Đam Mỹ Bí ẩn chết chóc - hồ sư tỷ

Thảo luận trong 'Truyện Drop' bắt đầu bởi Hồ Sư Tỷ 890, 17 Tháng năm 2021.

  1. Hồ Sư Tỷ 890

    Bài viết:
    0
    Chương 10: Hanako-san

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Dĩnh Cửu Hàn vẫn còn suy nghĩ gì đó.

    "Anh đang suy nghĩ gì à?" Cẩm Thiên An hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn mốc trong túi ra một cái điện thoại, gõ bấm cái gì đó rồi đưa cho Cẩm Thiên An và Lạc Hoa xem.

    Cẩm Thiên An và Lạc Hoa nhìn chiếc điện thoại mà Dĩnh Cửu Hàn muốn cho hai người họ xem.

    "Đây là tranh Mona Lisa mà" Lạc Hoa nhìn vào chiếc điện thoại nói.

    Cẩm Thiên An nhìn tới nhìn lui vẫn không hiểu Dĩnh Cửu Hàn đưa cậu xem bức hình của Mona Lisa là có ý gì "Anh đưa tụi tôi xem ảnh này là có ý gì?"

    Dĩnh Cửu Hàn rút điện thoại lại rồi phóng to con mắt của Mana Lisa đưa cho họ xem lại "Thời đó tôi có hứng thú với tranh nên đã đi rất nhiều nơi để xem những bức tranh nổi tiếng. Rồi một ngày đẹp trời tôi đi xem bức tranh Mona Lisa này thì vô tình nghe được bởi những người nghiên cứu tranh nói rằng đã phóng to đôi mắt thì thấy được bên mắt phải của Mona Lisa có các kí tự nhỏ xíu được giấu trong lớp sơn màu tối".

    "Vậy kí tự đó ghi những gì?" Lạc Hoa hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn trả lời "Ở mắt phải của Mano Lisa có ký tự LV, người ta cho rằng đó là tên viết tắt của Leonardo da Vinci".

    Cẩm Thiên An nghe vậy, cậu hiếu kì hỏi "Vậy còn mắt trái?".

    Dĩnh Cửu Hàn nhúng vai "Ai biết".

    Lạc Hoa biểu môi "Hể! Sao anh không biết, anh nghe người ta nói xong giờ lại không biết".

    Dĩnh Cửu Hàn thấy thái độ của Lạc Hoa như khinh thường

    Hắn "Thì sao anh đây biết được, nghe nói cũng có kí tự nhưng chưa xác định được đó là chữ CE hay B, nhiều khi loạt vào thế giới này thì từ ngữ kí tự có thể thay đổi khác với thế giới thực".

    "Khác ư?" Cẩm Thiên An hỏi.

    "Ừ, chỉ giống tám mươi lăm phần trăm thôi còn bao nhiêu thì thêm phần chết chóc đáng sợ. Trong cánh cửa Hell này là mô phỏng toàn bộ những điều bí ẩn khó mà giải thích được ở thế giới thực".

    Lạc Hoa nghe vậy rợn người nói "Má ơi, em thà ở thế giới thực không biết mấy cái bí ẩn để sống bình yên hơn là sống trong đây".

    "Vậy anh biết tại sao lại có cánh cửa Hell này không? Mục đích của họ là gì?" Cẩm Thiên An hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn nói: "Đợi khi chúng ta thoát ra khỏi đây được rồi sao đó anh sẽ kể".

    "Hể! Tại sao tôi phải gặp anh" Lạc Hoa không muốn gặp Dĩnh Cửu Hàn vì cô sợ phải vào cánh cửa Hell này lần nữa.

    Dĩnh Cửu Hàn nghe Lạc Hoa nói vậy hắn liền phát bực "Ai nói anh đây phải gặp cô em! anh đây chỉ có hứng thú với Thiên An thôi".

    Cẩm Thiên An nghe vậy liền ngạc nhiên vì cậu ở thế giới thực là con trai chứ không phải là con gái "Tại.. tại sao lại gặp tôi?".

    "Thì chỉ gặp nhau bình thường thôi em làm gì mà căng thẳng dữ vậy?" Dĩnh Cửu Hàn thấy Cẩm Thiên An căng thẳng khi hắn ta đòi gặp Cẩm Thiên An ngoài đời.

    Cẩm Thiên An sợ rằng một hồi sẽ bị lộ tẩy nên cậu chuyển sang vấn đề khác "À mà anh nói anh cũng có thêm manh mối mà đúng không? Anh mau kể đi".

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An là biết đang đánh trống lảng, hắn định hỏi nhưng đành đợi khi thoát được đây hắn mới hỏi "OK, manh mối lần này có liên quan đến phòng vệ sinh".

    "Phòng vệ sinh?" Lạc Hoa hỏi.

    Lúc này Dĩnh Cửu Hàn nở nụ cười gian bắt đầu kể: Lúc Dĩnh Cửu Hàn đang đi dạo một vòng để điều tra manh mối thì nghe có ba NPC học sinh nữ đang bàn vụ gì đó có thể thực hiện được điều bạn mong muốn. Hắn biết đây sẽ là manh mối tiếp theo nên đã đến hỏi, lúc đầu ba NPC học sinh đó không muốn nói định bỏ đi nhưng bị Dĩnh Cửu Hàn dụ dỗ bằng nhan sắc của mình nên đã hỏi được chuyện của họ đang bàn.

    NPC học sinh nữ có mái tóc xoăn nói: Do sắp tới kì thi cuối kì nhưng vì ăn chơi mà quên học bài. Khi còn hai ngày nữa mới thi thì cô nghe được người khác kể rằng, nếu bạn có ước nguyện gì đó thì hãy lên tầng ba khu vệ sinh bị bỏ hoang, hãy đi một mình. Ở đó có một phòng vệ sinh có đánh số ba, gõ vào cửa ba lần và liên tục gọi ba lần:

    "Hanako-san!"

    "Hanako-san!"

    "Hanako-san!"

    Thì sẽ có một âm thanh của một cô gái trẻ vang ra từ bên trong phòng vệ sinh "Bạn có mong muốn gì cần thực hiện". Khi nghe câu đó bạn chỉ cần nói ra điều mình muốn đổi ngược lại phải trao đổi thứ mà Hanako-san cần, lúc đó điều mong muốn sẽ thành sự thật.

    Cô gái tóc xoăn nghe vậy lúc đầu cũng hơi sợ nhưng vì gia đình ép phải đậu học lần này nếu không sẽ cho ra khỏi nhà.

    Qua hôm sau, cô một mình lên tầng ba đến khu phòng vệ sinh bị bỏ hoang, cô đi kiếm dãy phòng có bảng số ba. Nhưng do không thấy tấm bảng nên cô đã đếm từ cửa vào:

    "1"

    "2"

    "3"

    Khi đếm tới phòng số ba thì bên trong có tiếng vang đập rất dữ dội, cô sợ hãi mà vấp té, lúc ấy cô muốn chạy ra khỏi đó nhưng cô lại sợ phải bị đuổi ra khỏi nhà nên đã đứng dậy và làm theo hướng dẫn của những người mà cô vừa nghe kể hôm qua.

    Cô đứng trước cửa, hít thật sâu vào rồi thở ra, dùng hết dũng khí mà gõ cửa.

    "Cốc"

    "Cốc"

    "Cốc"

    Bắt đầu kêu tên:

    "Hanako-san!"

    "Hanako-san!"

    "Hanako-san!".

    Đã thực hiện hết hướng dẫn nhưng không nghe hay thấy tiếng động gì. Cô thất vọng quay lưng đi thì nghe có tiếng "Cốc, cốc, cốc" đã vang lên đúng ba lần.

