Đam Mỹ [Edit] Kim Ốc Tàng Miêu - Phú Tiểu Quai

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi -Jenny-, 19 Tháng mười một 2020.

  1. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 10: Cậu ta không thể đụng vào (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: -Jenny-

    Tay dừng trên người Bố Nghiêu vẫn nhẹ nhàng vuốt, sau đó Bố Nghiêu liền mở tứ chi lộ ra phần bụng với Diêu Vũ Lâm.

    Diêu Vũ Lâm cào cậu hai cái, cậu liền phản xạ ôm lấy ngón tay Diêu Vũ Lâm nhẹ nhàng gặm cắn, giống như cào ngứa.

    Bố Nghiêu dần dần đắm chìm trong trò chơi thuộc về bọn họ, không hề nhận thấy kỹ năng bán manh của mình càng ngày càng cao.

    Một lúc xoa mèo, Diêu Vũ Lâm rút tay mình về tiếp tục đi phê duyệt văn kiện, còn Bố Nghiêu ở trên giường chơi. Bố Nghiêu lăn tới lui, nhàn đến nhàm chán.

    Cậu ngủ say trong phòng Diêu Vũ Lâm, đối với kỹ thuật lên giường xuống giường cũng đã thành thạo không ít, độ cao loại giường này không làm khó được cậu.

    Nói thật cậu có hơi đói, nhưng nhìn lão đại làm việc chắm chú cũng không muốn đi quấy rầy, vì thế Bố Nghiêu yên lặng nhảy xuống giường yên lặng chuồn khỏi phòng.

    Từ phòng ngủ đi ra phòng bếp, cậu không phải đi một hai lần, mỗi lần bữa ăn chính không ăn đủ cậu liền lén lút chạy vào phòng bếp, vơ vét cơm thừa canh cặn, nếu kịp lúc dì Vân đang nấu ăn cậu còn có thể tranh thủ vừa nóng ăn luôn.

    "Bố thiếu gia, lại đói bụng sao". Dì Vân vừa thấy Bố Nghiêu liền nhịn không được mỉm cười, càng nhìn Bố Nghiêu càng cảm thấy đáng yêu, lúc nói chuyện với cậu giống như đang dỗ trẻ nhỏ.

    Bố Nghiêu ngửa đầu kêu meo meo, thấy dì Vân là không cần sầu vì ăn.

    Dì Vân xoay người lấy trong tủ lạnh ra một đĩa bánh đặt xuống "Còn có hai cái, đều cho ngươi".

    Bố Nghiêu vui vẻ xoay quanh đĩa bánh ba vòng, cái đuôi vươn cao lắc lư, cậu thích nhát ăn điểm tâm ngọt sau khi ăn cơm.

    "Bố thiếu gia nhanh ăn đi, đừng để bị đói"

    "Bố thiếu gia lại tới ăn vụng". Quản gia đứng ở cửa, từ ái nhìn cậu ra sức chiến đấu, còn không quên trêu ghẹo cậu.

    Ăn vụng gì chư? Đây là ăn quang minh chính đại. Bố Nghiêu ngạo kiều tiếp tục vùi đầu ăn, không tính toán với quản gia.

    Quản gia tháo bao tay xuống vòng đến trước mặt cậu, tiếp tục chọc cậu "Tiên sinh nói chỉ cho phép ngươi một ngày ăn ba lần".

    Bố Nghiêu bỗng nhiên dừng miệng, nhìn thẳng vào miếng bánh cuối cùng, lâm vào rối rắm. Muốn ăn, lại sợ lão đại sẽ la cậu, không ăn lại thấy tiếc.

    Thấy bộ dáng rối rắm của cậu, hai người đúng nhìn vào mặt nhau, đều là cười. Dì Vân ngồi xổm xuống, tới gần cậu nói "Quản gia chọc ngươi chơi thôi, nhanh ăn đi".

    Quản gia cũng nhìn không được, đem đĩa đẩy gần một ít, "Ăn đi Bố thiếu gia, tiên sinh sẽ không vì một khối bánh mà la ngươi".

    Nếu như vậy, cậu liền không khách khí.

    Sau khi ăn no nê là thời khắc thảnh thơi để tản bộ, Bố Nghiêu chậm rì rì ở trong phòng đi qua lại, người hầu gặp cậu đều sẽ cười chào hỏi cậu. Lúc đầu Bố Nghiêu cảm thấy không quen lắm, nhưng hiện tại cảm thấy việc này khá bình thường.

