Đam Mỹ [Edit] Đơn Xin Ly Hôn - Vân Gian

Discussion in 'Truyện Drop' started by xxxphoenixxx, Aug 7, 2021.

  1. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 51: Ghen ti và phiền muộn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trình Cẩn bị hôn đến tỉnh, còn là đang ngủ ngon bị hôn tỉnh, tối hôm qua bị lăn đi lăn lại qua mạnh mẽ rồi, làm liên tiếp hai lần, chân cũng đã mềm nhũn, cuối cùng ngủ lúc nào cũng không biết, đang mộng đẹp vui vẻ với chồng thì cảm thấy môi mình bị cắn mút dữ dội, gần như rút hết khí trong phổi, giãy giụa hai lần thì tỉnh dậy.

    Khi mở mắt ra, nhìn thấy ngũ quan anh tuấn của Lục Đào, nhưng trên mặt đối phương mang nét u ám, thậm chí có chút tức giận. Trình Cẩn hơi sửng sốt, mở miệng nói: "Ông xã, làm sao vậy?" Lúc nói chuyện phát hiện ra âm giọng của mình có chút khàn.

    Lục Đào dường như càng tức giận, ở trên mội cậu cắn một cái, dung lại không lỡ dùng lực quá mạnh đôi tay đã trói chặt cậu, ngón tay đã tìm đến hoa huyệt của cậu mà đẩy vào.

    Trình Cẩn mặt đỏ lên, nhẹ nhàng đẩy ngực anh, lắp bắp nói: "Tối hôm qua, tối hôm qua làm chưa đủ sao?"

    Lục Đào sắc mặt tối sầm lại, giọng nói có chút lạnh lùng, "Tối hôm qua làm bao nhiêu lần?"

    Trình Cẩn có chút khó hiểu, "Hai lần ah, anh không nhớ sao?" Cậu lại bắt đầu xấu hổ, "Anh tối hôm qua.. rất dùng lực a.. dường như hơi sưng rồi" Cậu có chút uỷ khuất đẩy tay nam nhân, ngăn anh không tiếp tục tiến sâu hơn nữa, nhưng Lục Đào lại gỡ chiếc chăn mỏng ra, nói: "Để anh xem"

    Trình Cẩn không phòng bị, đã bị ép vào tư thế quỳ, hai chân tách ra, mông nâng lên, hoa huyệt bị xâm nhập quá mức tối hôm qua lộ ra. Hoa huyệt của cậu rất đẹp, màu hồng phấn, xung quanh sạch sẽ không có lông, bên trong cũng rất chặt, lúc này nó hơi sưng lên, lại hơi ló ra, Lục Đào nhìn đến hai mắt tối sầm lại, lửa trong mắt bùng lên.

    "Có sưng không?" Trình Cẩn ngại ngùng hỏi.

    "Sưng rồi." Lục Đào sắc mặt không rõ đáp một câu.

    Trình Cẩn đỏ mặt nói: "Vậy thì buông em ra ya, hôm nay, hôm nay nhất định không được làm nữa.." Sau khi được thả lỏng khống chế, Trình Cẩn bò dậy hôn hôn lên môi Lục Đào, nhẹ nhàng nói: "Nếu ông xã muốn, tối chúng ta lại làm được không?"

    Lục Đào nhìn cậu, hai tay bóp bóp má cậu, giọng chán nản nói một từ "Được"

    Đến tinh cầu Nhật Chiếu được mấy ngày, đến ngày hôm này, bọn họ mới xem là thật sự vui chơi, mà hướng dẫn viên là người tài xế đã cứu trước đó. Anh ta vì cảm ơn ơn cứu mạng của Lục Đào, vì vậy miễn phí đưa bọn họ đến một vườn cây.

    Rõ ràng chỉ sau một đêm, máu trên đường đều đã được quét sạch, tuy rằng người trên đường đi lại tương đối ít, nhưng xem ra đã khôi phục lại vẻ yên bình vốn có. Trình Cẩn không khỏi có chút tò mò Lục Đào đã dùng phương pháp nào để giải quyết bạo động, sau khi hỏi, chỉ nhận được hai chữ "bí mật". Nhưng trên đường, cậu nhìn thấy quân đội đang dỡ bỏ cái gì đó, sau khi hỏi tài xế, mới biết là đang phá "thần điện" của bọn họ.

    "Ah? Liệu dỡ bỏ bạo lực như vậy, có kích động một cuộc xung đột mới nữa không?"

    Người lái xe gãi đầu nói: "Tôi cũng không biết, nhưng nếu có xung đột cũng không có ảnh hưởng lớn đi, dù sao lần này tinh cầu Đế chế trực tiếp phái quân đến. Dường như tân chính phủ mới sắp lên, theo như lời đồn, Thiên thần giáo bị biến thành tà giáo, đang thuyết phục dân chúng thức tỉnh lại, lại còn công bố những chứng cứ về tham nhung của phe Đông giáo và Tây giáo trước đó, dường như còn giết một số nhòm người đi đầu.. tóm lại, tinh cầu Nhật Chiếu thay đổi rồi, chỉ là không biết sẽ trở lên tốt hơn hay lại tồi tệ hơn. Tệ cũng không biết sẽ tệ đến đâu, dù sao kinh tế ở chỗ chúng tôi cũng đã xếp vào hàng cuối thế giới. Thậm chí công nghệ của tinh cầu địa ngục so với chúng tôi còn mạnh hơn, nếu không phải mảnh đất này trồng ra những trái cây ngon ngọt, chúng tôi thậm chí khó có thể tồn tại."

    Anh ta còn rất trẻ, có lẽ hơn 20 tuổi, so với tuổi dường như còn già rặn hơn.

    Trình Cẩn nghi hoặc: "Anh hình như không quan tâm đến việc thiên thần giáo bị tiêu diệt?"

    Người lái xe cười, lộ ra hàm răng trắng, "Bởi vì tôi không tin đồ, tôi tin vào khoa học."

    Trình Cẩn càng khó hiểu: "Không phải người dân tinh cầu Đế chế đều tín giáo sao?"

    "Đó là một phong tục mà bản thân chúng tôi không thể lựa chọn, nhưng khi chúng tôi lớn, có thể lựa chọn không tin loại hphong tục xấu đó. Trên thực tếm những ngườui không tịn có rất nhiều, có lẽ chiếm 30%." Người lái xe cười lên, "Ước mơ của tôi là tiết kiệm được một khoản tiền sau đó có thể đến tinh cầu khác du lịch, tốt nhất là có thể đến tinh cầu Đề chế một chuyến. Tuy nhiên nghe nói tinh cầu Đế chế quản lý rất nghiêm ngặt, những người có thể ở đó hoặc là rất tài năng, hoặc là rất có tiền, muốn kết hôn với cư dân bản địa, tôi mặt nào cũng không thích hợp, cái giấc mơ này có lẽ không thể hoàn thành nổi."

    Trình Cẩn nghe đến đây, không khỏi cảm thấy đáng tiếc cho anh ta, nhưng Lcuj Đào nói: "Không hẳn"

    Cả hai người cảm thấy ngạc nhiên, người lái xe càng cảm thấy kinh ngạc hơn: "Anh cảm thấy tôi.. có cơ hội sao?"

    "Có lẽ có" Sắc mặt lục Đào bình thản, không nói gì thêm.

    Nhưng người lại xe rất cao hứng: "Mặc dù cảm tahays là anh đang an ủi tôi, nhưng mà cảm ơn. À, đến vườn cây rồi, đầy là vườn cây ăn quả nhà chú tôi, ông ấy đang là chủ nông lớn nhất cái thị trấn này, ở trong đó có 23 loại trái cây, trong đó có 12 đã kết trái rồi, hái xuống là có thể ăn, hai người có thể tuỳ ý hái, thậm chí có thể mang đi."

    Sau khi đến vườn cây ăn quả, Lục Đào và Trình Cẩn được người chủ nông tiếp đón nồng nhiệt. Lục Tao không tiết lộ danh tính, chuyện anh đến quân bộ, có lẽ chỉ có cấp trên mới biết chuyện. Nhưng hôm qua anh đã cứu cháu của người chủ nông, đương nhiên ông ấy rất cảm kích.

    Tinh cầu Đế chế cũng có thể trồng cây ăn quả, nhưng đều là những giống quả bình thường, lúc kết trái mùi vị cũng bình thường, không giống như hoa quả ở đây vô cùng ngọt ngào. Trình Cẩn được xem là ăn uống thỏa thích, ăn được lửng dạ nho phong mật rồi lại đến nếm thử các loại trái cây khác, trong đó có nhiều loại trái cây mà cậu chưa từng thấy trước đây.

    Cậu ăn liền một lúc đến 1 giờ sau, Lục Đào mới ngăn lại: "Đừng ăn nhiều quá, cẩn thận không chịu nổi, sẽ bị tiêu chảy."

    Trình Cẩn là người đặc biệt nghe lời, nghe anh nói liền không ăn nữa, chỉ vui vẻ hái trái cây, thậm chí còn giúp người chủ nông làm rất nhiều việc, còn tự tay làm một bình rượu nho.

    Trước khi ra về, người chủ nông tặng cho họ rất nhiều hoa qua, còn có cả bình rượu nho kia. Người tài xe đưa họ về khách sạn, lúc xuống xe, khi người tài xế đang mang đồ giúp họ, Trình Cẩn nhận thấy Lục Đào nhét thứ gì đó ở két giữa xe, nhưng lúc đó cậu không hỏi, đợi đến khi vào trong phòng mới hỏi.

    Lục Đào bóp bóp má cậu, cười nói: "Tiền ah, còn có thể là cái hi?"

    "Ồ, hóa ra là tiền, em cũng quên luôn là phải đưa cho anh ta tiền, chúng ta lấy của bọn họ nhiều như vậy, bọn họ chịu uỷ khuất rồi."

