Đam Mỹ [Edit] Giáo Thảo Cùng Phòng Bị Bẻ Cong Rồi - Phong Vị Toan Nãi

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Zhuene, 27 Tháng bảy 2021.

  1. Zhuene

    Bài viết:
    0
    Giáo thảo cùng phòng bị bẻ cong rồi

    Hán Việt: Giáo thảo thất hữu bị thanh lãnh thụ gay liễu

    Tác giả: Phong Vị Toan Nãi

    Thể loại: Nguyên sang, Đam mỹ, Hiện đại, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Vườn trường, Chủ thụ, Nhẹ nhàng, Duyên trời tác hợp

    Tình trạng: Còn tiếp

    Raw: Jjwxc

    Edit: _zhuenexihuantangguo_

    [Thảo luận - Góp ý] - Các tác phẩm edit của Zhuene

    [​IMG]

    Văn án:

    Lạc Từ phát hiện tính hướng tính dục của mình chậm hơn so với những người khác, ở cấp 3 mọi người đều yêu sớm hoặc yêu thầm, riêng y là người duy nhất một lòng trung thành với việc học dường như vô tình vô dục (*aka: Cao lãnh và cấm dục)

    Sau khi tốt nghiệp trung học thì mơ một giấc mơ, cuối cùng y đã biết tính hướng của mình.

    Giới tính nam, thích nam.

    Tự dưng phát hiện mình là gay, tam quan sụp đổ. Lên đại học không thể không ở kí túc xá.

    Sau khi vào kí túc xá, y ngây người nhìn bóng hình đó, tim đập loạn xạ..

    Y nhìn thấy người đàn ông trong mộng của mình.

    * * *

    Đại giáo thảo A Giang Tri Trình một dương quang soái khí, là chàng trai to xác nhiệt tình giản dị, bạn bè của hắn đều là người thô bạo đầy chất phương Bắc.

    Vì vậy, lần đầu tiên nhìn thấy người bạn cùng phòng của mình là người phía Nam, tôi đã khá ngạc nhiên.

    Tôi không ngờ rằng sẽ có một chàng trai như vậy, thanh lãnh an tĩnh, thân hình mảnh mai gầy yếu. Làn da trắng sáng không hề có chút nam tính nào mà một nam sinh nên có.

    Ngoại hình là do ba mẹ ban cho, Giang Tri Trình cảm thấy không nên có thành kiến với bạn cùng phòng mình chỉ vì y lớn lên quá xinh đẹp.

    Vì vậy tôi đối xử với Lạc Từ như những người khác, khoát vai, vui cười đùa giỡn và thỉnh thoảng làm trò.

    Nhưng tôi luôn cảm thấy khi đối mặt với y không giống khi đối mặt với những người khác.

    Cho đến một ngày, tôi nhìn thấy y tỏa sáng trên sân khấu kỷ niệm của trường--

    Gương mặt thanh tú, biểu tình lãnh đạm và ánh mắt khi y nhìn xuống mọi người. Bộ dáng tựa như ngày xưa rồi lại không giống như thường ngày.

    Đột nhiên nhịp tim Giang Tri Trình đập liên hồi.

    『 Thanh lãnh kiêu căng dụ thụ & dương quang sang sảng giáo thảo công 』

    *Gỡ mìn

    + Công đợt trước là trai thẳng, từng có bạn gái nhưng không có gì xảy ra

    + Bẻ cong, từ đơn phương chuyển sang song hướng ám luyến.

    ** Truyện sẽ được cập nhập vào tối thứ 7 hàng tuần
     
    NgaUri thích bài này.
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2021
  2. Zhuene

    Bài viết:
    0
    Chương 1: Bạn cùng phòng.

    Edit: _ zhuenexihuantangguo_

    * * *

    [Cậu là một người đồng tính, hoặc một người đồng tính có tâm tư với người bạn cùng phòng mới của mình.]

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    "Học đệ, chúng ta tới giúp ngươi."

    Sáng sớm, mặt trời xuất hiện, ánh nắng ấm áp chiếu vào mặt Lạc Từ, chạy dọc từ cằm đến cổ cậu. Làm dịu đi khuôn mặt trắng lạnh quá mức của cậu.

    Cậu hờ hững nhìn, đôi mắt đen như sương mù đắm chìm trong hồ nước, hai học tỷ chào đón tân sinh viên im lặng trong giây lát.

    Hai vị học tỷ vẫn kiên trì như cũ, cố gắng kéo vali của y.

    Lạc Từ lùi lại một bước, sau đó dùng tay xoay cần gạt trong tay, xách va li đi nửa bước.

    Cậu nâng mắt, giọng điệu lạnh lùng: "Không cần, cảm ơn". Nói xong, cậu gật đầu với hai vị học tỷ vẫn đang còn ngẩn người, sau đó kéo vali rời đi.

    Hai vị học tỷ cuối cùng cũng hoàn hồn lại nhìn theo bóng lưng của Lạc Từ, trong mắt họ đều là sự kích động cuồng nhiệt

    "Aaaaaaaaa!" một trong số họ nắm lấy cánh tay của người kia mà lắc lắc để thể hiện sự phấn khích của mình: "Cực phẩm! Cực phẩm! Đây chắc chắn là cực phẩm sinh viên năm nhất mà tôi từng thấy!"

    Một người khác nắm xuống tay bạn mình và gật đầu liên tục: "Aaa! Được đó! Quá ổn rồi! Hôm qua làm miễn phí sức lao động nguyên một ngày, cuối cùng sáng nay chúng ta bắt được một người!"

    "Nhanh lên! Mau chụp ảnh đăng lên bạch tường*, để các thư ký nhanh chóng tìm tất cả thông tin của y". Các nàng vội vàng lấy điện thoại ra và sau đó: "Ơ? Người đâu?"

    * Bạch tường là diễn đàn tỏ tình (theo baidu)

    Lạc Từ một tay kéo vali, tay kia cầm sách hướng dẫn cho tân sinh viên.

    A có diện tích rộng và có nhiều khu ký túc xá, may mắn thay cậu định hướng tốt. Nhìn bản đồ trong sổ tay của tân sinh viên, cuối cùng cũng tìm được đến ký túc xá.

    * * *

    Hầu hết các sinh viên năm nhất khi vào ký túc xá đều được bố mẹ hoặc bạn bè đi cùng, không biết học nói gì mà cười rôm rả suốt quãng đường.

    Lạc Từ nhận chìa khóa vào ký túc xá, đội mũ lên, hạ thấp vành mũ rồi lặng lẽ đi qua đám đông ồn ào.

    Cánh cửa ký túc xá khép hờ, bên trong thi thoảng có tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười, sôi nổi không kém gì bên ngoài.

    Lạc Từ đứng ngoài cửa vài giây, giơ tay mở cửa rồi bước vào.

    Nhất thời cả ký túc xá yên lặng, chỉ có thể nghe thấy âm thanh bánh xe của vali chuyển động.

    Lạc Từ cảm nhận được ánh mắt của mọi người nhưng không ngẩn đầu lên ngay. Ngay khi cậu vừa thả tay cầm vali ra đột nhiên cảm thấy vai mình bị đập một cái, ngay sau đó là một giọng nam hơi thô: "Hi, bạn cùng phòng mới"

    Lạc Từ chậm rãi ngước mắt lên, đối diện cậu là một khuôn mặt tươi cười với đôi lông mày rậm và đôi mắt to.

    Người nọ rõ ràng đã sửng sốt khi nhìn thấy Lạc Từ ngước mắt lên, rồi buông tay ra, ngơ ngác lẩm bẩm: "Em yêu, người này lớn lên cũng quá xinh đẹp rồi"

    "Có chuyện gì vậy?" bạn cùng phòng Liêu Nhạc nhìn thấy tên ngốc to con cười ngây người, mở một nụ cười rồi đặt tay lên vai anh ta, ánh mắt dừng trên mặt Lạc Từ, ngay sau đó dùng giọng điệu khoa trương nói: "Oa! Nữ Oa tỷ tỷ của ta, hôm nay muốn đến gặp chị để nói chuyện chân tình"

    Ngoại trừ Lạc Từ, tất cả mọi đều không nhịn được cười. Mẹ của Liêu Nhạc vỗ vai hắn, bất lực nói: "Đừng vớ vẩn, nói chuyện đàng hoàng".

    Sau đó, bà mỉm cười nhìn Lạc Từ: "Bất quá lớn lên rất xinh đẹp, làn da so với con gái còn trắng hơn"

    Lạc Từ không giỏi đối phó với tình huống này, cuối cùng chỉ gật đầu rồi nói: "Chào dì ạ"

    May thay mẹ Liêu Nhạc chuyển sang chủ đề khác: "Sao không thấy người nhà, con đi một mình à?"

    Lạc Từ vâng một cái, cụp mắt xuống đặt tay lên cần gạt và dùng đầu ngón tay vuốt vuốt. Mẹ Liêu Nhạc muốn nói gì đấy nữa thì bà nghe thấy tiếng cười đùa của những nam sinh bên ngoài cửa.

    "Trình nhi, đừng nói, trường học tốt chính là không giống nhau. Mặc dù tôi chưa vào ký túc xá của cậu, nhưng tôi cá là nó sẽ tốt hơn nhiều lần so với khu ổ chuột của tôi."

    "Điều đó còn cần phải nói, đại học hạng ba của cậu có thể so với người A." Nam sinh kia chế nhạo.

    "Mẹ kiếp, sao lại là trường đại học hạng ba, trường tôi dù hỏng cũng có thể coi là hạng hai!"

    "Hehe!"

    "Tôi tính tình cực kỳ nóng nảy! Tử phong tử*, cậu thử nói lại xem?"

    *Tử phong tử: Tên điên, tên mất trí

    "Được rồi" Hai người kia dường như đã kiềm chế lại. Trong hành lang hơi ồn ào, một giọng nam êm tai vọng vào tai Lạc Từ, mang theo điểm lười nhác nói: "Hai người có thể dừng lại một chút được không, nói là tới tiễn tôi, nhưng kết quả là làm phiền tôi nguyên một đường, lỗ tai tôi sắp bị điếc luôn rồi."

    "Tiễn cậu đi? Rõ ràng là chúng tôi đến thăm A.."

    "Này, cậu đang làm gì vậy.. này, Giang Tri Trình, cậu muốn tạo phản có đúng không?"

    "Hahahaha.."

    Cửa ký túc xá đột nhiên bị đẩy ra, chỉ thấy một nam tử cao lớn đẹp trai với làn da trắng nhất đứng ở giữa, đang mỉm cười trấn áp hai người bạn của mình.

    Mặc dù bạn của hắn đã la mắng để hắn buông ra, nhưng dãy dụa cũng vô dụng.

    Nam sinh hai tay đang chế trụ nên không thể nhấc tay lên, vì vậy hắn đã giữ nguyên tư thế này và mỉm cười chào mọi người: "Xin chào".

    Và sau đó tầm mắt hắn nhìn qua Lạc Từ đang đội mũ không thấy rõ mặt, rồi dừng trên người mẹ Liêu Nhạc, sau đó thu lại cánh tay, nghiêm túc cười nói: "Chào dì ạ."

    Mẹ Liêu Nhạc mỉm cười gật đầu.

    Liêu Nhạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Giang Tri Trình, và nói nhỏ với tên ngốc to con Đàm Chí bên cạnh mình: "Đây là một anh chàng đẹp trai khác. Chẳng lẽ việc tuyển sinh khối A không chỉ phụ thuộc vào điểm số, mà còn về ngoại hình nữa à?"

    "Cậu thấy tôi nói đúng không Lạc Từ." Hắn dùng cùi chỏ đẩy Lạc Từ, thấy cậu đang quay đầu sang một bên, vành mũ được kéo rất thấp, che đi gần hết khuôn mặt, hắn nhìn thấy chiếc cằm nhọn hoắt và đôi môi đỏ mọng đang mím lại.

    Lạc Từ không nói, cậu cụp mắt xuống, những ngón tay ở sau người run lên.

    * * * Là anh ấy.. Làm sao có thể là anh ấy được?

    "Này, cậu có chuyện gì vậy?" Liêu Nhạc nhìn Lạc Từ một cách kỳ lạ.

    Lạc Từ định thần lại, không giải thích, chỉ lắc đầu.

    "Cậu.."

    "Nhạc Nhạc, ta đi đây. Nhớ rõ đừng tiêu tiền linh tinh. Hết rồi thì tìm ba của ngươi, ta không có tiền, đừng tìm ta." Lời nói của Liêu Nhạc đã bị mẹ hắn đánh gãy, hắn nhanh chóng qua xem trợn mắt nói: "Mẹ thực sự là mẹ của con đi!"

    Mẹ Liêu Nhạc rời đi, trong ký túc xá chỉ còn lại mấy người trẻ tuổi. Không có các bậc tiền bối, bầu không khí thoải mái hơn trước.

    "Trình nhi, cậu ngủ ở giường nào?" Bạn của Giang Tri Trình hỏi một cách thản nhiên.

    "Còn lại giường 2 và 3, cậu.." Liêu Nhạc dừng lại.

    Giang Tri Trình hiểu ra, duỗi tay ra cười nói: "Giang Tri Trình."

    "Được rồi, Giang Tri Trình, cậu cùng Lạc Từ thảo luận xem ngủ giường nào?"

    "Lạc Từ?" Giang Tri Trình vô thức nhìn chàng trai đang đội mũ, không hề nghe thấy một tiếng động nào từ nam sinh kể từ khi bước vào cửa.

    Lạc Từ vẫn không nhìn lên, Giang Tri Trình không nhìn rõ mặt cậu, chỉ biết rằng dáng người cậu gầy hơn so với những nam sinh khác, khuôn mặt trắng, áo ngắn giản dị, quần jean màu xanh nhạt rộng rãi, làn da trắng nõn lạnh lẽo lộ ra, đặc biệt là cái cổ trắng nõn, đường cong ở hông uyển chuyển, tạo cho người ta cảm giác sạch sẽ, nhưng cũng đồng thời làm cho người ta cảm giác có vài phần yếu ớt.

    Người bạn cùng phòng này.. Giang Tri Trình nhướng mày, không phơi nắng sao? So với Bạch Tuyết chẳng khác mấy.

    Một lúc sau cười hỏi: "Cậu muốn ngủ ở đâu?"

    Lạc Từ cuối cùng cũng ngước mắt lên liếc nhìn hắn, trước khi Giang Tri Trình kịp nhìn thấy khuôn mặt của cậu, cậuđã thu hồi tầm mắt và đi thắng về phía giường 2.

    Thấy cậu đã có quyết định, Giang Tri Trình cũng không nói gì, cầm lấy túi từ một người bạn mình ném lên giường, sau đó quay qua cười: "Hiện tại vẫn còn sớm, chúng ta cùng nhau ra ngoài đi dạo? Đã sắp đến giờ trưa rồi chúng ta cùng đi ăn trưa, tiện thể làm quen."

    "Ổn không?" Bạn bè của Giang Tri Trình đương nhiên không phản đối. Liêu Nhạc và Đàm Chí nhìn nhau rồi gật đầu, vì vậy ánh mắt của mọi người rơi vào Lạc Từ.

    "Cảm ơn, không cần đâu." Nhận ra ánh mắt của mọi người, giọng nói của Lạc Từ trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Tôi hơi mệt, muốn nghỉ ngơi một chút."

    Một người bạn của Giang Tri Trình, hắn không thể không thuyết phục: "Chúng ta đều đi ra ngoài, để cậu ở lại một mình có chút không ổn. Chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, chúng ta ra ngoài dạo chơi đến khi về rồi nghỉ ngơi cũng được."

    "Đúng vậy." Giang Tri Trình gật đầu và bước đến chỗ Lạc Từ: "Trở về rồi nghỉ ngơi thật tốt, chúng tôi sẽ không làm phiền cậu."

    Cách nửa mét, hương thơm tươi mát trên quần áo của anh truyền đến cậu, với nhiệt độ của đầu mùa thu, hương thơm quây quanh Lạc Từ. Cậu căng thẳng đến mức thân thể cứng ngắc, hô hấp có chút không được tự nhiên những vẫn bình tĩnh thốt ra, nhưng cậu vẫn cự tuyệt: "Không phải, tôi đêm qua ngủ không nhiều, hiện tại tôi có một chút buồn ngủ."

    Nghe vậy, Giang Tri Trình cũng không thuyết phục nữa: "Được, cậu ngủ bù đi, chúng tôi quay lại mang đồ ăn cho cậu. Có kiêng gì không?"

    Lạc Từ lần này không từ chối, vì vậy cậu cởi mũ xuống, tóc mái trên trán hơi rối cong lên: "Không có."

    Giang Tri Trình nhìn thấy động tác của cậu, chốc lát mới gật đầu.

    Chờ khi bước ra khỏi ký túc xá, mới nhận ra rằng vẻ ngoài của người bạn cùng phòng của hắn có vẻ hơi thanh tú.

    "Không nói, bạn cùng phòng của cậu khá lạnh lùng, nhưng cậu ta thật sự rất ưa nhìn."

    "Này, cậu cũng cảm thấy cậu ta đẹp? Lúc bỏ mũ ra tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi đã lớn như thế này chưa bao giờ thấy một nam sinh nào lớn lên giống một cô gái như thế."

    "Đừng có tùy tiện nói về ngoại hình của người khác." Giang Tri Trình chụp một bức ảnh hai người họ. "Tất cả đều là do ba mẹ ban cho."

    * * *

    Lạc Từ nghe thấy tiếng bạn bè của Giang Tri Trình đang nghị luận ở ngoài cửa, vai cậu buông thõng xuống, không có một chút sức sức lực để đứng vững, sau đó đưa tay lên che lại đôi mắt, đầu ngón tay mảnh khảnh lại run lên.

    Cậu ở đâu mà lạnh lùng? Cậu chỉ là quá căng thẳng, quá bất lực, nhất thời không biết làm sao để cùng Giang Trì Trình hòa hợp. Cậu sợ bản thân không khống chế được phản ứng của mình, để Giang Tri Trình thấy được sự khác biệt.

    Đối với chuyện gì đã xảy ra, Lạc Từ hơi khó nói.

    Bởi vì cậu là một người đồng tính, hoặc một người đồng tính có tâm tư với người bạn cùng phòng mới của mình.

    * * *

    [23072021]
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2021
  3. Zhuene

    Bài viết:
    0
    Chương 2: Ai mà không thích chứ.

    Edit: _zhuenexihuantangguo_

    [Giang Tri Trình..]

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Kết thúc kì thi đại học không lâu, Lạc Từ đến thành phố C cùng người bạn Trương Yến của mình.

    Bởi vì không quen thuộc địa phương cũng không muốn tốn thời gian chuẩn bị, hai người trực tiếp đi theo đoàn.

    Tại một thắng cảnh ở Thành phố C, Trương Yến như một chiếc loa phường, nhìn thấy em gái xinh đẹp nào cũng kêu bên tai Lạc Từ.

    Lạc Từ nhìn theo hướng ngón tay của hắn, sự chú ý của cậu cũng không phải ở bất kì em gái xinh đẹp nào mà chỉ chú ý một nam sinh cao lớn đang quay mặt nói chuyện với bạn của anh.

    Nam sinh được vây quanh bởi mấy người bạn, nam nữ đều có, ai cũng đều nổi bật nhưng trong số những người đấy, Lạc Từ chỉ chú ý đến một mình anh.

    Bởi vì anh quá mức chói mắt, mặc dù đứng cùng bạn nói chuyện phiếm nhưng anh cũng đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

    Lạc Từ đứng cách đó vài mét, nhìn người con trai cao cao chân dài, một tay đút túi, thản nhiên đứng. Không biết người bạn của anh nói gì, nam sinh đột nhiên nhếch môi cười.

    Vì đang đối mặt nên Lạc Từ chỉ có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng trẻo, điển trai của nam sinh, hàm răng trắng khi nam sinh cười và ánh sáng phản chiếu trong mắt nam sinh.

    Nụ cười ấy - ấm áp, nồng nhiệt, sạch sẽ, giống như một cái móc nhỏ, bắt lấy trái tim của Lạc Từ một cách bất ngờ. Khi nó kéo, trái tim run lên, rồi một lần nữa..

    Khi Lạc Từ bình tĩnh lại, nam sinh kia đã rời khỏi nơi này cùng bạn của anh. Mắt cậu tìm kiếm một hồi vẫn không thấy gì, cuối cùng đành bỏ cuộc, lúc trước không nghiên cứu sâu về phản ứng bất thường này, nhưng bây giờ trong lòng lại có một cảm giác mất mát không thể giải thích được.

    Vốn tưởng rằng mình sẽ không bao giờ gặp lại nam sinh ấy nữa, nhưng tại một nơi tham quan khác vào ngày hôm sau, Lạc Từ tình cờ gặp lại nam sinh và bạn của anh.

    Có vẻ như họ tự đi bằng ô tô của mình, không đi theo nhóm, nhưng tình cờ gặp phải.

    Mà có một chuyện xảy ra ngoài ý muốn, chưa chơi đến một giờ, bầu trời trở nên u ám, chẳng mấy chốc bắt đầu đổ mưa. Du khách vội vã trở lại khách sạn, nhưng vẫn có một số ít người bị ướt. Cũng may là mùa hè nhiệt độ cao nên không sợ bị cảm.

    Khách du lịch lần lượt tiến vào, một số trở về phòng thay quần áo, một số ít ở lại sảnh, thích thú nhìn màn mưa bên ngoài.

    Lạc Trì và Trương Yến đều bị dính mưa, họ đã định thay quần áo, nhưng khi Lạc Từ vừa bước được vài bước, dư quang đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

    Trong lòng nhảy dựng, y bất giác mà dừng lại.

    "Sao thế?" Trương Yến thấy cậu dừng lại, quay đầu hỏi.

    Lạc Từ không giải thích chỉ nhàn nhạt nói: "Không sao đâu, tôi đứng đây ngắm mưa, một lát nữa sẽ lên."

    "Ồ." Trương Yến không nghĩ nhiều: "Vậy tôi lên trước, đừng đứng quá lâu, cẩn thận bị cảm."

    "Ừm." Lạc Từ gật đầu, rồi quay đầu lại hạ thấp vành nón xuống. Nhìn về hướng anh.

    Nam sinh không chú ý sang bên này. Anh khoanh tay, đứng nhìn ra cửa, thỉnh thoảng cười nói với bạn của mình.

    Không biết đã nói gì, anh đột nhiên bỏ tay xuống, vén áo lên lau mặt, tiếp đó những ngón tay mảnh khảnh luồn qua mái tóc hơi ướt vuốt ngược về phía sau.

    Một loạt các động tác tự nhiên, ngẫu nhiên đến mức không có gì đáng chú ý, nhưng nhịp tim của Lạc Từ đã hoàn toàn mất kiểm soát.

    Những chuyển động đơn giản bình thường của nam sinh dường như nó đã chuyển động chậm dần dần trong mắt Lạc Trì.

    Ngón tay trắng sáng, mảnh khảnh, mềm mại đặt trên lưng áo vén lên, lộ ra da thịt non nớt cường tráng của thiếu niên, giống như một viên ngọc bích xinh đẹp có ánh sáng rực rỡ. Bên trên viên ngọc bích xinh đẹp, thị lực của Lạc Từ rất tốt, cậu nhìn thấy cơ bụng săn chắc của nam sinh và đường nhân ngư* mờ ảo. Đường nét xinh đẹp cùng kết cấu tinh xảo rơi vào trong mắt Lạc Từ, khiến cậu cảm thấy bối rối, tâm trí hoảng loạn, thậm chí khuôn mặt cũng bắt đầu nóng lên.

    * Đường nhân ngư

    [​IMG]

    [​IMG]

    Sau đó, nhiệt độ trên khuôn mặt cậu càng tăng khi nam sinh vuốt trán mình.

    Tóc mái của nam sinh bị hất ra sau, xương cổ tay che mất đôi mắt hắn. Lạc Từ chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cùng với xương quai hàm* của hắn.

    *xương quai hàm

    [​IMG]

    [​IMG]

    Đột nhiên nam sinh chuyển mắt tới, khuôn mặt đẹp đẽ của anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Lạc Từ.

    Vầng trán căng bóng mịn màng, làn da trắng và đôi mắt màu hổ phách* thu hút ánh nhìn của Lạc Từ. Cậu rũ mắt, lần nữa kéo vành mũ của mình xuống, tim đập nhanh, dữ dội hơn.

    * Mắt màu hổ phách

    [​IMG]

    [​IMG]

    May mắn thay nam sinh chỉ nhìn xung quanh một cách ngẫu nhiên, vô tình xẹt qua Lạc Từ, tầm mắt của anh nhanh chóng lướt qua chỗ khác.

    Lạc Từ thầm thở phào nhẹ nhõm, không dám nhìn nữa, như chạy trốn mà quay về phòng mình.

    * * *

    Kể từ đó, cậu chưa bao giờ gặp lại anh.

    Lạc Từ trước giờ chưa từng yêu đương, cũng chưa thích cô gái nào. Cậu không biết chuyện gì đã xảy ra với mình vào ngày hôm đó, nhưng cậu đã đỏ mặt vì một người con trai, thậm chí anh tùy tiện làm mấy động tác cũng khiến cậu cảm thấy anh quyến rũ.

    Đúng vậy, quyến rũ. Khi nhìn thấy quần áo và tóc mái của nam sinh, những gì mà Lạc Từ nghĩ đến chỉ có thể là quyến rũ.

