Chương 20: Ma Thiên Tuyết Mất Tích Bấm để xem Tứ đại hộ pháp gồm Ngọc Minh Đoàn, Hoàng Phong, Nhạc Lưu Quang, Minh Phúc cùng nhìn thấy Thiên Tuyết rơi xuống vách núi liền sát khí điên cuồng chém giết. Các đệ tử Ma Cung cũng tức giận huyết tẩy võ lâm. Khi Tuyết Băng cùng quan quân triều đình tới nơi thì nơi này xác người có thể chất thành mấy ngọn núi. Nhiều binh lính nôn khan. Âu Phong chỉ huy quan lính vây bắt võ lâm còn sót lại. Đám người Ma Cung không vì thế mà dừng lại. Họ như ác quỷ bước ra từ địa ngục. Cả người thấm đẫm máu tươi như một cổ máy giết người. Tiếp tục huyết tẩy võ lâm. Tuyết Băng không ngừng tìm kiếm Ma Thiên Tuyết. Nhưng vẫn không thấy. Cô chạy đến chỗ Ngọc Minh Đoàn. Lay anh ta: "Tỷ của ta đâu?" "Thiên Tuyết đâu?" Ngọc Minh Đoàn đưa tay chỉ về hướng vách núi. Cả gương mặt từng được Thiên Tuyết khen là đẹp nhất nam sủng của cô ta giờ cũng bị máu vấy bẩn. Ánh mắt vô hồn. Tuyết Băng đi đến sát vách núi thấy một kiếm một dao của Thiên Tuyết hay sử dụng đầy máu. Đao còn cắm vào người của một đạo cô. Cô khóc thét lên: "Sao tỷ nỡ bỏ lại ta hả? Đồ xấu xa." Tuyết Băng cầm kiếm không ngừng đâm vào thi thể của đạo cô. Đâm đến khi không còn nhận ra được đâu là da đâu là thịt nữa. Âu Phong đến ôm lấy Tuyết Băng thì cô liền ngất xỉu. Anh ta nhanh chóng ôm Tuyết Băng lên ngựa chạy về phủ. Gọi thái y. Lạc Thiên sau khi chữa trị cho Bích Ngọc lên đến nơi đó. Cảnh tượng mà anh nhìn thấy chẳng khác nào là địa ngục trần gian. Bởi vì mặt đất phủ đầy máu tươi đã khô đen. Xác người chất thành núi cao. Đám người Ma Cung người không ra người, ma không ra ma được anh huy động người triều đình vác về Ma Cung để chữa trị. Một lúc sau, mùi thịt người cháy xém bóc lên từ những núi người chết nhiều không đếm hết bốc lên xông vào mũi của người ta. Khiến họ ba ngày không thể nuốt nổi cơm. Nghĩ đến cảnh đó là ngày ngày đều gặp ác mộng. Giang hồ và Ma Cung gần nhưng không có một tin tức. Ma Cung giờ âm u như địa ngục. Mọi người đều ủ rủ. Tuyết Băng thường xuyên đến thăm A Liên và Uyển Uyển. Khi Thiên Tuyết rơi xuống vách núi được Lang Vương ôm lấy. Dùng tay điểm huyệt cầm máu cho cô. Dùng nội công bảo vệ cho Thiên Tuyết. Dựa vào vách núi có dây leo bám chặt vào. Di chuyển xuống đáy của vách núi. Dưới đây, có một hồ nước nhỏ. Trong hồ nước có cá. Xung quang cây cối rậm rạp. Đi theo Thiên Tuyết đã lâu, Lang Vương biết các loại thuốc đơn giản như thuốc cầm máu, thuốc chữa các vết thương. Anh xé một miếng vải sạch nơi xiêm y. Cởi áo cô ra. Lau sạch vết thương. Rồi lại xé một miếng vải khác. Giã thuốc trị vết thương đắp vào rồi băng bó lại. Kiểm tra nội thương của Thiên Tuyết thấy nội công hỗn loạn. Anh cũng không biết tại sao? Liền dùng nội công của mình áp chế nội công của cô lại. Xem khắp người Thiên Tuyết còn chỗ nào bị thương hay không. Xong hết anh đi tắm rửa và giặt sạch xiêm y phơi khô. Anh biết Thiên Tuyết có bệnh sạch sẽ. Nên chuẩn bị đồ trước để khi nàng tỉnh dậy có đồ để thay. Trước kia, Lang Vương ở trong rừng. Đã quen với việc không có gì mặc. Anh đi hái ít trái cây rừng. Bắt cá nướng. Rồi ăn vài con cá lót bụng. Thiên Tuyết tỉnh dậy cũng phải ba ngày sau đó. Một ngày anh đều phải đút thức ăn bằng miệng cho cô ăn. Ngày đầu tiên cô phát sốt. Lúc lạnh lúc nóng. Anh đắp xiêm y của anh cho cô rồi ôm cô vào lòng. Ngồi bên bếp lửa cả đêm. Đến sáng, Thiên Tuyết mới dần hạ sốt. Ngày thứ hai, cô đã ổn định. Ngày thứ ba, cô như sau một trận đánh mệt mỏi cần được nghỉ ngơi. Anh cũng mệt mỏi thiếp đi. Khi Thiên Tuyết tỉnh lại, thấy mình được Lang Vương ôm như lúc ở trong rừng rậm. Vết thương còn đau nhức. Cô đưa tay tự bắt mạch cho mình. Thiên Tuyết bất ngờ phát hiện trong người của cô có thêm một sinh mạng. Cũng may là nó không sao. Nó chính là nguyên nhân khiến nội công của cô không ổn định. Lâu rồi cô cũng không để ý đến nguyệt sự của mình. Lang Vương cảm thấy cơ thể nhỏ trong lòng mình động đậy. Nhìn thấy Thiên Tuyết mở mắt. Anh rất vui vẻ. Giọng anh khàn khàn: "Nàng tỉnh rồi sao?" "Ừ." "Nàng thấy trong người sao rồi?" "Ta ổn." "Nàng có đói bụng không? Ta đi lấy cho nàng." "Ta muốn ăn cá nướng." Thiên Tuyết nhìn dáng vóc Lang Vương nhảy xuống hồ nước bắt cá. Một lúc sau, anh bước lên bờ. Phải nói rằng, thân hình anh rất đẹp. Cơ thể săn chắc vừa phải. Những giọt nước chảy từ trên tóc anh xuống dưới cổ rồi xuống bờ ngực rộng. Vòng eo săn chắc. Thiên tuyết nuốt nước miếng. Tại sao từ trước đến giờ cô không phát hiện gần bên cạnh lại có người có dáng dóc đẹp như vậy nhỉ. Lang Vương nướng cá xong đưa cho Thiên Tuyết. Cô ăn đến no cả bụng. Cá trong hồ thịt săn chắc thơm ngon và thịt rất ngọt. Khác với cá bắt ở hồ nha. "Ta bắt mạch của nàng thấy nó hỗn loạn. Ta không biết tại sao lại như vậy?" "Người sắp được làm cha." Lang Vương ngạc nhiên rồi la hét lên: "Ta sắp làm cha." Thiên Tuyết cũng không nghĩ mình sẽ làm mẫu thân sớm như vậy. Họ ở đó đến khi Thiên Tuyết khôi phục hẳn. Bởi vì Thiên Tuyết mang thai nên họ cũng không vội trở về. Nhìn vách núi cao họ cũng mất khá lâu mới có thể leo lên. - Hoàn- Kết thúc phần 1.
Chương 23: Cổ Tình Trùng Bấm để xem Những người xung quanh cũng bỏ chạy toán loạn khi thấy cô gái ma mị lạnh nhạt liếm máu trên thanh kiếm đang cầm. Lệ Mộng cũng kinh hồn nhìn nữ nhân không biết từ nơi nào xuất hiện cản trở đường đi của xe ngựa cùng đám cưới của nàng ta nhưng nữ nhân xinh đẹp này chắc chắn phải chết. Từ xưa đến nay nàng được mệ danh là Hoa thần của Tây Vực được nhiều người ngưỡng mộ cùng ca tụng nhưng đối điện với đôi mắt hút hồn đôi môi đỏ tươi nhuốm máu lại khiến người ta rung động mãnh liệt. Gương mặt như đóa hoa hồng thắm rực lựa múa trong nắng tươi ướt át mỹ lệ trong sa mặc khô cằn ngày cả gương mặt của hắn cũng thể hiện sự say đắm nghiêm cứu tìm tòi như ngọn lửa bừng lên trong núi băng lạnh giá. Đôi mắt hắn dõi theo không rời theo từng chuyển động của nữ nhân tuyệt sắc kia. Máu từ khóe môi hắn không ngừng trào ra biến y phục cưới trắng tinh loang lỗ máu đỏ như huyết y. Bóng đỏ biến mất trong biển người thì hắn bên cạnh nàng ta nôn nóng điên dại vùng vẫy giữa đấu tranh ngầm trong cơ thể cũng bất ngờ như một cơn cuồng phong muốn đuổi theo cái bóng đó. Lệ Mộng cũng không ngừng kêu gọi cổ trùng để giữ lại hắn. Ả ta xác định nữ nhân tóc trắng ấy chính là người hắn muốn đi tìm thì lại càng không thể để cho hai người ấy gặp lại nhau. "Lang quân" "Lang quân tỉnh lại đi, nhìn thiếp đi." Những đau đớn trong tâm trí cùng trái tim như muốn vỡ nát cắn nuốt hắn. Hắn chỉ biết phải đuổi theo vứt nữ nhân ồn ào bên cạnh ra. Phi thân theo bóng nữ nhân đỏ kia. "Mau giữ lang quân lại cho ta." "Bắt yêu nữ kia, nếu không bắt được ta xử lý bọn ngươi." Đám binh lính cũng bị hắn đánh trọng thương rồi biến mất. Ả ta tức giận đến rung người cho người đuổi theo nhưng vẫn mất dấu. Ma Thiên Tuyết dù không biết mình là ai từ đâu đến lúc tỉnh lúc điên nhưng vẫn nhanh chóng nhận ra mình bị truy đuổi bám sát không ngừng nghỉ. Đến khi nghe một tiếng rầm như có một vật nặng rơi mạnh xuống đất nàng cũng không muốn dừng lại. Nàng đói bụng muốn đi kiếp một con gà trong rừng. Đôi khi, nàng đói đến mức có thể cắn uống luôn máu gà. Ở Tây Vực tìm xương rồng thì dễ nhưng muốn tìm một con gà rừng lại vô cùng khó khăn. Không biết sao nàng rất ghét mấy con côn trùng như rắn và mấy con bò sát. Không tìm được gà lại tìm thấy một người nằm yên bất động máu xuất huyết mạch như vỡ muốn vỡ ra gương mặt tím đen chắc là chết rồi. Nàng đá vài phát cảm giác lạnh thấu xương giữa hoang mạc nóng như một cái lò thật kỳ lạ. Thiên Tuyết ngây ngô cầm tay hắn kéo lê hắn trên đất đầy sỏi đá. Thỉnh thoảng đầu hắn còn va đập mạnh vào những hòn đó bên đường áo quần lành lạnh bị gai vướng đến rách nát. Không phải nàng không muốn cõng hay vác hắn nhưng mấy ngày liên tục đánh chém truy đuổi và nhịn đói. Nàng hết sức rồi. Thậm chí, nàng còn muốn vứt hắn ở nơi khỉ ho cò gáy này mặc cho linh cẩu, kềnh kềnh ăn thịt hắn. Đến một hang động gần đó nàng mệt muốn xỉu liền đánh một giấc ngủ mặc kệ hắn sống hay chết. Khi kéo tay hắn nàng càng bất ngờ phát hiện người ngày bị trúng rất nhiều loại độc cùng cổ tình trùng gân mạch kỳ lạ nứt ra rồi có thể tự chữa lành. Cổ tình đáng ra cắn nuốt hắn lại bị hắn bất cho vỡ nát biến hóa thành cổ vương. Hắn mê mang vẫn luôn gọi ai đó là "Thiên.. Tuyết.." hại nàng cả đêm ngủ cũng không yên thấy phiền chết được. Thiên Tuyết vừa mệt vừa đói. Đầu óc quay cuồng liền muốn nổi máu điên nhưng ở đâu chỉ có nàng và hắn. Mà nàng cảm thấy chém giết một kẻ đang nằm yên bất động thoi thóp thật sự không có gì là thú vị. Không biết từ lúc nào nàng lại hạ xuống cảnh giác với hắn mà rồi chìm vào giấc ngủ. Lần đầu tiên trong những tháng qua nàng không bị đau đầu đến tỉnh giấc cảm giác mát lạnh cứ như đang trôi trên một dòng sông mát lạnh miệng cắn những viên băng ngon ngọt thơm lừng. Nếu người ngoài nhìn vào họ sẽ thấy một nữ nhân không ngừng cắn lên ngón tay của một người đàn ông đến chảy máu. Hình ảnh quỷ dị ấy đường như chỉ thấy xuất hiện ở những truyện cổ quái của những bộ lạc ăn thịt người hay những động vật ăn xác sống rất kinh dị. Ma Thiên Tuyết ăn đến ngon miệng còn không ngừng liếm mút giải khát đến no cái miệng. Ánh sáng chiếu vào hang động nàng cũng tỉnh chỉ là hình ảnh gương mặt đối điện nàng không còn tím tái mà đã trở nên tái nhợt như sắp chết đến nơi nếu không biết khả năng sống sót kỳ lạ của người này. Nàng còn cho là hắn thật sự đã chết rồi. Nhìn những vết cắt ở bàn tay hắn ngày không quá không có giờ đã bị cắn nát bương đầu máu khiến nàng muốn hất hắn văng ra xa. "Thật sự quá bẩn thỉu." Nàng lẩm bẩm đi ra khỏi hang động tiếp tục kiếm thức ăn.