Chương 10: Vạch trần (1) Bấm để xem "Không việc gì". Đường Mộng Dĩnh mỉm cười xinh đẹp. "Con thích chuẩn bị quà cho bác gái, người mau mở ra xem đi. Lệ phu nhân không từ chối, vươn tay mở hộp quà ra, đập vào mắt là một bộ sườn xám đẹp đẽ màu xanh biếc. Mọi người xung quanh nhìn thấy, trên mặt đều xuất hiện vẻ kinh diễm. " Thật là đẹp! " " Những hình thêu này đẹp quá đi! " Lệ phu nhân đến không khép được miệng, nghe mọi người xung quanh khen ngợi, khuôn mặt càng kiêu ngạo và vui vẻ. Đúng lúc này, Đường phu nhân cũng xen mồm vào:" Mộng Dĩnh nhà chúng ta quả thực rất khéo tay, nó phải tốn rất nhiều thời gian để làm được như vậy đấy! " Những lời làm tất cả mọi người nổi lên một tầng gợn sóng, vẻ mặt kinh ngạc:" Thì ra đây là chính tay Mộng Dĩnh làm? " " Quá lợi hại! Tay thật khéo léo! " " Ai da, khéo tay như vậy, lớn lên lại còn rất xinh đẹp, Mộng Dĩnh à, con tới nhà ta làm con dâu đi. " * * * Đường Mộng Dĩnh cười đến thập phần hào phóng, giơ tay nhấc chân đều là khí chất của một tiểu thư khuê các. Trong lòng Lệ phu nhân lại ai thán một tiếng. Nếu Đường Mộng Dĩnh là con dâu của bà thì tốt rồi, như thế nào lại cưới một nữ nhân như vậy! Nghĩ, có chút oán hận nhìn Tô Thiên Từ, tươi cười trên mặt cũng giảm đi phân nửa. Tô Thiên Từ đối với ý nghĩ trong lòng Lệ phu nhân rất rõ ràng, những chuyện đang phát sinh, cùng kiếp trước giống nhau như đúc. Tất cả mọi người khen ngợi Đường Mộng Dĩnh, mà Tô Thiên Từ cô lại thành công làm nền cho Đường Mộng Dĩnh, chính là lúc này.. " Thiên Từ, cô chuẩn bị cho bác gái quà gì vậy? "Đường Mộng Dĩnh thành công đem đề tài chuyển đến trên người Tô Thiên Từ, cười đến tự nhiên hào phóng, vẻ mặt thiện ý. Quả nhiên là như thế. Hành động như vậy, ở trong mắt người khác là ở vì tránh cho cô xấu hổ mà làm việc thiện. Nhưng Tô Thiên Từ lại biết, cô ta chỉ muốn làm cô bị bẽ mặt! Năm đó Tô Thiên Từ đối với" việc thiện "của Đường Mộng Dĩnh, cười đến phi thường xấu hổ. Bởi vì, quà của cô là Tô gia giúp cô chuẩn bị hàng xa xỉ, giá cả xa xỉ, nhưng là ở trước tài nghệ thiết kế sườn xám của Đường Mộng Dĩnh thì căn bản không đáng nhắc tới. Ở trước mắt bao người lấy quà ra, bị Đường phu nhân một câu" làm con dâu của Lệ gia, mà tặng quà như vậy cũng thật không có tâm nha ", do đó cô liền biến thành đối tượng bị mọi người ghét bỏ, ngươi một lời ta một ngữ mà khen ngợi Đường Mộng Dĩnh, Lệ phu nhân lại càng không thích đứa con dâu của mình, tức giận tới cực điểm, hận không thể lập tức làm Lệ Tư Thừa ly hôn với cô, cưới Đường Mộng Dĩnh. Cuối cùng là Đường Mộng Dĩnh nói vài câu giải vây mới hóa giải được cục diện xấu hổ đó. Đáng thương ngay lúc đó, đầu óc Tô Thiên Từ lại đơn thuần, căn bản không biết mình đã bị thiết kế, còn đối với Đường Mộng Dĩnh phi thường cảm kích. Kiếp trước cô ôm một viên dạ minh châu làm tâm ý, nhưng không nghĩ tới chính cái tâm ý đó đã hại đời cô. Cả