    Không gian yên tịnh phát lên tiếng gõ cửa rất lớn. Cô bắt đầu run sợ mà nhũn cả chân. Lúc này cánh cửa phòng cô vừa gõ từ từ mở ra.

    Cảnh tượng trước mắt cô là một cô gái nhỏ có mái tóc ngắn, ôm sát khuôn mặt, làn da tái nhợt như xác chết và mặc một chiếc váy màu đỏ. Bước ra ngoài nói:

    "Chị có mong muốn gì?"

    Trước cảnh tượng này cô gái tóc xoăn rất sợ vì nhìn cô bé không giống như những đứa trẻ bình khác có khuôn mặt ngây thơ mà là khuôn mặt tươi cười rất đáng sợ, sợ đến nổi run người miệng nói cà lâm "Chị.. chị.. muốn.. qua năm.. nay.. thi.. đ.. ậu".

    Hanako-san nhìn chằm chằm cô gái tóc xoăn vài giây sao lại nở nụ cười:

    "Được, nhưng chị phải đưa thứ mà em cần"

    Cô gái tóc xoăn nói: "Em.. muốn.. th.. ứ.. gì?".

    Hanako-san vẫn nhìn chằm chằm cô gái tóc xoăn vài giây sau mới trả lời:

    "Chị đưa em cái món nằm trong túi chị, coi như là hoàn thành cuộc trao đổi".

    Cô gái xoăn nghe vậy liền dò lại trong túi mình, đúng là trong túi cô có một món nhưng cô không muốn đem ra trao đổi "Em có thể trao đổi món khác được không?".

    Hanako-san không nói gì chỉ nhìn chằm chằm cô gái tóc xoăn, vài giây sau thì lắc đầu nói:

    "Không được! Phải là thứ đó".

    Cô gái xoăn không muốn đưa món nằm trong túi mình vì đó là một cái vòng tay đáng giá năm nghìn yên, cô có vòng này là từ cha mẹ cô đã tặng lúc khi năm tuổi, cô rất quý vòng đó không phải vì là món quà kỉ niệm mà là vì mỗi khi đi chơi nếu lở hết tiền cô có mà đem đi cầm bán lấy tiền.

    Cô gái tóc xoăn suy nghĩ: "Mình không muốn đưa cho nó cái vòng này chút nào nhưng vì một tương lai không bị đuổi khỏi nhà đành phải hi sinh vậy".

    Hanako-san lên tiếng: "Chị có muốn trao đổi không?".

    Cô gái tóc xoăn suy nghĩ xong, quyết định đưa cho hanako-san chiếc vòng tay "Đây! Em nhớ phải thực hiện đúng như điều chị mong muốn nhé".

    Hanako-san nhận vòng xong cũng không nói gì, cô gái tóc xoăn phải chờ vài giây sau thì Hanako-san mới mở miệng nói:

    "Cuộc trao đổi đã hoàn thành"

    Nói xong Hanako-san quay lưng đi bỏ về phòng vệ sinh, cánh cửa tự đóng lại một cái "Rầm" khiến cho cô gái tóc xoăn sợ mà bỏ chạy ra ngoài.

    Qua hai ngày sau, tới ngày thi "Không biết con nhóc đó có thực hiện được cho mình thi đậu không nữa?".

    Mọi người ngồi trong phòng thi chờ phát đề ra thì có một giáo viên chạy rất nhanh vào trong. Nhìn mặt ông ta có những đốm đen như than cháy dính vậy "Do tất cả các đề thi nằm trong phòng giáo vụ đã bị cháy hết nên hôm nay sẽ hoãn lại, các em chờ vài ngày cho đến khi GVCN thông báo".

    Tất cả mọi người nghe vậy đều vui mừng nhưng riêng cô gái tóc xoăn thì không vì mấy ngày sau chắc sẽ ra đề mà cho học sinh thi tiếp. Lúc này cô đành hi vọng Hanako-san mà thôi.

    Mấy ngày sau, cô nghe tin giáo viên thông báo rằng không cần thi nữa vì mỗi khi ra đề thi thì liền xảy ra cháy, nổ hoặc đề thi đang trên đường đến thì bị các con chim bay đến tấn công người giáo viên đó rồi tha đi các đề thi. Riết gì không ai dám in đề thi hay phát đề. Cho nên những học sinh sẽ qua môn thi và đậu hết. Cô gái tóc xoăn nghe xong tin đó liền vui mừng đến phát khóc, cô không ngờ Hanako-san có thể làm được như vậy.

    Dĩnh Cửu Hàn vừa kể xong manh mối mà hắn đã tìm được.

    Lạc Hoa nói: "Vậy là manh mối lần này là liên quan đến Hanako-san một cô gái ở trong phòng vệ sinh đúng không?".

    Dĩnh Cửu Hàn gật đầu. Hắn quay qua nhìn Cẩm Thiên An thấy đang nhìn xuống suy nghĩ gì đó rất tập trung "Em đang nghĩ gì à?".

    Cẩm Thiên An đang suy nghĩ rất tập trung, hình như cậu đã nghĩ ra được các manh mối mà họ đã điều tra bữa giờ.

    Cậu nhìn mọi người nói: "Em đã biết.. đây là bí ẩn gì rồi!".
     
  2. Hồ Sư Tỷ 890

    Bài viết:
    0
    Chương 11: 7 điều bí ẩn

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Lạc Hoa nghe Cẩm Thiên An nói vậy cô quay qua hỏi: "Chị biết đây là bí ẩn gì rồi à".

    Dĩnh Cửu Hàn nhếch môi cười nói "Anh cũng đã biết đây là bí ẩn gì, không biết liệu chúng ta có đang nghĩ chung một suy nghĩ".

    "Giề! Mới đây hai người đã biết bí ẩn gì rồi" Lạc Hoa bất lực trước hai con người này, bọn họ quá thông minh nhiều khi IQ còn hơn cô.

    Dĩnh Cửu Hàn ngồi trên giường tréo chân lại, đây quả thật là động tác khiến cho hắn càng trở nên ngầu hơn "Sao em An đây không thử nói trước xem nào".

    Lạc Hoa thường ngày không ưa nổi Dĩnh Cửu Hàn nhưng trước vẻ ngầu lòi của Dĩnh Cửu Hàn cô dễ dàng bị mê hoặc trông phút chốc.

    Cẩm Thiên An không bị điệu bộ của Dĩnh Cửu Hàn làm mê hoặc mà ngược lại cậu cảm thấy chướng mắc. Cậu nghĩ tên này nhiều khi là kẻ thù của đàn ông trên thế giới "Mọi người có còn nhớ những vụ mà chúng ta đã điều tra được manh mối không?".

    Dĩnh Cửu Hàn trả lời "Anh đây nhớ hết".

    Lạc Hoa cười nhẹ nói "hehe, em nhớ được chút chút à".

    "Đồ não phẳng" Dĩnh Cửu Hàn quay qua khịa.

    Lạc Hoa nghe vậy cô liền quạo "Anh nói ai não phẳng hả!".

    Dĩnh Cửu Hàn: "Là cô em đấy"

    Người ta nói nếu có một tia sét nào đó ở một nam một nữ xuất hiện trước mặt mình thì chứng tỏ đó là tia sét của tình yêu vì nó màu đỏ. Nhưng không, trước mặt Cẩm Thiên An là tia sét màu tím, là tia sét của chiến tranh! "Hehe hai người này đúng thật là".

    Cẩm Thiên An "ư hừ" để cho Dĩnh Cửu Hàn và Lạc Hoa chú ý đến mình, hai người kia nghe tiếng của Cẩm Thiên An thì dừng chiến tranh lại "Haizz, bây giờ tôi sẽ kể hết tất cả chuyện liên quan manh mối mà chúng ta tìm được".