    Lục Đào nói: "Anh đặt những tờ tiền còn lại ở trên tinh cầu Nhật Chiếu ở đó."

    Trình Cẩn ngẩng mặt nhìn anh, có chút không lỡ: "Chúng ta ngày mai liền về sao?"

    Lục Đào nói: "Ngày mai liền về"

    "Cảm giác như chưa đến được bao lâu." Trình Cẩn có chút thất vọng, nhưng rất nhanh liền cao hứng trở lại, "Không sao, lần sau chúng ra lại đi du lịch đến các tinh cầu khác. Ngày trước em còn sợ hãi, lo lắng ngoài tinh cầu Đế chế ra những nơi khác đều là người xấu, nhưng thật ra mọi người đều rất tốt." Cậu không để ý đến ánh mắt có phần phức tạp của Lục Đào, lo lắng nhìn một đống thứ dưới sàn nhà, "Những thứ này thì sao? Chúng ta làm sao có thể mang về đây? Khi lên tàu có được mang nhiều đồ như thế này không?"

    "Có thể"

    Trình Cẩn lại vui vẻ trở lại.

    Lúc trở về cung đường rõ ràng là giống nhau, nhưng Trình Cẩn cảm thấy thời gian cỏ vẻ ngắn hơn một chút, giữa đường bọn họ có dừng lại ở một số tinh cầu, mặc dù không dược xuống xe. Trình Cẩn vẫn có thể nhìn thấy một ít đặc điểm của những nơi đó qua cửa sổ.

    Lúc trở về mang theo túi lớn túi nhỏ hanhf lý, còn chưa đến nhà, Lục Đào liền nhận được liên lạc từ Ferry.

    Lục Đào liếc nhìn Trình Cẩn, người đang ngồi bên cạnh, trước khi nhận điện kích hoạt chế độ trò chuyện riêng. Ferry bên kia đang nói gì đó, Lục Đào chỉ trả lời ngắn gọn "ừm" một tiếng, liền cắt tín hiệu.

    "Làm sao vây? Quân bộ có việc sao?'Trình Cẩn nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, liền cảm thấy lo lắng," Ông xã, có phải chuyện anh làm trên tinh cầu Nhật Chiếu là vi ohamj quân lệnh không? "

    " Không có "Sắc mặt Lục Đào bình tĩnh trở lại," Chỉ là có chút chuyện, cần qua đó một chuyến, anh đưa em về trước. "

    Trình Cẩn không hỏi thêm nữa, trên thực tế là vượt quá giới hạn rồi, dù sao nếu là trước đây, cậu chưa bao giờ dám hỏi Lục Đào về bất cứ tình hình công việc nào."

    Mang đồ ra khỏi xe, vì đóng gói rất tốt, hoa quả không có vết thối nào. Trình Cẩn bắt đầu tính toán chia hoa quả thành nhiều phần và chia cho ai, Lục Đào thay quần áo, chào cậu rồi rời đi ngay lập tức.

    Ferry đã lái phi thuyền đến đang đợi ở cửa, sau khi Lục Đào lên, anh ta lái phi thuyền thẳng đến Bệnh viện Quân y, nơi bác sĩ Điền Thất đã đợi sẵn.

    Lục Đào chào hỏi xong mới nói: "Không biết có việc gì gấp liền gọi tôi đến đây, là có gì phát triển mới sao?"

    Bác sĩ Điền Thất đang nhìn quang hình, trên quang hình dự liệu đang nhảy, ông ta nói: "Ngày hôm trước tôi quan sát thấy bộ não của anh có điểm không đúng, Lục Đào thượng tướng, xin hỏi lúc đó xảy ra chuyện gì?" Ông ta quay đầu nhìn lục Đào, ánh mắt sắc bén, "Tôi nghi ngờ, anh đã có dấu hiệu hồi phục."

    Có một thiết bị quan sát được bác sĩ đặt trong não của Lục Đào, nó vừa là quan sát vừa là thí nghiệm.

    Thiết bị nhỏ đó được liên kết với máy móc trước mặt ông, anh có bất cứ biến động nào, đều được biểu thị rõ ràng trên đó.

    Lục Đào siết chặt tay: "Trên thực tế, là một quân nhân, tôi không có ý định dấu diếm bất cứ thứ gì."

    Điền Thất nói: "Tôi rất tin chuyện này, từ lúc anh không hề tính toán đến hành vi giết chết nhân cách chủ."

    Lời nói của ông vô cùng thoải mái, nhưng Ferry ở bên cạnh hơi sửng sốt, đồng tử mở to.

    "Kỳ thật ta đã nghĩ tới." Lục Đào tìm một chỗ rồi ngồi xuống, khóe miệng hơi nhếch lên, lộ ra một nụ cười chua xót, "Ai mà không muốn sống?"

    Điền Thất cũng ngồi xuống, vẻ mặt không còn nghiêm trọng như trước, "Anh bất luận là Lục Đào nào, đều cũng sẽ sống tốt."

    "Nhưng tiêu chuẩn sống của một con người không phải là xác thịt, mà là trí óc của chính mình, phải không?" Lục Đào thu lại nụ cười, nhắm mắt: "Cho đến khi tôi phát hiện, tôi không bằng" anh ta" "

    Điền Thất nghiêm mặt nói:" Mời nói "

    " "Anh ta" hôm kia đã thức tỉnh. "Lục Đào không nói đó là ai, nhưng tất cả đều biết anh đang ám chỉ ai.

    " Bước ngoặt chuyển biến là gì?'

    Lục Đào hít một hơi thật sâu và chậm rãi nói: "Bước ngoặt là lúc tôi tuyệt vọng."

    Nhìn thấy người mình yêu sắp bị đao chém xuống, trái tim tan nát, cảm thấy khoảng cách quá xa nên không thể cứu được nữa. Đối phương liền thức tỉnh, chiếm lại cơ thể, với tốc độ không thể tưởng tượng được trong vòng 0, 01 giây, cứu cậu ấy từ nhát dao.

    Cảnh tượng một đêm, đợi sau khi tỉnh dậy, anh lại lần nữa tỉnh lại, vừa nhìn liền thấy vợ nhỏ đang say giấc nồng trong vòng tay anh.

    Anh đầu tiên là cảm thấy may mắn, trong lòng tràn ngập vui sướng khi đã tưởng mất đi rồi lại có được, nhưng rồi ghen tị, bởi vì nhìn thấy dấu vết trên người cậu, cuối cùng là biến thành nỗi bức xúc và buồn bã.

    Rốt cuộc thì anh không bằng đối phương.
     
  2. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 52: Quan hệ quá khứ

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Sau khi Lục Đào nói xong, bác sĩ Điền Thất im lặng một lúc rồi mới nói: "Anh có ký ức khi anh ta xuất hiện không?"

    "Không có" Lục Đào nhíu mày, "Bất cứ chuyện gì khi anh ta chiếm lấy cơ thể, tôi đều không có ký ức, cũng không có cách nào nhận thức."

    Bác sĩ Điền Thất nói: "Xem ra quả nhiên rất giống với người hai nhân cách bình thường, có một số bệnh có thể cảm nhận được hành vi của đối phương nhưng không thể kiểm soát được. Hai người dường như có hai linh hồn cũng trụ trong một cơ thể, nhưng lúc một người sử dụng cơ thể, người kia chỉ có thể bị ép ngủ. Vậy bước ngoặt để lần nữa anh lấy lại cơ thể là cái gì? Có cảm giác gì không?"

    Lục Đào nghĩ một lúc, mới nói: "Giống như một giấc ngủ, sau khi tỉnh lại, liền biến thành bản thân"

    Bác sĩ Điền Thất bắt đầu ghi chép, lại nói: "Sau khi tỉnh dậy liền lập tức biết là bị anh ta chiếm lấy cớ thế sao? Hay là từ những chi tiết khác phán đoán ra?"

    "Tôi biết rõ ràng là biến thành anh ta rồi, nhưng cụ thể là bao lâu, là lúc lần nữa tỉnh dậy mới biết."

    "Ý của anh chính là, anh biết cơ thể đã bị chuyển đổi rồi, nhưng sau khi chuyển hóa đã làm cái gì, đã qua bao lâu anh đều không biết?"

    Lục Đào dừng lại, sau đó nói: "Đúng" Anh đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu hỏi Ferry, "Ferry, anh ta không có hỏi thăm anh cái gì sao?" Dựa theo phán đoán thông thường, "Cái người Lục Đào đó" cũng không có kí ức của đoạn thời gian này, kí ức của anh ta có lẽ bị dừng lại ở lúc cứu Ngải Tuyết, hơn nữa sau khi anh ta tỉnh lại, có lẽ đối với hoàn cảnh hiện tại của mình có nghi ngờ, mà người anh ta có khả năng hỏi thăm nhất, nhất định là Ferry.

    Ferry đáp: "Không có"

    "Ồ, vậy thì thật kỳ lạ"

    "Là có chút kỳ lạ." Ferry đẩy đẩy kính, "Theo như anh nói, lúc anh ta chiếm lấy cơ thể, là đang trong một cuộc bạo loạn. Dựa theo hiểu biết của tôi về thượng tướng đại nhân, anh ta thực sự sẽ lựa chọn giải quyết vấn đề trước, và trên thực tế anh ta cũng lựa chọn làm như vậy, nhưng sau khi chuyện được giải quyết, anh ta có lẽ sẽ hỏi thăm đến tôi, nhưng dường như lựa chọn đầu tiên của anh ta là trở về khách sạn, hoặc là có thể có chuyện gì đó ngăn anh ta lại, khiến anh ta không liên lạc với tôi."

    Lục Đào nghĩ đến việc ngăn "anh ta", liền bắt đầu ghen tuông.

    Mặc dù đều dùng chung một cơ thể, bản thân cũng là nhân cách phái sinh của "anh ta", nhưng trong lòng tràn ngập sự ghen tuông.

