Ngôn Tình Liệu Uống Canh Mạnh Bà Sẽ Không Liên Quan Đến Kiếp Trước - TửLinh1990

Discussion in 'Truyện Drop' started by TửLinh1990, Aug 7, 2021.

  1. TửLinh1990

    Messages:
    15
    《Chương 10: Chia xa》

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tần Minh bị nhốt trong phòng không được ra ngoài trừ lúc đến giờ thì có người đem đồ ăn đến và lúc đại phu đến khám ra ngoài ra chẳng khi nào gặp người khác, nhưng Tần Minh vẫn luôn theo dõi An Bình mọi cử chỉ hành động hay mọi nguy hiểm mà cô gặp phải chàng vẫn luôn biết hết nhưng không thể làm gì được nhưng may sao cái thai của chàng và cô vẫn luôn bảo vệ An Bình như vậy chàng cũng bớt lo lắng hơn.

    Còn nếu hỏi tại sao không dùng phép mà ra ngoài thì biết trước được rằng con trai sẽ cố lẻn ra ngoài thái sư cho Cẩm Y Vệ canh dữ bên ngoài cửa còn dùng phép chắn mọi lối đi của chàng khiến chàng không đi đâu được mà ngoan ngoãn dưỡng thương trong phủ, cũng do Tần Minh suốt ngày ngao du khi về còn bị thương nặng nên việc của chàng đều do thái sư lo liệu.

    Lần này yêu quái hoành hành khắp nơi phá hoại mùa màng chiếu chỉ của hoàng thượng lệnh Tần Minh dẫn quân đi dẹp loạn nhưng do lo cho con vết thương cần được chữa trị nên phải đích thân thái sư và phu nhân đi tiêu diệt, còn để lại mình Tần Minh ở trong phủ có cũng như không vì lúc nào cũng phải ở trong phòng chật hẹp này.

    Chàng đi đi lại lại cũng đã được 2 canh giờ mà vẫn chưa thấy cha mình về khiến chàng càng sốt ruột hơn bỗng bên ngoài có tiếng reo lớn của người hầu trong phủ.

    "Thái sư trở về rồi, đã thắng lợi trở về rồi."

    Tần Minh nghe được thế thì vui mừng nóng lòng mà đập mạnh cửa.

    "Mau mở cửa cho ta, phụ thân cho con ra ngoài."

    Nghe tiếng con trai đập cửa làm ồn thái sư chỉ còn biết thở dài mà tiến lại gần phòng Tần Minh.

    "Còn làm ồn như vậy đến bao giờ? Còn không muốn cho ta nghỉ ngơi sao?"

    Nghe tiếng cha chàng vui mừng mà ngưng đập cửa.

    "Phụ thân người về rồi, người cho con ra ngoài đi, có chuyện gấp con cần nói với người."

    Thái sư hoài nghi nhưng cũng mở cửa bước vào.

    "Lại chuyện gì nữa đây? Lại muốn đi đâu? Cho dù con có nói gì ta cũng không đồng ý đâu con nên ở lại làm tốt công việc của một Đô Chỉ Huy Sứ đi."

    "Không phải đâu phụ thân là chuyện khác chuyện này quan trọng hơn nhiều."

    Nói rồi Tần Minh đỡ thái sư ngồi xuống ghế, thái sư nhìn chàng mặt nghiêm nghị như có việc gì rất quan trọng thì không khỏi thắc mắc.

    "Có chuyện gì? Nào nói đi ta nghe."

    "Dạ thưa phụ thân chuyện là.."

    * * *

    "Hôm nay đi chơi vui thật phải không An Bình."

    "Vui thì vui thật nhưng có hơi.."

    An Bình chưa kịp nói song Linh Lan đã ngắt lời cô biết rằng An Bình sẽ nói gì, cho dù An Bình có nói gì thì cô cũng mặc kệ cô muốn dành trọn một hôm thật vui vẻ cùng An Bình.

    "Hơi gì chứ đi chơi song rồi thì đi ăn, tớ sẽ không tha cho cậu đâu, mau lên đi thôi."

    Rồi Linh Lan lôi An Bình đi thật nhanh kệ cho An Bình nói gì. Cuộc vui đã đến lúc tàn bây giờ trời cũng đã muộn, hàng ngàn vì sao trên trời đua nhau soi sáng lấp lánh cả bầu trời đêm bên dưới ánh đèn đường là hai bóng của cô gái, nhìn bóng của họ cũng có thể nhận ra bên trong mỗi người là những nỗi niềm chất chứa, trông tẻ nhạt đến đau lòng sự im lặng không kéo dài được lâu An Bình cũng lên tiếng.

    "Trời đêm nay thật đẹp phải không? Đã lâu rồi tớ không ngắm sao hôm nay đi cùng cậu mới thấy bầu trời đẹp thế này."

