- Xu
- 111,897
762
4
- Kiếm tiền
- LỤC TIỂU HỒNG đã kiếm được 7620 đ
Em Với Chị Ta Anh Chọn Ai
Tác giả: Lục Tiểu Hồng
Thể loại: Truyện ngắn
Ngày ấy, tôi và chị Thủy có một khoảng thời gian rất thân thiết với nhau. Chúng tôi có gì cũng kể cho nhau nghe. Đối với tôi chị ấy không chỉ là một người chị em tốt, mà còn là người bạn thân của tôi.
Khoảng thời gian sau đó, chị và tôi học cùng lớp. Chúng tôi, đã không còn thân nhau như trước nữa. Nhưng cũng không hẳn là ghét nhau, chỉ có điều tính chị hợp với những người ăn chơi một chút. Còn tôi lại chỉ thích chơi với những người bình dân. Thế là cuộc đời chia thành hai ngã rẽ.
Tôi với chị không còn giống nhau. Dù là đi qua nhau, cũng như không quen. Không hiểu tôi đã làm gì sai khiến cho chị ấy như vậy.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi, so với tuổi thì bằng nhau, nhưng chị ấy có vẻ ngoài lớn hơn với tuổi, còn tôi thì ngược lại. Nên xung quanh chị cũng có rất nhiều bạn nam trong lớp để ý. Còn tôi thì không, chuyện đó tôi không bận tâm cho lắm.
Nhưng trong khoảng thời gian đó đã có lần tôi phải tự hỏi lòng rằng: "Chị có phải chị của em không vậy, tại sao chỉ lại đối xử với em như vậy, tại sao vậy chị Thủy..". Nhưng đáp lại những lời đó chỉ là những vết sâu khó quên.
Ở lớp tính tôi cũng hơi hiền nên có nhiều lúc bạn bè trêu đùa quá mức. Tôi không làm được gì nên đâm ra khóc lóc. Thay vì một người chị sẽ giúp em những lúc khó khăn, còn chị ấy chỉ biết thêm dầu vào lửa, cười trên nỗi đau người khác. Mẹ tôi rất hay sang nhà chị, chỉ có điều mỗi lần về là mẹ tôi lại chửi tôi nói chị Thủy kể ở lớp này nọ. Nói tôi ngu, lại còn học dốt.. Có chuyện gì chị ấy cũng đưa ra nói xấu không chỉ với mẹ tôi mà còn bạn bè..
Tôi chưa hề nói xấu gì về chị ấy cả, nhiều lúc nghĩ buồn bực mà không làm được gì. Chỉ biết dấu mãi trong lòng. Tôi nhớ có một đợt trời mưa rất to vào mùa đông, nên đường trơn trượt tôi về xe đạp nên bị đâm vào hai chị khối lớp trên thế là tôi bị ngã, quần áo thì lấm lem bùn đất mặt mũi cũng như vậy. Hai chị kia đỡ tôi dậy, rồi hỏi đôi ba câu rồi rời đi. Đau quá nên tôi khóc ngắn, khóc dài.
Chị đi qua tôi còn cười cùng lũ bạn, lúc ấy thay vì đau vì ngã tôi cảm thấy đau vì chị ấy hơn. Tôi đến gần nhà, vội dừng xe lại cởi áo ngoài dính bùn đất ra cho vào cặp sánh xuống suối rửa qua chân tay cho vơi đi những vết ngã trên người. Tôi sợ bố mẹ lo lắng.
Tôi đã từng bị so sánh rất nhiều với chị ấy. Lúc nào mẹ tôi cũng nói chị ấy học giỏi, khéo ăn khéo nói lại xinh. Tôi thường bỏ ngoài tai những lời đó. Chỉ đến một ngày tôi không chịu nổi, tôi đã gào lên khóc: "Cái gì mẹ cũng nói chị ấy tốt, cái gì cũng đẹp thế mẹ có nghĩ đến cảm giác của con không. Con mới là con gái mẹ chứ không phải chị ta".
Bao nhiêu ấm ức bộc lộ ra, thật sự tôi không chịu nổi mọi người ạ nên tôi mới lớn tiếng với mẹ như vậy. Nhưng tôi vẫn thấy mình đúng, nếu tôi có tốt, có xấu thì tôi vẫn là con gái của mẹ chứ không phải lúc nào cũng lấy chị ta ra so sánh.
Một thời gian lâu sau, chúng tôi đều đỗ tốt nghiệp. Chị và tôi đều chỉ học hết 12 rồi đi làm công ty và kiếm một tấm chồng tốt cho yên tấm thân. Những tưởng, khi lớn, trưởng thành thì tôi với chị ấy sẽ hóa giải được hiểu lầm nhưng không ngờ..
Không thể ngờ rằng, đây mới chính là lí do khiến cho cả hai chúng tôi không thể quay lại tình nghĩa chị em như xưa.
Tôi và chị ta cũng ở chung dãy nhà trọ. Nhưng tôi ở với bạn, còn chị ta ở với một chị nữa. Đi qua đi lại thì vẫn chạm mặt nhau, đi qua cũng chỉ hỏi đôi lời rồi thôi. Tôi không ngờ, có một ngày tôi với chị ấy lại yêu chung một người..
Thời gian đó tôi bước chân ra đời với bao nhiêu bỡ ngỡ của tuổi 18, vì đây là lần đầu tiên tôi xa nhà nên có lúc nhớ bố mẹ đến mấy tối sụt sịt..
Tôi đi làm có quen một anh làm trong công ty, anh ấy tên Hoàng hơn tôi một tuổi, cũng khá đẹp trai hay quan tâm tôi nhiều. Nên sau một thời gian chúng tôi yêu nhau. Anh ấy nói muốn ở gần tôi, nên anh chuyển đến chỗ khu tôi đang trọ cách 2 phòng. Đó cũng là tình đầu của tôi, nên bao nhiêu tình cảm bấy lâu nay tôi đều trao cho anh.
Từ khi có anh, cuộc sống của tôi cảm giác thấy tươi đẹp hơn nhiều, thay vì dùng nước mắt mỗi khi buồn thì anh dạy tôi nở bằng một nụ cười cho dù nó có đau khổ tới đâu.
Anh đối xử quả thật là rất tốt, nhưng tôi không ngờ rằng anh lại yêu chị họ trong một lần chị ấy bị ngã, anh đi qua nên đỡ chị ấy, rồi chăm sóc, hỏi han đủ kiểu.
Không phải vì tôi có thành kiến với chị nên tôi nói như vậy. Mà là trong một lần tôi tăng ca làm thêm giờ nên về muộn. Hôm đó tôi đi qua thấy chị ta và anh đang ngồi nói chuyện ở ghế đá cùng nhau. Mới đầu tôi cứ nghĩ rằng chỉ là nói chuyện qua đường thôi.
Một thời gian sau anh dần lạnh nhạt với tôi, hay nổi nóng, chê tôi nhàm chán..
Còn tiếp..
Tác giả: Lục Tiểu Hồng
Thể loại: Truyện ngắn
Ngày ấy, tôi và chị Thủy có một khoảng thời gian rất thân thiết với nhau. Chúng tôi có gì cũng kể cho nhau nghe. Đối với tôi chị ấy không chỉ là một người chị em tốt, mà còn là người bạn thân của tôi.
Khoảng thời gian sau đó, chị và tôi học cùng lớp. Chúng tôi, đã không còn thân nhau như trước nữa. Nhưng cũng không hẳn là ghét nhau, chỉ có điều tính chị hợp với những người ăn chơi một chút. Còn tôi lại chỉ thích chơi với những người bình dân. Thế là cuộc đời chia thành hai ngã rẽ.
Tôi với chị không còn giống nhau. Dù là đi qua nhau, cũng như không quen. Không hiểu tôi đã làm gì sai khiến cho chị ấy như vậy.
Tôi thật sự không thể hiểu nổi, so với tuổi thì bằng nhau, nhưng chị ấy có vẻ ngoài lớn hơn với tuổi, còn tôi thì ngược lại. Nên xung quanh chị cũng có rất nhiều bạn nam trong lớp để ý. Còn tôi thì không, chuyện đó tôi không bận tâm cho lắm.
Nhưng trong khoảng thời gian đó đã có lần tôi phải tự hỏi lòng rằng: "Chị có phải chị của em không vậy, tại sao chỉ lại đối xử với em như vậy, tại sao vậy chị Thủy..". Nhưng đáp lại những lời đó chỉ là những vết sâu khó quên.
Ở lớp tính tôi cũng hơi hiền nên có nhiều lúc bạn bè trêu đùa quá mức. Tôi không làm được gì nên đâm ra khóc lóc. Thay vì một người chị sẽ giúp em những lúc khó khăn, còn chị ấy chỉ biết thêm dầu vào lửa, cười trên nỗi đau người khác. Mẹ tôi rất hay sang nhà chị, chỉ có điều mỗi lần về là mẹ tôi lại chửi tôi nói chị Thủy kể ở lớp này nọ. Nói tôi ngu, lại còn học dốt.. Có chuyện gì chị ấy cũng đưa ra nói xấu không chỉ với mẹ tôi mà còn bạn bè..