    Lục Đào gần như có thể tưởng tượng, vợ nhỏ sau khi trải qua tình huống như vậy, nhất định sợ hãi chỉ muốn tìm kiếm sự an ủi, cậu nhất định là lúc "Lục Đào" vừa vào đến phòng liền chạy đến, nhẹ nhàng làm nũng, thậm chí còn khẩu giao cho "anh ta", vì thế nên ngày thứ hai khoé miệng của cậu bị nứt.

    Còn bị làm hai lần!

    Không phải nói đối với bạn đời lạnh lùng và bạo lực đến mức đối phương phải nộp đơn ly hôn sao? Làm sao lại làm ra loại chuyện như thế!

    Điền Thất nhìn vào màn hình máy tính, bình tĩnh nhắc nhở: "Thượng tướng đại nhân, tinh cách của anh hiện tại dường như không ổn định, là nghĩ đến chuyện đặc biệt nào sao?"

    "Không có"

    Cuộc điều tra về cơ bản đã kết thúc. Bác sĩ Điền Thất bắt đầu sửa đổi dữ liệu thí nghiệm của mình, hơn nữa tin rằng nhân cách chủ của Lục Đào vẫn sẽ thức tỉnh, ông nói: "Theo dữ liệu, quá trình phân giải chất độc trong não của anh đang tăng tốc, có lẽ không cần hai tháng, anh liền thực sự trở lại." Tôi xin lỗi vì ngay từ đầu tôi đã đánh giá thấp ý chí của thượng tướng Lục Đào. "

    " Thời gian ngắn như vậy sao? "Lục Đào có chút giật mình.

    Ngạn Thất nói:" Tôi nghĩ anh không cần phải cảm thấy buồn, trên thực tế, hai người căn bản là một người, tôi cho rằng, loại bỏ chất độc có lẽ không hề khiến anh biến mất, mà là khiến hai người dung hợp với nhau. "Ông còn bổ sung thêm một câu" Chỉ là hai bên không có kí ức của nhau "

    " Xin lỗi, tôi không có cách nào đồng ý với điều đó. "Lục Đào đứng lên, sau khi chào tạm biệt bác sĩ Điền Thất, liền cùng Ferry ra ngoài.

    Đi đến một hành lang vắng vẻ, Lục Đào nói:" Ferry, cậu nghĩ như thế nào về quan hệ hôn nhân của Trình Cẩn và Lục Đào trước đây? "

    Ferry nghe câu hỏi này, không hề kinh ngạc, vẻ mặt vẫn luôn bình tĩnh," Anh rốt cuộc vẫn nhịn không được để hỏi sao? "

    Lục Đào nói:" Tôi trước đó không hỏi, không phải vì không quan tâm, mà là bản thân đối với chuyện này hiểu cũng không ít. Tôi biết ngay từ khi bắt đầu kết hôn là do Tiểu Cẩn ép hôn, và vì điều này cũng khiến bà nội không thể đi lại được, cũng biết tính cách của Tiểu Cẩn tương đối kiêu ngạo, không phải là một người bạn đời xuất sắc. Nhưng bây giờ tôi nhìn thấy, cậu ấy hiện tại đã thay đổi rồi, tình khí cũng trở lên rất rốt, rất ấm áp, rất lễ phép hơn nữa còn rất chăm chỉ, học trù nghệ.. "Lục Đào nghĩ đến vợ nhỏ, giọng điệu vô thức trở lên ấm áp," Còn rất dễ thương. "

    Ferry nghe xong những lời này, khóe miệng hơi giật giật, rất nhanh liền trở về trạng thái ban đầu," Tôi cảm thấy, những chuyển biến của Trình tiên sinh, thượng tướng đại nhân trước đó có lẽ cũng để vào trong mắt. "

    Lục Đào híp mắt:" Sau đó thì sao? Anh ta không chút cảm động?'

    "Cũng không hẳn" Ferry nghĩ một lúc mới nói: "Trên thực tế, mới bắt đầu trừng phạt đối với nhà họ Trình, là trực tiếp tịch thu toàn bộ tài sàn của bọn họ, sau đó trục xuất bọn họ ra khỏi tinh cầu, tất nhiên, không hề bao gồm cả Trình tiên sinh. Thượng tướng đại nhân sau khi nghe tin, liền đi tìm Bộ trường hình pháp."

    Lục Đao nhướn mày: "Bà.. Hữu Ti"

    "Vâng, chi tiết cuộc nói chuyện tôi không rõ, nhưng tôi khẳng định là có, không phải là hối lộ vì thượng tướng đại nhân không mang theo lễ vật gì, cũng không có ghi chép chuyển khoản ngoài định mức nào. Sau đó vụ án được phúc thẩm lại mới có phán quyết sau này." Ferry tiếp tục nói: "Tôi không chắc chắn thượng tướng đại nhân đóng vai trò gì trong đó, nhưng kết quả là, cho dù nhà họ Trình có khó khăn đến đâu, đến cuối cùng vẫn được giữ lại, nếu không phải Trình lão tiên bị bệnh. Bọ họ hiện tại có lẽ cũng được xem là sống tốt."

    Lục Đào vẫn có chút không hài lòng: "Ông ta bị bệnh, anh ta không biết?"

    "Rất lâu sau đó mới biết" Ferry nhún nhún vai, "Nhưng dường như anh không có bất kỷ hành động nào, nhưng tôi có thể hiểu, cảm quan của thượng tướng đại nhân đối với bọn họ không hề tốt, không giậu đổ bình leo đã là đạo đức rồi, chủ động giúp đỡ bọn họ anh có lẽ là không tình nguyện, hơn nữa Trình tiên sinh cũng không nói chuyện này với anh."

    "Thật là không có tư cách làm bạn đời" Lục Đào nhếch nhếch miệng, thấp giọng nói: "Thật sự không muốn đem cơ thể này giao cho anh ta." Anh rất nhanh lại nhìn Ferry, "Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi lúc đầu của tôi."

    Ferry bình thản nói: "Là cấp dưới, không nên tùy tiện bàn chuyện riêng của sếp, cho nên tôi không có ý kiến gì."

    "Cậu thật là cẩn thận" Hai người đi ra khỏi bệnh viện quân y, lần lượt lên phi thuyền. Sắc trời sớm đã tối rồi, gần 10 giờ tối, thời gian này trên tinh cầu Nhật Chiếu mặt trời chưa xuống núi được bao lâu. Rõ ràng là ở đó mới được vài ngày, nhưng Lục Đào có chút quen rồi, lúc trở bề ngược lại khó thíchc ứng.

    Ferry mỉm cười. "Cảm ơn đã khen"

    Sau khi Lục Đào ngồi xuống, tiếp tục hỏi: "Tiểu Cẩn tại sao lại nộp đơn ly hôn? Cậu ấy đã chịu đựng 7 năm rồi, hơn nữa xem ra tình cảm của cậu ấy không hề hao mòn, sao lại có thể đột nhiên có suy nghĩ đó?'

    " Tôi không biết "

    Lục Đào cau mày, giọng điệu không thân thiện:" Cái tên này.. có lẽ không ngoại tình chứ?'

    "Làm ơn đừng đoán bản thân anh như thế." Sau khi đặt điểm đến và tốc độ chuyến bay, Ferry ngồi bên cạnh Lục Đào, "Điểm này tôi có thể làm chứng, sau khi đi theo thượng tướng đại nhân, cuộc sống đời tư của anh ấy rất trong sạch, chưa bao giừo mập mờ với người khác, chứ đừng nói đến có những hành vi lệch lạc, anh mặc dù không phải là người bạn đời tốt, nhưng tuyệt đối là người bạn đời trung thành."

    Nghe đáp án này, nếu không phải "năng lực" xuất chúng của bản thân, Lục Đào quat thật hoài nghi Lục Đào quá khứ có phải không "lên" hay được không.

    Hỏi không dược đáp án, trong lòng có chút lo lắng, lúc này hận không thể giết chết nhân cách chủ như vậy bản thân có thể vĩnh viễn ở bên vợ nhỏ của mình. Nhưng trên thực tế, anh sướm sẽ biến mất, cái tên lạnh nhạt đó sẽ quay lại, giống như hồi phục lại kí ức, hơn nữa tính cách sẽ giống với trước đây lạnh nhạt, nghiêm túc, không ngó ngàng gì đến Trình Cẩn, đến lúc đó, Trình Cẩn sẽ không lại một lần nữa lựa chọn ly hôn chứ?

    Cậu một mình, đến lúc đó sẽ nên đi đâu?

    Lục Đào đã suy nghĩ tới việc nhân lúc bản thân còn chưa biến mất chuyển toàn bộ số dư tài khoản cho Trình Cẩn, anh rất nhanh đề cập đến suy nghĩ của bản thân. Ferry nghe đến đấy, không hề lộ ra biểu cảm kinh ngạc, chỉ nghiêm túc nói: "Việc này không làm được, thưa thượng tướng đại nhân."

    "Tại sao?"

    "Chuyển một số dư lớn cần sự xét duyệt của cơ quan tài chính, như vậy mới có thể tránh được các giao dịch đen." Tinh cầu Đế chế cam kết xây dựng một tinh cầu không có tội phạm, vì vậy ở một số khía cạnh, được coi là khá nghiêm ngặt, chuyển số dư là một trong những điều khoản kiểm tra khắt khe nhất, thực tế không chỉ có số dư lớn ngay cả số dư nhỏ cũng sẽ rà soát, chỉ là thời gian xét duyệt rất ngắn để không gây ảnh hưởng đến cuộc sống người dân. Và biện pháp này, quả thực có thể ngăn chặn được rất nhiều tội phạm, xét cho cùng, hầu hết các vụ án hình sự đều liên quan đến giao dịch tiền bạc.

    "Tôi chuyển cho bạn đời của tôi, lẽ nào sẽ không được thông qua?"

