Chương 539: Mợ cùng chị họ Ôn gia Bấm để xem Căn phòng hỗn độn của anh đã được dọn dẹp sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi. Trừ bỏ có canh giải rượu, trên bàn trà còn bày đồ ăn ngon miệng mê người nóng hầm hập. Đều là vừa mới làm. Giản Nhất Lăng bởi vì không di chuyển được Giản Dật Thần, cho nên Giản Dật Thần hiện tại người còn nằm trên sàn nhà. Chẳng qua trên người được che lại bằng một cái thảm mỏng. Giản Dật Thần trên mặt không thể ngăn lại nụ cười, ánh mắt nhìn Giản Nhất Lăng phá lệ mà nhu hòa. "Anh tối hôm qua có nói cái gì kỳ quái không?" Giản Dật Thần hỏi Giản Nhất Lăng. "Có." "Ách.." Giản Dật Thần có chút xấu hổ, "Cái đó em đừng để trong lòng, anh uống nhiều quá liền như vậy." "Ân." Giản Dật Thần, "..." Anh tối hôm qua hẳn là chưa nói cái gì quá mức đi? Hình tượng của anh hẳn là.. vẫn còn đi? ### Giản lão phu nhân bị bệnh, Ôn gia hiện giờ đang ở kinh thành lại đây thăm bệnh. Ôn gia là nhà mẹ đẻ của Ôn Noãn, đồng thời cũng là gia tộc thư hương nổi tiếng có nội tình thập phần thâm hậu. Trên Ôn Noãn còn có ba người anh, hiện giờ một người thì mở viện bảo tàng, một người thì nghiên cứu về tranh chữ và đồ cổ, còn có một người là đại thi họa. Mặt ngoài thoạt nhìn mấy người anh trai của bà công việc làm ăn đều không phải rất lớn, nhưng trên thực tế so Giản gia còn có thu nhập nhiều hơn rất nhiều. Gần đây, nhà tổ Ôn Noãn đã truyền xuống không ít kỳ trân dị bảo, đều là những đồ vật đáng giá. Thứ hai, làm về ngành này, những người ngày thường họ kết giao, đều không phải là những người bình thường. Ở kinh thành này, Ôn gia so với Giản gia là hơn rất nhiều. Giản gia ở chỗ này, cái gì cũng đều không phải. Người đến thăm chính là mợ cả Ôn gia, Thái Thấm Nguyệt cùng con gái của bà Ôn Nhược. Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược nhan sắc không tính là xuất chúng, đặc biệt đối lập với Giản gia có giá trị nhan sắc cao. Nhưng thắng ở khí chất xuất sắc. Có một loại khí chất đến từ dòng dõi thư hương điển nhã. Không phô trương, thuộc về ưa nhìn. Ôn Nhược năm nay hai mươi tuổi, so với Giản Nhất Lăng lớn hơn hai tuổi. Hiện giờ đang học năm ba đại học Sư Phạm ở kinh thành. Sau khi hàn huyên với lão phu nhân một phen, Ôn Noãn đưa chị dâu cùng cháu gái của mình ra ngoài. Ôn Nhược mở miệng hỏi chuyện của Giản Nhất Lăng. "Cô ơi, vừa rồi nghe bà nội Giản nói, Nhất Lăng muội muội hiện tại cũng ở kinh thành học sao? Em ấy học ở trường nào vậy ạ?" Giản Nhất Lăng thành tích không tốt là chuyện mọi người từ trước đến nay đều biết. Ôn Noãn mấy năm nay về nhà mẹ đẻ cũng không nói đến chuyện học hành của con gái mình, cho nên người nhà họ Ôn đều cho rằng Giản Nhất Lăng học không được tốt, Ôn Noãn vì xấu hổ nên không mở miệng. Người nhà họ Ôn vì suy nghĩ cho tâm tình của Ôn Noãn cũng không có hỏi nhiều. Bọn họ không biết Ôn Noãn không nhắc đến chuyện học tập của con gái không phải bởi vì con gái thành tích học tập không tốt, mà là bà hiện tại tình nguyện để cho con gái giống như trước kia, không thích học tập không thích đọc sách, cùng bà làm ầm ĩ cùng bà làm nũng, cũng không muốn con bé ngoan ngoãn hiểu chuyện giống như bây giờ. Bởi vì không như suy nghĩ trong lòng, cho nên Ôn Noãn cũng liền không đề cập tới. "Con bé học ở đại học Kinh Thành." Bị hỏi, Ôn Noãn cũng liền nói thật. Đại học Kinh Thành, đại học tốt nhất ở kinh thành. Đại học Sư Phạm ở kinh thành, tuy rằng cũng nằm trong dự án 211 với 985, nhưng mà so với đại học Kinh Thành vẫn là kém một đoạn. (*) (*) Dự án 211 và 985: Là hai dự án xây dựng trường đại học tiêu chuẩn cao của Trung Quốc. Dự án 211 là tập trung vào việc xây dựng khoảng 100 tổ chức học tập cao hơn và một số ngành học chính. Dự án 985 là hỗ trợ 30 trường đại học trong nước thành lập các trường đại học đẳng cấp thế giới và đại học cấp cao. Các trường đại học trong dự án 985 cũng thuộc dự án 211. "Đại học Kinh Thành?" Ôn Nhược có chút không tin. Cô em gái họ kiêu ngạo không ai bì nổi kia có thể thi đậu đại học Kinh Thành. "Như thế nào lúc trước không nghe cô nói qua?" "Không có gì hay để nói." Ôn Noãn không có thích nói tới chuyện này. Nếu như con gái yêu thích học tập mà đổi bằng sự hoạt bát cùng đáng yêu của con bé, bà tình nguyện không cần. Bà không cần lời trong miệng của người ngoài "Đứa bé ưu tú", bà muốn Tiểu Lăng đáng yêu của bà trở về.
Chương 540: Kia không phải là Tần gia đại thiếu gia sao Bấm để xem Cho nên Ôn Noãn cảm thấy chuyện học tập căn bản liền không có gì hay để nói. Thái độ này của Ôn Noãn thực sự làm người khác khó mà tin được Giản Nhất Lăng thật sự là đang học ở đại học Kinh Thành. Nhưng Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược cũng ngượng ngùng vạch trần Ôn Noãn. Nếu Ôn Noãn có tâm giấu giếm, lại vạch trần ra ngoài liền không tốt lắm. Thái Thấm Nguyệt tiếp tục nói chuyện với Ôn Noãn, "Mọi người lần này tới kinh thành, nhiều phương diện đều phải chú ý một chút, kinh thành có rất nhiều thế gia đại tộc không thể trêu chọc, anh cả cùng với anh hai của em gần đây đang ra ngoài đối ngoại, hiện giờ đang là thời điểm quan trọng, cũng không thể bị cái gì làm ảnh hưởng." Tuy rằng Ôn Noãn bọn họ cũng không thấy được có thể chọc tới người nào, nhưng vẫn là nhắc nhở một chút, không sợ vạn nhất chỉ sợ nhất vạn. Bởi vì hai nhà có quan hệ thông gia, miễn cho đến lúc đó chọc phải phiền toái không cần thiết, còn phải để Ôn gia bọn họ ra mặt. "Chị dâu suy nghĩ nhiều rồi, chúng em ở kinh thành có thể gặp phải người nào chứ?" Ôn Noãn không cảm thấy cần lo lắng đến chuyện này. Bọn họ ở kinh thành, có thể chọc tới người nào? Bọn họ đến đây chính là vì mừng sinh nhật với Tiểu Lăng. Lão thái thái ngoài ý muốn sinh bệnh, mới khiến bọn họ cần phải ở kinh thành nhiều thêm mấy ngày. Thái Thấm Nguyệt đang cùng Ôn Noãn nói, bỗng nhiên thấy một bóng người từ bên cạnh đi lướt qua. Bà ấy đột nhiên quay đầu lại nhìn. Nam nhân thân cao1m85, hai chân cao dài, tây trang phẳng phiu, khí chất xuất chúng. Giá trị nhan sắc cao, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, góc cạnh rõ ràng. Làm cho người khác không có cách nào bỏ qua, liếc mắt một cái liền có thể lưu lại ấn tượng khắc sâu. Thái Thấm Nguyệt kinh ngạc phát hiện người này là Tần Xuyên, "Người kia.. người kia không phải Tần gia đại thiếu gia sao?" Tần gia đại thiếu gia Tần Xuyên, Thái Thấm Nguyệt có biết đến. Hào môn đứng đầu kinh thành, Tần gia cùng Địch gia. Tần gia tương đối công khai, người nhà bọn họ người bên ngoài đều nhận thức. Chuyện Tần Xuyên trở về Tần gia mọi người ở kinh thành này đều biết. Địch gia tương đối kín đáo, ảnh chụp thành viên gia tộc trên mạng đều không thể tra ra. Thái Thấm Nguyệt đang nghĩ ngợi, liền thấy Tần Xuyên đi vào phòng bệnh của Giản lão phu nhân. Chuyện này làm cho bà càng thêm ngạc nhiên rồi. Chuyện gì đang xảy ra? Tần gia đại thiếu gia vào phòng bệnh của Giản lão phu nhân, đây là.. "A Noãn, các người như thế nào quen biết Tần Xuyên Tần gia đại thiếu gia?" Thái Thấm Nguyệt biểu tình có chút kinh ngạc. Ôn Nhược bên cạnh bà ấy cũng đồng dạng lộ ra sự kinh ngạc, ánh mắt vẫn luôn đi theo Tần Xuyên vào trong phòng bệnh của Giản lão phu nhân. "Cậu ấy trước kia làm gia sư cho Tiểu Lăng." Ôn Noãn trả lời. Tần gia đại thiếu gia làm gia sư? Này là cái vận khí gì? "Chỉ là bởi vì đã làm gia sư sao?" Tần Xuyên vào phòng bệnh của Giản lão phu nhân, chính là tới thăm bệnh. Một người từng làm gia sư, sẽ tới thăm bệnh gia trưởng của học sinh mình sao? "Em cũng không rõ. Có thể là cậu ấy là người có hoài niệm đi, rốt cuộc đều là người từ thành phố Hằng Viễn đến đây." Ôn Noãn suy đoán. Trong khi nói chuyện thang máy đã tới rồi, đang chuẩn bị muốn vào thang máy để đi xuống lầu. "Mẹ, vòng tay của con không thấy đâu nữa." Ôn Nhược nói. "Có thể là vừa mới rớt ở trong phòng bệnh của bà nội Giản hay không? Trở về tìm xem." Vừa mới chuẩn bị đi, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược đã quay trở lại phòng bệnh của Giản lão phu nhân. Tần Xuyên đang hỏi thăm sức khoẻ Giản lão phu nhân. Không chỉ có bề ngoài xuất chúng, thái độ của anh đối đãi với Giản lão phu nhân thập phần tôn kính. Phảng phất anh vẫn như năm đó ở nhà cũ Giản gia dạy bổ túc cho Giản Nhất Lăng, không hề có nửa điểm thể hiện mình là Tần gia đại thiếu gia. Chuyện này làm cho người của Giản gia thụ sủng nhược kinh, đồng thời cũng làm họ đối với Tần Xuyên sinh ra hảo cảm thật lớn.
Chương 541: Đó là may mắn của cháu Bấm để xem Đây thật sự là quá đáng quý! Ngay cả Giản lão phu nhân đều nhịn không được khen Tần Xuyên hai câu. "Tần thiếu gia thật sự có tâm, lúc trước cậu có thể dạy bổ túc cho bé ngoan của ta, thật là may mắn của con bé." "Không phải, là cháu may mắn mới đúng." Tần Xuyên thực nghiêm túc mà trả lời. Lời này khiến người khác nghe chỉ cảm thấy là câu trả lời khách sáo. Tần thiếu gia thật là quá có lễ phép. Rốt cuộc Tần Xuyên hiện giờ là cái thân phận gì, Giản Nhất Lăng lại là cái thân phận gì. Sao có thể là may mắn cho Tần Xuyên được. Ôn Nhược cùng mẹ của mình an tĩnh mà đứng ở bên cạnh, không dám lên tiếng quấy nhiễu. Ánh mắt cũng không có chăm chú mà nhìn Tần Xuyên, như là đem anh trở thành người bình thường giống nhau đối đãi. Cho đến khi Tần Xuyên rời đi, Ôn Nhược mới ngẩng đầu nhìn theo. Ôn Noãn thật ra không có suy nghĩ nhiều, hỏi Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược tìm được đồ vật không. Ôn Nhược nói mình nhớ lầm, hẳn là rớt ở chỗ khác. Ôn Noãn gần đây đều nhọc lòng với bệnh tình của lão phu nhân cùng với chuyện sinh nhật của con gái, đối với tâm tư của chị dâu cả cùng cháu gái mình cũng không có chú ý. Họ nói không có, Ôn Noãn cũng không hỏi thêm, lại một lần đưa hai người rời đi. Trên đường Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược lại hỏi Ôn Noãn một ít chuyện của Tần Xuyên. Nhưng chuyện Ôn Noãn biết đến vốn dĩ cũng không nhiều lắm, cho nên cũng không có gì để trả lời cho Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược. Sau khi chào tạm biệt với Ôn Noãn. Thái Thấm Nguyệt nhịn không được cảm khái mà nói lên, "Cái người em họ kia của con vận khí thật sự không tồi, còn nghĩ rằng con bé chỉ là một đứa con gái nhà giàu ở một địa phương nho nhỏ, không nghĩ tới thế nhưng cùng Tần gia nhấc lên quan hệ." Cùng Tần gia nhấc lên quan hệ thật sự làm cho người ta hâm mộ. Tần gia là một trong hai đại thế gia ở kinh thành, cùng Tần gia có quan hệ, có nghĩa là đường ở nửa cái kinh thành đều có thể đi thông. Còn có dư lại kia một nửa, là Địch gia. "Kỳ thật cũng không có gì." Ôn Nhược thanh âm nhàn nhạt mà nói, "Tần Xuyên vốn dĩ không phải con vợ cả, là con trai tư sinh, hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ tương đối phức tạp, cũng không so được với một thiếu gia chân chính." "Con nói cũng đúng, trong kinh thành muốn nói Thái Tử gia chính thức chính xác, còn phải nói đến Địch thiếu gia. Chỉ tiếc trừ bỏ những người đã gặp qua, những người khác đều không biết bộ dáng của vị ấy. Mọi người truyền nhau vị ấy cùng Tần Xuyên không phân cao thấp, cũng không biết có mấy phần là nịnh hót ở bên trong." Thái Thấm Nguyệt lại nhớ tới chuyện gì, dặn dò Ôn Nhược, "Hiện tại Giản Nhất Lăng đang ở kinh thành, xuất phát từ lễ phép con có thể tìm đến con bé, nhưng mà không thể học theo con bé." Giản Nhất Lăng là có tiếng là không học vấn không nghề nghiệp. Nghe nói hai năm trước đây còn là người chơi game không tồi, còn đi thi đấu giải chính thức. Loại chuyện này ở trong giới thể thao điện tử có thể xem là chuyện thập phần ghê gớm, nhưng ở trong mắt Thái Thấm Nguyệt đó chính là biểu hiện của không học vấn không nghề nghiệp. "Con sẽ không." Ôn Nhược không thích chơi game, chuyện không có giáo dưỡng như vậy. ### Ngày mai chính là sinh nhật của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh trước tiên xử lý xong công việc, tính toán muốn trở về sớm một chút. Còn chưa ra khỏi công ty, liền thu được báo cáo của thủ hạ. "Thịnh gia, phát hiện thấy tổ chức quốc tế ba năm trước đây đã từng bắt cóc Giản tiểu thư lại xuất hiện ở kinh thành." Nghe vậy Địch Quân Thịnh sắc mặt lập tức âm trầm xuống dưới. Bọn họ còn dám tới? "Vệ sĩ bên người Giản tiểu thư đâu?" Địch Quân Thịnh có an bài người ở bên cạnh Giản Nhất Lăng, nhưng không phải tùy thân đi theo. Địch Quân Thịnh không biết Giản Nhất Lăng có thích bên người có người đi theo hay không. Nhưng mà chính anh còn không thích, làm sao có thể để cho Giản Nhất Lăng phải chịu đựng.
Chương 544: Kia cùng lắm thì gia cho em hôn lại được không Bấm để xem Vệ sĩ của Địch Quân Thịnh càng tăng thêm cảnh giác. "Thiếu gia, chúng ta có nên để những người khác đi vào rồi mình mới đi vào hay không?" Địch Quân Thịnh căn bản không có để ý tới, lập tức đi theo người nam nhân này đi vào bên trong tòa nhà. Sau khi đi vào, nhìn thấy hoàn cảnh bên trong khác với bên ngoài. Nơi này thoạt nhìn giống như một tòa nhà văn phòng bình thường. Đội trưởng Nguyễn mang theo Địch Quân Thịnh lên lầu hai, đi đến trước cửa phòng phẫu thuật, đẩy cửa đi vào. Địch Quân Thịnh bước nhanh đi vào, vào cửa là thay quần áo tiêu độc. Cách một tấm kính, liền thấy Giản Nhất Lăng đang ở bên trong bận rộn làm việc. Hai người vệ sĩ nhìn thấy một màn trước mắt này, thật sự theo như lời của đội trưởng Nguyễn, thiếu chút nữa không trụ vững nổi. Bọn họ dù được huấn luyện qua, nhưng cũng chỉ làm vệ sĩ mà thôi. Đối với loại tình huống này vẫn thực là xa lạ. Địch Quân Thịnh ngược lại lại không có phản ứng gì, nhìn thấy Giản Nhất Lăng đang nghiêm túc làm việc, Địch Quân Thịnh trong mắt tức giận tiêu tán. Kỳ thật khi ở ngoài cửa Địch Quân Thịnh đã phát hiện có điều bí ẩn. Nhưng mà không có nhìn thấy Giản Nhất Lăng, anh liền không thể hoàn toàn yên tâm. ### Giản Nhất Lăng làm xong công việc ra tới mới phát hiện Địch Quân Thịnh tới. "Sao anh lại tới đây?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh. "Chờ em về nhà." Địch Quân Thịnh trả lời, không có nói chuyện vừa rồi mới phát sinh. Giản Nhất Lăng thực thông minh, cũng rất giỏi suy luận. Cô nhớ rõ lúc tới đây, đội trưởng Nguyễn nói cho cô biết, bọn họ thoát khỏi sự theo dõi của một nhóm người. Hiện tại nhìn thấy Địch Quân Thịnh, Giản Nhất Lăng suy đoán những chuyện đã xảy ra. "Anh cho rằng tôi đã xảy ra chuyện sao?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh. Địch Quân Thịnh bỏ qua câu hỏi, không có chính diện trả lời vấn đề của Giản Nhất Lăng. Giản Nhất Lăng lại có được đáp án. Giản Nhất Lăng duỗi tay, vỗ vỗ vị trí ngực của Địch Quân Thịnh, "Không cần hoảng sợ, tôi rất tốt, tôi có thể bảo vệ chính mình, sẽ không lại giống như lần trước làm cho anh lo lắng cho tôi như vậy." Bàn tay nho nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng mà đặt ở trên ngực anh. Cũng không phải động tác trấn an tiêu chuẩn. Lại là nỗ lực của cô để biểu đạt việc mình muốn trấn an anh. Địch Quân Thịnh trên mặt lộ ra nụ cười. Sau đó duỗi tay, bắt lấy tay Giản Nhất Lăng, "Đi, chúng ta về nhà." Địch Quân Thịnh mang theo Giản Nhất Lăng trở về nơi bọn họ ở. Hai người giống như hằng ngày, nấu cơm, làm việc, chơi trò chơi. Sau đó ở trên ban công, ngắm sao, nghỉ ngơi. "Tối nay bồi anh thêm chốc lát." Địch Quân Thịnh nói với Giản Nhất Lăng. Giản Nhất Lăng đáp ứng rồi. Đồng hồ báo thức 12 giờ vang lên. "Sinh nhật vui vẻ." Địch Quân Thịnh nói. Hóa ra anh muốn cô bồi anh trễ một chút là ý tứ này. Địch Quân Thịnh cúi đầu, ở trên môi Giản Nhất Lăng rơi xuống một nụ hôn. Giản Nhất Lăng trừng lớn đôi mắt nhìn Địch Quân Thịnh. Biểu tình như cũ có chút ngây thơ. Nhưng mà cô không có khó chịu với nụ hôn này. Chỉ cần không có khó chịu, chính là chuyện tốt. Giản Nhất Lăng duỗi tay sờ soạng đôi môi vừa bị Địch Quân Thịnh hôn qua của mình một chút, như suy nghĩ điều gì. Nhìn dáng vẻ này của cô, Địch Quân Thịnh cũng đem tầm mắt của mình dời đi. Anh không biết tiểu nha đầu hiện tại đang suy nghĩ cái gì. Chuyện này không thể truy đuổi đến cùng. Nếu truy đuổi đến cùng.. anh sợ mình lại làm lại lần nữa. "Đây là.. quà sinh nhật cho em." Địch Quân Thịnh không có quay đầu qua, mà là dùng thái độ tương đối cường ngạnh, cùng với ngữ khí có phần yếu ớt mà nói với Giản Nhất Lăng. Giản Nhất Lăng không nói chuyện. Địch Quân Thịnh lại nói, "Đừng ghét bỏ, đây là nụ hôn gia trân quý 22 năm!" Giản Nhất Lăng nhỏ giọng nói thầm, "Nhưng mà tôi cũng chưa từng hôn ai." "Kia cùng lắm thì gia cho em hôn lại được không." "..." "Muốn hay không?" "Không cần, tôi không ngốc." Cô chỉ là lớn lên tiểu chút nhỏ nhắn, nhưng không ngốc, cô biết hôn là có ý tứ gì..
Chương 545: Buổi tiệc sinh nhật (1) Bấm để xem Giản Nhất Lăng cũng không có đối với sinh nhật của mình quá mức để bụng. Trừ bỏ đêm qua lúc 0 giờ, Địch Quân Thịnh thình lình hôn cô kia.. Người Giản gia ở kinh thành đã vì cô chuẩn bị tốt một buổi lễ thành nhân. Đã đặt trước một phòng bao ở khách sạn. Giản gia ở kinh thành không có người quen, cho nên chỉ mời một nhà ba người bác cả Ôn gia. Cậu của cô Ôn Trình đã chuẩn bị một phần quà quý trọng cho lễ thành nhân của Giản Nhất Lăng. Ôn Trình tuổi trung niên, có phần phúc hậu, nét mặt vẫn rất tốt, có thể thấy được khi còn trẻ ông cũng rất anh tuấn, ông có đôi lông mày giống em gái ông, Ôn Noãn. Nhìn thấy Ôn Trình chuẩn bị quà cho lễ thành nhân, vợ của ông Thái Thấm Nguyệt cùng con gái Ôn Nhược biểu tình đều có vẻ không đúng. Không hề nghi ngờ, đây là một món đồ cổ, nếu đưa ra thị trường để bán đấu giá, khả năng sẽ được ra cái giá trên trời. Liền tính là Ôn gia bọn họ có của cải, cũng chưa thấy qua đưa cho cháu gái lễ vật lớn như vậy. Thái Thấm Nguyệt nhỏ giọng nói với chồng mình, "Tiểu Lăng cũng trải qua một cái sinh nhật bình thường, ông chuẩn bị món quà như vậy có phải có chút quá nổi bật hay không? Người của Giản gia đến lúc đó lại có thể sẽ không vui." "Tiểu Lăng là đón lễ thành nhân 18 tuổi, không thể so với sinh nhật tầm thường. Còn mấy người Giản gia bên kia thấy thế nào, chuyện này không có quan hệ gì, để cho bọn họ biết được Tiểu Lăng cùng A Noãn là có chúng ta che chở, cũng là một cách báo động cho bọn họ." Ôn Trình tính cách có chút phóng khoáng, tâm tư không tinh tế, thái độ làm người ngay thẳng. "Ông này đã suy nghĩ nhiều, A Noãn kết hôn đều nhiều năm như vậy, lúc này cũng đã không cần cảnh giác với người ta." "Nhiều năm hay ít năm cũng đều không cảnh giác không được, Tần gia gia chủ lúc trước cùng Tần phu nhân ân ái bao nhiêu, kết quả hiện tại còn không phải làm ra tới một đứa con trai tư sinh hay sao, còn muốn đem gia sản đều cấp trên người đứa con tư sinh đó." "Cũng đúng." Thái Thấm Nguyệt sắc mặt cũng không phải rất đẹp. Ôn Nhược rũ mặt không nói chuyện, nhưng trong lòng cô thực không thoải mái. Cô nhớ rõ sinh nhật năm 18 tuổi của mình, cha cô tặng quà, cũng không trân quý như bộ ngọc bội cổ này. Sau khi tới phòng bao đã đặt ở khách sạn. Ôn gia cửu cửu lôi kéo người em gái bảo bối của mình, hàn huyên một trận. Thế hệ này của Ôn Noãn ở Ôn gia, có ba nam một nữ, cho nên người em gái nhỏ nhất cũng là người được người nhà yêu thương nhất mà lớn lên, cơm áo không lo. Mặc dù mọi người đều đã ở tuổi này, chuyện Ôn gia cửu cửu vẫn có thói quen yêu thương em gái mình như cũ không sửa được. Giản Nhất Lăng lúc tới nơi mới biết được, mọi người chuẩn bị cho cô cái buổi tiệc sinh nhật này. Trong phòng bao được trang trí theo yêu cầu của mấy người Giản gia. Căn phòng được trang hoàng bóng bay và dây chữ chúc mừng sinh nhật. Bên trong phòng. Trừ bỏ bà nội, cùng với ông nội đang ở bệnh viện, những người khác của Giản gia ở kinh thành đều tới rồi. Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Náo, Nhiếp Quân, Giản Dật Thần, Giản Vũ Tiệp bảy người. Hơn nữa một nhà Ôn gia ba người, tổng cộng mười người, cùng nhau mừng sinh nhật với Giản Nhất Lăng. Giản Vũ Tiệp tiến đến kéo Giản Nhất Lăng đang đứng sững sờ ở cửa. "Tiểu Lăng, hôm nay là sinh nhật em, đây là món quà mọi người chuẩn bị cho lễ thành nhân của em."
Chương 546: Buổi tiệc sinh nhật (2) Bấm để xem Ôn Noãn nói, "Tiểu Lăng, con đã thành niên." Giản Thư Hình nói, "Công chúa nhỏ của ba, con bây giờ đã thành niên rồi." Giản Duẫn Thừa nói, "Chúc mừng sinh nhật." Giọng của Giản Duẫn Thừa trầm thấp hơn mọi khi, nhưng có thể cảm thấy được anh có sự khác biệt khi đối mặt với Giản Nhất Lăng. Mọi người đều bày tỏ lời chúc mừng sinh nhật đến Giản Nhất Lăng. Bọn họ mỗi người đều tỉ mỉ chuẩn bị quà sinh nhật cho Giản Nhất Lăng. Trong đó quý trọng nhất đương nhiên thuộc về Ôn gia cữu cữu này. Đây là một bộ ngọc bội, hình như là một món đồ cổ. Phẩm chất cực tốt, điêu khắc tinh mỹ, xem kỹ thuật không giống như là tác phẩm của hiện tại. Chuyện này thế nhưng làm cho mấy người Giản gia hơi hoảng sợ rồi. Tặng quà, nhưng không giống bình thường a. Thái Thấm Nguyệt đem ánh mặt kinh ngạc của mấy người Giản gia thu vào đáy mắt, liền nói, "Đây là món đồ tổ tiên truyền xuống, từ thời trẻ đã cất giữ." Người của Giản gia phản ứng cực kỳ giống như bộ dáng chưa hiểu việc đời. Quả nhiên là món đồ cổ giá trị xa xỉ. Ngược lại, người của Giản gia tặng quà cho Giản Nhất Lăng, đều là các món quà không quá đáng giá. Một ít làm thủ công, chính mình thiết kế. Nhưng Giản Nhất Lăng vẫn thích những món quà do người của Giản gia tặng hơn, đặc biệt là món quà do Giản Vũ Tiệp chuẩn bị, chúng không nhất thiết phải quá giá trị mà quan trọng chính là tấm lòng. Ôn Noãn vội nói, "Anh, anh đây là quá tốn kém." "Cái gì mà tốn kém, anh đây là tặng cho cháu gái bảo bối của mình." Ôn Trình cười ha hả mà nói. Ở trong mắt ông, đây là một chuyện thực đương nhiên. Mọi người ngồi xuống cùng nhau ăn cơm, Ôn Nhược cùng Giản Nhất Lăng hai người tuổi không sai biệt lắm ngồi gần nhau. Ôn Nhược hỏi Giản Nhất Lăng như thế nào không có kêu bạn bè của mình đến. "Tiểu Lăng không có kêu bạn bè đến mừng sinh nhật em sao?" Lời này vừa nói ra, Ôn Noãn bên cạnh sắc mặt liền trầm xuống, bà giúp Giản Nhất Lăng trả lời. "Tiểu Lăng mấy năm nay đều ở nước ngoài, mới vừa về nước không bao lâu. Huống chi nơi này là kinh thành, Tiểu Lăng mới đến không có mấy ngày." Ôn Trình nghe được lời này vội nói, "Kia không có quan hệ, về sau Tiểu Lăng hãy tới tìm Nhược Nhược đi chơi nhiều hơn là được." Đang nói chuyện, nhân viên phục vụ của khách sạn liền tới đây nói. "Xin lỗi, phía trước sảnh có vị lão tiên sinh nói hôm nay là sinh nhật của bạn ông, nói muốn lại đây chúc mừng sinh nhật cho cô ấy, lão tiên sinh nói ông ấy họ Vân." Lão tiên sinh? Mọi người đều quay đầu nhìn về phía Giản Nhất Lăng. Giản Nhất Lăng cùng người phục vụ nói, "Mời ông ấy tiến vào." Không bao lâu, người phục vụ liền đưa một vị lão giả vào phòng bao. Lão giả quần áo cũng không hoa lệ, thoạt nhìn giống như là một ông lão nào đó tuỳ tiện gặp phải ở trên đường. Vân lão nhìn thấy Giản Nhất Lăng cùng mọi người trong phòng, cười khanh khách mà cùng mọi người nói, "Xin lỗi, không mời tự đến." Giản Nhất Lăng không chú ý đến sinh nhật của mình, không đại biểu những người khác bên người cô sẽ không chú ý. Vân lão liền chú ý riêng hướng đi của Giản gia, sau khi biết Giản gia hôm nay ở khách sạn này đặt trước phòng bao, liền chính mình lại đây. Vân lão đối với tính cách của Giản Nhất Lăng cũng có một ít hiểu biết, hỏi cô ấy muốn ông tới hay không, cô ấy khẳng định nói không cần. Cho nên dứt khoát trực tiếp tới. Dù sao ông tuổi tác lớn, da mặt đủ rắn chắc.
Chương 547: Buổi tiệc sinh nhật (3) Bấm để xem Giản Thư Hình đứng dậy tiếp khách, mặc kệ thế nào, đều là khách của con gái. "Vân lão tiên sinh, thật vui vì ngài có thể đến đây mừng sinh nhật của con gái tôi." "Có gì đâu, tôi cùng Giản tiểu thư xem như anh em kết nghĩa, tôi từ trên người cô bé học được rất nhiều thứ về y học mới." Vân lão chút nào cũng không che giấu sự thưởng thức của mình đối với Giản Nhất Lăng. "Nói như vậy, Vân lão tiên sinh cũng là người hoạt động ở phương diện y học?" Này liền khó trách, nữ nhi hiện giờ đang học ngành y. Ôn Trình nhìn lão tiên sinh trước mắt, thấy thế nào cũng cảm thấy có chút quen mắt. "Vân lão tiên sinh tên chỉ có một chữ" Tùng "đúng không ạ?" Ôn Trình vừa hỏi câu này, nhưng đem mọi người làm cho có chút kinh ngạc. Họ Vân, tên có một chữ Tùng. Vân Tùng.. Kia không phải.. Vân lão tiên sinh cười nói, "Không nghĩ tới vị tiên sinh này nhận ra được tôi?" Thật đúng là như vậy! Ôn Trình nở nụ cười, có chút kích động mà nói, "Không nghĩ tới thật là lão nhân gia ngài!" Ôn Trình như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ ở trong bữa tiệc sinh nhật của cháu gái mình gặp được vị lão tiên sinh lão tiền bối này. Ôn Trình phản ứng một phen này, làm cho những người khác ở trong phòng bao liền càng thêm chấn động rồi. Người này thật là Vân Tùng, Vân lão tiên sinh sao? Thái Thấm Nguyệt cũng đã có nghe nói qua Vân lão tiên sinh. Là một vị thái sơn bắc đẩu trong giới y học. Này.. này không quá có khả năng đi? Vân lão tiên sinh có thân phận địa vị cao như vậy lại cố ý lại đây mừng sinh nhật Giản Nhất Lăng? Cái này kém không phải vài thế hệ đâu! Thái Thấm Nguyệt cảm thấy việc này quá không thể tưởng tượng. Ngay cả người của Giản gia cũng cảm thấy ngạc nhiên. Chỉ có Giản Duẫn Náo không có cảm thấy quá ngoài ý muốn, em gái là Phó Nhặt tiến sĩ, em ấy quen biết những đại lão trong giới y học cũng là chuyện thực bình thường. Vân lão tiên sinh cười ha hả mà trả lời, "Vị tiên sinh này có thể nhận biết tôi, là vinh hạnh của tôi, chẳng qua hôm nay là sinh nhật của Giản tiểu thư, cô bé mới là vai chính." Ôn Trình cũng phản ứng lại đây, "Đúng đúng đúng, hôm nay là sinh nhật của Tiểu Lăng, ai cũng đều không thể đoạt nổi bật với Tiểu Lăng a." Lời tuy nhiên là nói như vậy, nhưng mà cảm giác Vân lão tiên sinh tồn tại vẫn mãnh liệt như cũ. Một lát sau, người phục vụ lại đến đây nói trước sảnh lại có một vị khách nhân nói là bạn của Giản Nhất Lăng, muốn đến đây chúc mừng sinh nhật cô. Hỏi qua một chút, người khách nói mình họ Lương. Giản Nhất Lăng biết người tới hẳn là Lương Thước. Vì thế để người phục vụ mời ông tiến vào. Lương lão thì mấy người Giản gia đều nhận thức. Vừa thấy Lương lão đến, Giản Thư Hình làm gia trưởng Giản gia ở đây đứng lên tiếp đón Lương lão tiên sinh. "Lương lão tiên sinh, lão nhân gia ngài như thế nào tới đây?" Lương lão cười nói, "Tôi chính là nghe nói Giản tiểu thư hôm nay mừng sinh nhật, liền tới đây tham giá náo nhiệt, mặt khác có chuẩn bị một chút lễ mọn, mong Giản tiểu thư sinh nhật thật vui vẻ thật hạnh phúc." "Cảm ơn." Giản Nhất Lăng nói lời cảm ơn. So sánh ra, Lương lão tiên sinh cũng là gương mặt nổi tiếng. Bởi vì Vân Tùng là chuyên gia y học, thông thường không thường xuyên lộ diện, luôn ở phía sau màn yên lặng vì xã hội cống hiến, không quen thuộc với công chúng. Nhưng mà Lương lão tiên sinh là đại lão trong ngành khoa học kỹ thuật, bản thân ông là một người xuất sắc, đồng thời công ty trên danh nghĩa của ông cũng là công ty số một số hai về khoa học kỹ thuật ở trong nước.
Chương 548: Buổi tiệc sinh nhật (4) Bấm để xem Ông thường xuyên xuất hiện ở trên bìa tạp chí kinh tế tài chính, là nhân sĩ thành công trên mặt báo. Cho nên mọi người trong phòng đều có ấn tượng đối với Lương lão. Cơ hồ vừa thấy mặt liền biết người tới là ai. Người của Giản gia còn biết lúc trước Giản Duẫn Mạch đã từng tham dự vào một dự án nghiên cứu phát triển khoa học ở công ty trên danh nghĩa của Lương lão tiên sinh, đã được Lương lão tiên sinh coi trọng. Cho nên hôm nay Lương lão đến, mọi người cảm thấy hơn phân nửa là bởi vì một tầng quan hệ này. Chuyện này so với Vân lão đến làm cho người của Giản gia dễ dàng tiếp thu hơn. Người của Giản gia dễ dàng tiếp thu, nhưng mà người của Ôn gia không thể. Ôn Trình đều muốn hồ đồ rồi. Hôm nay là chuyện như thế nào? Cháu gái mừng sinh nhật như thế nào lại tới nhiều đại lão như vậy? Một người là đại lão trong giới y học, một người là đại lão trong ngành khoa học kỹ thuật. Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược biểu tình đồng dạng là kinh ngạc. Giản gia khi nào cùng nhiều đại lão có liên hệ như vậy? Thật sự làm người ta thực ngoài ý muốn. Một buổi tiệc sinh nhật bình thường, lại bởi vì có hai vị đại lão xuất hiện, trở nên phá lệ mà không giống nhau. Thời điểm kết thúc, Ôn Trình còn tìm Lương Thước nói chuyện. Nhưng là bị Lương Thước dăm ba câu thoái thác. Lương Thước nói rõ hôm nay tới chỉ để mừng sinh nhật của Giản Nhất Lăng, không nói về chuyện công việc. Người Ôn gia rời khỏi khách sạn ngồi xe nhà mình trở về nhà. Trên đường Thái Thấm Nguyệt kìm nén không được lòng hiếu kỳ hỏi chồng của mình, "Ông nói xem, hôm nay Lương lão cùng Vân lão là chuyện gì xảy ra? Thật là tới mừng sinh nhật của Tiểu Lăng thôi sao?" Nói đến Vân lão, cùng với Giản Nhất Lăng tốt xấu gì còn có chút giao thoa. Bởi vì Ôn Noãn nói qua con gái bà học y. Nhưng Lương lão cùng Giản Nhất Lăng thì lại không có khả năng có quan hệ gì đi? "Không biết, chuyện này tôi cũng không thể nghĩ ra." Ôn Trình cũng buồn bực, dừng một chút, lại nói, "Nhưng mà chuyện này tóm lại là chuyện tốt, mặc kệ là vì mừng sinh nhật cho Tiểu Lăng, hay là cùng gia đình em gái bọn họ có giao tình, đối với một nhà em gái bọn họ đều là có lợi, nói không chừng về sau bọn họ có thể giống Ôn gia chúng ta tới kinh thành phát triển, chúng ta cùng với gia đình em gái bọn họ sẽ càng có chút gần gũi." Thái Thấm Nguyệt cũng không phải là có ý tứ này. Giản gia cùng bà không có quan hệ. "Vân lão cùng Lương lão đều là nhân vật nhất đẳng trong ngành, quan hệ nhân mạch sau lưng hai người bọn họ chính là thứ mà người khác cầu đều cầu không được, mặc kệ bọn họ là xem ở mặt mũi Giản gia hay là chỉ nhìn mặt mũi Tiểu Lăng một cách đơn thuần, tóm lại mặt mũi này đều cho, bằng không, ông thử cùng em rể thương lượng một chút, để cho cậu ấy ở giữa giúp đỡ chúng ta một chút?"