Xuyên Không [Edit] Trọng Sinh 60 Hảo Thời Gian - Hồ Đồ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi NiemDuong, 6 Tháng bảy 2021.

  1. NiemDuong

    Bài viết:
    2
    Chương 30

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Làm một công nhân sửa chữa ở xưởng máy móc, Ngô Quốc Chí rất ít cùng những người như Nghiêm Tiểu Phương tiếp xúc.

    Hắn lớn lên cũng không tính xuất chúng, trong nhà điều kiện cũng không tốt. Phàm là nữ đồng chí có chút điều kiện, đều sẽ không tiếp xúc với hắn.

    Càng không cần phải nói cán sự ăn mặc thể diện như Nghiêm Tiểu Phương.

    Cùng người như vậy, hắn nói chuyện cũng cảm thấy có chút không được tự nhiên.

    Tô Du thấy hắn do do dự dự, liền nói, "Đồng chí Quốc Chí, sao, anh có đi không? Có phải lại không mang tiền không?"

    Cô cười cùng Nghiêm Tiểu Phương nói, "Tiểu Phương cô không biết, đồng chí Quốc Chí người này đặc biệt mơ hồ, trước kia cùng tôi đi ra ngoài ăn cơm, luôn là quên mang tiền, nếu không phải tôi mang tiền, đều phải đói bụng. Ha ha ha, cô nói anh ấy có phải thực mơ hồ hay không, cười chết tôi. Cô nói anh ấy lớn như vậy.."

    "..."

    Cô gái ngốc, cô đều bị người ta lừa! Nghiêm Tiểu Phương nhìn về phía Ngô Quốc Chí ánh mắt liền không được tốt.

    Ngô Quốc Chí cuống quít nói, "Nói bừa gì đâu, anh mang tiền. Chúng ta trước kia cũng không ăn mấy bữa cơm."

    Tô Du kinh ngạc nói, "Mang tiền? A, em nhìn anh không nói lời nào, cho rằng anh lại không mang, còn tính mời anh ăn."

    Ngô Quốc Chí: "..."

    Nghiêm Tiểu Phương cảm thấy Tô Du quá ngốc, kéo cánh tay cô nói, "Nam đồng chí sao sẽ để nữ đồng chí mời ăn cơm, Tô Du, cô không thể nói như vậy."

    Ngô Quốc Chí sờ sờ mồ hôi trên trán, "Đúng vậy, anh sao có thể.. Để em mời khách được. Anh mang tiền."

    Tô Du cười nói, "Được được, là em nói sai. Về sau em không nói như vậy. Ta đi ăn cơm đi. Cũng đừng làm cho đồng chí Tiểu Phương bị đói."

    Lại tiết kiệm được một khoản.

    Lúc này tiệm cơm quốc doanh đang đông, đừng nhìn hiện tại đều nghèo, chính là thời đại nào cũng không thiếu người thích ăn.

    Ba người tới tiệm cơm, bên trong đã sắp ngồi kín. Tô Du lần này cũng không đi theo hắn, lôi kéo Nghiêm Tiểu Phương tìm vị trí ngồi xuống, để Ngô Quốc Chí đi mua.

    Chờ Ngô Quốc Chí vẻ mặt đau khổ đi rồi, Nghiêm Tiểu Phương lôi kéo Tô Du nói, "Tô Du, cô sao.. Sao coi trọng hắn?"

    "Hả, cô nói đồng chí Ngô Quốc Chí, kỳ thật tôi cũng không phải thật sự nhìn trúng, bất quá anh ta nói với tôi vì toàn tâm toàn ý công tác, quyết định chờ mấy năm nữa mới kết hôn, tôi cảm thấy người này tư tưởng giác ngộ rất cao. Tôi hiện tại cũng giống anh ta học tập, muốn toàn tâm toàn ý công tác. Cô không cảm thấy chúng tôi như vậy rất thích hợp sao?"

    Nghe được Tô Du nói như vậy, Nghiêm Tiểu Phương càng cảm thấy Ngô Quốc Chí không phải thứ tốt, chuyên môn lừa gạt người thành thật.

    Lời này cũng chỉ Tô Du mới tin. Thay đổi cô gái khác, đều sẽ không tin loại mê sảng này.

    Cô hung hăng trừng mắt nhìn mắt Ngô Quốc Chí, cảm thấy loại này nam đồng chí thật là không biết xấu hổ!

    Bên này, Ngô Quốc Chí quay đầu lại đã bị Nghiêm Tiểu Phương ánh mắt dọa tới rồi, nhìn trong tay bưng cơm với bí đỏ, cảm thấy khả năng có chút khó coi, lại cùng quầy hàng nói, "Lại thêm một bát.. Ba bát canh trứng."

    "Sao không nói sớm, đàn ông ngượng ngùng xoắn xít, cũng không chê mất mặt."

    Người phục vụ lẩm bẩm lầm bầm oán giận nói.

    Ngô Quốc Chí cảm thấy mặt mũi đều ném sạch sẽ. Lại quay đầu nhìn Tô Du đang cười nói vui vẻ, trong lòng cảm thấy càng ghét bỏ. Làm cán sự thì thế nào, vẫn là cái bộ dáng khiến người ta ghét.

    Đồ ăn lên, Tô Du nhìn, hiếu kỳ nói, "Đồng chí Quốc Chí, sao anh không mua thịt. Anh không phải thích ăn thịt nhất sao? Mỗi lần đều muốn ăn thịt."

    "..."

    Ngô Quốc Chí cảm nhận được tầm mắt của Nghiêm Tiểu Phương, mặt đều hận không thể nhét vào trong bát.

    Đồ đàn bà ngu xuẩn này, có biết nói chuyện hay không, không biết như vậy làm hắn thật mất mặt sao? Công hội của xưởng dệt sao lại coi trọng loại này? Vì sao không ăn thịt, còn không phải vì hai đứa em cô ta ăn hết rồi!

    Nhìn đến Ngô Quốc Chí cúi đầu, Tô Du tâm tình hảo. Không biện pháp, nhìn hắn khó có thể nuốt xuống, không thể nhìn được cái bản mặt xấu xí đó.

    "Tiểu Phương, mau ăn, nào, ăn canh. Đừng khách khí. Lần sau tôi mời cô ăn thịt." Tô Du cười múc canh cho cô ấy, sau đó từng ngụm từng ngụm uống lên.

    Bởi vì có Nghiêm Tiểu Phương, hơn nữa Tô Du thường thường liền toát ra một câu xốc đến gốc gác trước kia của Ngô Quốc Chí, cho nên một bữa cơm ăn xong, ba người cũng chưa nói được bao nhiêu chuyện.

    Ăn xong, Tô Du lôi kéo Nghiêm Tiểu Phương đi làm,

    "Đồng chí Quốc Chí, cảm ơn bữa cơm hôm nay của anh. Em với đồng chí Tiểu Phương phải đi làm, không cùng anh nói nữa. Rốt cuộc công tác quan trọng nhất."

    Không đợi Ngô Quốc Chí nói chuyện, Nghiêm Tiểu Phương liền chờ không kịp lôi kéo Tô Du đi rồi.

    Ngô Quốc Chí cúi đầu nhìn trên bàn một mảnh hỗn độn, lại nhìn trong túi trống rỗng. Trong lòng thật lạnh thật lạnh.

    Tới tìm Tô Du vài lần, một câu hữu dụng cũng chưa nói được, cơm nhưng thật ra ăn mất mấy bữa!

    Mặt khác một bên, Tô Du cười híp mắt, "Tiểu Phương, buổi chiều tôi tìm cơ hội mời cô nhé. Đồng chí Ngô Quốc Chí mời không tính. Tôi không thích tiêu tiền của người khác."

    Nghiêm Tiểu Phương thở dài, "Không cần, bất quá Tô Du, cô thật sự muốn cùng loại người này làm đối tượng? Tôi cảm thấy hắn không phải người có trách nhiệm."

    "Nhưng mà tôi đã đợi đồng chí Ngô Quốc Chí nhiều năm. Bây giờ cứ như vậy bỏ?"

    Tô Du vẻ mặt do dự nói.

    Đối với Ngô Quốc Chí, Tô Du đương nhiên là chuẩn bị đá. Bất quá khẳng định sẽ không cho hắn dễ chịu. Hơn nữa tên Ngô Quốc Chí còn không nhất định sẽ đồng ý, đến lúc đó người khác còn tưởng rằng là Tô Du đứng núi này trông núi nọ. Làm một thanh niên năm tốt, cô sao có thể có thanh danh như vậy.

    Cho nên liền tính là chia tay, cũng nên là do vấn đề của đồng chí Ngô Quốc Chí.

    Hơn nữa nhiều năm tổn thất thanh xuân như vậy, tiền bồi thường thiệt hại tinh thần cô tìm ai đòi?

    Khụ khụ, tuy rằng đều là nguyên chủ tổn thất, nhưng hiện tại cô cũng nuôi cả gia đình, rất cần tiền.

    "Nghe tôi, sớm một chút chặt đứt mới tốt."

    Nghiêm Tiểu Phương khuyên nhủ.

    "Kỳ thật anh ấy tư tưởng giác ngộ rất cao, vì công tác không kết hôn, giác ngộ rất cao. Đối với đồng chí như vậy, tôi cũng không thể đả kích lòng tin tưởng của người ta. Cô nói có phải hay không?"

    "..."

    Nói là nói như vậy, nhưng buổi tối về đến nhà, Tô Du liền tìm Lưu Mai lại đây dặn dò.

    Xưởng sắt thép của Lưu Mai cách xưởng máy móc rất gần, cho nên Tô Du giao cho cô một nhiệm vụ quan trọng.

    "Em đi hỏi thăm một chút anh ta ngày thường làm gì, cùng ai tiếp xúc. Quan trọng là cùng nữ đồng chí nào tiếp xúc. Đừng làm người ta biết em cố ý hỏi thăm là được. Đem sự tình làm rõ ràng, chị sẽ có khen thưởng."

    Lưu Mai vừa nghe khen thưởng, tức khắc ánh mắt sáng lên, "Chị, chuyện này em đi làm, khẳng định làm tốt."

    Tô Du gật đầu, "Chị đương nhiên là tin tưởng năng lực làm việc của em. Cho nên cả nhà chị cũng chỉ giao cho em. Bởi vì em có năng lực nhất. Về sau, cái nhà này sớm hay muộn đều giao cho em. Hiện tại chị liền nhìn xem em năng lực có bao nhiêu lớn."

    Lưu Mai tâm tình kích động, nếu là về sau cô đương gia, nhất định phải hảo hảo trừng trị Tô Đại Chí tên phụ lòng, vương bát dê con!

    Sự tình phân phó ra ngoài, Tô Du liền không quản những việc này. Ở trong lòng cô, chuyện gì cũng không quan trọng bằng sự nghiệp của mình, chuyện khác, còn không đáng cô phí thời gian cùng tinh lực đi quản.

    Gần đây Lâm cán sự đã bắt đầu đi nhậm chức, thay thế Tô Du đi phân xưởng thăm viếng và sưu tập tư liệu. Công việc trong tay Tô Du liền ít đi. Vì thế liền bắt đầu tiến hành làm kế hoạch hạng mục mới.

    Làm thành viên quan trọng của công hội, đương nhiên không thể làm bản thân nhàn rỗi.

    Tốn ba ngày, Tô Du rất nhanh lại đưa ra một hoạt động -- Thi đua tri thức kỹ năng.

    Loại hoạt động này ở mấy năm về sau cũng rất phổ biến. Bất quá hiện tại là chuyện mới mẻ.

    Ở lúc này, công nhân tăng ca công tác, toàn tâm toàn ý làm xây dựng, thời gian để công nhân giải trí là rất ít. Thi đấu bóng bàn, cũng mỗi năm mới có một lần. Huống chi Tô Du làm cái thi đấu tri thức kỹ năng này là tính toán một tháng làm một lần.

    "Cái này có thể làm chậm trễ công nhân công tác hay không?" Hồ uỷ viên lo lắng nói.

    "Hồ uỷ viên, có thể lợi dụng thời gian nghỉ ngơi tiến hành. Hơn nữa tôi đây là vì đề cao hiệu suất công nhân công tác mới tổ chức. Mọi người nghĩ xem, hiện tại công nhân trong xưởng là dựa theo thời gian đi làm tính tiền lương. Như vậy liền không tồn tại cạnh tranh, mọi người đều làm thời gian giống nhau, các đồng chí liền không gấp gáp. Cái gọi là không có áp lực thì không có động lực. Cho nên tôi nghĩ nếu có thể làm cái thi đua tri thức kỹ năng, liền có thể khích lệ đến công nhân. Tôi không chỉ tổ chức cá nhân thi đua, còn tổ với tổ, thậm chí còn có phân xưởng với phân xưởng thi đua. Quả thật là khích lệ đại nhân tâm."