    "Người khác được cho phép, anh thì không." Ferry nói: "Tình hình hiện tại của anh đã được ghi lại rồi, chuyển một số dư lớn sẽ khiến hệ thống xác định anh không đủ tỉnh tảo vì vậy sẽ bị từ chối."

    Lu Tao rất tức giận, "Vậy nếu tôi muốn mở tài khoản liên kết với Tiểu Cẩn thì sao?"

    Ferry nói: "Nếu như đơn ly hôn được thông qua, tài khoản liên kết sẽ tự động biến mất. Tôi nghĩ với tình cách của Trình tiên sinh, cậu ấy cũng sẽ không lợi dụng cơ hội này đề chuyển tài khoản của anh."

    Quả thực là không.

    Trình Cẩn hiện tại rất ngoan ngoãn, lại có ý thức tự cường mạnh mẹ, không còn là tiểu thiếu gia chỉ biết dựa dẫm vào người khác trước đây. Lu Tao thậm chí cảm thấy rằng ngay cả khi anh rời khỏi "chính mình", cậu có lẽ vẫn sống tốt.

    Đối với dáng vẻ thận trọng thường ngày như đánh cắp thời gian của anh, Lục Đào không thể không nghĩ, chỉ cần cậu biết bản thân "khôi phục kí ức", biến thành người chồng trước đây, nhất định sẽ nộp đơn xin ly hôn một lần nữa.

    Phi thuyền rất nhanh về đến nhà. Trong căn biệt thự không tính là quá hào nhúang đèn đã bật sáng, người máy nhỏ cảm giác được anh đã trở lại, rất vui vẻ chạy đến chào hỏi anh, dáng vẻ như hận không thể vỗ vai và đấm chân cho anh. Lục Đạo mỉm cười, sờ sờ cái đầu tròn của tiểu người máy, nói: "Ngươi nghỉ ngơi trước đi."

    Người máy nhỏ trở lại phòng sạc của mình, căn phòng trở nên yên tĩnh, không có bóng dáng của Cheng Jin. Nhưng những thứ họ mang về đã được phân loại và chia thành nhiều phần, mỗi phần được gói trong những hộp quà xinh xắn. Lu Tao bước tới, nhìn thấy Cheng Jin đang viết một mẩu giấy và dán nó lên đó, rõ ràng là người định gửi nó đi. Bà nội, cha, anh trai, bà Hữu Ti, Ngải Tuyết, Eureka, và thậm chí cả Ferry.

    "Sớm biết như vậy liền trực tiếp gọi Ferry đến lấy rồi." Lục Đào lẩm bẩm một câu, khóe miệng mỉm cười, đi về phía phòng ngủ.
     
  3. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 53: Tìm anh trai

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lục Đào lần thứ hai đứt quãng hồi phục nhân cách chủ là khi đến thăm cha của Trình Cẩn là Trình Tranh.

    Lúc đó hai người gần đến phòng bệnh, cơ thể Lục Đào tự dưng mềm nhũn, nếu không phải Trình Cẩn mềm nhũn, anh có lẽ đã ngã. Nhưng trạng thái đó của anh chỉ vỏn vẹn trong 10 giây, sau 10 giây, cả người lại đứng thẳng như cây tùng. Trình Cẩn vẻ mặt đầy lo lắng: "Ông xã? Anh làm sao vậy? Có phải có chỗ nào không khẻo không?"

    Hai cánh tay của hai người vẫn đan vào nhau, động tác rõ ràng vô cùng thân mật. Lục Đào nhìn chằm chằm cậu 2 giây, mới chậm rãi nói: "Không sao"

    "Có thật không sao?" Trình Cẩn vẫn còn lo lắng, cậu cảm thấy sắc mặt của chồng rất không đúng, không giống với lúc trước.

    "Ừm" Lu Tao không chút lưu tình rút cánh tay ra, nhìn lên khung cảnh xung quanh, nhanh chóng tìm kiếm ký ức của chính mình trong đầu. Nhưng thật đáng tiếc, ngoài ký ức trên đường trở về, kí ức cuối cùng được lưu lại là ở tinh cầu Nhật Chiếu. Anh nhìn quang hình trên cổ tay của mình, thời gian hiển thị rằng đã một tuần kể từ lần anh thức dậy.

    "Vậy chúng ta vào thôi, cha em nhất định đang mong rồi." Trình Cẩn mỉm cười, trên má nở một đóa hoa lê xinh đẹp, đôi mắt long lanh.

    Nghe được mấu chốt trong lời nói của cậu, anh khẽ cau mày, nói: "Được" Anh đã nhiều năm nay không gặp mặt Trình Tranh rồi, lần cuối cùng nhìn thấy ông ta là trên báo. Anh đối với ông ta không hề có hào cảm, anh không có cách nào quên được chuyện đối phương ngày đó ra mặt bức bách bản thân, nhưng anh cũng không hề vì chuyện này mà cảm thấy oán hận, vì vậy sau khi biết đối phương phạm tôi, còn không nhịn được đi tìm Hữu Ti Quỳ, hy vọng bà có thể khiến tòa án xét xử lại vụ án này, còn bí mật thuê một luật sư cao minh, mới khiến vụ án có kết quả sau này.

    Không tính là nhiễu loạn công lý, nhưng ít nhiều cũng có tư lợi của bản thân trong đó.

    Gặp lại Trình Tranh, Lục Đào cũng không ngạc nhiên về sự già đi của ông ta, sau khi bắt gặp anh mắt của đối phương, cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, sau đó tìm một chỗ ngồi xuống. Trình Tranh rõ ràng không kỳ vọng anh có thể nói chuyện hòa nhã với mình, vì vậy lực chú ý đặt lên người con trai nhỏ.

    "Ông xã đưa con đi du lịch rồi, sau đó bọn con gặp được rất nhiều người, còn có một người chủ nông trường tặng chúng con rất nhiều quà, con mang đến cho cha một ít để thử." Trình Cẩn mở hộp quà bên trong những loại trái cây mà cậu đã chuẩn bị cẩn thận. Cậu chọn một quả trong số đó, mỉm cười: "Cha, cha nhất định không biết đây là quả gì?"

    Trình Tranh cười, trên mặt đều là nếp nhăn, sau khi gặp đứa con trai nhở đôi mắt vốn dĩ ảm đạm lại léo lên tia sáng: "Là quả gì?"

    "Bọn họ gọi nó là quả Điềm Điềm, còn cũng là lần đầu thấy, thật sự rất ngọt! Chỉ là hạt bên trong quá lớn và thịt quả tương đối ít, vì vậy tiêu thụ không tốt, thậm chí trên tinh cầu Đế chế cũng không bán" Trình Cẩn gọt vỏ, lấy thịt quả ra, hạt quả nhiên rất lớn, và phần cùi chỉ có rất ít, nhưng khi nếm vào trong miệng thì rất ngọn, còn có mùi thơm.

    Trình Tranh khen một câu, lại nói: "Một mình cha ăn không được nhiều, con mang một ít về tặng cho bạn bè đi." Nói đến đây ông lại có chút đau buồnm dù sao nhà bọn họ đã như thế này rồi, con trai nhỏ không biết còn có bạn bè hay không.

    Trình Cẩn vội vàng nói: "Em tặng hết rồi, chỉ có anh trai, hỏi mấy lần đều nói không cần con đem qua, con không chịu, hỏi nhiều quá, anh ấy liền bảo tự mình đến lấy." Trình Cẩn trở lên lo lắng, "Cha, cha biết anh đang ở đâu không? Anh ấy, anh ấy có phải là điều kiện sống quá kém nên nhất định không cho con qua đó chứ?"

    Trình Tranh kinh ngạc, nói: "Cha cũng không biết?"

    "Thì ra cha cũng không biết." Trình Cẩn khoé miệng xị xuống, muốn khóc: "Vậy anh ấy hiện tại nhất định sống không tốt rồi. Không được! Con phải đi xem xem!"

    "Đi xem xem, anh con mỗi tuần đều gửi tiền đến, một phần cho cha, một phần vào trong tài khoản bệnh viện, nó hiện tại hạn chế về công việc, không biết có thể kiếm một công việc có mức lương cao ở đâu." Trình Tranh khẽ thở dài.

    "Lần trước anh ấy nói với con là làm việc cho Ngạn Thất." Trình Cẩn đáp.

    Trình Cẩn nghe đến tên "Ngạn Thất", sắc mặt liền thay đổi, da thịt trên má khẽ co giật, "Con nói là.. Ngạn Thất?"

    Phản ứng của cha khiến Trình Cẩn có chút khó hiểu: "Đúng ạ, là Ngạn Thất"

    Trình Tranh căng thẳng nhìn cậu: "Nó nói với con lúc nào?"

    "Chỉ vài ngày trước." Trình Cẩn không biết tại sao, "Cha, có chuyện gì vậy?"

    Trịnh Cẩn nghiến răng, chỉ là lắc đầu không nói, đôi mắt vốn dĩ đã u ám càng thêm u ám, cả người vô cùng tiều tụy. Trình Cẩn hoảng sợ, nắm lấy tay ông, nói: "Cha, có chuyện gì vậy? Anh trai con và Ngạn Thất làm sao? Có phải Ngạn Thất là người xấu, sẽ bắt nạt anh con?"

    Trình Tranh thở dài một tiếng, khàn giọng nói: "Không sao, bảo bối, con trở về đi."

    "Tại sao đột nhiên lại bảo con trở về?" Trình Cẩn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng dù có hỏi cha mình như thế nào, cha cậu cũng không nói một lời, cả người giống như thiếu sức sống, suy yếu. Trình Cẩn an ủi mấy cậu, cha chỉ kêu cậu về, Trình Cẩn không còn cách nào khác, chỉ có thể đứng lên: "Vậy con về trước, cha, cha nhớ anh hoa quả. Phải uống thuốc đúng giờ, mỗi ngày phải nghỉ ngơi đầy đủ, nếu cảm thấy nhàm chán, thì ra ngoài đi dạo, con lần sau lại đến thăm cha."

