lần đầu tiên gặp Địch Quân Thịnh, cũng không biết cậu là ai, bởi vì trên mạng không có một hình ảnh nào về Địch Quân Thịnh, cho dù có ảnh chụp, nếu không quen biết cậu cũng không biết đó là Địch Quân Thịnh. Nhiếp Quân trong chốc lát nhìn Địch Quân Thịnh, trong chốc lát lại nhìn cháu gái bảo bối của bà. Nhìn một hồi lâu, Nhiếp Quân cười hì hì nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng Lăng, con thiệt là giỏi á nha, mấy người anh trai của con giờ còn chưa biết thức thời, mà con đã đem bạn trai đến gặp bà nội rồi? Con quả nhiên so với mấy người anh trai thối của con thì mạnh hơn nhiều!" Nhiếp Quân thốt ra lời này, người nhà Giản gia biết thân phận của Địch Quân Thịnh đều vội vàng cùng bà nháy mắt ra hiệu. Địch Quân Thịnh câu môi cười, hướng đến vị thím ba của Giản gia lần đầu tiên gặp mặt này chào hỏi, "Xin chào Tam phu nhân, lần đầu gặp mặt." Địch Quân Thịnh nói lời này, dường như là đồng ý với lời nói vừa rồi của Nhiếp Quân. Giản lão phu nhân không nhanh không chậm mà cùng Nhiếp Quân giải thích, "Vị này chính là Địch thiếu gia, là đồng đội của bé ngoan năm đó đi thi đấu, không phải là bạn trai, bé ngoan còn nhỏ, chưa đến lúc quen bạn trai." Giản lão phu nhân sáng sớm liền cùng giản lão gia tử nói qua, bé ngoan còn nhỏ không thể sớm như vậy đã quen bạn trai. Muốn quen thì cũng quen người giống Vu Hi như vậy liền tương đối thích hợp. Nhiếp Quân lúc nghe ba chữ "Địch thiếu gia" liền sửng sốt một chút mới phản ứng lại. Nếu không phải hai ngày trước Địch lão gia tử đã tới, bà khả năng liền phản ứng không kịp. Cho nên đây là người mà trong miệng Địch lão gia nói "Tiểu tử thúi" kia sao? Nhìn tuấn tú lịch sự a! Muốn ngoại hình có ngoại hình, muốn khí chất có khí chất. Nếu nhìn như vậy, cùng Tiểu Lăng Lăng vẫn thực rất xứng đôi. Đương nhiên khẳng định là Tiểu Lăng Lăng của bọn họ càng tốt hơn. Địch Quân Thịnh cúi đầu nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng, thấy Giản Nhất Lăng cũng không phản bác việc tuổi còn nhỏ không thể quen bạn trai, liền biết việc này chính cô cũng đồng ý. ### Giản Duẫn Thừa đem Địch Quân Thịnh kêu ra khỏi phòng bệnh, tìm một cầu thang trống để nói chuyện. "Địch thiếu gia, cậu không nên để em gái tôi cứ ở chỗ của cậu." Giản Nhất Lăng đến ở chỗ của Địch Quân Thịnh, Giản Duẫn Thừa đều đã biết đến, nhưng mà anh không có nói cho những người khác của Giản gia biết. "Giản đại thiếu đây là dùng cái thân phận gì cùng tôi nói chuyện này?" Địch Quân Thịnh đôi tay cắm ở túi quần, trên mặt biểu tình có chút giễu cợt.