đời này, cô tuyệt đối sẽ không giẫm lên vết xe đổ đó. Hơi hơi mỉm cười, Tô Thiên Từ không lập tức trả lời Đường Mộng Dĩnh, mà đem ánh mắt dừng lại ở chiếc sườn xám màu xanh biếc trên tay Lệ phu nhân, tựa hồ có chút kinh ngạc, nói:" Mộng Dĩnh, cô đã bái lão Khang Thành chuyên thiết kế sườn xám làm sư phụ sao? " Đường Mộng Dĩnh không nghĩ tới nàng sẽ đột nhiên nói sang chuyện khác, đối với vấn đề này có chút kinh ngạc, mà Đường phu nhân bên cạnh Đường Mộng Dĩnh lại không như vậy, cười nhạo một tiếng, nói:" Cô cho rằng Mộng Dĩnh nhà chúng ta giống cô sao? Nó chính là đi du học ở Úc, vừa mới tốt nghiệp và trở về mấy ngày trước."
Chương 11: Vạch trần (2) Bấm để xem Tô Thiên Từ vẻ mặt càng kỳ quái. "Thì là, tôi thấy cái phương pháp thêu này đa dạng, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, sư phụ của giới thiết kế sườn xám, cô xem này, ở chỗ thu kim có một đường cong, đây không phải là thủ pháp đặc thù của ông ấy sao?" Đường Mộng Dĩnh trên mặt tươi cười hơi cứng đờ, Đường phu nhân thì lại đánh vào tay của cô, tức giận mà nói: "Chỉ biết nói bừa, tay nghề của Mộng Dĩnh rất tốt, không phải loại người như cô có thể so." Lệ phu nhân cũng có chút mất hứng, lạnh lùng nhìn Tô Thiên Từ: "Cô thì biết cái gì, cũng chỉ nhìn thấy qua vài bộ sườn xám, mà cũng ở đây nói tới phương pháp thêu, đừng làm mất mặt thêm nữa." Nghe vậy, sắc mặt Đường Mộng Dĩnh có hơi hòa hoãn. Tuy rằng không biết vì sao mà nữ nhân ngu ngốc này lại biết được, nhưng từ miệng cô ta nói ra, chắc chắn sẽ không có người tin tưởng. Quả nhiên, trong mắt của các vị phu nhân xung quanh cũng chỉ có khiển trách, trong đó Lý phu nhân nói: "Mộng Dĩnh lo lắng, cố gắng hết sức để làm một bộ sườn xám tặng mẹ chồng cô, vậy mà cô lại nói như vậy?" "Nếu cô lợi hại, cũng có thể làm một cái, nhưng cũng không cần phải chửi bới tâm ý của người khác, quá bỉ ổi!" "Vốn đang rất kỳ quái vì cái gì mẹ chồng cô lại không thích cô, hiện tại tôi cuối cùng đã minh bạch, có một đứa con dâu như vậy, là tôi, tôi cũng không thích nổi!" * * *.. "Phu nhân đừng nói như vậy." Đường Mộng Dĩnh trên mặt có chút đồng tình. "Thiên Từ cũng không phải cố ý, có lẽ là cô ấy đã nghĩ sai cái gì rồi." "Nghĩ sai cái gì rồi?" Thanh âm Đường phu nhân có chút bén nhọn. "Nghĩ sai rồi thì liền có thể nói như vậy sao?" Tô Thiên Từ lạnh lùng liếc mắt nhìn Đường phu nhân, nói: "Đường phu nhân, đây xác thực là thủ pháp của lão Khang Thành, tôi có chứng cứ." Đường phu nhân cười lạnh một tiếng, vẻ mặt khinh thường. "Tôi còn tưởng rằng Tô gia mang cô trở về, hai năm có thể dạy cho cô có ít tiền đồ, nhưng hiện tại ta xem như đã biết, cô từ trong xương cốt đã là đê tiện, lại không có giáo dưỡng như thế." Lời này, chanh chua lại cay nghiệt. Các quý phu nhân nhân im lặng nhìn nhau, không khí trong phòng có chút quái dị. Lại có chút khó nghe. Ánh mắt mọi người, đều nhìn về phía