Tư vấn Bị mọi người đặt kỳ vọng quá nhiều vào bản thân thì em phải làm sao?

Discussion in 'Hỏi Đáp' started by wyofuongg, Jun 6, 2021.

  1. wyofuongg

    Messages:
    0
    Từ nhỏ cho đến lớn, em sinh sống trong một môi trường luôn xuất hiện những tiếng cãi nhau của cha mẹ vì bố em là người rất nóng tính. Gia đình em thì thật sự không hề khá giả chút nào và mẹ em đã cực kì cố gắng để nuôi em ăn học. Vì vậy mà em cũng cố gắng học hành thật tốt để không phụ lòng mẹ. Nhưng thật sự càng lớn, mọi thứ trở nên thật sự áp lực với em. Đặc biệt là chỉ còn một năm nữa thôi là em sẽ lên đại học và kéo theo đó là rất nhiều những kỳ vọng dành cho em, bởi em là con cả và được mọi người khen là học rất giỏi nên hi vọng của gia đình đặt hết vào em. Và bây giờ em cảm thấy kiệt sức và mất phương hướng, nhiều lúc chán nản ngồi vào bàn học em không muốn làm gì cả.

    Em vô cùng bế tắc và lo sợ rằng mình không đáp ứng được những kì vọng mà ba mẹ dành cho em, em phải làm sao ạ?
     
    VânYênca, Dã Miêu and Min39 like this.
  2. Min39

    Messages:
    8
    Dạ mình cũng rất hiểu cái cảm giác của bạn vì mình cũng như bạn là con cả và cũng có một gia đình mà từ nhỏ luôn thấy bố mẹ cãi nhau, cũng có những cái kì vọng quá lớn. Chính ái hoàn cảnh và thực tế đó đã thoi thúc buộc mình phải nhận thức từ khá sớm, nên đôi khi mình tự tạo cho mình những cái áp lực mà đáng ra không nên có. Thậm chí tối ngủ mình rất khó ngủ và cứ nằm khóc một mình.

    Và rồi mình áp lực từ gia đình về những sự kì vọng những áp đặt.. áp lực về học hành, bạ bè cung quanh và mình bị trầm cảm mình trở nên ít nói hơn, luôn muốn ở một mình, và chán nản về cuộc sống, đã có lúc mình từng nghĩ tới việc tự tự vào hè năm lớp 7 khi đó thực sự bản thân mình cảm thấy quá mệt mỏi thực sự, không muốn gì thêm nên đã xảy ra sự việc nhưng may mắn là mình được ngăn cản kịp thời.

    Hiện tại thì tay mình vẫn còn vết sẹo, đôi lúc nhìn vào nó khiến cho mình nhớ đến những gì mình chịu và giờ nghĩ lại sao lúc đó mình ngu ngốc thế và bây giờ mình chỉ nghĩ là nhất định phải sống thật tốt hơn bao giờ hết đừng bị những sự kì vọng áp lực của mọi ngườ xung quanh ảnh hưởng tới mình, và luôn nghĩ tới tương lai của bản thân làm cách nào sau này mình thi đỗ vào trường này, mình có công việc tốt, có một gia đình hạnh phúc không phải như gia đình mình từng sống, trở thành một phụ huynh hiểu được con mình như cảm giác năm xưa mình từng trải qua..

    Bạn cảm thấy kiệt sức và mệt mỏi mất phương hướng. Thật sự mà nói thì bản thân hãy đừng nghĩ nặng nề về những sự kì vọng mà mọi người đặt ra với bản thân, mà hãy cứ nghĩ cho bản thân trước đã là bây giờ mình muốn gì? Mình muốn trở thành ai? Trở thành người như thế nào? Bản thân có điểm mạnh gì? Hãy viết nó ra thật đấy. Hãy cho bản thân một thời gian nhất định nào đó để ̀a nghỉ ngơi và vừa tìm hiểu chính mình xem, hãy viết mọi thứ nó ra và ngồi suy nghĩ thực sự xem những điều đó mà mình ghi ra ấy thì có thể cho mình một cái định hướng như bây giờ đấy mình muốn được như thế này thì lên mạng à tìm xem các bước để đạt tới cái mục đính đấy một cách khoa học nhẹ nhàng nhất.