    Chuyện thứ 1: Cây đàn piano tự chơi trong phòng nhạc

    Chuyện thứ 2: Mô hình cơ thể người biết đi

    Chuyện thứ 3: Khu nhà cũ trong trường

    Chuyện thứ 4: Cầu thang 13 bậc

    Chuyện thứ 5: Tiếng chơi bóng rổ bí ẩn

    Chuyện thứ 6: Đôi mắt của nàng Mona Lisa động đậy

    Chuyện thứ 7: Hanako-san

    "Mọi người có cảm thấy gì không?" Cẩm Thiên An hỏi.

    Lạc Hoa vẫn không hiểu ý của Cẩm Thiên An "À.. em vẫn chưa hiểu lắm".

    "Đó chính là bảy vụ án ở chung một địa điểm" Dĩnh Cửu Hàn nói.

    Cẩm Thiên An gật đầu "Đúng vậy".

    Lạc Hoa ngẫm nghĩ lại thì đã chợt nhận ra "Chẳng lẻ..".

    Cẩm Thiên An vui mừng cuối cùng Lạc Hoa cũng nhận ra:

    "Đó là.. 7 Điều bí ẩn".

    Dĩnh Cửu Hàn mỉm cười nhẹ khi nghe Cẩm Thiên An nói hoàn toàn chính xác những thứ mà hắn đang suy nghĩ "Quả thật là cô gái thông minh, khi thoát ra khỏi đây nhất định phải mời em ấy tham gia tổ chức mới được".

    Cẩm Thiên An trông thấy Dĩnh Cửu Hàn đang nhìn mình chằm chằm nở nụ cười hơi gian, cậu nghĩ chắc chắn hắn ta đang suy nghĩ gì đó rất đen tối.

    "Vậy là chúng ta biết được đây là 7 điều bí ẩn trong trường học nên giờ có thể thoát ra khỏi đây rồi đúng không?" Lạc Hoa vui mừng vì mình sắp thoát ra khỏi đây.

    "Không!" Dĩnh Cửu Hàn dứt phát nói làm tan vỡ mơ tưởng của Lạc Hoa.

    Lạc Hoa vẫn không hiểu gì cô gáng gượng cười "À tôi không hiểu lắm".

    "Chúng ta phải tìm ra chìa khóa Violet đúng không?" Cẩm Thiên An vẫn nhớ về vụ chìa khóa violet.

    Dĩnh Cửu Hàn gật đầu "Chỉ cần tìm ra chìa khóa nữa là chúng ta có thể thoát ra đây được".

    Lạc Hoa ngẫm nghĩ lại nếu chỉ cần tìm chìa khóa thoát ra khỏi đây vậy tại sao phải tốn thời gian đi điều tra manh mối.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Lạc Hoa đâm chiêu suy nghĩ, hắn biết được cô đang nghĩ gì "Tìm chìa khóa cũng quan trọng nhưng thứ quan trọng nhất là phải tìm ra điều bí ẩn ở thế giới này rồi mới thoát khỏi đây được".

    "Tại sao điều tra bí ẩn lại quan trọng hơn chìa khóa" Cẩm Thiên An hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn nhắm mắt lại cười "Bí mật!".

    Cậu nhìn cách của Dĩnh Cửu Hàn tỏ vẻ bí mật khiến cho cậu nghĩ muốn nhào vô mà đánh nhừ tử tên này "Bình tỉnh lại Thiên An, dù sao cũng nhờ tên này mà chúng ta mới thoát chết đấy".

    "Vậy chúng ta phải tìm chìa khóa ở đâu?" Lạc Hoa hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn đưa hai ngón lên "Có hai nơi"

    1: Là con mắt của bức tranh Mona lisa động đậy.

    2: Là Hanako-san

    "Hở, tại sao phải là hai nơi này" Cẩm Thiên An hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn trả lời: "Chỉ có hai nơi này là tôi chưa đi điều tra".

    "Bộ những nơi khác anh điều tra hết rồi chắc" Lạc Hoa nói.

    Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy leo lên tầng giường của mình kiếm gì đó. Khi hắn xuống thì trên người Dĩnh Cửu Hàn ôm nhiều thứ.

    "Đây là thứ gì" Cẩm Thiên An hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn mới kể lại hằng đêm trông khi mọi người ngủ thì hắn đã lén ra ngoài đi điều tra thêm manh mối.

    Manh mối ban đầu là cây đàn piano tự đánh trong phòng nhạc, lúc đó hắn đã lẻn vô phòng âm nhạc để điều tra thì phát hiện ngay trên kệ tủ có một máy phát âm nhạc mini rất nhỏ được giấu rất kĩ ở phía sau cuốn sách.

    Manh mối lần thứ hai là mô hình cơ thể người biết đi, cậu lại canh lúc mọi người đang ngủ mà lẻn ra ngoài để điều tra. Khi vô phòng sinh học hắn đã thấy một bộ da người giống với bộ da trên mô hình vậy.

    Manh mối lần thứ ba là ngôi nhà cũ, Dĩnh Cửu Hàn có kể với mọi người là đã tìm ra tấm bản đồ ghi rõ kiến trúc của ngôi trường.

    Manh mối lần thứ tư là cầu thang thứ mười ba, vào khoảng trưa cậu đã tự lên tầng hai để kiểm tra thì thấy có một sợi dây thừng treo lơ lửng ở góc tường nếu nhìn sơ sơ thì người ta sẽ tưởng đó là sợi dây bình thường nhưng khi Dĩnh Cửu Hàn nhìn kĩ thì thấy có vết máu nên cậu đã tháo ra.

    Manh mối lần thứ năm là tiếng chơi bóng rổ, mà ngày hôm qua bọn họ đã đi điều tra vào tối hôm qua. Cẩm Thiên An cũng vì thế mà xém mất mạng.

    "Do hôm nay chúng ta mới biết thêm hai manh mối nên tôi vẫn chưa điều tra thêm gì" Dĩnh Cửu Hàn nói.

    Lạc Hoa hỏi "Vậy tí chúng ta đi điều tra thêm à".

    Dĩnh Cửu Hàn gật đầu rồi quay qua nhìn Cẩm thiên An "Thiên An, em đưa cho anh tờ giấy bản đồ lại được không?".

    "Ò" Cẩm Thiên An nghe vậy liền lụp mốc trong túi quần ra nhưng không còn thấy tờ giấy bản đồ nữa "Kì vậy".

    Lạc Hoa thấy Cẩm Thiên An đang lụp trong túi mình mà vẫn chưa thấy gì "Sao vậy chị An?".

    Cậu mốc tới mốc lui thì không thấy bản đồ nào chỉ có mảnh tờ giấy màu đen sì ở trong túi "Kì vậy rõ ràng mình nhớ tờ bản đồ hôm qua mình để ở chỗ này trong túi quần mình mà sao hôm nay lại thành tờ giấy màu đen".

    Cẩm Thiên An cầm tờ giấy màu đen nhìn tới nhìn lui vẫn chưa hiểu tại sao trong túi quần của cậu lại có.

    Dĩnh Cửu Hàn lấy tờ giấy màu đen trên tay Cẩm Thiên An rồi lấy hột quẹt trong túi quần ra đem đốt tờ giấy màu đen đó.

    "Sao anh đốt vậy?" Lạc Hoa không hiểu tại sao lại đốt tờ giấy màu đen đó.

    Dĩnh Cửu Hàn đốt xong quay người lại nhìn Cẩm Thiên An chằm chằm.

    "Hở, sao anh ta lại nhìn mình?" Cẩm Thiên An nghĩ thầm.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An rồi cúi đầu xuống, động tác này khiến cho Cẩm Thiên An và Lạc Hoa bất ngờ "Anh.. anh làm gì vậy?"

    Dĩnh Cửu Hàn cúi đầu xuống là để xin lỗi Cẩm Thiên An vì đã đưa cho cậu tấm bảng đồ đó "Thật ra nguyên nhân mà Thiên An sắp chết là do tấm bảng đồ hôm qua mà anh đã đưa cho em, nó là một cái bẫy cũng là điều kiện tử vong".

    Cẩm Thiên An vẫn ngơ ngơ chưa hiểu gì, "Anh nói vậy là sao?".

    Dĩnh Cửu Hàn bắt đầu giải thích nguyên nhân khiến cho Cẩm Thiên An xém chết. Thật ra tấm bảng đồ đó là một cái bẫy do chính tay bà giám thị làm để dụ Dĩnh Cửu Hàn. Ban đầu bà ta chỉ nhắm giết Dĩnh Cửu Hàn vì mấy ngày nay cậu thường chọc giận bà ta với lại có mấy lần cậu lẻn ra ngoài vào ban đêm để điều tra thêm manh mối thì có mấy lần xém bị phát hiện. Dĩnh Cửu Hàn là người thông minh, tài trí nên đã không bị bà ta phát hiện nhưng chính vì hành động tò mò mà khiến cho bà giám thị muốn giết cậu nhiều hơn.

    Vào đúng ngày Tiểu Tinh chết thì bà giám thị đã biết được Dĩnh Cửu Hàn sẽ khuyên mọi người chôm xác Tiểu Tinh ở ngôi nhà cũ để thuận tiện cho Dĩnh Cửu Hàn đi điều tra.

    Đúng như kế hoạch mà bà giám thị đã dựng ra, Dĩnh Cửu Hàn đã lấy tấm bảng đồ ở ngôi nhà cũ, tối đến bà ta đã đợi sẵn Dĩnh Cửu Hàn theo như kế hoạch của bà ta, nếu người vô câu lạc bộ bóng rổ trên người có tấm bảng đồ đó thì coi như đã bật điều kiện tử vong.

    Tối hôm đó, đúng như dự tính của bà giám thị người bước vô là Dĩnh Cửu Hàn nhưng bà ta lại không ngờ người giữ tấm bảng đồ lại là Cẩm Thiên An.

    Bà giám thị tức giận vì không thể giết Dĩnh Cửu Hàn nhưng bù lại Cẩm Thiên An cũng là người thông minh trong số đám người, mặc dù đây là lần đầu cậu lưu lạc vào cửa Hell này nhưng trông cậu như là người có kinh nghiệm trông cuộc sống đầy khốn khổ với tỉ số IQ cao nếu giết được Cẩm Thiên An thì cũng bớt đi một phần cản trở kế hoạch của bà ta.

    Đang vào phút quyết định bà ta sắp giết được Cẩm Thiên An nhưng lại bị Dĩnh Cửu Hàn phát hiện được chất nhờn màu đen có mùi khai kia là chất mồ hôi của xác chết đã lâu năm nên đã tụ lại thành màu đen.

    Khi một người đã chết đi thì trên cơ thể lần cuối sẽ đổ mồi hôi sao đó toàn bộ cơ thể sẽ lại lạnh đi. Do cánh cửa Hell này không phải là đời thực, mồ hôi của xác chết sẽ không khô lại mà nó còn ứ lại thành màu đen nên nó có mùi hơi khai.

    Nếu là ngoài đời thực thì không ai dám chét thứ đó lên người đang bị bất tỉnh. Do Dĩnh Cửu Hàn là người có kinh nghiệm ở tám cửa đầu nên hắn biết cách để giải cứu người đang yên đang lành bình thường thì bỗng bất tỉnh.

    Sau khi cứu được Cẩm Thiên An thì bà giám tức giận càng tức giận hơn đứng ở góc nhìn đám Dĩnh Cửu Hàn bỏ đi.

    "Cái gì! Lúc đó bà giám thị đã đứng bên ngoài quan sát chúng ta sau" Lạc Hoa nghe xong câu chuyện của Dĩnh Cửu Hàn cô bắt đầu hơi đáng sợ.

    Cô quay qua quác Dĩnh Cửu Hàn "Cũng hên là chị An thoát chết nếu không tôi sẽ không tha cho anh!".

    Dĩnh Cửu Hàn vẫn cúi đầu để xin lỗi Cẩm Thiên An, hắn chờ Cẩm Thiên An xử lí hắn.

    "Anh ngước đầu lên đi, tôi không trách anh đâu" : Cẩm Thiên An.

    Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy liền ngước đầu lên nhìn Cẩm Thiên An thấy cậu ấy đang nhìn mình chằm chằm "Em không trách hay đánh anh sao?".

    Lạc Hoa muốn trả thù Dĩnh Cửu Hàn vì lúc nào hắn ta cũng cà khịa cô nên cô quay qua xúi Cẩm Thiên An đánh hắn ta cho hả giận "Đúng rồi ấy chị, chị đánh anh ta đi, tại hắn mà chị xém chết đó".

    Dĩnh Cửu Hàn nghe Lạc Hoa xúi Cẩm Thiên An đánh cậu, cậu tức giận nhưng lại kèm lại, dù sao người quyết định là Cẩm Thiên An chứ không phải Lạc Hoa.

    Cẩm Thiên An không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Dĩnh Cửu Hàn rồi cậu cười nhẹ nói "Không sao, dù sao nhờ anh mà tôi vẫn còn đứng đây nói chuyện với anh nè".

    Dĩnh Cửu Hàn xúc động vì Cẩm Thiên An quả thật là người quá tốt bụng nhưng điều khiến hắn không thể không lo cái bản tính tốt bụng này của Cẩm Thiên An nếu cứ áp dụng ở cánh cửa Hell này thì sớm muộn gì cũng..

    Cẩm Thiên An: "À.. mình tha thứ cho anh ta rồi mà sao trông anh ta như đang lo lắng vậy".

    Lạc Hoa thấy Dĩnh Cửu Hàn vẫn đang nhìn Cẩm Thiên An không rời mắt, khuôn mặt của hắn đâm chiêu suy nghĩ gì đó: "Nè! Anh làm gì mà nhìn chị An dữ vậy, người ta tha tội cho anh rồi mà sao anh không nói gì".

    "Ngày mai chúng ta sẽ đi tìm chìa khóa!" Dĩnh Cửu Hàn quay qua nói làm cho Cẩm Thiên An và Lạc Hoa khiến cho họ giật mình.

    Lạc Hoa cảm thấy cái tên Dĩnh Cửu Hàn này quả thật có vấn đề ở đầu óc "Anh có nghe tôi nói gì không vậy?".

    "Thôi anh đây mệt rồi, mấy đứa mau đi ngủ đi tối nay chúng ta sẽ gặp bà giám thị lần cuối đó" : Dĩnh Cửu Hàn leo lên tầng giường của mình nằm xuống rồi quay mặt vô tường.

    Cẩm Thiên An nhìn Dĩnh Cửu Hàn leo lên giường nằm giống như chưa có chuyện gì xảy ra "anh ta có thật là xin lỗi mình thật lòng không vậy?".

    Đến tối gần giờ ăn.

    "Hmm tại sao lại có mùi nồng khó chịu này nữa" Cẩm Thiên An vẫn còn ngủ mơ mơ màng màng thì lại ngửi được mùi nồng của máu khiến cho mũi cậu khó chịu.