Tô Thiên Từ. Sắc mặt Tô Thiên Từ khó coi tới cực điểm, cô véo thật mạnh vào cánh tay của mình. Ai cũng cho rằng Tô Thiên Từ nhất định sẽ phát hỏa, nói khó nghe như vậy, ai mà chịu được, hơn nữa tính tình Tô Thiên Từ vốn có tiếng là nóng nảy, điêu ngoa. Chỉ là, không có. Tô Thiên Từ chỉ lạnh lùng nhìn Đường phu nhân, cười lạnh một tiếng: "Trong xương cốt là đê tiện, xác thật khó có thể thay đổi, kẻ cắp chuyên nghiệp thành phu nhân hào môn, dạy ra nữ nhi tay chân cũng không sạch sẽ." Đường phu nhân nghe vậy, sắc mặt đột nhiên biến đổi. Lúc bà còn trẻ, là một cái kẻ cắp chuyên nghiệp, nhưng là, sau khi gả cho ba của Đường Mộng Dĩnh, chuyện này chắc hẳn đã được che đậy mới đúng, vì cái gì mà cái tiện nha đầu lại biết? Theo bản năng nhìn về phía những vị phu nhân khác, các bà đều là vẻ mặt ngốc lặng, hiển nhiên cũng không biết Tô Thiên Từ đang nói cái gì. Kiềm chế khiếp sợ cùng tức giận trong lòng, ánh mắt Đường phu nhân có chút né tránh, gào rống lên: "Ý cô là gì?" "Tôi có chứng cứ, bộ sườn xám này chính là tình yêu của lão Khang Thành sư phụ, mà không phải Đường Mộng Dĩnh làm." Thanh âm Tô Thiên Từ vô cùng rõ ràng. Sắc mặt Đường Mộng Dĩnh không tốt, không vui mà nói: "Thiên Từ, vì cái gì mà cô lại nói vậy, tôi biết cô không vui vì bác gái thích tôi, nhưng cô cũng đừng nói ra những lời bịa đặt như này nha."
Chương 12: Vạch trần (3) Bấm để xem "Tôi có bịa đặt hay không, tự cô biết rõ." Tô Thiên Từ lạnh lùng liếc nhìn cô ta một cái. Đường Mộng Dĩnh bắt gặp phải ánh mắt đó, trái tim đột nhiên đập mạnh vô cùng. Trong đáy mắt của Tô Thiên Từ, chính là hận ý! Một loại hận ý sâu đậm như ngấm vào tận xương. Nhưng khi Đường Mộng Dĩnh nhìn lại một lần thì lại không thấy nữa. Thật giống như, mới vừa rồi chỉ là ảo giác của cô. Là ảo giác sao? Tô Thiên Từ cưỡng chế xúc động muốn đem cô ta cắn chết, bình tĩnh nói:'Sư phụ Lão Khang Thành có người tình là người Ả Rập, tên là hạnh phúc, cho nên, mỗi lần hắn thiết kế quần áo xong, đều sẽ thêu thêm một dòng chữ Ả Rập ở dưới cổ áo, dịch ra là hạnh phúc. "Khoác lác! Cô còn hiểu tiếng Ả Rập sao?" Vẻ mặt Đường phu nhân khinh thường. "Có phải khoác lác hay không, bà nhìn xem thì biết." Tô Thiên Từ chìa phiến cổ áo kia ra. Đường phu nhân nhìn thấy một dòng ký tự màu đen, buột miệng nói: "Đây cũng chỉ là nét thôi bình thường thôi, cô làm thế nào để chứng minh đây là tiếng Ả Rập?" Tô Thiên Từ đã sớm đoán trước, hô: "Dì Sáu." Người hầu gái được gọi là dì Sáu, bất chợt bị Tô Thiên Từ gọi liền giật mình hoảng hốt, không kịp phòng bị, lập tức hoàn hồn rồi lên tiếng: "Dạ!" "Giúp tôi gọi Lệ Tư Thừa ra đây nói chuyện một lát." Nói rồi, cô nhìn về phía Lệ phu nhân. "Người có thể không tin con, nhưng người sẽ không thể không tin con trai mình chứ? Hắn biết tám loại ngôn ngữ, nói không chừng trong đó có tiếng Ả Rập, cho hắn nhìn một cái không phải liền biết