    Đúng bầu trời đẹp thật nhưng lại không phù hợp với tâm trạng lúc này của cô. Nghe An Bình nói Linh Lan mới ngước lên trời rồi trả lời.

    "Đúng vậy rất đẹp."

    Sau câu nói đó họ lại lặng im và bước đi tiếp lúc này quá nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nói thế nào với nhau nên cả hai quyết định lặng im sự im lặng kéo theo cả nỗi thê lương khó tả.

    "An Bình này để mai tớ tiễn cậu về nhé!"

    Linh Lan muốn níu dữ chút thời gian ít ỏi còn lại để bên cạnh An Bình trước khi xa. Nhưng vì không muốn phiền thêm nữa An Bình nhất quyết từ chối.

    "Không được mai cậu còn phải đi học tiễn tớ không được đâu, hôm nay hai chúng ta đã nghỉ học rồi đừng nghỉ nữa."

    Linh Lan nghe vậy mà cáu lên.

    "Không được gì chứ, tớ muốn tiễn cậu mà cũng không cho sao, cậu.."

    "Tuyệt đối không được, Linh Lan nghe tớ đi không phải vì không muốn cậu tiễn mà vì.. nếu cậu tiễn thì tớ sẽ không về nổi mất, vậy cho nên là Linh Lan à cậu đừng đi có được không?"

    An Bình đau lòng không dám nhìn Linh Lan cô hiểu rằng Linh Lan muốn tốt cho cô muốn tiễn cô về vì có lẽ sẽ không gặp nhau một thời gian dài cho dù có liên lạc nhưng vẫn sẽ rất nhớ. Linh Lan buồn bã nhìn An Bình.

    "Tớ hiểu rồi, mai sẽ không tiễn cậu nữa, về rồi nhớ gọi điện cho tớ nghe chưa, không thì tớ sẽ không thèm chơi với cậu luôn."

    An Bình mỉm cười mà gật đầu với Linh Lan. Cứ như vậy mà đã đến nhà An Bình lúc nào không hay cô mở cửa bước vào nhà.

    "Linh Lan đến nhà tớ rồi tớ vào đây, à cậu nhớ cảm ơn mẹ cậu hộ tớ với nhé, ở lại bảo trọng về tới nhà sẽ gọi điện cho cậu."

    Linh Lan ngậm ngùi nhìn An Bình muồn nói nhiều thứ nhưng lại thôi.

    "Ừm, dữ gìn sức khỏe về phải gọi cho tớ biết chưa, nhớ đó.. tớ về nhé."

    "Ừm tạm biệt hẹn gặp lại."

    Lời chào như mọi lần nhưng hôm nay sao quá khác biệt. Nhìn bóng dáng Linh Lan khuất dần theo bóng cây mà lòng An Bình buồn bã. Bầu trời đêm nay thật đẹp nhưng không hợp để xa nhau chút nào cả.

    Cánh cửa khép lại là lúc họ thật sự xa nhau.
     
    Last edited by a moderator: Sep 2, 2021
  2. TửLinh1990

    Messages:
    15
    Chương11: Nhân duyên hay sắp đặt

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bên trong phủ thái sư nổi lên tiếng cười sảng khoái.

    "Trai lớn dựng vợ gái lớn gả chồng, ha.. ha.. ta còn tưởng chuyện gì ghê gớm lắm, hôn nhân đại sự con tự quyết ta không cản con đâu. Việc có thai cũng đau phải lạ gì?"

    Thấy cha mình cười chàng cố gắng giải thích.

    "Nhưng thưa phụ thân đây không phải là trọng tâm, mà chính là cô ấy là người trần gian con.. con không biết phải giải quyết như thế nào nữa."

    Thái sư nghe Tần Minh nói như vậy có chút bất ngờ ông đăm chiêu nhìn con trai.

    "Con nói gì? Không phải trước lúc con đi ta đã dặn con rằng mọi hành động của con phải nên xuy nghĩ cẩn thận sao? Vậy mà con còn làm như vậy! Con có biết là đã nhiều lần người hạ giới đã gây bao nhiêu họa ra cho chúng ta chưa? Tại sao con còn.."

    Đến đây thái sư dừng lại tức giận mà phất áo đứng dậy, Tần Minh thấy thế cố gắng đi theo giải thích.

    "Không phải như cha nghĩ đâu, cũng đâu phải ai dưới hạ giới cũng vậy con đã ở đấy một thời gian ít nhiều cũng biết không phải ai cũng như nhau."

    "Con còn nói.."

    Thấy cha mình như vậy chàng đỡ cha mình ngồi xuống.

    "Phụ thân người bình tĩnh con sẽ kể hết mọi chuyện cho người nghe."

