

Tên truyện: Câu chuyện tình yêu buồn
Tác giả: Hifn
Thể loại: Tản văn
Văn án: Những câu chuyện tình yêu buồn
* * *
Tác giả: Hifn
Thể loại: Tản văn
Văn án: Những câu chuyện tình yêu buồn
* * *
Vào những ngày tháng cuối của năm học cấp 3, cũng là những ngày tháng cuối của cuộc đời anh, anh lặng lẽ đứng một góc sân trường, nhìn cô rạng rỡ cầm trên tay tấm bằng tốt nghiệp.
Cô là lớp trưởng lớp anh, là một cô gái năng nổ, nhiệt huyết, học rất giỏi. Anh yêu thầm cô. Không biết từ bao giờ, có lẽ là từ lúc thấy cô trốn lên sân thượng khóc vì bản thân đã khiến lớp thua trong cuộc thi đua, có lẽ từ lúc thấy cô vì học mà ngủ quên trong thư viện, cũng có lẽ là từ lúc thấy nụ cười của cô dưới ánh nắng hạ thật đẹp và rạng rỡ biết bao. Anh chủ động xin giáo viên chủ nhiệm được chuyển đến bàn dưới cô. Anh và cô trở nên thân thiết từ đấy. Hai người là đôi bạn không gì có thể chia rẽ, đi đâu cũng có nhau, như hình với bóng. Vào một chiều mưa năm 2, anh hẹn cô cuối giờ học. Anh muốn thổ lộ tình cảm của mình, nói cho cô nghe những cảm xúc của mình, muốn cùng cô bắt đầu một mối quan hệ.
Anh bồi hồi, sốt ruột đi lại ở chỗ hẹn. Trong đầu tưởng tượng hình ảnh cô chạy đến, trên môi nở một nụ cười thật tươi, mặc cho những giọt mồ hôi chảy nơi gò má. Bỗng một cơn đau đầu đến bất chợt, mặt anh tối sầm, anh khuỵu xuống. Người xung quanh gọi cấp cứu. Buổi hẹn hôm ấy, cô đến nơi nhưng không thấy anh. Cô rất thích anh, đã rất mong chờ buổi hẹn này. Tiếc thay, chỉ có cô đến.
Anh được bác sĩ chuẩn đoán ung thư. Ngay giây phút ấy, mọi thứ xung quanh như sụp đổ. Anh như chìm vào vực sâu.
Những ngày tháng sau đó, số lần anh đến trường được chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mỗi lần thấy anh, cô không còn vui vẻ chạy đến như trước. Cô cũng không còn vì thấy anh mà lúng túng, thấy hồi hộp. Cô cũng không hỏi anh về ngày hôm ấy. Cô muốn quên đi tất cả, về anh, về mối tình đầu của cô. Anh thấy cô gái ấy không còn cười như trước nữa. Không còn thấy cô đỏ mặt mỗi khi thấy mình, không còn thấy cô vì mình mà chỉnh lại quần áo, tóc tai. Anh không còn đủ tư cách để nói ra cảm xúc của mình nữa rồi.
Ngày tốt nghiệp hôm ấy, anh gắng gượng chống lại cơn đau mình phải chịu, nhất quyết không nghe lời khuyên của bác sĩ, anh đến nhìn cô lần cuối. Trong bộ đồ tốt nghiệp, nhìn cô cười thật tươi như lần đầu, anh đứng trong một góc sân trường, lặng lẽ mỉm cười. Cô gái của anh tốt nghiệp rồi.
Sau hôm đó, cô không còn nghe thấy tin tức gì về anh, cô cho rằng anh biến mất khỏi cuộc đời mình. Buổi họp lớp 2 năm sau, cô nghe bạn mình bảo rằng anh mất 2 năm trước. Cô đứng sững tại chỗ, không tin vào tai mình. Cô gượng cười, quay sang hỏi. Hóa ra vào buổi hẹn hôm ấy, anh đã đến. Những ngày sau đó, cô nhốt mình trong phòng, tự trách bản thân. Người ta bảo trông cô không còn sức sống, như bị rút cạn sinh lực.
Cô đến mộ anh. Nhìn tấm ảnh anh cười tươi trên bia mộ, cô bật khóc. Nếu ngày hôm ấy, cô hỏi anh. Nếu ngày hôm ấy, cô đến sớm hơn. Nếu ngày hôm ấy, cô tìm hiểu lí do anh không đến. Không còn ngày hôm ấy nữa.
Dường như ông trời thấu hiểu lòng cô, một cơn mưa lớn đổ xuống. Cô mặc cho mưa làm ướt quần áo, mặc cho đầu gối đau vì quỳ. Những giọt nước mắt cứ thế lăn xuống gò má, hòa cũng cơn mưa.
Người ta bảo những ngày tháng cấp 3 ấy, trong một lớp học nọ, có một cô gái mải nghe giảng, không biết có một cậu con trai nhìn chăm chú cô gái ngồi trước mặt mình, nét mặt tràn ngập ý cười. Ngoài cửa sổ, ánh nắng hạ chiếu rọi vào cửa sổ lớp, khiến hình ảnh ấy càng trở nên đẹp đẽ.
Người ta cũng bảo vào một ngày mưa tầm tã, có một cô gái quỳ trước ngôi mộ chàng trai, khóc đến sưng cả mắt. Trên ngôi mộ là hình ảnh chàng trai năm nào nở một nụ cười thật tươi, dường như anh đã rất hạnh phúc.
- Hết -
Last edited by a moderator: