2127
18
Đời tàn
Hoa rụng, hoa rụng, rồi hoa tàn
Phàn nàn cuộc đời không chốn lưu thân
Chân đi tuôn máu sắp thành dòng
Lưng còng, người mỏi dựa vào đâu
Sâu trong lòng đất, một con đường dài
Trải tận ra, những ngôi nhà tan tác
Mồ hôi rơi nhiều như con thác
Chảy xuống từ vầng chán cao cao..
Muôn đời như dải lụa màu sao
Giữa một nơi có nền cát màu mịn.
Ta nguyện thân ta làm cát bụi
Để nghĩ lại mà không thấy thương đau!
Anh Anh
End.
Last edited by a moderator:




