Hai Mươi Năm Lưu Lạc Hai mươi năm trời lưu lạc Hai mươi năm trời xa quê Từ miền đất lạ Hăm hở em về. Thành phố mình vẫn đẹp Đất nước mình vẫn xanh Bao nụ hồng vẫn nở Trong nắng sớm trong lành. Tuổi thơ xưa mình hái ổi Tuổi thơ xưa mình lội sông Giữa dòng đời xuôi ngược Em còn nhớ tôi không? Em chợt kêu bằng tiếng Pháp Em chợt hỏi bằng tiếng Anh Em cúi đầu ôm mặt Nước mắt buồn chảy quanh. Hai mươi năm trời lưu lạc Hai mươi năm trời xa quê... 1995 (Tuyển tập thơ Gói mây trong áo – NXB Trẻ 2003) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Khi còn bé tôi có một cô bạn gần nhà rất thân. Năm 1974, cô theo gia đình sang định cư ở miền bắc nước Pháp. Đến năm 1994 (20 năm sau) thì cô về nước. Cô biết đến 4 thứ tiếng: Rất giỏi tiếng Pháp, tiếng Anh, tiếng Đức và tiếng Tây Ban Nha nhưng tiếng Việt thì cô hầu như lại không còn nhớ được gì... Tuy bất đồng ngôn ngữ nhưng tình bạn xưa vẫn còn... "Thanh mai trúc mã" (青梅竹馬) là thành ngữ dùng để chỉ đôi bạn thân từ thời thơ ấu (thường nói về hai người khác giới)
Chiều Trên Sông Hàn Em xa rời bến sông Hàn Nắng chao chát đổ, gió ràn rạt bay Lắt lay một mảnh trăng gầy Câu yêu gởi lại với ngày rụng rơi. Bời bời đêm rủ lơi lơi Thuyền nghiêng nghiêng nổi, mây rời rời trôi Sợi buồn, tóc rụng ngang môi Giọt buồn, sao rụng ngang trời mưa sa. Bến xưa, bướm cũ, vườn cà... Cung đàn đứt nhịp theo tà áo bay Em đi sương lạnh hương đầy Ta về yêu mãi những ngày yêu em. Đà Nẵng 1994 (Tuyển tập thơ Lục bát tình - NXB Đồng Nai 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Thành phố Đà Nẵng cũng được gọi là "Thành phố Sông Hàn" hay còn gọi là "Thành phố đầu biển cuối sông".... Nằm giữa lòng thành phố Đà Nẵng năng động, sông Hàn như một dải lụa mềm mại vắt ngang, mang trong mình hơi thở của quá khứ, hiện tại và cả tương lai. Dòng sông không chỉ là chứng nhân của bao đổi thay qua năm tháng, mà còn là niềm tự hào của người dân nơi đây – biểu tượng của sự trẻ trung, văn minh và phát triển bền vững. Bài thơ viết khi tác giả đến Đà Nẵng lần đầu tiên năm 1994.
Trở Về Ta về qua ngõ mưa bay Nhớ chiều thu ấy mưa đầy tóc em Lối xưa đâu vạt cỏ mềm Một thời trăng rụng xuống thềm tương tư. Ta về tìm đọt mù u Nghe vườn trái chín tiếng ru em buồn Tơ lòng ta buộc, em buông Trăm năm thương cánh chuồn chuồn lặng bay. Ta về gió ướt thấm vai Qua cầu thuyền ấy đã thay đổi dòng Ngậm ngùi kẻ đứng bên sông Với tay níu lấy cành hồng bơ vơ. Bao năm sương trắng bụi mờ Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay! Ta về qua ngõ chiều nay Nghe mùa trăng lạnh từ ngày xa em. 1995 (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ trong chuỗi các bài thơ Hoa mua - Con đường xưa đi học - Ngày xưa - Trở về - Bi kịch - Ly dị - Người hóa đá. Tết là một dịp để trở về quê. Ai thành công thì "áo gấm về làng", ai không thành công thì "Bao năm tay trắng để giờ trắng... tay!". Bài thơ viết tại một quán nước ở một huyện thuộc tỉnh Kiên Giang.