    * * *

    Sau khi kể hết mọi chuyện cho thái sư nghe ông trầm ngâm xuy nghĩ một hồi rồi hỏi Tần Minh.

    "Vậy con định thế nào."

    "Chuyện con gây ra con sẽ chịu trách nhiệm với nàng ấy, xin phụ thân định giờ lành rồi con sẽ tổ chức hôn lễ."

    "Vậy còn vị tiểu thư kia con định nói thế nào với con bé đây?"

    Chàng nhìn cha mình nhưng ánh mắt lại trùng xuống nhìn không rõ được nội tâm chàng.

    "Con định sẽ giải thích chắc chắn nàng sẽ hiểu cho con thôi."

    Thái sư ung dung hớp một ngậm trà rồi có vẻ đồng thuận với cách suy nghĩ này của con trai.

    "Con nghĩ như vậy là được rồi, biết chịu trách nhiệm cho việc làm của mình là tốt còn về phần mẹ con ta sẽ nói với bà ấy, còn bây giờ thì mau nghỉ ngơi đi rồi tìm vị tiểu thư kia mà nói chuyện."

    "Vâng, người nghỉ ngơi đi ạ."

    * * *

    An Bình bên này cũng không khá hơn là bao cô bước lên xe với bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu bất an, hôm nay trời khá nhiều mây u ám như tâm trạng của cô vậy không biết những ngày tháng tiếp theo cô sẽ đối mặt thế nào đây, một cơn gió lạnh thổi qua khiến An Bình có chút buồn ngủ cô tựa đầu vào xe ngủ thiếp đi khi tỉnh lại thì cũng đã đến nơi.

    Cô xa quê lâu như vậy khi trở về thì bồi hồi khó tả niềm vui vụt tắt nhanh chóng khi cô gặp lại người hàng xóm, cô sợ mình sẽ bị phát hiện mà cố gắng trốn tránh nhưng vẫn bị phát hiên, người hàng xóm niềm nở đến chào hỏi.

    "An Bình về rồi sao? Lâu lắm mới gặp cháu, việc học thế nào?"

    Cô ngượng ngạo cười trừ.

    "Chào cô, việc học cháu vẫn bình thường ạ, mà cô đi đâu vậy."

    "À cô đi có việc mà gặp cháu cô quên mất, rảnh vào nhà cô chơi nhé, cô đi trước đây."

    Người hàng xóm rời đi cô mới thở phào nhẹ nhõm cũng may do tiết trời khá lạnh nên cô đã khoác áo dài bên ngoài mà do bụng cô vẫn chưa lớn lắm nên ít nhiều che đi bụng bầu của cô nên hàng xóm không nhận ra.

    Bước vào nhà với tâm trạng cực kì căng thẳng, cô lo lắng vì mình mà khiến bố mẹ mất mặt với hàng xóm, bạn bè mà sinh ra lo âu quá độ và cô cũng sợ hãi bố sẽ giận mà không nhìn mặt cô.

    Nỗi sợ đến cũng quá nhanh rồi, vừa vào nhà thì bắt gặp bố cô đang ngồi uống trà nhưng tâm trạng thì cực kì buồn rầu ông cầm tách trà lên thở dài rồi lại đặt trở lại bàn, mẹ cô ngồi bên cạnh vỗ vai ông nhưng tâm trạng cũng không khá hơn là bao, nhìn thấy cô về mẹ cô mừng rỡ nhưng không ra mặt bà nhìn con gài một lượt rồi gọi em trai cô.

    "Thái Phong con ra sách đỡ vali cho chị đi nhanh lên."

    Tiếng vọng ra từ trong nhà, một cậu thanh niên tầm 17 tuổi cao lớn khôi ngô nhanh chóng đi ra thấy cô về thì không khỏi lo lắng cậu lại cầm vali của cô rồi ghé vào tai cô thì thầm.

    "Chị này, bố đang giận lắm đấy chị lựa lời mà nói nhá."

    Rồi cậu kéo vali một mạch vào trong để cô ở đấy, An Bình nhìn bố cô mà đứng chôn chân tại chỗ bây giờ cô mới ậm ừ mở miệng.

    "Bố.. mẹ.. con về rồi."

    Cô đã chuẩn bị tinh thần chịu trận từ bố cô rồi, cô nhìn bố đầy vẻ sợ hãi nhưng ông Từ chỉ nhìn cô rồi thở dài.

    "Vào nhà đi con, đừng đứng đấy nữa."

    Cô dè dặn bước vài nhà, khép nép ngồi mớm ở ghế đối diện với bố mẹ, cô thì thào.

    "Bố.. con xin lỗi."

    Biểu hiện của ông không rõ ràng khiến cô như vậy mới càng lo lắng không biết phải làm sao, thà ông cứ giận hay mắng côcho xong đằng này ông cứ im như vậy khiến cô không biết phải làm sao, ông chỉ nói.

