Tiên Nữ Về Trời Trách ta sao quá vô tình Bao năm tiên ở với mình không hay Xuôi thuyền đi khắp đông tây Tìm bao hư ảo để nay ngỡ ngàng. Mải mơ bóng nguyệt lầu vàng Tỉnh ra thì đã lỡ làng còn đâu Uổng câu tát biển mò châu Sợi tơ bỏ lạnh rơi sầu đáy sông. Bao năm kinh sử nằm lòng Sao không nhớ hiểu cành hồng ai trao? Mắt tường biển rộng trời cao Lại không nhìn thấy nụ đào trên cây! Để giờ gió lạnh chân mây Nàng tiên nữ ấy đã bay về trời Sông xưa bên lở bên bồi Bao nhiêu mộng cũ tan rồi em ơi! 1994 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ viết dựa theo truyện cổ tích Sự tích con rắn mối trong Kho tàng cổ tích Việt Nam của soạn giả Nguyễn Đổng Chi. Có một câu chuyện xưa kể thế này: Ngày xưa có một anh chàng nhà giàu nọ rất kén vợ. Tính kén vợ của anh bay lên đến tận thiên đình. Ngọc Hoàng liền cho cô công chúa út xuống trần để thử lòng chàng ta. Ngọc Hoàng dặn cô công chúa: "Nếu nó biết thế nào là cái đẹp, ta cho phép con lấy nó làm chồng và ở dưới trần 50 năm. Còn nếu nó trong 3 năm vẫn không biết thế nào là cái đẹp, con hãy cho nó một bài học rồi về trời". Cô công chúa liền xuống trần hóa phép biến thành một cô gái mặt mũi bình thường đến xin làm nô tì cho chàng nhà giàu nọ. Với sự thông minh và khéo léo của mình, cô nô tì nhanh chóng trở thành nổi tiếng và được nhiều người khen ngợi. Chàng nhà giàu cũng rất quí mến cô, tin cậy giao cho cô chức quản gia cai quản kẻ trong người ngoài. Tuy nhiên do thấy cô nhan sắc tầm thường nên chàng trai không quan tâm lắm. Nghe nói công chúa nước Xiêm rất đẹp chàng nhà giàu liền đem một phần gia sản xuống thuyền qua Xiêm cầu hôn. Nửa năm sau chàng trở về (chàng sang Xiêm và nhìn thấy công chúa nước Xiêm không xinh đẹp như mình mơ ước nên lại về tay không!) thì nghe tin cô quản gia đã hóa thành một giai nhân tuyệt sắc. Chàng vội chạy tìm thì than ôi đã hết hạn 3 năm, tiên nữ phải về trời! Sau này chàng trai tiếc rẻ đã sống với tiên mà không hay nên chắt lưỡi hít hà mãi. Khi chết chàng hóa thành con rắn mối. (Viết lại theo Kho tàng cổ tích Việt Nam - Nguyễn Đổng Chi) Bài thơ được viết tặng một cô gái tên Tiên.
Chiếc Nhẫn Thần Đã có lần em gọi nhẫn Và xoay Giữa đêm đông lạnh lẽo Anh vẫn hiện đến bên em Kể em nghe chuyện cô bé Lọ Lem Chuyện hoàng tử, bảy chú lùn và nàng Bạch Tuyết. Đã có lần em gọi nhẫn Và xoay Trên sa mạc chói chang cát bỏng Anh vẫn hiện đến bên em Dịu dàng trao ly kem Trao em niềm tin yêu và vị ngọt. Đã có lần em gọi nhẫn Và xoay Trong bụi mù bão táp Anh vẫn hiện đến bên em Lau khô từng giọt lệ ướt lem Khoác áo ấm lên đôi vai gầy lạnh buốt. Rồi một lần em gọi nhẫn Và xoay Cùng đám bạn hú gào diễu cợt Em chợt bàng hoàng thảng thốt Chiếc nhẫn trên tay đã vỡ vụn Gãy lìa... 1996 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Trong tình yêu điều tối kị nhất là sự thiếu trân trọng đối với người đã yêu mình. Yêu nhau mà không biết tôn trọng lẫn nhau thì đó không phải là một tình yêu lành mạnh, không sớm thì muộn tình yêu ấy cũng sẽ lụi tàn. Bài thơ viết từ một giấc mơ đầy màu sắc thần thoại.
