Cuộc gặp gỡ định mệnh hôm ấy trong chiều mưa cuối Hạ đã mang em đến bên anh, cho anh cảm nhận ánh sáng của tình yêu, sự hạnh phúc mà từ lâu trong anh đã mất dần (khi anh sinh ra trong một gia đình cũng khá giả, nhưng anh lại thiếu thốn sự quan tâm của cha mẹ vì họ không mấy để tâm đến anh mà chỉ có lo kiếm tiền, bỏ mặc anh ở nhà một mình với anh từ bé, và anh luôn phải cô đơn học cách một mình tự lập, tự tạo cho mình một vỏ bọc cũng như một khoảng cách với mọi người xung quanh, cho tới bây giờ vẫn vậy. Người con trai lạnh lùng, ít nói, thích đọc sách, nghe nhạc) Em lại là một cô gái tinh nghịch, hậu đậu, luôn vui vẻ, tốt bụng. Liệu hai ta có thực sự hạnh phúc bên nhau mãi về sau?
Chiều chủ nhật, tôi vẫn hay một mình đi tới quán sách cũ nhỏ tên "Lưu giữ kí ức" ở trong hẻm bên con phố bên cạnh để đắm chìm trong những trang sách thế giới riêng của mình. Cho đến tầm muộn tôi bước ra khỏi quán thì bỗng trời đổ cơn mưa rào xối xả, chợt nhớ ra lúc đi tôi không mang theo ô, nên đứng đợi một lúc mưa rào chưa ngớt mà mây đen kéo tới nhiều hơn, những hạt mưa từng chút từng chút nặng hạt và rồi mưa to hơn..
Tôi vẫn đứng đó đeo tai nghe nhạc và ngắm nhìn từng hạt mưa bên ngoài đang rơi.. Bỗng có cảm giác như một ai đó bước tới cạnh tôi nói gì đó mà tôi không nghe rõ (vì đang nghe nhạc, không để ý) rồi một bàn tay kéo mạnh vào cánh tay tôi làm tôi cởi bỏ tai nghe xuống quay sang nhìn, một hình ảnh cô gái tóc ngắn ngang vai, dáng người nhỏ nhắn, nghiêng nghiêng đầu về phía trước mặt tôi trông có vẻ cá tính, giọng lảnh lót mà có chút hung dữ nói:
- "Này anh điếc hay gì tôi hỏi mà anh không nghe à?"
Tôi nhau mày nhìn từ trên xuống dưới cô gái nói: "Thấy đang nghe nhạc không."
Tôi không nói nhiều, nhưng đủ để người khác có thể hiểu. Và lúc đó tôi cũng chẳng nghe để ý nữa mà chỉ quay ra nhìn trời mưa, mặc cho cô gái bên cạnh lải nhải.
- "Uừ ha.." cô cười ngốc ngếch, rồi nói tiếp "Tôi chỉ muốn hỏi anh không mang ô sao?"
Tôi không trả lời. Nhưng cô gái này vẫn nói tiếp.
- "Này anh có thể cho tôi mượn cuốn sách mà anh vừa mua ở trong quán được không?" Cô nắm nhẹ vào áo tôi nói.
Tôi quay ra nhìn cô, rồi giơ cuốn sách lên trước mặt, và mở to mắt tỏ vẻ bất ngờ, ý muốn nói với cô là cuốn này.
- "Đúng cuốn này nè, tôi vừa ở trong tìm đọc mà không thấy liền định hỏi ông chủ thì thấy anh đang cầm trên tay thanh toán cuốn sách.. nên.."
- Tôi: "Nên cô theo tôi ra ngoài này"
- "À.. khô.. ng.. mà.. cũng đúng, tôi muốn mượn anh cuốn này được không. Tôi đảm bảo đọc xong sẽ trả anh ngay! Đi mà được không.."
Nói thật chứ với cái các cô gái mà tiếp cận bắt chuyện tôi không xin số điện thoại, thì cũng ig, fb.. các phương thức để liên lạc. Chứ lần đầu tiên lại có người con gái tiếp cận tôi chỉ vì muột quyển sách.
- Cô tỏ ra nũng nịu nhưng không hẳn mà là kiểu người con đang nài nỉ mẹ mua cho cây kẹo mút vậy: "Anh đồng ý chứ, tôi hứa sẽ không làm rách hư tổn tới cuốn sách này đâu, vì tôi tìm cuốn này lâu lắm rồi.."