    Trương uỷ viên nghe vậy, cũng nói.

    "Cái này phù hợp yêu cầu của phân xưởng. Nhưng khen thưởng từ đâu lấy tới?"

    Hồ uỷ viên cũng nhìn Tô Du, rốt cuộc khen thưởng là yêu cầu công hội bỏ ra.

    Tô Du đã sớm nghĩ kỹ rồi, "Khen thưởng gì cũng không cần, chúng ta mỗi tháng liền ghi chép thành tích, cuối năm, không phải có danh ngạch tăng lương sao? Ủy viên, nói thật ra, mỗi lần vì danh sách này, có phải xưởng ủy đều rất đau đầu không? Tôi cảm thấy công hội chúng ta hẳn là giúp đỡ bọn họ."

    Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên tức khắc cảm thấy có ý tứ.

    Đúng vậy, mỗi lần danh sách tăng lương đều là nắm ở trong tay xưởng ủy. Đây chính là quyền lợi hạng nhất.

    Hồ uỷ viên nói, "Cái này còn phải cùng chủ tịch Tôn nói chuyện." Nói gì, đương nhiên là nói làm sao để xưởng ủy bên kia đem chuyện này đồng ý.

    Lại cùng Trương uỷ viên nói, "Mặt khác, chuyện này chúng tôi tổ tuyên truyền khẳng định không làm hết được, đến lúc đó còn cần phiền toái Trương uỷ viên cùng mọi người."

    Trương uỷ viên cười gật đầu, hạng mục lớn như vậy, bà làm ủy viên tổ sản xuất, đương nhiên là muốn nhúng tay.

    Tô Du nghe vậy, cao hứng nói, "Hồ uỷ viên, Trương uỷ viên, hai người thật sự đồng ý sao. Kỳ thật tôi nghĩ kỹ rồi, chúng ta trước khi quyết định có thể trưng cầu ý kiến của công nhân trong xưởng, thông qua phương thức đầu phiếu tới tiến hành, xem bọn họ có đồng ý hay không thông qua phương thức thi đua đạt được tư cách tăng tiền lương. Rốt cuộc chúng ta hiện tại là tân xã hội, muốn tôn trọng ý kiến của đồng chí công nhân. Không thể làm độc tài."

    Trương uỷ viên ánh mắt sáng lên, "Chủ ý này rất tốt."

    Những người được tăng tiền lương, một bộ phận cũng là thông qua chạy quan hệ mới có thể lấy được tư cách này. Nhưng dù sao người có quan hệ cũng là số ít, hơn nữa bởi vì hành vi này phá hủy lợi ích của những người khác, cho nên đại bộ phận công nhân vẫn là nguyện ý dưới tình huống công bằng tiến hành cạnh tranh.

    So quan hệ không được, so tay nghề, vẫn là có chút hy vọng.

    Chỉ cần công nhân đồng ý, xưởng ủy bên này cũng không thể nói gì, xưởng ủy chức vị có cao, cũng phải phù hợp với mong muốn của công nhân.

    Trương uỷ viên cười nói, "Tiểu Tô, xem ra cô vẫn thực cố gắng. Tới văn phòng chúng ta lúc sau, vẫn luôn nỗ lực động não làm việc."

    Tô Du ngượng ngùng cười, "Tôi cảm thấy mọi người cho tôi cơ hội này, tôi phải nỗ lực đem sự tình làm tốt. Không thể làm mọi người thất vọng, cũng không thể làm mọi người cảm thấy công hội tìm nhầm người. Khiến người chê cười."

    Hồ uỷ viên cười nói, "Sự thật chứng minh, tôi đây là mắt sáng nhìn người."

    Cũng không làm chậm trễ thời gian, ba người vây một chỗ, đem kế hoạch hoàn thiện một chút. Sáng sớm hôm sau, Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên đi tìm chủ tịch Tôn thương lượng.

    Trong văn phòng chủ tịch công hội, chủ tịch Tôn chỉ nhìn lướt qua kế hoạch, liền nói, "Xác định không chậm trễ công nhân công tác?"

    Hồ uỷ viên nói, "Không chậm trễ, mỗi tháng nghỉ ngơi một ngày, công nhân tham gia thi đua có thể điều chỉnh ngày nghỉ đến ngày này, lợi dụng thời gian rảnh tới làm."

    Chủ tịch Tôn vừa lòng gật đầu, sau đó ở trên viết hai chữ phê chuẩn.

    "Công hội chúng ta hiện tại nhiệt tình mười phần, hạng mục đều liên tiếp tới."

    "Đây đều là ý tưởng của Tiểu Tô. Đồng chí Tiểu Tô này thật sự rất nỗ lực." Hồ uỷ viên tìm cơ hội liền khen Tô Du hai câu.

    Rốt cuộc lúc trước Tô Du là bà lộng tiến công hội, làm ra thành tích tới, cũng coi như là bà biết nhìn người.

    Chủ tịch Tôn cười nói, "Chính là từ phân xưởng lại đây đồng chí Tô Du đó? Ngày hôm qua Tiểu Lâm tới đưa văn kiện, cũng nói đồng chí này không tệ lắm. Nói như vậy, cô ấy cũng coi như là có chút tài năng. Xem ra công hội chúng ta không nên bám vào nhân tài theo khuôn mẫu."

    Sự tình quyết định xong, chủ tịch Tôn liền tự mình đi một chuyến đến văn phòng xưởng ủy thương lượng chuyện này.

    Vài phút sau, văn phòng xưởng ủy truyền đến tiếng vỗ bàn.

    Sau đó chính là tiếng bàn ghế ngã xuống đất, cuối cùng chủ tịch Tôn bình tĩnh từ văn phòng ra tới, "Các anh không đồng ý cũng không có việc gì, tôi sẽ tổ chức tiến hành công nhân đầu phiếu. Đến lúc đó các anh nếu vẫn không đồng ý, tôi liền đi mặt trên cử báo các anh làm độc tài!"

    "..."

    Bên trong Cao xưởng trưởng cùng Lý phó xưởng trưởng tức đến thiếu chút nữa hộc máu. Người của công hội thật là càng ngày càng không biết xấu hổ!

    Công hội bên này động tác cũng mau, chủ tịch Tôn nói một câu, liền viết thông tri dán ở bảng tuyên truyền.

    Bản thảo đương nhiên là Tô Du viết. Nhấn mạnh công hội vì bảo đảm công bằng, công khai, công chính cho toàn thể công nhân, cho nên quyết định tổ chức hoạt động thi đua. Sau đó làm các bộ môn tổ chức đầu phiếu thống nhất.

    Không quan tâm thời điểm nào, người đều là đối với lợi ích của mình luôn coi trọng. Lời nói cho dù có ba hoa chích choè, chỉ cần không liên quan, sẽ không quan tâm. Hiện tại vừa thấy đây là vì bảo đảm bản thân có thể công bằng được đến cơ hội tăng tiền lương, tất nhiên đều tích cực duy trì. Chỉ có một bộ phận nhỏ không đồng ý.

    "Trước kia không phải khá tốt sao, làm nhiều chuyện như vậy chậm trễ chúng tôi nghỉ ngơi." Có người ở phân xưởng hét lên.

    Rất nhanh liền thu được một loạt ánh mắt khinh bỉ. Vì sao không muốn thay đổi, đều rõ rành rành đâu, còn không phải là do em họ là cán sự của xưởng ủy sao?

    Sau khi đầu phiếu chấm dứt, công hội bên này lấy ưu thế tuyệt đối đạt được công nhân đồng ý. Chủ tịch Tôn liền cầm phiếu bầu trực tiếp ném lên bàn làm việc của xưởng ủy.

    "Như thế nào, là chúng ta lén giải quyết, hay là tôi đi tìm thị ủy hoặc là tỉnh ủy bên kia phản hồi?"

    Cao xưởng trưởng đen mặt nói, "Được rồi, các anh muốn làm thế nào thì làm."

    Chờ chủ tịch Tôn đi rồi, Cao xưởng trưởng ra tới liền dậm chân một trận, "Các cô các cậu này một đám mỗi ngày ngồi ở văn phòng đều làm gì, cũng không biết động não vì trong xưởng làm chút việc!"

    Mấy cán sự vẻ mặt không hiểu nhìn ông ta.

    Phát thần kinh gì, chính mình ăn mệt trách ai. Lãnh đạo không được, còn trách bọn họ binh tôm tướng cua.

    Công hội cách vách truyền đến một trận hoan hô, toàn bộ văn phòng càng thêm trầm mặc.

    Trong văn phòng công hội, chủ tịch Tôn bắt đầu tổ chức mở họp, ngoại trừ cán sự, các đồng chí ở bộ môn khác kiêm chức cũng lại đây.

    Tô Du lúc này mới nhận thức hết các đồng chí của bộ môn mình.

    Tính toán, công hội cũng có mười mấy người.

    Bởi vì chuyện này là ý tưởng của Tô Du, kế hoạch cũng do cô viết, cho nên chủ tịch Tôn điểm danh để Tô Du lên giảng giải quá trình hoạt động lần này.

    Ánh mắt mọi người lập tức nhìn tới Tô Du.

    Bị nhiều người như vậy nhìn chăm chú vào, Tô Du cuối cùng tìm được cảm giác lúc trước làm lão bản, trong lòng một trận kích động.

    Không sai, cô chính là hy vọng chính mình đi đến nơi nào đều quang mang vạn trượng.
     
    Susu1409, Ayuxinhmon141 thích bài này.
  2. NiemDuong

    Bài viết:
    2
    Chương 31

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tô Du lần đầu tiên phát biểu ở trước mặt nhiều người như vậy, những người khác của công hội còn lo lắng cô luống cuống. Kết quả cô đi lên lúc sau đĩnh đạc mà nói, một chút khiếp đảm khẩn trương cũng không có. Đem sự tình nói trật tự rõ ràng, rất có dáng vẻ chỉ điểm giang sơn.

    Nghiêm Tiểu Phương trộm lau mồ hôi, sau đó nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy Tô Du so với trong tưởng tượng của cô còn ưu tú hơn.

    Chủ tịch Tôn đều nhịn không được tưởng tượng theo lời nói của cô, thường gật đầu.

    "Mục đích cuối cùng của kế hoạch chính là, đề cao sức sản xuất, tối ưu hóa lưu trình, tiết kiệm tài nguyên, vì quốc gia phát triển góp một viên gạch! Phát biểu của tôi đến đây kết thúc, cảm ơn mọi người."

    Tô Du đối với mọi người khom khom lưng.

    "Bạch bạch bạch bạch bang.."

    Mọi người bắt đầu theo bản năng vỗ tay.

    Chủ tịch Tôn đứng lên, đi đến phía trước, mặt mày hớn hở nói, "Chuyện này Tiểu Tô đã nói rất rõ ràng. Sự tình phía sau liền từ Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên cùng nhau an bài. Tôi muốn nói, cơ hội lần này là chúng ta tranh thủ được, mọi chuyện phải làm được tốt nhất, đừng để đến lúc đó công hội đi ra ngoài không dám ngẩng đầu. Mọi người có tin tưởng hay không?"

    "Có!" Mười mấy người cùng nhau hô lên.

    Xưởng ủy cách vách lại bị kinh ngạc nhảy dựng.

    Điền cán sự ghét bỏ đến không được, "Đây là làm cái gì, còn không phải là làm chút việc sao, động tĩnh còn rất lớn."

    Cao cán sự uống trà, cười tủm tỉm nói, "Không phải cô cùng Tô Du đồng chí quan hệ khá tốt sao, tìm cơ hội đi hỏi thăm một chút. Không chừng có thể phát triển trở thành nội tuyến của chúng ta. Về sau bọn họ có hướng đi gì, chúng ta cũng có thể có đối sách trước."

    "..."

    Cô cùng cái cô Tô Du kia một mao quan hệ cũng không có!

    Bất quá nhưng thật ra có thể tìm đồ ngốc đó hỏi thăm một chút tình huống. Dù sao với đầu óc của Tô Du, cô nhìn một cái chuẩn.

    Mặt khác, Hồ uỷ viên cũng đang khích lệ biểu hiện của Tô Du.

    "Vừa mới biểu hiện của cô thực không tồi, vượt qua tôi tưởng tượng, tôi còn lo lắng cô lần đầu tiên phát biểu sẽ luống cuống."

    Tô Du cười nói, "Hồ ủy viên, tôi đem mọi người đều coi như anh chị em của tôi, tôi đối với anh chị em nói chuyện chỉ có vui vẻ, sao sẽ sợ hãi đâu?"

    Hồ uỷ viên sửng sốt, sau đó cười vỗ vỗ bả vai cô, "Ý tưởng này cũng khá tốt. Xem ra cô thật đúng là có thiên phú làm chuyện này. Tô Du, trước kia thật là mai một cô."

    Kế tiếp chính là sắp xếp công việc cho mọi người. Tuy Tô Du không phải lãnh đạo, bất quá bởi vì chuyện này là do cô lên kế hoạch, hơn nữa bởi vì cô liên tiếp làm hai hạng mục, hiệu quả đều rất không tồi. Cho nên Hồ uỷ viên hiện tại cũng rất tin tưởng năng lực của cô, lúc phân phối nhiệm vụ, liền đem công tác tổ chức giao cho cô.

    Cứ như vậy, Tô Du liền có thể làm tổ trưởng, phân công những người khác làm việc.

    Chuyện này là Tô Du thích nhất. Chỉ cần cô không phải động tay động chân, cô liền đặc biệt thích.

    "Chuyện này chủ yếu muốn liên hệ với bộ phận sản xuất, Tiểu Phương ngày thường cùng bọn họ tiếp xúc nhiều, tôi có thể tìm Tiểu Phương hỗ trợ liên hệ hay không. Cô ấy quen biết nhiều hơn tôi."

    Nghe được Tô Du nói, Trương uỷ viên cười cười, "Đương nhiên có thể."

    Hồ uỷ viên cũng không ý kiến, mình là một người làm tuyên truyền, trong tay cầm quá nhiều thứ cũng không tốt. Hơn nữa quyền chủ đạo thuộc về mình, chia cho người khác chút canh cũng hẳn là.

    Nghiêm Tiểu Phương vui vẻ nhếch miệng cười, gương mặt tròn vì hưng phấn mà phiếm hồng.

    Chờ mọi người đều bắt đầu làm việc, cô trộm lôi kéo Tô Du, "Tô Du, cảm ơn cô." Nếu không phải Tô Du nói một tiếng, cô rất có thể phải giống mọi người phải chạy khắp nơi.

    "Cảm ơn gì, tôi đã đồng ý với cô, muốn cùng nhau làm việc. Lời nói của tôi rất đáng tin." Tô Du cười nói.

    Nghiêm Tiểu Phương đối với cô tốt, về công về tư cô đều phải hồi báo. Phía trước chuyện sưu tập tư liệu là muốn tiếp xúc với các công nhân sắp về hưu, không có chỗ tốt gì. Lần này là tiếp xúc với các lãnh đạo trung tầng, đối với về sau mở rộng mạng lưới quan hệ rất hữu dụng. Cô cũng vui vẻ bồi dưỡng Nghiêm Tiểu Phương.

    Nghiêm Tiểu Phương cảm động cực kỳ, cảm thấy Tô Du người này quá đáng tin cậy. "Chị, chị Tô Du, em về sau gọi chị là chị được không. Em thật hy vọng có người chị giống chị."

    Tô Du nhếch miệng cười, "Đương nhiên có thể."

    Rốt cuộc cô gái nhỏ này cũng thừa nhận cô có năng lực, mà không phải coi cô như một đối tượng đáng đồng tình.

    Bởi vì là lần đầu tiên tổ chức loại hoạt động này, toàn bộ công hội đều bận rộn lên.

    Trong xưởng nơi nơi đều có thể nhìn đến bóng dáng của các cán sự công hội.

    Ngay cả ban dỡ hàng cũng không rơi xuống.

    "Chị.. Tô cán sự, chúng tôi dỡ hàng ban cũng tham gia?" Tô Tiểu Chí hiếu kỳ nói.

    Công nhân của ban dỡ hàng cũng rất kinh ngạc. Bọn họ ban dỡ hàng chính là một đám đại quê mùa, bị người coi thường nhất.

    Tô Du nói, "Đó là đương nhiên, ban dỡ hàng cũng là quân chủ lực của chúng ta. Không có ban dỡ hàng, sản phẩm của chúng ta làm sao mà ra ngoài. Đề cao hiệu suất của các anh cũng là rất cần thiết."

    Nghe được Tô Du khẳng định địa vị của ban dỡ hàng như vậy, tổ trưởng cùng mấy công nhân bốc xếp kích động hút khí.

    Tổ trưởng nói nói, "Được, Tô cán sự, chúng tôi khẳng định nỗ lực. Chúng tôi ban dỡ hàng năng lực khác không có, chỉ có sức lực dùng không hết."

    Tô Tiểu Chí cũng vui hỏng rồi, cuối tháng này nó được chuyển chính thức, đến lúc đó cũng có thể tham gia tăng tiền lương.

    Buổi chiều tan tầm, toàn bộ trong xưởng đều đang nghị luận chuyện này.

    Tổ trưởng cùng chủ nhiệm phân xưởng phát hiện, thái độ công tác của công nhân quả nhiên khá hơn nhiều.

    Trước kia lúc làm việc còn nói chuyện một chút, lúc này đều rất nhiệt tình, bắt đầu luyện tập tốc độ tay.

    Không chỉ phân xưởng, ban dỡ hàng cũng ra sức làm, chờ đến tan tầm, Tô Tiểu Chí đều mệt đến hơi kém nằm sấp xuống.

    "Chị, em thật sự mệt muốn chết."

    Trên đường, Tô Tiểu Chí hữu khí vô lực nói.

    Tô Du nhìn nó liếc mắt một cái, "Em còn nhỏ, không cần thiết đua như vậy."

    "Vì sao, em cũng muốn tăng lương."

    Tô Du nói, "Có chị với anh trai em rồi, em hiện tại còn có thể hảo hảo dưỡng dưỡng." Chưa đủ 18 tuổi sức lao động là không thể tùy tiện áp bức. Rất dễ dàng áp bức ra vấn đề. Cô phải đi chính là con đường có thể phát triển không ngừng.

    "Chị.." Tô Tiểu Chí cắn môi, giống như người vợ nhỏ nhìn chị mình. Chị thật tốt, luôn giống một cây đại thụ vì nó che mưa chắn gió.

    "Được rồi được rồi, gần đây các em đều vất vả. Chị quyết định, tháng sau, thức ăn nhà chúng ta đề cao một chút, cho các em ăn no."

    "Chị, chị quá tốt quá tốt rồi!" Tô Tiểu Chí cao hứng nói.

    Tô Đại Chí vừa muốn vui, đã bị Tô Du nhìn mắt, "Em trước đừng vui quá sớm, Tiểu Chí tốt xấu gì cũng nỗ lực bốc hàng, em có phải cũng nên làm chút gì không. Lưu trữ vải tốt cho chị, chị có việc cần dùng. Làm tốt, tháng sau ăn ba bữa sủi cảo."

    Tô Đại Chí: "..."

    Tô Tiểu Chí kích động ôm lấy anh nó, "Anh, vì ba bữa sủi cảo của cả nhà, anh lấy ra chút bản lĩnh đi."

    ".. Được!" Tô Đại Chí thẳng thắn sống lưng. Chính mình vẫn là có chút tác dụng.

    * * *

    Buổi tối trong nhà ăn mì sợi.

    Ăn xong, Tô Lâm bắt đầu thu thập bát đũa, Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí chạy đến phòng tắm rửa.

    Trong phòng còn lại Tô Du cùng Lưu Mai.

    Tô Du bưng ly tráng men uống nước, đối với Lưu Mai nói, "Chị giao nhiệm vụ làm thế nào rồi?"

    Lưu Mai tung ta tung tăng chạy tới báo cáo công tác, "Chị, em mấy ngày nay thông qua tìm người hỏi thăm, bao gồm em cũng trộm đi thăm viếng điều tra, em phát hiện Ngô Quốc Chí tên kia có tâm tư khác!"

    Cô vẻ mặt phẫn nộ.

    Tô Du nói, "Nói chuyện bình thường, không cần mang theo tình cảm cá nhân."

    Lưu Mai trên mặt phẫn nộ rớt sạch, "Dạ, chính là em phát hiện Ngô Quốc Chí, gần đây cùng một nữ công nhân đi lại rất gần, công nhân kia là một học đồ kêu Tôn Mẫn, ngày thường đối Ngô Quốc Chí là còn làm điệu bộ, còn đang dụ Ngô Quốc Chí. Hơn nữa chị, em phát hiện một vấn đề lớn, đó chính là toàn bộ xưởng máy móc thế nhưng nói chị thật không tốt, ham ăn biếng làm, tính tình lớn, nói Ngô Quốc Chí đã cùng chị chia tay. Rõ ràng là tên khốn Ngô Quốc Chí đánh rắm, chính hắn cùng Tôn Mẫn tiếp xúc lúc sau, mới nói cùng chị chia tay. Đây rõ ràng là tưởng đem nước bẩn hắt cho chị."

    "..."

    Tô Du nuốt nước miếng, nheo nheo mắt. Xem ra tên Ngô Quốc Chí vẫn là thật thông minh. Cứ như vậy, về sau liền tính không cùng cô xử đối tượng, cũng là cô mất thể diện. Rốt cuộc toàn bộ xưởng dệt đều biết Tô Du có đối tượng, hơn nữa cùng nhau rất nhiều năm. Hơn nữa nguyên chủ đối Ngô Quốc Chí vẫn là rất giữ gìn, ngày thường chỉ nói hắn tốt.

    Tên khốn này, ném nồi rất thuận tay nha.

    "Chị, loại người này liền không nên cho hắn thể diện, theo em, nên tìm người đi đánh hắn một trận, làm hắn nhìn xem ai lợi hại!"

    "Đánh thương người ai đền tiền?"

    "..."

    Tô Du gõ gõ chính mình đầu, "Muốn động não. Bạo lực không giải quyết được vấn đề. Em nói xem em cái dạng này, chị làm sao mà yên tâm giao nhà họ Tô cho em quản."

    Lưu Mai mặt đỏ cúi đầu. Lần trước có hại chính là bị thiệt trong tay chị chồng, cô vừa rồi sao lại cho chị chồng cái chủ ý này chứ, thật là đầu óc bị cửa kẹp.

    "Chị, vậy làm sao?"

    "Rất dễ. Em đi tìm Tôn Mẫn, cùng cô ta nói tình huống, nói chị chuẩn bị đi làm lớn chuyện. Đến lúc đó cô ta là người mất mặt. Nếu cô ta phối hợp, thì còn giữ được thanh danh. Chỉ cần phối hợp, còn có thể phân cho cô ta chỗ tốt."

    "Phối hợp thế nào?"

    "Em bảo cô ta viết một lá thư cử báo, viết rõ ràng Ngô Quốc Chí ngày nào tháng nào năm nào, ở chỗ nào đối với cô ta tiến hành theo đuổi. Mà cô ta bản thân là cự tuyệt, hết thảy đều là Ngô Quốc Chí đối với cô ta dây dưa. Viết rõ ràng thì tốt rồi. Sau đó viết xong liền mang về cho chị."

    "Chị, chủ ý này tốt. Chúng ta đến lúc đó liền trực tiếp đem thư cử báo lấy ra, làm tên vương bát dê con đó bị người mắng chết."

    Tô Du liếc mắt một cái, "Sao có thể đơn giản như vậy. Tìm Tôn Mẫn lấy thư cử báo lúc sau, em liền đi tìm Ngô Quốc Chí, nói em trong lúc vô tình đã biết tin tức này, nếu hắn không muốn làm lớn chuyện, liền cho chút phí bịt miệng."

    ".. Phí bịt miệng là cái gì?"

    Ai da, người lúc này sao mà đơn thuần như vậy.

    "Chính là em cầm chỗ tốt, liền không đem sự tình nói ra. Nhớ kỹ, muốn nhiều chút, hai mươi khối không ngại nhiều, 30 khối càng tốt."

    Lưu Mai nuốt nuốt nước miếng. "Chị, người ta đồng ý cho sao?"

    "Vậy xem mặt mũi với công tác của hắn giá trị bao nhiêu tiền."

    "Đến lúc đó hai người làm sao mà chia tay, chị, chị không phải là vẫn muốn cùng tên Ngô Quốc Chí đó chứ." Lưu Mai trong lòng ghét bỏ đến không được. Nói thật ra, nếu là chị chồng cùng Ngô Quốc Chí cái loại này kết hôn, Ngô Quốc Chí về sau chẳng phải là cũng có thể quản cái nhà này? Cô thế nào cũng không vui.

    "Cầm phí bịt miệng lúc sau, em liền đi tìm nữ đồng chí kia, làm cô ta ở trước mặt mọi người vạch trần Ngô Quốc Chí dù đã có đối tượng còn đối với cô ta tiến hành theo đuổi. Cô ta nếu là không làm, em liền nói, nếu là không làm theo lời em, chị liền tự mình cầm lá thư cô ta viết đi trong xưởng, đến lúc đó mất mặt chính là cô ta. Nếu cô ta đi náo loạn, có thể đem chuyện này đẩy đến trên người Ngô Quốc Chí, cô ta không ảnh hưởng gì. Đến lúc đó chị còn có thể cho cô ta chút tiền."

    "Chị, chúng ta không phải có thư cử báo rồi sao, sao muốn cho cô ta đi nháo?" Tiền lưu trữ cho mình mới tốt.

    "Em cầm tiền của người ta, còn có thể đi cử báo? Chị cũng là người có đạo đức. Lá thư kia chỉ là để ngừa vạn nhất."

    "..."

    Lưu Mai đột nhiên phát hiện, chị chồng thật sự là đối với cô hạ thủ lưu tình. Nếu là chiêu này dùng trên người cô, cô hiện tại công tác khó mà giữ được. May mắn, may mắn về sau cô nhận thua, không cùng chị chồng nháo lên, bằng không hiện tại còn không biết như thế nào.

    "Chị, em nghe chị. Khẳng định hoàn thành chuyện này!"

    "Những việc này không được nói với Đại Chí Tiểu Chí, vạn nhất hai đứa nó không nhịn được chạy tới đánh người, nhà chúng ta còn muốn đền tiền. Tiền kia, đến lúc đó chúng ta mỗi người làm một bộ quần áo, nhiều ra đều cho em."

    "Chị, em nhớ kỹ rồi, ngày mai em đi làm!"

    Vì để Lưu Mai dễ làm, Tô Du cố ý cho cô trợ cấp, hai mao tiền thêm 2 lượng phiếu, để cô ở bên ngoài ăn. Cơm nước xong lúc sau liền đem sự tình đi làm.

    Lưu Mai cũng chưa nghĩ đến chị chồng còn an bài như vậy, thế nhưng còn cho cô phát trợ cấp công tác. Vui sướng đến không được.

    Buổi sáng vừa tan tầm, cô chạy nhanh đi nhà ăn ăn cơm. Sau đó đeo túi liền đi làm việc.

    Lưu Mai đầu óc cũng không ngu ngốc, bằng không lúc trước cũng không trị được Tô Đại Chí. Mấu chốt là cô vẫn là cái cực phẩm sẽ làm loạn.

    Bất quá gặp gỡ Tô Du loại chị chồng này, mới bị ngăn chặn.

    Lúc này chị chồng lại bảo cô đi làm loạn, nội tâm đanh đá liền tất cả đều toàn bộ chui ra. Đen mặt đi vào nhà họ Tôn.

    Nhà họ Tôn đang vây quanh cái bàn ăn cơm, nhìn cũng là người đông thế mạnh, bất quá Lưu Mai người nhà mẹ đẻ cũng nhiều, cho nên một chút cũng không sợ hãi. Ở trên người chị chồng, cô nhận thức đến một đạo lý, người nhiều là vô dụng, mấu chốt là đầu óc.

    "Tôi hôm nay, là vì chị chồng tôi lấy lại công đạo! Con gái nhà các người câu dẫn đối tượng của chị chồng tôi!"

    Người nhà họ Tôn: "..."

    Chị chồng cô là ai?

    Một nữ đồng chí trẻ tuổi tết hai bím tóc ngồi bên cái bàn cúi đầu xuống.

    Lưu Mai ác thanh ác khí nói, "Đừng làm bộ không biết, Tôn Mẫn, chuyện cô cùng tên Ngô Quốc Chí, tôi đều hỏi thăm rõ ràng. Hắn cùng chị chồng tôi còn đang xử đối tượng, các ngươi liền tiếp xúc lên."

    Tôn Mẫn sợ tới mức đứng lên, "Tôi cái gì cũng không biết!"

    "Đánh rắm, Ngô Quốc Chí cái tên vương bát dê con vẫn luôn cùng chị chồng tôi xử đối tượng. Xưởng máy móc ai không biết, liền tính hắn sau đó lại gạt người nói cùng chị tôi chia tay, nhưng là lúc các ngươi lần đầu tiên cùng nhau ăn cơm làm loạn quan hệ nam nữ, mọi người đều biết hắn có đối tượng!"

    Người nhà họ Tôn tức khắc thay đổi sắc mặt.

    Chuyện Tôn Mẫn cùng Ngô Quốc Chí tiếp xúc bọn họ đều biết đến, nhưng Tôn Mẫn vẫn luôn nói không cùng hắn ta xử đối tượng, bọn họ cũng chưa nói gì. Hơn nữa sau đó Ngô Quốc Chí nói chia tay, không có đối tượng. Cho nên nhà bọn họ cũng bắt đầu suy xét. Chẳng qua cảm thấy Ngô Quốc Chí điều kiện không tốt, cho nên còn do dự.

    Ai biết người nhà 'đối tượng cũ' của Ngô Quốc Chí liền tìm tới cửa.

    Chuyện này nếu là nháo lên, về sau con gái mình sao mà tìm đối tượng. Thanh danh đều ném sạch sẽ!

    Bà Tôn run run rẩy rẩy nói, "Đồng chí, có chuyện gì từ từ nói, khẳng định là hiểu lầm."

    "Bang!" Anh trai Tôn Mẫn không thể nhìn người trong nhà bị khi dễ, lập tức chụp cái bàn, "Cho dù em gái tôi xử đối tượng thì sao, ai cần cô lo, thức thời liền cút đi, bằng không tôi đối với cô không khách khí!"

    Lưu Mai khí chống nạnh, "Tới tới tới, đánh gần chết mới thôi, anh nếu là đánh người, tôi liền kêu giết người, làm anh tiến cục cảnh sát ăn súng!"

    "..."

    Tôn Mẫn nhìn người trong nhà làm ầm ĩ như vậy, trong lòng cũng cảm thấy không dễ chịu. Chủ yếu là vì Ngô Quốc Chí cái loại đàn ông này, có chút không đáng giá. "Đồng chí, tôi đồng ý với cô, không cùng hắn tiếp xúc nữa, không phá hỏng cảm tình của hắn với chị chồng cô nữa."

    "Tưởng bở, đàn ông cô dùng qua, chị chồng tôi không thèm!"

    Tôn Mẫn tức khắc đỏ thẫm mặt.

    "Cô muốn như thế nào?"

    "Làm theo tôi nói!" Lưu Mai trực tiếp từ trong túi móc ra giấy bút, "Viết, đem Ngô Quốc Chí đồ không biết xấu hổ kia như thế nào dây dưa cô, đều viết ra. Bà đây muốn đi tìm hắn tính sổ!"
     
    Susu1409, Ayuxinhmon141 thích bài này.
  3. NiemDuong

    Bài viết:
    2
    Chương 32

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Ngô Quốc Chí mấy ngày nay vẫn luôn buồn bực. Ngay cả trên đường đi làm, hắn đều có chút thất thần.

    Tôn Mẫn với Tô Du, hắn bắt đầu do dự. Phía trước một lòng muốn theo đuổi Tôn Mẫn, sau đó đá Tô Du. Chính là hiện tại bất đồng. Tô Du có năng lực, thành cán sự của công hội. Công tác thể diện, vô hình trung liền đem mị lực cá nhân của Tô Du ở trong lòng hắn đề cao vài phần.

    Mấu chốt là hắn còn phát hiện Tô Du có tiền. Cưới cô chẳng khác nào làm nhà họ Tô cả gia đình kiếm tiền cho hắn tiêu.

    Hơn nữa hắn phát hiện hai lần đi tìm Tô Du, cô giống như thay đổi, dường như trở nên xinh đẹp..

    Cho nên hiện tại so sánh, Tôn Mẫn ngoại trừ so với Tô Du tuổi trẻ chút, ân, còn có chút thông minh ra, tựa hồ cũng không có ưu thế khác.

    Bất quá Tôn Mẫn là bị hắn đuổi theo lâu như vậy, bỏ vào nhiều như vậy, hiện tại từ bỏ tựa hồ cũng cảm thấy rất đáng tiếc. Hơn nữa nói thật ra, hắn đối Tôn Mẫn thật đúng là bỏ vào cả cảm tình. Trong lòng vẫn có chút thích Tôn Mẫn.

    Cho nên hắn hiện tại rất do dự, rốt cuộc là nên chọn cái nào mới tốt.

    Lúc này thế giới nội tâm của Ngô Quốc Chí là như thế này, "Người quá ưu tú có đôi khi cũng là một loại thống khổ. Luôn gặp phải các sự lựa chọn. Một khi không cẩn thận liền sẽ đối với một nữ nhân tạo thành thương tổn."

    "Ngô Quốc Chí, cái đồ vương bát dê con!"

    Ai, ai mắng chửi người?

    Ngô Quốc Chí quay đầu lại, liền nhìn đến một người phụ nữ hùng hùng hổ hổ hướng về phía hắn. Người này mặc quần áo lao động của xưởng sắt thép, tết một cái bím tóc.

    Đây là ai?

    "Ngô Quốc Chí, vương bát dê con!" Lưu Mai chạy tới, chỉ vào hắn lại mắng một câu.

    "Cô là ai? Sao lại mắng chửi người?"

    Lưu Mai mắng, "Chị chồng tôi là Tô Du, anh nói xem tôi là ai?"

    Ngô Quốc Chí nghe vậy, sắc mặt biến đổi, sau đó theo bản năng nhìn xem bên cạnh, may mà mọi người đều vội vã bắt đầu làm việc, vội vội vàng vàng nhìn hắn bên này liếc mắt một cái, cũng không dừng lại xem náo nhiệt. Hắn nhanh nói, "Đi bên cạnh nói chuyện." Sau đó hướng ven đường đi đi. "

    Lưu Mai thấy thế liền đuổi kịp. Chị chồng nói, lần này không thể nháo đại. Chỉ có thể hù dọa Ngô Quốc Chí.

    Tới rồi bên cạnh, Ngô Quốc Chí mới dám thở," Cô vừa mới nói bừa cái gì? "

    Lưu Mai xoa eo nói," Tôi nói gì trong lòng anh hiểu rõ. Anh cho rằng anh ở xưởng máy móc làm chuyện gì không ai biết? Trong xưởng tôi có công nhân là người nhà của công nhân các anh bên này, người ta biết rõ quan hệ của tôi với chị chồng xong, liền nói cho tôi hành vi không bằng súc sinh của anh. Tôi hôm nay tới tìm anh chính là để tính sổ! "

    Ngô Quốc Chí sắc mặt càng khó nhìn. Hắn không nghĩ tới sẽ ra vấn đề như vậy. Cho rằng cách Tô Du xa một chút, cũng không cho cô ta tới trong xưởng là được. Ai biết rẽ trái rẽ phải, thế nhưng vẫn làm người bên cạnh cô ta biết.

    " Có phải có hiểu lầm gì hay không? "

    " Hiểu lầm? "Lưu Mai hừ lạnh một tiếng," Có cái hiểu lầm gì, tôi tùy tiện tìm một người hỏi một chút sẽ biết. Anh cho rằng còn giấu được? "

    "... "

    Lúc này Ngô Quốc Chí thật là hối hận đến xanh ruột, làm ra lựa chọn quá sớm, phía trước hắn vì dỗ dành Tôn Mẫn, đem người đuổi tới tay. Liền ở trong xưởng nói bậy, nói chính mình đã chia tay. Hiện tại thu hồi không được.

    Lưu Mai nhỏ giọng uy hiếp nói," Tôi nói cho anh, tôi không chỉ muốn đi nói cho chị chồng tôi, tôi còn muốn đi trong xưởng cử báo anh làm loạn quan hệ nam nữ. Có đối tượng còn đi tìm đối tượng nữa, muốn học xã hội cũ tìm vợ bé. "

    Ngô Quốc Chí tức khắc sợ tới sắc mặt đều trắng," Từ từ, có chuyện từ từ nói, cảm tình của Tô Du đối với tôi cô cũng biết, cô không hy vọng nhìn thấy cô ấy thương tâm đúng không? "

    " Tôi mặc kệ chị chồng có thương không hay không. "Chị chồng khẳng định sẽ không thương tâm, bằng không cũng sẽ không ra chủ ý này.

    ".. Cô rốt cuộc muốn như thế nào? "

    Lưu Mai mày nhăn lại," Kỳ thật tôi cũng không bất cận nhân tình như vậy. Nhưng là.. "

    Đòi tiền chuyện này, cô còn có chút không được tự nhiên.

    Nhìn đến Lưu Mai ngữ khí có chút biến hóa, Ngô Quốc Chí liền thở dài nhẹ nhõm một hơi," Nhưng là như thế nào? "

    " Nhưng tôi vì sao phải giữ bí mật cho anh, anh lại không cho một mao tiền nào, vì sao tôi phải làm? "

    Ngô Quốc Chí nghe ra hương vị tới, đây là muốn đòi tiền. Hắn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, còn có thể nói là được. Chỉ cần không nháo, gì đều dễ giải quyết.

    Nếu là cô ta thật sự đi náo loạn, không nói Tôn Mẫn cùng Tô Du hai bên đều thất bại, công tác của hắn cũng không biết có thể giữ được hay không.

    " Kia, tôi còn dư chút tiền, chúng ta về sau là người một nhà, tiền này cô cầm đi tiêu vặt đi. "

    Nói rồi thịt đau từ trong túi vớt ra một đống tiền lẻ, đếm đếm cũng liền hai ba khối bộ dáng.

    Lưu Mai thấy được, vẻ mặt đau răng," Ai da, tống cổ trẻ con à? Tiền tiêu vặt của cô em chồng nhà tôi cũng nhiều hơn từng này. Mặt anh chỉ đáng giá từng này tiền? "

    ".. Tôi chỉ có từng này. "

    " Tôi quản anh có bao nhiêu tiền, dù sao ít nhất 50 đồng tiền, hai mươi cân phiếu gạo, ba tấm công nghiệp phiếu. Bằng không tôi lập tức liền đi nói. Xem thể diện cùng công tác của anh có đáng giá từng đó không! "

    Ngô Quốc Chí trong lòng cả kinh," 50 khối, tôi nơi nào có nhiều tiền như vậy? Còn có những cái đó phiếu, tôi đều không có. "

    " Tiền lương một tháng của anh cũng ba bốn mươi đi, tôi cũng chỉ muốn hơn một tháng tiền lương của anh. Quá tiện nghi cho anh! "

    Ngô Quốc Chí cắn răng nói," Tôi không có nhiều như vậy. Tiền lương tháng này đã sớm tiêu hết. "Có cũng không lấy ra tới!

    " Đánh rắm, khẳng định là đưa cho mẹ anh. Dù sao tôi mặc kệ anh làm thế nào, 50 đồng tiền là không thể thiếu. Anh nếu không vui, tôi lập tức đi trong xưởng các anh, đòi công bằng cho chị chồng tôi. "

    Ngô Quốc Chí một hơi suýt thì không lên được đem mình nghẹn chết. Tô Du sao lại có người nhà vô sỉ như vậy. Liền những người này, thế nhưng còn có thể đem tiền giao cho Tô Du quản. Không phải gạt người đi. Khẳng định đúng vậy, hai anh em kia khẳng định là lừa hắn, vì làm hắn mời ăn cơm, mới nói như vậy.

    Hắn cảm thấy chính mình bị lừa gạt.

    Hắn hối hận, sớm biết vậy liền đá Tô Du từ lâu, cũng sẽ không lắm chuyện thế này.

    " Như thế nào, muốn như thế nào? Tôi nói cho anh, nhà mẹ đẻ tôi người nhiều lắm, đều là người có thể nháo, không sợ đem sự tình nháo lớn. "

    Lưu Mai không sợ hãi nói. Tuy rằng nhà mẹ đẻ đem cô đuổi ra ngoài, nhưng cô tin tưởng chỉ cần không phải đối nghịch với chị chồng, nhà mẹ đẻ vẫn là nguyện ý cho cô mặt mũi.

    Ngô Quốc Chí hít vào một hơi," Cô cho tôi chút thời gian, tôi đi chuẩn bị tiền. Tiền chuẩn bị xong liền đưa cho cô. Nếu không tháng sau phát tiền lương lại nói? "

    " Tưởng bở, nói cho anh, ngày mai tầm này tôi liền ở cổng xưởng tìm anh. Anh nếu không tới, tôi lập tức ồn ào cho mọi người biết. "

    " Thời gian quá quá gấp. "Ngô Quốc Chí đau đầu nói.

    Lưu Mai nhếch miệng," Tôi quản anh gấp hay không! "Cô trước nay đều không phải người sẽ nói đạo lý!

    Nói xong xoay người liền chạy. Còn phải đi bắt đầu làm việc nữa.

    Buổi tối cơm nước xong, theo thường lệ đem những người khác tống cổ ra ngoài, Lưu Mai liền đem thư giao cho Tô Du, sau đó đem sự tình trải qua cũng báo cáo một lần.

    Tô Du một bên ngâm chân, một bên đọc thư." Viết còn rất rõ ràng, đến Ngô Quốc Chí cùng cô ta nói lời âu yếm đều viết. "

    " Em bắt cô ta viết, như vậy mới có căn cứ. "

    Tô Du vừa lòng gật đầu," Xem ra em vẫn là có chút năng lực. Rất tốt. "Sau đó sắc mặt biến đổi," Đến nỗi những cái tiền kia, em nói với chị bao nhiêu, chị liền tin. Tình huống thực tế thế nào chị cũng không truy cứu. "

    Lưu Mai trên mặt sửng sốt, sau đó lúng túng nói," Khụ khụ, chị, em liền thuận miệng nói như vậy, còn chưa tới tay, em cho rằng không lấy được nhiều như vậy, cho nên mới nói muốn 30 khối. "

    " Không có việc gì, như vậy cũng coi như em có điểm mấu chốt. Không ít hơn con số chị nói. Phần vượt quá là năng lực của em lấy được. Mặc kệ được nhiều ít, em đều có thể giữ lấy. Cái này là chị cho phép. "

    Cô nhấn mạnh câu cuối. Cho dù là cầm được nhiều, cũng không phải là Lưu Mai chơi thông minh lừa gạt cô, mà là cô cho phép, Lưu Mai mới có thể được.

    Không quan tâm Lưu Mai có nhiều ít thông minh, đều phải bị cô quản.

    Lưu Mai lúc này rất hối hận, biết ngay là đối mặt với chị chồng sẽ như vậy, hay là nên thành thật chút, nếu không, còn chưa nói gì đã không biết là từ nơi nào lòi ra.

    Thật đúng là..

    " Chị, kỳ thật em tính toán nếu lấy thật sự lấy được, em lấy 20 khối, còn 30 khối kia, em không nhúc nhích, đều đưa cho chị. "

    Tô Du cười cười," Chị nói chuyện vẫn là giữ lời. Chỉ cần đem chuyện làm tốt, chuyện khác chị có thể mở một con mắt nhắm một con mắt. Đều là người một nhà, so đo như vậy nhiều làm gì? "

    " Chị, thật sao? "

    Lưu Mai hỏi. Nói thật ra, cô hiện tại thật sự có chút sợ chị chồng.

    Tô Du cười gật đầu," Đương nhiên là thật. "

    Lưu Mai nhẹ nhàng thở ra, quyết định về sau không bao giờ ở trước mặt chị chồng chơi tiểu tâm tư.

    Ngày hôm sau ăn cơm sáng, Tô Du lại cho Lưu Mai tiền ăn cơm. Làm Tô Lâm hâm mộ ghen tị hận hỏng rồi.

    Cầm tiền, Lưu Mai hưng phấn chạy đi, nghĩ giữa trưa có thể bắt được tiền, bước chân cô so ngày thường nhanh hơn nhiều.

    Chờ Lưu Mai đi rồi, Tô Lâm chu mỏ nói," Chị, sao lại đối với chị ấy tốt như thế? "

    " Em ấy gần đây biểu hiện không tồi. Nói nữa. Em ấy tăng ca, về sau mỗi tháng có thể phân thêm chút tiền cho trong nhà. Đây là chuyện tốt với cả nhà. Em người này không kiếm tiền lại còn tiêu tiền, không có gì để nói. "

    Tô Lâm:"... "

    Lời này của chị quá làm người thương tâm.

    " Chị, chờ em tốt nghiệp cấp 3, em cũng ra công tác! "

    Tô Du cảm thấy cần thiết làm thiếu nữ cao ngạo nhận thức hiện thực. Bởi vì hiện thực luôn sẽ làm nó biết chính mình có mấy cân mấy lượng.

    " Em thi đỗ rồi nói sau. Dù sao nhà chúng ta không có trường hợp học lại, thi không đậu thì về làm việc. Anh hai em còn có một phen sức lực để bốc hàng. Em tay nghề không có, sức lực cũng không. Đến lúc đó đừng có ở nhà làm người nhàn rỗi chờ người nuôi. "

    Tô Tiểu Chí giơ lên bắp tay của mình, nói," Đúng vậy, Tiểu Lâm, anh xem em ngoại trừ con đường đọc sách, vẫn là ngoan ngoan ngoãn đọc sách đi. Bằng không đến lúc đó, ngay cả dọn hàng cũng không có người muốn. "

    "... "

    Tô Đại Chí nói," Tiểu Lâm hiện tại biết làm việc nhà, đến lúc đó sớm một chút tìm đối tượng gả đi ra ngoài cũng được. "

    Tô Du liếc mắt một cái," Đừng có nằm mơ, liền điều kiện này của nó, nhiều nhất cũng chỉ tìm được người dọn hàng. Vẫn là cái loại không biên chế. Người có biên chế người ta đều tìm đối tượng cũng là công nhân chính thức. Đến lúc đó mỗi ngày ăn trấu ăn dưa muối. "

    Tô Tiểu Chí:"... "

    Không biên chế dọn hóa lâm thời công liền ở chỗ này.

    Tô Lâm:"... "

    Quá đả kích người!

    * * *

    Trên đường Tô Tiểu Chí ủ rũ cụp đuôi," Chị, em có phải rất vô dụng hay không, em là người dọn hàng.. "

    Tô Du nhìn nó một cái, an ủi nói," Đừng nói bừa, ba trăm sáu mươi nghề nghề nào cũng có trạng nguyên, không thành công không nên trách chức nghiệp của mình không tốt, muốn trách thì trách chính mình không bản lĩnh. "

    "... "

    " Tiểu Chí, phải tin tưởng chính mình là người có bản lĩnh. Em còn trẻ, thời gian còn dài, em hiện tại là người bốc hàng, về sau ai biết có thể hay không trở thành lãnh đạo đâu. Chỉ cần em có một trái tim tiến tới, đừng học anh trai em được chăng hay chớ như vậy, chị bảo đảm em có thể làm lãnh đạo! "Tuỳ tùng của cô có thể kém sao, vậy không phải cho cô mất mặt kéo chân sau sao?

    Tô Đại Chí:"... "

    Tô Tiểu Chí lập tức như tiêm máu gà, chí khí ngút trời," Chị, chị yên tâm, em về sau nhất định sẽ trở thành tổ trưởng ở ban dỡ hàng!"

    Tô Du ngực liền nghẹn.

    Cô đột nhiên nghĩ đến, có một loại gỗ không thể khắc. Có một loại bùn trát không được tường.

    Tới trong xưởng, Tô Du mới cảm thấy tâm tình tốt. Sự nghiệp quả nhiên là có thể làm tâm tình vui sướng.

    Trải qua mấy ngày nay, lần đầu tiên thi đua đã an bài tốt, ở mùng 1 tháng 11, cũng chính là Chủ Nhật tuần sau, hơn phân nửa người đều nghỉ ngơi tại ngày hôm đó, tương đối dễ tiến hành điều chỉnh ngày nghỉ.

    Thông qua công tác liên hệ lần này, Tô Du rốt cuộc đi vào mắt của trung tầng.

    Đến Hứa chủ nhiệm cũng chưa nghĩ đến cô có thể trưởng thành nhanh như vậy, thời gian ngắn, không những ở công hội đứng vững gót chân, còn có thể an bài bọn họ này đó lãnh đạo quản lý phân xưởng làm việc.

    Cũng bởi vì như vậy, bà hiện tại rất khó xử.

    Đơn xin chuyển chính thức của Tô Tiểu Chí bà đã giao lên, phía bên này khẳng định không thành vấn đề. Dỡ hàng ban bên kia cũng đã chào hỏi qua. Ai biết cố tình chính là xưởng ủy bên kia, chỗ không nên xảy ra vấn đề nhất lại xảy ra vấn đề.

    Ai biết xưởng ủy làm sao liền uống lộn thuốc. Ngày thường đều mặc kệ chuyện của công nhân sản xuất, hiện tại đến chuyển cái công nhân bốc xếp đều làm ra nhiều chuyện như vậy.
     
    Susu1409, Ayuxinhmon141 thích bài này.
  4. NiemDuong

    Bài viết:
    2
    Chương 33

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Tuy rằng chột dạ, bất quá Hứa chủ nhiệm cũng muốn đem chuyện này nói với Tô Du một tiếng.

    Cho nên chờ Tô Du đi làm, liền Tô Du gọi đến văn phòng, đem tình huống của xưởng ủy bên kia nói. Tránh Tô Du sinh ra hiểu lầm.

    "Theo đạo lý đây là tình huống bàn giao bình thường, xưởng ủy cũng không có quyền lợi. Bất quá bọn họ tạm thời đè nặng, cũng chưa nói không làm, chỉ nói phải đợi chờ. Trong lòng cô cũng không nắm chắc. Muốn nói với cháu một tiếng, làm cháu đừng có gấp."

    Hứa chủ nhiệm nói xong, lại nói, "Hơn nữa cháu cùng xưởng ủy bên kia quan hệ tốt, bọn họ hẳn là cũng sẽ không làm khó dễ."

    Tô Du không nghĩ tới xưởng ủy sẽ làm như vậy.

    Theo đạo lý, xưởng ủy cũng không phải nhằm vào cô, cho dù cô gần nhất xuất sắc chút, cũng chỉ là một cán sự nhỏ, không phải lãnh đạo lớn gì. Không cần thiết lãng phí tài nguyên nhìn chằm chằm cô.

    Đương nhiên, chuyện này cô sẽ không nói với Hứa chủ nhiệm, "Có thể là quá trình xuất hiện vấn đề gì, không sao, cháu đi xưởng ủy bên kia hỏi một chút. Nếu là bình thường bàn giao, liền tất nhiên là không thành vấn đề."

    "Khẳng định không thành vấn đề. Cô bên này đều an bài tốt." Hứa chủ nhiệm đối với loại sự tình này cũng coi như thuận buồm xuôi gió. Làm nhiều năm như vậy, chuyện này cũng phải làm vài lần. Đương nhiên sẽ không ở trên chuyện của Tô Tiểu Chí đứt dây xích.

    Ra khỏi văn phòng của Hứa chủ nhiệm, Tô Du liền trực tiếp đi xưởng ủy.

    Người của xưởng ủy dạo này cũng bận, rốt cuộc mới vừa tuyển một nhóm người vào, cũng vội vàng huấn luyện. Nhưng nếu so sánh với công hội, liền có vẻ thực thanh nhàn.

    Nhìn đến Tô Du tới, Cao cán sự cười nói, "Tô cán sự tới rồi, sao có thời gian tới chúng tôi bên này?"

    "Còn không phải cùng Điền cán sự đã lâu không gặp mặt sao, cho nên tôi tới xem Điền cán sự."

    Tô Du vui tươi hớn hở nói, sau đó đối với Điền cán sự cười cười, "Điền cán sự, tôi lần này vẫn là vì chuyện chiêu công mà tới."

    "Cô là vì chuyện của Tô Tiểu Chí nên tới hả." Điền cán sự cũng miễn cưỡng cười nói.

    "Liên quan gì đến Tiểu Chí nhà tôi, nó không phải là thế chân Lưu sư phó của ban dỡ hàng sao. Sao, xảy ra chuyện gì hả?"

    "..."

    Điền cán sự nhìn kỹ Tô Du, cũng không biết cô thật không biết vẫn là giả không biết. Không biết mở miệng thế nào.

    Cũng không thể nói, xin chuyển chính thức của em cô, bị tôi đè nặng cô xem làm đi.

    Chuyện này nếu người ta chủ động tới hỏi, mình liền có thể nắm giữ quyền chủ động.

    Nhưng người ta căn bản không biết. Chính mình trực tiếp nhắc tới tới, ngược lại có vẻ thừa.

    Cao cán sự uống trà cũng hỏi, "Đúng vậy, ra vấn đề gì?"

    Điền cán sự tặng anh ta một cái xem thường, phản đồ!

    Sao chỉ biết hủy đi sân khấu của người nhà. Nếu không phải biết anh ta là cháu trai Cao xưởng trưởng, cô phải nghĩ anh ta là đặc vụ của công hội phái tới.

    Trước mặt những người khác, cô cũng không dám nói, Điền cán sự dứt khoát lôi kéo Tô Du hướng ra ngoài cửa.

    "Đồng chí Tô Du, thật ra tôi chuẩn bị thông báo cho cô. Em trai cô còn quá nhỏ, tôi cảm thấy tiếp nhận công tác này không thích hợp."

    "Sao không thích hợp, người ta có người mười ba tuổi là có thể tiếp nhận công tác, em trai tôi đều đã mười sáu tuổi. Sao liền không thể. Nói câu không dễ nghe, nếu có thể lãnh kết hôn chứng, lúc này đều có thể cưới vợ về sinh con rồi."

    "..."

    Điền cán sự cảm thấy cùng Tô Du người như vậy không có cách nào câu thông, dứt khoát trực tiếp nói, "Là cái dạng này, dù sao, tình huống hiện tại chính là xưởng ủy chúng tôi cảm thấy không thích hợp. Xin chuyển chính thức của em trai cô là tồn tại vấn đề. Bất quá.."

    "Cái gì, cô cảm thấy có vấn đề?" Tô Du không chờ cô nói chuyện, liền kinh ngạc nói. Sau đó sắc mặt biến đổi, đôi mắt lập tức liền đỏ.

    Điền cán sự sửng sốt, sao, sao, lời này còn chưa nói xong. Cô không thể để tôi nói cho hết sao?

    Cô chạy nhanh nói, "Vẫn là có biện pháp giải quyết!"

    Tô Du nghe vậy, kích động lớn tiếng nói, "Biện pháp gì, có phải trái với quy định trong xưởng hay không. Tôi nói với cô, chuyện trái với quy định, tôi kiên quyết không làm."

    Cô nói xong, tức giận vội vàng xoay người liền vào công hội.

    Cửa công hội, Hồ uỷ viên cùng Trương uỷ viên, bao gồm Nghiêm Tiểu Phương cùng Lâm cán sự đều đứng nhìn, các cô đã sớm ở trong văn phòng nghe được tiếng Tô Du nói chuyện, còn tưởng rằng phát sinh chuyện gì. Không nghĩ tới là cùng Tiểu Điền của xưởng ủy nói chuyện.

    Nhìn Tô Du vào văn phòng, các cô cũng đi theo, sau đó đóng cửa.

    Điền cán sự: "..."

    Cô cái gì cũng chưa nói đâu!

    Trong văn phòng công hội, nhìn Tô Du đôi mắt đều đỏ, một bộ khổ sở, những người khác đều quan tâm nhìn cô, đặc biệt là Nghiêm Tiểu Phương, cho cô rót nước sôi để nguội, hỏi, "Chị Tô Du, có chuyện gì thế?"

    Hồ uỷ viên nói, "Đúng vậy, Tô Du, có chuyện gì nói ra, chúng ta cùng nhau giải quyết. Nếu là xưởng ủy khi dễ cô, cô cứ nói với chúng tôi."

    Tô Du lau nước mắt, "Mọi người đừng hiểu lầm, cô ấy không khi dễ tôi. Chính là vừa mới cùng tôi nói chuyện em trai tôi xin chuyển chính thức không phù hợp quy củ. Lòng tôi cảm thấy rất khó chịu. Em tôi ở dỡ hàng ban bên kia làm tốt, Lưu sư phó muốn về hưu, cảm thấy nó khá tốt, muốn đem công tác chuyển cho nó. Chúng tôi người một nhà rất cao hứng. Ai biết liền không phù hợp quy củ. Tôi chỉ cảm thấy có chút mất mát mà thôi."

    "Như thế nào không phù hợp quy củ?"

    Trương uỷ viên nhíu mày nói, "Có người nhường biên chế, không phải muốn thêm, vì sao không được. Công tác của công nhân muốn cho ai thì cho, người ta cho dù là đưa một anh nông dân lại đây, trong xưởng không những phải nhận, còn phải giải quyết vấn đề hộ khẩu. Em trai cô là hoàn toàn phù hợp quy củ. Xưởng ủy bên này là hồ nháo."

    Nghiêm Tiểu Phương gật đầu, "Đúng vậy, khẳng định là hồ nháo."

    Tô Du hồ nghi nói, "Thật vậy chăng? Vậy sao bọn họ muốn đối với tôi như vậy. Tôi cũng không đắc tội bọn họ. Làm gì muốn nhằm vào tôi?"

    "Đây là nhằm vào toàn bộ công hội chúng ta!" Hồ uỷ viên chắc chắn nói.

    Trương uỷ viên cũng đồng ý, đây là thấy công hội gần đây làm tốt, muốn tìm phiền toái cho công hội.

    "Thật là thật quá đáng, công tác là công tác, sao có thể làm như vậy, đây là đem công nhân coi như cái gì."

    Tô Du thở dài. Coi như gì, đương nhiên là coi như pháo hôi.

    Cô lo lắng nói, "Người của xưởng ủy sao có thể làm như vậy, cho dù trong tay bọn họ nắm quyền lợi, cũng không thể đối với chúng ta như thế. Tùy tùy tiện tiện khi dễ người, chúng ta về sau đều phải nghe xưởng ủy nói hay sao? Bọn họ có gây khó dễ cho tôi với các em tôi hay không. Khó khăn lắm cuộc sống mới được nhẹ nhàng chút, sao lại gặp gỡ chuyện này.."

    Hồ uỷ viên phẫn nộ nói, "Chuyện này làm không hợp quy củ, tôi mang cô đi tìm Tiểu Điền. Hôm nay không những phải giải quyết, còn muốn làm xưởng ủy đối với Tiểu Điền xử phạt. Cán sự như vậy sao có thể vì công nhân làm việc."

    "Cùng đi!" Trương uỷ viên nói.

    Xưởng ủy lần này rõ ràng khiến nhiều người tức giận, ngày thường ở công tác khó xử nhau cũng thôi, bây giờ lại nhằm vào người nhà, đó là không phù hợp quy củ. Công tác là công tác, cá nhân là cá nhân. Trộn lẫn với nhau là không được, nếu lần này mặc kệ, lần sau các anh còn không lợi dụng quyền lợi trong tay trèo lên đầu chúng tôi?

    Trong văn phòng cách vách, Điền cán sự tâm tình buồn bực, cô thật vất vả mới làm Tô Du chủ động tới văn phòng, kết quả còn chưa nói đến chủ đề chính, sao đã khóc lóc chạy đi.

    Quả thực!

    Cô lại không phải không cho Tô Tiểu Chí chuyển chính thức. Chỉ là tạm thời đè nặng, sau đó hù dọa Tô Du, đem chuyện này giải quyết, làm Tô Du biết năng lực của xưởng ủy. Làm cô ta biết, đi theo xưởng ủy mới không sai. Về sau công hội có chuyện gì, trước tiên cùng cô nói một chút, chuyện đơn giản như vậy, cô ta sao không để mình nói cho hết chứ.

    "Tiểu Điền, cô làm việc kiểu gì vậy?"

    Trương uỷ viên cùng Hồ uỷ viên phần phật liền vọt tiến vào, phía sau là Tô Du cùng Nghiêm Tiểu Phương, còn có Lâm cán sự.

    Những người khác thấy toàn thể công hội xuất động một bộ tìm người gây chuyện, tức khắc đều cúi đầu làm việc.

    Đến Cao cán sự cũng sặc một ngụm nước, ghé vào trên bàn giả chết.

    Điền cán sự khẩn trương nói, "Chuyện gì, tôi làm chuyện gì?"

    "Cô dựa vào cái gì mà bắt nạt người của công hội chúng tôi. Xin chuyển chính thức của em trai Tô Du, đồng chí Tô Tiểu Chí, cô dựa vào cái gì mà đè nặng. Đây là hành vi cá nhân của cô, hay là của xưởng ủy?"

    "Tôi không đè nặng." Điền cán sự nhanh giải thích nói, "Tôi chỉ là chưa làm."

    Tô Du mang theo giọng mũi nói, "Không phải cô vừa mới nói sao, nói có vấn đề, nói em trai tôi tuổi còn nhỏ."

    "Cái gì tuổi còn nhỏ, đều lớn như vậy còn không thể?" Hồ uỷ viên cả giận nói. Bà tức giận không chỉ là bởi vì Điền cán sự phạm lỗi khiến nhiều người bất bình, càng bởi vì là bắt nạt đến cấp dưới của bà, lúc này không bao che cho con, về sau sao có thể không biết xấu hổ mà hướng dẫn người mới.

    Điền cán sự mặt đều đỏ lên, phía sau lưng đổ mồ hôi lạnh.

    Mẹ ơi, này đều là chuyện gì, một chút việc nhỏ, đáng giá sao. Cô cũng không làm gì hại nước hại dân.

    Trương uỷ viên thở dài, bắt đầu hòa giải, "Tiểu Điền, tôi xem cô chuyện này làm là không được. Cô bắt nạt Tiểu Tô thành thật, từ công nhân phân xưởng đi lên, không biết quy củ của văn phòng xưởng ủy, nói bừa lừa gạt cô ấy. Chính là công hội còn có chúng tôi, cô cũng xem chúng tôi là kẻ ngốc?"

    Nghiêm Tiểu Phương khoanh tay trước ngực, "Đúng vậy, cô nói xem, cô đè nặng chuyện chuyển chính thức của em trai chị Tô Du là có mục đích gì, lý do gì?"

    Điền cán sự bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc nhìn phía trước, chuyện này làm sao cô nói, không thể nói là bởi vì cô muốn vừa đe dọa vừa dụ dỗ Tô Du được.

    Cô cảm thấy mình rất ủy khuất, phía trên gây áp lực. Gần đây mấy vị xưởng trưởng, xưởng phó cả ngày đều như ăn thuốc súng. Lý phó xưởng trưởng lại là lãnh đạo trực tiếp của cô, cả ngày bắt cô vì xưởng ủy làm chút chuyện. Cô chạy đi đâu làm chút chuyện, lúc này mới đem lực chú ý đánh tới công hội. Cô còn định đem Tô Du thu phục, cũng có thể bảo Tô Du ra chút chủ ý. Không phải công hội nói đều là Tô Du ra chủ ý sao? Ai biết lại thành thế này.

    Tô Du vẻ mặt vô tội nói, "Điền cán sự, cô nói đi, vì sao cô muốn lừa tôi?"

    Điền cán sự: "..."

    Tôi cho rằng cô ngốc, ai biết cô còn biết đi cáo trạng.

    Cô nghẹn nửa ngày, rốt cuộc ở dưới ánh mắt khiển trách của mọi người, nghẹn ra một cái lý do, "Tôi nhầm.."

    Hồ uỷ viên tức đến bật cười, "Lý do này rất tốt. Làm cán sự mấy năm, chuyên quản lý việc chiêu công chuyển chính thức, còn có thể phạm lỗi sai lớn này, xưởng ủy có làm được việc này hay không, nếu không được, công hội chúng tôi có thể hỗ trợ."

    "Khụ khụ khụ.." Bên trong truyền đến tiếng ho.

    Lý phó xưởng trưởng bưng chén trà đi ra, vừa đi còn vỗ ngực, "Sao, xảy ra chuyện gì?"

    Trương uỷ viên cười nói, "Lý phó xưởng trưởng, chuyện không lớn, chính là Điền cán sự làm công tác chiêu công mấy năm, thế nhưng đến chuyện công nhân tiếp ban công tác cũng làm không tốt. Chúng tôi làm công hội, cần thiết thay mọi người tới hỏi một chút rốt cuộc là chuyện như thế nào, muốn giữ gìn lợi ích của công nhân."

    Lý phó xưởng trưởng nghiêm túc nhìn Điền cán sự, "Tiểu Điền, việc này có phải hay không? Cô sao có thể phạm loại sai lầm này. Tôi phải phê bình cô. Xưởng ủy là vì trong xưởng phục vụ, không thể qua loa, cô lập tức đem thủ tục làm đi. Cho công nhân một công đạo."

    Điền cán sự lập tức gật đầu, "Vâng vâng, tôi lập tức làm."

    Tô Du lập tức thành khẩn bổ đao, "Điền cán sự, cô lần sau cũng không thể lại phạm lỗi, lần này may là tôi ở công hội, nếu là người khác, ăn cái thiệt này, cũng không biết tìm ai. Đây giống như án oan của xã hội cũ, chỉ có thể cắn răng chịu oan. Rốt cuộc trong xưởng có một cơ chế giám sát chuyên môn giải quyết những chuyện như vậy hay không. Một không cẩn thận, liền sẽ tạo thành tình huống ức hiếp công nhân như xã hội cũ. Đừng làm cho công nhân đổ mồ hôi còn phải rơi lệ."

    Điền cán sự: "..."

    Trương uỷ viên nói, "Tiểu Tô nói không tồi, tuy rằng chỉ là một cương vị công nhân bốc xếp, nhưng đối với công nhân mà nói, chính là dựa vào để nuôi gia đình."

    Hồ uỷ viên vẫy vẫy tay, "Thôi, đi về trước đi. Chờ chủ tịch Tôn trở lại, chúng ta kiến nghị mở hội nghị toàn xưởng, tiến hành thảo luận vấn đề này. Tiến thêm một bước hoàn thiện chế độ quản lý trong xưởng. Ngăn chặn phát sinh sự tình như thế này. Tôi kiến nghị nên thành lập một cơ chế giám sát."

    Tô Du nói, "Tôi cảm thấy công hội rất thích hợp."

    Lý phó xưởng trưởng đen mặt, còn chưa đủ sao, bắt lấy cái đuôi liền không buông tay.

    Khổ thân Tôn Thụ Xuân tên kia sống chết cũng không chịu cùng các cô chung một văn phòng, khẳng định cũng chịu không nổi nhóm nữ đồng chí này!

    Người của công hội nói đi thì đi, phó xưởng trưởng đen mặt gọi Điền cán sự vào văn phòng.

    "Tiểu Điền, tôi cảm thấy cô là người rất cơ linh. Như thế nào lại ra sai lầm lớn như vậy?" Lý phó xưởng trưởng cũng rất buồn bực, ông ta cảm thấy toàn bộ xưởng ủy chỉ có Tiểu Điền là nhanh nhạy nhất, đầu óc sinh động nhất, sao đã bị người tóm lấy nhược điểm.

    "Tôi cũng là có nguyên nhân." Điền cán sự vội đem tính toán của mình nói với Lý phó xưởng trưởng.

    "Tôi quả thật không biết, nhìn Tô Du người rất thành thật, sao lại chạy đi cáo trạng. Tôi còn chưa nói xong, cô ta đã chạy. Nếu chờ tôi nói hết, không chừng là không xảy ra chuyện này.

    Lý phó xưởng trưởng vẻ mặt thất vọng," Tiểu Điền, cô đây là xem thường người ta. Tiểu Tô kia hiện tại không phải công nhân làm tại phân xưởng, cô ta hiện tại là người của công hội. Cô đừng dùng ánh mắt cũ xem người ta nữa. Cô ta mỗi ngày ở công hội, tầm mắt khẳng định so với trước kia rộng hơn nhiều. Cô đấy.. "

    Điền cán sự tức khắc bừng tỉnh đại ngộ, hóa ra là bị người ta giả heo ăn thịt hổ!

    Lý phó xưởng trưởng thở dài," Hiện tại Cao xưởng trưởng còn ở bên ngoài họp, nếu công hội lại nháo, không biết làm sao bây giờ. Những nữ đồng chí này chính là thích gây chuyện! "

    Công hội còn đang nghị luận chuyện này.

    Hai vị uỷ viên cân nhắc xem làm thế nào, để xưởng ủy ăn một cái nghẹn.

    Tô Du trầm mặc mà chống đỡ.

    Hồ uỷ viên nói," Tiểu Tô, cô có gì ý kiến không? "

    Tô Du lắc đầu," Là tôi cho công hội thêm phiền toái, tôi đang ngẫm lại hành vi lúc nãy, không nên bởi vì tôi mà khiến công hội khó xử. Là tôi phá vỡ sự hòa thuận của xưởng dệt Đông Giang. Tục ngữ nói gia hòa vạn sự hưng, tôi cảm thấy chính mình là tội nhân. "

    Nghiêm Tiểu Phương nhanh nói," Chị Tô Du, là do xưởng ủy, không liên quan đến chị. Đừng nghĩ nhiều. "

    Mọi người gật đầu. Không có chuyện phá vỡ hòa thuận, bọn họ chưa từng hòa thuận.

    Giữa trưa tan tầm, Tô Du đeo túi ra cửa chờ Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí. Chuyện chuyển chính thức xem như đã thành, cần cho cả nhà đều biết.

    Đây coi như cô giúp người trong nhà có phúc lợi.

    Chớp mắt thôi, toàn gia 5 người thì 4 người đều đi làm. Trừ bỏ Lưu Mai không có bản lĩnh vẫn là học trò, 3 chị em cô đều làm trong xưởng dệt. Chỉ dựa vào tiền lương, cũng có thể tích cóp một khoản. Sau đó lại dựa vào chức vị của Tô Đại Chí lấy chút nguyên liệu, cô cảm thấy sang năm là có thể mua phòng ở.

    Chuyện mua phòng cô vẫn luôn đặt trong lòng. Phòng là phải mua. Cả gia đình ở trong một phòng, thật sự quá chen chúc. Hơn nữa về sau Tô Tiểu Chí cũng phải kết hôn..

    Trước khi có thể hợp pháp mời bảo an với bảo mẫu, cô không tính rời khỏi em trai em gái. Không có bọn họ chiếu cố, cuộc sống này vô pháp qua.

    Giặt quần áo, nấu cơm, dọn dẹp phòng.. Thời gian quý giá như vậy lại dùng ở những việc thượng vàng hạ cám, nghĩ thôi cũng sợ.

    Cô tuyệt đối không phải lười biếng, cô là người làm đại sự.

    Hơn nữa thời đại này một người ở một căn phòng lớn, là không thuận theo ý dân, dễ dàng bị nhân dân quần chúng đấu tranh. Vẫn là cả gia đình ở cùng một chỗ tương đối an toàn.

    Tô Du trong lòng nghĩ rất đẹp, nhìn đến Tô Tiểu Chí, trên mặt còn lộ ra một cái tươi cười. Sau đó còn chưa đi qua, túi đã bị người kéo lại.

    " Tô Du! "

    Nghe ra thanh âm còn mang theo phẫn nộ, Tô Du trên mặt lộ ra một nụ cười rạng rỡ, quay đầu," Điền cán sự, sao cô còn chưa đi ăn, muốn đến nhà tôi ăn không? Nếu cô tìm tôi xin lỗi thì không cần, sự tình đều qua, tôi tha thứ cho cô. "

    Điền cán sự mặt phát xanh. Một buổi sáng cô đều cảm thấy khổ sở, chính mình thế nhưng bị một công nhân phân xưởng hố, làm cô ở trước mặt nhiều người như vậy bị giáo huấn. Ngẫm lại liền nghẹn khuất.

    Cho nên tan tầm, cơm cũng không muốn ăn, nghĩ đến tìm Tô Du, nói cho cô ta, chính mình đã biết gương mặt thật!

    " Đừng giả vờ, Tô Du, tôi không nghĩ tới tôi thế nhưng xem thường cô. Cô còn cố ý đi cáo trạng, làm người công hội tới làm loạn. Cô cho rằng tôi nhìn không ra sao? "

    Nói xong lời nói, vẻ mặt tôi đã vạch trần cô, cô mau sốt ruột đi.

    Nhưng mà lại nhìn thấy Tô Du thở dài nhẹ nhõm một hơi," Cô cuối cùng đã nhìn ra, tôi rốt cuộc không cần giả vờ nữa. "

    "... "

    " Không sai, tôi chính là cố ý. Cô muốn chỉnh tôi, tôi liền chỉnh lại cô. "Tô Du nhỏ giọng, trên mặt tươi cười, người khác nhìn, còn tưởng rằng hai người đang nói chuyện tốt.

    Nhưng mà Điền cán sự bị chọc tức đến mặt trắng bệch. Chưa thấy qua người nào không biết xấu hổ như vậy!

    " Cô cũng đừng nóng giận, tôi cũng là không có cách nào. Cô xem tôi nuôi em trai em gái thật không dễ dàng, vất vả lắm mới có ngày tháng dễ chịu, cô lại cứ một hai phải khi dễ tôi. Chú có thể nhẫn, nhưng thím không thể nhịn.