Tôi chưa hề nói xấu gì về chị ấy cả, nhiều lúc nghĩ buồn bực mà không làm được gì. Chỉ biết dấu mãi trong lòng. Tôi nhớ có một đợt trời mưa rất to vào mùa đông, nên đường trơn trượt tôi về xe đạp nên bị đâm vào hai chị khối lớp trên thế là tôi bị ngã, quần áo thì lấm lem bùn đất mặt mũi cũng như vậy. Hai chị kia đỡ tôi dậy, rồi hỏi đôi ba câu rồi rời đi. Đau quá nên tôi khóc ngắn, khóc dài.
Chị đi qua tôi còn cười cùng lũ bạn, lúc ấy thay vì đau vì ngã tôi cảm thấy đau vì chị ấy hơn. Tôi đến gần nhà, vội dừng xe lại cởi áo ngoài dính bùn đất ra cho vào cặp sánh xuống suối rửa qua chân tay cho vơi đi những vết ngã trên người. Tôi sợ bố mẹ lo lắng.
Tôi đã từng bị so sánh rất nhiều với chị ấy. Lúc nào mẹ tôi cũng nói chị ấy học giỏi, khéo ăn khéo nói lại xinh. Tôi thường bỏ ngoài tai những lời đó. Chỉ đến một ngày tôi không chịu nổi, tôi đã gào lên khóc: "Cái gì mẹ cũng nói chị ấy tốt, cái gì cũng đẹp thế mẹ có nghĩ đến cảm giác của con không. Con mới là con gái mẹ chứ không phải chị ta".
Bao nhiêu ấm ức bộc lộ ra, thật sự tôi không chịu nổi mọi người ạ nên tôi mới lớn tiếng với mẹ như vậy. Nhưng tôi vẫn thấy mình đúng, nếu tôi có tốt, có xấu thì tôi vẫn là con gái của mẹ chứ không phải lúc nào cũng lấy chị ta ra so sánh.
Một thời gian lâu sau, chúng tôi đều đỗ tốt nghiệp. Chị và tôi đều chỉ học hết 12 rồi đi làm công ty và kiếm một tấm chồng tốt cho yên tấm thân. Những tưởng, khi lớn, trưởng thành thì tôi với chị ấy sẽ hóa giải được hiểu lầm nhưng không ngờ..
Không thể ngờ rằng, đây mới chính là lí do khiến cho cả hai chúng tôi không thể quay lại tình nghĩa chị em như xưa.
Tôi và chị ta cũng ở chung dãy nhà trọ. Nhưng tôi ở với bạn, còn chị ta ở với một chị nữa. Đi qua đi lại thì vẫn chạm mặt nhau, đi qua cũng chỉ hỏi đôi lời rồi thôi. Tôi không ngờ, có một ngày tôi với chị ấy lại yêu chung một người..
Thời gian đó tôi bước chân ra đời với bao nhiêu bỡ ngỡ của tuổi 18, vì đây là lần đầu tiên tôi xa nhà nên có lúc nhớ bố mẹ đến mấy tối sụt sịt..
Tôi đi làm có quen một anh làm trong công ty, anh ấy tên Hoàng hơn tôi một tuổi, cũng khá đẹp trai hay quan tâm tôi nhiều. Nên sau một thời gian chúng tôi yêu nhau. Anh ấy nói muốn ở gần tôi, nên anh chuyển đến chỗ khu tôi đang trọ cách 2 phòng. Đó cũng là tình đầu của tôi, nên bao nhiêu tình cảm bấy lâu nay tôi đều trao cho anh.
Từ khi có anh, cuộc sống của tôi cảm giác thấy tươi đẹp hơn nhiều, thay vì dùng nước mắt mỗi khi buồn thì anh dạy tôi nở bằng một nụ cười cho dù nó có đau khổ tới đâu.
Anh đối xử quả thật là rất tốt, nhưng tôi không ngờ rằng anh lại yêu chị họ trong một lần chị ấy bị ngã, anh đi qua nên đỡ chị ấy, rồi chăm sóc, hỏi han đủ kiểu.
Không phải vì tôi có thành kiến với chị nên tôi nói như vậy. Mà là trong một lần tôi tăng ca làm thêm giờ nên về muộn. Hôm đó tôi đi qua thấy chị ta và anh đang ngồi nói chuyện ở ghế đá cùng nhau. Mới đầu tôi cứ nghĩ rằng chỉ là nói chuyện qua đường thôi.
Một thời gian sau anh dần lạnh nhạt với tôi, hay nổi nóng, chê tôi nhàm chán..
Còn tiếp..
Chỉnh sửa cuối:

