Trọng Sinh Phò Mã Trọng Sinh - Thê Quân Nàng Là Của Ta - Lãnh Thiên

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Lãnh thiên, 24 Tháng ba 2021.

  1. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 10

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khánh Triết chạy thật nhanh về phòng, vừa vào phòng liền đóng cửa ngồi phịch xuống nước mắt không kìm được tuôn ra. Cảm xúc thay đổi liên hồi làm hắn đau đớn. Mới buổi sáng thôi Khánh Triết vẫn đang chìm đắm trong vui vẻ hân hoan thì bây giờ lại đằng chát tuyệt vọng.

    "Tại sao? Tại sao nàng ấy không đến. Rõ ràng lúc trước nàng ấy đã không để ý đến nguyện vọng của mình mà bắt ép mình lấy nàng hay sao. Chẳng lẽ bởi vì mình sống lại mà mọi chuyện đã thay đổi. Nàng sẽ không bao giờ dung túng mình như xưa nữa".

    Khánh Triết càng nghĩ càng đau khổ càng thương tâm.

    "Ông trời ơi, ông đã cho ta sống lại. Tại sao lại dày vò ta như vậy? Ông thật tàn nhẫn ta hận ông. Ta hận ông".

    Cũng như Khánh Triết, Tuyết Vân Linh đứng ở vách núi ngày xưa hai người gặp nhau điên cuồng uống rượu. Trong đầu hiện ra hình ảnh Khánh Triết e lệ ở bên Tuyết Lan. Nàng thấy Khánh Triết quần áo đẹp đẽ quỳ gối trước nàng.

    "Công chúa, Khánh Triết đã có người trong lòng không thể ở bên cạnh công chúa được. Xin người hãy thành toàn cho thần. Thần sẽ đội ơn người suốt đời".

    "Công chúa, người ép ta phải gả cho người. Người có thể lấy được thân thể ta nhưng trái tim ta thì không".

    "Công chúa, ta hận ngươi!"

    "Công chúa.."

    "A" từng dòng kí ức hiện lên. Tuyết Vân Linh gào lên trong cơn say. Trái tim nàng đau như có hàng vạn mũi tên xuyên qua.

    "Ông trời ơi! Ông đã cho ta sống lại để ta đau khổ như vậy sao? Thà là để ta chết đi. Bây giờ ta biết phải làm sao đây!"

    Tuyết Vân Linh cầm chiếc khăn tay mà mình gìn giữ bấy lâu cảm thấy thật chua xót.

    "Khánh Triết, tại sao chàng lại quên ta. Tại sao chỉ có một mình ta nhớ đến. Tại sao chứ?"

    Tay Tuyết Vân Linh buông ra. Một cơn gió cuốn chiếc khăn bay đi. Tuyết Vân Linh nhìn thấy chiếc khăn bỗng giật mình. Ánh mắt đang mơ hồ bỗng trở nên rõ ràng. Nhìn xuống tay mình rồi phi người với theo chụp lấy chiếc khăn. Đưa tay ôm vào trong lòng.

    "Ta không thể buông tay chàng được. Ta không thể."

    Tuyết Vân Linh ngước nhìn lên bầu trời.

    "Ông trời, tại sao lại cho ta sống lại. Tại sao lại để ta rơi vào tình trạng này. Ta hận ông. Ta hận ông".

    "Ầm ầm ầm.."

    Trên chín tầng mây, nguyệt lão đang nghiến răng nghiến lợi nhìn hai tên đang rủa mình. Nhớ ngày đó khi ông nhìn thấy thì linh hồn của Khánh Triết đã tan biến còn tàn hồn của Tuyết Vân Linh thì đau khổ ôm lấy cơ thể Khánh Triết. Vì thương tiếc cho hai người họ mà ông để cả hai người sống lại. Nối lại duyên tình lúc trước. Vậy mà hai kẻ trời đánh này cứ hết hận thì thù ông.

    "Đã thế các ngươi còn lâu mới đoàn tụ được.. đúng là làm ơn mắc oán mà".

    "Ầm ầm ầm.."

    Mặc kệ nguyệt lão gầm gừ Khánh Triết và Tuyết Vân Linh chỉ thấy những tiếng sấm vang trời mà thôi.

    Lúc Tuyết Vân Linh trở về phủ đã là sáng hôm sau. Vừa vào đến nơi lão quản gia liền đi đến.

    "Công chúa!"

    "Có chuyện gì?"

    "Nữ hoàng đã tìm người từ hôm qua".

    "Ta sẽ vào cung ngay".

    "Vâng" lão quản gia liền rời đi.

    Tuyết Vân Linh vào cung gặp Tuyết Hoàng lại thấy tuyết hoàng đang nói chuyện vui vẻ với Lượng Anh Trần. Tuyết hoàng nghe nói Tuyết Vân Linh đến liền gọi vào. Tuyết Vân Linh vào đến điện liền quỳ gối.

    "Nhi nữ tham kiến mẫu Hoàng."

    "Linh nhi mau đứng dậy. Giữa ta và con không cần phải câu nệ như vậy."

    Tuyết Vân Linh đứng dậy liếc nhìn Lượng Anh Trần.

    "Chào Trần huynh!"

    "Chào Vân Linh!"

    Nhị hoàng tử Nguyệt quốc Lượng Anh Trần đứng dậy nháy mắt với Tuyết Vân Linh.

    "Linh nhi từ lúc trở về đây không còn để ý đến ta nữa rồi. Thật đau lòng mà".

    Tuyết Vân Linh không để ý đến Lượng Anh Trần chỉ chăm chăm nhìn Tuyết hoàng.

    'Mẫu thân triệu kiến con có chuyện gì không ạ? ".

    Tuyết hoàng nhìn Tuyết Vân Linh và Lượng Anh Trần cảm thấy kì lạ. Có thể thấy rằng hai người rất thân thiết nhưng lại không phải tình cảm nam nữ. Nếu vậy thì tại sao Linh nhi lại đưa Lượng Anh Trần về Thiên Quốc. Còn chuyện đi Cương lĩnh lại là gì nữa. Bà cảm giác nữ nhi của mình đã thay đổi nhưng lại không biết là thay đổi từ đâu.

    " Ta chỉ muốn tâm sự cùng con thôi. Từ khi con ra chiến trận đã nữa năm rồi hai ta không gặp. "

    " Nữ nhi sẽ phụng bồi người ạ! "

    Lượng Anh Trần biết mình không nên ở đây nữa thì cố ý rời đi.

    " Thiên hoàng, người và công chúa từ từ tâm sự thần xin phép về trước ".

    " Được, lần sau hoàng tử lại đến ".

    " Trần huynh ".

    Lượng Anh Trần định rời đi thì nghe tiếng Tuyết Vân Linh gọi lại.

    " Huynh trở về phòng chờ một lát. Chút nữa ta sẽ tới "

    " Được, ta đợi nàng".

    Lượng Anh Trần liếc nhìn Tuyết Vân Linh và Tuyết hoàng sau đó quay người đi thẳng.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2022
  2. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 11

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong thâm cung nội thất trang trọng uy nghi. Tuyết hoàng và Tuyết Vân Linh đối diện với nhau không ai nhường ai.

    Tuyết hoàng thở dài một hơi rồi nói:

    "Linh nhi con thật sự muốn đi Cương lĩnh sao?"