    Dĩnh Cửu Hàn đang lướt điện thoại xem wed thì nghe tiếng của Cẩm Thiên An đang nói gì đó. Hắn cúi xuống giường nhìn Cẩm Thiên An đang nói gì đó thì lại thấy mũi của Cẩm Thiên An đỏ chót.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn mũi của Cẩm Thiên An đỏ lên là hắn biết đã có chuyện gì xảy ra ở gần khu của mọi người ở. Cậu liền phóng xuống kêu Cẩm Thiên An tỉnh dậy "An! Mau tỉnh dậy! Em ngửi được mùi gì đó đúng không?".

    Cẩm Thiên An đang ngủ thì bị Dĩnh Cửu Hàn lắt tới lắt lui khiến cho cậu tỉnh giấc "Anh.. làm gì vậy".

    Lạc Hoa nằm phía bên kia giường cũng giật mình mà thức dậy "Anh làm gì mà ồn vậy. Còn hơn tiếng rưỡi mới tới giờ ăn mà".

    Dĩnh Cửu Hàn nói: "Em ngửi được mùi gì đó đúng không?".

    Cẩm Thiên An khó chịu khi bị Dĩnh Cửu Hàn kêu tỉnh giấc nhưng cái mà khiến cậu khó chịu hơn là có một cái mùi gì đó rất nồng, mùi này cậu đã từng ngửi được lúc thấy bà giám thị lôi xác của tên Sẹo Ân và mùi tương tự lúc Tiểu Tinh chết.

    "Khoan! Hình như mỗi lần mình ngửi được mùi này y như rằng là có xác chết xuất hiện vậy" Cẩm Thiên An chợt nhận ra.

    Cậu quay qua nói với Dĩnh Cửu Hàn "Tôi lại ngửi được mùi giống như lúc nhìn thấy xác của tên côn đồ và Tiểu Tinh vậy".

    Dĩnh Cửu Hàn: "Vậy mùi đó nằm ở hướng nào?"

    Cẩm Thiên An theo bản năng nhắm mắt lại từ từ cảm nhận, hướng của mùi nồng đó quanh co qua từng dãy phòng đi xuống dưới căn tin qua khu vực khác ở các dãy phòng học, chỗ phát ra mùi là một căn phòng để bảng mĩ thuật. Ở đó mùi phát ra rất nhiều "Hình như tôi cảm nhận được mùi đó từ đâu rồi".

    Dĩnh Cửu Hàn: "Vậy mùi đó phát ra ở đâu?".

    "Ở phòng mĩ thuật" Cẩm Thiên An.

    Cả Ba đã bắt đầu chạy đến phòng mĩ thuật. Bọn họ đứng trước cửa phòng mĩ thuật thì thấy có mấy vết máu tràn ra bên trong phòng.

    Lạc Hoa sợ bản thân đạp những vết máu nên đứng né xa

    Ra "Mấy vết máu này là sao?".

    Cẩm Thiên An lấy tay che mũi lại, lúc này mũi cậu đỏ còn hơn quả cà chua "Tại sao mũi tôi lúc nào cũng khó chịu vậy?".

    Dĩnh Cửu Hàn ngồi xuống kiểm tra những vết máu, đưa tai sát cửa để nghe bên trong phòng mĩ thuật có ai bên trong "Nhiều người muốn còn không được".

    Cẩm Thiên An không hiểu gì gượng cười cho qua chuyện.

    Lạc Hoa: "Vậy chúng ta tính sao?".

    Dĩnh Cửu Hàn đứng dậy "Bên trong không có ai, chúng ta sẽ bước vô kiểm tra". Nói xong hắn mốc trong túi ra một chai gì đó đưa cho Cẩm Thiên An.

    Cẩm Thiên An cầm cái chai mà Dĩnh Cửu Hàn vừa đưa cho mình nhìn thì không biết đó là chai gì "Đây là gì?".

    Dĩnh Cửu Hàn nói đó là chai thuốc sịt mũi nếu dùng thì sẽ làm giảm độ khó chịu ở mũi.

    Cẩm Thiên An thấy ngứa ngấy khó chịu ở mũi nghe vậy liền lấy sịt vô mũi. Chỉ qua mấy giây sau quả thật là đã hết khó chịu ở mũi cũng không còn đỏ nữa nhưng vẫn còn nghe mùi.

    Lạc Hoa nhìn mũi của Cẩm Thiên An từ từ hết đỏ "Choa! Hiệu quả tốt dữ, anh lấy đâu ra chai đó vậy".

    Dĩnh Cửu Hàn đưa ngón tay lên kèm theo nháy mắt giống dấu hiệu bí mật, mặc dù hắn rất đẹp trai làm gì cũng đẹp nhưng đối với Lạc Hoa khiến muốn sôi máu.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn Lạc Hoa nghĩ thầm Cẩm Thiên An tuy hơi lạnh lùng với hắn nhưng có lúc lại đỏ mặt tỏ vẻ e ngại còn Lạc Hoa thì không. Từ đầu đến cuối Lạc Hoa còn tức giận cọc cằn khó chịu không có chút lung lai trước vẻ hào nhoáng của Dĩnh Cửu Hàn, không lẻ Lạc Hoa không thích đàn ông.

    Dĩnh Cửu Hàn cầm tay nắm cửa dần dần mở ra còn dặn dò nếu có gì bất thường thì chạy trước.

    Cả hai gật đầu.

     
  3. Hồ Sư Tỷ 890

    Bài viết:
    0
    Chương 12: Hiểu nhầm

    Bấm để xem
    Đóng lại
    Cánh cửa từ từ được mở ra, làn khí lạnh kèm theo mùi máu từ đó mà nồng hơn.

    Cẩm Thiên An cũng vừa sịt chai thuốc nên không thấy khó chịu nhiều, cậu đưa mắt nhìn bên trong thì không thấy ai cả chỉ có một cái xác của người nào đó đang nằm trên vũng máu.

    Cánh cửa cũng mở toang ra.

    "Má ơi!" Lạc Hoa nhìn thấy xác của một người đàn ông đang nằm trên vũng máu.

    "Hmm, lại chết thêm một người" Dĩnh Cửu Hàn bước đến cái xác đang nằm.

    Lạc Hoa và Cẩm Thiên An cũng đến gần xem cái xác đó là của ai vì người đàn ông đó đang nằm úp mặt xuống.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn tới nhìn lui kêu hai người kia né vũng máu ra đừng có chạm hay để máu dính vào người.

    Từ lúc bước vô thế giới Hell này chứng kiến những cảnh tượng chết chóc máu chảy khắp nơi, đối với người bình thường đưa tiền kêu đạp vũng máu đó thì cũng không ai dám đạp.

    Dĩnh Cửu Hàn móc trong túi quần ra một cặp bao tay, hắn đeo vô rồi đẩy xác của người đàn ông đó lật người lại.

    "Hắn ta.." Lạc Hoa biết người này "Đây chẳng phải là tên cũng đi điều tra manh mối như chúng ta sao".

    "Em biết hắn ta à" Cẩm Thiên An hỏi.

    Lạc Hoa gật đầu nói: "Hắn tên là Dương Tửu Cầu" lúc cô đi hỏi đám học sinh để tìm thêm manh mối thì hắn cũng đang hỏi đám học sinh khác mấy câu gì đó.

    Ai ngờ cô vừa gặp hắn ta ngày hôm qua thì hôm nay Dương Tửu Cầu cũng không còn nữa. Nhìn khuôn mặt hắn ta trông rất hoảng hốt có vẻ như đã thấy gì đó rất đáng sợ trước khi chết.

    Cẩm Thiên An nghe vậy cũng nhìn kĩ lại thì cậu mới nhớ ra. Lúc còn chưa bước vào trường đại học X này thì trông thấy Dương Tửu Cầu đứng ở góc với khuôn mặt tiềm tỉnh không có sợ sệt như những người khác.