    Rồi đó hãy ghi ra xem bô mẹ đã kì vọng mình về những gì cụ thể ví dụ như họ muốn mình thi đỗ trường à? Hãy hỏi bản thân có muốn học trường đó không, nếu mình cũng thích cũng đam mê hãy nghĩ xem mình có bao nhiêu % để mà tin là sẽ thực hiện được. Nếu không thích hoặc thực sự mà nói là nó không thể với tới được vì bản thân năng lực nó không tới, hãy nói rõ với bố mẹ rằng bản đang muốn gì thi khối gì, học trường nào, làm cái gì một cách rõ ràng rồi mới nói đến những nguyện vọng kì vọng này của bố mẹ với con nó q́ khoó với bản thân con nên con không đật được mong bố mẹ không thất vọng nếu con không theo nhưng con tin chắc rằng con sẽ làm thật tốt thật xứng đáng với ước mơ đam mê của con. (Nếu như khó nói ra thành lời hãy thử viết nó thành thư đi để bố mẹ có thể đọc nó) sẽ dễ dàng hơn. Không có bố mẹ nào thực sự muốn đánh mắng chửi con họ khi không như kì vọng đâu mà chả qua vì họ muốn tốt cho mình nhưng đôi khi quên mất đến cảm nhận, cảm nghĩ của mình thôi. Còn nếu như ta đã quá mệt mỏi muốn nói rõ với họ thì hãy nói và đồng thời phải cho họ thấy được cái sự quyết tâm, niềm tin đam mê làm điều gì bạn muốn thật tốt đi. Thì ̣ k̀ ṿng oó nó sẽ là động lực của bạn đấy.

    Chứ phụ huynh ai mà chả kì vọng vào con em mình rồi sau này đôi khi bạn cũng sẽ có sự kì vọng vào con bạn đấy thôi.

    Cái quan trong là sự kì vọng về điều đó liệu bạn cũng có thích và muốn nó không thôi. Còn một năm nữa bạn đã phải thi một kì thi rất quan trọng đời người nó quyết định tương lai bạn. Mà bây giờ lại mất phương hướng thì nên hỏi xem từ đầu bạn muốn gì? Chứ mà nhìn bạn bè xung quanh ai cũng đã lên đường chiến đấu với những gì họ đã định hường rồi mà mình thì chưa thật tồi tệ đó. Rồi muốn có thể giả tỏa chút căng thẳng mệt mỏi, áp lực của bản thân thì có những cách mà mình từng làm như mệt mỏi mình làm: Viết mọi điều mình mệt và chưa bao giờ nói ra giấy, Hay tìm đến người bạn thân của mình thật sự tin tưởng tâm sự với họ, hay có thể nói điên nhất mình từng làm là thỉnh thoảng ở trong phònǵng cửa lại một mình và tự nói ra như đang độc thoại ý cứ nói ra hết rồi kể cả phải khóc cũng được cứ khóc rồi kiểu gì mình cũng sẽ nhẹ nhõm hơn thôi. Kiều mình thấy áp lực dồn én quá cứ phải nói ra thành lời thì nó mới nhẹ nhàng hơn. Mình cũng giới thiệu với bạn cuốn sách giúp mình mạnh mẽ hơn "Con gái mạnh mẽ". Con đường ngắn nhất để thoát khỏi gian nan là đi xuyên qua nó. Thay vì trốn tránh, hãy bước tiếp và đối mặt với nó. Có cứng mới đứng được đầu gió, thậm chí là đón bão!

    Trên là những gì mình chia sẻ từ bản thân mình ra thôi, chứ mình cũng muốn nói nhiều nữa, thực sự muốn tâm sự với bạn nhưng sợ dài dòng. Nên mong bạn hãy cố lên nhé nhanh chóng bước qua thời gian mệt mỏi này. # Fingting!
     