    Tuyết Vân Linh mỉm cười nhìn nữ nhân đã sinh ra mình. Kiếp trước bà đã rất đau khổ khi phải ra tay với mình. Dù nàng đã chết nhưng linh hồn vẫn nhìn thấy những gì bà đã làm. Kiếp này nàng sẽ không để bà rơi vào tiến thoái lưỡng nan như vậy nữa.

    "Mẫu thân, con chỉ đi một thời gian ngắn rồi sẽ trở lại bên người mà."

    "Những con vừa đi mấy năm trời giờ vừa về lại đi nữa. Vả lại Cương lĩnh rất nguy hiểm."

    Tuyết Vân Linh nở nụ cười như có như không nhìn Tuyết hoàng.

    "Người đừng lo, nếu con không vượt qua được thì con làm sao xứng đáng với vị trí mà người giao cho".

    Tuyết Mẫn giật mình ngẫm lại lời nói của Tuyết Vân Linh. Miệng lắp bắp:

    "Là như vậy sao? Là như vậy sao?"

    Bà vốn dĩ muốn trao vương vị cho Linh nhi nhưng lại sợ con bé từ chối. Bây giờ nghe vậy bà liền yên tâm Linh nhi chắc chắn đã có suy nghĩ của mình. Bà chỉ cần thầm lặng ủng hộ là được.

    "Được, vậy ta đồng ý. Nhưng với một điều kiện"

    "Dạ"

    "Nếu con có bất kỳ khó khăn nào nhất định phải cho ta biết."

    "Vâng, mẫu hoàng!"

    Tuyết Mẫn và Tuyết Vân Linh cùng cười. Từ đó một quyết định đã được thống nhất. Tương lai của thiên quốc cũng đã được an bài.

    Tuyết Mẫn nhìn thấy ở cửa điện có một nam tử vẫn đang đứng liền hỏi Tuyết Vân Linh.

    "Linh nhi, con và nhị hoàng tử Nguyệt quốc là?"

    Tuyết Vân Linh nhìn theo ánh mắt của mẫu thân liền lộ ra vẻ suy nghĩ.

    "Mẫu hoàng con và huynh ấy không có gì cả. Chắc người cũng để ý thấy huynh ấy không thích con. Bọn con chỉ là bằng hữu thông thường."

    "Vậy tại sao hắn lại theo con về đây? Lại còn với danh nghĩa cầu thân."

    "Người huynh ấy thích là người nguyệt quốc ta. Hơn nữa còn là người trong hoàng thất".

    Tuyết Mẫn ngạc nhiên:

    "Chẳng lẽ là Lan nhi?"

    Tuyết Vân Linh lắc đầu. Tuyết Mẫn bỗng nghĩ đến gì đó. Hai mắt mở to run run.

    "Vậy chẳng lẽ?"

    Tuyết Vân Linh mỉm cười gật gật đầu.

    "Thật sự là Ngọc nhi sao? Nếu vậy thì tốt quá rồi. Ta cứ nghĩ Ngọc nhi sẽ ở vậy cả đời. Cuộc sống của con bé đã quá bi ai rồi".

    "Đại tỉ có phúc của tỉ ấy. Mẫu thân cũng đừng để tâm quá".

    "Ừ ta cũng chỉ mong như vậy. Thôi con trở về đi. Để hắn chờ lâu không tốt. Dù sao hắn cũng vừa mới tới thiên quốc của chúng ta. Con chiếu cố hắn thay ta".

    "Vâng, con xin cáo lui".

    Tuyết Vân Linh nhìn Tuyết hoàng nét phiền muộn hiện ra trên mặt liền thở dài.

    Trong đời Tuyết Mẫn có ba người con. Trong đó gái đầu lòng Tuyết Vân Ngọc do trong lúc mang thai không may trúng độc dẫn đến không thể đi lại. Tuyết Vân Ngọc từ nhỏ đã hiểu chuyện hơn nữa tài hoa hơn người. Nếu không phải không thể đi lại được thì ngôi vị này chắc chắn sẽ dành cho nàng ấy. Từ đó công chúa Tuyết Vân Ngọc cũng trở thành điều tiếc nuối nhất của Tuyết Mẫn. Đã nhiều lần bà đề cập tới việc thành thân nhưng Tuyết Vân Ngọc không đồng ý. Sợ là sẽ hủy hoại cuộc đời của người ta. Bây giờ có người nguyện ý cùng Tuyết Vân Ngọc ở một chỗ. Tuyết Mẫn đương nhiên cao hứng. Ánh mắt nhìn nam tử ngoài cửa cũng trở nên nhu hòa.

    Tuyết Vân Linh bước ra ngoài. Nhìn Lượng Anh Trần đang đứng bên ngoài.

    "Không phải bảo huynh về phòng chờ ta sao?'

    " Ta biết nàng sẽ không để ta đợi lâu nên ta ở đây chờ luôn. Bây giờ hai ta đi đâu ".

    Lượng Anh Trần quay lại ngả người về phía Tuyết Vân Linh đong đưa hai tay. Tuyết Vân Linh đẩy mạnh Lượng Anh Trần ra xa bình tĩnh phủi phẳng áo.

    " Huynh không sợ tỉ ấy thấy lại hiểu lầm sao? "

    " Ta không sợ đâu. Với tính cảm mà ta dành cho nàng ấy thì hiểu lầm gì cũng có thể hóa giải. Dù sao bây giờ ta cũng là khách của thiên quốc nàng cũng nên chiếu cố cho ta chút chứ. Nàng để cho ta ở trong phòng khách mốc meo lên. Thật là tàn nhẫn mà ".

    " Hừ ta thấy huynh vẫn còn vui vẻ lắm. Huynh muốn đi đâu mai ta dẫn huynh đi là được rồi chứ. "

    " Được, mai ta muốn đi khắp kinh thành này."

    Tuyết Vân Linh nhìn Lượng Anh Trần vui vẻ trong lòng liền lắc đầu. Đại tỉ ôn nhu hiền hậu gặp phải tên này nhất định sẽ rất thú vị đây. Nàng muốn nhìn thấy vẻ mặt đại tỷ lúc đó.
     
    Chỉnh sửa cuối: 9 Tháng ba 2022
  3. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 12

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, từ sáng sớm Lượng Anh Trần đã gõ cửa phủ tam công chúa.

    Khi Tuyết Vân Linh tỉnh giấc thì phủ đã gà bay chó sủa. Ở giữa Lượng Anh Trần đang tay chỉ bên này trỏ bên kia.

    "Ngươi, ngươi. Đặt đồ ở bên này."

    "Ngươi khiêng bình cổ vào nhớ cẩn thận. Toàn đồ quý cả."

    "Trong hôm nay phải làm cho căn phòng này giống căn phòng của ta ở Nguyệt Quốc".

    Tuyết Vân Linh nhíu mày khuôn mặt trở nên khó coi.

    "Lượng anh Trần người đang làm gì vậy hả?"

    "Linh nhi ngươi không nhìn thấy sao ta đang chuyển đồ. Từ giờ ta sẽ ở phủ công chúa cho đến khi chuyện hôn sự của ta được định đoạt."

    "Cái gì? Ai cho người tự ý như vậy?"

    "Thiên Hoàng Thiên Quốc nói. Mẫu hoàng ngươi nói từ nay ta sẽ ở phủ tam công chúa. Từ hôm nay người sẽ chiếu cố việc ăn ở đi lại của ta cho tới ngày người đi Cương lĩnh. Ta còn có cả thánh chỉ".

    Nói rồi Lượng Anh Trần dơ thánh chỉ cầm trên tay cho Tuyết Vân Linh xem. Miệng nở nụ cười nham nhở. Song quay sang chỉ loạt người đang ra ra vào vào.

    "Làm nhanh lên bản hoàng tử muốn phải xong trước tối nay đêm nay ta còn vào ngủ"

    Tuyết Văn Linh nhìn đám hỗn độn liền thở dài ngao ngán. Bất đắc dĩ thở dài.

    "Còn cả thánh chỉ nữa sao. Chuẩn bị cũng kĩ quá chứ."

    Lão quản gia nhìn Tuyết Văn Linh rồi lên tiếng.

    "Công chúa!"

    "Bà cứ kệ hắn đi nếu không để hắn làm thế. Chắc chắn hẳn sẽ không để ta yên".

    Nói rồi nàng quay vào phòng đóng sập cửa lại.

    Tuyết Vân Linh không hề biết rằng chuyện Lượng Anh Trần vào ở trong phủ truyền đi ngày một xa. Mọi người trong kinh thành đều khẳng định vị trí tam phò mã chắc chắn là của Lượng Anh Trần. Và khi đến tai Khánh Triết thì nó còn xa hơn nữa.

    Trong phủ tướng quân Khánh Triết đang ngồi trên ghế dựa nhìn ra phía cửa sổ. Tiêu Lâm và Lâm Hà đứng ở đằng sau.

    Khánh Triết lướt ánh mắt qua hai người đằng sau. Không buồn ngẩng đầu lên nói.

    "Nói đi, có chuyện?".

    Tiêu Lâm và Lâm Hà nhìn nhau cùng run lên. Thiếu chủ càng không để ý như vậy mới khó để mở lời. Mồ hôi trên lưng Lâm Hà túa ra tiêu Lâm có thể không biết nhưng còn hắn với sự hiểu biết của hắn về thiếu chủ. Chắc chắn thiếu chủ đã động lòng với tam công chúa. Chấp niệm với tam công chúa nhiều như thế nào. Bây giờ nghe được chuyện này người sẽ ra sao. Không có ai biết thiếu chủ nhìn thì hiền hòa nhưng thật chất đáng sợ đến mức nào. Trừ hai người bọn họ ra những người thấy được thiếu chủ tức giận đến giờ mộ đã mọc cỏ xanh. Lâm Hà nhìn tiêu Lâm bên cạnh rồi âm thầm cầu nguyện cho tiêu Lâm. Thật may mắn vì người truyền lời không phải hắn.

    Thấy hai người cúi đầu không nói Khánh Triết liền mở miệng.

    "Nói! Ta không muốn nói lần ba đâu".

    "Thiếu chủ, ám vệ ở phủ tam công chúa đã báo tin về."

    Khánh Triết nghe đến phủ tam công chúa liền quay người lại đứng lên đi về phía tiêu Lâm.

    "Tam công chúa làm sao?"

    Trong giọng nói có chút gấp gáp. Khánh Triết cảm thấy lo lắng không yên. Chẳng lẽ thê quân vẫn bị ám sát. Ở kiếp trước cuộc ám sát bất ngờ làm Tuyết Vân Linh xén nữa thì không qua khỏi được.

    Sự thay đổi của Khánh Triết lộ rõ vẻ khẩn trương làm Tiêu Lâm giật mình. Thoáng kinh ngạc song lại cố bình tĩnh đáp.

    "Sáng hôm nay nhị hoàng tử Nguyệt quốc Lượng Anh Trần đã chuyển vào phủ tam công chúa. Hơn nữa phòng của hai người cạnh nhau. Nghe nói nhị hoàng tử đã xin thánh chỉ của thiên hoàng nói là ở cùng để bồi dưỡng tình cảm."

    "Cái gì? Lượng Anh Trần vào phủ tam công chúa ở sao?"

    Sắc mặt của Khánh Triết trong chớp mắt trở nên lạnh lùng. Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa làm tiêu Lâm giật mình. Từ lúc nào mà vị tam công chúa kia lại có ảnh hưởng lớn đến thiếu chủ như vậy. Tại sao hắn không biết chút gì. Tiêu Lâm ngơ ngác nhìn Khánh Triết rồi quay sang nhìn Lâm Hà. Thấy vẻ mặt bình thản của hắn liền sáng tỏ.

    "Tên này đã biết được chuyện gì rồi. Vậy mà vẫn để hắn gặp nạn".

    Liền trừng mắt nhìn Lâm Hà. Lâm Hà nhếch mép cười đắc ý.

    Khánh Triết không để ý hai người liếc mắt trong đầu tưởng tượng ra cảnh Tuyết Vân Linh và Lượng Anh Trần ở chung một chỗ. Bàn tay nắm lại nghe rắc rắc.

    "Tiêu Lâm".

    Tim Tiêu Lâm thót lên lo lắng nhìn Khánh Triết. Nhẹ giọng đáp.

    "Dạ!"

    "Tiếp tục cho ám vệ tới phủ tam công chúa cho ta. Bất kỳ động thái gì đều phải báo về. Nhất định phải bảo vệ nàng thật tốt."

    "Dạ".

    "Cho người theo dõi nhị công chúa Tuyết Lan".

    "Dạ".

    "Lâm Hà".

    Nghe đến tên mình Lâm Hà đưa mắt nhìn Khánh Triết rồi cúi đầu.

    "Dạ".

    "Đến ám các xem có nhiệm vụ của hắc ảnh không? Mang về cho ta".

    Nghe tới đây Tiêu Lâm và Lâm Hà cùng ngẩn người. Hắc ảnh là mật danh của thiếu chủ chỉ dùng để nhận nhiệm vụ ám sát. Bởi vì khi thiếu chủ ra tay đều đến vô ảnh đi vô tung nên mới có mật danh như vậy. Hầu hết những nhiệm vụ mà người nhận đều hoàn thành trong một đêm. Nên rất nhiều kẻ có tiền đều để đích danh hắc ảnh. Tuy nhiên lâu lắm rồi người không nhận nhiệm vụ. Hôm nay sao thiếu chủ lại muốn nhận chứ. Lâm Hà mặc dù nghi ngờ nhưng vẫn không biến sắc nói.

    "Dạ. Thuộc hạ đi ngay."

    "Ừm hai người ra ngoài đi".

    Tiêu Lâm và Lâm Hà cùng lui ra để lại một mình Khánh Triết ở lại một mình với những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng. Khánh Triết tay nắm chặt bệ cửa sổ. Cảm thấy cực kỳ khó chịu. Chỉ sợ nếu không bình tĩnh lại hắn sẽ giết tên Lượng Anh Trần kia mất. Cách duy nhất để hắn bình tĩnh lại chính là đại khai sát giới.

    Khánh Triết lạnh mắt nhìn về phía phủ Tuyết Vân Linh. Miệng nở nụ cười nhè nhẹ.

    "Bồi dưỡng tình cảm hừ. Nàng đã chọc vào ta rồi. Nàng còn muốn có nam nhân khác sao? Thê quân dạo này ta để nàng quá yên bình rồi".

    Tuyết Vân Linh đang ở trong phủ bỗng cảm thấy lạnh lẽo đến run người. Chẳng lẽ có chuyện gì không hay sắp sảy ra sao.
     
    Chỉnh sửa cuối: 10 Tháng ba 2022
  4. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chung 13

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Trong một căn phòng xa hoa tráng lệ, một nữ nhân lẳng lặng uống rượu. Bên cạnh có hai nam tử hầu hạ. Khuôn mặt già nua lộ rõ nếp nhăn làm hai nam tử bên cạnh cảm thấy buồn nôn nhưng trên môi vẫn cười tươi.

    Trước mắt nàng, một nam nhân thanh tú đang bị ba nữ nhân làm nhục. Ánh mắt nam nhân kia lộ vẻ tuyệt vọng, thù hằn nhìn nữ nhân kia. Nếu ánh mắt có thể giết người thì nữ nhân kia đã chết mấy trăm lần rồi.

    Nhận thấy ánh mắt của nam tử, nữ nhân kia ngẩng đầu lên khỉnh bỉ nhìn.

    "Hừ chỉ có một chút nhan sắc cũng đòi phản kháng lại ta. Ngươi nên biết bổn đại gia ta là ai chứ. Trong mắt ta nam nhân như ngươi cũng chỉ là đồ chơi thôi. Các ngươi cứ chơi đi. Chết hắn ta lo cho".

    Những nữ nhân trên người nam tử cười lớn. Đôi mắt càng lộ vẻ dâm tà.

    "Cảm ơn đại gia. Chúng ta thật có phúc!".

    "Nào chàng hãy ngoan ngoãn chiều theo chúng ta. Chúng ta sẽ nhẹ nhàng haha!".

    Nụ cười ô uế lan khắp phòng khiến những người bên ngoài khiếp đảm.

    Nam tử dưới đất cả người toàn vết thương hai tay bị trói chặt, Quần áo tả tơi. Hơi thở từ từ yếu đi, máu trào ra khỏi miệng. Ánh mắt lộ vẻ thù hận.

    Bỗng nhiên một luồng gió lạnh từ ngoài thổi vào. Sợi dây nhỏ lướt qua những nữ nhân bên trong khiến họ nắm xuống máu tươi phụt ra. Trong lúc chết hai mắt vẫn mở lớn. Miệng vẫn cười ghê rợn. Đèn trong phòng vụt tắt. Những nam nhân kia thấy vậy trong lòng sợ hãi chân tay run rẩy. Nữ nhân kia giật mình ly rượu trong tay rơi xuống. Liền đạp hai nam nhân bên cạnh ra.

    "Là kẻ nào? A. a a '

    Một sợi dây lướt qua quấn quanh cổ làm bà ta hơi thở dần yếu đi. Đến khi chỉ còn một chút tàn hơi liền thả ra.

    Một hắc y từ bên ngoài bay vào. Hắn đeo một chiếc mặt nạ quỷ. Khí lạnh phát ra nghi ngút. Trông không khác gì thần chết.

    " Ngươi.. ngươi là ai? Tại sao lại đeo mặt nạ ".

    Hắc y từ trong bóng tối đi đến ánh trăng bên ngoài chiếu sáng làm rõ thân hình hắn. Mở giọng nhè nhẹ.

    " Bình thường ta không để cho người khác thấy dung mạo của mình. Những người nhìn thấy nó đều không sống quá một nén nhang. Ngươi muốn nhìn thấy sao? "

    Nữ nhân kia tuy sợ. Nhưng bình thường hống hách đã lâu liền nghĩ không ai có thể làm gì được mình. Lập tức ra vẻ.

    " Đúng vậy. Ngươi làm gì được ta ".

    " Được. "

    Hắc y cười một cái đưa tay lên mở chiếc mặt nạ lộ ra khuôn mặt yêu nghiệt khiến ánh trăng cũng phải lu mờ mà làm nền cho hắn.

    Nữ nhân kia khi nhìn thấy lộ ra vẻ khiếp sợ sau đó là kinh diễm. Ánh mắt dâm tà tham lam nhìn hắc y.

    Nhìn thấy ánh mắt muốn chết của người kia. Hắc y nhân nở nụ cười sắc lạnh.

    Lâm Hà ở bên ngoài nhìn thấy cảnh này lắc lắc cái đầu.

    " Nữ nhân này chắc chắn sẽ chết rất thảm ".

    Đúng vậy hắc y này chính là Khánh Triết. Nhiệm vụ đầu tiên sau bao ngày là giết một nữ nhân chuyên cưỡng bách nam tử tuấn tú làm kĩ nam cho mình. Vốn dĩ định cho nàng ta chết nhẹ nhàng một chút. Nhưng chứng kiến cảnh vừa rồi khiến thiếu chủ tức giận. Vì vậy mới như bây giờ.

    Khánh Triết ghét bỏ nhìn nữ nhân kia. Ánh mắt càng ngày càng lạnh. Âm thanh âm u như tử thần vọng lên.

    " Ngươi thích dung mạo của ta sao? ".

    Nữ nhân kia không chút để ý liền gật đầu

    " Phải, phải. "

    " Vậy người đến đây với ta đi ".

    Nữ nhân kia làm ở đứng dậy bước từng bước chậm đến chỗ Khánh Triết ánh mắt tham lam nhìn vào hắn. Khánh Triết vung sợi tơ vô hình lên sẹt qua cổ họng bà ta một đường nhỏ không để bà ta chết. Rồi khi đưa cho bà ta một bông hoa đỏ như máu. Đưa tay Nhận lấy bông hoa ánh mắt nữ nhân kia bỗng trừng to lên. Miệng không không ngừng lẩm bẩm.

    "Bông hoa đỏ, ngươi Hắc Ảnh?"

    " Chỉ mới có như vậy mà đã sợ đến thế sao? Lúc nãy không phải ngươi to mồm lắm à. "

    Nữ nhân kia bỗng ngửi thấy một mùi thơm lạ. Ánh mắt trở nên ngây dại liền vừa cười vừa chạy ra ngoài.

    " Mỹ Nam Mỹ nam ta tới đây ".

    Rồi chạy như điên về phía cửa phủ. Khánh Triết mắt lạnh nhìn một màn này không có ý ngăn cản.

    Lâm Hà từ đằng sau đi đến.

    " Thiếu chủ "

    Khánh Triết không quay lại nói.

    " Cho người dẫn bà ta đến khu vực cái bang. Bà ta thích mỹ nam như vậy ta để bà ta chết trong khoái lạc cũng đủ để nhân từ rồi".

    Khánh Triết quay lại nhìn nam nhân đã chết hai mắt mở to liền cảm thấy tức giận. Nếu bản thân đến sớm hơn một chút thì người này sẽ không chết. Đưa tay vuốt mắt cho hắn rồi quay người rời đi.

    Khi Lâm Hà chạy đến đến thì thấy nữ nhân kia cả người lõa thể thất khiếu chảy máu trên mặt vẫn nở nụ cười điên dại cả người đều là vết thương liền cười khinh. Hắn còn đang nghĩ thiếu chủ tự nhiên lại nhẹ nhàng với bà ta như vậy. Chết như thế này đúng là quá khó coi.
     
    Chỉnh sửa cuối: 13 Tháng ba 2022
  5. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 14

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Buổi sáng Khánh Triết giật mình tỉnh giấc ánh mắt thất vọng và đau thương của Tuyết Vân Linh làm hắn ám ảnh mãi không thôi.

    Bỗng nhiên tiếng gõ cửa từ bên ngoài vang lên.

    "Thiếu gia".

    Thiết quản gia bước vào.

    "Chuyện gì?"

    "Nhị công chúa Tuyết Lan bái phỏng nói là muốn mời người đến đền Nguyệt lão cầu phúc".

    "Được. Ta thay y phục rồi sẽ ra ngay"

    Khi Khánh Triết bước ra đến cửa phòng thì gặp Khánh Phương đang lao tới trông rất vội vã.

    "Triết nhi".

    "Đại ca".

    Khánh phương nhìn y phục dạ hành của Khánh Triết tay run lên. Chẳng lẽ những điều người ở nói đều là thật.

    "Đệ định đi đâu sao?"

    "Nhị công chúa mời đệ đi đền Nguyệt lão. Đệ đi trước đây không nên để công chúa chờ".

    Khánh Triết đắc ý cười nhìn Khánh Phương. Rồi quay đầu rời đi. Đi được mấy bước bỗng nhiên Khánh Phương lên tiếng.

    "Đệ thích nhị công chúa sao?"

    Khánh Triết không quay đầu lại vừa nói vừa bước đi.

    "Đệ không thích nàng ấy mà là nàng ấy thích đệ. Mà cũng đúng thôi với dung mạo này của đệ ai mà chẳng bị mê hoặc hết".

    "Ngươi"!

    Khánh Triết bỏ mặc Khánh Phương đang phẫn nộ mà rời đi.

    Chưa đi đến chính phòng đã nghe thấy tiếng nói cười của nhị công chúa Tuyết Lan.

    Tuyết Lan đang nói chuyện với tướng quân Khánh Vân. Lời nói nhẹ nhàng tư thái ôn hòa. Làm người đối diện có thiện cảm. Khánh Triết nhìn thấy mặt này bộ sát khí bỗng lóe lên. Chính vì nụ cười đó mà kiếp trước hắn đã nhận định nàng là người tốt. Thật ngu ngốc khi nghĩ rằng một công chúa lúc nào cũng ôn nhu như nước. Dịu dàng hiền thục sau này chắc chắn sẽ trở thành thê tử tuyệt vời. Một quân vương tốt. Nhưng hắn không ngờ tất cả đều là giả dối. Sau bộ mặt kia là một con người lãnh huyết vô tình. Gian trá xảo quyệt. Khi nhận ra mọi chuyện thì hắn đã phải trả giá quá đắt.

    Tia sát khí hiện lên rồi tan biến đi không thấy. Khánh Triết khom người lên tiếng:

    "Tham kiến nhị công chúa, nhi tử bái kiến mẫu thân".

    Tuyết Lan và Khánh Vân đồng thời quay đầu nhìn Khánh Triết. Tuyết Lan liền đứng dậy đi về phía Khánh Triết. Nhìn một lượt rồi nói với Khánh Vân.

    "Khánh tướng quân. Ta mượn nhi tử của ngài một chút nhé".

    "Nhờ công chúa chiếu cố nhi tử của thần".

    Khánh Vân cười rồi nói với Khánh Triết.

    "Con đi cùng với công chúa nhé!"

    "Vâng. Chào mẫu thân".

    Khánh Vân lo lắng nhìn Theo hai người. Bà đã trải qua bao nhiêu năm trên Chiến trận sao có thể không thấy sát ý hận thù trong mắt Triết nhi. Bà cũng biết nhị công chúa không như vẻ bề ngoài. Hai kẻ trong ngoài bất nhất này liệu sẽ sảy ra chuyện gì không. Bà chỉ mong con trai có thể có được hạnh phúc. Mọi người đều nói bà không sinh được con gái làm cơ nghiệp bao nhiêu năm không có người tiếp nối nhưng chỉ có bà biết con trai thứ hai của mình đáng sợ biết chừng nào. Đó cũng là niềm tự hào của bà. Dù là con trai nhưng con bà hơn nữ nhi rất nhiều.

    Có lẽ phải điều tra một chút giữa hai người có chuyện gì không.

    Trên xe ngựa Tuyết Lan nhìn Khánh Triết với ánh mắt vui mừng.

    "Khánh Triết chàng có muốn uống trà không?"

    "Khánh Triết, đây là bánh hoa quế ta mang từ trong cung ra. Chàng ăn thử đi".

    Khánh Triết nhìn Tuyết Lan vui vẻ liền cười lạnh. Nàng bảo ăn thì ăn bảo uống thì uống. Nhưng vẫn nhìn được vẻ xa cách.

    Xe ngựa đi khoảng một khắc thì dừng lại. Tiếng của phu xe cất lên:

    "Công chúa, đã tới nơi!"

    Tuyết Lan bước xuống xe ngựa định quay người đỡ Khánh Triết đã thấy Khánh Triết xuống từ bên kia. Tuyết Lan cảm thấy không vui.

    "Bản công chúa đã nhường vậy mà ngươi vẫn mang vẻ mặt lạnh lùng đối diện. Để xem đến lúc ta lấy được ngươi rồi ta sẽ sử lý như thế nào?'

    Tuy rằng nghĩ như vậy nhưng khuôn mặt tuyết lan vẫn ôn hòa. Ánh mắt nhìn Khánh Triết vẫn say mê.

    Khánh Triết liếc nhìn vẻ mặt trong ngoài bất nhất kia liền khinh thường trong lòng.

    " Để xem trong chúng ta ai diễn kịch tốt hơn "

    Khánh Triết nhẹ nhàng mở miệng nói.

    " Công chúa chúng ta vào đền thôi! "

    " Được. "

    Khánh Triết và Tuyết Lan vừa đi được mấy bước thì bỗng một xe ngựa sơn son thiếp vàng đi đến làm hai người chú ý. Bởi vì trong kinh thành không mấy ai có được chiếc xe ngựa như vậy.

    Nhìn chiếc xe ngựa Khánh Triết liền tối mắt lại. Người khác không biết nhưng hắn thì rõ hơn ai hết. Đây là xe ngựa của phủ tam công chúa Tuyết Vân Linh.

    Từ trong xe ngựa Tuyết Vân Linh và Lượng Anh Trần cùng nhau bước ra. Cả hai như một đôi tiên đồng ngọc nữ. Thu hút sự chú ý của mọi người.

    Tuyết Vân Linh để ý đến ánh mắt mãnh liệt đang nhìn mình nên đã ngẩng đầu lên.

    Tuyết Lan thấy vậy liền bước tới.

    " Tam muội và nhị hoàng tử cũng tới đây sao? "

    " Nhị tỉ. Thật trùng hợp!
     
    Chỉnh sửa cuối: 22 Tháng bảy 2021
  6. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 15

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Một canh giờ trước ở phủ tam công chúa. Lượng Anh Trần vừa nắm tay vừa mè nheo.

    "Tuyết Vân Linh, ta muốn đến đền Nguyệt lão. Ngươi đi cùng ta đi".

    Lúc này Tuyết Vân Linh đang vùi đầu trong đống giấy tờ ngẩng dậy.

    "Ta không đi đâu. Huynh đi một mình đi".

    "Không được, ta mà tới đó một mình sẽ bị người khác chỉ trỏ".

    "Vậy đi với ta thì không à".

    "Đương nhiên, có uy danh của tam công chúa ngươi. Sẽ không ai giám nói gì ta cả".

    "Lượng Anh Trần, ngươi không biết ở Thiên Quốc lễ bái Nguyệt lão là gì sao? Chỉ có những đôi phu thê hoặc tình nhân mới đến đó. Ta với ngươi đi không thích hợp."

    "Ngươi không đi cùng ta. Được lắm, ta sẽ ở đây nói chuyện phiến với ngươi."

    Để ta xem ngươi ngoan cố như thế nào. Lượng Anh Trần mỉm cười suy nghĩ.

    Tuyết Vân Linh sợ nhất là ngồi nói chuyện với tên này. Hắn sẽ hỏi trời hỏi đất làm nàng thấy đau đầu. Khẽ lấy tay day trán. Nếu giờ không đồng ý sợ hắn sẽ khiến cho nàng không yên.

    "Được, để ta đi thay y phục."

    "Haha ta biết Linh nhi tốt với ta mà".

    Khi Tuyết Vân Linh đổi y phục xong liền nhìn thấy chiếc xe ngựa lấp lánh ở ngoài. Lượng Anh Trần đang trên xe vẫy cô.

    Tuyết Vân Linh nhìn xe ngựa rồi liếc nhìn Lượng Anh Trần.

    Lượng Anh Trần liền cười.

    "Chỉ có cái xe ngựa này mới xứng với bổn hoàng tử".

    Nàng cũng mặc kệ Lượng Anh Trần. Thật không ngờ lại có thể gặp Tuyết Lan và Khánh Triết.

    Nhị công chúa Tuyết Lan nhìn hai người nói bóng gió.

    "Tam muội và nhị Hoàng tử cũng đến đây sao? Tình cảm của hai người thật tốt thật khiến cho tỷ đây ngưỡng mộ!".

    Tuyết Vân Linh cố tỏ ra vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt luôn nhìn chằm chằm vào Khánh Triết.

    Tuyết Lan thấy Tuyết Vân Linh nhìn Khánh Triết liền cười bảo.

    "Đây là nhị công tử tướng phủ khánh Triết!"

    Khánh Triết nghe đến tên mình vội vàng tiến lên hành lễ.

    "Thần khánh Triết tham kiến tam công chúa. Công chúa kim an."

    Tuyết Vân Linh bước tới nâng khánh Triết lên.

    "Khánh công tử miễn lễ! Hôm nay ta tới lễ đền. Công tử cứ bình thường là được. Không cần câu nệ tiểu tiết!"

    "Vâng công chúa!"

    Không khí gượng gạo giữa hai người không ngừng làm Lượng Anh Trần chú ý. Hắn hết nhìn người này rồi lại nhìn người kia. Ánh mắt hắn hiện lên tia hứng thú. Với những người khác thì có lẽ sẽ nghĩ rằng Tuyết Vân Linh bị mê hoặc bởi nhan sắc của nam nhân kia. Nhưng hắn thì không, hắn hiểu rõ nàng ấy sẽ không vì nhan sắc mà trở nên gượng gạo. Có lẽ người nam nhân trước mặt này là người mà nàng ta chú ý đến.

    Suy nghĩ đến đây, Lượng Anh Trần liền đưa mắt quan sát Khánh Triết. Vừa nhìn một chút hắn đã ngẩn người. Nam nhân này thật sự rất đẹp, cho dù hắn được mệnh danh đệ nhất nam tử Nguyệt quốc đứng trước hắn cũng phải lu mờ. Nhìn cách hắn nhìn Tuyết Vân Linh thì biết hắn cũng không phải là vô tình.

    "Hay là giúp Linh nhi một chút." Lượng Anh Trần nghĩ.

    "Thôi không tán gẫu nữa hai vị công chúa chúng ta mau đi vào đền lễ bái cái kẻo lát nữa mọi người đến đông".

    Tuyết Vân Linh và Tuyết Lan đồng thanh.

    "Được".

    Cả bốn người bước chân vào đền không biết trong lúc vô tình hay cố ý Lượng Anh Trần lại để cho Tuyết Vân Linh và Khánh Triết đi bên cạnh nhau. Nhìn hai người gượng gạo căng cứng. Lượng Anh Trần Huyền cảm thấy buồn cười. Không ngờ có ngày hắn lại có thể nhìn thấy Tuyết Vân Linh mất đi vẻ điềm tĩnh thường ngày.

    Bốn người bước đến trước tượng Nguyệt lão nhìn bức tượng nguy nga tráng lệ. Có thể thấy được Nguyệt lão quan trọng như thế nào đối với người dân Thiên quốc. Cả bốn cùng chắp tay cầu nguyện.

    Lượng Anh Trần.

    "Nguyệt lão, ta không biết ngày có phải thật hay không. Nhưng nếu là thật xin hãy xét cho tấm lòng của ta. Ta từ nguyệt quốc xa xôi đến đây chỉ mong có thể ngày ngày được ở bên nàng, làm bạn với nàng. Để nàng không còn lẻ loi cô quạnh. Không yêu cầu gì hơn xin người hãy phù hộ cho ta để ta có thể để chiếm được trái tim nàng".

    Tuyết Vân Linh.

    "Nguyệt lão, ta đã từng có ý nghĩ buông tay để chàng đến với người chàng yêu. Nhưng khi nhìn thấy chàng ấy đứng bên cạnh nữ nhân khác trong lòng ta liền đau không thể tả. Ta không thể buông bỏ được. Ta xin người hãy cho ta biết ta phải làm thế nào để có được chàng ấy bên mình một lần nữa".

    Khánh Triết.

    "Có lẽ kiếp trước Khánh Triết đã gây ra quá nhiều nghiệp chướng nên ở kiếp này ta mới phải chịu cảnh trớ trêu như bây giờ đây con chỉ xin người nếu kiếp này con không có duyên với nàng nữa thì hãy để nàng ở bên người yêu nàng ấy thật lòng".

    Tuyết Lan.

    "Từ nhỏ đến lớn ta chỉ tin vào bản thân ta. Những thứ ta muốn ta sẽ không từ thủ đoạn mà đoạt lấy. Nếu ngươi thật sự tồn tại đừng bao giờ đối đầu với ta. Nếu không gặp thần diệt thần, gặp phật giết phật."

    Cả bốn người rời khỏi đền Nguyệt lão với tâm trạng khác nhau.

    "Ta và Khánh công tử phải trở về tam muội hẹn gặp muội sau nhé".

    "Được lần sau gặp lại ta nhất định sẽ mời tỷ uống rượu".

    Tuyết Vân Linh nói xong liền quay trở về xe ngựa. Để lại Khánh Triết vẫn lưu luyến nhìn theo dù sao đây là lần đầu tiên hắn ở kiếp này chính thức gặp nàng.

    "Khánh Triết chúng ta đi thôi".

    "Dạ công chúa".

    Khánh Triết nhìn chiếc xe ngựa một lần nữa rồi quay đầu đi về phía Tuyết Lan. Ngay khi Khánh Triết bước vào xe ngựa thì cũng là lúc tấm mành tre được vén lên. Khuôn mặt của Tuyết Vân Linh liền hiện ra. Nhìn chiếc xe ngựa chở người mỗi lúc một xa rồi mất hút đi làm nàng liền thở dài rồi trở về phủ.

    (cảm ơn mọi người đã đọc truyện của mình. Chương tiếp theo sẽ ra sau 2 ngày nữa nhé.

    Hãy like và theo dõi để đọc những chương truyện tiếp theo nhé)
     
  7. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 16

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Khánh Triết vừa trở về phủ gặp Thiết quản gia.

    "Thiếu gia".

    "Có chuyện gì?".

    "Tướng gia gọi người đến thư phòng ạ".

    "Được, ta đến ngay"

    Không biết có chuyện gì nên khánh Triết liền vội đến thư phòng.

    Cốc. Cốc. Cốc..

    Khánh Vân liền nói vọng ra.

    "Vào đi".

    Khánh Triết liền từ từ bước vào.

    "Mẫu thân cho gọi con".

    "Triết nhi, con mau ngồi đi."

    Khánh Vân đứng dậy bước đến ngồi trên ghế dựa. Khánh Triết thấy vậy liền tiến lên xoa bóp vai cho bà.

    Khánh Vân giật mình rồi thoải mái ngả người ra phía sau. Thỉnh thoảng còn mỉm cười thỏa mãn.

    "Triết nhi".

    "Dạ".

    "Ngày trước mỗi lúc các đồng liêu của ta tranh nhau kể con gái họ tốt như này, con gái họ tốt thế kia. Ta đã từng rất hâm mộ. Nếu không phải phụ thân con mất sớm có lẽ ta cũng muốn có một nữ nhi".

    "Phụ thân đã mất được mười năm năm rồi. Mẫu thân cũng nên tìm một người về thay phụ thân chiếu cố chứ".

    Khánh Vân nghe vậy liền cười chua xót. Ngước mắt lên nhìn bức tranh được treo phía đối diện mình.

    "Ta không thể quên được phụ thân của con. Lúc nào chàng ấy cũng ở bên cạnh ta. Ta không thể có người khác được."

    "Tình cảm của mẫu thân dành cho phụ thân khiến cho con ngưỡng mộ. Hi vọng sau này con thành thân cũng có thể tìm một thê quân như người".

    "Triết nhi, con là đứa con mà ta tự hào nhất. Ta biết con có lí tưởng của riêng mình. Suốt đời này ta chỉ mong muốn con được hạnh phúc. Sống cuộc sống vô lo vô nghĩ là được rồi".

    "Con nhất định sẽ sống thật tốt mà. Mẫu thân người muốn nói gì với con cứ nói đi".

    Khánh Vân quay đầu nhìn thành triết rồi bật cười

    "Đã biết là không thể qua mặt được con mà. Nếu vậy ta nói chuyện chính luôn, ta không biết con và nhị công chúa có quan hệ như thế nào. Nhưng nhị công chúa không thích hợp với con Nếu có thể thì tránh nàng ấy ra"

    "Mẫu thân đừng lo con không thích nàng ta đâu"

    Khánh Triết nhìn Khánh Vân mắt từ từ đỏ lên. Kiếp trước ngày hắn chuẩn bị lên kiểu hoa nàng cũng đã đến nói với hắn nhưng lại với nội dung khác.

    "Triết nhi, tam Công chúa là người đáng để con phó thác cả đời. Con hãy toàn tâm bên nàng. Nàng ấy chắc chắn sẽ cho con hạnh phúc. Ta chỉ mong muốn con hạnh phúc."

    Đáng tiếc rằng lúc đó hắn lại đang mê muội không hiểu rõ lòng người. Trong lòng lại nghĩ mẫu thân vì tam Công chúa sẽ trở thành thái nữ mà kiêng kỵ. Trong lòng cũng tỏ ra ghét bỏ. Không để lời nói của mẫu thân vào tai. Đến cả ngày lại mặt hắn cũng không trở về.

    Chính vì vậy mà hắn chịu trừng phạt. Mà không chỉ có hắn tất cả những người yêu thương hắn đều chịu theo.

    Nhìn bóng lưng già nua của mậu thân, Khánh Triết tự hứa với lòng mình Nếu đã có cơ hội làm lại từ đầu hắn nhất định phải được hạnh phúc.

    * * *

    Cùng lúc đó ở phủ tam công chúa Tuyết Vân Linh. Phong cảnh lung linh tráng lệ cũng không thể khiến cho tâm trạng của nàng tốt hơn.

    Tuyết Vân Linh một mình ngồi uống rượu. Từng ngụm từng ngụm dần dần trôi xuống cổ đắng chát.

    "Thật không ngờ, chiến thần của thiên quốc cũng có ngày như thế này!".

    Lượng Anh Trần nhìn Tuyết Vân Linh.

    "Vì nam tử chúng ta gặp hôm nay sao?"

    Ly rượu trong tay Tuyết Văn Linh bỗng khự lại rồi lại uống cạn. Ly rượu trên tay Tuyết Văn Linh hết vơi rồi lại đầy.

    Lượng Anh Trần nhìn Tuyết Vân Linh ánh mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Ánh mắt đó quá khó chịu làm Tuyết Vân Linh nhăn nhó.

    "Nhìn ta như vậy là ý gì hả?".

    "Người không giống như ta đã nghĩ".

    "Là sao?"

    Lượng Anh Trần nói với giọng nghiêm túc.

    "Theo như ta biết nàng không phải là người có thể có thể buông tay. Đáng lẽ giờ này người sẽ nằm hắn trong bàn tay nhưng bây giờ nàng lại ngồi đây với vẻ thẫn thờ."

    Tuyết Vân Ninh nghe vậy Thế cười nhạt.

    "Tên này thật hiểu mình. Ngày xưa ta cũng đã từng ép chàng ấy ở bên cạnh mình. Kết cục lại chỉ làm tổn thương đến chàng ấy mà thôi".

    "Chuyện của ta huynh không cần bận tâm. Huynh cứ lo cho bản thân mình là được rồi".

    Lượng Anh Trần nghe vậy liền thấy kì lạ.

    "Ta thì có chuyện gì".

    Lúc này Tuyết Vân linh đã đi rất xa. Chỉ còn âm thanh nhẹ nhàng vang lên.

    "Ngày mai đại tỷ của ta sẽ trở về".

    Lượng Anh Trần nghe vậy khi cơ thể bỗng trở nên run rẩy.

    "Cuối cùng thì nàng ấy đã trở về thật rồi. Cuối cùng thì sau bao nhiêu năm ta cũng có thể gặp lại. Không biết là nàng ấy Còn nhớ đến Ta nữa không?"

    Lượng Anh Trần bỗng nhớ đến nữ tử mà ngày đó hắn gặp được. Thông minh như thế, tài giỏi hơn người. Bóng lưng lại cô độc ánh mắt vô hồn làm người ta cảm thấy đau lòng. Cũng chính vì ngày đó hắn tự hứa với lòng mình phải làm sao sao để là nàng ấy không còn cô đơn nữa.

    Dù bị phản đối hắn vẫn tự quyết tới Thiên Quốc Hòa thân Chỉ vì muốn được ở bên nàng.

    Bầu trời ban đêm những vì sao lấp lánh. Cảnh vật và muôn loài đều chìm vào giấc ngủ sâu. Chỉ còn lại vài người nằm thao thức.
     
  8. Lãnh thiên

    Bài viết:
    3
    Chương 17

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngày hôm sau, khánh triết nhận được thiệp mời dự lễ mừng đại công chúa trở về.

    Sau khi quản gia báo lại trong mắt Khánh Triết hiện lên dáng vẻ đơn độc của đại công chúa. Kiếp trước quan hệ của nàng và thê quân không tệ. Nên ấn tượng về nàng cũng rất tốt. Lần đầu tiên gặp nàng ở lễ tẩy trần hắn đã là tam phò mã tương lai. Với tài năng và nhân phẩm của nàng hắn chắc chắn nàng sẽ là ứng cử viên cao nhất cho vị trí thái nữ. Đáng tiếc chất độc trong cơ thể không những khiến cho Tuyết Vân Ngọc mất đi khả năng đi lại. Mà còn làm cho nàng ngày ngày chìm trong bệnh tật.

    Nghĩ đến đây khánh triết liền nhớ đến một chuyện liền nhanh chóng gọi Lâm Hà.

    "Lâm Hà."

    "Dạ, thiếu gia".

    "Ngươi cho người tìm Phàm Ân về đây. Nói ta có việc cần tìm".

    "Vâng".

    Lâm Hà tuy tò mò nhưng cũng không đổi sắc liền rời khỏi.

    Phàm Ân là thần y dưới trướng của Ám các. Tuy tính tình cổ quái nhưng y thuật lại rất cao minh. Nếu bản thân nhớ không nhầm thì trong bữa tiệc tẩy trần bệnh tình của Tuyết Vân Ngọc lại phát tác. Cũng vì lần phát tán này mà sức khỏe của nàng đã đến cực hạn. Sau vài tháng thì qua đời. Thê quân vì chuyện này đau khổ rất lâu.

    "Thê Quân kiếp này ta sẽ không để nàng buồn phiền một chút nào nữa."

    * * *

    Sáng hôm sau, Tuyết Vân Linh liền thấy Lượng Anh Trần đứng ngoài với vẻ mặt vội vàng.

    "Nàng có đi đón người không?".

    Tuyết Vân Linh nhìn vậy là hiểu hắn đang nói ai. Liền lộ vẻ hiểu rõ cười.

    "Ta sẽ đi đón tỉ ấy bây giờ!".

    "Vậy ta sẽ đi cùng nàng".

    Nói rồi không đợi nàng trả lời liền bước đi.

    Tuyết Vân Linh nhìn dáng đi vội vàng của người như sợ nàng từ chối liền bật cười thành tiếng. Không thể ngờ được một nam nhân như hắn cũng có lúc lo được lo mất. Tuyết Vân Linh liền nhớ đến lúc đầu khi gặp hắn.

    Lúc đó nàng đang cùng đoàn quân trở về thiên quốc mừng thắng trận bị một đoàn người ngăn cản.

    Binh linh xông ra bao vây đoàn người rồi hỏi.

    "Ai dám cản đường của tam công chúa?"

    Lúc đó Lượng Anh Trần bình tĩnh bước ra khỏi xe ngựa đến trước mặt nàng.

    "Tại hạ nhị hoàng tử của nguyệt quốc xin bái kiến tam công chúa".

    "Ngươi là nhị hoàng tử nguyệt quốc".

    "Chính là tại hạ Lượng Anh Trần".

    "Xin hỏi nhị hoàng tử chặn đường đội quân của ta là có ý gì?".

    "Ta có thể nói chuyện riêng với tam công chúa hay không?".

    "Được, người nói đi".

    "Tại hạ có thể theo người về Thiên Quốc Với tư cách hoàng tử hòa thân hay không?".

    "Tại sao?"

    "Nữ hoàng của ta muốn gia tăng tình gắn kết giữa hai nước nên muốn ta gả tới thiên quốc".

    "Nhưng tại sao lại là người mà không phải người khác. Theo ta được biết Nhị hoàng tử Nguyệt Quốc là người được nữ hoàng sủng ái. Thậm chí thê chủ tương lai của ngươi có khả năng sẽ trở thành nữ hoàng mới tiền nhiệm. Nếu ngài không đưa được lý do chính đáng thì Mời ngài trở về đi. Tuyết Vân Linh ta không tin người đến thiên quốc chỉ với mục đích kết thân." nói rồi Tuyết Vân Linh xoay người rời đi. Nhưng không đi được vài bước liền nghe Lượng Anh Trần la lên. Vẻ mặt đầy kích động.

    "Mẫu hoàng của ta không biết ta tới đây. Ta không có mục đích gì cả. Người mà ta muốn gả đang ở thiên quốc. Nên ta mới đưa ra hạ sách như vậy."

    "Nếu huynh muốn gả đến thiên quốc tại sao phải hòa thân. Chẳng lẽ người đó là người trong triều đình". Tuyết Vân Linh hỏi lại.

    "Không những là người của triều đình mà còn là người trong hoàng thất".

    "Ai?".

    Lượng Anh Trần đỏ mặt trả lời.

    "Là đại công chúa của Thiên quốc Tuyết Vân Ngọc."

    "Ta không biết huynh có mục đích gì Nhưng nếu động đến đại tỷ của ta ta sẽ không để cho huynh yên đâu". Tuyết Vân Linh nghiêm mặt nói. Từ xưa đến nay đại tỷ luôn là nỗi đau trong lòng mẫu thân cũng là người mà nàng thương yêu. Nếu có người nào có ý gây tổn thương đến Tuyết Vân Ngọc thì nàng sẽ không bỏ qua.

    "Ta chẳng qua chỉ là một lần gặp mặt cả đời không quên mà thôi. Cũng vì chuyện này ta đã trốn khỏi cung để tới đây mong nàng đồng ý".

    Nhìn nam tử vẻ mặt chân thành kia Tuyết Vân Linh liền do dự. Nếu hắn có ý khác không phải đại tỷ sẽ khổ sở hơn sao. Nhưng nếu hắn thật lòng..

    Một lát sau Tuyết Vân Linh đứng trước mặt mọi người tuyên bố.

    "Đây là Nhị Hoàng Tử Của Nguyệt Quốc hoàng tử sẽ trở về cung cùng với chúng ta với cương vị là hoàng tử hòa thân. Mọi người hãy chuẩn bị lên đường."

    Đúng vậy, Tuyết Vân Linh quyết định thử tin tưởng Lượng Anh Trần. Thử đánh cược một phen vì hạnh phúc của vị tỷ tỷ mà mình yêu thương nhất. Mong quyết định của mình đúng.

    Sau đó Tuyết Vân linh cùng Lượng Anh Trần trở về. Trên đường hai người cũng trở thành bằng hữu. Nàng cũng phát hiện Lượng Anh Trần là người tài ba. Sự ăn ý của hai người khiến đoàn quân hiểu lầm. Nên đã có tin đồn Lượng Anh Trần tới Thiên quốc vì nàng.

    Sau khi thu hồi ký ức Tuyết Vân Linh liền nghĩ nếu thật sự thật lòng thì đại tỷ đã có người chăm sóc rồi. Đại tỷ kiếp này người nhất định sẽ hạnh phúc.
     
    chiqudoll, Ưu Đàm Thanh TiCuộn Len thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 7 Tháng mười hai 2022
Từ Khóa:
Trả lời qua Facebook
Đang tải...