    "Được.."

    Chồng đã đứng ở cửa chờ, lúc Trình Cẩn sắp ra khỏi phòng, phía sau đột nhiêu truyền đến tiếng gọi của cha: "Bảo bối"

    Trình Cẩn vội vàng dừng lại, quay đầu nhìn ông: "Cha, còn chuyện gì sao?"

    Trình Tranh nhìn cậu, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, lại trực diện nhìn cậu một lúc, mới nói: "Không có gì, con đi đi, sau này sống cho tốt."

    "Con sẽ! Có hiện tại rất nỗ lực ya." Trình Cẩn cười lên, còn học theo khẩu âm của tinh cầu Nhật Chiếu.

    Trình Tranh bị cậu chọc nở một nụ cười nhạt, sau đó vẫy vẫy tay với cậu.

    Sau khi lên xe, Trình Cẩn nhịn không được nói: "Cha của em hôm nay thật kỳ quái, có phải thân thế khó chịu không? Nhưng bác sĩ nói rằng thuốc không có tác dụng phụ. Hiện tại thân thể của ông gần như bình thường, chỉ là mỗi ngày cần uống một vài viên thuốc."

    Lục Đào vừa nãy trong đó, đã ẩn quang hình để kiểm tra, về cơ bản đã hiểu tình huống của bản thân hiện tại.

    Chất độc, mất trí nhớ, nhân cách phái sinh, hồi phục ngắt quãng..

    Chỉ một vài từ khóa khiến anh có thể hình dung rõ mức độ phát triển của vấn đề, khiến anh để ý nhất thật ra là sự phát sinh của nhân cách phái sinh với bạn đời của mình.

    Bọn họ dường như.. đặc biệt thân thiết.

    Trong lòng có chút gì đó cảm thấy ghen, nhưng Lục Đào không thể hiện ra, khi lúc bạn đời hỏi anh, trong đầu lại nhớ đến đôi mắt của Trình Tranh.

    Đôi mắt ấy không còn ý chí sống.

    Lục Đào trước đây không quan tâm đến việc giải cứu người tự sát, theo anh, mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn riêng của mình, bị áp bức anh có thể dang tay giúp đỡ, nếu một người muốn tự sát anh sẽ không quan tâm.

    Nhưng khi Trình Cẩn dùng đôi mắt bất lực nhìn anh, anh lại không nhịn được mở miệng: "Liên lạc cho anh em, bảo anh em đến gặp ông ấy."

    Mặc dù Trình Cẩn không hiểu tại sao phải làm như vậy, nhưng cậu vẫn lập tức mở liên lạc, kết nối với anh trai, nhưng rất nhanh, tín hiệu bị ngắt. Trình Cẩn lúng túng nói: "Có vẻ như đang bận"

    Lục Đào đưa ra phương án thứ hai: "Tìm Ngạn Thất"

    Trình Cẩn nhiều năm nay chưa liên lạc với Ngạn Thất, nhưng thật may vẫn còn lưu số liên lạc của anh ta, Trình Cẩn không hề do dự gửi tín hiệu. Lần này tín hiệu không bị cắt đứt, nhưng qua 1 phút mới có kết nối. Khi nhìn thấy phần trên để trần của Ngạn Thất, Trình Cẩn nhanh chóng che mắt nói lớn: "Anh là đồ biến thái! Như thế nào lại không mặc quần áo!"

    Lục Đào nhíu mày, khuôn mặt tuấn tú của Ngạn Thất lộ ra một nụ cười xấu xa, "Lúc hai người làm việc lẽ nào cũng mặc quần áo? Hơn nữa, tôi không cố ý để lộ, mà là cậu chủ động làm phiền tôi, tôi không tìm cậu tính phí là tốt lắm rồi."

    Sắc mặt Trình Cẩn đỏ bừng, hai tay che chặt đôi mắt. Một chút cũng không dám lấy ra, "Làm làm chuyện? Làm chuyện gì?" Cậu rất nhanh liền hiểu Ngạn Thất đang nói đến chuyện gì. Mặc dù cậu không nhìn hình ảnh, nhưng âm thanh truyền đến rõ ràng, đối phương dường như cố ý rút ra rồi lại đỉnh vào mãnh liệt. Tiếng nước và tiếng va chạm của côn thịt rất rõ ràng lại quen thuộc, Trình Cẩn sớm đã xấu hổ đến hai tai đỏ bừng.

    Ngạn Thất cuối cùng cũng làm rõ suy đoán của cậu: "Làm tình, còn làm chuyện gì?"

    "Anh thật không biết xấu hổ! Ban ngày ban mặt còn làm loại chuyện đó!" Sắc mặt Trình Cẩn rất nhanh liền tái đi, lắp ba lắp bắp nói: "Anh không phải, không phải là cùng với A Tú.. chứ.." Nếu là như vậy thì tht quá xấu hổ rồi.

    "Cậu thấy sao?"

    "Tôi làm sao biết!" Âm lượng của Trình Cẩn đã gần rống lên, "Nhất định không phải A Tú, Ngạn Tiểu Thất, anh thật là không có đạo đức, anh đã cùng A Tú xem mắt rồi, nói không chừng sắp kết hôn đi? Bây giờ lại có thể cùng người khác.. cùng người khác.." Hai chữ sau đó bất luận như thế nào cũng không thể nói ra.

    Lục Đào nhận thấy sắc mặt của Ngạn Thất thay đổi, hình ảnh bên trong đột nhiên hơi nhiễu, dường như là người bên dưới đang giãy dụa, nhưng rất nhanh liền bị chế trụ. Ngạn Thất nhíu mày nói: "Không thành công, cậu nói nhảm cái gì vậy?" anh ta đột nhiên lại cười xấu xa, "Trình Cẩn, cậu bây giờ vẫn chưa nói rõ nguyên nhân cậu tìm tôi, không phải là muốn nhìn trộm tôi chứ? Nếu không tôi liền quang minh chính đại cho cậu xem."

    Người bên dưới anh ta dường như lại bắt đầu giãy dụa. Nhưng sức lực của Ngạn Thất quá lớn, đủ để kẹp chết đối thủ. Trình Cẩn lớn giọng nói: "Quỷ mới nhìn cảnh anh làm cái loại chuyện này! Tôi, tôi chính là muốn hỏi thăm anh tôi, anh trai tôi có ở bên đó không? Tôi liên lạc với anh ấy nhưng tín hiệu bị cắt."

    "Lúc tôi làm tình không thích bị người khác nhìn. Vì vậy trong phòng của tôi chỉ có hai người!" Ngạn Thất cong khoé miệng cười, "Vậy cậu cho rằng, anh trai của cậu đang ở bên cạnh tôi sao?'

    " Aaaaaa nhất định không phải a! Anh tôi làm sao có thể cùng anh có cái gì! Ngạn Thất anh thật sự biến thái!"Trình Cẩn cảm thấy não của mình hỏng rồi mới video call cho Ngạn Thất, cậu nhắm mắt đưa tay xuống sờ đến cổ tay, không đợi đối phương trả lời, rất nhanh liền cắt đứt tín hiệu.
     
  4. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 54: Quay phim khiêu dâm (Anh trai H) _Thượng

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Video bị gián đoạn, quang hình trước mặt nhanh chóng biến mất, Ngạn Thất cúi đầu nhìn nam nhân đang không ngừng run rẩy dưới thân, thấp giọng cười: "Em trai bảo bối của anh căn bản không tin tôi và anh cùng nhau làm chuyện này. Nếu như cậu ta biết sự thật, không biết sẽ bày ra cái loại biểu cảm gì đây, tôi rất mong đợi nha."

    Da thịt trắng nõn của Trình Húc dính đầy mồ hôi trơn bóng, sắc mặt đỏ bừng lên rồi lại chuyển trắng bệch, môi bởi vì cắn quá chặt mà lưu lại dấu răng, vùng da bị rách, cổ tay bị nam nhân kẹp chặt cũng hiện thành một vòng tròn đỏ, máy liên lạc hàng ngày không biết bị ném đi đâu, mà cặp mông đang ép vào phần bụng của nam nhân, hậu huyệt bị kéo căng đến cực độ, chỗ đó đang ngậm tinh khí thô to và hung dữ.

    Nơi kết hợp nổi lên một vòng tròn bọt trắng, nhìn vô cùng dâm mĩ, mông vì bị véo mà in vài dấu tay, đầy gợi cảm và sắc tình. Chân tóc của Trình Húc lấm tấm mồ hôi, lồng ngực phập phồng kịch liệt, rõ ràng là do sự kích động của chuyện vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn bình ổn lại. Ngạn Thất buông lỏng sự áp chế ở cổ tay, lộ ra dáng vẻ vừa ấm áp vừa đa tình, "Em trai của anh là đang đổ oan cho người khác, tôi bây giờ làm tình cũng là bị anh câu dẫn."

    Trình Húc nhắm mắt, cuối cùng cũng thả lỏng răng, nhỏ giọng nói: "Tôi không câu dẫn cậu.."

    "Mặc áo sơ mi trắng đến phòng tôi đánh thức tôi, không phải là câu đẫn tôi thì là gì?" Ngạn Thất thích thú dùng ngón tay chơi đùa đầu ngực của anh, nơi đó đã bị hút đến to lên vì bị đùa bỡn cả ngày lẫn đêm, căn bản không phải là độ lớn mà nam nhân bình thường đạt được, màu sắc cũng hồng tươi câu người, giống như một quả anh đào. Ngạn Thất kéo cánh tay của anh lên, dương vậy dày cộm rút ra, đổi vị trí chính diện, lại ngậm một bên đầu vú, một lần nữa đỉnh dương vật vào sâu trong hậu huyệt mềm mại, ấm nóng.