    "Thôi chuyện đã lỡ rồi cứ ở đây với bố mẹ, rồi bố mẹ chăm sóc con."

    Nghe đến đây nước mắt lưng tròng cô rưng rưng ôm mặt khóc.

    "Con khiến bố mẹ phải xấu hổ rồi, con xin lỗi."

    Mẹ cô đến bên cạnh ôm cô an ủi.

    "Thôi được rồi nín đi đừng khóc nữa không thì em bé sẽ mặt buồn bã như con đấy."

    Cô ôm mẹ mình hồi lâu cũng nín khóc mà mỉm cười.

    "Con cảm ơn hai người."

    * * *

    Đêm đó cô cuối cùng cũng được thả lỏng rồi, cô thoải mái ngủ một giấc cũng thiếp đi thì bên cạnh có người đến nằm bên, cô giật mình quay lại nhìn, tá hỏa vì bên cạnh mình là người đàn ông lạ cô nhìn một lượt cửa vẫn đóng An Bình định hét lớn thì người đó bịt miệng cô lại.
     
  3. TửLinh1990

    Messages:
    15
    Chương 12: Nhân duyên hay sắp đặt 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lấy hết sức An Bình thúc vào bụng người đàn ông kia khiến anh ta đau đớn ôm bụng, cô nhanh chóng đẩy người kia ra ngoài nhưng vừa định la lên thì cô liền rơi vào trạng thái mất kiểm soát, bản thân cô không tự chủ được.

    Cô muốn cử động nhưng không thể, An Bình muốn hét lớn nhưng miệng không sao mở được, cô chỉ còn có thể nằm im mà chờ chết thôi sao? Sao cuộc đời An Bình cô cũng quá bi thảm rồi. Nước mắt cô không ngừng rơi nhìn người đàn ông kia dần tiến lại gần thì cô chỉ còn biết sợ hãi nhắm tịt mắt lại, bây giờ cô còn chẳng thể cử động thì làm gì được hắn.

    Anh ta vừa nhăn mặt ôm bụng vừa cười cười búng vào trán cô một cái.

    "Đừng sợ, tôi đã làm gì em đâu mà em cuống lên như thế, em thúc một cái làm tôi đau chết rồi đây."

    Thấy cô vẫn im lặng anh lại nói tiếp.

    "Được rồi mở mắt ra nhìn này chưa gì đã khóc, em gan cũng bé quá rồi."

    Cô dần mở mắt nhìn anh ta, đập vào mắt cô là một người khuôn mặt tuấn tú, ngũ quan tinh sảo nếu không phải trong tình thế này thì đây chính là hình tượng mà cô theo đuổi. An Bình nhìn anh ta một lượt rồi nín khóc.

    Lại im lặng.

    "Sao em vẫn không nói gì vậy? Sợ quá rồi à? Đã nói là tôi sẽ không làm gì em mà."

    Cô nghe anh nói song liền tặng cho anh ta cái nhìn khinh bỉ cô nghĩ: "Anh nghĩ tôi nói được à, anh đã làm gì để tôi không nói được giờ còn bảo tôi sợ, sợ cái đầu anh ấy hứ."

    Cô dịu lại nhưng lại giật mình nhận ra điều gì đó vô lí cô trợn mắt nhìn hắn.

    "Nhưng khoan đã, cái gì cơ anh ta cũng không mở miệng sao lại nghe thấy giọng nói cơ chứ hay do mình ảo giác, lạ thật."

    Không để cô nghĩ lâu anh lại nói.

    "Không phải là ảo giác đâu, là thật đấy tôi có thể dùng thần giao cách cảm để nói chuyện với em."

    Anh nhẹ nhàng mỉm cười với cô nhưng bây giờ còn cười gì được cô đang sợ chết khiếp rồi đây, An Bình sợ hãi muốn lùi lại nhưng thân thể lại không cử động được. Bây giờ mặt cô đã cứng đơ ra không còn cảm súc cô sợ hãi, tâm trí loạn cả lên cô mếu máo trong lo sợ.

    "Gì vậy? Lại còn thần giao cách cảm, kiểu này chắc chắn anh ta là ma rồi, mình đã về đến đây rồi mà, sao mấy thứ kì lạ lại cứ bủa vây lấy mình cơ chứ hu.. hu.. hu.. mẹ ơi, bố ơi ra cứu con."

    Không biết làm sao để giải thích cho cô hiểu đây anh thở dài một hơi rồi nắm tay cô đùa cợt, nhẹ nhàng nói.

    "Bình tĩnh nào, em có thấy con ma nào mà đẹp trai như tôi chưa?"