    "Hắn ta cũng làm ở tổ chức nhưng khác tổ chức của tôi" Dĩnh Cửu Hàn nói.

    "Có một tổ chức khác ư?" Cẩm Thiên An nghe vậy cũng ngạc nhiên.

    Dĩnh Cửu Hàn gật đầu.

    "Tại sao hắn ta lại chết như vậy? Không lẻ hắn cũng bật điều kiện tử vong" Lạc Hoa hỏi.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn xung quanh thì không thấy có gì bất thường, hắn nói tên Dương Tửu Cầu này ít nhất đã hoàn thành cánh cửa của mình ở trận thứ năm do có nhiều kinh nghiệm nên tham gia nhiệm vụ bảo vệ khách hàng.

    Cẩm Thiên An nghe vậy cũng nghĩ thầm tại sao người có nhiều kinh nghiệm như vậy lại nằm chết ở đây.

    Cẩm Thiên An lướt mắt nhìn thì thấy có nhiều bức tranh rất đẹp được treo lên tường xếp ngay ngắn treo khắp phòng.

    Cậu liếc nhìn hết những bức tranh ở trong căn phòng thì thấy có một bức tranh rớt xuống đất mặt úp xuống "Hình như ở đó có một bức tranh bị rớt thì phải".

    Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng quay qua nhìn thì quả thật có một bức tranh bị úp xuống đất, hắn đứng dậy đến gần bức tranh rồi cầm lên.

    "Đó chẳng phải là bức tranh Mona Lisa sao" Lạc Hoa nhìn Dĩnh Cửu Hàn đeo bao tay dính đầy máu cầm bức tranh Mona Lisa treo lại trên tường.

    Cẩm Thiên An ngẫm nghĩ nhìn xác chết của Dương Tửu Cầu, vết máu chảy rất nhiều ở chính giữa phòng, có vài chỗ bị giọt máu bắn khắp nơi trên tường nhưng lại khoảng cách xa với mấy bức tranh giống như có thứ gì đó bảo vệ những bức tranh khỏi máu vậy.

    "Chẳng lẻ cầm bức tranh lên xem là bật điều kiện tử vong" Cẩm Thiên An nghĩ thầm quay lại nhìn bức tranh Mona Lisa, cậu cho là cái chết của Dương Tửu Cầu là do bức tranh này nhưng cậu lại thấy không đúng ở chỗ nào.

    Nếu cầm bức tranh là bật điều kiện tử vong thì tại sao tên Dĩnh Cửu Hàn mới cầm treo lên lại không bị gì.

    "Em đoán cũng đúng rồi đấy" Dĩnh Cửu Hàn nhìn nét mặt của Cẩm Thiên An đang nhăn mặt hắn đoán được Cẩm Thiên An đang lo âu điều gì: "Đúng là cầm bức tranh lên coi như là bật điều kiện tử vong".

    "Nhưng anh vừa mới cầm" Lạc hoa nói.

    Cẩm Thiên An nghe vậy cũng thấy lạ, nếu là suy luận của mình đúng thì tại sao Dĩnh Cửu Hàn lại không bị gì.

    Cậu nhĩn kĩ bức tranh Mona Lisa có in ngón tay dính máu mà Dĩnh Cửu Hàn cầm lên treo ban nãy "Chẳng lẻ.." Cậu liếc nhìn tỉ mỉ quan sát từng bức tranh trên phòng "Là do máu ư?".

    Dĩnh Cửu Hàn nhếch môi cười "Em quả thật thông minh đấy. Đúng là có liên quan đến máu".

    "Hở, là sao vậy, tại sao có liên quan đến máu" Lạc Hoa nghe hai người kia nói chuyện, cô vẫn không hiểu gì.

    Dĩnh Cửu Hàn quay nhìn Lạc hoa mà thở dài.

    "Nè, nè, nè ý anh là sao hả" Lạc Hoa tức giận vì thấy khuôn mặt của Dĩnh Cửu Hàn nhìn mình bằng biểu cảm đáng thương "Tôi lần đầu tham gia, chậm hiểu là điều đương nhiên".

    Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng liến nhìn Cẩm Thiên An xong quay lại nhìn Lạc Hoa lại thở dài tiếp.

    Lạc Hoa hiểu cái liếc nhìn của Dĩnh Cửu Hàn, cô xấu hổ không nói gì.

    Cẩm Thiên An vẫn đâm chiêu suy nghĩ nên không để ý ánh mắt vừa nãy của Dĩnh Cửu Hàn.

    Dĩnh Cửu Hàn sơ lược giải thích cái chết của Dương Tửu Cầu.

    Dương Tửu Cầu hai mươi bốn tuổi làm nghề gì vẫn chưa biết chỉ biết hắn ta làm trong tổ chức bảo vệ khách trong cánh của Hell này.

    Cách khoảng nửa tiếng trước, Do Dương Tửu Cầu cũng điều tra được manh mối nên đã đến phòng mĩ thuật, hắn đẩy cửa ra bên trong tối hom chỉ có vài tia sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào những bức tranh.

    Dương Tửu Cầu trông thấy bức tranh Mona Lisa là được ánh sáng chiếu vào rất nhiều khiến cho hắn chú ý mà đến gần.

    "Tranh này nhìn sơ qua thì bình thường chẳng có gì là lạ" Hắn gỡ tranh ra khỏi tường cầm lên xem. Hắn cũng biết được vụ con mắt của Mona Lisa có kí hiệu, đang định xem thì trời bắt đầu lạnh dần, ánh sáng từ khe cửa sổ cũng không còn nữa.

    "Chuyện gì vậy?" Dương Tửu Cầu thấy không ổn, hắn bắt đầu cảnh giác xung quanh có những chuyển động bất thường ở các bức tranh khác.

    Hắn nhận ra "Chẳng lẻ là do.." Bức tranh Mona Lisa bắt đầu có dấu hiệu lạ, hai con mắt của bà ta cử động nhìn khắp nơi rất điên cuồng, miệng bắt đầu cười rất là mang rợ.

    Dương Tửu Cầu là người có kinh nghiệm ở nhiều cánh cửa khác nhau nhưng gặp cảnh này hắn lại không bình tĩnh mà hốt hoảng vứt bỏ bức tranh mà chạy ra nắm tay nắm cửa nhưng không thể mở ra.

    Lúc này gió bắt đầu mạnh hơn cuống hắn đến giữa phòng, những bức tranh khác bắt đầu vang lên nhiều tiếng cười đáng sợ khiến cho hắn phải che tai lại nhưng vẫn còn nghe. Nó giống vang tiếng cười trong đầu hơn là bên ngoài.

    Lúc này tai hắn bắt đầu chảy ra những giọt máu "Máu.. tại sao"

    "Cộp.. cộp.. cộp" Tiếng giày cao gót từ trong bóng tối phát ra trước mặt Dương Tửu Cầu.

    "Bà là ai?" Dương Tửu Cầu thấy một người đàn bà tóc màu vàng xả xuống rất rối che hết khuôn mặt bà ta lại trông rất dơ giống như bà ta không bao giờ gội đầu vậy "Tôi hỏi lại lần nữa bà là ai?" Dương Tửu Cầu tức giận nói.

    Người đàn bà trước mặt Dương Tửu Cầu không nói gì chỉ cười một cách mang rợ rồi tiến thẳng Dương Tửu Cầu, trên tay từ đâu ra xuất hiện một cây thước rất dài được làm bằng gỗ giống như mấy cây thước mà thầy cô thường dùng. Ở đỉnh cây thước có vài cây đinh đang nhô ra.