    Dương vật thô to mạnh mẽ đút vào, hậu huyệt vừa mới được thả lỏng vài giây lại lần nữa bị lấp đầy, đường gân căng phồng cọ xát vào thịt vách mẫn cảm khiến Trình Húc khẽ rên rỉ. Đáy mắt đã có ánh nước, ngũ quan vẫn anh tuấn, ôn nhã, nhưng không còn giống với vị cấp trên ngày trước, thỉnh thoảng còn lộ ra phần trầm mặc, chán nản.

    Tấm trí anh bị đánh gục một phần lớn là do những thay đổi sau phá sản.

    Mà một phần khác chắc chắn là do nam nhân này mang đến.

    Trình Húc để nam nhân bú mút đầu ngực của mình, dùng chất giọng khàn nói: "Không cho phép, không cho phép nói chuyện này với Tiểu Cẩn, nếu không.. cậu vừa nãy thật sự để cho em ấy nhìn thấy chúng ta.. tôi sẽ không bỏ qua cho cậu.."

    "Vâng" một tiếng. Ngạn Thất kéo căng đầu vú trong miệng rồi nhả ra, trên mặt mang theo chút giễu cợt, "Anh không bỏ qua cho tôi như thế nào?'Anh ta ghé vào tai Trình Húc, thấp giọng nói:" Phải biết rằng, nếu không phải tôi hảo tâm giúp đỡ, cả thể giới có thể xem phim sex của anh rồi, anh cho rằng em trai của mình liệu có biết không? 《GV của con trai thủ phú sau khi phá sản》, thật là một chủ đề hấp dẫn và bắt mắt, em trai bảo bối của anh cho dù hàng ngày đều ở nhà thêu thùa may và nhưng cũng không thể bảo đảm rằng có người muốn dậu đổ bình leo, cố ý mang lên báo để làm bẽ mặt anh. Hay là anh cảm thấy tình huống đó sẽ tốt hơn?

    Trình Húc sắc mặt tái nhợt, thấp giọng nói: "Đừng nói nữa!"

    "Thật ra cũng không sao, đợi em trai bảo bối của anh đến chất vấn tôi, tôi liền nói nguyên nhân khiến anh lựa chọn quay GV không phải là bởi vì không đủ phí y tế, dù sao cậu ta đưa một hộp pha lê cho anh, bán đi hoàn toàn đủ phí phẫu thuật cho Trình Tranh, anh đưa ra lựa chọn này, chỉ là vì không lỡ bán pha lê đó đi." Ngạn Thất nói đến đây, sắc mặt liền trở lên lạnh lùng: "Cậu ta nghe rồi nhất định sẽ rất cảm động phải không? Tình anh em khiến người khác cảm động biết bao, để bảo toàn thứ mà em trai yêu thích, nguyện ý bán thân xác của mình." Anh ta nói đến đây, rút dương vật ra khỏi người Trình Húc, hai, ba bước xuống giường, mở ngăn tủ đầu giường lấy ra một cái hộp.

    Trình Húc nhìn thấy động tác của anh ta, sắc mặt thay đổi, một từ "Đừng" vừa nói ra, Ngạn Thất liền mở cái hộp ra.

    Chiếc hộp không lớn, nhưng bên trong chứa đầy 300 hạt pha lê, ngay cả vào ban ngày, ánh sáng phát ra bởi nhiều hạt trân châu như thế tụ hợp lại cũng đặc biệt rõ ràng, tràn đầy rực rỡ và đặc biệt đẹp đẽ. Ngạn Thất dường như nhìn thất thứ gì đó chán ghét, tay nghiêng đi, chiếc hộp lật ngược lại, từng hạt từng hạt pha lê rơi trên người Trình Húc.

    Những hạt pha lê màu xanh lăn trên da thịt trắng nõn, lăn trên ga trải giường, thậm chí trên mặt đất, rất nhanh tản ra xung quanh. Ngạn Thất vất chiếc hộp đi, leo lên trên, Trình Húc muốn trốn, nhưng vừa mới leo lên phía trước được vài bước, liền bị nam nhân dễ dàng áp chế. Ngạn Thất cười sung sướng nói: "Không phải rất thích sao? Không phải rất trân trọng sao? Làm sao? Tại sao lại muốn trốn?" Anh ta ghé sát vào tai Trình Húc, giọng nói trầm thấp đầy từ tính, mang theo sự gợi cảm khiến người ta tê dại: "Thứ đồ quý báu như vậy, có lẽ nên giấu kỹ một chút, giấu ở nơi bí mật một chút, ví dụ như.." Ngạn Thất cầm một hạt pha lê trơn bóng, đưa đến hậu huyệt mềm mại của Trình Húc, dùng đầu ngón tay đẩy nhẹ, hạt pha lê bị ép chặt vào trong cơ thể Trình Húc "Nếu tôi đặt ở đây thì không ai có thể lấy đi được."

    "Không.." Ánh mắt Trình Húc hiện lên tia xấu hổ và tức giận, vươn tay muốn móc hạt trân châu ra, nhưng Ngạn Thất lại không chế cổ tay của anh. Ánh mắt nam nhân đầy hung dữ, lại một lần nữa đưa dương vật đang nộ trướng của mình vào cái mông đang vểnh lên của anh.

    Quy đầu vừa đỉnh vào, lập tức hạt pha lê trong hậu huyệt bị đẩy sâu vào, hạt pha lê vô tình ma sát vào tiến tiền liệt của Trình Húc, khiến anh buông lỏng lực chống cự, ngay cả thắt lưng cũng trở nên mềm nhũn, từ trong cổ họng phát ra tiếng rên rỉ. Ngạn Thất nghe đến hưng phấn, một bên dùng lực cắm vào một bên nói: "Ăn hạt pha lê mà đứa em bảo bối thích nhất, lại còn hưởng thụ dục vọng như vậy, nếu để cậu ta biết được, hình tượng anh trai tốt của anh sẽ bị huỷ hoại."

    Pha lê được đỉnh đến chỗ sâu nhất, bên trong lại ẩm ướt trơn trượt, dưới sự thao túng của Ngạn Thất, hạt pha lê còn tuỳ ý lăn lộn, bị ép lăn trên thành ruột, khi ma sát đến điểm mẫn cảm mang cho Trình Húc khoái cảm khó tả. Ngạn Thất nhìn dáng vẻ đó của anh liền cảm thấy vui vẻ, tiếp tục nói: "Từ ngày anh ký thỏa thuận với tôi, tôi liền đưa tiền cho anh rồi, anh làm sao lại không đem pha lê đưa cho cậu ta?" Anh ta cắn tai Trình Húc, giống như tình nhân dịu dàng nhất, "Có phải là bản thân nghiện ăn rồi, vì vậy không lỡ trả lại? Còn nhớ một lần anh có thể nuốt nhiều nhất được bao nhiêu hạt không?"

    Trình Húc vừa xấu hổ vừa tức giận, nước mắt từ hai khoé mắt chảy ra, cố gắng dãy dụa nhưng một chút cũng không thể địch nổi khí lực của Ngạn Thất, chỉ có thể bị cưỡng ép chịu đựng hoan ái. Ngạn Thất không dừng, tiếp tục nói: "Tôi nhớ là 50 hạt phải không?"

    Trình Húc cuối cùng không nghe được nữa, thấp giọng hét lên: "Câm miệng!"

    "Thật tham ăn ah, 50 hạt pha lê em trai yêu thích nhất, toàn bộ đều nhét vào trong mông của anh, lại từng hạt từng hạt phóng ra, cái hình ảnh này.. tôi cách mấy ngày liền nhớ lại một lần." Ngạn Thất cười lớn: "Chính là bởi vì như vậy, nên anh xấu hổ khi trả hạt pha lê cho em trai? Vậy sự khổ tâm của anh, lại bị ẩn đi rồi? Cái tên ngốc đó đến hôm nay vẫn không biết anh vì một sở thích của cậu ta mà hy sinh cái gì."

    "Câm miệng! Câm miệng!" Trình Húc xấu hổ hét lên.

    "Cậu ta rốt cuộc có mị lực gì mà có thể khiến anh phải hy sinh đến mức này?" Ngạn Thất nói đến đây, đôi mắt khôi phục lại vẻ hung dữ, giống như rất tức, rất giận và ghen tị tột độ. Cậu ta chỉ là đồ vô dụng trong não chỉ có bã đậu! Trừ khuôn mặt còn có thể nhìn được ra thì không có gì tốt, dựa vào cái gì nhận được sự yêu thương và quan tâm của anh nhiều đến như vậy? Anh còn thậm chí nguyện ý vì cậu ta mà bán mình! "Anh ta dường như quan tâm nhất chính là vấn đề này:" Hơn nữa còn không phải là bất cứ lý do đặc biệt quan trọng nào, chỉ là một hộp hạt pha lê vô dụng! "

    Anh vừa nghĩ đến nếu công ty không phải do mình mở và hôm đó không phải có nhã ý đến phim trường xem thử, Trình Húc nói không chừng đã quay phim rồi!

    Anh đến bây giờ vẫn nhớ những gì đã xảy ra ngày hôm đó.

    Vỗn dĩ anh không hề có ý định đến đó, chỉ là có việc gần đấy liền dứt khoát vào trong xem. Trình gia chủ yếu kinh doanh năng lượng, mà lúc Trình Tranh lập nghiệp, là lúc cả thế giới đang tiêu thụ năng lượng mới, ông ta có tầm nhìn nhạy bén, vì vậy đã kiếm được rất nhiều tiền và trở thành người giàu nhất thế giới. Ngạn Thất có cơ nghiệp gia đình và anh không muốn đi lính, mười mấy tuổi liền bắt đầu lập kế hoạch mở công ty riêng, đa số là dịch vụ ăn uống và nhu cầu thiết yếu hàng ngày. Công ty quay phim khiêu dâm duy nhất trên tinh cầu Đề chế này là do anh mở.

