TUYỂN TẬP NHỮNG BÀI THƠ HAY VỀ DỊCH COVID 19 Nhiều tác giả - Thơ sưu tầm Đại dịch mang tên Corona từ Vũ Hán tràn đến kéo theo biết bao thay đổi trong cuộc sống con người. Chưa bao giờ ta nhận thấy sự sống lại mong manh, vô thường đến thế. Hôm nay còn khỏe mạnh đấy, ngày mai đã khoác áo bệnh viện rồi. Hôm nay còn sum vầy cả nhà vui vẻ, ngày mai đã mỗi người một nơi. Hôm nay còn đón bình minh nơi dương thế, ngày sau đã nhắm mắt đi về lòng đất âm u. Nhưng cũng chưa bao giờ, ta nhận thấy tình người, tình đoàn kết dân tộc lại lớn lao, đáng trân quý đến thế. Những chuyến bay xuyên vào tâm dịch đón đồng bào bất chấp hiểm nguy, những bác sĩ đêm ngày giành giật sự sống cho bệnh nhân từ tay thần chết, những anh lính cụ Hồ ăn lán, ngủ rừng nhường chiếu giường cho khu cách ly, những ổ bánh mì, những thùng mì tôm, những chai nước suối.. ấm áp biết bao tình người giữa mùa dịch. Những xúc cảm ấy, nghĩa cử cao đẹp ấy đã đi vào thơ, có những bài thơ khiến lòng người thổn thức, nhói đau, có những bài thơ khiến ta tin yêu vào những điều đẹp đẽ trong cuộc sống, có những bài thơ khơi dậy trong ta niềm tự hào sâu sắc về truyền thống đạo lí, nhân nghĩa ngàn đời của dân tộc... Niềm tin son sắt Tác giả: Nguyễn Hữu Thắng Xin được viết hoa hai chữ TUYỆT VỜI Khắc vào đá chữ NIỀM TIN SON SẮT Hãy cười lên em, lau khô dòng nước mắt Trong giây phút vỡ òa, hạnh phúc trào dâng Ấm áp vô cùng tình nghĩa Quân - Dân Trong nguy nan càng keo sơn máu thịt Lời cám ơn nào cũng không nói hết Đồng chí đồng bào chung sức lo toan Xin được viết hoa hai chữ NHÂN DÂN "Máu chảy ruột mềm", "lá lành lá rách" Trong bão giông càng yêu thêm Tổ quốc Trong nguy nan không phân biệt sang hèn Hãy cười lên đi em Chuyến bay cuối cùng mới vừa tiếp đất Nạn nhân cuối cùng trở về từ cõi chết Trong vòng tay đồng chí, đồng bào Xin được viết hoa hai chữ TỰ HÀO Nghĩa Đảng tình Dân tấm lòng son sắt Cười lên em, dẫu còn nhoè nước mắt Những ngày này ta thêm vững niềm tin (Cửa Việt, ngày 11/10/2020)
Nếu anh không về.. Tác giả: Vũ Tuấn Nếu anh không về trong buổi chiều nay.. Em đừng buồn và âu lo quá nhé.. Nhớ đón con và động viên cha mẹ.. Bởi Tổ quốc cần, anh chẳng thể ngồi yên! Bao nhiêu người cũng rất muốn đoàn viên.. Nhưng covid đang tràn lan đất nước.. Anh không thể, nghĩ tình riêng mình được.. Khi các bạn anh, bạc tóc, hao gầy! Ai cũng mong cho đất nước mỗi ngày.. Không còn tin, người nhiễm thêm ca mới.. Thương Tổ quốc, em ở nhà hãy đợi Hết dịch rồi, anh sẽ lại về thôi! Sáng nay tin từ nước Ý xa xôi.. Mấy ngàn người đã không còn sự sống.. Thương Iran, muôn trái tim lay động.. Hơn nghìn người trong tuyệt vọng, ra đi! Tây Ban Nha, rồi Đại Lục - Trung Hoa.. Cả thế giới chìm một mầu tang tóc.. Lo quê nhà, trái tim anh chợt khóc.. Sợ dịch đến mình, sợ mất một người thân! Anh không về, vì dân tộc đang cần.. Chào em yêu, đồng đội anh đang đợi.. Nếu ngày mai, anh mãi xa vời vợi.. Đừng khóc nghe em.. Anh chẳng yên lòng! * * *
