Đam Mỹ Ước Chi...Em Không Bất Tử - Mạn Đà Chu Sa

Discussion in 'Truyện Drop' started by Mạn Đà Chu Sa, Mar 27, 2021.

  1. Mạn Đà Chu Sa

    Messages:
    0
    "Chương 8: KỶ VẬT CỦA DẠ NGUYỆT"
    CHƯƠNG 8: KỶ VẬT CỦA DẠ NGUYỆT

    Dạ Nguyệt quay trở vào cùng một ly sữa bò ấm, Hàn Hắc Tử tuy đã no nhưng vẫn rất nghe lời mà cầm ly sữa uống hết. Sau đó còn ợ một cái, xoa xoa bụng nhỏ của bản thân. Dạ Nguyệt phì cười, lấy ra một tờ khăn giấy trên bàn mà lau khóe miệng còn dính sữa của bé con. Hai người nhìn nhau một lúc, Dạ Nguyệt đối với ánh mắt to tròn, chứa ngàn vì sao kia cũng là không thể nào cam lòng mà vươn tay nắn nắn đôi má phấn nộn của cái bánh bao trắng mềm này. Ôm Bánh Bao vào lòng, nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc đen mềm mượt, nhỏ giọng âu yếm:

    "Tiểu Bánh Bao, nếu em thấy trong người không khỏe thì phải nói ngay cho anh, nhìn em bệnh anh đau lòng lắm.. Em biết không, anh.. đã thay đổi bản thân mình rất nhiều đấy.." -【Ngoại trừ em ra, ai cũng không có được sự quan tâm của ta đâu! Từ một Yêu Vương băng giá ngàn năm.. gặp em ta liền trút bỏ thân phận đó, trở nên dịu dàng nhất có thể đối với em.. 】ta cũng không biết vì sao!

    Hàn Hắc Tử im lặng lắng nghe Dạ Nguyệt nói, cuối cùng là cả căn phòng rơi vào tĩnh lặng triệt để. Dạ Nguyệt thậm chí nghe được âm thanh trái tim của Hắc Tử. Đang lúc thất thần, Hàn Hắc Tử vươn tay vòng lên cổ cậu. Bên má liền có một mảnh mềm mại, múp míp dán lên, Dạ Nguyệt sững sờ vài giây. Hàn Hắc Tử sau khi hôn một cái liền ngượng nghịu cúi mặt thấp xuống, như muốn giấu cả khuôn mặt vào thân mình nhỏ bé.

    Dạ Nguyệt kéo hồn trở về, liền ôm Tiểu Bánh Bao mà hôn lấy hôn để, sau khi thỏa mãn bản, cậu nhìn thẳng vào mắt bé, trở nên vô cùng nghiêm túc hỏi lại. Hắc Tử gật gật đầu nhỏ, tươi cười nói:

    "Được nha! Tiểu Yêu Vương nói cái gì thì chính là cái đó. Em sau này sẽ luôn nghe theo." Vừa nói Hắc Tử vừa nắm lấy tay Dạ Nguyệt, khuôn mặt nhỏ bé cũng nghiêm túc vài phần.

    Dạ Nguyệt dĩ nhiên là bị hành động chín chắc chắn đáng yêu của bé con chọc cười, với tay ôm bảo bối nhỏ vào lòng mà cọ a cọ. Hàn Hắc Tử để im cho cậu cọ tới cọ lui, mắt thì dán chặt vào chiếc tủ gỗ kia, trong lòng nôn nao vô cùng. Rồi không nhịn được mà thủ thỉ:

    "Tiểu Yêu Vương, trong tủ kia.. anh để cái gì? Có thể cho em xem không?"

    Dạ Nguyệt đang cọ Hắc Tử nhìn theo, sau cùng buông ra mà thở dài một hơi, bước lại chiếc tủ, nhẹ nhàng mở ra, giọng nói có phần buồn bã.

    "Đây đều là những kỷ vật của anh.."

    Trong chiếc tủ được đặt nhiều món đồ, to có, nhỏ có, đẹp có, xấu có.. Từ món đồ ít giá trị nhất có thể là chiếc lá cây đã vàng đến chiếc dây chuyền mặt ngọc bích là có giá trị nhất. Tuy nhiên đối với Dạ Nguyệt mà nói, chúng có lẽ đều vô giá như nhau. Cậu lấy ra từng món, nâng niu hết sức có thể, vừa nói vừa âu yếm nhìn chúng, đáy mắt pha chút muộn phiền, như thể chỉ cần to tiếng hay cầm chắc hơn xíu nữa thì những món đồ này sẽ vỡ vụn hay tan biến mất vậy.

    "Đây là của một lão.. ukm, lão già cùng xóm. Còn cái này, là của một nhóc chuộ.. à, nhóc con của đứa bạn.."

    Dạ Nguyệt mỗi lần cầm ra một món đồ liền giới thiệu cho bé con, bên cạnh đó còn phải nhanh chóng suy nghĩ ra cái người đằng sau nó nữa. Thật ra, khi có những kỉ vật này cậu đang ở Yêu giới thì kiếm đâu ra con người. Chúng đến từ một lão yêu già, hay một nhóc chuột đáng yêu.. có thể là từ..

    Hàn Hắc Tử thì khác, bé không hề quan tâm những vật đó, mọi lực chú ý của bé đều bị một con thú bông hình chim hút hết.

    "Tiểu Yêu Vương, kia là chim gì?"

    Dạ Nguyệt im lặng một lúc, với tay ôm con thú bông xuống. Nó chỉ to hơn con chim sẻ chút thôi. Một con chim màu trắng, đôi mắt màu xanh nhạt, trong veo tựa như đôi mắt của Dạ Nguyệt. Chiếc đuôi của nó dài mà mượt mà, phía cuối đuôi còn điểm thêm vài đốm màu đỏ.

    Dạ Nguyệt ôm con thú ngồi trở lại cạnh giường, bàn tay trắng hồng, mảnh khảnh khẽ xoa đầu thú bông, nhẹ giọng giải thích:

    "Đây là kỷ vật của mẹ anh.. mà có lẽ, giá trị của nó là lớn nhất đấy. Đấy là một con phượng.. à, bạch phượng mới đúng."

    "Bạch phượng?" Hàn Hắc Tử nghiêng nghiêng đầu, cũng đưa tay nhỏ sờ sờ con chim trắng muốt kia.

    "Ukm, nó luôn bị mọi người chê bai, hắt hủi. Ai ai cũng không thích nó.."

    "Tại sao ạ?"

    ".. Tại vì nó vốn thuộc giống loài phượng hoàng, đó là một loài chim vô cùng uy vũ, chúng sỡ hữu một bộ lông màu vàng kim ánh đỏ. Rực rỡ như một ngọn lửa. Tuy nhiên nó lại khác, bộ lông của nó màu trắng, lửa của nó cũng y như vậy. Không ai cho nó là Phượng hoàng.. trừ mẹ của nó cả."

    Dạ Nguyệt nói, thanh âm dần trở nên trầm đục, tiếng nói ra hơi khàn khàn, còn có chút nghẹn ngào.

    Hàn Hắc Tử im lặng chăm chú nhìn Dạ Nguyệt, rồi bé vỗ vỗ vai cậu, nói:

    "Tiểu Yêu Vương.. nó vốn không phải Phượng hoàng, nó là Bạch phượng, nó là một giống loài mới, vô cùng đặc biệt, nó mới lạ nhưng cxng thật đẹp đẽ, nó là độc nhất vô nhị, trên thế gian cũng không thể tìm ra con thứ hai! Cho nên.. Tiểu Yêu Vương, đừng như vậy!" 【Anh đau.. em cũng đau! 】

    Dạ Nguyệt tròn mắt nhìn Hắc Tử, đây có phải là bé con học lớp 4 của cậu không vậy. Mới tí tuổi đầu mà đã học đâu ra mấy lời thính dính dính đến như vậy? Sau đó cũng thở dài một hơi, xoa xoa đầu nhỏ của Hắc Tử, rồi đưa thú bông cho bé.

    "Ukm, có lẽ em nói đúng. Thôi, cho em giữ nó đấy."

    Hàn Hắc Tử lúc đầu không chịu, Dạ Nguyệt phải dỗ mãi mới đưa được cho bé, cầm cốc sữa rỗng ban nãy rời đi. Việc cậu đưa kỷ vật của mình cho bé con cũng không phải không có lý do. Sẽ có đôi khi Hắc Tử không dám nói với cậu thì cũng sẽ có con thú đó để nói ra tiếng lòng của bé. Còn Dạ Nguyệt có thể thông qua đôi mắt thú bông để theo dõi và lắng nghe bé con, cậu đã đặt một chú thuật nho nhỏ vào nó.