    Đám người hầu sau khi tiếp đón xong sợ dẫm phải cạu nên tức khắc sẽ nhường đường, cho dù biểu hiện ra yêu thích cạ nhưng không một ai dám tiến lên sờ cậu.

    Nhóm miêu nô nhìn thấy mèo như nhìn thấy ngôi sao, cho dù hiếm lạ cũng phải nhịn xuống.

    Lúc Bố Nghiêu đi đến cầu thang, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện một cây cỏ đuôi chó, cậu theo bản năng chồm qua, lại thấy một một nam sinh đang ngồi xổm một bên, trong tay cầm cỏ đuôi chó lay động về hướng mình.

    "Mèo con, nhìn đây này"

    Người này rõ ràng là muốn chọc cậu, nhưng Bố Nghiêu ngoại trừ Diêu Vũ Lâm ra không thể kiên nhẫn phối hợp được với ai khác. Cậu làm như không nhìn thấy, vòng qua cỏ đuôi chó nhảy lên cầu thang.

    Mới vừa nhảy hai cái thân thể đã bị một đôi tay đè lại, ngay sau đó cậu bị nam sinh bắt về tại chỗ. "Mèo con mày chạy cái gì? Chơi với tao một lát đi, tao vừa tới nhận chức, công việc đều làm xong hết rồi. Cũng không có ai chơi với tao. Bây giờ tốt rồi, mày cũng đang buồn chán phải không? Mày là mèo nhà ai vậy?"

    Nam sinh tự quyết định đè cậu lại không buông tay, nói cái gì cũng không cho cậu lên lầu. Bố Nghiêu bất luận trốn đi hướng nào, cũng không thể tránh thoát bàn tay kia.

    "Meo!"

    Bố Nghiêu hung kêu lớn một tiếng, nhưng kêu ra tới lại giống như đang làm nũng.

    Nam sinh cười đến run cả bả vai, cười nửa ngày mới nói ra lời, "Mày thật đáng yêu."

    "Lấy tay ra" Giọng nói lạnh băng, làm người sợ hãi vang lên.

    Ngay lập tức nam sinh liền buông lỏng Bố Nghiêu ra, đôi tay đặt ra sau lưng, thất thố nhìn Diêu Vũ Lâm trên cầu thang đại khí không dám ra, trầm mặc trong chốc lát mới lắp bắp nói, "Diêu, Diêu tiên sinh".

    Diêu Vũ Lâm nhìn chằm chằm vào cậu ta, sau đó đem tầm mắt dời đi, "Quản gia"

    Quản gia nghe thấy lập tức đi ra, thấy cảnh tượng trước mắt, không hoảng không loạn trả lời, "Tiên sinh, ngài có cái gì phân phó?"

    "Cậu ta là ai?"

    Quản gia đánh giá nam sinh, như đang tìm tòi trong ký ức, "A, cậu ấy là đệ đệ của tiểu huệ, đúng lúc nghỉ hè đang tìm việc làm, vừa lúc tiểu huệ phải về quê hai ngày nên nhờ cậu ấy thế một chút".

    "Trả tiền công cho cậu ta, về sau không được để cạu ta xuất hiện trước mặt tôi" Diêu Vũ Lâm nói xong xoay người đi lên lầu, ngay cả cơ hội giải thích cũng không cho.

    Bố Nghiêu cũng từ từ lên lầu, lại nhìn người bên cạnh, cậu nên lên lầu hay ở lại?

    Quản gia há miệng thở ra một hơi, không nói gì khác, chỉ quay đầu lại nói với nam sinh "Mời đi theo ta".

    "Quản gia ngài giúp tôi cầu xin Diêu tiên sinh, tôi không muốn về quê." Nam sinh gấp đến nỗi mồ hôi đầy đầu, khoa tay múa chân, không biết chính mình nên làm cái gì mới tốt "Ta cũng không biết tại sao lại đắc tội Diêu tiên sinh, ta thật sự không hề làm gì".

    "Ngươi ngay cả mình sai cái gì cũng không biết, thật sự không thích hợp lưu lại đây"

    Nam sinh bỗng nhiên lớn giọng "Thật sự ta chưa làm gì hết! Không trộm không đùa giỡn, chẳng qua chỉ là chọc một con mèo".

    Quản gia chọn hạ mặt "Cầu tình vô dụng, có thể trực tiếp tính tiền".

    Tiểu kịch trường:

    Nam dong nhất hào: Ta làm sai cái gì? Chọc mèo cũng có tội sao?

