Đến sáng hôm sau, anh để em nằm trong vòng tay của anh, vào thời khắc này anh bỗng dưng hạnh phúc vô cùng, thứ cảm giác ngại ngùng, xa lạ tối qua đã không còn nữa vì bây giờ rõ ràng em yếu đuối, nhỏ bé và nắm gọn trong lòng anh, tuy là việc này đến đúng là quá nhanh nhưng chắc là không sao đâu, anh cần là một người đàn ông trụ cột để ở cạnh em.
Sau khi anh thức, khoảng 30 phút sau thì đến lượt em thứ dậy, đôi mắt đó vừa mở ra đầy trong sáng và thuần khiết, anh vẫn cảm thấy vẫn còn say cái hơi thở nồng cháy đêm qua. Trong lòng anh định làm điều gì đó để cả bản thân dễ thích nghi hơn thì bất ngờ em ngồi dậy. Em không nói gì mà đẩy anh ra, anh bị sốc, cô gái cuồng nhiệt chủ động với anh ngày hôm qua đi đâu rồi? Khi vừa mặc đồ vào xong, em ném cho anh một tờ hai trăm nghìn rồi bỏ anh mà đi khiến anh như chết lặng. Anh lập tức lấy quần áo mặc vào rồi vội chạy đuổi theo, trong lòng luôn anh vấn rằng có chuyện gì vậy? Anh đang gặp ác mộng hay sao? Anh gắng sức chạy theo, nước mắt anh trở nên giàn giụa, đứng nhìn em bước lên xe một cách vô tình lòng anh càng tan nát. Là chuyện gì thế này?
Vào thời khắc đó, anh đứng ngây người như một pho tượng, hàng xóm xung quanh nhìn anh, anh bỗng dưng ngồi xuống bật khóc lớn như một đứa trẻ, tim anh đau lắm, đau rất nhiều, tại sao em nở lòng làm vậy với anh? Là em nói yêu anh trước cơ mà. Anh chỉ vừa mở lòng mà thôi! Tồi tệ, sụp đổ hết cả rồi! Đêm qua chẳng lẽ là anh anh mình đa tình sao?
Anh ngồi ở đó nức nở khóc suốt mấy tiếng đồng hồ nhưng trong lòng vẫn mong chỉ là do mình nhầm. Đến lúc này anh mới nhận ra anh chẳng biết gì về em cả, ngay cả tên tuổi của em anh cũng không biết. Anh như phát điên, không nói được, không nghe được người ta chế giễu gì mình, anh chỉ biết khóc. Hai mươi tám tuổi, một tình yêu tan nát, cả bản thân cũng không giữ được, anh không còn muốn sống nữa. Em không phải là anh nên em sẽ không bao giờ hiểu được con tim anh tan nát như thế nào, nó đau như có dao cắt vào, thổn thức không thôi.
Sau ngày hôm đó, ba ngày liền anh không dám ra ngoài, anh không đi làm việc nữa, anh không muốn ăn bất cứ thứ gì, tinh thần của anh gần như kiệt quệ. Trên chiếc nệm vẫn còn lưu lại dấu vết hai chúng anh bên nhau đêm đó, và anh vẫn chưa muốn tắm vì không muốn rửa trôi toàn bộ những mùi hương mà em để lại trên người anh. Con tim anh một phần đau đớn, một phần lại uất hận, một phần lại nhớ em. Đáng lẽ ra anh nên để lần yêu đêm đó cho ngày cưới, em vừa có được đã bỏ rơi anh, anh thật thảm hại..
Ngày thứ 7 ở trong phòng, anh cuối cùng cũng không thể quên được sự hạnh phúc mà em mang lại đến, anh hoàn toàn không thể xóa được hình ảnh của em. Cho nên, anh đã đem bán hết vật dụng trong phòng trọ từ chiếc quạt đến bếp gas để mua một chiếc máy trợ thính giá rẻ với dự định sẽ đi tìm em và nói hỏi cho ra lẽ.
Buổi chiều đó, con người anh tàn tạ đầy râu ria và tóc tai rối xù đi đến trước chung cư mà em đang ở, anh cố gắng viết hết những miêu tả về ngoại hình về em ra tờ giấy và đưa cho bảo vệ khu chung cư đó đọc, ông ta vừa đọc xong liền nói với anh:
"Cị gái này vừa dọn nhà sang biệt thự mới rồi, dạo trước có quen một anh chàng đẹp trai nhà giàu, bây giờ thì đi với anh ta đến nhà mới sống, chắc sẽ không về nữa."
Những lời nói đó như sét đánh ngang tai, anh cảm nhận được tim mình đau nhói, miệng anh run run, ngay lập tức anh hớt hải viết tiếp tục vào tờ giấy đó:
"Cô ấy đã đến biệt thự nào? Ông có biết tên của cô không?"
Người bảo vệ đọc xong liền trả lời:
"Anh cứ đi đến trung tâm thành phố, thấy biệt thự nào to nhất thì là biệt thự đó. Cô gái này là chủ quán bar, tên họ tôi cũng không rõ. Mà.. anh hỏi về cô gái này làm gì vậy? Cũng là bạn trai của cô ta sao?"
Anh lặng người đi, người bảo vệ đó thở dài nhìn anh rồi lại nói tiếp:
"Tôi thấy anh cũng còn rất trẻ tuổi, nên bỏ được cô ta thì bỏ đi. Cô ta có rất nhiều bạn trai, cứ vài hôm lại có một anh chàng chạy đến khóc lóc muốn gặp. Cô ta thích đùa giỡn với
tình cảm của người khác mà thôi, anh bỏ qua đi, đừng lụy tình với những cô gái thích bay nhảy."
Vừa nghe xong nước mắt của anh tràn ra khỏi khóe mắt, anh khẽ quay đầu tháo máy trợ thính ra rồi cúi mặt ra về. Anh không thể ngờ người con gái trong sáng, xinh đẹp mà anh yêu lại là con người bay bướm trăng hoa như vậy. Hôm đó quay về nhà anh khóc một trận nữa, đồ đạc trong nhà anh bán hết chỉ để mua máy trợ thính và nghe những thứ đau lòng này hay sao? Anh không thể vượt qua nổi cú sốc này nữa, vào tối đêm đó anh đã định anh cắt cổ tay tự sát vì cuộc đời anh đã không còn gì lưu luyến nữa. Nhưng ông trời bất công, đêm đó khi vừa cầm lưỡi lam định tự sát thì có ánh đèn xe quen thuộc từ bên ngoài luồn qua khe cửa sổ, anh hớt hãi bỏ lưỡi lam xuống chạy ra cửa xem với niềm hi vọng sẽ là em quay về nhưng lại không phải, chỉ là anh nhận nhầm mà thôi. Anh càng lúc càng
buồn hơn, ý định muốn chết bỗng dưng bị dập tắt, trong thâm tâm anh vẫn muốn nhìn em lần cuối cùng rồi mới dám rời xa cõi đời. Để khuây khỏa nổi buồn trong lòng, anh đã đeo máy trợ thính vào mà đi ra công viên gần đó dạo một vòng. Sương đêm bên ngoài rất lạnh, công viên cũng vắng vẻ, đó là nơi anh và em hôn nhau lần đầu tiên, cũng là nơi thường hẹn hò của chúng ta. Vì anh nghèo nên không thể đưa em đến nơi sang trọng, cũng vì anh nghèo nên tình cảm của anh quá dễ dàng bị chà đạp, đêm nay tim anh thật sự chết hơn một nửa rồi, phần còn lại vẫn đang hi vọng em sẽ nhận ra anh yêu em rất nhiều mà quay lại. Đến khi đó, cho dù quá khứ hay nghề nghiệp của em là gì anh cũng sẽ bỏ qua, chỉ cần em chịu ở cạnh bên anh mà thôi.
Đêm ấy trời rất lạnh, anh rất cần một cái ôm. Ngồi trong chiếc ống cống rộng nằm một góc ở bụi cây, anh lắng nghe được tiếng dế kêu và nỗi cô đơn. Cuộc đời anh hai mươi mấy năm nay sống quen cô đơn rồi, giá như em không xuất hiện thì có lẽ anh đã sống tốt hơn. Chính em gieo cho anh tình cảm, và rồi lại đi dập tắt nó. Anh chỉ là đồ chơi của em thôi sao?
Sau hơn mấy tiếng đồng hồ nằm vật vả ngoài công viên, trời gần sáng và anh đi về phòng trọ. Về gần đến nơi, anh ghé sang nhà vệ sinh công cộng trên đường về, nhưng chỉ vừa mới bước một chân vào trong thì có ánh đèn xe sáng chói chiếu vào mắt anh. Chiếc ô tô dừng lại, người trong xe bước ra, anh thật sự không ngờ đó là em, tóc của em đổi sang máu tím rồi, đã thế còn mặc váy rất hở hang, trang điểm đậm, khiến anh thật sự bàng hoàng chỉ biết đứng ngây người ra nhìn mà thôi. Thình lình em bước đến gần anh, đẩy anh vào nhà vệ sinh công cộng rồi khóa trái cửa lại. Ở trong đây rất nhỏ, hoàn toàn không thể đứng hai người cùng lúc, anh thì đang rất mắc, chỉ muốn đi vệ sinh mà thôi, hai chân anh co chụm lại ngồi bệt xuống bồn cầu trong đó, em nhìn anh cười nhẹ một cái rồi lấy trong túi ra một bịt nhỏ hình vuông y hệt như cái hôm đó chúng anh đã dùng. Sau đó anh không biết phải làm thế nào nữa, mọi chuyện đều do em khởi đầu, anh chỉ biết làm theo những gì em muốn mà thôi. Khoảng trống của nhà vệ sinh emng cộng thật sự quá nhỏ để anh có thể thoải mái và nhiều lúc anh muốn dừng lại ngay vì xấu hổ và hơn hết là vì anh quá khó khăn để có thể chấp nhận làm chuyện đó với em trong hoàn cảnh này, nhưng em không quan tâm đến cảm xúc của anh bởi vì em là người ngồi ở trên điều khiển, còn anh chỉ là một người khiếm khuyết, anh không hề được dạy về những thứ này và cũng chưa từng được dạy những thứ giống thế này. Nếu anh không gặp em thì anh cũng chẳng biết giữ nam và nữ còn có chuyện kì lạ như vậy. Buổi tối đó cùng em ân ái trong nhà vệ sinh công cộng, khi anh và em đều đã thấm mệt, em đột nhiên hôn anh rồi nói với anh:
"Lần sau em lại đến tìm anh."
Nói xong, em liền đứng dậy bỏ anh ở lại mà đi mặc kệ sự lạnh lẽo tủi thân của anh ở trong căn phòng nhỏ xíu đó, khi đó anh rất mệt, thật sự không còn chút sức lực nào để đuổi theo, trong lòng chỉ muốn ngủ một giấc mà thôi, chính em đã hút cạn sức lực của anh vào tối đêm qua rồi. Bỏ lại anh em đơn như thế sau khi đã âu yếm cùng anh suốt đêm qua, em có thật là không muốn rời bỏ anh không hay chỉ là muốn giũ bỏ sau khi đã dùng xong? Anh kiệt sức nằm ngủ ngay ở đó, đến lúc có người đến đập mạnh của gọi thì anh mới choàng tỉnh dậy và đi về phòng trọ của mình.