Xuyên Không [Edit] Hào Quang Nữ Chủ Vườn Trường Của Ta Bị Cướp - Già Phê Nãi Đống

Discussion in 'Truyện Drop' started by Cá Ngừ, Aug 19, 2021.

  1. Cá Ngừ

    Messages:
    0
    Tên truyện: Hào quang nữ chủ vườn trường của ta bị cướp

    Tác giả: Già Phê Nãi Đống

    Thể loại: Nữ xứng- ngọt văn- xuyên thư

    Số chương: 49 chương

    Nguồn truyện (hoặc tên tiếng trung) :

    Editor: Caramel

    Lịch đăng: 3ngày/ chap

    Ảnh bìa: Design-ing

    Góp ý: Trên tường nhà editor

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Cá Ngừ

    Văn án:

    Tô Sầm Sầm ngoài ý muốn xuyên qua một bộ tiểu thuyết vườn trường.

    Trong bộ tiểu thuyết này nữ chủ bị nữ xuyên sách đoạt đi hào quang. Từ một đại tiểu thư nhận trăm ngàn sủng ái thành một cô gái đanh đá chuyện ác gì cũng làm- chân chính là nữ phụ pháo hôi.

    Tô Sầm Sầm: Nếu không muốn làm pháo hôi thì tôi phải nghịch tập?

    Editor: Đúng vậy.

    Một đoạn thời gian sau, thiên kim ngạo kiều vô lí Tô Sầm Sầm dần thay đổi, mọi người ai cũng nhận ra.

    Tuyên truyền phim vườn trường nữ chủ đều là cô. Đệ nhất đại lão cũng là cô.

    Thậm chí đóa hoa cao lãnh của tam trung cũng đem cô làm người trong lòng.

    Sao lại là cô?

    Cô làm nhiệm vụ thật cẩn trọng chỉ mong nhanh về nhà: Ân? Thống thống à ngươi nói cái gì?

    Mà Tô Sầm Sầm trên con đường trở thành nữ chủ một thân tài hoa chợt phát hiện hộ thống đưa ra nhiệm vụ không đáng tin cậy..

    [ Cùng nam chủ dắt tay..]

    [ Cùng nam chủ hôn hôn hôn..]

    Vì cớ gì lại thêm một kịch bản tềnh yêu vậy nè?

    Hộ thống vô sỉ cười đến thiên chân vô tà: Hắc hắc, ai nói hệ thống ta không phải kịch bản luyến ái đâu.

    Góc nhỏ:

    Một ngày mưa, nam sinh cầm ô đi tới, trước ánh mắt thụ sủng nhược kinh của Tô Sầm Sầm kéo cô vào đi chung.

    Trong tiếng mưa rơi tí tách, nam sinh biểu tình lãnh đạm, cố tình lỗ tai lại đỏ bừng:

    "Tôi tiện đường, liền đưa cậu về nhà."

    Tô Sầm Sầm: .

    Cùng về thì cùng về, tại sao tay cậu lại run đến lợi hại như vậy..

    #nữ xứng- ngọt văn-xuyên thư.
     
    Last edited: Aug 24, 2021
  2. Cá Ngừ

    Messages:
    0
    Chương 1.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày mùa hè ánh mặt trời nóng gay gắt, đường băng màu đỏ plastic bị phơi đến hơi hơi nóng lên.

    Tô Sầm Sầm tay xách theo bình nước khoáng, vừa uống vừa nhìn phía cách đó không xa nữ hài bị người vây quanh.

    Dưới ánh nắng gắt làn da cô như cũ trắng nõn đến gần như trong suốt, vẻ ngoài dịu dàng điềm tĩnh, sợi tóc nhu nhuận bị gió thổi đến hỗn độn, bởi vì mới chạy nên thân người nóng lên, cái trán trơn bóng có cô chảy ra chút mồ hôi, thời tiết nóng bức, các bạn học khác chạy xong đều đổ mồ hôi đầm đìa thở hổn hển, chỉ có cô, dáng người thẳng tắp, miệng nhỏ nhấp từng ngụm khí, tinh tế thở dốc, một thân nữ thần bạch nguyệt quang.

    Tựa hồ là cảm giác được tầm mắt Tô Sầm Sầm, cô quay đầu lại cười, má lúm đồng tiền ở bên môi như ẩn như hiện, nhìn qua thanh thuần lại ôn nhu.

    "Tiểu Sầm, lại đây cùng nhau nói chuyện phiếm a."

    Cô vẫy vẫy tay, thập phần nhiệt tình kêu gọi Tô Sầm Sầm.

    Gọi cũng thật thân mật a.

    Tô Sầm Sầm vỗ vỗ bụi bẩn trên quần rồi đứng lên, xách theo bình nước, giống như không nhìn thấy cô lập tức từ trong đám người đi qua.

    Thái độ kiêu ngạo nháy mắt liền khiến cho người bất mãn.

    "Cậu ta đang làm gì?"

    "Đây là làm bộ không nhìn thấy trực tiếp làm lơ?"

    Mấy người bạn bên người nữ sinh lớn tiếng oán giận vài câu, khi nhìn đến Tô Sầm Sầm nghiêng đầu, lại đặc biệt lúng túng giảm nhỏ âm lượng.

    Người trong tam trung đều biết, Tô Sầm Sầm mỹ nhân độc ác, nàng có bộ dạng đẹp mắt nhưng lại là cô gái ác độc toàn đi gây chuyện.

    Thời điểm vừa mới bước vào trường học, bởi vì Tô Sầm Sầm ở ngoài trường học tụ tập đánh nhau mà bị toàn trường thông báo phê bình.

    Nghe nói là bởi vì cách vách có cô nữ sinh chức cao nói xấu cô, trùng hợp bị cô nghe thấy. Tan học cùng ngày đó, Tô Sầm Sầm liền mang theo mấy cái lưu manh chặn người ở cổng trường, trước mặt mọi người cho mấy cái tát, đem mặt tiểu cô nương đều bị đánh sưng lên.

    Sau sự kiện ác liệt như thế, Tô Sầm Sầm lại chỉ bị xử phạt nhẹ không đau không ngứa.

    Sau lại nghe nói, là Tô gia tài trợ một cái thư viện ngay cạnh cho nhà trường nên sự việc này mới được ép xuống.

    Tô Sầm Sầm bởi vì vậy "Nhất chiến thành danh", trong trường học mọi người đều kiêng kị việc cô hành sự độc ác vô pháp vô thiên.

    Lúc này, mỹ nhân rắn rết Tô Sầm Sầm lại đang an tĩnh ngồi ở cầu thang, chống đầu phát ngốc.

    Tính toán đâu ra đấy, hôm nay là ngày thứ ba cô xuyên đến quyển tiểu thuyết này.

    Sống mười bảy năm thuận buồm xuôi gió, Tô Sầm Sầm như thế nào cũng không nghĩ tới bản thân sẽ bởi vì tai nạn xe cộ mà ngoài ý muốn xuyên qua một quyển thời xưa vườn trường văn.

    Âm thanh hệ thống máy móc lạnh băng phảng phất vang lên ở bên tai.

    【 Đây là một quyển tiểu thuyết Mary Sue thời xưa, bởi vì có một linh hồn xa lạ thâm nhập vào thế giới này dẫn đến trật tự bị tan vỡ. 】

    【 Việc cô phải làm chính là sắp đặt lại cốt truyện ban đầu, một lần nữa thay nguyên chủ đoạt lại hào quang nữ chính như nguyên tác. 】

    Tô Sầm Sầm sắc mặt trầm xuống, ngón tay như có như không gõ nhẹ đầu gối.

    Hệ thống truyền ký ức vào trong đầu cô giống như máy truyền phát tin.

    Trước khi cô gái kia quay về, Tô Sầm Sầm vốn nên dựa theo quỹ đạo đã định sẵn, được lớn lên trong sự chiều chuộng, một đường thuận buồm xuôi gió. Cô không chỉ đậu được vào đại học mà cô mơ ước mà cuối cùng còn cùng nam chính Bách Thanh thuận lợi ở bên nhau.

    Mà từ sau khi cô ấy tới, cuộc sống của Tô Sầm Sầm hoàn toàn bị thay đổi.

    Cha của cô khi cô tám tuổi đã thông báo rằng sau này muốn cô cùng sinh hoạt với mẹ kế và đứa con riêng của bà ta là Tô Hoàn.

    Bởi vì thế giới ban đầu sinh hoạt thê thảm, cô ta sau khi xuyên về liền hạ quyết tâm, quyết sẽ không làm chính mình lâm vào hoàn cảnh như vậy.

    Cho nên cô ta dưới sự trợ giúp của hệ thống ở hệ thống, đi từng bước một lập kế hoạch đoạt hào quang nữ chủ của Tô Sầm Sầm, là Tô Sầm Sầm vốn là nữ chủ lại thành nữ phụ độc ác không có gì là không làm, cuối cùng còn đuổi tận giết tuyệt, thiết lập sự cố hại chết Tô Sầm Sầm.

    Cô khi chết thậm chí còn chưa thành niên.

    Đời trước cô là con một, nên chưa bao giờ phải chịu loại ủy khuất này. Tô Sầm Sầm đối với kết cục cảm thấy tâm đều đau.

    Cô lẳng lặng ngồi trong chốc lát, khi âm thanh chuông tan học chuẩn bị reo thì hệ thống mất tích ba ngày cuối cùng cũng lên tiếng.

    【 Nhiệm vụ đang download.. 】

    【 tích, kích nhiệm vụ số một để thay đổi cốt truyện: Thay thế nữ xuyên kia đưa Tô Minh Viễn té xỉu tới bệnh viện. 】

    Tô Sầm Sầm híp híp mắt, quan sát chủ nhiệm cũng nam nhân đi chung.

    Đó là cha của nguyên chủ, Tô Minh Viễn.

    Ở trong trí nhớ của nguyên chủ, Tô Minh Viễn tuy rằng bởi vì thường xuyên đi công tác mà không có ở nhà, nhưng đối cô lại là thật sự sủng ái.

    Mỗi lần ông đi công tác trở về nhất định sẽ mua quà cho nguyên chủ, mỗi năm đều tổ chức cho cô những bữa tiệc sinh nhật đặc biệt.

    Đương nhiên, mấy thứ này, bởi vì bị nữ xuyên kia cố tình bôi đen khiến nguyên thân không nhận ra.

    Bởi vì cô ấy ngoài sáng trong tối kích thích, nguyên chủ trở nên càng ngày càng cố chấp, không ngừng làm cho Tô Minh Viễn thất vọng, dẫn tới ông ấy nản lòng thoái chí, mặc kệ Tô Sầm Sầm tự sinh tự diệt. Cũng bởi vì vậy thì nữ xuyên kia mới có cơ hội nhổ cỏ tận gốc.

    Mà nguyên nhân cuối cùng khiến Tô Minh Viễn hoàn toàn thất vọng là khi ông ấy bởi vì làm việc dẫn đến mệt nhọc quá độ nhưng Tô Sầm Sầm cũng không đến thăm ông ấy lần nào.

    Dọc theo đường lát đá, Tô Sầm Sầm không xa không gần đi theo phía sau Tô Minh Viễn.

    Làm nhà tài trợ lớn nhất của tam trung, các giáo viên ai gặp cũng chào Tô Minh Viễn. Bởi vì là vừa từ công ty đến đây, trên người ông còn mặc tây trang khi đi làm, tóc cũng không chút cẩu thả được chuốt gọn về phía sau hiện lên một mặt thành thục ưu nhã.

    Tiếp tục đi đến phía trước là sân thể dục.

    Tô Minh Viễn đang muốn tiếp tục đi, lại vừa đúng lúc cùng khóa học thể dục kết thúc đang chuẩn bị về lớp thì cùng Tô Hoàn đối mặt.

    Cô ấy nhìn thấy Tô Minh Viễn thì ánh mắt sáng ngời, đứng ở bậc thang vẫy tay về hướng Tô Minh Viễn chào hỏi: "Thúc thúc."

    Lấm tấm vài giọt mồ hôi trên khuôn mặt đỏ rực tràn đầy vui mừng, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.

    Chạy nhanh đến trước mặt Tô Minh Viễn, Tô Hoàn nhấp môi cười: "Thúc thúc, người sao lại tới trường học."

    Tô Hoàn ngữ khí đáng yêu lại mang theo chút nghịch ngợm tùy ý, đúng mực lại không khiến người khác bài xích.

    Tô Minh Viễn tính tình từ trước đến nay đều rất tốt, tuy Tô Hoàn không phải con gái ruột của hắn, nhưng nhiều năm như vậy ở chung, không nói đến ít nhiều gì cũng sẽ có chút yêu thương của trưởng bối.

    Ông giơ tay sờ đầu Tô Hoàn, nói: "Tới trường học thị sát."

    Kỳ thật công việc thị sát này căn bản không cần Tô Minh Viễn tự mình làm, chẳng qua là bởi vì trước khi đi công tác ông cùng Tô Sầm Sầm nháo một trận, lần này tới trường học lấy danh nghĩa thị sát chủ yếu là tiện đường đến thăm Tô Sầm Sầm.

    Nhìn qua đoàn người mênh mông, Tô Minh Viễn hỏi Tô Hoàn: "Tiểu Sầm đâu, tại sao ta không nhìn thấy con bé?"

    Hắn trước khi tới còn cố ý kêu trợ lý tra xét thời khóa biểu của hai người, các cô tiết này hẳn là phải cùng nhau tập thể dục mới đúng.

    "A, Tiểu Sầm hẳn là đi tìm bằng hữu của cậu ấy đi."

    Tô Hoàn vẻ mặt vô tội, trong lòng lại nhịn không được châm chọc.

    Tô Minh Viễn chán ghét bằng hữu của Tô Sầm Sầm không phải một hai ngày, lần trước hai người bọn họ cãi nhau là bởi vì Tô Sầm Sầm cùng những người này đi chơi mà xuyên đêm không về, hiện tại nói cho Tô Minh Viễn cô lại đi tìm những người đó..

    Cô ôn nhu cười cười, nhìn đến Tô Minh Viễn bực bội nhíu mày, đang muốn mở miệng, liền nghe được âm thanh Tô Sầm Sầm vang lên.

    "Ba ba!"

    Tô Sầm Sầm nhảy nhót đến gần, cố ý ở chỗ Tô Hoàn thân mật dựa nhẹ đầu vai Tô Minh Viễn, ôm cánh tay ông.

    Nữ hài có khuôn mặt cùng Tô Minh Viễn có ba phần tương tự, chỉ là không có phần lệ khí, khi cô cười, ngũ quan càng thêm minh diễm động lòng người, đặc biệt là cặp mắt kia, rất giống mẹ của cô, phảng phất ôm trọn cả bầu trời.

    Ông trìu mến thay Tô Sầm Sầm sửa sang lại tóc mái trên trán, không giống như trên công ty âm trầm khắc nghiệt, lúc này Tô Minh Viễn cực kỳ giống một người cha từ ái như trong bao gia đình cùng con cái chơi đùa, đôi mắt đều cười đến híp lại.

    Ánh mắt Tô Sầm Sầm chợt lóe.

    Trong nháy mắt kia, một cỗ cảm giác quen thuộc nảy lên trong lòng, cô nhìn cha của nguyên chủ, trong lòng run lên một cái, thật giống như.. cô đã từng trải qua cảm giác này.

    Sao lại có thể, chính mình cùng nguyên chủ trừ bỏ cùng tên chính là dò mười tám đời tổ tông đều không có quan hê.

    Tô Sầm Sầm lắc đầu, đem ý tưởng này lướt qua, rất nghe lời phải tiếp tục làm nũng trên cánh tay Tô Minh Viễn.

    "Thực xin lỗi cha, là con quá vô cớ gây rối."

    Đã lâu không nghe được Tô Sầm Sầm mềm giọng làm nũng, Tô Minh Viễn cơ hồ là trong nháy mắt liền mềm lòng.

    Ông đem túi quà cầm trên tay hồi lâu đã được đóng gói tinh xảo đưa cho Tô Sầm Sầm, dịu dàng xoa đầu cô: "Con không phải thích cái này sao, bản giới hạn toàn cầu, ba ba cố ý kêu người xếp hàng mua cho con."

    Dứt lời, ông đặt túi đồ vào tay Tô Sầm Sầm rồi mệt mỏi nhắm mắt, giơ tay đè nhẹ ở huyệt Thái Dương.

    Tô Hoàn bên kia bị làm lơ nhìn thấy động tác này trong mắt xẹt qua một tia đắc ý, giây tiếp theo cô ta liền biểu tình thập phần lo lắng tiến lên dò hỏi: "Thúc thúc là mệt mỏi đúng không, hay chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một xíu."

    Khi hỏi cái này, Tô Hoàn còn giống như vô tình liếc mắt bên cạnh túi đồ kia của Tô Sầm Sầm.

    Tuy rằng cô ta không rõ hôm nay tại sao đột nhiên Tô Sầm Sầm thay đổi thái độ đối với Tô Minh Viễn, nhưng cô cho dù có làm thế nào thì đối với cô ta cũng chỉ là dãy dụa trước khi chết.

    Làm một người biết trước được cốt truyện lại được hệ thống xuyên thư giả, cô ta đối với bản thân hoàn toàn tin tưởng.

    "Không cần." Tô Minh Viễn thanh âm vang lên, đánh gãy ý nghĩ của cô ta.

    "Còn có con." Tô Minh Viễn nói trợ lí đem đồ đã đóng gói tinh xảo đưa cho nữ xuyên kia: "Thúc thúc cũng không biết con thích cái gì, liền cũng cho người mua cái này."

    Bởi vì ông không biết cô ta thích cái gì, đáy lòng ghen ghét của cô ta đối với Tô Sầm Sầm nháy mắt lên đến đỉnh điểm.

    Nơi nào là không biết, căn bản là đối với cô ta không để bụng đi.

    Vì không cho những người khác nhìn ra khác thường, cô ta chỉ có thể ở trong lòng an ủi chính mình: Không nên gấp gáp, Tô Sầm Sầm dù có thế nào cũng không thể đấu lại xuyên thư giả là cô ta, còn không phải dựa vào sủng ái của Tô Minh Viễn sao, cô ta sẽ đoạt hết mọi thứ của Tô Sầm Sầm.

    Cô ta đem những lời này ở trong lòng lặp lại vài lần.

    Khi ngẩng đầu, biểu tình lại khôi phục phía trước dịu dàng khả ái.

    Vừa lúc chuông đi học vang lên, vì không chậm trễ hai người học tập, Tô Minh Viễn chủ động thúc giục: "Được rồi, hai người các con mau trở về đi học đi, buổi tối Baba tới đón các ngươi tan học."

    Tô Sầm Sầm ôm lễ vật rời đi.

    Tô Hoàn nhìn bóng dáng cô rời đi, lặng yên thả chậm bước chân, ở trong lòng đếm ngược từng giây.

    Một cái tay khác nhàn rỗi thuần thục lấy điện thoại từ trên đồng phục giải mã.

    Tô Sầm Sầm đã đi rồi, chỉ cần lúc này đây cô ta có thể đưa Tô Minh Viễn đưa đến bệnh viện, ở trước mặt hắn xoát đủ hảo cảm, Tô Sầm Sầm thất sủng chính là chuyện sớm muộn.

    Rốt cuộc sẽ không có một ai luôn sủng ái nữ nhi luôn đi gây chuyện nhưng khi cha nằm bệnh viện lại không có ở bên để chăm sóc.

    Một khi Tô Sầm Sầm mất đi chỗ dựa là Tô Minh Viễn thì cô ấy còn không phải do cô ta định đoạt sao!

    Tô Hoàn mặt biểu lộ một mạt ý cười, trong mắt dự đoán trước trong tương lai cô ta sẽ không phải dựa vào nhìn ánh mắt của người khác mà sống.

    Đến khi cô ta quay đầu lại, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy Tô Minh Viễn bộ dáng té xỉu trên mặt đất, lại đột nhiên không kịp phòng bị nhìn thấy thân ảnh Tô Sầm Sầm.

    Bộ dáng đắc ý của cô ta hoàn toàn tan rã.

    Cô, cô ấy không phải đã đi rồi sao? Như thế nào lại đột nhiên xuất hiện ở đây!

    Gọi trợ lí đỡ cha cô, Tô Sầm Sầm rút điện thoại gọi 120.

    Cô giống như vô tình ngẩng đầu, đối diện với cặp mắt tràn ngập khiếp sợ của Tô Hoàn, khiêu khích câu môi cười.
     
    Last edited: Aug 22, 2021
  3. Cá Ngừ

    Messages:
    0
    Chương 2

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: Caramel

    Tô Hoàn như thế nào cũng không nghĩ đến là Tô Sầm Sầm sẽ xuất hiện bên cạnh Tô Minh Viễn trước.

    Dựa theo kế hoạch của cô ta, Tô Minh Viễn tới trường học căn bản sẽ không gặp được Tô Sầm Sầm, lúc ông té xỉu thì cô ta cũng sẽ là người đưa ông đến bệnh viện.

    Mà lúc này, Tô Minh Viễn sẽ công nhận cô ta, đối xử với cô ta như con gái ruột.

    Nhưng kế hoạch lại bị Tô Sầm Sầm phá vỡ. Tô Hoàn trong lòng dâng lên một tia hoảng loạn nhưng cô ta nhanh chóng điều chỉnh được cảm xúc.

    Trò chơi này còn chưa kết thúc, cô ta vẫn còn có cơ hội.

    "Thúc thúc!" Tô Hoàn chạy nhanh đến cạnh Tô Minh Viễn, thanh âm khóc nức nở: "Thúc thúc, chú sao vậy nè?"

    Tô Hoàn lắc lắc cánh tay Tô Minh Viễn, giọt nước mắt như trân châu rơi xuống, giống như người té xuống là ba ruột của cô ta.

    Lúc này một âm thanh bình tĩnh vang lên: "Cô có thể tránh ra một chút được không?"

    Người nói chuyện là Tô Sầm Sầm.

    Tô Hoàn ngước mắt nhìn Tô Sầm Sầm, không thấy cô hốt hoảng mà còn rất bình tĩnh, vì thế căm giận mở miệng: "Tiểu Sầm, chú ấy té xỉu vậy mà cậu không lo lắng à?"

    "Cậu sao lại máu vô tình như vậy, không thể vì không ưa tôi và mẹ tôi mà ngay cả tình cảm ba con cậu cũng không để ý."

    Tô Hoàn tự biên tự diễn hắt nước bẩn lên Tô Sầm Sầm.

    Tô Sầm Sầm nghe xong chỉ cảm thấy rất buồn cười. L

    Đây là diễn xuất của đóa bạch liên hoa sao, thật sự quá giả tạo mà.

    Cô lười diễn cùng Tô Hoàn, chỉ khẽ cười: "Dù gì cũng là đại học bá, vậy cô có thể nói tôi cách cấp cứu được không?"

    " :)) Thời điểm người bị hôn mê thì nên bảo trì hô hấp được thông suốt."

    Câu nói của cô khiến Tô Hoàn nháy mắt cảm thấy xấu hổ.

    Tô Sầm Sầm thấy Tô Hoàn còn đang ngẩn người liền kéo cô ta ra, để Tô Minh Viễn bảo trì hô hấp.

    -

    Một giờ sau, bệnh viện Dung Thành.

    Tô Sầm Sầm dựa vào ghế chợp mắt, bên tai lâu lâu lại vang lên âm thanh Tô Hoàn nức nở.

    Cô bị ồn ào đến phiền lòng, đang chuẩn bị mở miệng thì nghe thấy tiếng bước chân vang lên.

    M thanh giày cao gót va chạm vào mặt đất từ xa tới gần, Tô Hoàn theo tiếng bước chân vang lên thì thấy Vu Mân Hàm đang vội vàng đi tới.

    Nữ nhân tuổi tác khoảng 40, dáng người được bảo dưỡng rất tốt, yểu điệu tinh tế, mặc bộ váy được thiết kế riêng càng hiện lên khí chất ưu nhã tinh xảo.

    Nhìn thấy Tô Hoàn, bà ta nhanh chân bước tới nôn nóng hỏi: "Thúc thúc của con sao rồi, tại sao lại đột nhiên té xỉu."

    Tô Hoàn đôi mắt ửng đỏ, nắm tay Vu Mân Hàm nói: "Mẹ đừng lo lắng, bác sĩ nói bởi vì chú chỉ làm việc quá độ, nghỉ ngơi vài ngày là tốt rồi."

    Vu Mân Hàm thở dài nhẹ nhõm, vờ trách nói: "Con bé ngốc này, ông ấy không sai thì con khóc cái gì."

    "Không muốn khóc.." Cô ta nhẹ nhàng lau nước mắt còn sót lại: "Bởi vì chú ngất xỉu nên con rất lo lắng thôi."

    "May mà có Tiểu Sầm ở đó, mới có thể kịp thời đưa chú ấy tới bệnh viện, lúc đó con cũng rất hoản loạn không biết phải làm sao."

    Vu Mân Hàm giống như bây giờ mới phát hiện sự tồn tại của Tô Sầm Sầm, mắt đẹp giương lên, dịu dàng nói: "Sầm Sầm cũng ở đây sao."

    Bà ta đi đến bên cạnh Tô Sầm Sầm, trấn an vỗ vỗ bả vai cô: "Con chắc hẳn cũng lo lắng và sợ hãi đi?"

    Vu Mân Hàm âm thanh ôn nhu như nước, quanh thân tản ra sự thân thiết dịu dàng, như có mê dược.

    Nhưng mà nếu nói Tô Hoàn có bàn tay vàng của người chơi thì Vu Mân Hàm tuy không có đạo cụ nhưng lại rất lợi hại.

    Bà ta am hiểu nhất là dấu dao trong lời nói.

    Ôn nhu đến muốn mạng người.

    Tô Sầm Sầm dựa vào ven tường: "Cũng may ba tôi không có việc gì."

    Sau khi nói xong khóe miệng hơi hơi nhếch lên: "Dì Vu đi xa tới đây vậy chắc cũng mệt mỏi rồi, mau ngồi xuống nghỉ ngơi chút đi, bác sĩ nói ba tôi không lâu nưac sẽ tỉnh lại"

    Vu Mân Hàm không nghĩ tới Tô Sầm Sầm lần này nhìn thấy bà ta lại không có cáu gắt và châm chọc, bà ta cười nhỏ, khó có thể nhận thấy nụ cười của bà ta hơi cương cứng: "Tiểu Sầm thật đúng là hiểu chuyện."

    Vu Mân Hàm ánh mắt rời đi, âm thầm tính toán, Tô Sầm Sầm không khóc cũng không nháo, bà ta lại phải đổi phương pháp ly gián hai cha con cô mới được.

    Vì thế bà ta giống như lơ đãng nhìn thời gian, rồi sau đó thần sắc kinh ngạc: "Thời gian trôi cũng mau thật ạ."

    "Tiểu Sầm, buổi chiều nay con còn có tiết học, nếu bác sĩ nói ba con không có việc gì, dì ở đây canh ba con cho, hiện tại việc học quan trọng, đừng vì chuyện này mà chậm chễ thời gian"

    Tô Sầm Sầm hơi giương lông mày, lộ ra một nụ cười hiểu rõ.

    Vu Mân Hàm muốn làm gì cô đều biết, bà ta chính là muốn đánh chủ ý trên người cô.

    Đơn giản là bà ta muốn ly gián quan hệ của cô cùng Tô Minh Viễn, bởi vì chỉ cần Tô Sầm Sầm cô còn ở đây thì Tô Minh Viễn sẽ vĩnh viễn không có khả năng đem bà ta lên vị trí phu nhân chính thức.

    "Nghe lời nói này của dì, con chiếu cố ba của con sao lại có thể xem là chậm trễ thời gian?"

    "Trước khi tới bệnh, con đã xin phép chủ nhiệm tốt rồi, nhưng mà là Tô Hoàn.." Tô Sầm không liếc về chỗ Tô Hoàn, ung dung nói: "Một đường đến đây chỉ biết khóc lóc, hình như còn chưa xin phép nghỉ."

    "Dì Mân nếu không thù cứ đưa Tô Hoàn về trước đi, dù sao việc học cũng rất quan trọng a, thời gian chậm trễ không tốt."

    Lời này vừa nói ra, Vu Mân Hàm cảm thấy sửng sốt.

    Bảo bà ta đưa Tô Hoàn về? Sao có thể?

    Bà ta vừa rồi đã tính toán tốt, để Tô Sầm Sầm rời đi thì sẽ để Tô Hoàn ở trước mặt Tô Minh Viễn xoát hảo cảm, làm sao bà ta có thể để Tô Hoàn cùng cô trở về.

    Vu Mân Hàm há mồm, đang chuẩn bị nói vài câu lừa gạt Tô Sầm không thì bị âm thanh ho khan trong phòng bệnh làm chú ý.

    "Minh Viễn!" Vu Mân Hàm đem hình tượng vợ hiền của bà ta đắp nặn hoàn hảo, Tô Minh Viễn vừa tỉnh, bà ta lập tức bước nhanh vào, giọng nói tràn ngập lo lắng.

    Tô Hoàn cũng không cam lòng yếu thế, cơ hồ là trong nháy mắt, hốc mắt cô ta đầy nước, theo sau Vu Mân Hàm chạy vào.

    Lấy thân phận của Tô Minh Viễn, vào bệnh viện tự nhiên đều sẽ là phòng bệnh VIP.

    Toàn bộ phòng bệnh được trang trú như một cái chung cư, không chỉ đầy đủ phòng tắm mà còn có một gian bếp nhỏ.

    Còn chưa tới gần cửa phòng, cũng đã nghe được âm thanh nói chuyện bên trong.

    "Ông như thế nào lại không biết chăm sóc thân thể như vậy." Vu Mân Hàm nức nở đánh nhẹ Tô Minh Viễn, sắc mặt cũng trở nên tái nhợt bởi vì lo lắng cực độ: "Tôi ở nhà hầm canh, đợi lát nữa gọi người mang lên, ông nhất định phải uống hết đó."

    "Tiền có thể kiếm, nên ông phải giữ gìn sức khoẻ nhé, không phải ông muốn cùng tôi đi du lịch thế giới sao."

    "Đúng rồi." Tô Hoàn mắt hồng hồng giống thỏ, rõ ràng như là vừa khóc lớn, khi nói chuyện không khống chế được có chút nghẹn ngào: "Chú hù chết con rồi, tại sao lại không chăm sóc tốt cho bản thân chứ."

    Cho dù Tô Minh Viễn là một nhân vật lợi hại ở trên thương trường, nhưng về nhà ông cũng chỉ là một nam nhân bình thường.

    Khi ông được những người bên cạnh quan tâm, trong lúc nhất thời không còn cảm thấy mệt mỏi, trong lòng tràn ngập ôn nhu.

    Khóe miệng ông hàm chứa ý cười, liên tục đáp ứng: "Được được được, tôi nhất định sẽ chú ý thân thể."

    "Vậy.."

    Vu Mân Hàm lời còn chưa dứt, cạnh cửa đột nhiên truyền tiếng ly pha lê bị rớt xuống sàn.

    Ly pha lê va chạm với sàn men sứ, nước ấm trong ly chảy vương vãi ra mặt đất, Tô Sầm Sầm cũng bị nước nóng bắn lên mà cánh tay bị đỏ ửng một mảng.

    Tô Minh Viễn ' đằng ' một chút ngồi dậy, nhanh chóng xuống giường chạy đến bên cạnh Tô Sầm Sầm, nhẹ nhàng nâng cô dậy: "Con có bị cắt trúng chỗ nào không, có bị đau chỗ nào không?"

    Ông cau mày, nhìn phần da tay bị xưng đỏ của Tô Sầm Sầm, xác định không có mảnh pha lê nào đâm trúng tay cô, đuôi lông mày mới thả lỏng.

    "Ba ba." Bởi vì đau đớn, Tô Sầm Sầm hốc mắt liền chảy ra nước mắt sinh lý, ở trong mắt Tô Minh Viễn lại khiến ông đau lòng.

    "Có phải là con bị đau ở đâu không?"

    Tô Sầm Sầm lắc đầu, tầm mắt chuyển đến chỗ các mảnh vỡ, thanh âm nức nở: "Bác sĩ nói con phải để ba uống nhiều nước ấm, con ở trong phòng chỉ tìm được ly liền ra ngoài xin xem mọi người có nước ấm không, mới lấy được ly nước này.."

    Thừa dịp Tô Minh Viễn cúi đầu xem xét tay cô, Tô Sầm Sầm nháy mắt giương mắt, khinh miệt liếc nhìn Vu Mân Hàm.

    Tiểu bạch hoa thanh thuần nếu có thể thì ai mà không diễn chứ? Không chỉ có bà lợi hại đâu?

    Tô Sầm Sầm làm chiêu này khiến Vu Mân Hàm trở tay không kịp, sắc mặt bà ta càng ngày càng đen.

    Bà muốn tìm cơ hội chen vào nói, nhưng Tô Sầm Sầm căn bản không cho bà ta có cơ hội, nức nở một tiếng, dựa vào vai Tô Minh Viễn làm nũng.

    "Ba, con không sao, nhưng là ba kìa, ba phải chú ý thân thể chứ, mẹ con cũng không còn, con chỉ còn ba thôi."

    Lời này của cô, mỗi một chữ đều giống như kim độc đâm vào trong lòng ông.

    Dưới tình huống này Tô Sầm Sầm lại nói đến việc mẹ cô đã ra đi, tâm tư nhỏ ẩn dấu dưới vỏ bọc này rất rõ ràng.

    Nhưng Tô Minh Viễn lại cố tình bị chiêu này của cô đả động tâm.

    Ông cúi người nhìn con gái làm nũng, trong lòng nhiều tư vị.

    Đúng vậy, Tiểu Sầm đã không có mẹ, trên thế giới này chỉ có ông là người thân duy nhất..

    Trong lúc nhất thời, Tô Minh Viễn lòng mềm thành từng đoàn, ông trìu mến xoa xoa đầu Tô Sầm Sầm, âm thanh nhu hòa: "Được, ba sẽ nghe lời con, về sau sẽ chú ý sức khoẻ."

    Giờ phút này, tất cả lực chú ý của ông đều ở trên người Tô Sầm Sầm, cũng không có nhìn qua Vu Mân Hàm và Tô Hoàn.

    Cùng lúc đó, hệ thống từ sau khi phát nhiệm vụ liền bỏ của chạy lấy người của cô đột nhiên lên tiếng:

    【 Tinh, chúc mừng ký chủ thành công thay đổi điểm quan trọng của cốt truyện thứ nhất. Con đường về nhà của cô lại tiến thêm một bước nữa, mong cô không nhừng cố gắng! 】

    Nai- sừ :))

    Vẫn duy trì tư thế làm nũng trong lòng Tô Minh Viễn, Tô Sầm Sầm vừa lòng cong môi cười.

    Nhiệm vụ đầu tiên đại công cáo thành!
     
    Last edited by a moderator: Aug 25, 2021
Trả lời qua Facebook
Loading...