Yêu Và Xa Một người tiễn một người đi Trăng sao rớt lệ chia ly một người. Xa xôi cũng đã xa rồi Xa lòng, xa mặt sao lời cũng xa? Nhớ nhau, nhớ áo vườn cà Nhớ rau kho quẹt mặn mà duyên quê. Cầm tay còn nửa câu thề Nửa lang thang nhớ, nửa lê thê buồn. Chưa thương chớ nói lời thương Chưa xa chớ để đôi đường chia xa. Cô đơn gió lạnh gian nhà Nhai cơm cơm hẩm, nhắp trà trà thiu. Ngàn lời vẫn nói không yêu Một lần xa vắng trăm chiều ngẩn ngơ. Câu yêu nông nổi dại khờ Câu quên lặn hụp bến bờ thương đau. Lá trầu chẳng thắm duyên cau Xuống đò đò đắm, qua cầu cầu trôi. Đã yêu yêu chỉ một lời Hết yêu dẫu sống trọn đời: không yêu! 1997 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: "Yêu xa" là hai người yêu nhau ở cách xa nhau về địa lý, không gian, thời gian mà không ở gần nhau nhưng trái tim họ vẫn luôn hướng về nhau. Khi hai người yêu xa sẽ chấp nhận khoảng cách xa xôi, cách trở, khó khăn và chấp nhận sự chờ đợi. Đây cũng là cơ hội để hai người thử thách tình yêu, sự tin tưởng và chung thủy của đối phương. Yêu xa là thuốc thử hiệu quả nhất cho tình yêu chung thủy nhưng cũng chất chứa đầy mạo hiểm. Bài thơ viết sau một đêm nghe ca nhạc tài tử ở tỉnh Bến Tre.
Thu Nhớ Xin thu chút nắng Xin thu chút mây Chợt sương bay trắng Chợt áo trắng bay. Chợt trời biển động Một chiều xa xăm Áo xưa thành mộng Mộng buồn trăm năm... Tìm thu trong nắng Tìm thu trong mây Bờ môi ngọt đắng Run rẩy tay gầy. Lời ru đã tắt Thả gió bềnh bồng Lệ tan vào mắt Lệ hòa hư không. Em lìa phố nhỏ Gọi nắng lên vai Ta chia giọt nhớ Gọi mây cuối ngày... Trả thu chút nắng Trả thu chút mây Con đường lạnh vắng Tình đầu mưa bay. Một mình cuối phố Tình hỏi còn không? Nụ hồng bỗng vỡ Hương nồng mênh mông... Hà Tiên 1997 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Là một thành phố nhỏ nằm ở phía Tây Bắc của tỉnh Kiên Giang, Hà Tiên là mảnh đất cuối cùng của Việt Nam tiếp giáp với vịnh Thái Lan, có đường bờ biển dài chừng 22km, và từ lâu đã nổi tiếng là nơi có nhiều thắng cảnh đẹp, non nước hữu tình làm say lòng du khách tham quan. Cầu Tô Châu là một cây cầu bắc qua sông Giang Thành trên Quốc lộ 80 tại thành phố Hà Tiên, tỉnh Kiên Giang, Việt Nam. Cầu nằm ở cửa ngõ thành phố Hà Tiên và đồng thời là tuyến đường bộ duy nhất hiện nay để vào trung tâm thành phố. Bài thơ viết cho một cô gái tên Thúy gặp gỡ ở phố biển Hà Tiên.
Người Đi Tìm Hoa Tôi đi tìm hứng mai vàng Hoa vừa mới nở đã tàn còn đâu Mùa xuân nước chảy chân cầu Tìm hoa bỗng nhặt nỗi sầu mênh mông. Tôi đi tìm hứng hoa hồng Nụ hoa đỏ thắm bềnh bồng hơi sương Vườn ai kín cổng cao tường Tìm hoa lại gặp nỗi buồn cách ngăn. Tôi đi tìm hứng bằng lăng Màu hoa tím ngát tháng năm học trò Tuổi thơ rơi rụng bao giờ Tìm hoa chỉ thấy bụi mờ lối xưa. Tôi đi trong nắng rồi mưa Tìm hoa tìm đến bây giờ: tay không! Một chiều lóng ngóng bên sông Tìm hoa chợt vướng hương nồng tóc em. 1996 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Người đi tìm hoa, tìm lại quá khứ và những ước mơ xưa. Bài thơ viết tặng một cô gái tên Mai Hồng. Tuy có tên là Mai Hồng nhưng hoa cô thích nhất lại là hoa bằng lăng. Thời gian hoa bằng lăng nở từ những ngày đầu tháng 5 đến giữa tháng 6, chỉ vài ngày sau khi nở rộ khoe sắc thắm, màu hoa sẽ nhạt dần rồi bắt đầu rơi nhẹ trên mặt đất.