- "A đúng rồi chúng ra trao đổi được không tôi đưa anh cái ô này của tôi cho anh và anh cho tôi mượn cuốn sách này, chủ nhật tuần sau tôi đợi anh tại quán sách này để trả anh, được chứ?" Cô hơi cúi mặt buồn nói lí nhí "chả qua vì tôi không mang đủ tiền để mua lại cuốn sách này của anh đâu, nhanh mắt thấy anh khi nãy trả tiền chủ quán nên mới biết giá của nó".
Tuy cô ấy nói lí nhí trong cổ họng nhưng tôi vẫn có thể nghe được chút ít, nên đành đưa cuốn sách cho cô: "Đừng làm bẩn, hay bị rách tuần sau tôi tới lấy lại"
Cô vui mừng nhảy cẫng lên, đưa tay lấy cuốn sách ôm vào người. Nhìn cô vui vẻ nở nụ cười tươi rói mặc bầu trời xầm xì đổ cơn mưa xối xả, mà trong lòng tôi le lói không hiểu sao miệng tôi cũng cười theo cô. Một cô gái thật là biết làm người khác vui vẻ mà.
Có lẽ nhờ nụ cười của cô gái nhỏ bé này mà không chỉ làm tôi cười, mà ông trời chắc cũng cảm thấy vui lây nên trời đã ngớt ngớt mưa nắng bắt đầu chiếu, rồi mưa tạnh hẳn. Thấy tạnh mưa nên tôi cũng bước đi về luôn, vừa bước mấy bước, đằng sau giọng nói lảnh lót nói với theo
Tôi đang tắm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa tưởng người tới gặp Lâm Lâm mà không thấy hắn ra mở, nên tôi lấy vội cái khăn tắm che phần dưới rồi bước ra tính mở cửa thì đúng lúc cánh cửa đẩy vào không ai khác chính là Tiểu Linh Linh. Hai đứa nhìn nhau, con bé mới hét lên rồi che mắt lại, tôi giật mình theo phản xạ bất ngờ cũng hét theo rồi hai tay che lấy cơ thể thía trên đang lộ rõ. Không hiểu sao đây là kí túc xá nam mà tại sao con bé lại đến đây để làm gì.
Tôi chỉ tay hỏi: "Em đến đây làm gì?"
- "E.. e.. m. Mm tới tính mời các anh đi ăn, em gõ cửa mãi không thấy ai nên em có gọi cho anh Vũ Lâm anh nói anh đang đi mua đồ em cứ đẩy cửa vào phòng đợi, rồi.."
- "Em thật sự không cố ý đâu" Ôi trời con bé nó che mắt nhưng chả hiểu sao tôi lại thấy nó ti hí khe hé mở tay ra như để nhìn trộm vậy.. hazzz.
Tôi quay mặt đi vào lại phòng tắm: "Được rồi, em cứ ngồi đấy đợi"
Mặc quần áo xong tôi đi ra, thấy em đang say sưa ngắm nhìn lấy quả địa cầu của tuyết để ở trên bàn học, lúc này nhìn góc nghiêng của em thật là khả ái làm sao bất giác tôi ngắm nhìn em một lúc rồi mới lên tiếng.
- "Em thích mùa đông sao?"
Em hơi giật mình chút, nhưng cũng lấy lại bình tĩnh rồi quay ra nhìn vào mắt tôi rồi em lại quay ra nhìn quả cầu đang rơi những hạt tuyết nhỏ bên trong mà nói.
- "Em thích chứ, cái cảm giác khi có tuyết trên mặt đất, thích giả vờ đi trên mây."
Tôi hơi khững lại khi nghe em nói "Giả vờ đi trên mây?"
- "Vâng, ngày nhỏ em hay thích tuyết rơi lắm, màu trắng xóa tinh khôi, mềm xốp như bông gòn giống mây vậy á anh."
Ý tôi không phải vậy, nhưng dường như em đang chất chứa một điều gì đó sâu bên trong đôi mắt đấy. Nó làm tôi nhớ tới cô bé gái năm nào trong khu công viên gần nhà mà hồi nhỏ tôi quen cũng đã nói tôi nghe về việc thích giả vờ đi trên mây. Liệu nó có phải chỉ là trùng hợp không, nhưng tôi cũng không hỏi gì thêm em. Đúng lúc tên Lâm Lâm vừa về đến phòng.
- "Hey, chào em gái, hai người đang nói chuyện gì đấy".
- "Dạ không có gì đâu ạ, à em tới mời hai anh đi ăn vì đã đưa em đến kí túc xá ạ, các anh đi chứ?"
- "Ồ ok được thôi, ê cậu đi chứ"
Thế là cứ vậy cả ba đứa tôi đi ăn tối với nhau vui vẻ, và sau khi về phòng tôi vẫn luôn suy nghĩ về câu nói của Linh Linh và nhớ tới ánh mắt của em khi nói lúc đó, có chút quen thuộc cũng có điều gì ẩn dấu sâu bên trong em. Cứ thế chúng tôi quen nhau rồi dần thân với nhau khi em vừa là đàn em cùng ngành nên cũng hay trao đổi học tập với nhau dần dần kéo xích lại gần nhau hơn. Nên giờ tôi cũng đã dần quen với hình bóng của em mỗi chiều em hay kéo tới phòng kí túc xá của tôi, hôm thì là lớp tôi học.. để rủ đi đây đó với nhau, hay những lúc tình cờ gặp nhau ở thư viện. Em lúc nào cũng là vậy, tràn đầy năng lượng, luôn vui vẻ tích cực lạc quan, nhí nhảnh.. em thích ăn đồ ngọt, thích đọc sách.. mang cho tôi cảm giác vui vẻ hạnh phúc khi bên cạnh em.
Vẫn thế cứ chủ nhật tôi lại về nhà như thói quen, về đó không phải để được quây quần ăn cơm cùng gia đình sau một tuần đi học xa hay được trở về ủi an, hỏi thăm, nói chuyện với gia đình. Không chỉ đơn giản tôi trở về theo một cái thói quen nào đó không cần thứ gì để lôi kéo về cả. Có lẽ tôi vẫn còn một chút niềm hi vongjnhor nhen lo lói về cái gia đình này rằng họ vẫn đang quan tâm lấy tôi họ sẽ yêu thương tôi dù cho suốt bao năm trước kia họ bỏ tôi lại trong ngôi nhà này để cho người dưng không cùng máu mủ (giúp việc và quản gia) chăm sóc tôi, miễn là cứ mỗi tháng, mỗi tuần họ đều gửi tiền về đấy thôi.
Nay trời nắng nhẹ, nên tôi lại ra quán sách cũ để mua sách về đọc. Lần này trời không mưa nữa, tôi bước tới gần cửa hàng thấy em đứng ở quán đợi tôi, trên tay em ôm cuốn sách trước ngực khuân mặt em vẫn vui tươi như vậy, và em cũng về thăm nhà hay sao?
- "Anh Quân Quân, em tới trả anh cuốn sách em mượn theo đúng lời hẹn nè" Vừa nói em vừa đưa hai tay cầm cuốn sách trên tay tới trước mặt tôi, rồi cười thật tươi như ánh nắng ban mai nở trên môi em.
- "Cũng đúng hẹn quá chứ nhỉ nhóc". Không hiểu sao từ bao giờ tôi lại nói nhiều với em hơn so với người khác ngay cả bản thân tôi cũng không hiểu sao lúc đó lại gọi em là nhóc, rồi còn xoa tay lên đầu em nữa.
Em cười, tay tôi vẫn trên đầu em rồi tôi với em cùng vào tìm đọc cho mình một cuốn sách mình muốn rồi trước khi trả tiền rồi về, không hiểu sao tôi như có gì đó tiếc nuối giờ em mà ra về, không muốn xa em, tôi liền nói:
- "Em thích ăn kem chứ, anh mời em?" Biết em thích ăn đồ ngọt, nhưng tôi thì không, nhưng vẫn ngỏ lời mời em đi ăn kem, đơn giản chỉ là cái cớ để giữ em bên cạnh lâu thêm mà thôi.
- "Em thích chứ, anh mời thì sao em từ chối được lộc ăn giờ, mà em có biết một quán ăn ngon lắm mình đi tới đó đi anh" Vừa nói em cười rạng rỡ rồi kéo tay tôi đi
Cứ mặc để cho em kéo tôi đi vậy, quán kem cũng không xa cách quán sách tầm 400m. Bước vào quán tôi cũng khá ngạc nhiên vì cảnh ở quán này hướng qua con hồ cạnh đó làm cho không khí càng mát khi được ăn miếng kem mát lạnh. Ngồi đối diện em, nhìn em ăn kem lạnh mà cười rồi rít lên kêu "ôi trời buốt quá" sao trông em ngốc nghếch làm sao, nhưng lại vẫn đáng yêu.
Tự nhiên tôi đưa tay lên bên cạnh khóe môi em dang dính kem mà không hay biết, tôi có thể nói với em điều đó mà, nhưng rồi tự động bản thân tôi không cần nói gì mà chỉ hành động lấy. Rồi em nhìn tôi, không nói gì tôi cũng bẫng chỉ biết nhìn em. Tích tắc thời gian quay chậm vòng tròn Tích tắc những mông lung về một thế giới bí ẩn. Nơi này gió từ mặt hồ thổi vào man mát dịu nhẹ như cách em tìm đến với tôi cũng thật nhẹ nhàng. Chính giây phút này hai con người im lặng nhìn vào đôi mắt của đối phương mà không cần nói gì cũng có thể hiểu. Vào lúc đó, tôi lau nhẹ cho em rồi rút tay về nhìn ra phía mặt hồ bỏ mặc cho em xấu hổ cúi mặt xuống. Tôi cũng đang xấu hổ lắm chứ lúc đó tôi có thể thấy tim mình đang đập rất nhanh nên tôi mới bất giác quay ra chỗ khác để tránh ánh mắt của em. Chẳng được bao lâu em đã ngẩng mặt lên nói
Tôi nhìn vào ly kem của mình đúng như em nói nó sắp chảy ra hết rồi, tôi vội vàng ăn nhanh.
Em nhìn tôi cười phá lên "HAHAHAhaha.. trông anh thật buồn cười".
Đương nhiên lúc đó tôi đen xầm mặt lại không nói gì cứ để cho em cười mình.
Ăn xong hai đứa cùng nhau đi trên vỉa hè trải dài con phố XXX em đi phía trước nhảy nhót hát vu vơ, tôi đi phía sau để có thể ngắm nhìn em cô gái nhỏ trong tầm mắt. Bỗng em quay lại đi lùi ngược và nói với tôi:
- "Hihihi, thật ra lúc đầu gặp anh em nghĩ anh là người khó gần á, kiểu lạnh lùng này nọ, nhưng tiếp xúc lâu em thấy em cũng đôi lúc dịu dàng và ấm áp"
- "Bình thường anh đáng ghét thế sao"
- "Không đâu anh vừa đẹp trai, học giỏi, đàn anh tốt bụng luôn dịu dàng với đàn em hay sao, như việc anh cho em mượn sách này, anh dẫn em tới kí túc xá.. anh mời em ăn kem, còn lau.." nói rồi em ngập ngừng và có chút ngại ngùng liền quay mặt về trước tung tăng như chưa có gì xảy ra
Tôi cười mỉm, khi nghe em kể về tôi như thế nào rồi nhìn dáng vẻ ngại ngùng của em pha chút nhí nhảnh ấy, làm tôi thấy ấm áp nơi trái tim.
Đi được một lúc đã tới trạm đợi xe bus, nghĩ em đứng một mình buồn nên tôi đợi cùng em.
- "Em có muốn nghe nhạc không?" Nói rồi tôi đưa một bên tai nghe ra phía em
Chẳng ngần ngại em mỉm cười gật đầu và lấy đầu dây tai nghe và tự đeo vào tai mình, trong lúc chờ xe tới cả hai chìm đắm trong tiếng nhạc bỏ mặc ngoài tai những thứ ồn ã ngoài kia. Xe gần đến, em tháo tai nghe ra và đứng dậy, rồi xe đã đến và dừng lại thì dòng người bước xuống còn em vẫn chưa bước lên mà có chút lưỡng lự quay lại nói với tôi
- "Anh không tính cho em số điện thoại hay sao?"
- "Sắp tới em có bài thi môn đại số và vật lí mà em lại yếu sợ.. nên anh có thể giảng cho em không?"
Em nhìn tôi với ánh mắt mong chờ
- "Được thôi đơn giản, vậy anh được gì nào?" Tôi đồng ý giúp em cũng không quên trêu em xem tôi được gì khi giúp em, ai ngờ em tưởng thật mà trả lời liền
- "Bất cứ thứ gì anh muốn, chỉ cần anh giúp em qua môn"
- "Chốt kèo"
Cứ thế, mỗi tối tôi cùng em tới thư viện học bài và bất cứ lúc nào rảnh tôi gọi em tới để giảng bài cho em. Chẳng mấy chốc em thi xong và có kết quả em vui mừng liền gọi điện bao tin cho tôi.