Những ngày này trên đất nước tôi Tác giả: Nguyễn Đăng Tấn Những ngày này trên đất nước tôi Trong gian khó mới hiểu tình sâu nặng Mới hiểu hết câu cùng trong bọc trứng Thân thương sao ơi nghĩa đồng bào. Cơn lốc dịch covid tràn qua như giấc chiêm bao Cả nhân loại bàng hoàng sửng sốt Như một cuộc chiến tàn khốc Cái chết ập đến bất thần. ... Trong khó khăn mới hiểu hết yêu tin Mới thấy lòng dân kết đoàn, đùm bọc Những thầy thuốc quên mình "chống giặc" Những chiến sỹ vì dân ngủ rừng thẳm núi đồi... Những ngày này trên đất nước tôi Những đứa trẻ cũng vụt thành người lớn Biết sẻ chia những đồng tiền giành dụm Vẫn đau đáu nỗi niềm trường lớp yêu thương Những cụ già không quản gió sương Cân gạo góp chung, mớ rau san sẻ Bát cơm nóng từ bàn tay của mẹ Mà rưng rưng cả một khoảng trời. ... Giang rộng vòng tay cứu chữa bạn bè Không phân biệt giàu nghèo, quốc tịch Chỉ mong họ vượt qua nạn dịch Và yêu thương như đồng loại, giống nòi Những ngày này trên đất nước tôi Trên dưới đồng tâm sẻ chia gian khổ Như những cuộc chiến ngày xưa máu đổ Cùng nắm tay đoàn kết thành công Nối trọn vòng tay, cả nước một lòng Không kẻ thù nào cản ta đi tới Trong thử thách biết nông sâu sáng tối Vững niềm tin chiến thắng sẽ về. ***
Đất nước mình có tên anh, tên em... Tác giả: Vũ Tuấn Có một điều anh nhắn gửi em yêu Là Tổ quốc bốn ngàn năm lịch sử Bao kẻ thù, bao mưa bom khói lửa Vẫn anh hùng, Tổ quốc vút bay cao Đại dịch kia dù nguy hiểm thế nào Anh vẫn tin mình đẩy lùi em ạ! Bởi chiến tranh cha ông ta gan dạ Trong hòa bình con cháu sống bao dung Biết sẻ chia khi ai đó khốn cùng Không phân biệt dù mầu da, ngôn ngữ Truyền thống ấy anh và em gìn giữ Để sau này Tổ quốc đẹp tươi hơn Ta nhìn về nơi tâm dịch Bình Xuyên Cùng chung tay, không một ai kì thị Ai xuyên tạc, xin một lần hãy nghĩ Đất nước nào nuôi họ lớn khôn lên? Tổ quốc mình sang giai đoạn khó khăn Khi đại dịch bắt đầu quay trở lại Để không một ai phải ra đi mãi mãi Cả dân tộc gồng mình chung một mối âu lo Bao đất nước hùng cường, nhiều kẻ đang mơ Khi dịch về, họ đâu tận tình cho người dân mình được Nên ai đó thuê chuyên cơ về nước Để được yên tâm, nơi Tổ quốc ngọt ngào Xứ sở Kim Chi công nghệ bay cao Mà khử trùng như dân ta phun trừ sâu cho lúa Đất nước ta dù khó khăn đi nữa Quân đội vẫn về phun thuốc khử cho dân Chính phủ lo bữa ăn, như người mẹ ân cần Đưa lương thực từng khu nhà dãy phố Để cách ly không một ai đói khổ Chữa cho dân không lấy phí một đồng Vậy những người đang ý thức bằng không Trốn chạy cách ly, gọi người đánh tráo Hãy suy nghĩ, sống sao cho phải đạo Đừng tạo âu lo, gây Đất nước rối ren Em ở nhà đừng tích lũy muối, gạo, mì tôm Vì Nhà nước đâu để dân thiếu chứ Đừng biến mình thành mồi ngon quỷ dữ Đẩy giá lên cao, làm giả tràn lan.... Đất nước mình có tên anh, tên em Tên mẹ, tên cha, tên bạn bè, ruột thịt Nên anh yêu- một tình yêu bất diệt Nguyện một đời mãi mãi thủy chung Gửi em yêu-Tổ quốc đẹp vô cùng! Chẳng thấy ở đâu trên bản đồ thế giới Dù mái nhà tranh, mỗi ngày em đợi Hay công trường, anh vất vả gian lao... Tổ quốc ơi ! Ta thấy thật tự hào Người mẹ của ta, của bao người dân Việt Xa đất nước cũng ấm lòng, thân thiết Khi ai đó nhắc về hai chữ Việt Nam.
Đất nước ở trong tim Tác giả: Chu Ngọc Thanh Đất nước mình bé nhỏ vậy thôi em Nhưng làm được những điều phi thường lắm Bởi hai tiếng nhân văn được cất vào sâu thẳm Bởi vẫn giữ vẹn nguyên hai tiếng đồng bào. Em thấy không? Trong nỗi nhọc nhằn, vất vả, gian lao Khi dịch bệnh hiểm nguy đang ngày càng lan rộng Cả đất nước mình cùng đồng hành ra trận Trên dưới một lòng chống dịch thoát nguy. Với người láng giềng đang lúc lâm nguy Đất nước mình không ngại ngần tiếp tế Dù mình còn nghèo nhưng mình không thể Nhắm mắt làm ngơ khi ai đó cơ hàn. Với đồng bào mình ở vùng dịch nguy nan Chính phủ đón về cách ly trong doanh trại Bộ đội vào rừng chịu nắng dầm sương dãi Để họ nghỉ ngơi nơi đầy đủ chiếu giường. Với chuyến du thuyền đang "khóc" giữa đại dương Mình mở cửa đón họ vào bến cảng Chẳng phải bởi vì mình không lo dịch nạn Mà chỉ là vì mình không thể thờ ơ. Thủ tướng phát lệnh rồi, em đã nghe rõ chưa "Trong cuộc chiến này sẽ không có một ai bị để lại" Chẳng có điều gì làm cho mình sợ hãi Khi trong mỗi người nhân ái được gọi tên. Từ mái trường này em sẽ lớn lên Sẽ khắc trong tim bóng hình đất nước Cô sẽ nối những nhịp cầu mơ ước Để em vẽ hình Tổ quốc ở trong tim. Nhớ nghe em, ta chẳng phải đi tìm Một đất nước ở đâu xa để yêu hết cả Đảng đã cho ta trái tim hồng rạng tỏa Vang vọng trong lòng hai tiếng gọi Việt Nam! ***
Tổ quốc mình đẹp lắm em ơi! Tác giả: Vũ Tuấn Tổ quốc mình đẹp lắm em ơi Khi corona phá tan tành Vũ Hán Giữa tâm dịch , biết bao người ngao ngán Sợ dịch lây mình, sợ cái chết gọi tên Bao đất nước hùng cường, chậm trễ đón những đứa con Giữa tâm dịch tiếng kêu gào thảm thiết Trong tuyệt vọng, khi gần kề cái chết Mới thấy tình người... Tổ quốc thật thiêng liêng.... Tổ quốc mình ! Em có thấy không em? Giữa tâm dịch, chiếc phi cơ ngạo nghễ Hình ảnh Việt Nam - sao mà yêu đến thế Đón đồng bào trở về, cả dân tộc đoàn viên Dẫu biết rằng về phải cách ly riêng Nhưng cuộc chiến, không bỏ ai ở lại Những chiến sỹ dầm mưa, ngủ rừng, lán trại Nhường đồng bào mình, chăn ấm nệm êm Tổ quốc mình đẹp quá phải không em? Dù còn đó không ít người cơ hội Tăng giá khẩu trang , giữa âu lo mệt mỏi Lợi dụng dịp này, lung lạc niềm tin... Tổ quốc mình dẫu còn những khó khăn Vẫn sẻ chia khi láng giềng gặp nạn Giữa con người, phân biệt chi thù bạn Con cháu Lạc Hồng , luôn sống biết bao dung Tổ quốc gian lao, vẫn thấy đẹp vô cùng Như những cuộc trường chinh của cha ông ngày trước Tâm dịch Bình Xuyên, vượt khó khăn vững bước Cả dân tộc hướng về, chung một mối âu lo Tổ quốc mình đẹp như một giấc mơ Như tình yêu ta, như muôn vì sao sáng Anh nắm tay em vượt khó khăn năm tháng Tổ quốc diệu kì, hạnh phúc bay cao. ***
Nếu một ngày mẹ phải bị cách ly... Tác giả: Hạnh Vũ Nếu một ngày mẹ phải bị cách ly... Mẹ chỉ thương con trai một mình không ai chăm sóc Căn nhà nhỏ một mình con nheo nhóc Chờ mẹ về mà chẳng thấy mẹ đâu Mẹ cách ly con trai sẽ ở đâu? Ai sẽ đón con ai chăm con sớm tối Rồi miệng đời lại kì thị như vực tối: Đừng đến gần bởi mẹ nó " cách ly " Dẫu biết rằng công việc mẹ hiểm nguy Ngày đêm cùng đồng nghiệp căng mình chiến đấu Vừa cấp cứu vừa cầu nguyện đau đáu: Mong bệnh nhân không dương tính với Cồ - Vi Rồi khi mà đêm trực qua đi Mẹ chỉ mong được về bên con nhanh chóng Sợ nhất câu Sếp chỉ thị nóng: "Cả kíp trực ở lại chờ kết quả mới được đi"... Rồi chẳng may mẹ bị dính Cồ -Vi Phải cách ly một thời gian hay ra đi mãi mãi... Trên đường đời chỉ còn con thơ nhỏ dại Một mình mình con cũng phải mạnh mẽ bước đi... Bài hôm nay mẹ không dạy con cộng trừ nhân chia Mà mẹ dạy con cách duy trì sự sống Cách nấu cơm, cách luộc thịt, luộc trứng Cách sinh tồn đơn giản nhất khi không có mẹ ở bên Con cười xoà mẹ cứ làm quá lên Con Cô - Vi ở đâu ra đây con đập chết Con ở bên mẹ không lo gì hết ... Mẹ cách ly con sẽ ... cách ly cùng Hai mẹ con ôm nhau cười lắc lẻ Bữa cơm chiều không có ớt mà cay! Nếu một ngày nào đó, mẹ chẳng may... Thì con hãy luôn tự hào về mẹ làm ngành y con nhé Tặng con yêu! Tác giả: Mẹ Hanh Vu - (Khoa cấp cứu, Bệnh viện đa khoa tỉnh Bắc Giang) ***