    Quản gia, đàn dong trăm miệng một lời: Có.

    Nam dong nhất hào: O (╥﹏╥) o

    Bố Nghiêu đang ăn điểm tâm mờ mịt ngẩng đầu.

    Quản gia từ ái nói: Bố thiếu gia ngài tiếp tục ăn.
     
  2. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 11: Mèo có tính tình (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  3. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 12: Mèo có tính tình (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  4. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 13: Mèo bị bệnh rồi (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
    Chỉnh sửa cuối: 29 Tháng năm 2021
  5. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 14: Mèo bị bệnh rồi (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  6. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 15: Gặp được chủ cũ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  7. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 16: Gặp được chủ cũ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  8. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 17: Luận không biết xấu hổ (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  9. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 18: Luận không biết xấu hổ (2)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Nội dung HOT bị ẩn:
    Bạn cần đăng nhập & nhấn Thích để xem
     
  10. -Jenny-

    Bài viết:
    405
    Chương 19: Nguy hiểm ở vũ hội (1)

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Editor: @ÁNH ẤM ÁP

    Beta: @-Jenny-

    Diêu Vũ Lâm chỉ lo chọc mèo, nào có để ý đến bộ dạng đáng thương của Diệp Lôi kia. Bố Nghiêu cũng đang chuyên tâm đối phó với ngón tay trước mắt, không rảnh bận tâm người đứng bên cạnh.

    Một người một mèo chơi vô cùng vui vẻ, giống như trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Diệp Lôi xấu hổ đứng đực ra nửa ngày cũng không thấy Diêu Vũ Lâm để ý đến cậu ta.

    "Diêu tiên sinh."

    "Hả?" Diêu Vũ Lâm ngẩng đầu nhìn lên, có hơi ngạc nhiên, ánh mắt kia giống như đang hỏi sao cậu còn ở đây?

    "Nếu tiên sinh cần tôi làm việc gì có thể nói ra, tôi quen biết mèo của tiên sinh cũng xem như là chúng ta có chút duyên phận, với lại tôi đã ngưỡng mộ tiên sinh rất lâu, tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời."

    Diệp Lôi chân thành nói lời thề son sắt, thầm nghĩ Diêu Vũ Lâm chắc sẽ có chút phản ứng, ai lại không muốn nghe lời hay ý đẹp?

    Nhưng thực tế không như cậu ta nghĩ, Diêu Vũ Lâm đã lên kịch bản sẵn sàng, cậu ta còn chưa thể hiện sự chân thành hết mức, đã vô tình bị người ta cắt ngang.

    "Quản gia lấy một ít tiền đưa cho cậu ta, xem như là thù lao cung cấp thông tin."

    Quản gia vốn không có đi xa, vẫn luôn đợi lệnh ở phía sau, nghe Diêu Vũ Lâm lên tiếng lập tức bước ra "Vâng tiên sinh, cứ giao cho tôi, Diệp tiên sinh mời ngài đi cùng tôi."

    Cuối cùng cũng đi.

    Bố Nghiêu lười nhác ôm ngón tay Diêu Vũ Lâm, đưa lưng về hướng đối diện với Diệp Lôi.

    "Diêu tiên sinh, tôi đến không phải vì tiền."

    Diệp Lôi vội vàng giải thích, nhưng Diêu Vũ Lâm không hề nhìn cậu ta, toàn bộ chú ý đều đặt trên người Bố Nghiêu, ánh mắt dần trở nên ấm áp.

    "Mày lại ngủ." Diêu Vũ Lâm cười mắng một tiếng, dùng ngón tay chọc chọc ót cậu.

    Bố Nghiêu theo đó cựa quậy, đợi Diêu Vũ Lâm không chọc nữa cậu cũng nằm bất động luôn.

    "Diệp tiên sinh, đi thôi." Quản gia cao giọng nói.

    "Hôm nào đó tôi sẽ lại đế gặp tiên sinh." Diệp Lôi cung kính từng bước đi theo quản gia.

    Đột nhiên Diêu Vũ Lâm nâng Bố Nghiêu lên để cậu đối diện với hắn "Mày còn có chủ cũ hả?"

    Không phải đâu, lão đại lại muốn làm trò gì nữa đây? Mày phải tỉnh táo, không thể để hắn buồn phiền vì chuyện này.

    Diêu Vũ Lâm dí khuôn mặt tuấn tú tới gần, giả vờ hung tợn nói, "Sau này mày chỉ có một chủ nhân là tao thôi, biết không?"

    Biết biết mà, trong lòng Bố Nghiêu không biết đã niệm qua bao nhiêu lần.

    "Nếu dám chạy đi với người khác, tao sẽ bắt mày về lột da cho vào chảo." Mắt Diêu Vũ Lâm mang ý cười, ngoài miệng nói lời uy hiếp. Mãi tới sau này, rảnh rỗi không việc gì làm có thể hù dọa mèo cũng là một thú vui của hắn.

    Tuy Bố Nghiêu không hao tổn tinh thần, nhưng hiện tại cậu không thể nói chuyện, cũng không biết làm sao biểu hiện được sự chân thành của mình? Đột nhiên trong đầu cậu bỗng loé lên ý nghĩ, không thể nói chuyện, vậy thì bán manh thôi.

    Cậu lấy hết can đảm, nhắm hai mắt lại nhắm thẳng môi Diêu Vũ Lâm hôn lên, cậu đắm chìm trong cảm xúc mềm mại hai giây, sau đó mới lưu luyến tách ra.

    Nhưng cậu vẫn hơi sợ sẽ bị lão dại hầm luôn thì tiêu, nên liền thành thật lùi cổ, tiếp tục ngoan ngoãn nhìn hắn.

    Diêu Vũ Lâm sửng sốt "Lá gan mày cũng to lắm."

    Bố Nghiêu hoảng sợ cực độ, không phải chọc giận lão đại rồi chứ? Nhưng lúc trước cậu chủ động vẫn tốt mà.

    Ngay lúc Bố Nghiêu nghĩ rằng mình gặp rắc rối, Diêu Vũ Lâm lại thoải mái cười rộ lên, giống như lần đầu tiên ngồi ăn cơm cùng nhau, lúc đó những u buồn trên người Diêu Vũ Lâm đều biến mất.

    Quả nhiên, cách để lão đại vui vẻ không giống với người bình thường.

    Bố Nghiêu đem việc này ghi nhớ trong lòng, trước ngày Diêu Vũ Lâm tham gia vũ hội, cậu đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, đó chính là lén đuổi theo xe lão đại.

    Muốn thoát khỏi tầm mắt của đám người hầu và quản gia thật sự không dễ dàng, nhưng cậu cũng không cần quá lo lắng, với ưu thế thân hình nhỏ nhắn cậu đã thành công chui qua cánh cửa để ra ngoài.

    Cậu lặng lẽ ghé vào cốp xe, lúc xe dừng lại, tài xế vừa mở cốp là cậu đã nhẹ nhàng nhảy ra ngoài. Tài xế cảm thấy có hơi hoa mắt, đến lúc phản ứng lại đã không thấy Bố Nghiêu đâu.

    Bố Nghiêu không thể không thừa nhận, ở biệt thự thụ hưởng lâu rồi, chạy xa như vậy thể lực cậu không chống đỡ nổi. Đặc biệt là còn phải vòng qua đám người, xuyên qua những nơi vắng vẻ.

    Bất quá trời cao không phụ lòng mèo, cậu đã thành công vào được vũ hội, núp sau một cây cột, sau đó còn xác định chuẩn vị trí của Diêu Vũ Lâm.

    Trong vũ hội, Diêu Vũ Lâm mặc một thân âu phục màu đen kết hợp với áo sơmi màu rượu đỏ, cổ áo hơi rộng vừa kín đáo vừa gợi cảm.

    Lão đại đây là muốn câu dẫn ai mà phục sức lộng lẫy như vậy?

    Bố Nghiêu không nhận ra trong lòng mình đã toan mạo phạm, dáo dác nhìn loạn khắp nơi, tìm kiếm bạn nhảy của Diêu Vũ Lâm. Nhưng nhìn một vòng xuống dưới, lão đại nhà hắn hình như không có bạn nhảy.

    Nhạc vang lên, không ít trai thanh gái lịch dìu nhau khiêu vũ, Diêu Vũ Lâm còn lại một mình cầm ly rượu, mặc kệ những ánh mắt thi thoảng lại đảo qua phía hắn. Ly rượu vang đỏ nhẹ nhàng lay động, Diêu Vũ Lâm ngón tay thon dài đặt ở trên, khó có thể miêu tả vẻ đẹp này.

    Lão đại nhà hắn ngồi ở đó như một bức họa.

    "Diêu tiên sinh, tôi có thể mời anh nhảy một điệu không?"
     
    Creprick, kimqquyên, LD25808 người khác thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...