    Dương Tửu Cầu bắt đầu sợ khi thấy bà ta cầm món đồ nguy hiểm đó sắp đi tới chỗ mình "Bà.. bà định làm gì?"

    "Tại sao không đứng dậy được" Hắn đứng dậy định bỏ chạy nhưng lại không được giống như có hơn chục bàn tay bị ai đó kéo rị lại khiến hắn càng hoảng hốt hơn.

    Dương Tửu Cầu quay lại nhìn thì khuôn mặt của bà ta từ đâu ra đã sát gần mặt. Lúc này Dương tửu Cầu mới nhìn rõ khuôn mặt của bà ta trắng bợt, hai con mắt như vô hồn đang nhìn chằm chằm vào mình, miệng cứ cười một cách mang rợ kèm theo hơi thở hôi mùi của máu rất đáng sợ.

    Dương Tửu Cầu sợ đến nổi nước mắt bắt đầu chảy miệng nói cà lâm xin tha "Tôi xin.. bà.. hãy.. tha cho.. tôi" Lời cầu xin chân thành mong muốn được sống nhưng..

    "Bụp!" Máu bắt đầu rơi xuống đất rất nhiều tạo thành một vũng máu dần tràn ra cửa. Trong phòng vang lên tiếng đập dữ dội của bà ta, tiếng cười vang lên khắp trong phòng từ những bắt tranh đến người đàn bà đó một cách kinh dị.

    Khỏi cần nói cũng biết Dương Tửu Cầu đã chết, khuôn mặt trông lúc chết rất hốt hoảng sợ hãi. Đến cuối hắn đã xin tha nhưng đâu ngờ đó là lần cuối cùng hắn có thể nhìn thấy được một tia ánh sáng cuối cùng.

    Những bức tranh bắt đầu im lặng, ánh sáng từ từ bên khe cửa sổ chiếu lại trong phòng và bà ta cũng đã biến mất chỉ còn lại xác của Dương Tửu Cầu.

    "Khoan!" Lạc Hoa thấy có gì đó sai sai "Tại sao anh lại biết được hết mọi việc vừa xảy ra? Anh giải thích nãy giờ chả khác gì anh chính là người giết hắn ta".

    Cẩm Thiên An nghe Lạc Hoa nói cũng có lí. Nếu không có mặt ở hiện trường thì làm sao có thể biết được hết sự việc đã xảy ra mà tường trình như đúng rồi vậy.

    Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An và Lạc Hoa đang đề phòng mình, hắn liền cười lên.

    "Hình như hắn ta điên thiệt rồi" Lạc Hoa đề phòng cảnh giác trước nụ cười của Dĩnh Cửu Hàn.

    "Xin lỗi, hai người làm anh đây mắc cười quá" Dĩnh Cửu Hàn cười mà muốn rơi nước mắt.

    Cẩm Thiên An cảm giác người này quả thật rất nguy hiểm cậu lùi ra sau nói "Anh.. anh tại sao lại cười".

    Dĩnh Cửu Hàn ngưng cười, khuôn mặt bắt đầu trở nên nghiêm túc hơn đến gần Cẩm Thiên An bàn tay nắm chặt lại giống như đang cầm món gì đó.

    "Anh định làm gì chị An?" Lạc Hoa lập tức chạy đến Cẩm Thiên An.

    Lúc này Cẩm Thiên An cũng chuẩn bị tư thế để sẵn sàng đoán nhận thứ gì đó từ bàn tay Dĩnh Cửu Hàn "Anh ta đang cầm dao hay cầm vật nhọn gì ư".

    Dĩnh Cửu Hàn đã tiến gần Cẩm Thiên An, lúc này mắt anh ta lạnh như băng như người vô cảm. Hắn đứng trước mặt Cẩm Thiên An từ từ chìa ta ra.

    Cẩm Thiên An chuẩn bị tư thế để tấn công và nắm chặt tay Lạc Hoa để chạy trốn khỏi đó. Lạc Hoa run rẩy cảm nhận được sát khí của Dĩnh Cửu Hàn rất nặng như muốn dẫm nát cô vậy.

    "Đây là mảnh vỡ của thước kèm theo cây đinh đã dính sẵn" Dĩnh Cửu Hàn mở bàn tay ra nói.

    "Đây?" Cẩm Thiên An bất ngờ tưởng hắn là con quỷ nào đó đội lớp người sắp tấn công hai người bọn họ "Tôi tưởng anh định lấy gì đó giết bọn tôi".

    Dĩnh Cửu Hàn ngơ người nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An và Lạc Hoa hắn đoán ra được mình đã bị hiểu nhầm "Haizz, anh nỡ lòng nào mà giết cô gái xinh đẹp như em" Quay qua nhìn Lạc Hoa cười gian nói "Nếu có giết thì giết người đang đứng phía sau đó đấy".

    "Anh!" Lạc Hoa sôi máu muốn nhào vô đánh cho tên đó nhừ tử nhưng cô lại bỏ qua vì cô nhận thấy người này không nên đụng vào thì tốt.

    Cẩm Thiên An thở phào nhẹ nhỏm nhìn "Đây là gì?" trên tay Dĩnh Cửu Hàn đơ ra là mảnh vở của cây thước kèm theo cây đinh đã dính sẵn "Anh kiếm đâu ra vậy?".

    Dĩnh Cửu Hàn giải thích lúc kiểm tra xác của Dương Tửu Cầu đã nhìn thấy trên đầu hắn đã có vài lỗ nhỏ như bị vật gì đó rất nhọn đâm vào. Hắn nhìn xung quanh thì thấy cạnh cái xác là một mảnh vỡ của khúc cây có dính sẵn đinh.

    Cách nhận diện đó là cây thước là vì mảnh vỡ của khúc gỗ có vạch kẻ và số thứ tự của cây thước mà giáo viên thường dùng.

    Lạc Hoa tia mắt nhìn nói "Vậy tại sao anh biết người giết Dương Tửu Cầu là đàn bà?".

    "Ban nãy thấy được vài sợi này" những sợi tóc màu vàng nằm trên tay Dĩnh Cửu Hàn "Ở đây mọi người ai cũng tóc đen, chỉ riêng những sợi tóc này là màu vàng".

    "Vậy ban nãy anh giải thích theo quá trình hành động của hung thủ qua những vật chứng này đúng không" Cẩm Thiên An nói.

    Dĩnh Cửu Hàn gật đầu một cái rồi tháo bao tay dính đầy máu ra văng xuống đất "Chúng ta sẽ quay về" Dĩnh Cửu Hàn nói: "Ở đây quá lâu cũng không an toàn".

    Cẩm Thiên An nhìn đồng hồ đang đeo trên tay thì thấy còn năm phút nữa là bà giám thị sẽ xuất hiện ở phòng ăn. Cả ba đóng cửa phòng mĩ thuật lại, bỏ lại cái xác của Dương Tửu Cầu ở trong phòng.

    Đi đến phòng ăn "Cho em hỏi ba anh chị có thấy người đàn ông nào vóc dáng hơi cao cao, ngay miệng có nốt ruồi tên Dương Tửu Cầu không ạ" Người đứng mặt bọn Cẩm Thiên An là cô gái hoạt nhìn chắc tầm khoảng mười bảy, mười tám đang run rẩy tìm người.

    Lạc Hoa: "À thật ra.."

    "Hắn ta chết rồi" Dĩnh Cửu Hàn nói mà không sợ đối phương tổn thương hay đau lòng.

    Lạc Hoa nhìn cô gái đáng thương chắc là người quen của Dương Tửu Cầu cô định giấu nhưng lại bị tên chết tiệt Dĩnh Cửu Hàn nói ra sự thật khiến cho cô gái nhỏ nhắn trước mặt bọn họ nghe xong liền tái mặt.