Ước Tác giả: Hoa Diên Vỹ Nhắm mắt vào lại ước những ngày xưa Trẻ tung tăng chạy đùa vang ngõ nhỏ Đẫm mồ hôi mặt vẫn tươi hớn hở Trốn đi chơi ầm ĩ cả xóm làng. Ước sáng ngày thức dậy chẳng hoang mang Ca nhiễm mới bắt đầu quay đếm ngược Bệnh nhân cũ khỏi thêm nhiều hơn trước Cô rô na nhất định chịu thua mình. Uớc đi làm sẽ lại thật tươi xinh Không khẩu trang giống ninja bên Nhật Được tám chuyện bạn bè là vui nhất Tối hẹn hò đánh võng quán cà phê. Trả yên bình cho khắp nẻo thôn quê Trả thành phố ngọt ngào đêm hoà nhạc Trả trận bóng tiếng hò reo như thác Trả em thơ vui cắp sách đến trường. Và nụ cười sẽ vượt mọi trùng dương Đem hy vọng sưởi ấm toàn nhân loại Để hạnh phúc như cây đời xanh mãi Khắp thế gian sức sống lại chan hoà. ***
Tâm sự của người vợ lính ở tuyến đầu Tác giả: Nguyễn Thị Kim Sen Hai tháng rồi phải không anh? Hai tháng rồi, anh chưa về thăm mẹ Căn nhà nhỏ gió lùa khe khẽ Mẹ nhớ anh nhiều Cứ ngơ ngẩn vào ra Bữa cơm cuối tuần thiếu vắng bóng cha Con cứ hỏi em: Ba khi nào về hả mẹ? Câu nói hồn nhiên rõ là con trẻ Mẹ lại buồn gạt nước mắt thật nhanh. Chống dịch trận này vất vả lắm phải không anh? Kiểm soát đường mòn Tăng cường chốt chặn Phòng độc khử trùng Chăm sóc người nhập cảnh Anh ở tuyến đầu phải chấp nhận hy sinh. Cái giá nào phải trả cho yên bình? Chiều nay em nhận tin đồng đội anh kiệt sức Những bữa cơm rừng Những đêm ngủ đất Biên giới xa nhà, xa mẹ xa cha. Nhưng em biết Đất Việt của chúng ta Bộ đội Cụ Hồ là niềm tin tất thắng Nhìn các anh, dân mình yên tâm lắm Trận chiến này mình quyết thắng nghe anh! Kiều bào ta nhập cảnh trở về Hẳn sẽ có người này người nọ Kẻ đòi hỏi, người chê bai, kỳ thị Anh cũng đừng buồn đừng giận nghe anh! Bởi trở về trong ngàn vạn con người Cũng chỉ có một vài người như thế Dân Việt mình bao dung và tử tế Họ sẽ hiểu thôi, mình chẳng phải nói nhiều. Người Việt mình thương mến biết bao nhiêu Giữa bão giông tình người bất biến Họ sẽ hiểu và quay đầu hướng thiện Nên anh đừng buồn đừng giận nghe anh! Anh cứ yên tâm, nhà mình vẫn yên lành Em chăm sóc mẹ già và con trẻ Chỉ nhớ anh thôi nhưng sẽ là nỗi nhớ Anh dũng kiên trinh của vợ lính ở tuyến đầu. ***
Đà Nẵng ngày bão giông Thơ: Nguyễn Thị Ngọc Uyển Bỗng một ngày Đà Nẵng có bão dông! Mấy chục triệu trái tim nghiêng về nơi ấy Chợ Rẫy, Bạch Mai, bay vào không ngần ngại. Cả nước một lòng chắc bão sẽ mau tan. Có một chiều anh nói phải xa em Mà chưa hẹn thời gian ngày trở lại Cuộc chiến của đồng đội anh vẫn còn xa ngái Em mỉm cười... nước mắt cất vào tim. Đà Nẵng hôm nay bỗng im ắng lạ thường! Những con đường thôi ngóng người qua lại Đôi mắt trĩu buồn vương màu ái ngại Sau cánh cổng viện kia... giông tố bão bùng. Này những chiến binh áo trắng anh hùng! Cả Đà Nẵng nghiêng mình mong ngóng Ở trong kia tất cả sẽ yên bình Ở ngoài này màu nắng sẽ lung linh...