Hoa Mua Ngày xưa hai đứa chiều chiều Rủ nhau chơi hái thật nhiều hoa mua Hoa mua em bán tôi mua Tiền là lá rụng cuối mùa vàng bay Rồi tôi kết lá thành dây Kết hoa vào lá, kết ngày vào đêm Kết thành hoa cưới trao em Vòng hoa tím mái tóc mềm bến sông Cô dâu cười ửng má hồng Dắt tay chú rể chạy rong khắp làng... Sao giờ mây trắng sang ngang Hoa mua nở tím rụng sang tay người Thuyền còn một bóng trôi xuôi Tình còn một đám lá rơi giữa dòng Mẹ buồn đám cưới em đông Xe hơi chín chiếc, qua sông chín đò... Ngược thuyền về với tuổi thơ Bến sông vẫn tím đôi bờ hoa mua "Hoa mua ai bán mà mua" Để tôi vớt lá tìm mùa thu xa? 1995 (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Bài thơ trong chuỗi các bài thơ Hoa Mua - Con đường xưa đi học - Ngày Xưa - Trở Về - Bi Kịch - Ly Dị - Người Hóa Đá. Thuộc loài thực vật thân bụi, hoa mua có hơn 5000 loài phân bố khắp các vùng nhiệt đới Á Âu. Vì tính chất hoang dã, hoa sinh sôi nảy nở ở những vùng đồi núi, hoặc vùng đất chua phèn, phân bổ khắp từ Nam chí Bắc nước ta. Hoa mua mang vẻ đẹp của sự giản dị và đơn thuần. Lá hoa mọc đối, hình bầu dục, gân nổi. Cánh hoa mua màu tím nhạt, đẹp nhẹ nhàng và dễ thương. "Hoa mua ai bán mà mua. Mẹ không ngã giá cho vừa lòng quan" (Vọng cổ: Hoa mua trắng, tác giả: Ngự Bình)
Mồ Côi "Má ơi con vịt chết chìm..." Con kêu... Oà khóc Biết tìm má đâu? 1996 (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Câu ca dao Miền Tây Nam Bộ: "Má ơi con vịt chết chìm Thò tay vớt nó cá lìm kìm cắn con..." Cầu Mỹ Thuận được chính thức thi công vào ngày 6-7-1997 và hoàn thiện vào ngày 21-5-2000. Những chuyến phà Mỹ Thuận cuối cùng, nối liền hai bờ sông tỉnh Tiền Giang và Vĩnh Long, đã hoàn thành nhiệm vụ và chính thức không còn hoạt động nữa. Năm 1996, lúc đó vẫn chưa có cầu Mỹ Thuận, trong một lần trên phà qua sông Tiền, tác giả chợt nghe câu ai hát: "Má ơi con vịt chết chìm Thò ta vớt nó cá lìm kìm cắn con..." Khi đó có hai em bé quần áo nhem nhuốc đang bán kẹo rong trên phà. Một em ứa nước mắt nói với em còn lại: "Mày còn má để kêu chứ má tao vừa mới chết. Giờ biết kêu ai bây giờ?" Tác giả đã xúc động viết những câu thơ này...
Đôi Khi Đôi khi tình yêu ấy Biết không hỏi được gì Câu trả lời lạc lõng Nó chẳng buồn nghe chi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không hy vọng gì Hy vọng bịt mắt nó Trước sự thật khinh khi. Đôi khi tình yêu ấy Biết không mong đợi gì Nỗi đau cắt sâu nữa Khi phút đến sầu bi. Đôi khi tình yêu ấy Biết tự bỏ ra đi Cố không rơi nước mắt Dù lệ đẫm chia ly. 1996 (Dịch từ bài thơ Sometimes của Sheryll Raquipiso) (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Tình yêu nếu biết không còn hy vọng gì nữa thì nên từ bỏ để bớt đau khổ và cũng để tránh sự thù hận có thể nảy sinh. Lần đầu tiên tác giả đọc được bài thơ Sometimes của nhà thơ Sheryll Raquipisotrên báo Áo trắng, rất xúc động nên tác giả đã chuyển ngữ bài thơ này ra tiếng Việt.