    Ban đầu bị nắm lấy tay cô hơi giật mình nhưng cũng vì không cử động được nên cũng phải ở yên, nhưng bàn tay kia lại truyền đến hơi ấm thì cô cũng nhẹ nhõm rồi, không phải ma cô cũng đỡ sợ hơn, chứ mà nói bình tĩnh thì cũng không thể bình tĩnh nổi đang yên lành xuất hiện người đàn ông lạ trong phòng mình trong khi cửa còn khóa cô còn chưa ngất cũng coi như tim cô sắt thép rồi.

    Hắn còn nói thêm vế sau, nhìn xem mặt cô biểu tình điều gì nào, nhưng nói đi cũng phải nói lại từ lúc đến giờ người kia vẫn chưa làm hại cô lại còn trêu đùa cũng làm cô có thiện cảm với người này hơn.

    "Nếu đã thần giao cách cảm thì tôi suy nghĩ gì anh cũng đều đọc hết được?"

    Người kia gật nhẹ đầu.

    "Đúng vậy."

    "Vậy anh là ai? Sao lại vào phòng tôi? Anh có biết tự ý sông vào nhà người khác là bất hợp pháp, lại còn vào phòng của con gái.."

    Một câu nói nhưng dài tựa trăm năm của cô, làm người kia chỉ có thể cười nhẹ nhàng nghe hết mà không chen vào được.

    Trút xong cơn giận anh cũng có cơ hội nói rồi. Nhưng câu nói của anh làm cô bất ngờ mà cứng đơ người.

    "Tôi là Vương Tần Minh và là cha của đứa bé trong bụng em."

    Đến đây anh có chút ngượng ngạo, nhìn sắc mặt cô là anh biết có chuyện không ổn, bầu không khí cũng bắt đầu nặng nề hơn, biết giải thích sẽ rất khó rồi, anh còn sợ làm cô ấy sợ hãi mà tránh xa anh hơn nữa.

    Điều này khiến Tần Minh có chút đau đầu, cũng không biết là có nên nói thêm không, nhưng thấy cô im lặng khiến anh khó sử mà giải thích.

    "Điều này là ngoài ý muốn nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm với em, tôi đã chọn giờ lành rồi mai bố mẹ của tôi sẽ đến hỏi cưới, biết là sự quyết định từ một phía mà không hỏi ý của em, tôi xin lỗi."

    Cô vẫn đơ người chưa chấp nhận được sự việc gì đang diễn ra, còn câu nói của anh thì cô nghe câu được câu không.

    "Tại sao? Tại sao lại là tôi mà không phải người khác?"

    Nước mắt cô rơi lã chã đau đớn, tủi hờn, tức giận mà không thể trút đi đâu cho được bây giờ cô chỉ còn biết khóc.

    "Tại sao anh làm tôi có bầu rồi thì đi biệt tăm biệt tích, bây giờ còn quay lại nói những lời này, anh chịu trách nhiệm gì chứ, anh có biết thời gian qua tôi đã sống khổ cực biết bao nhiêu không?"

    Nhìn thấy cô như vậy anh cũng có chút đau lòng ôm chầm lấy cô, miệng không ngừng nói: "Xin lỗi, xin lỗi em." Anh biết bây giờ không nên nói gì thêm nữa càng nói càng làm cho cô đau lòng hơn thôi.

    "Anh có biết.."

    Cô nghẹn ngào không nói được thêm gì vì có quá nhiều điều muốn nói.

    * * *

    Cô lấy tay lau nước mắt, tự trấn tĩnh lại bản thân chuyện thì cũng đã rồi cô khóc nhiều cũng chẳng có ích gì chỉ tổ làm hại mắt, nằm trong vòng tay ấm áp của anh cô cũng nguôi ngoai mà không biết anh đã giải huyệt cho cô khi nào.

    Cô nhẹ đẩy anh ra bây giờ cô cũng đã có một chỗ dựa khá an toàn rồi sẽ không bị hàng xóm chê cười nữa, đứa bé cũng sẽ có cha cô sẽ không phải một mình gồng gánh nuôi con rồi chuyện này cũng coi như là một chuyện tốt.
     
  4. TửLinh1990

    Messages:
    15
    Chương 13: Nhân duyên hay sắp đặt 3

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nhưng An Bình vẫn không thể nào chấp nhận được, thế nào làm cô có thai mà không nói lời nào đã bỏ đi, cô hậm hực suy nghĩ trong đầu.

    "Còn nói nữa, xuýt chút nữa là anh không còn cơ hội gặp hai mẹ con tôi đâu."

    Cô nhìn anh đầy ủy khuất, bất luận anh có là gì thì cô cũng chấp nhận vì con và cũng vì cô.

    "Nhưng làm cách nào anh vào được bên trong này, còn thần giao cách cảm gì đó nữa?"

    Anh nhìn cô lưỡng lự một chút rồi dùng thần giao cách cảm nói chuyện với cô.