    Tỷ lệ sinh trên tinh cầu Đế chế ngày càng giảm, các quan chức cấp cao không muốn nới lỏng chính sách định cư nên đã khuyến khích cư dân địa phương sinh thêm con. Ngạn Thất đã mượn chính sách này, để phát triển công ty điện ảnh, thậm chí còn bán video cho các tinh cầu khác. Mà xem phim" quý tộc "của tinh cầu Đế chế làm tình, rõ ràng nhận được rất nhiều sự yêu thích vì vậy những bộ phim của anh tiêu thụ rất tốt.

    Sau khi anh đến nơi, người phụ trách nhìn thấy anh rõ ràng có chút ngạc nhiên, sau đó hào hứng chào hỏi:" Ông chủ, người mới đến của chúng ta là "hàng cao cấp" có tiếng, bộ phim ra mắt lần này, nhất định sẽ bán rất chạy! Bão mua! Tiền thưởng cuối năm cho nhân viên không phải lo lắng nữa rồi. "

    Ngạn Thất không quan tâm, vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh," Cái gì "hàng cao cấp"? Cô gái bản địa nào bán thân sao? "Đến đây quay phim cũng không nhất định đều là những người bị ép đến đường cùng, cũng có người" bạo lộ sở thích ", có người nghiện tình dục kỳ quái thích được người khác quay mình làm tình sau đó được người khác xem, cũng có một số người hoàn toàn là đến tận hưởng, bởi vì bọn họ có chế độ đặc biệt, nếu có người" quý tộc "nào muốn quay phim nhưng không bằng lòng để lộ mặt, công ty có thể chuẩn bị một mặt nạ để che mặt, rồi đưa ra một vài mánh khoé, nhưng đến mua cũng rất nhiều. Tất nhiên, vẫn có những trường hợp đặc biệt, ví dụ như ngôi sao khiêu dâm nổi tiếng nhất Lier, chính là người của gia tộc Hugh nằm trong 10 gia tộc bản địa, là một" giống cái mới "nổi tiếng, dung mạo vô cùng xinh đẹp, dáng người cũng rất chuẩn, vừa trắng vừa mềm, eo thon, mông đầy đặn, nơi riêng tư vừa xinh đẹp vừa chặt. Mỹ nhân như vậy, vốn dĩ là đối tượng được nhiều thanh niên ưu tú cầu hôn, nhưng cậu ta lại vô cùng truỵ lạc, còn thích để lộ cơ thể xinh đẹp của mình, vì vậy lựa chọn quay phim. Hơn nữa cậu ta còn muốn lộ mặt, không hề né tránh danh tính, ăn chơi vô cùng cởi mở, ngay cả khi không quay phim ở công ty, cậu ta cũng sẽ đăng tải một số video khiêu dâm và táo bạo trên trang web cá nhân của mình. Vì vậy thu hút hàng triệu fan khắp nơi trên thế giới, mỗi lần ra phim đều bán cháy hàng.

    Ngạn Thất cho rằng là" phụ nữ "là vì trên thực tế sau khi qua khảo sát, nam nhân trên toàn thế giời vẫn thích nhất các phim khiêu dâm do phụ nữ quay. Nhưng họ luôn luôn không tìm ra một phụ nữ nào có điều kiện thích hợp để" bạo ", bây giờ có mấy người hot, nhưng chất lượng đối với Ngạn Thất đều rất bình thường, dù sao bọn họ không phải là" quý tộc bản địa ". Vì vậy khi nhìn người phụ trách hào hứng anh mới hỏi như vậy.

    " Không phải là phụ nữ, cũng không phải là quý tộc. "Người phụ trách vẫn rất cao hứng.

    Ngạn Thất cũng có chút hiếu kỳ:" Vậy là cái gì? "

    " Là một người không bao giờ nghĩ đến. "Người phụ trách cao hứng đến mức xoa tay, bán tín bán nghi một chút rồi mới nói:" Là con trai của người giàu nhất trước đây, Trình Húc. "

    Vẻ mặt lãnh đạm của Ngạn Thất khi nghe đến cái tên này nhất thời trở lên trấn kinh:" Ông nói ai?"
     
  5. xxxphoenixxx

    Messages:
    0
    CHƯƠNG 55: Quay phim khiêu dâm (Anh trai) _Trung

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Mặc dù chỉ là một công ty sản xuất phim khiêu dâm, nhưng diện tích tích của Deep Love Studios rất lớn, hơn nữa phong cách khác biệt, bên này có thể là phòng thạch anh trong thần thoại, bên kia có thể là nhà tranh của dân thường, từ bối cảnh đến đạo cụ, tất cả đều bộ lộ tính chân thực và chuyên nghiệp, thậm chí một số bộ phim chính quy cũng mượn bối cảnh ở đây.

    Phim khiêu dâm do công ty quay cũng được phân cấp, cấp A cơ bản là phim tình cảm không lộ những bộ phận quan trọng, chủ yếu chú ý đến bầu không khí, là loại phim khiêu dâm có che. Cấp S hoàn toàn là phim khiêu dâm, cơ thể của diễn viên cơ bản là không có chỗ nào là không lộ, hơn nữa loại phim này công ty thường sản xuất nhiều hơn.

    Phim cấp S lại được phân thành AV và GV, AV do nam nữ đóng, GV đa số là nam và "giống cái mới" đóng, mặc dù có phim do hai nam giới bình thường đóng, nhưng chính phủ đối với phương diện này không ủng hộ, dù sao cũng không thể làm gia tăng tỷ lệ sinh sản, vì vậy phim này tương đối ít.

    Trình Húc quay chính là GV.

    Không phải bởi vì tính hướng của anh khác biệt, trên thực tế, Trình Húc là một người giữ mình trong sạch, trong gần 40 năm cuộc đời, qua lại với rất ít với phụ nữ và "giống cái mới", tất nhiên có hoan ái, nhưng không biết có phải do ham muốn dục vọng của bản thân quá ít vì vậy đôi bên không quá mặn mà, sở thích thường ngày là văn học cổ điển và âm nhạc cổ điển. Thời gian rảnh phần lớn đều dùng để đọc sách cổ. Cha dục anh kết hôn, Trình Húc cũng cố gắng tìm một đối tượng phù hợp, nhưng mỗi lần dẫn về nhà, thấy dường như em trai không thích lắm, anh liền khéo léo giải thích rõ ràng cho đối phương sau đó chia tay, vì vậy anh đến độ tuổi này ròi nhưng vẫn chưa kết hôn.

    Sau khi phá sản, anh đối mặt với sự trừng phạt khổng lồ, gần như gia sản tiêu tan, cha lại phát bệnh. Cậu em không hiểu chuyện trước đây giờ trưởng thành rồi, lại có thể đem nhưng thứ yêu thích bán đi, Trình Húc đều để trong lòng, cảm thấy khó chịu, nhưng cũng bất lực, cho đến khi Trình Cẩn đem hôp pha lê yêu thích nhất đưa cho anh bán đi, anh mới quyết tâm.

    Nguyên nhân dẫn đến phá sản là do anh, anh quá tự tin vào kế hoạch, mặc dù đã lường trước được rủi ro nhưng vẫn cố chấp làm, nhưng hậu quả gánh chịu lại liên luỵ đến em trai, hiện tại ngay cả thứ đồ yêu thích của cậu bởi vì sai lầm của bản thân anh mà phải dứt lòng bán đi.

    Khi Trình Húc nhắm mắt lại, liền nghĩ đến ánh mắt phấn khích của Trình Cẩn khi lần đầu anh đưa hộp pha lê cho cậu, anh biết em trai của mình là người có mới nới cũ, nhưng cậu lại luôn yêu thích cái hộp này, đủ để thấy rằng cậu đối với những hạt pha lê này là rất thật tâm.

    Bất luận thế nào, bản thân phải giữ lại được thứ mà cậu yêu thích nhất!

    Sau khi quyết tâm, Trình Húc liền đến công ty này, đây là sự lựa chọn cuối cùng của anh.

    Con nhà siêu giàu quả thật có rất nhiều "bạn bè" thân thiết, lúc đó anh muốn thứ gì gần như chỉ cần mở miệng, tự nhiên sẽ có người phỏng đoán được tâm ý mà dâng đến, nhưng khi rớt từ trên đỉnh cao xuống, lúc muốn cầu cứu, gần như tất cả đều cự tuyệt, nếu không cự tuyệt thứ bọn họ đưa cũng giống như cho ăn mày.

    Trình Húc không ngạc nhiên với kết quả này, những người trên tinh cầu Đế chế là như vậy, họ cần phải rất kỷ luật và có quy tắc riêng để sống ở đây. Rõ ràng, trong mắt họ, dường như Trình Húc đã đánh mất tư cách này.

    AnhBất chấp trình độ học vấn cao và năng lực mạnh mẽ của mình, chỉ có thể chọn con đường này. Những người bị trừng phạt ở trên tinh cầu Đế chế chủ cso thể làm những công việc phổ thông với mức lương thấp nhất, mức lương nhận được tuyệt đối không thể cứu cha ra khỏi bờ vực của cái chết, chỉ có ở đây.

    Khi anh ấy đến phỏng vấn, người phụ trách đã nhìn thấy anh sắc mặt nghiềm ngẫm, còn có chút gì đó như đang cười trên nỗi đau người khác. Anh mắt Trình Húc trong một năm đã thấy rất nhiều, sớm thầnh thói quen, vì vậy không cảm thấy gì cả. Anh chỉ bình thản nói ra nguyên nhân quay phim khiêm dâm, giống như đến đây không phải là để bán thân mà chỉ là bàn công việc hợp tác thông thường.