    Cảm giác này vừa mới lạ vừa lạ lẫm, vượt quá tầm hiểu biết của Lạc Từ, khiến cậu cảm thấy phấn khích nhưng cũng bối rối không thể giải thích được.

    Tuy nhiên, dù cảm xúc có phức tạp đến đâu thì hầu hết những người gặp qua cuộc hành trình đều là người qua đường. Nhói lòng ngày đó đã bị Lạc Từ lãng quên theo thời gian.

    Cho đến một buổi sáng nửa tháng sau, Lạc Từ đờ đẫn từ trên giường ngồi dậy, ngây người. Phản ứng kỳ lạ dưới thân khiến cậu nháy mắt nhớ lại giấc mơ đêm qua.

    * * *

    Đôi mắt của nam sinh rất đẹp, mặc dù Lạc Từ chưa nhìn gần nhưng cậu có thể nhìn thấy ánh sáng bên trong cặp mắt kia.

    Mà ở trong mộng, khi cặp mắt mang theo ý cười kia dừng trên người Lạc Từ. Tiếng cười ấm áp và mềm mại như nhiệt độ trên môi nam sinh. Mỗi tất da tất thịt trên người Lạc Từ đều cảm giác như bị điện giật khiến cậu run rẩy không kiểm soát được.

    Kỹ năng không cần sao siêu, một vài nụ hôn cũng khiến Lạc Từ bị hạ gục.

    * * *

    Nghĩ đến đây, lông mi dài của Lạc Từ khẽ động, cậu từ từ mở mắt, đôi mắt đen hơi ẩm ướt, đuôi mắt cũng phiến hồng, sau đó cậu nhìn vào khoảng không, gọi tên của nam sinh trong mộng: "Giang Tri Trình.."

    Hơi thở ổn định nhưng cậu không thể phát ra âm thanh.

    Người mà cậu đã gặp trong chuyến du lịch cùng bước vào đại học, thậm chí là cùng chuyên ngành, cùng ký túc xá hơn thế nữa, người kia chính là người khiến trái tim cậu loạn nhịp, thậm chí còn là lần đầu khiến cậu mộng xuân.

    Thân phận bạn cùng phòng này, nghĩa là ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, số lần chạm mặt cũng không khác các cặp đôi yêu nhau là bao.

    Càng nghĩ về điều đó, Lạc Từ càng không thể bình tĩnh được. Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, quay người và đặt chiếc vali xuống, quyết định dời sự chú ý bằng cách sắp xếp lại đồ dùng.

    Không có nhiều đồ nên cậu thu dọn khá nhanh, chỉ để lại khăn trải giường và vỏ chăn để sửa sang. Lạc Từ cầm lấy ga giường nhìn một lúc, mím môi rồi ném xuống giường, xoay người kéo ghế khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt lại.

    Lúc đầu chỉ muốn chợp mắt một lúc, trong đầu nghĩ lung tung chuyện, nghĩ nhiều, tinh thần dần dần mệt, cuối cùng thực sự chìm vào giấc ngủ.

    * * *

    Khi cậu tỉnh lại, cậu cảm thấy vai mình bị vỗ nhẹ, sau đó cậu nghe thấy một giọng nói êm tai: "Sao cậu lại ngủ ở đây? Không khó chịu chứ?"

    Lạc Từ mở mắt ra, đầu óc vẫn còn đang mơ màng, nhìn khuôn mặt dương quang tuấn tú của Giang Tri Trình, cậu ngẩn ngơ tưởng mình vẫn đang trong mơ, cánh tay tê mỏi mới đánh thức cậu.

    Cậu theo bản năng nâng quơ quơ cánh tay mình, ánh mắt vẫn rơi trên mặt Giang Tri Trình, cảm thấy ánh mắt đối phương dừng lại một lúc trên mặt cậu rồi quay sang chỗ khác.

    Chỉ cần dừng lại vài giây, trái tim Lạc Từ đã đập loạn nhịp, cậu đưa tay lên chạm vào mặt mình, tự hỏi liệu mình lúc ngủ có chảy nước miếng không.

    Không nghĩ rằng, Giang Tri Trình chỉ đang nhìn những vết đỏ hằn trên làn da trắng sáng của cậu, cùng với mái tóc rối bù xù, làm tôn lên khuôn mặt thanh tú lại tương phản với khuôn mặt không có biểu tình gì, làm người ta không khỏi ghé mắt nhìn.

    "À, đúng rồi." Giang Tri Trình đặt hộp cơm lên bàn của Lạc Từ: "Tôi không biết cậu thích món gì, gọi thêm vài món, cậu chọn món mình thích đi."

    Lạc Từ nghiêng đầu nhìn sau đó gật đầu: "Cảm ơn." Sợ anh thấy mình quá lạnh lùng, cậu nói thêm vài chữ: "Quá phiền rồi."

    "Không sao đâu, cậu đừng khách sáo" Giang Tri Trình mỉm cười, vẫy vẫy tay rồi quay người đi về phía giường của mình.

    Lạc Từ mở hết hộp cơm ra, hơi giật mình.

    Bốn món ăn trước mặt cậu là thịt rau, cay và không cay, cậu nếm thử phát hiện nó vẫn còn nóng.

    Sau khi ăn thêm vài miếng, Lạc Từ rũ mắt đặt đũa xuống, không khỏi suy nghĩ, chả trách Giang Tri Trình có nhiều bạn bè. Một người chu đáo với người bạn cùng phòng lần đầu tiên gặp như thế, ai mà không thích chứ?

    Trước khi Liêu Nhạc và Đàm Chí quay lại, Giang - chân dài- Tri Trình cầm di động nhắn tin. Nhất thời ngoại trừ tiếng điện thoại, chỉ còn tiếng nhai nhẹ của Lạc Từ.

    Bầu không khí trong ký túc xá có chút yên tĩnh, Giang Tri Trình không thấy gì, nhưng Lạc Từ cảm thấy khó chịu, cậu rũ mắt ăn cơm, sau khi dọn dẹp xong, cậu ngồi trên ghế đẩu nắm chặt tay, cuối cùng đứng dậy đi đến chỗ Giang Tri Trình.

    Có lẽ đã cảm nhận được bóng người, Giang Tri Trình thu lại điện thoại, nhướng mắt lộ sự nghi ngờ của mình.

    Bốn mắt đối diện nhau, trong lòng Lạc Từ càng khẩn trường, vẻ mặt cũng nhẹ đi, giọng điệu bình thản, không chút thăng trầm: "Cám ơn anh đã mang đồ ăn về cho tôi, bao nhiêu tiền, tôi sẽ chuyển anh." Nhìn vẻ mặt của Giang Tri Trình sững sờ, ngón tay Lạc Từ nắm chặt lại.

    Giọng điệu của cậu có quá thẳng thừng không?

    May mắn thay, Giang Tri Trình nhanh chóng nhếch môi lộ ra hàm răng trắng bóng, cười nói: "Không có bao nhiêu tiền, không cần chuyển."

    Lạc Từ: "Cần chứ."

    Giọng điệu cứng ngắc. Anh nhìn xuống.

    Giang Tri Trình muốn nói gì đó, nhưng không biết làm sao đột nhiên bật cười, nói: "Được rồi, thêm WeChat trước." Thấy anh không từ chối nữa, Lạc Từ không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Cậu quay lại để lấy điện thoại trên bàn, khi mở ra thì khựng lại, thêm WeChat? Cậu mím môi, hướng vào mã trên điện thoại của Giang Tri Trình.

    Sau một âm thanh ding, giao diện người dùng bật lên. Lạc Từ nhìn chằm chằm vào bức chân dung trên trang của Giang Tri Trình.

    Bức chân dung này hoàn toàn khác với những gì Lạc Từ tưởng tượng, cậu nghĩ rằng đó sẽ là một bức ảnh tự sướng của Giang Tri Trình, hoặc sẽ là một bức ảnh tràn đầy hơi thở của thiếu niên, nhưng nào ngờ đấy lại là một chú mèo Ba Tư lông xù*.

    * Mèo Ba Tư lông xù

    [​IMG]

    Hai bàn chân trước của mèo Ba Tư lông trắng đặt trước mặt anh một cách tao nhã. Đôi mắt xanh như rũ lại như nhìn thẳng. Trước mắt có một tia u sầu mờ nhạt, trông có vẻ cao quý và đẹp đẽ.

    Lạc Từ khẽ nhúc nhích, nhìn chằm chằm vào chân dung này hồi lâu, không khỏi nhìn về phía Giang Tri Trình, hỏi: "Anh thích mèo sao?"

    Giang Tri Trình liếc mắt nhìn cậu một cái: "Cũng được." Anh đứng dậy, dùng những ngón tay thon dài, tự nhiên điểm nhẹ vào hình đầu mèo trên màn hình điện thoại của Lạc Từ, bật cười: "Mặc dù có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng thực ra bên trong cũng khá dễ thương."

    Nghe anh nói, Lạc Từ hỏi: "Anh nuôi? Con này?"

    "Ừ." Giang Tri Trình ngồi lại lên ghế, duỗi đôi chân dài, gõ màn hình điện thoại vài lần, đưa cho Lạc Từ xem: "Này, còn nhiều cái nữa." Lạc Từ lướt qua từng cái một, nghe giọng mang theo ý cười của Giang Tri Trình: "Nó lúc mới mang về thì lạnh lùng, kiêu ngạo, không cho chạm vào, phải dỗ dành mới được sờ nhẹ. Thời gian lâu quen thuộc một chút, nếu cậu không để ý tới nó, nó sẽ dùng móng vuốt cào cào cậu, rồi rụt móng vuốt về, nhìn phản ứng trên mặt của cậu với đôi mắt to tròn, thấy cậu không tức giận, nó sẽ kiêu ngạo bước đến cạnh cậu, cho phép cậu chạm vào nó."

    "Nhưng bây giờ nó đã quen rồi không cần phải dỗ, chỉ cần đưa tay ra, nó sẽ đi qua cho tôi sờ"

    Nghĩ đến điều gì, Giang Tri Trình liền bật cười: "Thực ra, nói rua không bằng nói vuốt mèo.. Gia hỏa này rất kiêu ngạo, lông tóc không được để rối bù. Haha, nhớ trước đây tôi Rua rất tàn nhẫn. Nó liền cào tôi mấy cái"

    Đang nói về mèo, nhưng đốt sống lưng Lạc Từ tê rần, như bị ai đó trên không trung vuốt ve, ngứa đến tận đáy lòng.

    Cậu nhanh chóng rũ mắt xuống, có chút ghen tị với một con mèo.

    * * *

    [24072021]
     
    Chỉnh sửa cuối: 5 Tháng tám 2021
  4. Zhuene

    Bài viết:
    0
    Chương 3: Cháy nắng

    Edit: _zhuenexihuantangguo_

    -------------

    "Có đau không?"

    * * *


    Bấm để xem
    Đóng lại
    Đêm đến, sau khi tắm rửa xong mọi người đều nằm trên giường, điện thoại vẫn còn sáng, chưa có ai ngủ.

    Yên tĩnh một lúc, Liêu Nhạc bắt đầu bắt chuyện, sau đó bắt đầu huyên thuyên. Mới gặp nên cũng không quá nhiều chuyện để nói, chỉ có một số chủ đề có thể nói, nói một hồi cũng không biết vì sao chủ đề lại nói về nữ sinh luôn.

    "Các cậu có bạn gái không?" Liêu Nhạc quay sang một soái ca trong ký túc xá, châm ngòi cho câu chuyện phiếm của mình.

    Hắn dám khẳng định, không có ký túc xá nào có thể có được cấu hình của bọn họ, đặc biệt là hai người này, giá trị nhan sắc thật sự nghịch thiên.

    Một lúc vẫn không thấy ai trả lời, Đàm Chí Dụng gãi gãi đầu, trả lời trước: "Không có, trước đây bận học như vậy, sao có thời gian để yêu được?"

    "Cắt, vậy thì cậu không hiểu, nếu muốn yêu yêu đường, lúc đó không có thời gian, cậu cho dù không có cũng phải có." Liêu Nhạc nói xong, từ trên giường ngồi dậy, khoanh chân nói, "Tôi không tin rằng các cậu lúc học cao trung không nói chuyện yêu đương. Nhớ đến khu rừng nhỏ trong trường của chúng tôi, cứ về đêm nó giống như là nơi tụ họp bí mật vậy. Thỉnh thoảng, ăn cơm chiều xong ra chỗ đó tản bộ, nhìn thoáng qua sẽ có một vài cặp đôi đang lôi lôi kéo kéo, ôm ôm ấp ấp, gặm nhấm khắp môi, cẩu lương chỗ nào cũng có, khiến tôi muốn nôn cả cơm chiều ra luôn ấy."

    "Đúng rồi. Giang Tri Trình, Lạc Từ, hai người trưởng thành như vậy, không phải cũng không có chớ?"

    Lạc Từ theo bản năng nhìn về phía Giang Tri Trình. Hai người đối diện nhau trên giường, nhìn nhau trong chớp mắt.