    Cẩm Thiên An chỉ biết cảm thương thôi chứ cậu cũng không biết nên làm gì "Em đừng có đau lòng" Cậu an ủi "Anh ta cũng vừa mới chết đây thôi".

    "Cô là khách hàng của tên đó" Dĩnh Cửu Hàn nói.

    "Sao anh biết" Cô gái ngạc nhiên khi có người biết được cô là khách hàng của Dương Tửu Cầu "Anh chung tổ chức với anh ta à".

    "Không!" Dĩnh Cửu Hàn nói: "Tôi bên tổ chức khác, chất lượng và sống lâu hơn chút bên tổ chức bên kia".

    Cẩm Thiên An nghe vậy cũng dở khóc dở cười.

    Cô gái nhỏ nhắn nghe vậy cũng không nói gì chỉ quay mặt đi về bàn với khuôn mặt tái nhợt. Chắc do cô đã thuê tên Dương Tửu Cầu với số tiền không hề nhỏ để bảo tồn mạng sống của mình, ai ngờ hắn lại chết trước cô.

    Những người khác cũng bước xuống lầu, cũng đi theo cách bỏ vài bật rồi bước xuống đặt đít xuống ghế.

    Các món ăn đều chuẩn bị sẵn không ai biết là ai nấu, chỉ biết mỗi lần họ xuống thì trên bàn đã có sẵn thức ăn. Món ăn hôm nay lại là canh có liên quan đến thịt và một số bánh mì với trứng.

    Những người khác ăn cũng bình thường chỉ có riêng cô gái kia là ăn vài muỗng rồi ngồi im lặng chẳng nói gì.

    "Các cô cậu ăn ngon chứ" Bà giám thị bất hình lình xuất hiện ngồi ở vị trí đầu bàn "Hôm nay tôi đã niêm gia vị khác không biết có hợp khẩu vị của mọi người không?" Bà ta như thường lệ vẫn nhắm mắt chỉ cười rờn rợn.

    "Bà là đầu bếp à" Dĩnh Cửu Hàn nói "Tôi chỉ thấy bánh mì là ngon nhất".

    "Ồ vậy à" Bà giám thị quay qua nhìn Dĩnh Cửu Hàn "Trông cậu vẫn khỏe mạnh dữ".

    "Cảm ơn" Dĩnh Cửu Hàn không thèm nhìn "Chắc do tôi ăn ở đàng hoàng".

    Lạc Hoa nghe như vậy cũng muốn quay qua phản bác nhưng cô lại thấy lười khịa nên cũng im lặng mà ăn bánh mì tiếp.

    Cẩm Thiên An là người ngồi gần bà giám thị "Cho tôi hỏi ở đây có ai tóc vàng không?" Cậu hỏi "Hoặc vào khoảng thời gian người có mái tóc vàng đã nhuộm thành tóc đen".

    Dĩnh Cửu Hàn hiểu ý của Cẩm Thiên An nên hắn cũng không nói gì chỉ ngồi chờ câu trả lời của bà giám thị.

    "Có" Bà giám thị nói: "Nhưng mất tích lâu rồi" Bà ta quay qua nhìn Cẩm Thiên An mắt vẫn chưa mở chỉ cười.

    "Mất tích?" Lạc Hoa nói: "Tại sao lại mất tích?".

    "Chắc mọi người cũng nghe vụ mất tích ở nhà kho đúng không?" Bà giám thị nói: "Bà ta là giáo viên cũng từng là bạn bè thân thiết".

    "Cũng từng?" Cẩm Thiên An nghe vậy cậu hiếu kỳ định hỏi nhưng bà giám thị lại sắp mặt xuống mà bỏ đi không nói gì thêm.

    "Chà NPC của chúng ta hôm nay cung cấp thông tin ít dữ" Dĩnh Cửu Hàn tỏ vẻ chán nản "Chắc em đã đụng vào nội tâm của bà ta rồi đấy, cẩn thận đi là vừa".

    Cẩm Thiên An nhìn nét mặt ung dung của Dĩnh Cửu Hàn ăn, cậu không hiểu ý hắn nói là gì. Có hỏi thêm thì hắn cũng im lặng nên cậu im lặng mà ăn tiếp.

    Khi ăn xong thì ai về phòng nấy, cô gái kia tái nhợt đi về phòng mặc kệ Lạc Hoa đã kêu gọi "Không biết em ấy có sao không?" Lạc Hoa nói.

    Cả ba về phòng, như thường lệ Dĩnh Cửu Hàn leo lên giường mình quay mặt vô tường im lặng không nói gì. Chỉ còn Cẩm Thiên An và Lạc Hoa là ngồi tâm sự tí rồi cả hai cũng về giường của mình mà nằm ngủ.

    Sáng hôm sau, số lượng người có mặt cũng giảm dần đi. Bọn họ đã ở đây bốn, năm ngày ăn uống không điều độ nên sắt mặt giảm sắt xuống. Chỉ riêng Dĩnh Cửu Hàn lúc nào cũng nổi hào quang xung quanh làm tôn lên nhan sắc của hắn "Chúng ta sẽ đi đến khu nhà vệ sinh để gặp một người".

    "Gặp ai?" Lạc Hoa nói: "Đừng nói với tôi là anh định đi gặp.." Cô định nói thêm nhưng nhìn nét mặt của Dĩnh Cửu Hàn khỏi nói cũng biết là họ sắp gặp ai.

    Từ nơi họ ở đến khu nhà vệ sinh tầng hai thì phải đi tận năm đến sáu phút mới tới. "Ở đây lạnh dữ" Xung quanh họ là các dãy phòng lớp học "không có một bóng người" Lạc Hoa nói.

    Cẩm Thiên An cũng cảm nhận xung quanh rất lạnh cậu vuốt ve hai bàn tay mình cho đỡ lạnh rồi nhìn ngoài cửa sổ "Rõ ràng ở ngoài nắng chang chang mà bên trong đây lạnh dữ" Cậu nhìn Dĩnh Cửu Hàn đi trước "Anh không cảm thấy lạnh sao".

    "Không" Dĩnh Cửu Hàn nói: "Làm nhiều riết quen".

    Cẩm Thiên An hiểu câu nói của Dĩnh Cửu Hàn, cậu nghĩ thầm người có kinh nghiệm như Dương tửu Cầu còn chết, cậu không biết liệu Dĩnh Cửu Hàn có thấy ổn khi làm những chuyện nguy hiểm như thế này.

    "Tới nơi rồi" Bọn họ đã đứng trước phòng vệ sinh, Dĩnh Cửu Hàn đi vô trước "Chà, trong đây cũng sạch dữ".

    Cả ba vô bên trong điều đầu tiên họ làm là đếm phòng để kiếm phòng số ba.

    "Mấy phòng khác thì mở chỉ có phòng này đóng lại" Lạc Hoa nói: "Trong đây thực sự có người sao?".

    Dĩnh Cửu Hàn không nói gì, hắn rõ cửa đúng ba lần rồi kêu tên: "Hanako-san!"

    "Hanako-san!"

    "Hanako-san!"

    Vừa nói dứt xong thì những cánh cửa khác liền đập mở điên cuồng, không khí càng lạnh hơn, cánh cửa trước mặt họ cũng liền mở ra.

    "Má ơi" Lạc Hoa liền trốn sau lưng Cẩm Thiên An "Cô bé ấy là ai vậy?" Trước mặt bọn họ là một cô gái nhỏ có làn da trắng tóc ngang vai từ từ bước ra nói.

    "Các anh chị cần thực hiện điều gì?".
     
Trả lời qua Facebook
Đang tải...