    Hàn Hắc Tử ở lại phòng, trong tay cầm bé chim trắng, ngắm nghía một hồi liền vui vẻ nói:

    "Thích quá! Anh sẽ đặt tên cho em là Tiểu Bạch nhé!"

    Dạ Nguyệt nghe thấy thì mỉm cười, chưa kịp làm ra hành động tiếp theo đã nghe được một câu.

    "Tiểu Bạch! Anh nói thật, anh vẫn thích Tiểu Yêu Vương hơn.. nên em đừng buồn."

    Thông qua ánh mắt thú bông, Dạ Nguyệt cảm thấy như bé đang nói với mình, khuôn mặt nhỏ lộ ra vài phần nghiêm túc, cảm xúc sâu lắng đôi mắt đen thăm thẳm ấy như có thể tuôn ra ồ ạt không ngừng. Và lãnh trọn nó là Dạ Nguyệt chứ không phải bé Tiểu Bạch kia.

    Dạ Nguyệt một đầu toàn dấu ba chấm cạn ngôn. 【Học đâu ra mấy lời sến sẩm đấy nhỉ? 】

    Tuy nghĩ như vậy nhưng ngay giây ấy, tim cậu cũng hẫng một nhịp..

    "Aaaaa! Sao có thể như vậy? Mi từng là Yêu Vương nghìn năm băng giá, lạnh lùng đấy. Sao lại đổ dễ dàng thế?"

    Dạ Nguyệt ra sức vỗ vỗ mặt mình, tâm trí đánh nhau loạn một hồi, vẫn là thấy cái tên Tiểu Bạch quen quen.

    * * *

    Hiện tại đã 6 giờ tối, bé con cũng hết sốt. Nguyên ngày ở nhà rất chán nên Dạ Nguyệt quyết định tối nay dẫn bé ra ngoài ăn, hít thở khí trời một chút cũng tốt.

    Ngoài trời khá lạnh, Dạ Nguyệt quyết định lấy hai chiếc áo bông mới mua ra mặc luôn. Hai chiếc áo còn được trang trí bằng lông giả, trông rất ấm áp. Hàn Hắc Tử với mái tóc đen mềm mại, đôi mắt đen sâu thẳm, áo bông màu đen phồng lên, lông giả màu trắng tạo điểm nhấn, giày cao cổ cũng đen nốt. Nhìn sơ thì có vẻ âm u, bí hiểm nhưng lại mang theo một vẻ đẹp chết người.. sở dĩ nói như vậy vì có người đã lụy tim rồi, còn ai khác ngoài Dạ Nguyệt đâu chứ!

    Chuẩn bị xong mọi thứ, một lớn một nhỏ nắm tay bước ra ngoài. Bầu trời đêm dày sao, lấp lánh thi nhau tỏa ánh sáng mỏng manh nhưng vô cùng kiên cường trên màn đêm đen.

    * * *

    CÒN TIẾP
     
  2. Mạn Đà Chu Sa

    Messages:
    0
    "BÊN LỀ VUI VUI"
    BÊN LỀ VUI VUI

    Tiểu Bánh Bao trong tay ôm Tiểu Bạch, vui vẻ trò chuyện cùng nó.

    "Theo như Tiểu Yêu Vương nói, em thật đặc biệt. Anh cũng thích em lắm lắm."

    Dạ Nguyệt: Ấm áp con tim!

    "Tiểu Bạch, liệu anh có thể bên cạnh Tiểu Yêu Vương mãi mãi không?"

    Dạ Nguyệt: Dĩ nhiên là không thể được.. ta bất tử mà..

    "Được rồi! Vậy đi, nếu anh không thể bên cạnh Tiểu Yêu Vương mãi thì em nhất định phải thay anh chăm sóc Tiểu Yêu Vương đó!"

    Dạ Nguyệt:.

    "Tiểu Yêu Vương, em rất rất thích anh đó. Anh có thích em không?"

    Dạ Nguyệt: Không những thích mà còn rất yêu đó!

    "Tiểu Yêu Vương.. ngoài em ra anh nhất định không được phép thích ai nữa đó.. haizz! Em sẽ bảo vệ anh cả đời!"

    Hàn Hắc Tử nghiêm túc nhìn chằm chằm Tiểu Bạch. Nó không thể biểu hiện cảm xúc nhưng lúc này nhìn đôi mắt của nó như đang ngượng ngùng, ánh mắt xanh ánh lên vẻ mềm mại, yếu đuối. Như muốn nói: Em cũng mong là như vậy!

    Dạ Nguyệt:. đủ rồi, tôi chịu hết nổi rồi. Thính ngập mặt rồi. Còn có cảm giác.. bản thân như người vợ phải thề yêu chồng trọn đời.

    * * *

    LỜI TÁC GIẢ:

    Đúng rùi đấy bé cưng ( ̄ω ̄)
     
  3. Mạn Đà Chu Sa

    Messages:
    0
    "Chương 9: ĐẠI HỘI THỂ THAO"
    CHƯƠNG 9: ĐẠI HỘI THỂ THAO

    Tiểu Bánh Bao nhập học muộn hơn những bạn cùng trang lứa, nhưng bé vẫn rất mau chóng bắt kịp tiến độ nơi này. Và sắp tới Trường Tiểu học Nhật Hạ sẽ tổ chức Đại hội thể thao lần thứ 11. Ban đầu Hắc Tử vốn chẳng để tâm tí nào, sau đó có một bé gái yêu cầu với cô giáo chủ nhiệm cho Hắc Tử tham gia vì lần đầu tiên nên cho bé chút trải nghiệm. Thế là sau khi suy nghĩ, cô giáo và cả lớp đều đồng tình với ý kiến đó, Hàn Hắc Tử cũng trốn không được, phân vân không biết nên tham gia hạng mục nào, nghĩ mãi vẫn không biết liền nói qua loa cho có. Đó chính là bé sẽ tham gia toàn bộ hạng mục. Bao gồm: Chạy 100m, bơi 100m, chạy vượt rào, chạy bền, kéo co và chạy 100 cho phụ huynh.

    Hàn Hắc Tử đã đồng ý tham gia toàn bộ nhưng bé cũng muốn Tiểu Yêu Vương tham gia cùng, thế là lại lâm vào trầm tư. Tiểu Yêu Vương nhà bé không thích nơi đông người và những cuộc so tài vô ích. Tuy là chưa bao giờ hỏi sở thích của Dạ Nguyệt nhưng Hắc Tử vẫn cảm thấy suy đoán của bản thân có chút đúng.

    Suy nghĩ mãi, 【Thôi vẫn là hỏi ý kiến Tiểu Yêu Vương vậy. 】

    Hàn Hắc Tử sau buổi học về nhà, đắn đo mãi rốt cuộc cũng lấy được dũng cảm đi hỏi. Bé không lo Dạ Nguyệt sẽ la mắng hay gì nhưng bé lại sợ cậu từ chối, buồn lắm!

    "Tiểu Yêu Vương, sắp tới trường em tổ chức Đại hội thao gì gì đó. Có một hạng mục chạy 100m cho các phụ huynh, e.. em muốn anh tham gia với em!"

    Dạ Nguyệt đã không thể nghe lọt chữ nào sau từ Đại hội thao. Bởi vốn dĩ cậu chưa từng nghe đến cái thứ đó bao giờ. Tuy đã xuống nhân gian khá lâu rồi nhưng cậu không có cái hứng thú nào để tìm hiểu về trường học.

    "Tiểu Yêu Vương? Ý anh thế nào ạ?" Hàn Hắc Tử hỏi lại để chắc rằng Dạ Nguyệt vẫn đang lắng nghe.

    Dạ Nguyệt: "..."

    【Aha.. Mình biết gì đâu.. 】

    "À.. ukm, đợi anh một lát.."

    Nói rồi, Dạ Nguyệt ngay lập tức chạy đi gõ cửa phòng Duy Vũ. Sau khi mất một khoảng thời gian kha khá.. chính là hơn 1 tiếng! Hàn Hắc Tử vẫn rất kiên nhẫn chờ Dạ Nguyệt quay lại, bé tin chắc Tiểu Yêu Vương của bé sẽ không nỡ từ chối đâu.

    "Tiểu Bánh Bao.. ukm, thực ra.. anh không thích chỗ đông người!"

    Dạ Nguyệt tuy chưa từ chối xong nhưng nhìn thấy một đôi mắt đang dần dần tủi thân, nước ngấp nghé ở khóe mắt như đang chờ cậu kết thúc câu nói liền òa ra. Rốt cuộc vẫn là nuốt hết những lời phía sau vào, mỉm cười.

    "Được rồi, anh tham gia. Từ giờ hai ta phải chăm chỉ rèn thể lực thôi. Còn 5 ngày nữa là tổ chức rồi."

    Hàn Hắc Tử vui vẻ ngay lập tức, nước mắt cùng buồn tủi gì đó đều vứt qua một bên cả rồi. Những ngày sắp tới trường cho các học sinh nghỉ để giữ sức cho Đại hội thể thao.

    * * *

    Mỗi sáng Dạ Nguyệt và Hắc Tử đều thức dậy lúc 5 giờ chạy bộ quanh nhà, sau đó khoảng 6 giờ 30 trở về ăn sáng, về khoản ăn uống cũng no đủ hơn thường ngày.

    Sáng nay cũng vậy, Hàn Hắc Tử đặc biệt dậy sớm hơn, một mình vệ sinh cá nhân xong vẫn chẳng thấy Dạ Nguyệt đâu. Đành đi chuẩn bị trước. Còn Dạ Nguyệt chẳng hiểu sao hôm nay đột nhiên mệt mỏi hơn mọi ngày, rốt cuộc đến 5 giờ 30 mới có thể lết dậy được.

    Sau đó cả hai ra ngoài, theo tuyến đường cũ mà chạy quanh các khu nhà. Dạ Nguyệt thì như người mất hồn, thất tha thất thiểu chạy phía sau Hàn Hắc Tử, lâu lâu liền hắt xì một cái rõ to khiến Hắc Tử chạy phía trước cũng phải ngoái đầu nhìn lại, vẻ mặt lo lắng tột cùng. Nhưng lần nào cũng thấy Dạ Nguyệt mỉm cười, ra hiệu không sao và bảo bé cứ tiếp tục.

    Dạ Nguyệt cũng chẳng nghĩ ngợi gì nổi, trong đầu ong ong ù ù, cứ như có bầy ruồi muỗi nào đó bay vòng vòng trong đầu cậu.

    Và sau đó hai người kết thúc buổi sáng tập luyện khác thường một chút bằng một tô cháo đậu xanh kèm giăm bông, salad ngũ vị và sữa bò nóng làm ấm bụng. Duy Vũ từ khi biết tiền bối của mình và nhóc tiểu ác ma tham gia Đại hội thể thao thì cũng vui vẻ mà chuẩn bị những bữa ăn phong phú hơn. Đại hội sẽ giúp cả hai người họ thân thiện hơn và hiểu về thế giới này hơn.

    Hài lòng với bữa sáng ngon miệng này, Dạ Nguyệt sửa soạn để đến công ty, cũng khá gần nhà, lương mỗi tháng đều trả vào ngày 29 nên rất ổn. Sau khi Dạ Nguyệt rời đi, Hắc Tử liền đến hồ bơi, tuy không hiểu sao Tiểu Yêu Vương có vẻ không thích nước lắm nên bé tự đi tập bơi một mình. Hàn Hắc Tử có thể nói là.. bẩm sinh biết bơi đi, tuy những kĩ năng bơi lội thì không rành nhưng nếu trực tiếp quăng bé xuống nước thì bé liền tự nổi lên. Ngoài ra, Hắc Tử có vẻ rất thích nước a.

    "Ấy, bé con. Hôm nay lại đến một mình sao?"

    Một chú cứu hộ ngồi trên cao nhìn thấy Hắc Tử liền mỉm cười chào hỏi. Hàn Hắc Tử đã tới khá nhiều lần, vẻ ngoài xinh đẹp, đáng yêu, lại thường xuyên đi một mình nên cũng không khó để các nhân viên hồ bơi ghi nhớ. Hắc Tử cũng cúi nhẹ một cái xem như chào hỏi rồi đi thay đồ bơi.

    * * *

    Thấm mệt, Hắc Tử ngồi trên thành hồ, thả chân xuống nước mà lắc lắc. Sau đó liền phát hiện có một bé gái, tầm tuổi cậu đang vùng vẫy gần đó. Kì lạ là chẳng ai quan tâm tới, bé gái đó cũng chẳng một tiếng kêu cứu nào. Nhíu nhíu mày, Hắc Tử nhận ra có điều không ổn liền nhảy xuống hồ, nhanh chóng bơi lại. Bé gái kia sặc nước chắc cũng lâu chịu không nổi liền chìm xuống. Hắc Tử nhanh tay lẹ mắt lặn xuống kéo bé gái lên. Hồ bơi cho trẻ em không sâu, chắc tầm 80 cm, không hiểu sao bé gái này lại bị sặc nước đến ngất xỉu. Kéo lên bờ, sau đó Hắc Tử đi gọi chú cứu hộ để thực hiện sơ cứu cho cô bé nhỏ kia.

    * * *

    Khoảng 5 phút sau, bé gái nọ cũng tỉnh, ngơ ngác nhìn xung quanh. Đôi mắt nhỏ lanh lợi bắt gặp hình bóng Hàn Hắc Tử liền nhào tới ôm lấy bé, thút thít nói:

    "C.. cảm ơn cậu, t.. tớ là Hiểu Yên Như.."

    "Không có gì, mà sao cậu lại bị sặc nước?"

    Hiểu Yên Như buông Hắc Tử ra, ho khẽ vài cái liền nói:

    "Tớ cũng không rõ, đang bơi tớ đột nhiên cảm thấy hơi sợ, sau đó.. cảm giác như có gì đó bóp nghẹt tim tớ khiến tớ không thở nổi.."

    "Lần sau cẩn thận chút." Nói xong Hắc Tử đứng lên toan rời đi thì bị ai đó nắm tay kéo lại, là Yên Như, bé nói:

    "Hắc Tử, chúng ta kết bạn đi. Cậu cứu tớ một lần, tớ sẽ ghi ơn này. Hai chúng ta học cùng trường mà, trường Nhật Hạ ấy."

    "Sao cậu biết?"

    Hiểu Yên Như: "Tớ học cùng lớp với cậu mà, không nhận ra sao?"

    Hàn Hắc Tử nghiêng đầu nhỏ chăm chú nhìn Yên Như, cố lục lọi trong trí nhớ xem có bạn học nào như vậy không..

    Hiểu Yên Như thấp hơn Hắc Tử một chút, mái tóc màu nâu sáng, đôi mắt mà xanh ngọc bích nhìn như con lai, làn da trắng hồng mềm mại nhưng có chút ốm. Tóc dài hơn vai một chút, từng sợi nhiễu xuống vài giọt nước từ hồ.

    "Xin lỗi, không nhớ ra!" Hàn Hắc Tử lắc lắc đầu, thẳng thừng nói huỵch toẹt ra khiến cô bạn Hiểu Yên Như đứng hình luôn.

    "Hắc Tử ơi là Hắc Tử, tui là lớp trưởng lớp cậu nè. Cái cô bé đeo kính tròn hay thắt nơ trắng trên đầu í"

    Hiểu Yên Như lấy tay che trán, thở dài nói rõ cho tên bạn ngốc nghếch vừa cứu mình.

    Hắc Tử: "..."

    Hiểu Yên Như: "..."

    Hắc Tử: "Vẫn là không nhớ, xin lỗi. Mà trễ rồi, tôi phải về. Tạm biệt cậu, Hiểu.. ukm, Hiểu Như Yên."

    "Là HIỂU YÊN NHƯ!" Cô bé quay lưng rời đi, còn hét to một cái.

    * * *

    CÒN TIẾP

     
  4. Mạn Đà Chu Sa

    Messages:
    0
    "Chương 10: GIÀNH GIẢI NHẤT Ở ĐẠI HỘI THỂ THAO"
    CHƯƠNG 10: GIÀNH GIẢI NHẤT Ở ĐẠI HỘI THỂ THAO

    Thời gian qua nhanh như một cái chớp mắt, thoắt cái đã là 5 ngày sau. Hàn Hắc Tử thức dậy khá sớm, nhanh chóng sửa soạn mọi thứ, trong nhà vẫn rất yên tĩnh, bé đoán Dạ Nguyệt vẫn chưa dậy nên cũng không quấy rầy mà đi xuống bếp.

    Thật ra Duy Vũ cũng dậy rất sớm, có lẽ là sớm hơn cả Hắc Tử. Bởi vì hiện tại trên bàn ăn đã để những phần ăn ngon miệng, xem như là một phần thưởng cổ vũ Bánh Bao và Dạ Nguyệt.

    Lại nói về tình trạng của Dạ Nguyệt gần đây, cậu có vẻ lại mệt mỏi hơn nữa, hắt hơi cùng ho ngày càng liên tục, cứ như là bị bệnh.

    Đến hơn 6 giờ cậu mới bước ra khỏi phòng, thay quần áo tươm tất. Cậu thật sự không muốn ra ngoài vào những ngày này nữa, mệt mỏi đến chân tay cũng bủn rủn.. Nhưng cậu lại càng không muốn Tiểu Bánh Bao buồn, thế nên chỉ đành gắng gượng thôi. Còn phải nói sao, tình trạng sức khỏe của cậu đều ám chỉ rằng: Ngày đó sắp tới rồi!

    Dạ Nguyệt trở vào phòng, lấy ra trong tủ đầu giường một lọ thủy tinh nhỏ, trong lọ chứa 5 viên đan dược.

    【.. Vẫn là có lúc dùng tới mi. Nếu dùng Trợ Hoàn Đan sẽ cầm cự được 1 ngày.. nhưng sau khi hết tác dụng thì.. có lẽ nó sẽ nhanh hơn, đành vậy. 】

    Đăm chiêu một lúc, Dạ Nguyệt quyết định uống 1 viên. Nhanh chóng thì nhanh chóng, có điều đau một chút cũng không sao, chỉ cần Tiểu Bánh Bao vui vẻ là được. Sau khi uống, đan dược quả nhiên liền có tác dụng, khuôn mặt thanh tú trở nên hồng hào thấy rõ, tràn đầy sức sống.

    Bữa sáng nay gồm có beefsteak và salad Anh đặc biệt. Tuy nhìn rất ngon miệng.. mà quả thực rất ngon nhưng vì cơ thể không khỏe nên Dạ Nguyệt đều không muốn ăn tí nào. Sau đó lại vì thấy Hắc Tử nhìn mình chằm chằm liền ăn qua loa vài miếng cho có lệ rồi dắt Tiểu Bánh Bao rời đi. Còn Duy Vũ sẽ đến muộn một chút, vì còn phải chuẩn bị nhiều thứ.

    * * *

    Tại sân trường Nhật Hạ, các bé thí sinh tập trung rất đông, bên cạnh đó còn có các bậc phụ huynh đang cố gắng cổ vũ con mình. Sân trường vô cùng náo nhiệt, trần đầy không khí của buổi thể thao. Hắc Tử cũng không ngoại lệ, bé cũng đứng giãn gân cốt theo nhịp đếm của Dạ Nguyệt.

    『Đề nghị các bạn tham gia chạy 100m trở về vạch xuất phát. Chuẩn bị sau 10 phút. Nhắc lại: Đề nghị.. 』

    Hắc Tử cũng vừa lúc khởi động xong, Dạ Nguyệt ngồi thấp xuống, đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của bé con, nói:

    "Tuyệt đối không được bỏ cuộc giữa chừng đâu đấy. Cố lên, Tiểu Bánh Bao!"

    Sau đó liền vươn tay xoa xoa hai má bánh bao của bé, Hắc Tử dạ một tiếng ngọt xớt rồi quay người chạy đi.

    Hàn Hắc Tử bước vào vạch xuất phát theo đúng số thứ tự của mình, mắt nhắm thẳng đường chạy, lại nghe có tiếng nói nhỏ nhẹ bên cạnh.

    "Hắc Tử, chúng ta là đối thủ đó, tớ sẽ không nương tay đâu!"

    Là cô bé Hiểu Yên Như, cũng như Hắc Tử, cô bé đều tham gia toàn bộ hạng mục. Vóc dáng Hiểu Yên Như tuy ốm, nhìn có vẻ yếu đuối nhưng lại có sức khỏe dẻo dai, bền bỉ, rất thích hợp với các môn thể thao. Mà kĩ năng vượt trội nhất của cô bé là nhảy, bé từng đạt 1 Giải Nhất, 2 Giải Nhì ở Cuộc thi nhảy cho trẻ em Tiểu học cấp Thành phố.

    Hàn Hắc Tử gật đầu một cái, mắt vẫn không dời khỏi đường chạy. Cô bé Hiểu Yên Như cũng không nói gì thêm, chuyên tâm vào cuộc thi trước mắt.

    Trọng tài hô: 『Ba.. hai.. một.. chuẩn bị.. 』『PẰNG』

    Sau tiếng súng nhựa, các bé thí sinh cố hết sức vươn đôi chân của mình mà chạy về vạch đích. Dẫn đầu là cô bé Hiểu Yên Như, thứ hai dĩ nhiên là Hắc Tử.

    Vẻ mặt của bé vẫn rất bình tĩnh, chỉ có tiếng thở dốc. Dạ Nguyệt nhìn thấy mà phì cười, lại ra vẻ ông cụ non nữa rồi.

    Hàn Hắc Tử mau chóng bắt kịp tốc độ của Hiểu Yên Như khiến cô bé thoáng ngạc nhiên, sau đó liền bình tĩnh lại.

    "Cố bắt kịp tớ nhe!"

    Nói xong liền vọt lên dưới sự hô hào của những khán giả. Hắc Tử cũng chả kém cạnh, bé chạy vượt qua Yên Như và về đích đầu tiên.

    Kết thúc hạng mục đầu tiên trong tiếng hò reo vang vọng của toàn thể người xem, Hàn Hắc Tử đạt giải 1 đầu tiên trong cuộc đời mình. Sau đó là giờ giải lao tầm 10 phút, Hắc Tử nhanh chóng chạy lại chỗ Dạ Nguyệt, hào hứng khoe:

    "Tiểu Yêu Vương! Em đạt giải 1 nè!"

    "Ukm, chúc mừng em. Nhưng đừng vì vậy mà kiêu ngạo quá nhé!"

    Hàn Hắc Tử gật gật đầu rồi tiếp tục ở lại vui cười với Dạ Nguyệt. Sau giờ giải lao là hạng mục kéo co. Hàn Hắc Tử vẫy vẫy tay với Dạ Nguyệt rồi quay lưng rời đi.

    『Ba.. hai.. một.. kéo! 』Sau tiếng hô, nhóm của Hắc Tử và một nhóm khác bắt đầu cố hết sức mà kéo. Ban đầu sợi dây cứ nhích qua nhích lại nhưng chẳng lâu sau, nhóm của Tiểu Bánh Bao có vẻ thất thế hơn, bắt đầu bị nhóm kia kéo tới.. 『Roét! 』Tiếng còi vang lên báo hiệu đã có nhóm chiến thắng. Còn nhóm của Hàn Hắc Tử bị thua, ngã thành một đoàn trên sân. Sau đó, nhiều nhóm khác cũng bắt đầu.

    * * *

    Tiểu Bánh Bao vì thua cuộc nên mặt mũi cứ cúi gằm xuống, đi đến chỗ Dạ Nguyệt đứng ban đầu, lí nhí nói:

    "Tiểu Yêu Vương, thật xin lỗi! Em đã không cố gắng hết sức!"

    Dạ Nguyệt nhìn bé con đang hối lỗi trước mặt mình mà vừa đau lòng vừa buồn cười, cậu ngồi xổm xuống để tầm mắt mình ngang với tầm mắt của Hắc Tử, vén mấy sợi tóc đã thấm đầy mồ hôi dính sát vào sườn má của bé, nói:

    "Cái này không phải do mình em kéo, càng không thể trách em được. Em đã cố lắm rồi.. mà, đã là con trai thì phải mạnh mẽ, tự tin lên. Nhé!"

    Hàn Hắc Tử nhìn chằm chằm vào đôi mắt màu xanh kia, trong lòng khẽ dập dềnh sóng. Bất giác khuôn mặt nhỏ bé đỏ lên, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, khẽ nói:

    "Vâng.. Tiểu Yêu Vương!"

    Lúc này, từ phía sau lưng Hắc Tử có tiếng bước chân chạy đến.

    * * *

    CÒN TIẾP
     
Trả lời qua Facebook
Loading...