    Tô Du vẻ mặt khó xử, "Cô xem, nếu cô không chỉnh tôi, hiện tại sự tình cũng sẽ không nháo thành như vậy. Hiện tại thì hay rồi, công hội đã thảo luận, muốn mượn chuyện này. Sự tình nháo lớn hay không, tôi không biết. Nhưng tôi biết, cô khẳng định sẽ trở thành pháo hôi. Biết pháo hôi là gì sao. Chính là lúc đánh giặc bị đại pháo tạc thành cám bã. Cô nói xem cô là người khởi xướng, đại pháo không tạc cô thì tạc ai? Trông cậy vào xưởng trưởng bọn họ che chở? Cô nghĩ xem ở trong lòng bọn họ quyền lợi của xưởng ủy quan trọng hay là cô quan trọng."

    Điền cán sự sắc mặt biến đổi, "Cô nói bừa, bây giờ tôi lập tức đi tìm công hội, nói cô cố ý."

    "Tôi là công hội."

    "Tôi đi tìm xưởng trưởng."

    "Tôi là công hội."

    "..."

    "Thôi, nhìn cô cũng là một nữ đồng chí, tôi cũng không muốn làm khó dễ cô. Nhưng công hội bên này cũng không thể thật mất mặt. Cô không có lý do chính đáng lại bắt nạt người nhà công hội, cô nói chuyện này tính thế nào? Cho nên, chỉ có một cách, đó chính là nghĩ một cái lý do chính đại quang minh, làm công hội có bậc thang bước xuống."

    "Cô có lòng tốt như vậy?" Điền cán sự vẻ mặt không tin.

    "Đúng vậy, tôi đương nhiên không có lòng tốt như thế. Cho nên tôi sẽ có chút ích lợi. Ví dụ như, cô sở dĩ không không làm thủ tục này cho em trai tôi, là bởi vì cô thay nó lo lắng, lo lắng nó hiện tại tuổi nhỏ, không thích hợp làm dỡ hàng, muốn thay hắn tìm công việc càng phù hợp hơn. Cô là toàn tâm toàn ý vì trong xưởng bồi dưỡng nhân tài tuổi trẻ, vì công nhân tuổi trẻ suy xét, cho nên mới chậm trễ chuyện này. Lý do thật xinh đẹp."

    Điền cán sự: "..."

    Tô Du cười cầm tay cô, "Được rồi, Điền cán sự, tôi phải đi về ăn cơm. Cô cũng không cần tức giận, vì chuyện công việc mà giận thì không đáng giá, tôi cảm thấy trong lén lút, chúng ta vẫn là có thể trở thành bạn bè."

    "Đi đi đi, chạy nhanh đi!" Điền cán sự cắn răng xoay người liền đi.

    Cô lúc trước sao lại cùng người như vậy tiếp xúc, a a a --

    Tô Du nhẹ nhàng đi đến trước mặt em trai, "Đi, trở về ăn cơm đi."

    Tô Đại Chí hiếu kỳ nói, "Chị, vừa mới là Điền cán sự của xưởng ủy phải không, tìm chị nói gì thế, nhìn không vui."

    "A, đó là bạn tốt của chị, công việc gặp phải ủy khuất, tới tìm chị hỏi ý kiến."

    Tô Tiểu Chí cười nói, "Chị, bạn bè của chị thật nhiều."

    "Còn phải nói, bạn bè nhiều sức lực lớn. Đúng rồi, tối nay cả nhà ta ra ngoài ăn cơm."

    "Chị, vì sao?"

    "Chị vui thôi." Tô Du cười nói. Cô nhớ tới, buổi tối còn có một khoản thu vào, cũng không biết Lưu Mai lấy được tiền chưa.

    Dưới đại thụ bên cạnh xưởng máy móc, Lưu Mai đang cùng Ngô Quốc Chí đếm tiền.

    Một tệp thật dày. Tất cả đều là tiền lẻ, có thể thấy được là vội vàng gom góp tới.

    Đương nhiên, Lưu Mai một chút cũng không chê.

    Đếm tới đếm lui, tổng cộng là 47 đồng tiền.

    "Chỉ có như vậy, tôi cũng không có biện pháp." Ngô Quốc Chí bất chấp tất cả nói.

    Lưu Mai xụ mặt đem tiền với phiếu nhét vào túi, "Thôi, tôi cũng không thích vì một chút tiền tính toán chi li. Theo như anh nói, về sau không chừng có thể trở thành người một nhà, mấy đồng tiền này tôi không so đo với anh."

    Chủ yếu là chị dặn dò, cho người ta lưu lại một con đường, về sau còn có thể gặp nhau. Cũng không thể quá tham.

    Nghe được Lưu Mai nói, Ngô Quốc Chí thiếu chút nữa hộc máu. Hắn chịu đựng, hỏi, "Cô thật sự sẽ không nói với Tô Du?"

    "Khẳng định sẽ không nói, đối với tôi cũng không có chỗ tốt gì. Được rồi, anh về sau đối xử tốt với chị chồng tôi là được."

    ".. Ừ." Ngô Quốc Chí ậm ừ nói.

    Hắn quyết định, nhất định phải làm Tô Du đòi tiền trở về!
     
  5. NiemDuong

    Bài viết:
    2
    Chương 34

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lưu Mai cầm mấy chục đồng tiền trong tay đi về xưởng, trong lòng vui muốn nở hoa.

    Từ trước đến nay không nghĩ tới tiền tới tay sẽ dễ dàng như vậy. Trước kia Tô Đại Chí sẽ đưa tiền cho cô, nhưng cảm giác không giống thế này. Đại Chí là chồng cô, tiền của anh cũng là của cô.

    Nhưng từ Ngô Quốc Chí lấy tiền, cô cảm thấy mình kiếm lời một bút tiền của phi nghĩa.

    Gần bằng hai tháng lương.

    Ai, nếu chị cho làm vài lần thì tốt rồi, cô có thể không đi làm, chỉ chuyên môn làm chuyện này. Dù sao trước lạ sau quen.

    Nhưng mà đó là không có khả năng, sẽ lại không có Ngô Quốc Chí loại này to gan lớn mật dám đối với chị chồng như vậy.

    Nhưng mà nói cũng kỳ quái, chị khôn khéo như vậy, sao lại bị một tên Ngô Quốc Chí đùa giỡn nhiều năm như thế.

    Chẳng lẽ đúng như câu nói, con gái khi yêu sẽ thành kẻ ngốc?

    Không không không, người khác sẽ như vậy, nhưng chị thì không có khả năng.

    Trước kia chị cũng mặc kệ cô, không nói một câu không hay nào. Làm cô kiêu ngạo mấy tháng. Nếu không sao có lá gan đòi phân gia.

    Hiện tại xem ra, chị chính là cố ý, mặc kệ cô lộ ra bản tính, mới vươn móng vuốt chụp lại đây.

    Hiện tại đối với Ngô Quốc Chí có lẽ cũng là cái dạng này. Nhất định là như vậy, dùng thời gian mấy năm để khảo nghiệm Ngô Quốc Chí, cho nên biết Ngô Quốc Chí không thông qua, mới trực tiếp động thủ.

    Chị cũng quá trầm ổn. Quả thật là người làm đại sự.

    Phân tích như vậy xong, suy nghĩ của Lưu Mai cùng chân tướng lướt qua nhau, sau đó càng ngày càng lệch..

    Cuối cùng đưa ra kết luận, 47 đồng tiền này vẫn là nên giao cho chị chồng. Để chị chồng chia, tự mình cầm luôn cảm thấy phỏng tay.

    Dù sao cũng là đối tượng của chị cho, liên quan gì mà mình cầm.

    Vạn nhất nếu bởi vì tiền này mà bị chị ghi hận làm sao. Quá không đáng giá. Chị nói đúng, gia hòa vạn sự hưng, vì chút tiền mà khiến cho gia đình không yên thật không tốt. Dù sao cuối cùng cũng cũng chỉ mình có hại.

    Giữa trưa Tô Du đem chuyện Tô Tiểu Chí chuyển chính thức nói cho người trong nhà.

    Phía trước chuyện này không định ra tới, chưa thể nói cho cả nhà. Đến Tô Đại Chí cũng biết không rõ lắm. Lần này vừa nghe công tác của Tô Tiểu Chí đã hoàn toàn giải quyết, cũng giật mình.

    Chị thật là nhất ngôn cửu đỉnh, nói giải quyết công tác. Nhanh như vậy đã xong.

    "Chị, sao chị làm được?"

    Tô Đại Chí tò mò hỏi. Một vị trí công tác quá khó khăn, lúc trước hắn cùng chị nếu không phải tiếp ban của cha mẹ, cũng không có khả năng phân đến. Hiện tại an bài công tác cho người trẻ tuổi càng ngày càng khó khăn, Tiểu Chí điều kiện này cũng có thể chuyển chính thức, quả thực không thể tưởng tượng.

    "Đương nhiên là dựa vào mạng lưới quan hệ của chị. Cho nên nói, chị ngày thường xã giao, đều là có hồi báo. Em cho rằng chị ngày thường cầm tiền tiêu cho mình sao? Đều là dùng ở lưỡi dao."

    Tô Tiểu Chí mặt mày hớn hở, khóe miệng đều kéo đến mang tai. "Chị, chị làm gì cũng đúng hết."

    Tô Du đối với phản ứng fan não tàn của nó rất vừa lòng, cười nói, "Em trước cứ làm một thời gian, chị đã đi quan hệ, có lẽ rất nhanh là có thể cho em an bài một công tác tốt hơn."

    Tô Tiểu Chí cùng Tô Đại Chí mở to hai mắt nhìn.

    Tô Tiểu Chí nói, "Chị, chị sẽ không nói giỡn đi, em cũng vừa mới chuyển chính thức."

    "Chị có lúc nào là nói giỡn?"

    Ba anh em lắc đầu.

    "Tất nhiên rồi, chị nói chuyện giữ lời. Các em đều giống nhau, ai biểu hiện tốt, về sau sẽ càng tốt. Đại Chí cũng vậy, đừng tưởng rằng cứ trông cái kho hàng là tốt. Chả lẽ mười năm sau, vẫn trông cái kho hàng nát đó. Em cũng nên quy hoạch tốt sinh hoạt về sau. Kiểu gì cũng phải làm lãnh đạo"

    "Đúng vậy, nếu là em, đã sớm thành tổ trưởng!" Tô Tiểu Chí vẻ mặt kiêu ngạo nói.

    Tô Du vẻ mặt chết lặng nhìn Tô Tiểu Chí, ".. Tiểu Chí, em đừng nói chuyện," sau đó tiếp tục nhìn Tô Đại Chí, "Mười năm, chị nếu mặc kệ các em, hiện tại ít nhất cũng làm phó xưởng trưởng."

    "..."

    Nhóm hỗn đản trầm mặc.

    "Cho nên Đại Chí, em chăm chỉ làm. Chị nếu có cơ hội, cũng muốn giúp em một phen. Khác không nói, ít nhất cũng phải làm chủ nhiệm hậu cần."

    Tô Đại Chí nghe trong lòng một mảnh lửa nóng. Hắn cũng có thể làm lãnh đạo? Chủ nhiệm hậu cần, ở trong xưởng quản bao nhiêu chuyện, nhà ăn, kho hàng, hậu cần..

    Tô chủ nhiệm..

    "Được rồi, đừng có mơ mộng, em hiện tại chỉ là trông kho hàng."

    Tô Du trực tiếp mở miệng đánh gãy mộng đẹp. Nghiêm túc nhìn các em nói, "Nhớ kỹ, các em cần thiết phải nỗ lực, như vậy chị mới có thể cho các em tìm cơ hội đưa các em lên. Đừng đến lúc đó bùn nhão trát không được tường, đến lúc đó chị cũng mặc kệ."

    "Chị, chị định giúp em như thế nào?" Tô Lâm hiếu kỳ nói. Nó cũng muốn biết về sau nó có thể làm gì. Nhất định là giống chị làm cán sự.

    Tô Du nhìn nó liếc mắt một cái, "Em cũng đừng suy nghĩ nhiều, nấu cơm khó ăn như vậy! Có thời gian nghĩ cái này, không bằng suy nghĩ sao nấu ăn cho ngon hơn đi. Chị ăn ngon mới có tâm tình nghĩ tương lai của em." Còn phải ăn mấy năm nữa. Thức ăn cần thiết đề cao.

    Ai, nếu không phải không có lựa chọn, đầu bếp như vậy, cô đã sớm sa thải.

    Tô Du sâu kín thở dài, loại sinh hoạt này còn muốn vài năm nữa. Cải cách, nhanh đến đây đi.

    Trang viên tư gia, xe thể thao, du thuyền, tiểu đảo của tôi.. Còn có, được xưng là truyền nhân của ngự thiện đầu bếp nhà tôi!
     
    Susu1409Ayuxinh thích bài này.
Trả lời qua Facebook
Đang tải...