    Giang Tri Trình không phản ứng nhiều, tự nhiên quay đầu cười với Liêu Nhạc. Lạc Từ như bị giật điện, hoảng loạn thu hồi tầm mắt.

    Giang Tri Trình không chú ý đến phản ứng của Lạc Từ, quay đầu nhướng mày nhìn Liêu Nhạc, cười đáp lại: "Thật đúng là không có."

    Sau khi nói xong, anh lại nhìn về phía Lạc Từ.

    Liêu Nhạc kinh ngạc một tiếng, sau đó cũng nhìn về phía Lạc Từ, ánh mắt Đàm Chí Dụng cũng theo sau.

    Lạc Từ bị 3 đôi mắt nhìn chằm chằm, biều tình nhạt nhạt, âm thanh cũng không gợn sóng: "Không có."

    "Nai xừ!" Liêu Nhạc như được cổ vũ: "Đều không có, soái ca cũng không có đối tượng, tôi chưa có, một chút cũng không có gì kỳ quái"

    "Bất quá, các cậu hiện tại không có, thế trước kia đã từng yêu đương chưa?"

    Lần này Đàm Chí Dụng gật đầu nhanh chóng.

    Nghe thấy câu hỏi này, ánh mắt Lạc Từ ẩn hiện trong màn đêm, rơi trên mặt Giang Tri Trình, sau đó nhìn thấy anh bình tĩnh gật đầu.

    Tim Lạc Từ ngưng trệ, như thể ai đó đã vô tình nhét cát vào tim cậu. Cậu dời tầm mắt sang chỗ khác, nhẹ nhàng quay sang bên cạnh, đưa lưng về phía Giang Tri Trình, nhưng bên tai lại vô thức nghe giọng nói của anh.

    "Thế nào, lớn lên có đẹp không?" Sau khi Liêu Nhạc nói xong, vỗ vỗ đầu: "Sao tôi lại hỏi ngu ngốc vậy trời, nếu có thể được cậu coi trọng, khẳng định sẽ không xấu."

    Giang Tri Trình như đang cười, tiếng cười trầm thấp tê dại tận xương, nhưng khi nói chuyện, âm thanh lại rất trong trẻo, đẹp đẽ, sạch sẽ cùng từ tính đặc trưng của thiếu niên: "Không nhớ rõ." Anh nói, "Yêu đương không lâu, cũng không quá ấn tượng, bất quá.." Anh dừng lại, như đang hồi tưởng: "Nghe Thẩm Hạo Phong bọn họ nhận xét, hẳn là đẹp."

    "Ồ!" Liêu Nhạc kêu lên một cách kỳ lạ.

    Lạc Từ đột nhiên cong sống lưng, dụi mặt vào giữa chăn bông, lông mi dài như lông quạ lướt qua chăn bông mềm mại, cuối cùng khép lại.

    "Lạc Từ?"

    "Này, Lạc Từ?"

    Cậu không ngẩng đầu lên lên, trong tư thế này, thanh âm trả lời hơi buồn buồn: "Không có, tôi chưa từng yêu đương"

    "Cậu chưa từng yêu đương?" Liêu Nhạc có vẻ ngạc nhiên, Giang Tri Trình cũng không thể kiềm được mà nhìn sang.

    "Ồ, tôi biết rồi!" Đàm Chí Dụng xen ngang nói: "Cậu hẳn là không có dục vọng thế tục!"

    Không có dục vọng thế tục? Lạc Từ nâng mi lên, ánh mắt dần dần phức tạp.

    Không, cậu có ham muốn khó nói, dục vọng ghê tởm nhất trên thế gian.

    Trước đó, thậm chí cậu còn không biết bản thân mình, cậu đã hy vọng xu hướng tính dục của người khác cũng sẽ giống mình, vì như vậy cậu có thể..

    Có thể..

    Có thể làm gì? Lạc Từ ánh mắt có phần mê mang, sau đó bị nhiễm một mảng tối đen.

    Giang Tri Trình đã từng yêu, từng có bạn gái cũ -- anh là thẳng nam.

    Thẳng nam.. Lạc Từ vùi hoàn toàn mặt vào trong chăn, trái tim co rút lại, cảm giác có cái gì đó mình bắt không kịp, cũng không nắm được nó nữa.

    Không ai nhận ra sự bất thường trong cảm xúc của Lạc Từ, mọi người cười đùa một lát, đề tài xoay chuyển, lại chuyển lên trên người Lạc Từ.

    "Nói đến Giang Thành, ở đấy có không ít trường danh tiếng hơn, Lạc Từ sao cậu lại chọn trường xa như vậy, về nhà cũng không quá tiện."

    A đại nằm ở Lê Thành, ký túc xá có bốn, ba người không phải người bản địa Lê Thành thì chính là vùng lân cận Lê Thành, nhưng duy nhất Lạc Từ, từ nam đến bắc, gần như vượt qua nửa đất nước.

    Vừa hỏi, ba người trong ký túc xá nhìn nhau, rõ ràng là tất cả đều có chút tò mò.

    Về nhà không tiện à? Lạc Từ nâng tinh thần, ngước mắt lên: Nếu có thể xa hơn..

    Nhưng cậu không nói ra những gì trong lòng, xoay người lại, nhưng đôi mắt lại rũ xuống: "Không nghĩ quá nhiều, vừa vặn đủ điểm, trường học thích hợp, chuyên nghành thích hợp, liền đến đây."

    "Ồ, như vậy à." Liêu Nhạc và Đàm Chí Dụng không nghi ngờ gì, nhưng Giang Tri Trình nhìn Lạc Từ nhiều hơn một cái.

    *

    Ngày hôm qua đã nhận được quân phục, sáng sớm hôm sau đã bắt đầu buổi huấn luyện quân sự.

    Nội dung huấn luyện ngày đầu tiên không nặng nhọc, chủ yếu chia thành trại và thế đứng. Buổi sáng trời nắng khá dịu nhẹ nhưng buổi trưa nhiệt độ tăng đột ngột. Tập luyện không quá khó nhưng thời tiết nắng nóng thì khổ thật.

    Thật khó để vượt qua cho đến khi nhiệt độ xuống thấp vào ban đêm, sau khi trở về ký túc xá, rốt cuộc cũng có cảm giác mình sống lại.

    Khi tắm, Lạc Từ cảm thấy da sau gáy hơi nóng, nhưng cậu không quan tâm. Từ phòng tắm bước ra ghế, liền nghe thấy Đàm Chí Dụng đang lẩm bẩm: "Da trắng có khác, tắm xong sẽ như bị chưng hấp."

    Chưng hấp? Lạc Từ ngẩn ra, sau đó theo bản năng nhìn vào cánh tay của mình, phát hiện nó thực sự phiếm.. Không, chính xác là hơi đỏ.

    Cậu chưa kịp phản ứng, ngước mắt lên nhìn thấy Giang Tri Trình đang ngồi không biết từ khi nào đã đứng trước mặt cậu, đứng yên nói: "Đừng nhúc nhích, cúi đầu."

    Lạc Từ trong vô thức làm theo.

    Ánh sáng đèn chiếu vào cổ của Lạc Từ, chiếu lên làn da đỏ hồng một cách chói mắt. Đặc biệt là Lạc Từ sinh ra đã trắng, theo như lời của Giang Tri Trình, cậu giống như người tuyết tan trong ánh mặt trời như thể đã hơn mười năm không phơi dưới ánh nắng.

    Đáng tiếc, Lạc Từ không phải là người tuyết, phơi nắng cũng sẽ không tan, chỉ có phiếm hồng, thậm chí còn bị trầy da.

    "Bị cháy nắng." Giang Tri Trình đưa tay lên chạm chạm, hỏi: "Có đau không?"

    Có lẽ là do Giang Tri Trình vừa cầm chai nước đá, nên đầu ngón tay hơi lạnh, chạm vào làn da hơi nóng của Lạc Từ, có vài phần không rõ tư vị.

    Như thoải mái, như hơi ngứa, cậu cũng không biết nữa, chỉ cảm thấy hơi tê trong tim.

    "Không sao đâu." Âm thanh của Lạc Từ điềm tĩnh, có vài phần khô khốc. Cậu ngẩng đầu lên, thuận thế tránh sự đụng chạm của Giang Tri Trình.

    Giang Tri Trình không cảm thấy có gì không đúng, anh đặt tay xuống, hỏi: "Cậu có bôi kem chống nắng không? Da của cậu quá non, vẫn nên bôi một ít."

    Lạc Từ trầm mặt lắc đầu.

    "Làm sao vậy?" Liêu Nhạc mới tắm rửa xong ló đầu qua.

    "Lạc Từ bị cháy nắng." Giang Tri Trình thản nhiên đáp, sau đó xoay người cầm điện thoại, đầu ngón tay bấm gọi một cuộc điệt thoại, một lúc sau, một giọng nữ mơ hồ vang lên từ đầu dây bên kia.

    "Học tỷ." Giang Tri Trình cười nói với đối phương vài câu, sau đó trực tiếp nói rõ mục đích: "Chỗ chị còn thừa kem chống nắng không, cho em mượn dùng đi."

    "Chà, có một người bạn cùng phòng của em bị cháy nắng một chút."

    "Được rồi, cảm ơn. Khi nào rảnh mời chị đi ăn."

    Sau vài lời, Giang Tri Trình cúp điện thoại, nhìn lại Lạc Từ lắc lắc điện thoại của mình, nở một nụ cười đẹp trai như ánh mặt trời: "Xong rồi."

    Đối diện với đôi mắt đen láy của Lạc Từ, anh giải thích thêm vài câu: "Bây giờ cũng muộn rồi, không tiện ra ngoài. Nói chung là con gái sẽ tích trữ nhiều đồ như thế này. Tôi tìm người mượn, chờ lát nữa sẽ đưa cho cậu."

    Lạc Từ nhìn chằm chằm vào anh, chợt thở nhẹ một hơi, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh: "Được." Một lúc sau, cậu vẫn hỏi ra: "Thay tôi cảm ơn bạn của anh, bao nhiêu tiền? Tôi chuyển cho cô ấy."

    "Cái này không có hỏi." Giang Tri Trình một bộ không thèm để ý: "Hẳn là không đắt, đến lúc đó tôi chuyển là được."

    Ánh mắt của Lạc Từ phân bạch rõ ràng, lộ ra kiên trì: "Được rồi." Cậu nói: "Vậy thì tôi chuyển cho anh."

    Giang Tri Trình nhìn cậu một cái, cộng thêm ngày hôm qua, anh nhận ra cậu không thích nợ ân tình, liền gật đầu đồng ý.

    *

    Ngày thứ hai sau khi rửa mặt xong, Lạc Từ đứng trước gương thoa kem chống nắng. Bôi được một nửa, Giang Tri Trình tiến vào đánh răng, thản nhiên nói: "Cần giúp đỡ không?"

    "Không cần." Lạc Từ theo bản năng cự tuyệt.

    "Ồ."

    Lạc Từ đặt ngón tay lên cổ, mắt cậu quét qua làn da trắng đều của Giang Tri Trình, cậu do dự nói: "Anh có muốn bôi không?"

    "Không cần." Giang Tri Trình phun ra bọt trong miệng, không chút nghĩ ngợi từ chối: "Một đại lão gia như tôi.."

    Anh dừng lại, nhanh chóng sửa chữa: "Tôi da dày thịt béo, không cần dùng cái này."

    Lạc Từ không quan tâm đến câu nói phía trước của anh, tầm mắt dán vào bọt nước bóng loáng trên làn da mịn màng một lúc, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu.

    Quả nhiên cậu vẫn không nói quá nhiều, khi trời đã về đêm, Lạc Từ nhìn làn da đỏ ửng ở đường viền cổ của Giang Tri Trình, sau đó ngước mắt lên, hai người nhìn nhau.

    Giang Tri Trình không nhịn được khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền như ẩn như hiện. Anh tự nhủ: "Có lẽ do tôi chưa đủ da dày thịt bếu." Sau đó anh cười hỏi: "Sáng mai có thể hỏi tôi một lần nữa không? Tôi đảm bảo không sự tuyệt."

    Đuôi mắt Lạc Từ hiện lên ý cười khó có thể nhìn thấy, cậu gật đầu: "Được"

    Có một đêm như vậy, nên sáng hôm sau trong phòng tắm 614, bốn chàng trai cao lớn chen chúc nhau trước tấm gương nhỏ rộng, xô đẩy cười đùa bôi kem chống nắng cho nhau.

    Về lý do tại sao lại là bốn người, bởi vì Liêu Nhạc và Đàm Chí Dụng sử dụng hai món đồ đó, thấy Lạc Từ và Giang Tri Trình đều bôi kem chống nắng, họ phải thêm vào học hỏi bí quyết trở nên đẹp trai.

    Có thể thấy việc thoa kem chống nắng quan trọng như thế nào.

    * * *

    05082021
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...