Mưa Hoàng Hôn Nẻo thôn về lại một chiều Hỏi hoa bưởi trắng sao nhiều phấn son? Bến xưa đâu bóng trăng tròn Lênh đênh thuyền cũ chỉ còn bơ vơ Một thời khắc nhớ vào thơ Khắc thương vào gió, khắc chờ vào mây Em cười vỡ hết thơ ngây Tình tôi rụng trắng ướt đầy hoàng hôn. 1998 (Tập thơ Hạ Nhớ – NXB Tổng hợp Đồng Nai 1999) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Khi một cô gái chân quê xinh đẹp như hoa bưởi trắng lại đổi màu phấn son thì cũng có nghĩa là đóa hoa bưởi trắng đó đã không còn tồn tại nữa... Bài thơ viết từ lời kể của một chàng trai quê. Lời cô gái nói với chàng trai khi chia tay: Em không tham sang phụ khó, em chỉ lấy người có thể lo được cho em và con cái của em...
Về Quê Cũ Đưa nhau qua bến phà Rừng Bỗng nghe năm tháng sấm đùng đùng vang Mưa tuôn ướt cả bàng hoàng Sợi thương buông xõa thả làn tóc mây. Em cười sao mắt lại cay Anh buồn sao nhớ những ngày cách xa Dẫu rằng mấy núi cũng qua Tóc tơ nối lại đã nhòa tóc xanh. Đâu rồi đôi mắt long lanh Đâu rồi giọt lệ thấm lành tình yêu? Thời gian bàng bạc khói chiều Bến thương bến đợi cũng nhiều long đong. Bây giờ qua một bến sông Quê hương về lại nắng hồng đường thôn Anh về níu bóng hoàng hôn Em về tìm nhặt tuổi hồn nhiên xưa. Quảng Ninh 1997 (Tuyển tập thơ Thơ Nhà Giáo Tp. HCM tập 2 – NXB Trẻ 1998) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Sông Rừng còn có tên là sông Vân Cừ, nhưng nổi tiếng nhất trong lịch sử Việt Nam là với tên sông Bạch Đằng (trong thơ ca còn gọi là Bạch Đằng Giang). Cầu Bến Rừng được xây dựng tại vị trí cách phà Rừng hiện tại khoảng 3,7 km về phía thượng lưu, cách cầu sông Chanh khoảng 4,3 km và cách QL.18 khoảng 6,4 km. Theo thiết kế, cầu Bến Rừng là cầu bê tông cốt thép dự ứng lực dài gần 2 km; mặt cầu và đường dẫn rộng 21,5 m; 4 làn xe cơ giới và 2 làn hỗn hợp; vận tốc thiết kế cầu chính 80 km/giờ. Tôi đến bến phà Rừng lần đầu tiên vào năm 1997. Khi ngồi đợi qua phà, trong một quán nước tôi vô tình nghe được câu chuyện của một đôi vợ chồng già phải đi làm ăn xa nay mới có dịp cùng nhau về thăm lại quê hương. Tôi đã xúc động viết bài thơ này...
Cô Hàng Hoa Nhìn hoa bỗng thấy một người Nhìn người lại thấy nụ cười trong hoa. Câu chào e ấp thiết tha Lơ ngơ cánh bướm Ai hoa? Ai người? 2002 (Tuyển tập thơ Xôn Xao Nỗi Nhớ – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Hai câu thơ đầu bài thơ được viết tặng cho cô Việt Nga, giáo viên dạy hóa, trường Võ Thị Sáu,trong một cuộc thi cắm hoa ở trường: Nhìn hoa bỗng thấy một người Nhìn người lại thấy nụ cười trong hoa. Cô Việt Nga năm đó còn rất trẻ đẹp nên chỉ cần hai câu thơ thôi cũng đủ diễn tả hết những nét thần thái của cô. Bài thơ hoàn tất khi tác giả gặp một cô chủ cửa hàng bán hoa tươi tại Nha Trang, cũng rất xinh đẹp.
Cô Hàng Hoa (bản tứ tuyệt) Nhìn hoa bỗng thấy một người Nhìn người lại thấy nụ cười trong hoa Câu chào e ấp thiết tha Lơ ngơ cánh bướm. Ai hoa? Ai người? 2002 (Tuyển tập thơ Xôn Xao Nỗi Nhớ – NXB Văn Hóa Dân Tộc 2002) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Hai câu thơ đầu bài thơ được viết tặng cho cô Việt Nga, giáo viên dạy hóa, trường Võ Thị Sáu,trong một cuộc thi cắm hoa ở trường: Nhìn hoa bỗng thấy một người Nhìn người lại thấy nụ cười trong hoa. Cô Việt Nga năm đó còn rất trẻ đẹp nên chỉ cần hai câu thơ thôi cũng đủ diễn tả hết những nét thần thái của cô. Bài thơ hoàn tất khi tác giả gặp một cô chủ cửa hàng bán hoa tươi tại Nha Trang, cũng rất xinh đẹp.