    "Thiên cơ bất khả lộ, khi có thể tôi sẽ nói cho em sau, được chứ?"

    Nói xong Tần Minh hóa phép cho An Bình ngủ thiếp đi, trước khi trở về anh còn dặn dò thêm.

    "Mai tôi sẽ đưa người qua đây hỏi ý cha mẹ em, em nhớ chuẩn bị trước một chút."

    * * *

    Khi giật mình tỉnh dậy, cô trở mình thấy bản thân vẫn đang cử động được, bên cạnh cũng chẳng có ai thì bật cười tự diễu.

    "Có lẽ do mình quá lo lắng nên mơ mộng vớ vẩn vậy thôi."

    Nhưng không hiểu sao cô lại mù quáng tin vào giấc mơ hôm qua mà chuẩn bị kĩ lưỡng, dọn dẹp lại nhà cửa một chút.

    Chờ đợi nửa ngày trời, kết cục cũng chẳng thấy người đâu cô trầm ngâm đi đi lại lại trước nhà, rồi thơ thẩn ngồi xuống ghế bên cạnh bật cười tự diễu bản thân.

    "Mình đang chờ cái gì cơ chứ không phải chỉ là một giấc mơ thôi sao? Mình còn chờ đợi điều gì?"

    Nước mắt An Bình không cầm được mà lăn xuống hai bên gò má của cô.

    Bên cạnh có tiếng bước chân bước đến.

    "An Bình à, sao thế?"

    Cô vọi vàng lau nước mắt nhanh chóng quay qua mỉm cười.

    "Không có chuyện gì, chỉ là con có chút đói rồi."

    "Vậy sao? Vậy nhanh chóng xuống bếp đi mẹ đã chuẩn bị đồ ăn rồi đấy."

    Bà Từ nhanh chóng bước đi trước, cô cũng đi theo.

    "Được ạ."

    Bên bàn ăn mọi người nói chuyện vui vẻ làm cô cũng như vậy mà gác lại mọi phiền muộn. Chuyện này thật ra chính là mọi người không muốn làm cô buồn nên không nói chuyện tới lý do tại sao lại sảy ra chuyện kia, chuyện cô mang thai.

    "À đúng rồi con kể với mẹ là cái cô bạn của con đấy, gì nhỉ? Là Linh Lan phải không? Rất tốt với con đúng không? Con đã liên lạc với nó chưa?"

    Cô lúc này mới giật mình quên béng mất vẫn chưa gọi cho Linh Lan từ khi về.

    "Ôi thật là, mẹ nhắc con mới nhớ, con cũng quên mất luôn, chút nữa con sẽ gọi cho cậu ấy."

    An Bình nhìn qua cô vẫn đang điềm tĩnh ăn cô có chút ngần ngại nên không dám nói chuyện liền đổi ánh mắt qua cậu em, cô hỏi.

    "Thái Phong em học hành ổn cả chứ?"

    "Vẫn ổn cả ạ."

    Cô nhìn gia đình mình một lượt nghĩ thầm.

    "Không biết ngoài kia sẽ thế nào nếu biết cô không chồng mà chửa, chắc sẽ khinh miệt cô lắm nhưng cô lại cảm thấy may mắn vì có một gia đình hạnh phúc như vậy, có gia đình yêu thương cô hết lòng dù biết cô làm chuyện có lỗi hủy hoại thanh danh gia đình như vậy."

    Cô nhìn mọi người mỉm cười hạnh phúc, thấy vậy mẹ cô nhìn cô đầy nghi hoặc hỏi.

    "Có chuyện gì sao? Sao lai cười."

    Cô nhẹ lắc đầu.

    "Không ạ."

    Thấy vậy cậu em Thái Phong mới chen vào.

    "Vậy sao lại cười chứ? Chị bị ngốc từ khi nào ấy?"

    "Ngốc?"

    Mặt cô hiện lên ba vạch, em cô mà còn dám nói cô ngốc. Nhìn mặt cô đen lại như đít nồi thì mọi người được một trận cười vui vẻ, bố cô không cầm được mà bật cười.

    "An Bình em có nhà chứ?"

    Nghe có tiếng gọi cô buông đũa ra xem.

    "Để con xem bên ngoài có chuyện gì."

    Tới cửa nhìn thấy người trước mặt, cô ngẩn người, đứng im như tượng. Khuôn mặt này cô đã nhìn thấy từ giấc mơ, người mà cô chờ mong cuối cùng cũng xuất hiện rồi, đứng trước mặt cô rồi, An Bình run run tiến lại gần người kia mà xác nhận lại lần nữa.

    "Anh.. anh muốn tìm ai ạ?"

    Thân ảnh kia cao lớn hơn cô một cái đầu tiến gần, hơi cúi xuống hỏi cô.