    wyofuongg likes this.
  3. nntc6761 ~~~Cập nhật link bài mới ở trên tường ạ~~

    Messages:
    2,173
    Em hãy cố gắng tìm cơ hội thích hợp để chia sẻ, tâm sự với gia đình vì Lắng nghe và chia sẻ chính là mấu chốt cho bất kỳ mối quan hệ nào, trong đó có việc duy trì các mối quan hệ tốt đẹp trong gia đình. Việc biết cách chia sẻ giúp các thành viên hiểu nhau hơn và em sẽ không bị áp lực như vậy nữa. Hãy cởi mở và nhẹ nhàng, mọi thứ đều phải từ từ nhé! Bên cạnh đó, tự bản thân em cũng Hãy suy nghĩ và nhận thức mọi vấn đề một cách tích cực nhất, đừng khiến mình càng áp lực thêm, đừng suy nghĩ quá nhiều khiến mình mệt mỏi và chán nản.
     
    wyofuongg likes this.
  4. SUSU NANA Trưởng thành hơn, trí tuệ hơn

    Messages:
    11
    Được sinh ra trong một nhà có điều kiện, việc chọn nghành nghề có thể theo sở thích của em, người khác cũng sẽ ủng hộ hoặc đôi chút góp ý. Nhưng đặt vào một gia đình không mấy khá giả, lời khuyên này nặng nề hơn rất nhiều, nó bao gồm cả sự bất lực khi không đủ điều kiện lo học phí cho con cũng như rủi ro nghành nghề, những điều các bậc phụ huynh nghĩ thực tế hơn những điều em có thể hiểu. Chị chỉ muốn nói rằng, bắt con cái mình vào ngôi trường nó không mong muốn, bậc làm cha mẹ cũng rất khổ tâm, họ còn mong ước rằng giá như kinh tế khá hơn một chút thì con mình sẽ không rơi vào hoàn cảnh như này. Ai cũng có một cuộc đời để sống, việc dũng cảm sống cho mình hay luôn nghĩ cho người khác là lựa chọn của mỗi người và không có cái gì hoàn hảo cả, những nếu đã chọn thì hãy sẵn sàng đánh đổi cho những lựa chọn ấy. Chúc em may mắn và thành công.
     
    wyofuongg likes this.
  5. VânYênca

    Messages:
    234
    Đừng đặt nặng suy nghĩ rằng ba mẹ đang kì vọng vào bạn. Hãy học tập và làm việc thật tốt và suy nghĩ rằng nó là niềm yêu thích của bạn.

    Ba mẹ nào cũng kì vọng con cái sẽ thành công, phát triển để tự lo được cho bản thân và lo được cho gia đình mà không cần phải dựa dẫm vào ai, mà bạn là con gái nữa nên nếu bạn thành đạt sẽ mang lại tiếng thơm cho gia đình.

    Nói thật là gia đình không khá giả thì họ thường dễ bị người đời xem thường, chỉ có con gái giỏi giang thì mới bảo vệ được ba mẹ khỏi sự xem thường đó.

    Thời gian học đại học chính là lúc bạn nên nổ lực vất vả vì chỉ có như vậy sau này ra trường bạn mới có được cơ hội việc làm tốt thôi. Nếu bạn gục ngã bạn không những không lo được cho bản thân mà còn khiến ba mẹ lo lắng và thất vọng.

    Hãy đặt mục tiêu cho tương lai của mình, nghĩ đến sau này bạn sẽ là ai trong xã hội? Được mọi người nhìn bằng cách nhìn như thế nào? Nó sẽ giúp bạn có phương hướng.
     
  6. Saitaman

    Messages:
    73
    Chào em không cần phải áp lực vậy đâu, hãy chia sẻ cảm xúc của em cho bố mẹ hiểu.

    Và em nên biết rằng đại học không phải là con đường duy nhất dẫn đến thành công, nó chỉ giúp em sau này dễ xin việc làm hơn, và có công việc ổn định hơn. Chứ chưa chắc em giàu hơn người khác nha ^_^

    Có rất nhiều người không biết chữ, học lớp 4, lớp 5 nhưng phát minh ra các loại máy gặt lúa ở miền tây. Cũng có người học đại học xong về mở trang trại nuôi cá sấu thu nhập 300 triệu / tháng.

    Có nhiều bạn trẻ học đại học xong rồi vứt bằng về làm việc khác (lý do là học nghành nghề không thông dụng, ít tuyển nhân viên)

    Cuộc đời nhiều ngã rẽ lắm em, cũng nhiều sự lựa chọn. Thua keo này ta bày keo khác, trước hết em thả lỏng tâm lý đi. Cố gắng hết sức mình là được, và nhớ là học nghành nào dễ xin việc ấy (vd: Như kế toán, giáo viên)

    Chúc em thành công nha
     
    Nam Dã Tú Nhất likes this.
  7. Bạch Chỉ Vy

    Messages:
    24
    Bản thân mình cũng vậy, mình cũng là con một trong gia đình và cha mẹ mình đều là những người nóng tính, không ai nhường ai cả và thường xuyên cải nhau. Mình đã trai qua giai đoạn đai học đó, nó rất áp lực và mệt mỏi bạn à. Tất cả mọi người đều dồn hết niềm tin lên mình mà bản thân mình chỉ học khá thôi. Mình là một người sống nội tâm, mình không biết thể hiện cảm xúc của bản thân lúc đó với cha mẹ như thế nào, mọi cảm xúc tiêu cực mình cứ giữ trong lòng. Bởi vậy lúc đó mình thấy bất lực, mệt mỏi.. đủ thứ cảm xúc tiêu cực đến với mình, nhất là lúc chờ kết quả thi đại học. Mình cũng không biết là bản thân phải có bao nhiêu mạnh mẽ, động lực để vượt qua lúc đó.

    Điều mình muốn chia sẻ với bạn là bạn phải chia sẻ cảm xúc của bản thân với gia đình mình, để mọi người thông cảm và hiểu cho mình hơn. Thà dũng cảm nói ra chứ đừng để trong lòng, nó sẽ khiến bạn suy nghĩ tiêu cực hơn á. Và bạn phải xác định mục tiêu cho bản thân, mình muốn học ngành gì, có yêu thích nó không. Đặt ra mục tiêu, nó là động lực để bạn học tiếp đấy. Thi đại học bạn phải ôn đều tất cả các môn trong khối thi, môn nào yếu thì ôn kĩ môn đó nhiều hơn chút, thường xuyên làm bài tập, giải đề qua các năm. Nhớ là học vừa theo sức mình thôi, đừng cố quá. Chỉ cần bạn đã cố gắng hết sức để thi thì kết quả ra sao bạn sẽ không hối hận đâu.

    Chúc bạn thi tốt và đậu vào ngành mình yêu thích nhá.
     
  8. Alice108

    Messages:
    93
    Mình không biết phải làm như nào, vì mình chính xác là đang nằm trong trường hợp của bạn, khác mỗi một điều gia đình mình không cãi nhau nhiều thôi.

    Bố mẹ mình, đặc biệt là bố, luôn đi "khoe khoang" mình với mọi người, làm mình thấy rất áp lực. Bố mình luôn nói con học giỏi như này, bây giờ cố gắng làm abc, xong này em còn nối nghiệp chị. Trong khi bản thân mình biết rõ mình hoàn toàn bình thường và không giỏi đến vậy. Chính vì thế, mình luôn cố gắng không được thất bại, nhưng mình bình thường vl nên là mình vẫn gặp thất bại. Và mình còn chả dám nói với bố mẹ vì sợ họ thất vọng. Nói đúng hơn là còn chả dám nói với ai cả luôn ý. Nhưng rồi mình nhận ra, thất bại chút như vậy thì có sao, ai bảo mình không được vấp ngã cơ chứ. Cứ tập cách bỏ qua mọi lời soi mói đến từ họ hàng hay người quen thì mình sẽ dần cảm thấy tốt lên.

    Mình cũng không biết phải làm sao, cũng không biết nên khuyên bạn thế nào, nhưng hi vọng câu chuyện của mình sẽ giúp bạn nhẹ nhõm được phần nào. Chúc bạn may mắn nhé.
     
  9. Tranhuynh

    Messages:
    1,529
    Theo góc nhìn ếch ngồi đáy giếng của mình, thì... Mình sẽ chia sẻ cho bạn, một cách suy nghĩ như thế này, nếu mình được đổi vai là bạn. Bạn có thể đọc thuận mắt với cách suy nghĩ này không là tùy bạn, không hợp thì chúng ta không cùng chí hướng. Nhưng mình mong là mình sẽ giúp ít được 1 chút cho bạn.

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Với cách suy nghĩ này, trọng tâm vấn đề chính là bạn bế tắc khi "Lo sợ rằng mình không đáp ứng được những kì vọng mà ba mẹ dành cho mình"

    Điều đó chứng minh, bạn đã là một người con có hiếu với gia đình, bạn không muốn công sức ba mẹ của mình dành tiền cho những ngày đi học là phí phạm. Bạn muốn thành công và cải thiện vật chất gia đình bằng tương lai học hành của mình. Bạn muốn trả hiếu bằng những thành tựu lớn lao bạn đạt được. Vì vậy bạn cảm thấy được kỳ vọng.

    Nhưng thử nghĩ một chút như thế này:

    Bố mẹ làm ăn cực khổ lo cho bạn ăn học, bạn cố gắng sách vở để đạt được mức điểm tốt nhất mà bạn có thể đạt được. Bố mẹ bạn cực khổ với việc làm ăn, bạn cũng phải cực khổ với việc nhồi nhét kiến thức với những con điểm. Bố mẹ bạn thức khuya vì tính toán chi ly, bạn cũng phải thức khuya vì bài học. Bố mẹ bạn dậy sớm vì kiếm tiền, bạn cũng phải dậy sớm để đi học. Bố mẹ bạn kiệm ăn kiệm uống vì lo tiền cho bạn, bạn cũng có những ngày bỏ ăn vì ôn thi, hay tiết kiệm giúp ba mẹ bằng cách kiêng ăn vặt.

    Bố mẹ ban nỗ lực vì bạn, bạn cũng nỗ lực vì họ. Đó là sự đánh đổi một một. Vậy tại sao phải áp lực dưới kỳ vọng của họ?

    Dù cách suy nghĩ này có chút... Kỳ hoặc với lý lẽ thường. Nhưng hãy kiên nhẫn lắng nghe một chút, đó là thực tế.

    Chừng nào bạn lười học, bạn ăn chơi, bạn tiêu hoang lạc lối thì mới là sự bế tắc của bạn. Còn nếu bạn chắc chắn mình luôn cố gắng học hành xứng đáng với số tiền ba mẹ bỏ ra, thì tại sao cứ dồn ép bản thân về kỳ vọng của họ?

    Bạn có quyền được xõa hơi, nghỉ ngơi nếu cảm thấy mất phương hướng. Bạn có quyền định hướng được bản thân, vì bạn biết bạn vốn học giỏi, bạn biết mình có thể nỗ lực cho bất cứ thứ gì. Bạn bế tắc, là do bạn đặt trọng rủi ro thất bại trong tương lai; bạn mất phương hướng, là do bạn chỉ sống theo thành tích kỳ vọng của người khác thôi. Bạn hiểu được vấn đề chứ?

    Bạn phải sống theo bản thân. Vì sao ư?

    Vì sau này bạn thành công hay không, là do bạn tự bay, chứ đâu phải do họ đâu. Họ bỏ tiền cho bạn học, là để bạn có cơ hội được tiếp cận kiến thức, được tiếp cận với môi trường định hướng cho bạn. Giống như họ bỏ tiền ra, để đăng ký cho bạn có cơ hội chạy trên đường đua, bạn nỗ lực chạy hết sức đáng cho việc họ bỏ tiền ra. Nhưng hãy nhìn ra xa xung quanh một chút, bạn sẽ thấy, không chỉ có mỗi bạn chạy trên đường đua, và cũng không ch3i có mỗi bạn được ba mẹ bỏ tiền ra cho tham gia đường đua đó. Ba mẹ bạn không bỏ tiền ra, để vạch sẵn cán đích cho bạn, đồng nghĩa bạn cũng không nhất thiết phải là người đầu tiên cán vạch đích.

    Còn việc bạn thắng hay thua thì không thể quyết định theo ý muốn được, quan trọng bạn đã chạy trên một chặng đường dài và bạn biết mình chạy ở hướng nào để được đến đích. Đó là lý do bạn phải sống theo bản thân mình mà không phải vì người khác, vì ba mẹ chỉ cho bạn có cơ hội được đứng trên đường đua, bạn chạy thế nào là quyền của bạn. Miễn sao đi đến vạch đích là được.

    Không phải là họ cũng kỳ vọng bạn sẽ chạy đến vạch đích sao? Chứ đâu bắt bạn phải là người đến đích đầu tiên.
     
    Thiên Túc likes this.
Tags:
Trả lời qua Facebook
Loading...