    Người phụ trách thản nhiên lướt qua tài liệu mà anh đưa, với giọng điệu không nghiêm túc, "Đến công ty chúng tôi quay phim, Trình tiên sinh tuổi tác của anh có vẻ hơi lớn, vóc dáng có vẻ chưa đủ đẹp, mặc dù chiều cao cũng được nhưng có lẽ không có nhiều cơ bắp?"

    Trình Húc giọng điệu bình tĩnh, thậm chí còn ôn hòa, "Tôi có tập thể dục, mặc dù cơ bắp của tôi không khỏe lắm, nhưng vóc dáng không có vấn đề gì. Tuổi thọ của con người hiện tại đã đạt đến 130 tuổi, nghiêm túc mà nói, tôi chưa bước vào hàng ngũ những người trung niên vì vậy có lẽ là đủ tiêu chuẩn."

    Người phụ trách đối với anh căn bản vẫn có chút khinh thường, sau khi nghe anh nói, không kìm lòng được thu lại nét mặt vừa nãy, cũng chuyển sang dáng vẻ chuyên nghiệp, giọng điệu cũng tốt hơn rất nhiều, "Đây thực ra cũng là.. có điều Trình tiên sinh trước kia có lẽ xem qua phim của chúng tôi, diễn viên số 1 của chúng tôi luôn ưu tiên chọn những người đàn ông có cơ bắp khoẻ khoắn, như vậy hiệu ứng thị giác sẽ tốt hơn. Trình tiên sinh dường như không thích hợp, nhưng nếu anh làm số 0.. tôi nhớ anh không phải là" giống cái mới "?" Kỳ thực trong lòng ông ta đã sớm sôi sục, Trình Húc là nhân vật có tiếng tăm, mặc dù im hơi lặng tiếng một năm, nhưng chỉ cần giữ anh lại, bất luận là quay cái gì, doanh số nhất định sẽ bạo phát!

    "Tôi không phải là" giống cái mới" "Trình Húc đứng thẳng, vai không quá rộng, nhưng chân rất dài, mặc quần tây tạo cảm giác cấm dục khó nói:" Tôi có thể chấp nhận sự sắp xếp, miễn là công ty có thể trả cho tôi mức lương mà tôi muốn. "

    Người phụ trách nhướng mày," Anh đối với mức lương còn có yêu cầu? "

    " Đúng vậy, tôi đang cần gấp một khoản tiền, vì vậy tôi hy vọng số tiền mà tôi yêu cầu có thể chuyển khoản thanh toán một lần sau khi ký hợp đồng. "Âm giọng Trình Húc thanh nhuận như tiếng suối," Tôi muốn có số dư 15 triệu "

    Con số này không được xem là khoa trương, ít nhất cũng không dọa người phụ trách, ông ta xoa xoa cằm, cố ý nói:" Giá mà Trình tiên sinh đưa ra rất cao ah, phải biết diễn viên Lier quay một lần cũng không có cái giá đấy. "

    Trình Húc không hề hoảng, vẫn nói với giọng điệu bình thản:" Tôi không hề yêu cầu phí quay một lần, ông có thể tính toán, cần quay bao nhiều lần mới có thể cho tôi mức tiền đấy, tôi sẽ thực hiện. "

    Người phụ trách trầm mặc một hồi mới nói:" Được, vậy tôi sẽ tính toán trước, nhưng anh yên tâm, chúng tôi là công ty chính quy, nhất định sẽ không lừa dối anh. "

    Trình Húc cười nhẹ:" Tôi tin tưởng "

    Người phụ trách bảo anh ở một bên đợi, sau khi tính toán, không bao lâu liền gọi Trình Húc qua, sau đó nói:" Tôi tính rõ ràng rồi, anh cần 15 triệu vậy thì cần quay 15 bộ phim, thời gian quay một bộ phim là 1 ngày, thời gian cách nhau khoảng một tháng. "

    Trình Húc yên lặng nghe ông ta nói, sau khi nói xong, anh trầm mặc một lúc, mới nói:" Vậy phí của mỗi bộ phim là 1 triệu đúng không? "

    Người phụ trách biết con số này không cao, số tiền này đối với tinh cầu khác là một con số rất lớn, nhưng đối với tinh cầu Đế chế mà nói không tính là gì, hơn nữa ngành công nghiệp của bọn họ mang lại lợi nhuận caom nếu Trình Húc thực sự kí hợp đồng, có lẽ bộ phim đầu tiên có thể bán được 15 triệu tệ. Nhưng trong lòng ông ta không cảm thấy hổ thẹn, vô cùng điềm tĩnh cười cười:" Đúng vậy, anh không tính sai "

    Trình Húc lại bắt đầu trầm mặc, dường như đang suy nghĩ kỹ càng. Im lặng càng lâu, người phụ trách càng hoảng sợ, dù sao người trước mặt cũng là một" hàng cao cấp ", bất luận như thế nào cũng không thể để anh như thế mà rời đi. Ngay khi vừa mới quyết định phải giảm đi vài bộ phim, Trình Húc liền mở miệng:" Được "

    Việc ký hợp đồng diễn ra nhanh chóng, gần như hoàn thành trong vòng một tiếng đồng hồ, số dư tài khoản của anh tăng thêm 15 triệu.

    Người phụ trách nói với anh ấy rằng thời gian quay sẽ là sáng hôm sau, Trình Húc rời khỏi Deep Love Studios. Anh tìm một chiếc ghế dài, bật quang hình, nhìn chằm chằm vào số dư trong vài giây, rồi chuyển nó vào tài khoản của Trình Cẩn. Ngay lập tức em trai gọi video call, cuộc gọi được kết nối, Trình Húc nhìn thấy mặt em trai.

    Trình Cẩn rất xinh đẹp, trong sự xinh đẹp có phần dễ thương. Dù cậu đã hơn 20 tuổi rồi, nhưng Trình Húc vẫn có thể nhớ đến bản thân khi lần đâu nhìn thấy cậu. Khi đó, Trình Cẩn vừa mới sinh ra, Trình Húc đã 15 tuổi rồi, đã hiểu chuyện, nghe mẹ đã sinh cho mình một đứa em trai, kích động chạy đến xem, vừa hay tiểu bé bỏng vừa mở mắt.

    Nhỏ nhỏ, mềm mềm, rất dễ thương!

    Trái tim Trình Húc ngay lập tức bị bắn trúng, kể từ đó, anh đặc biệt yêu quý em trai của mình, thậm chí cưng chiều quá mức. Sau khi cha bận rộn, mẹ mất sớm, em trai dường như là cùng anh lớn lên, vì vậy anh càng thiên vị hơn, gần như thích cái gì đều cho cái đó. Cả cuộc đời này của anh, không quá để ý đến cuộc sống của mình, mà dành sự quan tâm đặc biệt cho em trai, khi biết cuộc hôn nhân của cậu không hạnh phúc liền cảm thấy đau lòng, biết cậu thích cái gì sẽ cố gắng mua cho bằng được.. Tuy nhiên, chuyện đời thật khó đoán, vẫn là đi đến bước đường ngày hôm nay.

    " Anh ơi, anh bán pha lê chưa? "

    " Ừ. "Nhìn thấy nỗi buồn khi mất đi thứ mình yêu dấu ẩn hiện trong đôi mắt của em trai mà vẫn cố gắng nở một nụ cười, trái tim Trình Húc đau như bị kim đâm.

    Trình Cẩn cười nói:" Vẫn là anh lợi hại. Không như em, nhưng thứ bán trước đây dường như đều lỗ. Nhưng không sao, đã đủ phị phẫu thuật cho cha rồi, em bây giờ sẽ chuyển cho bệnh viện. "Đời chuyển xong rồi, Trình Cẩn lại cười nói:" Anh, anh đừng lo lắng, cũng đừng làm quá nhiều, em bây giờ cũng làm thêm, mỗi tuần đều có thể nhận được lương, có thể lo tiền thuốc cho cha. "

    Trình Húc cắn cắn môi thấp giọng nói:" Xin lỗi "

    Trình Cẩn sững sờ một lúc, hai mắt đã sớm đỏ lên," Anh à, anh đừng nói với em như vậy ah, em không chịu được. Anh không có gì phải xin lỗi em cả, trong lòng em, anh luôn luôn là người anh trai tốt nhất. "

    Hai anh em nói chuyện một lúc lâu mới cắt đứt tín hiệu, Trình Húc ngồi ghế dài một lúc lâu, ngồi đến khi trời tối, sau đó mới đi bộ về chỗ ở tạm thời của mình.

    Ngày thứ hai, anh đến công ty sớm. Người phụ trách đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy anh ta thì mỉm cười chào hỏi, đồng thời nhét cho anh ta một kịch bản đơn giản," Chúng tôi đã lên kế hoạch rồi, Trình tiên sinh, lần đầu tiên quay phim, lựa chọn quay GV vẫn là tốt nhất. "

    Trình Húc dừng lại, sau đó nói:" Là làm số 0 sao? "

    Người phụ trách nói:" Đúng vậy, anh trước đây có kinh nghiệm trong phương diện này không? "

    Trong đầu đột nhiên nhớ tới cái gì đó, Trình Húc chậm rãi lắc đầu," Không có. "

    Khi người phụ trách nghe câu trả lời của anh ta, khóe mắt và lông mày của ông ta đều mang ý cười," Tôi đoán là anh không có, nhưng như thế thật tốt! "Ông ta kích động bước vào bên trong," Chủ đề con trai người giàu nhất lần đầu tiên bị ép quay phim khiêu dâm, đến lúc đó nhất định sẽ bán hết sạch!"

    Giọng nói của ông ta không hề nhỏ, từng câu từng chữ Trình Húc đều nghe rõ, ngón tay cầm tập kịch bản trở nên cứng ngắc, thật lâu sau, khóe miệng hiện lên một nụ cười gượng gạo.
     
    YLAmy likes this.
Trả lời qua Facebook
Loading...