Người Bạn Đạo Cô Của Ta - Dĩ Đông Composer: "Nhất Phiên Tinh" Lyricist: Lục Lăng Sa Đôi lời về bài hát: Lyrics: 而你撑伞拥我入怀中 一字一句誓言多慎重 你眼中有柔情千种 如脉脉春风 冰雪也消融 那年长街春意正浓 策马同游 烟雨如梦 檐下躲雨望进一双 深邃眼瞳 宛如华山夹着细雪的微风 雨丝微凉 风吹过暗香朦胧 一时心头悸动 似你温柔剑锋 过处翩若惊鸿 是否情字写来都空洞 一笔一划斟酌着奉送 甘愿卑微换个笑容 或沦为平庸 而你撑伞拥我入怀中 一字一句誓言多慎重 你眼中有柔情千种 如脉脉春风 冰雪也消融 后来谁家喜宴重逢 佳人在侧 烛影摇红 灯火缱绻映照一双 如花颜容 宛如豆蔻枝头温柔的旧梦 对面不识 恍然间思绪翻涌 望你白衣如旧 深色几分冰冻 谁知我心惶恐 也许我应该沉醉装疯 借你怀抱留一抹唇红 再将旧事轻歌慢诵 任旁人惊动 可我只能假笑扮从容 侧耳听那些情深义重 不去看你熟悉脸孔 只默默饮酒 多无动于衷 山门外 雪拂过白衣 又在指尖消融 负长剑 试问江湖莫大 该何去何从 今生至此 像个笑话一样 自己都嘲讽 一厢情愿 有始无终 若你早与他人两心同 何苦惹我错付了情衷 你竟然心动 难道看我失魂落魄 所幸经年漂浮红尘中 这颗心已是千疮百孔 怎惧你以薄情为刃 添一道裂缝 又不会痛 不如将往事埋在风中 以长剑为碑 以霜雪为冢 此生若是错在相逢 求一个善终 孤身打马南坪旧桥边过 恰逢山雨来时雾蒙蒙 想起那年伞下轻拥 就像躺在桥索之上 做了一场梦 梦醒后跌落粉身碎骨 无影亦无踪 Pinyin: Ér nǐ chēng sǎn yōng wǒ rù húai zhōng Yī zì yījù shìyán duō shènzhòng Nǐ yǎnzhōng yǒu róuqíng qiān zhǒng Rú mòmò chūnfēng Bīngxuě yě xiāoróng Nà nían zhǎng jiē chūnyì zhèng nóng Cè mǎ tóng yóu Yānyǔ rú mèng Yán xìa duǒ yǔ wàng jìn yīshuāng Shēnsùi yǎn tóng Wǎnrú hùashān jiāzhe xì xuě de wéifēng Yǔsī wēi líang Fēng chuīguò àn xiāng ménglóng Yīshí xīntóu jì dòng Shì nǐ wēnróu jìan fēng Guò chù piān ruò jīng hóng Shìfǒu qíng zì xiě lái dōu kōngdòng Yī bǐ yī húa zhēnzhuózhe fèngsòng Gānyùan bēiwéi hùangè xìaoróng Huò lún wéi píngyōng Ér nǐ chēng sǎn yōng wǒ rù húai zhōng Yī zì yījù shìyán duō shènzhòng Nǐ yǎnzhōng yǒu róuqíng qiān zhǒng Rú mòmò chūnfēng Bīngxuě yě xiāoróng Hòulái shúi jiā xǐyàn chóngféng Jiārén zài cè Zhú yǐng yáo hóng Dēng huǒ quǎn yìngzhào yīshuāng Rúhuā yánróng Wǎnrú dòukòu zhī tóu wēnróu de jìumèng Dùimìan bù shí Huǎngrán jiān sīxù fānyǒng Wàng nǐ báiyī rú jìu Shēn sè jǐ fēn bīngdòng Shúi zhī wǒ xīn húangkǒng Yěxǔ wǒ yīnggāi chèn zùi zhuāng fēng Jiè nǐ húaibào líu yīmǒ chún hóng Zài jìang jìushì qīng gē màn sòng Rèn pángrén jīngdòng Kě wǒ zhǐ néng jiǎ xìao bàn cóngróng Cè'ěr tīng nàxiē qíng shēnyì zhòng Bù qù kàn nǐ shúxī liǎn kǒng Zhǐ mò mò yǐnjiǔ Duō wúdòngyúzhōng Shānmén wài Xuě fúguò báiyī Yòu zài zhǐ jiān xiāoróng Fù zhǎng jìan Shìwèn jiānghú ruòdà Gāi héqùhécóng? Jīnshēng zhìcǐ Xìang gè xìaohùa yīyàng Zìjǐ dōu cháofèng Yīxiāngqíngyùan Yǒushǐwúzhōng Ruò nǐ zǎo yǔ tārén liǎng xīn tóng Hékǔ rě wǒ cuò fùle qíng zhōng Nándào kàn wǒ shīhúnluòpò Nǐ jìngrán xīndòng? Suǒxìng jīng nían piāofú hóngchén zhōng Zhè kē xīn yǐ shì qiān chuāng bǎi kǒng Zěn jù nǐ yǐ bóqíng wèi rèn Tiān yīdào lièfèng? Yòu bù hùi tòng Bùrú jiāng wǎngshì mái zài fēng zhōng Yǐ zhǎng jìan wéi bēi Yǐ shuāng xuě wèi zhǒng Cǐshēng ruòshì cuò zài xiāngféng Qíu yīgè shànzhōng Gūshēn dǎ mǎnánpíng jìu qíao biānguò Qìa féng shān yǔ lái shí wù méngméng Xiǎngqǐ nà nían sǎnxìa qīng yōng Jìu xìang tǎng zài qíao suǒ zhī shàng Zuòle yīchǎng mèng Mèng xǐng hòu diéluò fěnshēnsùigǔ Wú yǐng yì wú zōng Vietsup: Người che ô, ôm ta vào lòng Cẩn trọng làm sao từng câu từng chữ thề nguyện Trong mắt người nhu tình vạn chủng Như gió xuân phơi phới Đến băng tuyết cũng tan chảy Năm đó hương xuân ngập tràn cả con phố Cùng thúc ngựa dạo chơi Mưa bay như mộng Trú mưa dưới mái hiên, muốn nhích lại gần thêm Ánh mắt thâm trầm Như thể gió tuyết phủ trên ngọn Hoa Sơn Màn mưa lành lạnh Gió thổi đưa hương mai thoang thoảng Bất chợt lòng rung động Như đường kiếm dịu dàng của người Vút qua nhẹ tựa lông hồng Phải chăng chữ Tình viết ra đều là hư không Một nét bút, một bức họa đắn đo gửi tặng người Bằng lòng hạ mình thành kẻ tầm thường Chỉ để đổi lấy một nụ cười Và người che ô, ôm ta vào lòng Cẩn trọng làm sao từng câu từng chữ thề nguyện Trong mắt người nhu tình vạn chủng Như gió xuân phơi phới Đến băng tuyết cũng tan chảy Rồi nhà ai tiệc hỷ trùng phùng Giai nhân kề bên Ánh nến lay động Ánh đèn lưu luyến chiếu rọi uyên ương Như họa dung nhan Tựa như mộng xưa về cành đậu khấu dịu dàng Đối mặt, chẳng hề quen Bỗng chốc lòng trĩu nặng Người vẫn áo trắng như xưa Nét mặt lạnh lùng hơn Ai có biết lòng ta dậy sóng Có lẽ ta nên mượn rượu giả điên Để người ôm vào lòng lưu lại vết son Lại khẽ ngâm lên chuyện xưa cũ Mặc kệ người xung quanh chỉ trỏ Nhưng ta chỉ có thể mỉm cười vờ ung dung Lắng tai nghe lời tình nồng ý đượm Không nhìn gương mặt quen thuộc của người Chỉ yên lặng thưởng rượu Trong lòng vô lực biết mấy Ngoài sơn môn Tuyết lướt qua vạt áo trắng Rồi tan nhanh trên đầu ngón tay Mang trường kiếm Thử hỏi giang hồ rộng lớn Ta nên đi đâu về đâu? Kiếp này đến đây Lại như câu chuyện cười Tự mình chế giễu mình Một bên đơn phương Một khởi đầu không có kết quả Chi bằng người sớm thành đôi cùng kẻ khác Thì ta đâu phí mất phần tâm tư này Lẽ nào nhìn ta thầt hồn lạc phách Người lại động lòng? Quanh năm trôi nổi chốn hồng trần Trái tim này đã sớm chằng chịt vết thương Lý nào lại sợ người bạc tình như dao cắt Rạch thêm một vết thương Cũng không đau nữa Chi bằng đem chuyện xưa cuốn vào trong gió Lấy trường kiếm làm bia Lấy sương tuyết làm gò Kiếp này nếu gặp nhau là sai Chỉ mong một cái kết đẹp Một mình thúc ngựa qua cây cầu năm xưa Vừa lúc gặp phải mưa núi sương mù mờ ảo Nhớ đến cái ôm dưới tán ô năm ấy Tựa như nằm trên cây cầu Mơ một giấc mộng Tỉnh mộng rơi xuống, tan xương nát thịt Vô tăm biệt tích