    "Em nhanh quên vậy sao? Là tôi đây xin lỗi vì đã chậm trễ làm em chờ lâu rồi!"

    Vừa kịp nói xong bên trong nhà có tiếng vọng cùng với thân ảnh bước ra cùng.

    "Có chuyện gì vậy? Sao con lâu thế?"

    Bà Từ chậm rãi bước ra nhìn thấy trước mặt mình là một người lạ đằng sau cũng có hai người vừa từ xe bước xuống trông rất lịch thiệp, bà vội tiến đến hỏi An Bình.

    "Ai vậy con?"

    "Dạ.."

    Cô chưa kịp nói hết câu thì người kia nhanh chóng cướp lời.

    "Cháu chào cô, cháu là bạn trai của An Bình."

    Bà nhìn Tần Minh một hồi lâu mông lung rồi lại nhìn An Bình, lịch sự mời họ vào nhà.

    "Mời mọi người vào trong."

    Nghe có tiếng người lạ ông Từ lúc này cũng vội lên nhà. Khi đông đủ hết rồi Tần Minh mới giới thiệu.

    "Cô, chú cháu là bạn trai của An Bình và còn đây là bố mẹ của cháu."

    Anh đưa tay biểu thị hai người đang ngồi ghế bên cạnh anh.

    Sau lời giới thiệu kia là khoảng im lặng, không khí bây giờ khá ngột ngạt.

    Thái sư bây giờ mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí đấy.

    "Ta.. à chúng tôi tới đây để thương lượng với gia đình, hỏi ý để cho hai đứa nhóc đến với nhau."

    Sau khi đã nghe xong, ông Từ trầm lặng lúc này mới lên tiếng.

    "Gia đình chúng tôi cũng không có điều kiện gì nhưng An Bình chúng tôi cực kì yêu thương, cháu trai kia làm cho An Bình có bầu liền bỏ đi làm nó mất ăn mất ngủ, bậc phụ huynh như chúng tôi nhìn con gái như vậy thì cực kì đau lòng. Bây giờ khi An Bình nó đã yên ổn trở lại thì lại muốn quay lại với con bé, thật sự chúng tôi không chấp nhận được.
     
  5. TửLinh1990

    Messages:
    15
    Chương 14: Kết hôn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Thái sư nghe ông Từ nói có chút khó sử, biết Tần Minh cũng không phải do cố ý mà một phần cũng do bản thân ông đã quá tức giận mà nhốt con trai vào phòng không cho ra ngoài.

    "Tôi cũng rất khó sử, đứa trẻ ngốc nhà tôi cũng vì trẻ người non dạ mà cũng lỗi tại tôi cũng chưa sát sao đến con trai, đến khi nó nói chuyện này thì chúng tôi liền vội vã tới đây để thưa chuyện với hai người."

    Làm thái sư trên vạn người dưới một người chưa bao giờ phải hạ giọng xuống vì bất cứ ai, chỉ cần Tần Minh thích thì hàng vạn mỹ nhân trên thiên giới cho chàng lựa chọn có khó gì, nhưng biết sao được trên thiên giới khác dưới hạ giới khác thái sư như ông đâu quản được.

    Ông chỉ còn biết thở dài một hơi nhìn đứa con trai ngốc của ông sẽ giải thích như thế nào đây.

    Biết phụ thân nhìn mình biểu tình "đến con nói rồi đó!" Bây giờ chàng mới cất tiếng.

    "Cháu thật lòng xin lỗi cô chú và An Bình vì chuyện này thì cháu là người có lỗi, cháu sẽ chịu mọi trách nhiệm chỉ mong hai người tha lỗi cho cháu, cháu sẽ tự kiểm điểm bản thân chỉ mong cô chú đồng ý cho An Bình gả cho cháu, cháu hứa sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt ạ."

    Chỉ vô tình gây ra chuyện này nhưng Tần Minh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng sẽ không để người con gái kia chịu thiệt thòi.

    Nói song Tần Minh nhìn trực diện An Bình với đôi mắt cực kì kiên định.

    An Bình lúc này mới ý thức được mọi việc, cô không phải nằm mơ cũng không phải bị người kia lừa, vậy là tối hôm qua mọi chuyện đều là thật, lo lắng xen lẫn hạnh phúc.

    Vừa mới trước kia thôi tự nhiên cái thai xuất hiện rồi đảo lộn tất cả cuộc sống của cô khiến ngày nào cô cũng căng thẳng không thôi, nhưng bây giờ trước mặt cô là người con trai ấy mặc dù mới chỉ nghe giọng đến hình dáng thật cũng chỉ thấy mờ ảo nhưng lại làm cô nhẹ nhõm và tin tưởng đến kì lạ.

    Không biết liệu rằng trực giác của cô có đúng hay không nhưng giấc mơ hôm qua người kia nói đến đã đến thật rồi cô có nên tin tưởng người này lần nữa mà gả cho anh ta không? Lỡ như.. lỡ như.. cô còn không dám nghĩ đến nữa.

    Nhưng nhìn đôi mắt kiên định đó An Bình quyết định tin Tần Minh một lần mà mở miệng.

    "Thưa hai bác, thưa cha mẹ mặc dù biết anh ấy bỏ đi là sai nhưng chuyện này con cũng có một phần trách nhiệm con sẽ cùng anh ấy chịu trách nhiệm cho chuyện này, con muốn đứa trẻ này sẽ sống hạnh phúc có cha có mẹ bên cạnh yêu thương nên là mong hai người suy xét."

    Cô khó sử nhìn về phía cha mẹ mình, biết nói làm sao đây nếu không nói là do tuổi trẻ bồng bột thì chẳng lẽ cô lại nói là tự nhiên mang thai với người chưa từng gặp, chưa từng quan hệ sao? Chuyện này cũng quá thần kì đi.

    Không thể để bố mẹ lo lằng cho mình nữa cô chỉ còn cách phải tự mình tìm hiểu thôi.

    Ông bà Từ nghe con gái nói vậy cũng chỉ biết thở dài một hơi, biết làm sao được con dạ cái mang ông bà cũng một lòng mong con gái mình hạnh phúc.

    "Nếu như An Bình đã nói như thế thì chúng tôi cũng không thể nói gì nữa chỉ mong sau này con gái tôi gả đi rồi thì ông bà xem nó như con cái trong nhà mà đối đãi, được vậy tôi cũng mãn nguyện rồi."

    Thái sư nghe ông Từ nói xong thì trầm ổn cất lời.

    "Đã được sự chấp thuận của gia đình mình thì tôi mừng lắm nhưng còn chuyện này không biết hai vị tính thế nào?"

    Câu hỏi đầy tính bất ổn của thái sư vừa nói làm ông bà Từ trở nên căng thẳng.

    "Có chuyện gì ông bà cứ nói."

    "Vậy tôi có thể cử hành hôn lễ cho hai đứa vào ngày mai luôn, không biết có được không?"

    Câu hỏi này còn làm mọi người trong gia đình An Bình còn rối hơn lúc nãy, bà Từ chen ngang.

    "Không biết tại sao gia đình lại muốn tiến hành nhanh chóng đến vậy, chúng tôi vẫn chưa chuẩn bị gì cả."

    Thấy gia đình An Bình lo lằng thái sư bội vàng giải thích.

    "Không có gì đâu chỉ là gia đình chúng tôi định cư ở nước ngoài nếu tiến hành hôn lễ như bình thường sẽ mất khá nhiều thời gian như vậy với bụng của con dâu chắc chắn sẽ không tiện cho lắm, chúng tôi đã xem xét mai

    Không có gì đâu chỉ là gia đình chúng tôi định cư ở nước ngoài nếu tiến hành hôn lễ như bình thường sẽ mất khá nhiều thời gian như vậy với bụng của con dâu chắc chắn sẽ không tiện cho lắm, chúng tôi đã xem xét mai chính là ngày tốt rồi chỉ cần gia đình đồng ý thì sẽ tiến hành hôn lễ, tất cả mọi việc chúng tôi đã chuẩn bị chu toàn hai ông bà không cần lo lắng đâu."

    Chuyện này ông bà Từ nói không lo sao được mọi việc cũng sảy ra quá nhanh, đâu thể nói thích ứng là thích ứng kịp được nhưng họ nói rất đúng để bụng bầu của con gái lớn hơn nữa thì chắc chắn không tiện nên ông bà chỉ có thể gật đầu đồng ý.

    "Vậy chuyện này lại phải nhờ ông bà rồi."

    Được sự chấp thuận của ông bà Từ, Tần Minh nhanh chóng hành sự.

    "Nếu đã được sự chấp nhận của cô chú và An Bình rồi vậy đây là chút lòng thành của cháu coi như sau này An Bình không thể bên cạnh chăm sóc nhiều cho cô chú nữa thì nó sẽ giúp được cho cô chú chút ít."

    Tần Minh vừa đặt 'chút lòng thành' của mình lên bàn làm cho gia đình An Bình 'mắt chữ a mồm chữ ô' ngạc nhiên không nói nên lời.

    Trước mặt họ là vàng nhìn đoán chừng hơn hai mươi lượng vàng xếp ngăn nắp trong một vali nhỏ.

    Lòng thành này cũng là nặng quá đi.

    Lòng bất an chưa lắng xống hai ông bà Từ nhìn nhau biểu tình không biết có thật hay không đây.
    [/BOOK]
     
    Last edited: Jan 3, 2022
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...