Nguyên bản tiếng anh: Sometimes Sometimes love learns not to ask - the answer may be not it wants to hear. Sometimes love learns not to hope for hope closes its eyes. to what is real. Sometimes love learns not to wait - the pain cuts deeper at the hour draws near. Sometimes love learns to let go - and in parting, tries not to shed a tear Sheryll Raquipiso
Mộ Hoang Trời chiều đồng nắng đìu hiu Đôi con bướm trắng dập dìu về đâu Ai nằm dưới đáy mộ sâu Có nghe xuân đến xanh màu cỏ non? 1996 (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Ảnh ma nữ xinh đẹp ở trên là của Elly Trần, cô thủ vai ma trong phim Bóng Ma Học Đường. Lời tác giả: Có những người dù đã mất từ lâu nhưng vẫn còn tồn tại trong nỗi nhớ của mọi người. Một lần cùng các nhà thơ lang thang trên cánh đồng Vĩnh Long chợt nhìn thấy một ngôi mộ hoang không ai chăm sóc. Thế là các nhà thơ lấy giấy ra ghi lại cảm xúc của mình. Nhiều người mãi viết về sự cô đơn, về quá khứ, về sự mất mát... Riêng tác giả, tác giả lại viết về mùa xuân! Mộ hoang phần lớn là những ngôi mộ chỉ còn lại phần bia nhô lên mặt đất. Kính trọng những ngôi mộ hoang là kính trọng những người đã khuất, dù chúng ta không biết họ là ai trong quá khứ...
Tháp Cánh Tiên Ta lại về thăm tháp Cánh Tiên Long lanh nắng xuống, bóng sương chìm Cánh chim nào động trời hoang dã Mà chiều Bình Định gió như im? Em ở đâu rồi em gái nhỏ Bâng khuâng màu áo trắng như mây Cứ ngỡ em còn bên tháp cổ Ngại ngùng như thuở mới chia tay. Em ép cho ta cánh phượng hồng Để mùa hạ ấy hóa mùa đông Để mùa thu rụng trên trang sách Một xác bướm khô, xác nỗi lòng. Cây vẫn liền cây, lá vẫn xanh Đá rêu trầm mặc, nắng tơ mành Có bóng tiên về trên đỉnh tháp Lung linh nhịp múa điệu Chiêm Thành. Em xa ta rồi, sao nỡ xa Cánh Tiên tháp đứng khói sương nhòa Trăng lạnh cuối chiều trăng lạnh mãi Có hay trăng lạnh ướt hồn ta? Bình Định 1994 (Tập thơ Hoa sứ trắng – NXB Đà Nẵng 1997) Thanh Trắc Nguyễn Văn Lời tác giả: Tháp Cánh Tiên nằm trên đỉnh một quả đồi thấp cao 25m thuộc thị xã An Nhơn. Trong số những tháp cổ Chăm Pa còn lại ở Bình Định, tháp Cánh Tiên không chỉ là một trong những kiến trúc còn khá nguyên vẹn, mà còn thuộc nhóm những cụm tháp ít thấy trong lịch sử kiến trúc Chăm Pa là khu đền chỉ có một tháp. Tuy chỉ có một tháp đơn lẻ song hình dáng, cấu trúc của tháp Cánh Tiên lại không hề khác với các ngôi tháp vuông nhiều tầng xây bằng gạch vào loại lớn của Chăm Pa, tháp cao gần 20 mét. Bài thơ được viết tặng cho một cô gái có tên là Cảnh Tiên (có âm na ná Cánh Tiên).