Hiện Đại Cải Biên Từ Truyện Tổng Giám Đốc Xin Anh Nhẹ Tay Một Chút - Phi Phi Edana

Discussion in 'Truyện Drop' started by PhiPhi Angle, Jul 5, 2021.

  1. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 50: Tình Cảm Sâu Đậm Của Kiều Sở Ngạn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Dịch Khiêm làm việc xưa nay đều rất có qui tắc, rất nhanh đã bàn giao mọi chuyện cho người quản lí ở Los Angeles để về thành phố Y. Tình trạng sức khỏe của ông Đàm cũng đã ổn định, Đàm Dịch Khiêm thuê nguyên một đội ngũ bác sĩ giỏi đi cùng chuyến bay.

    Vào trước ngày chuẩn bị về thành phố Y, Hạ Tử Du nói chuyện cùng con gái, cô sợ con bé sẽ không thích ứng được cho nên có chút lo lắng. Hạ Tử Du cùng con gái ngồi trên ghế salon xem bộ phim hoạt hình mà Đàm Ngôn Tư rất thích xem, cô nhỏ giọng thăm dò, "Bé con, ngày mai chúng ta sẽ quay về thành phố Y, con biết không?"

    Câu trả lời của Liễu Nhiên khiến Hạ Tử Du ngạc nhiên, Liễu Nhiên giọng non nớt trả lời cô. "Dạ biết, ba nói thành phố y là nơi ba mẹ gặp nhau cũng là nơi Liễu Nhiên được mẹ sinh ra, cho nên chúng ta cũng về thành phố Y để mẹ sinh em bé."

    Hạ Tử Du có chút ngây người nhìn Liễu Nhiên, sau đó cô hỏi bé, "Con có thể rời xa các bạn ở đây con có buồn không?"

    Liễu Nhiên liền ôm lấy Hạ Tử Du nói, "Con có mẹ là đủ rồi nha."

    Nghe câu trả lời của bé con khiến sống mũi cô cay cay, Hạ Tử Du ôm chặt con gái vào lòng. Cô sẽ cố gắng bù đắp thật nhiều cho bé con của cô.

    Thành phố Y.

    Đứng chờ ở sân bay dành riêng cho phi cơ của Đàm Dịch Khiêm là chị Dư, nhìn thấy cả nhà họ Đàm xuất hiện chị Dư mỉm cười thân thiện bước đến kính cẩn chào.

    Hạ Tử Du nhìn chị Dư có chút xúc động, cô có chút áy náy vì chị Dư đều là người bảo vệ cô, chị Dư nhìn đến hạ Tử Du chị bước chậm đến miệng cười vui vẻ, "Tổng giám đốc phu nhân."

    Hạ Tử Du vừa cười vừa khóc ôm lấy chị Dư, lúc này chị Dư mới chú ý đến chiếc bụng nhỏ đã hơi nhô ra của Hạ Tử Du, chị biết cô mang thai nhưng là không nghĩ sẽ lớn như vậy rồi. Sau đó đoàn xe rời đi.

    Hạ Tử Du gặp lại Kiều Sở Ngạn là ngày hôm sau tại nhà họ Đàm. Hạ Tử Du nhìn Kiều Sở Ngạn có vẻ mệt mỏi, chắc là vì dự án của anh đang trong quá trình chuẩn bị khánh thành, Hạ Tử Du quan tâm hỏi anh "Có phải công việc quá nhiều không?"

    Kiều Sở Ngạn giở thói phong lưu trêu chọc Hạ Tử Du "Sao hả? Đau lòng thay annh sao?"

    Hạ Tử Du cười, cô vốn biết tính anh hay đùa cho nên không nghĩ gì nhiều, cô nói "Khách sạn đang trong thời gian sắp hoàn thành anh yên tâm bỏ đi vậy sao?"

    Robert mệt mỏi dựa người vào ghế salon giọng có chút mệt mỏi nói, "Dịch Khiêm nói muốn tổ chức hôn lễ cho em, để em có một cuộc hôn nhân hoàn chỉnh, cho nên anh mới trở về đây."

    Hạ Tử Du kinh ngạc nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô nhỏ giọng nói "Em không cần, trước đó chúng ta cũng đã tổ chức hôn lễ rồi, bụng em giờ cũng đã lớn, em không muốn ôm bụng lớn mặc váy cưới đâu."

    Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn má cô, anh cũng không ngại có mặt Robert mà cùng vợ anh ân ái.

    Robert đen mặt liếc mắt xem thường Đàm Dịch Khiêm. Hạ Tử Du xấu hổ đẩy Đàm Dịch Khiêm, cô đứng lên "Đã lâu em không vào bếp, sẵn tiện bé con muốn ăn sườn chua ngọt, em làm cơm cho gia đình luôn, Robert anh ở lại ăn cơm nhé."

    Robert cười sảng khoái đáp "Cũng lâu anh không ăn cơm em gái Tiểu Du làm, dĩ nhiên anh rất sẵn lòng."

    Hạ Tử Du bước vào bên trong phòng bếp, người giúp việc liền phụ giúp cô, vì mang thai Đàm Dịch Khiêm không cho cô đụng vào việc bếp núc, nhưng bé con cô rất thích ăn đồ ăn cô nấu, cho nên Hạ Tử Du muốn tự tay nấu cho Liễu Nhiên ăn cũng sẵn tiện có Robert đến chơi.

    Đàm Tâm vừa nghe Robert đến cô nhanh chống trang điểm thay quần áo xuống lầu, lúc cô xuống cũng chỉ thấy Robert ngồi dựa người vào lưng ghế nhắm mắt nghỉ ngơi. Đàm Tâm nhìn qua tấm kính ngăn cách giữa phòng bếp và phòng khách cô thấy Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du cười nói vui vẻ hạnh phúc, Đàm Tâm ngồi xuống cạnh Robert cô nhẹ giọng nói, "Anh đến đây cũng chỉ vì muốn nhìn cô ấy vui vẻ hạnh phúc thôi sao?"

    Robert tính cảnh giác rất cao, lúc Đàm Tâm ngồi xuống anh đã cảm nhận được nhưng là anh không phản ứng ngay. Nghe câu hỏi của Đàm Tâm lúc này Robert mới chậm rãi mở mắt, anh nói "Chỉ cần cô ấy hạnh phúc vui vẻ tôi đều cảm thấy hạnh phúc, như vậy đủ rồi."

    Đàm Tâm cắn môi, cố gắng áp chế cảm xúc muốn kích động của cô, cô nói "Dịch Khiêm và anh tại sao vẫn luôn dành tình cảm đặc biệt cho cô ta, không phải vì em luôn theo anh cho nên anh muốn lấy cớ đó để khiến em từ bỏ đúng không? Trước đây anh cũng theo đuổn Nhất Thuần cũng là muốn em tránh xa anh, chẳng phải sao?"

    Robert nhìn qua kính trong phòng bếp, mặc dù có xa so với phòng khách nhưng anh sợ Hạ Tử Du sẽ nghe cho nên mới đứng lên đi ra ngoài, Đàm Tâm siết chặt tay cũng đứng lên bước theo anh ra ngoài vườn.

    Đàm Tâm có phần kích động nói, "Anh vì sợ Hạ Tử Du nghe chuyện anh đến vì cô ta mà không muốn nói sao?"

    Robert nhếch mép cười bất đắc dĩ, đúng là anh sợ Hạ Tử Du sẽ nghe cho nên mới ra ngoài, với tính tình của Hạ Tử Du anh biết rõ cô sẽ tránh né anh và sẽ không còn thân thiện với anh nếu cô biết anh có tình cảm với cô, hơn anh hết anh sợ nhất là biểu cảm xa lánh của Hạ Tử Du, anh thà chính mình cam chịu thấy cô vui vẻ hạnh phúc bên người cô ấy yêu, chỉ cần người đó khiến cô vui vẻ hạnh phúc, khiến cô an toàn mà sống bình an anh đều có thể chấp nhận.

    Phải, anh chính là yêu Hạ Tử Du yêu nhiều còn hơn là tưởng tượng của anh, anh có thể khẳng định mình yêu Hạ Tử Du nhiều không thua kém tình yêu của Đàm Dịch Khiêm dành cho cô.

    Thế nhưng anh khác với Đàm Dịch Khiêm là anh không thể thương tổn cô dù cho là điều đó có thể bảo vệ cô an toàn, anh sẽ dùng cả sinh mệnh của mình để bảo vệ cô sẽ không để cô cách xa mình.

    Đàm Tâm nói anh tưn theo đuổi Đan Nhất Thuần là vì anh biết Hạ Tử Du chưa bao giờ quên Đàm Dịch Khiêm, anh theo đuổi Đan Nhất Thuần là muốn cô ta chấp nhận anh để Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du có thể quay lại với nhau, nhưng anh không ngời Đan Nhất Thuần bề ngoài hiền dịu đoan trang có ai ngời tâm cơ cô ta thâm độc như vậy. Mặc dù Đan Nhất Thuần không trực tiếp ra tay hãm hại Hạ Tử Du nhưng cô ta lại chính là người đứng phía sau xíu giục Đường Hân làm hại Hạ Tử Du, đủ để thấy cô ta không đơn thuần thánh thiện như vẻ bề ngoài.

    Đan Nhất Thuần là một bác sĩ tâm lí, tuy chuyên sâu không cao nhưng cũng khiến Đường Hân, Kim Trạch Húc, bà Đàm cùng Đàm Tâm đều tin tưởng cô ta.

    Đàm Tâm thấy Robert im lặng không nói, cô kích động nói, "Robert, vì sao là cô ta mà anh không thể cho em chút tình cảm? Anh có thể theo đuổi Nhất Thuần, tại sao em thì không thể?"

    Robert xoay người nhìn Đàm Tâm rất lâu mới mở miệng, "Vì cô luôn muốn dồn ép cô ấy, Đàm Tâm, trước đây tôi có nói qua tôi sẽ chịu trách nhiệm vì lần đó, nhưng cô không chấp nhận vậu thì dựa vào cái gì cô bắt tôi phải cho cô tình cảm?"

    Đàm Tâm nước mắt lưng tròng giọng nghẹn ngào nói, "Vì em tự cho rằng anh có thể yêu em, chuyện năm đó là vì úc anh và em không đủ tỉnh táo, cho nên em mới.."

    Robert cắt ngan lời Đàm Tâm, "Không đủ tình táo? Đàm Tâm, có phải Đan Nhất Thuần muốn dùng cô khống chế tôi phá tình cả của Dịch Khiêm và Tử Du không?"

    Đàm Tâm sợ hãi nhìn Robert nhưng không thể mở miệng.

    Robert chậm rãi, nhưng khí sắc lạnh lùng đáng sợ, khiến Đàm Tâm bất giác lùi về sau một bước. Robert mở miệng "Lúc đó tôi và Dịch Khiê đều uốn rất nhiều, chính cậu ấy còn không ý thức được mình say đến mức nào? Nếu đã không đủ tình táo thì tôi làm sao làm ra chuyện kia với cô, Dịch Khiêm đều nói tôi có lỗi với cô, nhưng cậu ấy không biết chính chị gái ruột của mình gài bẫy tôi và Dịch Khiêm lên giường cùng các cô."

    Đàm Tâm thật sự bị Robet làm cho kinh sợ, cô không tin chuyện năm đó Dịch Khiêm không biết thì Robert chắ chắc sẽ không biết, nhưng cô không ngờ Robert biết mọi chuyện.

    Đàm Dịch Khiêm vừa lúc đi ra vườn nghe được câu sau của Robert, anh chôn chân tại chỗ, tay siết chặt.
     
  2. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 51: Vợ À Anh Rất Yêu Em..

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tử Du cùng người làm bê đồ ăn lên bàn ăn nhưng mãi vẫn không thấy ba người kia quay lại, cô quay sang nhìn quản gia nói, "Dì Ngô, dì giúp cháu mang đồ ăn đến cho bác trai cùng viện trưởng hộ cháu." Vì cô mang thai cho nên ông bà Đàm không cho cô đến bệnh viện, sức khỏe ông Đàm tuy có tiến triển nhưng bác sĩ đề nghị nằ viện theo dõi và tập vật lí trị liệu.

    Dì Ngô mỉm cười nói "Vâng thưa cô chủ."

    Hạ Tử Du nhìn Liễu Nhiên đang ngồi vào ghế trẻ em của mình ngoan ngoãn đợi, cô thương yêu hôn má bé mấy cái, "Bé con, con đợi mẹ gọi ba cô và chú Kiều vào ăn cơm luôn nhé."

    Liễu Nhiên cười vui vẻ ngoan ngoãn gật đầu, "Dạ."

    Hạ Tử Du ôm bụng hơi lớn chậm rãi đi ra ngoài, vì tính cô có chút lơ mơ hay không chú ý đề dưới chân hay bàn ghế, Đàm Dịch Khiêm liền sai người trải thảm lông dày dưới sàn nhà, tất cả sàn nhà đều phải trải thảm lông, còn có những vật dụng không cần thiết thì không cần chưng bày nhiều, chỗ chơi của Liễu Nhiên cũng được sắp gọn vào một góc lớn đủ để bé chơi. Dép đi trong nhà của Hạ Tử Du cũng đổi sang dép lông ấm và đế không bị trơn.

    Hạ Tử Du tìm mãi vẫn không thấy bóng dáng ba người họ đâu vì vậy cô gọi, "Dịch Khiêm, Robert, chị Tâm."

    Đàm Dịch Khiêm, Robert cùng Đàm Tâm đều quay đầu lại theo hướng gọi của Hạ Tử Du, cùng lúc là Đàm Tâm cùng Robert bắt gặp sắc mặt lạnh như băng của Đàm Dịch Khiêm.

    Đàm Dịch Khiêm không nói chỉ quay người bước nhanh đến chỗ Hạ Tử Du.

    "Bà xã." Anh ôn nhu gọi cô, cũng vừa lúc Robert và Đàm Tâm cũng bước vào.

    Robert sợ Đàm Tâm bọc lộ cảm xúc khiến Hạ Tử Du nghi ngờ, anh liền tiến đến chỗ Hạ Tử Du rất tự nhiên mà choàng tay lên vai Hạ Tử Du cười tươi nói, "Ăn cơm thôi, anh đói chết rồi."

    Đàm Dịch Khiêm nhíu mày không vui hất ta Robeert xuống khỏi vai Hạ Tử Du giọng như ăn giấm của anh vang lên "Cậu có biết cô ấy còn đang mang thai không?"

    Robert nhìn bình giấm chua Đàm Dịch Khiêm liền cười trêu chọc, "Sao hả? Mới đó quên đi người anh em đã cưu mang vợ cậu ba năm sao?"

    Đàm Dịch Khiêm mặc kệ Robert ôm Hạ Tử Du chậm rãi bước vào.

    Hạ Tử DU nhìn Đàm Tâm mở miệng, "Chị Tâm, em có làm mấy món chị thích, chị vào ăn cơm nhé." Cô biết Đàm Tâm vẫn còn lạnh nhạt với cô, nhưng cô không vì vậy mà không kính nễ Đàm Tâm, dù sao Đàm Tâm còn là chị gái ruột của Dịch Khiêm.

    Đàm Tâm gật đầu, cô biết ánh mắt kia của Đàm Dịch Khiêm, chuyện vừa rồi không chừng Dịch Khiêm đã nghe, cô còn tỏ thái độ với Hạ Tử Du chắc chắn tình chị em của cô cùng Đàm Dịch Khiêm cũng chẳng còn dù chỉ là một chút.

    Bữa cơm ăn rất vui vẻ, ngoài tiếng nói chuyện của Hạ Tử Du, Robeert và Liễu Nhiên thì Đàm Dịch Khiêm và Đàm Tâm rất ít khi lên tiếng, Hạ Tử Du cảm giác Đàm Tâm hôn nay có chút kì lạ nhưng là cô không nghĩ vì sự có mặt của Robert mà khiến tâm tình của Đàm Tâm không vui.

    Kết thúc bữa cơm, Robert nói còn có viện cho nên rời đi, nhưng Đàm Dịch Khiêm biết Robert đang trốn tránh Đàm Tâm, một phần là vì Robert sợ nh hỏi chuyện năm đó.

    Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm muốn nói nhưng lại thôi, anh vì chuyện trụ sở chính của Đàm thị đã rất bận rộn, cô không muốn anh vì cô mà phải lo lắng.

    Đàm Dịch Khiêm làm sao không biết biểu cảm cùng tâm tình của cô hiện nay, từ lúc cô mang thai và lời ước định của anh và cô, Hạ Tử Du rất dễ để lộ tâm tình của mình, Đàm Dịch Khiêm nghĩ cô đã buông bỏ phòng bị sẽ như cô gái Hạ Tử Du lúc đầu anh biết, đơn thuần ngây thơ lại lương thiện.

    Đàm Dịch Khiêm lên thư phòng sắp xếp công việc, anh biết Hạ Tử Du vốn không có ngủ sớm như vậy, cô thường kiếm cớ sau bữa cơm liền lên phòng nói muốn ngủ nhưng thật ra là vì cô biết Đàm Dịch Khiêm sẽ ở bên cạnh cô cho đến khi cô ngủ anh mới giải quyết công việc, nhưng mà như vậy rất khuya anh mới đi ngủ, Hạ Tử Du không nỡ liền kiếm cớ nói đi ngủ sớm. Nhưng cô nào biết Đàm Dịch Khiêm biết chút tâm tư nhỏ này của cô kia chứ.

    Cũng như mọi ngày, Hạ Tử Du nói muốn đi ngủ sớm liền lên phòng, Đàm Dịch Khiêm sẽ lên thư phòng giải quyết công việc, sau đó là Hạ Tử Du sẽ vác bụng bầu đi tìm con gái cùng chơi với con gái cùng nói chuyện với con gái đến khi con gái ngủ cô mới rón rén về phòng ngủ.

    Hạ Tử Du vừa lên giường thì cửa phòng ngủ có tiếng mở cửa, cô hốt hoảng liền không kịp phản ứng cứ ngồi chết trân trên giường nhìn ra cửa.

    Đàm Dịch Khiêm bướ vào thấy Hạ Tử DU đang ngồi trên giường anh biết cô vừa ở phòng Liễu Nhiên về anh không nỡ vạch trần cô cho nên nhỏ giọng hỏi, "Anh làm em tỉnh giấc sao?"

    Hạ Tử Du nhanh chống lấy lại bình tỉnh mỉm cười nói, "Không, em vừa tỉnh ngủ." Cô có chút chột dạ không dám nhìn anh.

    Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn cô vài cái, giọng ôn nhu nói "Thời gian tới anh rất bận, nếu em buồn chán thì về Hạ gia chơi vài ngày, buổi tối sau khi xong việc anh sẽ đến Hạ gia đón em." Anh biết cô lo cho anh cho nên không nỡ về Hạ gia thăm ông bà Hạ.

    Hạ Tử Du sững sốt, đôi mắt vì kích động mà to tròn đáng yêu, Liễu Nhiên rất giống cô ở điểm này, cô cười vui vẻ ôm cổ Đàm Dịch Khiêm, "Ông xã thật tốt."

    Đàm Dịch Khiêm ôm cô giọng sủng nịch hỏi, "Bây giờ mới cảm thấy anh tốt sao?"

    Hạ Tử Du lắc đầu, cô ngồi thẳng người đối mặt với Đàm Dịch Khiêm chậm rãi nói, "Trước đây em từng rất ngưỡng mộ Đường Hân vì anh luôn thương yêu bao dung cho cô ấy, còn có Đan Nhất Thuần mặc dù anh và cô ấy chỉ là diễn kịch nhưng là cô ấy muốn gì anh đều đáp ứng, lúc đó em nghĩ anh là người đàn ông đối với người phụ nữ của mình sẽ đều như vậy."

    Đàm Dịch Khiêm lại hôn môi cô nói, "Em không hỏi tại so anh đối với Đường Hân và Đan Nhất Thuần là tình cảm gì sao?"

    Hạ Tử Du lắc đầu nhỏ giọng nói, "Em không dám hỏi, em rất sợ đáp án của anh, nhưng bây giờ anh đối với em rất tốt như vậy đủ rồi."

    Đàm Dịch Khiêm ôn nhu mà chân thành nói, "Tử Du, có một chuyện anh trước nay chưa từng nói với em."

    Hạ Tử Du căng thẳng, cô né tránh không muốn nghe "Chuyện quá khứ em không muốn biết, anh đừng nói." Cô sợ đáp án của anh sẽ là trước đây anh yêu Đường Hân hoặc là anh từng có ý rung động với Đan Nhất Thuần, cô rất sợ.

    Đàm Dịch Khiêm ôm chặt cô, anh âu yếm dịu dàng hôn lên tóc Hạ Tử Du, giọng anh trầm ấm vang lên, "Anh trước đây và mãi về sau chỉ yêu mỗi mình Hạ Tử Du, dù là trước đó anh có từng vì Đường Hân hay là Đan Nhất Thuần anh cũng chưa bao giờ yêu họ. Bà xã, anh rất yêu em."

    Hạ Tử Du bị anh làm cho cảm động khóc nức nở, cô ôm chặt lấy anh.
     
  3. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 52: Chọn Tên Cho Em Bé.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đàm Dịch Khiêm để dì Lô cùng theo Hạ Tử Du đến nhà họ Hạ tiện chăm sóc cho Liễu Nhiên và cô, Hạ Tử Du trước khi đến nhà họ Hạ còn phân vân vì để Đàm Tâm ở nhà một mình nhưng mà Đàm Dịch Khiêm nói Đàm Tâm đã đi du lịch rồi cô mới an tâm về nhà họ Hạ.

    Nhà họ Hạ.

    Từ sau lần Đàm Dịch Khiêm giải thích rõ cho ông bà Hạ thì Hạ Tử Du không còn nghe ông bà Hạ nhắc đến Đường Hân nữa.

    Bà Hạ cùng Hạ Tử Du đi dạo trong vườn, Liễn Nhiên chơi cùng dì Lô và giúp việc trong vườn hoa. Bà Hạ nắm tay Hạ Tử Du nhẹ nhàng hỏi, "Con đã khám thai chưa? Trai hay gái?"

    Hạ Tử Du mỉm cười vuốt bụng mình nói, "Dạ là sinh đôi, ba mẹ sắp có thêm hai đứa cháu trai nữa đấy."

    Bà Hạ nghe xong liền cười vui vẻ, "Thật sao? Vậy con và Dịch Khiêm đã đặt tên chưa?"

    Hạ Tử Du nghiêm túc trả lời, "Mẹ, con để anh ấy quyết định."

    Bà Hạ cười hiền từ nói, "Dịch Khiêm là người chồng tốt, con và nó sẽ hạnh phúc."

    Hạ Tử Du cười hạnh phúc gật đầu, "Dạ!"

    Buổi tối sau khi tan làm Đàm Dịch Khiêm liền đến nhà họ Hạ đón Hạ Tử Du và Liễu Nhiên về nhà.

    Ông Đàm đã có thể về nhà tự tập luyện, sức khỏe của ông ngày càng tốt lên, bà Đàm cũng không còn ác cảm với Hạ Tử Du như trước nữa. Sau khi nghe Đàm Dịch Khiêm giải thích tất cả mọi chuyện bà Đàm đã nghiêm túc đánh giá Hạ Tử Du.

    Hạ Tử Du lúc này đang ngồi trên ghế trước bàn trang điểm để Đàm Dịch Khiêm sấy tóc cho cô, từ lúc hai người chính thức hòa hợp với nhau, Hạ Tử DU luôn cảm nhận được tình cảm của Đàm Dịch Khiêm, anh luôn cưng chiều cô, luôn hiểu cô muốn gì mà không hài lòng gì, thậm chí những chuyện nhỏ nhặt như sấy khô tóc cho cô anh cũng chính tay làm.

    "Dịch Khiêm, lúc ở nhà mẹ em có hỏi đã đặt tên cho hai em bé chưa?" Hạ Tử Du đưa mắt nhìn Đàm Dịch Khiêm qua gương trên bàn trang điểm, anh vẫn phong độ đẹp trai như trước đây không hề thay đổi chút nào.

    Đàm Dịch Khiêm thao tác thành thục đặt máy sấy xuống bàn, sau đó anh nhẹ nhàng ôm Hạ Tử Du từ phía sau giọng anh ấm áp vang lên, "Ba mẹ vốn không bận, chúng ta để việc chọn tên cho hai con để ba mẹ làm vậy."

    Hạ Tử Du nhìn chăm chú Đàm Dịch Khiêm cô hỏi, "Anh không quan tâm tới chuyện đặt tên con sao?" Không phải cô ích kỷ không muốn để ông bà Đàm đặt tên cho hai bảo bối mà là cô muốn biết Đàm Dịch Khiêm suy nghĩ gì về vấn đền đặt tên cho hai bảo bối.

    Đàm Dịch Khiêm thương yêu cô, giọng sủng nịch nói, "Anh rất để tâm đến hai con, nhưng mà chúng ta cần tạo cho ông bà một chút cảm giác khi sắp có thêm hai cháu, còn có.. Như vậy sẽ khiến ba mẹ phân tâm vào chuyện anh ngủ cùng em."

    Hạ Tử Du lườm anh, giọng trêu đùa, "Đàm tổng, anh sắp làm ba của ba đứa trẻ rồi, vậy mà tâm tư anh vẫn còn thời gian nghĩ đến chuyện này sao?"

    Đàm Dịch Khiêm tỏ vẻ nghiêm túc nói, "Tại sao không? Anh rất nhớ em, bà xã." Sau đó là không cho Hạ Tử Du có cơ hội phản ứng, tay anh thành thục nhanh chống cởi áo ngủ tơ tằm của cô ném sang một bên.

    Buổi tối, mọi người có mặt đông đủ ăn cơm tối riêng không có Đàm Tâm. Đàm Dịch Khiêm sau khi nghe được cuộc nói chuyện của Đàm Tâm và Robert, anh đã rất không vui vì chị gái cài bẫy anh năm đó, anh yêu cầu Đàm Tâm rời khỏi thành phố Y một thời gian đến khi nào cô có thể thông suốt và không nghĩ về Hạ Tử Du không tốt.

    Đàm Tâm nói với ông bà Đàm mình muốn đi du lịch một thời gian, bà Đàm biết con gái vẫn luôn đem lòng yêu Kiều Sở Ngạn cho nên cũng không ngăn cản, đi du lịch cũng tốt với Đàm Tâm hơn là ở nhà.

    Ông Đàm lên tiếng hỏi thăm, "Tiểu Du, sức khỏe con cùng hai đứa nhỏ tốt chứ?"

    Hạ Tử Du lập tức bỏ đũa xuống, lễ phép kính trọng trả lời ông Đàm, "Vâng thưa ba, nhờ có mẹ và dì Lô hầm canh bổ con uống mỗi ngày cho nên sức khỏe con rất tốt, hai bảo bối cũng khỏe ạ."

    Bà Đàm mỉm cười thân thiện hơn nói, "Mặc dù canh hơi ngáy, mẹ đã theo lời DỊch Khiêm cho vớt bỏ ván dầu rồi, sức khỏe con trước giờ không tốt, con cố gắng uống canh bổ là tốt hơn thôi."

    "Dạ mẹ." Hạ Tử Du cười hạnh phúc, cô cảm giác bà Đàm không còn ác cảm với cô nữa, bà tận tâm chăm sóc cho cô cô có thể cảm nhận được.

    Đàm Dịch Khiêm im lặng mỉm cười hài lòng, tay anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé thon gầy của Hạ Tử Du, ánh mắt yêu thương sủng nịch.

    "Tên của hai đứa nhỏ các con đã nghĩ đặt tên là gì chưa?" Ông Đàm quan tâm hỏi thêm.

    "Ba mẹ là ông bà nội, chuyện đặt tên đành nhờ ba mẹ vậy, Đàm thị mới chuyển về đây còn một chút rắc rối chưa giải quyết cho nên con có chút bận." Đàm Dịch Khiêm trầm giọng lên tiếng nói.

    "Để ba mẹ đặt tên sao?" Ông bà Đàm tràn đầy kích động, chuyện có thê hai đứa cháu bảo bối khiến ông bà rất vui vẻ, bà Đàm còn không ngừng khoe khoang với các phu nhân có cháu trai lúc nào cũng lên mặt với bà, từ khi biết Hạ Tử Du mang thai đôi lại là hai đứa cháu trai khiến bà không ngừng nở mặt ngẩng cao đầu khi gặp các phu nhân thích khoe khoang kia.

    "Dạ, con không biết sẽ đặt tên con như thế nào, đành làm phiền ba mẹ vậy." Hạ Tử Du cũng mỉm cười dịu dàng lên tiếng, nhưng cô không hề biết tên hai đứa con đã được Đàm Dịch Khiêm nghĩ ra từ lâu, chẳng qua anh muốn để ba mẹ mình vui vẻ mà thôi.

    "Không phiền, không phiền, Tô Di, nhanh đẩy tôi vào phòng, tôi muốn tìm sách đặt tên cho hai đứa cháu trai yêu quý của tôi." Ông Đàm cười vui vẻ không khép được miệng, bà Đàm cũng vui theo liền đẩy ông Đàm vào phòng bắt đầu nghiêm túc tìm tên cho cháu nội.

    Đàm Ngôn Tư đang dùng cơm thì buông muỗng xuống, con bé mở to mắt nhìn Hạ Tử Du, "Mẹ, nếu có hai em ba mẹ và ông bà sẽ không còn thương Liễu Nhiên nữa sao?" Trong lời nói trẻ con của bé kém theo chút nghẹn ngào.

    Đàm Dịch Khiêm sợ Hạ Tử Du đau lòng sẽ ôm Liễu Nhiên vào lòng, cô đang mang thai bụng cũng đã nhô ra, Đàm Ngôn Tư có thể trọng mũm mỉm đáng yêu, anh sợ con bé không cẩn thận đụng cô liền phản ứng nhanh đem Đàm Ngôn Tư ôm vào lòng. Giọng anh đầy thương yêu nói, "Con là con gái mà ba mẹ thương nhất, ba mẹ sẽ thương yêu con và hai em như nhau."

    Hạ Tử Du đưa tay sờ má con gái an ủi, "Bé con, mẹ từng nói sẽ thương yêu con không bao giờ thay đổi, kể cả có hai em trai mẹ vẫn thương con và em trai như nhau, cho nên Liễu Nhiên không được nghĩ ngợi lung tung được không?" Cô bé tâm tư bé con của cô lo lắng vì sợ mọi người sẽ không thương con bé.

    Đàm Ngôn Tư ngoan ngoãn gật đầu, con bé biết ba mẹ không gạt bé.

    Đàm Dịch Khiêm thương yêu hôn trán của bé, con gái anh thật hiểu chuyện.
     
  4. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 53: Một Màn Khôi Hài Trước Khi Sinh Con.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Bốn tháng sau.

    Bụng của Hạ Tử Du đã đội lên như một quả bóng lớn, mỗi ngày chỉ có thể ngồi chơi tại ghế salon, đến cả đi dạo mát cũng mệt thở hồng hộc.

    Bởi vì chỉ còn mười ngày nữa là đến ngày dự sinh, khoảng thời gian này để tránh cho việc mang thai của Hạ Tử Du có gì sơ xuất, vì thế trên dưới nhà họ Đàm đều thay phiên nhau túc trực chăm sóc cho Hạ Tử Du không khác gì một lão phật gia.

    Tất nhiên, bản thân người làm cha của hai đứa nhỏ, Đàm Dịch Khiêm cũng gần như dẹp bỏ gần hết công việc để ở nhà chăm sóc cho Hạ Tử Du, chị Dư làm việc xưa nay luôn khiến anh an tâm cho nên Đàm Dịch Khiêm tập trung vào việc chăm sóc cho thai phụ.

    Nhưng mà, ngày dự sinh đến gần nhưng Hạ Tử Du vẫn không có gì là như sắp sinh, trên dưới nha họ Đàm không khỏi quýnh quáng lo lắng, chờ đến khi ngày dự sinh chậm trễ đến ngày thứ ba thì trên dưới nhà họ Đàm phải mang Hạ Tử Du đến bệnh viện kiểm tra.

    Hạ Tử Du được đưa vào phòng kiểm tra thì ngoài cửa Đàm Dịch Khiêm đã nôn nóng lo lắng đứng ngồi không yên muốn lao vào phòng thì bị y tá ngăn lại, "Tổng giám đốn Đàm, nếu ngài muốn vào trong cũng nên mặc đồ bảo hộ như vậy mới an toàn cho thai phụ."

    Đàm Dịch Khiêm gấp như lửa đốt nói, "Vậy còn không nhanh đưa tôi đến phòng thay đồ."

    Lúc họ chuẩn bị rời đi thì Hạ Tử Du vác bụng bầu lớn đi ra khỏi phòng, cô mở miệng gọi "Ông xã."

    Đàm Dịch Khiêm cùng ông bà Đàm quay đầu lại nhìn Hạ Tử Du.

    Đàm Dịch Khiêm nhanh chân đến chỗ Hạ Tử Du lo lắng hỏi, "Bà xã em sao rồi?"

    Bà Đàm cũng nôn nóng hỏi, "Vẫn chưa sinh sao?"

    Ông Đàm cũng gấp đến độ tay chân lóng ngóng.

    Hạ Tử Du có chút xấu hổ cười nhẹ, trong lúc họ đang nói chuyện thì bụng dưới Hạ Tử Du nhói đau mà cơn đau càng ngày kéo đến mãnh liệt, "Ông xã.. em đau.. đau quá.."

    "Bà xã đừng sợ có anh đây."

    "Sắp sinh rồi.."

    "Bác sĩ.."

    Sau đó là một nhóm người nháo nhào cả lên, Hạ Tử Du được đưa vào phòng sinh, Đàm Dịch Khiêm nữa bước cũng không rời không ngừng nắm lấy tay cô an ủi.

    Hạ Tử Du không có sợ hãi như lúc ban đầu sinh Liễu Nhiên vì hiện giờ cô có Đàm Dịch Khiêm bên cạnh, Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm hỏi "Ông xã, anh vẫn không muốn đặt tên cho con sao?"

    Đàm Dịch Khiêm biết cô vẫn để tâm chuyện này, ba mẹ anh cũng chọn vài cái tên, mấy hôm trước cho đưa cho anh nhưng anh đã khôn khóe từ chối ba anh. Đàm Dịch Khiêm hôn má Hạ Tử Du giọng ôn nhu vang lên, "Anh sớm đã chọn tên cho con rồi, là Đàm Thần Hiên và Đàm Thần Mặc. Anh không phải không để ý đến con, cho nên em không được nghĩ lung tung nữa, bình an sinh con được không?"

    Hạ Tử Du cảm động sống mũi cay cay.

    Cuối cùng Hạ Tử Du cũng sinh con an toàn, hai đứa trẻ khỏe mạnh đáng yêu, ông bà Hạ nghe tin cũng chạy tới bệnh viện thăm Hạ Tử Du và cặp sinh đôi.

    Ông Hạ trước giờ luôn coi trọng sĩ diện và có chút nghiêm khắc nhưng tình cảm cha con đối với Hạ Tử Du so với Đường Hân con gái ruột ông thì ông thương yêu Hạ Tử Du hơn. Ông Hạ nhìn hai đứa cháu ngoại không khỏi nhớ lại chuyện lần trước Hạ Tử Du đang mang thai còn mạo hiểm đến cứu ông, cũng may bọn chúng kiên cường cùng mẹ nó vượt qua, nếu quả thật lần đó Hạ Tử Du và hai đứa nhỏ xảy ra chuyện ông sẽ cắn rứt lương tâm đến cuối đời.

    Hạ Tử Du chú ý thấy ông Hạ lén lau nước mắt, cô biết ông còn nghĩ đến chuyện bắt cóc lần trước, hiện tại trong phòng có nhiều người cô không thể nói chuyện cùng ông Hạ.

    Đàm Dịch Khiêm đang lau người cho Hạ Tử Du nhưng đôi con ngươi đen lấy vẫn chú ý đến ánh mắt của Hạ Tử Du nhìn ông Hạ.

    "Ba mẹ, ở đây có con cùng bảo mẫu chăm sóc Tử Du rồi, mọi người về nghỉ ngơi đi." Đàm Dịch Khiêm lên tiếng.

    "Ba, con ở lại được không?" Đàm Ngôn Tư đang ngồi ngắm hai em trai liền lên tiếng.

    Đàm Dịch Khiêm lên tiếng phản đối nhưng là lời nói ôn nhu của người cha, "Ngày mai con phải đến trường, ở đây không tốt con nên chờ mẹ và hai em trai về nhà nhé." Anh thương yêu hôn trán non nớt của con gái.

    Đàm Ngôn Tư có chút mất mác, nhưng con bé lại rất nghe lời, con bé chạy đến bên giường ôm hôn tạ biệt Hạ Tử Du, "Mẹ, con ở nhà chờ mẹ và em trai về."

    Hạ Tử Du không ngừng hôn má con gái, yêu thương vô bờ bến nói với con gái "Ngoan, bé con phải nghe lời ông bà và bà dì nhé, nhanh thôi mẹ và em trai sẽ về nhà."

    Sau đó trong phòng bệnh lớn cũng chỉ còn Đàm Dịch Khiêm, bảo mẫu và Hạ Tử Du.

    "Chị qua phòng kế bên nghĩ đi, tôi trông cô ấy đước rồi." Đàm Dịch Khiêm nói với bảo mẫu.

    "Vậy cò gì ngài cứ gọi tôi." Bảo mẫu kính cẩn nói.

    "Được."

    Trong phòng bệnh lớn có một chiếc giường lớn Hạ Tử Du đang nằm, còn có bộ bàn ghế salon nhưng với thân hình cao lớn của Đàm Dịch Khiêm ngủ ghế salo nhỏ bé cũng thiệt thòi cho anh. Hạ Tử Du có chút không đành lòng nói, "Anh về nhà nghỉ ngơi đi, ở đây có bảo mẫu, vả lại em cũng biết cách chăm sóc con mà." Liễu Nhiên là một tay cô chăm sóc trong trại giam, đối với người làm mẹ như cô dĩ nhiên cô biết cách chăm sóc con mình tốt.

    Đàm Dịch Khiêm nắm lấy tay Hạ Tử Du giọng anh hết mực sủng nịch nói, "Em vất vả mang thai sinh con cho anh, những chuyện nhỏ nhặt như vậy anh làm được, anh đã một lần bỏ lỡ sự sinh ra và quá trình từng bước lớn của Liễu Nhiên, lần này hãy để anh tận tâm chăm sóc em và con."

    Hạ Tử Du biết anh còn tự trách vì chuyện của con gái nhưng lúc cô mang thai anh không hề, cũng là nói lần sau đó cô mới biết những bức thư cô gửi cho anh trong hai năm anh chưa từng đọc được vì lúc đó anh đang ở Mĩ, mãi tới khi cô ra tù anh mới biết cô và anh có con gái, cô không hề trách anh.

    Hạ Tử Du nhìn Đàm Dịch Khiêm nói, "Anh cũng đã làm tốt một người làm cha rồi, chuyện của Liễu Nhiên là do anh không biết mà thôi. Nhưng mà, anh có thể thay tả cho con, tắm và cho con uống sữa được sao?" Cô có chút nghi hoặc nhìn anh, tác phong lạnh lùng kiệm lời của Đàm Dịch Khiêm cô vốn đã nhìn quen, nhung còn hình ảnh anh chăm con, biến thành hình tượng vú em thì cô không thể tưởng tượng ra được, huấn hồ là hai đứa trẻ.

    Đàm Dịch Khiêm nhếch miệng cười nhẹ anh hôn lên chiếc mũi nhỏ xinh đẹp của cô nói, "Đừng xem thường khả năng của ông xã em chứ, ngoan, em ngủ một chút đi."

    "Vâng." Hạ Tử Du cười hạnh phúc ngoan ngoãn nhắm mắt ngũ, trong lòng đều là mật ngọt của hạnh phúc.
     
  5. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 54: Chuyện Năm Đó Của Đàm Dịch Khiêm Và Kiều Sở Ngạn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lúc Hứa Thiên Anh đến bệnh viện thăm Hạ Tử Du cũng vừa lúc thấy anh bạn Kiều Sở Ngạn và Đàm Tâm.

    Hạ Tử Du thấy Hứa Thiên Anh liền vui mừng mỉm cười, "Chị Hứa."

    Hứa Thiên Anh để quà lên bàn sau đó đến chỗ Hạ Tử Du đang ngồi trên giường bệnh, "Tranh thủ nghỉ ra ngoài tìm chứng cứ chị qua thăm em và con trai em, bọn nhỏ đâu rồi?"

    "Dịch Khiêm và bảo mẫu mang bé đi kiểm tra rồi." Hạ Tử Du trả lời, sau đó cô hướng ánh mắt nhìn Đàm Tâm và Kiều Sở Ngạn đang ngồi trên ghế salon giới thiệu. "Chị Hứa, đây là Robert ông chủ cũ của em ở Male, còn kia là chị Tâm chị gái của Dịch Khiêm."

    "Xin chào." Ba người khác sáo chào nhau, Hứa Thiên Anh chú ý đến Đàm Tâm, chị ấy biết Đàm Tâm qua mấy lần thấy Đàm Tâm đến văn phòng thẩm phán tìm thẩm phán Ngô để sửa án cho một ai đó. Hiện tại có Đàm Tâm ở đây vả lại cô không biết Đàm Tâm muốn sửa án cho ai cho nên chưa thể nói với Hạ Tử Du, nói chuyện một lúc thì chị Hứa đi cũng không kịp nhìn hai đứa nhỏ của Hạ Tử Du.

    Kiều Sở Ngạn rất thích hai đứa nhỏ, không ngừng chơi đùa cùng bọn trẻ, Đàm Tâm nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô hít sâu một hơi cố gắng bình tỉnh nói "Dịch Khiêm, chị có thể nói chuyện với em một lúc được không?"

    Đàm Dịch Khiêm đứng dậy từ trên giường giọng lạnh nhạt lên tiếng, "Ra ngoài đi."

    Sau đó anh sải bước ra ngoài Đàm Tâm cũng đi cùng, Hạ Tử Du có chút nghi hoặc cô đưa mắt nhìn sang Robert cất tiếng, "Robert, anh và chị Tâm có chuyện gì sao?"

    Robert đứng thẳng người từ nôi em bé nhìn Hạ Tử Du bình tĩnh hỏi "Sao em lại hỏi như vậy?"

    Hạ Tử Du thẳng thắng nói, "Em có biết chuyện của chị Tâm qua mẹ chồng em, bà nói chị Tâm rất yêu anh nhưng anh lúc nào cũng luôn tránh mắt chị ấy."

    Rpbert cười phong lưu nói, "Em đừng nói em không hiểu rõ anh, Đàm Tâm là chị gái của Dịch Khiêm, anh và cậu ấy xem như là đã quen biết nhau hơn mười năm, chính Dịch Khiêm còn không muốn anh làm khổ Đàm Đấy. Em đừng nói nói anh em không biết anh có gien duy truyền từ ba anh, rất phong lưu đó."

    Hạ Tử Du lườm anh nói, "Em thấy anh chính là yêu người khác nhưng không nói cho ai biết, nói đi, cô gái nào lại khiến anh từ bỏ một người ưu tú như chị Tâm?"

    Robert cười như không cười tỏ ra nghiêm túc nói "Nếu người đó là em thì sao?"

    Hạ Tử Du không tin lên tiếng, "Anh đừng có gạt em, nếu anh không nói thì em hỏi Dịch Khiêm đấy?"

    Robert biết cô không tin nhưng trong lòng anh thấy thoải mái khi chính miệng thừa nhận trước mặt cô dù cho là cô không tin, anh cười nhún vai nói, "Ngay cả Dịch Khiêm cũng sẽ không biết, anh không nói cho cậu ấy biết."

    "Vậy vì sao anh và chị Tâm đi cùng nhau, lúc trước chị ấy nói là đi du lịch, cũng không nói là sẽ đến Male tìm anh." Hạ Tử Du phản bác, cô xem anh như người bạn như tri kỉ mà quan tâm, dù sao trong ba năm cô khốn cùng khó khăn cũng là anh giúp đỡ cô, cũng là trong lúc cô và Đàm Dịch Khiêm li hôn anh cũng là người quan tâm chăm sóc mẹ con cô.

    Ngoài hành lang Đàm Dịch Khiêm đang đứng đút tay vào túi quần ánh mắt nhìn xa xăm ngoài cửa sổ, Đàm Tâm cũng rơi vào khoảng không xa xăm kia một lúc mới lên tiếng, "Chuyện năm đó thật xin lỗi em, chỉ vì tình yêu cố chấp của chị đối với anh ấy cho nên mới khiến em.. Nhưng em yên tâm em và cô gái kia không có quan hệ gì cả, mấy ngày sau đó cô ấy đã thừa nhận với chị vì không thể làm cho em cùng cô ta cho nên Dịch Khiêm chị biết em biết nhưng không nói ra."

    Đàm Dịch Khiêm giọng âm lãnh vang lên, "Robert là bạn tôi, dù cho cậu ấy không nói nhưng tôi vẫn trách cậu ấy vì năm đó đã bỏ rơi chị, đứa nhỏ cũng là chị tự giải quyết khiến cho Robert phải áy náy với chị, nhưng chị không ngờ rằng Robert càng chán ghét và tránh xa chị. Đan Nhất Thuần vì biết chuyện năm đó của chị và Robert trong lúc điều trị tâm lí cho chị liền bị cô ta nắm. Đàm Tâm, chị chính là bị cô ta khống chế."

    Đàm Tâm kinh hãi nhìn Đàm Dịch Khiêm, cô không thể ngờ người cô tin tưởng lại lợi dụng cô như vậy, "Không thể nào, Nhất Thuần sao có thể đối với chị như vậy? Cho dù cô ấy có lợi dụng chuyện chị và Robert nhưng cũng không ảnh hưởng đến em và Hạ Tử Du, tất cả mọi chuyện là do Đường Hân thao túng vì sao em luôn muốn ép cô ấy vào con đường chết?" Đàm Tâm mua chuộc người trong trại giam để đến thăm Đan Nhất Thuần, cô ấy đáng thương khóc và kể tất cả mọi chuyện cho cô nghe.

    Đàm Dịch Khiêm xoay người nhìn Đàm Tâm, đôi mắt đen láy lạnh lùng giọng anh giống băng tuyết ngàn năm vang lên khiến Đàm Tâm bất giác sợ hãi. "Đàm Tâm, tôi nghĩ chị nên đi tìm một bác sĩ tâm lí khác, chị bị cô ta thao túng càng sâu hơn rồi. Chị đừng nói với tôi chị không thích Tử Du là vì chuyện thân phận của cô ấy là con gái của Ngô Tử Uyển, hay là cô ấy kiện tôi trên tòa, hoặc nói đúng hơn chị chán ghét thậm chí là ôm hận với cô ấy chỉ vì Robert yêu là cô ấy mà không phải chị hay Đan Nhất Thuần."

    Đàm Tâm bất giác lùi về sau một bước, miệng lắp bắp nói "Em.. Em.." Cả buổi cũng không nói được câu gì.

    Đàm Dịch Khiêm tính móc bao thuốc lá ra hút nhưng vì nhớ đến Hạ Tử Du và hai con trai cho nên anh vứt luôn cả bao thuốc lá vào thùng rác bên cạnh, giọng anh giảm chút lạnh lẽo nói, "Nếu chị vì chuyện Tử Du từng kiện tôi lên tòa mà không thích cô ấy tôi có thể nói cho chị biết mọi chuyện. Chắc chị không quên vào bốn năm trước tôi đưa Tử Du từ thành phố Y đến Los Angeles chị và mẹ có đến tìm Tử Du khi Đường Hân khóc lóc đáng thương trước mặt hai người. Kim Nhật Nguyên biết Liễu Nhiên là con gái tôi dù cho ông ta biết rõ đó là cháu ngoại ruột của ông ta, ông ta vẫn nhẫn tâm dùng con bé ép tôi từ bỏ hạng mục ở Saudi và dự án lớn của Arnold, sau khi tôi chấp nhận từ bỏ mới Liễu Nhiên mới được anh toàn, dù cho là dự án kia ông ta và tôi không có được nhưng tôi tin chắc rằng ông ta sẽ dùng đến Tử Du và Liễu Nhiên tiếp tục uy hiếp tôi cho nên tôi mới đưa mẹ con cô ấy qua Mĩ để đảm bảo an toàn cho hai mẹ con cô ấy. Nhưng chính tôi cũng không ngờ rằng Hạ Tử Du yếu đuối năm đó không nghi ngờ tôi hãm hại khiến cô ấy đi tù oan hai năm lại biết được chuyện năm đó của Ngô Tử Uyển, ba và mẹ, cô ấy đã âm thầm lên kế hoạch đánh lạc hướng Kim Trạch Húc khiến anh ta tin rằng tử Du rất hận tôi, cũng năm đó tôi khiến cô ấy mất đi đứa nhỏ thứ hai của tôi và cô ấy. Mặc dù tôi đã khiến Trung Viễn phá sản, Kim Nhật Nguyên vào tù nhưng mối nguy hiểm luôn rình rập chúng tôi. Đan Nhất Thuần cũng vừa hay là năm trong kế hoạch tôi đánh lừa Đường Hân và Kim Trạch Húc để họ không đụng vào cô ấy, nhưng chị biết không, lòng dạ của Đan Nhất Thuần còn thâm độc hơn Đường Hân. Đan Nhất Thuần chính là chủ mưu trong việc Đường Hân và Kim Trạch Húc ép tôi giao Đàm thị cho Kim Trạch Húc."

    Đàm Tâm dường như mới thức tỉnh, rất lâu cô mới tìm được giọng nói của mình, "Cho nên những gì Robert nói đều là thật, em đem toàn bộ Đàm thị chuyển sang cho Hạ Tử Du biến cô ấy là chủ của Đàm thị cho nên cho dù em đã kí tên vào bản chuyển nhượng kia thì Kim Trạch Húc và Đường Hân cũng không thể lấy được Đàm thị. Nói cách khác Đan Nhất Thuần cũng chỉ vì yêu em mới bắt tay cùng Đường Hân và Kim Trạch Húc?"

    Đôi con ngươi của Đàm Dịch Khiêm trở nên kính kẽ hơn, anh lãnh đạm nói "Cho đến bây giờ chị vẫn còn muốn bênh vực và muốn sửa án cho Đan Nhất Thuần?"

    "Làm sao em biết chuyện chị sửa án cho Nhất Thuần?" Đàm Tâm kinh ngạc hỏi anh.

    "Vô ích thôi, cho dù chị có nhờ người sửa án cho cô ta thành một năm hay hai năm tù thì cô ta vĩnh viễn không có mạng để ra tù. Đàm Tâm, nễ mặt chị là chị gái tôi, tôi mới không để chị đi tới đi lui trong trại giam, nếu chị một mực kiên quyết muốn giúp cô ta thì tôi không ngại khiến chị không thể về thành phố Y được nữa." Đàm Dịch Khiêm lạnh lùng cảnh cáo, anh nói xong cũng cất bước đi về phòng bệnh cũng không quay đầu nhìn tinh thần hoảng sợ của Đàm Tâm.
     
  6. PhiPhi Angle Phi Phi Edana

    Messages:
    170
    Chương 55: Đại Kết Cục. Đàm Tổng Sủng Vợ Đến Tận Trời.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Hạ Tử Du nằm viện một tuần mới có thể ra viện.

    Ông bà Hạ cùng ông bà Đàm ở Đàm gia chuẩn bị mọi thứ để chào đón Hạ Tử Du và hai đứa nhỏ. Đàm Ngôn Tư háo hức phấn khỏi trông ngóng mẹ và hai em trai về nhà, lúc con bé nhìn thấy xe của Đàm Dịch Khiêm liền lập tức chạy ra, dì Lô sợ con bé vấp ngã cho nên cũng chạy theo.

    Bà Đàm và Bà Hạ bước đến xe mỗi người ôm một đứa nhỏ, bà Đàm ôm Đàm Thần Hiên là anh vì thằng bé ra trước một giây sau là Đàm Thần Mặc.

    Ông Đàm cùng ông Hạ cũng tranh nhau muốn ôm cháu nhưng là không thể tranh cùng hai người vợ, chỉ đưa vẻ mặt thèm ôm cháu mà nhìn hai người phụ nữ ôm cháu.

    Đàm Dịch Khiêm cẩn thận ôm Hạ Tử Du lên phòng ngủ chính, bà Đàm cùng bà Hạ đã chuẩn bị đồ để Hạ Tử Du ở cử trong một tháng tới.

    Đàm Ngôn Tư nhìn em trai đủ rồi liền chạy vào phòng tìm hạ Tử Du, "Mẹ, con rất nhớ mẹ."

    Hạ Tử Du thương yêu nhìn con bé cười vui vẻ, "Ngoan, mẹ cũng rất nhớ Liễu Nhiên."

    Đàm Dịch Khiêm véo chiếc mũi nhỏ xinh giống Hạ Tử Du của Đàm Ngôn Tư nói, "Con gái không nhớ ba sao?"

    Đàm Ngôn Tư liền nịnh nọt ôm lấy Đàm Dịch Khiêm cười ngọt ngào, "Có mà, con cũng nhớ ba mà."

    "Ngoan." Đàm Dịch Khiêm hôn trán con bé yêu thương vô bề bến.

    Hạ Tử Du nhìn một màn này liền cảm thấy mãn nguyện, tình yêu cô đối với anh luôn không thay đổi, mặc dù đã trải qua muôn ngàn khó khăn và đau thương hai người mới có thể ở bên nhau. Nhưng như vậy cô mới biết Đàm Dịch Khiêm yêu cô như thế nào.

    Trong thời gian ở cử của Hạ Tử Du, cô không cần làm gì cả, chỉ cần ăn và ngủ, bồi dưỡng cơ thể ra thì việc chăm sóc hai đứa nhỏ đều là Đàm Dịch Khiêm, bảo mẫu cùng bà Đàm chăm sóc, thậm chí ngay cả bà Hạ cũng di dời đến ở tại Đàm gia làm khách chăm sóc cho Hạ Tử Du và hai đứa nhỏ.

    Sau thời gian, hai đứa nhỏ càng ngày càng lộ ra dáng dấp rất giống Đàm Dịch Khiêm, phải nói là hai bản sao nhỏ của Đàm Dịch Khiêm. Hạ Tử Du có chút buồn rầu vì hai đứa con trai chẳng có chút nào giống cô ngoài đôi mắt to tròn mà thôi.

    Một tháng ở cử cũng qua, Hạ Tử Du có thể đi đứng bình thường và xuống phòng bếp ăn cơm cùng mọi người. Trong lúc ăn cơm ông Đàm mở miệng khuyên con trai, "Dịch Khiêm, Tiểu Du có mẹ con và mẹ vợ con chăm sóc rồi, con có thể an tâm đến công ty. Dư Mẫn tuy làm việc rất tốt nhưng cô ấy cũng lớn tuổi rồi, con nên sắp xếp công việc nhẹ nhàng cho Dư Mẫn."

    Bà Đàm cũng lên tiếng khuyên, "Phải đấy Dịch Khiêm, Dư Mẫn cũng nên có thời gian nghĩ ngơi, con yên tâm ngoài mẹ và mẹ vợ con còn có bảo mẫu và giúp việc cho nên con không cần lo lắng."

    Đàm Dịch Khiêm vẫn im lặng không nói, anh chỉ tập trung vớt ván dầu trong bát canh bổ của Hạ Tử Du. Hạ Tử Du thấy anh không lên tiếng trả lời ba mẹ cho nên cô nhỏ giọng lên tiếng, "Phải đấy Dịch Khiêm, anh đến công ty đi, em đảm bảo sẽ ngoan không làm gì hết, ngoài ăn và ngủ em cam đoan không đụng tay chân vào bất cứ chuyện gì."

    Đàm Dịch Khiêm vẫn là trầm mặc không nói, anh vẫn tập trung vớt ván dầu cho Hạ Tử Du, ông bà Đàm có chút khó xử nhưng cũng không thể lên tiếng.

    "Ông xã, em thật sự sẽ ngoan mà." Hạ Tử Du bất đầu làm nũng anh, lúc này Đàm Dịch Khiêm mới ngẩng đầu nhìn Hạ Tử Du, "Em chắc chắn."

    Hạ Tử Du lập tức gật đầu như bổ thóc nói, "Em chắc chắn." Trong lòng cô nghĩ không có anh ở nhà, cô có thể chăm sóc con trai, có thể cùng chơi với con gái anh sẽ không hay biết.

    Đàm Dịch Khiêm nhìn cô liền biết cô nghĩ gì nhưng anh không nỡ vạch trần cô, giọng anh ôn nhu nói, "Em ăn hết phần ăn của mình đi, sau khi em ăn xong anh sẽ đến công ty."

    "Dạ." Hạ Tử Du ngoan ngão liền cúi đầu ăn cơm của mình, ông bà Hạ chỉ biết lắc đầu mỉm cười. Ông bà dù có khuyên mấy ngày qua Đàm Dịch Khiêm vẫn không chịu nghe, hôm nay chỉ cần con dâu họ lên tiếng con trai họ liền răm rấp nghe theo.

    Đàm Dịch Khiêm sau khi thấy Hạ Tử Du thật sự nghe lời ăn hết phần ăn của mình anh mới an tâm, trước khi đi còn hôn cô vài cái mới chịu rời đi.

    Người lớn nhìn cặp vợ chồng trẻ thương yêu nhau cũng an tâm mà vui vẻ theo.

    Tiệc đầy tháng của hai đứa nhỏ được ông bà Đàm tỉ mỉ chuẩn bị, vì là hai đứa cháu trai sinh đôi khiến ông bà Đàm không ngừng hãnh diện khoe khoang với mọi người, khiến ai ai cũng ngưỡng mộ và chúc mừng. Ông Đàm trong thời gian điều trị và tập luyện đã có thể đi đứng nhưng vẫn nhờ vào lực của cây gậy, tuy không nhanh nhẹn cứng rắn nhưng tốt hơn nhiều.

    Kiều Sở Ngạn đứng một gốc cầ, ly rượu nhìn Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du hạnh phúc bên nhau anh liền nở nụ cười mãn nguyện. Chỉ cần cô vui vẻ hạnh phúc, anh liền thật tâm chúc phúc cho cô. Anh biết trong lòng trước và sau của Đàm Dịch Khiêm và Hạ Tử Du luôn dành vị trí nhất định cho nhau.

    Đàm Dịch Khiêm từng nói với anh, nếu không Hạ Tử Du anh sẽ không lấy bất kỳ người phụ nữ nào khác.

    Hạ Tử Du cũng từng nói, cả đời này cô cũng chỉ có thể yêu một người đó là Đàm Dịch Khiêm.

    Còn đối với anh, Kiều Sở Ngạn dù cho là anh có lấy bất kì người phụ nữ nào thì người chiếm trọn trái tim anh cũng chỉ có một Hạ Tử Du.

    Hoàn.

    Cám ơn các bạn đã đón đọc.
     
Trả lời qua Facebook
Loading...