sao?" Đường phu nhân có chút luống cuống. "Cô làm như vậy là có ý gì, cô cảm thấy Mộng Dĩnh nhà chúng tôi lừa gạt mọi người sao?" Tô Thiên Từ cười lạnh một tiếng. "Có phải gạt người hay không tôi không biết, nhưng đây nhất định là thủ pháp của lão Khang Thành." "Thôi, mẹ." Đường Mộng Dĩnh lên tiếng. "Thiên Từ, đây cũng không phải chuyện gì lớn, cô việc gì phải hùng hùng hổ dọa người như vậy, cô nói như thế nào, thì chính là vậy đi." "Không được." Trái tim Tô Thiên Từ run rẩy. "Đối với cô mà nói đây không phải chuyện gì lớn, nhưng lời mẹ cô vừa nói, thực sự đã làm tổn thương tôi." Đường Mộng Dĩnh không đáp, ánh mắt có chút oán trách nhìn về phía Đường phu nhân. Lời vừa rồi, tất cả mọi người đều nghe thấy, thực sự là quá phận. Không ai cảm thấy Tô Thiên Từ hiện tại có cái gì không đúng, ngay cả Lệ phu nhân cũng cảm thấy có chút tức giận. Dù không thích, nhưng cũng là con dâu của bà, bị người ta chỉ vào mặt mắng là tiện nhân, mặt mũi bà ta lớn cũng không thể bỏ qua được. "Nếu chứng minh rằng tôi đúng, thì Đường phu nhân phải trước mặt mọi người, xin lỗi tôi." Tô Thiên Từ nói. Vẻ mặt Đường phu nhân không hài lòng. "Tại sao?" "Bà không dám? Bà sợ tôi vạch trần bà nói dối, đúng không?" Sắc mặt Đường phu nhân khó coi tới cực điểm, nếu bà kiên trì không cho dì Sáu đi gọi Lệ Tư Thừa, vậy chẳng phải là tự thừa nhận rằng mình nói dối sao? Hơn nữa, không chỉ thanh danh của bà mà ngay cả thanh danh của Đường gia, Đường Mộng Dĩnh truyền ra ngoài cũng sẽ không tốt. Nhưng nếu gọi Lệ Tư Thừa tới, hắn nhận ra đây là chữ hạnh phúc trong tiếng Ả Rập, phải làm sao bây giờ? Từ từ, hình như vừa rồi Tô Thiên Từ nói Lệ Tư Thừa biết tám loại ngôn ngữ, nhưng trong đó, cũng không nhất định có tiếng Ả Rập đi? Đường phu nhân cắn chặt răng, thanh âm sắc bén. "Nói hươu nói vượn, ai sợ!" "Vậy đi gọi đi." Lệ phu nhân rốt cuộc cũng mở miệng. "Gọi hắn ra làm rõ, cho cô hết hy vọng."
Chương 13: Vạch trần (4) Bấm để xem Thanh âm lạnh nhạt, cũng không biết Lệ phu nhân nói Tô Thiên Từ hay là Đường phu nhân. Dì Sáu gật đầu, rất nhanh liền chạy vào bên trong gọi người. Lúc Lệ Tư Thừa bước ra, trên người chỉ mặc một bộ đồ ngủ, dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ, con ngươi đen nhánh mà thâm thúy, bờ môi đỏ quyến rũ, lạnh nhạt tiến đến. Nhìn xung quanh là một mảnh tĩnh lặng, lông mày không nhịn được mà nhíu lại, theo bản năng nhìn về phía Đường Mộng Dĩnh hỏi: "Làm sao vậy?" Thói quen là rất khó thay đổi. Người hắn nhìn đầu tiên, từ trước đến nay đều không phải cô, mà là Đường Mộng Dĩnh. Trong lòng Tô Thiên Từ đau xót, nhưng rất nhanh liền cưỡng ép sự đau xót ấy xuống tận đáy lòng. Trên mặt Đường Mộng Dĩnh là một vẻ ủy khuất, đang định mở mồm nói chuyện thì Lệ phu nhân liền hướng hắn vẫy tay: "Tư Thừa, lại đây, nhìn xem cái hình thêu này là gì." Lệ Tư Thừa thu lại ánh mắt, không nhanh không chậm đi qua, làm như vô tình liếc nhìn Tô Thiên Từ, trên mặt phảng phất vẻ oán hận cùng ủy khuất, xinh đẹp tinh xảo, tuy rằng không giống Đường Mộng Dĩnh đẹp đến kinh diễm, nhưng cũng rất dễ nhìn. Chỉ lướt qua một lát, rất nhanh liền chuyển dời ánh mắt về phía cái cổ áo kia. "Nói cho mẹ, đây có phải là tiếng Ả Rập không?" Lệ Tư Thừa gật đầu. "Đây là tiếng Ả Rập, nghĩa là hạnh phúc." Lời này vừa phát ra, hốc mắt Tô Thiên Từ liền ửng đỏ, ủy khuất, chua xót như thủy triều tiến đến. Sắc mặt Đường phu nhân thì trắng bệch. Các vị phu nhân nhìn nhau, xin lỗi Tô Thiên Từ rồi đồng tình, còn nhìn về phía Đường phu nhân và Đường Mộng Dĩnh lại là ánh mắt phức tạp. "Làm sao vậy?" Lệ Tư Thừa còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhìn thấy hồc mắt Tô Thiên Từ đỏ ửng, mày kiếm nhíu lại. Tô Thiên Từ cảm nhận được ánh mắt của hắn, giương mắt nhìn lại. Khoảnh khắc đó, bốn mắt nhìn nhau. Con ngươi Lệ Tư Thừa trước nay đều là lạnh lẽo, thâm thúy khó dò. Cô chưa bao giờ gặp qua người nào có ánh mắt âm trầm đến vậy, giống như cho dù trời có sập, sắc mặt cũng vẫn sẽ là lạnh nhạt như thế, bất luận cô là như thế nào, hắn trước sau đều lạnh nhạt, thần bí đến đáng sợ. Cũng chính đôi mắt ấy, khiến cô trầm luân một đời, thống khổ cả đời. Chỉ là, từ nay về sau sẽ không, sẽ không bao giờ. Cô sẽ không yêu hắn, một đời này, tuyệt đối sẽ không! Tô Thiên Từ tránh đi ánh mắt tìm tòi, nghiên cứu của hắn, nhìn về phía Đường phu nhân: "Đường phu nhân, bà có phải nên xin lỗi rồi không?" Sắc mặt Đường phu nhân u ám, nhưng Đường Mộng Dĩnh đứng sau bà, lại một bước lên, nhìn về phía Đường phu nhân nói: "Thực xin lỗi mẹ, là con lừa người.." Một tiếng xin lỗi vừa vang lên, những vị phu nhân đứng xung quanh không thể tưởng tượng nổi mà kinh hô một tiếng. Lệ phu nhân dĩ nhiên cũng là vẻ mặt giật mình, khó mà tin được Đường Mộng Dĩnh sẽ làm ra chuyện như vậy. Trên mặt Đường Mộng Dĩnh thập phần áy náy nói: "Lúc bà còn trẻ, là một nhà thiết kế nổi tiếng, bà hy vọng con có thể làm một bộ sườn xám tặng cho bác gái, nhưng mấy năm nay con đi du học ở Úc, đã quên hết những việc bà đã dạy, lúc ở nhà chỉ là làm bộ cho bà xem thôi, không nghĩ tới hại mọi người hiểu lầm, vốn đang nghĩ đâm lao phải theo lao, xong việc sẽ cùng mẹ và bác gái giải thích một chút, không ngờ rằng Thiên Từ.."
Chương 14: Lệ lão gia tử Bấm để xem "Thì ra là như vậy." Đường phu nhân làm ra vẻ mặt đã hiểu rõ. "Đường lão phu nhân thân thể không tốt, Mộng Dĩnh cũng là muốn tốt cho lão phu nhân, không muốn làm cho bà thất vọng mà thôi." Đường Mộng Dĩnh có chút áy náy bèn cúi đầu, xoay người đến gần Lệ phu nhân, chân thành nói: "Xin lỗi, con không có giải thích sớm hơn, nhưng con không phải cố ý, con định lúc sau sẽ giải thích cho người biết, ai ngờ Thiên Từ, cô ấy.. Làm việc tích cực như vậy.." "Đúng vậy đó, biết được một chút chuyện nhỏ như vậy mà cũng không hịu bỏ qua, thật đúng là không phóng khoáng!" Đường phu nhân tiếp lời của Đường Mộng Dĩnh. "Tô gia cũng không dạy dỗ cô được tốt nha, một đứa con gái tư sinh của Tô gia mà thôi, thật không biết Lệ lão gia tử nghĩ như thế nào mà lại coi trọng loại người như vậy." Ở trong lòng bà, Đường Mộng Dĩnh mới xứng gả vào Lệ gia, cùng Lệ Tư Thừa là trai tài gái sắc. Trên mặt Lệ phu nhân có chút khó coi, dù sao thì cũng là con dâu nhà mình, lại bị chỉ thẳng vào mặt mà mắng, cũng như đem mặt của bà dẫm ở dưới chân. "Ta nghĩ như thế nào, xem ra cháu dâu rất muốn biết thì phải." Thanh âm già nua vang lên, nhưng lại vô cùng mạnh mẽ. Tất cả mọi người cả kinh, quay đầu lại. "Lệ lão gia tử." "Lệ thủ trưởng." "Ba.." * * * Tiến vào chính là một lão nhân, dù đã già nhưng vẫn rất dẻo dai, sống lưng thẳng tắp, mỗi một cái giơ tay nhấc chân đều lộ ra khí thế oai hùng. Đây là người Tô Thiên Từ kính trọng nhất, Lệ lão gia tử. Ông cũng là người có địa vị lớn nhất Lệ gia, Lệ thủ trưởng. Vừa thấy Lệ lão gia đến, Tô Thiên Từ liền không nhịn được mà thẳng sống lưng, đây là phản ứng theo tự nhiên của cô. Không nghĩ tới, chính động tác theo tự nhiên này lại nằm trọn trong mắt Lệ Tư Thừa, làm con ngươi vốn sâu thẳm của hắn, nay lại càng càng thêm trầm trầm. Đường phu nhân nghe được thanh âm của Lệ lão thủ trưởng, ngay sau đó liền xấu hổ, chạy nhanh tới giải thích: "Không phải, Lệ lão gia tử, ta cũng chính là thuận miệng nói vậy, ngài đừng để trong lòng, ngài nghĩ như thế nào, ta làm sao mà biết được." Tô Thiên Từ thầm cười lạnh một tiếng. Lúc đối mặt với cô, kiêu ngạo đến cái mông cũng muốn vểnh lên, lúc đối mặt với gia gia thì lá gan lại bé như vậy, thật đúng là khác nhau một trời một vực! "Nói như vậy, thuận miệng là có thể nói cháu dâu ta như vậy sao, không biết còn tưởng rằng ngươi là tới ta Lệ gia tìm ta tuyên chiến." Giọng nói không nặng không nhẹ nhưng lại thập phần uy nghiêm. Đường phu nhân bị hoảng sợ không nhẹ, đang muốn giải thích thì lại bị một đôi tay gắt gao đè lại. Đường Mộng Dĩnh nhéo tay mẹ mình, ánh mắt lại nhìn Lệ lão thủ trưởng, nói: "Lệ gia gia, đã lâu không gặp." Lệ lão thủ trưởng nhìn cô một cái, chỉ ừ một tiếng, rồi đem ánh mắt dừng lại trên người Tô Thiên Từ, trên khuôn mặt già nua lộ ra vẻ tươi cười, vẫy vẫy tay với cô: "Thiên Thiên, lại đây gia gia ở nơi này." Thiên Thiên.. Đã lâu không nghe thấy ai gọi cô như vậy, lúc cô bị Mộng Dĩnh hãm hại thành tên phóng hỏa, sau đó gia gia liền chưa từng gọi cô như vậy. Ít nhất.. Cũng có hai năm! Hốc mắt Tô Thiên Từ nóng lên, bước tới bên cạnh ông, ngoan ngoãn hô một tiếng: "Gia gia." "Ngoan" Lệ lão gia tử cười đến nỗi nếp nhăn trên mặt chồng chéo lên nhau, hiền lành hòa ái cùng dáng vẻ uy nghiêm của khi nãy thật giống như là hai người hoàn toàn khác nhau."Ngủ có ngon không? Tô Thiên Từ ngoan ngoãn gật đầu, nhìn qua giống như một con tiểu miêu.